TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Tin nhắn gửi nhầm

16:39 |
Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.
***
Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: “Em nhớ anh!” Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.
Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.
Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh.
Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động…
Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: “Em đang ở đâu thế?” “Em đang trên xe buýt”. “Bao giờ anh về đến nhà?” “10 phút nữa”.
Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.
Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất…
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?
Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: “Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở… Em đến ngay nhé!” Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ, đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.
Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: “Anh… Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?” Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: “Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi”. Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Read more…

Có Phải Là … Duyên ?

16:38 |
Hắn nhìn tôi, cười nhăn nhở:
- Lạc điệu quá hả?
- Thì sao? Đỡ hơn cậu, ai đời đi ăn sinh nhật lại mặc vest, cứ như xã hội đen.
Tôi gân cổ lên cãi oang oang với một tên lạ hoắc, ai bảo hắn ăn nói vô duyên. “Lạc điệu”? Làm như tôi muốn thế này lắm, cả đám trong lớp rượt đuổi giỡn nhau rầm rầm trong sân, còn tôi thì phải ngồi thu lu ở đây một mình. Tất cả chỉ tại cái bộ váy dở hơi này. Trời ơi, nghĩ tới lại thấy tức anh ách, tôi phải mất cả tuần lùng sục khắp các shop mới kiếm được bộ váy trắng tinh xinh xắn để dự sinh nhật Lan. Vậy mà tới nơi tôi mới té ngửa, toàn là quần jeans với áo thun, cả đám tụi nó định hè nhau chơi tôi hay sao mà để mình tôi bơ vơ với cái váy trắng “lơ ngơ” này. Tụi nó thì sướng quá rồi, tha hồ mà chạy nhảy vui chơi, còn tôi, váy viếc lằng nhằng thế này thì làm sao mà kéo co hay đuổi bắt gì được. Hức hức, đành phải ngồi đây mà “ngó”, rầu ghê! Mà đã thế thì thôi đi, giờ lại còn gặp phải một tên hâm hâm dở dở, ai đời con nít con nôi lại mặc vest đi ăn sinh nhật, còn dám lên tiếng chê bai tôi, hứ!
- Mình không ngờ là lại phải lạc loài thế này, các bạn mặc đồ dễ thương thật, nhất là bạn đấy, thì ra đây mới là cuộc sống của học sinh.
Cái tên vô duyên ấy lại lên tiếng, lần này “lọt tai” hơn, nhưng hắn nói cái gì ấy nhỉ, tại sao lại cứ như người trên sao hỏa thế kia?
- Gì cơ? Thế cậu không phải học sinh à?
Hắn giật mình, cười ngớ ngẩn:
- Phải chứ, nhưng khác…
- Khác gì?
- Uhm… thôi đi. Mình là Tùng, anh họ Lan, nhưng mà bằng tuổi Lan và bạn đấy nhé, còn bạn?
- Hân! – Đánh ghét, cố tình đánh trống lảng, thật mất hứng.
- Võ Duy Hân, uhm… mình sẽ nhớ cái tên này.
Hắn vẫn rất thân thiện trước câu trả lời cộc lốc của tôi. Ủa, mà tôi có nói cả họ tên mình cho hắn nghe không nhỉ? Thôi kệ đi.
Tôi chăm chú nhìn lũ bạn đang chạy nhảy mà ao ước, đột nhiên hắn lên tiếng:
- Hân sẽ không lạc loài như lần này nữa đâu, thật đấy!
- Hử? – Tôi ngơ ngác.
- Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mình, Hân đến nhé!
- Sao tôi phải đến? Tôi mới quen cậu mà.
Hắn đứng dậy, mỉm cười:
- Không cần biết lý do, nhất định phải đến đấy!
Rồi hắn đi thẳng, rời khỏi buổi tiệc sinh nhật và biến mất tăm. Đồ khùng, có ai lại mời người lạ đi dự sinh nhật mình cơ chứ, đúng là hâm! Mà cứ cho là mình đi đi, thì ai biết nhà hắn ở chỗ nào mà tìm.
- Đang lẩm bẩm gì thế, “công chúa dễ thương”?
Tiếng nhỏ Lan, tôi quay lại:
- Cái ông anh họ hâm của cậu đấy…
- Mời cậu đi dự sinh nhật phải không? – Lan ngắt lời tôi.
- Sao… sao cậu biết?
- Cái này cậu không cần quan tâm, địa chỉ nhà ổng nè, nhất định phải đi nghe!
Lan dúi vào tay tôi một mẩu giấy, cứ như chuẩn bị sẵn từ trước ý. Trời ơi, tức quá đi, sao nhỏ Lan cũng nói y chang cái tên hâm đó vậy, thật đúng là anh em một nhà, hết hiểu!

Chủ nhật, sinh nhật cái tên hâm đó, tôi ngồi nhà ngao ngán vì chán, tôi đã không hề mảy may nghĩ đến chuyện đi sinh nhật hắn (đương nhiên rồi!), cho đến khi…
- A lô! Hân hả? Tối nay có việc gì không con, dì Kha đến nhà mình chơi đó.
Bạn thấy đó, dì đến chơi nhà mà cũng phải gọi điện báo trước với con gái, đủ thấy tầm nghiêm trọng của vấn đề, thật sự rất nghiêm trọng. Dì Kha tính tình dễ mến, cũng rất tâm lý và thân thiện, nói chung là một người dì tốt, nhưng điều duy nhất khiến dì không hoàn hảo chính là hai thằng nhóc song sinh của dì. Thật kinh khủng, mỗi lần dì đến chơi là nhà tôi loạn lên vì chúng. Chúng lật tung mọi thứ, phá phách mọi ngóc ngách, và tôi thì luôn là “đứa bé” bất hạnh phải trông coi chúng. Chẳng hiểu lúc đó vì quá sợ hãi hay vì chẳng nghĩ được cái gì khác mà tôi hét toáng lên trong điện thoại:
- Mẹ ơi! Tối nay con phải đi sinh nhật bạn, mẹ về sớm chơi với dì, giờ con phải chuẩn bị.
Tôi cúp máy cái “cạch”, khóa cửa cẩn thận và chạy thẳng sang nhà nhỏ Lan “tị nạn”…
- Cậu sang rủ mình đi sinh nhật anh Tùng đấy à, hôm nay mình bận rồi, cậu đi một mình nhé! – Lan cười gian xảo.
Tôi ngồi phịch xuống salon:
- Mình không đi!
- Cậu không đi à? Thế mình sẽ báo với mẹ cậu rằng con gái cô ấy rất rảnh rỗi và sẵn sàng chăm sóc 2 nhok sinh đôi…
Tôi giật lấy cái điện thoại trên tay Lan:
- Dạ, em đi, em đi, chị tha cho em.
Thế đấy, vậy là tôi đi dự sinh nhật tên hâm ấy một cách bất đắc dĩ, diện nguyên bộ cánh mặc từ nhà – quần short lửng, áo phông xì-tin. Tôi vô cùng tự tin vì lần này có thể thoải mái hoạt động mà không sợ “lạc loài” như lần trước, nhưng…
- Oái!…
Mọi người nhìn tôi như sinh vật lạ. Đúng là lạ thật, tất cả những người ở đây đều ăn mặc hết sức “không bình thường”, nam thì đóng vest cứng đơ, nữ thì lộng lẫy trong những chiếc váy dạ hội sang trọng. Gì mà phải diện dữ vậy, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, chẳng phù hợp với học sinh tẹo nào.
A… Sao tôi chẳng bao giờ dự sinh nhật ai được suôn sẻ thế này???
Thôi vậy, dù sao tên này mình cũng chẳng thân thiết gì, với lại ở đây cũng chẳng quen biết ai, rút là thượng sách. Tôi rón rén, rón rén bước ra khỏi bữa tiệc (sao phải thế nhỉ?)… Đang chuẩn bị tăng tốc chạy ra cổng thì…
“Cốp!”
Ở đâu ra cái cây này vậy, trời ơi!
- Á! – Tôi hét lên khi thấy một người “không quen”.
- Định chuồn hả? Không dễ vậy đâu.
Hắn kéo tôi vào lại, dù tôi có vùng vằng thế nào cũng không được (người ta là con trai mừ). [Shill] Hắn vừa bước vào, mọi người bỗng im bặt, nhìn hắn (hắn là nhân vật chính mà!), và nhìn tôi (vì sao thì chắc các bạn cũng đoán được rồi phải không?), hắn ghé tai tôi thì thầm:
- Hân nổi hơn nhân vật chính rồi đấy!
Tôi lườm hắn. Hừ, làm như béo bở lắm ý, ai thèm “nổi” kiểu này. Có hắn ham thì có, lần nào cũng đóng vest như xã hội đen.
- Cậu thì hay lắm nhỉ? Tí tuổi đầu mà mặc vest như ông già.
- Được rồi! Sẽ sửa! Sẽ sửa!
Hắn cười, có vẻ rất sảng khoái, khiến mọi người càng nhìn tôi chăm chú hơn. Đừng, đừng có nhìn tôi, người cười là hắn mà…
Thế là tôi đã phải trải qua một buổi sinh nhật kinh khủng nhất trong đời. Ở đây mọi thứ đều lạ lẫm, không một người quen, mọi người nhìn tôi xì xào bàn tán. Thật khổ cái thân tôi, đến nước này mà cũng không được về, hắn cứ kè kè bên cạnh, còn bắt tôi thổi nến cùng hắn mới chết chứ. Mà khổ nhất với tôi bây giờ là đang phải đối mặt với một bữa tiệc buffet, lối ăn uống kiểu cách mà một học sinh trung học như tôi chưa bao giờ biết đến. “Có lẽ hôm nay phải chịu đói mà về, thà đói còn hơn đau bụng” (Ngố thế không biết, ăn buffet mà lại sợ đau bụng, hjxx) – tôi lẩm bẩm. Bỗng hắn tiến lại gần tôi (vừa mới thoát được một lúc, hix…)…
- Gì vậy? – Tôi hỏi.
- Đây là những món Tùng thích nhất, chắc chắn Hân cũng thích.
Tôi bĩu môi nhận đĩa thức ăn trên tay hắn một cách miễn cưỡng. Thích thì sao chứ, đằng nào tôi cũng chẳng được ăn lần thứ hai – Tôi thầm nghĩ. Nhưng kể ra hắn cũng không đến nỗi nhỉ?
Và suốt cả buổi, hắn chẳng đi đâu, chỉ đứng “canh” tôi, nói những chuyện vu vơ, có lẽ hắn biết tôi “bơ vơ” nên mới cố tình nán lại nói chuyện với tôi và bỏ khách của mình. Nhưng hắn đừng tưởng vì thế mà tôi biết ơn hắn nhá, không có đâu, tôi biết tỏng, hắn chỉ ra vẻ thế để giữ tôi ở lại cho đến cuối buổi thôi (mà tại sao phải như thế nhỉ?). Tội nghiệp cho tôi, mãi khi tiệc tàn hẳn mới được “trả tự do”:
- Lần sau sinh nhật Hân, Tùng sẽ đến.
Đồ khùng, ai mời mà đến chứ. Nhưng quên đi, tôi không có tổ chức sinh nhật đâu, muốn đến cũng chẳng được, ha ha ha…
Nhưng rồi…

- Chúc mừng sinh nhật Hân!
Ặc ăc, hắn từ đâu chui ra vậy? Khủng khiếp quá, sinh nhật là ngày vui của tôi sao tôi còn phải gặp cái mặt đáng ghét ấy chứ, hu hu hu… Tôi chỉ muốn khóc thét lên thôi.
- Òa! Sinh nhật vui vẻ nhé Hân! – Nhỏ Lan từ sau lưng hắn nhảy ra làm tôi hết hồn, thì ra nãy giờ nó núp sau lưng hắn, còn đằng sau lưng nó là cả một lũ “choai choai” lớp tôi. Quá bất ngờ, tôi mém khóc, đây đúng là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, nếu như không có hắn. Mà hắn, hôm nay hơi bị khác à nha, teen dễ sợ luôn chứ không xã hội đen như mấy lần trước, hắn nhìn tôi cười:
- Tùng mặc vầy đã được chưa Hân?
Tôi đỏ mặt, lúng túng (Gì phải thế nhỉ?):
- Uhm, đẹp lắm! – Chắc tôi bị khùng rồi, mắc gì lại khen hắn chứ? Nhưng mà công nhận hôm nay hắn “style” thiệt.
Thế là cả bọn kéo vô nhà tôi quậy tưng bừng, mà vui.
Khi tất cả đã về hết, chỉ còn lại tôi, Lan và hắn (sao hắn còn chưa về nhỉ?). Lan cười:
- Hân không biết anh Tùng thiệt hả?
Tôi nhìn Lan ngơ ngác, nhỏ nói tiếp:
- Thế mấy bữa trước học nhóm ở nhà tớ, cậu không có cảm giác gì sao?
- Cảm giác gì là cảm giác gì, con nhỏ này, cứ úp úp mở mở, có gì nói luôn đi.
Lan nháy mắt cười, kéo tôi lại thì thầm:
- Mấy hồi hai đứa mình học nhóm, ông Tùng ổng hay nhìn trộm Hân lắm… Kết Hân lâu rồi… Hôm nay đến nhà Hân cũng là ý của ổng chứ tụi lớp mình không có “đáng yêu” dữ vậy đâu.
Tôi còn đang ngẩn ra trước câu nói vừa rồi của Lan thì nhỏ đã nhanh nhảu:
- Anh Tùng ơi! Em về trước nhá, hậu sự anh tự giải quyết đi.
Rồi nó chạy tuốt luốt, vẫn không quên quay lại làm một động tác như là cổ vũ anh của nó:
- Cố nhé!
Thế là Lan đi, giờ chỉ còn lại mỗi tôi và Tùng, không thoải mái chút nào. Mặt Tùng đỏ, làm mặt tôi cũng đỏ theo… Điên quá, tôi bị cái gì vậy trời?
- Uhm… Hân nè… – Tùng ấp úng.
- Gì? Hả? – sao tôi cũng luống cuống theo hắn thế này?
Rồi hắn ngồi xuống salon, có vẻ “bình tĩnh” hơn:
- Hân từng hỏi Tùng tại sao lại nói câu “Thì ra đây mới là cuộc sống của học sinh”, Hân nhớ chứ?
- Ừ! Thì sao? – Tôi cũng ngồi xuống ghế.
- Hân biết không, là vì Tùng chưa bao giờ được sống như các bạn đồng trang lứa, chưa từng biết đến mùi vị vủa thời học sinh.
- Hả?
- Cuộc sống của Tùng khác Hân à, từ nhỏ ba mẹ đã không có thời gian chăm sóc Tùng. Họ gửi Tùng vào trường nội trú từ hồi Tùng 5 tuổi. Và suốt từ đó, chưa bao giờ Tùng biết đến mùi vị của cuộc sống học trò. Những bạn khác còn được ba mẹ đón về mỗi chủ nhật, Tùng thì ngoài ba ngày tết, còn lại là đóng đô vô thời hạn ở trường…
Tôi khẽ há mồm, không nói nên lời trước hoàn cảnh “khá” đặc biệt của hắn, cũng thầm ganh tị vì từ nhỏ tôi đã muốn có người quản thúc chặt một chút để còn lo học lo hành, nhưng đến nỗi như hắn thì thật là… đáng thương…
- Còn trang phục thì… – hắn nói tiếp – đồng phục của Tùng là vest mà, ngoài đồng phục và đồ ngủ ra thì Tùng đâu có biết tới trang phục nào khác, Hân thông cảm cho Tùng nhé! – Tùng cười, cái cười ngây ngô của một cậu con trai mới lớn chợt chạm nhẹ vào trái tim non nớt của một cô nhok teen. Tôi thoáng thấy có cái gì đó mơ hồ, như là sự cảm thông, hoặc… hơn thế…
- Vậy sao bây giờ Tùng lại được về? – Tôi hỏi.
- Là nhờ Hân đó!
Tôi trố mắt:
- Nhờ Hân?
- Chắc Hân ngạc nhiên lắm nhỉ? Hồi đó tuy chỉ toàn ở trong trường nhưng Tùng cũng hay email chat chit với bé Lan, hai anh em thân nhau từ nhỏ mà. Con nhỏ hay kể về Hân lắm, còn gửi cho Tùng nhiều ảnh của Hân nữa. Mà cũng lạ, trong ảnh, tấm nào Hân cũng cười tươi. Hân làm Tùng tò mò, cuộc sống của học sinh thực sự vui vẻ thế ư? Vậy là Tùng đã xin ba mẹ cho chuyển ra ngoài trường công học, dĩ nhiên đổi lại Tùng phải có thành tích học thật cao.
- Rồi sao nữa?
- Và thế là nhờ vào nhiều thứ, Tùng đã được gặp Hân, thật ngoài sức tưởng tượng của Tùng…
Tôi nhíu mày, chờ Tùng nói tiếp…
- Hân có biết điều này không, Hân tuy hơi đanh đá một chút, hơi khó gần một chút, hơi kiêu căng một chút,…(Cái gì chứ? Tôi như thế bao giờ?) Nhưng trên tất cả, Hân thật dễ thương khi cười. Nụ cười trong trẻo của Hân khiến người khác cũng muốn vui vẻ theo. Nó làm ấm lòng người, làm người ta thấy nhẹ nhõm… Tùng cũng từng bị cuốn theo nụ cười ấy đấy, nó khiến Tùng thay đổi nhiều lắm, Hân biết không? Nếu không gặp Hân, có lẽ… – Tùng chợt cười – Có lẽ Tùng sẽ chẳng bao giờ biết đến trang phục thực sự của tuổi teen tụi mình.
- Gì chứ? – Tôi đánh vào vai Tùng làm Tùng bật cười rạng rỡ (sao lúc này tôi lại thấy Tùng dễ thương thế nhỉ?).
Nói xong, cười xong, Tùng đứng dậy:
- Thôi muộn rồi, Tùng về đây.
Tôi gật đầu (Nhưng sao lại thấy tiêng tiếc thế nào ấy?), Tùng bước ra cửa rồi nhưng chợt quay đầu lại:
- Hân à, Tùng nghĩ tụi mình “có duyên” đấy… Không phải “người lạ” nào cũng gặp nhau trong ba bữa tiệc sinh nhật liên tiếp đâu. Mà cho dù không có đi nữa Tùng cũng làm cho có, Hân không trốn được Tùng đâu…
Tùng nháy mắt cười, quay đi, để lại sau lưng là một nụ cười khác…
Thật ra Tùng không nhận ra đó thôi, không chỉ có Hân, nụ cười của Tùng cũng đẹp lắm, nó trong trẻo và dịu dàng, như hạt sương mai lần đầu tiên được chạm vào chiếc lá xanh. Phải chăng đúng như Tùng nói, ba ngày sinh nhật chính là “duyên” của Hân và Tùng? Và phải chăng… “ác duyên” ấy đã đánh thức nụ cười của Tùng và gõ cửa trái tim Hân?
Read more…

Cuộc hẹn tuyệt vời

16:37 |

Mời các bạn đến với truyện cười hài hước, thú vị, truyện cười hay nhất: Cuộc hẹn tuyệt vời

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Cuộc hẹn tuyệt vời

Ba cô gái ở trọ chung một nhà! Đêm thứ Bảy cả ba đều đi chơi với bồ và cùng về nhà chừng 2 giờ sáng! Cả ba nói chuyện về việc hẹn hò!
Cô thứ nhất:
- Cuộc hẹn hè được coi là tuyệt vời khi mình về nhà với đầu tóc rối bù!
Cô thứ hai:
- Với em cuộc hẹn chỉ tuyệt vời khi về nhà thấy phấn son trên mặt mình nhoè nhoẹt tèm lem!
Cô thứ ba chẳng nói gì chỉ thò tay xuống cởi sì líp ra và ném mạnh lên tường nhà! Cái quần sì dính luôn trên tường! Cô ta dõng dạc nói:
- Đó mới là cuộc hẹn tuyệt vời!!!

2. Ai đang kể

Một chị gái đang kể chuyện cho mọi người nghe, bắt đầu kể:
Lần 1, là nói về hai vợ chồng nọ, người vợ đi chợ về nấu cơm, trong bữa ăn ông chồng toàn chê ngững món của vợ mình nấu cô vợ tức mình liền tát cho ông chồng 1 tát và nói “cơm này tui nấu hay anh nấu”.
Người chồng uất ức liền nghĩ kế chơi lại, ngay hôm sau chồng dắt chiếc xe đi vá, khi vá về ngườivợ thấy bánh xe còn lũng bánh liền nói với chồng bánh xe còn lủng kìa, ông chồng quay lại tát 1 tát vào mặt vợ rồi nói “xe này tui vá hay bà vá”
Vừa kể xong câu chuyện của đôi vợ chồng nọ, chị ấy liền nói lần 3 thì có 1 bạn nhanh nhẩu trả lời mới lần 2 thôi chị ơi thế là sau lời nói đó là 1 cái tát vào mặt bạn ấy và chị hỏi “chị kể hay em kể”?

3. Nụ hôn cuồng nhiệt

Đã bao giờ trao xong một nụ hôn cuồng nhiệt bạn chỉ muốn nhảy xuống sông tự tử?
Một người còn trẻ đứng trên cầu, mặt buồn rười rượi, có vẻ như chuẩn bị gieo mình xuống dòng sông chảy xiết. Một chàng trai đi qua nhìn thấy thế hét toáng lên:
- Này, này… Định tự tử đấy à? Cô…
- Kệ tôi, không liên quan gì đến anh.
Nhận ra đó là một cô gái khá xinh đẹp, chàng trai ào tới, giữ chặt một tay cô và cầu xin một nụ hôn trước khi cô tự tử. Thật tuyệt vời, cô gái dễ dàng gật đầu đồng ý rồi trao cho chàng một nụ hôn nồng cháy, cuồng nhiệt đến… khô cả lưỡi.
Quá cảm động, chàng trai quyết định phải thuyết phục cô gái từ bỏ ý định dại dột của mình:
- Em xinh đẹp và đáng yêu như vậy, sao lại muốn từ bỏ cõi đời?
Hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của cô gái. Cô nói trong tiếng nấc:
- Bố… em… mắng…
“Đúng là phụ nữ, bố mẹ hơi nặng lời tí chút đã muốn quyên sinh” – Chàng trai thầm nghĩ.
Cố gắng hôn thêm cô gái một cái nữa rồi chàng hỏi tiếp:
- Tại sao bố mắng em?
- Hu, hu… Bố mắng chỉ vì em thích ăn mặc như… con gái!
Anh chàng trai nhảy luôn xuống sông!
Read more…

Đi xét nghiệm

16:36 |

Đọc truyện cười hay nhất: Đi xét nghiệm, có rất nhiều chuyện hay các bạn cùng xem nha

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Đi xét nghiệm

Một cậu bé và một chàng trai ngồi chờ tại phòng khám. Cậu bé khóc nức nở.
- Sao em lại khóc? – Chàng thanh niên hỏi.
- Em phải xét nghiệm máu ạ.
- Trời, có thế mà cũng khóc, xét nghiệm máu thì có sao đâu?
- Sao lại không sao – cậu bé sụt sịt đáp: Bác sĩ sẽ dùng dao cắt vào tay để xét nghiệm.
Chợt chàng trai tái mặt rồi khóc rống lên.
- Sao anh lại khóc?
- Chết rồi, anh đến đây để xét nghiệm nước tiểu.

2. Điều quan trọng nhất

Sáng tỉnh giấc, phát hiện vợ đã chết trên giường, chồng cuống quýt chạy xuống cầu thang và hét toáng lên với người giúp việc:
- Tiểu Mai, tiểu Mai.
- Dạ, có chuyện gì ạ?
- Bữa sáng chỉ cần một quả trứng là đủ rồi nhé, không cần 2 quả nữa đâu.

3. Ai nuôi tôi

Một ông già năm mươi tuổi có người con ba mươi tuổi. Anh chàng này lười biếng, không biết nghề ngỗng gì cả, nên đã ba mươi tuổi mà vẫn ăn bám bố.
Một hôm, có ông thầy số bảo anh ta:
– Bố anh, thọ tới tám mươi tuổi, còn anh sống tới sáu mươi hai.
Anh lười nghe nói thế, khóc òa lên. Thầy coi số lấy làm lạ, hỏi:
– Tôi bảo bố con anh đều sống lâu cả, cớ sao lại khóc?
– Bố tôi chỉ sống tám mươi tuổi, lúc ấy tôi mới sáu mươi. Thế thì còn hai năm nữa, ông bảo ai nuôi tôi mà tôi chẳng khóc?
Read more…

Cơn bão 20/10

16:36 |

Đọc truyện cười hay nhất: Cơn bão 20/10, chúc các bạn có những giây phút thoải mái

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Cơn bão 20/10

Tin khẩn, đề nghị mọi người chuẩn bị cho kỹ lưỡng.
Ngày mai bão sẽ đổ bộ vào đất liền khu vực Bắc – Trung Nam có thể quét sạch ví tiền của tất cả đàn ông chúng ta. Đề nghị anh em tìm nơi trú ẩn an toàn ngay từ bây giờ, tốt nhất nên tránh xa chị em, khóa Facebook, tắt điện thoại, giả câm, giả điếc thậm chí giả điên cũng được. Dự bão từ 9h sẽ trở nên rất mạnh vào ban ngày cũng như buổi tối và sẽ tan biến vào 23h59 cùng ngày.
Chúng ta hãy đứng sát vào nhau, nắm chặt tay và dũng cảm đối diện với nó.
Hỡi anh em, lại đến ngày 20/10 rồi.

2. Đọc trộm nhật ký của vợ

Hôm nay mua rau, mình bảo với chồng hết 20 nghìn nhưng chỉ hết một nửa, mình phải giữ lại một ít để phòng thân chứ nhỉ.
- Mình vừa nói dối chồng làm mất 400 nghìn, bộ dạng tỏ ra rất hối lỗi. Thật ra mình phải dùng số tiền đấy để chăm sóc da đầu và làm đẹp. Không dối, chồng bảo mình chi tiêu lãng phí, mệt lắm.
- Mua cho chồng chiếc áo sơ mi, rõ ràng hết hơn 200 nghìn. Mình nói hơn 400 nghìn để anh ấy thấy mặc chiếc áo trên người tôn đầy thể diện. Mình thật phục mình quá đi, một công đôi ba việc liền.

3. Lý do “ế”

Ế đang là xu hướng của quốc tế trong khi nền kinh tế còn rất chi là lề mề và trì trệ, còn lạm phát thì cao như điện thế.
- Khi ế, ta không sợ yêu nhầm một đứa dở tệ, để sau này người mình yêu không phải ê chề mà rơi lệ.
- Ế là phong cách của những con người tinh tế và các bậc vai vế, chỉ thích ngồi trên ghế nhâm nhi cà phê, chơi đế chế hay nghịch dế.
- Ế là một lợi thế để chúng ta bàn mưu tính kế, xoay chuyển tình thế, quản lý tiền tệ… Rồi sẽ đến một ngày kinh tế đủ sức khống chế tiền tệ.
- Ế cũng cần phải có trí tuệ để khi bạn bè trêu mình là ế, mình cũng đủ sức chống chế: “Anh” đây ế vì quá tử tế…
- Ế là vì chúng ta biết kiềm chế, không chạy theo xu thế. Chỉ cưới khi ổn định kinh tế, lúc đó tha hồ đẻ con mà bế.
Read more…

Người vợ thay thế (Full)

09:40 |
Tác giả: Ngạn Thiến
Nhóm dịch: Đang cập nhật…
Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình
Tình trạng: Truyện Full
Tóm tắt truyện:
Văn án
Trước đêm kết hôn, vợ chưa cưới cùng người khác chạy trốn.
Hắn phẫn nộ, tức giận, vì sao chứ? Hắn có tiền có thế, nàng có gì không hài lòng đây? Trong lòng hận sự phản bội của nàng, làm sao bây giờ? Hôm nay sao có thể kết hôn chứ, ngày mai hắn sẽ trở thành tiêu điểm của tin tức trên các trang nhất, mất hết mặt mũi, làm sao sống yên ổn ở thương giới đây.
Nàng nhẹ nhàng tiêu sái đến thân thể của hắn nói: “Em bằng lòng thay chị gả cho anh, để hôn lễ này tiếp tục.” Bởi vì em yêu anh, nhưng cô không có nói ra miệng.
Nhìn thấy cô gái trước mắt này lớn lên sẽ giống vợ mình, trên mặt phẫn nộ của hắn xuất hiện nụ cười ác ý nói: “Tốt.” Để cô thay chị mình thật thích hợp.
Nhìn thấy anh bây giờ lạnh lùng cay nghiệt như vậy, cô yên lặng đồng ý, cô đồng ý thay chị thương anh, cho dù anh luôn làm tổn thương cô
Một mặt hắn muốn trả thù, còn cô thì dịu dàng lương thiện, kết thúc cuối cùng sẽ như thế nào.

Người vợ thay thế: Chương 1

Người vợ thay thế: Chương 2

Người vợ thay thế: Chương 3

Người vợ thay thế: Chương 4

Người vợ thay thế: Chương 5

Người vợ thay thế: Chương 6

Người vợ thay thế: Chương 7

Người vợ thay thế: Chương 8

Người vợ thay thế: Chương 9

Người vợ thay thế: Chương 10

Read more…

Ba anh đầy tớ

09:32 |

Truyện cười hay nhất: Ba anh đầy tớ, chúc các bạn có những giây phút thư giãn

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Ba anh đầy tớ

Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất lễ phép. Lão lấy làm đắc ý lắm.
Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ:
- Thưa ông, cậy cả nhà ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ!
Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão liền vác gậy đuổi, anh cẩn thận chạy biến. Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về liệm. Ðược một lúc, anh này mang về hai cái. Thấy thế ông chủ trừng mắt:
- Tại sao mua những hai cái, thằng kia?
Anh này trả lời:
- ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay.
Lão lại vác gậy đuổi đi.
Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ. Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn. Thấy thế ông chủ khen:
- Anh khá lắm, biết chịu khó. Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh.
Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ dặt cáng xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói:
- Con xin đa tạ ông!

2. Thò đầu ra

Có một anh bủn xỉn, bạn đến thăm nhà mà cứ trốn ở trong nhà không chịu ra tiếp đãi. Mỗi lần bạn bè đến tìm là sai con ra nói “bố cháu đi vắng”. trong đám bạn có người hóm, bèn nghĩ cách chơi khăm. Một hôm anh ta tìm đến nhà, mặc cho con chủ nhà bảo là không có, anh ta vẫn sấn vào ngồi chơi. Nhân thấy câu đối treo trên tường, anh ta ngâm toáng lên:
- Tửu trung chất ngự chân quân tử.
- Tài thượng phân minh thị trượng…
Cứ vậy ảnh đọc vế đối thứ hai đến chữ “trượng” mà lặp đi lặp lại chữ “thị trượng”, “thị trượng”…không đọc tiếp nữa.
Tức người bạn dốt làm hỏng đôi câu đối nhà mình, chủ nhà đang trốn trong buồng chạy ra mắng:
- Đồ ngu, câu đối người ta còn chữ “phu” sao bỏ đi. “Thị trượng phu” chứ!
Anh bạn hóm hỉnh cười nói rằng:
- Nào ai biết! Có phải mình bớt đi một chữ đâu. tại cái chữ đó nó cứ trốn mãi đến bây giờ mới thò đầu ra đấy chứ!
Read more…

Chọn người yêu

09:31 |

Truyện cười hay nhất: Chọn người yêu, các bạn hãy đến với những câu chuyện thu vị

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Chọn người yêu

Một người bạn khuyên anh ta:
- Cậu hãy tìm một cô giống hệt mẹ cậu. Khi đó bà cụ thế nào cũng thích cô ta.
Chàng trai chưa vợ bèn tìm, tìm mãi, cuối cùng kiếm được một cô gái. Anh ta kể với người bạn đã khuyên hôm trước:
- Đúng như cậu nói, mình kiếm được một cô từ hình thức đến cách ứng xử, ăn mặc cho đến nấu nướng đều giống mẹ mình. Và cuối cùng đúng như cậu nói, bà cụ thích cô ta.
- Vậy chuyện gì xảy ra?
Anh bạn hỏi.
- Không có chuyện gì cả.
Chàng độc thân nói.
- Nhưng bố mình lại ghét cô ta.

2. Nguyên nhân bệnh bò điên

Trong lúc biên giới Mỹ đóng chặc cấm cửa bò nhập từ Canada, một nữ phóng viên phỏng vấn chú Hai Già, chủ một trại bò.
- Thưa chú Hai từ đâu mà có bịnh bò điên?
- Một con bò cái mỗi ngày được người ta vắt sữa
- Thưa chú Hai, tôi chỉ hỏi bịnh bò điên từ đâu mà ra thôi
- Thì con bò cái mỗi ngày người ta vắt sữa sáu lần
- Thưa chú, con bò được vắt sữa mấy lần kệ nó đi, tôi chỉ hỏi bịnh bò điên từ đâu mà ra.
- Một con bò cái mỗi ngày được vắt sữa sáu lần nhưng sáu tháng mới được nhảy một cái đấy cô ạ.
- Chú Hai Già à, tôi nghĩ là chú hiểu lầm câu hỏi của tôi. Việc vắt sữa sáu lần một ngày và nhảy sáu tháng một lần đâu có liên quan.
- Sao không liên quan chớ. Tôi hỏi cô, nếu một ngày tôi vắt sữa cô sáu lần nhưng sáu tháng cô mới được nhảy một cái thì thử hỏi cô có điên không!?
Read more…