TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Lấy chồng chung: Thế mà hay!

13:54 |

Thực ra nếu biết cách sống, chung chồng cũng có nhiều cái lợi mà không phải ai cũng hiểu.  Lấy chồng chung: Thế mà hay!

Tôi năm nay 45 tuổi. Tôi đã kết hôn được hơn 20 năm và có hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi. Cuộc sống gia đình tôi theo đánh giá của mọi người là hạnh phúc, êm ấm khi hai vợ chồng không thấy cãi cọ hay trách cứ nhau.
Thật ra, nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Gia đình tôi có những điều “kì quặc” không phải ai cũng hiểu được. Chồng tôi có bồ và điều đáng nói là ở chỗ tôi chấp nhận cho chồng ở bên bồ.  Ở tầm tuổi này, với tôi, sự toàn vẹn của gia đình có giá trị hơn nhiều so với việc ghen tuông để giành và độc chiếm riêng một người đàn ông. Chính vì thế tôi đã để cho chồng mình được ở bên bồ nhí.
Cách đây hơn 3 năm tôi phát hiện chồng ngoại tình. Cũng giống như nhiều người đàn bà khác, chẳng ai là có thể bình thường được khi biết chồng ăn nằm với ả gái khác. Tôi cũng ghen tuông, cũng định làm lớn chuyện lên. Nhưng rồi khi vợ chồng tôi mới chỉ gằn hắt nhau, anh ấy đã bỏ sang nhà cô ta sống cả tháng trời không về nhà, tiền lương cũng đưa hết cho ả, tôi thấy mình đã lầm. Sự ghen tuông đó chỉ khiến tôi mất chồng, mất trắng chứ không phải chỉ mất một cái danh hiệu mình gọi bằng “Chồng”. Tôi bình tâm và suy nghĩ lại, tôi thấy mình cần giải quyết vấn đề bằng cách khác.
Tôi tìm hiểu về “tình địch” của mình. Cô ta kém tôi tới gần 20 tuổi, ngoại hình xinh xắn, ưa nhìn. Cô ta chỉ hơn con trai đầu của tôi vài tuổi. Nhưng cái khổ của cô ta là cô ta không thể có con. Có lẽ ngày mới lớn cô ta sống buông thả quá, nạo thai nhiều lần nên giờ không sinh được con. Cũng chính vì thế mà cô ta bị từ hôn trước ngày cưới không xa. Nghe đâu trong lúc cô ta đau khổ nhất thì chồng tôi đã ở bên giúp đỡ cô ta và tình cảm của họ nảy sinh từ đó.
Lấy chồng chung: Thế mà hay! - 1
Biết chồng ngoại tình nhưng tôi không làm ầm lên để tự tay hất bỏ hạnh phúc của mình (Ảnh minh họa)
Đọc truyện: Lấy chồng chung: Thế mà hay! Tại web http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Thú thực tôi cũng cảm thấy thương khi cô ta còn quá trẻ lại mất đi hạnh phúc, mất đi thiên chức được làm mẹ. Chính cô ta cũng tới cầu xin tôi để cho cô ta được ở bên chồng tôi dù là không có danh phận gì. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình cũng nên làm thế. Dù sao cũng cùng là đàn bà với nhau, giờ tôi có chồng, có các con, có sự công nhận của hai bên gia đình, họ hàng làm niềm vui, niềm hạnh phúc, còn cô ta chỉ có chồng tôi là sự an ủi. Vậy là tôi đành nhắm một mắt, mở một mắt cho chồng ở bên cô ta.
Từ đó, tôi lại thấy cuộc sống của gia đình tôi xuôi chèo mát mái hơn. Trước đây, dù đã cố gắng hết sức nhưng với đồng lương ít ỏi của hai vợ chồng, chúng tôi rất chật vật khi nuôi hai con. Giờ đây, tối ngày chồng tôi quấn quít bên cô ta, được cô ta lo ăn, lo mặc, tiền lương hàng tháng đưa cả cho tôi để lo liệu việc gia đình. Có nhiều lần chính bồ nhí của chồng tôi còn giúp đỡ, đưa cho tôi tiền để tôi lo liệu việc gia đình. Cô ta nói đó là thay lời cảm ơn cho sự san sẻ chồng mà tôi dành cho cô ta.
Dù sao cô ta cũng chỉ có một thân một mình. Bố mẹ cô ta cũng giàu có, bản thân cô ta lại kiếm ra nhiều tiền nên số tiền ít ỏi đó cũng chẳng thấm vào đâu. Thứ cô ta cần là một người đàn ông ở bên cạnh để chia sẻ thì tôi đã nhường cho cô ta. Vì thế mà giữa chúng tôi không xảy ra bất đồng. Ai cũng hiểu nỗi khổ và sự khó khăn của người kia để chia sẻ và tính toán cho hợp lí.
Chồng tôi cũng biết thân biết phận, vì là người phản bội tôi nhưng lại được tôi tha thứ, lại còn cho thoải mái ở bên “người tình bé nhỏ” của mình nên chồng tôi càng ngày càng nâng cao trách nhiệm làm chồng. Dù ở bên bồ nhí nhưng việc lớn nhỏ trong nhà cần tới sự có mặt của anh ấy là anh ấy đều về đảm đương hết. Lương hàng tháng đưa đầy đủ, chẳng mè nheo giữ lại đồng nào vì đã có cô bồ nhí lo liệu cho. Không giống như trước kia, vợ chồng tôi lúc nào cũng gằn hắt nhau về tiền bạc, đau hết đầu.
Lấy chồng chung: Thế mà hay! - 2
Vì gia đình, vì các con, tôi sẵn sàng san sẻ chồng cho người khác (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi vẫn sánh bước bên nhau trong những dịp trọng đại, vẫn dành cho nhau những lời tôn trọng và yêu thương. Chồng tôi cũng phân chia thời gian ở bên bồ, bên vợ hợp lí để không ai cảm thấy mình bị mất trắng. Đó không phải sự giả tạo mà thực tế là đời sống thoải mái và tâm lí ổn định khiến chúng tôi chẳng có gì để mà phải chiến tranh lạnh với nhau. Ở tuổi này, ham muốn trong “chuyện ấy” của tôi cũng đã giảm sút. Cô ta có thể thay tôi làm việc của một người vợ nên làm cho chồng tôi chẳng những không ghen mà lại thấy mừng thầm vì chồng tôi được thỏa mãn mong muốn của anh ấy còn tôi cũng được như ý mình.
Tôi thấy hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại. Hơn 20 năm làm vợ chồng, với tôi đã là quá đủ. Giờ là lúc cùng nhau có trách nhiệm với con cái còn mỗi người đều có một khoảng trời riêng, miễn sao mình cảm thấy thoải mái mà sống là được. Tôi đâu còn trẻ trung gì nữa để mà ghen tuông, hờn giận. Tôi ngẫm ra, đàn bà cũng nên biết nhẫn nhịn và hi sinh. Đừng quá cứng nhắc, khăng khăng độc chiếm cho riêng mình rồi có khi mất trắng. Bạn bè tôi ối đứa cũng phạm phải sai lầm đó. Mới thấy chồng ngoại tình đã làm ầm lên để rồi chồng hoặc là mất việc, hoặc là bỏ theo người tình luôn không đoái hoài đến gia đình, như thế chỉ có mình và các con mình thiệt. Tôi cho rằng đó là dại dột!
Read more…

Chồng ngoại tình vẫn bắt vợ “thủ tiết”

08:57 |

Người chồng cho mình cái quyền được ngoại tình nhưng cấm vợ qua lại với tất cả đàn ông.Chồng ngoại tình vẫn bắt vợ” thủ tiết”


Chồng ngoại tình vẫn bắt vợ "thủ tiết"

Tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân từ lúc mới 21 tuổi. Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, tôi vội vã yêu anh sau vài tuần quen biết. Thực sự tôi cũng không hiểu mình có yêu anh hay không… bởi khi quyết định đến với anh là lúc tôi đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ của anh.
Tôi không muốn bỏ đứa bé và đó cũng là lý do lớn nhất khiến tôi quyết định kết hôn. Ban đầu, tôi rất mến anh bởi anh là người luôn biết lắng nghe và chia sẻ, như một người anh lớn để tôi có thể kể lể hàng giờ với hàng tá câu chuyện liên quan đến cuộc sống của mình.
Bố tôi là một người nát rượu. Hễ ông uống rượu về là gia đình tôi lại bắt đầu có tiếng cãi vã. Ở cái tuổi ẩm ương đó, bị bố giận đuổi ra khỏi nhà, tôi đã tìm đến anh một cách vô thức. Và tôi đã không thể kiểm soát được bản thân khi ở trong vòng tay anh. Dù sau chuyện ấy xảy ra, anh vẫn thường xuyên quan tân, hỏi han tôi… khiến tôi cứ tưởng mình đã yêu anh rồi.
Một tháng sau, tôi phát hiện ra mình có bầu. Anh không chối bỏ nhưng đối với tôi, kết hôn là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi thích nói chuyện với anh nhưng những lúc anh ở xa, tôi lại không thấy nhớ nhiều. Tôi cũng không hiểu nổi chính bản thân mình nữa.
Năm đó, tôi đang học năm cuối cao đẳng, bố mẹ nhất quyết không cho tôi lấy anh vì không môn đăng hộ đối, hơn nữa, nhà anh lại ở quá xa. Nhưng khi biết tôi đã có bầu, bố mẹ đành chấp nhận cho chúng tôi làm đám cưới.
Tôi lên xe hoa, trong lòng đầy lo lắng, sợ hãi. Thật sự đêm trước ngày cưới, cái đêm mưa gió ấy, tôi đã định bỏ trốn nhưng chị gái tôi ngăn lại. Ngày đón dâu, tôi không bước đi nổi, tôi đã muốn khóc thật to… Và cuối cùng, tôi vẫn phải chấp nhận lấy anh.
Cuộc sống thật quá khó khăn nhưng tôi luôn gồng mình lên để sống và yêu anh nhiều hơn. Dù có bầu nhưng tôi vẫn hoàn thành tốt việc học. Đặc biệt, ở kỳ đó, tôi vẫn dành cho mình được một suất học bổng.
Sau khi lấy anh, tôi mới biết anh giấu tôi quá nhiều điều. Anh lấy tôi không phải vì tình yêu mà chỉ để trả thù người yêu cũ. Anh làm ăn thua lỗ và hiện tại đang nợ nần rất nhiều. Anh lấy tôi chỉ để có cơ hội làm việc nhiều hơn… và anh đã thừa nhận với tôi tất cả những điều đó. Tôi đau đớn khi biết mình chỉ là con rối trong tay anh. Dù rất buồn nhưng tôi vẫn chấp nhận tất cả, chỉ cần anh cho mọi thứ rơi vào quá khứ…
Tôi sinh được một cô công chúa. Vì gia đình chồng neo người, tôi phải một mình làm lụng mọi công việc sau khi sinh nên nhìn tôi già và xấu xí như một người phụ nữ ngoài 30 tuổi.
Tôi luôn tâm niệm rằng, gái có công thì chồng không phụ. Chồng tôi có công việc mới ổn định, anh càng ngày càng chứng tỏ được năng lực của mình và có nhiều cơ hội thăng tiến. Nhưng khi nhìn đến cô vợ tóc tai bù xù, ăn mặc luộm thuộm, anh chê trách tôi không tiếc lời. Những lời nói đó của anh như xé nát tim gan tôi thành trăm mảnh.
Mỗi sáng thức dậy, thay bằng những lời chào hỏi nhau âu yếm, anh bắt đầu chì chiết, xúc phạm tôi. Chuyện chăn gối cũng bị anh bỏ quên cả nửa năm trời với lý do “Mệt mỏi”. Dù nghi ngờ anh có người khác bên ngoài nhưng tôi vẫn chỉ ngậm ngùi một mình với nỗi đau.
Khi con lớn hơn một chút, tôi không buôn bán, vật lộn ở ngoài nữa mà quyết định gửi con về cho ông bà ngoại để đi xin việc. Với tấm bằng khá của mình, tôi cũng nhanh chóng được nhận vào làm quản lý cho một công ty nước ngoài. Và chính ở môi trường làm việc chuyên nghiệp này, tôi đã gặp anh.
Dù mới làm việc cùng nhau nhưng anh chia sẻ với tôi rất nhiều điều. Anh không chê trách tôi xấu xí, luộm thuộm như chồng tôi. Và cũng từ khi quen anh, tôi biết yêu bản thân mình hơn, trở lại đúng tính cách, con người mình, luôn giữ vẻ vui tươi, hồn nhiên như tôi vốn dĩ ngày xưa vậy.
Dù ở gần nhau nhưng chúng tôi vẫn luôn để một khoảng trống. Tôi sợ mối quan hệ của chúng tôi sẽ đi quá xa mức độ bạn bè. Chính vì thế nên mỗi lúc hai đứa bên nhau, tôi luôn cố gắng kìm lòng mình lại và anh cũng vậy…
Một hôm, chồng tôi đi làm về hành hạ, chì chiết và đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm mưa lạnh lẽo. Chỉ mặc mỗi chiếc áo cộc tay, tôi rét run đi lang thang trong đêm tối. Và lúc đó, tôi không biết mình sẽ đi đâu, về đâu nên đã cầm điện thoại gọi cho anh. Anh đã đi mấy chục cây số đến bên tôi cũng chỉ để ngồi nhìn tôi khóc và khóc cùng tôi.
Tôi biết mình thực sự rung động trước người đàn ông này. Tôi thấy nhớ anh vô cùng mỗi khi không được nhìn thấy anh. Chỉ cần anh nở một nụ cười chào thôi, tôi cũng thấy hạnh phúc ngập tràn cả ngày.
Chồng tôi vẫn chẳng quan tâm đến sự thay đổi của tôi. Anh ấy xoa dịu tôi bằng một chiếc váy hay một cái áo và nghĩ thế là quá tốt, quá đủ cho những tổn thương anh gây ra cho tôi. Nhưng rồi, anh bắt đầu nhận thấy sự thay đổi rõ rệt của tôi khi tôi gầy đi 12 cân từ khi sinh em bé và ngày càng xinh đẹp, mặn mà hơn.
Gần một năm trời quen anh, tôi biết rất rõ về anh và gia đình của anh. Tôi yêu anh và anh thú nhận cũng yêu tôi từ lúc nào cũng không hay biết… Nhưng vì tôn trọng tôi, anh chỉ dám lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời tôi, không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân gia đình tôi.
Một lần tôi bị bệnh nặng, chồng tôi đã bỏ đi chơi suốt 4 ngảy liền. Đêm hôm đó, tôi bị sốt cao nhưng chỉ có một mình trong ngôi nhà lạnh ngắt. Cảm giác tủi thân đến cùng cực khi tôi đau ốm, chồng lại bỏ bê vợ để đi chơi với bạn bè.
Và cũng trong đêm đó, anh gọi điện cho tôi và tôi đã khóc nức nở khi nghe giọng nói ấm áp, sự ân cần của anh. Một lát sau anh đến, cầm trên tay là thuốc và rất nhiều đồ ăn. Tôi chưa từng được ai quan tâm, chăm sóc như vậy. Tôi đã cảm động và ôm anh thật chặt ở giây phút ấy. Bờ môi hai đứa hối hả tìm nhau, bao nhiêu tình cảm dồn nén bấy lâu nay cũng bùng cháy dữ dội. Và trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy, anh mới thú nhận với tôi rằng, anh chưa có gia đình riêng, anh vẫn dành tất cả tình yêu cho tôi.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tôi là người không khéo léo che đậy mọi việc nên ít lâu sau, chồng tôi cũng phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và anh. Điều đầu tiên anh ta làm là thâu tóm hết tài sản chung của hai đứa, sau đó, anh công khai yêu đương người con gái khác. Anh ta còn dọa dẫm tôi: “Cô sẽ phải trả giá cho những gì cô đã làm với tôi”. Nhưng tôi nào đâu biết được, tất cả mọi việc đều đã nằm trong kế hoạch của anh.
Tôi rất sợ điều tiếng nếu quyết định bỏ chồng nhưng tôi cũng không thể chấp nhận những yêu sách anh ta đưa ra. Anh ta muốn tôi bỏ việc để về quê, muốn tôi và anh ta chỉ sống trên danh nghĩa vợ chồng, còn anh ta có quyền chung sống với bất cứ cô gái nào.
Tôi cảm thấy bị xúc phạm, bị tổn thương ghê gớm… nhưng quyết định ly hôn liệu có sáng suốt không khi tôi vẫn còn đứa con nhỏ. Tôi rất sợ điều đó, sợ bố mẹ phiền lòng, sợ những người thân của mình đau lòng khi phải chứng kiến kết cục đau buồn đó.
Read more…

Chẳng thể nào thoát khỏi anh!

08:54 |

Đã nhiều lần em chạy trốn anh nhưng khi gặp nhau, em lại không thể thoát khỏi vòng tay anh!Chẳng thể nào thoát khỏi anh!

chẳng thể nào thoát khỏi anh

Chẳng biết do duyên phận hay trời định mà anh và em lại gặp nhau. Nhưng gặp nhau rồi sẽ phải xa nhau, chỉ để lại trong nhau nỗi đau đớn…
Chẳng biết anh sẽ như thế nào nhưng với em, chắc sẽ rất khó khăn để quên anh! Em từng nghĩ rằng, mình mạnh mẽ lắm, mình có thể làm mọi việc và mình có thể sắp xếp được mọi thứ theo ý mình nhưng em đã lầm… Gặp anh, em mới nhận ra mình quá yếu đuối, quá thiếu bản lĩnh, quá hư hỏng…
Đã bao lần đi chùa, em đều cầu nguyện bề trên hãy tiếp thêm cho em sức mạnh để em có thể thoát được sự cám dỗ, chỉ đường dẫn lối cho em đi con đường tươi sáng nhất. Mỗi lần cầu nguyện như thế, em thấy thật buồn nhưng dường như chưa ai nghe thấy lời thỉnh cầu của em để cứu rỗi. Có lẽ sẽ chẳng có ai chỉ đường cho em cả hay ông trời đang thử lòng em và bắt em phải tự tìm ra lối thoát cho mình?
Bằng cách nào đây khi mà những lúc em đủ bình tâm để suy nghĩ rằng: “À! Mình phải như thế này!” nhưng khi gặp anh, cái hướng cần phải đi theo lý trí ấy lại cứ tan biến đi đâu hết. Nhiều lần em tự sỉ nhục bản thân, tự hành hạ thể xác, tự nguyền rủa chính mình, con tim em đau đớn vò xé, lương tâm cào cấu xót xa… nhưng rồi em vẫn chẳng thể thoát nổi anh.
Hình ảnh anh cứ bám chằng lấy em, đẩy không đi, xua càng đến, vậy là sao?
Thực lòng em không muốn cuộc sống của mình lại bị đẩy đưa như thế này, em đã bất chấp tất cả, hy sinh để có được cuộc sống tự do, hạnh phúc như mình mong muốn nên em không hề muốn tự tay mình phá hủy và đánh mất nó bởi, gia đình hiện tại là tất cả đối với em. Nhưng anh ơi, em phải làm thế nào đây? Hãy nói cho em biết em phải làm gì bây giờ khi con tim em bướng bỉnh chẳng nghe lời?
Nhiều lần em chạy trốn tình yêu anh dành cho em nhưng khi gặp nhau, em lại không thể thoát khỏi vòng tay anh. Có lẽ do em xa anh chưa đủ lâu, vậy nên sắp tới em sẽ xa anh thật dài hơn nữa… Em hy vọng rằng, khoảng thời gian xa nhau đủ lâu đó sẽ giúp chúng mình tìm lại đúng con đường phải đi, anh nhé!
Tạm biệt anh, hàng xóm của em!
Read more…

Khó chịu vì cô đồng nghiệp dâm đãng

08:52 |

Khó chịu vì cô đồng nghiệp dâm đẵng.Cô ấy đã “chăn” gần hết anh em đồng nghiệp cùng phòng, và tôi đến khổ vì ý định đưa nốt cả tôi vào bộ sưu tập của cô ấy.

Phụ nữ giờ tự do hơn, sống “thoáng” hơn, tôi cũng biết điều đó, nhưng cũng có những người thoáng đến mức không thể chịu nổi, vượt quá cả các qui chuẩn đạo đức có thể chấp nhận được.
Khó chịu vì cô đồng nghiệp dâm đẵng

Ở phòng tôi, Hà là một cô đồng nghiệp đặc biệt. Trong công việc, chẳng có gì để chê trách cô ấy cả, năng lực của cô ấy rất tốt, làm việc gì cũng nhanh, luôn có những ý tưởng sáng tạo trong nhiều dự án. Trình độ ngoại ngữ của cô ấy rất tốt, cô ấy đã đi du học ở nước ngoài về. Hà sống rất hiện đại, kiếm ra tiền và tiêu tiền thoải mái. Dáng đẹp, ăn mặc thời trang, cuối tuần là Hà lại đi bar, uống rượu xả xì-trét, cô ấy cũng thích đi du lịch. Trong nhiều vấn đề, Hà có cách nhìn nhận rất hiện đại, và hiện đại nhất là vấn đề tình dục.
Hà năm nay 28 tuổi, chưa chồng. Hà yêu nhiều từ thời sinh viên, từng sống chung với một người, sau chán, Hà lại bỏ. Hồi đi du học lẫn sau khi về nước, Hà cũng từng yêu vài chàng trai ngoại quốc. Hà bảo giờ cuộc sống tự do, thoải mái về vật chất lẫn tinh thần, chẳng phụ thuộc ai, còn riêng tình dục, nó giống như cơm ăn nước uống, nhu cầu tự nhiên hàng ngày, miễn sao vui, sướng, thoải mái là được. Hà nói đàn ông giờ cứ nghĩ chiếm đoạt được phụ nữ, đưa gái lên giường, chứ các ông có ngờ đâu khéo chính phụ nữ lại “check” các ông , bắt các ông phục vụ.
Đúng 1 tuần sau khi vào công ty làm, Hà tuyên bố luôn: “Lão sếp phó tưởng thế nào, nhìn thì phong độ đàn ông, cứ hau háu, nhưng máu mà yếu, loại ấy không đủ đô với tớ. Đàn ông ở phòng này, anh nào bét nhất hiệp đầu đã được 30 phút thì nói chuyện với tớ nhé, còn không thì lướt sớm đi nhé.”.
Sau 6 tháng làm ở cơ quan tôi thì Hà đã đưa các anh vào đời, hình như hết tất cả anh em trong phòng thì phải. Từ cậu trưởng phòng kĩ thuật tới anh lái xe. Nhưng rồi, họ cũng lại đưa ra đánh giá, to con vạm vỡ, to mồm chém gió mà chả ăn thua. Anh em cơ quan còn nói, thậm chí cả cái cậu phó phòng bảo vệ, không chịu được Hà cũng tòm tem được tí. Cậu này cũng khiếp vía với các ‘chiêu trò’ của Hà.
Chỉ còn có tôi, vốn được chị em cơ quan đánh giá cao vì rất nghiêm túc, chung thủy với vợ. Vài lần đi liên hoan, đùa vui tếu táo, tôi cũng mạnh mồm: “Tớ nói thật với Hà nhé, riêng gặp tớ thì Hà chỉ có mà khóc thét. Nhưng không bao giờ, nhé, tớ phải giữ mình cho vợ tớ”. Lần cơ quan đi biển, anh em mặc quần bơi ra bơi, Hà có vẻ thích thú tôi. Tối đó, tôi nhận được tin nhắn rủ qua phòng “nói chuyện cho vui của Hà”, nhưng tôi từ chối.
Về làm việc, sau tuyên bố “tớ sẽ check nốt anh ấy” của Hà, Hà bắt đầu tấn công tôi ác liệt. Có lần, ở thang máy, lúc vắng người, Hà ôm chầm lấy tôi. Lần khác, chẳng may phải đi công tác chung, Hà cố tình uống say rồi bắt tôi đưa về phòng. Tôi quẳng nguyên cô ấy lên giường, rồi về phòng mình ngủ.
Có vẻ như tôi càng giữ mình, Hà càng cay cú vì không quyến rũ được tôi. Có lúc ở lại làm nốt dự án để quyết toán giao khách hàng, Hà đuổi luôn mấy người kia về trước, cởi tuột cúc áo đến ngồi trước mặt tôi, uốn éo khêu gợi, đáp lại tôi chỉ cười. Rồi có những đụng chạm đi quá mức cho phép, tôi nói thẳng là tôi rất khó chịu, bực mình.
Tôi vẫn rất tôn trọng Hà, cô ấy có cách sống của riêng cô ấy, ngoài chuyện quá ham muốn tình dục ra, Hà là người tốt, chẳng làm gì xấu với ai bao giờ, thậm chí còn giúp đỡ người khác rất nhiệt tình.
Hôm nay cơ quan có thêm vài em sinh viên thực tập, có cậu sinh viên mới nhìn khá thư sinh, trắng trẻo, đẹp trai. Hà đi qua, huých cái vào vai tôi rồi bảo: “Để em chăn thằng trai ngoan kia đã, cho thằng cu nó vào đời. Còn anh, cứ đợi đấy, rồi có lúc sẽ chết với em, em vẫn còn chưa “ăn” được anh, thì em chưa chịu bỏ cuộc đâu…”.
Read more…