TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 106: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu

08:46 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 106: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu .Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Bạn thân mến, buổi đêm thường mang lại cho con người thật nhiều tâm trạng, thật nhiều xúc cảm. Đêm với những người đang cô đơn dường như còn dài hơn, sâu hơn, sống thật hơn khi nghĩ về cuộc sống.
Blog Radio 106 gửi tới các bạn tâm sự của bạn đọc muathubuonva_binhminhmua, tâm sự mang tên: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu…Hãy để những nỗi buồn rơi xuống vực sâu để ngày mai ta lại bước đi thật mạnh mẽ bạn nhé!
Blog Việt - Đêm! Trời mưa, lòng ta cũng mưa. Phố ướt, trái tim ta cũng ướt.Bên ly cafe nguội đắng ngắt, nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh nỗi buồn rơi xuống vực sâu, mơ về nơi xa lắm.
Đêm! Chạm khẽ vào những nỗi buồn trong tim. Ta trở về là ta không tô vẽ.
Trong đêm tối khắc khoải chờ một tiếng rao đêm “Ai bánh bao nóng đây” tiếng rao vụt qua nhanh, đêm nào cũng lặp lại như thế, sao nghe vẫn xót xa.
Ly cafe đắng chát.
Đêm! Nghĩ về gia đình yêu thương trào nước mắt, thấy ta cần cố gắng.
Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi.
Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống – để biết buồn vui ước mơ hy vọng.
Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.
Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.
Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.
Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm tổn thương.
Đêm!
Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi.
Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.
Đêm!
Định nghĩa về cuộc đời với những ước mong đã đổ vỡ, về tương lai, về gia đình, về bạn bè, về những người đã đến và đi bên ta. Nhưng cuộc đời là bài toán khó, không có định nghĩa nào cho ta học thuộc.
Trống rỗng.
Vỡ tan.
Đêm!
Điện thoại đổ chuông. Bạn gọi về tư Seoul xa xôi. Bạn khóc. Ta khóc. Ta hiểu thấm thía sự lạnh giá cô đơn của bạn nơi xứ người. Ước muốn được nắm bàn tay bạn thật chặt, giữ bước chân bạn thôi chơi vơi. Gánh nặng cuộc sống oằn cong đôi vai bạn. Ta bảo bạn ” Về đi”. Bạn im lặng, nghẹn ngào. Sự im lặng nặng nề như tiếng thở dài. Biết làm gì cho bạn ngoài những lời an ủi mà ta biết không đủ đâu cho trái tim đang vụn vỡ. Vững vàng lên bạn nhé. Đêm nay, đêm mai, và những đêm sau nữa, cầu mong bạn tìm được sự bình yên.
Đêm vẫn mưa. Và lòng vẫn ướt. Thao thức mất ngủ. Check lại email của ngày xưa cũ. Tìm lại kỉ niệm đánh rơi. Nhìn sang nick bạn vẫn sáng đèn, status đầy tâm trạng. Biết hình như bạn đang buồn. Muốn lắm gửi lời hỏi thăm, sẻ chia quan tâm, dẫu biết rằng chẳng thể giúp bạn vui. Nhưng ngại ngùng! Chần chừ. Rồi im lặng. Vờ như không biết. Ngại! Ta và bạn không là xa lạ nhưng đâu đã kịp thân quen. Ngại! Bạn là con trai ta là con gái. Ngại! Sợ bạn nghĩ ta lắm chuyện tò mò. Thôi nói dăm ba câu chuyện phiếm. Chào bạn. Sign out. Lòng buồn nặng trĩu. Ta đã sống vô tâm thờ ơ như thế.
Đêm những tin nhắn gửi đi không được hồi âm. Ta buồn. Vì sao vậy? Ta không biết. Ta hiểu rất rõ không nên buồn vì một người bạn như thế. Bạn không trân trọng tình bạn của ta, thì thôi nhé. Ta không đủ kiên trì nữa rồi. Trái tim nhỏ bé lắm, hãy giữ tình yêu thương sự quan tâm để sống sao cho trọn vẹn với những người ta yêu thương. Từ nay bạn và ta hãy đứng bên lề cuộc sống của nhau bạn nhé. Đừng cố tình chạm vào tổn thương nhau. Nếu ngày nào đó, gặp nhau trên phố, chúng ta sẽ đi qua nhau, không cười, không chào nữa, cả cái vẫy tay cũng thôi, sẽ xa lạ như hàng nghìn những người xa lạ kia. Thế bạn nhé. Vô tình phải không bạn. Ta không thích sự hời hợt. Ta quá mệt mỏi rồi bạn có biết không?
Đêm!
Nhớ về ngôi nhà nhỏ có vườn chanh chín cất giữ cả bí mật tuổi thơ. Nhớ cánh đồng trải thảm vàng hoa cúc. Nhớ, rất nhớ một chiếc áo hoa của mẹ, chiếc áo hoa thấm ướt những giọt mồ hôi, chiếc áo ở mãi trong kí ức ta để mãi sau này bao chiếc áo mới mẹ mặc đẹp lắm nhưng không chiếc nào ta nhớ như xưa nữa. Kì lạ thật. Thương nhớ dáng ai gầy rét run run trong chiếc áo mỏng manh vào chiều đông xưa ấy. Nhớ cháy lòng một đôi mắt buồn ám ảnh ta. Nhớ những giọt nước mắt bạn khóc ướt trên vai, nhớ cái nắm tay thật chặt níu kéo, nhớ những bức tường loang lổ những vết khắc trái tim.
Nhớ… và nhớ… 
Nhớ tất cả những điều đã trở thành xưa cũ. 23 năm ta đi qua cuộc đời có biết bao nhiêu điều để nhớ. Bao điều đã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ được quên. Nhưng ta đã sống vô tâm nên vô tình đánh rơi rớt dần từng kỉ niệm lúc nào không biết.
Nuối tiếc! Xót xa.
Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. 
Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Ta trầm lặng! Cô độc! Ta gặm nhấm những tổn thương để lớn lên. Bước chân chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống. Hai năm trước, anh bảo ta già quá, con bé 21 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh, và nhạc buồn, Và ít khi nào anh thấy ta vui. Hai năm sau, con bé ấy bây giờ 23 tuổi anh không còn ở bên để nhìn thấy con bé vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay. Nếu ta không đi qua những ngày tháng đổ vỡ tâm hồn đó, thì bây giờ ta là ai ? Ta có là ta yếu đuối thế này không ? Câu trả lời là dấu chấm lặng ! Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.
Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dặn ta phải sống mạnh mẽ lên. Không được yếu đuối, không được nhu nhược. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế . Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác.
Chơi vơi!
Hụt hẫng!

Ảnh minh họa: Raysoda.com
Đêm! Đi tìm định nghĩa về hạnh phúc.
Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao. Với riêng ta hạnh phúc là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ta có gia đình yêu thương để trở về khi bước chân mỏi mệt trên đường đời rộng lớn. có cuộc sống sung sướng theo một nghĩa nào đó. Nhưng tại sao? Ai đã nói rằng,” Hạnh phúc là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là ” Đủ” cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy hạnh phúc của người này, làm thước đo hạnh phúc của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời anh nói ” Em hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút em sẽ thấy bình yên “. Ta tin. Rất tin lời anh nói. Nhưng chối bỏ con người cũ kĩ, đầy khiếm khuyết, yếu đuối , nhút nhát, bao năm qua ta có làm được không ?
Đêm! Ta học cách buông tay với những thứ ta không thể có được.
Đã thôi làm đứa trẻ lên 3 khóc đòi bằng được những gì nó muốn. Ta thôi giữ những tổn thương nước mắt về bạn để thấy ngạt thở. Ta đã nhặt hết những mảnh vỡ ghép lại 1 trái tim nguyên vẹn như ban đầu. Sáu năm đi bên lề cuộc sống của bạn, sáu năm quá ngắn cho một đời người, nhưng đủ dài cho một trái tim vỡ vụn cảm nhận hết những nỗi đau. Sáu năm ta đã nhìn bao lần bạn yêu và chia tay, nhưng chưa bao giờ ta ước muốn được trở thành một người con gái nào đó trong cuộc sống của bạn. Tại sao thế ? Ta cũng không biết ? Ta không còn cố gắng quên bạn nữa. Ta đứng chơi vơi giữa hai bờ quên – nhớ, ta thả trôi cảm xúc của mình, kệ cho bước chân thời gian khi nào sẽ đưa bạn bước ra khỏi trái tim ta…. Nhưng bạn cảm thấy có lỗi với ta, bạn thấy gánh nặng vì một người con gái mãi dành tình cảm cho bạn. … Vì thế, ta đã học cách để quên bạn… Bạn còn nhớ hay bạn đã quên bài hát ” Vô tình ” ta gửi cho bạn trong chiều mưa ấy…
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
… Người bước vào đền cho tim ta im vắng
… Rồi người cứ vô tình người đi
… Rồi người cứ vô tình người xa
…Giữ sao người đừng đi…
Giữ sao người đừng xa.
Giữ sao được phải không? Những giọt nước mắt vỡ tan hòa vào lời hát. Quang Dũng hát da diết phải không bạn ? Dù thời gian đã đi qua, dù trái tim ta đã không còn trôi về bạn nữa, ta vẫn tha thiết muốn nói với bạn ” Cám ơn 1 người đã cho tớ một lần biết yêu. Dẫu cho tình yêu đó nhiều đắng cay và nước mắt. Dẫu mọi nỗi tổn thương chỉ riêng chỉ trái tim tớ thôi. Nhưng tớ chưa bao giờ nuối tiếc, tớ đã 1 lần dám sống trọn vẹn với con tim.Sống Hạnh phúc bạn nhé.
Đêm! Nhớ về anh! Uớt mi!
Nhớ những con đường chở nỗi buồn chúng ta đã đi. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, quán xưa ấy cũng trở thành quán cũ, kỷ niệm là kỉ niệm cũ, và em và anh cũng là hai con người cũ. Tất cả đã cũ rồi phải không anh ? Ta nợ anh lời xin lỗi lặng câm, nợ những email không trả lời, nợ nụ cười, nợ niềm vui. Ta kể cho anh nghe câu truyện trái tim bị ghép nhầm rồi vỡ. Ta để anh ra đi như thế, bởi ta hiểu anh và ta chỉ là 2 người vô tình đi qua cuộc đời nhau, ta không thể là 1 nửa cuộc đời anh, và đâu đó dưới bầu trời này ta biết sẽ có người con gái đang đợi anh đến ghép nửa trái tim. Đêm nay lần cuối cùng nghe ” Niệm khúc cuối ” Rồi thôi.
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời.
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây.
Dù có gió, có gió lạnh đầy có tuyết bùn lấy..
Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.
Nghe bài hát cũ, và khóc nốt lần này nữa thôi. Ta gửi lại nguyên vẹn bài hát cho anh nhé, gửi cho cả người con gái sẽ đi bên anh đến hết cuộc đời này. Hà Nội sắp vào đông. Lạnh ! Sài Gòn, không có mùa đông. Cám ơn những bài học anh dạy. Cám ơn bàn tay anh đã giúp bước chân em không ngã. Cám ơn và xin lỗi cho tất cả những điều đã qua.
Đêm! Nuối tiếc ân hận cho những ngày tháng đã đi qua đã sống hoài sống phí. Ta chưa bao giờ nỗ lực hết mình cho những ước mơ nên thất bại. òa khóc. Nhớvề câu chuyện ” Ngọn Nến”
” Có cây nến nhỏ bị bỏ quên lâu ngày, nến nằm buồn bã cho từng ngày ảm đạm vô nghĩa dần qua. Cho đến 1 ngày, sự cố bất ngờ căn nhà chủ bị mất điện, người ta mới chợt nhớ ra thật may mắn vì còn 1 ngọn nến sót lại. Khi nến được thắp sáng lên, từng giọt sáp rơi xuống, nến mỏng manh tan dần, tan dần. Chỉ còn ít phút nữa thôi, nến sẽ tan biến vào không khí. Nhưng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nến tỏa sáng lung linh hơn bao giờ hết, nến sống cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nến đã sống cuộc sống trọn vẹn, đốt cháy hết mình. ” Đó chỉ là câu chuyện anh kể ngày xưa, khi ta buồn ta khóc dằn vặt về những thất bại, khi ta đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Ước gì ta cũng dám một lần sống trọn vẹn như ngọn nến nhỏ nhoi kia.
Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống.
Oà khóc nức nở như đứa trẻ thơ. Ngày mai đến, lau khô những giọt nước mắt đêm qua, bước chân ra đường, để lòng nhẹ tênh mỉm cười với cuộc sống, học cách biết sống yêu thương, chân thành.
Đêm! Rất dài và rất sâu.
Trong cuộc đời của mỗi con người có biết bao đêm đi qua. Nhưng sao khi nhìn lại cuộc đời thấy ngắn ngủi quá, ta vẫn chẳng làm được gì, vẫn sống vô nghĩa như thế. 
“Cuộc đời có bao lâu đâu mà hờ hững”
Thôi tự nhủ cố gắng sống sao cho trọn vẹn mỗi ngày, ai cũng chỉ có một lần được sống, một lần để được ước mơ hy vọng, đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều, đừng để phải cả cuộc đời nói ” Gía như – Nếu thì “
Và như thế!
Đêm! Khép đôi mắt lại!
Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm!
Một đêm buồn không ngủ!
Read more…

Cục đá biết la!

08:42 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Cục đá biết la!

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Ngày xưa, có một cô thôn nữ đẹp mặn mà, duyên dáng và rất đỗi khôn ngoan. Sắc đẹp của nàng khiến cho lão quan huyện hói đầu và tên thầy đồ háo sắc chết mê chết mệt.
Lão quan huyện thường hay ve vãn, lui tới tỏ lời ong bướm, còn tên thầy đồ thì hay hẹn hò tán tỉnh. Nàng chẳng ưa và rất bực với hai lão già dê này.
Một hôm, quan huyện lại đến nhà tán tỉnh dây dưa, nàng cho lão một cái hẹn:
- Đúng canh 3 đêm 30, quan đến trước nhà em, chỗ có cây ớt. Quan ngồi kế bồn cây ớt, nếu có ai đi qua thì quan cứ ngồi im đừng động đậy. Quan ngồi đó chờ lát, em sẽ ra tâm sự với quan tới sáng…
Lát sau ông thầy đồ cũng lò mò đến, nàng cũng hẹn:
- Tối mai đêm 30, sau trống điểm canh 3 được một lúc, thầy đến trước cửa nhà em chỗ cây ớt, ngồi đó chờ em, nếu không thấy em ra, thầy cứ lấy cái dùi em để dưới gốc ớt gõ vào cục đá kế đó cho em, em sẽ ra với thầy.
Đêm 30, chưa tới canh 3, lão quan huyện mò đến gốc ớt, chui xuống ló cái đầu hói lên, lòng rộn ràng chờ đợi cái phút giây sung sướng.
Sau hồi trống điểm canh 3, thầy đồ mò đến, chui vào gốc cây ớt thấy có cây dùi thầy mừng lắm. Chờ một lát, thầy cầm dùi gõ vào cục đá tròn tròn bóng bóng nghe cốc cốc. Quan huyện thấy ê đầu nhức óc nhưng không dám la, cứ ngồi cắn răng mà chịu. Không thấy “người yêu” ra, thầy đồ tưởng mình gõ nhẹ quá bèn gõ cái dùi một cái cốc mạnh hơn lần trước. Quan huyện bị gõ muốn bể đầu nhưng đành nhăn mặt chịu trận vì nàng đã dặn không được lên tiếng. Đợi thêm một hồi thấy lâu quá, thầy đồ giơ cao dùi định táng thật mạnh thì bất ngờ cục đá đứng lên nói mếu máo:
- Nãy giờ tao nhịn nhiều rồi nhen, thằng chó nào dám gõ đầu tao?
Thầy đồ hết hồn liền liệng cây dùi đâm đầu chạy tháo thân, người nhà cô gái tưởng ăn trộm bèn la lên.
Lão quan huyện mang cái đầu hói mới mọc hai cái sừng nhảy cái “rột” dông tuốt.
Read more…

Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình

08:38 |

Sống bên chồng nhưng không có tình dục, tôi đã ngoại tình với người bạn cũ của mình. Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình

Mấy ngày qua tôi có đọc được tâm sự của nhiều người trong các bài viết Lấy chung chồng: Thế mà hay!; Tôi không ngoại tình thì “phí”…Càng đọc tôi càng cảm thấy mình có lỗi và đáng bị khinh bỉ. Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó mọi chuyện về tôi sẽ bị phanh phui. Nhưng tôi không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Tôi xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Tôi là một người đàn bà tồi tệ. Tôi có một người chồng hiền lành, yêu thương tôi, có hai đứa con xinh xắn. Nhưng hơn 10 năm qua tôi đã ngoại tình với một người bạn cũ. Và cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào dứt ra được mối quan hệ ngoài luồng ấy dù cho tôi cảm thấy có lỗi với chồng tôi vô cùng. Nhưng nguyên nhân cũng là bởi tôi không được sống một cuộc sống vợ chồng trọn vẹn. Chồng tôi bị bệnh trọng và chuyện chăn gối của hai vợ chồng cũng đã phải dừng từ khi tôi sinh xong đứa con thứ hai.
Đọc truyện Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình, tại http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Cách đây hơn mười năm, chồng tôi bị tai nạn giao thông dẫn tới liệt người phải nằm một chỗ. Từ  khi chồng bị như vậy, tôi luôn ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi việc. Mọi gánh nặng gia đình dồn hết lên vai tôi vì anh không thể đi làm, cũng không thể tự làm được việc nhà. Nhưng tôi chưa bao giờ oán thán anh vì tôi biết anh mới là người khổ tâm hơn tôi. Hàng ngày, anh ngồi xe lăn và cố gắng tự làm một số việc trong khả năng của anh. Nhìn cảnh anh ngồi xe lăn dạy con học bài, rồi nói với tôi rằng: “Giờ anh chỉ còn làm được những việc này thôi” khiến tôi trào nước mắt vì thương chồng.
Nhưng rồi khi năm tháng dần đi qua, tuổi đời của tôi còn quá trẻ, sự cô quạnh giường chiếu khiến tôi cảm thấy trống trải và buồn chán vô cùng. Mặc dù chồng luôn ở bên động viên tôi nhưng tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai được. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà, tôi khao khát cái điều mà tất cả những người vợ bình thường khác được hưởng. Và rồi tôi đã không giữ được mình.
Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình - 1
Vì cùng gặp bi kịch trong hôn nhân, tôi và người bạn cũ đã ngoại tình với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi gặp lại người bạn cũ hồi đại học. Cậu ấy mới dọn đến gần khu nhà tôi sinh sống. Hoàn cảnh của cậu ấy cũng rất đáng thương khi vợ mắc bệnh trọng, yếu vô cùng và chỉ có thể ở nhà không làm ăn được gì. Tôi cũng biết vợ của cậu ấy vì trước đây chúng tôi học cùng nhau hết cả. Tình yêu của họ đáng ngưỡng mộ lắm, hồi đó chúng tôi đứa nào cũng ước ao có được một mối tình như thế. Cũng chính vì tình yêu lớn lao đó mà giờ đây khi vợ bị bệnh trọng cậu ấy cũng không bỏ vợ mà luôn ở bên vợ. Tình cảm đó khiến ai nhìn vào cũng phải cảm động.
Cùng cảnh ngộ nên chúng tôi bỗng nhiên xích lại gần nhau hơn. Chúng tôi chia sẻ với nhau những nỗi niềm của mình và động viên nhau vượt qua khó khăn. Và rồi cuối cùng, tôi và cậu ấy ngoại tình với nhau. Cậu ấy là một người đàn ông khỏe mạnh, hơn 2 năm qua sống bên vợ nhưng chưa một lần được ân ái khiến cậu ấy trở nên đau khổ vô cùng. Và tôi cũng vậy. Sự khao khát bản năng đã khiến chúng tôi làm điều có lỗi với chồng, với vợ của mình.
Tình cảm đó kéo dài cho tới tận bây giờ. Chúng tôi vẫn đóng vai là người bạn của nhau nhưng khi có thời gian là chúng tôi lại đến bên nhau để khỏa lấp sự đam mê bản năng nhất. Ngay từ đầu chúng tôi đã thống nhất với nhau sẽ không bao giờ bỏ chồng, bỏ vợ mình vì cả hai người họ đều đáng thương. Chúng tôi cũng đáng thương vì vậy ở bên nhau như thế này cũng coi như một sự bù đắp cho những thiếu thốn mà thôi. Cũng vì thế mà chúng tôi rất giữ gìn, không để có thai vì ai cũng có một gia đình phía sau và không thể làm những người khác tổn thương vì mối quan hệ ngoài luồng của mình.
Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình - 2
Tôi phải làm sao để thoát khỏi mối quan hệ ngoài luồng này? (Ảnh minh họa)
Gần chục năm qua chúng tôi quan hệ lén lút với nhau như thế nhưng không ai biết. Chúng tôi rất có ý thức trong việc giấu kín việc này, không lộ liễu. Hơn nữa, với chồng, với vợ, mỗi người chúng tôi đều dành tình cảm yêu thương, chăm sóc chu đáo mà không một lời ca thán nên không ai nghi ngờ. Các con của tôi cũng đều đã lớn nhưng các cháu cũng không hoài nghi gì về mẹ.
Bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với chồng tôi, nhất là khi anh ấy luôn nói rằng cuộc đời anh thật may mắn khi lấy được tôi. Mỗi lần như vậy tôi lại tự xỉ vả chính bản thân mình vì đã phản bội anh nhưng khi bản năng trong con người trỗi dậy, tôi lại không kiềm chế nổi bản thân.
Giờ đây điều mà tôi băn khoăn là tôi có nên duy trì mối quan hệ kia nữa hay không? Tôi biết, nếu cứ như thế sẽ có một ngày mọi chuyện lộ ra, đến cái kim trong bọc còn có ngày bị lộ huống hồ…Nếu mọi chuyện bị phanh phui, sự hi sinh của tôi bao năm qua cũng đổ xuống sông, xuống bể hết. Người ta chỉ còn khinh tôi ngoại tình chứ không ai còn nghĩ tới công sức của tôi vì chồng, vì con. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi phải vất bỏ đi cuộc tìn vụng trộm đó tôi không biết mình sẽ phải sống thế nào. Bao năm qua tôi đã vất vả vì chồng, vì con, chỉ có riêng điều đó là tôi được sống cho mình, nếu giờ phải từ bỏ, tôi thấy mọi thứ thật trống rỗng với tôi. Liệu tôi có nên tiếp tục giấu giếm và giữ mối quan hệ với người tình hay không? Làm cách nào để tôi có thể từ bỏ nó đây?
Read more…

Cô Dâu Đi Học

08:36 |
Tác giả: xinhxinhgirlhcm
 Cô Dâu Đi Học
Cô Dâu Đi Học

Tóm tắt truyện: Đọc truyện Cô Dâu Đi Học tại http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/ : Tô Tịnh từ nhỏ sống với ông ngoại ở vùng quê Miền Tây, ko có cha mẹ, cả hai cùng mất khi cô được 1 tuổi do một tai nạn giao thông, mặc dù gia đình thuộc dạng giàu có nhất vùng- ngoại của Tô Tịnh ông Tô Phú có ruộng đất cò bay thẳng cánh, chuyên xuất nhập khẩu trái cây có tiếng trong và ngoại nước, ngoài ra còn có máy nhà máy chuyên sản xuất trái cây xáy khô. Đã 18 tuổi nhưng Tô Tịnh gương mặt vẫn gây thơ mặc dù thân hình cao dong dong, cân đối, nhưng với gương mặt đó Tịnh vẫn bị hiễu lầm là cô bé 16, do sống với ông ngoại- là người đàn ông của thương trường nên ông rất ít quan tâm đên Tịnh, để Tịnh lớn đên tự nhiên mà ko biết cách làm dáng, trang điễm như một đứa con gái, chỉ có tính nhõng nhẻo của Tịnh là còn của một người con gái, ngoài ra các trò chơi Tịnh theo toàn là của một thằng con trai như đá banh, treo cây, bắn bi…..18 tuổi nhưng Tịnh mới chỉ học tới lớp 11, ko phải là do cô học dỡ mà là do lúc cô còn nhỏ ông Tô Phú chỉ lo làm ăn, đên lúc nhớ đên đứa cháu của mình đã lớn đến tuổi đi học thì cô đã nhiều hơn 2 tuổi so với cái tuổi lớp 1.
Năm nay cô tròn 18 tuổi, ông Tô Phú biết bản thân ko thể sống lâu để lo cho đứa cháu duy nhất của mình, ông cảm thấy có lỗi vì đã ko chăm sóc tốt được cô, lúc cô nhỏ do ông quá bùn đau vì cái chết của con gái và con dễ mà lao vào công việc quên cả cháu, nay chợt nhận ra thiếu sót của mình thì ông đã ko thể sống với cháu lâu hơn nữa. vì vật ông quyết định tìm đên gia đình Ông Triệu ở Sai gòn nhắc lại hôn ước năm xưa của ông Triệu hứa với con dễ ông- cho 2 đứa cháu của họ nên vớ chồng khi mà hai đứa đến tuổi chồng vợ, và Ông Triệu là bạn tốt của con dễ ông nên ông nghĩ họ sẽ ko từ chối giúp đỡ người sắp chết. sau đó mọi chuyện diễn biến như thế nào phãi chờ Chap 1 các bạn sẽ biết……….

Cô Dâu Đi Học. Chương 1

Cô Dâu Đi Học. Chương 2

Cô Dâu Đi Học. Chương 3

Cô Dâu Đi Học. Chương 4

Cô Dâu Đi Học. Chương 5

Cô Dâu Đi Học. Chương 6

Cô Dâu Đi Học. Chương 7

Cô Dâu Đi Học. Chương 8

Cô Dâu Đi Học. Chương 9

Cô Dâu Đi Học. Chương 10

Read more…