TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 119: Anh! Em đã về đây! (phần 1)

11:39 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 119: Anh! Em đã về đây! (phần 1).Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Hôm nay Blog Radio kể cho các bạn nghe một câu chuyện đặc biệt mang tên “Anh! Em đã về đây !”của tác giả blogger Lâm Hồng. Hy vọng câu chuyện sẽ mang lại cho các bạn thật nhiều cảm hứng cho một năm mới, và chúng ta cùng tin rằng trong tình yêu luôn có những điều thật kỳ diệu!
“Anh! Em đã về đây!” là một trong những truyện ngắn nằm trong tuyển tập những truyện ngắn được yêu thích nhất trên Blog Việt 2008 – 2009 - tuyển tập mang tên “Anh sẽ lại cưa em nhé!” được phát hành vào dịp lễ Tình Yêu 14/02 vừa qua. Các bạn đã có cuốn sách này trong tay chưa? Cuốn sách là món quà ý nghĩa dành tặng người bạn yêu thương.

Bây giờ mời các bạn cùng thưởng thức “Anh! Em đã về đây!” – Phiên bản phát thanh với Blog Radio!
Lời tác giả: Tặng chị của em, chúc gia đình chị mãi mãi hạnh phúc. Đây là món quà em tặng nhận lẽ kỷ niệm ngày cưới của anh chị. I love you so much…
Blog Radio – Một câu chuyện giản dị: Ở nước Mĩ năm 1972, một đôi trai gái yêu nhau. Chàng trai phạm tội, vào tù với lời nhắn “ngày anh về, nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây Sồi già duy nhất ở quàng trường một dải ruy băng vàng’’. Cô gái ở lại và bặt vô âm tín. Ba năm sau, ngày ra tù, chàng trai dường như đã quên mất lời hẹn ước năm nao và nhớ về người con gái anh yêu lại càng không – vì chàng nghĩ, cô gái ấy đã quên anh rồi… Nhưng, cuối cùng người ta đã thấy một chàng trai khóc nức nở dưới một gốc cây Sồi vàng rực bởi bạt ngàn những dải ruy băng…
Đấy, chỉ có thế thôi! Giản dị như trăm nghìn các câu chuyện tình yêu khác mà chúng ta vẫn thường bắt gặp ở đâu đấy nhưng không hiểu sao, câu chuyện này lại có sức ám ảnh với chị đến vậy, một sức ám ảnh huyền bí, huyền bí đến nỗi chị tưởng như mình đã từng sống trong vương quốc của câu chuyện ấy…


Nhớ ngày nào xem bộ phin Hàn Quốc – bộ phim ấy mang tên gì thì chị không nhớ, nhưng có một điều chị nhớ rất rõ… Khi kết thúc phim, cả màn hình bỗng vàng rực bởi những dải ruy băng bạt ngàn bay trong gió – một cô gái mang “ trái tim của mùa thu’’ đứng giữa những dải ruy băng ấy đợi một chàng trai… Người xem chỉ ồ lên vì vẻ đẹp lãng mạn của nó; riêng chị, chị biết rằng, đằng sau mỗi dải ruy băng còn là cả một tình yêu…
Buổi sáng nơi vùng cao thật đẹp, sương bảng lảng một mầu trăng trắng, phía bên kia, tiếng sáo của ai đó ngân vi vu…Bên chiếc bàn nhỏ, li café hoà tan tỏa hương thơm quyến rủ, chị ngồi đó thả hồn theo tiếng sáo. Chị lên đây theo dự án cấp phát điện vùng cao của công ty. Lẽ ra, xong dự án là chị đã về, nhưng chị lại xin ở lại. Nhiều người thường nửa đùa, nửa thật :
- “ Hải Âu ở đây, cái chức giám đốc kinh doanh gửi lại cho chồng tương lai à ?!’’. Những lúc như thế, chị chỉ cười rồi lảng sang chuyện khác.
Thế là đã ba năm rồi, nhanh thật. Ba năm qua, chị chưa một lần về lại thủ đô. Nhớ Hà Nội thế! Ba năm qua, chị cũng không nhắn một dòng tin nào, không nhận một cuộc điện nào của anh, mặc anh ba năm chờ đợi, ba năm gửi tin đi trong vô vọng… Chị chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho anh.
Cô bạn thân thường thủ thỉ : “Còn giận là con yêu”. Ừ, thì chị có chối đâu, chị vẫn yêu anh đấy. Yêu đấy nhưng sẽ không tha thứ, mà cũng chính vì yêu nên chị không thể tha thứ. Cứ mỗi lần nhớ tới, vết thương lòng chưa một lần lành miệng lại ứa máu, nhói đau. Mặc ba năm qua anh bao lời giải thích, mặc ba năm qua bao lời anh xin lỗi… Chị vẫn không trở về, không tha thứ…
Kể từ “một đêm đau” trong mùa hè năm ấy, chị cảm thấy vô cùng hoang mang, chán nản, mất niềm tin… Chị trốn khỏi công ty một tháng, nhiều đêm lang thang vô định trên đường, rồi về nơi ẩn náu an toàn của chị trong căn hộ giữa lòng Hà Nội.
Không một sự giúp đỡ. Không một lời khuyên bảo. Không cả sự ủng hộ nhiệt tình của con bạn thân. Thậm chí, chị cũng không còn muốn quay lại với công việc. Chị đã phải chứng kiến tận mắt cảnh phản bội của Thắng, người mà chị nghĩ, mình sẽ tôn thờ cho đến tận cuối đời. Vì thế, chị ra đi và ở lại đây – trên vùng núi cao này. Và thật may, điều đó cũng có tác dụng phần nào.
Chị rời mắt khỏi khoảng không, nhìn về phía chiếc điện thoại đang reo inh ong – có tin nhắn mới.
‘’ Anh biết rằng em đang uống café nhé. Trời lạnh, em nhớ mặc đủ ấm nha. Yêu và nhớ’’.
Chị mỉm cười. Đã thật lâu rồi, anh không còn nhắn những dòng tin như xin lỗi, như mong chị trở về. Chỉ là những lời động viên, an ủi, chỉ là những dòng tin dặn chị thế này, thế kia… Vẫn in như những chuyến công tác xa ngày xưa của chị, như chưa từng có chuyện hai người giận nhau, chưa từng có chuyện chị ra đi, mặc anh ba năm qua ra sao, thế nào, chị không cần quan tâm, không cần biết. Đã bao lần chị muốn gửi một dòng tin gì đó lại cho anh, muốn nhắn cho anh biết chị nhớ anh đến nhường nào và nhớ đến ra sao… Nhưng, lòng tự cao không cho phép chị làm thế.
Anh đã phản bội chị – dù đó là lí do gì như bao lần anh giải thích đi nữa – thì anh cũng không đáng được tha thứ, không đáng được nhận một dòng tin nào từ chị. Cúp điện thoại, chị lật bâng quơ mấy trang dự án.
Cánh của phòng bật mở và Vũ Hùng, một trong những người điều hàng đầu của dự án bước vào. Theo sau anh là một phụ nữ, dáng vẻ cứng nhắc trong bộ quần áo nâu đen sang trọng. Có chuyện gì nhỉ?
Chị đứng dậy, cúi đầu chào. Hùng khẽ cười, nhìn về phía người phụ nữ nọ.
- Sanatha, đấy là bà Kininawa – Phó chủ tịch tập đoàn. Bà Kininawa muốn bàn cụ thể hơn với cô về phương án cấp phát điện và kế hoạch cho dự án đầu năm 2009. – Tất nhiên anh ta nói bằng tiếng Anh.
Hơi bất ngờ, nhưng chị vẫn giữ được thái độ bình tĩnh. Tự tin bắt tay và chào bằng bằng mấy câu tiếng Nhật – thứ ngôn ngữ mà dù cần cù luyện tập trong suốt mấy năm qua chị vẫn không sao nói cho lưu loát. Và, chỉ có mấy câu chào thế thôi, chị vẫn quay về với thứ tiếng trung thành của mình – English.
Cả buổi ngày hôm ấy, chị không rời văn phòng một phút. Cuộc “bàn cụ thể hơn” ấy kéo dài từ sáng cho đến tận chiều tối. Xong, cũng là lúc chị và Vũ Hùng lên ô tô đưa bà ấy về lại Sài Gòn để 9h tối bà bay về Nhật.
Quay về, hai người ngồi lại một quán café ven hồ. Ánh đèn sáng lấp lánh bên những chùm nho giả cùng khúc nhạc My love khiến chị cảm thấy vô cùng thoải mái. Chiếc ghế đá bên hồ, một cô gái đang ngồi đan khăn. Giữa cái thành phố không có mùa đông này mà lại có cô gái ngồi đan khăn. Kỳ lạ chưa? Chắc cô này là người xứ Bắc, hay có người yêu xứ Bắc nên đan khăn gửi tặng. Và chị nhớ, nhớ mùa đông năm nào… chị cũng vẫn thường đan tặng khăn cho anh. Người ta nói, yêu nhau là không được tặng khăn, nhưng chị cho rằng đan khăn cho người mình yêu là mang lại hơi ấm cho người ấy. Còn anh thì thường trêu, cười : “Anh quàng chiếc khăn này là cả đời anh bị em thâu tóm”. Ôi, chị nhớ Hà Nội, thèm biết bào chút mùa đông Hà Nội, thèm biết bao ánh mắt âu yếm, và nụ cười tinh nghịch của anh… Biết rằng, anh cò còn quàng chiếc khăn chị tặng.
- Hải Âu này, em đã suy nghĩ về lời anh đề nghị chưa?!
Chị giật mình thoát ra khỏi ý nghĩ, ngơ ngác.
- Gì ạ, anh?!
- Anh nói rằng, em đã suy nghĩ gì về chuyện anh nói với em chưa?!
Im lặng.
Ba năm qua, Vũ Hùng luôn luôn đi bên cạnh chị, song hành cùng bao niềm vui, nỗi buồn, thành công, thất bại với chị. Những lúc chị cảm thấy mình gần như thất bại trong bất cứ việc gì thì anh ấy ở bên, động viên, an ủi, tế nhị giúp đỡ mà vẫn không làm tổn thương đến cái lòng tự cao thái quá của chị. Chị sẽ không thể nào yêu được nơi này, nếu như nơi này không có anh.
Nhớ ngày đầu tiên triển khai dự án, dự án của chị đưa ra không chính xác, con số không chuẩn và không khớp. Chị bị cấp trên mắng, cấp dưới hậm hực. Vì chị mà cả phòng phải họp lên họp xuống hết ngày không xong. Bước ra khỏi văn phòng là chị oà khóc, chị khóc nức nở như một đứa trẻ.
Tủi thân, buồn chán, không một lời động viên, không một lời an ủi… Chị thấy mình thật là cô độc. Đúng lúc đó, anh bước tới, ngượng ngịu và bối rối đưa tay áo đồng phục trắng muốt của công ty về phía chị: “Tôi không tìm được khăn giấy, thì thôi, cho mượn tạm áo đồng phục vậy’’.
Và thế là hai người trở thành bạn. Đi đâu anh cũng có chị, và hễ có chuyện gì chị cũng gọi anh. Chỉ có điều, trong trái tim chị, anh mãi chỉ như một người bạn, một người anh. Chỉ vậy thôi, vì trái tim đâu thể chứa hai người. Huống hồ, trái tim chị đâu còn thuộc quyền sở hữu của chị nữa.
Ngày liên hoan chia tay những đồng nghiệp, mọi người về lại công ty, chị ở lại. Anh về Hà Nội, chị không về. Chuyện của chị, anh hiểu. Vì thế, anh chẳng khuyên chị lời nào, chỉ hứa sẽ thường xuyên lên thăm.
Những ngày đầu ở lại nơi đây, những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn của anh là thứ chi mong chờ nhất. Nó làm người con gái mềm yếu nhưng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như chị ấm lòng giữa chốn rừng núi xa xăm này. Ấy vậy mà, ba năm qua, anh vẫn chờ ở chị một câu trả lời…

Xoay tròn li café trong tay, chị không dám nhìn vào mắt anh – đôi mắt vẫn thường nhìn chị với tất cả sự yêu thương, trăn trở, vỗ về.. Đôi mắt làm ấm tim chị trong bao mùa đông lạnh giá.
- Hải Âu, hay cho anh và cũng là cho em cơ hội. Ba năm qua, chưa đủ dài để em quên một chuyện tình, nhưng cũng đâu qua ngắn để em hiểu anh yêu em đến nhường nào. Hải Âu…
Anh nắm lấy bàn tay chị siết chặt, chị để nguyên tay mình trong tay anh.
Chị nhận lời là bạn gái của anh, nhưng chị muốn anh đừng vội công bố. Hãy cho chị thời gian, chị muốn gói gém những kỷ niệm cũ thật chặt. Anh nghiêm mặt.
- Anh không thể chịu đựng thêm em nữa !
Chị ngơ ngác…
- Sao em cứ bắt anh càng ngày càng yêu em hơn vậy nhỉ ?! – Và anh phì cười, ôm lấy chị, thủ thỉ – Hãy gói ghém những kỳ niệm ấy thật chặt, em nhé. Trái tim em đã chứa 2/3 dung lượng về chuyện đó rồi, nếu vẫn có những thứ em không muốn quên thì chỉ nên chứa thêm 1/6 nữa thôi, 1/6 còn lại để dành cho anh.
Chị khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn tròn trên má. Anh cuống quýt tìm khăn giấy. Không có. Anh nhăn nhở: “Cho mượn tay áo này !”. Chị đợi chị ngẩng lên, anh liền đặt vào môi chị nụ hôn, dịu ngọt.
Anh muốn chị trở lại thành phố làm việc. Chị ngỡ ngàng như vừa nghe một tin thật kinh khủng. Anh nhìn chị, ánh mắt chợt buồn.
Chị chưa có ý định sẽ quay lại thành phố dù nhớ Hà Nội lắm, nhớ góc nhỏ liêu xiêu những quán cóc ven hồ lắm, nhớ con phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa lắm…. và nhớ anh lắm, Thắng ạ… Nhưng, chị không muốn về, chị sợ những ký ức ngủ vùi sống dậy. Sợ tình yêu chị dành cho Thắng bao ngày qua nén chặt lại vùng lên…
Chị nhìn Vũ Hùng, và chỉ thế thôi, nước mắt chị lại rơi rồi. Anh không nói, kéo chị vào lòng ôm thật chặt.
Anh hiểu chị, hiểu chị chưa thực sự có thể cùng anh xây dựng một tổ ấm. Anh hiểu đôi mắt kia vẫn dõi theo nơi nào, cánh chim Hải Âu kia vẫn hướng về một phía. Nhưng anh đang cố gắng vun đắp, cố gắng giữ gìn, anh hi vọng hạt tình trong lòng chị sẽ nảy mầm, và hạt tình ấy sẽ là của anh…
Read more…

Truyện cười hay nhất: Phải kiễng chân lên

11:34 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Các bạn hãy thưởng thức truyện Phải kiễng chân lên

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Ở nông trường nọ có chị tính lẳng lơ, chẳng may quá đà để phải mang bầu. Thủ trưởng cơ quan gọi đến hỏi tra xác minh xem cha đứa bé trong bụng kia là ai, nhưng chị ta một mực không khai, mà cứ nhận là mình bị hiếp về ban đêm nên không tỏ được mặt người.
Thủ trưởng cơ quan hỏi: – Thế, nó cao hay thấp?
- Dạ, nó cao hơn em cả cái đầu.
- Thế, nó hiếp ở đâu?
- Dạ, ở ngay bãi đá gần cổng vào nông trường đấy ạ.
- Thế, hiếp ở bãi đá, toàn đá cả thì nằm thế nào được?
- Dạ, nó hiếp đứng ạ.
Thủ trưởng cơ quan vặn tiếp:
- Nó cao, chị thấp, mà chị bảo nó hiếp đứng thì sao tới được. Ðúng là chị khai man trá rồi.
Chị chàng nghe vậy vội giãy nảy lên mếu máo:
- Ðúng mà, oan cho em. Ðúng là nó hiếp đứng em mà. Nó thì cao thật đấy, nhưng lúc ấy em phải cố kiễng chân lên mới được đấy chứ ạ…

Nhật ký OShin thời @

Ngày… tháng… năm…
Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. “Nó” lại chửi chàng.
Ngày… tháng… năm…
Nấu món chàng thích nhất. Thế mà “nó” giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai “nó” đi công tác, mình cho chàng ăn “phở”.
Ngày… tháng… năm…
Đi đăng ký tạm trú. Mục “Quan hệ với chủ hộ”, mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt.
- Nhiều hay ít nhỉ?

Nhân chứng ngoại tình

Có một anh nọ vừa ra tòa xin ly dị vợ về tội ngoại tình. Vị quan tòa hỏi chàng ta:
- Anh có bằng chứng nào chứng minh vợ anh ngoại tình không?
- Kính thưa quý tòa tôi đi làm cả tuần, thứ 7 mới về nhà một ngày. Vậy mà thứ 7 rồi, hai vợ chồng đang hì hục kê lại bàn ghế, tủ giường thì bà già ở tầng dưới gọi điện lên: Các cháu ơi cả tuần làm việc thì cũng phải mệt và có một ngày để nghỉ ngơi chứ. Các cháu tha cho bác một ngày đi bác chịu đựng cả tuần nay rồi.
Read more…

Truyện cười hay nhất: Chú nuôi

11:32 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn đến với truyện Chú nuôi

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Thư ký đồng thời là cháu nuôi của Sếp một hôm đến khóc nức khóc nở. Sếp hỏi:
- Sao thế cháu, kể chú nghe!
- Huhu, hôm qua cái thằng bạn trai cháu, lúc cháu ở nhà một mình, nó nó … hic hic
- Có phải nó xô cháu xuống giường, rồi cởi áo cháu, thế này… thế này…đúng không?
- Vâng ạ, (thút thít)
- Rồi nó làm thế này … rồi thế này … thế này thế này thế này nữa à?
Sau một hồi, Sếp vừa thở vừa nói: – Được rồi, chú sẽ thuê đầu gấu cho thằng kia một trận rồi sẽ mua cho cháu một cái nhẫn kim cương nhé…Ô kìa, sau vẫn khóc thế??
- Nhưng sáng này, cháu mới biết nó bị HIV!!
- … (!!!)

Này thì say xỉn

Sau một hồi nhậu quắc cần câu với các chiến hữu, bờm lảo đảo chân nam đá chân chiêu đi về nhà.
Khi về đến cổng thì chân không bước nổi nữa và ngã lăn quay ra nằm ở cửa chuồng heo và được chị heo nái ân cần liếm mặt, gã mơ mơ màng màng màng nói:
- Sao hôm nay u em chu đáo thế, đã không trách mắng lại còn lấy khăn ấm rửa mặt cho anh nữa.
Nghe tiếng kêu ụt… ịt…. gã có vẻ tỉnh táo hơn nói:
- ….. ịt … ịt hả…………… Nhất trí thôi. Và đưa tay lên ôm vợ.
Vuốt ve lên xuống, chợt hắn lảm bẩm:
- Quái nhỉ, sao hôm nay u em…. nhiều……. ti thế ?

Phát biểu của giám đốc

Giám đốc xí nghiệp may phát biểu trong hội nghị tổng kết:
- Các chị em cố gắng nâng cao tay nghề để sản phẩm xuất khẩu của ta luôn ổn định. Cứ như hiện nay, nhìn vào biểu đồ sản xuất của xí nghiệp chúng ta rất mất cân đối: mặt hàng áo luôn đi lên, còn quần lúc nào cũng… tụt xuống! Mà đã tụt xuống thì… lòi ra nhiều thứ rắc rối lắm!
Read more…

Truyện cười hay nhất: Họp đêm

11:29 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn đến với truyện cười Họp đêm

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Sau 50 năm các bộ phận trong cơ thể con người họp lại với nhau… mỗi bộ phận lần lượt lên phát biểu việc làm của mình trong 50 năm quạ Anh chàng Bộ Não lên phát biểu trước:
- Tôi là Bộ Não, rất hân hạnh và vui mừng được các bạn cho phép lên phát bểu đầu tiên… Tôi ! có mặt trên đất này từ khi con người vừa sinh ra, tôi làm việc rất gần gũi với con người. Con Người ngu dốt hay thông minh, suy nghĩ nhiều hay ít, chậm hay mau, đều do tôi cả và tôi rất hãnh diện với công việc của tôi..và xin hứa sẽ cống hiến công việc làm của tôi cho đến hết cuộc đời này
Các bộ phận khác vỗ tay cổ vũ rất nồng nhiệt… Kế tiếp là anh chàng Trái Tim lên phát biểu;
- Tôi là Trái Tim, cũng hân hạnh được phát biểu sau anh Bộ Não kia. Tôi ! cũng như anh Bộ Não vậy có mặt trên đời này cùng lúc với Con Người sinh ra. Tôi cũng làm việc gần gũi với Con Người… và công việc tôi hoạt động những mạch máu trong cơ thể Con Người… Những bộ phận khác không thể tồn tại nếu không có tôi… khi Con Người biết yêu tôi cũng vui và khi Con Người bị tình phụ tôi cũng buồn theo với Con Người… Vì vậy hôm nay tôi xin tuyên bố với mọi bộ phận rằng, tôi ! sẽ tiếp tục phục vụ cho Con Người cho đến nhịp đập cuối cùng.
Oohhh Yeeaahh… hoan hô… các bộ phận khác nồng nhiệt vỗ tay cổ vũ …
Đến lượt bộ phận kế theo chậm chậm, từ từ phát biểu:
- Tôi cũng có mặt trên đời này cùng lúc với con người sinh ra… nhưng tôi không được hưởng niềm vui cho đến khi năm 20. Tôi rất khổ sở với cái tên gọi của tôi… luôn luôn sống trong tối đen ướt rượt… mà khi tôi làm việc, thì làm liên hồi, làm đuối sức, làm chết bỏ. Bởi vậy đến hôm nay là 50 năm rồi tôi thấy tôi không còn sức nữa… xin phép các bộ phận khác cho tôi về hưu sớm…
Các bộ phận khác nhìn nhau la lên:
- Thằng nào ! Thằng nào hả đòi về hưu sớm hả… Có ngon có giỏi đứng lên coi…
- Mèn đéc ơi… Nếu tôi đứng lên nổi, thì tôi đâu có cần xin về hưu sớm chi cho uổng…

Đôi dép thần kỳ

Cu Tèo mới cưới vợ ! Vợ chồng đưa nhau qua Ấn Độ để hưởng tuần trăng mật . Họ đưa nhau đi dạo thăm một chợ (như chợ bên VN).. Khi đi ngang qua một tiệm đồ cổ thì nghe người bán hàng réo:
- Mời ông bà vào mua quà làm kỷ niệm! Tui có một đôi dép kỳ diệu, nó làm ông trở thành mãnh liệt như con hổ, dẻo dai như một con dê đó !!!
Vợ Cu Tèo nghe thế rất là khoái chí bèn kéo chồng vào tiệm. Cu Tèo không tin lắm bèn lên tiếng:
- Làm sao mà đôi dép của ông có thể làm tôi ham muốn về tình dục mãnh liệt như thế được ???
- Thì ông cứ mang thử xem rồi sẽ rỏ thôi!!!
Vợ Cu Tèo nài nỉ chồng mang thử nên Tèo ta chiều lòng vợ xỏ chân vào dép. Ngay tức thì mắt Cu Tèo bổng đỏ rực lên như điên dại, đôi mắt của sự thèm muốn tột cùng! Và ngay tức Tèo tửng chạy bay về hướng ông chủ tiệm, bồng ngay anh ta để trên bàn, tuột ngay quần ông ta xuống! Ông chủ tiệm miệng la ơi ới:
- Ối! Ối!Ông đi dép trái chân rồi! Ông đi dép trái chân rồi!!!
Read more…

Tình yêu là định mệnh

11:24 |

Hãy hứa sẽ mãi mãi là một nửa của đời em anh nhé, em luôn yêu anh hơn tất cả.

Đôi lúc ngồi một mình em nghe lại những bản nhạc cũ, những bản nhạc mà từ rất lâu rồi nó đã trở thành dĩ vãng, thành quá khứ buồn. Từ sâu trong trái tim em, một nỗi nhớ hay một nỗi đau, và điều đó đã không còn quan trọng nữa. Yêu xa - Bao nhiêu người có thể làm được hả anh? Nhất là với một cô gái như em, trước khi quen anh, em đã từng là một người vô tư, vô tư đến mức mà đôi khi em tự cười chính mình.

22 tuổi, em thậm chí không thể nấu cho chính mình một bữa cơm thịnh soạn. Em trẻ con ngoài sức tưởng tượng của những người khác, đơn giản vì họ không hiểu gì về em, về cuộc sống của em, cuộc sống với biết bao nỗi buồn, nỗi đau và cả sự sợ hãi nữa, một cuộc sống không hề như em mong muốn. Đã có những lúc em tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức em chẳng muốn mình tồn tại. Là một con người ai cũng có những điểm yếu, và điểm yếu của em là quá tin tưởng, tin tưởng quá nhiều vào những thứ xung quanh, để rồi khi những thứ em tin tưởng ấy sụp đổ thì em cũng sụp đổ theo, như một cái lâu đài được xây bằng cát, một ít nước, một cơn gió nhẹ, thậm chí là những tia nắng sớm mai cũng có thể làm em tan chảy. Đằng sau một cô gái hay cười, mạnh mẽ, luôn là một trái tim yếu đuối anh à. Có người từng nói như thế, và đó không phải điều vô lí đúng không anh?

Có những thứ vụt qua cuộc sống của em quá nhanh, nhanh đến mức em chưa kịp cảm nhận về nó. Cuộc sống luôn như thế, mọi việc xảy ra luôn như thế, đơn giản vì cuộc sống sẽ không thay đổi, nhưng cách suy nghĩ, cách nhìn nhận của con người về cuộc sống có thể thay đổi, và em nhận ra điều đó khi em gặp anh.



Sẽ chẳng dễ dàng khi tìm được nhau ở cái thế giới có bộn bề những toan tính thế này đâu (Ảnh minh họa)

Em trở lại là cô gái hay cười, vô tư đúng nghĩa khi em có anh bên cạnh. Anh đến bên em thật bất ngờ, như một định mệnh phải không anh? Và em luôn cảm ơn số phận vì ðiều đó. Yêu nhau hai năm, anh quyết định đi nước ngoài, để lại cho em một nỗi nhớ và một lời hứa nhất định quay về, em luôn tin anh, vì anh ðã hứa sẽ quay về nên em sẽ đợi. Đợi cho đến khi anh về, cho đến khi được khoác trên mình chiếc váy cưới mà tự tay anh chọn, anh nhé!

Cuộc sống của em là có anh bên cạnh, là được anh quan tâm mỗi ngày, thế nên khi phải xa anh em thấy mình vô dụng lắm. Nhưng anh à, vì tình yêu em nhất định sẽ làm được, sẽ chờ đợi, sẽ sống thật mạnh mẽ như loài hoa sương rồng mà em thích. Em đã luôn nhõng nhẽo với anh rằng anh chẳng lãng mạn, chẳng tạo được bất ngờ cho em, nhưng anh có biết rằng, ngày anh đến bên em đã mãi mãi là món quà quý giá và bất ngờ nhất trong đời em rồi. Anh biết không, phải xa anh đã là nỗi sợ hãi lớn nhất của em rồi, nhưng đôi khi em buồn, em khóc chẳng phải vì em hay khóc đâu mà bởi vì trái tim em xót xa lắm, xót khi thấy anh ốm, xót khi thấy thời tiết thay đổi làm anh đau lưng hay đôi khi chỉ vì một cơn gió nhẹ làm anh ho…những điều ấy đều làm em đau trong lòng lắm, bởi vì em chẳng thể đến bên anh, chẳng thể chăm sóc cho anh được. Điều duy nhất em có thể làm đó là sống thật mạnh mẽ và thật ngoan như lời anh nói, để dù cho đôi khi em chẳng thể ở bên anh khi anh cần, nhưng ít nhất em cũng là động lực, là niềm tin để anh vượt qua chặng đường khó khăn phía trước.

Anh à, sẽ chẳng dễ dàng khi tìm được nhau ở cái thế giới có bộn bề những toan tính thế này đâu, vậy thì mình đã may mắn hơn cả nghìn những đôi trai gái ngoài kia khi họ chẳng thể tìm đúng một nửa của mình, vậy thì thay vì yêu nhau một cách vô thức, chúng ta hãy luôn trân trọng tình yêu này. Hãy sống hết mình cho nó anh nhé, sống chậm thôi, và khi trở về hãy hôn em thật lâu anh nhé. Hãy hứa sẽ mãi mãi là một nửa của đời em anh nhé, em luôn yêu anh hơn tất cả những gì em có…
Read more…

Bị đá, tôi trở thành gái làng chơi

11:17 |

Anh bỏ tôi lên xe hoa với con gái sếp, còn tôi đã trả thù bằng việc cặp bồ với bố vợ anh.

5 năm cho một cuộc tình, tôi ngậm ngùi nhìn anh lên xe hoa với con gái sếp anh. Tôi chỉ còn biết sỉ vả anh là kẻ khốn nạn, đểu giả, vụ lợi, thậm chí có lúc tôi còn phát điên lên khi nghĩ về những kỷ niệm sâu đậm với anh.
5 năm yêu nhau, tôi đã trao trọn cho anh những gì quý giá nhất của đời người con gái, vậy mà anh lại là gã Sở Khanh chạy theo những đồng tiền, vật chất. Tôi sống mà như đã chết, khóc lóc suốt gần một tháng trời, không làm ăn gì trong căn nhà trọ nơi hai đứa đã từng sống như vợ chồng.
Tôi hận anh, thù anh, muốn kiếm tiền thật nhanh để còn mua xe hơi, để cho anh phải nhìn tôi bằng một ánh mắt khác. Tôi trở nên dữ dằn, ghê gớm và bắt đầu tập hút thuốc, trang điểm đậm, ăn mặc sexy, sành điệu. Từ một người con gái hiền lành với dáng vẻ bình dị, tôi đã bắt đầu dấn thân vào gái làng chơi để trả thù anh.
Tôi mặc những bộ váy xanh đỏ bó sát, ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân dài với đôi cao gót thu hút những đại gia lắm tiền nhiều của. Ngay khi nhập cuộc, tôi đã gặp được đại gia với con xe Audi sang trọng và không ngại chi tiền cho những đêm tình với tôi. Từ chỗ chỉ là khách làng chơi, thỏa mãn những cơn dục vọng, ông ta muốn tôi trở thành vợ bé, mua cho tôi một căn hộ trong một khu chung cư và cho tôi tiền ăn tiêu.
Tôi có tiền dư dả, có nhà để ở, cuộc sống cũng có thể gọi là tạm ổn với một đứa con gái đầy tham vọng như tôi. Tôi bắt đầu theo dõi anh, đến những nơi có thể thường xuyên bắt gặp anh với một tính cách và vóc dáng hoàn toàn khác để trả thù gã đàn ông bạc tình. Tôi gặp anh ta đi cùng một vài đồng nghiệp trong một bar trên con phố nhỏ. Tôi chọn vị trí ngồi để anh ta dễ dàng nhìn thấy nhất, và rồi anh ta cũng chạm mặt tôi.
Anh nhìn tôi chằm chằm khiến tôi vô cùng thỏa mãn và cất tiếng: “Sao thấy tôi lạ quá à! Tôi được như ngày hôm nay là nhờ anh đấy!”. Anh thực sự thấy sốc bởi mấy phút sau anh mới có thể nhận ra người con gái ngoan hiền anh yêu ngày nào giờ đã thực sự trở thành gái làng chơi chính hạng. Thấy anh bối rối, ngượng ngùng và lí nhí trước “người yêu cũ” khiến tôi vô cùng sung sướng khi nhìn thái độ nghệt ra của anh ta. Tôi rời khỏi nơi đó mang theo niềm kiêu hãnh của kẻ chiến thắng gã đàn ông bạc tình chỉ biết chạy theo danh vọng, tiền tài.
Bị đá, tôi trở thành gái làng chơi - 1
Tôi bước vào một con ngõ cụt chẳng tìm thấy đường ra (Ảnh minh họa)
Sau cuộc gặp gỡ anh được hai tuần, tôi bất ngờ khi phát hiện ra đại gia mua nhà và nhận tôi là vợ bé chính là bố vợ anh. Trái đất thật tròn, sự trả thù của tôi cũng thật trọn vẹn. Tôi đã khéo léo sắp xếp để anh bắt gặp tôi và bố vợ anh ta đang cặp kè với nhau. Tôi nhìn anh với một vẻ mặt đầy thách thức kèm theo nụ cười khinh bỉ.
Anh không dám nói gì với bất kỳ ai về mối quan hệ giữa tôi và lão đại gia kia, bởi lẽ một bên là tình cũ, còn một bên vừa là sếp, đồng thời là bố vợ anh. Tôi để cho anh sống trong sự dằn vặt của chính bản thân với những mâu thuẫn bởi sự tham lam là khởi nguồn của mọi chuyện.
Anh sống trong lo sợ bởi anh sợ tôi sẽ kể với bố vợ anh về mối quan hệ của chúng tôi, về quá khứ của anh và cầu xin tôi chấm dứt thứ tình cảm không mấy bền đẹp kia để tìm một người thực sự yêu tôi và sống trọn với tôi suốt cuộc đời. Tôi chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi. Thực tâm, trái tim tôi vô cùng tan nát và cảm thấy tủi nhục vì mình đã dấn thân quá sâu vào con đường này.
Tôi là một kẻ cô đơn không lối thoát, bước vào một con ngõ cụt rồi chẳng tìm thấy đường ra. Trả thù được rồi thì sao, anh ta phải sống trong dằn vặt, lo sợ và đau khổ. Còn tôi, từ một cô gái hiền lành, chăm chỉ giờ lại trở thành một bồ nhí của một người đáng tuổi bố của tôi. Tôi chỉ thấy nhục nhã, buồn tủi cho sự hận thù mà tôi sẽ phải trả giá cho suốt cuộc đời của mình. Tôi phải làm sao bây giờ? Dừng lại hay tiếp tục?
Read more…

Đổi đời nhờ “trao trinh” đúng chỗ

11:14 |

Không phải lúc nào trao trinh tiết cho chồng cũng tốt, chữ Trinh đáng giá ngàn vàng, đừng phí phạm

Tôi đang sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tôi cưới. Đó là một người đàn ông yêu thương tôi và gia đình anh ấy cũng rất ưng khi kiếm được một người vợ như tôi. Mọi thứ đều ủng hộ tôi dù cho tôi là…một người đàn bà không còn trong trắng, trinh tiết khi lấy chồng.
Tôi đã đọc những lời tâm sự và cũng biết nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh cực khổ chỉ vì trót đánh mất cái ngàn vàng trước khi lấy chồng. Nhưng tôi không nằm trong số đó. Thực ra tôi nghĩ cũng không phải mình may mắn mà vì tôi biết cách tính toán cho cuộc đời mình. Phụ nữ đôi khi cần phải khôn ngoan một chút, đừng để uổng phí “cái ngàn vàng” của mình một cách vô ích.
Thực ra nếu nói là “mất trinh” trước khi lấy chồng thì không hẳn đúng với câu chuyện của tôi. Tôi không mất mà chủ động “sử dụng” nó để tặng cho một người. Nhưng tôi không phải là cô gái mới lớn, non nớt tình trường chỉ nghe vài lời ngon ngọt của một kẻ Sở Khanh mà đã sẵn sàng “cho không” hắn để rồi khi hắn phụ bạc thì trắng tay. Tôi biết ai là người mình nên dành điều quý giá đó và khi tôi “cho đi” tôi đã tính đến cái tôi được “nhận về”.
Ngày mới lớn lên, tôi cũng như rất nhiều cô gái khác luôn răn mình phải giữ cho được sự trinh trắng của đời con gái, sẽ dành nó cho người chồng sau này của mình. Nhưng rồi cuộc sống với nhiều va vấp, với những cảnh đời bất hạnh hiện ra trước mắt tôi mới nhận ra mình sai lầm. Chị gái tôi, một người con gái vừa hiền, vừa ngoan, giữ gìn phẩm giá tới tận ngày lấy chồng, trao cho chồng sự trắng trong, ấy vậy mà vẫn khổ. Anh ta khinh chị tôi nghèo, khi nhìn chị tôi đi lấy chồng không có của hồi môn gì ngoài cái “ngàn vàng” danh nghĩa. Nỗi cơ cực ấy khiến tôi tự hỏi mình rằng, giữ trinh tiết để trao cho chồng liệu có đáng hay không? Nếu một người chồng yêu mình thực sự thì không cần tới trinh tiết anh ta cũng vẫn yêu mình. Vậy thì không lí gì phải để cái “trinh tiết” ấy tiêu tan đi một cách phí hoài.
Đổi đời nhờ "trao trinh" đúng chỗ - 1
Tôi chấp nhận trao sự trong trắng của mình cho một người đàn ông có vợ, vì anh ấy mới mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng (Ảnh minh họa)
Năm tôi 20 tuổi, tôi có yêu một người và anh ấy cũng chính là chồng tôi bây giờ. Nhưng rồi tình yêu đẹp tuổi mới lớn đó phải tạm gác lại vì điều kiện kinh tế của hai đứa quá khó khăn. Tôi lên thành phố học và làm việc. Đó cũng là thời điểm tôi gác mối quan hệ đó lại để lo cho mình một cuộc sống ổn định, khấm khá. Chỉ có cách đó tôi mới có thể hạnh phúc được.
Tôi gặp người đàn ông có vợ ấy trong một lần rất tình cờ. Thế rồi có lẽ vì ngoại hình bắt mắt, ưa nhìn cộng với dáng vẻ non tơ của tôi đã khiến anh ấy ấn tượng. Anh chủ động làm quen với tôi và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Khi chúng tôi đi sâu hơn vào mối quan hệ đó, anh cũng thú thật với tôi là đã có vợ và chán cảnh sống vợ chồng vì trước đây vợ đã từng chung chạ. Anh nói tiền anh không thiếu nhưng lòng anh không bao giờ nguôi ngoai cái nỗi nhục cả đời chưa từng một lần biết đến cảm giác được là người đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái. Anh buồn vì điều đó nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng phản bội vợ anh. Bởi lẽ những người anh gặp cũng toàn kẻ đã “nhúng chàm” rồi nên anh không muốn vì điều đó cũng đâu có khác gì vợ anh.
Nghe anh nói tôi phần vì thương anh, phần cũng muốn cuộc sống của mình được khấm khá lên nên đã chia sẻ với anh suy nghĩ thật của mình. Tôi sẽ trao cho anh tất cả những gì anh mong muốn. Bù lại, anh hãy lo lắng cho cuộc sống của tôi trong những năm tháng tôi ăn học. Đó cũng coi như một sự bù đắp, một sự công bằng cho thứ quý giá mà tôi tặng anh. Chỉ đợi có thế, anh sẵn sàng làm mọi điều cho tôi, chỉ cần từ nay, tôi thành “Người tình bé nhỏ” của riêng anh.
Hơn 3 năm ăn học trên thành phố, cuộc sống của tôi đã đổi khác rất nhiều. Anh mua cho tôi một căn nhà chung cư, sắm cho tôi mọi thứ tiện nghi mà tôi thích. Và đó là điểm để mỗi khi rảnh rỗi anh lại ghé qua để cùng tôi. Tôi ngoan ngoãn khi ở bên anh, chia sẻ cùng anh mọi điều và tuyệt nhiên không bao giờ đòi hỏi hay làm phiền cuộc sống của anh. Vì thế hạnh phúc gia đình anh vẫn luôn luôn được  bảo toàn. Tôi biết, mối quan hệ này của tôi và anh sẽ không thể đi đến đâu vì người như anh sẽ không bao giờ bỏ vợ để lấy tôi. Thậm chí ngay cả khi anh có làm thế tôi cũng không muốn vì quá khó khăn cho tôi khi làm vợ anh. Tôi hài lòng với vai trò người tình, cho tới khi nào chúng tôi không thể đồng hành bên nhau được nữa thì đường ai nấy đi, không can dự, không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người kia…
Đổi đời nhờ "trao trinh" đúng chỗ - 2
Tôi vẫn hạnh phúc dù không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Hơn ba năm cặp với anh, hơn 3 năm sau khi dâng hiến đời con gái, tôi cũng có chút của nả cho riêng mình. Cuộc sống của tôi thoải mái và sung túc hơn, tôi cũng đã giúp được gia đình của mình rất nhiều. Đó cũng là lúc tôi muốn quay về tìm cho mình một tấm chồng, tìm cho mình một tổ ấm. Cũng thời điểm đó vợ anh bắt đầu sinh nghi chuyện anh có “người ngoài” nên tôi và anh quyết định dừng lại. Tôi nghĩ 3 năm cũng đã là quá đủ cho một cuộc tình hờ. Và dừng lại là đúng lúc.
Tôi gặp lại người tôi yêu năm xưa ở quê. Anh ấy cũng vẫn còn độc thân. Thực ra sau khi chúng tôi gián đoạn tình cảm một thời gian, anh cũng yêu nhiều người nhưng chẳng mối tình nào đi đến đích. Khi gặp lại tôi, tình cảm năm xưa trỗi dậy nên chúng tôi nhanh chóng quay lại với nhau. Tôi không giấu diếm anh chuyện tôi không còn trong trắng. Tôi cũng nói rằng đó là do tôi dại dột yêu một người và bị hắn ta lừa. Anh tha thứ cho tôi vì dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng với anh. Thực ra, tôi biết, anh cũng cân nhắc trước sau vì tôi giờ có công việc ổn định, có chút vốn liếng. Anh lấy tôi là hai vợ chồng có nhà trên thành phố ở luôn. Vả lại, chuyện trinh tiết anh cũng đã từng biết khi yêu những cô gái ngây thơ khác rồi. Cái quan trọng bây giờ là anh cần một người vợ, một người vợ đủ những yếu tố để đảm bảo cho hôn nhân hạnh phúc. Và giờ đây, chúng tôi đang chuẩn bị cưới.
Tôi đã tiến tới với hạnh phúc bằng một chặng đường như thế. Tôi nghĩ đôi khi dành tất cả cho chồng sau này không hẳn là tốt. Giữ cái ngàn vàng để tặng chồng trong khi chẳng có gì trong tay rồi bị anh ta coi thường thì phải chăng là quá uổng phí? Nhưng nếu dại dột trao đi đời con gái vì những kẻ ất ơ để rồi mất tất cả thì quá ngu ngốc. Vì “chữ Trinh đáng giá ngàn vàng”, vì thế đừng để nó trôi qua một cách phí phạm.
Read more…