TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Này ngươi, mình hẹn hò đi

16:37 |

Tình yêu không cần một lí do để bắt đầu, chỉ đơn giản là vì…yêu.

- “Này ngươi, ta với ngươi thử hẹn hò với nhau đi!”
Kết thúc câu đề nghị hâm hâm của Mi là ánh nhìn đầy vẻ bất ngờ của Đăng, tên bạn thân nhất của nó.
- “Ơ cái con kia, hâm mọi lúc mọi nơi hả? Tự nhiên có ý tưởng hâm dữ vậy, bộ lại bị trai đá chổng mông nữa à?”
Câu nói đùa vô tình của Đăng làm nó chợt khựng lại, rồi ngồi bẹp xuống hành lang trường, mặt méo mó.
- “Ừ, người ta, cái người mà ta yêu nhất ý, đã có tình mới rồi. À mà không, người ta đã có người yêu rồi, bỏ quên ta rồi.”
- “Hả, thằng này khôn bây, cũng may nó yêu đứa khác, chứ mà yêu ngươi, thì chỉ tội cái kiếp…”
Đăng ngừng lại và nụ cười tắt ngấm, đôi mắt long lanh tinh nghịch chuyển dần sang bối rối rồi luống cuống khi thấy con bạn nam tính của mình đang khóc.
- “Ơ này, ngươi..ngươi làm sao thế, ngươi khóc vì mấy lời lúc nãy của ta à? Ta…ta chỉ đùa chút thôi mà, sao ngươi mau nước mắt quá vậy? Ta…ta…”
Nói đến đó, tay chân Đăng cứ cuống cuồng tìm gói khăn giấy trong balo đưa cho nó. Từ ngày vào đại học, mà nói đúng hơn là từ ngày biết và thân với Mi, hắn ta luôn phải dự trữ sẵn khăn giấy trong cặp, mọi lúc mọi nơi phòng khi con bạn của hắn lại sụt sùi mưa bão những lúc thế này. Nghĩ cũng lạ, hai đứa nó, một mạnh mẽ như tomboy, một ngang như cua nhưng cũng hay ủy mị như con gái lại có thể kết thân với nhau. Mà thôi, chuyện đó để bọn nó tự hiểu, nhưng hôm nay lại là một chuyện đáng quan tâm hơn, ngày nó được con bạn thân nhất “tỏ tình”.Cứ đến lúc nó tìm được gói khăn giấy cũng là lúc nó cảm nhận được một bên vai trái của mình ươn ướt. Lúc nào cũng thế, Mi thích sử dụng áo của hắn hơn là dùng khăn giấy.
Này ngươi, mình hẹn hò đi - 1
Mình yêu nhau nhé! (Ảnh minh họa)
- “Ta khóc xong rồi, giờ ngươi trả lời đi, ngươi đồng ý không?”- “Đồng ý gì cơ?”- “Đồng ý hẹn hò với ta, ngay chiều mai”- “Ơ, ngươi nói thật đấy à, thế mà ta cứ tưởng ngươi lại trêu ta như những lần trước. Ta không thích đùa kiểu này đâu, chán lắm.”
Mi kéo vai áo Đăng về phía mình, tựa vào rồi lại thút thít- “Ta muốn thử một lần được hẹn hò, ta chưa bao giờ hẹn hò với ai như người yêu cả, ta nghiêm túc đấy!”
Ánh mắt nghiêm nghị tỏ vẻ thành khẩn khiến hắn không khỏi lúng túng, vì chưa bao giờ Mi đùa dai như thế.- “Ừ thì hẹn hò, nhưng chỉ một ngày thôi đấy, ta không muốn ta bị mọi người hiểu lầm, ta ế mãn phần thì tội cho ta, ok nhé!”
Cứ tưởng cô nàng sẽ lại cười toe rồi lại hét ầm lên như những lần được hắn chìu chuộng, không ngờ Mi lại xịu xuống, ca cẩm:“Ta hiểu mà, chẳng ai yêu ta cả, người ta cũng thế, ngươi cũng thế. Thế nên người ta bảo người ta thích ta làm em gái hơn, và người ta yêu người ta mất rồi”Đăng tròn xoe mắt, gãy gãy đầu tiu nghỉu:“Cái chi mà người ta rồi lại người ta gì mà lằng nhằng, ta chả hiểu. Ngươi đang nói cái tên anh trai ngươi kể ấy à?”“Ừ”Được thể, hắn bắt đầu tỏ ra cụ kị trong tình trường, dù chưa mảnh tình vắt vai“Đấy, ta bảo rồi mà có thèm nghe đâu. Hắn ta chỉ trêu đùa ngươi thôi, người ta đẹp trai, bảnh bao như thế, nhiều cô nhòm ngó, ai đâu mà thèm nhìn đến con bé tầm thường như ngươi. Cứ mãi miết đơn phương, mơ mộng hão huyền rồi vỡ mộng lại về khóc với ta…”“Ừ, ta biết, nhưng ngươi chưa yêu ai thật lòng, ngươi không hiểu được đâu. Ta biết người ta không có gì với ta, nhưng ta lại có, thậm chí là rất nhiều, nhiều đến mức ta chẳng còn đong đếm được nữa. Ta chỉ biết chỉ cần mỗi ngày được trông thấy người ta, được thấy người ta cười, người ta hạnh phúc là ta ấm áp rồi. Dù người ta hạnh phúc vì người khác, không phải ta, ngươi hiểu không? Người ta lại là người đầu tiên mà ta yêu, ngươi không thể hiểu ta đâu.”“Hiểu chứ, thậm chí là hiểu rất rõ, vì ta cũng…”
Câu nói lí nhí trong miệng hắn chưa kịp để người bên cạnh nghe thì Mi đã đứng phắt dậy, đưa tay quệt ngang nước mắt trên má rồi bảo
“Thôi ta về, xem như hôm nay ta chưa nói gì cả”“Ơ này, đợi ta, ta ,mang giày vào cái đã”Đăng lại vội vã mang giày, vác 2 chiếc balo của mình và của cả con bạn thân chạy theo sau, nắng chiều tắt dần sau chiếc thánh giá trên đỉnh nhà thờ đối diện…….“Ơ này con heo, giờ này mà còn ngủ hả? Định không hẹn hò với người yêu thời vụ này sao? Dậy đi, hết giờ ngủ trưa rồi, 18g ta qua đón đi dạo đấy!”
Sau tiếng bíp tắt máy của đầu dâu bên kia, gương mặt say ngủ của Mi lại nở một nụ cười khó tả, như là vui mừng, như là cười khổ.…“Woa, váy xanh nhé, áo len nhé, giày búp bê nhé, son môi nữa nhé, điệu đà quá nhé!!!!!!!!!!!!!”Hôm nay quả thật Mi cứ như một cô nàng tiểu thư nhu mì đúng mực, dịu dàng trong tà váy xanh da trời và chiếc áo len trắng, nữ tính hơn với đôi giày búp bê màu nude và son môi hồng nhạt.
Này ngươi, mình hẹn hò đi - 2
Tình yêu bắt đầu đâu cần có lí do, chỉ đơn giản là vì yêu (Ảnh minh họa)
“Xinh không ngươi, đây là bộ đồ ta kết nhất, ta định cùng anh ấy đi chơi 20-10, nhưng có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ có nữa, chỉ mỗi ta nhớ, người ta thì quên rồi. Em gái thì làm sao bì được với người yêu ngươi nhỉ?”Đăng trở nên cau có“Hôm nay đi với ta, làm người yêu của ta nhé, là người yêu của ta thì không được nhắc đến mấy tên con trai khác”“Ờ, biết rồi, ta quên. Thế giờ đi nhé!”Mi nháy mắt tinh nghịch rồi leo phắt lên sau xe của Đăng, chiếc xe nhẹ nổ máy rồi chuyển động dần về phía đường lớn, rồi hòa vào dòng xe tấp nập của phố xá.…“Ngươi, sao ngươi cứ thích ra bến sông này thế? Ta thấy cảnh buồn lắm, chẳng có gì vui.”“Ta cũng chẳng biết, nơi này khiến ta thấy yên bình lắm, cứ như được ôm vào lòng mẹ vậy, dễ chịu lắm ngươi à.”Đăng khẽ mĩm cười với triết lý lạ đời của Mi, rồi khẽ cởi chiếc áo khoát da choàng lên vai của Mi, cứ mặc cho bao cảm xúc khác nhau đang tiếp nối trong hai mái đầu non trẻ, họ cứ đứng đấy, mắt vẫn hướng về phía xa xa vô định, gió vẫn thổi mạnh như sắp xé toạt cái dáng mảnh mai đang tựa đầu vào vai của chiếc bóng cao lớn bên cạnh.…“Ngươi, cõng ta nhé, ta mõi rồi…”“Ừ, lên đây”Nói rồi Đăng hạ người thấp xuống, xốc cô bạn thân của mình lên lưng, bước từng bước thật chậm dọc con đường ven bến sông, miệng ngâm nga hát vu vơ những câu gì đó.“Ngươi nặng thật đấy, ta sắp gãy cả lưng rồi. Lớn rồi mà cứ thích bắt ta cõng và thích chìu chuộng như con nít ấy.”“Ơ này, sao giờ lại yên lặng thế, ngoan đột xuất à? Này!”Đăng lại mĩm cười, ước gì thời gian chậm lại, và con đường thêm xa,……“Người yêu về cẩn thận nhé, người yêu vào nhà đây, cám ơn người yêu vì buổi tối hôm nay lắm lắm!”Mi cười híp mí, đưa tay trả lại chiếc mũ bảo hiểm cho Đăng rồi bước vào nhà. Không quên vẫy tay tạm biệt.Đăng vẫn đứng đấy, chiếc váy xanh khuất dạng sau cánh cổng xám mà vẫn dõi theo. Ừ thì người yêu về, người yêu cứ mãi cười tươi với nụ cười híp mí như thế nhé!
2g25p sáng,
“I remember years agoSomeone told me I should takeCaution when it comes to love…”Tiếng chuông điện thoại được cài riêng cho Mi lại reo lên ầm ĩ.“Alo, ta không ngủ được, ngươi hát ta nghe nhé, ta muốn nghe ngươi hát, nha nha nha…”Từ lúc thân với nhau, cõ lẽ chỉ mỗi Đăng mói chìu được những phút ngẫu hứng bất chợt như thế này của nó. Bên kia đầu dây, tiếng đàn guitar và tiếng hát ấm áp lại vang lên như mọi lần, nhưng hôm nay không phải là bài hát “Home” mà hắn vẫn hát cho nó nghe, mà là một bài hát mới nó chưa từng nghe hắn hát “I’ll Never Break Your Heart”.
Nó mơ màng theo tiếng guitar và giọng hát của Đăng rồi thiếp đi lúc nào chả biết, bên đây đầu dây vẫn có một người lắng nghe tiếng thở đều đều của đầu dây bên kia, khẽ mĩm cười rồi khẽ thì thầm “Ngủ ngoan em nhé, yêu em!”. Và bên kia đầu dây, có một nụ cười híp mí đang chan hòa nước mắt!
Read more…

Phía Sau Một Cô Gái

16:34 |
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình
Tình trạng: Truyện Full
Phía Sau Một Cô Gái
Phía Sau Một Cô Gái
Tóm tắt truyện:
Từ những bước chân dọc biển ấy, tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm những gì ở phía sau một cô gái, từ các cô gái sống quanh tôi. Đa phần những câu truyện trong Phía sau một cô gái bắt nguồn từ chất liệu cuộc sống thật thà. Vì: Cuộc sống trong nhân dáng và tâm tính của một cô gái hiện đại tuy vất vả nhưng độc đáo. Sự dịu dàng, đằm thắm, yêu ghét khó phân minh và hay suy nghĩ chất đầy trong tâm tính. Đồng thời, cái mạnh mẽ, thông minh và tham vọng cũng chi phối nhiều mặt cuộc sống. Chính những kéo co của trái tim và khối óc trong một cô gái tự thân đã cho nhiều cái hay, lạ làm xuất phát điểm của những câu chuyện.
Phía sau một cô gái, dù ngọt hay đắng, dù ghét hay thương, thì nếu quay đầu lại cũng nên dành cho quá khứ cái chớp mắt biết ơn. Vì bước ra khỏi những ngày ấy, mới có được cô gái của thời hiện tại.
Phía sau một cô gái là những cái kết mở, vì truyện cũng như sống, hiếm khi kết bằng một dấu chấm tròn trĩnh, vẹn toàn. Chia tay đấy, có khi mai gặp lại. Bên nhau đấy, có khi mai rời xa. Cười và khóc, vui và buồn – cái ranh giới ấy rất mong manh…
Mời bạn đón đọc.

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 1

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 2

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 3

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 4

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 5

Read more…

Mảnh hành tây nào không rơi lệ

16:33 |
Tác giả: Điền Phản
Thể loại: Tiểu Thuyết, Truyện Tình Cảm,Ngôn Tình
Tình trạng: Truyện Đang Update
Mảnh hành tây nào không rơi lệ
Mảnh hành tây nào không rơi lệ
Tóm tắt truyện:
Đây là một câu chuyện xưa kể về tình yêu nồng nàn của tuổi thanh xuân… Ngọt ngào, lãng mạn và một chút ưu thương.
Bước vào cánh cửa đại học, Tô Ái Ái bắt đầu một cuộc sống sinh viên hoàn toàn mới, đi nhầm vào câu lạc bộ văn nghệ, làm quen được với hai tên nam sinh nổi tiếng cả trường là phó chủ nhiệm câu lạc bộ Âu Dương và một người nữa là A Đan.
Tận sâu trong lòng Ái Ái vẫn luôn âm thầm yêu thích một nam sinh đa tài đa nghệ, điềm đạm nho nhã tên Phương Ca – anh là bạn học thuở cao trung (tương đương với cấp ba) của cô, bây giờ đã lên đại học rồi nhưng vẫn cùng trường với cô. Tuy nhiên Phương Ca đã có bạn gái từ lâu rồi, bởi vậy Ái Ái chỉ có thể thầm mến anh mà thôi.
Âu Dương phát hiện được bí mật của Ái Ái, sau đó bất giác đã yêu thương Ái Ái lúc nào không biết.
Ái Ái quyết tâm từ bỏ đoạn tình yêu đơn phương vô vọng đó, tiếp nhận Âu Dương, đúng lúc này, người bạn thân Liệt Tình của cô từ nước ngoài trở về, chuyện tình cảm của cô tan vỡ dẫn đến rất nhiều sự cố liên tiếp xảy ra sau cùng còn khiến Phương Ca tự  sát…

Văn án:

Thanh xuân là gì?
Tô Ái Ái nói: “Thanh xuân là một ly kem nằm trong lòng bàn tay, buộc phải ăn hết cả ly, nếu không nó sẽ chảy thành nước dưới ánh mặt trời.”
Thạch Liệt Tình nói: “Ái Ái, cậu chắc chắn muốn viết đề tài về tuổi thanh xuân sao? Khác người, quá khác người!”
Phương Ca nói: “…Phải trải qua tuổi thanh xuân mới có thể hiểu được thanh xuân là gì?”
Tô Dương nói: “Ái Ái, tớ nghĩ tớ vẫn luôn rất trẻ trung.” Tiếp theo, cậu ta lắc lắc cái đầu tròn xoe của mình, tiếp tục lẩm bẩm: “Thanh xuân, thanh xuân ơi, rốt cuộc thanh xuân là gì?”
Cuối cùng,
Âu Dương nói: “Hừ, đừng đề  cập đến ba chữ “tuổi thanh xuân” với tôi!”
Thanh xuân giống như một củ hành tây, khi bạn đột nhiên đưa tay chạm lên mắt thì bất giác nước mắt sẽ rớt xuống.
Đem củ hành tây thanh xuân đó, dịu dàng tặng cho anh…
Lời người edit:
Tôi đến với tác phẩm này một cách khá bất ngờ. Trong lòng tôi cũng đã định sẵn là sẽ chuyển ngữ một bộ truyện có đề tài về tuổi thanh xuân, về tình yêu học trò hoặc tình yêu thầy trò, nhưng tôi đã lượn qua rất nhiều các trang web truyện của Trung Quốc và mang một bụng đầy thất vọng, gu truyện của tôi không quá khó chọn nhưng có lẽ tôi không có duyên… Cả một ngày trời tôi không tìm được một bộ nào hết. Tôi một lần nữa mò vào trang web quen thuộc với suy nghĩ, nếu lần này không tìm được nữa thì tôi sẽ từ bỏ. Nhưng rất bất ngờ, tôi chọn trang thứ 85 và ngay lập tức đã bắt gặp truyện này. Tôi biết đến cái tên Điền Phản qua bộ tiểu thuyết “Em là học trò của tôi thì sao?” Tuy nhiên, tôi chưa từng đọc qua truyện đó một lần nào cả. Nhưng tôi không suy nghĩ nhiều khi chọn bộ này mặc dù độ dài của nó khiến tôi ngần ngại và rồi cuối cùng tôi cũng quyết định sẽ chọn nó. Tôi làm poster khi còn chưa nghĩ ra nên đặt tên truyện thế nào và ngay chiều nay tôi đã bắt tay dịch những dòng đầu tiên. Mong rằng tác phẩm này có thể khiến các bạn hài lòng. Yêu các bạn nhiều! ♥

Chương 1: Lòng hiếu kỳ giết chết mèo

Chương 2: Câu lạc bộ là kẻ lừa tiền

Chương 3: Lưu manh trốn đầy trong trường học

Chương 4: Đại học chính là tổ chức kiếm lời nhiều nhất 

Chương 5 : Yêu nhau không liên quan đến trăng và gió.

Read more…

Blog Radio 136: Em đang đi trên con đường đợi chờ…

10:39 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 136: Em đang đi trên con đường đợi chờ. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio  online mới nhất, hay nhất.

Tuần trước chúng ta vừa nghe tâm sự Em đang đi trên con đường đợi chờ với một kết thúc buồn, cô gái ấy vẫn giữ lời hứa chờ đợi dù chàng trai không còn giữ lời khi hạnh phúc những tưởng như chỉ còn 1 tháng nữa là đong đầy viên mãn… Như những dòng tiếp nối cảm xúc của tâm sự tuần trước bạn vừa nghe, Blog Radio tuần này gửi tới bạn những dòng viết của một cô gái khác, cô gái có nick name Nâu Đá. Mời bạn cùng lắng nghe, bởi tâm sự nào cũng cần được sẻ chia để cảm thông, nhẹ lòng và vững vàng bước tiếp!

Blog Radio – Có một ngày như thế!

Một ngày em không còn mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, không còn chờ cuộc điện thoại chúc em một giấc ngủ ngoan…
Một ngày em không nhớ anh đến cuồng quay, không mân mê những món quà anh tặng…
Một ngày em không còn thấy anh trong những giấc mơ, không còn nghĩ về anh khi thức giấc và mỉm cười khi đêm về…
Một ngày em hững hờ với tất cả những kỉ niệm chúng ta, em cười nhạt với bức ảnh ngày nào mình chụp…
Một ngày như thế…
Và đã có những ngày như thế, anh yêu!
Một ngày em lang thang qua những con đường, quên mất những bước chân thân thương của em – anh, của chúng ta…
Một ngày em không còn nhớ nổi đâu là vị trí anh ngồi, chiếc áo anh mặc hay những lời anh nói…
Một ngày em hoá bình yên khi nghe những giai điệu quen thuộc ngân nga trong điện thoại…
Một ngày em không phân biệt được ly nâu đá anh pha và ly nâu đá em pha khác nhau như thế nào…
Một ngày em giật mình trong thảng thốt : Em, anh, chúng ta đã từng yêu?
Ảnh minh họa: vi.sualize
Em đã quên mất rồi đấy chứ, quên những dỗi hờn khi còn ở bên anh. Em đã quên cả tiếng cười của anh, quên cái ôm dịu dàng, quên cái lừ mắt trách móc. Em đã quên như thể mình chưa từng yêu, em đã quên cảm giác được dựa vào anh, tin cẩn, ấm áp.
Em đã không thể nhớ thêm nhiều nữa, đã không nhớ nổi những biệt danh ngồ ngộ anh dành riêng cho em. Em đã không nhớ chính xác ngày chúng ta gặp nhau, ngày em – anh chúng ta quay lưng bước đi hay bất kể những ngày kỉ niệm của cả hai.
Em đã không thể tin đấy chứ. Giống như một giấc mơ ngọt ngào anh dành cho em, một buổi sáng tỉnh giấc, chúng ta đã vội vã đi hai con đường khác nhau. Em vẫn luôn ngỡ ngàng. Em vẫn luôn hồ nghi. Trong giấc mơ ấy anh đã yêu em?
Người ta thường bảo: vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ thật nhiều. Chính bởi thời gian bên nhau quá ngắn nên những phút giây đẹp đẽ ấy lại trở thành thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất.
Vậy mà em quên mất…
Vậy mà em xa lánh…
Vậy mà em dửng dưng như chưa từng có anh bên đời…
Vậy mà em lạnh lùng…
Vậy mà em như thể một người xa lạ…
Em vẫn luôn tự hỏi chính mình: Ngày ấy, em đã yêu anh?

Anh đến với em như thể một giấc mơ. Miên man, ngọt ngào, dịu dàng và đẹp biết bao. Ngay cả khi nhắm mắt lại, em cũng thấy mình mỉm cười. Em mơ hồ sống trong những hạnh phúc chóng vánh bên anh, mơ hồ trong tình yêu chớp nhoáng mình dành cho nhau.
Em đến với anh như thể một cơn gió. Gió thổi tơi bời đất trời, ngả nghiêng hàng cây, tung bay lá trên con đường vắng lặng. Nhưng gió là chốc lát, là thoáng qua, là một chút dư vị và tiếc nuối.
Ta đến với nhau như thể cơn mưa chớm hạ. Cơn mưa giông mát lành một ngày đầy nắng ồ ạt kéo đến, ta vội vàng chạy vào nhau bằng những tiếng cười trong trẻo. Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp loáng nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên làm khô tất cả.

Và em những tưởng nắng lên làm khô tất cả…
Và em những tưởng đã có những ngày như thế…
Và em những tưởng em đã cạn những nhớ mong rồi đấy chứ…
Và em ngu ngơ tự khép lại những yêu thương trong trái tim chật hẹp…

Em đâu biết, một phần trong em vẫn luôn yêu anh.
Một phần trong em nhớ anh quay quắt. Một phần trong em vẫn luôn âm thầm gọi tên anh. Một phần trong em tìm anh trong những cơn mơ. Một phần trong em day dứt khôn nguôi.
Một phần trong em vẫn yêu anh như ngày nào… Một phần nhỏ nhoi lặng lẽ trong em, lúc dửng dưng, lúc cồn cào sóng sánh.
Ảnh minh họa: vi.sualize
Và như thế đấy anh. Em chông chênh giữa hai đầu quên – nhớ. Em đối diện với chính em, với những xúc cảm tưởng đã khoá chặt mỗi lúc mưa xuống, mỗi lúc đêm về. Em vỗ về trái tim nhỏ bé bằng những lạnh lùng, thờ ơ để rồi nghe một-phần-trong-em khao khát yêu thương, một-phần-trong-em như một đứa trẻ ngỗ nghịch, hiếu thắng.
Phố về đêm. Tĩnh lặng. Em soi mình trong những kí ức về anh.
“Này anh” – Em nắn nót nhấn từng kí tự như đứa học sinh lớp một sau không biết bao lần xoá đi xoá lại.
Một, hai phút trôi qua. Ba, bốn… Không thấy tín hiệu trả lời.
“Không phải em nhớ anh. Em chỉ đang nghĩ: Liệu có phải chúng ta đã từng bên nhau” – em nhấn nhá nhắn thêm một tin nữa.
Và anh im lặng như anh vẫn như thế, như lúc xa nhau anh không nói một lời. Sự im lặng đủ khiến em hiểu ra tất cả.
Một phần trong em đã sai lầm. Một phần trong em vẫn luôn hi vọng những điều không thể. Một phần trong em lại dai dẳng những nỗi đau xưa cũ…
Em xoay mình trong giấc ngủ. Ngày mai, lại bắt đầu những ngày như thế.
Blog Radio chuyển thể từ email Nâu Đá – lylyp.1102@
Bạn đang theo dõi Blog Radio 137!
Tuần trước chúng ta vừa nghe tâm sự Em đang đi trên con đường đợi chờ với một kết thúc buồn, cô gái ấy vẫn giữ lời hứa chờ đợi dù chàng trai không còn giữ lời khi hạnh phúc những tưởng như chỉ còn 1 tháng nữa là đong đầy viên mãn… Như những dòng tiếp nối cảm xúc của tâm sự tuần trước bạn vừa nghe, Blog Radio tuần này gửi tới bạn những dòng viết của một cô gái khác, cô gái có nick name Nâu Đá. Mời bạn cùng lắng nghe, bởi tâm sự nào cũng cần được sẻ chia để cảm thông, nhẹ lòng và vững vàng bước tiếp!
Blog Radio - Có một ngày như thế!
Một ngày em không còn mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, không còn chờ cuộc điện thoại chúc em một giấc ngủ ngoan…
Một ngày em không nhớ anh đến cuồng quay, không mân mê những món quà anh tặng…
Một ngày em không còn thấy anh trong những giấc mơ, không còn nghĩ về anh khi thức giấc và mỉm cười khi đêm về…
Một ngày em hững hờ với tất cả những kỉ niệm chúng ta, em cười nhạt với bức ảnh ngày nào mình chụp…
Một ngày như thế…
Và đã có những ngày như thế, anh yêu!
Một ngày em lang thang qua những con đường, quên mất những bước chân thân thương của em – anh, của chúng ta…
Một ngày em không còn nhớ nổi đâu là vị trí anh ngồi, chiếc áo anh mặc hay những lời anh nói…
Một ngày em hoá bình yên khi nghe những giai điệu quen thuộc ngân nga trong điện thoại…
Một ngày em không phân biệt được ly nâu đá anh pha và ly nâu đá em pha khác nhau như thế nào…
Một ngày em giật mình trong thảng thốt : Em, anh, chúng ta đã từng yêu?
Ảnh minh họa:  vi.sualize
Em đã quên mất rồi đấy chứ, quên những dỗi hờn khi còn ở bên anh. Em đã quên cả tiếng cười của anh, quên cái ôm dịu dàng, quên cái lừ mắt trách móc. Em đã quên như thể mình chưa từng yêu, em đã quên cảm giác được dựa vào anh, tin cẩn, ấm áp.
Em đã không thể nhớ thêm nhiều nữa, đã không nhớ nổi những biệt danh ngồ ngộ anh dành riêng cho em. Em đã không nhớ chính xác ngày chúng ta gặp nhau, ngày em – anh chúng ta quay lưng bước đi hay bất kể những ngày kỉ niệm của cả hai.
Em đã không thể tin đấy chứ. Giống như một giấc mơ ngọt ngào anh dành cho em, một buổi sáng tỉnh giấc, chúng ta đã vội vã đi hai con đường khác nhau. Em vẫn luôn ngỡ ngàng. Em vẫn luôn hồ nghi. Trong giấc mơ ấy anh đã yêu em?
Người ta thường bảo: vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ thật nhiều. Chính bởi thời gian bên nhau quá ngắn nên những phút giây đẹp đẽ ấy lại trở thành thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất.
Vậy mà em quên mất…
Vậy mà em xa lánh…
Vậy mà em dửng dưng như chưa từng có anh bên đời…
Vậy mà em lạnh lùng…
Vậy mà em như thể một người xa lạ…
Em vẫn luôn tự hỏi chính mình: Ngày ấy, em đã yêu anh?

Anh đến với em như thể một giấc mơ. Miên man, ngọt ngào, dịu dàng và đẹp biết bao. Ngay cả khi nhắm mắt lại, em cũng thấy mình mỉm cười. Em mơ hồ sống trong những hạnh phúc chóng vánh bên anh, mơ hồ trong tình yêu chớp nhoáng mình dành cho nhau.
Em đến với anh như thể một cơn gió. Gió thổi tơi bời đất trời, ngả nghiêng hàng cây, tung bay lá trên con đường vắng lặng. Nhưng gió là chốc lát, là thoáng qua, là một chút dư vị và tiếc nuối.
Ta đến với nhau như thể cơn mưa chớm hạ. Cơn mưa giông mát lành một ngày đầy nắng ồ ạt kéo đến, ta vội vàng chạy vào nhau bằng những tiếng cười trong trẻo. Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp loáng nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên làm khô tất cả.

Và em những tưởng nắng lên làm khô tất cả…
Và em những tưởng đã có những ngày như thế…
Và em những tưởng em đã cạn những nhớ mong rồi đấy chứ…
Và em ngu ngơ tự khép lại những yêu thương trong trái tim chật hẹp…

Em đâu biết, một phần trong em vẫn luôn yêu anh.
Một phần trong em nhớ anh quay quắt. Một phần trong em vẫn luôn âm thầm gọi tên anh. Một phần trong em tìm anh trong những cơn mơ. Một phần trong em day dứt khôn nguôi.
Một phần trong em vẫn yêu anh như ngày nào… Một phần nhỏ nhoi lặng lẽ trong em, lúc dửng dưng, lúc cồn cào sóng sánh.
Và như thế đấy anh. Em chông chênh giữa hai đầu quên – nhớ. Em đối diện với chính em, với những xúc cảm tưởng đã khoá chặt mỗi lúc mưa xuống, mỗi lúc đêm về. Em vỗ về trái tim nhỏ bé bằng những lạnh lùng, thờ ơ để rồi nghe một-phần-trong-em khao khát yêu thương, một-phần-trong-em như một đứa trẻ ngỗ nghịch, hiếu thắng.
Phố về đêm. Tĩnh lặng. Em soi mình trong những kí ức về anh.
“Này anh” – Em nắn nót nhấn từng kí tự như đứa học sinh lớp một sau không biết bao lần xoá đi xoá lại.
Một, hai phút trôi qua. Ba, bốn… Không thấy tín hiệu trả lời.
“Không phải em nhớ anh. Em chỉ đang nghĩ: Liệu có phải chúng ta đã từng bên nhau” – em nhấn nhá nhắn thêm một tin nữa.
Và anh im lặng như anh vẫn như thế, như lúc xa nhau anh không nói một lời. Sự im lặng đủ khiến em hiểu ra tất cả.
Một phần trong em đã sai lầm. Một phần trong em vẫn luôn hi vọng những điều không thể. Một phần trong em lại dai dẳng những nỗi đau xưa cũ…
Em xoay mình trong giấc ngủ. Ngày mai, lại bắt đầu những ngày như thế.
Read more…

Blog Radio 135: Lá thư trong chai

10:28 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 135: Lá thư trong chai. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio  online mới nhất, hay nhất.

Đã bao gờ bạn chơi trò chơi của những lá thư trong chai? Nhắc tới lá thư trong chai bạn nghĩ tới điều gì? 

Hôm nay Blog Radio mang đến bạn một câu chuyện được gửi từ một lá thư trong chai đến Blog Radio, truyện ngắn của tác giả Cá Rô, một câu chuyện mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Câu chuyện trong khung cảnh bãi biển dạt dào, trên bờ cát trắng có một chàng trai và một cô gái bước dọc theo chiều dài của biển…


Ảnh minh họa

Blog Radio - “Anh là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra anh tin rằng Hân Hân của anh đã thật sự trưởng thành. Em hãy nhìn đi, trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh bay về…”
Tôi đẩy mạnh cánh cửa sổ vương đầy bụi bặm, một chút ánh sáng của buổi chiều tàn tràn vào nhà, đâu đó phảng phất chút hương mặn mòi của biển. Ô cửa sổ giống như một khung hình sống động, có chút ấp e của nắng phía khơi xa.
Giờ là mùa thu nên biển có đôi phần vắng vẻ, thi thoảng mới bắt gặp một vài đứa trẻ con vội vã lăn chiếc phao bơi về phía bờ để trở về nhà trước khi trời tối, chỉ mình tôi vẫn lặng lẽ in những dấu chân mình trên cát. Thuỷ triều lên, sóng lại đưa bọt trắng để xoá mờ…
Căn nhà của dì Mai nằm khuất sau rặng phi lao chằng chịt dây muống biển bò trên cát, có một con đường nhỏ lát gạch dẫn ra bờ biển, hai bên hiên treo nhiều những chậu hoa màu đỏ, bên dưới còn có một bộ bàn ghế hóng mát trông giống như những quán café trong thành phố. Dì Mai là một người phụ nữ thành đạt, chỉ có điều… dì là một goá phụ. Tôi cũng không biết chồng dì đã mất từ bao giờ chỉ biết rằng khi lớn lên, biết nhận thức về mọi điều thì dì đã là một goá phụ thành đạt. Dì có một người con trai hơn tôi 3 tuổi nhưng tôi mới chỉ gặp một lần cách đây hơn 10 năm khi theo bố vào Nam. Bố tôi và dì Mai nghe đâu là bạn thân từ hồi đại học, vì công việc của dì cũng hay phải đi lại giữa hai miền Nam Bắc nên mối thân tình giữa hai gia đình cũng đôi phần gắn bó.


Ảnh minh họa: Blog Cá Rô

Mùa chia tay, bạn bè khoác lên người chiếc áo cử nhân rạng rỡ trong ngày bế giảng. Tôi ngồi một mình trong phòng, không khóc, không nghĩ, chỉ thấy mình hình như không tồn tại. Tôi trượt một môn điều kiện trong hạng mục thi tốt nghiệp đại học, không biết trời sập thì sẽ như thế nào nhưng giây phút ấy hình như bầu trời ở rất gần, vỡ toác và ngột ngạt. Bố tôi nổi trận lôi đình:
- “Sao mày lúc nào cũng là đứa làm cho bố mẹ đau đầu thế hả?”
- “…”
- “Sao mày không được một phần của chị mày cơ chứ?”
- “…”
Tôi không nói gì lặng lẽ bỏ lên phòng, tôi muốn khóc nhưng biết rằng nước mắt sẽ không rơi.
Dì Mai đến, dì ngồi rất lâu nhưng không nói gì, người phụ nữ này có một mối quan tâm đặc biệt đến tôi, dì ấy nói rằng tôi chính là bản sao thời còn trẻ của dì, lúc đó tôi không hiểu và cũng không mấy bận tâm. Giờ thì tôi biết, hoá ra tôi mạnh mẽ, ương ngạnh giống dì. Nhưng thật trớ trêu bởi một người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu thì đó cũng chỉ là vỏ bọc mà bản thân người ta cố tình tạo ra, còn bên trong tâm hồn họ thực chất vẫn chỉ là một hố sâu mềm yếu. Dì Mai bỗng nắm lấy tay tôi:
- “Hay là vào Nam với dì một thời gian con ạ!”
Tôi nhìn dì Mai, không gian trong phòng vẫn tĩnh lặng, ngoài ban công có chú chim sẻ cô đơn vô tình đáp xuống.
Và như thế tôi có mặt ở đây, trong ngôi nhà nhỏ lấp sau hàng cây, nhìn ra phía biển của dì Mai.
Trời tối hẳn, những con sóng bạc đầu lao về phía bờ giống như một chú thiêu thân, ở cuối chân trời chỉ còn nhìn thấy vài mảng mây màu sáng. Dì Mai vẫy tay gọi, Tôi cười với dì rồi rảo bước quay về. Dì khoác lấy tay tôi, hai dì cháu chầm chậm bước ngược trở lại con đường lát gạch để vào nhà, dì Mai bỗng siết nhẹ tay tôi nói:
“Hân à! Con còn nhớ thằng Dương nhà dì không?”
- “Có chứ ạ! Không phải anh ấy đang học nghiên cứu sinh bên Singapore sao ạ?
- “Ừ… phải, nhưng đấy là trước kia.
- “Thế là sao ạ?” tôi ngạc nhiên.
- “Thật ra Dương nó đang ở đây… nó không khỏe, giờ nó hầu như không muốn gặp ai, không muốn ra khỏi nhà”.
Trong bóng tối, tôi thấy mắt dì Mai ươn ướt. Tôi đứng im như một kẻ ngốc, ngước mắt nhìn lên căn phòng sáng đèn trên tầng 2, bóng một chàng trai ngồi im lặng bên cửa sổ. Tôi bất giác vòng tay ôm lấy dì Mai, hai người phụ nữ cứ từng cho rằng mình mạnh mẽ bỗng chốc trở về đúng nghĩa yếu mềm.

Ảnh minh họa: Demonmiss27

Dương không muốn xuống cùng ăn cơm, dì vỗ vai tôi: “Kệ nó! Ăn đi con”. Tôi đứng trước cửa phòng anh, ngập ngừng mãi rồi vẫn quyết định gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.
- “Em vào được không?”
- “…”
- “ Em là Hân Hân, anh còn nhớ không?
- “…Em… vào đi”
Tôi nắm lấy tay vịn cửa và bước vào, Dương vẫn ngồi bên cửa sổ, đôi mắt anh thoảng chút u buồn. Trông anh khác nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp anh bởi khi đó chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ con vô tư lự, ấn tượng duy nhất mà tôi còn nhớ về anh là hình ảnh về một mùa hè toàn nắng, anh chạy dọc trên bờ cát vẫy tôi.
- “Hân Hân, nhanh lên, xem này!
- Hân Hân! Chạy nhanh lên không nó bơi mất bây giờ.
Tôi lẳng lặng bước đến bên cửa sổ, không biết phải bắt đầu từ đâu chỉ nhìn anh khẽ mỉm cười.
- “Em không thay đổi nhiều lắm!” – Dương bỗng mở lời.
- “Anh bảo gì cơ?”
- “Lúc chiều anh thấy em chơi ngoài biển, em vẫn thế, thích chơi trò in dấu chân lên cát rồi đứng chờ sóng tràn lên”.
- “ A ha… anh vẫn còn nhớ à? Lâu lắm rồi mà?
- “ Anh nhớ! Anh còn nhớ chính vì nó mà anh gọi em là Hân Hân, tức là Hâm Hâm ý”.
- “Anh…”
- “Được rồi ! Anh chỉ trêu thôi mà”.
Anh cười, giây phút đó tôi bỗng thấy mình vui là lạ, phải chăng vì cuộc hội ngộ bất ngờ sau nhiều năm, phải chăng vì tôi thấy chàng trai u buồn bên cửa sổ tối nay nở nụ cười. Tôi không rõ đó là cảm giác gì nhưng rõ ràng có một niềm vui nho nhỏ ở đâu đó đã tràn về qua đây.
- “Sáng mai, anh đưa em ra bãi đá nhé!”
Anh không nói gì, đôi mắt lại nhìn ra xa, nụ cười mong manh thoáng qua hình như vừa dần tan theo cơn gió biển nồng nồng mới thổi qua.

Ảnh minh họa: kumiwi

Buổi sáng, trời trong xanh, tôi dậy sớm vì muốn ra bãi đá chơi trước khi nắng lên, có lẽ Dương không muốn đi cùng hoặc là không khỏe nên tôi cũng không đánh thức anh dậy. Bãi đá nằm ở cuối con đường chính chạy dọc bờ biển, buổi sáng thường có vài người phụ nữ đầu đội nón tay xách theo một cái xô đi nhặt những con hào bám ở đá. Tôi hào hứng nhặt mấy viên đá cuội xếp chồng lên nhau, hồi bé khi theo Dương ra đây chơi, bọn trẻ con ở nơi này nói với tôi rằng bãi đá này rất thiêng, nếu muốn cầu mong điều gì chỉ cần xếp những viên đá chồng lên nhau, chờ khi thủy triều lên sóng sẽ mang lời nguyện cầu đó đi và nó sẽ trở thành sự thật.
- “Này! Bỏ bom người khác thì lời nguyện cầu không thành sự thật được đâu”.
Tôi giật mình đánh rơi viên đá định đặt lên chóp xuống nước.
- “Sao anh lại ra đây?”
“Hôm qua em bảo anh đưa em ra bãi đá còn gì?”
- “À…vì em không thấy anh nói gì…”
- “Thôi bỏ đi, vẫn nhớ được đường ra đây là tốt rồi”.
- “Anh có tin vào lời nguyện cầu ở bãi đá không?
- “Anh không biết! Vì anh không biết trên đời này có thật sự tồn tại điều kỳ diệu không?”
- “… ”
- “Còn em? Em tin chứ?
- “Em cũng không biết, nhưng em vẫn mong”.
- “Em vừa cầu cái gì vậy?” – Anh chỉ tay vào đống đá dưới chân tôi.
- “À …em muốn trở lại đây một lần nữa”.
- “Đúng là Hân Hân, là Hâm Hâm có khác, cái này thì chỉ cần em muốn là được thôi”.
Nghe đến đây tôi phá lên cười, anh hình như cũng vui vui, dì Mai nói đã rất lâu rồi anh mới ra khỏi nhà. 

Đã là ngày thứ năm xa nhà, tôi không gọi điện về, cố gắng không nghĩ nhiều đến những lời nói của bố, dù sao thì tôi cũng chỉ có thể là tôi chứ không thể là một hay vài phần của chị tôi được. Tôi muốn nói với bố rằng mình đã cố gắng, rằng con xin lỗi nhưng… Tôi ư? Thấy mình giống như chú chim sẻ cô đơn hôm nào vô tình đậu bên cửa sổ.
Tối nay bão về, gió giật một chậu hoa trước hiên rơi tan tành xuống đất, tiếng mưa át mọi âm thanh.
Dương bị đau, mồ hôi vã ra như tắm, bàn tay nắm chặt vào nhau. Dì Mai ngồi bên giường khuôn mặt tái nhợt, thất thần. Đến nửa đêm, có lẽ cơn đau đã vắt kiệt sức nên anh cũng chìm vào giấc ngủ, tôi giục dì Mai đi nghỉ vì trông dì đã không còn chút sức lực nào. Mồ hôi làm cho những sợi tóc trên trán anh ướt bệt vào nhau, anh chìm sâu vào giấc ngủ, khóe mắt chảy xuống vệt nước mắt dài.
Gần sáng, tôi ngủ gục bên giường anh, thấy mình hình như lạc vào một cơn mộng mị, trong giấc mơ có một cậu con trai chừng 14-15 tuổi chạy dọc bờ cát, miệng không ngừng gọi tên tôi:
- “Hân Hân, nhanh lên, xem này!
…Hân Hân, chạy nhanh lên không nó bơi mất bây giờ.
…Anh sẽ gọi em là Hân Hân, Hân Hân tức là Hâm Hâm ý, haha”.
- “Hân! Về phòng ngủ đi” – Có ai đó lay nhẹ tay, tôi choàng tỉnh thoát khỏi cơn mộng mị.
Trời sáng, bão tan để lại những tàng cây xơ xác.
Tôi không ngủ được, cứ nằm nghĩ vẩn vơ về giấc mơ trước đó. Cậu con trai gọi tên tôi rõ ràng là một mảng kí ức tuổi thơ mà tôi còn giữ lại về Dương, nhưng tôi không nghĩ được rằng chúng tôi lại hội ngộ trong hoàn cảnh như thế này. Số phận hình như đang trêu đùa anh và mẹ mình. Những ngày gặp lại, anh không còn là cậu con trai mới lớn thích thú nô đùa cùng tôi trên bãi biển gần nhà, anh trầm mặc và đôi khi xa lạ.
Tôi vùi đầu vào gối, giá như… giá như tôi có thể làm được gì cho anh…
Mấy ngày sau, có một hôm khi đang chơi với mấy đứa trẻ con ngoài bãi phi lao, anh đứng ở hiên nhà chỗ có bộ bàn ghế hóng mát vẫy tôi. Tôi chạy lại phía anh miệng vẫn cười vì câu chuyện còn đang kể dở của bọn trẻ con
- “Gọi em hả?”
- “Ừ, rủ em ra biển chơi”.
- “Thật á?”
- “Không ! Là giả”.
- “Anh!”
Biển ở nơi này rất xanh, bờ cát trải dài phẳng lặng. Trên đường ra biển anh lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, trong đó còn có hai mảnh giấy được cuộn lại và bịt kín. Một mảnh có màu xanh giống biển, một mảnh màu hồng nhạt
- “Đến lúc trả nó lại cho em rồi!”
Tôi sững người nhìn anh, biển dạt dào, trên bờ cát trắng có một chàng trai và một cô gái bước dọc theo chiều dài của biển.
- “Em sao thế?”
Lọ thủy tinh đó chính là trò chơi “Lá thư trong chai” mà chúng tôi đã từng chơi, hồi đó tôi bảo với anh rằng: “Tờ màu xanh của anh, tờ màu hồng của em, nếu sau này gặp lại chúng ta sẽ cùng nhau xem mình đã viết gì trong đó”.

Nhiều năm qua đi, chính tôi khi gặp lại anh cũng không còn nhớ gì về trò chơi ấy, bởi tôi vốn là một kẻ vô tâm, thường thì những gì không quá sâu sắc tôi sẽ không giữ lại trong lòng. Tôi đặt lọ thủy tinh xuống cát, cẩn thận lấy hai tờ giấy cuộn một xanh một hồng ra khỏi lọ. Tôi trả tờ màu xanh lại cho anh rồi bảo anh hãy đọc trước đi.
Chúng tôi ngồi quay mặt ra biển, anh mở tờ giấy màu xanh và khẽ mỉm cười:
- “Anh là Dương Dương, ngày mai Hân Hân về Bắc rồi, anh sẽ rất nhớ Hân Hân, sẽ không có ai chơi cùng anh, bắt nạt anh. Nghỉ hè năm sau em nhất định phải vào thăm anh nhé!”
- “Em là Hân Hân, khi nào em trở lại anh dẫn em đi xem chim biển về tổ nhé!”
Tôi và anh cùng phá lên cười, đó là lần đầu tiên từ hôm đến đây tôi thấy anh vui như vậy, một số điều tưởng chừng ngu ngơ của những đứa trẻ con hơn 10 năm về trước lại làm tôi thực sự cảm thấy ấm lòng. Anh nhặt lấy một viên sỏi và ném xuống biển.
- “Thật ra anh không có nhiều bạn bè, hồi đó em là đứa con gái duy nhất mà anh chơi cùng”.
- “À há, vì sao thế?”
- “Vì em không khóc, không phiền phức như mấy đứa con gái khác”.
- “Cũng có thể…” Tôi bắt chước anh ném viên sỏi ra biển.
- “Má đã nói với anh chuyện của em”.
- “Thế ạ !”
- “Hân này! Em biết không? Thật ra con người ta được sinh ra trên đời này, được lớn lên và trưởng thành đã là một điều may mắn rồi. Hãy tự vào vì em còn có người để mà yêu thương. Bố mẹ nào mà chẳng thương con, chính vì thương em nên bố em mới làm thế, em hiểu không? 
Ảnh minh họa: mosspink
- “Em…”
“Cuộc sống đương nhiên sẽ có những vấp ngã, những trải nghiệm, đây mới chỉ là những khó khăn đầu tiên trên con đường mà em sẽ đi, nếu em không vượt qua được thì sao có thể đi tiếp?
Hãy làm một phép so sánh đơn giản giữa anh và em nhé! Em có biết rằng một đứa trẻ mất cha như anh khao khát được ba dẫn ra biển tập bơi, được ba dạy đá banh, thậm chí thèm được nghe ba nghiêm khắc mắng chửi mỗi lúc phạm sai lầm. Những điều tưởng chừng như vô cùng đơn giản đó với anh lại chẳng hề đơn giản”.
- “…”
- “Anh biết em không muốn bị đem ra so sánh, không muốn bạn của người khác áp đặt nhưng hãy hiểu cho cương vị những người làm cha làm mẹ. Đó chỉ là những phản ứng rất tự nhiên để bảo vệ em, bao bọc em.
Còn một điều nữa, cám ơn em…vì đã trở lại đây!”
Tôi khóc…dẫu biết rằng anh bảo con gái khóc là phiền phức. Anh xoa nhẹ lên tóc tôi:
- “Em gái ngoan, nhìn xem! Chim biển đang dáo dác bay về tổ đấy!”
Vài ngày sau đó bố gọi điện thoại cho tôi nói rằng ở trường gọi đến thông báo một tháng nữa sẽ tổ chức thi lại, bảo tôi thu xếp quay về. Trước khi gác máy bố còn nói với tôi một câu:
- “Về sớm con nhé! Cả nhà rất nhớ con!”
Buổi tối trước hôm ra sân bay trở về nhà, tôi có đưa cho Dương một tờ giấy màu xanh và bảo anh hãy chơi trò “Lá thư trong chai” với tôi, anh cười, một nụ cười hiền dịu. Tôi nhét tờ giấy màu hồng và xanh vào lọ thủy tinh rồi đưa cho anh.
- “Anh giữ cho em! Hè năm sau em sẽ lại vào thăm anh, khi đó anh em mình sẽ mở nó ra”.
Anh với tay lấy từ ngăn kéo ra một chiếc đĩa CD đưa cho tôi, bên trong vỏ đĩa có gắn một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Tặng em gái Hân Hân của anh! Tặng nó cho em để mỗi lần nghe thấy anh hát em sẽ giữ đúng lời hứa quay lại”.
Dì Mai đưa tôi ra sân bay, dì ôm tôi vào lòng dặn dò một số điều, dì bảo vài tháng nữa ra Bắc sẽ qua thăm tôi. Tôi ngồi trên máy bay, mân mê chiếc đĩa CD của người anh đặc biệt, bên ngoài là cả một biển mây, nắng chói chang rọi qua ô cửa. Tôi nhắm mắt lại, đường về nhà đã rất gần.
Sau này, khi tôi trở lại để chơi hết trò “Lá thư trong chai” thì anh đã không còn ở đó.
“Lá thư trong chai” vẫn còn và được dì Mai giao lại cho tôi. Tôi mang lọ thủy tinh ra ngoài bãi đá, ngồi thật lâu trước tảng đá to mà mình đã từng xếp đá để nguyện cầu, đâu đó như có những lời ca mà anh đã hát:
“ Về với anh…biển xanh lắm.
Về với anh… ngày nắng trong…”
- “Anh có khoẻ không?” Tôi với giọng về phía khơi xa, nhưng đáp lại chỉ là tiếng tiếng sóng vỗ ì oạp. Gió lại đưa cái vị nồng nồng của biển táp vào bờ.
Tôi mở hai tờ giấy trong lọ ra, tờ giấy màu xanh viết rằng:
- “Anh là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra anh tin rằng Hân Hân của anh đã thật sự trưởng thành. Em hãy nhìn đi, trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh bay về…”
Tờ giấy màu hồng viết rằng :
- “Em là Hân Hân, hè năm sau em sẽ lại cùng anh đi xem chim biển”.
Nắng tắt…
Thủy triều lên…
Đàn chim biển dáo dác bay về mái ấm…
Read more…

Blog Radio 134: Đừng yêu em chỉ vì em giống cô ấy!

10:28 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 134: Đừng yêu em chỉ vì em giống cô ấy!. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio  online mới nhất, hay nhất.

Hà Nội đầu hè dở nắng dở mưa như con gái. Ở nhà đối diện với bốn bức tường khiến nó bức bối, lại dong xe lên hồ ngắm phố phường. Một mình. Trời không có nắng.
Nó thích ngồi bên một góc thành phố và ngó nghiêng vào cái thế giới đang chầm chậm trôi của mình, nó thấy mình nhỏ bé và đơn độc, nó lại nhớ đến người ta… 

Nó say nắng người ta ngay từ lần đầu gặp mặt trong một buối đi chơi cùng bè bạn. Người ta trông lặng lẽ hơn giữa đám bạn sôi nổi, điều đó dường như khơi dậy trí tò mò trong đứa con gái hiếu động như nó. Tối hôm ấy trong khi bộ phim chiếu dở còn khá gay cấn thì toàn bộ đám bạn ngủ gục tự khi nào, chắc vì mệt, chỉ còn nó và người ta chong mắt lên màn hình. Nó không dám nhìn người ta, nó sợ bị bắt gặp ánh mắt ấy nhưng nhẹ nhàng, người ta lại gần kéo cho nó mảnh chăn mỏng choàng lên vai, nó nhận ra nó dang co ro vì lạnh. Người ta cười, nụ cười nhẹ như gió…

Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau này người ta mới nói với nó. Nó ngạc nhiên nhưng không kìm nén cảm xúc của mình, nó hiện đại và nó nghĩ tuổi tác chẳng nói lên được điều gì hết vì nó yêu, yêu ngay từ lần đầu. Từ ngày hôm đó người ta thường nhắn tin cho nó, người ta bảo nó trẻ con, nó nhăn mặt “không hiểu ai trẻ con hơn ai nữa đâu đấy”. Dù vậy nó thích được người ta chê trẻ con như thế, thích được gọi bằng nickname “Heo yêu”. Người ta bảo chẳng hiểu sao có người ngốc như nó, người ta nói gì cũng tin, nó cãi lại và người ta chỉ cười, nụ cười nhẹ như gió.

Ảnh minh họa: MJ

Mùa đông năm ấy không lạnh với nó chút nào, những con đường Hà nội cũng dường như rực rỡ hơn. Nó bắt đầu quen với buổi sáng thức dậy gọi người ta đi học sau đó nhận lại lời chúc tốt lành cho ngày mới và tối tối lại chìm vào giấc ngủ cùng câu chúc ngủ ngon. Nó bắt đầu quen với nụ cười nhẹ như gió ấy.
Xuân đến, người ta nói lời yêu nó, nó tràn ngập trong hạnh phúc, nhưng bản tính trẻ con không cho nó nhận lời ngay dù nó biết người ta cũng biết thừa câu trả lời rồi. Nó hẹn rằng sau một tháng nghỉ Tết nó sẽ trả lời, và một tháng trôi qua bằng những nhớ nhung, dòng tin nhắn từ sáng sớm đến tối mịt. Bạn nó bảo nó có thêm bộ phận mới trên tay, đó là cái điện thoại, nó cười. Nó ra Hà Nội sớm hơn dự dịnh, nó lại cùng người ta tung tăng trên những con phố Hà Thành và nó nhận lời yêu khi cả hai đang mút dở những que kem.
Người ta lại cười…
Valentine là ngày đặc biệt với nó, nó muốn người ta bất ngờ. Nó thu một bài hát, nó tự tin với giọng hát của mình và dành mấy ngày để nghiên cứu cách làm socola. Nó mong chờ …Nó nghĩ người ta chắc chắn cũng đang lên kế hoạch làm nó bất ngờ.
14/2, nó trang điểm như một nàng công chúa dễ thương, nó nhìn vào gương và chưa bao giờ cảm thấy nó hơn người ta đến 2 tuổi. Không tin nhắn, không hẹn, không cuộc gọi, nó nhìn món quà trên tay, nước mắt chảy dài, lo lắng, bồn chồn…
22 giờ 10 phút, người ta gọi nó xuống dưới nhà, người ta bảo bạn người ta bị tai nạn đang ở trong bệnh viện nên … Nó không hỏi thêm và không quên đưa món quà nó cất công bao ngày. Nó quay người đi rồi bất chợt bị kéo lại, một nụ hôn nhẹ nhàng, tim nó ngừng đập trong tích tắc… Người ta đi ngay, bỏ nó lại trong khoảng sân đầy lá.
Mấy ngày sau nó làm mặt giận, không gặp mặt người ta nhưng không quên gọi người ta dậy vào buổi sáng, người ta gọi đó là thói quen, và người ta cũng chưa bao giờ quên chúc nó vào mỗi sáng tối. Nhưng dường như có cái gì không còn trọn vẹn sau ngày hôm ấy…
Một sáng, chuông điện thoại báo tin nhắn, “Chắc lại một ngày tốt lành đây” nó mỉm cười:
“Heo à! Người ta xin lỗi, hãy quên người ta đi, người ta không phải người tốt”
“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với ấy thế?”
Nó bàng hoàng, cuống cuồng trong mớ suy nghĩ, nó không hiểu. Nó cần một lời giải thích…
“Người ta nói dối, người ta xin lỗi. Không có ai bị tai nạn cả, hôm đó người ta gặp lại cô ấy, và người ta nhận ra người ta không thể quên. Cho người ta rút lại những gì đã nói được không? Người ta không muốn kéo dài chuyện này, sẽ làm cho cả hai chúng ta mệt mỏi và sai lầm thôi. Xin lỗi!”
“Rút lại ư?” – Nó quay cuồng…
“Cô ấy là ai?”


ảnh minh họa

Lần đầu thấy người ta nhắc đến cô ấy nó ngạc nhiên. Cũng hơn tuổi người ta, cũng mũm mĩm, cũng trẻ trung nhưng tóc dài. Chợt chạnh lòng … có lần người ta bảo nó đừng cắt tóc ngắn nữa. Không biết người ta có gọi cô ấy như từng gọi nó không, không biết người ta có từng hát cho cô ấy nghe như đã… không biết…Đêm hôm ấy nó khóc, khóc như chưa từng được khóc, Hà Nội sang xuân sao nó thấy lạnh đến thế! Có lẽ người ta tìm lại được hạnh phúc của mình, nó lại cười.
Nó quyết định không bao giờ gặp lại người ta nữa, không chen chân vào cuộc sống của người ta, nó không muốn người ta phải suy nghĩ vì nó nhận ra nó yêu người ta nhiều đến mức nó chỉ muốn thấy người ta cười, nó yêu nụ cười nhẹ như gió ấy.
Chuyển nhà, thay số, nó trở lại là nó, dù không có người ta nó vẫn sống thật tốt. Nó sinh ra là thế mà. Nó cố tình đi qua những con phố kỉ niệm, đau để nhớ, nhớ để quên.
Hôm nay Hồ Gươm vắng lặng kì lạ. Nó hướng mắt nhìn ra xa xa giữa hồ. Mặt hồ lăn tăn sóng, những đám mây màu xám ương bướng ôm chặt lấy mặt trời không chịu buông tay. Nó vân vê mái tóc ngắn, cố gạt bỏ ý nghĩ về người ta ra khỏi đầu nhưng thật nực cười khi càng cố xua đi thì càng không thể. Cây kem trên tay tan đi một nửa rồi, nó ngấu nghiến phần còn lại.
Một bóng người đi lướt qua rất nhanh trên phố, nụ cười nhẹ như gió…
Kem có vị mằn mặn. 
Hình ảnh đại diện tác giả
Nó mỉm cười…
Read more…