TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Trí nhớ của phụ nữ

11:40 |

Đọc truyện cười hài hước, sảng khoái, mời các bạn đến với truyện cười hay nhất: Trí nhớ của phụ nữ

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Trí nhớ của phụ nữ

Thấy cơ thể mình đột nhiên có nhiều thay đổi, một phụ nữ đi khám bệnh và được bác sĩ cho biết, chị đã có thai. Chị ta giận dữ mắng cho bác sĩ một trận và một mực cho rằng điều đó không thể xảy ra vì chồng mình đã đi công tác nước ngoài hơn 1 năm.
Một tuần lễ sau, bệnh nhân đó lại đến phòng mạch và nhỏ nhẹ:
- Thưa bác sĩ, lần trước tôi quên khuấy mất là cách đây 2 tháng chồng tôi có về phép!
Ông bác sĩ tủm tỉm cười:
- Nghe có vẻ khá hơn rồi đấy, nhưng cô cần nhớ kỹ lại một chút nữa, vì cái thai đã sang tháng thứ tư rồi.

2. Tôn trọng luật

Đang đi dạo trong nghĩa địa, chợt hai con ma nhìn thấy một chiếc ô tô đời mới đỗ gần đó, bên trong xe là một cặp tình nhân đang âu yếm nhau. Hai con ma bàn nhau cướp xe đi chơi một chuyến. Thực ra hai con ma cũng chẳng phải tốn công lắm vì vừa thấy chúng, đôi tình nhân đã bỏ của chạy lấy người.
Chợt một con ma bảo: – Chờ tao chút – rồi hớt hải chạy vô nghĩa địa. Một lúc lâu sau nó mới quay trở ra vác theo hai tấm bia mộ.
- Mày vác theo mấy cục bia này làm gì vậy? – Con ma kia ngạc nhiên hỏi.
- Thế mày định đi ô tô mà không mang theo giấy tờ tuỳ thân à?

3. Máy xem bói tự động

Một tay cao bồi lần đầu đến thành phố lớn và nhìn thấy một chiếc máy xem bói tự động.
Anh ta tò mò nhét vào đó đồng xu. Sau 2 giây, máy in ra tờ giấy như sau:
+ Anh tên là John Bill, cao 1,58m, nặng 105kg.
+ Anh chuẩn bị đi chuyến tàu lúc 8h 30 và anh sắp gặp hạn lớn.
Tay cao bồi còn đang kinh ngạc thì một người da đỏ bước đến. Ông ta quả quyết chiếc máy này hoàn toàn nói láo. Hai người bàn nhau thử trao đổi quần áo xem cái máy sẽ phản ứng ra sao. Thay đồ xong, John lại bước vào cabin, nhét đồng xu và đọc tờ giấy vừa in ra:
+ Anh vẫn là John Bill, cao 1,58m, nặng 105kg, nhưng hiện nay anh đã lỡ chuyến tàu lúc 8h 30
+ Bị mất quần áo, ví tiền và khẩu súng
+ Lây bệnh ghẻ của tên lừa đảo.
Read more…

Áp dụng theo lời thầy

11:39 |

Mời các bạn thưởng thức những câu chuyện vui nhộn, thư giãn tại truyện cười hay nhất: Áp dụng theo lời thầy

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Áp dụng theo lời thầy

Ông thầy thuốc nam chữa cho một con bệnh, tới thang thứ tư bèn ngưng, năn nỉ cách mấy cũng không chịu hốt thuốc tiếp, cho rằng bệnh nhân đã cãi lời thầy lén ăn quít.
Học trò hỏi thầy:
- Sao thầy biết người ta ăn quít?
- Tao thấy vỏ quít bỏ đầy dưới gầm giường nên mới dám cả quyết! Ðó cũng là kinh nghiệm khi đi chữa bệnh, các con phải nhớ lấy!
Tháng sau, một học trò của thầy đi chữa bệnh ở làng bên nằng nặc cho rằng con bệnh đã lén ăn thịt gà nên từ chối không chữa tiếp. Người ta phân trần cách gì cũng không nghe, cuối cùng chủ nhà tức quá đập cho một trận rồi đuổi về.
Thầy bèn hỏi học trò:
- Tại sao mầy dám chắc nó đã lén ăn thịt gà?
- Con áp dụng lời thầy, khi trở lại thăm bệnh cho nó, con thấy để ở gần bên giường bệnh một cây… chổi lông gà còn mới!!!

2. Nhất bên trọng, nhất bên khinh

Một anh thợ mộc hay chữ vào làm cho nhà một ông quan hưu trí. Ông quan thấy anh ta lanh lợi, nói năng hoạt bát, mới hỏi:
- Trước kia anh có học hành được chữ gì không?
Anh ta trả lời: – Bẩm có ạ!
Ông quan liền chỉ con ngựa bạch quí của mình đang đứng ăn ở góc sân, bảo:
- Anh thử làm bài thơ vịnh con ngựa xem, hay thì ta sẽ thưởng.
Anh thợ mộc ứng khẩu đọc:
Bạch mã mao như tuyết
Tứ túc cương như thiết
Tướng công kỵ bạch mã
Bạch mã tẩu như phi
(Ngựa trắng lông như tuyết
Bốn chân cứng như sắt
Tướng công cưỡi ngựa trắng
Ngựa trắng chạy như bay)
Quan gật gù khen hay, rồi thưởng cho một thúng thóc, một quan tiền.
Anh thợ ra về, gánh bên thúng thóc, bên đồ lề, thấy bên nặng bên nhẹ, liền nói chữ: “Nhất bên trọng, nhất bên khinh”. Quan nghe nói liền cho thêm một thúng thóc nữa để gánh cho cân.
Anh ta về nhà kể lại câu chuyện cho mọi người nghe. Có anh hàng xóm, dốt đặc cán mai, nhưng thấy được lắm tiền, lắm thóc như thế, nổi tính tham, liền bảo anh thợ mộc dạy cho bài thơ và câu nói chữ nọ. Học thuộc rồi, anh ta cũng sắp một đôi quang gánh và một ít dụng cụ vào dinh quan xin việc.
Quan cũng hỏi như lần trước và anh này hí hửng đáp mình là học trò. Quan nhìn ra sân, thất bà cụ quét sân bèn bảo anh ta làm thơ vịnh bà cụ. Anh này đã hơi lúng túng, vì chỉ thuộc mỗi bài thơ vịnh con ngựa, bây giờ biết vịnh bà cụ thế nào? Nhưng đã trót thì phải trét cũng ứng khẩu đọc:
Bà cụ mao như tuyết…
Quan gật đầu: – Ừ, được đấy!
Nghe quan khen, anh ta vững bụng đọc tiếp:
Tứ túc cương như thiết
Quan cau mày: – Ý hơi ép, nhưng cũng tạm được, ngâm tiếp đi!
Mừng quá, anh này đọc một mạch:
Tướng công kỵ bà cụ,
Bà cụ tẩu như phi.
Quan nghe xong giận quá, quát người nhà nọc ra đánh cho ba mươi roi vào mông. Ðứng dậy anh ta vừa xoa vừa nói: “Nhất bên trọng, nhất bên khinh”. Quan nghe nói liền bảo đánh thêm ba mươi roi nữa vào lưng cho cân
Read more…

Định nghĩa “Vợ”

11:38 |

Đọc truyện cười hay nhất: Định nghĩa “Vợ”, truyện cười hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Vợ, từ thiếu nữ hiền lành
Ðến khi xuất giá trở thành… “quan gia”
Vợ là con của người ta
Và ta quen Vợ chẳng qua vì tình
Có quan thì phải có binh
Nên ta làm… lính hầu tình “quan gia”
Con ta do Vợ sanh ra
Nên ta với Vợ… chẳng bà con chi
Tại vì hôm Vợ vu quy
Ta lỡ làm… lính hầu đi bên nàng
Làm lính chứ không… làm tàng
Tính chất Vợ ta phải càng hiểu hơn
Mỗi khi mà Vợ giận hờn
Áp dụng “công thức giản đơn”… làm huề
Khi Vợ đã ngỏ lời… chê
Thì nên sửa đổi… “đa bê” tức thì (database)
Mỗi khi Vợ nhờ chuyện gì
“Program” Vợ viết nhớ ghi trong lòng
Khi Vợ đã nói là… “không!”
“Nguyên hàm bất định”, đừng mong tìm dò
Vợ mà nổi nóng dằn co
“Bảo toàn định luật” phải lo sẵn sàng
Khi nào cùng Vợ ra đàng
“Bảy hằng đẳng thức” sẵn sàng lắng nghe
Mỗi khi mà đã ngừng xe
Phải lo… “chuyển vế ” mở xe cho nàng
Cùng Vợ đi vào nhà hàng
Không nên tự ý “khai hàm tích phân”
Hễ thấy Vợ cứ nhăn nhăn
“Khảo sát hàm số” nhưng cần làm thinh
Vợ… “input” chữ “Shopping”
Thì… “output” phải áo xinh, váy đầm…
Muốn Vợ đừng có… chầm bầm
Credit cards cứ âm thầm… “khai căn”
Nếu… lỡ mà có lăng nhăng
“Giá trị tuyệt đối” một lần rồi thôi
Tình Vợ mà có muôn đời
Phải nhường Vợ chức… “đương thời quan gia”
Muốn Vợ trẻ mãi không già
Lưng ta chắc phải như là… “parabol”
Tính chất Vợ thì phải tuân
Kẻ làm… lính phải luôn luôn thật thà
Nấu cơm, đi chợ, quét nhà…
Quan gọi thì… dạ , bẩm bà có ngay
Quan thương sẽ cười suốt ngày
Quan ghét… lính sẽ bị đày khổ sai
Hễ ai có cười chê bai
Ðổ thừa… thương Vợ chứ ai mà…đần
Tính chất phải… học nhiều lần
Nếu không áp dụng trăm phần trăm… thua!!!
Read more…

Truyện cười 18+ Châm ngôn hay

11:37 |

Đọc truyện cười hay nhất, truyện cười 18+ Châm ngôn hay, mời các bạn đến với những câu chuyện hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Bệnh Ghẻ
Một bệnh nhân đến phòng khám da liễu:
- Thưa bác sĩ, tôi bị ghẻ!
- Anh hãy thử tự điều trị bằng cách tắm kỹ xem sao. Tháng sau, người bệnh lại đến, vừa gãi vừa nói:
- Không khỏi, thưa bác sĩ.
- Thế anh đã tắm kỹ chưa?
- Dạ, tôi cũng đã thử, nhưng ngừng điều trị một tháng thì tái phát.
*******************
Chưa bao giờ thấy
Voi đang đi trong rừng, bỗng nhìn thấy cáo ngồi bên bờ suối vặt lông một con gà. Voi xông lại quát:
- Cáo! Sao mày dã man thế? Cáo luống cuống, giả vờ bưng mặt nấc lên:
- Đây là… vợ tao. Cô ấy mới chết hôm qua…. hu hu…
- Đồ ác thú! Vợ chết mà lại vặt lông ăn thịt. Tao phải trừng trị mày! Cáo bí quá, càng khóc to hơn:
- Tao làm thế này là vì tao… tao… chưa bao giờ nhìn thấy nàng… cởi trần cả.
*******************
Phục hồi khứu giác rồi tới thính giác
Một phụ nữ đến gặp bác sĩ, vòng vo giải thích rằng mình mắc bệnh không kiềm chế được trung tiện, cô ta nói:
- Nhưng cũng may là chúng không bốc mùi và không kêu thành tiếng. Thực ra, nãy giờ ngồi nói chuyện với ngài mà tôi đã hai lần… rồi đó. Ông này kiên nhẫn chờ bệnh nhân biểu hiện hết các triệu chứng xong, viết đơn thuốc rồi đưa cho cô.
- Cái gì? Thuốc nhỏ mũi à?
- cô ta ngạc nhiên hỏi.
- Vâng
- bác sĩ đáp
- tôi sẽ phục hồi khứu giác cho cô trước, sau đó đến thính giác.http://truyen9x.vn
********************
Dân IT tuyển vợ
Yêu cầu phần cứng: “Chạy nhanh, bền, tốt, kích cỡ nhỏ gọn, thiết kế trang nhã”.- Còn nguyên tem bảo hành, không được trầy xước dù là vết nhỏ.
- Tương thích dễ dàng với các thiết bị ngoại vi như: bếp, chổi quét nhà…
- Hoạt động tốt trong môi trường như chợ, siêu thị…
********************
Trống mái cãi nhau
Nói chuyện giới tính rất khó, khó nhất vẫn là giải thích chuyện đó với trẻ con!***
Một thanh niên đang đi trên đường, ngang qua một trường làng, anh ta thấy một cô giáo rất dễ thương đang chơi đùa vớn bọn trẻ trong sân trường. Thấy thế anh liền ghé vào tính hỏi thăm đường và làm quen. Bỗng lúc ấy có con gà mái cõng một con gà trống (đoạn này xin phép không mô tả), bọn trẻ hỏi cô:
- Cô ơi hai con gà kia nó đang làm gì vậy hả cô?
Cô giáo đáp:
- À thì chúng nó đang cãi nhau đấy.
Anh chàng kia nghe thấy bực quá vì cảm thấy cô giáo mà trả lời không đúng sự thật, liền nói với cô giáo:
- Cô ơi có gì đâu, cứ trả lời thẳng ra là chúng nó đang XYZ* mới đúng chứ.
Cô giáo bực mình quay sang quát:
- Việc của anh hay sao mà hạch sách tôi, việc anh đi cứ đi đi, việc tôi giải thích cho các cháu là việc của tôi…
Sẵn trớn, cô giáo tua một tràng, anh thanh niên tủm tỉm:
- Ơ, cô thích cãi nhau với tôi à?
Cô giáo: – !??
*****************
Bác sĩ dê
- Cô hãy cởi hết quần áo ra để tôi khám!- Nhưng… Tôi không thể cởi đồ trước mặt ông được!
- Thôi được rồi, vậy tôi sẽ tắt hết đèn. Khi nào cô cởi đồ xong hãy nói cho tôi biết!
Một lúc sau. Tiếng nữ bệnh nhân vang lên trong bóng tối:
- Tôi đã cởi đồ xong. Tôi để quần áo ở đâu bây giờ?
- Đặt nó lên trên đống quần áo của tôi ấy!
*****************
BỐ KẺ BỊ NẠN
Một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra ngoài phố. Mọi người tò mò chen lấn vòng trong vòng ngoài để xem. Một anh línhđến chậm không tài nào vào xem được. Tức quá, anh ta liền hét toáng lên:
- Tôi là bố kẻ bị nạn đây!
Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn và vội vã giãn ra cho anh ta vào. “Kẻ bị nạn” là một… chú chó vừa bị xe cán chết.
********************
TRƯỢT CHÂN
Chuyện kể rằng: Có một hồ nước thiêng ở Canada. Ai muốn ước gì cứ nói lời ước của mình rồi nhảy xuống hồ tắm là được toại nguyện. Thế là mọi người từ khắp nơi trên thế giới kéo nhau đến rất đông. Người thì ước thành gấu trắng, người thì muốn thành đại bàng và có người còn ước thành hoa anh đào nữa. Có một anh đến bên hồ, hấp tấp thế nào lại trượt chân, vội thốt lên “Oh,SHIT!” và … rơi tõm xuống hồ.
*********************
BÍ MẬT KHỦNG KHIẾP
- Bí mật khủng khiếp đây! Đã có năm mươi nạn nhân! Mua báo không ông?
Khách qua đường mua một tờ, xem lướt qua:
- Này, thằng nhóc kia, làm gì có bí mật với nạnnhân nào?
- Đó chính là bí mật khủng khiếp mà ông là nạn nhân.
- !?
- Báo đây! Bí mật khủng khiếp, đã có năm mươi mốt nạn nhân… Báo đây…
*********************
Bước chuẩn bị gay cấn
Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:
- Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.
Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói:
- Anh có kìm không?
- Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.
- Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải làm.
Có kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa:
- Anh có cái cờ lê to không?
- Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợtôi?
- À… không sao, nhưng tôi cần một cái cờlê.
Người chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két… két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát:
- Hãy nghe đây, tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậmthì không kịp mất!
Đến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang kìm, búa… và hòm dụng cụ chưa mở được.
******************
Tạ ơn Chúa!
Cha xứ bán con ngựa của mình cho một người khách. Nhận tiền xong, ông dặn dò:
- Tôi cần lưu ý ông, muốn thúc nó chạy thì nói”Tạ ơn Chúa”, còn muốn nó đứng lại thì nói “Alléluia” (hãy hoan hỉ lên).
- Được thôi, tôi đã quen với ngựa cả đời rồi.
Nhảy lên lưng con ngựa mới mua, ông khách thử nói khẽ:
- Tạ ơn Chúa!
Chưa dứt lời, con ngựa đã vọt đi. Đến tiếng “Tạ ơn Chúa” thứ hai thì nó phóng nước đại. Chợt nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm ngay phía trước, ông ta hoảng hốt hét lên :
- Alléluia!
Con ngựa kịp dừng lại sát mép vực. Lau mồ hôichảy ròng ròng trên trán, kỵ sĩ làm dấu thánh và thốt lên:
- Tạ ơn C…h…ú…a!
Read more…

Chúng ta thuộc về nhau

11:36 |

“Những gì không thuộc về anh..thì nó sẽ không dành cho anh, nhưng anh tin, chúng ta thuộc về nhau!”…

—————–

“Xin lỗi…cô có làm sao không???
Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy.
“không sao mà anh…lỗi cũng do em đi không chú ý ..làm đổ hết đồ của anh rùi”
..chàng trai nhẹ lau mồ hôi trên chán…thở phào…ban đầu anh rất sợ là cô sẽ làm to chuyện
Bởi lẽ một những tiểu thư sang trọng kiêu kì luôn đi liền với chữ kiêu kì đỏng đảnh.
Nhưng những suy nghĩ của anh với hoàn cảnh diễn ra hoàn toàn trái ngược nhau..
Chỉ cho cô gái 1 chỗ ngồi….anh nhanh chóng quay lại dọn dẹp số cốc chén đồ uống vừa làm đổ rơi vãi trên nền nhà…với ánh mắt khó chịu của tay quản lý đang nhìn anh từ phía sau…
Thu dọn đống đổ vỡ xong..anh nhanh chóng quay lại bắt nhịp với công việc của mình…
Đặt cốc nước trắng xuống..anh chưa kịp hỏi cô gái dùng đồ uống gì thì cô gái đã lên tiếng:
“-xin lỗi anh vì em chuyện vừa rồi anh ghi luôn số đồ uống vừa bị đổ vào hóa đơn cho em nhé”
..Anh không nói gì lẳng lặng ghi chép rồi quay vào quầy đợi lấy đồ uống cho cô gái..bỏ lại cái ánh mắt dõi theo nhìn anh của cô gái..có lẽ cô gái đã cảm thấy mến anh ngay từ cái chạm mặt đầu tiên.
..Suốt khoảng thời gian ngồi …cô chỉ chăm chú nhìn theo chàng trai…có một cái gì đó từ anh
Làm cô bị cuốn hút…một cảm xúc khó tả..liệu đó có phải là tình yêu..
..Chỉ đến khi cô bị giật mình bởi cú điện thoại…Cô đứng dậy lấy ví thanh toán và ghi ghi cái gì
Đó ra mẩu giấy rùi kẹp cùng số tiền và ra hiệu cho chàng trai ra thanh toán…rồi bước ra cửa …nhưng ko quên ngoái lại xem chàng trai có cầm mẩu giấy mà cô viết không….Chàng trai bước tới dọn đồ uống và lấy tiền thanh toán trên bàn..và khẽ mở mẩu giấy cô viết để
Với lời nhắn:” mình làm quen nhé…số đt của em đây nt cho em nhé”
Chàng trai không tỏ vẻ gì vui mừng “Chắc có gì hiểu lầm ở đây”
Nghĩ vẫn vở thoáng qua.rồi anh tiếp tục công việc của mình….
1 ngày rồi 2 ngày trôi qua ..cô gái đợi mãi vẫn không thấy có số đt hay lời nhắn nào của chàng trai mặc dù danh sách số lạ gọi tới và nhắn tin không ít nhưng đều không phải là của người cô mong muốn…
“”hay là anh ta có người yêu rùi nhỉ…??? Hay là kiêu…người như mình chả nhẽ lại ko yêu nổi một người như anh”..
..Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ …vẫn giữ trong mình nung nấu quyết tâm làm quen với chàng trai ..đã làm trái tim cô rung động
..Bước vào quán..trái tim cô lại rung rinh lên ..vẫn khuôn mặt đấy dáng người đấy…nhưng anh
Ít cười…khuôn mặt luôn mang 1 vẻ lạnh lùng…
..Đồ uống của cô vẫn như mọi lần…..uống và chỉ ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai…
Cô chỉ đỏ mặt e ấp mỗi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô…
Lần này thanh toán cô không đứng dậy và để lại tiền như lần trước …cô ra hiệu cho anh tới thanh toán…và mỉm cười khẽ nói với anh
“Tiền này là dành cho nhà hàng,,còn mẩu giấy này là dành cho anh”
Chàng trai vừa cầm lấy tiền và mẩu giấy thì cô gái vội vàng bước nhanh ra cửa để cố che đi.sự ngượng ngùng của mình …và tiếp tục chờ đợi những tn hay những cuộc gọi của chàng trai…Vẫn những tin nhắn những cuộc gọi điện..cô đọc từng tin nhắn nghe từng cuộc gọi..nhưng ko có số đt nào liên quan tới anh..cô tỏ ra vẻ bực tức…nản chí…suy nghĩ trong cô giờ thiên về anh có người iêu hơn là kiêu lạnh lùng..bởi nhìn cách nói chuyện dáng vẻ của a rất thân thiện dù bề ngoài tương đối lạnh lùng vô cảm…
“Lần cuối nhé.quyết định như vậy đi ” tự nhủ với lòng mình cô quyết định sẽ cố làm quen với Anh lần thứ 3…lần này cô sẽ thử nói chuyện trực tiếp xem sao ..
Kết thúc ca làm việc của mình chàng trai dắt xe ra cửa toan đạp về nhà thì có tiếng gọi phía sau
Anh quay lại thì đó là cô gái mà lần trước va phải anh và để lại những mẩu giấy cho anh….
Anh luống cuống nói:”Mời cô vào trong dùng đồ…nhà hàng vẫn đang trong giờ mờ cửa”
“Không! Hnay em không uống nước..em chỉ định hỏi anh cái này thôi…”
Chàng trai gãi đầu:”Có chuyện gì vậy cô”
“Em trẻ hơn anh mà..đừng gọi em là cô ..trông em già lắm à…cứ gọi là em thôi”
“Anh rảnh không mình kiếm quán nào nói chuyện nhé”
“ừm thế cũng được” chàng trai gật đầu rùi leo lên xe đạp trước…trong khi cô gái đang nổ máy
Chiếc xe ga đắt tiền đi theo..
Chàng trai dừng lại ở một quán nước mía ven đường..rồi hỏi cô gái
“Mình uống nước ở đây được không ?”
Cô gái tỏ vẻ lưỡng lự..rồi miễn cưỡng bước vào quán..Bởi lẽ người như cô thì những chỗ như này không hợp có lẽ đây cũng là lần đầu với 1 tiểu thư như cô…
“Lúc nãy cô bảo có điều gì muốn nói phải không??”
-”Đấy lại cô…anh cứ gọi em là em thôi….Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc k?
“À…à….có tôi…à quên anh có đọc được..”
“-thế à…..mà sao a ko nt cho em…em chỉ muốn làm quen thôi mà..không có ý gì đâu..nếu sợ người yêu anh giận thì thôi ko sao đâu ”
“..ko..ko phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh ko có ý gì đâu”
“-Làm quen thôi mà..đâu có gì quan trọng đâu anh…..vậy anh đọc số đi em lưu được không?”
Chàng trai tỏ vẻ luống cuống..anh ấp úng mãi ko nói lên được lời
“-Sao vậy anh….ko thể cho e số được à??
“ko phải vậy..tại a..n..h…
“-Sao vậy a cứ nói đừng ngại..”
“..à ..anh không dùng điện thoại…”
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên..bởi thời đại như này…thì có điện thoại để sử dụng đâu phải là khó.
Chàng trai ko nói gì…..lẳng lặng đứng dậy…ra thanh toán..tiền nước…Rồi quay lại nói với Cô gái.
“ANh có việc bận lên anh về trước nhé..!’
Dứt lời chàng trai lên xe đạp đạp đi lao nhanh vào khoảng tối trên đường…
Hôm sau …tan ca chàng trai lại bắt cô gái đứng trước cửa quán…và lại là lời mời đi uống nước
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên bởi địa điểm mà cô rủ anh tới lại là những quán nước ven đường
.Những cuộc nói chuyện ban đầu rất bỡ ngỡ lạc lõng..bởi anh ko biết bắt đầu những câu chuyện như nào để kể cho một người như cô nghe…Người bắt đầu mọi chuyện luôn là cô anh chỉ là người ngồi đó và tiếp những câu chuyện của cô…
Kết thúc buổi nói chuyện..cô gái chìa ra trước mặt anh 1 chiếc điện thoại và nói:
“-Anh nhận nhé…coi như là món quà làm quen”
..chàng trai chưa kịp làm gì thì cô gái đi vội ra xe và ngoái lại nói với anh:”
“-Em lưu số em trong đấy rồi nhé..có gì gọi điện nt cho em nhé”..
[indent] Về đến nhà..cô lấy máy bấm gọi vào số của anh…nhưng không có ai nhấc máy ….2 cuộc rồi 10 cuộc liền không thấy có tín hiệu trả lời..cô bắt đầu nt..và đợi nhưng cũng khá lâu ko thấy có tín hiệu…cô nghĩ ngợi những điều lan man vu vơ…cô ngủ thiếp đi lúc nào ko hay…chỉ đến khi bị đánh thức bằng tn từ chàng trai…tin nhắn anh gửi đến cách tin nhắn cô gửi cũng khá lâu..với nội dung hết sức ngố.
“Xin loi em nhe…tai a ko quen dung dt len thao tac cham..gui tin cho em hoi lau”
Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh….
Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi..việc chọn địa điểm được giao cho các chàng trai..cố yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường mà anh hay lui tới..cứ mỗi lần đi chơi như thế..họ thêm hiểu nhau hơn..và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau.mỗi cuộc đi chơi đấy..cô đều chuẩn bị một món quà cho anh…anh cảm thấy rất ngại..anh tỏ vẻ không thích..anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người khác …tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình..nhưng lần nào cũng vậy..sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn..làm anh ko biết xử lý thế nào…Mai là sinh nhật cô…Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ tới đầu tiên là chàng trai..
Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ..vơi rất đông bạn bè và người thân của cô
Sau lời mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn…anh ko dám..mà cũng có thể là không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy..từ chối thì ko được..anh không còn cách nào khác.anh ko biết chuẩn bị món quà nào hợp với cô và phù hợp với điều kiện của anh….món quà cuối cùng anh quyết định chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn..được bọc gọn gàng trong một chiếc hộp giấy”
Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca..anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về .những người như anh ở nhưng nơi sang trọng đó không hợp
“Mặc gì bây giờ”
Chàng trai vắt óc suy nghĩ..bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình..mong sao có một bộ nào hợp với anh và hơp với buổi tiệc…..thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả màu…cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần âu…và leo lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc….
Anh cứ tưởng mình đến sớm nhưng có lẽ là muộn hơn so với những người đến sớm.hon..
Anh do dự ko biết có lên vào ko nữa…đang do dự thì điện thoại rung lên..cuộc gọi là của cô ..cô hỏi xem anh đến chưa sao vẫn chưa thấy vào….Cuối cùng anh cũng quyết định sẽ vào …vào ngồi 1 lúc có khi vào tặng quà rồi sẽ về luôn…Nói rồi…anh đứng lại ngó nghiêng không gian xung quanh để tìm một chỗ để xe..Anh bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám bảo vệ gửi xe:
“-Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu…kiếm mấy quán ven đường mà để đi”
..Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi…kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi…
…chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng..những nới xa xỉ như này anh chưa từng
đặt chân tới..
……….
Bước vào..không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng..sang trọng….
Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó…những tiếng bàn tán của đám bạn của cô gái…những cô gái ,chàng trai trông lích thiệp đầu tóc chải chuốt..cùng với những bộ cánh sang trọng ….
Những câu nói lời nó khiến anh cảm thấy rất bức xúc tức tối..nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở những nơi như này được..
“Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào mắt con bạn mình được à..nhìn thô thế cơ mà…chắc thằng này nó lại cho con bé bùa mê thuốc lú gì rồi…thằng này chắc toan đào mỏ đây”
.Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án..quay về..rùi sẽ gửi qua cho cô sau.
…nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh…bước đến gần anh. Thì những câu nói châm biếm xem
thường mới giảm bớt…
“-Sao bây h anh mới đến..anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”.
Đưa món quà tặng cô gái…anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh những món quà của cô rất đắt tiền..toàn những món đồ hiêu có khi phải bằng mấy tháng lương của anh làm thêm ko đủ để mua…
Nhận món quà anh tặng cô gái vui lắm…Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với những lời xỉa
Xói kinh thường rộ lên…
Một cô gái bạn của cô gái châm chọc:
“Có ai ngửi thấy mùi gì ko???”
Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào..
“Có thế mà cũng phải hỏi…mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa..”
…Lòng tự trọng như bị tổn thương..anh cảm thấy khó chiu….
“Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi…đừng tưởng giàu mà có thể nói này nói nọ..hãy xem lại mình trước
Khi bắt đầu nói người khác đi…”
..Không gian khán phòng đang ồn ã.bỗng im bặt bới câu nói của anh..
.Không nói gì thêm anh đi vội ra cửa vè rất đường hoàng thoải mái…anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế…
Cô gái không kịp nói gì chạy theo anh…nhưng ra tới cửa thì đã ko thấy bóng anh đâu…buổi tiệc trở lên trầm lắng..bởi 1 lẽ người chủ của buổi tiệc..như người vô hồn ko còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu..
Những ngày sau đó cô không liên lạc được với anh..điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy..tìm đến nơi anh làm thì quản lý nói anh đã xin nghỉ từ tối hôm anh xin nghỉ nữa buổi..và chỉ quay lại vào hôm sau gửi 1 chiếc hộp cho cô với một mẩu giấy.
“Những gì không thuộc về anh..thì nó sẽ không dành cho anh, nhưng anh tin, chúng ta thuộc về nhau!”
Cô khẽ mở nắp chiếc hộp giấy và cảm thấy buồn….muốn khóc….
Những món quà…cô tặng anh trước đây…a chưa từng bóc..chúng ra…những món quà nhìn vẫn mới nguyên như khi cô tặng…trong đó còn kèm theo chiếc điện thoại món quà cô tặng anh trong buổi đầu làm quen….
Mở máy…mắt cô dưng dưng…rồi cô khóc…trong điện thoại..chỉ có duy nhất những dòng tin nhắn của cô và anh gửi cho nhau…danh bạ cũng chỉ có đúng số của cô……những tin nhắn nháp anh chưa kịp xóa…
“Tai sao em lai lam quen voi mot nguoi nhu anh nhi…duoc noi chuyen voi em anh vui lam..quang thoi gian vua qua..doi voi anh la nhung ki niem ko bao h quen…co le anh da co tinh cam voi em roi..khong biet co phai la thick ko..chac k phai dau anh nghi la anh da yeu”
Đó là tin nhắn..được soạn 1 ngày trước sinh nhật của cô. Anh không có đủ can đảm để gửi đi, vì anh nghèo và không xứng với cô…
_________________
Từ sau ngày anh mất tích, thực chất không phải là anh trốn tránh, chỉ là anh đang cố gắng từng ngày… từng giờ… để có được tư cách “thuộc về nhau” mà anh đã gửi cho cô.
Anh được một người bác có một mối quan hệ bên xưởng đầu tư nhà đất ở bên Anh Quốc lớn đang cần một người biết rõ tiếng anh, giao tiếp giỏi và hiểu biết về lãnh vực của công ti để quản lí, mở rộng các chi nhánh trên Việt Nam.
Còn phía phần anh thì rất thuận lợi. Trước kia vì nhà nghèo nên anh phải bỏ học để làm thêm cho bớt gánh nặng gia đình nhưng anh là người mà theo như ông chủ xưởng nhận xét “người tài nhưng không có đất dựng võ” sau khi anh làm được ở đây 5 tháng.
Theo thời gian trôi qua được 3 năm, anh cùng với sự cố gắng không ngừng của bản thân và tạo dựng các mối quan hệ tốt, đã được làm tổng giám của một chi nhánh quy mô lớn trên thị trường Việt Nam.
Anh về nước để quản lý công ti tại đây và tìm lại cô gái, anh nói với cô rằng:
- Em còn nhớ mẩu giấy anh gửi nhắn lại cho em chứ? Chúng ta THUỘC VỀ NHAU !!
…………
_________________
P/s: không phải cuộc tình nào cũng được như ý muốn phải không mọi người ? Nhưng chàng trai trong truyện đã có niềm tin về cuộc tình của mình, cũng như cô gái đã chờ đợi và tin tưởng người mình yêu. Như vậy cuộc tình này đã gửi gắm cho những đôi lứa đang yêu nhau hãy TIN TƯỞNG nhau! Dù số phận thế nào, khi mà sau này cho dù 2 đứa mỗi người một ngả, nhưng sẽ không hối hận vì chúng ta đã đặt niềm tin vào nhau!
Read more…

Hạnh phúc có đo được không anh?

11:35 |
“Tình yêu là những chuyến đi dài, dù có không được cùng anh đi hết con đường phía trước, dù anh có đang ở phía sau em hay đang đi trước em 1 đoạn đường dài thì em vẫn mong anh hãy luôn đi tiếp hành trình của mình để tới được bến bờ của hạnh phúc. Cầu mong con đường đó sẽ không có quá nhiều chông gai… Như vậy em mới có thể mỉm cười thanh thản để bước tiếp…”
Đêm có lẽ là lúc con người ta yếu đuối nhất, là những gì bị vùi dập trong con tim lại hiện lên 1 cách rõ nét nhất, là những giọt nước mắt nhẹ nhàng làm ướt gối, là lúc em nghe lại bản tình ca anh gửi… cũng là lúc em muốn viết cho anh thật nhiều…
Anh biết không? Em cảm thấy khốn khổ và căm ghét chính bản thân mình khi mà cứ cố tỏ ra thật lạnh lùng, cứ cố tỏ ra rằng những lời anh nói đều vô nghĩa, cứ cố tỏ ra mình vô cảm đến tột độ. Em thực sự đau lòng lắm khi anh nói em là người anh yêu nhất trong những người đã đi qua cuộc đời anh, là người khiến anh phải suy nghĩ đến khốn khổ…
Anh hãy dừng lại đi, hãy dừng lại đi anh. Em không chịu nổi khi nghe những điều đó nữa đâu. Em sẽ lại muốn chạy tới bên anh và không cho anh đi đâu nữa đâu. Chúng ta hãy cứ để mọi chuyện như vậy nhé, bởi vì dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không thể đến với nhau được.
Nhưng lúc này đây em lại chợt thấy có chút mãn nguyện, cảm ơn anh, cảm ơn cuộc gọi thật đúng lúc, em dường như được xoa dịu giống như 1 đứa trẻ đang mong ngóng 1 điều kì diệu.
Em không thể nào quên được ánh mắt của anh nhìn em. Ánh mắt khi ở trên tàu điện ngầm mình lạc nhau, ánh mắt khi anh quay trở lại tìm em. Đó là những ánh mắt khiến người ta dù có đi qua hết cả cuộc đời cũng không bao giờ có thể bỏ quên được.
Ngày gần đây nhất chúng ta bất chợt bắt gặp lại nhau. Em đứng chôn chân tại chỗ, tim như muốn vượt ra khỏi lồng ngực, dường như em không thể còn đứng vững hơn được nữa, lúc đó em như kẻ ngây dại bị thôi miên bởi 1 ánh mắt chỉ cách em vài mét… Anh nhìn em không chớp mắt, ánh nhìn như thiêu đốt, như 1 điều bất ngờ sửng sốt,đôi mắt anh nheo lại và cố gắng dướn ra xa hơn để nhìn rõ hơn,dường như anh cũng không thể tin vào mắt mình,có lẽ anh đang nghĩ em đang là 1 ảo ảnh trước mặt anh?!.Chúng ta cứ như vậy,như 2 kẻ dại khờ không rõ mình đang làm gì,cứ đứng đó ngẩn ngơ.Chẳng thể bước đến,cũng chẳng thể chạy đi thật nhanh,khoảnh khắc ấy giống như thời gian đang bị phù phép cho ngừng lại,đóng những lớp băng dày đặc.
Những lúc như thế, người ta dường như không còn đủ tỉnh táo để là chính mình, người ta cứ cố giống như 1 bức tượng vô cảm nhưng vẫn ứa nước mắt , chảy máu như một vết cắt sâu chạm tới xương tủy. Đó phần vì họ vừa hạnh phúc, cũng lại vừa đau khổ tột độ. Đó phần vì họ vừa như không muốn chạm đến phần sưng tấy nơi con tim mình, không muốn và né tránh tất cả để giảm đi tổn thương nhiều nhất thì họ lại phải gồng mình lên để trở thành kẻ lạnh lùng nhất.
Đó là thứ cảm xúc có lẽ thật khó xảy ra trong đời.
Nó khiến em nghĩ về thời gian mình đi lướt qua nhau như thế ở 1 đất nước xa lạ. Em lại an ủi mình rằng, có lẽ trong đời này chúng ta cũng chỉ lướt qua nhau một vài khoảnh khắc vậy thôi, chúng ta không có may mắn được là của nhau mãi mãi.
Còn ánh mắt khi nửa đêm anh xuống Hà Nội tìm em chỉ để hỏi em 1 câu rằng: “Em có hạnh phúc không? Anh ta có mang lại hạnh phúc cho em không?’’.
Ánh mắt đau khổ ấy lại khiến em phải nói ra những lời dối trá nhất: “Em hạnh phúc lắm!Không còn gì hạnh phúc hơn được nữa!’’.
Anh đâu biết rằng…
Em hạnh phúc lắm khi người con trai đầu tiên khóc vì em trong cuộc đời này là anh! Em hạnh phúc lắm khi em được lấy những ngón tay của mình để lau nước mắt ứa ra trong đôi mắt anh.
Em hạnh phúc lắmvì em lại được gặp anh ở Hà Nội vào 1 ngày mùa đông lạnh buốt mà anh vẫn cứ cố cởi chiếc áo khoác của mình áp lên người em trong khi anh chỉ mặc chiếc áo cộc mỏng manh và thì thầm vào tai em: “Yêu ạ, anh không lạnh,được nhìn thấy em thế này anh thanh thản lắm,hôm nay là ngày ấm áp nhất trong những năm mùa đông anh từng biết!’’.
“Em xứng đáng được hạnh phúc và còn hơn thế nữa.Hãy hứa với anh là em sẽ luôn hạnh phúc đi’’.
Em sẽ hạnh phúc như thế nào hả anh? Khi mà không có anh em thậm chí còn chưa hình dung ra. Em chỉ biết im lặng. Vì em biết em phải rời xa anh thôi.
Có người nói với em rằng: Đôi lúc mình cần ích kỷ một chút, không phải sự ích kỷ đó là khiến cho người khác thất vọng hay đau khổ. Mà điều đó lại tốt cho cả hai. Phải rồi em cần phải ích kỷ cho cả anh nữa…
Anh thật ngốc!
Nửa đêm anh đi taxi gần 200km xuống đây chỉ để hỏi em 1 câu đó thôi ư? Và rồi khi nghe được câu trả lời thì lại cười như khóc, anh nói như vậy chính là thanh thản của anh sao. Lúc anh nhìn em, nước mắt ứa ra cũng là minh chứng cho điều đó sao?!
Hồ Tây lộng gió, sương giăng khắp lối, phở cuốn Trúc Bạch cũng đóng cửa từ lâu rồi, lần này xuống Hà nội đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi.
Anh à,hạnh phúc có đo được không anh, hạnh phúc cũng có tiêu chuẩn để so sánh sao anh?! Hạnh phúc là gì giờ em chẳng biết nữa, chỉ biết rằng khi được anh ôm trọn vào lòng ,thì lúc đó là lúc em thấy mình yên bình nhất, thấy lòng thanh thản nhất… để em biết rằng cuộc sống vẫn đang tiếp tục, để biết rằng ít nhất vẫn có người đã và đang rất yêu em!
Để em hiểu rằng ít ra em vẫn có ý nghĩa với ai đó. Như vậy có lẽ cũng đủ để gọi là hạnh phúc anh nhỉ?!
Read more…

Nơi tôi chờ và anh không bao giờ đến được

11:34 |
Em sẽ chờ anh trong một giờ nữa, ở một trong những quán café anh thích.Nếu em chọn đúng và anh tới kịp, em nghĩ chúng ta cũng có duyên và em sẽ trả lời anh. Nếu ngược lại, có lẽ em sẽ rút lui khỏi cuộc sống của anh, mãi mãi
Nơi tôi chờ và anh không bao giờ đến được
Nơi tôi chờ và anh không bao giờ đến được
Có những người để lại ký ức không thể quên về lần đầu tiên gặp gỡ. Hoặc là sau này trở thành rất quan trọng với tôi, hoặc là mang một nỗi buồn nặng nề không thể che giấu. Anh thuộc kiểu thứ hai.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi chỉ là con bé năm nhất, còn anh lúc đó là chủ nhiệm câu lạc bộ Tiếng Anh. Anh bước vào lớp tôi, dẫn theo một đoàn quân hùng hậu, sau đó để mặc vị phó chủ nhiệm tội nghiệp thao thao bất tuyệt trên bục giảng, còn mình thì ngồi dưới tán gẫu với bạn bè. Ở anh có điểu gì đó hoàn hảo tuyệt đối, mọi thứ đều “ăn rơ” với nhau:chiếc vòng tay bằng da hợp với nụ cười, mái tóc cắt ngắn hợp với cặp kính nửa gọng, trang phục đen từ đầu đến chân hợp với đôi mắt anh. Nhưng tôi không khỏi cảm thấy xót xa khi nhìn anh. Mỗi nụ cười của anh là một sự cố gắng quá lớn,bầu không khí xung quanh anh dường như đã đóng băng cả rồi. Một mong muốn rất bản năng trỗi dậy, tôi muốn làm người con trai ấy cười vui trở lại.
Hết năm thứ nhất, tôi chuyển sang một ngôi trường khác, thời gian cứ thế trôi đi cho đến năm thứ ba. Tình cờ một ngày tôi tìm thấy anh trên facebook, với một cái tên khác: Gia Huy. Tôi nhớ mình đã đọc hết Notes của anh trong hai ngày. Những câu chuyện tuyệt vời với tất cả các cung bậc cảm xúc.
Và tôi trở thành một người bạn ảo của anh. Message đầu tiên anh gửi cho tôi như thế này: “Nếu em có lúc nào online trên Yahoo thì thử gọi anh nhé. Anh cần một cuộc nói chuyện trong cái thế giới quá tĩnh lặng này. ”
Chúng tôi chat với nhau, rồi nhắn tin, gọi điện. Một đêm không ngủ được, tôi nhắn tin cho anh:
“Em không ngủ được. Anh hát cho em nghe đi.”
“Bé thích nghe bài gì nào?”
“Anh hát Eyes on me được không?”.
Giọng anh thật ấm áp, đó hẳn là giọng hát hay nhất mà tôi từng được nghe. Tôi thu lại bài hát ấy và cài làm nhạc chuông của riêng số anh mà thôi.
***
Có đôi lần anh đề nghị gặp mặt, lần đầu tiên, vào sinh nhật anh:
“Anh muốn được tặng một món quà, có được không?”
“Vậy anh chọn quà đi.”
“Tự gói mình lại rồi thì em tặng kiểu gì đây?”
“Có duyên với nhau, thì một ngày nào đó ắt sẽ gặp được thôi anh à.”
“Thôi được, anh sẽ không ép em nữa. Nhưng từ giờ đừng nhắc tới câu đó với anh. Anh ghét những thứ bị gán cho duyên mệnh.”
Mối quan hệ của chúng tôi có thể gói gọn trong hai từ: thần tượng và fan, cho đến ngày anh gửi một tin nhắn:
“Em không hiểu rằng anh đã yêu em rồi sao, dù chưa một lần gặp mặt. Đó chính là mâu thuẫn lớn nhất đối với anh trong những tháng ngày này.”
Và tôi quyết định gặp anh.
“Em sẽ chờ anh trong một giờ nữa, ở một trong những quán café anh thích.Nếu em chọn đúng và anh tới kịp, em nghĩ chúng ta cũng có duyên và em sẽ trả lời anh. Nếu ngược lại, có lẽ em sẽ rút lui khỏi cuộc sống của anh, mãi mãi.”
Tôi không biết phải nghĩ gì, làm gì trong một giờ ấy. Tôi nhớ mình đã tập trung phát âm từng từ của bài hát văng vẳng từ cái loa cũ mèm trong phòng, để rồi nhận ra đó là một bài bằng tiếng Pháp.
Nhưng một giờ đã trôi qua. Và anh không đến.
Tôi chậm rãi lê từng bước tới cửa, hay lê từng bước ra khỏi cuộc đời anh? Chúng tôi đã chẳng có duyên.
Quãng đường về nhà thật dài. Tắc đường trong thời tiết lạnh giá này thật đáng sợ.
***
Tôi quên mình đã tắt điện thoại trong hai ngày sau đó, chỉ để trốn tránh một giờ. Khi mở máy, tin nhắn lập tức đến.
“Anh sẽ đến. Chờ anh nhé bé”
Có mười một cuộc gọi nhỡ từ một số lạ. Khi tôi gọi lại, đầu dây bên kia là một giọng nam lạ hoắc.
Và tôi biết được lý do anh không đến.
Có tất cả bảy quán café anh thích, bởi vậy hôm ấy anh đã gọi cho sáu người bạn thân, kể về tôi và nhờ họ tới. Còn anh phóng xe tới nơi xa nhất. Nơi tôi đang đợi anh.
Trên đường về, trong lòng nặng trĩu, tôi đã đi ngang qua một đám tắc đường. Tôi đã đi qua anh, đi qua mà không hay biết rằng anh sẽ không bao giờ đến nữa.
“Có duyên với nhau, thì một ngày nào đó ắt sẽ gặp được thôi anh à.”
Chúng tôi đã không có duyên. Chỉ mang nợ mà thôi.
Read more…