TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 116: Tình nhân lặng lẽ

17:19 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 116: Tình nhân lặng lẽ .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.


Mình vẫn thường xuyên theo dõi chương trình, và thấy đây là nơi rất hay để mỗi người cùng cảm nhận và chia sẻ những cảm xúc từ mọi góc nhìn trong cuộc sống, cũng như trong tâm hồn của nhau.

Có một câu chuyện mình viết cũng lâu rồi nhưng chưa cho ai đọc, vì câu chuyện này nói về tình cảm rất thật của mình giành cho 1 người. Nhưng, chuyện tụi mình đến với nhau là không thể. Mình muốn gửi câu chuyện này cho người ấy, vì nó là tất cả những gì mình muốn nói với người ấy. Khi mình biết, người ấy cũng hay nghe chương trình này nên mình muốn thông qua chương trình hy vọng sẽ được đăng tải để đến được với người ấy và với những ai đang có một tình yêu không trọn vẹn.
Rất cảm ơn chương trình!

Blog Radio - Ông lặng lẽ thắp từng nén nhang cho từng người đồng đội đã cùng ông năm xưa lăn lộn nơi chiến trường cùng với những giọt nước mắt. Họ đã ra đi khi vẫn còn quá trẻ. Ngày đó tiểu đoàn của ông khi đang đi trên con đường hành quân vào Nam (hồi đó ông là tiểu đoàn trưởng) bị phục kích. Họ đã chiến đấu kiên cường, quyết liệt. Nhưng cuối cùng chỉ còn một mình ông sống sót. Cho đến tận bây giờ ông vẫn cho rằng họ chết là để bảo toàn mạng sống cho ông. Ngày đó ông tròn hai mươi tuổi.
…Phải chứng kiến cảnh đất nước bị xâm chiếm, tình yêu Tổ Quốc trỗi dậy, đè nặng lên trái tim, lên đôi vai của chàng trai hai mươi tuổi. Thôi thúc anh tạm gác việc học hành để tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam .
Ngày đưa anh đi, mẹ anh ngồi bên bậc cửa mắt đìu hiu nhìn ra xa. Bà không khóc cũng không khuyên dăn con điều gì. Dường như trong lòng người mẹ ấy đã chuẩn bị cho sự không trở về của đứa con trai độc nhất của mình. Bà là người của xứ khác lưu lạc đến nơi này trong một cuộc chạy loạn. Chồng bà đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Bà ở vậy chắt chiu nuôi đứa con vừa tròn ba tháng tuổi, cho đến ngày đứa bé ấy trở thành một chàng khỏe mạnh, cường tráng.
Anh không dám nói câu từ biệt mẹ, cũng không dám đến ôm mẹ một lần. Vì anh sợ mẹ sẽ không cầm lòng được và anh cũng thế. Anh chỉ biết nhìn sâu trong đôi mắt mẹ, vào dáng người còm cõi héo gầy vì những năm tháng cần lao. Anh thương mẹ nhưng anh phải đi.
Vậy là cuối cùng những giây phút luyến lưu của tình thân, những giây phút quặn thắt của một tình yêu không dám nói đã qua đi. Anh – vững chãi ngồi trên con thuyền kiên định. Mắt nhìn thẳng, trong lòng sục sôi một tinh thần quyết chiến.
Ông ra khỏi nghĩa trang không quên ngoái đầu nhìn lại một lần nữa. Thấm thoắt đã bao nhiêu năm rồi. Bao nhiêu mùa thương binh liệt sỹ. Bao nhiêu lần ông ra đây thắp từng nén nhang cho từng người đồng đội và cũng là thắp nén nhang cho một phần cuộc đời ông.
Sau bao nhiêu năm đất có biết bao cái tên hữu và vô danh phải gửi lại phần thân xác của mình nơi chiến trường, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu chia ly… cuối cùng cũng đến ngày miền Nam được giải phóng, đất nước hoàn toàn độc lập. Anh trở về. Trở về trong niềm vui khôn xiết, trở về để được xà vào lòng mẹ, trở về để nói với người con gái làng bên những lời anh “chốt cửa, cài then” trong lòng. Anh hồ hởi và hân hoan trong niềm vui tưởng chừng như có thể nhấn chìm cả ngôi làng có cưu mang mẹ con anh, nuôi dưỡng anh ngần ấy năm trời.
Người ta vẫn nói bên cạnh nụ cười là những giọt nước mắt. Anh chưa bao giờ khóc, kể cả ngày anh dứt áo ra đi, không từ biệt mẹ mà không biết có còn quay trở về.
Bà mẹ già tiễn đứa con mình đi trong khô khốc tâm can, và càng héo gầy hơn theo từng ngày ngóng đợi tin con để rồi tự chôn mình trong tê liệt vì nỗi đau khi biết tin con không về nữa.
Anh đứng bên mộ bà. Quỳ xuống và ôm chặt ngôi mộ vào lòng như muốn bóp tất cả vụn thành không khí để đến gần bên mẹ, khóc tức tưởi. Giọt nước mắt và tiếng kêu gào của người đàn ông làm gió thổi mạnh hơn, dập nát quá khứ, dập nát hiện tại, làm một vùng bầu trời ướt át trong niềm thương cảm.
Cô yêu anh. Người con trai đầu tiên đến làm cho trái tim cô muốn nghẹn lại, co thắt, giằng giật bởi những nỗi nhớ triền miên, heo hắt. Lời anh nói như xé toạc trái tim cô bé vừa tròn mười tám tuổi. Mười tám tuổi cô biết yêu. Biết thế nào là héo mòn vì tình yêu, vì nỗi nhớ. Anh và cô quen biết nhau vào mùa hoa sim nở tràn lan trên những quả đồi. Cô thường nói với anh rằng cô yêu màu sim tím. Anh chỉ cười và nói:”Màu sim tím là màu của nỗi buồn, của đợi chờ, của cô đơn…”. Cô bướng bỉnh ngúng nguẩy :” Kệ, em cứ thích.”.
Ngày mai anh đi rồi cô muốn chạy đến, muốn vỡ òa, muốn trộn trái tim mình vào trái tim anh, muốn anh nói một lời, dù chỉ một lời thôi, để cô có thể dựa vào đó như một sự cứu rỗi, lấy đó như một mục đích để tồn tại. Đem đó trăng rất sáng, không phải ngày rằm mà trăng sáng và đẹp đến lạ kì. Hòa trong nốt nhạc của những nghệ sỹ côn trùng, những đám mây trắng lững lờ trôi lạc hướng, những cành lá, ngọn cỏ dần dần được ôm ấp bởi những hạt sương đêm… là tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp. Họ im lặng nhìn nhau. Khoảng cách không xa. Trái tim anh như muốn nói: “Hãy đợi anh, nhất định anh sẽ về và anh sẽ cưới em”. Trái tim cô gái thổn thức đợi chờ và hy vọng: “Hãy nói với em đi. Hãy nói anh sẽ về và anh sẽ…. anh sẽ….”
- Lớn thêm chút nữa, nếu thấy anh nào được thì…. Dù sao anh cũng chúc phúc cho em….
Anh cất tiếng không một chút nặng nề.
Giọt nước mắt rớt xuống chia đôi đường tình thầm kín của một cô nàng yêu màu tím hoa sim với một anh chàng chưa bao giờ khóc. Chưa từng nói lời yêu. Mà cũng chẳng cần phải nói. Vì tình yêu có ngôn ngữ riêng của nó đâu cần phải nói ra. Nhưng nó đã vỡ. Tâm hồn của một cô bé trong sáng, thơ ngây, tinh khiết như một giọt sương sớm nay thấm đẫm trong màu nước mắt. Cô quằn quại đớn đau trên suốt chặng đường về. Cô lầm lũi trong đêm tối với những tan nát. Mắt cô không còn nhìn thấy đường, vấp ngã đau quá nhưng đã là gì so với nỗi đau cô phải chịu. Nhưng rồi, gạt nước mắt, cô sẽ chờ. Dù ngày sau có thế nào cô vẫn sẽ chờ. Sự chờ đợi của người phụ nữ đang yêu mãnh liệt và dai dẳng lắm. Tình yêu ngày càng lớn theo từng ngày cô trưởng thành. Cô vẫn yêu đời, vẫn mơ mộng và vẫn thích màu tím hoa sim.

Ảnh minh hoa: Bạn đọc (st)

Anh là người đàn ông cô đã trao tất cả những gì là tinh khôi và nguyên sơ nhất của một người thiếu nữ. Cho đến ngày cô biết tin người mẹ già ấy nhận được giấy báo tử của con trai mình. Thế là sự đợi chờ trong cô chết. Tình yêu chết và cô cũng chết. Bao nhiêu trai làng đến hỏi, nhưng cô chẳng mảy may rung động. Một người chết rồi thì còn biết rung động là gì nữa. Nhưng ngay sau ngày thống nhất đất nước, cô đi lấy chồng. Mẹ cô đã quỳ xuống cầu xin, thậm chí còn dọa từ mặt cô rồi tự sát nếu cô không đồng ý cuộc hôn nhân ấy. Thế là cô chết thêm lần nữa. Ngày cô lên xe hoa, tiếng pháo nổ rền vang, đủ loại những cánh hoa được rắc trên con đường làng tiễn đưa hai người đã chết.
Anh đứng từ xa nhìn cô trong bộ đồ cưới. Cô vẫn như ngày xưa. Vẫn mái tóc dài, đen mượt mà anh chỉ dám nhìn lén từ sau chưa một lần chạm tới. Đôi môi đỏ, căng mọng như trái dâu tây anh hái trộm rồi đem cho cô vào mỗi buổi chiều. Nhưng đôi mắt cô buồn hơn, ảm đạm hơn. Đã bao lần đôi mắt kia thấm đẫm những giọt lệ vì anh? Và đã bao lần hướng về phía trời Nam ngóng tin anh trong nỗi nhớ và nỗi đau quặn thắt? Anh đứng chôn chân ở đó. Cũng tại anh thôi, nếu ngày xưa… Nhưng… chiến tranh mà, cái sông và cái chết cách nhau có một sợi chỉ. Anh bỏ đi. Vì ở nơi này chẳng còn gì níu giữ anh lại nữa.
Anh lên Hà Nội học để thực hiện tiếp ước mơ làm thầy. Sau này anh ở lại đó và lập gia đình. Người anh lấy chỉ đơn thuần là người làm cho anh cảm thấy như được gần mẹ hơn. Trong những năm tháng xa quê anh vẫn thầm giữ liên lạc với những ngừơi bạn trong làng. Từ đó anh được biết cô vẫn đang sống yên ổn với người chồng làm bác sỹ. Vợ chồng cô chuyển lên Hà Nội ở sau anh vài năm. Rồi anh cũng lân la tìm được nhà. Ngôi nhà hai tầng nằm trên con đường có những hàng cây mimoza và xà cừ xen lẫn. Từ bên kia đường nhìn lên sẽ thấy một chiếc cửa sổ có rèm bên trong. Ở bên ngoài lan can có rất nhiều loài hoa thân mềm rủ xuống với đủ màu sắc nhưng không có màu tím.


Ông đứng đó. Với biết bao thay đổi, biết bao thăng trầm của đất nước, của thành phố, của cuộc đời, nhưng ông vẫn không hề thay đổi. Ông đứng đó và chứng kiến sự trưởng thành của những hàng cây mimoza, cây xà cừ, chứng kiến sự đổi thay từng ngày của ngôi nhà đã quá đỗi quen thuộc với bóng một người đàn ông đứng ở bên kia đường nhìn sang với ánh mắt ngút ngàn lửa nhớ và lửa yêu. Nếu có lúc nào đó bị phát hiện, ông lại giả vờ như ngừơi tản bộ và cứ cặm cụi đi, đầu không ngoảnh lại.
Tình yêu không hề có tuổi tác và cũng không phân biệt tuổi tác. Khi nó đến thì tình yêu của một ông già cũng không kém phần mãnh liệt và cháy bỏng như khi tình yêu đến với một chàng trai. Hơn nữa đây lại là mối tình đã đi cùng ông đến nửa đời người. Đối với ông, chỉ cần vào mỗi buổi sáng được nhìn bà đi bộ trên con đường trải đầy hoa mimoza, thấy bà cười tươi như nắng đầu xuân, thế là đủ. Ông không lại gần bà vì sợ sẽ làm cho giọt sương tinh khiết của đêm còn đọng lại trước bình minh vỡ òa, rồi rơi tứ tung khắp mặt đất. Chỉ cần đứng từ xa, âm thầm, và biết bà vẫn sống khỏe, sống tốt, thế là đủ.
Ông có cách yêu của riêng ông và sống để yêu theo cách của riêng ông. Khi người ta yêu đâu nhất thiết là phải đến được với nhau, đâu nhất thiết phải gắn bó với nhau suốt đời. Ông vẫn lặng lẽ như thế ở đằng sau bà đã bao mùa hoa sim tím.
Lâu lắm rồi bà không được nhìn thấy loài hoa ấy. Cô bé một thời ngại ngùng dấu ánh mắt sau cánh hoa sim. Đôi mắt bà giờ đây vẫn vậy. Chỉ khác là năm tháng đã vẽ lên khuôn mặt bà những vết chân chim. Dáng ngừơi mảnh mai ngày nào giờ đây đã bị đánh tráo bằng một thân hình già nua, yếu ớt. Đôi môi mọng chín cũng phải nhường chỗ cho những rúm ró, khắc khổ. Nhưng chỉ có một điều không gì làm bà thay đổi.
Buối sáng bà vẫn dậy thật sớm để đi bộ. Bà mải miết đi cho đến khi thấy hai đầu gối đã không còn bước nối nữa. Nhẹ nhàng, bà ngồi xuống một chiếc ghế đá. Nhìn những đứa trẻ nô đùa, những cặp tình nhân tay trong tay dạo công viên, ánh mắt rạng rỡ trong niềm hạnh phúc vô tận. Bỗng nhiên, lòng bà tê lại: “Bọn trẻ bây giờ táo bạo thật, chẳng như mình ngày trước, cứ e thẹn, không dám đối diện lòng mình, không dám nói ra, để rồi…”. Có lẽ nơi này không hợp với bà. Lúi cúi đứng lên, bỗng bà khựng lại. Ngày xưa, bởi ánh mắt ấy, người đàn ông có ánh nhìn như loài hoa sim tím trên những ngọn đồi vi vút gió và bát ngát hương rừng đã đốt cháy trái tim cô bé vừa tròn mười tám tuổi, để đến giờ lại một lần nữa đốt cháy trái tim của một bà lão đã bước sang tuổi bảy mươi hai. Trong lòng bà dội về những nấc nghẹn nhưng bị ứ lại nơi lồng ngực, nơi cuống họng… khô rát. Bình minh đã lên cao lắm rồi, đường phố tấp nập, ồn ào, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng động cơ, tiếng chim kêu buổi sáng,tiếng gió thổi nhẹ vui đùa ngọn cỏ, tiếng nói cừơi… hòa vời tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp. Họ nhìn nhau, không nói gì, ánh mắt như xuyên thấu cõi lòng nhau. Người ta không thể hiểu hết và cắt nghĩa hết về hai từ: tình yêu. Chỉ biết rằng khi con người ta yêu, cuộc đời bỗng trở nên đẹp hơn, thi vị hơn, con người giàu lòng vị tha hơn, sống tốt vì nhau hơn. Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ, không phải từ thói quen. Và tình yêu tồn tại dưới sự che chở của đức hy sinh, của sự bao dung, của đợi chờ…
Bà khẽ cúi mặt đi qua ông, nhẹ nhàng và thanh thản như chưa từng gặp ông trong cuộc đời bà. Nhưng đôi mắt hơi trùng xuống, lộ ra một vẻ lo lắng: “Dạo này nhìn ông ấy có phần yếu hơn những dạo trước”. Một luồng gió ngang qua, thổi vào lòng ông mát dịu, thổi vào lòng ông những chứa chan, đong đầy của sự yêu thương. Ông cũng bước đi, bước chân có vẻ nhẹ hơn, nhanh hơn nhưng ông vẫn nắm chặt tay mình như nắm chặt hơi thở của bà, nắm chặt ánh mắt thơ ngây của cô bé dấu sau cánh hoa sim trên ngọn đồi bạt ngàn gió…
Read more…

Blog Radio 114: Sao em luôn phải tự dựa vào chính mình?

16:48 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 114: Sao em luôn phải tự dựa vào chính mình? .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Hôm nay Blog Radio mang tới một cung bậc tình yêu chưa từng xuất hiện trong các số Blog Radio, đó là tâm sự của một người vợ trẻ xa chồng. Khi Tết đến xuân về, khi các gia đình đang sum vầy đoàn tụ bên nhau thì nỗi lòng của những người vợ trẻ xa chồng lại càng dày lên! Thay lời muốn nói của bạn đọc Trung Tho, Blog Radio gửi tới các bạn Blog Radio 114: Đã có một bờ vai, sao em phải tự dựa vào mình?


Blog Radio - Anh yêu em, rất yêu em. Anh lấy em làm vợ, anh muốn em sống hạnh phúc.
Anh sợ em phải khổ, anh sợ một tiểu thư như em không thể sống trong cảnh nghèo hèn. Anh sợ những điều không hay sẽ khiến em buồn em khổ. Anh sợ em không mua được quần áo hàng hiệu, không có trang sức đắt tiền, không bằng những người phụ nữ khác. Anh nói những thứ rẻ tiền ở chợ không xứng với vẻ đẹp quý phái của em… Anh phải lăn ra kiếm tiền để lo cho em cuộc sống tốt.
Rồi anh cứ bỏ em ở nhà một mình để đi kiếm tiền ở những nơi em chưa bao giờ đến, thậm chí chưa bao giờ nghe thấy. Anh cứ để em lầm lũi và cô đơn. Anh không đồng ý cho em đi làm ở bất kỳ đâu với lý do em không chịu được khổ, nhưng thực chất là anh không muốn em dao du với bất kỳ ai. Và cứ thế cuộc sống của em chỉ có nấu ăn đi chợ cho con ăn và đi mua sắm.
Anh nói trước đây cha mẹ bao bọc em quá nhiều giờ anh phải bóc cái vỏ bọc đó ra để em được sống hoà nhập với cuộc sống. Nhưng cuộc sống bây giờ của em không phải thế, em giống như một con cá bị nhốt trong bể chỉ gặp chủ khi nào anh về. Anh không bóc vỏ bọc ra mà thực tế là anh đang thay nó bằng vỏ bọc khác.

Ảnh minh hoạ: Raysoda
Anh ạ! Anh có biết em chán cuộc sống đó đến mức nào không? Em đã từng mơ và từng nói với anh về cuộc sống của vợ chồng già trên núi, của vợ chồng trẻ thôn quê và của đôi vợ chồng nghèo thành phố. Tại sao anh không để em được làm những gì em muốn, không để em được sống như cuộc sống mà em hằng mơ ước. Em cũng là người vợ, người mẹ. Em cũng tốt nghiệp ĐH, là một cử nhân kinh tế có bằng Đại Học. Và hơn hết em cũng có tình yêu mà anh giành cho em như bao người con gái khác. Vâng em là một hoa khôi trong trường Đại Học. Nhưng em là em và có phải người đẹp nào cũng xấu đâu anh?
Tại sao? Tại sao em cứ phải sống như con chim cảnh hay đúng hơn em sống như một bà góa phụ ở tuổi 24. Em buồn, em khổ, em khóc và có lúc em cần một bờ vai để dựa lắm anh ạ. Thế nhưng em luôn phải tự dựa vào mình và nếu có quá mệt em phải nằm xuống giường, xuống đất thậm chí là giữa đường quốc lộ như hôm nay đây.
Anh có hiểu tình cảm của em không anh? Anh có hiểu với em đâu là thứ em cần nhất và điều hạnh phúc nhất với em là gì không anh? Anh có biết em cần gì nhất không anh? Em cũng có thể sống như bao nhiêu người con gái bình thường khác mà. Minh chứng rõ nhất là: Bố mẹ có thể chu cấp đủ cho cuộc sống sinh viên của em nhưng em vẫn đi làm thêm tự kiếm tiền mua sắm. Sau khi là hoa khôi có biết bao chàng đẹp trai dầu có vây quanh em, mà em vẫn là em. Thậm chí có người dùng xe con để mời em đi chơi cũng không có ý nghĩa gì khi em đã chấp nhận sẽ đi chơi với anh bằng xe đạp và sẽ thay nhau đèo khi ai đó mỏi chân quá. Kể cả khi em có chồng rồi thì em vẫn là một người được rất nhiều cây si vây quanh. Có người dùng tình cảm, dùng nước mắt, dùng tiền thậm chí đe doạ tự tử. Nhưng em vẫn một lòng chung thuỷ với anh.
Anh nói anh yêu em, anh nói sẽ ở bên em suốt cuộc đời vậy giờ đây anh ở đâu?


Từng cơn gió rét run người, từng giọt mưa bay vào mặt em. Mưa rất nhỏ nhỏ như không có mưa vậy anh ạ. Thế mà cơn mưa đó lại có sức mạnh phi thường quật em ngã xuống đường giữa QL5 đông người và giữa hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía em. Anh ở đâu, tại sao em phải đi một mình trong đêm đông mưa gió chứ? Và tại sao không có anh nâng em lên.
Em yêu anh, em tưởng em đã rất hiểu anh, em tưởng rồi đây dù ăn rau ăn cháo thì cuộc sống của em vẫn là hạnh phúc nhất. Em nhận ra mình đã sống vô nghĩa và đã vì anh quá nhiều, em biết anh sẽ buồn nếu em nói em hối hận. Nhưng hơn lúc nào hết giờ đây tâm trạng của em là như thế. Điều em thấy không giống như điều mà em mong muốn. Em đảm bảo dù công việc có vất vả đến bao nhiêu. Dù em có là một cô thôn nữ chân lấm tay bùn nhưng em vẫn Hạnh Phúc nếu chiều về em đợc anh hỏi han chăm sóc và nhìn thấy anh cười.
Nhưng!
Em phải đứng một mình, đi một mình trong cô đơn. Em phải chống chọi với những ánh mắt đàn ông dành cho em cả cảm thông, thương hại và chế diễu. Em phải đối mặt với những hạnh phúc của những người bị em bỏ rơi khi em chạy theo anh. Em phải chống chọi với những câu đùa vô tình và cố tình của nhiều người. Và em đang âm thầm chống chọi với chính bản thân em. Sự cô đơn làm em đau khổ biết bao nhiêu.
Em có bản lĩnh, em có nghị lực. Nhưng anh ơi, giờ đây em không biết em mạnh mẽ được đến bao giờ nữa, và bao giờ thì em gục ngã. Anh sẽ buồn nếu em nói giá như cho em chon lại. Nhưng nếu được em thực sự muốn chọn lại. Em sẽ không học trường ĐHNNI, hay em sẽ cố gắng học tốt không vì những giải thưởng đoạt được mà chết chìm trong chiến thắng. Hay không đua đòi yêu anh, hay không để anh rời xa em vì lý do cuộc sống và đồng tiền. Hay gần nhất… nếu thời gian quay lại chỉ khi ở sân bay thôi, em sẽ gạt bỏ tự trọng và hiếu thắng kể cả phải quỳ xuống cầu xin anh đừng đi chắc chắn em cũng sẽ làm để anh ở bên em.
Vì sao anh?
Vì chúng ta khó khăn ư? Mọi thứ sẽ qua vì tình yêu có sức mạnh rất lớn, và em cũng đủ sức mạnh vượt qua. Em cũng có thể kiếm tiền. Anh thương em ư? Sợ em vất vả ư? Nhưng anh có hiểu đâu là vất vả với em không? Đâu là thứ mà em sợ nhất không?
Em cần gì? Một đống tiền tha hồ mua sắm, Một bộ đồ hàng hiệu, trang sức đắt tiền? Lọ nước hoa Pháp hay đơn giản chỉ là được ở bên anh? Điều đó em cho rằng anh biết.
Vì con ư? Bao nhiêu gia đình khác họ vẫn sống như thế, con cái họ vẫn tốt.
Vì tiền ư? Em ghét đồng tiền. Nó chẳng là gì so với cảm giác của em lúc này.
Em cô độc và trơ trọi giữa biển người ở QL5. Em muốn chạy trốn. Nhưng em không đủ mạnh và không đủ can đảm. Em không làm được vì bé Cún đang đợi em ở nhà.
Xịch một chiếc xe máy dừng lại bên cạnh em. Một bàn tay đàn ông nâng xe của của em lên. Một câu nói ấm áp:
“Em có sao không?”
Thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em một câu hỏi xuất hiện:
“Em đọc số điện thoại của chồng em anh goi hộ cho!”
Em khóc, em không muốn nhưng em không trả lời được câu nói đó. Em đứng lên bên chiếc xe:
“Anh đưa em về nhé, em có sao không?”
Em nổ máy và đi mặc dù em chưa bao giờ mất lịch sự như thế cả. (Không biết sau lưng em người đàn ông đó sẽ như thế nào, chắc anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho em mà thôi. Em muốn trả lời cảm ơn cho anh ấy mà em đã quên trong đau khổ hôm qua).
Phải em xa chồng, em khổ sở nhưng em không cần ai quan tâm đến em hết. Em không cần ai đưa em về hết. Em chỉ cần anh và anh biết không, điều em cảm thấy lo lắng nhất là: Em thấy sự cô đơn của mình đã quen, và em nghĩ một ngày em sẽ quen không còn anh bên cạnh nữa. Mặc dù em vẫn rất yêu anh!
Gia Lâm, Một ngày mùa đông có mưa!
Read more…

Blog Radio 113: Giải cứu tình yêu

16:39 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 113: Giải cứu tình yêu .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Hàng ngày Blog Radio nhận được khối lượng lớn email của bạn đọc gần xa gửi tới chương trình những lá thư tâm sự chuyện tình yêu, phần lớn là những tâm sự mà nhân vật chính chưa biết phải tiếp tục tình yêu của mình theo hướng nào. Vì không thể chuyển tải hết tất cả những lá thư và tâm sự của thính giả và bạn đọc trong thời gian quan, Blog Radio 113 đã lựa chọn hai câu chuyện của hai bạn gái gửi tới chương trình. Mỗi người có một hoàn cảnh nhưng cả hai người đều chưa nhận được lời chúc phúc tình yêu của chính những người mình thương yêu nhất. Liệu họ nên tiếp tục yêu và nắm chặt bàn tay người mình yêu để bảo vệ và nắm giữ tình yêu của mình hay dừng lại?


Mời các bạn cùng nghe và chia sẻ với hai cô gái trong hai tâm sự của Blog Radio hôm nay!

  • Yêu tiếp hay dừng lại?

Con xin lỗi vì trong suốt thời gian vừa qua con đã luôn nói dối.
Vâng ba ạ, con đã yêu anh Huy, và đã dấu ba rất nhiều lần.
Anh đưa con về vì sợ con đi tai nạn, anh đón con ở phố Bần mỗi lần con ra Hà Nội vì sợ con lạnh, sợ con tay lái yếu. Anh nhắn tin cho con mỗi ngày hỏi xem con có ăn đủ bữa không? Có uống thuốc như ba và chú Viện dặn không, hỏi xem con đã học bài chưa? Có để sau này làm giảng viên như ba mong muốn hay không.

Anh cũng giống như ba, nhắc nhở con mặc áo ấm mỗi khi trời trở lạnh, nhắc con đi đường cẩn thận mỗi khi anh bận không đưa con đi được.
Thi thoảng con quên mất, Anh lại nhắc con nhắn tin, gọi điện về hỏi thăm ba mẹ những ngày ba mẹ căng thẳng mệt mỏi.Anh giúp đỡ con rất nhiều mỗi khi con đi làm thêm ở đâu đó. Luôn bên con, động viên, khích lệ, làm trò cho con và các bạn của con cười… Quan trọng nhất là anh ấy rất yêu con ba ạ… rất yêu…
Ba ạ, ba tin con đi, bạn bè con không ai ghét anh ấy… Thậm chí, những đứa bạn thân nhất của con hồi cấp 3 cũng nói “Đến tao cũng không quan tâm đến mày như anh ý được đâu, Ráng mà trân trọng.”
Mỗi lần về Hưng Yên, ba tâm sự với con, ba muốn con lấy chồng gần để ổn định cuộc sống gia đình. Vì thế ba khuyên con chấm dứt mối quan hệ với anh. Con rất yêu ba, yêu gia đình, và con thực sự là một đứa trẻ được nuôi dạy tử tế, nên con thực sự hiểu được những điều ba mẹ muốn con như thế đều sẽ tốt cho con. Nhưng con vẫn cảm thấy buồn vô hạn. Lần nào cũng vậy, ba tâm sự với con, con rất hiểu ba, con đã gật đầu, nhưng thực sự con không thể làm được… chưa thể làm được.
Những lần như thế, ra Hà Nội, con thường đi lang thang trên những con đường to, rộng và hun hút, để con suy nghĩ xem con phải làm như thế nào? Yêu tiếp hay dừng lại?Miên man và mệt mỏi. Hằng bao nhiêu đêm con khóc trong bóng tối, không để ba biết, không để anh biết. Cuộc sống của con thực sự trở nên quá nặng nề chỉ với vấn đề ấy “yêu hay không yêu” và nó khiến con trở nên trầm lặng và buồn bã, khiến con dần trở thành một con sói cô độc với những suy nghĩ quẩn quanh chẳng thể chia sẻ được cùng ai… trừ anh

ảnh minh họa 

Mỗi lần con đi lang thang như thế, anh lại đi tìm con, giục giã con về nhà, ăn cơm đi ngủ và dặn con đừng nghĩ gì cả. Con kể lại chuyện với anh, anh chỉ động viên con rằng: Khi anh tốt nghiệp ra trường, đi làm ổn định tại Hà Nội, anh nhất định sẽ lo được cho em một cuộc sống vẹn toàn. Khi ấy anh mới có tư cách để xin ba cho yêu em… lấy em rồi anh lại lao vào học… và tiếp tục quan tâm đến con từ những cái nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày. 

Con thực sự đã rất cảm động. Lần đầu tiên con thấy có người yêu con như thế, ngoại trừ ba mẹ và gia đình. Và con thực sự cũng đã rất khổ sở với suy nghĩ kia.
Lý do chỉ là “nhà xa quá” thôi hả ba? Chị Quỳnh Hương bảo “Xa” đâu thể là lý do?

Hay là vì con còn quá nhỏ? Đúng rồi… con mới có 20… Một cô bé 20 tuổi cũng có những tình cảm riêng phải không ba? Cũng có thật nhiều hoài bão lớn lao nữa… Con muốn thực hiện những hoài bão của con cùng với người con thương yêu, có được không ba? Chắc không được rồi. Con xin lỗi, chắc đọc đến đây bà cũng buồn lắm. Con xin lỗi vì lại làm ba thêm nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt… là con hư… con sai rồi.
Ba ơi, con phải làm sao đây? Con buồn lắm. Con vừa nói chia tay anh Huy rồi. Đến bây giờ thì con đã thực sự không còn là người yêu của anh ấy nữa. Con có thể ngẩng cao đầu với ba mẹ rồi. Con không còn nói dối nữa.Nhưng sao con thấy đau đớn quá. Con cảm thấy hụt hẫng ghê gớm lắm ba ơi. Con nhớ ba.lắm, con muốn gục đầu vào vai ba, khóc và tsự với ba cơ. Như bao cuối tuần con đã muốn làm thế… Nhưng những lần đó con đã không thể làm vậy, con không đủ dũng khí.
Ba ơi, con vẫn đây, vẫn là cô con gái bé nhỏ của ba, từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu, săn sóc, uốn nắn… cô con gái đã mắc bao nhiêu sai lầm vì không nghe lời bố mẹ… Sẽ rất hư nếu lần này con lại không nghe lời ba mẹ nữa, đúng không ạ?
Khi ba đọc được những dòng này, ba hãy gọi cho con ba nhé, dù khuya con cũng đợi điện thoại của ba. Con yêu ba…
Nhưng tệ quá, con yêu cả anh ấy nữa. Nước mắt của con cứ trào ra trong đêm. Khó khăn lắm con mới quyết tâm được như thế, gạt bỏ hết những yêu thương, những kỷ niệm. Thật sự là khó khăn quá. Con khổ lắm ba ơi
Con sẽ lại một mình ở đất Hà Nội bon chen này. Chính ba cũng nói, bạn bè có quan tâm cũng chỉ ở mức độ vừa phải thôi, đâu thể theo mình mãi… Vậy là, trong suốt cuộc đời ngắn ngủi, mỗi chúng ta cũng chỉ là những kẻ cô độc, bước đi những bước chân lẻ loi, phải không ba? Con sẽ đi như thế, và trái tim con luôn hướng về ba mẹ và gia đình. Con hứa…
P.S. still loving you. I’m sorry. Thank for all.
…Joni Joni please don’t cr
yYou’ll forget him by and by…
  • Gửi từ Facebook Muỗi Xinh
  • Đừng bảo em quên anh và tìm hạnh phúc mới! 
“Viết để sẻ chia, viết cho những người có tâm trạng như mình. Gửi đi không nghĩ là sẽ được đăng, chỉ buồn là viết, viết để ai đó sẽ đọc, nhưng không nghĩ là sẽ có rất nhiều người đọc. Mình rất vui vì sự cảm thông, chia sẻ mà cầu nối Blog Việt đã mang lại cho mình, một món quà tinh thần thật sự ý nghĩa trong những lúc mình bế tắc với những nghĩ suy của mình. Thương chúc Blog Việt một năm mới hứa hẹn nhiều thành công hơn nữa. Sẽ luôn là chiếc cầu nối san sẻ và gắn kết những yêu thương. Chúc tất cả các thành viên trong ban biên tập thật nhiều sức khỏe và niềm vui.”
Em buồn cuộc đời này lắm anh ạ! Sao cho em nhiều thứ nhưng chỉ mỗi anh là mãi em không thể nào nắm giữ được. Mẹ sinh em ra, cho em xinh xắn, dịu dàng, cho em tâm hồn rộng mở và biết yêu thương. Em hạnh phúc vì tất cả những điều đó. Em thấy hạnh phúc vì mình may mắn hơn rất rất nhiều người, được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, được bảo bọc và yêu thương, được nâng niu và chiều chuộng, được là cô “ công chúa nhỏ” trong tình yêu thương của mọi người. Nhưng đồng nghĩa với những điều ấy là sau này lớn lên: em phải lấy một người chồng tốt, một người phải lo lắng và bảo bọc được cho cuộc sống của mình. Phải lấy một người “xứng” với mình.
Nghĩ mà thấy đau lòng quá! Con người ta sống trên đời đều có những giá trị riêng, không phải là bằng cấp, địa vị, cũng chẳng phải là giàu sang, tất cả những thứ ấy chỉ là phương tiện để mưu cầu một cuộc sống có thể gọi là đủ đầy và hạnh phúc nhưng không phải là cái đích đến của đời người. Vậy mà người ta sống ở đời vẫn phải đau đáu lo và đau đáu nghĩ.
Ngày em gặp anh, ngày em biết anh, ngày em chấp nhận tình cảm của anh, em cũng biết là mình rồi sẽ phải “ chấp nhận” nhiều thứ. Sẽ thiệt thòi chứ anh, sẽ là không … với em. Nhưng yêu anh nên em chấp nhận được mà. Em tin, em luôn yêu bằng một niềm tin là vì em anh sẽ cố, vì em anh sẽ không để em thiệt thòi, cái thiệt thòi mà anh cứ day dứt mãi. Em có là gì để mong mỏi, đòi hỏi ở anh nhiều hơn thế, em có là gì, cũng chỉ là một người bình thường như bao người, cũng chỉ là một con người sống những phần đời rất “người” như bao người thôi mà. Em cũng chỉ mơ một hạnh phúc nhỏ là được bên anh, được có một ngôi nhà và những đứa trẻ. Ước mơ hiền hòa và dễ thương như thế, nhưng sao mãi mà vẫn chưa thành…


Nhưng anh mệt rồi, anh mệt nhoài rồi, em biết. Em nói là để em dìu anh đi, em sẽ đưa anh qua những lúc như thế này, những lúc mà niềm tin trong anh đang lung lay, không vững. Nhưng anh lại không muốn. Anh bảo em đi một mình, anh mệt rồi và phải dừng lại.
Em buồn vì tình yêu mình không được chúc phúc. Lời chúc phúc đầu tiên là của cha mẹ, thế mà tình yêu mình lại không được như thế. Lời chúc phúc thứ hai là của bạn bè, mình cũng chẳng có anh nhỉ? Em thương cho anh mà lại càng thương cho em quá. Chỉ vì em ngoan, em giỏi, em … mà lại là lí do anh xa em sao? Thế thì thà em không ngoan, không xinh, không gì cả, thế thì sẽ tốthơn phải không anh? Nhưng như thế thì có lẽ anh sẽ không yêu em đâu, anh nhỉ?
Em cứ muốn mình được là chốn yên bình của anh, riêng anh, để anh được trở về sau những tất bật lo toan của cuộc sống, nhưng anh lại bảo là em hãy quên anh đi và hãy tìm một hạnh phúc mới. Anh biết không? Em ghét anh nhất là khi anh nói câu ấy đấy. Và cả những người đàn ông trên thế giới này nữa, những người đã và có thể lúc nào đó cũng sẽ nói ra những câu như thế với người mà họ thực sự rất yêu thương! Cao thượng chăng?
Không, em không nghĩ là vậy. Hạnh phúc là phải tranh đấu mà.
Em buồn cuộc đời này lắm! Những hỷ nộ ái ố của cái cuộc đời này, có lúc em mang ơn nó, có lúc em nợ nó cái ân tình sâu đậm, nhưng có lúc em buồn nó, buồn lắm! Con người ta sinh ra để sống, để yêu, để tất bất lo toan với đời, với người để khẳng định mình trong xã hội.Ừ! thì đành là vậy, nhưng có cần phải phũ phàng và định giá, định lượng cho những tình cảm, những giá trị sống ở đời này như vậy không nhỉ? Cái gì để gọi là xứng và không xứng, cái gì để gọi là phải như thế này mới được và nếu như thế kia thì không được. Hai bàn tay con người cũng chỉ có mười ngón, tim cũng chỉ có một quả, và cũng chỉ có một cái đầu để mà nghĩ suy. Vậy thì có thể đủ rộng để cái gì cũng muốn nắm lấy, và lúc nào cũng lí trí mạnh mẽ hơn con tim không?
Em cũng chỉ là một người, bình thường như bao nhiêu người, và sống những phần đời rất người. Em bồng bột, sốc nổi trong những tình cảm của mình. Nhưng em yêu, em sống hết mình cho những gì em thích, em muốn. Là cảm tính và đôi lúc em phải trả giá cho những điều ấy, nhưng ít ra em đã không thôi cố gắng để giữ lấy anh, không thôi cố gắng để được “đi” cùng anh, ít ra là em đã làm điều ấy cho đến khi em không thể…


Con tim có những lí lẽ của nó, anh nhỉ? Mọi người bảo em ngốc vì yêu anh, bảo em là đứa lụy tình. Nhưng em yêu những giá trị rất thật trong anh, em yêu anh, chỉ mình em hiểu.
“Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy
họ thì thầm với nhau rằng, anh ấy sẽ bỏ rơi tôi,
Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp,mỗi khi anh ôm xiết tôi,
chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, vì tất cả tình yêu nơi anh, nơi tôi
Chỉ thế thôi ,tôi cám ơn đời…mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời”
Em buồn vì cuộc đời này nhưng cảm ơn nó vì đã mang anh đến, anh là điều ngọt ngào nhất trong em, chỉ riêng em hiểu. Nhưng em sẽ không “chạy” theo anh nữa. Em cũng mệt rồi anh ạ! Em không thể cứ đi bên một người và mãi động viên người ấy rằng: “Anh ơi! Cố lên anh nhé! Có em ở đây mà”. Em chỉ muốn nói rằng, anh phải bản lĩnh hơn, một người đàn ông tốt là một người phải thật sự đủ “bản lĩnh” để yêu để đấu tranh cho tình yêu của mình,và gìn giữ nó, chứ không phải là bản lĩnh để từ bỏ người mà mình yêu thương, anh ạ!
Read more…

Truyện tranh: Tình yêu thời Tam Quốc

16:36 |

Tình yêu trong thời chiến Tam Quốc như thế nào, có giống như bây giờ không nhỉ?

Tình yêu thời Tam Quốc - 1
Tình yêu thời Tam Quốc - 2
Tình yêu thời Tam Quốc - 3
Tình yêu thời Tam Quốc - 4
*
* *
Tình yêu thời Tam Quốc - 5
Tình yêu thời Tam Quốc - 6
Tình yêu thời Tam Quốc - 7
Tình yêu thời Tam Quốc - 8
Mei Ying – dịch
Read more…

Truyện tranh: Mất quần khi đang… tự tử

16:35 |

Xem xong truyện tranh này, ai có ý định tự tử sẽ quyết tâm… bỏ ý định đó đi.

Mất quần khi đang... tự tử - 1Mất quần khi đang... tự tử - 2
Mất quần khi đang... tự tử - 3
Mất quần khi đang... tự tử - 4
Một lần…
Mất quần khi đang... tự tử - 5
Mất quần khi đang... tự tử - 6
Mất quần khi đang... tự tử - 7
Mất quần khi đang... tự tử - 8

Mei Ying – dịch
Read more…

Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ

16:34 |

Quán này vô cùng đen tối, nhưng cánh đàn ông cũng nên thử một lần cho biết mùi.

Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 1
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 2
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 3
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 4
Một lần khác…
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 5
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 6
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 7
Truyện tranh: Lần đầu vào quán đèn mờ - 8
Mei Ying – dịch
Read more…

Bị cấm yêu vì ngực lép

16:33 |

Mẹ anh cấm đoán anh yêu tôi chỉ vì tôi “gầy gò, ngực lép xẹp thì làm sao đẻ được”?

Vừa đọc báo tôi vừa cười trước những quy định “ngực lép không được đi xe máy…”. Nhưng khi nhìn lại mình, tôi thấy hơi tủi thân bởi tôi quá nhỏ con so với những người bạn cùng trang lứa. Vóc dáng tôi khá nhỏ nhắn, chỉ ở mức 38, 39 cân. Thế nhưng, tôi lại không hề yếu ớt, bởi lẽ tôi vẫn giúp mẹ làm hết việc nhà từ nấu ăn, rửa bát, giặt giũ cho đến việc ngồi cả ngày bán hàng nhưng chẳng mấy khi bị ốm đau.
Tôi và anh mới quen nhau được khoảng hai tuần trong một đám cưới cô bạn thân của tôi, đồng thời cũng là em họ anh. Hai chúng tôi nói chuyện rất ăn ý và hợp nhau, chỉ có điều khi tôi đi với anh, cả hai như đôi đũa lệch. Anh có dáng người đậm đà, cao ráo, còn tôi thấp bé, nhẹ cân. Thế nhưng anh vẫn yêu tôi, không phải bởi ngoại hình mà bởi tôi có một khuôn mặt ưa nhìn cùng cách nói chuyện theo anh nhận xét “rất có duyên”.
Cứ khi có thời gian, chúng tôi lại hẹn gặp nhau để chia sẻ về những khó khăn trong công việc, cuộc sống. Tôi và anh dù có vóc dáng không phù hợp khi đi bên cạnh nhau nhưng hai tâm hồn lại vô cùng đồng điệu. Khi tình yêu của hai đứa đủ lớn, anh bắt đầu đưa tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi rất quý anh, còn tôi chưa gặp mặt bố mẹ anh lần nào nên không rõ hai bác có thích tôi không? Vô vàn câu hỏi hiện hữu trong tâm trí của tôi khiến tôi thực sự lo lắng. Bởi lẽ tôi có vóc dáng nhỏ bé, nhìn trông có vẻ gầy yếu chỉ sợ nhà anh sẽ không chấp nhận tôi làm con dâu.
Bị cấm yêu vì ngực lép - 1
Anh đã từ bỏ tôi chỉ vì sự cấm đoán của gia đình (Ảnh minh họa)
Và rồi cũng đến ngày tôi tới ra mắt gia đình anh. Tôi chọn cho mình chiếc áo đỏ nổi bật để làm bớt đi dáng vẻ gầy gò. Sau đó, tôi chọn một giỏ hoa quả tươi ngon đem biếu hai bác. Trái ngược với những suy nghĩ của tôi, bố mẹ anh rất xởi lởi tiếp đón và trò chuyện với tôi. Sau đó tôi rất hạnh phúc khi được anh xin phép bố mẹ đưa tôi về nhà.
Thế nhưng tôi không biết được rằng, đằng sau cuộc gặp gỡ vui vẻ đó là một cơn sóng ngầm dữ dội. Bố anh thì không ý kiến gì nhưng mẹ anh một mực ngăn cấm chuyện tình của hai chúng tôi. Bác chỉ lịch sự khi có tôi ở đó, còn sau lưng bác phản đối kịch liệt và mong rằng, anh sẽ sớm cắt đứt quan hệ với tôi.
Lúc đầu, anh không nói năng gì, hai chúng tôi vẫn gặp gỡ bình thường. Nhưng càng ngày, anh càng ít nhắn tin cho tôi hơn, tôi giận anh và rồi hai đứa cãi nhau. Lần đầu tiên tôi thấy anh phản ứng như vậy kể từ lúc hai đứa quen nhau. Khoảng cách và sự hờ hững khiến tôi vô cùng hụt hẫng. Cuối cùng, tôi đã phải đưa ra quyết định khó khăn sau bao ngày suy nghĩ, là chia tay.
Khoảng một tháng sau, tôi gặp lại cô bạn thân và được nghe câu chuyện cũng là lý do chính dẫn đến cuộc tình tan vỡ của hai chúng tôi. Mẹ anh chê tôi: “Con bé đó ngoan ngoãn nhưng mà gầy gò, ngực lép xẹp thế thì về đẻ làm sao được. Bác nhìn hai đứa như đôi đũa lệch, không hợp”.
Tôi chỉ còn biết cười một cách gượng gạo về những lời mẹ anh đã chia sẻ với bạn tôi. Có lẽ, tôi không nên tiếc cuộc tình này nữa bởi lẽ, tôi nhận ra anh là một người không có chính kiến, không biết bảo vệ tình yêu của mình. Tôi gầy gò thì sao? Cha mẹ tôi sinh ra tôi như thế đấy? Tôi gầy gò nhưng tôi có sức khỏe, tôi không ỷ lại ai bất cứ việc gì, dù lớn bay bé.
Cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện tình yêu của mình, tôi thấy thật hài hước kèm theo cảm giác cay cú khi người yêu không có chính kiến bảo vệ mình. Không ngờ tình yêu của tôi đã bị đánh đổi bởi cân nặng cơ thể của chính mình.
Read more…

Vợ không còn trinh coi như vứt

16:29 |

Đàn bà có thể đần, vụng về, lười biếng nhưng nhất quyết không được mất trinh trước khi lấy chồng.

Lần thứ ba bén duyên hạnh phúc, tôi dường như kiệt sức trong việc đi tìm cho mình một người vợ tiết trinh, đức hạnh. Cái số tôi đúng là đen đủi nên mới có chuyện 2 lần kết hôn đều vớ phải “hàng dởm”. Vì vậy, dù cay đắng nhưng tôi phải ly hôn. Tôi có thể sống bên một người vợ xấu, một người vợ vụng về chứ nhất quyết không bao giờ sống bên loại đàn bà hư hỏng.
Tôi biết nói ra những lời này ối người lại cao giọng chửi tôi: “Không đáng mặt đàn ông”, lại vờ vịt hỏi những câu ra vẻ đạo mạo: “Anh lấy vợ hay lấy cái màng sinh học đó mà bắt vợ phải còn trinh?”. Nói thật, tôi thấy buồn cười vì lối suy nghĩ của họ. Cái cách bao biện đó chỉ càng thêm vô tình cổ súy cho lối sống buông thả của nữ giới mà thôi. Thời đại nào cũng vậy, đàn bà là phải giữ được cái trinh tiết khi đến với chồng. Còn đã mất trinh, người vợ đó chỉ đáng bỏ đi mà thôi.
Vấn đề không phải nằm ở cái màng sinh học ấy còn hay mất mà vì cái sự mất đó nói lên con người họ, phẩm chất của họ. Nếu họ tử tế, biết giữ mình thì không đời nào họ trao đi đời con gái của mình dễ dàng như thế. Lắm kẻ đã sống buông thả lại còn nhân danh: “Vì tình yêu nên mới như vậy”! Nếu đã yêu nhiều đến thế, thì sau khi trao đi  tất cả sao không sống cả đời mà tôn thờ tình yêu đó đi, còn yêu và lấy người khác làm gì? Lúc lên giường với kẻ này thì nói vì tình yêu và sau đó lại bắt một người  khác phải đi gánh hậu quả cho tình yêu đó, như thế có tử tế không? Họ lên giường được một lần thì cũng lên được nhiều lần vì đâu còn gì để mất. Họ ngủ được với một người thì cũng có thể ngủ với nhiều người vì điều ấy cũng chẳng khác gì nhau. Bởi thế tôi nghĩ rằng thời đại nào cũng vậy thôi, đàn bà phải lấy trinh tiết làm đầu.
Ngay từ khi mới lớn lên, tôi đã luôn xác định sẽ chỉ lấy cô gái trong trắng làm vợ. Phụ nữ vụng về, lười biếng, thậm chí là chưa biết cách sống thì có thể về dạy, chứ còn loại đàn bà mới lớn lên đã buông thả, đã dễ dãi thì thành cái bản chất rồi. Hơn nữa, cái việc mất trinh đó không thể dạy bảo mà trở lại như ban đầu được nên tôi quả quyết không chịu lấy người mất trinh làm vợ.
Vợ không còn trinh coi như vứt - 1
Tôi không thể nào chấp nhận một người vợ không còn trinh trắng (Ảnh minh họa)
Tôi là đàn ông, tôi cũng yêu nhiều nhưng tôi không bao giờ dễ dãi cái chuyện lên giường. Tôi tìm hiểu họ, yêu đương họ rõ ràng, xác định tiến tới với nhau tôi mới nghĩ tới chuyện chung chăn gối chứ chưa bao giờ là kẻ phong tình cả. Từ ngày lớn tới giờ, tôi mới chỉ lên giường khi yêu với một người duy nhất đó là vợ đầu tiên của tôi.
Khi yêu tôi, cô ấy luôn nói dối là chưa từng yêu ai, rằng tôi là người yêu đầu tiên của cô ấy. Quả thực tôi thấy cô ấy ngoan và đảm đang. Tôi đã tìm hiểu cô ấy hơn một năm trời cho tới khi ngày cưới được hai bên gia đình ấn định rồi tới và cô ấy mới đi quá giới hạn. Đêm hôm đó tôi đã thực sự sốc khi phát hiện ra cô ấy không còn trinh trắng. Cô ấy khóc lóc, thanh minh rằng trước đây cô ấy và bạn trai cũ đã ngủ với nhau. Sau này cô ấy bị kẻ đó phụ bạc. Vì quá yêu tôi, lại thấy tôi coi trọng chuyện trinh tiết nên cô ấy càng không dám nói thật vì sợ mất tôi.
Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rằng tôi đã ngủ với cô ấy thì sẽ cưới. Nhưng cưới chỉ vì trách nhiệm và cứu vãn danh dự cho hai bên gia đình mà thôi chứ hoàn toàn không còn cảm giác yêu đương. Tôi sẽ ly hôn sau đó. Cô ấy nghe những lời tôi nói và vẫn đồng ý. Vậy là chúng tôi kết hôn. Tôi biết, cô ấy nghĩ rằng kết hôn, sống chung với nhau như vợ chồng thì tôi sẽ dần nguôi ngoai và cho cô ấy cơ hội. Nhưng tôi không bao giờ làm thế. Một khi tôi đã quyết định thì không bao giờ hối hận. Về sống cùng nhau hơn nửa năm trời tôi không động tới người cô ấy. Mỗi người một phòng, không ai coi ai như chồng, như vợ. Cuối cùng chúng tôi kết thúc cuộc hôn nhân đó chỉ sau 6 tháng kết hôn.
Người vợ thứ hai mà tôi cưới thậm chí còn tệ hại hơn nữa. Cô ta lấy tôi khi đã có bầu. Tôi bị cô ta lừa trong một lần say rượu. Cô ta làm cùng công ty với tôi. Cô ta thế nào tôi và những gã đàn ông làm cùng đều biết. Ấy vậy mà số tôi đen đủi lại bị cô ta chài, ép quan hệ để rồi cô ta có bầu. Nhưng tôi là người đàn ông tử tế. Tôi cưới cô ta để hoàn thành trách nhiệm nhưng sau khi cô ta sinh xong đứa con là tôi bỏ. Tôi không gọi cô ta là vợ, cô ta chỉ đơn giản là đang mang giọt máu của tôi mà thôi. Khi tôi ly hôn, cô ta đã cầu xin tôi đừng làm thế vì con nhưng tôi không chịu. Đời tôi không thể nào sống với một người vợ đã âm mưu, thủ đoạn lại còn mất trinh như vậy.
Vợ không còn trinh coi như vứt - 2
Tôi phải làm sao để xác định vợ sắp cưới của mình còn trinh trắng (Ảnh minh họa)
Hiện giờ tôi đang yêu một cô gái mới 19 tuổi. Cô ấy kém tôi đúng một giáp. Đó là con của một người cùng quê gửi lên thành phố nhờ bố mẹ tôi xin công việc giúp vì xưa chơi thân với nhau như chị em.  Lần đầu tiên gặp cô bé đó khi mới học xong cấp 3, tôi đã cảm giác rằng đây là người con gái rất ngoan ngoãn, hiền lành. Khi có cơ hội, tiếp xúc gần nhau tôi càng thêm yêu tính nết cô ấy. Và tôi chủ động tán tỉnh, hẹn hò cô ấy. Tôi cũng nói rõ chuyện mình từng có hai đời vợ (đứa con thì do vợ thứ hai của tôi nuôi) và lí do mà tôi ly hôn. Cô ấy nói hiểu và thông cảm với tôi vì cả hai cuộc hôn nhân đó tôi đều bị rơi vào trạng thái bất đắc dĩ chứ không hoàn toàn tự nguyện kết hôn. Cuối cùng, sau hơn một năm trời theo đuổi, tôi cũng đã nhận được sự đồng ý của cô ấy khi tôi cầu hôn.
Thú thực là bây giờ tôi muốn lên giường với cô ấy. Một người đàn ông bước sang tuổi ngoài 30, đã từng có hai đời vợ chỉ vì lấy phải kẻ lăng loàn khiến tôi quá mệt mỏi. Tôi muốn chắc chắn người vợ thứ ba này mà tôi cưới sẽ là một cô gái còn trinh nguyên. Tôi gạ cô ấy “đi quá giới hạn” vì bản thân tôi luôn xác định khi đã làm thế là tôi sẽ cưới nhưng cô ấy một mực không chịu. Cô ấy nói rằng ngày nào còn chưa là vợ tôi thì cô ấy sẽ không cho tôi động đến người vì ngộ nhỡ nếu tôi không cưới cô ấy thì đời cô ấy sẽ đi về đâu? Nghe cô ấy nói vậy tôi nửa mừng, nửa lo. Mừng vì thấy cô ấy không có vẻ dễ dãi như hai người vợ đầu của mình nhưng lo vì biết đâu cô ấy lại đang tiếp tục gài bẫy tôi. Tôi phải làm gì để thuyết phục được cô ấy đồng ý làm chuyện đó? Liệu tôi có nên liều lĩnh thêm một lần nữa cưới mà không biết rõ vợ mình có còn trong trắng hay không?
Read more…

Mẹ anh bắt gặp em ngủ cùng anh

16:27 |

Đi chơi về muộn nên em đã ngủ lại nhà anh, nào ngờ mẹ anh bắt gặp và nghĩ rằng em là đứa hư hỏng.

Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang cảm thấy vô cùng lo lắng và buồn chán. Chỉ vì một hành động nông nổi mà em đã làm ảnh hưởng tới tình yêu của mình. Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em không biết mình phải ứng xử ra sao trong hoàn cảnh này.
Hôm trước, vì đi chơi về muôn nên em đã ngủ tại nhà người yêu mà không xin phép mẹ anh ấy. Sáng hôm sau, mẹ anh ấy bất gặp em tại phòng và đã đã tức giận. Mẹ anh đã nói rằng không chấp nhận em làm vợ anh ấy. Em biết mẹ anh ấy có ấn tượng xấu về em,vì anh ấy chưa đưa em về ra mắt mà lần đầu gặp lại trong tình huống như vậy.
Bây giờ mẹ quản anh ấy rất chặt. Mỗi khi tối anh ấy đi về muộn mẹ lại gọi điện hỏi han và bảo rằng lại đi hẹn hò. Mẹ anh ấy sợ anh ấy đi cùng em và nghĩ em là người không đứng đắn.Em đã quyết định chia tay với anh ấy,vì giữa chúng em chưa có việc gì xảy ra. Em không muốn mẹ anh ấy nghĩ xấu về em. Em biết mình đã sai và không muốn bố mẹ mình mang tiếng vì em. Em không muốn người khác nói xấu bố mẹ vì em. Nhưng anh ấy không đồng ý, không muốn kết thúc như vậy. Em cũng rất buồn nhưng em không biết mình nên đối mặt với chuyện này như thế nào? Em không biết nếu tiếp tục em sẽ phải cư xử ra sao với mẹ anh ấy? Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Rất mong sự hồi âm của chị. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Mẹ anh bắt gặp em ngủ cùng anh - 1
Em cảm thấy xấu hổ không biết phải đối diện với mẹ anh như thế nào? (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em là một cô gái còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu đáo nên đã có hành động chưa đúng mực dẫn tới mẹ của người yêu hiểu lầm và đánh giá em không tốt. Giờ đây em cảm thấy xấu hổ khi bị mẹ anh ấy nhìn nhận, coi thường tư cách của em. Em muốn chia tay nhưng người yêu em không muốn và bản thân em cũng còn yêu anh ấy. Em không biết phải xử lý tình huống này ra sao.
Có lẽ giờ em cũng đã biết được hành động của em là sai lầm như thế nào. Người ta thường gọi như vậy là tình ngay lí gian. Là con gái, em dễ dàng ngủ lại nhà bạn trai như vậy chắc chắn sẽ bị mẹ anh ấy coi thường. Đó là điều đương nhiên mà em khó lòng có thể trách mẹ anh ấy được. Người mẹ nào cũng muốn con trai họ yêu được một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành. Vậy mà lần đầu tiên gặp em lại trong tình huống như vậy chắc chắn mẹ anh ấy sẽ nghĩ em là cô gái không tốt, tư cách không ra gì.
Chị nghĩ rằng sai đâu thì cần sửa đấy. Em đã để mẹ anh ấy hiểu lầm thì bây giờ chính em và người yêu em phải tháo gỡ hiểu lầm đó. Nếu như anh ấy yêu em, quyết bảo vệ tình yêu này thì anh ấy cũng cần phải có những động thái để thanh minh giúp em. Hai em nên cùng nhau về gặp mẹ anh ấy để giải thích cho bác gái hiểu. Hãy nói rõ ràng nguồn cơn, tình huống đã khiến em ngủ lại đó. Đồng thời em đừng quên nhận lỗi về mình vì dù sao đó cũng là một hành động không nên. Em cần phải khiến cho bác gái hiểu rằng đó là lỗi của em, em nghĩ không thấu đáo nhưng mọi chuyện không hề đi quá giới hạn như bác gái nghĩ.
Mẹ anh bắt gặp em ngủ cùng anh - 2
Nếu như anh ấy yêu em, quyết bảo vệ tình yêu này thì anh ấy cũng cần phải có những động thái để thanh minh giúp em (Ảnh minh họa)
Khi em và bạn trai dám dũng cảm đối diện, giải thích cho mẹ anh ấy hiểu thì những hiểu lầm mới phần nào được hóa giải. Bác gái có thể chưa tin ngay nhưng chí ít cũng đánh giá cao sự thành thật và biết nhận lỗi của em. Nếu em cứ lẳng lặng chia tay hoặc tiếp tục yêu nhau mà không nói gì thì hiểu lầm đó mãi mãi không được hóa giải. Bác ấy sẽ mãi mãi không chấp nhận em và luôn luôn nghĩ em là một người con gái có tư cách đạo đức không ra gì. Việc đó chỉ tốt hơn cho em và anh ấy mà thôi.
Đồng thời sau khi thừa nhận sai lầm, bạn trai em cũng cần phải là người khiến cho mẹ anh ấy hiểu em hơn. Anh ấy cần chia sẻ tình cảm sâu sắc đã dành cho em, rằng em thực ra là người như thế nào. Thời gian cùng với sự kiên quyết của anh ấy sẽ giúp mẹ anh hiểu hơn về em. Bản thân em cũng cần lấy chuyện lần này làm bài học răn mình, làm bất cứ điều gì cũng phải suy nghĩ trước sau, không nên dễ dãi để rồi người khác hiểu lầm, đánh giá sai lệch.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Read more…

NỖI ĐAU CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG ĐÊM KINH HOÀNG

15:59 |
Câu chuyện mà tôi sắp kể sau đây là theo như lời dẫn truyện của một bà cụ bán tạp hóa ở quê sau một lần tôi có dịp về thăm quê hương. Có lẽ đến hôm nay thì bà cụ cũng không còn sống nữa…
***
Vào mùa thu năm 1976, một nỗi bất hạnh xảy đến cho cuộc đời Lộc khi anh sắp sửa bước qua tuổi ba mươi tư. Trong lúc đội đá từ triền núi xuống xe công nông vì bất cẩn nên Lộc bị trượt chân té ngã làm gãy hai đốt sống lưng. Kể từ đó Lộc nằm liệt giường như một phế nhân. Dần dần Lộc mất luôn khả năng ngôn ngữ chẳng khác nào một đứa trẻ lên hai đang tập nói. Những lúc thay đổi thời tiết Lộc lên cơn đau vật vã như giằng co với sự sống. Tiếng rên rỉ, tiếng gào thét làm lòng người vợ càng thêm nhức nhối.
Buồn hơn khi mùa mưa bão về chẳng còn thấy Lộc ngồi chễm chệ trên nóc nhà lợp từng phiến lá cọ. Chiếc giường son ngày cưới của đôi vợ chồng nay cũng đã xẻ làm hai. Xoan đặt Lộc ở gần cửa ra vào cho tiện bề chăm sóc. Phía đối diện là giường của thị. Toàn bộ phí sinh hoạt chi tiêu cho hai người đều nhờ vào số tiền ít ỏi kiếm được từ công việc may vá thường ngày của Xoan.
Được một thời gian. Xoan bắt đầu cảm thấy chán nản mỗi khi ra vào chạm mặt chồng. Trái lại, việc làm ăn ở tiệm ngày một phát đạt khiến cho bao kẻ hám lợi háu sắc thường xuyên lui tới thăm thị. Có lẽ vì thế mà sự cô đơn trống vắng trong lòng thị bắt đầu xao động. Một nỗi khát khao được khỏa lấp cớ thể bằng da thịt đàn ông đang dần dần hồi sinh. Phải chăng vì vậy mà Xoan để ý Bắc – chàng thanh niên có nước da ngăm đen thường đến nhà thị sửa quần áo?
Nói là thế nhưng thực chất hai người đã có tình cảm với nhau từ hồi Lộc còn ở nhà. Nhân cơ hội này mà họ thường xuyên đi lại với nhau nhiều hơn. Thậm chí giữa ban ngày ban mặt phố xá đông người thế mà họ còn dửng dưng âu yếm nhau như chỗ vắng lặng.
Có nhiều đếm Bắc ngủ lại trong nhà Xoan đến gần sáng mới về và hôm qua cũng vậy. Lúc hắn bước chân xuống giường mặc cho xong bộ quần áo ngon nghẻ, Xoan khẽ nhích người ngồi tựa lưng vào thành giường, kéo tấm chăn lên đắp trước ngực, nói :
- Anh về đấy à? Sao không ở lại với em thêm chút nữa, trời chưa sáng mà.
Bất giác Bắc ngoái đầu ra sau và nhận thấy người tình của mình vừa thức dậy. Bắc tiếp lời :
- Ờ .. anh về .. mai anh lại sang. Thôi em cứ nằm nghĩ cho khỏe.
Dứt câu hắn trở lại giường tặng Xoan món khai vị là một nụ hôn không đường. Trong ánh sáng buổi bình minh Xoan thấy hắn lặn nhanh qua con đường chính diện. Tiếng gió gọi cửa kèn kẹt làm Xoan giật mình nhìn Lộc. Giọt nước mắt Xoan có rơi sau những lần tan cuộc mây mưa cũng không đau bằng trái tim người còn sống. Tại sao Xoan không được vui nhỉ? Tiếng gà gáy nhà ai mà nghe chua chát vậy? Xoan thấy trời mau sáng quá ví như đời mình đã già thêm một ngày tuổi. Nghe phong phanh ngoài cửa có tiếng gọi của khách qua đường xen lẫn tiếng cười ngặt nghẽo.
- Xoan ơi dậy thôi, mặt trời lên ba cây sào rồi.
Có lẽ người ta đã biết chuyện nhà mình chẳng? Nên Xoan ngậm miệng không đáp.
Tiếng xấu đồn xa. Chẳng mấy chốc mà khắp cái phố huyện này chuyện Xoan có bồ nhí đã xưa như trái đất. Trước mặt Xoan họ cứ giả vờ như chả biết gì. Ngày nọ có một ông khách từ xa về làng tìm gặp Xoan đặt may vài bộ quần áo. Thấy người nới khác đến mọi người xúm nhau lại hỏi :
- Tìm cô Xoan Mới hả bác? – Một chị trong đám thợ gặt cười nhạt nhẽo nói. Rồi lại quay sang chị em nói vọng lên :
- Đám chúng mày đâu? Cho tao hỏi đứa nào là Xoan Mới thì giơ tay.
Đồng thanh ba bốn chị giơ tay tự nhận mình là chủ nhân, song lại thấy buồn cười không nhịn nổi.
- Em .. em…em nữa.
- Thiếp là Xoan của chàng đây. Hí hí .. – Cô gái khoảng hăm sáu hăm bẩy nói cười ngặt nghẽo.
Nói xong, tốp này phá lên cười thành thử ông khách bối rối. Một bà trong đám khác tay đang phe phẩy cái nón lá cũng tham gia chuyện trò rôm rả.
- Có phải bác tìm cô Xoan ở tiệm may Vĩnh Lộc không?
Ngay khi chưa biết làm thế nào lại nghe có người hỏi vậy, ông khách hớn hở đáp :
- Vâng, đúng rồi ạ!
- Thế thì bác chứ đi hết con đường đất này .. tới ngã ba thì rẽ trái .. vài chục mét là đến.
Ông khách cảm ơn người chỉ đường rồi nhanh chân bước đi khi mọi người vừa tan cuộc giải lao. Về sau chẳng hay người khách lạ ấy có hỏi gì về Xoan không nhưng có lẽ hồi đó ông ta sẽ nghĩ đây là một cuộc vui của thiên hạ.
***
Gần cuối đông tiết trời bắt đầu xe lạnh. Mưa không ngừng rơi. Chính vì lẽ ấy nên Xoan ngại mở cửa hàng sớm. Người đến tiệm may bây giờ đã thưa thớt dần. Xoan bắt đầu có nhiều thì giờ để nhớ người yêu. Ai biết được lòng Xoan bồn chồn lo lắng. Ngắm mưa xong cũng chán. Chiều về cũng thấy nhanh hơn. Xoan lấy điện thoại gọi cho Bắc nhưng không thấy tín hiệu trả lời. Thế là giận cá chém thớt, bực mình Xoan mắng :
- Lại chết trôi chết nổi ở đâu rồi? Lúc không thì không đến khi người ta cần thì trốn biệt.
Chưa dứt câu thì Bắc mặc áo mưa bước vào quát :
- Đứa nào lại chọc giận em à?
Xoan thấy hắn thì mừng thầm những vẫn ra điều giận dỗi quay mặt đi.
- Chả ai hết .. tôi tưởng anh quên con này rồi chứ?
Biết Xoan còn giận nên hắn cởi bỏ áo mưa rồi nhẹ nhàng tiến lại áp sát ngực mình vào lưng người tình, cứ thế khẽ đưa tay ra ôm lấy bụng Xoan. Hắn cười rồi phân trần :
- Thôi mà em, đừng giận anh nữa có được không? Lúc nãy anh đến trễ là vì phải đi đường vòng nên mới để em đợi lâu.
Khi không còn giận Bắc nữa, Xoan xoay mình lại ngước mắt nhìn hắn. Nhưng máu đã trào về tim, Bắc cắn môi người yêu cho đến lúc trời mưa tầm tã thì hắn bế Xoan vào buồng đạp cửa lấy lệ. Nếu trên vách chỉ in hai chiếc bóng thì người thứ ba đang ngủ say. Còn ai khác ngoài Lộc nữa. Đêm nay bão tố giăng đầy thế cuộc như đã sắp đặt khiến cho ai cũng phải chướng tai gai mắt.
Nằm bất động trên giường Lộc lại trở mình. Mỗi lần trở mình là một lần đau. Nước mắt Lộc cứ theo lối mòn tự chảy xuống đôi gò má hóp thấm dần vào chiếc gối. Hai bàn tay Lộc nắm lại cào cấu xuống chiếu nghe xoàn xoạt chen lẫn tiếng nghiến răng ken két, rồi im lặng chỉ thấy máu tanh trào ra từ mép rỏ xuống cằm. Đôi mắt Lộc trợn trừng trừng toan để lộ lòng trắng. Kết liễu đời mình như vậy phải chăng vì không thể nhẫn nhục thêm nữa.
Lúc này ngoài trời mưa vẫn rơi thảm não. Bỗng đâu có con quạ trời bay ngang qua kêu lên vài tiếng trước hông nhà Xoan làm không khí thêm nghẹt thở. Mười giờ tối đường quê vắng hoe và cũng chẳng còn ai đến nhờ Xoan may âu phục nữa. Gió rít mạnh từng hồi phá tung cửa sổ làm đập vào vách tường xi măng phối cùng ánh chớp lập lòe. Bấy giờ mới nhận thấy con cú mèo đậu trên xà nhà đang lừ mắt nhìn xuống.
Mưa đã tạt vào chiếc giường mà đêm nay Xoan cùng với Bắc ân ái mặn nồng. Thị bắt đầu cảm thấy lạnh khi đưa tay bấu víu thân thể Bắc, nhẹ nhàng vuốt tóc người tình rồi bỗng nhiên hét lên và đẩy mạnh gã ngã xuống giường. Quá bất ngờ nên hắn bị một cú ngã rất đau. Thực ra trong tình huống ấy Xoan đã thấy khuôn mặt Lộc hiện ra trắng bệch đang quắc mắt nhìn mình. Vì khiếp sợ nên thị đã xô đẩy Bắc khiến gã té bật ngửa ra sau. Khi hắn lồm cồm bò dậy thì Xoan lén đưa mắt nhìn gã. Chưa hoàn hồn thì Bắc tiến lại gần chỗ Xoan đang nằm. Nhưng Xoan giơ tay xua xua ngăn lại:
- Ơ ớ .. ớ..không
Bắc không dám bước tiếp, lấy làm ngạc nhiên hắn hỏi :
- Có chuyện gì thế em? Bình thường có bao giờ em thấy anh mà hoảng sợ đến thế?
Trong ngọn đèn dầu leo lét Xoan quay sang nhìn chồng mình rồi mới kịp lấy lại bình tĩnh. Xoan thu mình ở một góc giường nét mặt đăm chiêu. Thấy tình hình lắng dịu hơn Bắc bèn từ từ lại gần ngồi bên cạnh Xoan, đặt bàn tay lên vai an ủi người yêu. Thị giật thót tim quay sang nhìn gã rồi lại bó gối gục cằm run rẩy như người chịu rét. Bắc khẽ đưa bàn tay trái xoay mặt thị về phía mình. Hết hồn thị kêu lên rồi ngất xỉu. Hắn phân ưu chẳng hiểu vì sao đêm nay người yêu mình lại có hành động quái lạ đến thế. Có lẽ khi nãy Xoan đã nhìn thấy Lộc đang cười với thị chứ không phải Bắc. Vội vàng hắn bắt đầu cảm thấy sợ sợ vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Hắn nhẹ nhàng đặt Xoan xuống giường nằm nghỉ. Còn gã thì cầm lấy bộ quần áo vắt tạm đầu giường mặc vào người.
Chợt hắn có cảm giác như ai đó đang để ý mình từ nãy đến giờ. Mặc kệ, hắn xem như không để cố gài xong mấy cái cúc áo. Lúc gài đến cái cúc thứ ba thì bất giác hắn nhìn thấy trên vách có cái bóng đen đang lù lù ở phía sau hắn. Hốt hoảng hắn xoay mặt lại thì chẳng thấy cái bóng đâu nữa. Hắn toát hết mồ hôi, tập trung toàn bộ giác quan để ý xung quanh ngôi nhà xem có dấu hiệu gì đáng khả nghi không. Bấy giờ gã mới thực sự yên tâm gài cho xong cái cúc áo cuối cùng và thổi tắt ngọn đèn dầu dang cháy dở dang trên bàn. Hắn mở cửa để về nhà nhưng cánh cửa lúc này như bị kẹt khiến hắn phải chùn chân đứng lại. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó làm cánh tay hắn mềm nhũn ra. Hắn càng dùng sức thì cánh cửa càng khóa cặt hơn. Hoảng sợ hắn vộ buông tay thì một giọng nói thầm bên tai hắn :
- Trả vợ cho ta! Trả vợ cho ta..
Và một bàn tay ma cứ ghì chặt tay Bắc vào chốt cửa. Vặn hết sức lực cũng như dùng chân phải đẩy mạnh cho nên cánh cửa mới chịu bung, tựa hồ như gió thổi nhẹ làm rung rinh cánh hoa. Bị trượt chân nên hắn ngã bổ nhào xuống nền nhà. Kinh hoàng hơn khi chính mắt hắn trông thấy Lộc đứng ngay bên ngoài cửa người ướt sũng nước mưa từ đầu tới gót chân. Bắc hoảng hồn cố đạp chân trườn người lui về sau tay phải xua tay liên lục còn miệng thì cứ lắp bắp không ngớt :
- Xin hãy tha cho tôi .. Làm ơn .. hãy tha cho tôi.. là cô ấy dụ dỗ tôi trước.
- Trả mạng cho ta.. Trả mạng cho ta.. – âm thanh vang lên trong không gian tịch tiêu.
Cái bóng ấy cứ nhìn Bắc chăm chăm định cơ hội sẽ vồ lấy hắn. Trong không gian tứ bề lặng lẽ gió nhẹ đìu hiu lùa qua song cửa làm hắn lạnh buốt sờn cả gai óc. Rồi khi Lộc chậm rãi tiến gần về phía Bắc. Bắc cố gắng lùi lại thật nhanh cho đến khi vai chạm vào một chân bàn. Miếng hắn ú ớ kêu không ra tiếng. Trong khi tay còn lại hắn mò mẫm vớ lấy cái đèn dầu ném mạnh về phía Lộc. Nhưng cái đèn đã nhằm hướng bức tường mà lao vào, chỉ nghe thấy tiếng lanh canh của mãnh vỡ thủy tinh vừa rơi xuống nền nhà. Hình ảnh Lộc mỗi lúc một rõ ràng hơn khi Bắc luống cuống bò dậy đi men theo cạnh bàn rồi dừng lại lúc biết mình đã dày lên lưng con mèo Hoa đang nằm quẹo đầu trên đất. Con mèo lật mình bấu móng vuốt vào chân Bắc kêu tru tréo vài tiếng rồi lẩn khuất trong đêm tối. Loạng choạng hắn té bổ nhào xuống cái xác chết đã lạnh hơi thở của Lộc từ chập tối. Cái xác mềm nhũn nằm bất động trên giường mà hắn ngửi thấy toàn mùi da với thịt ướt sũng nước mưa giống như cọng bún. Một cánh tay xương xẩu của Lộc bật lên ôm lưng của hắn. Thản nhiên hắn cảm thấy miệng lờ lợ mà không biết rằng đã hôn phải bộ râu nhộm nhoạm của Lộc từ hồi nào. Ngẩng mặt lên, hắn mới thực sự kinh sợ khi thấy đôi mắt Lộc trợn ngược nhìn gã. Gã gào lên và đẩy cái xác ẩm ướt ấy ra khỏi cơ thể, chao đảo mắt nhằm hướng cửa chính mà bỏ chạy, nhưng cũng đã biêu đầu vì đập đầu vào tường.
Được một chập thì từ xa đã vọng về nghe rõ tiếng chó hú thê lương cùng tiếng nổ lớn như sấm. Sau cùng không gian cũng trở về vẻ tĩnh lặng với thường nhật của nó, gió bắt đầu tìm hướng mà thổi làm đung đưa tận ngọn tre. Đêm nay sẽ là một đêm ngọt ngào với Xoan nếu như trong nhà không xảy ra biến cố như vậy. Còn riêng về phần Bắc thì có lẽ hắn đã mang theo xuống mồ tình yêu với nỗi kinh hoàng khi ngâm mình trong giếng nước lạnh bỏ hoang sau vườn.
Read more…