TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Tốc độ phát triển các nước!

10:42 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Tốc độ phát triển các nước!

Trong một cuộc thi về tốc độ phát triển các nước trên thế giới , Có 3 nước tham gia là Mỹ , Nhật và Việt Nam.
Nước Mỹ lên tiếng trước…
truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
- “Nước tôi là số 1, Nếu chúng tôi đào xuống đất 10m thì phát hiện ra dây điện ngầm…trong khi các anh còn chưa có dây điện trần.Nguồn điện bắt đầu từ đó.”
- Nước Nhật tức giận…”Như thế mà cho là phát triển hả? Nếu như chúng tôi đào xuống 50m thì đó là nơi chúng tôi chôn dây cáp quang…Đó là lúc internet xuất hiện đầu tiên.”
Đến lượt Việt Nam: Loay hoay mãi chẳng biết làm sao? Nhưng vì cuộc thi nên cũng phải đào… Đào mãi , đào mãi chẵng thấy dây gì..Suy nghĩ một hồi rồi trịnh trọng tuyên bố:
- “Các nước mấy chú còn lạc hậu quá.! Chúng tôi đào hoài mà không thấy gì chứng tỏ lúc bấy giờ nước tôi đã bắt đầu dùng wireless (không dây)…”
Read more…

Chả dấu gì bác

10:41 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Chả dấu gì bác.

mat cuoi
truyen cuoi hay
Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn.
Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả.
Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả.
Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời.
Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía:
- Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ?
- Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.
Read more…

Ngang với…!

10:40 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Ngang với…!

mat cuoi
truyen cuoi hay

Bố Vợ Và Con rể Đi lên huyện.
Tới Bờ Sông, 2 bố Con nhìn thấy 1 con chó bơi ở dưới Sông.
Bố vợ: Con có biêt bơi không?
Con rể: dạ! Không ạ!
Bố Vợ: Ui! Mày không cả bằng con chó nữa à?
Con rể: Thế Bố biêt Bơi không ạ?
Bố Vợ: Ta Có Chứ!
Con rể: Thế Bố cũng chỉ ngang Với Con Chó Thôi! hehehe

Dẻo và bền nhất


- Thầy: Trò nghe đây: sắt thép, đồng…vật liệu nào dẻo dai và bền nhất?
- Quỳnh: Thưa thầy là…Thưa thầy cho 5 phút suy nghĩa ạ. Á! Thưa thầy vật dẻo dai và bền nhất đó là sợi tóc ạ.
- Thầy: Sao! Làm gì có chuyện đó sợi tóc làm sao có thể dẻo hơn sắt thép được?
- Quỳnh: Sao lại ko ạ! Thưa thầy chẳng phải người ta nói nghìn cân treo sợi tóc đó thôi ạ.

Uống nước nhớ…

- Thầy: Uống nước nhớ gì, em nào biết!
- Quỳnh: Dạ thưa thầy, uống nước kẻ trồng cây!
- Thầy: Sao lại uống nước nhớ kẻ trồng cây?
- Quỳnh: Dạ , vì em uống nước dừa mà thầy!
Read more…

Đánh thức

10:40 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười gia đình Đánh thức.

mat cuoi

Hai vợ chồng nhà kia cãi nhau, giận nhau, không ai nói với ai một câu nào.
Trước khi đi ngủ, người chồng viết một mảnh giấy ném cho vợ:
- “Sáng mai đánh thức tôi dậy lúc 5h, tôi có việc quan trọng phải làm”.
Hôm sau người chồng thức dậy lúc 7h.
Ông ta tìm thấy một mảnh giấy ghi:
- “5h rồi, dậy đi”.

Có phải con tôi không?

Một ông lão bệnh nặng sắp lên thiên đàng mà trong lòng còn nghi vấn bèn hỏi bà vợ:
- Tôi sắp chết rồi nhưng muốn biết một sự thật là thằng Út có phải là con của tôi không?
Bà vợ trả lời:
- Ông sắp lên thiên đàng rồi thì tui cũng không giấu làm gì, trong 4 đứa con, chỉ có thằng Út là con ông.
Ông lão: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Khi biết vợ mang thai

Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: “Tôi đã có thai” gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: “Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng nào?”.
Anh rể trả lời: “Cô tính xử lí thế nào?”.
Tiếp theo là bạn thân bán nhắn:tao đã khuyên mày bao nhiêu lần rồi bảo đừng đi chơi bậy nữa mà mày không nghe tao, thế chồng mày biết chưa?
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: “Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi”.
Đồng nghiệp nhắn: “Không phải chứ? Mới 2 ngày mà”.
Cấp trên trả lời: “Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi”.
Khách hàng nhắn tin: “Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng”.
Một người lạ nhắn: “Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé”.
Một người lạ khác nhắn: “Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?”.
Và một người lạ khác nhắn: “Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản.
Theo truyencuoi.vn
Read more…

Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình

10:38 |

Em là niềm an ủi và hy vọng của cả gia đình, không thể mãi đắm chìm trong tình yêu anh trao nữa. Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình.

Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình
Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình
Em biết anh sẽ trách, hận em nhưng nếu được chọn lại em vẫn sẽ rời xa. Em đã rời bỏ người thương yêu mình nhất, em phủ nhận tình cảm của mình để lo cho tương lai, cho gia đình đang chìm trong nợ nần. Em biết mình sai nhưng không bao giờ hối hận. Cảm ơn anh đã đến bên khi em đang tuyệt vọng trong mối tình mù quáng, vụng dại. Cảm ơn anh đã vực em dậy, cho em niềm vui và hạnh phúc. Những ngày tháng bên anh, bên những trang sách trên giảng đường có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời em.
Em phải tỉnh dậy anh à, em không thể vô tư khi gia đình đang chìm trong nợ nần, khi mẹ phải ngược xuôi vay tiền, khi anh trai phải rời ghế giảng đường để đi làm phụ mẹ. Tuy nhà lâm vào cảnh khó khăn, thiếu thốn nhưng vẫn động viên em học đến nơi đến chốn. Em là niềm an ủi và hy vọng của cả gia đình, em không thể mãi đắm chìm trong tình yêu anh trao mà để những người thân phải thất vọng.
Anh nói em vô tâm nhưng đâu biết em đã sống như thế nào khi phải xa anh. Em cũng là con người, cũng quặn thắt trong nhớ nhung, thổn thức gọi tên anh hàng đêm nhưng anh mãi không nghe thấy. Phải khó khăn lắm em mới điều chỉnh được cảm xúc, làm quen được với cuộc sống không có anh. Em lao vào học, tự làm thêm để trang trải học phí. Một con bé ngây ngô đặt chân lên thành phố, nơi đầy rẫy những toan tính, cạm bẫy. Em phải gồng mình chống chọi và học cách nghi ngờ sau những lần bị lừa gạt, bị bạn bè chơi xỏ.
Cuộc sống và những khắc nghiệt của nó làm em trở nên già dặn hơn. Em không thể vô tư cười đùa như những người cùng trang lứa. Em có nhiều nỗi lo, còn nhiều việc dang dở cần em thực hiện. Em không quên anh và tình cảm chân thành anh trao nhưng em đã cất nó sâu trong tim mình. Em đã rất giỏi để che giấu cảm xúc, để lạnh lùng nói câu chia tay mà không rơi một giọt nước mắt.
Em quay đi mặc anh gào khóc gọi tên, rồi em tự đánh vào tim mình, những vết thương rỉ máu nhưng sẽ không một ai biết được. Qua ngày mai em sẽ lại mạnh mẽ, sẽ tiếp tục hành trình dở dang và sẽ vắng bóng anh mãi mãi. Em không mong anh sẽ tha thứ nhưng mong anh mạnh mẽ và sống tốt. Mong rằng vết thương trong anh sẽ được ai đó khỏa lấp. Mong ai kia sẽ yêu anh, một tình yêu trọn vẹn.
Read more…

Trong anh mùa hè đã tắt

10:38 |

Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại trong anh mùa hè đã tắt.

Trong anh mùa hè đã tắt
Trong anh mùa hè đã tắt
5 năm rồi phải không em, kể từ ngày mình chia tay, thời gian đủ dài để anh vẫn nhận raa mình không thể quên được em, bây giờ ngồi lại, lục tung ký ức chỉ để anh tiếc nuối vì không thể giữ được em. Ngày mình yêu nhau mùa hè đẹp lắm. Anh, người con trai miền Nam, em là cô gái dịu dàng của miền Trung gió cát, mình gặp và yêu nhau trong những ngày hè bỏng nắng, em xuất hiện như một làn gió mát thổi ngang qua cuộc đời anh, để rồi mỗi lần xa nhau anh lại mong từng mùa hè.
Tình yêu của mình lớn dần theo những mùa hè anh về quê ngoại, anh yêu con đường đầy hoa sen dẫn vào nhà em, yêu khoảng sân rộng trước nhà nơi tình yêu của mình chỉ là những trò chơi tuổi nhỏ. Tình yêu ngày đó trong sáng và thánh thiện lắm, chẳng vướng bận một ước muốn tầm thường nào, những ngày hè rộn tiếng cười của anh và em…
Vậy mà mình xa nhau. Anh buồn, đi đến được tận cùng của nỗi đau, thất vọng và buông xuôi tất cả. 3 năm trời không liên lạc, chưa bao giờ anh thôi nghĩ về em. Anh học tập, ra trường, có công việc ổn định, mình như hoàn toàn thất lạc. Anh lập gia đình, không tình yêu, chỉ nghĩ phải có gia đình thôi. Anh vẫn luôn là người đàn ông tốt, lúc nào cũng dành tất cả cho vợ con, gia đình. Cuộc đời không như mình nghĩ, nhiều biến cố xảy ra, cứ nghĩ sẽ có một gia đình yên ấm, hạnh phúc, ai ngờ đâu…
Anh và vợ anh ly hôn khi con trai chưa tròn một năm tuổi, anh không có lỗi nhưng đời thường hay như thế, bỗng nhiên mất tất cả, mất gia đình, công việc bê tha, chán nản. Thời gian đó anh lại gặp, liên lạc được với em qua mạng xã hội, cuộc đời thật éo le em nhỉ. Nếu gặp em sớm hơn có lẽ giờ này anh đã khác.
Giờ đây anh lại một mình, như vừa trải qua một cơn đau, khó để vực dậy. Anh không còn là anh, mất phong độ, mất hết niềm tin vào cuộc sống, vậy mà mỗi lần được trò chuyện với em anh lại không nghĩ vậy. Anh chưa bao giờ cho em biết về tình trạng của anh cả, anh sợ em thương hại, sợ lắm. Mấy năm trời xa cách, mọi thứ đã đổi thay nhưng chỉ có em là không thay đổi, vẫn gần gũi dù khoảng cách thời gian và không gian là vời vợi. Anh biết giờ mình chẳng thể quay lại như ngày xưa, chẳng thể có em một lần nữa trong đời, vậy mà những suy nghĩ đó cứ ám ảnh anh suốt thời gian này, chắc là anh suy nghĩ ích kỷ quá.
Đêm trước lục tìm được những thứ gọi là kỷ vật của em, chỉ duy nhất những thứ đó anh còn giữ lại. Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Ngày ấy và bây giờ đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại chỉ là ký ức của những mùa hè hoài niệm. “Giờ đây anh bôn ba khắp nẻo đường đời, lòng nặng thương về người em gái nhỏ miền quê”. Anh đã không trở về trong những mùa phượng vĩ đơm hoa vì trong anh mùa hè đã tắt.
Read more…

Blog Radio 147: Cám ơn anh đã đánh mất em!

10:37 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 147: Cám ơn anh đã đánh mất em!. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Bạn thân mến,
Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này. Tình yêu, đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và sự bất diệt của con người. (Victor Hugo). Đây chính là thông điệp của rất nhiều lá thư gửi tới Blog Radio trong tuần vừa qua.
Có khi nào bạn trải qua những day dứt của một tình yêu, có khi nào chia tay một tình yêu và bạn không còn tin vào một tình yêu nữa sẽ đến với mình nhưng bạn có biết không chỉ có thời gian mới mang lại cho chúng ta câu trả lời Tình yêu là gì, và có những tình yêu mới đi qua nhưng thời gian sẽ chỉ cho chúng ta rằng tình yêu đích thực của mình đang đến ngay sau đó.
Blog Radio của tuần này dành cho những câu chuyện tình yêu như vậy, mời bạn cùng lắng nghe và chia sẻ suy nghĩ của mình với Blog Radio 147: Cám ơn anh đã đánh mất em! – với những lá thư chân thành, nồng nàn tình cảm và những bản tình ca ngọt ngào.
Ảnh minh họa: Deviantart
•    Cám ơn anh đã đánh mất em!
Anh thân yêu!
Một ngày nào đó em sẽ làm cô dâu khoác trên mình chiếc váy cưới trắng thật lộng lẫy và chú rể sẽ trao nhẫn vào tay em, nhưng người đó sẽ không phải là anh.Anh sẽ nắm tay một cô gái khác, anh sẽ vuốt tóc một cô gái khác dịu dàng hơn với em ngày xưa, còn em  vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa nhưng sẽ đi đưa áo mưa cho một người đàn ông khác.
Đường phố đông người chẳng ai biết em đã từng cùng anh đi qua đó, nên em mặc sức đi lướt qua và có thể chúng ta đi lướt qua nhau mà không biết.
Em sẽ xây một mái ấm sẽ nấu những bữa cơm thật ngon, một ngôi nhà ấm cúng với người em yêu hơn cả. Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu. Trong bức tranh tô màu cuộc sống của em sẽ chẳng có khuôn mặt anh.
Em từng nghĩ anh là người duy nhất. Nhưng em nhận ra cuộc đời đâu phải cổ tích. Cuộc đời như những bản tình ca dịu dàng, thiết tha, say mê như chưa hề cũ nhưng chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại. Như chính anh không phải điệp khúc của đời em.
Rồi sẽ có một một chàng trai yêu em nhất bước vào và đủ sức làm ấm cả con tim em, đủ sức thắp bừng lên ngọn lửa niềm tin trong em.
Và em sẽ nói lời cảm ơn anh vì đã đánh mất em để chàng trai khác nhận ra em là tình yêu. Để em được biết thế nào là ấm áp, là tình yêu cuộc đời mình và xiết chặt của vòng tay.
Sẽ có một người mở một bản nhạc nhẹ vào mỗi buổi sáng em thức dậy, sẽ trồng hoa hồng vào khu vườn nhỏ của em, loài hoa mà em yêu thích nhất.
Người sẽ mang tiếng cười cho căn phòng trống trải sẽ xoa dịu nỗi đau trong góc khuất của trái tim em một cách nhẹ nhàng, êm ái.
Người sẽ thắp lên những ngọn nến niềm tin và mãi che chở cho nó không bị tắt.
Người sẽ làm ấm góc khuất lạnh lẽo của em bằng sự ấm áp của trái tim. Người sẽ mở tung cánh cửa tình yêu của em để em đón nhận tình yêu và cho đi tình yêu của mình.
Anh sẽ nhẹ nhàng bước ra góc khuất trái tim em, và ra khỏi con tim em. Anh sẽ như cơn gió vô tình, vô tình đến làm mát cuộc đời em trong thoáng giây…
Cám ơn anh vì đã đánh mất em!
  • Gửi từ email Diệp Hương - diephuong2011@
Ảnh minh họa: Bloodlust686
•    Tình yêu của người đến sau
Những khi một mình, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào cho em được hạnh phúc, bởi vì anh là người đến sau.
Những khi bên em, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào để em luôn cười thật tươi với anh, bởi vì anh là người đến sau.
Những khi xa em, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào để được nhìn thấy em dù anh mới gặp em hôm trước, bởi vì anh là người đến sau.
Những khi nhớ em, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình làm thế nào để được nghe thấy tiếng em hoặc mong nhận được 1 tin nhắn từ em, bởi vì anh là người đến sau.
Và những khi ôm em trong lòng, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào để giữ em lại được bên anh mãi mãi….bởi vì anh là người đến sau.
Anh chỉ biết yêu, yêu và yêu em. Anh chỉ biết cố gắng, cố gắng và cố gắng để làm em vui. Nhưng càng yêu em nhiều bao nhiêu, cố gắng nhiều bao nhiêu thì trong một lúc nào đó anh lại sợ em xa anh bấy nhiêu…. cũng tại bởi anh là người đến sau.
Đôi khi anh muốn bỏ cuộc vì làm người đến sau. Một đoạn đường chỉ có anh và em mà sao như chúng ta đi giữa dòng người tấp nập, một cái nắm tay thật nhẹ nhàng mà anh cảm giác như đang được “dắt đi” chứ không phải nắm tay, một sự quan tâm thật nhẹ nhàng cũng chỉ làm em cười với anh trong chốc lát….tất cả tình cảm anh dành cho em mà sao anh thấy thật trống rỗng..trống rỗng vì anh chưa cảm nhận được nó, trống rỗng vì có lẽ em đang “lạnh nhạt” khi phải gặp lại những gì em đã có trong quá khứ..
Em à, anh cũng như bao người con trai khác, anh chỉ biết yêu và làm hết sức trong khả năng của mình để mang đến hạnh phúc cho em. Một mình trong phòng và nghe bài “ Như đã dấu yêu “ càng làm anh thêm buồn và luôn mong : .. “ Nhưng anh ước gì, mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai…” như thế có phải tốt hơn không?
Nhưng em à, cái gì là quá khứ thì hãy cho nó ngủ yên, vì ai cũng có một bí mật cho riêng mình, và em hãy giữ lấy nó. Hãy chôn tất cả trong tim của mình..vì một lúc nào đó em sẽ hiểu tình yêu của “người đến sau “.
Ảnh minh họa: Beorange
Thế đấy, làm người đến sau thật khó phải không em? Cái khó đấy đã làm anh phải cố gắng nhiều hơn, và làm anh yêu em nhiều hơn. Nhưng chính cái lúc yêu em nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn thì anh lại làm em buồn nhiều hơn bởi những suy nghĩ của anh. Vì cái lí do là “ người đến sau “ đó mà đôi khi anh không biết rằng em đang bước đến gần anh và cho anh cơ hội.
Con đường mà anh cảm thấy ồn ào đó là lúc em đang có được sự bình yên trong em, cái nắm tay mà anh cảm thấy hờ hững đó là vì em muốn anh nắm chặt tay em hơn nữa, và sự quan tâm nhẹ nhàng mà chỉ nhận được nụ cười trong chốc lát của em đó là vì em muốn anh ôm em thật chặt trong lúc đó…Tất cả, tất cả, anh đã không cảm nhận được tình yêu em đang dành cho anh. Và khi anh nhận ra thì em đã không còn bên anh nữa…
Anh đã sai rồi…
Và chính lúc này đây, em đã cho anh hiểu được rằng: “Người đến sau lại đang chính là người bước gần nhất đến trái tim em”.
Em ơi, đừng trách và đừng giận anh nữa nhé… bởi vì “ người đến sau”  yêu em lắm…
  • Gửi từ email Đức Nguyễn – nguyenduchntv@
Ảnh minh họa: SingingRiver
•    10 điều em thích anh…
Lời tác giả: Sau những gì đã qua tôi nhận ra: “Tình yêu chỉ có một, nhưng thứ na ná tình yêu thì có rất nhiều”. không phải ai may mắn cũng tìm được tình yêu thật sự của mình trong cuộc đời chỉ sau 1 vài lần gặp gỡ, không phải ai cũng thấm thía tình yêu thật sự chỉ sau 1 cuộc tình….Tôi đã nhận ra, điều mà mình cần ở anh, người đàn ông mang đến cho tôi đầy đủ những cảm xúc yêu thương nhất vì những điều giản dị nhất….
1- Em thích cảm giác khi bên nhau, anh hay đưa tay vuốt tóc em. Mái tóc chưa đủ dài và không đủ đẹp để làm em tự tin nhưng khi những ngón tay anh chạm vào từng sợi tóc đủ làm trái tim em ngân lên những giai điệu dễ thương. Anh hay nói rằng em có mái tóc đẹp,và anh thích kiểu tóc của em, màu tóc của em, mùi hương trên tóc em… chỉ đơn giản vì nó là của em. Có lẽ từ khi quen anh, em biết để ý chăm chút mái tóc của mình, thay vì để mặc nó bơ phờ xơ xác như trước, thậm chí càng xơ xác càng cuốn và đánh phồng đẹp hơn. Có lẽ từ đó em thích ngắm mái tóc mình trong gương nhiều hơn, chải tóc nhiều hơn, cân nhắc chọn dầu gội với mùi hương nồng nàn hơn…2- Em thích cách mỗi khi nói chuyện điện thoại, anh không bao giờ và chưa bao giờ cúp máy trước. Lúc nào anh cũng im lặng đợi em cụp máy, hoặc nếu thấy em bướng bỉnh thì anh sẽ nhắc em “em cúp máy đi em”. Nó tạo cho em cảm giác yên bình ghê gớm. Không biết điều gì đã tạo nên cách cư xử tuyệt vời này của anh, chỉ 1 điều nhỏ nhặt thôi, có thể với người khác nó chẳng là gì cả, trong vô vàn những sự quan tâm chăm sóc nhau, nhưng chỉ 1 hành động cực nhỏ này thôi, em cảm nhận nhiều điều lắm… Lúc nào em cũng thấy yên tâm rằng anh sẽ luôn kiên nhẫn đứng bên em, kiên nhẫn và lo lắng cho em…
3- Lúc nào anh cũng che chở em. Đi ngòai đường, đi chơi, đi trên xe máy… cứ khi nào cảm thấy có gì bất trắc, hoặc thấy xe sóc,  anh sẽ đưa tay ra vỗ về và che chắn cho em… Điều này cứ tự nhiên như thế, nó là hơi thở của anh vậy!
4- Em thích cái cách anh cứ nhìn sâu vào mắt em, mọi lúc, mọi nơi, không bao giờ né tránh. Điều đó cho em thấy anh là người thẳng thắn và chân thành, chỉ một cái nhìn thôi anh ạ!
5-  Anh thích mọi thứ ở em, và khen mọi thứ của em. Từ 1 chiếc váy mới, chiếc cặp tóc lạ, hay vòng tay, màu son, màu mắt, mùi nước hoa… Với anh, cái gì cũng dễ thương, quyến rũ, cũng đẹp, cũng hay… Em cảm giác anh yêu mọi thứ ở em, mọi điều  ỏ em,và em có thể dễ dàng bộc lộ cả những tính xấu nhất của mình không hề e ngại,vì em biết anh sẽ yêu cả những cái tật xấu đó nữa!
Ảnh minh họa: Cupcake_rufflebutt
6- Em thích nụ cười của anh. Bất cứ khi nào em nhìn anh là anh lại cười toe toét. Nụ cười của anh mang hương vị của sự nồng nàn, với chiếc răng khểnh và đôi mắt lắp lánh sau cặp kính cận!
7- Em thích khi em để anh đợi lâu, lúc nào anh cũng bảo em: “Em ơi em cứ đi chầm chậm từ từ thôi nhé!”. Chẳng bao giờ anh giục em cái gì cả, anh cứ kiên nhẫn và tận tụy như thế, trách sao trái tim em cứ mềm dần đi.
8- Em yêu cái cách anh thích gây bất ngờ cho em, dù nhiều cái thật là ngộ nghĩnh và những cái kịch bản em đã thuộc từ những ngày được cưa cẩm bởi những chàng trai si tình. Anh không phải người đầu tiên đi giữa trời đêm Hà Nội, mua hoa về cho em, anh không phải người duy nhất đặt trước của nhà em bông hồng, anh không phải người số một mua cho em những thứ lặt vặt đáng yêu…Nhưng với anh, em cảm nhận, nó là điều tuyệt vời nhất mà em biết!
9- Em thích cái cách khi ngồi dưới ghế đá, anh hay để em tựa vào vai anh, em rất thích cảm giác đó, cảm giác ấm áp và tin cậy, khi anh lùa tay vào tóc em nghịch và thơm lên tóc em…
10- Và đơn giản, em nghĩ đến anh,vì anh là ANH thôi….
Chúa đã tạo ra anh cho em,và ngược lại,anh có biết không!
Theo blog radio.vn
Read more…

Blog Radio 146: Gửi các bạn lớp 13

10:36 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 146: Gửi các bạn lớp 13. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Vậy là tháng 9 đã đến, tháng 9 mùa thu tựu trường, tháng 9 nhập học với bao háo hức của một cấp học mới và những người bạn mới….

Nhưng mỗi năm khi tháng 9 mùa tựu trường về, có những nỗi niềm cần lắm được sẻ chia và tiếp thêm sức mạnh…
Tuần vừa qua Blog Radio đã nhận được rất nhiều lá thư của những thí sinh không có kết quả như mong đợi trong kỳ thi Đại học vừa qua. Những lá thư đầy tâm sự, cung bậc cảm xúc khác nhau… đó là nỗi niềm thất vọng, những giọt nước mắt… nhưng trong những lá thư đó vẫn đầy ắp những lời tự động viên mình, những chia sẻ dự định cho một năm tiếp theo. Trượt đại học không phải là bạn đã mất tất cả, trượt đại học, bạn có những con đường đi cho riêng mình, trong số đó rất nhiều bạn lựa chọn con đường tiếp tục dùi mài kinh sử chờ đợi một năm thi quyết tâm thử sức ấp lánh niềm tin vào một năm thi tới. Mời bạn cùng chia sẻ những cung bậc cảm xúc này với Blog Radio Gửi các bạn lớp 13:

Ảnh minh họa: CoasterCannons
  • Lá thư con trai trượt đại học gửi mẹ:
“Mẹ à! Con trai của mẹ nè. Chắc giờ này ở nhà mẹ cũng đang nhớ con lắm phải không mẹ. Con cũng thế, ở nơi xa này con luôn ngóng về nhà, về tổ ấm gia đình mình. Bố đã không ở nhà rồi, mẹ buồn lắm phải không. Con chỉ chờ mong sao thi học kì thật nhanh để con được về với mẹ thôi, lúc đó con sẽ làm lại một lần nữa mẹ à. Con biết mặc dù mình là con trai. Con trai chí ở bốn phương, nhưng con không thể không nhớ mẹ, không nhớ em được.
Con đang làm gì mẹ biết không? Con đang ôn thi lại mẹ à, ngành con đang theo học ở trường đại học Đà Lạt bây giờ cũng không phải không tốt nhưng con vẫn muốn con sẽ chính mình.
Năm vừa rồi, lúc báo điểm chắc mẹ thất vọng về con lắm phải không mẹ? Con biết chứ, hi vọng của cả gia đình ta mà. Con cũng buồn lắm nhưng con không thể nói gi ngoài lời xin lỗi bố mẹ, xin lỗi ông bà và tất cả mọi người, con tự nhủ mình sẽ phải làm lại, làm lại từ đầu. Con đã từ chối việc ở nhà ôn thi lại bằng cách làm hồ sơ NV2 vào trường đại học Đà Lạt, như một kẻ thất bại. Mẹ biết không đó là sự chạy trốn của con thôi mẹ à. Một thằng con trai hèn quá phải không mẹ? Con biết chứ, nhưng con không thể đối diện với sự thật một đứa học giỏi nhất xóm trong vòng 12 năm, trong mắt mọi người con là đứa giỏi lắm, mà giờ đây lại trượt đại học.
Ngày con vào Đà Lạt nhập học con đã nếm trải cảm giác xa nhà, xa mẹ thực sự. Con buồn lắm, cảm giác trống vắng ùa vào tâm can con. Nhưng mẹ ơi, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất đối với con, bằng niềm tin mẹ trao cho con, con tự nhủ con sẽ làm được. Làm được mẹ à. Giờ con vừa học vừa ôn thi. con làm hồ sơ thi vào đại học Y Hải Phòng. Một trường cao hơn trường năm trước con thi, vì mẹ, vì những giọt mồ hôi bố đã đổ để con được bằng bạn bằng bè, con sẽ cố gắng, nỗ lực hết mình, và con tin con sẽ làm được mẹ à.
Con sẽ không để mẹ thất vọng về con nữa đâu. Con hứa đó. Mẹ ơi! con yêu mẹ nhất trên đời.. .Hãy tin con mẹ nhé, con sẽ làm được!
Mẹ ơi, con nhớ nhà!”
•    Gửi từ email Thanh Tùng – nguyenphucthanhtung@
Ảnh minh họa: Raysoda
  • Lá thư chị gửi em gái
Em gái yêu quý!
Những ngày qua, chị gái đón nhận rất nhiều tin mừng đỗ đại học với số điểm khá cao. Nhưng…không phải là của Còi, mà là từ những em của bạn bè chị. Vui mừng cho bạn, nhưng chị không tránh khỏi nỗi tủi thân, và buồn phiền.
Chị không thất vọng, không hoảng hốt, không trách móc em gái. Chị bình thản đón nhận tin trượt đại học của em, \trong lòng đau xót nhưng trên hết là sự lo lắng cho tinh thần của em. Em gái bé nhỏ và yếu ớt, chị không biết rồi em có vượt qua được cú sốc này mà đứng dậy được không? Hơn hết, chị thương và lo cho Còi lắm. Những cố gắng và quyết tâm của em đã vỡ vụn, tan tác từ cái giây phút điểm thi được thông báo. Và, ngay cả bây giờ đây, khi ngồi gõ những dòng tâm sự này, chị cũng đã phải cố dằn xuống những cảm xúc, giận và thương…
Chị biết ngay hôm đầu tiên chị về, em khóc ngay cạnh chị. Chị tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, bố mẹ cãi nhau, bố ngủ ghế ngoài, còn em khóc ngay cạnh chị. Chị không biết, mình mà tỉnh dậy thì làm gì lúc ấy, vì chính chị cũng sợ, chị cũng thấy hụt hẫng lắm. Chị không biết xử trí thế nào, chỉ còn mỗi cách là vòng tay ôm em thật chặt. E m nhớ không, phút chị trở mình ấy, chính là lúc chị muốn em biết rằng, em gái có chị ở bên sẵn sàng bên em khi em yếu lòng nhất, là nơi tin tưởng nhất để em có thể tựa vào, em hiểu không?
Bố mẹ cũng chịu nhiều áp lực, em cố gắng thông cảm cho bố mẹ. Cũng giống như em, bố mẹ cũng khổ tâm lắm, nhưng không thể cứ lầm lũi và im lặng được. Bố mẹ thương em lắm chứ, nhưng thương thì cho roi cho vọt. Điều cần thiết là học cách chịu đựng, có lòng tự trọng, tự ái em sẽ lớn lên. Và em biết đấy, rồi chuyện này sẽ mất khoảng 2 tháng nữa mới lắng xuống được! Em sẽ còn phải chịu đựng nhiều hiểu không? Bạn bè, thầy cô giáo, hàng xóm láng giềng.Và chị thì cầu khấn trời phật, cho em có đủ sức mạnh để vượt qua những dư luận ấy.
Nhưng không phải là lờ đi, là lãng quên hay lảng tránh nó. Mà chính là sự đối mặt một cách nghiêm túc, dám chấp nhận thất bại, để lần sau và thậm chí là lần sau nữa… em vượt qua, dạn dĩ, trưởng thành hơn. Biết đau, biết tủi, biết nhục… thì em sẽ tự biết cách tìm ra.
Chị gái sẽ luôn ở bên cạnh, chia sẻ muộn phiền với em. Chị muốn em nghiêm túc nhìn lại bản thân mình, xét đoán những sai lầm,vì con người trưởng thành hơn từ những thất bại, những sai lầm. Và chị sẽ ở bên, giúp em sửa chữa, chị cần sự hợp tác của em, em gái ah.
“Thất bại không có nghĩa là em đã cúi đầu , mà chỉ đơn giản là em phải đủ can đảm để đương đầu với nó”…
Cố gắng lên nhé, em gái !
Chị gái của em
Lê Hoàng Vân
Ảnh minh họa: vi.sualize
Và sau đây là lá thư của người em gái được nhắc tới trong lá thư trước, 1 năm sau khi cô gái ấy nhận được lá thư từ người chị gái của mình:
  • Vì sao tôi trượt Đại học !
Tôi đã từng trượt Đại học. Cú sốc đầu đời của tuổi 18 làm tôi thực sự hoảng loạn. Thời gian đầu khi biết điểm đó là một bất ngờ lớn đối với tôi, với bố mẹ Thầy cô và bạn bè vì sức học của tôi không đến nỗi nào, tôi chăm chỉ và học khá. Vậy mà tôi đã trượt…
Cuộc sống với tôi lúc ấy dường như địa ngục, tôi mệt mỏi, chán nản tôi lâm vào trạng thái trầm uất và căng thẳng. Hy vọng nhiều thì thất vọng càng lớn. Tôi khóc, mất ngủ tôi vật vã mất ngày liền…đôi lúc tôi thấy mình là người thừa và còn buồn hơn nữa khi kết quả thấp kém của tôi kéo theo không khí nặng nề của gia đình, bố mẹ không nói gì, ko trách mắng  nhưng nhìn bố mẹ tôi biết lòng họ trĩu nặng.
Rồi một ngày tôi nhận được lá thư của Chị gái, lá thư dài 5 trang toàn chữ, lá thư kể về những thất bại của chị đã gặp phải và cách chị đứng lên sau những lần vấp ngã ấy. Tôi đọc mà nhòe nhoẹt nước mắt đó là cảm giác thấy mình có lỗi nhiều hơn là thấy mình đáng thương, tôi có lỗi với bố với mẹ với chị với tất cả những người thân mà tôi yêu quí. Tôi vẫn còn nhớ như in một câu nói chị viết trong lá thư ấy : “ Thất bại không có nghĩa là em đã cúi đầu , mà chỉ đơn giản là em phải đủ can đảm để đương đầu với nó ”…đúng cái giây phút ấy tôi biết mình phải đứng dậy và mạnh mẽ hơn bao giờ hết gạt đi nước mắt tôi hiểu mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, vì tương lai vì ước mơ và vì những người thân yêu của tôi.
Với 19 điểm tôi có thể đi NV2 một trường ĐH công lập nào đó nhưng tôi đã không nộp đơn mà quyết định ở nhà ôn thi thêm 1 năm nữa. Việc đi học ĐH có thể sẽ giúp  tôi thoát khỏi tình trạng hiện tại nhưng sau này không dám chắc tôi sẽ hối hận về quyết định của mình, tôi không muốn từ bỏ ước mơ và cũng không muốn chạy trốn.
Có lẽ với tôi công việc quan trọng nhất mà tôi phải làm lúc đó là vạch ra những sai lầm của bản thân ? Vì sao tôi trượt ĐH ?  Lí do nào khiến tôi thất bại ?
Phương pháp học tập
Những năm đi học tôi là 1 đứa chăm chỉ và cần mẫn, thời gian chính dành nhiều cho việc học tập, học tối ngày thời gian đi học ở trường thời gian học ở nhà thời gian học thư viện chính vì thời khóa biểu bị lấp kín nên tôi ít có thời gian đi chơi cùng bạn bè hay tự thưởng cho mình giây phút thoải mái sau giờ học trên lớp, ít lao động nên đầu óc lúc nào cũng bị căng cứng và với việc học nhiều như vậy kéo theo cảm giác mệt mỏi, căng thẳng, stress…  Áp lực của bài vở đôi khi khiến tôi thấy rã rời và hiệu quả tiếp thu bài không cao. Đó là cách học nhồi nhét.
Lớp 12, tôi dành nhiều thời gian học thuộc lòng, vì thi trắc nghiệm lí thuyết đã chiếm đến 50%, tôi học như một con vẹt thuộc làu làu từng bài trong sách giáo khoa. Tôi có thể nhớ được từng bài, từng chuyên đề về 1 dạng bài nào đó nhưng tôi lại lúng túng trước những đề bài tổng hợp nhiều kiến thức. Học không có chiều sâu, không hiểu rõ bản chất của vấn đề, học tủ dùng trí nhớ mà không khái quát được những vấn đề trọng tâm của toàn bài. Chính vì vậy mà khi gặp những dạng bài lạ tôi không biết cách giải quyết và khi bị căng thẳng tôi thường dễ quên chúng? Đó là cách học hời hợt.
Cấp 3 lớp tôi có khá nhiều bạn học giỏi nhưng vì tính sĩ diện tôi rất ít khi hỏi bài bạn bè, tôi luôn tự mình giải quyết nhưng quá nhiều thắc mắc khiến tôi không thể tự làm được, khó là tôi bỏ! Đó lại là 1 sai lầm lớn nữa với tôi. Học Thầy không tày học bạn, vậy mà tôi tìm cách giấu dốt chỉ vì sợ bạn bè coi thường. Tôi luôn đặt nặng áp lực về điểm số và bằng mọi cách để đạt dược điểm cao không muốn thua kém bạn bè. Mục đích ấy quá cao khiến tôi luôn cảm thấy nặng nề và lo lắng trước những kì kiểm tra và kì thi, tâm lí không thoải mái tôi không thể làm tốt.
Tính tôi nhút nhát và không nhiều bạn công thêm với việc ít tham gia các hoạt động của lớp vì sợ tốn nhiều thời gian làm tôi lúc nào cũng như thu mình vào vỏ ốc. Giờ tôi mới ngộ ra một điều rằng những hoạt động ngoại khóa trên lớp thực sự bổ ích chúng khiến tôi gần gũi mọi người, tự tin và dạn dĩ hơn giảm stress sau mỗi giờ lên lớp và hơn thế nữa thay bằng sự lo lắng tôi sẽ tự tin hơn khi tham gia những kì thi.
Và cách giải quyết
Sang năm ôn thi lại, tôi cố gắng dành nhiều thời gian cho mình. Không cắm đầu vào học nữa. Thời gian rỗi tôi giúp mẹ công việc nhà, lao động khiến đầu óc tôi sảng khoái và minh mẫn hơn. Tôi đăng kí tham gia một lớp học 13 ở trung tâm gần nhà. Việc học bài bản có Thầy chỉ dạy là rất cần thiết vì Thầy cô là những người hệ thống sườn kiến thức cho mình, đừng ngại đừng xấu hổ vì ở đâu chúng ta cũng kiếm được những người bạn mới. Học lớp 13 tôi biết thêm nhiều bạn tôi cởi mở thân thiện và cười nhiều hơn, ngoài giờ học chúng tôi còn trao đổi bài vở với nhau, tôi không còn ngại hỏi bài vở bạn bè hỏi thật kĩ đến khi nào hiểu rõ bản chất mới thôi, tôi phát hiện ra các bạn lớp 13 học không hề kém có lẽ họ cũng giống như tôi sai lầm một chút về đường đi mà thôi.
Lớp 13, tôi không cố nhồi nhét kiến thức vào đầu, sắp xếp một thời gian biểu hợp lí cho từng môn học tôi có nhiều thời gian hơn vì chỉ phải học 3 môn chính. Tôi đọc kĩ các dạng bài trong sách nghiền ngẫm nó rồi thâu tóm những ý cần phải nhớ và học, học phần nào chắc chắn phần đó, thà học 10 biết 5 còn hơn học 10 biết 8 mà hời hợt đụng vào đâu cũng không hiểu rõ vấn đề.
Học xong chương trình 2 tháng cuối tôi bắt tay vào làm đề, bấm thời gian và theo dõi tiến trình làm bài. Những lần làm đề giúp tôi rút ra được nhiều kinh nghiệm đặc biệt trong cách trình bài bài là khâu mà tôi yếu nhất đối với môn Toán. Tìm ra cách giải nhanh nhất đối với những môn thi trắc nghiệm. 1 ngày chỉ cần làm  2 đề thì trong 1 tháng kinh nghiệm dắt túi cũng được kha khá rồi đấy.
Ngoài ra tôi còn tham gia một số hoạt động XH của đoàn Thanh niên tổ chức vào những dịp cuối tuần như biểu diễn văn nghệ, đi thăm các làng trẻ em khuyết tật, tuyên truyền viên cho các hoạt động…. thời gian tham gia cùng với đội khiến tôi tự tin và hòa đồng hơn với mọi người và cảm thấy mình có ích hơn.
Kết quả
Vậy là tôi bước vào kì thi ĐH năm thứ 2, tinh thần thoải mái chỉ có đôi chút áp lực nhưng lòng tự tin có lẽ cũng che lấp đi được phần nào áp lực đó…
Tôi kết thúc kì thi đại học với một kết quả không đến nỗi nào, tôi đã đỗ vào ngồi trường mà tôi mơ ước. Niềm vui xen lẫn với niềm tự hào tôi biết mình đã chiến thắng bản thân. Chấp nhận thử thách và đương đầu với thất bại.
Cú sốc của tuổi 18 dạy tôi nhiều thứ, tôi đã không phải hối hận về quyết định mà mình lựa chọn như một lời dạy của bố đã từng nói với tôi: “Con vấp ngã chỗ nào con sẽ đứng lên chỗ đó, can đảm đối mặt với thất bại đừng chạy trốn nếu con không muốn là một kẻ hèn nhát”
Tôi chiến thắng và tôi không hèn nhát !
Nếu bạn nào muốn tìm sự chia sẻ thì hãy gửi thư cho tôi vào địa chỉ lethuha.nha.k12@gmail.com nhé, hi vọng tôi sẽ có những lời khuyên bổ ích cho các bạn !
Theo blog radio.vn
Read more…

Blog Radio 145: Được và mất

10:35 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 145: Được và mất. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Được và mất đó là hai mặt của cuộc sống dù ta biết rằng mất bao giờ cũng khó chấp nhận hơn được, mất bao giờ cũng đi kèm với sự luyến tiếc, thất vọng nhưng cũng giống như khi người ta nhận lại thì người ta phải biết cho đi.

Bởi vậy, nếu có một lúc nào đó cuộc sống không như ý bạn, có một lúc nào đó cuộc sống lấy đi của bạn một thứ quý giá, xin bạn đừng quỵ ngã, hãy giữ niềm tin vào cuộc sống và cố gắng thật nhiều, bởi một mai bạn sẽ nhận ra cộc sống đã tiếp sức cho ta lớn đến nhường nào!
“Có vấp ngã mắt mới nhìn sáng suốt,
Có đau thương lòng mới cứng rắn hơn
Có căng như một sợi dây đàn
Mới tạo được những âm thanh huyền diệu…”
Mời bạn cùng lắng nghe, bàn luận câu chuyện cuộc sống tuần này với Blog Radio, một câu chuyện về những được mất trong cuộc sống, câu chuyện được ví như một bản hòa ca mà mỗi người tìm được một nốt nhạc cho riêng mình ở trong đó. Bài viết mang tên Chuyện đời được mất, gửi từ bạn đọc MCTT8 – anhtrang.tb
Mời bạn click vào đây để nghe file audio Blog Radio 145: Được và mất
a
Blog Radio - Bỏ lại sau lưng những xô bồ của cuộc sống, tìm giây phút thư giãn hiếm hoi cho tâm hồn… Đặt nhẹ nhàng cơ thể mệt rã sau một ngày rong ruổi… bỗng dưng ta xót xa chợt vấn lòng mình, tại sao ta không thể vui niềm vui của ngày trước?
Thời gian vốn chẳng biết chờ đợi, ta thấy già nhanh hơn cả sự tiến bộ đến chóng mặt của những công nghệ ngày càng hiện đại, nhưng đổi ngược lại ta được gì khi những phiền não cũng theo đó tỉ lệ thuận với nó….
Ta miệt mài, cố gắng để không bị cuộc sống bỏ rớt, nhưng hình như cuộc sống chẳng bao giờ biết đến sự cố gắng của ta hay thậm chí còn có lúc nó nhẫn tâm quay lưng vô tình đến khắc nghiệt.
Ta thấy nhiều hơn những tòa nhà cao ngất ngưởng thi nhau mọc lên…giống như những cánh tay của con người đang không ngừng vươn tới những chân trời mới… Nhưng, có ai đó đã kịp nhận ra rằng hình như lâu lắm rồi ta không còn biết đến vẻ tròn trĩnh của những ánh trăng đêm rằm căng đầy trong lành đến thuần khiết. Thèm một đêm yên bình, thèm một lần được làm thi sĩ uống ánh trăng…
Ta miệt mài đi tìm những ngả tri thức, có nhiều hơn những định luật được chứng minh, bảng danh sách những nhà khoa học ngày càng chồng chéo nhưng ta vẫn phải chép miệng khi phát hiện sao lại có nhiều những phán đoán sai lầm đến vậy?
Người ta có thể tìm ra lọai thuốc kéo dài sự sống cho con người ngay cả khi họ đang chơi với đứng bên bờ vực thẳm của cái chết cận kề….Y học mang lại nhiều hơn niềm tin vào cuộc sống, đổi lại cho đến một ngày bỗng dưng ta bắt gặp những ánh mắt nheo nhúm, những cái chép miệng vội vàng, những cái lắc đầu thất vọng… những chiếc khăn tang màu trắng… những giọt nước mắt li biệt…
Ảnh minh họa: vi.sualize
Ta nắm bắt cơ hội và biến nó thành những khoản lợi nhuận khổng lồ, có không ít những ánh mắt ngưỡng mộ soi vào ta không ít những lời ca tụng, hay cả những xu nịnh làm ta thấy lạnh buốt cả xương sống đứng trên bục vinh quang, hai tay vỗ ngực. Ta tưởng tượng mình giống như một con kinh kông đang ăn mừng chiến thắng… nhưng những giá trị nhân sinh đích thực lại chẳng khác nào mũi tên đâm vào ngực làm ta chảy máu… Vậy rốt cuộc có phải ta đang đau cùng chiến thắng…
Con người bắt đầu biết dùng nhiều hơn một thứ ngôn ngữ để thỏa mãn, đáp ứng nhu cầu giao tiếp…những nền văn hóa cũng từ đó có thể tìm đến nhau, giao lưu, hòa nhập tạo nên một cộng đồng phong phú với đầy đủ những sắc màu thế giới sinh động hơn, rộng mở hơn, thông thoáng hơn. Nhưng cái gọi là tình yêu lại trở nên nhỏ bé và lọt thỏm trước sự rộng lớn bao la ấy và thay vào đó là sự dè chừng, đề phòng lẫn nhau, sự chân thành không còn không gian để sinh sôi nảy nở và những nghi ngờ được thể phát sinh. Ta có thể tin vào ai khi ngay cả bản thân mình ta còn thấy những mâu thuẫn ngày càng dày hơn.
Những cái đầu siêu phàm chụm lại, những niềm đam mê khoa học được quy tụ loài người có thể dễ dàng chạm tới mặt trăng, một miền đất mới đầy hứa hẹn. Ta mơ nhiều hơn những giấc mơ ngọt ngào, thoảng nghe bên tai giọng hát ai đó cất lên “Đường vào tim ai ôi băng giá” chợt thấy xót xa khi cái khôn cùng ta cũng có thể chinh phục được mà gõ cửa lòng người sao mà khó khăn đến vậy? Ai biết sự nhỏ bé của trái tim lại mênh mang khó nắm bắt? Những yêu thương thật mong manh dễ vỡ? Một khoảng trống đối lập biết khi nào có thể khỏa lấp được?
Có không ít những cái cười báng nhạo khi thấy ai đó vẫn miệt mài đi tìm “một mái nhà tranh hai trái tim vàng” mà chẳng thể hay nói đúng hơn là chẳng bao giờ hiểu cuộc hành trình ấy mang tên “cuộc hành trình hạnh phúc” – một hành trình có không ít những giọt nước mắt, không ít những khổ đau… và thậm chí có cả những sự đánh đổi…
Ta chiến đấu, đổ máu để đổi lấy sự tự do, sư hi sinh sẽ luôn còn nguyên vẹn với thời gian như những những mốc son để nhớ về một thời hùng tráng, như những khúc tình ca còn vang vọng mãi trong trái tim những con người yêu hòa bình…
Ta vùng vẫy trong khoảng không bao la của chính mình nhưng ai biết được đâu đó vẫn có những tâm hồn vẫn khát khao lắm những khoảng lặng siêu thoát, những giây phút phóng túng… Hãy biết san sẻ những yêu thương để cuộc sống này có thêm nhiều hơn những yên bình cho nhân loại…
Ta biết đến nhiều hơn những cao lương mỹ vị khi cuộc sống bắt đầu nhận thức rõ được tầm quan trọng của sự hưởng thụ, hàng loạt những thực phẩm mới ra đời để đáp ứng những nhu cầu khôn cùng của con người nhưng rồi cũng từ đó kéo theo nhiều hơn những sự hoang mang khi mà cái gọi là chất lượng chưa được những nhà sản xuất thực sự coi trọng.
Thay vì những chồng sách cao hơn cả đầu người, tri thức được gói gọn nhẹ hơn trên những bàn phím, thay vì cặm cụi lật tìm trên dãy dài mục lục ta chỉ cần gõ những chữ cái đầu, một loạt dây chuyền hiện đại, ta có thể ngốn hàng giờ ngồi trước màn hình vi tính thay vì ngâm nghi những trang sách hay những chén trà đặc và giây phút sôi nổi luận bàn văn thơ thật thi vị.
Thời đại tự do hôn nhân, con người thực sự cảm thấy hạnh phúc khi được giải phóng khỏi cái thời “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, tình yêu có nhiều những cơ hội tìm đến với nhau và những yêu thương đong đầy hơn nhưng ai biết được rằng những chồng đơn li hôn ngày càng dày hơn người ta ngày càng thấy dễ dàng hơn khi nói đến hai từ “li dị” để rồi trách nhiệm với tình yêu không còn là cái gì cao cả nữa…
Đối thủ lớn nhất của con người là chính mình, khi ta thấy những đấu tranh trong con người mình ngày càng nhiều hơn thì cũng có nghĩa ta đang cố gắng để hoàn thiện mình, để những giá trị nhân sinh trở nên thiêng liêng cao đẹp hơn với đúng vị thế của nó và tất nhiên thế giới này sẽ trở nên vô cùng tươi đẹp.
Ảnh minh họa: vi.sualize
Vậy tại sao chúng ta không…
Giục trái tim biết yêu thương nhiều hơn những hận thù mù quáng…
Giục lòng mình biết xót xa hơn trước những mảnh đời ngang trái…
Và biết nói nhiều hơn những lời ngọt ngào để những tâm hồn xích lại gần nhau hơn.
Dặn bàn tay biết nâng đỡ những sự yếu ớt của cuộc đời để hơi ấm có thể có cơ hội tìm đến với biết bao những giá lạnh ngoài kia….
Dặn đôi mắt biết hướng về phía những chân trời của cái thiện
Hãy biết tích góp những giá trị đạo đức của cuộc đời thay vì để mình cuốn theo những nghiệt ngã vô thường…
Thêm một chút dằn lòng để những cố ý không còn có cơ hội làm ai đó tổn thương…
Thêm một chút khoan dung thay vì những trách móc để những sai lầm còn biết tìm đến với con đường sửa chữa…
Thêm một chút sẻ chia, một chút kiên nhẫn để lắng nghe những tâm sự của đồng loại thêm một bàn tay trợ giúp để hàng nghìn những khó khăn nhỏ bé hơn…
Thêm một ánh mắt đong đầy những ấm áp, bớt đi một chút những cái lạnh nhạt không cần thiết để cuộc sống này chẳng còn biết đến sự sợ hãi trước cơn gió mùa bất chợt…
Thêm một chút dũng cảm trước những thử thách, bớt một chút những cái chau mày để con đường phía trước san vợi những chông gai…
Thêm một chút thời gian để lắng nghe những bất an của cõi lòng, đừng vội vàng đốt thêm những ngọn lửa ưu phiền thay vì hãy thêm một chút lí trí xem như mọi chuyện có thể giải quyết…
Ảnh minh họa: vi.sualize
Khi người khác lên tiếng, hãy biết tập trung hai tai, con tim và khối óc… để những tích cực xua đi những hiểu lầm không đáng có.
Đừng vội vàng để mình cuốn theo những tiếng vỗ tay, những tiếng cười tán thưởng, hãy biết để những niềm vui ngấm dần… khi đó những tự kiêu sẽ tự khắc rút lui….
Sự phân tích suy ngẫm rất cần cho những lời phê bình, đừng vội vàng cắt ngang bằng những quan điểm chưa chín…để không còn những tự ái không đâu…
Biết tìm ra những mâu thuẫn trong con người mình cũng đồng nghĩa với chiến thắng đang ở rất gần ta.
Biết nghiêm hơn với mình và độ lượng với người.
Thêm một chút tự tin, bớt một chút tự ti, học cách biết tự trọng nhưng hãy khoan để cái tôi kiểm soát bản thân mình.
Thêm một chút cần cù đẩy cao hơn vị thế của những ý chí phấn đấu không ngừng… đừng để những ỷ lại lấn áp biến ta thành kẻ thừa trong xã hội…
Đừng để lòng tham trong tích tắc lên ngôi và rồi ta lại một lần phải rơi những giọt nước mắt …khi ấy sẽ chẳng có sự thông cảm hay xót thương nào ngoài những cái lắc đầu chán ngán…
Hãy biết yêu những sự mộc mạc, chân chất bởi chỉ có ở đó ta mới tìm thấy sự chân thành trong cuộc sống… những biểu hiện bên ngoài đôi khi làm ta choáng váng nhưng chẳng bao giờ nó có được những sự sâu xa cần thiết… thậm chí nó còn khiến ta lầm đường lạc lối hay biến thành con người hoàn toàn khác…
Hãy biết chăm sóc hơn đến bản thân mình…biết cười nhiều hơn để những phiền muộn tiêu tan
Trong khó khăn hãy biết nhiều hơn đến những nghị lực cần thiết, đừng vội vàng lùi bước, đừng vội vàng để ý chí lại phía sau….
Cuộc sống bớt đi một chút những nhọc nhằn… thêm nhiều hơn những hạnh phúc
Bớt đi nhiều hơn những hoài nghi để những cảm thông tìm đến với những cảm thông….
Bớt đi những lo âu muộn phiền để những niềm vui được thay thế….
Đừng để những buồn bực khiến những nếp nhăn làm bớt đi sự tươi trẻ yêu đời trên khuôn mặt đáng yêu… hãy để những niềm vui còn mãi với sự trẻ trung yêu đời… để ta biết rằng cuộc sống này đáng sống biết nhường nào…
Cuộc sống có muôn vàn những cung bậc mỗi trái tim sẽ góp phần làm nên những âm thanh trầm bổng… Hãy mở lòng mình để tâm hồn hứng lấy những yêu thương và sẻ chia… sẽ có vô vàn những bản nhạc, những vũ khúc cất lên và mang đến những ngọt ngào đong đầy…
Theo blog radio.vn
Read more…

Vợ yêu, đừng chạy trốn

16:47 |
Read more…