TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Kiếp Sau Vẫn Nguyện Làm Chồng Em

17:03 |
Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.
 Kiếp Sau Vẫn Nguyện Làm Chồng Em
Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.
Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.
Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.
Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh.
Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.
Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân.
Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.
Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều.
Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ.
Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ.
Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.
Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.
Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con.
Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.
Đến lần thứ ba cô tỉnh lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…
Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà.
Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.
Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.
Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo.
Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.
Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.
Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.
Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô, anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.
Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi…
Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.
Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:
“Anh yêu!
Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không?
Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.
Anh yêu! Cảm ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi.
Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.
Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.
Anh yêu! Cảm ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại được nữa.
Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.
Mãi mãi yêu anh!”
Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.
Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?”
Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.
Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?”
Read more…

Nếu Bạn Muốn Có Người Yêu

16:47 |

Để chấm dứt tình trạng độc thân, cực dễ dàng, bạn chỉ cần làm 1 việc trong vòng 3 giây thôi! Để tìm ra chồng tương lai, cũng chỉ cần 3 giây thôi! Vấn đề là bạn có dám làm cái việc 3 giây đó hay không?

 
Vì sao gặp bao nhiêu người, bạn vẫn chưa ưng cùng ai? Vì sao bao nhiêu chàng được giới thiệu, bạn đều né tránh họ bởi chẳng mấy cảm tình? Vì sao cứ Tết đến bạn phải dốc sạch túi vì tiền mừng tuổi lũ nhóc của bạn bè, mà tự hỏi lòng bao giờ mình mới… thu hồi vốn? Vì sao người ta sóng đôi đi ăn đêm còn bạn ôm gối một mình ngồi xem tivi mỗi cuối năm này tới cuối năm khác?
Để chấm dứt tình trạng độc thân, cực dễ dàng, bạn chỉ cần làm 1 việc trong vòng 3 giây thôi! Để tìm ra chồng tương lai, cũng chỉ cần 3 giây thôi! Vấn đề là bạn có dám làm cái việc 3 giây đó hay không?
1. Vì sao bạn vẫn đi về một mình?
Tuổi 16 – 20, những cô gái trẻ thích mùa thu hơn mùa đông, thích mùa xuân hơn mùa hạ, thích mùa gió hơn mùa mưa. Đơn giản là bởi, chúng ta thích những không gian gợi nhớ đến nỗi cô đơn ngọt ngào. Gặm nhấm sự lẻ loi trên mỗi con đường về vắng người hay đông xe cũng có thể dễ khiến ta mơ mộng đến một người nào đó đến bên, với hơi ấm cầm tay.
Sự cô quạnh ngọt ngào đó kết thúc nhanh chóng ở tuổi 20. Vì ta bắt đầu sốt ruột, sao đã 20 mà vẫn chưa ai ngỏ lời, chưa thấy ai đến bên chân thành? Trong đám bạn gái ở trường đại học, có những đứa đã trải qua vài mối tình hoặc đang say đắm với anh người yêu, với mối tình thắm thiết hay sét đánh nào đó nổi tiếng toàn trường, khiến bạn càng sốt ruột. Lác đác đã có bạn bè gióng tiếng rằng, chỉ đợi tốt nghiệp đại học là “anh ấy” sẽ cưới tớ! Trong khi tiến độ hò hẹn của bạn mới chỉ dừng ở đoạn, quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật bạn bè và nhìn nhau mỉm cười, về nhắn tin rồi add nick của nhau trên facebook.
Bạn quên mất là những cô bạn “đắt sô” yêu đương ấy chỉ chiếm 1% trong đám nữ sinh chung quanh. Còn tới 99 cô khác đang trong tình trạng vô tư hoặc nóng ruột trước tình yêu như bạn! Nên có nóng ruột cũng không thể bắt tình yêu chạy đến bạn thật nhanh như món quà được gửi chuyển phát nhanh.
Nhưng, điều ấy chẳng phải lý do làm bạn không có được người yêu vào tuổi 21, 22, thậm chí 25. Vậy lý do thực sự là gì? Hay tình yêu là người đưa thư đãng trí, đã mang chàng trai năm mới của bạn trao nhầm cho cô gái khác?
Tôi không biết bạn là ai. Tôi đoán bạn ở tuổi 25 và chưa yêu hoặc chỉ có vài kinh nghiệm không mấy sâu sắc về tình yêu ngắn ngủi đã kết thúc từ rất lâu rồi. Bạn đang ở chế độ chờ đợi một người con trai mới, một chuyện tình mới, một yêu thương đủ để tin cậy dài lâu. Nên tôi thử mô tả chân dung bạn thế này:
- Bố mẹ bạn nhắc nhở: Lớn rồi đừng để bố mẹ phải nhắc nhở nhiều nữa. Bố mẹ cho ăn học bao nhiêu năm, cũng đàng hoàng tử tế có kém gì ai. Thế thì đừng có yêu thằng nào vớ vẩn, phải chọn đứa tử tế, có công ăn việc làm đàng hoàng, nhớ chưa!
=> Bạn có biết vấn đề nằm ở chỗ, tất cả mọi ông bố bà mẹ của mọi chàng trai cô gái đều nói câu ấy hay không? Họ nói không sai, nhưng tai hại cho bạn ở chỗ, bố mẹ luôn mặc định bạn thật là đàng hoàng tử tế, bạn là chuẩn mực, chỉ có xã hội này đầy rẫy những kẻ không ra gì, phải tránh chúng nó ra.
Công việc đàng hoàng là gì? Là lương 10 triệu và có đóng bảo hiểm y tế, có biên chế trong cơ quan nhà nước? Thế những người lương 20 triệu bảo những kẻ kia thiếu chí tiến thủ thì sao? Thế những người bằng cấp đầy mình lại cho rằng, lượng tiền trong túi chẳng chắc đo đếm được sự tử tế đàng hoàng của người đàn ông thì sao! Mà người lương 50 triệu thì họ sẽ nhìn bạn thế nào?
Rõ ràng, một khi bố mẹ muốn bạn kiếm người hơn bạn nhiều thứ, thì thực tế cái người “hơn bạn nhiều thứ” ấy lại đang hướng tới một cô gái phải có nhiều điều kiện tốt hơn bạn, chứ hoàn toàn không phải bạn!
- Người quen bạn bè thường an ủi bạn: “Chắc em kén quá chứ gì!” Hoặc cũng có người bỡn cợt: “Yêu ai cũng thế, yêu anh, anh cảm ơn!”
=> Khi người ta nói với bạn rằng “Chắc em kén quá chứ gì!”, họ hoàn toàn không hề có ý an ủi bạn. Mà họ đang ngấm ngầm mỉa mai bạn đấy! Bởi thực ra trong mắt họ, bạn chẳng có nhiều ưu điểm như bạn tưởng tượng về bản thân! Ý nghĩ thực của họ là: “Gớm, “vốn liếng” có thế thôi mà kén chọn làm gì. Cứ tưởng mình có giá lắm sao! Kiếm lấy người “vừa tầm” đi thôi chứ, đừng có viển vông!”. Họ nghĩ về bạn khác hẳn bố mẹ bạn nói về bạn.
Nhiều người đều tin rằng, tình yêu là cái duyên, mà phải có duyên mới nên đôi lứa. Duyên là do trời định. Tôi lại nghĩ, chính bạn tạo ra cái duyên ấy. Bởi tâm thế cao ngạo mà bố mẹ và bạn tự trang bị, cộng với thực tiễn xám màu của bạn (trong mắt người khác) đã hình thành nên một bộ lọc rất khắc nghiệt, lọc hết những kẻ lai vãng không “môn đăng hộ đối” ra khỏi tầm quan sát của bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ví dụ dễ hiểu thế này thôi: Bạn luôn xỏ chân trong giày da thì bạn khó chấp nhận được một anh chàng đi dép nhựa tái chế đến nơi hẹn hò. Bạn là thành viên tích cực của diễn đàn văn học trên mạng Internet thì bạn khó cảm tình ngay lần đầu tiên với anh chàng đang úp sách lên mặt ngủ. Trong khi, có thể, trong mắt những người ấy, những ưu điểm mà bạn có thực ra lại chính là nhược điểm.
Chúng ta đã đặt quá nặng những “điều kiện” lên trong tình yêu. Ví dụ như: đồng điệu tâm hồn, môn đăng hộ đối, cùng dân ngoại tỉnh dễ thông cảm với nhau hơn, sở thích tương đồng, nhan sắc ngoại hình phù hợp… Hoặc hoành tráng hơn thì là “đại gia” xứng với “chân dài”, “gái đảm” xứng với “trụ cột gia đình”, “con nhà tử tế” hợp với “đẹp trai hiền lành chí thú làm ăn” v.v…
Nhưng, nếu yêu đương là sự kết hợp phù hợp và xứng đôi vừa lứa như thế, thì tình yêu đó là sự đổi chác với nhau chứ đâu phải là tình yêu? Bạn cho rằng bản thân mình có “giá” như thế này, và phải xứng với một chàng/nàng có “giá trị” như thế kia mới xứng đáng. Thì thứ tình yêu đó là phi vụ đi buôn “Một vốn – Một lời”, đúng theo kiểu “ông mất chân giò, bà thò chai rượu”.
Nên bạn cô đơn chẳng phải vì bạn không muốn yêu hay chưa ai yêu bạn, chỉ là bạn quan sát chung quanh và chưa thấy đối tác tình cảm nào sinh lời được cho bạn mà thôi! Nên bạn chẳng đầu tư tình yêu vào ai!
2. Hò hẹn tốc hành
Nếu bạn muốn khỏi ế, hãy nhanh chóng kiếm người yêu. (Điều này ai cũng biết, khỏi nhắc!)
Không hề có ai đặt ra quy định, tuổi ế là tuổi nào. Mỗi người tự định ra tuổi ế cho bản thân. Bạn đã 40 nhưng vẫn yêu đời, tự tại, hạnh phúc và rất thoải mái trong cuộc sống độc thân, vẫn còn mê hò hẹn và hăm hở tán tỉnh giai đẹp, thì bạn chưa hề ế! Nhưng gái quê mới 18 đã cuống lên nhìn trước ngó sau sợ ế, thì đúng là họ đã ở tuổi ế rồi!
Nếu bạn thấy bất ổn với sự tự do và cô đơn, tức là thực ra, bạn bắt đầu cần một người ở bên. Chúng ta đều là những thiên thần một cánh, mà phải có ai đó yêu ta và sóng đôi, chúng ta mới có thể bay lượn!
Tất nhiên cũng có những siêu nhân, họ có hai cánh và bay vù vù, họ sống một mình rất ổn, thậm chí vừa tự mình bay lượn vừa cắp theo một vài đứa con. Còn đại đa số chúng ta là không thể!
Người yêu có khi gắn bó chỉ vì một điều gì đó rất nhỏ nhặt và cảm động. Trên mạng có một cô gái thổ lộ, cô ấy yêu anh người yêu chỉ bởi, anh ấy thường ôm chặt cô từ phía sau, thật chặt. Rất đáng tiếc là sau khi chia tay người yêu (vì một số lý do thuộc về điều kiện cá nhân, kiểu như tôi đã xếp loại ở bài trước, loại điều kiện đổi chác) thì cô ấy không hề tìm được sự xúc động ấy ở những người con trai sau nữa. Dù cô đã cố tình dẫn người yêu mới tới chỗ mà người yêu cũ từng đứng, rồi cố tình muốn anh người yêu mới đứng ôm cô theo cách của người yêu cũ! Từ phía sau, thật chặt.
Và trong lúc người yêu mới cảm thấy lạ lẫm thú vị, thì cô thầm lặng chảy nước mắt vì nhớ đến những gì mình đã từng có trong tình yêu! Hóa ra tình yêu mà ta cần có, có lúc chẳng liên quan gì đến môn đăng hộ đối, chiều cao cân nặng, số tiền lương hàng tháng, sổ bảo hiểm xã hội đảm bảo sẽ có lương hưu để lĩnh vào ba chục năm tới!
Cái làm tôi nhớ ông xã nhất là ông ấy có đôi bàn tay rất ấm nóng. Và tay tôi luôn rất lạnh, tay tôi thường được ông ấy ủ ấm. Còn ông chồng tôi thì bảo, cái làm ông ấy nhớ nhất ở tôi là cái cách tôi đặt lòng bàn tay tôi vào lòng bàn tay ông ấy vuốt ve. Cái hơi ấm ấy đã giúp chúng tôi vượt qua được những trắc trở đổ vỡ suốt nhiều năm qua.
Tôi có một người bạn gái, hiền lành và nghèo, vào lúc bạn gần bốn mươi, đã một đời chồng, một mình nuôi con nhỏ, bạn bị tai nạn kinh hoàng người còn một dúm trên xe lăn. Thì cái lúc bạn thập tử nhất sinh nằm mê mệt trong phòng cấp cứu, lên xuống bàn mổ không biết bao bận ấy, một anh đẹp trai – hiền lành – ít nói – chưa vợ – nhà cửa đất đai rộng rãi, nghề nghiệp đàng hoàng, đang trông người thân ở giường bên đã… tỏ tình với bạn tôi. Sau này anh đón bạn tôi từ bệnh viện về nhà anh sống, mấy năm nay anh chăm sóc nâng niu hai mẹ con tới mức bạn tôi nói, tớ không thể tin cuộc đời tớ được gặp một phép nhiệm màu như thế. Nếu không phải tình yêu, thì còn thứ gì tạo nên được điều kỳ diệu ấy trong đời chúng ta?
Tôi nhớ tới một bài báo, viết về một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp mới cưới chồng mươi ngày. Chỉ vì một tai nạn giao thông, cô trở nên xấu xí và ốm yếu, người chồng đã bỏ cô đi ngay sau đó. Thật ngậm ngùi. Chắc chắn đám cưới đã diễn ra với sự ngầm định rằng, nhan sắc của cô tiếp viên, sức khỏe và khả năng kiếm tiền của cô là hai điều kiện quan trọng để yêu và cưới. Nên khi mất đi hai thứ đó, người phụ nữ đã không còn đáp ứng được sự lựa chọn của người đàn ông nữa.
Học cách nhắm mắt trong 3 giây!
Tôi chỉ muốn nói với bạn điều này: Nếu khi yêu bạn mở mắt quá to, xem xét quá kỹ lưỡng mọi điều kiện và ưu khuyết của người kia, thậm chí, cân nhắc xem anh ấy có tiền đồ không (hoặc có tiền và có đồ không!). Xem tổ tông nhà anh ấy có ai đánh vợ không, có ai ngoại tình không, xem quá khứ anh ấy có xả rác ra nơi công cộng lần nào không, đã đọc hết tứ đại danh tác văn học cổ điển Trung Hoa hay chưa, có năng lực bênh bạn trước mẹ chồng hay không v.v… Thì có thể vài trăm phần trăm khả năng là bạn sẽ mãi mãi ngồi chờ hoàng tử trong mộng đến rước.
Thậm chí hoàng tử đó có đến thật, bạn sẽ còn tiếp tục mở to mắt ra xăm xoi xem mặt chàng có mọc mụn không. Bạn không thể yêu chàng hoàng tử mặt đầy mụn. Dù thực tế, mặt có đầy mụn thì hoàng tử vẫn là hoàng tử! Và ối con cóc da mặt trơn láng đầu tóc bóng mượt. Để bạn phải than rằng đã hôn biết bao nhiêu cóc mà chưa gặp chàng hoàng tử đích thực!
Vì mắt bạn mở quá to, bạn không công nhận ai là hoàng tử cả. Ai cũng có nhược điểm khiến bạn bất an. Yêu còn không thể, nói chi đến cưới. Thế nên bạn cứ cô đơn từ năm này qua năm khác.
Nên điều thứ hai tôi muốn nói là: Nếu bạn muốn nhanh chóng có người yêu, hãy nhắm mắt lại!
Chàng quên không cài khóa quần, bạn có thể nhắm mắt lại vài giây cho chàng kịp chỉnh tề trang phục. Nếu bạn ghét mớ tóc nham nhở và cái mặt mụn, hãy nhắm mắt lâu hơn cho dung nhan của họ có cơ hội cải thiện. Nhắm mắt không nhìn xoáy vào khuyết điểm của người kia thực ra là một cách bao dung chính bản thân mình, bởi vì, bạn có chắc bạn cũng là một cô gái hoàn hảo một trăm phần trăm, không có lúc lơ đãng vô tâm, không có những thứ khiến chính bố mẹ bạn còn phát điên nữa là một người mới quen hai tháng và hò hẹn vài buổi?
Nếu bạn chê bai người khác, chẳng có nghĩa là bạn tốt đẹp hơn họ, mà chỉ có nghĩa là, bạn tự đặt bản thân ở vị trí cao hơn họ mà thôi! Và điều ấy, chỉ nuôi lớn lòng kiêu hãnh của bản thân bạn, nhưng lại hạ thấp chỉ số hài lòng và cơ hội yêu thương của bạn xuống. Bởi nói cho cùng, không có bất kỳ một tình yêu nào không cần tới sự bao dung tha thứ cả!
Rất nhiều người nghĩ nhầm rằng, vì yêu nên bao dung và tha thứ. Nên nếu người yêu tát bạn, bạn có thể bỏ qua sau vài lần năn nỉ xin lỗi. Nên nếu chồng ngoại tình, bạn có thể tha thứ nếu anh ấy tỏ ý đã ăn năn và anh ấy chửi cô gái kia (Không hiểu sao rất nhiều bà vợ yêu cầu chồng phải chửi và nói xấu tình địch cho mình nghe, thì mới yên tâm là ông ấy đã… quay về với vợ!). Đấy chỉ là lụy tình, tức là khổ lụy vì tình, chứ chẳng phải bao dung tha thứ đúng nghĩa. Bởi cái nó mang lại cho bạn chỉ là khổ lụy, không mang lại tình! Và, vì yêu nên phải bao dung và tha thứ, còn bình thường thì đó là việc bạn không thể chấp nhận được dù là ai đối xử với bạn như thế, thì chẳng hóa ra, bạn là nô lệ bị sợi xích tình yêu tròng vào cổ. Và cứ ai tròng vào cổ bạn được sợi xích tình yêu, người đó muốn tàn nhẫn với bạn thế nào cũng được??? Thế thì tha thứ bao dung ấy là miễn cưỡng, đâu phải thứ bao dung bạn muốn mang cho người khác?
Tôi thì nghĩ ngược lại, chính sự bao dung và thể tất nhược điểm mới mang lại tình yêu tốt cho chúng ta! Cái nhắm mắt rất cần để bắt đầu một tình yêu. Bởi sau khi nhắm mắt, mở ra bạn nhìn thấy một chàng trai tốt và thành thật bên trong anh bạn xấu trai, điểm ngoại hình chỉ bằng phân nửa của bạn! Bạn nhìn thấy sự trân trọng và tình cảm thực sự bên trong một mối quan hệ bạn bè đồng nghiệp mà bề ngoài có vẻ như đôi đũa lệch, điều ấy không phải là đáng để bạn tin ư? Bởi vì bạn có thể bỏ qua được những nhược điểm nhỏ bé của người khác, bạn mới có cơ hội dễ dàng yêu được họ, và được yêu!
Tất nhiên, bởi nếu là những lỗi lầm to đùng, thì bạn đã loại họ ra khỏi vòng giao tiếp từ lâu rồi. Tôi không bảo bạn nhắm mắt mù quáng để lao vào bất cứ người đàn ông nào ở gần mình nhất. Nhắm mắt ba giây là đủ!
Hoặc lý tưởng hơn là khi yêu mắt nhắm mắt mở. Một mắt nhắm để bao dung cho nhau, một mắt mở để biết mình đang đi về đâu!
Chàng trai năm mới đang đợi bạn, có thể tóc tai áo quần chẳng bóng bẩy, lương không cao như bạn mong, có nhiều thói quen của chàng chỉ hợp với người độc thân chứ không thể tiếp tục thế nếu như hai người yêu nhau…
Nhưng bạn có dám nhắm mắt lại ba giây và cho bản thân bạn một cơ hội?
Read more…

Hơi Bị Yêu Anh

16:42 |

Em add ảnh anh vào số máy bàn của nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn gọi vào mobile. Khuôn mặt anh sẽ hiện lên, như thể anh đang gọi em vậy.

 
Em thề, em sẽ chẳng bao giờ dám nói điều gì cho cái Nam Chi biết nữa. Em thề, em thề thật đấy! Nó làm em ê ẩm mặt mày, nó làm em hơi bị nguợng chưa kìa khi nó nói toáng lên với anh là em thích anh. Mà đâu phải chỉ có mình anh ở đó kia chứ? Nguyên cả một “xiên người” cỡ xấp xỉ một tá. Hơi bị đông, mà toàn những kẻ đang khô héo thời sự, chực chờ một thông tin âm ấm đủ để nhâm nhi giết thời gian trong giờ nghỉ giữa buổi.
Ngay từ hôm đầu bước chân vào lớp, em đã đặt anh vào tầm ngắm của mình. Đầu tiên chỉ là ngấm ngầm ngắm anh từ đằng sau, len lén nhìn anh từ một góc khuất. Rồi mạnh dạn hơn, em cố tình đi qua anh để hứng chút giọng nói, tiếng cười của anh làm vốn. Cho đến hôm kia, sau hai tháng học chung, em đã dùng chiếc mobile của mình, chụp trộm anh. Em add ảnh anh vào số máy bàn của nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn gọi vào mobile. Khuôn mặt anh sẽ hiện lên, như thể anh đang gọi em vậy.
Em giữ bí mật đó được hơn hai tháng nữa thì bị lộ. Hôm đó em đang ngồi buôn chuyện với cái Nam Chi, mẹ gọi, tất nhiên, bằng máy cố định ở nhà. Và khuôn mặt anh hiện lên. Em rất vô tư, bảo: “Mày ngó xem, ai gọi tao vậy, Nam Chi?”. Và trời ạ, nó rú lên: “Mặt thì rõ là mặt của đồng chí Tri lớp mình nhưng tên thì… mày đặt đồng chí ấy là gì thế này?”
Em nhào ra, vồ lấy chiếc mobile. Chắc mặt em và con tôm luộc lúc này chẳng khác tí mấy. Em vẫn để tên cho số máy nhà là My home. Nam Chi chưa bao giờ là đứa hiền lành và biết điều cả. Nó tra em. Thiếu đường là nó dùng nhục hình để bắt em phải khai nhận. Tại sao Tri lại được gọi là My home. Tại sao mẹ em lại dùng máy của Tri để gọi điện cho em. Nó đe dọa sẽ không từ một thủ đoạn nào để bắt em phải khai nhận. Và nếu đúng là em và anh đã yêu nhau lén lút trong suốt bốn tháng qua, mỗi ngày trong thời gian đó, nó sẽ phạt em một trăm cái nhéo. Vị chi là em sẽ bị cả thảy là 12000 cái nhéo.
Em không còn cách nào khác là phải thuật lại toàn bộ câu chuyện. Nghe xong, nó đã xử sự với em như anh đã thấy đó. Em ngượng đến muốn độn thổ nhưng vẫn kịp hả hê vì không phải che giấu tình cảm của mình nữa. Anh lúc đó cười toe toét trông hơi bị yêu đấy! Anh nói gì nhỉ? À, anh nói: “Đồng ý, mời cà fê miễn phí đến khi nào hết thích anh thì thôi, chịu không?”. Không lẽ lúc đó em lại bảo anh mời em ngay đi?
Sau lần đó, em chủ động nhắn tin vào máy anh kì kèo rằng em đang thèm cà fê miễn phí. Anh gọi lại, hẹn.
Buổi cà fê đầu tiên ấy, em đã cố căng hết cả người lên để giấu đi sự lúng túng và loạn nhịp của trái tim mình khi ngồi đối diện với anh. Cuối buổi, em đòi share. Với lý do: cái Nam Chi nói linh tinh thôi, em chỉ muốn làm bạn với anh. Khi nào em thích anh, em sẽ để anh trả tiền cà fê sau.
Anh đồng ý, còn bảo: Muốn đo tình cảm của em với anh thế nào thì chắc cứ rủ em đi uống cà fê là biết thôi nhỉ? Cũng hay! Đâu phải cái gì cũng có thể nói huỵch toẹt ra là được đâu, phải không anh?
Em và anh đã thân nhau được nhiều hơn nhưng tuyệt nhiên, cả hai đều ái ngại tụi lớp (sau khi bị cái Nam Chi hét toáng lên “anh Tri ơi, cái Khuê nó thích anh lắm” thì cả lớp bây giờ cứ liên tục trêu chọc em và anh). Ngồi ngay đằng sau anh nhưng hai đứa trong giờ cứ nhắn tin cho nhau liên tục. Những câu chuyện sâu dần vào cuộc sống riêng của hai đứa.
Cho đến một hôm, anh gọi điện cho em, anh bảo anh chán đời. Em rất lo lắng. Gần 100 tin nhắn từ 10h30 tối đến tận gần 3h sáng để em biết rằng anh và bạn gái của anh đang trục trặc. Cô ấy và anh ngày càng trở nên xa lạ. Dường như cô ấy đã hết yêu anh. Cô ấy từ chối những tối thứ 7 đi chơi cùng anh với lý do bận việc nhà, đi làm thêm, đi dạy gia sư… Nhưng anh biết, cô ấy không muốn đi chơi với anh. Đã gần 3 tháng nay, anh và cô ấy không có nổi dù một chữ K lên má nhau. Em khi đó, tuyệt nhiên, không hề buồn hay ghen hay một thứ cảm xúc nào đó tương tự khi biết người mình yêu đang yêu một người khác. Em chỉ lo lắng cho anh, em không muốn anh buồn và suy sụp như thế.
Liên tiếp một tuần sau đó, anh xin nghỉ học. Chỉ có em là biết lý do. Em mang bài học ở lớp cùng trăm thứ bà dằn với mong muốn để anh vui lên ở nhà anh. Mỗi ngày, từ 12h30 sau khi tan học ở trường đến tận 4h chiều. Cứ ngồi trên phòng anh. Lúc thì đọc sách cho anh nghe, khi thì xem phim với anh. Chép lại bài cho anh. Hoặc chỉ là đọc sách trong khi anh nằm ngủ. Tối tối, anh qua đón em đi cà phê cà pháo. Có hôm đi hát. Lại có hôm thì lên cầu Chương Dương hóng gió.
Cứ thế, một tuần trời. Em có cảm giác như chúng mình yêu nhau vậy, em không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình. Em chôn chặt tình càm đó váo đáy lòng. Vẫn vờ rất vô tư. Như một cô em gái ngoan. Em nhập vai đạt đến nỗi em ôm anh mà anh vẫn ngờ rằng cô em gái ruột anh ôm anh. Đạt đến nỗi anh chẳng nề hà bất cứ điều gì kể cả việc em than lạnh, em chui vào chăn nằm ôm anh, rúc đầu vào ngực anh. Em hồn nhiên vờ mà như thật. Anh khờ lắm! Anh chẳng biết gì cả.
Sau tuần đó, căn bản mà nói thì em hạnh phúc nhưng thực sự mà nói thì em bắt đầu linh tính đến một kết cục không có hậu cho quan hệ chúng ta. Em linh cảm rằng anh đã không hề biết em yêu anh đến chừng nào. Em sợ những nụ hôn lên trán em từ anh. Em sợ cả những cái cầm tay của anh. Dường như tình cảm đó chân thành như một người anh trai với một cô em gái. Không vẩn gợn. Và em buộc phải khác đi, phải chứng minh tình cảm của chúng ta không phải là anh em mà phải là….
Bắt đầu bằng việc em cố tình để anh trả tiền cà phê. Nhưng anh lại không để ý, anh bảo: “5000 đồng một cốc cà phê anh trả cho em thay cho phí tư vấn đấy nhé!”. Không lẽ em phải hét lên với anh rằng: Không! Mà là anh đang thực hiện lời tuyên bố của anh – trả cà phê miễn phí cho đến chừng nào em hết thích anh. Vâng! Em đang thích anh đấy!
Thua keo này ta bày keo khác, em đổi chiến thuật kể cho anh nghe về gia đình nhỏ em mong muốn trong tương lai, nơi có người đàn ông giống anh như tạc. Vậy mà anh lại kể cho em nghe và mơ ước mà anh và cô ấy đã từng trong một buổi chiều bên nhau cùng tưởng tượng. Em cay xè mắt.
Em lại nỗ lực tấn công bằng đủ mọi cách khác. Chỉ là không trực tiếp nói: Em yêu anh. Nhưng mọi nỗ lực ấy đều chỉ loay hoay và rơi vào bế tắc. Anh vẫn rất chân thành, ân cần và chu đáo với em, nhưng chỉ như một người anh trai. Đêm nào anh cũng nhắn tin chúc em ngủ ngon, sáng nào em cũng nhận được lời chào buổi sáng. Nhưng tất cả chỉ như một người anh trai.
Em bắt đầu mệt mỏi với những cuộc tấn công thất bại. Nhưng em không ngừng được khát khao muốn trở thành người yêu của anh. Cái Nam Chi không biết. Nó tưởng rằng em và anh say nắng với nhau. Nó tế nhị, luôn rút lui khi có anh bên em.
Điều đó càng khiến em cô đơn hơn. Em thực sự cảm thấy cô đơn. Lòng em đặc quánh hết cả lại. Em không biết mình phải làm gì đây nữa. Thế rồi, trong lúc bồng bột nhất, em quyết định xóa hết tin nhắn của anh, xóa số điện thoại và quyết định tránh mặt anh. Em chạy trốn.
Nam Chi phát hiện ra điều bất thường ở em. Và em òa khóc khi kể được ra những ẩn ức trong lòng em suốt những ngày qua. Nó gào lên: “Sao mày không nói thẳng với anh ấy? Tại sao không nói thẳng?” Người ngoài cuộc thì bao giờ chả khuyên là nên thẳng thắn. Nhưng khi mà đã biết câu trả lời rồi thì có nói ra cũng vô ích thôi.
Cái Nam Chi luôn là cái Nam Chi. Nó lên tận nhà anh và bắt đầu ầm ĩ lên. Em sẽ không ra gặp anh đâu nếu không phải vì chuyện này. Em buộc phải gặp anh.
- Nam Chi hiểu sai tình cảm của anh em mình phải không em?
- Vâng! Một phần anh ạ!
- Sao lại một phần? Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh đã không làm tròn bổn phận người anh trai của em? Anh không giấu em bất cứ điều gì, anh luôn nói thẳng, thật những gì anh nghĩ. Thật lòng, em còn hơn cả em gái ruột của anh.
- Vâng! Anh không sai, mà em sai.
- Em sai? Em đã làm điều gì sai? Anh thật sự không biết em sai ở đâu. Em luôn đối xử với anh hơn cả một người em ruột thịt. Anh thực sự không một lời than phiền nào cả.
- Không! Em không phải là em gái anh.
- Đâu có đâu! Em đã làm rất tốt mà! Anh nói thật, anh luôn cảm thấy may mắn vì có em, cô em gái cho dù không cùng máu mủ mà tình cảm và quan tâm hơn cả anh em ruột.
Em òa khóc. Cho đến cả lúc này, em vẫn không thể nói ra được với anh rằng em rất yêu anh. Chỉ có thể tiếp tục cùng anh share tiền trả buổi cà phê này.
Hà Nội, tháng 1/2006
Read more…

Cho Đi Là Hạnh Phúc

16:41 |

Đọc truyện ngắn tình yêu: Cho Đi Là Hạnh Phúc

Từ muôn ngàn biển khơi
Hàng trâm con sóng nhỏ
Sóng nào chẳng đến bờ ?
Tình yêu hoặc đau đớn…
“Tình yêu đến khi nào? Bắt đầu từ đâu?” Chỉ có nó mới biết
“Tình yêu bắt đầu khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nó. Hắn đến và cướp đi sự cô đơn của nó và gieo rắc lên trái tim nó cái gọi là tình yêu. Vậy tình yêu là gì? Có ai định nghĩa được tình yêu?” Chỉ có nó mới hiểu
“Thời gian bắt đầu khi nào? Bắt đầu từ lúc nào? Cần bao nhiêu thời gian để yêu?” Chỉ có nó mới biết.
Trước khi hắn đến, thời gian của nó là vàng ngọc. Thời gian để nó được chơi, được cười, được vui vẽ của ngày. Nhưng từ khi hắn đến, thời gian của nó không còn được trọn vẹn nữa, nó bị hắn cướp mất thời gian, đừng nghĩ hắn là tên cướp. Không hẳn, chính nó, chính nó đã tự đánh mất thời gian của riêng mình. Mỗi ngày trôi qua, nó chỉ còn 23 giờ để làm điều mình thích, 23 giờ thuộc về riêng nó. 1 giờ của nó là để thẫn thờ, mơ mộng….để mong….để nhớ…..về hắn !
Định luật thòi gian chỉ có 1 chiều, thời gian trôi dần, tình cảm của nó cũng theo lớn dần. Cuộc sống của nó bị chi phối hoàn toàn bởi cái suy nghĩ lúc nào cũng là hắn, hắn và hắn. “Hắn đang làm gì nhĩ?”, “hắn có đang vui vẽ hay đang pùn”,”ước gì mình ở đó, ở đó, chỉ để nói với hắn rằng….mình….(thôi k nói đâu ^^) !”. Nó với hắn cùng học chung trường, học chung khối, học chung lớp và điều quan trọng hơn cả là hắn với nó ngồi chung bàn !
Thật khó hiểu con gái. Ngồi học với nhau hằng ngày, sao nó lại nhớ hắn da diết đến như vậy. Cứ như hắn với nó 4 năm gặp nhau 1 lần, và vào ngày 29/2 vậy. Nó hồn nhiên lắm, vui vẽ yêu đời. Khi có hắn trong trái tim mình, nó ngày hôn nhiên hơn, cả nhí nhãnh nữa, đôi khi pha trò, làm mọi người cười rộ lên. Nó chẳng quan tâm tới người khác, chỉ cần nó thấy hắn cười là đủ. Mọi người đều yêu thương nó, nhưng nó chỉ cần hắn, chỉ cần hắn nói yêu thương mình là đủ. Sụ yêu thương của hắn phải hơn sự yêu thương của mý đứa pạn thân nó. Hắn và nó cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau dạo phố, hắn cũng chìu chuồng nó lắm. Dường như hắn đã siêu lòng trước sự hồn nhiên của nó. Hơn của là vẻ đẹp rạng ngời của nó thiếu nữ thướt tha tung tăng trong tà áo trắng. Ui giời, nào ngờ, nó ngày một đink, đink hơn. Đink vì ai, nó đink vì ai, vì hắn á….!
Rồi, tình yêu nó ngày một lớn. Nó chẳng thể nào nhốt t/cảm của mình mãi trong ngăn tủ trái tim.
Nó mặc cho tình cảm mình thỏa sức thể hiện, thể hiện cho hắn thấy, nó dẵ thích hắn rồi. Hắn mỉm cười, nụ cười trả lời thay cho câu trả lời. Nó hiểu.
Ngày hắn cười với nó, là ngày nó yêu đời nhất. Nó đã trói được hắn, bắt hắn phải phục vụ cho mình (hehe).
Hắn phải làm thùng rác cho nó khi nó xã nỗi tức giận, hắn phải ngoan ngoãn đi theo xách đồ cho nó thỏa sức mua sắm (hắn trả tiền hết !). Lúc cần thì nó yêu cầu hắn phải mạnh mẽ, manly lên. Chi vậy nhĩ., à đơn giản thôi. Làm bờ vai chắc để nó tựa vai vào. Là một lò sưởi ấm áp để nó nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, để nó tận hưởng cảm giác được chở che, một phần là nó núp đi cái bóng yếu đuối của nó, hòa vào sự mạnh mẽ của hắn.
Hạnh phúc của nó đã bắt đầu rồi đó…
Hắn cũng yêu nó lắm. Nó đã thay đổi cả cuộc đời của hắn. Biến hắn từ 1 con người vô cảm, lạnh lùng thành 1 kẻ ngốc ! Ngốc quá ấy chứ ! Nhà hắn gần biển. Hắn thường dẫn nó ra bãi biển mỗi khi hoàng hôn.
Woahhhh….
Đẹp lắm, bãi biển dài, trãi cát trắng ngã về vàng. Hắn và nó. 2 con người, 2 thế giới. Giờ đây, trên bãi cát, ngồi tựa vào nhau. Ấm áp và thân mật….
Ngoài kia, biển hung tợn và dữ dội. Hàng trăm con sóng vỗ bờ, dạt dào. Có lúc biển bình yên, sóng dịu êm từng gợn.
Biển khơi, ngàn dặm xa, hàng trăm con sóng. Để sóng đến được với bến bờ tình yêu thì phải trãi qua biết bao gian nan thử thách. Trên đường đi, sóng gặp phải các rạng san hô, các bể đá ngầm nhấp nhô trên mặt nước, cản trở chúng vượt qua để đến với bến bờ. Tình yêu của hắn củng vậy. Biển có muối. Muối có vị mặn. Vị mặn của muối luôn chảy trong từng mạch máu của nó
Tình yêu của chúng nó luôn tràn ngập nụ cười. Ẩn chứa nhiều sự bất trắc
Ngày chúng nó bị chuyển lớp. Hắn sang học lớp khác. Tình yêu của nó ít có cơ hội được bày tỏ với hắn. Hình như hắn giờ đang sống trong thế giới khác, chẳng còn hoàn toàn thuộc về thế giới của nó nữa. Hình như hắn đã có người mới, người con gái mới. Nó có biết điều đó không nhĩ. Hình như là nó biết. Nó có thể chấp nhận sự có mặt của một người con gái khác không nhĩ ? Nhưng nó làm ngơ để rồi tối về 1 mình đau khổ, đau khổ……đau khổ….
Thời gian cứ chậm chậm trôi, khoảng cách giữa hắn và nó ngày một lớn.
Một hôm, hắn hẹn nó ra bãi biển, nơi chúng nó từng vui vẻ và hạnh phúc lúc xưa. Chúng nó ra đây, gặp nhau, vui vẽ, nhưng nói chuyện không còn tự nhiên nữa. Chúng nó ôn lại kỉ niệm xưa một cách khó nói, cả 2 đều thấy khó trao lời. Đến khi hết cuộc nói chuyện. Không khí nặng nề hẳn, chúng nó chẳng biết nói gì. Cứ mặc cho thời gian trôi, dưới kia biễn êm đềm 1 cách lặng lẽ. Sao tự dưng lại êm đềm thế nhĩ. Ngày trước, hắn nói tình yêu của hắn như những cơn sóng hung tợn, dập mạnh xé nát bờ cát trắng tinh khiết. Bây giờ, thời khắc đó, sóng không còn vỗ nữa, biển dịu êm. Có lẽ nào tình yêu của hắn cũng như vậy, chẳng còn mạnh mẽ, tình yêu của hắn dành cho nó chẳng còn da diết như lúc trước.
Chợt
!!!
Lòng nó quặng đau, tim nó thắt lại…….
Nó biết nó đã mãi mãi mất hắn !
Đó là chuyện của kí ức, chuyện của quá khứ.
Nó bây giờ, vẫn chưa quên đi kí ức đó. Bước đi, những bước đi nặng nề. Bây giờ nó đang đi trên bãi biển. Bãi biển ngày xưa, bãi biển hôm nay vẫn êm đềm. Dường như mọi lúc nó ra đây, đứng trên bãi biển thì biển êm dịu đến lạnh lùng
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo tới. Chắc là kiếm nó !
1 giọt, 2 giọt…..mưa tí tách rơi…vô số kể…
Nó ngồi bệt xuống cát…mắt long lanh nhìn xuống bên bờ của tình yêu. Bến bờ tình yêu đó đã chết và giờ đây chỉ còn sự đau đớn…
Quá khứ đớn đau từ đâu tràn về, hiện lên trước mặt nó
Khóc….kìa….nó đang khóc….nước mắt tuôn ra trên đôi mắt long lanh ấy, để rồi những giọt nước mắt hòa vào làn mưa
Nó thích khóc dưới mưa, để không ai biết nó đang khóc… mà là mưa, mưa chứ không phải nó đang khóc !
Từ phía sau, một cái bóng bước đến phía sau nó. Nó nhận ra có ai đó đứng sau mình. Định quay lại. Nhưng người đó đã từ chối
- Đừng quay lại !
- Tại sao tôi lại phải nghe lời anh chứ – Nó ấp úng. Nhưng đã đến đây thì tôi với anh đều có hoàn cảnh giống nhau
Anh ta định toan quay đi. Nhưng có 1 cái gì đó giữ a ấy ở lại và ngồi xuống. Vì a ấy cứ nghĩ chỉ có mình ở đây thôi chứ.
- Tôi đã nghĩ rằng chi có tôi 1 mình ở đây chứ.
- Tôi cũng đã nghĩ như anh.
- Tại sao cô lại ở đây, lúc này ? Bây giờ tối rồi đó.
- Giống như anh thôi.
- Cô biết tại sao tôi ở đây, lúc này sao?
- Phải. Nếu không phải là chạy trốn hiện thực thì chúng ta đã không đến đây,lúc này.
Sao anh mở miệng ra là “ở đây” “lúc này” vậy? Anh quan tâm đến thời gian và địa điểm đến vậy sao?
- Phải. Thời gian và địa điểm là cái quyết định số phận của con người, cô không nghĩ vậy sao?
- Tôi hiểu ý anh nhưng không nghĩ như anh. Tôi nghĩ cái quyết định số phận của một ngừơi là chính họ chứ không phải là ai hay bất cứ thứ gì.
- Tại sao?
- Giống như tôi và anh, thời gian và địa điểm đã cho chung ta gặp nhau nhưng đâu bắt chúng ta phải nói chuyện với nhau, chính chúng ta là ngừơi quyết định, đúng không?
- Đúng thật! Nhưng sao cô không nghĩ là nếu thời gian và địa điểm không cho chúng ta gặp nhau thì làm sao chúng ta nói chuyện với nhau được.
Mà nói thật ngoài thời gian và địa điểm tôi thật không biết phải nên quan tâm tới cái gì nữa.
- Sao anh không quan tâm đến chính mình?
- Cô nói tôi vậy cô thì sao? Dầm mưa như vầy là quan tâm chính mình đó hả?
- Cái quan trọng không phải là tốt hay xấu mà là có thoải mái hay không, anh hiểu chứ?
Vừa nói xong, một làn hơi ấm đã lan tỏa khắp người nó. Nó nhận ra người đó đã choàng áo khoác của mình lên nó
- Cô mặc đi, nếu không sẽ bệnh đó.
- Nhưng tôi không biết anh là ai
- Cô không cần quan tâm. Có lẽ tôi nên đi. Chúng ta, ai cũng cần 1 khoảng lặng để suy nghĩ
Anh chàng vừa định quay đi thì….
- Tôi sẽ gặp lại anh chứ
- Nếu có duyên….
- ….
Mặc cho anh chàng bước đi. Nó vẫn ngồi đó. Cuộc nói chuyện với nó và anh chàng kia thật thú vị. Nhưng trong lòng nó vẫn chưa dứt những kỉ niệm về hắn. Nó đang suy nghĩ….Một quá khứ đau khổ….một hiện tại phũ phàng….và một tương lai không còn có hắn……
Nó cười….Cười ư ? vì cái gì ? Vì nó vẫn còn rất yêu hắn ư…..Nó nghĩ như z…..Nó có đang hạnh phúc không……Hẳn là như z……Vì nó biết………….cho đi cũng là 1 niềm hạnh phúc……
Read more…

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

16:39 |
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Tình trạng: Truyện Full
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
Tóm tắt truyện: 
Nhu đạo, không thủ đạo, trừ bạo an dân đều là sở trường của nàng.
Lý Tiểu Long là thần tượng của nàng.
Nhưng nói đến chuyện yêu đương nàng lại vô cùng xa lạ, bởi vì không ai dám tiếp cận nàng.
Trừ cái gã nam nhân ưu nhã không sợ chết kiên quyết quấn lấy nàng này.
Cũng đã nói với hắn, nàng chỉ yêu nam nhân nào có thể đánh thắng được nàng, hắn còn không thể hít đất, làm sao còn dám tới?!
Chẳng lẽ hắn không biết viết ba chữ “hết hy vọng”?
Các bạn cùng đón đọc tác phẩm cực kỳ cuốn hút này ngay thôi!

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 1

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 2

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 3

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 4

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 5

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 6

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 7

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 8

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 9

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 10

Read more…

Một Thiên Thần Đau, Mười Hai Thiên Thần Khóc

08:29 |
” Dậy đi Sungmin!!”, Teuk khẽ gọi, chạm nhẹ vào vai Sungmin.
“ah…dạ! em xin lỗi hyung…em tự nhiên buồn ngủ quá!”, Min bối rối, giải thích cho việc ngủ gật ngay khi đang đứng.
Dạo gần đây Sungmin hay buồn ngủ, thì đúng là với cái lịch làm việc này thiếu ngủ là chuyện dĩ nhiên. Nhưng dạo gần đây Sungmin hay buồn ngủ. Cậu ngủ ở mọi nơi, mọi lúc, đến nỗi anh quản lí phải dời lịch một chút để cậu có thể ngủ nhiều hơn. Nhưng dạo gần đây Sungmin vẫn rất hay buồn ngủ. Mọi người cười bảo dạo này Sungmin được thần ngủ ưu ái quá. Sungmin cũng cười nhạt nhưng thật sự cậu cảm thấy không ổn, dạo này cậu ngủ nhiều quá, thật sự là nhiều quá.
Một Thiên Thần Đau, Mười Hai Thiên Thần Khóc
 1 tháng sau thì mọi việc trở nên tệ hơn, Sungmin suýt ngã ra ngủ khi đang diễn làm cho mọi người một phen khốn đốn và cậu thì bị mắng cho một trận, cậu chỉ còn biết nói với Teuk, “thật sự em rất buồn ngủ hyung àh!”.
Đó là một buổi chiều mát mẻ. Suju tập họp vì lịch làm việc là không có. Một buổi chiều đẹp cho sự quây quần. Ryeowook và Sungmin phụ trách làm món BBQ còn Shindong nhận nhiệm vụ nếm thử trong khi Kyunhyun chạy tới chạy lui phụ giúp. Kangin đang quần nhau với cặp sinh đôi còn Eeteuk thì đứng can trong vô vọng. Shiwon bật nhạc Jazz và nhún nhảy theo. Kibum ngồi đơ mặt ngắm ông mặt trời cam cam chạy ù ù về phía chân trời. Hankyung đang xem Shiwon nhảy điệu nhảy kì quái. Yesung và Heechul rung đùi ngồi xem tivi, thỉnh thoảng ngó xem thịt nướng đến đâu để còn tranh giành. Vẫn là một Suju ồn ào, ấm cúng.
Bữa tiệc thịt nướng kết thúc sau trận tranh giành đáng ghi vào sử sách của cả nhà. Ai cũng vươn tay hết mức, gắp vào cho nhanh trước khi người khác ngoạm mất. Quả là trời long đất lở, rung chuyển bốn phương. Duy chỉ có Heechul là từ tốn gắp mà không ai dám tranh giành.
Trời dần tối, những vệt mây màu cam cuối cùng cũng nhanh chóng biến mất nhường chỗ cho những ngôi sao và bầu trời đêm thăm thẳm. Gió bỗng thổi mạnh và dường như là mưa. Hơi mưa đầy trong không khí, có lẽ là to đây.
Ngồi tựa cằm vào cửa sổ, một dàn người ngóng mưa.
“sao chưa mưa nữa nhỉ?”, Eeteuk lên tiếng.
“thì chừng nào nó thích thì nó mưa! Hỏi vớ vẩn!”, Heechul làu bàu.
“cũng lâu rồi mới mưa nhỉ?!”, Yesung cười hềnh hệch.
“uhm~!em mong là nó to một tí”, Hankyung mỉm cười.
“mưa to thì ngủ đã nhỉ!?”, Hyuk Hae đồng thanh rồi cười ồ và đập tay nhau bôm bốp, “ah~~!!!hợp íh nhau quá nhở?!”
“nhưng mưa thì bẩn lắm!”, Siwon nhăn mày.
“cứ ở trong nhà đắp chăn ăn ngủ thì mắc gì mà dơ!”, Shindong quay sang hỏi.
“xời!làm như ai cũng là heo giống cậu hử Dong?!”, Kangin nói rồi cười hô hố.
“không có ai ngoài Kangin hyung cả!”, Kyunhyun cười rồi chạy ù qua núp sau lưng Heechul khiến Ryeowook cười vang.
Kibum chun mũi nhìn trời cứ vang từng hồi sấm nhưng mãi vẫn chẳng thấy một giọt nước nào đổ xuống, chợt khịt mũi quay sang nhìn Sungmin, im lặng từ nãy giờ, “Sungmin không có ý kiến gì àh?”, giọng cậu trầm trầm.
Cả nhà đang nhốn nháo chợt quay sang nhìn Min, cậu đang ngủ, mí mắt khẽ chớp nhẹ, mũi phập phồng từng hơi thở thật nhẹ.
“tôi nghiệp! dạo này chắc Min thiếu ngủ lắm àh Hyuk?!”, Eeteuk chuyển đến ngồi gần Sungmin.
“không dám đâu!tối nào cũng ngủ trước cả em! Đặt lưng xuống ngủ ngay đó ạh!!!”, Hyuk đáp.
“thế sao cứ buồn ngủ nhỉ?”, Chul tự hỏi.
“thôi, để cho Min ngủ! mọi người cũng đi ngủ sớm luôn đi!”, Teuk cười.
“ấy!!xem mưa đã chứ!!”, la ó.
“uh thì xem mưa xong đi ngủ ngay nghe chưa!!”
“dạ anh già!!”
“gì chứ hả????”, gào to.
Đêm ấy mưa to lắm. Sungmin vẫn tựa cằm lên thành cửa sổ mà ngủ. Mọi người cũng ngồi như thế mà ngắm mưa rơi, từng giọt từng giọt rồi to dần cho đến khi ngoài kia chỉ còn một màu mưa trắng xóa cả màn đêm. Ánh đèn đường vàng vọt nhòe đi trong mưa, mờ ảo và xa xăm đến nao lòng. Gió hắt mưa tạt vào cửa kính, vệt từng vệt dài ngoằng không chủ đích. Những vệt mưa đủ màu của ành điện neon nơi phố phường, rực rỡ, nhạt nhòa và sao mà buồn lạ. Gió rít qua khe cửa sổ nhỏ, mang theo hơi mưa thật mát, thật lạnh vào kí túc. 13 con người cứ ngồi chỉ với một tư thế ngếch đầu lên cửa sổ, mắt hướng ra mưa, bàn tay họ đan lấy nhau, và họ mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp phản chiếu lên kính cửa sổ lóng lánh những vệt mưa dài.
Sáng đến chậm chạp, từ tốn đánh thức mọi người. Teuk dậy trước, ngồi trên giường đực mặt ngó ra cửa khoảng nửa tiếng rồi lết thân tàn ra nhà tắm.
Sáng nay không có lịch làm sớm. Mọi việc tận 11 giờ trưa mới bắt đầu nên umma thân yêu cho phép mọi người nướng một tí, hơi vàng thôi chứ đừng cháy quá mới ngon :->.
Lần lượt đều thức dậy, ngay cả Kangin, trùm nướng giòn cũng đã giòn rụm rồi thức dậy nhưng Sungmin thì vẫn đang ngủ.
“Hyun! Em vào đánh thức Sungmin xem nào!”
“dạ!”
Cánh cưa phòng bật mở, Sungmin nằm trên giường trùm chăn kín mít, thở nhịp nhàng. Hyun mỉm cười, tiến đến, hôn nhẹ lên má người hyung dễ thương của mình rồi thì thào vào tai khẽ khàng đánh thức Sungmin dậy. Sungmin ngồi dậy, dụi dụi mắt, sắc mặt trông có vẻ không tốt, anh phụng phịu, làu bàu một tí rồi cũng chịu nghe lời cậu magnae đáng yêu đi rửa mặt.
“dậy rồi àh?! Cháy chưa?”, Teuk chọc.
“xém mất một góc ạh!”, Hyun cười.
“hyung cứ ch…”, phản pháo chưa hết câu, Sungmin ngã ra.
“SUNGMIN!!!!”, Teuk hốt hoảng, “sao thế?”
“mau! Đưa lên ghế nào!”, Kangin xốc Min lên.
Hankyung lo lắng, “gọi bác sĩ đi hyung!”
“sao rồi ạh?”, Chul lo lắng.
“chỉ là ngủ thôi!”, bác sĩ cất tai nghe vào, “bình thường! chỉ là đang ngủ!”
“bác sĩ àh, dạo này em ấy cứ buồn ngủ mãi, không biết là…”
“tôi có nghe rồi! nhưng mọi thứ thật sự là vẫn rất bình thường! có lẽ tí nữa cậu ấy dậy thôi!”, vị bác sĩ đứng lên, “nhưng nếu đến quá trưa cậu ấy chưa dậy gọi cho tôi ngay nhé!”
“vâng! Bum, tiễn bác sĩ!”, Teuk thở nhẹ ra, “chỉ là đang ngủ thì thật tốt!”
—————————–O————————–
Cả buổi sáng đó Sungmin ngủ. Cậu cứ nằm ngủ và Hyun ngồi đó ngắm cậu. Mọi người cũng nhìn cậu ngủ, cậu ngủ rất ngon.
Nhưng rồi đến trưa và Min vẫn ngủ. Teuk xin anh quản lí cho ở lại thêm một chút, vì nếu thức dậy mà chỉ có một mình thì sẽ đáng sợ lắm. Anh ngồi nhìn Sungmin ngủ và khẽ gọi tên cậu. Đến đầu giờ chiều thì Teuk phải đi. Anh dặn đi dặn lại là phải trông Min thật cẩn thận rồi mới yên tâm đi.
Tối đến và Suju trở về. Cũng không còn sớm và có nhà đã đóng cửa đi ngủ. Teuk mở cửa và mong rằng Min sẽ chạy ùa ra đón họ, cậu đã ngủ gần như cả ngày. Nhưng đón họ chỉ có ánh đèn trắng của hành lang vắng.
Hyuk và Dong chạy ùa vào, gọi to tên Sungmin và khoe ra món gà mà cậu thích, không nói ra, nhưng thực sự họ mong, Sungmin sẽ từ một phòng nào đó, thò đầu ra và mỉm cười với họ. Nhưng đáp lại, vẫn chỉ là im lặng đến bức bối. Sungmin vẫn ngủ.
Anh quản lí bảo rằng chiều bác sĩ có đến khám, nhưng Sungmin chỉ đang ngủ mà thôi. Hyun gắt lên, cậu bực bội và tiến đến gọi Sungmin tỉnh dậy, anh đáp lại cậu với tiếng thở đều của giấc ngủ thật sâu.
——————O——————
Tối hôm sau, Heechul bắt đầu quát tháo lên, anh đập bàn và bực tức **** mắng lão bác sĩ già kém cỏi không khám nổi cho ai và đề nghị đưa sungmin đến bệnh viện ngay. Teuk đồng ý.
Bệnh viện báo tin rằng Sungmin chỉ đang ngủ và tất cả thực sự bùng nổ. Hyuk chỉ muốn nhào đến lay cho đến khi Sungmin tỉnh, cậu thực sự ghét rồi cái đôi mắt nhắm nghiền ấy và nếu không phải Hae đánh cho một cái có lẽ Hyuk đã khóc lên vì tức không biết chừng. Ryeowook nắm lấy tay Min và gọi tên anh, cậu thì thào bảo Min hãy thức dậy và nấu cho cậu món bí nổi tiếng của anh, cậu nhớ nó lắm rồi. Đáp lại tất cả, chỉ có sự im lặng của giấc ngủ, chỉ có sự im lặng của giấc ngủ.
Một tuần trôi qua. Suốt một tuần, Elf hỏi Sungmin đâu, Kang và Teuk chỉ biết cười trừ bảo rằng Sungmin đang bận, rồi cậu ấy sẽ trở lại ngay. Suốt một tuần Shindong nhìn quả bí bông Sungmin mua tặng anh, lảm nhảm gọi cậu, năn nỉ cậu thức dậy. Suốt một tuần, Heechul cáu kỉnh với tất cả, nhưng cứ tối về, anh như bật khóc khi nói với Han rằng anh mong lắm được cáu kỉnh chỉ với Sungmin rồi ôm chầm lấy Siwon mà đánh. Suốt một tuần, Hae và Hyuk ngồi nghịch mấy con thỏ của Sungmin bên cạnh cậu, giựt giựt lông của chúng rồi nhìn Sungmin, Hyuk cứ ngỡ như nhìn thấy Min, ngồi dậy đập cho cậu mấy phát, Hyuk cứ ngỡ, cứ ngỡ thôi. Suốt một tuần Bum lên trang Cy của Sungmin comment bài, cậu gọi và mắng con thỏ kia sao cứ buồn ngủ là thế nào. Suốt một tuần, Sung và Wook sang phòng Sungmin hát rock, họ gào to đến nỗi hàng xóm phải qua mắng vốn, sao cũng được miễn là Sungmin thức dậy và mắng họ, sao cũng được, chỉ cần thế thôi.
Tuần thứ hai sắp kết thúc, bố Lee gọi cho gia đình Sungmin nhưng họ không thể lên lúc này. Teuk thề với ông là Sungmin sẽ tỉnh lại, anh xin ông cho Sungmin thêm thời gian, cậu chỉ ngủ mà thôi.
DongBang biết chuyện, Jae nấu cho Sungmin món bí của riêng mình, anh để cạnh cậu và Changmin quạt cho mùi bay khắp căn phòng. Su, Ho và Chun nếm thử rồi trầm trồ xuýt xoa, bảo rằng Min không dậy là mất phần đấy. Họ ngày nào cũng sang, và ngày nào cũng trở về khi Sungmin vẫn còn đang ngủ…
————O—————-
Sungmin cứ ngủ, ngủ suốt ngày.
“Cậu không thấy mệt àh?”, Hyuk vỡ òa, nước mắt cứ rơi, “làm ơn đấy! tôi sẽ chết nếu cứ ngủ như thế đấy!!! cậu dậy đi!! Dậy đi Lee Sung Min!! có nghe gì không hả????”
“Hyuk..àh!!!”, Hae cũng khóc, cậu bặm môi mình ngăn nước mắt rơi nhưng nó không nghe lời cậu, cái cảm xúc đó.
“Em mà không dậy..Hyung sẽ giết hết thỏ trên trái đất đó nghe không hả Lee Sung Min???”, Kangin gào to, giọng anh vỡ ra và vỡ ra mãi, rớt thành từng giọt ướt đẫm cả chiếc áo thun hồng của Sungmin.
“Cái thằng…có nghe không?”, Chul quát to, “nói đến thế mà…mà vẫn ngủ…là sao hả????”, Chul đấm đùng đùng vào lưng Won, anh nghe miệng mình đắng ngét.
Teuk nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, anh chỉ biết khóc, chỉ có thể khóc chứ không còn đủ sức đề mà mắng, mà quát Sungmin, anh thấy mình vô dụng và bất lực, cổ họng anh đau nhói, tức lên. Wook thậm chí không thể đứng vững và Yesung phải đỡ lấy cậu. Bum đấm từng nắm đấm vào tường, cậu hét thật to tên Sungmin, gọi anh thức dậy. Shindong bật tung gói bánh snack bí, đổ nó ra tay, vốc vào mồm, nước mắt chảy ràn rụa khuôn mặt mập mạp của anh, anh nói, đứt quãng, khó nghe. Hankyung đứng ở một góc, khoanh tay, cúi gằm mặt, anh cũng khóc. Jaejoong gục mặt vào vai Yunho, Chun ôm lấy Su và Changmin cũng khóc. Kí túc của Suju, giờ chỉ còn tiếng la đứt quãng và những giọt nước mắt cứ trào ra mãi.
Ngày mai gia đình Sungmin sẽ lên đón cậu, đây có phải là những phút cuối cùng.
“Sungmin àh, làm ơn đi! Suju sẽ ra sao đây hả? Em sẽ ra sao đây hả? Anh không mệt sao? Em mệt quá…em cũng muốn ngủ…anh làm ơn…hãy dậy đi…được không?”
Ngày hôm đó Suju được nghỉ toàn bộ các chương trình.
———————-O——————–
Tối đó trời mưa, mưa vẫn vẽ vằn vện những đường kì quái lên cửa sổ, nhưng chẳng còn ai quan tâm nữa. 12 người nằm dài trên sàn nhà, Sungmin nằm giữa họ và cậu vẫn đang ngủ. Ánh đèn trắng sáng dịu dàng tỏa xuống họ, soi rõ những khuôn mặt mệt mỏi, những cặp mắt đỏ hoe vì khóc, môi khô khốc và tay chân thì rã rời.
“Nếu Sungmin nhìn thấy thì thể nào cũng gọi thỏ bông y tá đến chữa cho xem!”, Kangin cười nhạt, rồi anh dộng tay xuống sàn nghe bốp.
Im lặng lại xâm chiếm, chảy tràn lên tất cả, thấm đẫm từng ngóc ngách căn kí túc. Không ai muốn ngủ dù mọi sức lực giường như đã rời bỏ họ, họ muốn mình sẽ là người ngóc đầu lên đầu tiên nếu như con thỏ ngang bướng kia thức dậy và ngáp một cái như nó vẫn thường làm mỗi buổi sáng.
KyunHyun im lặng cả ngày hôm nay, miệng cậu dường như dính chặt vào nhau mất rồi. cậu nhìn Sungmin, hyung của mình. Anh là hyung nhưng lại thấp hơn cậu, nhìn non choẹt và baby hơn cậu là cái chắc. Cái con thỏ lúc nào cũng im im nhưng khi nhào vào đấu là vật cho cả Shindong cũng phải chào thua. Sungmin của Hyun lúc nào cũng tươi tắn, anh hay cười và hay nắm tay cậu, nhìn vào mắt cậu cười. Nụ cười ấy, một tháng rồi Hyun không thấy, những gì cậu thấy chỉ là đôi mắt nhắm nghiền của anh, giờ sao cậu ghét nó quá đi mất.
Hyun xích gần lại Sungmin hơn, khẽ thì thào vào tai cậu, rồi nước mắt rơi, mặn, cậu nắm chặt tay anh, hôn lên bàn tay xinh xắn ấy “1!”, rồi hôn lên tóc “2!”, lên trán “3!”, lên chiếc má phúng phính của anh “4!”. Rồi hôn lên môi anh “5!”, nhẹ nhàng, cậu rời khỏi đôi môi ấy và gọi tên anh, bằng chất giọng trầm và thật ấm của cậu, “Lee Sungmin, em xin anh đấy…hãy thức dậy đi!”…
Mưa vẫn rơi, rả rích. Gió lùa vào khe cửa, lạnh buốt.
Hyun bật ngồi dậy, cậu mở mắt thật to, miệng cậu mở ra, cậu gọi thật to, “Lee Sungmin…nghe chưa? Dậy đi…dậy!!!”, cậu hét thật to.
“Hyun…Hyun àh…em…đừng như thế!”, Teuk cũng ngồi bật dậy, rồi sắc mặt anh bỗng thay đổi, anh cũng gọi, gọi to, “Lee Sungmin…dậy đi…dậy đi nào…!!!”
Mọi người bật dậy theo, và môi vẽ ra một nét cong.
Sungmin đang nheo mắt, cậu ngục ngoặc cái đầu và co tay lên che mắt. Mở miệng ngáp to, cậu làu bàu ai mà bật đèn sớm thế. Cậu từ từ ngồi dậy, ngáp ngáp, dụi dụi mắt, chép miệng rồi mở hẳn mắt nhìn, tất cả hyung lẫn dongsaeng của cậu đang nhìn cậu trân trối. “sao thế ạh?”, Sungmin tròn mắt hỏi.
“AISH!! CÁI THẰNG NÀY!!!”, Heechul lao đến, đánh Sungmin một cái thật đau vào tay, vò đầu cậu, “Mọi người…xử lí nó!!!”
Dong, Hyuk, Hae, In, mỗi người một chi, xách Sungmin lên giã gạo. Wook bật khóc, chạy lại ôm Sungmin. Teuk, Han và Sung cũng chạy đến ôm, Won bế Sungmin lên quay một vòng. Bum bật cười to, lắc đầu và cốc cho Sungminh một phát.
Bị tấn công dồn dập, Sungmin cứ mở mắt thao láo nhìn mình bị rơi đùng xuống sàn, bị đánh, bị cốc, bị ôm miễn phí không trả tiền mà không hiểu được gì. Anh đưa mắt sang cầu cứu cậu magnae đáng yêu thì thấy, Hyun đứng đó, khuôn mặt giận dỗi sau cũng chạy đến nhập bọn, đánh cho Sungmin mấy phát.
Nghe rầm rầm, Dongbang vội chạy sang rồi Sungmin không hiểu cậu mắc nợ gì không mà sao ai cũng nhào vào đánh cậu thế này.
Đến khoảng nửa đêm thì niềm vui tạm lắng xuống. Jaejoong và Ryeowook nhận nhiệm vụ đi nấu mì, Yunho chạy theo phụ làm Sung bị lườm nguýt đến toét cả mắt. Mọi người ngồi ở phòng khách, ôm ấp, **** rủa Sungmin, kể cho cậu nghe trong một tháng qua cậu ngủ dai đến đâu, Sungmin chỉ còn nước há mồm ngồi nghe mà thôi.
Mưa đã ngớt, không khí mát hơi mưa, dịu dàng và thanh thoát.
“hyung này…hyung có còn buồn ngủ không?”, Hyun hỏi.
“không! Giờ hyung tỉnh rồi! mà thật là hyung đã ngủ một tháng cơ àh?”, Min ngục ngoặc đầu.
“dạ! một tháng ròng đấy ạh!! hyung có muốn biết mọi người làm gì khi hyung ngủ không?”, hyun mỉm cười.
“muốn chứ!! Hyun kể hyung nghe nha?”, háo hức.
“ok thôi! Tối nay ngủ phòng em nha?”, Hyun ranh mãnh cười.
“hả? sao lại phải ngủ phòng Hyun chứ!”, lè lưỡi lêu lêu.
“thế thì hỏi Hyuk đi!”, giận.
“áh! Thôi, đừng giận hyung! Được rồi…”, Min chưa kết thúc câu đã nghe Jaejoong gọi mọi người xuống ăn ramen, “ah…ramen..oa, hyung đói quá! Đi ăn thôi Hyun!”
“dạ!…àh hyung…”
“gì Hyun?”
“lúc đó…lúc trước khi hyung tỉnh ấy…hyung có nghe gì không?”
“hả?…a…”, hơi đỏ mặt, “Hyun àh, cảm ơn Hyun nhé!”, mỉm cười.
” đi ăn ramen đi!”, cười.
“còn phải mời sao?! ai đi chót là quả bí thối yah~~!!!”, bật cười to, bỏ chạy.
Mưa tạnh hẳn. Mây dạt ra, để lộ một khoảng trời đen lấp lánh sao và cao vời vợi.
…”ấy chết! còn phải gọi cho ba mẹ Sungmin khỏi lên đón nữa chứ hả!”
“Hyung àh, em yêu anh! Đửng ngủ nữa được không? Em sẽ hôn anh nhé? Đếm đến 5, mở mắt ra đi Lee Sungmin hyung!”
——————END———
Read more…