TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Truyện cười hay nhất: Chuyện của… bò

15:42 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Truyện cười: Chuyện của… bò tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Hai chú bò đực tình cờ gặp nhau trên đường. Chú bò Giôhan thì béo tròn. Còn chú bò Ali thì gầy trơ xương. Giôhan thương bạn liền hỏi:
- Ali, vì sao anh đến nông nỗi này? Chắc chủ bắt làm việc nhiều quá phải không?
Ali rơm rớm nước mắt:
- Đúng thế, Giôhan ạ. Lại còn cho ăn ít nữa chứ!
- Sao anh không bỏ sang ở với tôi? Ông chủ tôi tốt lắm!
- Mình cũng muốn. Nhưng lúc này chưa thể được!
- Anh còn vướng việc gì?
- Chuyện thế này, ông chủ tớ có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại rất ngu đần!
- Anh định ở lại để dạy cho cô ta thông minh lên sao?
- Không, ý định đó để sau. Anh biết không, ông chủ thường mắng cô con gái mình: “Mày ngu như bò ấy, tao sẽ gả mày cho con Ali kia!”.
- Hay đấy! Thế ông chủ đã gả chưa?
- Chưa! Nhưng tớ đang hi vọng!

Truyện cười hay nhất: Hợp vệ sinh

Một thực khách vào quán ăn nọ, gọi món xúp. Khi ông ta đang bê suất ăn của mình ra bàn thì bị rơi thìa. Ông ta bèn gọi anh bồi mang cho mình một chiếc thìa khác và rất ngạc nhiên khi thấy anh chàng rút từ trong túi áo ra một nắm thìa.
- Tại sao anh lại cất thìa trong túi áo? – Ông khách hỏi.
- Để tiết kiệm thời gian. – Anh bồi đáp.
Ông khách không thắc mắc gì nữa và cắm cúi ăn. Chừng 15 phút sau, anh bồi quay lại tính tiền, hỏi người khách có ngon miệng không và ông ta đáp mọi thứ thật tuyệt. Chợt nhận ra có một sợi dây thòi ra khỏi quần anh bồi, vị khách hỏi:
- Sao anh lại để sợi dây lủng lẳng ngoài khóa quần thế?
Anh bồi đáp:
- Để tiết kiệm thời gian. Làm như vậy, tôi sẽ không phải rửa tay sau khi đi vệ sinh.
- Thế anh làm thế nào để đẩy cửa buồng vệ sinh? – Ông khách thắc mắc.
Người phục vụ trả lời gọn lỏn:
- Tôi dùng thìa!

Truyện cười hay nhất: Làm nũng

Một bà mẹ đánh thức con trai:
- Con ơi, dậy đi, đã đến giờ tới trường rồi!
- Mẹ, con không muốn đến trường đâu! Mẹ hãy để con ngủ.
- Con đừng có làm nũng như trẻ con…
- Con không muốn đến trường! Con không muốn đến đấy nữa. Chúng nó quậy quá, chúng cứ làm phiền con hoài…
- Nào Roger, con biết rõ rằng con phải đến trường. Dù sao con cũng là thầy giáo mà!
Truyện cười hay nhất: Chuyện của… bò
Read more…

Truyện cười hay nhất: Lý do nào?

15:39 |

Truyện cười hay nhất: Lý do nào? Nơi chia sẻ những truyện tiếu lâm, truyện hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau:
- Ông có thích một người đàn bà ngu ngốc hay không?
- Dĩ nhiên là không!
- Thế ông có thích một người đàn bà hút thuốc, uống rượu không?
- Không!
- Thế còn những bà không biết nấu ăn?
- Không!
- Vậy còn mấy bà dữ như chằn lửa?
- Không nốt!
- Thế sao anh lại đi ve vãn vợ tôi?

Truyện cười hay nhất: Tình đom đóm

Hai con đom đóm gặp nhau. Một con có một vết bỏng trên đầu, bay vội vã.
- Đi đâu mà vội thế ?
- Tôi đi khám mắt.
- Ơ, nhưng anh bị bỏng ở đầu mà.
- Ờ! Đêm qua đi chơi khuya về thấy lập lòe tôi tưởng vợ tôi, tôi ôm chầm lấy toan hôn thì mới biết là cái tàn thuốc lá.

Truyện cười hay nhất: Con mèo quái quỷ

John rất ghét con mèo mà vợ anh ta nuôi. Một hôm anh quyệt định sẽ vất nó đi, John cho nó lên xe và lái đi cách nhà hơn 20 dãy phố để nó lại một công viên.
Khi anh về gần đến nhà thì con mèo cũng đang trên đường vào nhà anh.
Ngày hôm sau John quyết định lái xa hơn nữa qua 40 dãy phố và để con mèo lại nhưng cũng như lần trước khi anh lái xe vào gara thì lại trông thấy con mèo đang đủng đỉnh bước vào nhà. John tìm mọi cách đưa con mèo đi ngày càng xa hơn nhưng nó luôn luôn về nhà còn trước cả anh.
Cuối cùng John quyết định lái xe đến một nơi thật xa, quẹo phải rồi rẽ trái, qua cây cầu sau đó thì rẽ phải và rẽ phải tiếp cứ tiếp tục cho đến khi anh đến một nơi mà anh cho là khoảng cách an toàn và bỏ con mèo lại đó.
Nhiều giờ sau, John gọi điện cho cô vợ:
- Jen này, con mèo có đó không em?
- Nó ở nhà đây anh – Cô vợ trả lời – Tại sao anh hỏi vậy?
- Ôi trời, đưa ống nghe cho con mèo quái quỉ đó đi. Anh cần nó chỉ đường về nhà!!! – John tức tối la lên.
Truyện cười hay nhất: Lý do nào?
Read more…

Vợ ốm nghén

15:37 |

Chia tay ấy trong lúc nóng giận nhưng điều mà e mong nhận lại đc koh phải là sự im lặng, im lặng có nghĩa là đồng í đấy, e vẫn luôn mong a koh chấp nhận điều đó vì a biết e là đứa hay xốc nổi nhưng a đã koh nói j.

H đây tâm trạng hỗn lộn, a lại còn koh trả lời những tn của e đáp vào đó chỉ là sự im lặng rồi bất chợt e nhận lại những câu nói dươngf như koh phải danhf cho e mà là dành cho ng khác. Phải chăng đúng là a đã hết yêu e r? A đã yêu ng khác chăng? E buồn lắm a biết koh?
E biết mình là đứa rất rất trẻ con khi bên a, hay giận hờn, làm nũng để đc a nuông chiều và yêu thương, a thường mắng e là đứa trẻ con koh biết suy nghĩ lại còn hay khóc nhè nữa chứ, nhưng a à e đâu như vậy chứ cứ luôn tỏ ra cứng rắn ở trước mặt ng khác chứ thực ra e cũng yếu đuối như bao đứa con gái khác. E cũng suy nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng mình đấy chứ chỉ là a koh biết mà thôi. E cũng biết a cũng hay như vậy nhưng cứ thích trêu e là a thích thế nọ thế kia làm e lo lắng. Nhưng những suy nghĩ ấy thật sự bây h koh cần nữa a nhỉ?
Đọc truyện: Vợ ốm nghén, tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/

Hôm trước, khi thi xong e rất muốn gọi điện cho a để cho a biết e thi xong r và kết quả khá tốt nhưng e lại nhớ ra rằng m đã ctay nhau r. E đã nói vs a hđó e sẽ về quê nhưng mình đã ctay nhau r nên a cũng koh quan tâm luôn. Lúc đó e buồn lắm cứ nghĩ rằng hnay mình về nhất định a sẽ gọi điện làm lành trước nhưng e đã nhầm, e đã koh nhận được lời nào từ a, và chính e đã phải nt thông báo cho a biết nhưng đáp lại cũng chỉ là sự im lặng. Thực ra hđó e làm j đã về e vẫn ở lại một phần lớn vì muốn a sẽ tìm đến e làm lành vs e một phần là vì mấy đứa sắp xa nhau, nhưng e cũng koh đủ can đảm để gọi cho a trước khi về, koh biết sau khi nhận được lời nhắn đó của e a có nghĩ đến e koh? Chắc là có nhỉ nhưng vì giận e mà a đã koh trả lời.
Đêm hqua trước khi về e đã mơ rằng mình tay trong tay hạnh phúc vs a trong đám cưới của mình, lại còn vẫn nô đùa vs a nữa chứ, rồi còn cắn vào tai a như e vẫn cắn a vì cái tội quên koh mua nhẫn kết hôn :( ( thật là đáng ghét. Sáng sớm khi thức dậy e biết rằng giấc mơ đó sẽ koh bao giờ thành hiện thực, koh có nhẫn thì làm sao mà biết được mình là của nhau nhỉ, giấc mơ mãi sẽ chỉ là giấc mơ phải koh a?
Trong mấy ngày qua koh biết a có nhớ về e koh hay đang vui vẻ bên ng mới? Chắc a sẽ quên e nhanh thôi nhỉ, nhưng e thì thấy rằng thời gian 1 ngày koh có a thật lâu nhất là khi đêm xuống e chỉ mong sao trời thật nhanh sáng để quên a thật nhanh.
Và giờ đây khi màn đêm đã buông xuống e ngồi viết lại những dòng này là lúc e đối diện vs chính bản thân mình, đối diện vs nỗi cô đơn và buồn tẻ khi koh còn có a bên cạnh. E biết rằng m sẽ koh thể nào hoà nhập vs bất kì ai khác, có lẽ con tim e sẽ khép lại cánh cửa của nó, sẽ rất khó để có thể tiếp nhận một ty mới. Cứ tưởng rằng sẽ sớm quên được a nhưng điều đó thật khó, nhưng koh sao e sẽ cố quên a thật nhanh để trả a về cs của a như lúc e chưa tới. Trong thời gian qua, vì e chắc a cũng đã buồn nhiều lắm, cho e xl nhé tình yêu của e, xin lần cuối đc gọi a như vậy, ngàn lần xl a vì đã bước vào cs của a, nếu e koh xuất hiện chắc a đã vui hơn nhiều r, h đây e sẽ bước ra cs của a để nó được trở lại đúng vị trí ban đầu của nó- khi mà e chưa đến. Cứ yên tâm nhé, e sẽ koh buồn nữa đâu, buông tay e là lựa chọn đúng đấy a ạ, chúc a mãi luôn hạnh phúc!
Tạm biệt! ^*^
Chiều nay cũng như bao chiều, tan giờ làm là phi ngay về nhà. Dù trời lạnh nhưng mình vẫn phóng xe rất nhanh bởi mình biếtvợ yêu đang chờ mình bên cạnh mâm cơm nóng hổi với món cà muối sổi, món dừa kho trứng chim cút đang bốc khói nghi ngút, cả món canh dưa nấu nhạt tỏa hươngngào ngạt. Ôi, nghĩ đến đó thôi đã thấy ấmáp rồi, chợt thấy cái lạnh của mùa đông chẳng còn đáng sợ nữa.
Mở cửa vào nhà, thấy vợ đang ngồi máy tính chơi pikachu.
- Em yêu, sao chưa dọn cơm mà vẫn còn ngồi bắn điện tử? Dọn cơm ăn đi, anh đói quá.
- Em nghén rồi.
- Thế là dư lào?
- Thì định nấu nhưng ngửi mùi dầu ăn buồn nôn quá nên lại thôi.
- Thế tức là vẫn chưa nấu cơm à?
- Vâng
- Ừ, vậy để đó anh nấu cho, em đi cắm nồi cơm đi.
………Ọe, ọe, Ọe
- Sao thế em?
- Anh ơi mùi gạo ghê quá, em buồn nôn, không cắm được.
- Ừ, vậy để đó tí anh cắm cho, em đi rửa cái đống bát dành dụm được từ đầu tuần đến giờ đi.
- Anh ơi, mùi sunlight cũng sợ quá, emkhông rửa được.
- Ok, để đó tí anh rửa cho, em tranh thủ giặt cho anh cái quần ngố để cuối tuần sau anh diện về quê dự đám ma.
- Anh ơi, mùi ô-mô, mùi ô-mô thật đáng sợ, em không giặt được.
- Thế thì quét qua cái nhà đi để tí ăn cơm nào.
- Anh ơi, cái chổi, cái chổi, mùi của nó khủng khiếp quá.
- Thôi được, vậy em lên giường đắp chăn nằm nghỉ đi cho đỡ mệt. Tí anh dọn dẹp nấu nướng xong sẽ gọi em dậy ăn. Ok.
- Dạ vâng.
Nửa đêm đang ngủ ngon thì vợ chọc chọc vào mông gọi dậy:
- Anh ơi, em thèm….
- Ừ, anh biết rồi, anh cũng đang thèm đây. Nhưng bác sĩ bảo phải kiêng 3 tháng đầu. Em cố gắng lên, 3 tháng nhanh thôi mà!
- Không, không phải thèm cái đó, thèm cái khác cơ!
- Là cái gì?
- Đùi gà luộc chấm bột canh ớt lá chanh.
- Sao lại thèm vào giờ này? Anh kiếm đâu ra?
- Thì nghén nó thế, ai mà biết được.
- Thôi, cố ngủ đi, sáng mai anh mua cả đàn gà về luộc cho em ăn.
- Không, bây giờ cơ, nếu không được ăn thì em không ngủ được, em mà không ngủ được thì anh cũng không ngủ được đâu.
Thế là lại lồm cồm bò dậy, khoác áo đi bộ ra đầu ngõ, vừa đi vừa cầu mong cho có cái quán phở gà nào nó còn mởcửa. Kia rồi, may quá, còn một quán vẫn sáng đèn.
- Có đùi gà luộc không anh?
- À, hết rồi em ạ, anh chuẩn bị dọn về nghỉ đây.
- Thế không còn cái gì khác để ăn à?
- Chỉ còn phao câu thôi.
- Vâng, vậy cho em 10 cái phao câu. Có còn hơn không anh ạ.
Kể từ lần đó, cứ đang nửa đêm ngủ ngon mà vợ chọc chọc gọi dậy là lại giật mình thon thót. Lúc thì thèm gà tần, khi thì dồi chó, hôm thì lòng lợn, bữa lại tiết canh. Hồi mới cưới đang ngủ mà vợ chọc dậy thì thích lắm, cơ mà giờ thì chả thích nữa.
Còn nhớ có một hôm, hơn 2h đêm, đang ngủ, vợ vùng dậy đòi ăn bún đậumắm tôm. 2h đêm thì còn ai bán cái đó nữa. Đành liềumặt gõ cửa mấy nhà hàng xóm hỏi xin. Maymà có một nhà nó ăn cà pháo với mắm tômtừ hôm trước vẫn còn thừa một ít, nhưngchỉ có mắm tôm không thôi, không có bún, không có đậu. Thôi cũng đành vậy, có còn hơn không.
Thế là mang về đổ ra bát, cho thêm tí nước mắm, mì chính vào cho thơm rồi lấy cái thìa đưa cho vợ tự xúc ăn. Mình mệt quá lăn quay ra giường ngủ còn vợ thì vừa xúc, vừa húp sột soạt vừa khen mắm ngon quá.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Một chiều haivợ chồng đang đèo nhau đi chợ mua rau, tựnhiên vợ giật giật áo mình rồi kêu lên:
- Anh ơi, hình như, em lại thèm rồi.
- Sao? Thèm cái gì? Giờ là ban ngày, em thèm gì anh chiều hết.
- Anh quay xe lại đi, em chỉ cho. Em vừa nhìn thấy xong.
Mình ngoan ngoãn quay xe lại, đi theo hướng vợ chỉ. Vợ bảo mình dừng xe ở một shop thời trang rồi nhanh như cắtlao xuốngchỉ vào cái váy con mụ ma-nơ-canh đang mặc rồi thỏ thẻ:
- Đây, em thèm cái váy này.
Ôi thôi! đang bảo dành dụm tiền đầu tư đôigiầy da mới để đợt tới đi viếng đám ma cho oách, giờ quất quả váy này thì chắc lại phải mang đôi giày cũ đi khâu mà đi tạm vậy. Chả còn cách nào khác.
Từ hôm có cái váy, vợ dịu dàng hơn hẳn. Trước chồng xem bóng đá là lườm nguýt, rồi giành giựt điều khiển,tranh kênh đòi xem phim hàn quốc. Giờ lại ngồi xem bóng đá cùng chồng. Mà không chỉ xem không đâu, còn thường xuyên đưa ra bình luận và nhận xét rất chính xác và sắc bén nữa. Chỉ có điều những bình luận của vợ mình thường không liên quan lắm đến chuyên môn hay kỹ chiến thuật mà chủ yếu chỉ là:”Ôi! anh kia body chuẩn thế!”, “Eo! anh kia đùi to thế”!…
Đặc biệt là vợ mình rất hâm mộ anh Ronaldo. Lý do thì chỉ có một lí do duy nhất đó là anh ấy đẹp trai và trông rất lạnh lùng.Cứ mỗi khi anh Ronaldo có bóng là vợ mìnhlại gào lên: Ronaldo! Ronaldo!
Nhiều lúc mình phát bực mình và phảiquay sang quát vợ:
- Em hâm mộ thằng đấy vừa vừa thôi nhé. Đừng có thái quá để đến lúc nghén nó là anh không có tiền mua nó về cho em đâu đấy. Không phải cứ ốm nghén là thích cái gì cũng chiều được đâu, nhá!!!
Read more…

Blog Radio 112: Chuyện kể đầu năm

10:58 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 112: Chuyện kể đầu năm .Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/  Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Bạn thân mến! Thật khó để lựa chọn một chủ đề thích hợp cho ngày đầu năm đặc biệt này. Ý tưởng thực hiện chương trình đến khi chúng tôi xem một bộ phim trong đó một cô gái đến một hiệu sách và tìm mua một cuốn truyện cổ tích. Những tưởng truyện cổ tích chỉ dành cho trẻ nhỏ nhưng rồi cô gái ấy mang câu truyện về đọc và khám phá ra thật nhiều ý nghĩa mà trong nhịp sống hối hả cô đã từng quên mất!
Vâng thưa các bạn, đôi khi đứng trước quầy sách của thiếu nhi, nhìn lại những câu chuyện cổ tích, ngụ ngôn ta lại giật mình và tìm thấy một ý nghĩa của cuộc sống mà ta để rơi đâu đó lâu lắm rồi! Hôm nay Blog Radio sẽ vào vai Người kể chuyện để gửi tới các bạn hai mẩu chuyện gửi từ Blog Người Kể Chuyện! Mời các bạn cùng lắng nghe.

ảnh minh họa
Lời tác giả: “Mình rất mong được gửi tới mọi người hai câu chuyện nhỏ trong một tối thứ 7 ấm áp. Chúc mọi người luôn thấy ấm áp và hạnh phúc trong năm mới…”
Bài học nhỏ từ câu chuyện của mẹ con nhím
Ở một khu rừng nọ có hai mẹ con nhím sống với nhau dưới gốc một cây cổ thụ. Nhím con còn bé lắm nên thấy gì nó cũng tò mò hỏi mẹ, nó hỏi mẹ tại sao lá cây mầu xanh, tại sao trời lại mưa tại sao có mây bay gió thổi… Nhím mẹ âu yếm nhìn con trả lời :
- Vì chúng được sinh ra như thế, khi nào lớn lên con sẽ biết
- Mẹ ơi thế tại sao trên mình mẹ lại có nhiều lông sắc nhọn như thế
Nhím mẹ lại âu yếm xoa đầu con trả lời: “Khi nào lớn lên con sẽ biết” Nhím con chỉ biết mang những câu hỏi vào giấc ngủ với ý nghĩ sáng mai nó sẽ lớn hơn, cho tới một ngày kia nó sẽ thành người lớn và có câu trả lời cho tất cả Thời gian trôi qua, cái ngày mà nó chờ đợi cũng đã đến, đó là ngày đầu tiên nhím mẹ đồng ý cho nó rời khỏi tổ để tự tìm kiếm thức ăn. Nó vui mừng và hồi hộp bò ra khỏi tổ. Quãng đường của nó cứ xa dần xa dần, nhưng lần nào quay lại nó cũng thấy nhím mẹ đang ở phía sau – cặm cụi và lo lắng. Điều đó khiến nó không vui vì nó nghĩ nó lớn rồi nó muốn một mình tìm hiểu thế giới này. Đôi mắt nhím mẹ luôn dỗi theo khiến nó cảm thấy như mẹ nó vẫn coi nó là trẻ con… – Mẹ về đi con muốn đi một mình ! Nó́ giận dỗi xù những cái lông sắc nhọn nói với mẹ – Mẹ muốn còn được bên con, giúp con những gì có thể, con cứ đi cứ làm những gì mình thích nhé chỉ cần con đừng nhìn lại phía sau là được mà – Không! Nhím con lại giận dữ xù những cái lông sắc nhọn – Con muốn đi một mình mẹ về đi Nhím mẹ buồn rầu lặng lẽ quay lưng chậm chạp và khó nhọc bước đi.
Ảnh minh hoạ: Bạn đọc (st)
Còn lại một mình nhím con tiếp tục hành trình đến với cuộc sống tươi đẹp, rồi nó gặp và có những người bạn mới. Nào là cáo nào là sóc là hươu… dần dần nó chẳng còn nhớ tới mẹ nữa, cuộc sống của nó giờ tràn ngập niềm vui bên những người bạn mất rồi… Cho tới một ngày kia trong lúc vui chơi nó vô tình bị một cái gai sắc nhọn đâm vào chân. Đau đớn vô cùng nhưng nó chẳng thể nào tự lấy cái gai ra được.
- Tớ đau quá các bạn ai lấy nó ra giúp tớ với !
Cáo lại gần nhím định dùng răng cắn cái gai ra
- Ối! Đau quá tớ không thể lại gần bạn hơn đc vì những cái gai trên người bạn
Sóc cũng sốt sắng định dùng đôi tay khéo léo của nó lấy cái gai nhưng rồi cũng đành chịu không thể lại gần nhím vì những cái lông của nó. Hươu dùng đôi sừng của nó cố gắng gạt cái gai ra nhưng chỉ làm nhím đau hơn.
Nhím con đau đớn khóc lóc trong sự buồn rầu và bất lực của lũ bạn thì bất chợt nhím mẹ xuất hiện. Nhím mẹ hoảng hốt chạy tới và chẳng để ý tới những cái lông của nhím con, nó gắng sức lôi cái gai đang làm đau con nó.
Lâu lắm rồi từ ngày chia tay, lúc này nhím con mới gặp lại mẹ, cũng lâu lắm rồi nó mới thấy mẹ nó ở gần nó thế. Nó chợt giật mình nhận ra trên lưng mẹ nó có không ít những cái lông nhỏ – những cái lông nó bắn ra mỗi khi giận dỗi, có rất nhiều cái lớn hơn có lẽ là của anh chị nó, và cả bây giờ khi nó đã trưởng thành, những cái lông sắc nhọn trên người nó lại vẫn cắm thêm lên lưng và làm đau mẹ nó – khi mẹ nó đang cố lấy cái gai ra.
Bất chợt trong đầu nó hiện lên hình ảnh ngày thơ bé nó hỏi mẹ tại sao trên người mẹ nhiều lông nhọn như thế. Bây giờ nó đã biết những cái lông nhọn đó là của những anh chị nó, của nó và dẫu vô tình chúng vẫn luôn làm đau mẹ nó, nhưng không vì vậy mà mẹ nó rời xa, ngay khi nó đau và chẳng có ai giúp được như lúc này đây mẹ nó liền xuất hiện. Nó đã biết mẹ nó vẫn luôn lặng lẽ ở bên nó trong suốt những tháng ngày qua, âm thầm và khó nhọc bước theo nó trên mọi nẻo đường… chợt nó như chẳng còn thấy đau nữa. Một cảm giác êm ái như trong vòng tay mẹ, như những ngày thơ bé được mẹ ôm vào lòng, xoa đầu và kể những câu chuyện ngoài cái gốc cây kia..
Ảnh minh họa: Aliveruka
Bài học nhỏ từ câu chuyện của Hòn sỏi vỡ
Đỉnh núi cao nơi mây mù ngự trị là nơi những con sông con suối khơi nguồn mang theo dòng nước mát lành và câu chuyện về những cuộc phưu lưu thú vị… Những hòn đá tách ra từ Núi Mẹ rơi vào dòng nước để bắt đầu hành trình đầy thử thách. Ở nơi bắt đầu, những hòn đá to nhỏ tranh nhau chen chúc, háo hức để được bắt đầu cuộc hành trình. Theo dòng nước chúng bắt đầu lăn đi…lúc đầu thật chậm rãi và nhẹ nhàng.
Khi dòng nước ngày một lớn và chảy siết những hòn đá lao đi một nhanh hơn, chúng va vào nhau, làm đau nhau, cản bước nhau, không ít hòn đá vì không chịu nổi mà đã sớm từ bỏ hành trình, lách mình sang hai bờ và chấp nhận một cuộc sống vô vị mặc cho những rong rêu bám vào.
Số còn lại vẫn tiếp tục cuộc hành trình, chúng lại tiếp tục lao đi, làm đau nhau… Có những khi chúng phải vượt qua những ngọn thác cao vút – nơi chúng chẳng thể tự ḷàm chủ được bản thân chỉ biết rơi xuống theo con nước dữ dằn. Qua mỗi lần như thế không ít hòn đá lại chán nản từ bỏ hành trình, nằm lại đó trơ trơ mặc kệ những con nước ngày ngày đâm xuống. Có những hòn đá vô tình bị nước bắn tung lên bờ đành ngậm ngùi nằm lại đó làm bạn với cỏ cây… Thời gian cứ trôi đi, cuộc hành trình cuối cùng cũng kết thúc – khi những con suối con sông chảy tới đồng bằng. Những hòn đá mệt mỏi nhưng cũng rất vui mừng khi nhận ra chúng chẳng còn phải chịu những nỗi đau ngày ngày gây ra cho nhau, chẳng còn phải chịu bị dòng nước cuốn đi và vứt tung mỗi khi nó muốn. Nhưng nỗi vui mừng cũng chẳng được bao lâu khi chúng nhận ra giờ đây chúng trông chẳng khác gì nhau: tất cả đều tròn trịa và nhẵn nhụi. Kết cục cho những ước ao những hi vọng của bọn chúng cuối cùng chỉ là trở thành những hòn sỏi ai cũng có thể dẵm lên và đá văng đi…
Ảnh minh hoa: dottydotco
Sau một hồi lăn lông lốc bởi cú đá của đứa trẻ, hòn sỏi xanh lăn tọt vào bụi cỏ. Nó ngán ngẩm nhớ lại cuộc đời mình rồi buồn rầu nằm lặng im ở đó. Trời mùa đông lạnh căm nhưng nó cũng chẳng buồn bận tâm, nó chán những con đường phải lăn dưới gót giầy của bao nhiêu con người kia, dù sao ở đây nó được yên thân, nó chợt thấy vui vui với ý nghĩ được kết thúc cuộc đời nhàm chán và vô vọng của mình ở bụi cỏ này. Cỏ dầy lắm có lẽ sẽ chẳng ai tìm thấy nó, nghĩ vậy nó bèn lăn ra ngủ mặc kệ người vẫn run lên vì lạnh
Cạch… cạch… cạch…
Sỏi xanh bỗng giật mình tỉnh dậy, nó thấy đầu đau buốt còn người thì nóng bừng
- Cái gì thế?!
- Cậu tỉnh rồi đấy à?
Đáp lại lời nó là câu hỏi của một hòn sỏi trắng có vẻ mặt thật thờ ơ
- Thằng bé tìm thấy cậu trong bụi cỏ sau khi quăng tớ vào đó, giờ nó đang chơi trò đánh lửa, nó đập cậu vào tớ mong có thể đốt cháy được lũ cỏ khô kia kìa
- Vậy à, thế mà tớ cứ tưởng được yên thân trong đó rồi chứ. Mà cũng tốt, dù sao như thế này cậu và tớ cũng thấy ấm hơn, còn tốt chán so với những lần bị lăn long lóc cậu nhỉ, mà cậu bị vỡ một miếng to rồi kìa, có đau không?
- Rồi thì nó cũng lại vứt tớ và cậu ở đâu đó sau khi nhóm được đống lửa thôi. Cậu cũng vỡ một miếng rồi đấy. Đau một chút cũng có sao đâu, chẳng phải như thế mình có thể nằm lại được nhờ những miếng vỡ này sao, ít ra thì nhờ có nó mình cũng không bị lăn xa nữa đâu cậu ạ… Ôi… tớ nhớ ngày xưa quá… cái hồi mình là những hòn đá sắc cạnh bên Núi Mẹ cậu còn nhớ không…
Ảnh minh hoạ: Raiyun
- Có bao giờ em ném một hòn sỏi vỡ chưa?
- Em chưa
- Nó lăn chậm hơn hòn sỏi tròn và lúc nào cũng nằm lên mặt đất nhờ mảnh bị vỡ
- Ừ, điều đó thì đúng rồi còn gì
- Đôi khi anh nghĩ mình cũng như những hòn sỏi thôi và thật may nếu bàn tay của thằng bé số phận đưa mình gặp nhau, dù là gặp để rồi lại xa nhưng lúc đó chẳng phải mình đã làm ấm cho nhau, và biết đâu đấy mỗi đứa sẽ có một mảnh vỡ – đủ để giúp mình đứng lại vững vàng hơn trên mặt đất này…
Blog Radio 112: Chuyện kể đầu năm, tại: truyen cuoi hay nhat
Read more…

Blog Radio111: Xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ

10:55 |

Các bạn đang nghe Blog Radio111: Xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ.Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Blog Radio 111 là món quà giáng sinh muộn dành tặng các thính giả của chương trình, đặc biệt là những người đang xa nhà, đang xa người mẹ yêu dấu!
Blog Radio 111được chuyển thể từ email “Xin tặng mẹ một bàn tay ấm đêm giáng sinh” của bạn đọc Phong Linh – thuy2011. Trong thư gửi tới Blog Radio, tác giả bài viết để lại dòng tái bút: “Vì vô tình mà lãng quên…” – Đây cũng chính là thông điệp Blog Radio 2009 gửi tới những người bạn gắn bó với chương trình nhưng xin các bạn đừng quên Trong cuộc sống, vì đôi khi vô tình mà lãng quên nhưngãng quên để nhớ và sẽ cùng nhau làm ấm đầy những yêu thương!

Blog Radio - Giáng sinh, trời đất bàng bạc một màn sương mùa đông đậm đặc, lạnh giá.
Giáng sinh, bao nhiêu người như con ước trời sẽ thật lạnh, thật lạnh…, chỉ vì như thế sẽ kéo con người lại gần nhau hơn.
Giáng sinh, con hòa tan nỗi niềm bất tận của mình bên cạnh bạn bè. Và háo hức mua cho những người bạn mà con yêu quý những món quà thật ngộ nghĩnh và ấm áp. Nào khăn, tất, mũ len, găng tay… với những lời chúc thật ngọt ngào… nhưng chưa năm nào con nghĩ sẽ về với mẹ trong những ngày ấy. Trong tâm thức của mình, con nghĩ rằng mẹ sẽ hoàn toàn không bao giờ quan tâm đến nó. Mẹ quá bận rộn với những công việc hàng ngày của mình. Mẹ cũng không thể nào hiểu được ý nghĩa của ngày lễ giáng sinh. Con đã vô tình gạt mẹ ra khỏi thế giới ấy, thế giới mà con đã coi là của riêng những người trẻ như con.
Đã ba mùa giáng sinh đi qua từ ngày con rời xa mẹ…
Con vẫn vô tư đón những mùa giáng sinh của riêng mình trong những nỗi hân hoan và tình cảm của mình. Chưa bao giờ có mẹ ở nơi ấy.
Những ngày giáng sinh đang tới thật gần. Người người nhộn nhịp với những món quà, những lời chúc, những yêu thương đang được trao đi trong những lạnh giá của những ngày cuối tháng mười hai. Con mải mê với việc chuẩn bị quà cho bạn bè mà quên mất rằng đã lâu lắm con không gọi điện về nhà.
Buổi chiều đang lang thang trên phố cổ, em gọi điện cho con
- Lâu rồi chị không về nhà?
- Chị học cũng hơi bận. Sắp tới chắc chị sẽ cố sắp xếp công việc rồi về nhóc ạ!
- Ừ. Nhưng nều mấy hôm nữa, tới giáng sinh, chị mà rảnh thì về đi. Mẹ mong lắm. Dạo này lạnh…
- …
- Mẹ nhắc chị luôn đấy!
Giáng sinh, người ta dành trọn ngày này cho những yêu thương được trao gởi đi. Tại sao lại mong giáng sinh thật lạnh? – Có phải là để có cơ hội ủ ẩm cho nhau bằng chính những trái tim yêu thương ấm nóng?… Biết bao những suy nghĩ lan man cứ lan chảy mãi trong tâm trí con trong buổi chiều mùa đông đầy gió ấy. Chợt nhìn thấy những bông hoa cúc cứ vàng mãi trên những xe hoa của những người bán rong. Màu vàng của ấm nóng. Trong con chợt hiện về cả một miền kí ức xa xôi…
                                                                                                                                    Ảnh minh họa: Chip

Đã rất lâu rồi, mẹ thường trồng những cây hoa cúc nhỏ ly ty trong bồn hoa trước cửa nhà. Nhớ cái màu vàng ủ nhỏ nhắn ấy. Nhớ đến se sắt mùi ngai ngái của đống lá khô cuối góc vườn mẹ thường đốt trong mỗi mùa đông… Nhớ cảm giác lạnh cóng vào mỗi sớm mai khi ngâm tay trong nước làm những bó rau thật tươi cho mẹ đi chợ. Nhớ đôi tay mẹ bé nhỏ, lạnh buốt trong những sọt hàng nặng trĩu. Nhớ cảm giác, của rất lâu rồi, đôi tay bé nhỏ của con vội vã rụt lại khi nắm đôi bàn tay mùa đông lạnh buốt của mẹ…
Một miền nhớ xa xôi bỗng ào ào đổ về như một dòng thác mạnh mẽ không thể nào cưỡng nổi. Những ngày giáng sinh, mẹ không mua cho con một chiếc khăn mới. Mẹ không biết nói “Merry christmas”. Mẹ không viết cho con những tấm thiệp thật đẹp. Không tặng con một bản nhạc Noel dễ thương…., nhưng trong suốt những ngày không phải giáng sinh, mẹ đã luôn tặng cho con cả cuộc đời mẹ. Đôi bàn tay vào mỗi ngày mùa đông cứ buốt giá thêm mãi, vậy mà con đang quên rằng chưa bao giờ con nắm lấy đôi bàn tay ấy thật lâu.
Vâng, con sẽ về. Về bên mẹ. Để được yêu thương thật trọn vẹn và để tìm lại tất cả những món quà mà con đã đánh rơi trong suốt quãng thời gian sống ít ỏi của mình. Mỗi ngày với mẹ vẫn là một ngày giáng sinh đó thôi, phải không mẹ ngàn ngàn yêu quý của con? Vậy mà con đã vô tình quên đi những món quà vô giá mà mẹ dành cho con. Giáng sinh, con quan tâm tới tất cả những người xung quanh mình. Vậy mà con lại vô tình quên đi diều kì diệu nhất của chính tâm hồn mình. Mẹ! Có phải chăng vì nghĩ đã là của mình như một lẽ tự nhiên mà người ta thường để quên hoặc đánh rơi nó khi nào không biết, để rồi khi không còn nữa lại cố mải miết đi tìm kiếm. Con người lạ thật phải không mẹ. Cảm ơn vì đã cho con một món quà thật ý nghĩa trong mùa giáng sinh này. Con tìm được mẹ rồi, và khi ấy cũng là lúc con tìm được con thật thà nhất mẹ ạ.
Giáng sinh rồi đấy, con xách balo về nhà, và đem theo một trái tim thật ấm. Con xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ bằng bàn tay ấm áp yêu thương từ trái tim mình. Quà tặng không chỉ riêng ngày giáng sinh mà cho cả cuộc đời này, mãi mãi về sau thưa mẹ…

Blog Radio111: Xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ, tại: truyen cuoi hay nhat
Read more…

Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi

10:49 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi.Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/  Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Những ngày cuối năm nhịp sống quanh ta trở nên bận rộn, vội vã hơn với những kế hoạch cần hoàn thành, với những dự định chưa trở thành hiện thực. Nhưng chính những ngày cuối năm thời gian vùn vụt trôi đi, có đôi lúc ta muốn lắng lại một chút, muốn tìm một góc nhỏ cho riêng mình để suy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc sống!
Câu chuyện Blog Radio 110 sẽ đưa các bạn rời xa khỏi cuộc sống bề bộn lo toan, cùng đến một góc nhỏ của Hội An, trước biển rộng và lắng nghe tâm tình của 2 cô gái trẻ về tình yêu, cuộc sống.



Tặng bà già, xìtrum và những tình yêu khác.
Hôn!Ngày anh lên máy bay sang nước Pháp xa xôi cũng là ngày tôi xách balô leo lên những chuyến xe bụi bặm. Một mình, lưng đeo balô nặng trĩu, không nước mắt và những lời đưa tiễn. Còn lại gì phía sau tôi? Một ký ức tuổi xuân buồn vui mờ ảo mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu sức mạnh nào đã gượng tôi đi qua những tháng ngày yêu thương vô vọng ấy. Anh đi tìm quên. Tôi, tôi đi về với biển
. Một mình. Không nước mắt và những lời đưa tiễn.
Tôi đã ước rằng mình sẽ hóa thành một cái gì đó ảo mờ hoặc vô hình trong cõi đời này, ngay khi tôi nói với anh, dứt khóat:
“Mình kết thúc thôi!”
Anh im lặng. Vẫn im lặng như cách mà anh thường làm trong suốt 5 năm trời yêu thương cãi vã hờn giận. Tôi không hiểu thứ tình yêu anh dành cho tôi. Có thể tôi hoang quá, còn anh thì luôn tĩnh. Anh không biết cách giữ tôi lại, hoặc anh tin tưởng rằng dù gió có dạt tôi đến phương trời nào, tôi cũng sẽ trở về căn phòng nhỏ có giàn hoa tím anh tự tay trồng, ngồi lặng lẽ bên cuốn sách dày và chờ tin nhắn của anh. Tình yêu bình thản ấy đã đẩy tôi đi xa thật xa, mà đến khi ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy anh cặm cụi thiết kế những cây cầu bắc qua sông. Tôi đã từng thử ngồi lỳ hàng giờ ngắm những bản thiết kế ấy. Những cây cầu vượt, những mái vòm, những đường cong… níu gần lở bồi của dòng sông ở một nơi nào đó. Trời ơi, còn tình yêu của tôi? Sao không có cây cầu nào nối nhịp? Sao không có cây cầu nào nối nhịp? Sao không có cây cầu nào nối nhịp?
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com
sũng nước. Vậy mà trong suốt quãng thời gian tôi ở đây trời không đổ mưa lấy một lần. Tôi thường ngồi bó gối trên thành bờ hồ bán nguyệt, vào những buổi sáng, với một tô đá bào lạnh tê, khuất sau vẻ cổ kính nhân tạo của khách sạn tôi ở trọ. Người ta trồng hoa sen trong hồ, nem nép ven thành là những thân lau lách hay cỏ gì tôi không rõ tên. Nếu ai đó hỏi tôi vui hay buồn vào những lúc như vậy, tôi sẽ trả lời là không biết. Tôi không biết mình vui hay buồn, nhưng tôi chắc chắn là mình muốn ngồi đây, nhìn lại tình yêu đã qua và gắng nắm bắt nỗi đau hiện hữu. Người ta vẫn nghĩ rằng đau đớn là một trạng thái thiên về hoặc linh hồn, hoặc xác thịt, hoặc cả hai – khi nỗi đau trong tim vỡ òa tức tưởi. Nhưng tôi hiểu rằng nỗi đau khủng khiếp nhất là khi mình biết nó ở đây, ngay đây, mà mọi giác quan đã tê cứng lại. Tôi không còn cảm giác được nỗi đau của chính mình. Tôi không phân biệt được ranh giới giữa tâm hồn và xác thịt. Đau đớn như dòng chảy tuần hoàn làm đông cứng các mạch máu. Ước gì tôi biết nỗi đau đang chạm đến phần nào của cơ thể mình, của hồn trí mình để dứt cắn nó ra từng mảng miếng! Nhưng tôi không biết, cũng không có cách nào để biết. Thế nên tôi cứ thế này, lặng ngồi dưới bầu trời Hội An sũng nước mà khát một cơn mưa ập òa…
Hội An một ngày sũng nước – Ảnh minh hoạ: Hội An Team

Marưkô “bảo” rằng cô muốn cùng tôi đi ra biển. Tôi hiểu điều đó khi nhìn vào mắt cô. Marưkô không nói được. Một cô gái Nhật không nói được đã lang thang khắp chốn cùng nơi và cuối cùng chọn Hội An làm điểm dừng chân. Cô yêu mảnh đất này – những ngôi nhà cổ, những con đường bé nhỏ, những ngọn gió buồn bã và dòng sông im lìm. Cô còn yêu biển. Như tôi. Không cần bất cứ lý do nào cho tình yêu ấy.
- Nguyên này, hồi mình 6 tuổi, cha cõng mình ra biển. Mình được thắt bím và mặc váy màu xanh dương. Đó là lần đầu tiên. Mình và biển hòa làm một.
- Biển Hokkaiđô?
- Ừ, biển Hokkaiđô, lạnh hơn ở đây nhiều. Biển của quê hương Nguyên rất ấm và luôn ngân nga. Biển hát.
- Lâu lắm rồi mình không nghe biển hát…
- Nào, đưa tay đây cho mình. Nguyên, nhắm mắt lại, lắng nghe đi!

Biển Cửa Đại – Ảnh minh hoạ: Hôị An Team

Chúng tôi trò chuyện trong thinh lặng. Không một từ nào đươc phát ra. Nhìn vào mắt nhau, ôm lấy bờ vai bé bỏng của nhau và sưởi ấm tay nhau. Biển Hội An sóng rất nhẹ. Marưkô tóc ngắn cũn, đen và mềm thi thoảng quay lại mỉm cười với tôi. Hai người con gái xa lạ, hai nơi chốn sinh ra cùng tựa vai vào nhau nhìn ra phía biển. Ngoài xa thật xa kia có gì? Ngoài biển có gì? Chỉ có biển mà thôi…
- Marưkô, nói cho mình biết cậu nhìn thấy gì trong biển?
- Mình nhìn thấy cha mình. Ông là một ngư dân. Ông dạy mình nhảy sóng và cách thỏa hiệp với những cơn bão. Ông không biết rằng những cơn bão biển cũng phản trắc vô cùng. Chúng lật úp ông vào một ngày đông. Mình 10 tuổi Nguyên ạ. Và từ đó cha luôn đứng trên những ngọn sóng, mỉm cười với mình từ bất kỳ bãi biển nào mình đi qua, hoặc dừng lại.
- Đột nhiên mình thấy sợ quá, Marưkô, cậu ôm lấy mình đi. Làm ơn, giữ chặt lấy mình!
Marưkô quay người ôm lấy bờ vai run rẩy của tôi. Tôi thu người lại, dụi đầu vào ngực cô như một đứa trẻ. Tôi muốn khóc quá. Tôi muốn mình vỡ òa ra từng mảnh, hoặc nhẹ bẫng như chiếc lá mềm mùa thu phiêu du trong thinh không. Tôi vừa muốn tôi quên tôi đi, vừa ước ao có ai đó giữ mình lại. Biển kia có gì? Tình yêu tôi có gì? Ai nói cho tôi biết với không?
Có một lần hiếm hoi anh cùng tôi về biển. Anh không thích biển. Anh bảo không gian trời nước mênh mông làm anh rợn ngợp, thấy bất an và nhỏ bé. Tôi chân trần tìm lượm những vỏ ốc đầy màu sắc, ôm một vốc đầy thả vào đôi bàn tay khum khum của anh rồi khoái chí cười thích thú…
Marưkô, hôm ấy mình vui biết bao nhiêu. Những ngọn gió hiền cứ mơn man, mơn man… Chỉ có hai đứa mình trên bãi biển dài. Mình chạy nhanh thật nhanh, gió lùa tóc rối. Mình thấy niềm vui bung nở trong lòng. Thế mà anh chỉ lững thững theo sau.
- Nào Nguyên, theo mình đến chỗ này. Cậu thấy vệt mờ mờ xa đằng kia không? Hướng này này…

Ảnh minh hoạ: Hội An Team

Chúng tôi nắm tay nhau bước đi trong màu đêm sắp buông của Hội An. Biển chiều gió cứa rát mặt. Thủy triều lên nhanh, cuộn vào chân những đợt sóng và cát ẩm ướt. Marưkô đưa tôi đi một quãng thinh lặng dài. Vệt mờ mờ xa đã viền nét là một làng chài nhỏ. Làng nằm nghiêng theo thân biển. Những ngôi nhà lô xô lỡ cỡ, mái lợp lá buồn bã lặng in trên nền trời sẫm tối. Dọc dài trước làng là một dãy thuyền thúng được úp lại, lưới nhỏ to các loại giăng mắc bay lật phật trước gió.
- Ở đây có gì, Marưkô?
- Tình yêu của mình, Nguyên ạ. Ở đây có tình yêu của mình.
Marưkô mỉm cười ra vẻ ngượng nghịu. Tôi đi theo cô vào sâu trong làng. Một ngôi nhà nhỏ chộn rộn màu sắc hiện ra. Cửa sổ là miếng gỗ mỏng được sơn màu xanh lá, cửa chính trắng hồng nham nhở và ọp ẹp. Tôi đồ rằng chủ nhân của nó đã xin ở đâu đó về mỗi lần một ít gỗ và dựng nó lên không phải bằng đôi tay thợ mộc. Gió trong nhà khẽ khàng và lịch thiệp. Tôi ngồi xuống chiếc phản kê nép vào một bên góc tường, thấy mùi hương của Marưkô rất rõ trên đôi gối. Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Ngôi nhà này và Marưkô bây giờ tôi mới biết.
- Marưkô?
- Người đàn ông của mình, người nắm giữ trái tim mình, là quê hương mình… Ở đây, Nguyên, giờ này anh ấy đang lênh đênh trên biển. Chuyến đi dài quá.
Marưkô và một người đàn ông tôi chưa quen rạng rỡ cười với tôi từ tấm hình đặt trên cửa sổ. Người đàn ông có đôi lông mày rậm và miệng cười chất phác, đàn ông Việt Nam – tôi chắc thế. Anh cõng Marưkô trên vai, sau lưng là biển, là biển, là biển. Tôi nghĩ ngày hai người chụp tấm ảnh này hẳn gió rất nhiều. Biển không xanh như những ngày đẹp trời. Hơi xám. Nhưng nụ cười thì sáng rỡ vô cùng. Hương vị yêu thương tràn ngập. Đôi tách trà gốm nâu. Đôi gối xanh hoa thêu li ti. Đôi khăn mặt phơi trên dây… Marưkô nhóm lửa lên bừng bừng ở góc nhà. Ấm áp luồn khẽ khàng đến từng ngóc ngách. Nó chạm vào tôi nữa. Tôi sợ quá. Nước mắt đã tràn mi một cách vô thức. Tôi sợ cái cảm giác ấm áp và an bình này, vì tôi biết, mai kia, khi rời đây, tôi sẽ phải lại bắt đầu làm quen với cảm giác gập ghềnh trên những chuyến xe. Tôi không được để mình chìm vào thứ ấm áp này, yêu thương này, an ổn này, để rồi sau khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, tôi đau đớn nhận ra mình chỉ có một mình. Tôi là một con số lẻ. Tôi là một cô gái bé nhỏ lọt thỏm và hoang mang giữa những chuyến xe giăng mắc mênh mông. Tình yêu đã ở rất xa tôi, ở rất xa, rất xa…
- Marưkô, để mình đi, xin cậu. – Tôi gào lên tức tưởi.
Marưkô chậm rãi bước đến bên tôi. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhòa lệ và khờ dại. Chúng tôi ôm lấy nhau một lúc lâu để tôi bình tâm lại. Marưkô có mùi cúc dại. Tôi áp chặt môi lên tóc cô, bờ vai cô, đôi tai nhỏ xinh của cô, hít trọn mùi hương của đất và sương, và gió. Ngoài kia biển vỗ rì rào. Biển rộng lượng và cảm thông với tôi vô cùng. Marưkô cũng vậy. Hai người con gái bé nhỏ ôm chặt lấy nhau trong ngôi nhà ấm, giữa biển, trời và mông mênh gió. Biển thăm thẳm quá. Tôi đi hoài đi mãi, tìm hoài tìm mãi. Đến bao giờ tôi thấu biển?

Ảnh minh hoạ: Hội An Team

Chúng tôi nằm bên nhau suốt đêm hôm đó. Tôi gác đầu lên tay Marưkô, để cô ôm lấy mái tóc xơ buồn của tôi mà ngủ ngon lành. Dù nhắm mắt, ý thức lờ mờ của một người sắp rời ra trong giấc ngủ mệt nhoài vẫn cho tôi biết được nụ hôn thơm mùi cúc dại của Marưkô trên trán mình. Marưkô không kể với tôi về quá khứ, tình yêu và nỗi buồn. Vì sao cô rời quê hương để định cư ở một đất nước xa xôi? Vì sao cô tìm được tình yêu của mình? Tôi không biết, cũng không cần biết. Tình yêu không phải là tình yêu mà chỉ là cách ta cảm nhận nó. Tôi đi một chuyến dài để đến Hội An. Tôi gặp một người con gái đẹp đến từ đất nước khác. Tôi đã chạm biển, nhưng tôi chưa hiểu, chưa biết, chưa tìm thấy. Thế nên tôi còn đi nữa, đi mãi, tôi nghĩ mình sẽ còn đi đến khi nào người cong lại trên những chuyến xe xóc nảy. Rốt cuộc thì hạnh phúc luôn ở phía trước kia.
Sáng hôm sau, tôi đi sớm. Marưkô còn ngủ. Viền môi giãn ra thơ trẻ. Marưkô yêu thương của tớ, cậu thấy gì trong giấc mơ? Còn mình, có lẽ, rất lâu sau này, trên những chuyến xe bất định và dài, mình sẽ mơ rất nhiều về cậu. Và Hội An…
Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi - tại truyen cuoi hay nhat
Read more…

Bảy ngày ân ái

10:46 |
Tên truyện : Bảy ngày ân ái
Tác giả: Ân Tầm
Số chương : 173
Thể loại: Ngôn Tình
Tình trạng: Hoàn Thành
Bảy ngày ân ái
Bảy ngày ân ái

Đọc truyện: Bảy ngày ân ái, tại: truyện cười hay nhất.

Giới Thiệu Truyện
Bảy Ngày Ân Ái – Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại hắn, nhưng cả hai người đều không biết đó là người đêm hôm ấy. Và nàng, lần này lại phải làm một cuộc giao dịch 7 ngày 7 đêm trở thành tình nhân của hắn…..
- Nàng yêu vị hôn phu trước đây của mình, yêu rất nhiều. Còn với hắn, chỉ là sự căm hận tột cùng. Nhưng ai mà biết được sự bất ngờ của trái tim…
- Khuyến cáo những bạn đọc dưới 18 tuổi nên cân nhắc trước khi xem vì có các cảnh nóng trong nội dung truyện nhé!

Chương 1 – Rơi xuống khỏi thiên đường

Chương 2 – Giao dịch thể xác

Chương 3 – Tầm quan trọng của đại gia

Chương 4 – Trò diễn ngược

Chương 5 – Chiếc vòng cổ giá trên trời

Chương 6 – Lời mời của Ngu Ngọc

Chương 7 – Gây khó dễ

Chương 8 – Đau lòng tưởng niệm

Chương 9 – Nguy cơ trí mạng

Chương 10 – Thỏa hiệp

Đọc truyện: Bảy ngày ân ái, tại: truyện cười hay nhất.

Read more…