TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Phải thương vợ? Vì sao?

15:01 |
Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.



Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm.

Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lý do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.


Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con. Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.


Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.
Read more…

Ừ THÌ, YÊU CHƠI CHO ĐỠ BUỒN!

10:10 |
"Yêu đương cũng có phải điều gì to tát lắm đâu? Không phải ai cũng cần đến nhẫn kim cương, đến flashmod giữa hàng trăm người chỉ để tỏ những điều vốn chỉ cần hai người biết."

Yêu đương cũng có phải điều gì đáng sợ lắm đâu? Hết yêu hay không biết yêu mới đáng buồn chứ.
Yêu đương cũng không hề mơ hồ và khó nắm bắt, cũng chẳng cao siêu, diệu vợi như người ta vẫn đồn. Đấy, giản đơn chỉ là hai cái đầu chụm vào nhau cùng tí tách, hít hà cốc cafe. Là mái đầu nghiêng nghiêng nép sát lại khi trú mưa dưới phố. Là trời lạnh có bàn tay xòe ra để nắm. Là mệt mỏi thì có một vòng ôm. Họ đi cạnh nhau, nghĩa là họ đang yêu nhau đó!


truyện ngắn - ừ thì, yêu cho đỡ buồn!


Yêu cũng làm gì mất thời gian lắm đâu? Hai người cùng tận hưởng nó với nhau, nghĩa là thời gian đã được tiết kiệm đi một nửa rồi chứ nhỉ?

Đã thế, yêu còn rất vui!
Đôi khi người ta yêu nhau đơn giản chỉ để đỡ buồn, có vậy thôi. Mà buồn một mình, thì còn gì chán hơn thế nữa? Nên chẳng phải mất công khó nhọc để tìm một lý do vì sao lại phải yêu nữa đâu, cứ nghĩ yêu cho đỡ buồn, thế là được!


Mà đời vui thì còn gì bằng. Thế sợ gì nữa mà không dũng cảm để mình yêu?
Người yêu khó tìm, nhưng đi mãi rồi cũng gặp. Chia tay đáng buồn, nhưng không ai là không thể đi qua được nó. Giận dỗi, cãi vã mệt lòng, nhưng nhớ nhau xuề xòa cười một cái rồi cũng quên. Chỉ cần sáng sớm thức dậy thấy mình vẫn có một người để yêu, cuộc đời cũng vì thế mà trở nên đáng sống.
Vui lắm đấy, yêu đi!


Có người cứ cố chấp rằng cuộc sống hiện tại đã đủ hài lòng, nên chẳng muốn bận tâm đến chuyện yêu đương phiền não. Chẳng muốn chia nhỏ thời gian của cuộc sống đã đủ bận rộn này để nhớ thương một người nào đó. Cũng chẳng muốn lãng phí lòng mình để khổ tâm đến những yêu thương vụn vặt. Là bởi họ chưa yêu nên mới thế thôi!


Người yêu một lần rồi lại ước chưa từng được yêu. Cũng vì họ biết chia tay là điều đau nhất. Nhưng thực ra cái gì mà không có giá, nỗi đau đó đánh đổi bằng cả quãng thời gian hạnh phúc trước kia!
Có những người thèm yêu mà không dám đi tìm người… để yêu. Cũng vì mạnh mẽ họ gom chưa có đủ.
Có người thì lại quá nhiều người dòm, nên lần lữa mãi, chẳng biết… yêu ai!


Ai rồi cũng sẽ có lúc phải nhắm mắt đưa chân phó mặc mình cho tình yêu. Chẳng có ai trốn yêu mãi được. Không yêu sau, thì cũng phải yêu trước. Chi bằng yêu trước, để còn được... yêu nhiều hơn!
Ừ thì, yêu chơi cho đỡ buồn đi!

THẤY HAY VÀ Ý NGHĨA THÌ NHỚ CHIA SẺ CHO MỌI NGƯỜI CÙNG ĐỌC NHÉ


Read more…

3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!

15:56 |

Để em kể anh nghe, về tình yêu! Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, một người cần anh hơn em! 3 năm chờ đợi…vì cô ấy cần a!

Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ những lần đầu. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái bên cạnh.
3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của cô ấy, thế nên em không ngại ngần nói chuyện với anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành anh em thân thiết vô cùng.
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói và đùa không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau  mỗi tối, và  Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy.  Anh không xuống chơi nhưng lại nhắn tin, gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm. Em vốn cảm thấy mình như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh.
Em thường hỏi anh những câu thật ngô nghê:
- “Liệu có một ngày nào đó, anh rời xa em không? Đứng trước anh em luôn có cảm giác có lỗi với cô ấy.” Hoặc một câu mà lần nào nghe anh cũng phì cười: “Em quay lưng lại với anh, anh có thôi em không?”. Sau mỗi lần như vậy, anh thường tự hỏi chính mình: “Em quay lưng lại với anh, liệu anh có còn yêu em không khi mà em đã không còn tình cảm?”.
Có lẽ người ta sẽ cho em là khùng điên khi em quyết định giúp anh đến với cô ấy. Điều đó thật nực cười! Nhưng em nghĩ khác. Anh không phải là món đồ để em nhường lại, Anh có trái tim, có tình cảm và có những suy nghĩ của riêng mình. Và lí do mà em quyết định dừng lại để anh ở bên cô ấy chính là vì em biết chỉ có tình yêu anh dành cho cô ấy mới giúp cô ấy yêu cuộc sống này.
Cô gái đó có khoảng cách xa anh nhưng cái cảm giác muốn … anh vì sợ sệt hiện rõ lên đôi mắt. Cô ấy mím chặt đôi môi để ngăn không khóc, để ngăn không cho sự run rẩy biểu hiện ra bên ngoài. Nhìn cô ấy em không còn cảm giác ghen tuông và tức tối mà thay vào đó là một sự thương cảm. Có lẽ nào, cô ấy cần anh hơn em?
Em là một người con gái mạnh mẽ. Em không giống những người con gái, yếu đuối, hay khóc và lụy tình đâu. Em luôn giữ cho mình lí trí ở trạng thái mạnh mẽ nhất. Có đôi lần anh cũng từng nói sự cứng rắn của em làm anh cảm thấy không đúng với em. Anh cũng muốn được như bao người đàn ông khác, được thấy mình mạnh mẽ và che chở cho người con gái mình yêu. Nhưng sự mạnh mẽ của em làm anh cảm thấy rằng không có anh, em muốn tốt cho anh và cô ấy.
Em cứ cố gồng mình lên để tự giải quyết hết mọi việc. Em không nhận ra trong mắt anh có sự thất vọng khi mỗi lần anh muốn làm giúp em điều gì em đều chối từ và tự làm. Anh khâm phục em nhưng cũng dần cảm thấy xa vì em dường như đóng mọi cách cửa để anh thấy rằng: Em cần anh!
Anh đã từng kể cho em nghe về mọi chuyện cô bé ấy. Một cô bé gặp nhiều thiếu thốn trong tình cảm. Anh nói cô bé ấy có phần giống em, có nghị lực nhưng dường như cô bé ấy yếu đuối hơn em. Cô bé ấy có thể dám đương đầu với những bất công nhưng khi ở bên anh – một người mà cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể khóc ngon lành. Em đã lo sợ. Lo sợ thực sự. Nhưng một lần nữa, sự gan lì của em đã khiến em phạm sai lầm.
Thế mà có ngày anh lại đứng trước em để nói với em rằng: “Xin em hãy giữ anh lại, vì anh đang say nắng một người con gái khác. Đừng để anh ra đi như vậy”. Em sững sờ nhưng em không khóc. Có lẽ điều đó là một tổn thương lớn với anh. Khi người ta muốn ở lại mà không nhận được sự níu kéo thì điều đó còn đau khổ hơn là ra đi. Anh đã đợi chờ ở em một sự yếu mềm, một câu nói giận hờn, trách móc chẳng hạn nhưng em vẫn cố gồng mình lên chứng tỏ rằng em vẫn bình thường.
Em không nghĩ mình thất bại trong tình yêu này, cũng không nghĩ anh là kẻ phản bội và càng không nghĩ cô ấy là kẻ cướp người yêu. Em chỉ nghĩ rằng tình yêu cần một sự tinh tế để níu giữ.  Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, cần anh hơn em!

Read more…

Đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?

09:23 |
Truyện ngắn tình yêu – Chị tôi không phải là người phụ nữ xinh đẹp, hay nói đúng hơn là một người phụ nữ có diện mạo bình thường đến mức xấu xí (như người ta vẫn thường xì xầm sau lưng mỗi khi nhìn thấy chị).
Truyện ngắn tình yêu - Truyện hay
Truyện ngắn tình yêu – Truyện hay

Chị tôi gầy, dáng dong dỏng cao, làn da trắng bệt tai tái như người bị bệnh lâu ngày cách li với ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, khuôn mặt chị lại lấm tấm tàn nhang, nghe mẹ tôi bảo là do lúc nhỏ chị bị bệnh sởi hành, xuất hết ra trên mặt không chữa được, lại cộng thêm các bệnh về đường ruột khiến cơ thể chị không hấp thụ được dưỡng chất, cho nên cơ thể mới yếu ớt và xanh xao như thế. Tính tình chị tôi lại cực hiền, hiền đến mức yếu đuối và… nhu nhược.
Ngay từ lúc nhỏ, chị luôn là đối tượng được mang ra để so sánh với tôi, từ diện mạo cho tới tính cách và học tập. Chị học bình thường, không quá xuất sắc cũng chẳng quá tệ đến mức đội sổ như lũ trẻ con hàng xóm. Thành tích ấy được chị duy trì mãi cho đến khi vào Đại học – mà có một lần khi tôi buột miệng hỏi đến, mẹ tôi lại nhàn nhạt bảo rằng: “Chó ngáp phải ruồi mà thôi”.
Người ta vẫn thường nói: Trong tất cả những đứa con của mình, bố mẹ thường sẽ yêu thương và chăm sóc cho đứa trẻ khiếm khuyết, yếu ớt nhất. Thế nhưng…
Sự thực rõ ràng rằng, bố mẹ tôi không yêu chị, không yêu một đứa trẻ trầm lặng, sống nội tâm và có cơ thể yếu ớt đó. Khi nhắc đến con cái, dường như bố mẹ chỉ đề cập đến tôi, nào là học ở trường đại học nào, bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, tài năng ra sao, đảm đang ra sao, bạn bè như thế nào, vân vân và mây mây, đủ mọi loại chuyện trên đời, dường như hận một nỗi không thể đem tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi đưa ra mổ xẻ trước mặt người ta, để người ta thấy được, “Ồ, con gái của anh chị quả thực vô cùng xuất sắc!”
Mỗi lần như thế, hoặc là chị cúi gằm mặt xuống đất, giả vờ không nghe, không thấy, không biết; hoặc là ngước mắt vô tư nhìn bố mẹ tôi, cười cười vui vẻ. Thực chất, vui vẻ hay chua xót, nụ cười hay nước mắt… chỉ cần nhìn đôi bàn tay run run đang bấu chặt vào nhau của chị, tôi đã có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đó. Thấu tận tâm can. Chỉ là, bố mẹ tôi lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn sang, dù chỉ một lần… Mà hình ảnh chị ngày hôm đó lại như một con sâu ăn mòn vào tâm trí tôi, giăng tơ kéo kén, khiến tôi e là suốt cả cuộc đời này không thể nào quên. Từ giây phút đó, tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi sẽ luôn yêu thương, tôn trọng và ở bên chị – thay cho cả phần yêu thương của bố mẹ tôi.
Chị lớn hơn tôi bốn tuổi. Sau khi bình yên tốt nghiệp đại học, chị trầy trật n lần, rốt cuộc cũng êm đẹp được một công ty tư nhân mới thành lập nhận vào làm việc. Công việc của chị là tính toán sổ sách, kiểm kê hàng hóa và nhận các đơn đặt hàng từ đối tác. Bởi vì công ty nằm ở trung tâm thành phố, cách gia đình tôi quá xa, cho nên, để thuận tiện cho công việc, chị đã thuê một phòng trọ tương đối ổn định và an toàn, chính thức dọn khỏi nhà sau hai tuần vào làm việc ở công ty. Về phần bố mẹ tôi, ban đầu còn cằn nhằn vài tiếng cho lấy lệ, nhưng sau cùng cũng mặc kệ chị, muốn làm gì thì làm. Có vẻ như đối với họ, đứa con này ngay từ khi sinh ra đã là gánh nặng, có và không có chỉ khác nhau ở chỗ – bận tâm và không bận tâm.
Người ta nói: Ông trời thường rất công bằng, lấy của người cái này thì sẽ hoàn lại cho người cái kia. Ban đầu tôi không tin, cũng không muốn tin, cho đến khi câu chuyện tình như mơ giữa chàng hoàng tử đẹp trai và nàng Lọ Lem đời thực xấu xí diễn ra, ý niệm của tôi đã hoàn toàn thay đổi…
Anh ba mươi tư tuổi, là giám đốc của công ty tư nhân chị đang làm. Ngoại hình cao ráo, đẹp trai, ăn nói có duyên, đặc biệt là nụ cười ẩn sâu trong đáy mắt rất dễ dàng thu hút người khác phái. Người đàn ông như anh quả nhiên có khả năng làm cho phụ nữ điên đảo, có khả năng khiến cho một người vốn bình lặng và cẩn trọng quá mức như chị tôi quyết định tiến tới hôn nhân một cách chớp nhoáng.
Sự thực chứng minh, ngay trong lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài lãng tử và ánh mắt có hồn, sâu thẳm như hồ nước ấy. Ánh mắt này dường như mang theo từ tính, một khi đã nhìn vào thì dứt khoát khó mà điều khiển được nhịp đập trái tim mình. Nhưng lí trí nhắc nhở tôi rằng, anh là món quà mà trời cao nhân từ đã dành tặng cho cả một thời thơ ấu bất hạnh và thiếu thốn của chị, là niềm vui cuộc sống và là hạnh phúc quãng đường sau này của chị gái mình. Vì thế, tôi không cho phép bản thân mình đắm chìm trong ánh mắt đó, không cho phép lí trí mình bị cám dỗ bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh.
Hai tháng sau khi chính thức nhận việc ở công ty, một đám cưới hoành tráng đã diễn ra, chị tôi nghiễm nhiên một bước lên mây, trở thành phượng hoàng trong lồng son được Hoàng tử chăm chút. Câu chuyện tưởng chừng hư ảo mà có thực ấy được mọi người truyền miệng nhau, xóm ngoại ô mà gia đình tôi đang sống trở nên náo nhiệt hẳn. Bố mẹ tôi được chúc tụng, được hâm mộ, được tung hô có phúc, chị gái tôi đương nhiên sau một đem vịt hóa thiên nga trở thành niềm tự hào của họ.
Nhìn ánh mắt u uẩn quen thuộc của chị ánh lên sự mãn nguyện, khóe môi thấp thoáng để lộ nụ cười yếu ớt, tôi tự hỏi, đây liệu có phải là một trong những nguyên nhân khiến chị kết hôn một cách vội vã như thế không?
Ba tháng sau khi chị kết hôn, tôi từ kí túc trở về nhà một chuyến để lên trường cấp ba cũ nhận lại bằng tốt nghiệp gốc bổ sung vào hồ sơ đại học hiện tại. Nhận tiện bèn ghé qua tổ ấm hạnh phúc của chị chào hỏi.
“Anh Tuấn hôm nay không có nhà sao chị?”
Nhìn căn nhà vừa rộng, vừa to mà lại trống trải đến kì lạ, tôi đưa mắt đánh giá một lượt, nhịn không được bèn hỏi chị.
“Ừm, à… hôm nay anh ấy, ừ… tiếp khách..”, chị vừa đang len, vừa ấp úng trả lời tôi.
“Tiếp khách cả vào ngày nghỉ sao? Bận rộn thật ấy nhỉ!”
“Em đừng nói thế, anh ấy quả thực là có việc… anh ấy bận lắm!”, chị dừng động tác đan trên tay lại, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên nhìn tôi.
“Chị, chị có yêu anh Tuấn không?”
Tôi ngồi ngây ngắn xuống sofa, cầm lấy cuộn len bên cạnh và bắt đầu táy máy, bâng quơ hỏi một câu thật ra đã rất muốn hỏi từ lâu lắm rồi.
“Đương nhiên là có rồi, sao em lại hỏi thế?”, chị mỉm cười ấm áp nhìn tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn thẳng vào chị, vẻ mặt hồng hào, ánh mắt có hồn chứ không mông lung bất định như trước kia, chị dường như đang cố tỏ ra cho tôi biết rằng, “ừ, chị hạnh phúc, chị yêu anh ấy, em đừng lo!”.
Thế nhưng, chị càng như thế, tôi lại càng lo. Cảm giác về hạnh phúc của chị sao lại thấy không chân thực. Tôi luôn hy vọng là mình quá đa sầu đa cảm, quá lo lắng và suy diễn viễn vông. Nhưng linh cảm kì lạ luôn khiến tôi tự đặt ra cho mình vô số câu hỏi về anh, về chị, về hôn nhân chớp nhoáng ấy. Tôi suy nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu được, rõ ràng tính cách giữa hai người khác nhau là thế, rõ ràng thế giới giữa hai người cách biệt nhau là thế, lí do gì giữa hàng ngàn hàng triệu cô gái xinh đẹp trong thành phố này anh lại lựa chọn chị gái tôi? Vì thế, tôi ngày càng chú ý đến anh, ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình tạo nên…
Anh vẫn luôn làm tốt vai trò của mình.
Là một người chồng gương mẫu – không rượu chè bê tha, không thuốc lá nồng nặc, sạch sẽ tinh tươm, không liếc mắt đưa tình với bất cứ cô gái xinh đẹp nào.
Là một người con rể hiếu thuận, đứng đắn, chững chạc và hiểu chuyện.
Là một người anh rể luôn luôn lắng nghe những tâm sự thầm kín của một đứa con gái chưa hiểu mùi đời, luôn luôn vỗ về và có mặt mỗi khi tôi vấp ngã trong cuộc sống.
Một người đàn ông gần như hoàn hảo như thế liệu sẽ có một cô gái nào không thể không yêu không?…..
Mùa hè của năm học thứ ba, tôi nhận được điện thoại của chị, nhờ tôi trông hộ bé Tom – cháu trai vừa tròn 1 tuổi của tôi.
Tối hôm ấy, chị phải đi dự tiệc cưới của chị Hòa – bạn thân thuở đại học của chị. Sau khi dỗ bé Tom ngủ say, tôi bèn đi tới phòng khách xem phim, đúng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng mở cửa lách tách vang lên, là anh trở về.
Bên ngoài trời mưa rả rích, áo sơ mi anh bị mưa tạt thấm ướt một vạt trước ngực, nước còn nhỏ giọt từ trên mái tóc và hai thái dương, một sự hấp dẫn kì lạ đến rợn người.
“Tặng em!”
Ngay lúc tôi vừa định lên tiếng, thì người đàn ông trước mặt đã chìa ra một bó hoa hồng vàng – vàng rực đến chói mắt. Mọi việc đều diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến đại não tôi chưa kịp hoạt động đã bị vòng tay anh ôm vào lòng. Loáng thoáng tiếng anh thì thầm những điều gì đấy, đáng tiếc một chữ tôi cũng không nghe rõ, hoàn toàn mơ mơ hồ hồ. Tôi không biết cảm giác lúc đấy là gì, là vui mừng hay sợ hãi, là hạnh phúc hay dằn vặt, là mãn nguyện hay tội lỗi.
Nước mưa trên áo anh thấm sang quần áo tôi, nước mưa trên tóc anh nhỏ giọt vào miệng tôi. Lạnh ngắt. Trong căn phòng khách nhập nhoạng ánh đèn cam vàng như vỏ quýt, dưới âm thanh lộp bộp của từng hạt mưa trước mái hiên. Lúc lí trí quay ngược trở lại, tôi thấy chị đứng đó – mỏng manh và yếu ớt……
Tôi không nghe điện thoại của chị, cũng không nhận điện thoại của anh, tôi muốn xóa sạch đi kí ức về buổi tối hôm đó, muốn xóa sạch đi cảm giác tội lỗi và xấu hổ ấy…
“Chị có chuyện muốn nói với em, hãy gặp chị.” – tin nhắn đến từ chị.
“Minh, đừng gặp chị gái em. Xin lỗi em.” – tin nhắn đến từ anh.
Có một vài tiếng cười khúc khích vang lên phía sau lưng tôi, vài sinh viên chỉ chỏ rồi đạp xe lướt qua, tiếng nói chuyện rì rầm ồn ào, nhưng tâm tình đang nặng trĩu như đeo chì lúc này đây khiến tôi chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
“Minh, nhìn kìa!!!”, Hải Yến đánh bốp vào vai tôi, mắt nhướng lên đầy hứng thú nhìn về phía đài phun nước.
Trong bóng tối nhập nhoạng ánh đèn đường, ngay dưới đài phun nước tối om, có hai bóng người đang ôm nhau, không, chính xác là đang hôn nhau – một cách nồng nhiệt. Ngay lúc đó, một chiếc ô tô từ cổng chính vuột qua, đèn pha sáng lóa chiếu thẳng đến hai thân ảnh đàn ông đang ôm nhau phía trước.
Trong tích tắc, ánh mắt tôi lướt qua chiếc xe màu trắng bạc với biển số 8888 hiếm hoi ấy.
Trong tích tắc, trái tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp ánh mắt ấy – sâu thẳm và miên man tựa nước hồ thu, sáng rực và quyến rũ đến khó thở.
Phút chốc tôi có cảm giác trái tim đang treo lơ lửng của mình rơi tuột xuống, đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích được. Từng đoạn kí ức lướt qua như một cuốn phim quay chậm, thật chậm….
Tôi ngồi yên lặng nhìn anh, nhìn gương mặt điển trai và đôi mắt lóng lánh kì lạ ấy. Rốt cuộc nguyên nhân vì sao anh lại kết hôn với chị gái tôi, nguyên nhân vì sao anh lại hoàn hảo đến mức hoàn mĩ và toàn diện như thế, rốt cuộc.. tôi cũng đã hiểu được.
Anh cần một người phụ nữ làm tấm bình phong giúp anh che mắt gia đình và xã hội, cần một người phụ nữ an phận đứng phía sau lưng anh giúp anh quán xuyến việc gia đình, giúp anh thờ phụng cha mẹ già và hoàn thành chức trách thừa kế của một người con trai trưởng trong dòng tộc. Lí do anh lựa chọn chị gái tôi, đơn giản vì chị tôi xấu. Anh nói rằng chị tôi tự nguyện gả cho anh, chấp nhận làm vợ anh mà không cần bất cứ điều gì. Anh là người đàn ông cô cần và cần cô – duy nhất trong xã hội phù phiếm vốn đang chạy đua theo cái đẹp và đồng tiền, đang chạy đua theo danh vọng và hoang tưởng. Chị nói với anh rằng, hai người có thể nương tựa vào nhau, tựa như thân cây và tầm gửi, không tách rời. Anh cho chị danh phận, cho chị niềm tự hào và cuộc sống đầy đủ sung túc sau này. Còn chị sẽ giúp anh hóa giải tất cả mọi áp lực đến từ gia đình và dư luận của xã hội, không để anh gánh chịu cái nhìn khinh miệt của người ta về thế giới thứ ba…
Tôi bật cười đến chảy nước mắt, hóa ra áp lực của anh lại lớn đến thế. Hóa ra hạnh phúc mà chị tôi đang có lại tựa như bong bóng xà phòng. Hóa ra hình tượng người đàn ông hoàn hảo mà tôi luôn mơ tưởng lại tựa hoang đường đến thế…
Mùa hè năm ấy là lần cuối cùng tôi đến thăm gia đình chị, thăm cái tổ ấm hoàn mĩ của chị…
Thở dài, tôi khẽ ngắm nhìn chiếc lá chao nghiêng trước cửa sổ, chao chao nghiêng nghiêng, lay động trước gió tựa như linh hồn của một con người, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ rơi xuống đất, hoàn toàn bị người ta giẫm đạp không thương tiếc. Thật mong manh biết bao. Tình yêu và hạnh phúc, gia đình và trách nhiệm, liệu có mong manh như thế không?
Con đường mà chị đã chọn, tôi có thể hiểu, nhưng không thể nào chấp nhận được. Mỗi người đều có một sự lựa chọn cho con đường tương lai, mà chị tôi lại chọn bước đi trên con đường quá sức gập ghềnh ấy…
Sức chị mỏng, dáng chị gầy, đôi vai lại nhỏ bé đến thế… chị ơi, đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?
Read more…

Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình

10:38 |

Em là niềm an ủi và hy vọng của cả gia đình, không thể mãi đắm chìm trong tình yêu anh trao nữa. Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình.

Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình
Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình
Em biết anh sẽ trách, hận em nhưng nếu được chọn lại em vẫn sẽ rời xa. Em đã rời bỏ người thương yêu mình nhất, em phủ nhận tình cảm của mình để lo cho tương lai, cho gia đình đang chìm trong nợ nần. Em biết mình sai nhưng không bao giờ hối hận. Cảm ơn anh đã đến bên khi em đang tuyệt vọng trong mối tình mù quáng, vụng dại. Cảm ơn anh đã vực em dậy, cho em niềm vui và hạnh phúc. Những ngày tháng bên anh, bên những trang sách trên giảng đường có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời em.
Em phải tỉnh dậy anh à, em không thể vô tư khi gia đình đang chìm trong nợ nần, khi mẹ phải ngược xuôi vay tiền, khi anh trai phải rời ghế giảng đường để đi làm phụ mẹ. Tuy nhà lâm vào cảnh khó khăn, thiếu thốn nhưng vẫn động viên em học đến nơi đến chốn. Em là niềm an ủi và hy vọng của cả gia đình, em không thể mãi đắm chìm trong tình yêu anh trao mà để những người thân phải thất vọng.
Anh nói em vô tâm nhưng đâu biết em đã sống như thế nào khi phải xa anh. Em cũng là con người, cũng quặn thắt trong nhớ nhung, thổn thức gọi tên anh hàng đêm nhưng anh mãi không nghe thấy. Phải khó khăn lắm em mới điều chỉnh được cảm xúc, làm quen được với cuộc sống không có anh. Em lao vào học, tự làm thêm để trang trải học phí. Một con bé ngây ngô đặt chân lên thành phố, nơi đầy rẫy những toan tính, cạm bẫy. Em phải gồng mình chống chọi và học cách nghi ngờ sau những lần bị lừa gạt, bị bạn bè chơi xỏ.
Cuộc sống và những khắc nghiệt của nó làm em trở nên già dặn hơn. Em không thể vô tư cười đùa như những người cùng trang lứa. Em có nhiều nỗi lo, còn nhiều việc dang dở cần em thực hiện. Em không quên anh và tình cảm chân thành anh trao nhưng em đã cất nó sâu trong tim mình. Em đã rất giỏi để che giấu cảm xúc, để lạnh lùng nói câu chia tay mà không rơi một giọt nước mắt.
Em quay đi mặc anh gào khóc gọi tên, rồi em tự đánh vào tim mình, những vết thương rỉ máu nhưng sẽ không một ai biết được. Qua ngày mai em sẽ lại mạnh mẽ, sẽ tiếp tục hành trình dở dang và sẽ vắng bóng anh mãi mãi. Em không mong anh sẽ tha thứ nhưng mong anh mạnh mẽ và sống tốt. Mong rằng vết thương trong anh sẽ được ai đó khỏa lấp. Mong ai kia sẽ yêu anh, một tình yêu trọn vẹn.
Read more…

Trong anh mùa hè đã tắt

10:38 |

Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại trong anh mùa hè đã tắt.

Trong anh mùa hè đã tắt
Trong anh mùa hè đã tắt
5 năm rồi phải không em, kể từ ngày mình chia tay, thời gian đủ dài để anh vẫn nhận raa mình không thể quên được em, bây giờ ngồi lại, lục tung ký ức chỉ để anh tiếc nuối vì không thể giữ được em. Ngày mình yêu nhau mùa hè đẹp lắm. Anh, người con trai miền Nam, em là cô gái dịu dàng của miền Trung gió cát, mình gặp và yêu nhau trong những ngày hè bỏng nắng, em xuất hiện như một làn gió mát thổi ngang qua cuộc đời anh, để rồi mỗi lần xa nhau anh lại mong từng mùa hè.
Tình yêu của mình lớn dần theo những mùa hè anh về quê ngoại, anh yêu con đường đầy hoa sen dẫn vào nhà em, yêu khoảng sân rộng trước nhà nơi tình yêu của mình chỉ là những trò chơi tuổi nhỏ. Tình yêu ngày đó trong sáng và thánh thiện lắm, chẳng vướng bận một ước muốn tầm thường nào, những ngày hè rộn tiếng cười của anh và em…
Vậy mà mình xa nhau. Anh buồn, đi đến được tận cùng của nỗi đau, thất vọng và buông xuôi tất cả. 3 năm trời không liên lạc, chưa bao giờ anh thôi nghĩ về em. Anh học tập, ra trường, có công việc ổn định, mình như hoàn toàn thất lạc. Anh lập gia đình, không tình yêu, chỉ nghĩ phải có gia đình thôi. Anh vẫn luôn là người đàn ông tốt, lúc nào cũng dành tất cả cho vợ con, gia đình. Cuộc đời không như mình nghĩ, nhiều biến cố xảy ra, cứ nghĩ sẽ có một gia đình yên ấm, hạnh phúc, ai ngờ đâu…
Anh và vợ anh ly hôn khi con trai chưa tròn một năm tuổi, anh không có lỗi nhưng đời thường hay như thế, bỗng nhiên mất tất cả, mất gia đình, công việc bê tha, chán nản. Thời gian đó anh lại gặp, liên lạc được với em qua mạng xã hội, cuộc đời thật éo le em nhỉ. Nếu gặp em sớm hơn có lẽ giờ này anh đã khác.
Giờ đây anh lại một mình, như vừa trải qua một cơn đau, khó để vực dậy. Anh không còn là anh, mất phong độ, mất hết niềm tin vào cuộc sống, vậy mà mỗi lần được trò chuyện với em anh lại không nghĩ vậy. Anh chưa bao giờ cho em biết về tình trạng của anh cả, anh sợ em thương hại, sợ lắm. Mấy năm trời xa cách, mọi thứ đã đổi thay nhưng chỉ có em là không thay đổi, vẫn gần gũi dù khoảng cách thời gian và không gian là vời vợi. Anh biết giờ mình chẳng thể quay lại như ngày xưa, chẳng thể có em một lần nữa trong đời, vậy mà những suy nghĩ đó cứ ám ảnh anh suốt thời gian này, chắc là anh suy nghĩ ích kỷ quá.
Đêm trước lục tìm được những thứ gọi là kỷ vật của em, chỉ duy nhất những thứ đó anh còn giữ lại. Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Ngày ấy và bây giờ đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại chỉ là ký ức của những mùa hè hoài niệm. “Giờ đây anh bôn ba khắp nẻo đường đời, lòng nặng thương về người em gái nhỏ miền quê”. Anh đã không trở về trong những mùa phượng vĩ đơm hoa vì trong anh mùa hè đã tắt.
Read more…

Xin lỗi con vì bố là người cha ‘hư’

16:37 |

Bố thấy mình là đứa con bất hiếu vì làm ông nội buồn. Bố là người chồng không tốt đối với mẹ con. Xin lỗi con vì bố là người cha ‘hư’

Đêm nay không biết là đêm thứ bao nhiêu bố không ngủ được. Bố biết rằng, mẹ con còn mất ngủ nhiều hơn. Bố đã đòi hỏi mẹ quá nhiều, bố thích chơi trò “bên miệng hố chiến tranh”, cũng chỉ ước mong mẹ con thay đổi, nhưng than ôi, do hoàn cảnh khác nhau, bố gia trưởng mà mẹ nông cạn. Bố vội ước ao có một mái nhà, lao đầu vào công việc kiếm tiền mà quên mất tâm tư người phụ nữ. Trong cơn nóng giận, bố mẹ đẩy hai người mãi xa nhau, xa đến mức đứt lìa tình phu phụ, đẩy con vào nghịch cảnh trớ trêu, con còn nhỏ mà gánh chịu nhiều đau khổ.
Xin lỗi vì bố là người cha 'hư'
Xin lỗi vì bố là người cha ‘hư’
Kiếp người khổ chi bằng “sinh ly tử biệt”, xin lỗi con thật nhiều, bố cũng muốn sửa sai, cũng nhún nhường và nhận mọi trách nhiệm về mình nhưng đã muộn màng khi tim mẹ con đã trở nên băng giá. Tình yêu của bố không đủ lửa để tim mẹ tan băng. Mẹ kiên quyết quá, bố đành cam chịu số phận đã an bài, tạo hóa trớ trêu.
Con gái bé bỏng của bố ơi, bố thương con biết nhường nào, nhưng không thể một lần ích kỷ nữa để mẹ thêm buồn hận, dù sao bố cũng là đàn ông, có thể chịu đựng trong xa cách, sự ân hận dày vò tâm can. Bố không dám tưởng tượng khi mẹ hận bố mà thiếu mất cả con bên cạnh. Bố có thể sống trong đau khổ vì nhớ thương con nên đành để con sống với mẹ. Mẹ có cáu gắt, con cũng nên thông cảm, đừng lấy đó làm khó nghe con, nỗi đau và vết thương mẹ mãi mang trong lòng cho đến giờ bố cũng chẳng biết tại ai, chỉ có điều bố biết mình là đàn ông, trụ cột gia đình, chỗ dựa không chỉ vật chất mà cả tâm hồn cho con và mẹ nhưng bố đã không làm được.
Bố thấy mình là đứa con bất hiếu vì sẽ làm ông nội buồn. Bố là người chồng không tốt dù cố gắng làm cũng chỉ mong cho hai mẹ con đủ đầy. Bố là người cha “hư” vì làm con phải thiếu thốn sự chăm sóc của cả bố mẹ. Bố tệ quá phải không con? Ở bên mẹ, hãy thương yêu, nghe lời mẹ nhé con, nhớ đừng nhắc đến bố nhiều với mẹ, vì trong mẹ bố là sự uất hận. Một mai con lớn hãy lo lắng cho mẹ con nhé, vì đời mẹ cũng lắm gian nan rồi.
Bố luôn yêu thương con thật nhiều, sẽ mãi theo con từng bước. Lúc buồn tủi hãy về bên bố, bố sẽ ôm con vào lòng và xoa dịu nỗi đau. Tình yêu của bố với mẹ rồi có thể sẽ không còn, nhưng tình yêu với con là mãi mãi. Con mãi là con gái bé bỏng và đáng yêu của bố. Thương con gái nhiều!
Read more…

Tuổi thơ ùa về không báo trước

16:36 |

Vừa đi nhặt hạt trẩu, chúng tôi vừa tìm chim, tìm ong đen như mấy bà già nhuộm. Về đến nhà biết mẹ nhập viện, tôi lao như ma đuổi vừa chạy vừa khóc như đứa trẻ mất mẹ.

Tuổi thơ ùa về không báo trước
Tuổi thơ ùa về không báo trước
Hôm nay là ngày nghỉ, ai cũng có kế hoạch cho riêng mình, người đi chơi cùng bạn bè, người đi chùa cùng gia đình, người thì ngủ nướng nữa, còn tôi quyết định làm một chuyến hành trình về quê thăm gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên tại một tỉnh mà diện tích chè lớn nhất cả nước, nơi nước Việt Nam đầu tiên ra đời, ai cũng biết những rừng cọ đồi chè bạt ngàn và xa tít, đó chính là Phú Thọ.
Đang ngồi chờ xe lăn bánh, bỗng một em nhỏ lên xe mời tôi mua chai nước và kẹo cao su, mặc dù những thứ đó tôi đã chuẩn bị sẵn nhưng nhìn em thương quá nên cũng động lòng trắc ẩn, mua cho em một thanh cao su. Em nhỏ vừa bước xuống xe bỗng nhiên trong tâm trí tôi có gì đó hiện về qua hình ảnh đen gầy của em, đó là gì mà sao lại nghẹn ngào thế này? Ngày bằng em nhỏ này hình như mình đã khắc ghi một kỷ niệm có lẽ đến giờ không thể nào quên, hạt trẩu ở quê đã chắp cánh tuổi thơ của tôi bay theo cùng năm tháng.
Hạt trẩu là một loại hạt người làm chè chúng tôi trồng bên cạnh những đồi chè, nhằm làm bóng mát, hoặc trồng trên rừng lấy gỗ, hạt của nó có thể ép ra để làm dầu bóng sơn đồ gỗ cho đẹp. Tôi không nhớ lắm ngày đó mình lớp 4 hay lớp 5, tôi ham chơi lắm. Làng tôi có nhà chú Đông mới mua một bộ điện tử về cho trẻ con chơi, đám trẻ tui tôi có thể bỏ ăn, bỏ ngủ trưa để trốn bố mẹ đi chơi, nó như có ma lực vậy, không bao giờ là đủ với chúng tôi cả.
Hôm đó là một ngày định mệnh với tôi, mà giờ nhớ lại tôi lại thấy nghẹn ngào lắm. Một ngày nắng to, trời cao trong xanh, ve kêu inh ỏi, mẹ đi hái chè khi tôi còn đang ngủ trưa, lúc đi mẹ có dặn ở nhà học bài và trông nhà. Tôi cứ vâng ào ào cho mẹ đi, đang buồn ngủ mà. Vừa ngồi vào bàn học được 5 phút, còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng chân chạy ầm ầm, mấy thằng bạn đều cầm một bao con cò sang nhà tôi rủ đi hái hạt trẩu về bán lấy tiền chơi điện tử. Với sức hút không thể cưỡng lại như thế, tôi có kiên định đến mấy cũng phải xiêu lòng, thế là không mất quá nhiều thời gian tôi đã có một cái bao như mấy thằng kia.
Khóa cửa xong xuôi, chúng tôi đầu trần chân đất đi vào rừng nhặt hạt trẩu, cần phải nói rằng nơi chúng tôi nhặt rất xa nhà và nếu có gọi to hết cỡ cũng không thể nghe thấy được. Vừa đi nhặt chúng tôi vừa tìm chim, tìm ong, phải nói là vui lắm, rồi lại ăn sim, ăn mua, mồm đen như mấy bà già nhuộm răng. Vui vẻ như thế nhưng ai biết rằng ở nhà tôi hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Không hiểu sao, chiều nay mẹ quên mang nước đi uống, giữa buổi mẹ về nhà với sự mệt mỏi và khát nước. Nhìn thấy cửa khóa mẹ nghĩ chắc lại chơi quanh nhà hàng xóm nên gọi tôi, càng gọi càng mất hút bởi giờ mới có chúa biết tôi đang ở đâu. Giờ phút định mệnh đã đến, mẹ mệt, lả ra, lại khát nước, huyết áp tụt, mẹ ngất ngay dưới gốc cây cạnh nhà. May mắn sao, chú Ánh hàng xóm lại sang nhà tôi mượn cái cuốc, thấy mẹ nằm bất tỉnh như vậy liền bế vào trạm xá.
Về đến đầu làng, thấy chú Hiền nói một câu như sét đánh ngang tai “Thằng Linh vào ngay bệnh xá đi, mẹ bị ngất lịm đang nằm trong bệnh xá ý”. Tôi liền quẳng bao hạt trẩu đi, lao như ma đuổi, vừa chạy vừa khóc như đứa trẻ mất mẹ. Tôi khóc nhiều lắm, nước mắt nhòe ra với khuôn mặt đen thui làm cho mặt tôi vừa đen vừa bẩn nhìn như trẻ con vùng cao vậy.
Nhìn cánh tay nhỏ xíu cộng với màu của sự vất vả, đen sạm, đang bị mũi kim nhọn hoắt cắm vào đường gân xanh lè, tôi cầm tay mẹ òa khóc như đứa trẻ mắc tội bị phạt. Vừa khóc tôi vừa sụt sịt, rồi hứa đủ điều, chẳng thấy mẹ nhúc nhích gì hết.
Cô nói để mẹ nghỉ chút nữa sẽ tỉnh ngay thôi, tôi như được trấn an phần nào, bỗng thấy tay mẹ động đậy, mẹ cũng mở mắt nhìn tôi và nói “Anh giỏi lắm, cứ đi mãi đi, lần sau cứ để tôi chết luôn đi”. Tôi òa khóc “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ” rồi có bao nhiêu lời hứa trên đời là tôi lôi ra hết. Mẹ xoa đầu tôi và khẽ nói, lần sau đừng đi đâu xa nhà, mẹ không gọi được là mẹ chết luôn như chuyện cây vú sữa đó. Tôi mừng vì mẹ không chỉ khuyên răn mà còn thương tôi nhiều lắm.
Thời gian cứ thế trôi đi, tuổi thơ hạt trẩu của tôi cũng dần trôi vào dĩ vãng, ước mơ vào đại học của tôi cũng lớn lên theo từng ngày. Xuống Hà Nội nhập học, mẹ thức cả đêm để chuẩn bị mọi thứ cho tôi mang đi. Mẹ đưa tôi ra xe và dặn dò nhiều, nhìn tôi bước lên xe rồi mẹ vẫy tay cùng với nụ cười trấn an, tôi nhìn theo dáng mẹ lẻ loi nhỏ dần đi. Tôi biết chắc đằng sau nụ cười trấn an, khi quay lại mẹ sẽ tự mình gạt những giọt nước mắt.
Cuộc sống quê tôi vẫn đang tiến bộ lên từng ngày, nhìn các em nhỏ đứa nào cũng đen như than nhưng mang vẻ rắn giỏi hơn hẳn bọn trẻ con thành phố. Đang đi và mải ngắm nhìn những cánh đồng chè bát ngát bao la thì bỗng thằng Trình và Hà, mỗi đứa một bao hạt trẩu đuổi theo tôi và hóng hớt: “Anh Linh về rồi à, anh trắng thế, đã có người yêu chưa anh”? Rồi chúng nó lại chạy vụt mất, tôi nhìn hai đứa bỗng nhiên cảm giác như thời gian quay lại, sống mũi cay cay mà không biết mắt ướt từ lúc nào. Có lẽ tuổi thơ tôi đã ùa về mà không báo trước.
Về tới nhà, nhìn mẹ đang băm rau, tôi gọi to vui sướng. Rửa mặt mũi chân tay xong rồi vào ăn cơm. Đúng là cơm mẹ nấu có khác, nhìn vào cũng chỉ có vài con cá khô không biết từ bao giờ cộng với bát canh rau ngót mà sao ngon quá, ngon hơn tất cả cao lương mĩ vị tôi từng thưởng thức. Cảm ơn mẹ nhiều lắm, cảm ơn mẹ đã cho con là con của mẹ.
Read more…

Thư gửi con trong tương lai

16:35 |

Thư gửi con trong tương lai.Con đừng hứa hẹn, đừng thề non hẹn biển với người ta. Một người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm người phụ nữ thuộc về mình phải rơi lệ.

Thư gửi con trong tương lai
Thư gửi con trong tương lai
Con à! Thế giới của người lớn phức tạp lắm, mẹ hy vọng một ngày nào đó con chào đời, sẽ mãi mãi bé nhỏ trong tay mẹ, đừng lớn con nhé. Mẹ muốn giữ mãi con bé nhỏ, để lúc nào cũng được mọi người yêu thương, bảo vệ. Mẹ sợ một ngày con lớn lên, cuộc sống sẽ cuốn lấy khiến con quay vòng trong mớ hỗn loạn, con của mẹ sẽ phải rơi nước mắt vì không biết phải xoay sở thế nào. Nhưng làm sao mẹ giữ con trong hình hài bé nhỏ như thế mãi được hả con, có chăng đó là suy nghĩ của riêng mẹ, con người ai cũng lớn lên, ai cũng phải trải qua hỉ nộ ái ố, ngay cả con khi còn là một đứa trẻ, khóc khi vòi quà, cười khi mẹ hôn con, dỗi khi không được bánh, và tức giận khi bị mất đồ chơi, đúng không con?
Khi mẹ còn trẻ, cứ nghĩ tình yêu đẹp lắm, sẽ chẳng có chia ly, chẳng có giả dối, mẹ dùng đầu của một đứa trẻ để yêu nên khi vấp ngã mẹ chơi vơi, không biết làm sao để suy nghĩ như một người lớn. Con à, nếu con là con gái, khi lớn lên, yêu một ai đó, đừng dùng hết sự ngây thơ, tinh thần để yêu, đừng hy sinh quá nhiều, đừng đặt hết niềm tin và hy vọng, đừng quên mình vì người ta mà làm tất cả, để khi con nhận ra, tất cả chỉ là mù quáng thì sẽ đau lắm con biết không. Đừng như mẹ của con, con nhé!
Nếu con là con trai, hãy yêu một người bằng trái tim mình, đừng làm người yêu con phải đau khổ và khóc. Con đừng hứa hẹn, đừng thề non hẹn biển với người ta. Một người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm người phụ nữ thuộc về mình phải rơi lệ, có chăng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc khi người ta theo con về nhà trong ngày xuất giá. Con sẽ trưởng thành, thành đạt, trong mắt mọi người con có thể là người tốt, nhưng nếu làm cho người vì mình mà hy sinh mọi thứ rơi nước mắt, con cũng chỉ là một người thất bại thôi.
Một ngày con được sinh ra, nếu là con gái thì đừng như mẹ, con trai thì đừng như ba. Hãy khóc khi con muốn, không việc gì phải che giấu nước mắt và giả tạo nụ cười cả. Không nên hành hạ bản thân mình, nhưng đôi khi con người cũng tự cho phép mình được yếu đuối như thế đúng không con? Đừng lớn, con nhé.
Read more…

Em yêu anh, là em nói thật

16:35 |

Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. “Em nhớ anh.”

Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian…như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: “Em đùa đấy!”
Em yêu anh, là em nói thật
Em yêu anh, là em nói thật
Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài:
- Em!
- Dạ?
- Em có biết điều em giỏi nhất là gì không?
- Dạ không ạ – Cô tỏ vẻ ngây thơ.
Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ ràng, cô là cáo. Thỉnh thoảng còn bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết mình nói gì, làm gì? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng dùng thủ đoạn. Sao có chuyện cô không biết, anh ta tính nói tiếp điều gì chứ? Miệng cô hơi nhếch lên. Uống một ngụm trà. “Chẹp chẹp”. Tiếng chẹp chẹp của cô khiến lông mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức khó chịu.
- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa. – Anh nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên?
- Em thật như vậy sao?
- Lẽ nào em không biết?
- Em giả tạo quá rồi – Cô mếu máo.
Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ.
- Thôi, em ngủ sớm đi. Take care bản thân một chút – Anh nói rồi, không đợi cô trả lời, tiếng tút tút ở điện thoại đã vang lên thành vệt dài.
Em yêu anh, là em nói thật - 1
Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi băn khoăn (Ảnh minh họa)
Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý định bộc lộ một phần thật thà hiếm hoi trong con người mình cho anh thấy được. Cô thích chơi trò mèo vờn chuột. Cái trò mà cô cho rằng nó an toàn. Nhưng thực ra, lại là trò chơi nguy hiểm nhất.
Trò chơi này có nội dung như sau: Nửa đùa nửa thật. Thật là đùa mà đùa là thật. Rất dễ dàng nhận vơ, nên không ai dám nhận, vì sợ nhận bừa. Tinh tế là như thế!
Anh thả mình xuống giường. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Anh có yêu cô đâu. Sao phải bận lòng?
…………………
Cô cười, điện thoại đã tắt. Cô nhớ những tháng ngày nặng nhọc. Khi cô chờ điện thoại của anh mỗi tối. Cô nhìn màn hình điện thoại liên tục. Tới mức cô thầm nghĩ, nếu ánh nhìn của cô đủ sức phát ra lửa, thì chiếc điện thoại đã bốc khói tan tành từ lâu rồi.
Anh không gọi.
Một tin nhắn cũng bỗng trở thành ân huệ hiếm hoi.
Cô đã nhắn 1 tin nhắn, 2 tin nhắn, 3 tin nhắn… rồi cô không nhắn nữa.
Có những buổi trưa cô mệt phờ. Cầm máy lên gọi cho anh, mong anh nói dăm ba câu an ủi.
Nhưng lúc thì máy bận, khi lại chẳng ai nghe. Rồi anh cũng không gọi lại.
Chẳng lẽ, anh không thấy cuộc gọi nhỡ hay sao?
Dần dần, cô thấy mình đã lao vào anh vội vã quá.
Cứ như thể lột trần truồng nằm trên giường và nói rằng là… anh hãy thoải mái làm gì em thì làm đi.
Chẳng khác nào một miếng thịt lợn đầy mỡ, nhìn thôi đã đủ ngán ngẩm rồi.
Anh sẽ chẳng buồn quan tâm tới.
Tình cảm là vậy, chạy theo nó, nó trốn mình.Thậm chí trốn rất kỹ.
Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi băn khoăn
Sinh nhật anh, cô mua quà, nhưng không tặng.
Cái gì anh cũng có. Cô nhăn nhó suốt cả tháng trời để tìm quà tặng cho anh.
Cuối cùng, cô đã mua cho anh một chiếc áo sơ mi.
Nhưng cô thấy, như vậy thì tầm thường quá.
Cô lại mua thêm một chai nước hoa.
Vẫn chưa đủ, thiếu thiếu thứ gì. Cô thấy thật kỳ cục.
Vậy là, sau 1 tháng, số quà sinh nhật cô mua cho anh đã có thể chất đầy một thùng.
Nhưng rốt cục, cô không tặng. Cô giả vờ… quên, không nhớ sinh nhật anh.
Em yêu anh, là em nói thật - 2
Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua? (Ảnh minh họa)
Thực ra, anh biết, cô có lòng tự trọng của mình. Không thể nào bám đuổi theo anh da diết, để anh chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh mặc kệ cô – cũng không phải do anh cố tình.
Anh chỉ sợ, cô yêu anh tha thiết quá.
Lúc đó, anh sẽ chả biết phải làm sao?!
Anh thấy mình, rõ ràng là chưa sẵn sàng, đón nhận tình cảm ấy. Nó nóng bỏng quá, anh sợ mình sẽ bị phỏng, khi lỡ tay nắm chặt nó rồi.
Nhưng để đẩy nó cho một người khác, quả thực, anh không can tâm, anh không đành lòng.
Cô đã yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nàn nhất. Nhưng lòng tự trọng cao ngất của cô cũng rất biết điểm dừng. Nếu tình yêu là một đoàn tàu siêu tốc, thì lòng tự trọng ấy của cô giống như chiếc phanh hữu hiệu của đoàn tàu ấy vậy.
Từ lúc cô sử dụng chiếc phanh ấy một cách hiệu quả, anh dần dần đã không còn nhận ra cô nữa.
Anh thấy cuộc sống của cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chàng trai, ngoài anh. Cô cũng không còn nhắn tin hỏi: “Anh đang làm gì?” vào mỗi khi anh bận rộn, những buổi trưa, buổi tối.
Thời gian đầu, anh còn nghĩ, cô bắt chước anh, nhắn 10 tin trả lời 1. Thói quen này, anh hay sử dụng lắm. Sau này, anh lờ mờ nhận ra, hình như cô không chỉ bắt chước anh, mà còn làm tốt hơn anh.
Cô làm cho anh khó chịu.
Tin nhắn của cô chỉ ngắn gọi khoảng vài từ, kiểu như: “Thế à?”, “Okie”, “Ừ”, “Vâng”, “Không!”
Anh bực. Anh mặc kệ cô. Thì… cô cũng mặc kệ anh.
Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua?
Nhưng anh không phải loại đàn ông dễ dàng để cho con gái cười đùa. Nếu cô muốn ganh đua, anh sẵn lòng chiều cô như thế.
Một tuần.
Hai tuần.
Ba tuần.
Một tháng.
….
Anh không gọi. Cô cũng không nói năng gì.
Cứ như thể.
Anh đã chết.
Chuyện của họ đã hết.
Anh biết có thể cô cũng giống như những cô gái thông minh của thời đại này, sẽ không đắm chìm vào thứ tình yêu vô vọng. Anh cũng chẳng trông mong, cô vì anh mà sống trong vô vọng cả đời. Nhưng đó là lý thuyết nằm trên lời nói. Lòng anh cồn cào, không hiểu tại sao?
Vấn đề của cô không phải là cô không dám yêu, hay cô sĩ diện nhiều, hoặc là cô tự trọng. Vấn đề của cô sẽ là như thế, nếu anh có thể yêu cô nồng nàn nhưng bàng quan, giấu giếm.
Nhưng mà.
Anh chả yêu cô.
Nên. Vậy. Là đúng rồi!
Khi anh gọi cho cô, Cô nói: “Em nhớ anh!”
Thái độ của anh tỏ vẻ khó chịu, anh nói với cô: “Em nói câu này với bao nhiêu người rồi?”
Cứ như thể, tối nay, cô đã nói câu này, với hàng trăm gã.
Cô sững người lại vài giây, rồi mau chóng định thần trở lại. Cô cười ha hả: “Chỉ anh hiểu em!”.
Em yêu anh, là em nói thật - 3
Yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần. (Ảnh minh họa)
Anh chau mày, rồi cáu kỉnh nói qua điện thoại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: “Anh lại chả đi guốc trong bụng em!”
Cô buồn, nhưng giọng nói cô rất vui vẻ. Cô nói chuyện với anh như thể bạn bè lâu ngày không nghe giọng, bày tỏ sự bỡn cợt nhớ nhung.
Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. “Em nhớ anh. Là em nói thật! Anh có tin không?” – Cô lẩm bẩm một mình.
Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó. Cô hiểu rất rõ, anh chưa hẳn đã yêu cô. Thế thì cứ để anh nghĩ, cô chỉ nói đùa, còn hơn tin rằng, cô đang nói thật. Mất mặt để chẳng được gì, thực ra thì… cô không muốn thế.
Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút… Khi anh trở lại nơi thuộc về anh… Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó… để nhớ anh, thế thôi.
Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ.
Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần.
Tuy vậy, dù cô chọn cái vế “gấp ngàn lần”, nhưng cô muôn phần không hối hận.
Giữ cho mình một khoảng trống… rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin.
Không phải cô không đủ kiên nhẫn để chạy theo anh như xưa. Chỉ là cô đã chuyển từ kiên nhẫn sang nhẫn nhịn, kìm nén nỗi nhớ của mình vào sâu trong đáy tim, nèn chặt tình yêu của mình vào sâu trong tâm trí… sâu tới nỗi… cô sợ một ngày… đến chính cô cũng chẳng thể tìm ra nó nữa kìa…
Read more…

Hãy “hết mình” với thanh xuân

16:34 |

Khi bạn 19 – 20, cụm từ “tuổi thanh xuân” có vẻ như vẫn còn khá xa lạ và dường như cũng chả có tí liên quan gì đến mình. Thanh xuân ư, vẫn còn thờ ơ chán.

Bỗng một ngày, khi ở cái ngưỡng vừa không hẳn còn trẻ, lại vừa chưa kịp già,  bạn giật mình nhận ra, quá khứ tuổi xuân của mình đã trôi qua như thế nào nhỉ, có điều gì tiếc nuối không, đi kèm với nó có phải là “giá như” không?
Hãy "hết mình" với thanh xuân 1
Này nhé, bạn đừng hiểu nhầm “hết mình” ở đây. Hết mình chẳng phải là bạn sống chết với nó bằng bất cứ giá nào, để rồi những sai lầm để lại chẳng bao giờ sửa nổi. Đó chỉ là cách bạn sống đúng với tuổi trẻ của mình mà thôi.
Cách mỗi người chạm vào quá khứ chẳng ai giống ai. Tuổi xuân mỗi người là một cuốn sách mang câu chuyện của chính họ, hay hoặc dở, đau khổ hoặc hạnh phúc, tiếc nuối hoặc mãn nguyện. Đôi lúc tôi tự hỏi, vậy câu chuyện thanh xuân của bạn, của tôi có còn gì vương vấn? Giống như một người lữ hành, tôi mang nhiều quá khứ trong mình, không thể bỏ lại điều gì và vẫn tiếp tục nhặt nhạnh mọi thứ trên đường mình đi.
“Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá thì nhất định phải bơi ư?” Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa. Một nhân vật trong “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” của Cửu Bả Đao đã trải lòng thế đấy.
Bạn tôi có một “mối tình”, tình mà không phải là tình. Có những điều không muốn mất đi thì tốt nhất không nên chạm vào, có  những người chẳng cần phải yêu nhau, có những mối quan hệ chẳng cần gọi tên nhưng cũng đủ khiến tôi thấy tim mình không mệt. Nhưng phải chăng quyết định không xen vào cuộc sống của nhau có phải là điều tôi nên làm vào thời điểm đó?
Bạn tôi đang yêu với mối tình đã gần 8 năm, những tưởng một đám cưới sẽ là điều tuyệt vời nhất với cô ấy. Nhưng dường như, cái gì gắn bó với ta lâu quá cũng sẽ mang đến cảm giác tù túng… Họ chia tay, ngồi ngẫm lại quãng thời gian 8 năm tuổi xuân, cô ấy tiếc vì đã có những thời điểm đáng ra cần buông tay nhưng đã không dám, hay chính xác là không đủ tự tin với những mối quan hệ mới, những “trái tim mới”. Cả đời chỉ yêu một người thật đáng ngưỡng mộ, nhưng thời sinh viên nếu có trải qua một vài mối tình thì cũng đáng nhớ lắm chứ?
Hãy "hết mình" với thanh xuân 2
Tôi muốn quay lại thời thanh xuân trẻ trung đầy nhiệt huyết ngày xưa ấy.
Giả sử nhé, chợt cái tình yêu không kết quả, chỉ đơm hoa rực rỡ ấy xuất hiện trong cuộc đời bạn, hãy cứ yêu đi, đừng ngại ngùng. Thường thì người ta hay nói, phần đẹp nhất của tình yêu chính là giai đoạn mập mờ, đến khi thực sự ở bên nhau, rất nhiều cảm giác sẽ biến mất. Nhưng đấy chỉ là lí trí của những cô gái đang tự cho mình cái quyền “già” về tâm hồn thôi, đừng vịn vào đấy mà bắt trái tim mình lỡ nhịp. Biết đâu nhịp đấy lại đi theo bạn suốt đời thì sao nhỉ?
Và còn cô gái đang ôm cái túi tiếc nuối 8 năm to đùng kia nữa, cô có tin rằng những gì cô đã làm mới chính là những tháng ngày không thể nào quên của cô không. Bất cứ điều gì xảy đến trong đời đều có lí do của nó. Đừng hối tiếc vì suốt từng ấy năm mình chả quen thêm một Mr Right nào nhé, vì thực sự cô đã hết mình với tuổi xuân mà cô tưởng như không phải đấy.
Có thể ngày hôm nay chúng ta không hiểu hết ý nghĩa của những việc chúng ta đã làm, nhưng khi thời gian trôi qua chúng ta lớn lên và nhìn lại thì chúng ta có thể thấu hiểu mọi chuyện, để biết rằng ta đã hết mình cho thanh xuân!
Read more…