TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Anh trai em gái – Tào Đình

16:33 |
Tên truyện : Anh trai, em gái
Tác giả : Tào Đình
Thể loại : Tiểu thuyết, ngôn tình hiện đại
Tình trạng : Hoàn thành
Lời tựa
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ thương.
Có lần, An An bị ngã – một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?……

Phần I – Khế ước

Chương 1 – Tâm sự của tôi

Chương 2 – Hồ Khả

Chương 3 – Kẹo đắng

Chương 4 – Mai Mai

Chương 5 – Tiên nữ ở ban công

Chương 6 – Em là con mèo lang thang của tôi

Chương 7 – Em đã trở về

Chương 8 – Trận mưa bất ngờ

Chương 9 – Trận ốm

Chương 10 – Địa đàng vẫn còn

Read more…

Truyện cười hay nhất: Luật hôn nhân

15:57 |

Mời các bạn đến với truyện cười hay nhất, truyện hài hước, cười sảng khoái tại toptruyenhay.com

truyen cuoi hay

1. Luật hôn nhân

Vợ:
– Tôi mà biết anh tồi tệ đến nước này thì thà tôi lấy quỷ còn hơn.
Chồng:
– Luật Hôn nhân không cho phép họ hàng lấy nhau đâu!

2. Vì sao phụ nữ hay co 2 chân lên

Thuở còn hồng hoang, chân là một thứ quý hiếm, các loài vật nói chung chỉ có một chân, chó thì có 3 chân, thậm chí Eva sinh sau đẻ muộn còn không có chân nào. Riêng có bò, nhờ có dòng sữa ngọt ngào, đuợc Thuợng đế cho hẳn 8 chân.
Một hôm bò gặp vịt, vịt kêu ca: tôi chỉ có 1 chân thật là bất tiện, anh lại có nhiều thế kia, hay là anh nhường bớt cho tôi 1 chân. Bò thương tình, để lại cho vịt 1 chân. Từ đó vịt có 2 chân, tuy nhiên mỗi khi ngủ, theo bản năng cội nguồn vịt lại co 1 chân lên. <br><br> Hôm khác bò gặp chó, chó kêu: tôi chỉ có 3 chân thật là bất tiện, anh lại có nhiều thế kia, hay là anh nhường bớt cho tôi 1 chân. Bò thương tình, để lại cho chó 1 chân. Từ đó chó có 4 chân, tuy nhiên mỗi khi đi tè, theo bản năng cội nguồn chó lại co 1 chân đó lên.
Tiếng lành đồn xa Eva cũng mò đến bò để xin chân. Xúc cảm trèớc thân hình tuyệt vời của Eva bò nhường hẳn 2 chân. Từ đó phụ nữ có 2 chân. Tuy nhiên mỗi khi sướng lên, (như trường hợp nhẹ nhất là được người yêu cho bá cổ ôm hôn chẳng hạn!) theo bản năng cội nguồn họ lại co cả 2 chân đó lên.

3. Cái cây và bụi cỏ

Hồi xưa Ađam được Thượng Đế nuông chiêu cho cả 2 chân, đến 1 hôm Eva dụ Ađam ăn trái cấm, từ đó Ađam mọc ra 1 cái cây và 1 bụi cỏ, từ đó mỗi lần gẹp Eva, Ađam cũng có thói quen khi xưa thì cái cây đó lại mọc cao hơn.

4. Con vịt và cái ấy

Một ông lão đem vịt ra thành phố bán và bị ế con còi nhất đàn. Tan chợ thì trời cũng là xẩm tối, ra khỏi chợ chạm ngay phải rạp xi nê. Tay xách con vịt, ông lão ngẩn ngơ nhìn áp phích quảng cáo phim, nghĩ thầm:
- Cả đời chưa được biết cái xi nê là giống gì, hay hôm nay nhân khi rủng rỉnh, ta vào xem cho biết! Nhưng còn con vịt thì giấu ở đâu?
Sau khi cân nhắc, ông lão quyết định nhét nó vào trong quần, đàng hoàng chững chạc như ai đi vào trong rạp. Ngồi ngay cạnh một cô gái tóc vàng.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như cô gái không có thói quen cắn hạt hướng dương trong rạp. Được nửa phim thì chú vịt cựa quậy trong quần ông lão. ông sợ nó ngạt thở bèn tháo khuy quần và lôi cổ nó ra để nó thở. Chưa được 5 phút cả rạp nghe tiếng hét thất thanh của cô gái tóc vàng bên cạnh ông lão và rồi cô ngã lăn ra ngất xỉu. Cả rạp nhốn nháo hết cả lên, ông lão không hiểu có chuyện gì nhưng sợ quá vội lẻn ra đường bắt xe ôm về luôn. Cô gái, sau khi được mọi người sơ cứu, nét mặt chưa hết hốt hoảng, lắp bắp:
- Kỳ quá! Em… em đang cắn hướng dương và xem phim thì thấy… cái gì đó cắn… cắn vô lòng bàn tay của em, nhìn xuống thì hoá ra… cái ấy của ông lão ngồi bên cạnh em đang mổ hạt hướng dương trên tay em!

5. Thư tình

Anh yêu, em phải viết thật chậm vì em biết anh không thích đọc nhanh. Ngay sau hôm anh đi du học em đã chuyển sang nghề mới, bây giờ em ngồi một chỗ rung đùi cũng có tiền, cả phố ai cũng khen em may đẹp…
Em trai em cũng có việc rồi, một mình nó đứng trên cả ngàn người, nó vừa được bầu là người bảo vệ nghĩa địa tốt nhất huyện đấy.
à, sáng nay chị gái em gọi điện bảo vừa sinh cháu, chị không nói rõ con trai hay con gái nên em cũng không biết mình sẽ là chú hay là cô. Anh rể em mừng quá uống nhầm phải chai xăng mà cứ ngỡ là rượu, chị em bảo anh ấy phải chạy vòng quanh nhà cả buổi sáng để xả hết nhiên liệu.
Tuần này trời khá đẹp, cả tuần chỉ mưa có hai lần, cơn đầu tuần ba ngày đã tạnh còn cơn giữa tuần cũng chỉ kéo dài có bốn ngày. Nhưng mỗi tội vì mưa nên con gà mái ghẹ phải đẻ tới mấy lần mới được một quả trứng.
Mẹ em đi mưa bị cảm phải vào viện, ông bác sĩ cặp nhiệt độ vào miệng mẹ và thế là mẹ im lặng gần nửa tiếng, bố thích quá đòi mua cái cặp nhiệt độ ấy với giá rất cao.
Em vừa chụp bức ảnh rất đẹp, bạn em làm cùng cứ nằng nặc xin một tấm để đăng ở mục “tức ảnh sinh tình”. Em định gửi tấm ảnh ấy cho anh qua thư này nhưng em lại trót dán phong bì lại mất rồi, để lần sau vậy.
Nhớ anh nhiều. Hôn hít đôi má thơm tho của anh!
Read more…

Truyện cười hay nhất: Dấu hiệu khi chồng đi công tác

15:56 |

Mời các bạn đọc truyện cười 18+, hay truy cập hàng ngày để cùng thư giãn

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Dấu hiệu khi chồng đi công tác

Hai người hàng xóm nói chuyện với nhau.
- Sao hôm nay chó nhà cô Mộng Mơ sủa nhiều thế nhỉ?
- Vì chồng cô ta vừa đi công tác…

2.  Định nghĩa hôn nhân

Hôn nhân như một học viện, nơi đàn ông đánh mất danh hiệu Bachelor (cử nhân, đàn ông độc thân) còn phụ nữ thì nhận được danh hiệu Master (thạc sĩ, người chủ).

3. Đừng có rung

Lớp học bài “An toàn trong lao động” cô giáo dẫn cả lớp đến tham quan công trường xây dựng. Sau bai giang… Không may tại công trường có một chú công nhân bị rơi từ trên cao xuống. Cô giáo họp cả lớp lại và hỏi :
- Các con cho cô biết tại sao chú công nhân lại bị rơi xuống đất ?
HS1 :
- Thưa cô tại chú công nhân không mang dây bảo hiểm ạ.
- Tốt lắm, rất có thể như thế, còn ai có ý kiến nào khác không ??
HS2:
- Thưa cô tại thang của chú công nhân bị trượt.
- Tốt lắm, rất có thể như thế, còn ai có ý kiến nào khác không ??
HS3: – Thưa cô tại chú công nhân chửi em.
-???? Chú công nhân chửi em thế nào ?
- “Đ.M thằng kia đừng có rung”

4. Hội thi chim

Ở một làng nọ có hai vợ trồng nông dân hiếm muộn nên mãi gần về già rồi mới sinh được mụn con trai, cả họ hàng, làng xóm vui mừng lắm. Đứa trẻ lớn lên khoẻ mạnh bình thường duy chi có cái..ấy của nó là khác thường, mới có 3 tuổi mà ..”nó” đã dài 20cm. Càng lớn thì “nó” lại càng phi thường, đến năm 18 tuổi thì nổi tiếng cả vùng. Hồi đó có một cuộc thi ..”ai dài nhất” giải thưởng nghe đâu rất lớn, gia đình làng xóm tổ chức tiệc lớn lắm để tiễn chàng trai lên đường đi thi với hy vọng cậu mang về chức vô địch bởi :”của nó dài thế cơ mà”. Đến ngày hội thi chàng trai một mình đạp xe lên huyện với “niềm tin chiến thắng”, đến nơi cậu gặp người trông xe đạp hỏi “mày đi đâu?” “Tôi đi thi ..chim” chàng trả lời.
“của mày bao nhiêu?”
“dạ của em 1m2″ Nói rồi cậu vén gấu quần để lộ “hàng” ra khoe.
” 1m2 mà cung đi thi” nguời trông xe cao giọng” mày nhìn đây này” nói rồi chỉ vào cổ mình ” 3 vòng quấn cổ mà còn phải trông xe đây này, mày vào mà xem chúng nó đang “thả diều” ầm ầm ầm kia kìa”.

5. Gần tới thiên đường

Trong 1 chuyến xe trở về cố hương, có 1 vị Cha cố ngồi bên cạnh 1 thiếu nữ yêu kiều. Có thể vô tình hoặc không, chỉ biết răng, sau khi Cha cố đặt tay lên đùi người thiếu nữ thì cô ấy hỏi Cha cố rằng:
- Cha có nhớ rằng, trong kinh thánh, trang 98, dòng 13 từ dưới lên nói gì không?
Giật cả mình, Cha cố vội rụt tay lại và nói:
- Xin lỗi, tôi đang học làm Cha cố.
Thực lòng, cha cố cũng chưa biết cái dòng ấy nói về điều gì. Khi về đến nhà, mở kinh thánh thấy ghi rõ:” Con hãy cố lên! Còn chút xíu nữa là đụng đến thiên đường rồi đấy!”
Read more…

Truyện cười hay nhất: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng

15:54 |

Đọc truyện cười hay nhất 18+, nơi chia sẻ những câu chuyện tiếu lâm hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng

Một người Việt đi công tác nước ngoài tại Thụy Sỹ, đêm đó đi tìm gái nhưng không thấy. Hỏi thổ địa ở đây, họ nói:
“Nước tôi là một nước văn minh nên không có Cave, để đáp ứng nhu cầu đó, ở ngoài đường có cái máy tự động như cái bốt điện thoại, cần giải quyết nhu cầu sinh lý, anh chỉ việc đưa 10 Cent vào khe và máy sẽ mở ra, anh đưa “hàng” vào đó và được thỏa mãn.
Người Việt tìm thấy một máy như vậy trên đường, vào làm theo lời thổ địa, nhưng nhìn kỹ trên máy có 2 khe lỗ, một to một nhỏ, khe lỗ to có ghi: 10 Cent, khe lỗ nhỏ có ghi: 5 Cent.
Ngẫm nghĩ rồi anh chàng bèn tự nhủ: Mình người “hàng” nhỏ, chắc là dùng lỗ nhỏ rồi, lại chỉ 5 Cent…
Anh chàng nhét 5 Cent vào lỗ nhỏ, lỗ từ từ mở ra, anh chàng đưa “hàng” vào, một lúc thấy chẳng sung sướng gì mà đau quá, rút ra thì “hàng” đã bị gọt nhọn hoắt. Tìm đến Cty sản xuất máy để kiện thì nhận được giải thích: “Tại sao trước khi dùng anh không đọc hướng dẫn sử dụng? Khe 10 Cent là thõa mãn nhu cầu tình dục, khe 5 Cent có chức năng gọt bút chì…”

2. Xin thêm phấn

Một buổi sáng đầu năm, một người nông dân ở làng nọ gặp cha xứ đang đi trên đường.
- Chào cha ạ! – Người nông dân lễ phép.
- Chào đứa con của quỷ sa tăng – Cha xứ trả lời.
- Thưa cha, xin cha ban phước lành cho con, vì đêm qua con mơ thấy…
- Tôi không quan tâm tới những giấc mơ của kẻ khác – Cha xứ ngắt lời.
- Dạ, nhưng con mơ thấy những điều về cha.
- Thật vậy sao! Thế anh kể đi.
- Thưa cha, con mơ thấy con chết và đang đi lên thiên đàng.
- Lên thiên đàng? – Cha xứ kêu lên – Anh không bao giờ lên thiên đàng được vì anh có đi lễ nhà thờ đâu.
- Lạy cha, thật ạ, con được lên thiên đàng. Con thấy một cái thang rất dài và một thiên thần đứng dưới chân cầu thang. Thiên thần đưa cho con một cục phấn rất to, rồi bảo con: ” Mỗi bước lên cầu thang, phải đánh một chữ thập. Mỗi dấu thập ấy là tội lỗi mà con đã phạm phải ở trần gian. Khi nào thấy hết tội thì mới thôi làm dấu và cứ thế tiếp tục đi lên”. Sau khi con đã đánh rất nhiều dấu và leo lên khá xa thì con trông thấy một người đàn ông đang đi xuống. Con rất ngạc nhiên, vì người ấy chính là… cha.
- Là tôi? Tại sao tôi lại đang ở đấy?
- Thưa cha, đấy là điều mà con ngạc nhiên. Con đã hỏi cha và cha trả lời: “Tao xuống xin thêm phấn”.

3. Đặt tên con là gì?

Cô gái nọ nổi tiếng là xinh đẹp, thân hình nảy nở rắn chắc, chân dài như người mẫu. Nàng làm bao nhiêu chàng trai si mê ngơ ngẩn. Nàng vẫn còn “nguyên vẹn”.
Một hôm, có buổi dạ hội cô gái xin phép mẹ đi dự. Trước khi đi mẹ dặn con gái:
- Con đã lớn rồi, nên học cách phòng ngừa những tên Sở Khanh đi.
- Làm thế nào để có thể phòng ngừa chuyện đó hả mẹ?
- Khi có đứa nào muốn đi xa hơn giới hạn cho phép với con, con hãy hỏi nó: “Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?”. Đàn ông thường sợ chuyện đó lắm.
Thế là cô gái nọ hăm hở đến dạ hội, nàng hôm đó đẹp như một ngôi sao trên trời, sáng bừng lên với bộ váy dài thướt tha màu thiên thanh. Các chàng trai đều thi nhau đến mời nàng nhảy.
Chàng trai thứ nhất tiếp cận nàng công chúa của vũ hội là một công tử cực kỳ đẹp trai, sau khi đi gần hết điệu Valse, chàng trai kín đáo hôn nhẹ vào bờ vai nõn nà của cô gái. Cảm nhận thấy khác lạ, cô gái liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Nghe đến đây, anh chàng bỗng tái mặt, đưa cô gái về chỗ ngồi và lủi ra xa. Kẻ thứ hai là một chủ doanh nghiệp nổi tiếng giàu có, bước nhảy của anh ta cực kỳ thành thục, vòng tay rắn chắc khỏe mạnh. Cô gái thấy tâm hồn xao xuyến. Bỗng nhiên cô cảm thấy bàn tay đáng nhẽ phải để hờ ở hông nàng đang di chuyển xuống dưới. Cô lại thì thầm vào tai anh chàng lắm tiền nhiều của:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Bước nhảy của chàng thương gia dần dần rối loạn, mắt anh chàng bỗng mờ đi. Kết thúc điệu nhảy, anh chàng lủi nhanh vào đám đông, quên cả chào tạm biệt bạn nhảy.
Tin tưởng vào lời nói của mẹ lắm rồi, cô gái tự động đi tìm nạn nhân mới. Lần này là một anh chàng trông rất ngố, rõ là ở nông thôn mới ra nhập cuộc sống nơi thị thành. Chàng ngố nhảy không đẹp, thỉnh thoảng lại giẫm vào chân cô gái. Sau một hồi vất vả, chàng ngố thấy quá ngượng ngùng vì sự vụng về kém cỏi của mình mới ngỏ lời mời nàng ra ngoài đi dạo. Đến một chiếc ô tô, hắn đưa nàng vào trong. Cảm thấy đến đây là đủ, cô gái liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Chàng ngố im lặng, đáp lại câu hỏi của nàng bằng một nụ hôn nồng cháy. Sau khi dứt nụ hôn, cô gái hổn hển:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Hắn vẫn không trả lời nàng mà nhẹ nhàng lột quần áo nàng ra. Khi hắn xong các thủ tục khởi động, cô gái cố gắng gồng ngưởi hỏi lại lần cuối cùng:
- Ch….úng ta sau nà…y sẽ đặt t…ên c.c..c…on l…à..à g…g….ì….ì?
Chàng ngố lúc này mới nhẹ nhàng rút trong túi quần ra một bao OK và nói với nàng:
- Nếu nó thoát được ra khỏi cái này…… chúng mình sẽ đặt tên nó là David Copperfield.
Read more…

Truyện người lớn về con ếch xanh

15:50 |

Đọc truyện cười hay nhất: Truyện người lớn về con ếch xanh, cùng cười sảng khoái

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Truyện người lớn về con ếch xanh

- Trước đây, có một con ếch xanh…
- Bố, hôm nay con không muốn nghe chuyện nhi đồng. Bố có thể kể chuyện khoa học viễn tưởng cho con nghe được không?
- Được, trên trời có một con ếch xanh…
- Thôi, con đi thẳng vào vấn đề nhé. Để chúc mừng con bước sang tuổi thứ 8, bố có thể kể chuyện thú vị hơn một chút không?
- Được, nhưng đừng để mẹ con biết nhé. Có một con ếch xanh không mặc quần áo…
- !!!

2. Văn thơ lai láng hậu Trung thu

1.
Trung thu trăng sáng như gương/ Tôi ngồi ngắm cảnh nhớ em một mình.
2.
Theo khảo sát hàng năm, ngày lễ như Trung thu thì nhà nghỉ sẽ kín chỗ. “Hỉ nộ ái ô” sẽ có nhiều trong đêm nay.
3.
Trung thu của thiếu nhi
Ngồi gặm thạch bút chì
Nhìn rõ là tự kỷ
4.
Kính gửi sếp
Nhân dịp tết trung thu
Em vừa sắm cái bu
Để thả con chim cu
Xem nó gật, nó gù
Mải ngồi ngắm chim cu
Em nghĩ hay đi tu
Xong lại thấy mình ngu
Nên em xin nghỉ bù.
Tái bút: Em xin nghỉ ngày mai ạ.
5.
Trung Thu là Tết thiếu nhi.
Cớ sao người lớn lại đi la cà.
Người lớn là trẻ em… già.
Chỉ khác trẻ nhỏ đó là có… râu.
Trung Thu là Tết thiếu nhi.
Hỏi sao người lớn lại đi chơi nhiều.
Đi chơi họ lại làm liều.
Làm liều nên mới ra nhiều thiếu nhi.
Nếu mà người lớn không đi.
Làm sao lại có thiếu nhi hả trời.
Đó là quy luật muôn đời.
Trung thu là tết mọi người đấy thôi…
Read more…

Truyện cười hay nhất: Bí quyết tiêu diệt gián

15:48 |

Truyện cười hay nhất: Bí quyết tiêu diệt gián, đọc truyện để thư gian

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Bí quyết tiêu diệt gián

Tóc vàng hoe hỏi. Tóc vàng hung trả lời:
- Uhm, khó nhỉ! A, tớ nghĩ ra cách rồi. Đóng tất cả các cửa lại, để cho con gián tắt thở mà chết.

2. Bán trứng ngoại tình

- Em yêu, mình đã chung sống với nhau ngần ấy năm, chưa bao giờ em cho anh xem cái gì ở trong chiếc hộp kia?
Được vợ đồng ý, ông ta mở hộp ra. Trong đó có 3 quả trứng và 10.000 đôla.
- Cái gì thế này?
- Mỗi lần ngoại tình em để vào hộp một quả trứng.
- Sau từng ấy năm em chỉ ngoại tình có 3 lần thôi sao? Thôi được, anh tha lỗi cho em. Thế còn tiền?
- Cứ khi nào được chục quả, em lại mang ra chợ bán!

3. Quà sinh nhật ‘đắt tiền’

Vợ nhìn giá tiền của bộ trang sức mà thấy vui sướng vô cùng. Sau khi tận hưởng sự sung sướng, vợ nói:
- Anh yêu à, nếu anh mua cho em con Mercedes chẳng phải giá sẽ rẻ hơn món đồ này sao?
- Uhm, anh biết. Tiếc là Mercedes đến nay vẫn chưa có hàng nhái em ạ.

4. Nguồn gốc có trẻ con

- Trung thu là tết thiếu nhi, sao người lớn toàn hỏi nhau không đi chơi à?
- Vì có chơi trung thu thì mới ra trẻ con.
Read more…

Truyện cười hay nhât: Người con gái tốt

15:44 |

Đọc những tiểu phẩm hài hước, vui nhộn với truyện cười hay nhất: Người con gái tốt

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Người con gái tốt

Trương Tam hết cách, tìm đến một người bạn là Lý Tư than vãn:
- Khi anh giới thiệu cô ấy cho tôi, miệng luôn nói đó là cô gái tốt, ai ngờ cô ấy lại như thế…
- Tôi chỉ nói cô ấy là người con gái tốt, nhưng không nói là người vợ tốt.

2. Lời phàn nàn của bà vợ già

- Ông không tốt với tôi như trước. Trước đây ông luôn ngồi cạnh tôi.
Bà vợ trách móc.
- Vậy sao?
Nói rồi ông lão từ từ dịch chuyển lại ngồi gần vợ.
- Nhưng trước đây ông luôn khoác vai tôi.
Bà vợ tiếp tục than phiền.
- Như vậy được chưa?
Ông lão khoác tay ôm cổ vợ.
- Ông còn nhớ trước đây ông hôn cổ tôi, cắn tai tôi như thế nào không?
Nghe xong, ông lão vội vàng đứng lên, chạy về phòng. Bà vợ hỏi:
- Ông đi đâu vậy.
- Tôi đi lấy cái răng giả…

3. Lời tỏ tình bá đạo

Như kem yêu tủ lạnh.
Như trời xanh yêu mây.
Như cây yêu đất.
Như tất yêu giày.
Như chày yêu cối.
Như gối yêu chăn.
Như khăn yêu cổ.
Như tổ yêu chim.
Như kim yêu chỉ.
Như khỉ yêu cây.
Như mây yêu gió.
Như chó yêu mèo.
Như kèo yêu cột.
Như anh chột yêu cô mù.
Như anh gù yêu cô thấp.
Như anh hấp yêu cô hâm.
Như anh câm yêu cô điếc.
Như con cá diếc yêu con cá rô.
Như anh rồ yêu cô dại.
… Đại khái là anh có yêu em.
Read more…

Nụ cười của người đã chết

10:29 |


Tác giả: Robert Arthur

Bert có một tính rất khó chịu, lúc nào cũng cười được, khiến nhiều lúc tôi rất ghét. Trong mười lăm năm chung sống với anh ta, phải có tới mười hai lần tôi tính đến chuyện giết anh ta. Tuy nhiên, tôi chưa thực hiện, bởi cũng không thể giết người nếu không có cớ gì hết. Nhưng rồi Bert đã tạo cho tôi một cái cớ.
Tối hôm ấy, anh ta về đến nhà, mặt cau có:
- Betty, hôm nay anh gặp một chuyện xấu xa. Jack biển thủ một số tiền của Hội! Sáng mai anh sẽ tố cáo với cơ quan cảnh sát.
Tôi giật bắn người. Jack là nhân tình của tôi. Anh là thư ký riêng cho Bert và được Bert trả lương hậu hĩ. Nhưng Jack thích tiêu xài. Nói cho cùng, đây là lỗi của Bert. Nếu như Bert không bủn xỉn thì tôi đã có đủ tiền để cho Jack số anh ấy cần.
- Nếu vậy anh ta sẽ ngồi tù mất – tôi kêu lên – Nhưng chiều chủ nhật anh đã đi Mehicô. Nếu anh làm cho Jack bị bắt ngày mai, thì trong hai tuần anh đi vắng, văn phòng Hội sẽ bàn tán chuyện này và anh lại không có nhà để thanh minh. Tốt nhất là để đến hôm anh về đã.
- Em nói chí lý – Bert nói rồi ôm bụng, nhăn mặt. Từ lâu anh đã bị đau dạ dày vì ăn uống không chịu giữ gìn – Thôi được, để hôm nào đi Mehicô về anh sẽ tố cáo cũng được.
- Từ nay đến hôm đi, anh đừng tỏ vẻ gì để Jack nghi, đúng không, Bert?
- Cũng lại rất chí lý. Em nói bao giờ cũng đúng – Và anh cười toe toét. Bert có thói lúc nào cũng cười được, dù chuyện chẳng đáng cười chút nào hết. – Thôi, anh đi ngủ đây. Tối mai lại có buổi chiêu đãi lớn. Và sẽ có mặt Gordon mới thú chứ!

Gordon là nghệ sĩ hề nổi tiếng, chuyên dẫn chuyện trên đài Tryền hình, chương trình hài hước: “Cứ tìm đi, bạn sẽ thấy!”. Bert rất mê ông ta và không bỏ một buổi trình diễn nào của Gordon.
Bert lên gác rồi, tôi ngồi lại một mình trong phòng khách. Ôi, Jack yêu quý! Anh ấy cao lớn, đẹp trai và biết cách đánh thức dậy mọi dây thần kinh, mọi thớ thịt của tôi. Bert lại hay phải đi công việc ở nơi xa, cho nên Jack càng có nhiều dịp bù lại cho tôi những thời gian tôi phải chịu đựng với lão chồng vô duyên. Nếu Jack phải ngồi tù thì tôi mất đi niềm sung sướng tột cùng ấy. Chưa kể rất có thể Jack sẽ nói ra hết mối quan hệ dan díu với tôi để kiếm tìm lòng khoan dung của Bert. Khi ấy, dứt khoát Bert sẽ tống cổ tôi ra vỉa hè và tôi sẽ lại không có đồng xu trong túi y hệt hồi chưa lấy Bert.
Tôi nhấc điện thoại gọi cho Jack:
- Anh yêu – tôi cố nói rất khẽ – Tối mai anh đến em nhé. Bert phải đi dự chiêu đãi. Em có chuyện cần bàn với anh. Không, đừng hỏi em chuyện gì.

Chỉ biết là rất hệ trọng. Rất, anh nghe rõ chưa? Rất hệ trọng cho hai chúng ta! Thôi, gặp nhau em sẽ nói.
Tôi đặt máy xuống trước khi Jack kịp hỏi thêm. Sau đấy, tôi ngồi vào bàn ghi ra giấy những suy nghĩ của tôi. Tôi có kinh nghiệm muốn suy nghĩ rành mạch, tốt nhất là ghi ra giấy rồi nhìn vào đó mà cân nhắc. Gạch xóa, thêm bớt một lúc, tôi đã vạch xong kể hoạch mà tôi tính sẽ thi hành vào tối Chủ nhật, là buổi tối theo dự tính, Bert sẽ ra ga để đáp máy bay đi Mehicô.
Tôi xé vụn mảnh giấy vứt vào giỏ giấy lộn rồi đi ngủ.
o0o
Đã đến chủ nhật. Chiều nay Bert sẽ ra ga xe lửa để ra thành phố, đáp máy bay đi Mehicô. Cũng sắp là lúc chấm dứt cuộc đời của anh ta. Tất nhiên Bert chưa biết gì hết, vẫn cười toe toét và đùa giỡn, kể chuyện tiếu lâm cho vợ nghe rồi lại tự mình cười rũ rượi.
Tôi làm bữa ăn tiễn chồng lên đường và Bert mời cả Jack để làm như không có chuyện gì. Tuy thỉnh thoảng Bert ôm bụng đau đớn, nhưng chỉ lát sau, đỡ đau, anh ta lại làm trò và cười vang. Anh ta kể cho tôi và Jack nghe về cuộc gặp với nhà hài hước nổi tiếng Gordon hôm trước cùng những câu nói cực kỳ hóm hỉnh của ông ta.

Jack có vẻ hồi hộp. Mồ hôi đổ trên trán và bàn tay anh nhiều lần run lên. Nhưng Bert không nhận thấy gì hết. Lát sau, Bert nói:
- Tôi xuống lấy xe đem ra đỗ ở cửa nhà nhé? Cẩn thận thế kẻo đến lúc nổ máy lại tắc tịt thì gay.
Anh ta cười lớn và lúc đã ra ngoài, tôi còn nghe thấy anh ta tiếp tục cười. Đúng là mình vớ phải thằng chồng vô duyên! Jack ngồi lại, thấm mồ hôi trán, nói giọng lo lắng:
- Betty! Chẳng lẽ không còn cách giải quyết nào khác nữa à? Ý anh muốn nói là nếu anh ngồi tù thì nhiều lắm cũng chỉ một năm thôi. Mà nếu anh nói khó với Bert thì có khi không phải ra tòa ấy chứ. Bert xưa nay tính tình rộng rãi, dễ tha thứ cho người nào tỏ ra ân hận.
- Anh yêu, em hiểu anh đang băn khoăn. Nhưng anh chưa biết lão chồng em đấy thôi. Lão thâm lắm. Lão không tha thứ đâu. Lão sẽ bắt anh phải chịu hình phạt cao nhất. Và khi anh đã ra tù, lão cũng còn tiếp tục trả thù. Với lại anh phải nghĩ đến em chứ. Dù một năm thôi em cũng không sao chịu nổi.

Tôi ôm anh. Hai đứa hôn nhau một lúc lâu, đê mê. Lúc buông tôi ra, Jack nói:
- Thôi được. Vì em, anh dám làm mọi thứ. Vả lại, cũng không còn cách nào nữa thật.
- Anh yên tâm, anh yêu. Em đã trù tính cặn kẽ cả rồi.
Bert quay lên. Tôi đã tập cách giấu kín tình cảm nên anh ta không biết gì hết.
- Em nhét lọ thuốc dạ dày vào vali của anh rồi chứ, Betty?
Tôi gật đầu và chợt nhìn thấy có vết bẩn trên áo, chắc là lúc ôm tôi hôn, trên tay đang cầm ly, Jack đã làm sánh rượu ra.
- Ôi, em phải thay áo mới được!

Nói xong, tôi chạy lên gác thay áo. Lúc tôi xuống thì Bert và Jack đã ngồi trong xe. Bert đang kể cho Jack nghe về một thư ký của anh ta ngày trước do thụt két đã phải ngồi tù sáu năm. Tôi biết Bert phịa, cốt để dọa Jack. Càng hay! Càng làm Jack quyết tâm giết Bert hơn.
Tôi cầm tay lái. Bert ngồi ghế trước bên cạnh tôi, còn Jack ngồi ghế sau. Dọc đường Bert liên tiếp kể chuyện tiếu lâm và ca ngợi tài hài hước của ông Gordon. Và chỉ mỗi mình anh ta cười ầm lên. Jack chỉ hơi mỉm cười, chắc trong lòng đang rất hồi hộp không còn bụng dạ đâu nghe chuyện hài hước.
Gần đến ga xe lửa, đến một chỗ hai bên là cánh đồng trống trải, tôi đỗ xe lại.
- Xe làm sao à? – Bert ngạc nhiên.
- Không, – tôi đáp – Nhưng hôm nay trời đẹp, ta ngắm phong cảnh một chút. Còn sớm. Cứ bao giờ thấy tàu đến, ta ra ga cũng kịp. Nghe báo tàu bao giờ cũng đến trễ, nửa giờ là ít.
- Em nói đúng, Betty! – Bert nói – Ôi anh nhớ lại một chuyện hài hước. Có một thằng cha chuyên môn nhỡ tàu, một hôm y…

Tôi không nghe. Tôi ngán đến tận cổ cái thói kể chuyện hài hước của anh ta rồi. Bỗng hai luồng sáng lóe lên từ phía xa. Tàu đến.
- Đi đi, em! – Bert giục.
- Đúng. Jack! – Tôi ra hiệu lệnh. Jack liền cầm khúc ống nước bằng kẽm quật mạnh lên đầu Bert. Bert thét lên, quay đầu lại nhìn, nhưng Jack quật luôn một đòn nữa và Bert gục hẳn. Tôi không ngờ chóng vánh đến thế. Đột nhiên, Jack kêu lên hoảng hốt.
- Ông ta chưa chết!
Tôi lắng nghe và đúng là có tiếng khò khè từ cổ họng Bert thoát ra, nhưng tiếng rên đã rất yếu. Tôi nói:
- Nhưng chỉ một lát thôi.
Đúng thế. Chỉ lát sau tiếng khò khè đã hết. Máu chảy xuống nệm, nhưng tôi đã chuẩn bị để sẵn một tấm khăn bông dày. Tôi lấy tấm khăn khác trùm lên đầu Bert, ấn đầu anh ta thấp xuống để người bên ngoài xe có ngó vào cũng không thấy.
- Đến ngôi nhà có ma! – Tôi nói và nổ máy. Vài phút sau, tôi quặt xe xuống con đường nhỏ và đi vào bãi lầy.

Chẳng là ở đây có một ngôi nhà tồi tàn giữa một khu vườn rộng, thuộc sở hữu của Bert. Đã có thời hai vợ chồng sống ở đây. Ngôi nhà có ma cho nên ít lâu sau tôi đòi Bert phải rời nơi đó. Từ đấy, ngôi nhà vẫn bỏ hoang và bây giờ đổ nát rất thảm hại. Trận bão năm ngoái lại làm đổ một cây to, rơi xuống đúng mái nên trông bây giờ càng thảm thương.
- Ta đào hố dưới tầng hầm chôn lão. Em có mang theo thuổng và cả cào để cào cho phẳng nắp mộ rồi.
Tôi đỗ xe, lôi xác Bert ra để tạm ngoài vườn, rồi dẫn Jack vào nhà. Lúc Jack đào xong huyệt, chúng tôi ra định khiêng xác Bert vào thì không thấy anh ta đâu. Chúng tôi hoảng hốt tìm xung quanh. Đột nhiên, Jack kêu lên:
- Nhìn này, Betty!
Tôi cúi xuống, thì ra một vỏ bao thuốc lá.
- Hay vừa có người đến đây và đưa Bert đi? – Jack hốt hoảng nói.

Tôi xem kỹ bao thuốc, bao ẩm và rõ ràng là bị vứt đây đây đã khá lâu.
- Nơi này thỉnh thoảng vẫn có người đến cắm trại chơi vì là hơi vắng vẻ. Nhất là mấy cặp nhân tình, mò đến đây cho kín đáo, có vậy thôi. Không có ai đến hết.
Chúng tôi tiếp tục tìm. Bỗng dưới ánh sáng chiều tà lúc trời sắp tối, tôi thấy một bụi cây động đậy. Tôi vội chạy đến. Bert trong đó, đang bò rất vất vả.
- Betty yêu quý – anh ta nói thều thào – Việc em làm vừa rồi đúng là hài hước. Nhưng anh chưa chết hẳn. Em phải làm lại vậy – rồi anh ta cười nhe cả răng.

Nhưng cũng đúng lúc ấy, anh ta giẫy một cái rồi bất động. Hai mắt nhắm lại, lăn ngửa ra đất. Tôi sờ mạch. Bây giờ thì Bert đã chết hẳn. Chúng tôi khiêng anh ta vào nhà, đưa xuống tầng hầm. Jack run lẩy bẩy. Anh ta rất sợ. Lát sau, chôn Bert xong, chúng tôi ra xe. Jack nhấc chai rượu tu một ngụm. Chúng tôi ra ga. Jack đem gởi va li của Bert và cặp giấy tờ vào ngăn “gửi hành lý”. Làm thế, đến khi phát hiện Bert mất tích, cảnh sát sẽ nghĩ rằng Bert ra ga sớm, gửi hành lý để đi uống gì đó và mất tích ngoài phố.
o0o
Hôm đó là Chủ nhật. Mọi sự trót lọt một cách quá đơn giản. Nhưng đến ngày thứ ba, tôi nhận được một lá thư của Bert, đóng dấu bưu điện ngày thứ hai. Chỗ tên người gửi đề:
“Người đã quá cố Bert Willoughby. Tầng hầm. Ngôi nhà có ma.”
Vậy là sao? “Quá cố” có nghĩa anh ta đã chết! Tôi luống cuống bóc phong bì. Và đây là nội dung lá thư:
“Betty thân yêu,

Chào em. Thay mặt những người đã chết, anh chào em và khen ngợi vụ giết người đầu tiên của em trên đời. Em là cô gái thông minh và can đảm, nhưng vì là lần đầu, chưa có kinh nghiệm, nên em làm chưa gọn lắm. Anh rất cảm ơn em là đã chấm dứt cho anh nỗi đau đớn liên miên.
Đau đớn gì à? Anh bị ung thư dạ dày và chỉ vài tuần nữa anh sẽ chết. Anh không nói với em vì nghĩ cũng chẳng để làm gì. Anh muốn được chết cho mau để khỏi phải chịu nỗi đau đớn kéo dài, mà đằng nào rồi cũng chết.
Anh biết em với Jack đã phản bội anh từ lâu và nhân dịp này anh tạo điều kiện cho em có cớ để giết anh. Anh phóng đại chuyện cậu ta ăn cắp tiền của Hội. Anh nghe lỏm điện thoại em gọi cho cậu ta. Anh cũng nhặt những mảnh giấy em tính toán kế hoạch giết anh mà em xé vụn và chắp lại để đọc. Anh rất mừng thấy kế hoạch của em chu đáo.
Lúc ra xe, thấy Jack vẫn còn ngập ngừng, anh đã bịa ra câu chuyện tên thư ký của anh biển thủ tiền công quỹ và bị tù sáu năm để khích cậu ta.
Cảm ơn em lần nữa, em yêu quý. Gởi lời hỏi thăm Jack.
Yêu em. Bert.”

Tôi đang đọc đi đọc lại lá thư để hiểu hết ý nghĩa thật của nó, thì có tiếng gõ cửa. Cảnh sát vào và yêu cầu tôi đến Tòa án để quan chức ở đó thẩm vấn về cái xác của ông Bert Willoughby. Tôi sửng sốt và kinh hoàng. Tại sao họ lại biết được? Hay Bert, “người quá cố” đã gửi thư cả cho họ?
Thì ra trước hôm đi, Bert đã năn nỉ một quan chức cảnh sát hãy cố gắng xem chương trình “Hãy tìm và bạn sẽ tìm thấy” trên truyền hình vào tối thứ hai. Trong đó, ông Gordon nhà hài hước sẽ kể một câu chuyện tiếu lâm có nói đến một cái xác vô thừa nhận chôn dưới tầng hầm của “ngôi nhà có ma” gần con đường ra ga xe lửa!
Sau này, trước khi ra Tòa chịu án cùng với Jack, tôi còn được biết là chính Bert trước khi “đi Mehicô” đã khẩn khoản yêu cầu nhà hài hước diễn tiết mục đúng như Bert đã viết và đưa vào chương trình của ông tối Thứ hai! Và, tất nhiên lá thư cho tôi anh ta cũng viết từ trước và nhờ ai đó chiều thứ hai mới bỏ vào thùng thư!
Read more…

Kinh hoàng

10:05 |


Tác giả: C.B. Gilford

Biên dịch: Kim Lương

Nguyên tác: Terrified

Ngày làm việc của Paul Santin đã trôi qua một cách tốt đẹp. Việc làm ăn của các y sĩ và các dược sĩ trong tỉnh rất phát đạt, và việc làm ăn của Paul Santin cũng phát đạt theo. Anh là đại diện cho các sản phẩm y dược. Nhưng ngày làm việc đã quá dài, bây giờ đã quá mười một giờ đêm, Santin lái xe với một tốc độ cao trên con đường nhánh vì anh muốn về tới nhà trước lúc nửa đêm.
Anh thấy mệt mỏi, anh buồn ngủ, và anh còn phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo trong một nửa giờ nữa. Nhưng anh đã không ngủ gà, ngủ gật. Anh vẫn hoàn toàn điều khiển được chiếc xe hơi của anh. Anh vẫn biết rằng anh đang làm gì.
Anh đã vượt qua vài chiếc xe khác, ngay bây giờ thì con đường có vẻ hiu quạnh. Chính vì lý do này mà anh đã chọn con đường này. Sự lưu thông thưa thớt, và đó là kiểu cách của con đường này – một con đường gần như trống trơn – vừa lúc đó anh nhìn thấy một cái xe hơi khác.
Thoạt tiên anh nhìn thấy nó là hai ngọn đèn pha đang lượn vòng khúc cong chừng một phần tư dặm phía trước, những ánh đèn sáng rực một cách kỳ quái, và người lái xe đã không làm mờ được chúng. Santin nguyền rủa hắn ta, bất kể hắn ta là ai đi nữa. Anh vặn mờ các đèn của anh, nhưng anh không nhận được sự đáp ứng lịch sự nào. Anh lại nguyền rủa và như để trả thù anh vặn các ngọn đèn của anh trở lại ánh sáng chói chang của xa lộ, nhưng anh cảm thấy không có nỗi hiểm nguy thật sự trong việc này.

Anh ý thức một cách mơ hồ rằng cái xe kia đang vọt nhanh tới phía anh với một tốc độ cao, một tốc độ quá cao với loại con đường mà họ đang chạy ở trên. Một cách máy móc anh nhả cần gia tốc, tập trung tâm trí vào việc giữ nguyên mạn đường của mình, và không nhìn thẳng vào các ánh đèn đang xông tới đó.
Nhưng đã quá trễ rồi khi anh nhận thấy chiếc xe kia lấn qua vạch giữa của con đường. Và anh phải quyết định một cách rất mau lẹ. Hoặc là cứ vọt thẳng lên, có thể đồng thời nhận còi liên hồi, với hy vọng là gã lái xe kia sẽ tạt sang một bên. Hoặc là hích vai tung cánh cửa nhảy ra ngoài, đánh liều may rủi với đá sỏi và đất cát.
Anh chọn cách thứ nhì, nhưng không còn kịp nữa rồi. Anh trông thấy chiếc xe kia không nhượng bộ một tấc nào, vì vậy anh quẹo sang bên phải. Cái xe kia húc vào tấm cản bùn và bánh xe bên trái phía sau của xe anh. Phần sau của xe anh trượt đi trước phần đầu về phía cái mương. Rồi toàn bộ cái xe hình như bất chấp trọng lực, nó lăn lông lốt nhảy tung lên không, hất Santin ra ngoài ở độ cao của cái nhảy của nó.
Anh đã không trông thấy hoặc nghe thấy tiếng xụm đổ cuối cùng của cái xe. Tất cả ý thức của anh đều dồn vào sự va chạm của thân mình vào cái sườn đồi cứng như một bức tường, rồi anh trườn xuống phía dưới giữa một đống tuyết lở của những cục đá nhỏ và đất cát. Sau đó anh nằm im lìm, và cảnh vật chung quanh anh cũng im lìm như vậy.
Trong khoảnh khắc đầu tiên đó, anh không cảm thấy đau đớn. Sự va chạm đã làm anh chết lặng đi, nhưng anh biết là anh vẫn còn sống. Anh biết rằng anh vẫn còn một phần nào tỉnh táo. Anh cũng ý thức được một cách xa xôi, mơ hồ là thân thể anh bị giập gãy và đang bắt đầu chảy máu.
Nhưng ánh đèn làm lóa mắt đã tắt rồi. Anh đang nằmngửa trên một luống cỏ dại, phía trên anh là những ngôi sao và một vầng trăng tròn sáng rực. Chúng có vẻ gần gũi anh hơn là bất cứ khi nào trước đây. Có lẽ đó là một ảo giác lần đầu tiên đã cho anh cái ý nghĩ là anh đang sắp chết.
Vào lúc đó, anh không cảm thấy tức giận về việc này. Anh có thể nhớ lại sự tức giận của anh trước lúc xảy ra tai nạn, nhưng đó là một việc xa xôi, không có thật đối với anh. Cái ý nghĩ sắp chết lại thoáng qua trong đầu óc anh. Con người đang sắp chết thì không cảm nghĩ một chút gì về những kẻ khác. Họ chỉ hoàn toàn quan tâm tới bản thân mình thôi.

Rồi anh nghe thấy những tiếng nói, một sự tái tục các tiếp xúc với cõi đời. Đã có người trong cái xe kia. Anh nghĩ tới họ một cách bình tĩnh, không tức giận mà cũng không cảm tình, nhưng anh để hết sự chăm chú vào việc lắng nghe.
- Hắn ta không có ở đây.
Một giọng nói đàn ông hơi trẻ.
Cái xe kia cũng bị đụng. Nó đã bị đứng lại, hoặc có lẽ người lái xe đã tự ý dừng xe lại. Dù thế nào đi nữa thì những người trên xe đó, bất kể họ là ai, cũng đã đi quay trở lại chỗ cái xe của anh và đang tìm kiếm anh.
Để tự giúp anh chăng? Bản năng đầu tiên của anh là cất tiếng gọi, hướng dẫn họ tới chỗ anh đang nằm. Họ đã là những kẻ ích kỷ khi chạy lấn đường, nhưng bây giờ thì họ là những người nhân từ muốn cứu giúp. Nhưng rồi một bản năng khác trỗi dậy chống lại bản năng thứ nhất. Họ có thật sự thân thiện không? Đột nhiên anh cảm thấy kinh hoàng đối với họ, mà không biết tại sao. Chắc chắn là ai cũng muốn cứu giúp những nạn nhân của tai nạn. Họ không làm vậy chăng?
- Chắc là hắn ta đã bị hất văng ra ngoài
Tiếng nói của một thiếu nữ trả lời. Kinh hãi.
- Tôi cũng đoán thế, chúng ta sẽ làm gì?
Cũng một tiếng nói của người đàn ông đó, thế là bọn họ chỉ có hai người thôi.
- Hãy tìm kiếm hắn – người con gái nói.

Một lúc ngần ngừ:
- Tại sao?
Một lúc ngần ngừ nữa.
- Anh không muốn biết điều gì đã xảy ra cho hắn… hay cô ấy à?
- Tôi không biết – Tiếng nói run rẩy của người đàn ông. Tôi không biết…-
- Tôi nghĩ rằng chúng ta phải nhìn chung quanh và tìm thấy hắn.
- Được… nhưng trời tối quá đấy.
- Anh có đèn pin mà, phải không?
- Đúng vậy. Tôi sẽ đi lấy đèn pin.
Bước chân đi lên mặt đường. Gã con trai quay lại chỗ xe hơi của y để lấy đèn pin. Rồi thì lại một sự yên lặng.
Santin chờ đợi, mình run rẩy đổ mồ hôi ra, vì một nỗi sợ hãi mới. Anh không thích âm thanh của những tiếng nói đó. Cái gã con trai và cô con gái đó không phải là những người để tâm tới việc gì. Nếu anh sắp chết thì họ cũng không phải là người sẽ giúp đỡ được nhiều.
Nếu anh sẽ chết? Anh tin chắc vào việc đó. Bây giờ thì sự đau đớn đã bắt đầu. Anh có thể nhận ra nó ở nhiều chỗ, mặt anh, ngực anh, cả hai chân anh. Và một nơi nào đó nằm sâu trong người anh, nơi mà không một ai có thể sờ tới, ngoại trừ một ông bác sĩ. Đó là chỗ đau đớn làm cho anh tin chắc là sẽ chết.
Do đó không còn gì để quan tâm nữa, đúng vậy không?

Dù họ có tìm ra anh với cái đèn pin của họ hoặc không tìm ra?
- Được, tôi đã lấy đèn pin rồi – Tiếng nói của gã con trai. Chúng ta tìm ở chỗ nào đây?
- Trong cái mương, em đoán vậy.
Những bước chân kéo lê làm xáo động những hòn đá sỏi, đi sột soạt qua những đám cỏ và những bụi cây. Rồi một tia sáng lóe lên, quét đi, quét lại. Cả tia sáng lẫn những tiếng bước chân càng mỗi lúc một gần hơn. Họ sẽ phát hiện ra anh một cách không thể lẫn tránh được. Anh có thể làm cho cuộc tìm kiếm của họ được mau lẹ hơn bằng cách lên tiếng gọi họ. Nhưng anh đã không làm thế. Anh chờ đợi.
- Hầy!
Tia sáng rọi vào mặt anh, đang bị tê liệt anh không thể quay mặt đi khỏi tia sáng đó, những bước chân vội vã. Rồi thì họ đang đứng ở đó. Hai hình thù đang đứng bên trên anh, in rõ nét trên nền trời. Và tia sáng rực lên trong mắt anh. Anh chớp mắt, nhưng họ không có vẻ hiểu rằng ánh sáng đã làm anh khó chịu.
- Hắn ta còn sống – cô gái nói – mắt hắn mở.
- Phải, tôi biết.
- Nhưng hắn bị thương – cái hình thù là người con gái quì xuống bên cạnh anh, che chở anh khỏi ánh sáng đèn pin một cách từ bi. Nhờ ánh sáng rực rỡ của mặt trăng, anh có thể trông thấy mặt cô ta.

Cô còn trẻ, trẻ một cách kinh khủng, có thể độ mười sáu tuổi. Cô ấy cũng rất xinh nữa, mái tóc đen, nước da tái nhợt, có lẽ tái nhợt một cách không bình thường, tương phản lại cái miệng được tô điểm của cô trông thật khủng khiếp. Nhưng trên nét mặt cô không có một chút cảm xúc nào. Rất có thể là cô đang bị chấn động, nhưng khi cặp mắt cô lướt qua các vết thương của anh, không một chút cảm tình nào lóe lên trong ánh mắt.
- Ông bị thương rất nặng, phải vậy không? Câu hỏi nhằm thẳng vào anh.
- Vâng… – Anh phát hiện ra rằng anh còn có thể nói được mà không gặp khó khăn lắm.
- Ở nơi nào? Ông có biết không?
- Tôi đoán là ở khắp mọi chỗ, nhất là ở bên trong cơ thể.
Cô con gái có vẻ tư lự trước câu trả lời của anh. Câu hỏi tiếp theo của cô có vẻ lạnh lùng, có tính toán.
- Ông có nghĩ rằng ông có thể qua khỏi nếu chúng ta được sự giúp đỡ không?
Anh cũng nghĩ ngợi, tự cho mình thời gian để trả lời. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng đã phạm một sai lầm.
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết – anh nói và biết rằng mình đã phạm sai lầm ngay sau khi anh nói câu đó.
Nét mặt của cô gái hình như có thay đổi một chút, thay đổi mà người ta khó nhận thấy. Santin không thể đo lường được sự thay đổi đó. Anh chỉ biết rằng nó đã xảy ra. Cô lùi ra khỏi chỗ anh, đứng lên đi lại chỗ anh con trai.
- Hắn sắp chết rồi – cô nói. Làm như cô biết rõ chắc chắn điều này cũng như chính Santin vậy.
- Thế thì có tìm một ông bác sĩ cũng vô ích thôi, phải vậy không? Gã con trai tỏ vẻ nhẹ nhõm, làm như trách nhiệm của gã về toàn bộ vụ này lúc này đã chấm dứt.
- Em không nghĩ thế.
- Thế thì chúng ta sẽ làm gì?
- Không làm gì cả, em đoán thế. Chỉ việc chờ ở đây một lúc nào đó, sẽ có một cái xe hơi phải chạy tới.
- Lúc đó chúng ta có thể đi xe trở về thành phố hả?

Gã con trai có vẻ như hoàn toàn lệ thuộc vào cô gái về sự chỉ đạo.
- Nhất định thế. Chúng ta có thể cử một bác sĩ hay một người nào đó quay lại đây. Nhưng lúc đó rất có thể anh chàng này đã chết rồi. Và chúng ta sẽ phải báo cáo với cảnh sát.
- Cảnh sát ư?
- Chúng ta sẽ phải báo cáo. Anh đã giết chết một người.
Rồi lại một sự yên lặng. Satin nằm ở dưới chân họ, mắt ngước nhìn lên hai cái bóng người. Họ đang nói về anh như thể anh đã chết thật rồi. Nhưng, một cách nào đó, việc này chưa làm anh tức giận. Có thể tại vì chính anh cũng coi như mình đã chết rồi.
- Arlene này… họ sẽ làm gì với tôi?
- Ai, cảnh sát hả?
- Phải… Em đã nói rằng tôi giết chết một người.
- Đúng, anh đã giết chết một người, không phải là anh đã giết chết một người à?
Gã con trai ngần ngừ.
- Nhưng đó là một tai nạn – cuối cùng y cố nói lảng – Em biết rằng đó là một tai nạn, phải vậy không, Arlene? Tôi muốn nói, đúng là nó đã xảy ra…
- Nhất định là thế.-
Họ nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng Santin có thể nghe rõ từng tiếng họ nói. Và anh cảm thấy dù sao thì anh cũng phải lên tiếng nói. Anh nói với họ:
- Mọi tai nạn đều là do lỗi của một người nào đó.

Họ giật nảy người lên. Anh có thể trông thấy họ nhìn nhau rồi lại nhìn xuống người anh.
- Thưa ông, ông muốn nói gì với câu đó? Sau một lát gã con trai hỏi.
- Tai nạn này là lỗi của anh. Đó là điều tôi muốn nói.
Anh vẫn không giận dữ. Đó không phải là lý do tại sao anh tranh cãi, nhưng anh cảm thấy tội lỗi phải được xác định.
- Làm thế nào mà việc đó lại là lỗi của tôi?
- Trước hết anh đã không hãm bớt đèn xe của anh…
- Đúng, ông cũng không hãm bớt đèn xe của ông mà.
- Lúc đầu tôi đã tắt mà.
- Nhưng ông lại bật các ngọn đèn chạy trên xa lộ mà.
- Chỉ sau khi anh từ chối việc hãm bớt đèn.
Gã con trai lại im lặng trong một lúc. Rồi y nói:
- Nhưng khi chúng ta đụng vào nhau, ông vẫn còn để đèn sáng rực mà.
Santin phải nhìn nhận việc này.
- Tôi đã nổi nóng lên – anh nói – Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Anh đã lái xe chồm sang bên đường của tôi.
Bộ mặt gã con trai quay sang cô gái.
- Arlene này, tôi có đi sang bên đường của ông ấy không?
Hình như cô gái khúc khích cười. Hoặc một cái gì giống như tiếng cười.
- Làm thế nào mà tôi biết được? Chúng ta đang…
Cô đã không nói hết câu, nhưng Santin đoán ra phần còn lại của câu đó. Lúc đó họ đang âu yếm, vuốt ve nhau, hoặc làm một điều gì đó mà bọn trai trẻ thời nay gọi là vậy. Đó là lý do tại sao gã con trai đã không hãm bớt đèn. Và đó cũng là lý do tại sao y đã không điều khiển được cái xe của y một cách tốt đẹp. Và bây giờ thì chính anh, Santin, phải trả cái giá cho những giây phút mê ly của họ.

Cuối cùng thì điều này làm anh giận dữ, một sự giận dữ kỳ cục. Anh thấy đôi chút hững hờ, xa lạ với chính bản thân mình. Bởi vì lúc này, nói chung ra nó không còn thực sự là quan trọng đối với anh. Vì anh đang sắp chết.
Nhưng Santin cũng cảm thấy một sự mãn nguyện nào đó. Anh có thể nói một cách hằn học, và với một sự tin tưởng.
- Anh thấy đó, anh đã đi trái đường. Bởi vậy đó là lỗi của anh.
Gã con trai nghe anh nói, nhưng y cứ chằm chằm nhìn vào cô gái.
- Họ sẽ làm gì với tôi? Y hỏi cô gái. Tôi muốn nói là cảnh sát đó. Họ sẽ làm gì với tôi?
- Làm sao mà tôi biết được – cô ta cáu kỉnh trả lời y.
Cô ta đã rất bình tĩnh. Lúc này có lẽ sự chấn động ban đầu đã dịu đi. Bây giờ có thê là cô ấy đang trở nên sợ hãi và nhút nhát.
- Ngay dù tôi có chạy trái đường – gã con trai nói – thì đó vẫn chỉ là một tai nạn mà. Tôi đã không cố ý đâm vào cái xe của anh chàng này. Tôi không cố ý làm chết anh ta.
- Đúng thế…
- Tôi đã đọc về những vụ này trong các báo. Không có gì quá tệ xảy ra cho người lái xe đâu. Có thể là y sẽ bị phạt tiền. Nhưng ông già của tôi có thể đóng tiền phạt mà. Ngay cả nếu tôi có phải đi tù, thì cũng sẽ không phải ở lâu đâu phải thế không, Arlene? Em nghĩ nó sẽ ra sao? Ba mươi ngày chăng?
- Hoặc có thể là sáu mươi ngày, nó sẽ không đến nỗi tệ thế đâu.

Santin lắng nghe họ nói. Và với một cách chậm chạp sự tức giận trào dâng cao hơn trong lòng anh. Hoặc có thể ngay cả là chín mươi ngày, anh đã tính cộng thêm vào. Một công ty bảo hiểm nào đó sẽ trả tiền. Nhưng chính tên sát nhân sẽ gần như không đền đủ tội lỗi. Chín mười ngày cho một tội ngộ sát.
- Chỉ còn lại một điềm gã con trai đột ngột nói.
- Điều gì?
- Vụ này sẽ được gọi là một tai nạn. Và có thể nó sẽ được gọi là lỗi của tôi. Dù sao thì cũng là chút ít thôi. Điều này có nghĩa là nếu thằng cha này không tiết lộ với bất cứ một người nào.
- Về việc gì?
- Về việc ai đã vặn mờ đèn xe và ai đã không vặn. Và ai đã ở trên phía đường của ai. Nhưng tất nhiên là y sẽ không thể tiết lộ được nếu y chết?
- Đúng thế – Bỗng nhiên có một cái gì kỳ lạ trong tiếng nói của cô gái, một sự nhận thức.
- Vì vậy y sẽ phải chết. Em có thấy điều tôi định nói không, Arlene?
- Y nói là y sắp chết mà…
- Phải, nhưng y không biết. Và cả chúng ta cũng không biết, y sẽ phải chết. Chúng ta phải cầm chắc là y chết.
Giọng nói của gã con trai cất lên cao một cách đột ngột, tới âm độ của sự cuồng loạn.

Santin trông thấy cô con gái víu chặt lấy cánh tay gã con trai và ngẩng nhìn vào mặt hắn. Toàn thể tư thế của thân mình cô đều bộc lộ sự kinh hoàng.
- Còn có một điều nữa – Gã con trai nói một cách hấp tấp, gần như lối trẻ nhỏ bi bô – Ông già tôi đã nói với tôi về việc bảo hiểm. Họ phải trả nhiều tiền cho một người chỉ bị què quặt hơn là cho một kẻ đã chết. Họ trả những khoản tiền rất lớn cho những người bị què. Tôi không rõ việc bảo hiểm của chúng tôi có lớn đến thế không. Nếu anh chàng này không chết, mà chỉ bị thương thật sự rất nặng, thì nó có thể làm chúng ta tốn kém rất nhiều hơn là tiền bảo hiểm mà chúng ta lãnh được. Và lúc đó thì bố tôi sẽ làm gì tôi đây?
Lúc này thì cô gái bị kinh hoàng.
- Nhưng hắn đang sắp chết mà – Cô nói thì thào, giọng khàn khàn.
- Arlene này, làm thế nào mà ta biết được việc đó? Làm thế nào mà ta biết được?
Lúc này thì Santin không cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ thấy tức giận thôi. Họ đã không trợ giúp anh. Họ còn muốn cho anh chết đi. Họ thật là ích kỷ? Ích kỷ một cách không thể tin được. Và họ đã quá ác độc khi bàn cãi tất cả việc này ngay trước mặt anh.
Bỗng nhiên gã con trai quì xuống, và ánh đèn pin lại soi đi soi lại vào mặt Santin. Santin chớp mắt trước ánh đèn, nhưng mặc dầu thế anh cũng có được cái nhìn đầu tiên vào gã con trai non trẻ, non trẻ như cô con gái. Nhưng không được bình tĩnh như cô ta, sự hốt hoảng nằm trong mắt cậu ta. Và cậu ta cũng bị thương, một vết thương ghê gớm ở trên da đầu làm cho mạn trái của đầu cậu ta xấu đi, và máu bết lại trong mái tóc cậu ta.
- Thưa ông, ông cảm thấy thế nào? – Gã con trai hỏi.

Santin không thèm trả lời. Anh sẽ không cho họ một sự mãn nguyện như vậy nữa. Anh sẽ không nói với họ về cơn lũ nóng ran của sự đau đớn đang tràn ngập người anh trong những lớp sóng càng lúc càng lớn hơn. Anh sẽ không nói với họ là anh đã nghe thấy thần chết đang thì thầm trong xe của anh, dụ dỗ anh hãy để mạng sống bay đi.
Nhưng anh trông thấy vẻ hung hăng trên nét mặt gã con trai. Gã con trai dùng đèn pin sục tìm xa hơn nữa, lia đi, lia lại nó trên thân thể Santin. Rồi hắn ta đứng lên.
- Y không có vẻ gì là đã bị thương khá trầm trọng để chết – Hắn nói với cô con gái.
Không, không có vẻ như thế đâu. Santin nghĩ. Sự tổn hại là ở bên trong, nhưng đúng là có thể làm chết người. Tuy nhiên, chớ nói với họ. Hãy để cho họ sợ toát mồ hôi. Và ta có thể còn sống cho tới khi một người nào đó tới.
Một cơn đau đột ngột làm tan biến các ý nghĩ của anh chỉ để cho anh còn đủ tỉnh táo thôi.
Cô con gái kêu thét lên, và có vẻ như cô đã kêu thét lên vì anh. Hình như gã con trai đã đánh anh bằng một cách nào đó.
- Anh làm gì vậy? Cô ta hỏi.
Câu trả lời của gã con trai cũng gần như một tiếng kêu thét:
- Y sẽ phải chết. Tôi phải làm cho y chết.
Có một giọng điệu tao nhã ở nơi nào đó trong cô gái. Hoặc là lòng trắc ẩn của một phụ nữ.
- Nhưng anh không thể giết chết y – cô nói với gã con trai một cách hung hãn.
- Việc đó có gì là khác biệt đâu? Hắn ta cãi lại với sự cuồng loạn trong giọng nói của hắn. Tôi đã giết chết y rồi mà, có phải thế không? Y sẽ chỉ phải chết mau lẹ hơn thôi, tất cả là thế. Em không hiểu à. Arlene?
Rõ ràng là cô ta không hiểu. Cô ta níu chặt lấy hắn, giữ hắn lại.
- Không bao giờ có ai sẽ biết sự khác biệt cả – hắn nói với cô ta, luận điệu của hắn rất hợp lý. Y đã bị thương sẵn rồi. Người ta sẽ nghĩ rằng y chết vì tai nạn.

Có sự im lặng trong một khoảng khắc nhỏ. Bằng cách cố sức ngoẹo đầu đi, Santin có thể trông thấy họ. Họ là hai cái bóng đen trên cái hậu cảnh sáng hơn của bầu trời, họ đứng gần nhau quá khiến cho như họ đã hòa nhập lại với nhau. Santin có thể cảm thấy vẻ hung hãn trong cái ôm nhau của họ. Cô con gái với cái bản năng từ bi của phái nữ. Gã con trai thì không có gì hơn là một kẻ phũ phàng, điên dại với ý muốn tự bảo tồn. Vậy mà trong một cách nào đó, cô gái vẫn có thể yêu hắn. Và bởi vì cô yêu hắn, nên trong vụ này cô đồng tình với hắn.
- Được rồi, Vince ạ! Cuối cùng thì anh nghe thấy cô ta nói.
Tuy nhiên, tất cả những gì mà Santin có thể làm là cứ nằm yên ở đó. Rất có thể là anh sẽ bị đập và đá cho tới chết. Bị sát hại một cách có chủ tâm, một cách hợp lý để bảo vệ cho một thằng nhóc con yếu ớt, đồi bại. Dù sao anh cũng không quá sợ hãi cái chết kia, nhưng anh lại sợ hãi cái chết này. Cái chết này có một tính cách khủng khiếp trong nó.
- Không! Anh thét lên với họ với tất cả sức lực của anh. Không!
Tiếng thét của anh làm đứt đoạn cái ôm nhau của họ. Cái đèn piní trong tay gã con trai lại thăm dò bộ mặt anh. Trước đây thì Santin rất kiêu hãnh, nhưng lúc này thì anh hết kiêu hãnh rồi. Anh đã không quay mặt đi khỏi ánh đèn. Anh để cho họ nhìn thấy nỗi kinh hoàng của anh.
- Anh có nghĩ rằng anh có thể làm được việc này không, hở Vince? Cô con gái hỏi. Giọng nói của cô vững chắc.
Lúc này thì cô ta đã bị thuyết phục, cô ta sẽ là người dũng mãnh hơn trong hai người bọn họ.
- Tôi không biết – hắn nói – nhưng tôi sẽ phải làm.

Santin trông thấy hắn ta đi tới và anh nhắm mắt lại.
- Hãy đợi một phút.
Anh nghe thấy cô gái nói, như thể từ một đầu xa xôi của một đường hầm dài. Lúc này anh tồn tại trong một lớp sương mù đỏ của sự đau khổ cực độ, và tiếng nói của cô ta có vẻ như từ chỗ xa xăm.
- Có việc gì thế?
- Anh đang vấy máu trên người anh, có phải vậy không?
- Tôi không biết.-
- Hãy nhìn xem đi.
- Phải, tôi bị vấy máu rồi. Nhưng điều đó có sự khác biệt nào?
- Vince, Vince, anh phát khùng rồi à? Họ sẽ trông thấy máu. Và có thể là một kẻ nào đó sẽ nghi ngờ. Họ có thể phân tích máu và nói rằng máu đó thuộc về ai.
Một tia hy vọng, và Santin lại dám mở mắt ra nữa. Gã con trai cúi xuống bên trên người anh để đánh một nhát nữa, nhưng lúc này hắn ngần ngừ.
- Tôi biết phải làm gì rồi – cuối cùng hắn nói.
Đột nhiên hắn bỏ đi, ra khỏi tầm nhìn của Santin. Nhưng Santin có thể nghe thấy hắn khua đập vòng quanh trong đám cỏ dại. Rồi cuối cùng là tiếng kêu lớn của hắn.
- Arlene, lại đây giúp tôi nâng cái này lên.

Có nhiều tiếng khua đập hơn trong đám cỏ dại. Cô gái đi tới chỗ gã con trai.
Và giọng nói khích động của gã con trai.
- Anh chàng đó bị hất tung ra khỏi cái xe, có đúng vậy không? Vậy thì được rồi, y đập đầu vào cái này, thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ sắp xếp lại chút ít cái xác chết. Bây giờ hãy tới đây, chúng ta hãy cùng nhau khiêng cái xác lên.
Có sự quay lại chậm chạp của những bước chân. Với một ý nghĩ vẩn vơ, Santin tìm kiếm họ. Anh trông thấy họ rồi. Họ đang cùng đi tới chỗ anh, lưng họ còng xuống, có vẻ đang gắng sức. Ở khoảng giữa ho, họ khiêng môt vật rộng, bẹt có vẻ rất nặng nề.
Lần nay thì anh không la hét nữa. Anh không có thể la hét được, ngay cả dây thanh âm của anh cũng bị lê liệt rồi. Nhưng anh có thể quan sát họ. Họ đi một cách chậm chạp, với sự cố gắng lớn lao. Họ đứng lại, mỗi người đứng về một bên của anh và cái vật kếch sù, nặng nề, bẹt mà họ giữ trong tay đã che khuất bầu trời phía trên mặt anh.
Rồi ngay vào cái giây phút cuối cùng của đời anh, anh mới nhận thấy một điều gì đó, một sự yên tĩnh dịu dàng tràn ngập người anh. Dù sao thì ta cũng sắp chết, anh nghĩ. Cái chết này mau lẹ hơn, dĩ nhiên là thế, có thể còn nhân đạo hơn nữa. Nhưng nó cũng vẫn là một vụ sát nhân.
Anh cầu nguyên, một lời cầu nguyện kỳ quái. Anh cầu nguyện cho một nhân viên cảnh sát tinh khôn.
Trung sĩ Vanneck trong toán tuần tiễu xa lộ của tiểu bang là một nhân viên cảnh sát tinh khôn. Trong ánh sáng mờ xám của lúc bình minh, ông nghiên cứu các vết vỏ xe trên đường. Chúng rất khó thấy trên lớp nhựa đường đen sậm, và ông đã không thể hoàn toàn tin chắc.
Ông đã vững bụng hơn đôi chút khi ông cảm nghĩ thế nào về một đôi trai gái đang đứng gần xe ông và theo dõi ông khi ông tiến hành công việc của ông. Gã con trai tên là Vince và cô con gái tên là Arlene. Họ giống như hầu hết những thanh thiếu niên khác bị liên lụy vào những tai nạn chết người, và họ cũng có chỗ khác biệt nữa. Do đó, khi bình minh đã sáng tỏ hơn, ông tiếp tục sự lùng kiếm của ông.

Ông đã phát hiện nhiều hơn là những gì mà ông trông đợi sẽ phát hiện được. Xác chết đã được mang đi và hiện trường đã bị dẫm nát tơi bời. Tuy thế ông cũng vẫn tìm thấy bằng chứng. Bằng chứng đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ông leo lên khỏi cái mương và đi lại chỗ cô con gái và gã con trai. Trên nét mặt ông hẳn phải có một cái gì khủng khiếp, vì nó làm cho gã con trai hỏi một cách lo lắng.
- Có việc gì đó, thưa Trung sĩ?
- Có hai cạnh ở một tảng đá – Trung sĩ Vanneck nói. Mặt trên thì vẫn sạch sẽ, được nước mưa rửa sạch. Mặt dưới chân thì bị bẩn thỉu vì đụng chạm với mặt đất. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, cậu nhóc con, làm cách nào mà ông Santin bị hất tung ra từ cái xe của ông ấy khiến cho ông ấy đập đầu vào cạnh đáy của tảng đá này?

HẾT
Read more…