TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Vợ yêu, đừng chạy trốn

16:47 |
Read more…

Phù thủy, ngươi là ai ?

16:44 |
Tên truyện: Phù thủy, ngươi là ai ?
Tác giả: Suzami
Thể loại: Romance, Fantasy, School Life
Raiting (đánh giá theo độ tuổi): 13+
Truyện cổ tích kể rằng phù thủy là những sinh vật xấu xí,
bất hạnh, GATO giai đoạn cuối…
Nhưng nếu họ là những con người xinh đẹp, hoàn mỹ,
với một cuộc sống khiến bao kẻ ghen tị?
Rằng phù thủy là những nhân vật phản diện, độc ác,
gieo rắc tai ương, hãm hại con người…
Nhưng nếu họ luôn âm thầm bảo vệ loài người,
trừ khử thế lực bóng tối nhăm nhẽ vấy bẩn thế giới ánh sáng
nơi chúng ta đang sống?
Rằng phù thủy là những sinh vật vô cảm,
không biết đến “tình yêu”, “đau khổ”, “trái tim tan vỡ”,..
Nhưng nếu phù thủy cũng tầm thường như con người,
cũng là nạn nhân bất đắc dĩ của cái gọi là “xúc cảm” và “rung động”?

 

Chap 1: Người vô hình

Chap 2: Chuyển trường

Chap 3: Chuyến tàu sớm

Chap 4: Khởi đầu của một kết thúc hay kết thúc của một khởi đầu?

Chap 5: Nhìn thấy tôi?

Read more…

Nàng quản gia lắm chiêu!!!

16:39 |
Tên fic: Nàng quản gia lắm chiêu
Tên t/g: Sóc Kisan
Thể loại: tình cảm teen
Tình trạng: on-going
Raiting: K+
 

Chapter 1

Chapter 2

Chapter 3

Chapter 4

Read more…

Xin lỗi con vì bố là người cha ‘hư’

16:37 |

Bố thấy mình là đứa con bất hiếu vì làm ông nội buồn. Bố là người chồng không tốt đối với mẹ con. Xin lỗi con vì bố là người cha ‘hư’

Đêm nay không biết là đêm thứ bao nhiêu bố không ngủ được. Bố biết rằng, mẹ con còn mất ngủ nhiều hơn. Bố đã đòi hỏi mẹ quá nhiều, bố thích chơi trò “bên miệng hố chiến tranh”, cũng chỉ ước mong mẹ con thay đổi, nhưng than ôi, do hoàn cảnh khác nhau, bố gia trưởng mà mẹ nông cạn. Bố vội ước ao có một mái nhà, lao đầu vào công việc kiếm tiền mà quên mất tâm tư người phụ nữ. Trong cơn nóng giận, bố mẹ đẩy hai người mãi xa nhau, xa đến mức đứt lìa tình phu phụ, đẩy con vào nghịch cảnh trớ trêu, con còn nhỏ mà gánh chịu nhiều đau khổ.
Xin lỗi vì bố là người cha 'hư'
Xin lỗi vì bố là người cha ‘hư’
Kiếp người khổ chi bằng “sinh ly tử biệt”, xin lỗi con thật nhiều, bố cũng muốn sửa sai, cũng nhún nhường và nhận mọi trách nhiệm về mình nhưng đã muộn màng khi tim mẹ con đã trở nên băng giá. Tình yêu của bố không đủ lửa để tim mẹ tan băng. Mẹ kiên quyết quá, bố đành cam chịu số phận đã an bài, tạo hóa trớ trêu.
Con gái bé bỏng của bố ơi, bố thương con biết nhường nào, nhưng không thể một lần ích kỷ nữa để mẹ thêm buồn hận, dù sao bố cũng là đàn ông, có thể chịu đựng trong xa cách, sự ân hận dày vò tâm can. Bố không dám tưởng tượng khi mẹ hận bố mà thiếu mất cả con bên cạnh. Bố có thể sống trong đau khổ vì nhớ thương con nên đành để con sống với mẹ. Mẹ có cáu gắt, con cũng nên thông cảm, đừng lấy đó làm khó nghe con, nỗi đau và vết thương mẹ mãi mang trong lòng cho đến giờ bố cũng chẳng biết tại ai, chỉ có điều bố biết mình là đàn ông, trụ cột gia đình, chỗ dựa không chỉ vật chất mà cả tâm hồn cho con và mẹ nhưng bố đã không làm được.
Bố thấy mình là đứa con bất hiếu vì sẽ làm ông nội buồn. Bố là người chồng không tốt dù cố gắng làm cũng chỉ mong cho hai mẹ con đủ đầy. Bố là người cha “hư” vì làm con phải thiếu thốn sự chăm sóc của cả bố mẹ. Bố tệ quá phải không con? Ở bên mẹ, hãy thương yêu, nghe lời mẹ nhé con, nhớ đừng nhắc đến bố nhiều với mẹ, vì trong mẹ bố là sự uất hận. Một mai con lớn hãy lo lắng cho mẹ con nhé, vì đời mẹ cũng lắm gian nan rồi.
Bố luôn yêu thương con thật nhiều, sẽ mãi theo con từng bước. Lúc buồn tủi hãy về bên bố, bố sẽ ôm con vào lòng và xoa dịu nỗi đau. Tình yêu của bố với mẹ rồi có thể sẽ không còn, nhưng tình yêu với con là mãi mãi. Con mãi là con gái bé bỏng và đáng yêu của bố. Thương con gái nhiều!
Read more…

Tuổi thơ ùa về không báo trước

16:36 |

Vừa đi nhặt hạt trẩu, chúng tôi vừa tìm chim, tìm ong đen như mấy bà già nhuộm. Về đến nhà biết mẹ nhập viện, tôi lao như ma đuổi vừa chạy vừa khóc như đứa trẻ mất mẹ.

Tuổi thơ ùa về không báo trước
Tuổi thơ ùa về không báo trước
Hôm nay là ngày nghỉ, ai cũng có kế hoạch cho riêng mình, người đi chơi cùng bạn bè, người đi chùa cùng gia đình, người thì ngủ nướng nữa, còn tôi quyết định làm một chuyến hành trình về quê thăm gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên tại một tỉnh mà diện tích chè lớn nhất cả nước, nơi nước Việt Nam đầu tiên ra đời, ai cũng biết những rừng cọ đồi chè bạt ngàn và xa tít, đó chính là Phú Thọ.
Đang ngồi chờ xe lăn bánh, bỗng một em nhỏ lên xe mời tôi mua chai nước và kẹo cao su, mặc dù những thứ đó tôi đã chuẩn bị sẵn nhưng nhìn em thương quá nên cũng động lòng trắc ẩn, mua cho em một thanh cao su. Em nhỏ vừa bước xuống xe bỗng nhiên trong tâm trí tôi có gì đó hiện về qua hình ảnh đen gầy của em, đó là gì mà sao lại nghẹn ngào thế này? Ngày bằng em nhỏ này hình như mình đã khắc ghi một kỷ niệm có lẽ đến giờ không thể nào quên, hạt trẩu ở quê đã chắp cánh tuổi thơ của tôi bay theo cùng năm tháng.
Hạt trẩu là một loại hạt người làm chè chúng tôi trồng bên cạnh những đồi chè, nhằm làm bóng mát, hoặc trồng trên rừng lấy gỗ, hạt của nó có thể ép ra để làm dầu bóng sơn đồ gỗ cho đẹp. Tôi không nhớ lắm ngày đó mình lớp 4 hay lớp 5, tôi ham chơi lắm. Làng tôi có nhà chú Đông mới mua một bộ điện tử về cho trẻ con chơi, đám trẻ tui tôi có thể bỏ ăn, bỏ ngủ trưa để trốn bố mẹ đi chơi, nó như có ma lực vậy, không bao giờ là đủ với chúng tôi cả.
Hôm đó là một ngày định mệnh với tôi, mà giờ nhớ lại tôi lại thấy nghẹn ngào lắm. Một ngày nắng to, trời cao trong xanh, ve kêu inh ỏi, mẹ đi hái chè khi tôi còn đang ngủ trưa, lúc đi mẹ có dặn ở nhà học bài và trông nhà. Tôi cứ vâng ào ào cho mẹ đi, đang buồn ngủ mà. Vừa ngồi vào bàn học được 5 phút, còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng chân chạy ầm ầm, mấy thằng bạn đều cầm một bao con cò sang nhà tôi rủ đi hái hạt trẩu về bán lấy tiền chơi điện tử. Với sức hút không thể cưỡng lại như thế, tôi có kiên định đến mấy cũng phải xiêu lòng, thế là không mất quá nhiều thời gian tôi đã có một cái bao như mấy thằng kia.
Khóa cửa xong xuôi, chúng tôi đầu trần chân đất đi vào rừng nhặt hạt trẩu, cần phải nói rằng nơi chúng tôi nhặt rất xa nhà và nếu có gọi to hết cỡ cũng không thể nghe thấy được. Vừa đi nhặt chúng tôi vừa tìm chim, tìm ong, phải nói là vui lắm, rồi lại ăn sim, ăn mua, mồm đen như mấy bà già nhuộm răng. Vui vẻ như thế nhưng ai biết rằng ở nhà tôi hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Không hiểu sao, chiều nay mẹ quên mang nước đi uống, giữa buổi mẹ về nhà với sự mệt mỏi và khát nước. Nhìn thấy cửa khóa mẹ nghĩ chắc lại chơi quanh nhà hàng xóm nên gọi tôi, càng gọi càng mất hút bởi giờ mới có chúa biết tôi đang ở đâu. Giờ phút định mệnh đã đến, mẹ mệt, lả ra, lại khát nước, huyết áp tụt, mẹ ngất ngay dưới gốc cây cạnh nhà. May mắn sao, chú Ánh hàng xóm lại sang nhà tôi mượn cái cuốc, thấy mẹ nằm bất tỉnh như vậy liền bế vào trạm xá.
Về đến đầu làng, thấy chú Hiền nói một câu như sét đánh ngang tai “Thằng Linh vào ngay bệnh xá đi, mẹ bị ngất lịm đang nằm trong bệnh xá ý”. Tôi liền quẳng bao hạt trẩu đi, lao như ma đuổi, vừa chạy vừa khóc như đứa trẻ mất mẹ. Tôi khóc nhiều lắm, nước mắt nhòe ra với khuôn mặt đen thui làm cho mặt tôi vừa đen vừa bẩn nhìn như trẻ con vùng cao vậy.
Nhìn cánh tay nhỏ xíu cộng với màu của sự vất vả, đen sạm, đang bị mũi kim nhọn hoắt cắm vào đường gân xanh lè, tôi cầm tay mẹ òa khóc như đứa trẻ mắc tội bị phạt. Vừa khóc tôi vừa sụt sịt, rồi hứa đủ điều, chẳng thấy mẹ nhúc nhích gì hết.
Cô nói để mẹ nghỉ chút nữa sẽ tỉnh ngay thôi, tôi như được trấn an phần nào, bỗng thấy tay mẹ động đậy, mẹ cũng mở mắt nhìn tôi và nói “Anh giỏi lắm, cứ đi mãi đi, lần sau cứ để tôi chết luôn đi”. Tôi òa khóc “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ” rồi có bao nhiêu lời hứa trên đời là tôi lôi ra hết. Mẹ xoa đầu tôi và khẽ nói, lần sau đừng đi đâu xa nhà, mẹ không gọi được là mẹ chết luôn như chuyện cây vú sữa đó. Tôi mừng vì mẹ không chỉ khuyên răn mà còn thương tôi nhiều lắm.
Thời gian cứ thế trôi đi, tuổi thơ hạt trẩu của tôi cũng dần trôi vào dĩ vãng, ước mơ vào đại học của tôi cũng lớn lên theo từng ngày. Xuống Hà Nội nhập học, mẹ thức cả đêm để chuẩn bị mọi thứ cho tôi mang đi. Mẹ đưa tôi ra xe và dặn dò nhiều, nhìn tôi bước lên xe rồi mẹ vẫy tay cùng với nụ cười trấn an, tôi nhìn theo dáng mẹ lẻ loi nhỏ dần đi. Tôi biết chắc đằng sau nụ cười trấn an, khi quay lại mẹ sẽ tự mình gạt những giọt nước mắt.
Cuộc sống quê tôi vẫn đang tiến bộ lên từng ngày, nhìn các em nhỏ đứa nào cũng đen như than nhưng mang vẻ rắn giỏi hơn hẳn bọn trẻ con thành phố. Đang đi và mải ngắm nhìn những cánh đồng chè bát ngát bao la thì bỗng thằng Trình và Hà, mỗi đứa một bao hạt trẩu đuổi theo tôi và hóng hớt: “Anh Linh về rồi à, anh trắng thế, đã có người yêu chưa anh”? Rồi chúng nó lại chạy vụt mất, tôi nhìn hai đứa bỗng nhiên cảm giác như thời gian quay lại, sống mũi cay cay mà không biết mắt ướt từ lúc nào. Có lẽ tuổi thơ tôi đã ùa về mà không báo trước.
Về tới nhà, nhìn mẹ đang băm rau, tôi gọi to vui sướng. Rửa mặt mũi chân tay xong rồi vào ăn cơm. Đúng là cơm mẹ nấu có khác, nhìn vào cũng chỉ có vài con cá khô không biết từ bao giờ cộng với bát canh rau ngót mà sao ngon quá, ngon hơn tất cả cao lương mĩ vị tôi từng thưởng thức. Cảm ơn mẹ nhiều lắm, cảm ơn mẹ đã cho con là con của mẹ.
Read more…

Thư gửi con trong tương lai

16:35 |

Thư gửi con trong tương lai.Con đừng hứa hẹn, đừng thề non hẹn biển với người ta. Một người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm người phụ nữ thuộc về mình phải rơi lệ.

Thư gửi con trong tương lai
Thư gửi con trong tương lai
Con à! Thế giới của người lớn phức tạp lắm, mẹ hy vọng một ngày nào đó con chào đời, sẽ mãi mãi bé nhỏ trong tay mẹ, đừng lớn con nhé. Mẹ muốn giữ mãi con bé nhỏ, để lúc nào cũng được mọi người yêu thương, bảo vệ. Mẹ sợ một ngày con lớn lên, cuộc sống sẽ cuốn lấy khiến con quay vòng trong mớ hỗn loạn, con của mẹ sẽ phải rơi nước mắt vì không biết phải xoay sở thế nào. Nhưng làm sao mẹ giữ con trong hình hài bé nhỏ như thế mãi được hả con, có chăng đó là suy nghĩ của riêng mẹ, con người ai cũng lớn lên, ai cũng phải trải qua hỉ nộ ái ố, ngay cả con khi còn là một đứa trẻ, khóc khi vòi quà, cười khi mẹ hôn con, dỗi khi không được bánh, và tức giận khi bị mất đồ chơi, đúng không con?
Khi mẹ còn trẻ, cứ nghĩ tình yêu đẹp lắm, sẽ chẳng có chia ly, chẳng có giả dối, mẹ dùng đầu của một đứa trẻ để yêu nên khi vấp ngã mẹ chơi vơi, không biết làm sao để suy nghĩ như một người lớn. Con à, nếu con là con gái, khi lớn lên, yêu một ai đó, đừng dùng hết sự ngây thơ, tinh thần để yêu, đừng hy sinh quá nhiều, đừng đặt hết niềm tin và hy vọng, đừng quên mình vì người ta mà làm tất cả, để khi con nhận ra, tất cả chỉ là mù quáng thì sẽ đau lắm con biết không. Đừng như mẹ của con, con nhé!
Nếu con là con trai, hãy yêu một người bằng trái tim mình, đừng làm người yêu con phải đau khổ và khóc. Con đừng hứa hẹn, đừng thề non hẹn biển với người ta. Một người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm người phụ nữ thuộc về mình phải rơi lệ, có chăng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc khi người ta theo con về nhà trong ngày xuất giá. Con sẽ trưởng thành, thành đạt, trong mắt mọi người con có thể là người tốt, nhưng nếu làm cho người vì mình mà hy sinh mọi thứ rơi nước mắt, con cũng chỉ là một người thất bại thôi.
Một ngày con được sinh ra, nếu là con gái thì đừng như mẹ, con trai thì đừng như ba. Hãy khóc khi con muốn, không việc gì phải che giấu nước mắt và giả tạo nụ cười cả. Không nên hành hạ bản thân mình, nhưng đôi khi con người cũng tự cho phép mình được yếu đuối như thế đúng không con? Đừng lớn, con nhé.
Read more…

Em yêu anh, là em nói thật

16:35 |

Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. “Em nhớ anh.”

Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian…như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: “Em đùa đấy!”
Em yêu anh, là em nói thật
Em yêu anh, là em nói thật
Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài:
- Em!
- Dạ?
- Em có biết điều em giỏi nhất là gì không?
- Dạ không ạ – Cô tỏ vẻ ngây thơ.
Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ ràng, cô là cáo. Thỉnh thoảng còn bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết mình nói gì, làm gì? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng dùng thủ đoạn. Sao có chuyện cô không biết, anh ta tính nói tiếp điều gì chứ? Miệng cô hơi nhếch lên. Uống một ngụm trà. “Chẹp chẹp”. Tiếng chẹp chẹp của cô khiến lông mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức khó chịu.
- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa. – Anh nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên?
- Em thật như vậy sao?
- Lẽ nào em không biết?
- Em giả tạo quá rồi – Cô mếu máo.
Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ.
- Thôi, em ngủ sớm đi. Take care bản thân một chút – Anh nói rồi, không đợi cô trả lời, tiếng tút tút ở điện thoại đã vang lên thành vệt dài.
Em yêu anh, là em nói thật - 1
Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi băn khoăn (Ảnh minh họa)
Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý định bộc lộ một phần thật thà hiếm hoi trong con người mình cho anh thấy được. Cô thích chơi trò mèo vờn chuột. Cái trò mà cô cho rằng nó an toàn. Nhưng thực ra, lại là trò chơi nguy hiểm nhất.
Trò chơi này có nội dung như sau: Nửa đùa nửa thật. Thật là đùa mà đùa là thật. Rất dễ dàng nhận vơ, nên không ai dám nhận, vì sợ nhận bừa. Tinh tế là như thế!
Anh thả mình xuống giường. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Anh có yêu cô đâu. Sao phải bận lòng?
…………………
Cô cười, điện thoại đã tắt. Cô nhớ những tháng ngày nặng nhọc. Khi cô chờ điện thoại của anh mỗi tối. Cô nhìn màn hình điện thoại liên tục. Tới mức cô thầm nghĩ, nếu ánh nhìn của cô đủ sức phát ra lửa, thì chiếc điện thoại đã bốc khói tan tành từ lâu rồi.
Anh không gọi.
Một tin nhắn cũng bỗng trở thành ân huệ hiếm hoi.
Cô đã nhắn 1 tin nhắn, 2 tin nhắn, 3 tin nhắn… rồi cô không nhắn nữa.
Có những buổi trưa cô mệt phờ. Cầm máy lên gọi cho anh, mong anh nói dăm ba câu an ủi.
Nhưng lúc thì máy bận, khi lại chẳng ai nghe. Rồi anh cũng không gọi lại.
Chẳng lẽ, anh không thấy cuộc gọi nhỡ hay sao?
Dần dần, cô thấy mình đã lao vào anh vội vã quá.
Cứ như thể lột trần truồng nằm trên giường và nói rằng là… anh hãy thoải mái làm gì em thì làm đi.
Chẳng khác nào một miếng thịt lợn đầy mỡ, nhìn thôi đã đủ ngán ngẩm rồi.
Anh sẽ chẳng buồn quan tâm tới.
Tình cảm là vậy, chạy theo nó, nó trốn mình.Thậm chí trốn rất kỹ.
Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi băn khoăn
Sinh nhật anh, cô mua quà, nhưng không tặng.
Cái gì anh cũng có. Cô nhăn nhó suốt cả tháng trời để tìm quà tặng cho anh.
Cuối cùng, cô đã mua cho anh một chiếc áo sơ mi.
Nhưng cô thấy, như vậy thì tầm thường quá.
Cô lại mua thêm một chai nước hoa.
Vẫn chưa đủ, thiếu thiếu thứ gì. Cô thấy thật kỳ cục.
Vậy là, sau 1 tháng, số quà sinh nhật cô mua cho anh đã có thể chất đầy một thùng.
Nhưng rốt cục, cô không tặng. Cô giả vờ… quên, không nhớ sinh nhật anh.
Em yêu anh, là em nói thật - 2
Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua? (Ảnh minh họa)
Thực ra, anh biết, cô có lòng tự trọng của mình. Không thể nào bám đuổi theo anh da diết, để anh chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh mặc kệ cô – cũng không phải do anh cố tình.
Anh chỉ sợ, cô yêu anh tha thiết quá.
Lúc đó, anh sẽ chả biết phải làm sao?!
Anh thấy mình, rõ ràng là chưa sẵn sàng, đón nhận tình cảm ấy. Nó nóng bỏng quá, anh sợ mình sẽ bị phỏng, khi lỡ tay nắm chặt nó rồi.
Nhưng để đẩy nó cho một người khác, quả thực, anh không can tâm, anh không đành lòng.
Cô đã yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nàn nhất. Nhưng lòng tự trọng cao ngất của cô cũng rất biết điểm dừng. Nếu tình yêu là một đoàn tàu siêu tốc, thì lòng tự trọng ấy của cô giống như chiếc phanh hữu hiệu của đoàn tàu ấy vậy.
Từ lúc cô sử dụng chiếc phanh ấy một cách hiệu quả, anh dần dần đã không còn nhận ra cô nữa.
Anh thấy cuộc sống của cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chàng trai, ngoài anh. Cô cũng không còn nhắn tin hỏi: “Anh đang làm gì?” vào mỗi khi anh bận rộn, những buổi trưa, buổi tối.
Thời gian đầu, anh còn nghĩ, cô bắt chước anh, nhắn 10 tin trả lời 1. Thói quen này, anh hay sử dụng lắm. Sau này, anh lờ mờ nhận ra, hình như cô không chỉ bắt chước anh, mà còn làm tốt hơn anh.
Cô làm cho anh khó chịu.
Tin nhắn của cô chỉ ngắn gọi khoảng vài từ, kiểu như: “Thế à?”, “Okie”, “Ừ”, “Vâng”, “Không!”
Anh bực. Anh mặc kệ cô. Thì… cô cũng mặc kệ anh.
Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua?
Nhưng anh không phải loại đàn ông dễ dàng để cho con gái cười đùa. Nếu cô muốn ganh đua, anh sẵn lòng chiều cô như thế.
Một tuần.
Hai tuần.
Ba tuần.
Một tháng.
….
Anh không gọi. Cô cũng không nói năng gì.
Cứ như thể.
Anh đã chết.
Chuyện của họ đã hết.
Anh biết có thể cô cũng giống như những cô gái thông minh của thời đại này, sẽ không đắm chìm vào thứ tình yêu vô vọng. Anh cũng chẳng trông mong, cô vì anh mà sống trong vô vọng cả đời. Nhưng đó là lý thuyết nằm trên lời nói. Lòng anh cồn cào, không hiểu tại sao?
Vấn đề của cô không phải là cô không dám yêu, hay cô sĩ diện nhiều, hoặc là cô tự trọng. Vấn đề của cô sẽ là như thế, nếu anh có thể yêu cô nồng nàn nhưng bàng quan, giấu giếm.
Nhưng mà.
Anh chả yêu cô.
Nên. Vậy. Là đúng rồi!
Khi anh gọi cho cô, Cô nói: “Em nhớ anh!”
Thái độ của anh tỏ vẻ khó chịu, anh nói với cô: “Em nói câu này với bao nhiêu người rồi?”
Cứ như thể, tối nay, cô đã nói câu này, với hàng trăm gã.
Cô sững người lại vài giây, rồi mau chóng định thần trở lại. Cô cười ha hả: “Chỉ anh hiểu em!”.
Em yêu anh, là em nói thật - 3
Yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần. (Ảnh minh họa)
Anh chau mày, rồi cáu kỉnh nói qua điện thoại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: “Anh lại chả đi guốc trong bụng em!”
Cô buồn, nhưng giọng nói cô rất vui vẻ. Cô nói chuyện với anh như thể bạn bè lâu ngày không nghe giọng, bày tỏ sự bỡn cợt nhớ nhung.
Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. “Em nhớ anh. Là em nói thật! Anh có tin không?” – Cô lẩm bẩm một mình.
Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó. Cô hiểu rất rõ, anh chưa hẳn đã yêu cô. Thế thì cứ để anh nghĩ, cô chỉ nói đùa, còn hơn tin rằng, cô đang nói thật. Mất mặt để chẳng được gì, thực ra thì… cô không muốn thế.
Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút… Khi anh trở lại nơi thuộc về anh… Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó… để nhớ anh, thế thôi.
Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ.
Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần.
Tuy vậy, dù cô chọn cái vế “gấp ngàn lần”, nhưng cô muôn phần không hối hận.
Giữ cho mình một khoảng trống… rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin.
Không phải cô không đủ kiên nhẫn để chạy theo anh như xưa. Chỉ là cô đã chuyển từ kiên nhẫn sang nhẫn nhịn, kìm nén nỗi nhớ của mình vào sâu trong đáy tim, nèn chặt tình yêu của mình vào sâu trong tâm trí… sâu tới nỗi… cô sợ một ngày… đến chính cô cũng chẳng thể tìm ra nó nữa kìa…
Read more…

Hãy “hết mình” với thanh xuân

16:34 |

Khi bạn 19 – 20, cụm từ “tuổi thanh xuân” có vẻ như vẫn còn khá xa lạ và dường như cũng chả có tí liên quan gì đến mình. Thanh xuân ư, vẫn còn thờ ơ chán.

Bỗng một ngày, khi ở cái ngưỡng vừa không hẳn còn trẻ, lại vừa chưa kịp già,  bạn giật mình nhận ra, quá khứ tuổi xuân của mình đã trôi qua như thế nào nhỉ, có điều gì tiếc nuối không, đi kèm với nó có phải là “giá như” không?
Hãy "hết mình" với thanh xuân 1
Này nhé, bạn đừng hiểu nhầm “hết mình” ở đây. Hết mình chẳng phải là bạn sống chết với nó bằng bất cứ giá nào, để rồi những sai lầm để lại chẳng bao giờ sửa nổi. Đó chỉ là cách bạn sống đúng với tuổi trẻ của mình mà thôi.
Cách mỗi người chạm vào quá khứ chẳng ai giống ai. Tuổi xuân mỗi người là một cuốn sách mang câu chuyện của chính họ, hay hoặc dở, đau khổ hoặc hạnh phúc, tiếc nuối hoặc mãn nguyện. Đôi lúc tôi tự hỏi, vậy câu chuyện thanh xuân của bạn, của tôi có còn gì vương vấn? Giống như một người lữ hành, tôi mang nhiều quá khứ trong mình, không thể bỏ lại điều gì và vẫn tiếp tục nhặt nhạnh mọi thứ trên đường mình đi.
“Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá thì nhất định phải bơi ư?” Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa. Một nhân vật trong “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” của Cửu Bả Đao đã trải lòng thế đấy.
Bạn tôi có một “mối tình”, tình mà không phải là tình. Có những điều không muốn mất đi thì tốt nhất không nên chạm vào, có  những người chẳng cần phải yêu nhau, có những mối quan hệ chẳng cần gọi tên nhưng cũng đủ khiến tôi thấy tim mình không mệt. Nhưng phải chăng quyết định không xen vào cuộc sống của nhau có phải là điều tôi nên làm vào thời điểm đó?
Bạn tôi đang yêu với mối tình đã gần 8 năm, những tưởng một đám cưới sẽ là điều tuyệt vời nhất với cô ấy. Nhưng dường như, cái gì gắn bó với ta lâu quá cũng sẽ mang đến cảm giác tù túng… Họ chia tay, ngồi ngẫm lại quãng thời gian 8 năm tuổi xuân, cô ấy tiếc vì đã có những thời điểm đáng ra cần buông tay nhưng đã không dám, hay chính xác là không đủ tự tin với những mối quan hệ mới, những “trái tim mới”. Cả đời chỉ yêu một người thật đáng ngưỡng mộ, nhưng thời sinh viên nếu có trải qua một vài mối tình thì cũng đáng nhớ lắm chứ?
Hãy "hết mình" với thanh xuân 2
Tôi muốn quay lại thời thanh xuân trẻ trung đầy nhiệt huyết ngày xưa ấy.
Giả sử nhé, chợt cái tình yêu không kết quả, chỉ đơm hoa rực rỡ ấy xuất hiện trong cuộc đời bạn, hãy cứ yêu đi, đừng ngại ngùng. Thường thì người ta hay nói, phần đẹp nhất của tình yêu chính là giai đoạn mập mờ, đến khi thực sự ở bên nhau, rất nhiều cảm giác sẽ biến mất. Nhưng đấy chỉ là lí trí của những cô gái đang tự cho mình cái quyền “già” về tâm hồn thôi, đừng vịn vào đấy mà bắt trái tim mình lỡ nhịp. Biết đâu nhịp đấy lại đi theo bạn suốt đời thì sao nhỉ?
Và còn cô gái đang ôm cái túi tiếc nuối 8 năm to đùng kia nữa, cô có tin rằng những gì cô đã làm mới chính là những tháng ngày không thể nào quên của cô không. Bất cứ điều gì xảy đến trong đời đều có lí do của nó. Đừng hối tiếc vì suốt từng ấy năm mình chả quen thêm một Mr Right nào nhé, vì thực sự cô đã hết mình với tuổi xuân mà cô tưởng như không phải đấy.
Có thể ngày hôm nay chúng ta không hiểu hết ý nghĩa của những việc chúng ta đã làm, nhưng khi thời gian trôi qua chúng ta lớn lên và nhìn lại thì chúng ta có thể thấu hiểu mọi chuyện, để biết rằng ta đã hết mình cho thanh xuân!
Read more…

Blog Radio144: Chuyện kể của bông hồng cài áo mùa Vu Lan

09:55 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 144: Chuyện kể của bông hồng cài áo mùa Vu Lan. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Bạn nghe Blog Radio thân mến!
Tháng 7 âm lịch, người Việt có một ngày lễ người người con không thể quên đó là lễ Vu Lan. Đây là một tập tục đáng quý, đáng trọng của người Việt thể hiện lòng báo hiếu của con cái với cha mẹ. Lễ Vu Lan báo hiếu cha mẹ luôn gắn liền với câu chuyện của những bông hồng sắc trắng sắc đỏ cài trên ngực áo. Theo tản văn Bông hồng cài áo của Thiền sư Thích Nhất Hạnh thì những ngày này lên chùa, nếu bạn còn mẹ, bàn sẽ được cài một bông hồng đỏ trên áo với niềm hạnh phúc được còn mẹ. Nếu bạn đã mất mẹ, bạn cài trên áo một bông hoa trắng. Người được hoa trắng xót xa nhớ thương, không quên ơn mẹ dù người đã khuất. Người được hoa hồng nhắc nhở rằng mình hạnh phúc vì còn mẹ và phải cố gắng để làm vui lòng mẹ kẻo một mai mẹ khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa…

Blog Radio tuần này là câu chuyện của những bông hoa cài trên ngực áo mùa Vu Lan. Mời bạn cùng trải lòng và chia sẻ với chúng tôi!

Mở đầu cho Blog Radio là lá thư của bạn đọc Văn sen, lá thử gửi một người bạn mới mất mẹ. Đây cũng là những lời chia sẻ đầu tiên của Blog Radio gửi tới những ai đang cài trên ngực bông hồng trắng…
  • Nỗi đau mất mẹ mùa Vu Lan báo hiếu!
Văn Sen
Mẹ bạn ra đi thật đột ngột, chắc là bạn phải nếm trải một vết thương mãi mãi
Hình ảnh: Bạn đọc gửi
không bao giờ “kéo da non”. Mình nghe tin dữ mà lặng đi vì bất ngờ và vì thương bạn. Đối với đời người, chắc chẳng có mất mát nào lớn hơn là mất mẹ. Vì vậy, số phần còn mẹ của mình có lẽ may mắn hơn bạn thật nhiều! Từ lâu lắm rồi mình đã muốn viết điều gì đó gởi đến chia sẽ cùng bạn: về người mẹ, về những đứa con, nhưng rồi mình lại thôi, bởi đề tài này mãi mãi là sự trùng lắp đến nhạt nhẽo vì người mẹ nào trên đời mà chẳng thương con và đứa con nào mà chẳng cần mẹ? Mình rất sợ sự sáo rỗng không cần thiết.

Bạn à, đang là mùa Vu Lan, mình đi chùa nghe những bài kệ về đức hy sinh của bậc sinh thành và đạo nghĩa làm con mà xúc động nghĩ tới bạn không thôi! Chắc lòng bạn đau như xát muối khi dịp Vu Lan này màu hoa hồng cài áo đỏ tươi mãi mãi trở nên trắng toát một cách tàn nhẫn. Bông hoa trắng lạnh lùng sẽ là nỗi ám ảnh không dứt đối với những đứa con như bạn, vì trong hành trình dài phía trước của cuộc đời bạn sẽ chẳng còn người mẹ thân yêu nâng đỡ cho những vấp ngã, sẽ chẳng còn mẹ để che chở trước những giông tố phong ba. Mất mẹ, chắc là bạn sẽ trở nên nhạy cảm với cuộc sống hơn nhiều! Nhìn một đứa trẻ được mẹ chở đến trường liệu bạn có đau xót nhớ tới ngày xưa của mình không? Nhìn một đàn gà con líu ríu theo sau gà mái mẹ không biết có làm bạn nao lòng vì ganh tỵ?
Mình muốn ôm bạn thật chặt, mình muốn nhờ mẹ mình đến để vỗ về bạn nữa! Nhưng nỗi đau thì quá lớn mà sự sẽ chia lại hữu hạn. Mình đã hỏi bạn một câu hỏi ngớ ngẩn sau khi biết tin mẹ bạn mất, rằng bạn có cần mình giúp đỡ gì không? Dứt câu nói đó, mình nghe đắng nghét trong cổ họng và tự hỏi liệu mình sẽ giúp được gì đây? Bao nhiêu tiền bạc hay sự quan tâm có thể đổi được thậm chí chỉ một phần trăm người mẹ của bạn vào lúc này? Dĩ nhiên là bạn đã ưu phiền mà trả lời “Không cần gì đâu!”… Mình nhận ra rằng tốt nhất là cứ để những vết thương hở miệng quá lớn như thế này cho thời gian dần dần chữa trị, bông băng thuốc đỏ không có tác dụng gì nếu chẳng làm cho nó sưng tấy và tổn thương thêm…
Trong khi bạn và nhiều người con trên thế gian này phải chịu nỗi đau mất mẹ, vẫn có những đứa con khác ngỗ ngược và bất hiếu với mẹ cha. Khi bạn đang khóc vì mẹ ra đi mãi mãi thì đâu đó không xa hẳn là có một người mẹ cũng đang khóc vì đứa con bất hiếu. Chúng đòi cái ăn, cái mặc theo ý thích, xem cha mẹ là những “kẻ giúp việc” trong cuộc đời – những người mà chúng có thể ra lệnh, thậm chí xỉ vả đánh đập… Nếu chúng có thể cảm nhận nỗi đau của bạn trong một tuần hay một tháng, nếu chúng có thể đi vào bệnh viện để nhìn những người mẹ người cha nằm ngồi la liệt dưới sàn nhà mà vẫn quyết cứu sống con mình “dù có phải đốt cháy cả thế gian”, thì hẳn chúng sẽ tỉnh ngộ mà chấm dứt lối sống nghịch tử trái với đạo làm người. Tôn giáo có thể khác nhau về nhiều điều nhưng một tôn giáo không phải là đạo, không phải là con đường chân thật nếu không xem Đạo Hiếu là gốc rễ! Đức Phật dạy: “Công ơn Cha Mẹ sâu dầy vô tận. Dù vai phải cõng Cha, vai trái cõng Mẹ mà đi hàng trăm nghìn kiếp, người con vẫn không thể nào đền đáp nổi công ơn ấy!”
Bạn hãy vì cha và vì em gái mà cố gắng mạnh mẽ đi tiếp hành trình không dễ dàng phía trước. Vu Lan đối với bạn sẽ là một nỗi ám ảnh thật buồn, còn đối với mình thì đây không phải là dịp để tỏ bày cho thiên hạ thấy mình có hiếu thảo không, mà chính là khoảng thời gian giúp mình soi xét lại mình đã làm con như thế nào, đã sống trong cuộc đời này ra sao. Hoàn cảnh của bạn sẽ luôn luôn là lời nhắc nhở mình rằng cuộc đời này thật hữu hạn và vô thường, cha mẹ có đó rồi mất đó và chính bản thân mình cũng vậy.
Nguyện cho hương linh của mẹ bạn sớm được giải thoát. Xin mẹ cha và xin cuộc đời rộng lượng tha thứ cho những nông nổi thường tình của kẻ làm con!
Viết cho bạn thương yêu
Tiếp nối Blog Radio Chuyện kể của những bông hồng cài áo mùa Vu Lan là câu chuyện của bông hồng đỏ. Những ai máy mắn còn mẹ trên đời là niềm hạnh phúc lớn lao và ta cũng biết rằng mỗi ngày góp nhặt mang đến cha mẹ một niềm vui ấy cũng là hạnh phúc lớn lao rồi, mời bạn nghe bài viết tiếp theo:
  • Báo hiếu mẹ cha đâu chỉ một ngày!
Trần Cường
Hàng năm, cứ mỗi độ thu về những người làm con như chúng ta lại bâng khuâng
Hình ảnh: Deviantart
nhớ về mùa báo hiếu hai đấng sinh thành. Cứ đến rằm tháng Bảy, không ai bảo ai mọi người đều tự mình nhớ nghĩ đến công ơn sâu đậm của Cha Mẹ để lo mà báo hiếu. Cho nên, báo hiếu đã trở thành trách nhiệm và bổn phận của mỗi người con. Lễ Vu Lan là cơ hội quý báu để những người con hiếu thảo báo đáp một phần công ơn trời biển mà Cha Mẹ đã dành cho mình, là dịp để nhắc nhở, khơi dậy trong mỗi người tinh thần cao quý của đức tri ân, lòng hiếu nghĩa đối với các đấng sinh thành, để tình yêu của Cha, Mẹ sống mãi cùng ta, và những người làm con như chúng ta phải làm tròn trách nhiệm của mình. Tuy nhiên chúng ta không nên nhầm lẫn cho rằng, một năm 365 ngày chỉ có ngày rằm tháng bảy mới là ngày báo hiếu. Báo hiếu không phải đợi đến ngày này vào chùa cầu an cho Cha Mẹ, mà báo hiếu Mẹ Cha phải được thực hiện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu..Bạn ơi, báo hiếu Mẹ Cha đâu chỉ một ngày mà cả một đời của mình cũng không hề đủ…

Một người bạn thân từng nói với tôi rằng “Soi gương cuộc đời chỉ thấy bóng một mình ta, mấy ai thấy được bóng yêu thương phía sau là…Mẹ. Mẹ là vầng trăng, là tinh túy của mọi tình yêu thương cao đẹp trong đời…”. Đêm nay, một đêm mưa thật dài. Tôi ngồi nghĩ về cuộc đời mình, cuộc đời của Mẹ, và muốn viết nên những lời yêu thương dâng tặng Mẹ mình và tất cả các bà Mẹ trên thế gian này…
Khi hình hài con được tạo nên
Ai biết được ngày mai con sẽ khóc?
Trong tận cùng nỗi đau đêm tối của góc nhỏ đời mình
Chỉ có Mẹ đi cùng con qua hốc sâu thăm thẳm
Cạnh bên con, khi con tức tưởi một niềm đau
Mẹ!
Không phải bà tiên ngự ở trên cao
Cũng không phải nữ hòang của nơi xa huyền bí
Nhưng,
Mẹ cho con phép mầu để sống
Cho con niềm tin để tiếp tục cuộc hành trình…
Đi tìm…hạnh phúc trong đêm!
Đã bao đêm con làm Mẹ rơi nước mắt
Chảy ngược vào tim
Mẹ khóc cả một đời theo con
Mẹ đã nâng con dậy khi con ngã trên đường đời dối trá
Mẹ chìa tay truyền hơi ấm yêu thương
Cho dù
Nắng xuân đã phai tàn nơi ấy
Tóc Mẹ đã pha màu buồn của tháng năm
Cho dù…
Mắt Mẹ mờ dần theo những đêm dài thao thức
Tay Mẹ gầy không níu được niềm tin…
Mẹ vẫn…
Dành cho con hết mọi yêu thương…
Mẹ yêu ơi!
Ngày mai con sẽ sống…
Không còn ngập lặn trong đêm!
Và…
Tiếp tục cuộc hành trình…
Đi tìm hạnh phúc…
Mẹ, người suốt đời lo âu khổ nhọc vì con, không chỉ cưu mang con chin tháng, mười ngày chờ sinh nở, mà còn phải nuôi con từ thuở lọt lòng cho đến ngày con khôn lớn. Hành trình ấy quả thật gian lao khó nhọc. Nếu không có tình thương của Mẹ thì con khó trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay. Quả thật công lao ấy được sánh như trời cao bể rộng. Khi con biết nằm nôi, mẹ cho con bay cao với những lời ru, khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã trao cho con trái tim biết rung động và yêu thương con người. Công đức của Mẹ luôn trào dâng như suối nguồn bất tận. Mẹ nuôi con từ dòng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ dành cho con những gì tốt đẹp nhất, còn riêng mình chịu phần đắng cay. Đối với Mẹ, con là hy vọng, niềm và là lẽ sống của mình. Chính vì thế, Mẹ vui trong niềm vui của con, Mẹ đau khổ đau khi con thất bại hay lao vào hố sâu vực thẳm của cuộc đời. Dù con có khôn lớn bao nhiêu đi nữa, nhưng dưới mắt Mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ luôn luôn cần sự chăm sóc và chở che của người. Cho dù con có đi khắp thế gian cũng không tìm thấy được tình thương mà Mẹ dành cho con, vì tình thương ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, không điều kiện, vượt xa tình yêu thương bình thường, nó hàm chứa không chỉ tình thương mà còn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của Mẹ.
Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, con khôn lớn nên người, nhưng đối với Mẹ vẫn còn đó những lo lắng theo từng bước chân con, sợ con sớm vấp ngã trước phong ba bão táp của cuộc đời…Mẹ thường nói với con rằng “Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Mẹ là được thấy con cháu bình an và hạnh phúc”…Mẹ ơi “thế giới có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái tim người Mẹ”. Biển Thái Bình bao la, nước sông Hằng cuồn cuộn nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của Mẹ. Với con Mẹ là biểu tượng tuyệt vời của tinh thần Chân – Thiện – Mỹ. Nếu có một người để con có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là Mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho con dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ vẫn là Mẹ. Mẹ là người mang con đến cuộc đời, và cũng là người mang con trở về sau những sai lầm. Trong cuộc đời này, con đã nhiều lần vấp ngã, mỗi lần như thế Mẹ đã vực con dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn con. Con biết ơn Mẹ đã dạy con hiểu giá trị của gian lao, thử thách. Trong tận cùng nỗi đau đêm tối của góc nhỏ đời con, Mẹ bao giờ cũng là người luôn bên cạnh cho dù con có phạm nhiều sai lầm, mẹ vẫn bao dung, độ lượng và dang rộng tình yêu thương che chở cho con. Chỉ có mẹ mới có thể “Đi cùng con qua hốc sâu thăm thẳm. Cạnh bên con, khi con tức tưởi một niềm đau”. Chỉ tình thương bao la như trời biển của Mẹ đã cho con đủ nghị lực, sức mạnh để con vượt qua những đau đớn của cuộc đời để đi đến thành công. Cám ơn mẹ mang con đến thế gian này và cho con cả một cuộc đời tốt đẹp…Con muốn nói với Mẹ rằng: Mẹ là thiên thần hạnh phúc trong trái tim con. Con yêu Mẹ nhiều…nhiều lắm!
“Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng… con chịu mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo”
Lời hát ru nhẹ nhàng mà trầm buồn da diết đi vào lòng con trong cả giấc mơ. Mẹ ơi, con sợ một ngày…Đêm hàng đêm con khấn nguyện Phật Trời cho Mẹ nhiều sức khỏe để mãi là bóng cả che chở cuộc đời con…
Read more…