TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Chồng tôi “nghiện” gái già

14:14 |

Chỉ vì mê mệt một người đàn bà đáng tuổi mẹ, chồng tôi không dứt ra được để quay về bên vợ.

Khi nghe người ta bàn tán chồng tôi có bồ, tôi cũng bán tin, bán nghi. Chỉ tới khi tận mắt gặp ả đàn bà đó tôi mới sững sờ cả người. Điều đáng hận hơn là chị ta còn nhiều tuổi hơn cả chồng tôi. Tôi không hiểu vì sao chị ta lại thu hút chồng tôi đến vậy. Giờ chồng tôi còn đang định chuyển ra ngoài ở với chị ta vì không dứt ra được. Tôi không biết làm cách nào để giữ chồng.
Vợ chồng tôi mới cưới nhau không được bao lâu. Hơn 4 năm đối với một cuộc hôn nhân đâu phải quá dài. Tôi còn trẻ trung, hấp dẫn, đi ra ngoài đường ối người vẫn tưởng tôi chưa chồng con gì. Người ta vẫn bảo gái một con trông mòn con mắt, tôi cũng nghĩ mình có phần đúng với điều đó. Vậy mà không hiểu vì sao chồng tôi lại phải lòng người đàn bà gần đáng tuổi mẹ như vậy.
Vì công việc nên chồng tôi đi làm ở xa. Tuy vậy hàng tuần anh đều về nhà 2 lần vì khoảng cách cũng không phải quá xa xôi. Biết là cảnh chồng một nơi, vợ một nẻo sẽ nảy sinh nhiều vấn đề nhưng vì miếng cơm manh áo nên tôi cũng đành chấp nhận xa chồng. Cách đây khoảng nửa năm, thấy chồng có nhiều biểu hiện lạ tôi cũng nghi ngờ chồng tôi có bồ. Nhưng vì khi ấy mới sinh con, chưa thể đi lại đâu được nên tôi đành nhẫn nhịn chờ thời cơ.
Đọc truyện ngắn Chồng tôi “nghiện” gái già. Tại http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Thế rồi tôi bắt quả tang chồng mình có bồ thật. Điều đau khổ là ở chỗ tôi không biết phải gọi người đàn bà cướp chồng mình như thế nào vì cô ta hơn chồng tôi mười mấy tuổi. Tôi không biết vì lí do gì mà họ lại gặp gỡ, quen nhau và phải lòng nhau nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng chồng tôi chết mê, chết mệt người đàn bà đó. Bà ta đã từng bỏ chồng, giờ đang sống một mình và con cái cũng đã phương trưởng cả rồi.
Chồng tôi "nghiện" gái già - 1
Chồng tôi chết mê chết mệt một người đàn bà già đáng tuổi mẹ (Ảnh minh họa)
Tôi yêu cầu chồng chấm dứt ngay mối quan hệ bất chính đó nhưng anh chỉ ậm ừ cho qua. Hơn 2 tháng sau tôi thấy chồng vẫn không dứt được bà ta mà còn có vẻ rất đau lòng khi phải tạm hoãn mối quan hệ đó lại. Tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện thì chồng tôi “khai” thật là bị “nghiện” vì bà ta…là người sành sỏi và có kinh nghiệm trong chuyện ấy. Anh bảo đàn ông thường bị tình dục che mắt vì thế khi bà ta mang tới cho anh những cảm giác vô cùng sung sướng và thỏa mãn thì anh không thể nào quên được bà ta. Đã rất nhiều lần anh muốn quên bà ta đi nhưng nó như một cơn nghiện, cứ mỗi khi nhớ tới bà ta là anh lại không chịu được và… mò đến gặp.
Tôi chết lặng người khi nghe chồng nói thế. Bực mình tôi đi gặp bà ta để nói chuyện phải quấy. Bà ta tỏ ra là một người đàn bà quá từng trải. Nghĩ cho cùng thì đúng là như vậy. Bà ta đáng tuổi mẹ tôi, kinh nghiệm, tình trường đều sành sỏi làm sao mà chẳng nói chuyện có phần lấn lướt tôi. Bà ta nói tôi còn trẻ, đừng có vì ghen tuông quá mà tự mình đánh mất hạnh phúc.Mối quan hệ của bà ta với chồng tôi tuy vậy nhưng sẽ chẳng bao giờ đến với nhau. Bà ta cũng không có ý định gắn bó cả đời với chồng tôi vì hai người chênh lệch tuổi tác quá nhiều. Bà ta cũng nói chồng tôi là người tốt, đừng dại vì ghen tuông làm toáng chuyện lên rồi vợ chồng chia tay thì chỉ khổ tôi, khổ con. Giờ tôi cứ im lặng, nhắm một mắt cho qua chuyện này. Chồng tôi ở trên thành phố có qua lại với bà ta cũng coi như giải khuây, còn chồng tôi vẫn là chồng tôi. Như thế cũng chẳng mất gì. Bà ta cũng nói là sẽ không để tôi và con thiệt thòi.
Chồng tôi "nghiện" gái già - 2
Chỉ vì nghiện sex nên chồng tôi không dứt ra được người tình già (Ảnh minh họa)
Nghe những lời bà ta nói tôi thấy ghê sợ người đàn bà như vậy. Bà ta ăn mặc rất trẻ trung, thậm chí còn có phần hở hang, khiêu gợi. Chẳng trách chồng tôi mê như điếu đổ vì bà ta. Anh thậm chí còn đủ can đảm để chống lại vợ qua lai với bà ta. Tôi nghĩ trong chuyện này chồng tôi giống như một con nghiện. Một lần thử rồi không dứt ra được. Chỉ tới khi nào bà ta chán chồng tôi, buông tha cho chồng tôi thì có lẽ chồng tôi mới dứt được.
Giờ tôi đang vô cùng đau khổ vì tôi biết hầu như tuần nào chồng tôi cũng đang đi tìm bà ta. Tôi hận lắm. Làm sao có thể sống cảnh chấp nhận cho chồng mình đi ngoại tình như thế được nhưng giờ ly hôn thì cũng không đành vì như thế cả ba người, tôi, chồng tôi và đứa con đều khổ. Bà ta đâu có ý định lấy chồng tôi nên nếu ly hôn với chồng thì chỉ chúng tôi thiệt chứ bà ta chẳng mất gì. Nhưng bảo chịu đựng cảnh này thì tôi không cam tâm. Tôi biết chồng tôi cũng chỉ vì nghiện sex với bà ta thôi chứ không phải là yêu thương gì. Giờ tôi phải làm sao để níu kéo chồng về bên mình, quên hẳn bà ta đi. Nếu tôi không làm được thì có nên ly hôn không chứ sống thế này tôi khổ tâm lắm!
Read more…

Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình

08:38 |

Sống bên chồng nhưng không có tình dục, tôi đã ngoại tình với người bạn cũ của mình. Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình

Mấy ngày qua tôi có đọc được tâm sự của nhiều người trong các bài viết Lấy chung chồng: Thế mà hay!; Tôi không ngoại tình thì “phí”…Càng đọc tôi càng cảm thấy mình có lỗi và đáng bị khinh bỉ. Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó mọi chuyện về tôi sẽ bị phanh phui. Nhưng tôi không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Tôi xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Tôi là một người đàn bà tồi tệ. Tôi có một người chồng hiền lành, yêu thương tôi, có hai đứa con xinh xắn. Nhưng hơn 10 năm qua tôi đã ngoại tình với một người bạn cũ. Và cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào dứt ra được mối quan hệ ngoài luồng ấy dù cho tôi cảm thấy có lỗi với chồng tôi vô cùng. Nhưng nguyên nhân cũng là bởi tôi không được sống một cuộc sống vợ chồng trọn vẹn. Chồng tôi bị bệnh trọng và chuyện chăn gối của hai vợ chồng cũng đã phải dừng từ khi tôi sinh xong đứa con thứ hai.
Đọc truyện Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình, tại http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Cách đây hơn mười năm, chồng tôi bị tai nạn giao thông dẫn tới liệt người phải nằm một chỗ. Từ  khi chồng bị như vậy, tôi luôn ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi việc. Mọi gánh nặng gia đình dồn hết lên vai tôi vì anh không thể đi làm, cũng không thể tự làm được việc nhà. Nhưng tôi chưa bao giờ oán thán anh vì tôi biết anh mới là người khổ tâm hơn tôi. Hàng ngày, anh ngồi xe lăn và cố gắng tự làm một số việc trong khả năng của anh. Nhìn cảnh anh ngồi xe lăn dạy con học bài, rồi nói với tôi rằng: “Giờ anh chỉ còn làm được những việc này thôi” khiến tôi trào nước mắt vì thương chồng.
Nhưng rồi khi năm tháng dần đi qua, tuổi đời của tôi còn quá trẻ, sự cô quạnh giường chiếu khiến tôi cảm thấy trống trải và buồn chán vô cùng. Mặc dù chồng luôn ở bên động viên tôi nhưng tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai được. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà, tôi khao khát cái điều mà tất cả những người vợ bình thường khác được hưởng. Và rồi tôi đã không giữ được mình.
Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình - 1
Vì cùng gặp bi kịch trong hôn nhân, tôi và người bạn cũ đã ngoại tình với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi gặp lại người bạn cũ hồi đại học. Cậu ấy mới dọn đến gần khu nhà tôi sinh sống. Hoàn cảnh của cậu ấy cũng rất đáng thương khi vợ mắc bệnh trọng, yếu vô cùng và chỉ có thể ở nhà không làm ăn được gì. Tôi cũng biết vợ của cậu ấy vì trước đây chúng tôi học cùng nhau hết cả. Tình yêu của họ đáng ngưỡng mộ lắm, hồi đó chúng tôi đứa nào cũng ước ao có được một mối tình như thế. Cũng chính vì tình yêu lớn lao đó mà giờ đây khi vợ bị bệnh trọng cậu ấy cũng không bỏ vợ mà luôn ở bên vợ. Tình cảm đó khiến ai nhìn vào cũng phải cảm động.
Cùng cảnh ngộ nên chúng tôi bỗng nhiên xích lại gần nhau hơn. Chúng tôi chia sẻ với nhau những nỗi niềm của mình và động viên nhau vượt qua khó khăn. Và rồi cuối cùng, tôi và cậu ấy ngoại tình với nhau. Cậu ấy là một người đàn ông khỏe mạnh, hơn 2 năm qua sống bên vợ nhưng chưa một lần được ân ái khiến cậu ấy trở nên đau khổ vô cùng. Và tôi cũng vậy. Sự khao khát bản năng đã khiến chúng tôi làm điều có lỗi với chồng, với vợ của mình.
Tình cảm đó kéo dài cho tới tận bây giờ. Chúng tôi vẫn đóng vai là người bạn của nhau nhưng khi có thời gian là chúng tôi lại đến bên nhau để khỏa lấp sự đam mê bản năng nhất. Ngay từ đầu chúng tôi đã thống nhất với nhau sẽ không bao giờ bỏ chồng, bỏ vợ mình vì cả hai người họ đều đáng thương. Chúng tôi cũng đáng thương vì vậy ở bên nhau như thế này cũng coi như một sự bù đắp cho những thiếu thốn mà thôi. Cũng vì thế mà chúng tôi rất giữ gìn, không để có thai vì ai cũng có một gia đình phía sau và không thể làm những người khác tổn thương vì mối quan hệ ngoài luồng của mình.
Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình - 2
Tôi phải làm sao để thoát khỏi mối quan hệ ngoài luồng này? (Ảnh minh họa)
Gần chục năm qua chúng tôi quan hệ lén lút với nhau như thế nhưng không ai biết. Chúng tôi rất có ý thức trong việc giấu kín việc này, không lộ liễu. Hơn nữa, với chồng, với vợ, mỗi người chúng tôi đều dành tình cảm yêu thương, chăm sóc chu đáo mà không một lời ca thán nên không ai nghi ngờ. Các con của tôi cũng đều đã lớn nhưng các cháu cũng không hoài nghi gì về mẹ.
Bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với chồng tôi, nhất là khi anh ấy luôn nói rằng cuộc đời anh thật may mắn khi lấy được tôi. Mỗi lần như vậy tôi lại tự xỉ vả chính bản thân mình vì đã phản bội anh nhưng khi bản năng trong con người trỗi dậy, tôi lại không kiềm chế nổi bản thân.
Giờ đây điều mà tôi băn khoăn là tôi có nên duy trì mối quan hệ kia nữa hay không? Tôi biết, nếu cứ như thế sẽ có một ngày mọi chuyện lộ ra, đến cái kim trong bọc còn có ngày bị lộ huống hồ…Nếu mọi chuyện bị phanh phui, sự hi sinh của tôi bao năm qua cũng đổ xuống sông, xuống bể hết. Người ta chỉ còn khinh tôi ngoại tình chứ không ai còn nghĩ tới công sức của tôi vì chồng, vì con. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi phải vất bỏ đi cuộc tìn vụng trộm đó tôi không biết mình sẽ phải sống thế nào. Bao năm qua tôi đã vất vả vì chồng, vì con, chỉ có riêng điều đó là tôi được sống cho mình, nếu giờ phải từ bỏ, tôi thấy mọi thứ thật trống rỗng với tôi. Liệu tôi có nên tiếp tục giấu giếm và giữ mối quan hệ với người tình hay không? Làm cách nào để tôi có thể từ bỏ nó đây?
Read more…

Blog Radio 103: Người cha mù

10:57 |

Các bạn đang nghe Blog Radio  103: Người cha mùtại website http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Bạn thân mến! Trong gia đình, sự hy sinh của cha mẹ lớn lao, có những sự hy sinh cả cuộc đời ta không thể biết. Tuần vừa qua Blog Radio nhận email của bạn đọc Mr Kool – đây là một truyện ngắn về tình gia đình, tình cảm vợ chồng, tình cha con, về sự hy sinh của những người làm cha làm mẹ!

Blog Radio gửi tới các bạn Blog Radio 103, chuyển thể từ truyện ngắn Người cha mù của bạn đọc Mr. Kool, mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ!

Blog Radio
 - Tôi còn nhớ ngày tôi biết nói thì đôi mắt bố đã không còn nữa, lúc đó tôi không biết vì sao lại thế Ngày tôi bước chân vào cấp 1, bố đã vui mừng thức cả 1 đêm chỉ để đợi tới sang mai gọi tôi dạy bắt đầu một cuộc sống mới , trước khi đi bố có dặn: “ Đi học, là niềm hạnh phúc mà không phải ai cũng có , vì thế con nên cố gắng học cho tốt , ở nơi đó là một thế giới khác chứa đựng biết bao điều lạ, con hãy học nó rồi về nói lại cho bố nhé!”. Tôi đã không quan tâm lúc ấy bố nói điều đó , mà chạy đi ra với mẹ để mẹ lại tôi đến trường. Tôi nhát lắm, những ngày đi học tôi chẳng dám chơi với ai cả, thấy các bạn nô đùa làm tôi cũng háo hức . Rồi tôi cũng quen dần và kết thân nhiều bạn, mỗi ngày đi học là một niềm vui với tôi, những gì ở trường tôi học được thì tôi đều về kể cho bố nghe, bố hòa cùng niềm vui với tôi, cùng tôi trò chuyện những chuyện ở lớp, bố có thể nhớ hết tên các bạn mà tôi chơi mặc dù chưa được gặp. Những lúc ấy, bố như một người bạn của tôi.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi lớn dần và câu chuyện về “đôi mắt” ấy vẫn là một ẩn số đối với tôi. Tôi vô tâm và không hề biết.
Ngày tôi học lớp 5, trong giờ tập làm văn viết một đề tài tả cảnh nhưng đột nhiên cô lại chỉnh lại đề bài với nội dung là: “Hãy kể về người bạn thân nhất của em”.
Tôi không biết kể về ai, người duy nhất trong đầu tôi lúc ấy là bố tôi. Tôi đặt bút viết, tôi miêu tả tất cả từ hình dáng tới khuôn mặt và cả lúc cha cười như thế nào, duy chỉ có đôi mắt cha thì tôi không nói tới. Giờ làm văn đầu tuần sau bài văn của tôi được điểm rất cao, cô thắc mắc hỏi tôi là các bạn khác thì viết về những người bạn bằng tuổi nhưng tôi lại viết về bố của mình, tôi hớn hở trả lời vì đó là người bạn thân nhất của em. Cô bắt đầu đọc bài của tôi cho các bạn cùng lớp nghe, các bạn ngưỡng mộ tôi lắm, đứa nào cũng ước là có được người bố như tôi. Rồi tới ngày tổ chức liên hoan lớp, mẹ bận không thể đi cùng tôi, bố ngỏ ý để bố đi cùng, tôi đồng ý vì các bạn trong lớp rất muốn gặp bố xem có đúng như trong bài văn tôi viết không, thấy vẻ mặt mẹ lo lắng lắm nhưng được sự thuyết phục của bố cuối cùng bố cũng được đi. Bố đi chậm lắm, vừa đi vừa phải bước từng bước một, tôi dắt tay bố mà cứ bắt bố phải đi nhanh, bố chỉ cười.
Khi tới lớp, thấy mọi người đã chuẩn bị hết mọi thứ, mọi người ngồi nói chuyện với nhau bỗng có một đứa bạn đứng lên và nói:
- Ơ, bố nó mù à, thế mà nó viết tả bố nó khác cơ mà.
Cả lớp im lặng không một chút tiếng động nào, dường như 80 cặp mắt đang đổ dồn về tôi, tôi không biết nói gì, tôi xấu hổ với mọi người và chạy về nhà đóng chặt cửa lại mà quên mất còn bố đang ở đó, tôi úp mặt vào gối và khóc. Mẹ về thấy tôi khóc và hỏi bố đâu, tôi bảo bố đi đâu kệ bố tôi không cần biết, còn nhớ vẻ mặt mẹ hốt hoảng lắm, chạy ngay đi tìm bố, vừa ra tới cửa nhà thì thấy bố được bác hàng xóm đưa về, quần áo bố bẩn hết, nghe bác hàng xóm nói là bố bị ngã trên đường về, mẹ tức tôi quá, lôi tôi ra đánh cho một trận, bố đứng đó và can không cho mẹ đánh tôi, tôi gạt tay bố ra và chạy lên gác, lúc ấy tôi ghét bố lắm, chỉ vì bố không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ vì bố … “mù”
Dòng thời gian cứ lặng lẽ âm thầm quay theo nhịp của nó, và vết thương về câu chuyện của quá khứ đã là nỗi niềm ám ảnh tôi , tôi không bao giờ kể gì về bố cho mọi người cả, khi có ai muốn qua nhà tôi chơi tôi đều lấy cớ là không có nhà hoặc một lý do nào đó .
Năm tôi 17 tuổi, chẳng biết từ khi nào và từ bao giờ dòng máu nghệ sĩ lại chảy vào người tôi mạnh mẽ như thế, tôi muốn theo con đường nghệ thuật, tôi muốn được làm một nghệ si chơi vĩ cầm, tôi không bỏ lỡ một buổi biểu diễn nào của các nghệ sĩ violon, tôi tìm tất cả các tài liệu về nghiên cứu.
Và vào một buổi tối trước lúc ăn cơm tôi kể chuyện sau này sẽ ước mơ trở thành một nghệ sĩ violon tài ba, sự hưng phấn khi kể về mơ ước của tôi chưa được một giây sau câu nói đó đã bị một tiếng động mạnh làm tan biết. Mẹ đặt mạnh bát xuống bàn và quát với tôi:
- Mày muốn làm gì thì làm nhưng không được làm nghệ sĩ violon.
Lại thêm một điều nữa mà tôi không hiểu, quay sang nhìn bố tôi thấy khuôn mặt bố cũng không còn nụ cười hằng ngày trước mỗi bữa cơm nữa, tối hôm ấy không khí thật nặng nề.
Là một chàng trai của tuổi 17, tôi bắt đầu muốn khẳng định cái tôi của mình, những buổi đi chơi về muộn hơn thường ngày bắt đầu diễn ra nhiều hơn, và mỗi lần như thế bố lại đứng ở đầu ngõ đợi tôi về dù trời nhiều sương hay mưa tầm tã. Nhưng đến một ngày cái tôi trong tôi vượt quá giới hạn vốn có của nó, tôi đi chơi qua đêm với lũ bạn mà không mảy may nhớ tới là có một người đang đứng đợi tôi, người đó bị “ mù “.
Hôm sau tôi mò về thì mẹ đã đợi sẵn tôi ở nhà, tôi bình tĩnh bước vào thì nghe thấy tiếng ho của bố, mẹ không nói một câu nào nhưng tôi tự hiểu, cả đêm qua vì lo cho tôi mà bố đã không ngủ, đứng ngoài trời đợi tôi trong đêm sương rơi thấm đẫm cả những chiếc lá.


Tôi vào xin lỗi bố, giọng bố ho nhưng vẫn thương tôi lắm, bảo tôi lần sau đi chơi ngủ nhà bạn thì nhớ gọi điện về báo với gia đình. Ngỡ tưởng sau lần đó tôi không còn thế nữa, nhưng với sự lôi kéo của chúng bạn tôi bắt đầu thay đổi một phần nào đó, tôi ngày càng đòi nhiều hơn, tôi muốn có điện thoại muốn nhiều thứ lắm, được sự hậu thuẫn của bố những điều đó tôi đều đạt được chính vì thế tôi ngày cành được đằng chân lân đằng đầu, tôi đòi mua xe máy để đi chơi, lần này bố không đồng ý vì tôi chưa đủ tuổi, tôi ức lắm không làm gì, tôi bỏ đi tới tối muộn mới về, vẫn là bố đứng đó đợi tôi. Khi tiếng xe máy phanh lại ở đầu ngõ và nghe thất tiếng tôi bố bảo:


- Về rồi hả con, sao hôm nay về muộn thế, thôi vào nhà đi.
- Ai thế ? – Thằng bạn ngơ ngác hỏi tôi
Sự ám ảnh của nhiều năm trước lại hiện về trong tôi , tôi không biết gì nữa và trả lời thằng bạn
- Ông hàng xóm ấy mà.
Thằng bạn quay lại nói với bố một câu mà khiến tôi đau như cắt:
- Ông già, ông lo chuyện người khác ít thôi, về lo cho con ông ấy, đã mù rồi lại còn đi lang thang ngoài đường.
Tôi chết lặng, không dám nói gì, bố bảo về đi, quãng đường từ ngõ tới nhà không xa lắm nhưng mọi vật xung quanh như đang bị đóng băng lại, bố không nói gì, im lặng suốt.
Về tới nhà, thấy bố thần người mẹ hỏi nhưng bố không nói gì, suốt một tuần liền tôi không còn thấy nụ cười của bố nữa, nhưng tôi ghét bố vì không cho tôi mua xe , rồi câu chuyện của đêm hôm trước cũng bị mẹ tôi biết qua lời kể của một người hàng xóm ở nơi mà bố vẫn hay đợi tôi trước cửa nhà họ. Mẹ nổi giận, chưa bao giờ tôi thấy mẹ nổi giận như thế, mẹ còn biết tôi đã lén đi học nhạc nữa, mẹ quát tôi và hỏi tôi vì sao lại nói như thế, sự nông nổi của tuổi trẻ khiến tôi phải day dứt suốt đời, tôi trả lời:
- Vì …ông ấy bị “ mù “
Sự tức giận của mẹ không còn kiểm soát được nữa, mẹ tát tôi mội cái khiến tôi choáng váng và mẹ khóc, lúc đó tôi đâu có biết bố đang ở ngoài cửa và đang định xin cho tôi. Bố lặng lẽ bước xuống cầu thang mà đôi chân run run và bước vào phòng, bố cứ như vậy suốt và một hôm bố nói bố muốn về que thăm họ hàng một tháng, mẹ không đồng ý, lúc ấy tôi không nói gì, bố chỉ bảo là về thăm họ hàng làng xóm, lâu rồi chưa được về nên nhớ mọi người thôi. Chiếc xe đưa bố và mẹ đi về quê đã dần khuất xa phía cuối con đường, tôi quay lại nhà và dọn dẹp vài thứ, bước lên trên căn gác nhỏ, tôi lôi tất cả các thứ ra lau dọn và thấy một cái hộp màu đen đã bị thời gian làm cho cũ kỹ bằng một lớp bụi dày đặc, tôi tò mò mở ra xem thì thật bất ngờ đó là 1 cây đàn violon đã cũ, tôi sung sướng và cất nó đi rồi hàng ngày lôi ra tập, cứ thế tôi bắt đầu luyện tập vào mỗi buổi sáng sau khi mẹ đi làm .
Một ngày như bao ngày khác, tôi bắt đầu mang cây đàn mà tôi cho là món quà của ông trời đã ban cho tôi ra tập, tôi mải mê say sưa theo từng note nhạc mà không để ý thấy tiếng cổng mở , mẹ về. Nghe theo tiếng nhạc mẹ đứng ngoài nhìn tôi chơi đàn với niềm vui của một nghệ sĩ , và niềm vui bị đánh mất bởi 1 tiếng hắn giọng của mẹ, tôi run rẩy, miệng lắp bắp không nói lên lời. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ vào nhìn chiếc đàn, và ôm nó vào lòng, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ bảo tôi ngồi xuống mẹ kể cho tôi nghe một bí mật, bí mật về đôi mắt của bố.


ảnh minh họa

20 năm trước, vào một hôm trường có tổ chức buổi liên hoan và có mời một đoàn văn công tới biểu diễn, ở đó mẹ đã gặp bố, một nghệ sĩ vĩ cầm. Một người hiền lành, tài hoa và đặc biết là có rất nhiều cô gái theo đuổi. Tôi giật mình:
- Mẹ nói cái gì
- Bố
- Vĩ cầm
Mẹ gật đầu, rồi mẹ kể tiếp. Từ lúc ấy, bố và mẹ thường xuyên gặp nhau hơn và mẹ đã yêu bố lúc nào không hay nữa, chuyện tình không suôn sẻ như thế, 2 gia đình phản đối nhưng rồi bố và mẹ đã quyết định lấy nhau bỏ qua sự ngăn cản của mọi người. Mẹ kể, lúc ấy cũng mệt mỏi lắm, ông bà bảo nếu mẹ mà theo bố thì ông bà không nhận mẹ nữa, và rồi nghe theo tiếng gọi nơi trái tim mẹ đã quyết định làm một việc mà nghĩ lại chắc mẹ cũng không dám làm. Cuộc sống của một đôi vợ chồng mới cưới có nhiều khó khăn lắm, những lúc như thế bố luôn là người động viên mẹ. Vào một ngày mẹ được cử đi công tác xa, trên đường đi xe ô tô của đoàn bị tại nạn và trong sự cố đó mẹ đã mất đi đôi mắt của mình. Tôi ngạc nhiên không hiểu gì, và hỏi “ Mắt mẹ vẫn còn đấy còn gì, mẹ nói bịa chuyện cho con nghe à!”, mẹ cáu giận nhưng vẫn nuốt vào lòng và kể tiếp. Lúc ấy nhà nghèo lắm, không có tiền chữa, ông bà ngoại sau chuyện ấy càng ghét bố nhiều hơn, bố ân hận lắm, và thề là sẽ mang lại ánh sáng cho mẹ, mẹ lúc ấy tuyệt vọng, mọi thứ trước mắt mẹ chỉ là một màu đen, một màn đêm trải dài vô tận.
Bố vẫn ngày ngày tìm và hỏi các bác sĩ cách chữa trị cho mẹ, nhưng điều khó khăn nhất không phải là tiền chữa trị mà muốn mang lại ánh sáng cho mẹ thì cần phải có một đôi mắt khác, đôi mắt mẹ không còn chữa được nữa, mà muốn tìm được đôi mắt khác thì gần như vô vọng. Rồi bố cũng có một tin vui cho mẹ, mẹ vui sướng và hét lên khi biết là mình có thế sắp được nhìn thấy ánh sáng trở lại, bố bảo bố không ở bên mẹ được khi mẹ làm phẫu thuật vì bố phải đi công tác ở xa , mẹ vui mừng quá và bảo là bố đi về cũng là lúc mẹ được nhìn thấy bố.


Rồi ngày hôm ấy mẹ hồi hộp đợi chờ đến lúc được tháo băng, mẹ đã vui sướng phát khóc khi thấy những tia nắng đầu tiên trở lại với mẹ, mẹ vui mừng viết thư cho bố, rồi những bức thư ấy được hồi âm trở lại, mẹ vui mừng kể lại tất cả những gì mẹ được nhìn thấy sau khi được nhìn lại, mẹ kể cả những cảm giác khi bị chìm vào trong bóng đêm ra sao, tất cả những cái đó mẹ đều kể với bố nhưng mẹ đâu biết ngày mẹ được nhìn lại cuộc sống này cũng là lúc bố bước vào thế giới của màn đêm nơi mẹ đã từng bước tới, đôi mắt mẹ có được không của ai khác chính là đôi mắt của bố đã tặng cho mẹ, mẹ ân hận, mẹ khóc, mẹ hận chính bản thân mình, trái lại bố thì không, bố bảo vì tình yêu của bố, bố hi sinh như thế còn ít lắm và bảo với mẹ đó là điều duy nhất bố có thế cho mẹ và mẹ hãy giữ nó cẩn thận, từ đó mẹ không cho phép bất cứ ai nói tới đôi mắt của bố với ý nghĩa xấu cho dù người đó là ai.
Và cây vĩ cầm kể từ đó cũng nằm im theo thời gian, nó là kỉ vật thiêng liêng nhất mà mẹ còn giữ lại được cho bố. Tôi như chết lặng người khi nghe câu chuyện mẹ kể, tôi ân hận vì nhữn gì mình đã làm, những điều mình đã nói, tôi đâu biết tôi có một người cha vĩ đại như thế, tôi hổ thẹn với chính bản thân mình, và nhận thấy mình đã ngu ngốc biết nhường nào . Mẹ nói bố không bao giờ nhắc tới chuyện cây đàn đó nữa, có một lần mẹ hỏi bố sao lại cho mẹ nhiều như thế, bố chỉ trả lời điều bố cho mẹ chỉ là một nhưng mẹ đã cho bố nhiều hơn thế, mẹ đã cho bố tình yêu của mẹ, niềm tin của mẹ và đã cho bố đôi mắt của bố chính là tôi, bố nói đi đổi như thế là lãi lắm rồi, mẹ cười mà nước mắt cứ rơi trên hai gò má, giờ tôi đã hiểu vì sao mẹ đã không cho tôi học đàn vì sao mẹ lúc nào cũng bảo vệ đôi mắt của mình kỹ như vậy
Ngày bố về, tôi không ra đón được, lúc tôi về tới nhà đã thấy bố ngồi đó, trông bố gầy hơn trước, nước da cũng đen hơn nhưng thần sắc thì có lẽ cũng khá hơn, tôi lặng lẽ bước vào chào bố, bố mỉm cười và bảo tôi ngồi xuống, bố bỏ cái ba lô đã cũ xờn và lấy ra trong đó một cái túi và bảo đây là quà mà mọi người dưới quê gửi lên cho tôi, tôi nhìn bố mà trong long nghẹn ngào, tôi không nói được gì, tôi cũng không hỏi trong thời gian đó bố sống ra sao, bố có trách tôi sau những chuyện đã xảy ra không, tôi im lặng. Bố ngồi đó và kể cho tôi nghe những câu chuyện ở quê, chuyện bọn trẻ con ở đó chơi những trò gì mà ở ngoài thành phố không có, bố kể với vẻ mặt tươi vui lắm nhưng bố đâu có biết lúc ấy tôi đã bước vào phòng, mẹ ngồi cạnh và nghe những câu chuyện bố kể, tôi lặng lẽ mang một thứ xuống, đó là cây đàn mà năm xưa bố đã từng chơi, tôi cầm nó và chơi bản nhạc đầu tiên mà tôi tự học được, bố đang kể chuyện bỗng khựng lại, vẻ mặt bố bắt đầu chuyển từ tươi sang trầm ngâm, bố dường như đang sống lại thời quá khứ của bố với cây đàn năm xưa, kí ức dần dần tái hiện lại trong bố theo thời gian qua từng nốt nhạc.
Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc bố đã được sống lại với chính mình, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được những giọt nước mắt trong bố.
Read more…

Blog Radio 104: Và như thế, Em yêu Anh!

10:57 |

Các bạn đang nghe Blog Radio   104: Và như thế, Em yêu Anh! Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Blog Radio gửi tới các bạn một câu chuyện cũ của tác giả Hoàng Anh Tú. Truyện ngắn đã được viết khá lâu nhưng vẫn dành được sự yêu mến của nhiều bạn đọc bởi nó đã nói lên lời tự trái tim họ! Mời bạn nghe và chia sẻ cảm xúc, tâm trạng với Blog Radio 104: Và như thế, em yêu anh!

Phải kết thúc…Như một mệnh lệnh từ trong sâu thẳm của Dung.
Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều điều bất ổn. Mơ hồ có, thực tế có. Có những cái thực đến sờ nắn được và có cả những sự bất an mơ hồ về một tương lai dài và mệt mỏi hơn bất cứ tiếng thở dài nào. Dung phải kết thúc trước khi chút tình yêu sót còn này cạn kiệt. Dung sợ lắm cái cảm giác đến một ngày hai đứa sẽ hết sạch tình cảm dành cho nhau. Phải kết thúc trước khi tình yêu ấy biến mất như chưa từng có trên đời. Để còn được nhớ về nhau như một thời đẹp đẽ.
Việt là mối tình đầu của Dung. Hai đứa bắt đầu yêu nhau ngay sau khi Dung kết thúc lớp 12. Tình yêu sinh viên. Lãng mạn và hay tự lừa mị mình. Nếu hỏi Dung: “Những điểm gì ở Việt khiến Dung yêu nhất?”. Câu trả lời có thể khiến mọi người đồng tình vô cùng. Như: Việt thật lòng yêu Dung nhất, Việt luôn quan tâm và là chỗ dựa tinh thần tốt nhất của Dung, Việt tốt với Dung… Đại loại là những lý do phổ thông nhất cho một tình yêu hình thành và phát triển.
Nhưng sự thực thì sao? Vì yêu và tự lừa mị mình.
Cảm giác có không? Có! Nhưng cảm giác đó đâu phải chỉ có với mình Việt? Những cơn “say nắng” cũng mang cảm giác đó. Một cậu bạn ở lớp Đại Học hay rủ Dung đi cà phê, một anh học cùng lớp học nhảy, hay đơn giản là một anh chàng Dung cũng chẳng biết tên, Dung gặp ở trong một quán Karaoke hôm Dung đi hát với Hương Anh! Cảm giác đấy! Với Việt, cảm giác đó cộng với thói quen và sự mặc định đó là bạn trai của mình sinh ra kết quả là những nụ hôn, trách nhiệm và cả những gì mà hai người yêu nhau vẫn hay làm cho nhau.
Nỗi nhớ? Có! Nhớ như là vì có một thói quen đúng giờ đó, lúc đó, ở đó lẽ ra phải có nhưng vì một lý do mà không xảy ra. Và nhớ! Chuối hơn là nó sẵn sàng biến mất nếu như khi đó, một sự kiện khác, mạnh hơn thế chỗ vào. Việt tốt, Việt luôn quan tâm tới Dung? Điều đó không sai. Cũng như Dung, khi Việt ốm, Dung sẵn sàng bỏ những cuộc đi chơi với bạn bè để ngồi bên Việt, lo lắng cho Việt. Cũng như Việt, Dung đi hỏi khắp nơi thuốc trị bênh đau đại tràng cho Việt. Cũng như Việt, Dung không lúc nào yên tâm nếu như Việt về muộn hoặc quên gọi điện cho Dung khi đã về đến nhà.
Nhưng như thế đã đủ chưa? Như thế đã là sự quan tâm đặc biệt chưa?
Chị Hương Anh đi Hải Phòng, Dung muốn gây sự bất ngờ cho chị ấy, Dung đã một mình nhảy xe bus về tận Hải Phòng để gặp chị ấy. Khi Đức, cậu bạn cùng lớp ốm, Dung cũng nấu cháo cho cậu ta ăn. Khi Lâm, cậu bạn lớp học nhảy, gặp chuyện buồn, Dung cũng có thể ngồi hàng giờ để an ủi.
Vậy thì cái gì làm nên sự khác biệt giữa Việt với những người bạn thân của Dung? Câu trả lời là những nụ hôn. Chấm hết. Mà những nụ hôn cũng đâu phải là một cái gì đó đủ để chứng minh. Không! Dung không thể phủ nhận rằng đôi lúc nụ hôn như một thói quen, như một quy trình. Cái kiểu diễn văn hội nghị phải có kính thưa và phải có lời chúc sức khỏe vậy. Rồi đôi khi, trong những bài diễn văn đó, một vài chỗ sáo rỗng kiểu “cùng với sự nỗ lực không ngừng mệt mỏi của toàn cơ quan, kết quả công việc đã tăng mạnh trong thời gian qua…”. Đó là khi nụ hôn thay chỗ cho sự không biết nói gì nữa. Tệ hại thay, nhiều lúc nụ hôn lại thành một cái món khó nuốt, nhăn mặt trong ý nghĩ để hoàn thành nụ hôn mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thích thú. Thiếu điều hôn xong phải chiêu một ngụm nước để trôi nốt phần váng vất của nó còn sót lại vậy. Thế cuối cùng là sao? Là một tình yêu cực kỳ công đoạn, công thức và máy móc.


Phải kết thúc. Chắc chắn là phải kết thúc như một sự giải thoát.
“Anh đã làm điều gì sai?”. Việt sẽ hỏi. Dung sẽ phải trả lời. Nhưng trả lời thế nào? Việt đã làm điều gì sai? Không! Chẳng có gì sai cả. Không lẽ nói với Việt rằng thân thể đã lớn nhưng cái áo không lớn theo để bao bọc? Hay lại nói với Việt rằng tình yêu này đang dần chết đi vì những thói quen máy móc? Cũng được thôi nhưng sao nghe mà chua chát thế? Không chua chát sao được khi mà hai đứa đã từng được bình chọn là cặp tình nhân lý tưởng nhất trường Đại học. Dung – một MC nổi tiếng của trường, một bí thư chi đoàn và là một niềm hy vọng của rất nhiều gã con trai trong trường. Thậm chí, bạn của thằng Nam em trai Dung đang học lớp 10 lên nhà chơi thấy Dung và từ đó mê mệt. Thằng bé làm đủ mọi cách để nói “Chị ơi em yêu chị”. Nó bỏ học chỉ để lên ngồi quán nước trước cổng trường của Dung chờ nhìn Dung tan học đi qua. Nó hẹn gặp Việt để nói chuyện phải quấy và muốn Việt nhường Dung lại cho nó đổi lại bằng một con xe @ nó đang đi cùng với hơn 50.000 USD nó cạy tủ bố mẹ có được. Một cách rất trẻ con. Còn Việt cũng đâu phải thường. Mẹ làm ở một Bộ rất lớn. Nhà biệt thự ngay trên phố chính. Nhưng đáng nể nhất là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của trường. Đẹp trai, hát hay, đàn giỏi, lại danh tiếng vì những giai thoại khác ở trường về không chỉ học hành mà còn ở các hoạt động ngoại khóa. Chủ tịch hội sinh viên trường, tác giả của rất nhiều bài hùng biện cá tính và thuyết phục. Cả hai là những ngôi sao lớn của trường. Đặc biệt hơn là đến với nhau không phải khi đã thành sao. Có nghĩa là một tình yêu thuần khiết nhất. Yêu vì thấy được yêu và muốn yêu nhau.
Thời gian đầu thực sự ra cũng thật đẹp. Việc tới với Dung như việc người ta phải ráp cầu thang nối tầng 2 với tầng 1 vậy. Có nghĩa là đến một cách tự nhiên. Cả hai không ai nói nhưng đều chắc chắn đối phương thuộc về mình. Sau kỳ thi đại học, Việt hẹn Dung đi chơi và tự nhiên như thể nói lời yêu từ lâu lắm rồi vậy. Dung vòng tay ôm eo Việt khi ngồi sau xe. Hôm đó hai đứa quyết định đi hết 126km vòng quanh Hà Nội. Đến tận 5h sáng mới về. Nói đủ thứ chuyện. Xong. Từ đó yêu nhau. Nụ hôn sau đó hai ngày trong một quán cà phê nhỏ. Vào Đại học, cả hai đều mặc nhiên đón nhận những thành quả. Việt lên làm chủ tịch hội sinh viên trường. Dung làm Bí thư chi đoàn. Tất cả chỉ trong vòng 2 năm. Cả hai đón nhận điều đó như thế không khác đi được. Tựa như trên thế gian này không còn ai đủ để thay thế đối phương của mình nữa vậy. Quá hoàn hảo. Vậy thì sai ở đâu? Có trời mới biết sai ở đâu.


Dung đến nơi hẹn sớm hơn 30 phút. Chị Hương Anh lúc đèo Dung đến đã len lén thở dài. Thực lòng, Dung biết, chị ấy rất quý Việt và quan trọng hơn “Chị sợ rồi sau này sẽ không ai bằng Việt và cũng không ai xứng với em hơn Việt đâu, Dung”. Chính cái lý do đó mà tình yêu đã tồn tại 2 năm trời. Dung chỉ mỉm cười: “Biết đâu ngay tại quán cà phê này, ngay sau khi tụi em nói chia tay, em sẽ gặp một người của em?”. Một người của Dung. Người ấy sẽ thế nào nhỉ? Cũng chẳng biết nữa. Nhưng Dung cần nhiều hơn một người như Việt. Cái say mê và thấy không thể dừng lại được. Phải chăng đó chính là tình yêu? Ngồi lại một mình, Dung vô thức như lập một kịch bản để nói chuyện với Việt. Cứ đặt câu hỏi và tự tìm lời đáp.
- Anh đã làm điều gì sai?
- Không! Anh chẳng sai điều gì cả. Chỉ là em cảm thấy không thể tiếp tục. Em cảm thấy ngạt thở với tình yêu của mình. Em muốn được giải thoát.
- Không lẽ anh tệ đến thế sao?
- Đừng vậy mà! Anh không tệ. Mà là em đã đòi hỏi nhiều hơn thôi.
- Anh sẽ phải làm gì để cứu vãn tình yêu của mình?
- Để mặc em với cái suy nghĩ lẩn thẩn của mình.
- Em đã hết yêu anh?
Dung đã hết yêu Việt chưa? Dung tự hỏi mình xem và câu trả lời lại là những giọt nước mắt tự nhiên cứ ứa ra. Hết chưa? Chưa hết! Nhưng tại sao lại để mọi chuyện đến nông nỗi này? Việt sẽ hỏi:
- Có người thứ 3 chăng?
- Không! Chẳng có người thứ ba nào cả. Những cơn say nắng không phải là người thứ 3.
- Vậy thì vì sao?
Vậy thì vì sao?
Vì sao vậy?
Việt đã không nỗ lực níu kéo tình yêu? Hay là Dung? Hình như là cả hai. Hình như là những thành tích hoạt động xã hội cuốn Dung và Việt đi. Hình như sự tự do cho nhau khiến hai người biến hò hẹn thành lịch công tác. Đều đặn và bắt buộc. Hình như cả những cơn say nắng đi cùng với sự so sánh. Hình như cả sự tự lừa mị mình, thỏa hiệp khi gặp vấn đề. Hình như ai cũng chỉ biết yêu bản thân mình hơn vậy. Hình như lâu lắm rồi Dung với Việt chưa có lúc nào có một nụ hôn thực sự dành cho nhau vậy. Hình như… hình như…


- Em ngồi chờ anh có lâu không?
Việt xuất hiện với một cuốn sổ trên tay và một mẫu câu lạ. Không giống Việt của mọi ngày với câu quen thuộc: “Hôm nay mệt quá! Quá nhiều công việc cần giải quyết!”. Dung bị lúng túng. Việt đặt cuốn sổ xuống bàn và tiếp:
- Cái áo mới đẹp quá!
Hôm nay, Dung mặc một cái áo mới. Nhưng cả triệu lần Dung mặc áo mới, cắt tóc mới hay thậm chí cái to đùng như một chiếc ba lô rằn ri mới toe thì Việt cũng chẳng hỏi huống chi là khen. Phát thứ hai bất ngờ. Dung lúng túng hơn nữa. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Lí nhí:
- Vâng! Em thấy nó giảm giá…
Việt nheo mắt:
- Em bắt đầu thích màu nâu rồi sao? Lúc trước em đâu thích màu đó?
Dung bị sốc phát thứ 3. Đúng! Dung chưa bao giờ thích màu nâu cả vì nó làm da của Dung tối đi. Nhưng chiếc áo này thì Dung bị hút vì nó lạ quá. Nó có rất nhiều túi. Như thể nhà thiết kế bị ám ảnh với những cái túi vậy.
- Bởi vì nó có nhiều túi? Chà, anh đoán đúng không nào?
Phát thứ tư. Dung bất giác thốt lên:
- Sao anh giỏi thế?
Bắt đầu đến Việt lúng túng. Việt ngúc ngắc:
- Lâu lắm rồi anh mới nghe thấy em nói câu này.
Lâu lắm rồi, ừ, lâu lắm rồi. Ngày mới yêu nhau, Dung hay thốt lên như thế mỗi khi hai đứa ở bên nhau. Lâu lắm rồi. Dường như những gì Việt làm đều không phải là sự xuất sắc nữa. Vì Dung đã quá quen với những gì Việt làm. Và hơn cả thế, Dung biết rõ những điều đó đều trong tầm tay của Việt. Với người khác, có thể đó sẽ là việc khó nhưng với Việt, Dung tin tưởng tuyệt đối rằng Việt đủ khả năng. Cả hai im lặng hồi lâu. Dung khuấy cốc cà phê cho Việt. Công việc mà đã lâu lắm rồi Dung không làm. Việt nhìn theo ngón tay út cong lên của Dung, ánh nhìn thật trìu mến. Cũng đã lâu lắm rồi Dung chưa gặp lại ánh nhìn đó. Trong lòng cô trào lên cảm xúc bồi hồi. Dữ dội. Một đợt sóng ngầm dữ dội trong cô. Việt nhận cốc cà phê từ tay Dung và nói. Rất khẽ:
- Anh biết, thời gian qua thật khó khăn với tình yêu của chúng ta. Cả anh và em đều bị đẩy ra khỏi cuộc sống của nhau vì những sự quan tâm khác nữa.
Dung thở hắt ra. Đợt sóng ngầm trong cô vẫn dữ dội, gào thét. Việt kéo ghế lại gần hơn nữa vào phía Dung. Mùi của Việt sộc thẳng vào mũi Dung. Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Dung. Hơn bao giờ hết, Dung khao khát được hôn Việt. Cô không ngưng lại được ý nghĩ sẽ hôn Việt. Và nụ hôn…


Sau một hồi lâu nữa, Việt mới nói:
- Là nụ hôn cuối? Nó thật tuyệt. Lâu lắm rồi…
Điệp khúc “lâu lắm rồi…” lặp đi lặp lại trong từng hành động của hai người. Nó đẩy lùi kế hoạch “Phải kết thúc” của Dung. Như một tình yêu đã phủ đầy bụi bặm trong sâu khuất trái tim của hai người, lúc này, nó được lôi ra ngoài, được phủ bụi bằng những làn gió mát yêu thương. Dung nghẹn cổ họng vì cảm giác hạnh phúc đang dâng lên, căng tràn. Việt cười buồn:
- Không phải đợi đến khi em gọi điện hẹn anh ra anh mới biết. Anh đã nhận ra ngày này từ cách đây hai tháng khi thấy mình quên gần hết những đặc điểm liên quan đến em. Sự quen thuộc quá mức đã khiến anh không còn nhớ nổi mắt em một mí hay hai mí, anh còn không nhớ nổi em có bao nhiêu kiểu cười, anh không còn nhớ nổi em nằm ngủ quay mặt về hướng nào. Như việc ta quen “search” số điện thoại trên phone book theo tên, anh quen bấm phím số 1 để gọi điện cho em. Và ta quên mất cả số điện thoại của nhau. Anh đã lúng túng vô cùng khi phải cố nhớ số điện thoại của em. Hai tháng qua, anh đã nhớ lại và ghi chép tất cả vào một cuốn sổ những thói quen cũng như cả những cảm giác của anh khi gặp em làm những hành động đó. Và hơn cả thế, anh cũng đã tìm đủ mọi cách để nhớ lại hết tất cả những sự kiện trong suốt hai năm của chúng ta. Anh ghi lại hết trong cuốn sổ này. Cả ngày giờ và địa điểm…
Việt đẩy quyển sổ sang bên Dung. Anh đứng dậy:
- Cũng có thể nó giống như là một bản tổng kết vậy. Nhưng anh thấy điều đó thật có ý nghĩa. Khi chúng ta yêu thương một ai đấy, hãy ghi nhớ tất cả như một cách để đối phương nhận ra rằng họ rất có giá trị trong ta.
Việt vuốt má Dung thật nhẹ. Anh đi. Dung lặng nhìn theo bóng Việt. Cho đến khi cái bóng ấy nhòe đi rồi mất hẳn. Cầm quyển sổ trên tay, Dung thấy nước mắt mình bắt đầu nhỏ xuống từng trang viết của Việt…
Read more…

Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…

10:57 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4… tại website http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.


Tháng 4,
Em mơ, mơ về con đường nhỏ, quanh co lối mòn hoa dại nở… đang dần khép lại. Chỉ còn vài ngày nữa thôi ta lại chào tạm biệt mùa hoa loa kèn – mùa thu “non” của Hà Thành.
Khi những ngày tháng 4 dần cạn thì những dòng xúc cảm, kỷ niệm dành cho nó vẫn mênh mang những dòng email, blog của bạn đọc.
Và hôm nay, Blog Radio dành tặng các bạn chương trình đặc biệt. Bạn đã sẵn sàng cùng Blog Radio thực hiện một cuộc hành trình trên con đường tạm biệt tháng 4 chưa?

Mời bạn click vào đây để tải file audio Nếu ta yêu nhau vào tháng 4
Những ngày cuối tháng tư
(Blog Radio) - Những ngày cuối tháng tư, buổi sáng bầu trời thật xanh, nắng dịu và gió hiền biết bao.
Em thức nhiều hơn để viết và học bài. Thỉnh thoảng giữa đêm khuya, lại chạy òa ra balcon, nhìn xuống lòng đường vàng ánh đèn, họa hoằn lắm mới có tiếng rao của người bán hàng rong đêm.
Tiếng còi xe ô tô thi thoảng cất lên, em lại nhớ anh từng nói lâu lắm rồi không được nghe tiếng bim bim còi xe ấy. Ngoài kia là phố, là gió, là ánh đèn vàng, những vỉa hè trống rỗng âm thầm. Trong khi nơi anh nắng và xanh biển…
Cách nhau đến 10 tiếng, khi em đi ngủ là khi anh tỉnh giấc. Vậy nên em không ngủ nữa, em cùng nhìn ra chân trời đen thẫm ở phía xa rất xa, nơi anh choàng dậy trong một ngày xuân tháng tư, anh lấy xe đi làm. Có lẽ vội vàng rời khỏi căn hộ, vừa huýt sáo vừa dõi mắt ngắm biển, mà nghe từng hơi gió thơm thơm thổi mái tóc mềm.
Em tưởng tượng nụ cười anh tan ra giữa một ngày nắng đẹp, cặp kính anh lấp lóa.
Đôi khi sự tưởng tượng kéo em đi quá xa… Quay lại chỉ em đối diện với đêm thôi mà.
Những buổi sáng tháng tư nắng dịu, trên balcon em là hoa lan sao vàng li ti, hoa gấm nhung lá xanh mướt. Em thấy dải sương mờ phía xa xa. Nơi anh trời sẩm tối.
Sao em cứ mãi như thế này?
19.4.08. Lan
Gửi từ email lantuvien_ttt@yahoo.com
 
Ảnh: Hà Thành
Một lời nhắn Blog Radio muốn gửi tới bạn Lan Tử Viên và những bạn đang xa cách người mình yêu đó là chúng ta đừng bao giờ ngừng hy vọng. Hãy cứ dõi mắt về phía con tim bạn mong chờ, bởi rất có thể, cùng khoảnh khắc ấy, cũng đang có một ánh mắt đang dõi về phía con tim của bạn! Cuộc sống của chúng ta luôn có những điều kỳ diệu và bất ngờ!
Mời các bạn tiếp tục cùng Blog Radio dạo bước trên con đường tháng Tư gió hát mùa hè với những xúc cảm thật trong trẻo của tình yêu qua bài viết Nếu ta yêu nhau vào tháng tư gửi từ blog bạn Tree:
  • Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…
 (Blog Radio) - Nếu ta yêu nhau vào tháng 4.
Gió tự tình ca. Em với tay nâng những nụ hoa trà.
Hoa mùa tháng 4, hoa mùa mát lạnh.
Như những viên kem đủ màu sặc sỡ, trong chiếc ly thuỷ tinh. Tình yêu của ta, liệu có thế? Màu xanh xanh của cốm, trắng dịu đục vani, hồng dâu ngọt lịm…và đen ngòm như socola em ghét. Kem tháng 4. Em chỉ thích chiếc ô giấy sặc sỡ cắm trong ly kem, mà điều em thích luôn chỉ để liếc mắt.
Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ đưa anh ra cánh đồng đầy ngô. Gió rì rào kể chuyện cổ tích, kể về những giấc mơ không có thật trên đời. Em thích mùi ngô, thanh và mát. Lá xanh biêng biếc, như tình yêu của em…và sẽ tan vaò đất trời, như chu kỳ tồn tại của riêng nó. 
Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ đòi ngồi bên hồ kể chuyện vào chiều hè. Giữa những dòng người hối hả ngược xuôi, chỉ mình ta tĩnh lại, em sẽ bắt anh nghe một loạt bản Canon in D mà em rất thích, khi dưới hồ sóng gợn lăn tăn. Chẳng hiểu tại sao, em thích nghe guitar, dẫu rằng những nốt nhạc vang lên đâu đó sẽ làm nặng lòng em hơn.

Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ chỉ cho anh thứ anh đã đánh mất. Rồi anh sung sướng khi tìm được nó. Em đã chờ đến tháng 5, để trả lại cho anh thứ ấy. Vậy mà, anh tìm thấy nó vào ngày tháng 4 bung xoà gió. 
Tháng 4. Gió hát mùa hè.
Ở ngay gần em thôi, tuyết vẫn rơi, vẫn lạnh cóng trái tim người. Và sẽ chẳng còn có người đã hứa “Chỉ cần Tree thích…”

Entry viết cho người yêu cũ.

Entry viết vào ngày cuối của 360

Entry muốn cởi lòng.

Gửi từ Blog Tree (sẽ vững vàng như cây)
Về tác giả bài viếtNgu ngốc và ngờ nghệch! Càng sống càng thấy mình không hiểu bất cứ điều gì cả. Mỗi ngày là thêm những rắc rối, không biết nên gỡ ra như thế nào. Nhưng luôn tự hào vì bên cạnh có những người để mình chia sẻ và giúp đỡ mình. Vậy nhận ra mình vẫn là một người hạnh phúc…
Tại sao tháng 4 lại mang đến cho con người những xúc cảm yêu thương và nhớ nhung đặc biệt như thế? Câu trả lời sẽ nằm ở phần tiếp theo của cuộc hành trình trên con đường nhỏ tháng 4 với Blog Radio… Nào hãy cùng chúng tôi dạo bước trên những con phố Hà Thành vào một chiều nắng tháng tư nhé!
Ảnh: Quốc Minh
  • Hà Nội… một chiều nắng tháng tư…
(Blog Radio) - Hà Nội lạ lắm…những buổi chiều lạ….những mùa nắng lạ
Chiều vàng, dạo bước chân lang thang qua những con phố vừa quen mà như vừa xa lạ… bước nhè nhẹ thôi… để tai nghe được tiếng thở của lá… rồi khẽ đưa mắt ngước lên, cả một trời lá bay bay, lá rơi vàng kín cả góc phố lặng, lá rơi như những tiếng thở dài…
Em ơi, bây giờ mùa gì thế

Đã sang hạ chưa, chẳng tới thu

Mà lá cây hát mãi khúc phiêu du

Quẩn quanh nhau, rụng giữa tháng ngày mơ cũ

Đường phố say… anh cũng say…

Lạc mất lối về nơi chốn ấy

Lá xanh bay xào xạc khắp phố gầy

Ngơ ngẩn ngóng tìm chút gió heo may…

Ừ, như tiếng thở dài, cho chuyện tình ấy…Vẫn là hàng cây ấy, đàn chim ấy, hai bàn tay đã gặp nhau… Đan vào nhau, nắng không lọt qua tay như qua kẽ lá kia… Bài hát tình yêu thổn thức mãi không thôi, em lặng nghe, dựa vai tôi trên quán café vắng…để mặc ngoài kia những ồn ã của một chốn bụi bặm…

Nhớ không em, lời  yêu khi ấy, ừ, yêu mãi, bên nhau, em nói sẽ cùng tên nghệ sĩ lang thang, hát rong suốt cuộc đời…không mơ, không thực. Anh là thực, em là thực, nhưng tình yêu ấy là mơ… để rồi một ngày, chưa hết mùa lá, em đi, em đi, “chúng mình không hợp nhau”  nghe có lí quá phảI không em… Anh chỉ cười, chỉ biết cười, trách lá, sao rụng mãi thế, để em bên anh chưa hết một mùa…tình ơi…
Nhiều lúc cứ mong đường ngập lá

Để nhuộm màu từng bước chân qua

Để nhặt nắng rơi lúc chiều tà

Để anh mãi miết mong ai trong nỗi nhớ…

Nhìn lá rơi, bỗng lòng bỡ ngỡ

Mùa đã tới đâu , sao lá xanh nỡ rời

Chuyện tình yêu cũng giống cuộc đời

Không có gì mãi mãi được đâu em…

Bài hát này, chiều nay, lại khe khẽ rung trên những vòm lá cũ, bàn tay này, mình kẻ ngốc nghếch lang thang, tự trách mình sao lạI yêu quá thế… Rồi khẽ cười buồn, khi chợt nghe bên tai, có ai nói mãi mãi
Gửi từ Blog Việt Phố Cổ
Về tác giả blog: Ta còn em một gốc cây… Một cột đèn… Ai đó chờ ai ? … Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…
Ảnh minh họa: Deviantart
Nắng tháng tư – con nắng lạ đầu mùa làm tình yêu của ai đó dịu ngọt hơn như bài viết của bạn Tree nhưng cũng có khi làm trái tim ai lại thổn thức về một kỷ niệm xa xôi như những tâm sự của Việt phố cổ… Thế còn bạn thì sao?
Blog Radio sẽ tiếp tục đưa các bạn dạo bước trên con đường điểm những cánh loa kèn trắng của tháng tư qua bài viết Mùa đi ngang phố – gửi từ blog của Thanh Chúc!
  • Mùa đi ngang phố
(Blog Radio)  - Khi cơn gió cuốn tung những cụm lá giao mùa, hơi ẩm và mưa phùn loang ra trong không khí, kéo thành một sợi chỉ mảnh nối dài trời – đất, cũng lúc ấy nắng đầu hạ giống như một cái khăn voan vàng nhạt nhẹ nhẹ, rơi ngang lưng trời báo hiệu một cuộc hân hoan của hoa và lá!
“Hàng cây thắp nến lên hai hàng, gọi nắng đi vào trong mắt em…
Thực ra, lúc đó, cả Hà Nội đã ướp xanh màu của lá non tơ. Trong lần áo mỏng thoảng lạnh, tôi có cảm tưởng như đã nhìn thấy những phù thủy vẫy cây chổi vừa nhúng vào chậu màu và vung lên không khí, nhát bút dừng ở đâu, ở đấy loang xanh rất nhanh. Và cứ như thế! Những búp bàng ong đỏ như màu của ngọn nến đã bung ra, chuyển sang xanh mướt, xòe rộng và vươn cao. Những lộc bằng lăng chúm chím như môi xinh của nàng cũng chuyển sắc, đổi gam khi ánh nắng vô tình chạm vào. Và xà cừ rung rinh như vẫy gọi, và lá sưa rì rào, rì rào…
Trên xanh thắm!
Dưới ngọc ngà!
Cả đất trời thắm lên màu của lá mới!
Những chị hàng hoa, hàng nối hàng, đứng dài cả góc phố, đứng bình lặng bên cạnh những ngược xuôi hối hả. Giữa những đỏ, thắm, vàng, cam, hồng, tía nổi bật lên một màu xanh trong, nhẹ, mát mắt hơn cả của hoa loa kèn hay huệ tây… Là hoa hay là lá vậy?
“Bàn tay trắng muốt em cầm. Một cành hoa nối mùa xuân mùa hè…
Tôi bỗng nhớ một ngày nắng hoa mắt thành từng cơn, chúng tôi chao đảo bước vào nhà người bạn. Trong thứ ánh sáng chiếu xuyên từ tầng thượng, qua lớp kính của giếng trời, chúng tôi thấy một luồng sáng vây khung quanh một bình hoa trắng xanh, từng lớp cánh sáng lên một cách lạ kỳ, cảm tưởng như có thể thấu tỏ từng thớ gân xanh mỏng tang. Cảm giác đó chưa bao giờ từng đặc biệt đến thế!
Trong phút giây ngắn ngủi ấy, tôi gần như bàng hoàng, trong trí chỉ toàn phủ một màu xanh và những mong ước, mai sau, ngôi nhà của tôi, dù có bé đến mấy cũng sẽ có rất nhiều cây, và tất nhiên không thể thiếu một bình hoa xanh chiếu tỏa một thứ ánh sáng non nhạt, kỳ lạ và nhiều mơ ước đến thế!
Dường như, chưa có thứ hoa nào khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh người phụ nữ thuần khiết, nhân hậu, trong sáng, giản dị và thanh cao như loài hoa ấy. Dù tôi, có nhắm mắt trăm hay nghìn lần, chưa từng một khi nào lại không thấy như trước mắt bức tranh “Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sỹ Tô Ngọc Vân. Kể như trước nay và mãi về sau sẽ chẳng có một ai có thể đem sánh loài hoa này với hình tượng khác của người phụ nữ.
Có ai về ngang phố, chụp cho tôi một ít hoa xanh…
Gửi cho tôi một chút mong manh…
Gửi từ Blog Chusi – Thanh Chúc
Về tác giả Blog Chusi: Cảm nhận và chia sẻ!

Các bạn thân mến, chúng ta vừa cùng nhau đi một quãng đường thật đặc biệt của tháng 4 cùng những xúc cảm của các bạn đọc gửi tới Blog Radio…
Tháng 4 với con đường tình yêu của những người yêu phải xa nhau
Tháng 4 của tình yêu trong trẻo
Tháng 4 của kỷ niệm tình yêu chẳng thể là mãi mãi
Cả một tháng 4 với con nắng đầu mùa điểm sắc hoa loa kèn…
Và Con đường tháng 4 của chúng ta cũng đang tới đích chuyển tiếp sang tháng 5 sôi động. Nếu ai đó muốn biết có một nơi nào tháng 4 đẹp đến dịu dàng, tháng tư khiến bước chân ai trên phố phải ngập ngừng vì vũ điệu tuyệt diệu của nắng, gió và lá… thì đó chính là những cảm xúc Bâng quơ mùa lá rụng -  tháng 4 Hà Nội qua những câu thơ của bạn Nguyễn Trần Đức Anh – Hà Thành…
  • Bâng quơ mùa lá rụng

Một trời buồn anh không sao hiểu nổi
Mây dửng dưng và nắng cũng dửng dưng
Lời thì thầm mỏng manh hơn gió
Con đường mòn dài mãi phía sau lưng

Một chiều buồn anh không sao giấu nổi
Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
Phố vô tình mê mê trút lá

Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn

Anh cứ đi và anh chờ đợi
Những hư vô tự huyễn hoặc mình
Không dám tin sau màn đêm loãng
Cuối chân trời hồng ánh bình minh

***

Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
Trời vẫn nắngvà mây cũng thế
Lá vàng rơi… rơi mãi mùa sau

Gửi từ Blog DAArchitect – Nguyễn Trần Đức Anh

Về tác giả BlogNồm nam đẩy nỗi buồn qua chuông gió/ Người cầm guitar lead đánh ca trù…


Chúng ta vừa cùng nhau trên hành trình tạm biệt tháng 4! Cám ơn các bạn đã lắng nghe và chia sẻ cảm xúc với Blog Radio. Tạm biệt tháng 4, hãy cùng dành thật nhiều cảm hứng mới để chào đón tháng 5 nhé!

Read more…