TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 139: Ngõ Hoa Phai

16:30 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 139: Ngõ Hoa Phai. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Cỏ xanh ngủ kín triền đê
Dáng ai thơ thẩn lối về miền hoa


Khi sắc đỏ của cánh phượng cuối cùng tan đi trên thảm cỏ nâu xanh, thành phố đón mùa thu bằng những cơn mưa nhẹ và đều mỗi sáng. Cái nắng chiều thưa mỏng để lộ cả khoảng trời cao vút xanh.
Đi hết chân cầu là con dốc nhỏ. Cô gái chầm chậm băng qua phố chợ tấp nập buổi tan tầm. Ngõ Hoa Phai nằm chênh vênh bên phố, nhỏ hẹp và gợi đường dài xa. Nhà cô nơi cuối ngõ. Cửa sổ trông ra đường tàu, phía trái nhà là ao bèo nhỏ nở đầy những hoa màu tím.

“Tại sao em lại phải đi thực tập ở một nơi xa xôi như thế ? Anh có thể liên hệ trường khác cho em. Bỏ vụ này đi.”
“Cả một mùa xa nhau, em không sợ sẽ mất anh sao?”
“Anh không hiểu nổi em nữa. Em cứ khăng khăng giữ lấy quyết định của riêng mình đi”
Ngôi nhà ngày xưa đã thay tên đổi chủ. Cô trở về như khách lạ người dưng. Không ai quen, không ai biết.
Trong trí nhớ của cô, ngõ Hoa Phai khá ồn ào. Trẻ con đi qua khu đường tàu thường cười đùa râm ran sau chiều tan học. Một ngày, tàu chạy qua đây mấy bận, tiếng bánh xe rầm rập lăn trên đường ray, và cả tiếng còi báo hiệu từ xa những điều gì huyên náo.
Lớp học của cô thực tế chỉ có chỉ vẻn vẹn có 21 học sinh trên con số 45 sách vở. Phố huyện vẫn còn nghèo lắm. Mỗi buổi tối muộn cô vẫn ráng thức khuya hơn một chút để đi vận động từng nhà cho bọn trẻ tiếp tục đi học đều vào sáng hôm sau. Đầu tiên cô đi cùng với Quỳnh – 1 cô giáo khác và anh bảo vệ ở trường. Sau đó công việc làm Quỳnh mệt mỏi và tâm l‎í chán chường đè nặng, Quỳnh bỏ cuộc. Chỉ còn lại hai người.
Có đôi khi cô cảm thấy mình là một con bé khờ dại nhất khi liều lĩnh đem tuổi trẻ, tình yêu ra đánh cược với khoảng cách và thời gian.

Đã ba tuần rồi, cô không hề nhận được bất cứ liên lạc nào của Vũ. Những ngày đầu đến đây, cô sợ đêm, sợ những khoảnh khắc trằn trọc không ngủ được, sợ những nhắn tin sẽ không có hồi âm, sợ luôn cả những tiếng tút dài trong đêm, vô vọng và ám ảnh. Cô cảm thấy sức nặng của nỗi buồn như kéo ghìm mình xuống. Nhưng rồi, cô nghĩ thoáng đi: cô có lựa chọn của cô, Vũ có quyết định của Vũ. Cả 2 chỉ có thể tôn trọng nhau chứ đâu thể làm gì hơn.
Ngày còn bé, cô rất thích mỗi buổi đầu thu, khi con phố hoa phai còn vương vấn chút dư âm mùa cũ. Cơn mưa rào thường đổ ập xuống mỗi sáng sớm. Dưới chân đường ray tàu, nghe tiếng mưa rơi ào ào như thác dội. Thời tiết se sẽ lạnh. Cô cũng yêu luôn cái cảm giác cuộn tròn và ngủ vùi trong chăn ấm như một con mèo con biếng lười nhất …
Cô chuyển về sống ở ngôi nhà cũ, không ở cùng phòng với Quỳnh nữa mà thuê trọ nhà bé Dương. Dương mồ côi mẹ, bố chết trong trại cai nghiện, sống bơ vơ bất vất với bà. Cô bé đâm ra già trước tuổi, nhanh nhạy và tháo vát. Ở ngõ nhỏ này còn biết bao nhiêu mảnh đời như thế…
Dần dà những người lớn không còn cho rằng cô là một cô giáo phiền phức, bọn trẻ con cũng bắt đầu quen thuộc và yêu mến cô. Anh bảo vệ ở trường vẫn luôn âm thầm quan tâm mà một lời thương cũng không dám ngỏ. Cô biết những tình cảm nảy sinh trong anh. Cô cũng biết luôn cả việc vì sao anh không thể nói. Cô còn có tương lai và tuổi trẻ. Rồi kì hạn 3 tháng thực tập sẽ kết thúc, liệu cô có đủ can đảm để ở lại mãi bên phố huyện nghèo này?
Trang, người bạn thân đến thăm cô, mang theo tin Vũ đã yêu người con gái khác. Cô hiểu đó là chuyện sớm muộn thôi nhưng không hiểu sao lòng vẫn trĩu nặng nỗi buồn. Tình cảm con người mong manh đến thế sao? Thời gian và khoảng cách có quyền lực với tình yêu đến thế sao… Những ngày xa nhau đâu đã nổi 1 mùa…
Phố Hoa Phai vào đêm, lẫn trong tiếng thở sâu và đều của bé Dương, lẫn trong giấc ngủ mỏi mệt của Trang; cô nằm nghiêng, mắt len lén khóc.
- Khủng long có thật không cô?
- Con lân có thật không cô ?
- Cô tiên có thật không cô?
Bọn trẻ con nhao nhao vây lấy cô trong buổi chiều phố huyện. Chủ nhật ấy, cô và anh bảo vệ đi theo bọn trẻ con ra đê. Tụi trẻ buộc lại đàn bò một góc, để mặc chúng thung dung gặm cỏ nhởn nhơ… Cô kể cho bọn trẻ nghe những câu chuyện cổ tích dài bất tận, về những người nghèo khổ, tốt bụng rồi sẽ được hạnh phúc. Buổi chiều trôi qua bình yên quá.
- Cô có ở lại đây mãi không cô?
Những ngước mắt nhìn cô, màu đen trong veo ngây thơ quá. Cô cười nhẹ xoa đầu đứa trẻ rồi lơ đãng nhìn bờ đê bạt ngàn xanh cỏ …


Cô không ngờ Vũ đến. Cô hờn giận, cô từ chối gặp, cô trốn chạy. Để rồi sau đó trên đường ray tàu, cô bé nhỏ, đen gầy, khóc nức nở và tấm tức trong vòng tay Vũ như đứa trẻ.
“Còn vài ngày nữa thôi nhưng anh không chờ nổi. Sắp hết 3 tháng dài rồi..
Anh chỉ muốn đón em về ngay lập tức. Em gầy và đen đi nhiều quá”
Cô thôi không khóc nữa mà kể cho Vũ nghe câu chuyện ngày xưa của mình, về nơi mà cô lớn lên, sinh sống 6 năm liền trước khi rời nơi đây lên thành phố. Tình yêu lại trở về, ấm áp hơn, nồng nàn hơn như bù đắp lại những tháng ngày bấp bênh chênh chao đã qua ấy.
Hết một mùa thu…
Vì tình yêu còn đọng lại trong kí ức tuổi thơ mà cô tìm đến nơi đây. Và cũng vì một tình yêu khác mà cô lại ra đi .
Anh bảo vệ bình thản tạm biệt cô với 1 nụ cười ấm. Anh biết người con gái ấy rồi sẽ ra đi. Nhưng bọn trẻ con, chúng ngây ngô không biết kìm nén, những ánh mắt hoang mang, giận dỗi, hụt hẫng của bọn trẻ làm cô không vui được. Có điều gì đau nhói ở trong tim.
Thành phố bước vào mùa đông, lạnh cóng. Cô và Vũ đính hôn với nhau. Nhưng tình yêu dù có mênh mang đến mấy vẫn có một khoảng buồn trống rỗng không lấp nổi.
Và rồi lá thư ấy đến, mắt cô như nhoà đi theo mỗi dòng chữ:
“…Cô tiêng là có thật. Cô dạy em biết đọc, biết viết. Cô tiêng kể cho em nghe rất nhiều truyện cổ tích về những cô tiêng khác.
Đêm, cô tiêng nằm hhóc.
Sáng hôm ấy có ngừi đem cô tiêng đi…”
Quỳnh gửi bài kiểm tra tập làm văn gần đây nhất của bé Dương cho cô. Cô học trò nhỏ của 3 tháng mùa thu ấy đã viết về cô – như một kỉ niệm đẹp của mình .
Cô mỉm cười sau mắt ướt, cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng và thanh thản. Rồi cô sẽ rủ Vũ về thăm lại Ngõ Hoa Phai …
Read more…

Blog Radio 138: Rồi em sẽ hết yêu anh

16:29 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 138: Rồi em sẽ hết yêu anh. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Bạn thân mến, chắc hẳn bạn còn nhở câu chuyện 5cm/s của cô gái trẻ Miao đã được chuyển thể trên Blog Radio cách đây khá lâu chứ? Câu chuyện ấy đã cho chúng ta biết vận tốc rơi của một giọt nước mắt là bao nhiêu. Hôm nay Blog Radio kể cho các bạn nghe một câu chuyện khác của Miao. Ở câu chuyện này, cô gái đã mượn bờ vai của một chàng trai, chàng trai của một cô gái khác. Cô gái của chúng ta trở thành một người “dùng trộm tình yêu”. Nhưng con đường tình yêu của cô gái ấy quá trơn và cô chẳng thể ngừng lại. Nhưng rồi cô phải có quyết định cho tình yêu cô đã phải hy sinh quá nhiều ấy… Mời bạn cùng lắng nghe và chia sẻ những cung bậc cảm xúc với Blog Radio 138, chuyển thể từ truyện ngắn Rồi em sẽ hết yêu anh của tác giả Miao.!

Blog Việt 

Gió thổi mạnh chiều hè. Khung cửa sắt run rẩy từng cơn như chính cô gái đang đứng ở đây. Cánh cửa gỗ đập mạnh theo từng chiều gió vút làm chòng chành chiếc bóng đơn điệu trong phòng, những âm thanh giật cục nặng nề giữa trời chiều xám ngắt. Đài báo có bão về Hà Nội. Mưa tầm tã rơi hắt vào cửa sổ căn gác nhỏ, nhuộm ướt cô gái. Da tím lại vì lạnh, cô co mình oằn oại ôm lấy tấm thân mong manh. Nước mắt đọng từng vũng dưới sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Chiệc điện thoại tút dài từng tiếng không có người nghe.
Đâu đó cách cô gái một vài căn nhà, người đàn ông trẻ vứt chiếc điện thoại run bần bật vào cốp xe, lạnh lùng đi vào nhà. Chiếc điện thoại đơn độc rung mãi rồi tắt ngấm. Đèn báo 86 cuộc gọi nhỡ rồi lại báo có cuộc gọi đến. Chiếc điện thoại lại tiếp tục reo vang ca khúc “một mình ” trong vô vọng.
Mối tình của cô cứ buồn bã bươn chải mãi. Ngày đó cô mới là một thiếu nữ mười tám ngây thơ, mắt sóng sánh ướt trong suốt như hồ thu, khi đấy anh mới chuyển đến khu nhà cô. Từng chiều tiếng bóng rổ đập dưới sân phá gãy tiếng đàn dương cầm của khiến cô gái húng hắng mắng anh ồn ào. Và rồi họ đổi lịch. Cô có thể chơi sớm hơn một chút. Anh sẽ ngồi dưới sân học bài rồi nghe cô đàn. Cô đàn xong anh có thể dạy cô chơi bóng. Anh nói âm nhạc tốt cho tâm hồn, nhưng việc cô giam mình trong nhà với nó khiến cô gầy và yếu ớt. Cô mỉm cười gật đầu.
Rồi thời gian trôi một cách tự nhiên. Cô cũng tự nhiên như thế mà yêu anh. Chỉ cần gặp anh, ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, nhìn anh mỉm cười là cô đã cảm thấy hạnh phúc. Dẫu biết anh đã yêu người con gái khác…. Anh và cô gái kia đã ba năm hạnh phúc bên nhau, họ đẹp đôi và yêu thương nhau tha thiết, cô vẫn ương bướng giữ lại tình yêu của mình. Chưa bao giờ cô cố khống chế hay làm cho mình hết yêu anh, bởi cô hiểu tất cả những gì cô có là thứ tình cảm này. Không phải anh, cô sẽ không thể yêu một ai khác. Bởi trong lời bài hát cô hay nghe cũng đã nói: “Vắng anh đời còn ai với ai ?”
Cô cứ lặng lẽ bên anh thế thôi. Không đòi hỏi nhiều. Cô không mong anh chia tay bởi cô ghét những người con trai không chung thủy và rõ ràng anh không phải một gã như thế. Cô giúp anh khi anh và bạn gái cãi nhau. Yên lặng lẽ nghe anh tâm sự khi có chuyện buồn trong tình yêu. Cô ngây người ra khi ánh mắt anh lấp lánh hạnh phúc, ánh mắt sáng tỏa ra những tia tình cảm diệu kì không dành cho cô. Những lúc đấy cô hay tự hỏi, liệu gió có gửi ánh mắt đấy đến người con gái kia không? Và môi anh nở nụ cười trìu mến khi gọi tên một cô gái khác. Không phải cô. Không phải cô. Và sẽ không bao giờ là cô cả. Với anh. Cô chỉ là một người bạn, một người em gái, một cô hàng xóm dễ thương không hơn. Và không bao giờ cô có thể trở thành một vai trò khác mà cô muốn với anh.
Tuy nhiên, cũng có đôi khi, trong màn đêm mịt mùng, cô mỉm cười với sự tưởng tượng đầy ích kỷ của mình. Cô nghĩ về một ngày mai! Khi cô gái kia thức dậy, nhận ra anh không phải hạnh phúc của cô ấy. Cô ấy bỗng yêu một chàng trai khác và thế là họ chia tay. Cô sẽ đến, thế chỗ cô ý, ôm anh thật chặt. Anh sẽ đau lắm, cô cũng sẽ đau khi thấy anh đau vì một người khác. Nhưng rồi sẽ ổn thôi. Cô sẽ bình lặng, kiên nhẫn ở cạnh, xoa dịu vết thương cho anh. Và rồi anh sẽ nhận ra sự tồn tại của cô. Một sự tồn tại thật khác, với một vai trò khác và một thứ tình cảm khác.


Nhưng ngày đấy không đến.
Chỉ có cái ngày mà trong một cơn say, cô tức giận, cô bất lực, ai oán lao ra màn mưa ướt sũng và khe khẽ.
- …Em yêu anh!
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khẽ buồn. Anh chạm vào khuôn mặt mềm mại, ướt nước mắt và nước mưa của cô. Tay anh ấm. To vào dày. Bàn tay mà cô luôn cố tỏ ra vô tư khi nắm vào nhưng trong tim loạn nhịp, đập rối bời nơi lồng ngực. Cô nhìn sâu vào mắt anh.
Anh đáp lại cái nhìn đấy. Đầy âu yếm, và dạt dào tình cảm. Nhưng cái nhìn đấy không phải là tình yêu và không bao giờ là tình yêu:
Anh nói:
- Anh không thể, nhưng anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Anh sẽ không bao giờ bỏ em đi. Anh hứa.
Cô ngừng khóc. Thế là quá đủ rồi.
Luôn luôn ở cạnh nhưng mãi mãi của không bao giờ anh là của cô.
Là ở cạnh chứ không phải thuộc về.
Quá đủ cho những nỗi đau rồi. Nước mắt cô chảy không rơi ra ngoài. Nó chảy ngược vào trong. Làm toàn thân cô bừng lên một cảm giác đau xót.
Cô sẽ không yêu anh nữa. Nhất định! Rồi cô sẽ hết yêu anh. Nhưng chữ “rồi” đấy không xảy ra, nó không xảy ra luôn hoặc nó diễn ra ở một tương lai rất xa. Và thế là cô lại mòn mỏi giữ lại tình yêu, giữ lại những niềm đau, giữ lại khuôn mặt bình thản, cố làm cho nó bình thản hơn nữa. Cô tiếp tục ở lại cạnh anh với tình yêu không hy vọng.
Chàng trai đối xử rất tốt với cô gái. Cái cách anh quan tâm, lắng nghe, chăm sóc, nhẫn nhịn cô nhiều hơn cách một người bạn hay một người anh trai đối xử với một người con gái. Anh hay mỉm cười khi điện thoại cô gọi đến, anh nhớ cô tha thiết mối chiều ở lại lớp học muộn. Anh thấy trái tim chao đảo cái giây phút cô nói yêu anh. Có đôi khi anh muốn ôm cô, vuốt tóc cô. Anh thích bên cạnh cô, nghe những câu truyện vu vơ không đầu không cuối cô kể. Anh hay ngơ ngác nhìn cô khi cô ngẩn người ra nhìn anh. Khi ánh mặt họ gặp nhau, anh sững lại rồi hốt hoảng quay đi. Anh thường mơ về cô. Ngày ngày nhớ lại hình ảnh cô bật cười khúc khích, tiếng cười cao vút phấp phới bay theo những ngày trời xanh.
Có lẽ anh cũng yêu cô.
Và vì đó chỉ là ” có lẽ thôi”
Nên để chắc chắn cho thứ thứ tình cảm khác. Anh đã chôn vùi cái mà ” có lẽ là tình yêu” với cô xuống tận sâu trái tim. Đè chặt nó bằng cách coi cô là một cô em gái đáng yêu… Chỉ thế thôi.
Nhưng,
Rồi một sớm ban mai, cô gái đứng trước cửa nhà anh. Khuôn mặt cô gầy gò và ướt đẫm nước mắt. Cô lao đến ôm chặt anh. Cơ thể cô nhỏ, gầy và run rẩy. Cô nghẹn ngào cố gắng bình tĩnh nói với anh.
- Anh để em yêu anh nhé, để em làm bạn gái của anh nhé. Anh cứ yêu chị ý đi, cứ ở bên cạnh chị ấy, chạy đến bất cứ khi nào chị ấy cần, nhưng anh cũng đừng giấu tình cảm anh dành cho em nữa. Hãy cứ ôm em khi anh muốn, đến với em khi anh cần. Em vẫn sẽ ở đây, chờ anh. Chờ những khi anh ở bên chị ý rồi và vẫn cần em, thì anh cứ đến với em nhé. Bởi em yêu anh lắm, em không đủ sức kiềm chế tình cảm của mình rồi. Thế là người con trai ôm chặt cô gái nhỏ, anh cúi xuống, mải miết hôn lấy đôi môi cô gái.
Anh nói với cô rằng: “Anh sẽ không bao giờ để em đi , anh sẽ không để mất em đâu”
Giây phút ấy cô cứ ngỡ cô là người hạnh phúc nhất thế giới.
Họ giấu được mối tình vụng trộm đó. Cô gái cũng vì tình yêu nhẫn nhin được suốt những ngày tháng dài. Cô vẫn kiên nhẫn ôm anh mỗi khi anh buồn về người con gái khác, khuyên nhủ cho chuyện tình cảm của anh và một người khác tốt hơn. Cô chấp nhận hôn đôi môi không chỉ hôn mình mình, chấp nhận lời yêu được chia sẻ. Chấp nhận những tối thẫn thờ với đèn vàng treo leo nơi trần nhà, ngả ngốn, chao đảo chiếc bóng đơn độc của mình. Những lúc vắng anh, cô hay nghe Hồng Nhung vang mãi bài hát “Một mình “. Cô khóc rất nhiều vì sự yếu ớt và bế tắc của mình. Cô biết mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu. Rằng cô quá dại dột, và ngu xuẩn khi biến mình thành người thứ ba, biến anh thành kẻ dối lừa. Và cô quá ích kỷ khi phá hoại cuộc tình đẹp đấy.
Cô đang mượn anh, mượn anh từ một cô gái khác.
Và nếu đã mượn thì nhất định phải trả lại.
Và mượn một cách lén lút như thế này thì chẳng khác dùng trộm.
Cô đang dùng trộm một tình yêu.
Thế nhưng con đường quá trơn và cô không thể ngừng lại. Thế nên cô cứ trượt dài trong sai trái. Cô cứ yêu anh để chờ một ngày nào đó sẽ hết yêu anh. Nhưng cô hiểu ngày đó không bao giờ đến .
Anh nói anh xin lỗi, anh sẽ kết hôn với cô gái kia. Rằng anh không làm gì được cho cô cả. Anh biết cô hay âm thầm khóc, cô hay phải cố gượng cười, anh chỉ mang lại đau khổ cho cô mà thôi. Mình ngừng lại đi. Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.
Giây phút đó, cô thấy mọi thứ ngừng lại, trái đất ngừng quay, đồng hồ ngừng chạy, âm thanh ngừng vang. Chỉ có nỗi đau ngày một lớn, nó nhen dần lên, bùng lên, nở to ra và hóa thành nước mắt. Cô gào thét , cô năn nỉ anh, cô mạt sát lòng tự trọng của mình, cố mọi cách mong anh đừng đi.
Nhưng anh vẫn cương quyết. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô và nói :
Anh đã nhầm, có lẽ anh chưa bao giờ yêu em. Tất cả chỉ là vì em yêu anh quá nhiều, thế nên tình yêu của em tự thân chảy trong cơ thể của anh, anh bị tình yêu của em nhấn chìm và anh cứ đắm mình trong đó. Nhưng chỉ thế thôi. Anh xin lỗi.
Cô ngẩn ra nhìn anh.
- Và anh không thể tiếp tục làm đau cả hai nữa. Em cũng đừng biến anh thành người xấu nữa. Lương tâm anh sẽ không yên nếu anh bỏ người con gái cũ để đến với em. Anh không thể biến anh thành kẻ tệ bạc, được mới nới cũ. Anh không thể để cô ý đau khổ. Cô ý không hề có lỗi. Và chuyện này nhất định phải có người hy sinh.
Anh đi, cô gái ngồi xụp xuống đất.
Vậy là cô sai ư?
Cô sai khi yêu anh và bảo anh yêu cô?
Cô sai khi anh cũng yêu cô và chấp nhận lời đề nghị đấy.
Là cô sai ư? Khi anh muốn ngừng lại còn cô chẳng đủ sức để trở về…
Và tại sao? Tại sao cô bị bỏ lại, tại sao cô lại  trở thành vật hy sinh đầy đau đớn tức tưởi cho tình cảm 3 người có lối thoát. Sao cô phải tấm tức một mình khi anh và cô gái kia trở về những ngày hạnh phúc? Rồi họ sẽ ôm nhau khi tình cảm của họ vượt qua sóng gió, họ trở về với nhau sau những khó khăn chia cắt là cô. Rồi bao lời nói, bao câu hứa sẽ chẳng xa cô, sẽ mãi mãi ở lại nắm chặt tay cô dẫu có chuyện gì xảy ra anh đều để bay mất. Không có cách gì tìm lại đươc. Anh tráo trở nói với cô rằng cứ coi như anh là kẻ thất hứa. Coi anh là kẻ thất hứa, cô sẽ hết đau ư? Hay sẽ lại càng đau hơn khi thấy anh đã nhẫn tâm tới thế nào để có thể trắng trợn nói với cô như thế. Phải chăng khi đã đi, anh sẽ rũ mọi trách nhiệm. Anh đâu có còn muốn ở lại để phải giữ gìn một lời hứa cho tình cảm chắc bền, cho tình yêu thêm đẹp. Mà đến tình yêu của cô anh cũng không cần, thì anh cần gì những suy nghĩ tốt đẹp của cô với anh. Thế nên anh cứ phũ phàng như thế thôi.
Lời hứa đôi khi cũng chỉ là lời nói.
Mà lời nói gió bay.
Nước mắt lăn dài mãi. Cô không chấp nhận, cô không muốn sau bao khó khăn lại trở về đợn độc một mình như khúc hát kia. Cô thảm thiết bấm điện thoại cho người con trai. Những tiếng tút mệt mỏi vang dài rồi lận đận biết mất trong không khí. Người con trai đã không bao giờ nhấc máy. Chỉ có câu hỏi hai chữ cụt lủn “Tại sao?” khắc khoải , uể oải ở lại với cô.
Thu đến, lá vàng xơ xác, cây bắt đầu khẳng khiu heo mòn, nắng dịu dàng từng cơn heo hắt. Cô gái thong dong, đơn lẻ giữa hai hàng cây trên phố Phan Đình Phùng. Phố không thơm mùi hoa sữa , phố ồn áo tiếng xe át tiếng lá khô bị dẫm gãy, át tiếng cô gái yếu ớt hát mãi khúc hát ” Một mình “
Cô gái yêu một người đàn ông trẻ. Nhưng người đàn ông ấy không đơn độc. Anh ta cũng không yêu một mình cô gái. Anh ta sắp làm đám cưới và giờ anh ta đang đứng đây chụp ảnh cưới .
Cô gái yêu nhất con phố này. Phố đẹp, hai hàng cây cổ thụ vững chắc trải dài mãi trên đường. Những tia nắng loang lổ đổ những chiếc bóng xuống vỉa hè. Lá du dương đu mình rụng từng cơn run rẩy. Trống trường Phan Đình Phùng chốc chốc điểm từng tiếng vội vàng, hối hả. Người đàn ông cô gái yêu nhất, đứng trên con phố cô gái yêu nhất, anh ta ôm người con gái khác. Và nở những nụ cười hạnh phúc nhất cô gái từng thấy ở anh ta.
Anh ta không hối hận và có lẽ sẽ chẳng bao giờ hối hận về lựa chọn bỏ lại một người.

Anh ta không hối hận vì để mất cô.

Anh ta đang hạnh phúc.
Nước mắt cô gái lăn dài.
Giọng nức nở hát từng lời cuối của bài hát: “Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ, cô đơn cùng với tôi về ”
Nhưng cô đơn sẽ chỉ về với cô một đoạn đường thôi. Ở cuối con đường kia, rồi cô sẽ gặp một người con trai thật sự yêu cô. Chỉ thật sự yêu một mình cô mà thôi. Và khi đấy người con trai ấy sẽ là của cô. Thật sự là của cô chứ không phải chỉ là ” luôn bên cạnh” nữa.
” Rồi cô sẽ hết yêu anh” Hết nhanh, hay chậm thì rồi nó cũng sẽ hết. Tình yêu không được nuôi dưỡng, dù rực rỡ mạnh thế nào chăng nữa cũng sẽ héo mòn dần. Khi nó chết đi, cô sẽ cẩn thận cất nó vào một góc nhỏ trái tim mình. Và ngày đấy, cô có thể thanh thản đến với tình yêu khác. Một tình yêu đúng nghĩa hơn, một tình yêu mà cô không bao giờ phải mong nó hết, một tình yêu mà cô được yêu lại trọn vẹn hơn. Tình yêu chăm sóc tình yêu, tình yêu nuôi sống tình yêu. Nếu được thế, thì chỉ từ một ngọn lửa tình cảm nhỏ thôi, cũng sẽ hóa thành tình yêu bùng cháy. Và tình yêu duy trì tình yêu, chứ sẽ không để nó chết héo mòn từng ngày một nữa.
Nên giờ, cô chỉ đơn thuần phải chờ đợi, không sớm thì muộn, rồi cái ngày đó cũng sẽ đến thôi, cái ngày mà rồi thì cô cũng sẽ hết yêu anh… 
Theo blogradio.vn
Read more…

Blog Radio 137: Em, anh – Ta đã từng yêu?

16:27 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 137: Em, anh – Ta đã từng yêu?. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Tuần trước chúng ta vừa nghe tâm sự Em đang đi trên con đường đợi chờ với một kết thúc buồn, cô gái ấy vẫn giữ lời hứa chờ đợi dù chàng trai không còn giữ lời khi hạnh phúc những tưởng như chỉ còn 1 tháng nữa là đong đầy viên mãn… Như những dòng tiếp nối cảm xúc của tâm sự tuần trước bạn vừa nghe, Blog Radio tuần này gửi tới bạn những dòng viết của một cô gái khác, cô gái có nick name Nâu Đá. Mời bạn cùng lắng nghe, bởi tâm sự nào cũng cần được sẻ chia để cảm thông, nhẹ lòng và vững vàng bước tiếp!
Blog Radio - Có một ngày như thế!

Một ngày em không còn mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, không còn chờ cuộc điện thoại chúc em một giấc ngủ ngoan…
Một ngày em không nhớ anh đến cuồng quay, không mân mê những món quà anh tặng…
Một ngày em không còn thấy anh trong những giấc mơ, không còn nghĩ về anh khi thức giấc và mỉm cười khi đêm về…
Một ngày em hững hờ với tất cả những kỉ niệm chúng ta, em cười nhạt với bức ảnh ngày nào mình chụp…
Một ngày như thế…
Và đã có những ngày như thế, anh yêu!
Một ngày em lang thang qua những con đường, quên mất những bước chân thân thương của em – anh, của chúng ta…
Một ngày em không còn nhớ nổi đâu là vị trí anh ngồi, chiếc áo anh mặc hay những lời anh nói…
Một ngày em hoá bình yên khi nghe những giai điệu quen thuộc ngân nga trong điện thoại…
Một ngày em không phân biệt được ly nâu đá anh pha và ly nâu đá em pha khác nhau như thế nào…
Một ngày em giật mình trong thảng thốt : Em, anh, chúng ta đã từng yêu?
Ảnh minh họa:  vi.sualize
Em đã quên mất rồi đấy chứ, quên những dỗi hờn khi còn ở bên anh. Em đã quên cả tiếng cười của anh, quên cái ôm dịu dàng, quên cái lừ mắt trách móc. Em đã quên như thể mình chưa từng yêu, em đã quên cảm giác được dựa vào anh, tin cẩn, ấm áp.
Em đã không thể nhớ thêm nhiều nữa, đã không nhớ nổi những biệt danh ngồ ngộ anh dành riêng cho em. Em đã không nhớ chính xác ngày chúng ta gặp nhau, ngày em – anh chúng ta quay lưng bước đi hay bất kể những ngày kỉ niệm của cả hai.
Em đã không thể tin đấy chứ. Giống như một giấc mơ ngọt ngào anh dành cho em, một buổi sáng tỉnh giấc, chúng ta đã vội vã đi hai con đường khác nhau. Em vẫn luôn ngỡ ngàng. Em vẫn luôn hồ nghi. Trong giấc mơ ấy anh đã yêu em?
Người ta thường bảo: vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ thật nhiều. Chính bởi thời gian bên nhau quá ngắn nên những phút giây đẹp đẽ ấy lại trở thành thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất.
Vậy mà em quên mất…
Vậy mà em xa lánh…
Vậy mà em dửng dưng như chưa từng có anh bên đời…
Vậy mà em lạnh lùng…
Vậy mà em như thể một người xa lạ…
Em vẫn luôn tự hỏi chính mình: Ngày ấy, em đã yêu anh?

Anh đến với em như thể một giấc mơ. Miên man, ngọt ngào, dịu dàng và đẹp biết bao. Ngay cả khi nhắm mắt lại, em cũng thấy mình mỉm cười. Em mơ hồ sống trong những hạnh phúc chóng vánh bên anh, mơ hồ trong tình yêu chớp nhoáng mình dành cho nhau.
Em đến với anh như thể một cơn gió. Gió thổi tơi bời đất trời, ngả nghiêng hàng cây, tung bay lá trên con đường vắng lặng. Nhưng gió là chốc lát, là thoáng qua, là một chút dư vị và tiếc nuối.
Ta đến với nhau như thể cơn mưa chớm hạ. Cơn mưa giông mát lành một ngày đầy nắng ồ ạt kéo đến, ta vội vàng chạy vào nhau bằng những tiếng cười trong trẻo. Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp loáng nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên làm khô tất cả.

Và em những tưởng nắng lên làm khô tất cả…
Và em những tưởng đã có những ngày như thế…
Và em những tưởng em đã cạn những nhớ mong rồi đấy chứ…
Và em ngu ngơ tự khép lại những yêu thương trong trái tim chật hẹp…

Em đâu biết, một phần trong em vẫn luôn yêu anh.
Một phần trong em nhớ anh quay quắt. Một phần trong em vẫn luôn âm thầm gọi tên anh. Một phần trong em tìm anh trong những cơn mơ. Một phần trong em day dứt khôn nguôi.
Một phần trong em vẫn yêu anh như ngày nào… Một phần nhỏ nhoi lặng lẽ trong em, lúc dửng dưng, lúc cồn cào sóng sánh.
Ảnh minh họa:  vi.sualize
Và như thế đấy anh. Em chông chênh giữa hai đầu quên – nhớ. Em đối diện với chính em, với những xúc cảm tưởng đã khoá chặt mỗi lúc mưa xuống, mỗi lúc đêm về. Em vỗ về trái tim nhỏ bé bằng những lạnh lùng, thờ ơ để rồi nghe một-phần-trong-em khao khát yêu thương, một-phần-trong-em như một đứa trẻ ngỗ nghịch, hiếu thắng.
Phố về đêm. Tĩnh lặng. Em soi mình trong những kí ức về anh.
“Này anh” – Em nắn nót nhấn từng kí tự như đứa học sinh lớp một sau không biết bao lần xoá đi xoá lại.
Một, hai phút trôi qua. Ba, bốn… Không thấy tín hiệu trả lời.
“Không phải em nhớ anh. Em chỉ đang nghĩ: Liệu có phải chúng ta đã từng bên nhau” – em nhấn nhá nhắn thêm một tin nữa.
Và anh im lặng như anh vẫn như thế, như lúc xa nhau anh không nói một lời. Sự im lặng đủ khiến em hiểu ra tất cả.
Một phần trong em đã sai lầm. Một phần trong em vẫn luôn hi vọng những điều không thể. Một phần trong em lại dai dẳng những nỗi đau xưa cũ…
Em xoay mình trong giấc ngủ. Ngày mai, lại bắt đầu những ngày như thế.
Theo blogradio.vn
Read more…

Len đỏ

09:38 |

Tôi đã cố gắng rất nhiều vì anh và rồi…cuối cùng tôi đã tìm thấy anh

Tôi gặp em vào một sáng sớm trời còn đẫm hơi sương, giữa sân trường. Từng cơn gió lạnh ùa đến cuốn tung những chiếc lá chẳng còn màu xanh…Tôi nhận ra đông về khi áo khoác mỏng chẳng đủ ấm, tắm nước lạnh mỗi đêm trở thành một điều gì đó quá xa xỉ. Tôi nhận ra đông về khi quần sooc ngắn dần ít xuất hiện ngoài phố, legging và quần tất đen sì lên ngôi. Tôi nhận ra đông về khi cây thôi không còn xanh lá, nền trời xám xịt âm u và từng cơn gió thốc lạnh.
Sáng sớm xách xe phi đến trường, áo len dày ấm áp, converse cao cổ bao lấy chân. Tôi không phải một thằng con trai ngang tàng sẵn sàng mặc một manh áo mỏng phi ầm ầm giữa cái tiết trời như thế này. Tôi cẩn thận với sức khỏe của mình. Sức đề kháng không tốt lắm, tôi ghét sụt sịt vào mùa đông. Thật tệ! Bị cảm, uống thuốc, buồn ngủ. Hệ quả tất yếu. Và giữa tiết đông lạnh căm căm thế này, việc rất muốn ngủ mà chẳng thể cuộn tròn trong chăn ấm thật kinh khủng.
Tôi không muốn ốm vào giữa đông lạnh. Vì thế, tôi rất cẩn thận với sức khỏe của mình. Và hình như, em cũng vậy.
Tôi gặp em vào một sáng sớm trời còn đẫm hơi sương, giữa sân trường. Từng cơn gió lạnh ùa đến cuốn tung những chiếc lá chẳng còn màu xanh. Em mặc một áo khoác len dày, quần đen và converse màu đỏ. Tóc em buông xõa, lọn tóc to ánh màu đồng. Chiếc khăn len đỏ rực, to sụ quần nhiều vòng quanh cổ, che gần nửa gương mặt em. Đúng vậy, chiếc khăn ấy rất lớn, rất sáng, sáng rực cả một góc đông u ám.
Len đỏ - 1
Tôi gặp em vào một ngày đông và yêu em từ đấy (Ảnh minh họa)
Có lẽ vì chiếc khăn ấy mà tôi ấn tượng với em. Ấn tượng với em, lại phát hiện ra rằng nụ cười em rất đẹp. Nụ cười nở rộ trên môi, bừng sáng cả khuôn mặt. Không hề khó cho một nick FB, một số điện thoại và nhất là một cái tên. Tôi thường gọi em là Len, vì ấn tượng ban đầu.
Len là một cô bé dễ cười, em cười đẹp, tiếng cười giòn tan. Như ngắng ngày không mây, rạng rỡ và óng vàng.Tôi bắt đầu nhắn tin cho em, một tin nhắn làm quen đơn giản: “Love ur smile, the girl’s in red. Coffee with me, ok?” Tôi chẳng hề giỏi tiếng anh. Rất nhanh sau đó, tôi nhận được một tin nhắn trả lời “Đồng ý. Nhưng mà, trà sữa được không?!?”Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều hôm ấy. Mưa phùn nhẹ, ghế đá sân trường, hai cốc trà sữa đầy đá lạnh.Em vẫn khăn len đỏ ấm rực, đến bên tôi chẳng chút thắc mắc “Là anh phải không?” Như đã quen từ rất lâu rồi, em tự nhiên ngồi xuống bên tôi, khoe lúm đồng tiền rất sâu. Tôi đưa em ly trà sữa trên tay. Bạc hà chocolate, vị mà tôi thường uống.
“Sao anh biết em thích vị này?!?” Em nhìn tôi cười tít mắt, môi hồng chu lên.
Tôi ngạc nhiên nhìn em, lại một thoáng xao động. Tôi bật cười. Hình như đã thích em mất rồi.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên?!?
Làm gì có.
Thích vu vơ!! Gió mỗi sớm mai đâu thể tạo nên cơn bão lớn?
Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều hôm ấy. Gió se lạnh và mưa dịu dàng.
***
Tháng 12 tôi bù đầu trong lịch học dày đặc, những buổi luyện đề dồn dập. Stress. Chọn con đường mà tôi muốn, sẽ khó khăn. Theo con đường mà bố mẹ đã vạch sẵn, là điều đúng đắn hơn? Hoang mang và mất phương hướng.
Tôi bộn bề trong những hoạch định cho tương lai, bỏ quên đi vài điều thực sự quan trọng. Đều đặn mỗi tối, Len nhắn tin chúc tôi ngủ ngoan, một vài tin nhắn qua lại. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đôi khi, em p.m tôi trên FB. Một vài lần, tôi trả lời. Những lần khác, tin nhắn của em lẫn trong hàng đống noti mà tôi bỏ quên mất. Thức đêm khiến tôi không thể dậy sớm vào mỗi sáng mùa đông. Vẫn converse cao cổ, vẫn áo len dày ấm áp. Chẳng hiểu sao, cái lạnh thấm vào người khiến tôi lên cơn sụt sịt
Giờ Địa lý, tôi nổi hứng bùng học. Nhớ đến khuôn mặt lúc nào cũng buồn bã và giọng nói không âm sắc của bà giáo sắp đến tuổi về hưu, bỗng nhiên tôi thấy sợ.
Tôi thả mình xuống một ghế đá nơi gốc cây rất to, mắt khép hờ. Phải hơn một tháng rồi, giờ mới có thể tĩnh lặng đôi chút. Gió thổi nhẹ, dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Tôi thoáng thấy một sắc đỏ lướt qua.“Nhớ em không?!?”
Tiếng nói lanh lảnh, mơ hồ. Giọng nói rất quen. Tôi giật mình, mở mắt.“Sao em lại ở đây?”
Len tròn xoe mắt nhìn tôi, em lại cười. Lúm tiền rất sâu, nụ cười rực rỡ. Hình như, rất lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy nụ cười ấy, ở khoảnh khắc gần như thế này. Tôi chợt nhận ra, tôi đã quên mất điều gì. “Của anh này.” Len đưa tôi chiếc khăn len đỏ to sụ, rất dày “Giáng sinh vui vẻ.” Thậm chí tôi còn không thể nhớ nổi hôm nay là Giáng sinh. Ngỡ ngàng. Nghe văng vẳng bên tai những tham âm vui tươi quen thuộc.
“Này em, màu đỏ là màu của mùa đông phải không?”
“Sao anh lại hỏi vậy?”
“Đến ông già Noel còn mặc một bộ đồ đỏ rực từ đầu đến chân cơ mà.”
Len đỏ - 2
Niềm hy vọng không phải do ai ban phát mà là tự bản thân tìm thấy được. Hạnh phúc cũng vậy. (Ảnh minh họa)
Em nhìn tôi, bật cười. Len vẫn thường dễ cười như vậy. Tôi yêu cái cách em cười, khóe môi mở rộng và ánh mắt rất trong. Bất giác, tôi đưa tay chạm vào má em. Cặp má phính lại càng mềm hơn khi đông về. Len mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên và thôi không còn mỉm cười.
Tôi cúi xuống, rất chậm, chạm môi mình lên trán em, rất nhẹ. Len vẫn giữ nguyên nét mặt ngây ngô ấy, nhìn tôi.Gió đông từng cơn tràn qua, rất lạnh. Khăn len đỏ, ấm áp. Liệu em có cảm nhận được rằng, tôi đã thôi không còn sợ cái lạnh của mùa đông, từ khoảnh khắc ấy. Khi em đưa tôi chiếc khăn len màu đỏ. Gió mỗi sớm mai cũng có thể tạo nên cơn bão lớn. Chỉ là, cần chút xúc tác thôi…
***Có một người con trai mà tôi đã thích đơn phương từ lâu. Anh không đẹp trai nhưng anh cao cao gầy gầy và có một cặp kính trên sống mũi. Anh không phong trần, mà trái lại, anh luôn ấm sực mỗi khi đông về. Có một lần, thấy status của anh trên FB “Đông lạnh. Không được ốm. Phải ấm áp thôi”, tôi lập tức mỉm cười tự hỏi, điều gì khiến anh không thể ốm vào mùa đông, chứ không phải là bất kỳ mùa nào khác.
Thực ra, tôi chưa bao giờ cố công tìm câu trả lời. Chỉ cần biết là, anh luôn thích ấm áp khi đông về. Ngay sau đó, tôi đã khoác ngay lên mình thêm một lớp áo khoác, khăn len đỏ và converse cao cổ.
Kẻ yêu đơn phương có bao giờ thôi hành động ngốc nghếch không? Có! Khi thôi không còn yêu đơn phương nữa. Anh thường hay đến muộn, còn tôi, lại luôn đến sớm. Tôi không thể từ bỏ thói quen cố hữu của mình chỉ vì một người thậm chí còn không mấy quan tâm đến sự tồn tại của tôi.
Dậy sớm vào mỗi sáng mùa đông, đến trường khi cổng trường vừa mới mở. Sương mờ, cacao nóng, một cuốn sách dở dang. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp anh vào buổi sáng hôm đó. Và cũng sẽ chẳng ngờ tới tin nhắn tôi nhận được buổi tối vài ngày sau đó.
Tình cảm đơn phương vốn một mình gặm nhấm. Khi vui, khi buồn. Được đáp lại hay không, không phải việc quá phải để tâm. Nay, tình cảm ấy đột nhiên bị xáo động. Khiến tôi vừa vui thích, lại vừa hoang mang, lo sợ.Điều tôi lo sợ hình như đã đến. Một thời gian ngắn sau những tin nhắn đùa vui mỗi tối, những câu chuyện tạp nham mỗi sáng, anh dần quên mất tôi.
Cảm giác bị lãng quên là một cảm giác khó chịu đến không tả. Nó còn tệ hơn cả bệnh cảm cúm mùa đông. Tôi đã khóc, một chút, cho thứ cảm xúc tôi chưa bao giờ có được. Trời mỗi lúc mỗi lạnh, cũng là khi những bản nhạc giáng sinh vang lên thường xuyên hơn. Đột nhiên, tôi nghĩ, cần phải làm điều gì đó cho anh. Chẳng còn thời gian cho những ủy mị khóc lóc. Cố gắng làm một điều gì đấy, chẳng phải là có ý nghĩa hơn sao?
Niềm hy vọng không phải do ai ban phát mà là tự bản thân tìm thấy được. Hạnh phúc cũng vậy. Màu đỏ là màu của mùa đông ( Đến ông già Noel còn ưa sắc đỏ cơ mà ). Vì thế, tôi đã chọn len đỏ cho chiếc khăn dành tặng anh.
Đan một chiếc khăn bình thường là một việc đơn giản, nhưng không phải đối với một đứa con gái vụng về và hậu đậu kinh khủng như tôi. Thức hàng đêm không còn là việc xa lạ. Thói quen dậy sớm mỗi sáng, dần gác lại.Khăn len đỏ cho ngày đông ấm áp, hy vọng, anh sẽ nhớ ra được anh đã quên mất điều gì… nụ cười của anh đã đánh rơi ở đâu mất rồi?
24/12, mang khăn len đến trường, chờ anh và tìm anh.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy anh rồi.
Read more…

Lấy ở đâu ra!!!!

09:37 |

Mời các bạn đến với truyện cười hay nhất: Lấy ở đâu ra!!!!, truyện cười học đường hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Lấy ở đâu ra!!!!

Thuyền trưởng hỏi thi một thí sinh của trường hàng hải :
- Nếu cơn bão đến từ phía bên phải con tàu thì anh sẽ làm gì ?
- Tôi sẽ thả neo.
- Từ phía mũi tàu ?
- Tôi thả neo thứ hai.
- Từ phía đuôi tàu ?
- Tôi thả cái neo nữa.
- Anh lấy ở đâu ra nhiều neo thế ?
- Thế thưa thầy lấy ở đâu ra mà nhiều bão như vậy ? 

2. Thầy đồ làm biếng 

Có một thầy đồ rất lười biếng, thường kiếm cớ để không phải dạy dỗ gì cả. Một hôm ông vào lớp hỏi học trò :
- Tụi bây biết hôm nay học cái gì không ?
Cả lớp trả lời :
- Thưa thầy không !
Thầy đồ tỏ vẻ giận dữ :
- Không biết ? Vậy tụi mày tới trường để làm cái gì ? Cút về hết đi !
Đám học trò khúm núm kéo về hết và bàn với nhau là lần sau thầy có hỏi thì sẽ trả lời biết xem thầy tính sao.
Hôm sau, thầy giáo lại hỏi :
- Hôm nay tụi bây biết sẽ học cái gì không ?
Cả lớp đồng thanh trả lời :
- Dạ biết !
- Đã biết hết rồi thì tụi bây còn ở đây làm cái gì vậy? Về hết đi !
Tụi học trò tức lắm, cho nên bàn rằng kì sau thầy có hỏi thì nửa lớp sẽ trả lời “có” và nửa lớp sẽ trả lời “không” coi thầy tính sao.
Ngày kế tiếp thầy hỏi :
- Bây biết hôm nay học cái gì không ?
Nửa lớp trả lời :
- Thưa biết !
Nửa lớp trả lời :
- Thưa không !
- Vậy thì đứa nào biết ở lại dạy mấy đứa không biết, còn tao về ! 
Read more…

Kim trọng là ai?????

09:36 |

Đọc truyện cười hay nhất: Kim trọng là ai?????, chúc các bạn có những giây phút thư giãn cùng truyện cười học đường

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Kim trọng là ai?????

A: Kim Trọng là ai ?
B: Kim Trọng còn có tên gọi khác là Trọng Thủy, là con trai của An Dương Vương, nổi tiếng đẹp trai, đã kết hôn với chị Dậu và đẻ ra anh Chí Phèo ấy.Mày ngu văn quá!
A: Mày giỏi. Tao thích Nobita con của Kim Trọng, hát hay nổi tiếng
C: Bậy ! Kim Trọng là con của Kim Luân Pháp Vương, cháu của Kim Dung, và là sư đệ của Kim Bình Mai, là số 2 sau Kim Siêu Quần, nhà ở Kim Liên, làm kim khí, sưu tập kim cương hay nuôi kim quy, con là Kim Bum mới nhập quốc tịch Hàn ấy, mày chả biết gì cả, kém!! quá, chẹp chẹp..
B: @C: Mày nhầm rồi. KT nhà ở Kim Mã, chuyên bán kim chi, mới là bố của Kim Bum cơ mà. Còn anh KT làm kim khí ấy, là bạn của Kim Jong Il, có con là Kim Tae Hee. Đã dốt mà còn thích khoe khoang
A: Nobita sao hát hay bằng Luffy, con anh Songoku được
D: @All: Mấy thằng đã ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm. Nguyễn Khuyến viết truyện Kiều cho chúng mày chế thế à
B: Thằng đần này, truyện Kiều của Nguyễn Bính cơ mà 

2. Bản kiểm điểm

Kính gửi cô giáo chủ nhiệm.
Hôm qua, trong giờ ra chơi, bạn Hiếu ngồi cạnh em loay hoay phẫu thuật cái bút mực. Dù bạn không cố tình song lực quán tính vẫn khiến mực rơi vào áo em. Bạn ấy không hề xin lỗi cũng như không chịu chấm dứt ngay việc giải phẫu vật đáng ra nên đưa vào viện bảo tàng từ lâu rồi. Máu dồn vào tim khiến em đã dùng 1 lực xấp xỉ 400N tác dụng lên người bạn ấy trong khoảng thời gian xấp xỉ 0,5s. Vì xung của lực bằng độ biến thiên động lượng nên đáng ra bạn ấy phải chuyển động lùi nhưng thật tiếc, bạn ấy béo quá, phản lực tác động lên tay em còn lớn hơn cả 400N kia. Theo phản xạ tự vệ, bạn ấy lao vào em với vận tốc khá lớn, không một chút do dự. Kết quả là em bị bắn vào tường, mà tường lại nặng hơn em rất nhiều. Tuân theo định luật III Newton, tường đứng yên, em bật ngược trở lại.
Tuy có hơi đau nhưng do cay cú, em liền áp dụng ngay định luật “Húc”. Chỉ tại tội thừa mỡ nên va chạm giữa đầu em và bụng bạn ấy là … va chạm dẻo, lực của em bị triệt tiêu. Liên tiếp sau đó là một chuỗi quy tắc bàn tay trái, quy tắc bàn tay phải khiến em bị dao động với tần số lớn. Đến lúc này, em không còn đủ sức chiến đấu nữa vì theo một vế của định luật bảo toàn năng lượng thì năng lượng không tự nhiên sinh ra, trong khi bữa sáng của em lại có hạn. Biết thân biết phận, em đã dựa vào Định luật bảo toàn tính mạng mà tự rút lui ôm hận về nhà.
Hôm nay, em viết bản kiểm điểm này để mong cô tha thứ. Em hứa lần sau nếu có đánh nhau, em sẽ chuẩn bị bữa sáng chu đáo hơn hay ít ra, cũng chọn đứa gầy hơn em làm đối thủ. 

3. Phân biệt S và X 

Trong giờ ngữ pháp, cô giáo nói:
Hôm nay chúng ta hoc cách phân biệt sờ nặng và sờ nhẹ. Để cho các em dể nhớ cô chỉ cho các em nhé. Các em có nhìn tháy chữ “S” này không? các em có thấy có cái mỏ như mỏ chim không? Còn đây là chữ sờ nhẹ “X”, trong nó giống như cánh bướm.
Cả lớp cùng đồng thanh đọc với cô sau đó cô bảo:
- Bây giờ các em đã biết thế nào là sờ nặng, thế nào là sờ nhẹ rồi, em nào lấy ví dụ cho cô nào ?
Một bạn gái đứng lên:
_ Em thưa cô, sờ chim là sờ sung sướng ạ !
Cô giáo:
- Đúng rồi em giỏi quá, đấy là sờ nặng, còn sờ nhẹ ai lấy vi dụ về sờ nhẹ nào ?
Một em trai phát biểu:
-Sờ bướm là sờ xấu xa ạ!
_ Ôi, các em giỏi quá, đúng rôì, giờ chúng ta đọc lại cho thật thuộc nhé.
Và cả lớp đồng thanh đọc:
Sờ nặng là sờ chim
Sờ chim là sờ sung sướng
sờ nhẹ là sờ bướm
sờ bướm là sờ xấu xa … 
Read more…