TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

List truyện ngôn tình hay nhất

15:54 |
Read more…

3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!

15:56 |

Để em kể anh nghe, về tình yêu! Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, một người cần anh hơn em! 3 năm chờ đợi…vì cô ấy cần a!

Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ những lần đầu. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái bên cạnh.
3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của cô ấy, thế nên em không ngại ngần nói chuyện với anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành anh em thân thiết vô cùng.
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói và đùa không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau  mỗi tối, và  Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy.  Anh không xuống chơi nhưng lại nhắn tin, gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm. Em vốn cảm thấy mình như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh.
Em thường hỏi anh những câu thật ngô nghê:
- “Liệu có một ngày nào đó, anh rời xa em không? Đứng trước anh em luôn có cảm giác có lỗi với cô ấy.” Hoặc một câu mà lần nào nghe anh cũng phì cười: “Em quay lưng lại với anh, anh có thôi em không?”. Sau mỗi lần như vậy, anh thường tự hỏi chính mình: “Em quay lưng lại với anh, liệu anh có còn yêu em không khi mà em đã không còn tình cảm?”.
Có lẽ người ta sẽ cho em là khùng điên khi em quyết định giúp anh đến với cô ấy. Điều đó thật nực cười! Nhưng em nghĩ khác. Anh không phải là món đồ để em nhường lại, Anh có trái tim, có tình cảm và có những suy nghĩ của riêng mình. Và lí do mà em quyết định dừng lại để anh ở bên cô ấy chính là vì em biết chỉ có tình yêu anh dành cho cô ấy mới giúp cô ấy yêu cuộc sống này.
Cô gái đó có khoảng cách xa anh nhưng cái cảm giác muốn … anh vì sợ sệt hiện rõ lên đôi mắt. Cô ấy mím chặt đôi môi để ngăn không khóc, để ngăn không cho sự run rẩy biểu hiện ra bên ngoài. Nhìn cô ấy em không còn cảm giác ghen tuông và tức tối mà thay vào đó là một sự thương cảm. Có lẽ nào, cô ấy cần anh hơn em?
Em là một người con gái mạnh mẽ. Em không giống những người con gái, yếu đuối, hay khóc và lụy tình đâu. Em luôn giữ cho mình lí trí ở trạng thái mạnh mẽ nhất. Có đôi lần anh cũng từng nói sự cứng rắn của em làm anh cảm thấy không đúng với em. Anh cũng muốn được như bao người đàn ông khác, được thấy mình mạnh mẽ và che chở cho người con gái mình yêu. Nhưng sự mạnh mẽ của em làm anh cảm thấy rằng không có anh, em muốn tốt cho anh và cô ấy.
Em cứ cố gồng mình lên để tự giải quyết hết mọi việc. Em không nhận ra trong mắt anh có sự thất vọng khi mỗi lần anh muốn làm giúp em điều gì em đều chối từ và tự làm. Anh khâm phục em nhưng cũng dần cảm thấy xa vì em dường như đóng mọi cách cửa để anh thấy rằng: Em cần anh!
Anh đã từng kể cho em nghe về mọi chuyện cô bé ấy. Một cô bé gặp nhiều thiếu thốn trong tình cảm. Anh nói cô bé ấy có phần giống em, có nghị lực nhưng dường như cô bé ấy yếu đuối hơn em. Cô bé ấy có thể dám đương đầu với những bất công nhưng khi ở bên anh – một người mà cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể khóc ngon lành. Em đã lo sợ. Lo sợ thực sự. Nhưng một lần nữa, sự gan lì của em đã khiến em phạm sai lầm.
Thế mà có ngày anh lại đứng trước em để nói với em rằng: “Xin em hãy giữ anh lại, vì anh đang say nắng một người con gái khác. Đừng để anh ra đi như vậy”. Em sững sờ nhưng em không khóc. Có lẽ điều đó là một tổn thương lớn với anh. Khi người ta muốn ở lại mà không nhận được sự níu kéo thì điều đó còn đau khổ hơn là ra đi. Anh đã đợi chờ ở em một sự yếu mềm, một câu nói giận hờn, trách móc chẳng hạn nhưng em vẫn cố gồng mình lên chứng tỏ rằng em vẫn bình thường.
Em không nghĩ mình thất bại trong tình yêu này, cũng không nghĩ anh là kẻ phản bội và càng không nghĩ cô ấy là kẻ cướp người yêu. Em chỉ nghĩ rằng tình yêu cần một sự tinh tế để níu giữ.  Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, cần anh hơn em!

Read more…

Đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?

09:23 |
Truyện ngắn tình yêu – Chị tôi không phải là người phụ nữ xinh đẹp, hay nói đúng hơn là một người phụ nữ có diện mạo bình thường đến mức xấu xí (như người ta vẫn thường xì xầm sau lưng mỗi khi nhìn thấy chị).
Truyện ngắn tình yêu - Truyện hay
Truyện ngắn tình yêu – Truyện hay

Chị tôi gầy, dáng dong dỏng cao, làn da trắng bệt tai tái như người bị bệnh lâu ngày cách li với ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, khuôn mặt chị lại lấm tấm tàn nhang, nghe mẹ tôi bảo là do lúc nhỏ chị bị bệnh sởi hành, xuất hết ra trên mặt không chữa được, lại cộng thêm các bệnh về đường ruột khiến cơ thể chị không hấp thụ được dưỡng chất, cho nên cơ thể mới yếu ớt và xanh xao như thế. Tính tình chị tôi lại cực hiền, hiền đến mức yếu đuối và… nhu nhược.
Ngay từ lúc nhỏ, chị luôn là đối tượng được mang ra để so sánh với tôi, từ diện mạo cho tới tính cách và học tập. Chị học bình thường, không quá xuất sắc cũng chẳng quá tệ đến mức đội sổ như lũ trẻ con hàng xóm. Thành tích ấy được chị duy trì mãi cho đến khi vào Đại học – mà có một lần khi tôi buột miệng hỏi đến, mẹ tôi lại nhàn nhạt bảo rằng: “Chó ngáp phải ruồi mà thôi”.
Người ta vẫn thường nói: Trong tất cả những đứa con của mình, bố mẹ thường sẽ yêu thương và chăm sóc cho đứa trẻ khiếm khuyết, yếu ớt nhất. Thế nhưng…
Sự thực rõ ràng rằng, bố mẹ tôi không yêu chị, không yêu một đứa trẻ trầm lặng, sống nội tâm và có cơ thể yếu ớt đó. Khi nhắc đến con cái, dường như bố mẹ chỉ đề cập đến tôi, nào là học ở trường đại học nào, bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, tài năng ra sao, đảm đang ra sao, bạn bè như thế nào, vân vân và mây mây, đủ mọi loại chuyện trên đời, dường như hận một nỗi không thể đem tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi đưa ra mổ xẻ trước mặt người ta, để người ta thấy được, “Ồ, con gái của anh chị quả thực vô cùng xuất sắc!”
Mỗi lần như thế, hoặc là chị cúi gằm mặt xuống đất, giả vờ không nghe, không thấy, không biết; hoặc là ngước mắt vô tư nhìn bố mẹ tôi, cười cười vui vẻ. Thực chất, vui vẻ hay chua xót, nụ cười hay nước mắt… chỉ cần nhìn đôi bàn tay run run đang bấu chặt vào nhau của chị, tôi đã có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đó. Thấu tận tâm can. Chỉ là, bố mẹ tôi lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn sang, dù chỉ một lần… Mà hình ảnh chị ngày hôm đó lại như một con sâu ăn mòn vào tâm trí tôi, giăng tơ kéo kén, khiến tôi e là suốt cả cuộc đời này không thể nào quên. Từ giây phút đó, tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi sẽ luôn yêu thương, tôn trọng và ở bên chị – thay cho cả phần yêu thương của bố mẹ tôi.
Chị lớn hơn tôi bốn tuổi. Sau khi bình yên tốt nghiệp đại học, chị trầy trật n lần, rốt cuộc cũng êm đẹp được một công ty tư nhân mới thành lập nhận vào làm việc. Công việc của chị là tính toán sổ sách, kiểm kê hàng hóa và nhận các đơn đặt hàng từ đối tác. Bởi vì công ty nằm ở trung tâm thành phố, cách gia đình tôi quá xa, cho nên, để thuận tiện cho công việc, chị đã thuê một phòng trọ tương đối ổn định và an toàn, chính thức dọn khỏi nhà sau hai tuần vào làm việc ở công ty. Về phần bố mẹ tôi, ban đầu còn cằn nhằn vài tiếng cho lấy lệ, nhưng sau cùng cũng mặc kệ chị, muốn làm gì thì làm. Có vẻ như đối với họ, đứa con này ngay từ khi sinh ra đã là gánh nặng, có và không có chỉ khác nhau ở chỗ – bận tâm và không bận tâm.
Người ta nói: Ông trời thường rất công bằng, lấy của người cái này thì sẽ hoàn lại cho người cái kia. Ban đầu tôi không tin, cũng không muốn tin, cho đến khi câu chuyện tình như mơ giữa chàng hoàng tử đẹp trai và nàng Lọ Lem đời thực xấu xí diễn ra, ý niệm của tôi đã hoàn toàn thay đổi…
Anh ba mươi tư tuổi, là giám đốc của công ty tư nhân chị đang làm. Ngoại hình cao ráo, đẹp trai, ăn nói có duyên, đặc biệt là nụ cười ẩn sâu trong đáy mắt rất dễ dàng thu hút người khác phái. Người đàn ông như anh quả nhiên có khả năng làm cho phụ nữ điên đảo, có khả năng khiến cho một người vốn bình lặng và cẩn trọng quá mức như chị tôi quyết định tiến tới hôn nhân một cách chớp nhoáng.
Sự thực chứng minh, ngay trong lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài lãng tử và ánh mắt có hồn, sâu thẳm như hồ nước ấy. Ánh mắt này dường như mang theo từ tính, một khi đã nhìn vào thì dứt khoát khó mà điều khiển được nhịp đập trái tim mình. Nhưng lí trí nhắc nhở tôi rằng, anh là món quà mà trời cao nhân từ đã dành tặng cho cả một thời thơ ấu bất hạnh và thiếu thốn của chị, là niềm vui cuộc sống và là hạnh phúc quãng đường sau này của chị gái mình. Vì thế, tôi không cho phép bản thân mình đắm chìm trong ánh mắt đó, không cho phép lí trí mình bị cám dỗ bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh.
Hai tháng sau khi chính thức nhận việc ở công ty, một đám cưới hoành tráng đã diễn ra, chị tôi nghiễm nhiên một bước lên mây, trở thành phượng hoàng trong lồng son được Hoàng tử chăm chút. Câu chuyện tưởng chừng hư ảo mà có thực ấy được mọi người truyền miệng nhau, xóm ngoại ô mà gia đình tôi đang sống trở nên náo nhiệt hẳn. Bố mẹ tôi được chúc tụng, được hâm mộ, được tung hô có phúc, chị gái tôi đương nhiên sau một đem vịt hóa thiên nga trở thành niềm tự hào của họ.
Nhìn ánh mắt u uẩn quen thuộc của chị ánh lên sự mãn nguyện, khóe môi thấp thoáng để lộ nụ cười yếu ớt, tôi tự hỏi, đây liệu có phải là một trong những nguyên nhân khiến chị kết hôn một cách vội vã như thế không?
Ba tháng sau khi chị kết hôn, tôi từ kí túc trở về nhà một chuyến để lên trường cấp ba cũ nhận lại bằng tốt nghiệp gốc bổ sung vào hồ sơ đại học hiện tại. Nhận tiện bèn ghé qua tổ ấm hạnh phúc của chị chào hỏi.
“Anh Tuấn hôm nay không có nhà sao chị?”
Nhìn căn nhà vừa rộng, vừa to mà lại trống trải đến kì lạ, tôi đưa mắt đánh giá một lượt, nhịn không được bèn hỏi chị.
“Ừm, à… hôm nay anh ấy, ừ… tiếp khách..”, chị vừa đang len, vừa ấp úng trả lời tôi.
“Tiếp khách cả vào ngày nghỉ sao? Bận rộn thật ấy nhỉ!”
“Em đừng nói thế, anh ấy quả thực là có việc… anh ấy bận lắm!”, chị dừng động tác đan trên tay lại, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên nhìn tôi.
“Chị, chị có yêu anh Tuấn không?”
Tôi ngồi ngây ngắn xuống sofa, cầm lấy cuộn len bên cạnh và bắt đầu táy máy, bâng quơ hỏi một câu thật ra đã rất muốn hỏi từ lâu lắm rồi.
“Đương nhiên là có rồi, sao em lại hỏi thế?”, chị mỉm cười ấm áp nhìn tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn thẳng vào chị, vẻ mặt hồng hào, ánh mắt có hồn chứ không mông lung bất định như trước kia, chị dường như đang cố tỏ ra cho tôi biết rằng, “ừ, chị hạnh phúc, chị yêu anh ấy, em đừng lo!”.
Thế nhưng, chị càng như thế, tôi lại càng lo. Cảm giác về hạnh phúc của chị sao lại thấy không chân thực. Tôi luôn hy vọng là mình quá đa sầu đa cảm, quá lo lắng và suy diễn viễn vông. Nhưng linh cảm kì lạ luôn khiến tôi tự đặt ra cho mình vô số câu hỏi về anh, về chị, về hôn nhân chớp nhoáng ấy. Tôi suy nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu được, rõ ràng tính cách giữa hai người khác nhau là thế, rõ ràng thế giới giữa hai người cách biệt nhau là thế, lí do gì giữa hàng ngàn hàng triệu cô gái xinh đẹp trong thành phố này anh lại lựa chọn chị gái tôi? Vì thế, tôi ngày càng chú ý đến anh, ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình tạo nên…
Anh vẫn luôn làm tốt vai trò của mình.
Là một người chồng gương mẫu – không rượu chè bê tha, không thuốc lá nồng nặc, sạch sẽ tinh tươm, không liếc mắt đưa tình với bất cứ cô gái xinh đẹp nào.
Là một người con rể hiếu thuận, đứng đắn, chững chạc và hiểu chuyện.
Là một người anh rể luôn luôn lắng nghe những tâm sự thầm kín của một đứa con gái chưa hiểu mùi đời, luôn luôn vỗ về và có mặt mỗi khi tôi vấp ngã trong cuộc sống.
Một người đàn ông gần như hoàn hảo như thế liệu sẽ có một cô gái nào không thể không yêu không?…..
Mùa hè của năm học thứ ba, tôi nhận được điện thoại của chị, nhờ tôi trông hộ bé Tom – cháu trai vừa tròn 1 tuổi của tôi.
Tối hôm ấy, chị phải đi dự tiệc cưới của chị Hòa – bạn thân thuở đại học của chị. Sau khi dỗ bé Tom ngủ say, tôi bèn đi tới phòng khách xem phim, đúng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng mở cửa lách tách vang lên, là anh trở về.
Bên ngoài trời mưa rả rích, áo sơ mi anh bị mưa tạt thấm ướt một vạt trước ngực, nước còn nhỏ giọt từ trên mái tóc và hai thái dương, một sự hấp dẫn kì lạ đến rợn người.
“Tặng em!”
Ngay lúc tôi vừa định lên tiếng, thì người đàn ông trước mặt đã chìa ra một bó hoa hồng vàng – vàng rực đến chói mắt. Mọi việc đều diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến đại não tôi chưa kịp hoạt động đã bị vòng tay anh ôm vào lòng. Loáng thoáng tiếng anh thì thầm những điều gì đấy, đáng tiếc một chữ tôi cũng không nghe rõ, hoàn toàn mơ mơ hồ hồ. Tôi không biết cảm giác lúc đấy là gì, là vui mừng hay sợ hãi, là hạnh phúc hay dằn vặt, là mãn nguyện hay tội lỗi.
Nước mưa trên áo anh thấm sang quần áo tôi, nước mưa trên tóc anh nhỏ giọt vào miệng tôi. Lạnh ngắt. Trong căn phòng khách nhập nhoạng ánh đèn cam vàng như vỏ quýt, dưới âm thanh lộp bộp của từng hạt mưa trước mái hiên. Lúc lí trí quay ngược trở lại, tôi thấy chị đứng đó – mỏng manh và yếu ớt……
Tôi không nghe điện thoại của chị, cũng không nhận điện thoại của anh, tôi muốn xóa sạch đi kí ức về buổi tối hôm đó, muốn xóa sạch đi cảm giác tội lỗi và xấu hổ ấy…
“Chị có chuyện muốn nói với em, hãy gặp chị.” – tin nhắn đến từ chị.
“Minh, đừng gặp chị gái em. Xin lỗi em.” – tin nhắn đến từ anh.
Có một vài tiếng cười khúc khích vang lên phía sau lưng tôi, vài sinh viên chỉ chỏ rồi đạp xe lướt qua, tiếng nói chuyện rì rầm ồn ào, nhưng tâm tình đang nặng trĩu như đeo chì lúc này đây khiến tôi chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
“Minh, nhìn kìa!!!”, Hải Yến đánh bốp vào vai tôi, mắt nhướng lên đầy hứng thú nhìn về phía đài phun nước.
Trong bóng tối nhập nhoạng ánh đèn đường, ngay dưới đài phun nước tối om, có hai bóng người đang ôm nhau, không, chính xác là đang hôn nhau – một cách nồng nhiệt. Ngay lúc đó, một chiếc ô tô từ cổng chính vuột qua, đèn pha sáng lóa chiếu thẳng đến hai thân ảnh đàn ông đang ôm nhau phía trước.
Trong tích tắc, ánh mắt tôi lướt qua chiếc xe màu trắng bạc với biển số 8888 hiếm hoi ấy.
Trong tích tắc, trái tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp ánh mắt ấy – sâu thẳm và miên man tựa nước hồ thu, sáng rực và quyến rũ đến khó thở.
Phút chốc tôi có cảm giác trái tim đang treo lơ lửng của mình rơi tuột xuống, đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích được. Từng đoạn kí ức lướt qua như một cuốn phim quay chậm, thật chậm….
Tôi ngồi yên lặng nhìn anh, nhìn gương mặt điển trai và đôi mắt lóng lánh kì lạ ấy. Rốt cuộc nguyên nhân vì sao anh lại kết hôn với chị gái tôi, nguyên nhân vì sao anh lại hoàn hảo đến mức hoàn mĩ và toàn diện như thế, rốt cuộc.. tôi cũng đã hiểu được.
Anh cần một người phụ nữ làm tấm bình phong giúp anh che mắt gia đình và xã hội, cần một người phụ nữ an phận đứng phía sau lưng anh giúp anh quán xuyến việc gia đình, giúp anh thờ phụng cha mẹ già và hoàn thành chức trách thừa kế của một người con trai trưởng trong dòng tộc. Lí do anh lựa chọn chị gái tôi, đơn giản vì chị tôi xấu. Anh nói rằng chị tôi tự nguyện gả cho anh, chấp nhận làm vợ anh mà không cần bất cứ điều gì. Anh là người đàn ông cô cần và cần cô – duy nhất trong xã hội phù phiếm vốn đang chạy đua theo cái đẹp và đồng tiền, đang chạy đua theo danh vọng và hoang tưởng. Chị nói với anh rằng, hai người có thể nương tựa vào nhau, tựa như thân cây và tầm gửi, không tách rời. Anh cho chị danh phận, cho chị niềm tự hào và cuộc sống đầy đủ sung túc sau này. Còn chị sẽ giúp anh hóa giải tất cả mọi áp lực đến từ gia đình và dư luận của xã hội, không để anh gánh chịu cái nhìn khinh miệt của người ta về thế giới thứ ba…
Tôi bật cười đến chảy nước mắt, hóa ra áp lực của anh lại lớn đến thế. Hóa ra hạnh phúc mà chị tôi đang có lại tựa như bong bóng xà phòng. Hóa ra hình tượng người đàn ông hoàn hảo mà tôi luôn mơ tưởng lại tựa hoang đường đến thế…
Mùa hè năm ấy là lần cuối cùng tôi đến thăm gia đình chị, thăm cái tổ ấm hoàn mĩ của chị…
Thở dài, tôi khẽ ngắm nhìn chiếc lá chao nghiêng trước cửa sổ, chao chao nghiêng nghiêng, lay động trước gió tựa như linh hồn của một con người, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ rơi xuống đất, hoàn toàn bị người ta giẫm đạp không thương tiếc. Thật mong manh biết bao. Tình yêu và hạnh phúc, gia đình và trách nhiệm, liệu có mong manh như thế không?
Con đường mà chị đã chọn, tôi có thể hiểu, nhưng không thể nào chấp nhận được. Mỗi người đều có một sự lựa chọn cho con đường tương lai, mà chị tôi lại chọn bước đi trên con đường quá sức gập ghềnh ấy…
Sức chị mỏng, dáng chị gầy, đôi vai lại nhỏ bé đến thế… chị ơi, đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?
Read more…