TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Ngoại tình… để trả ơn

16:06 |

Suốt bao năm qua, anh chu cấp tiền bạc cho mẹ con tôi nên tôi không nỡ rời xa anh. Đành ngoại tình… để trả ơn

Tôi thực sự không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu nữa. Năm nay tôi 36 tuổi, đã ly dị chồng được 9 năm. Suốt 9 năm qua, tôi phải vật lộn với cuộc sống để nuôi hai đứa con của mình, đứa con trai lớn năm nay đã 17 tuổi, bé gái cũng đã 14 tuổi rồi. Vì cuộc sống mưu sinh, tôi chấp nhận cảnh đi làm thuê. Có người đàn ông đã có vợ con, anh ấy thấy tôi vất vả, thường xuyên giúp đỡ cho mẹ con tôi đủ thứ.
Ngoại tình... để trả ơn
Ngoại tình… để trả ơn
Nhưng từ lúc quen anh tới giờ, lúc nào tôi cũng cảm thấy lương tâm mình không đúng. Tôi thấy mình có lỗi với vợ con anh rất nhiều. Thế nhưng, anh không quan tâm tới điều đó. Anh yêu tôi và chỉ cần tôi dành trọn tình cảm cho anh là được. Thế nhưng, anh lại là người hay ghen tuông thái quá, hễ tôi trò chuyện với bất cứ người đàn ông nào, dù trẻ hay già, anh đều tỏ vẻ khó chịu, bực bội và chửi mắng tôi.
Càng sống bên anh lâu, tôi càng thấy có lỗi với những đứa con tội nghiệp của tôi và vợ con anh. Đã nhiều lần tôi đề cập với anh rằng: “Chúng mình dứt khoát đi anh. Con anh và con em giờ đã lớn hết rồi. Lỡ ai biết được mối quan hệ của chúng mình thì chỉ có những đứa trẻ phải chịu đau khổ thôi”.
Thế nhưng, đáp lại sự thành khẩn của tôi, anh lại bắt đầu dùng những lời lẽ cục cằn, vô học chửi bới, dằn mặt tôi. Tôi hỏi lại anh: “Không lẽ mình cứ phải sống lén lút như thế này mãi sao?”. Anh bảo rằng:“Cứ sông như vậy đi! Anh sẽ lo cho mẹ con em suốt cuộc đời này! Em không phải suy nghĩ nhiều về chuyện đó làm gì cả”.
Thật lòng mà nói, tôi không còn tình cảm với anh nữa… Nhưng tôi vẫn phải chấp nhận ở bên anh, nghe theo anh bởi món nợ tiền bạc và tình cảm trong suốt bao năm qua tôi không thể nào đền đáp cho anh được.
Tôi đang thực sự hoảng loạn và lo lắng bởi giờ đây, con tôi cũng đã khôn lớn rồi, tôi sợ chúng biết được sẽ buồn, sẽ tổn thương và không còn tôi trọng tôi nữa!
Không biết cuộc đời tôi rồi sẽ ra sao nữa?
Ngoại tình… để trả ơn, tại: truyện cười hay nhất 
Read more…

Cảm xúc thu

16:01 |

Mùa thu, nắm tay cậu bạn trên con đường lá thu bay, khẽ ngân nga câu hát “Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió…” sao bỗng thấy rất đỗi bình yên…

Sự kết thúc của mùa hè là bắt đầu của một mùa thu đầy lá vàng rơi khiến tâm hồn mỗi người xao động lạ thường. Tôi luôn luôn thích thời gian này, có lẽ vì cảm thấy nó giống như sự khởi đầu mới, lá bắt đầu rơi và tiết trời trở  lạnh. Có một thay đổi thực sự trong không khí, đã không còn cái nóng bức, ngột ngạt của mùa hè, ta nghe đâu đó trong hơi gió có chút se lạnh nhẹ nhàng.
Giật mình quay lại, mùa Thu khẽ đến tự bao giờ… Những thay đổi của mùa thu là một thời gian đầy cảm hứng để ta nhìn vào cuộc sống và bắt đầu với những thử thách, để nhắc nhớ bạn rằng mùa đông đầy gió lạnh sắp đến.
Cảm xúc thu 1
Tháng 9, mùa thu cái cảm giác quay lại trường học thật tuyệt, thấp thoáng những tà áo trắng tung bay trên khắp nẻo đường. Lại gặp lại bạn bè thầy cô, lại bắt đầu luyên thuyên hàng tá câu chuyện về mùa hè đã qua.
Mùa thu, nắm tay cậu bạn trên con đường lá thu bay, khẽ ngân nga câu hát “Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió…” sao bỗng thấy rất đỗi bình yên, thấy sự nhẹ nhàng trong tâm hồn. Sự yên ả giữa những bộn bề vấn vương.
Yêu lắm sự tinh tế, nhẹ nhàng của mùa thu. Mùa của những đôi bàn tay tìm đến nhau, siết chặt và truyền cho nhau tất cả hơi ấm, tình yêu thương. Cái khoảnh khắc này dường như mỗi người có thời gian để lắng đọng và suy ngẫm về bản thân mình và những người thân yêu. Đó là những sự suy ngẫm về tình cảm yêu thương, về sự chia sẻ hoặc chỉ đơn giản là một sự lắng đọng của bản thân hay  đôi khi là những nỗi buồn man mác len lỏi đâu đây giữa nhịp sống chảy trôi.
Mùa thu, với những cơn mưa bất chợt… mưa chợt đến rồi chợt đi rất nhanh mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Mưa thu gợi nhớ, gợi nhắc kỷ niệm để hoài niệm về một miền đã xa, một thời đã xa.
Mùa thu đến, những đôi bàn tay nhỏ khẽ nhặt chiếc lá thu rơi với những suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, về bản thân mình. Ta đang vui vẻ, mỉm cười mân mê chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Bạn lại vẩn vơ, man mác buồn, suy nghĩ về sự chia xa… Nhưng rồi những trái tim non trẻ nhận ra rằng mùa mới đã đến, mọi thứ lại bắt đầu đầy mới mẻ và tin yêu. Vậy nên, bạn ơi, đừng giữ lá trong tay, đừng đóng kín nỗi buồn trong tâm hồn. Hãy đưa lá bay xa, đưa nỗi buồn lùi về miền quá khứ. Mầm non sẽ chồi lên, niềm vui sẽ đến bạn nhé!
Theo nhịp chảy của thời gian, chúng ta đã trải qua một chặng đường chông chênh trong cuộc sống, cứ tưởng rằng tâm hồn đã già thêm một chút… Nhưng rồi chỉ chút se lạnh của gió heo may, một chiếc lá vàng rơi cũng khiến ta bồi hồi, se sắt đón thu sang… Phút giao mùa để thấy mình vẫn còn trẻ lắm!
Cảm xúc thu, tại: truyện cười hay nhất
Read more…

Cô công chúa băng giá – Sazumii

15:19 |
Tên truyện: [K+] Cô công chúa băng giá
Author: Sazumi
Category: tình cảm…,bạo lực ………
Tình trạng truyện :đang viết ,vì đây là lần đầu em viết (không tính truyện viết tiếp hộ chị Su) nên có gì mọi người góp ý thêm nha
Warning : có nhiều cảnh máu me
Rating :K+
Cô công chúa băng giá – Sazumii
Cô công chúa băng giá – Sazumii
Hai con người cùng sinh ra trong một thế giới ,thân thế họ như ngang bắng nhau nhưng một người lại có được tất thẩy sự yêu thương con người kia phải sống trong cảnh thiếu thốn .Nàng công chúa xinh đẹp nhất ,chàng thiếu gia đẹp trai không thua kém một ngôi sao diễn viên nào cả .Họ mang trên mình những trọng trách của gia đình ,tuổi thơ chưa vui vẽ thì họ đã phải gánh lên đôi vai ấy là một gia tài đồ sộ ,quanh mình luôn có nhiều lời xua nịnh nhưng sau lưng lại nghe họ nói xấu .Nàng công chúa vừa sinh ra thì đã phải gánh trên vai mình mối thù của mẹ sự lạnh lùng từ cha ,sống trong thế giới đó cô chỉ biết thu mình lại trong vỏ bọc lạnh lùng do cô tạo ra nhưng lại cần một tình yêu thương đến biết nhường nào .Liệu cô có tìm được hạnh phúc? .hoàng thái tử sinh ra trong sự yêu thương của cả cha lẫn mẹ ,nên người luôn kiêu ngạo và tỏ ra lạnh với những thứ xung quanh .Quanh thái tử là bao cô gái quay quanh nhưng trái tim anh lại đóng băng từ rất rất lâu rồi .Liệu thiên sứ có đến để trái tim anh tan chảy một lần nữa ?
Đọc truyện tiểu thuyết Cô công chúa băng giá – Sazumii tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/

Chap 5 : giấc mơ của quá khứ 

Chap 6 : Đừng chạm vào ……. nếu không các người sẽ…. 

Chap 7 : sự thật về ……..

Chap 8 . 1 : chuyển lớp và những rắc rối 

Chap 8 . 2

Chap 8 . 3

Chap 9 . 1 : Nụ cười xuất hiện 

Chap 9 . 2 

Chap 9 . 3

Chap 10

Truyện Cô công chúa băng giá – Sazumii tại truyen cuoi hay nhat

Read more…

Mộng Thủy Tinh

14:51 |
Tác Giả : Crystal Trương
Mộng Thủy Tinh
Truyện tình yêu – Mộng Thủy Tinh
Liệu giấc mộng có hạnh phúc khi ẩn chứa những đợt sóng ngầm của lòng nghi kị và sự hờn ghen?

Liệu tình yêu có tìm được bến bờ khi đó là trò đùa của kẻ đánh cắp?

Con đường đi tìm danh vọng không hề trãi đầy thảm hoa…

Dương Thi Quân 
Lâm Yến Quỳnh
Trình Thái Minh
Trần Thanh Sơn
Mời các bạn đọc tiếp tiểu thuyết nhiều tập Mộng Thủy Tinh lãng mạn, tai truyen cuoi hay nhat:

CHƯƠNG 3 : VỊ ĐẮNG 

CHƯƠNG 4 : NHÂN DUYÊN

CHƯƠNG 5 : BƯỚC ĐƯỜNG NGHỆ THUẬT

CHƯƠNG 6 : VAI THỨ CHÍNH ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 7 : KẺ KHÓ ƯA

CHƯƠNG 8 : KHÓ KHĂN VÂY KÍN

CHƯƠNG 9 :TỎA SÁNG

CHƯƠNG 10 : XAO XUYẾN CON TIM

CHƯƠNG 11 : NHỮNG NGHĨ SUY

Đọc truyện Mộng Thủy Tinh tại truyen cuoi hay nhat
Read more…

Blog Radio 109: Tường Vi, Hạ Vi và khu vườn mùa đông

09:44 |

Các bạn đang nghe Blog Radio  109: Tường Vi, Hạ Vi và khu vườn mùa đông. Tại truyện cười hay nhất. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Blog Radio - Mùa thu đi mang theo dáng chiều nhuộm đỏ nỗi nhớ. Những chiếc lá vàng cuốn theo chiều gió, xoay xoay, mang theo cả những kỉ niệm về miền xa ngái. Bóng dáng ai cứ bấp bênh nhạt nhòa. Mùa đông ngơ ngác. Khu vườn một cành không ngoằn nghèo khẳng khiu treo lơ lửng giữa bầu trời xám ngắt. Lặng như thinh không. Ban mai chần chừ chẳng chịu buông nắng. Không khí loãng…
Buông chăn, bật ra khỏi giường, Hạ Vi vội vàng khoác chiếc áo len cài nút trước để tránh cái lạnh ban sớm đến cóng người. Hạ Vi lập cập chạy xuống nhà. Chiếc cầu thang dài ngoằn nghèo màu lim dường như nối dài giữa quá khứ và hiện tại mà mỗi sáng Hạ Vi thích thú chạy lên chạy xuống như một đứa trẻ. Xuống tới căn phòng nhỏ có bậc thềm rêu dẫn ra khu vườn, thấy mẹ Tường Vi ngồi dựa lưng trên chiếc ghế bành, đung đưa trong chiếc áo choàng và chiếc khăn lông thú. Thấy Hạ Vi bà Tường Vi cười, nhìn con âu yếm:
- Dậy sớm thế con gái?
- Tỉnh dậy không thấy mẹ nên con đoán mẹ ngồi ở đây. Mẹ lại nhớ ba à? – Hạ Vi đến nhẹ nhàng ngồi vào lòng mẹ.
- Ừ. Nào, để mẹ bới tóc cho. Xem kìa, hôm nay hoa tường vi nở đẹp quá!

Bà Vi vừa nói vừa nhìn ra phía góc vườn. Đúng thật là hôm nay tường vi nở rộ. Một màu hồng nhạt chồng thành từng chùm như bông kem. Hương nhạt, còn loang suơng đêm.
- Cứ mỗi lần thấy tường vi là mẹ lại nhớ ba. Cũng đã mười năm rồi còn gì. Tình yêu của mẹ dành cho ba thật khiến đất trời này cũng phải cảm động. Khu vườn này ngày xưa do chính tay ba trồng. Mỗi lúc rảnh rỗi là mẹ lại ra chăm sóc, tỉ mẩn, tỉ mẩn như chăm sóc chính tình yêu vượt thời gian của mình vậy. Nhiều đêm học xong con còn thấy mẹ ngồi khóc nữa. Yêu một nguời là chấp nhận khổ đau phải không mẹ?
- Con gái ngốc! Khi ta yêu một ai đó thật lòng thì đó không phải là khổ đau mà là hạnh phúc. Bởi hạnh phúc là khi ta có một điều gì đó để làm, một ai đó để yêu thương và một điều gì để ta hi vọng mà. Cuộc đời mẹ yêu thương ba con chưa bao giờ hối hận. Con là hi vọng trong suốt phần đời còn lại của mẹ đó, biết không?
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com
Bà Vi nhè nhẹ vuốt mái tóc dài của Hạ Vi cười mãn nguyện. Mắt bà giờ đã ngân ngấn nước. Bà thương Hạ Vi bé bỏng của bà mất cha từ năm lên tám. Bà dành hết tình yêu thương trời biển của mình cho con. Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, bà cúi xuống hỏi con:
- À, con gái mấy hôm nay có tâm sự à?
Đúng là không ai hiểu con cái như những bậc sinh thành.
- Vâng! Hạ Vi thành thật.
- Ở lớp có một bạn nói để ý con từ lâu. Lúc ấy con bối rối quá, chẳng biết thế nào mà con lại nói với bạn ấy là con đã lỡ thương người khác mất rồi. Và giá như bạn ấy đến sớm hơn thì biết đâu đấy con đã nhận lời. Bạn ấy không nói gì, lẳng lặng bước đi. Ánh mắt trùng xuống như hoàng hôn. Rồi trước khi bỏ đi bạn ấy quay đầu lại nói thế này: “Nếu muốn từ chối Hạ Vi cũng đâu cần phải làm thế? Nhưng Hạ Vi nhé, tớ sẽ chờ, tớ không tin là tớ đã hết hi vọng.” Vừa nói Hạ Vi quay quay người miêu tả lại dáng điệu của bạn ấy. – Vậy đấy, rồi con chẳng biết làm thế nào nữa.
Bà Vi im lặng một lúc rồi lại đung đưa.
- Nếu không thích bạn ấy thì đúng là con nên từ chối để tránh phần khó xử về sau. Nhưng con không thể cắt đứt hi vọng của bạn ấy. Biết đâu bạn ấy thấy hạnh phúc khi hi vọng thì sao? Vậy thì cớ làm sao mà phải tàn nhẫn? Thôi thì cứ để cho mọi chuyện tự nhiên sinh ra thì cũng tự nhiên mất đi con ạ.
Giọng bà Vi nhẹ mà ấm. Hạ Vi thấy lòng nhẹ bẫng không phải suy nghĩ gì nhiều nữa. Bao giờ cũng vậy bà Vi luôn là chỗ bình yên cho Hạ Vi. Hai mẹ con cứ thế sống dựa nhau cũng đã mười năm kể từ ngày ba Hạ Vi mất. Đã mười năm. Đã mười mùa đông. Thời gian qua nhanh như một giấc mơ. Nhưng những hoài niệm luôn mãi hoài không phai dấu. Gió vẫn thổi. Khu vườn khe khẽ run.
- Thế mẹ không định trở lại Sài Gòn sao?
- Từ ngày ba con ngỏ lời cầu hôn mẹ. Mẹ biết mẹ đã yêu luôn cả Hà Nội ngõ nhỏ phố nhỏ, yêu luôn cả mùa đông gió se sẽ lạnh, yêu luôn cả khu vườn tường vi nho nhỏ này rồi.
Nghe mẹ nói vậy Hạ Vi lấy làm vui mừng lắm. Ông bà ngoại muốn hai mẹ con trở vào Sài Gòn sống. Nhưng vì bà Vi không nỡ rời xa Hà Nội. Vậy là Hạ Vi cũng sẽ được gắn bó với Hà Nội mãi.
Chợt một cơn gió thổi qua làm Hạ vi rùng mình khẽ ho lục khục. Bà Vi cốc đầu cô con gái nhỏ. – Lớn rồi còn để mẹ nhắc quàng khăn! Thôi rửa mặt rồi ra ăn cơm! Nước nóng mẹ pha rồi kìa!
Nói rồi bà Vi đi về phía nhà bếp, bữa sáng bà đã chuẩn bị xong từ nãy.
Hạ Vi bước xuống bậc thềm rêu phong. Điều gì đó nhẹ lắm như là gió trời kéo cô gái nhỏ đi về phía khu vườn điểm xuyết một màu hồng tường vi. Hạ Vi co ro trong chiếc áo len trắng, mái tóc dài khẽ bay trong cơn gió nhẹ, đôi chân trần rón rén đạp trên đám lá vàng còn ướt đẫm sương đêm. Cô thích thú với cảm giác lạnh buốt nơi gót chân. Thỉnh thoảng còn nghe tiếng kêu răng rắc vui tai của cành khô bị gãy. Gió làm cho thiên nhiên cũng phải xuýt xoa. Trên mái nhà, một vài giọt còn long lanh…


Đi qua một cành tường vi ngang tầm với, Hạ Vi nghe hương Hà Nội nồng nàn, len lỏi trong những dải không khí mỏng. Mênh mang thứ phong vị cổ điển. In sâu vào tâm thức. Mùa đông Hà Nội. Những cơn gió lạnh đầu mùa thường làm người ta nhớ hơn là lạnh. Có lần hạ Vi hỏi ba, mười năm trước:
- Vì sao mà Sài Gòn không có mùa đông hả ba?
Ba Hạ Vi mỉm cười trước ánh mắt hiếu kì của cô con gái 8 tuổi:
- Sài Gòn gần xích đạo thì làm sao có mùa đông được hả con!
Lúc ấy Hạ Vi không hiểu lắm nhưng những gì mà ba nói cô bé đều tin là đúng. Để bây giờ nỗi nhớ ba tràn ngập trong tim. Ba Hạ Vi, một chàng trai Hà thành hào hoa, gặp và yêu mẹ cô trong một lần bà theo cha từ Sài Gòn ra Hà Nội công tác. Ông tặng bà cả một mùa đông ấm áp năm đó. Tình yêu đem đến cho bà sức mạnh phiêu lưu để trở thành người dâu thủ đô. Và bây giờ Hạ Vi mang trong mình nhịp sống nhộn nhịp của Sài Gòn và cả góc phố dịu dàng tha thiết của Hà Nội mỗi sớm tinh mơ.
Chợt nghe đâu đó một thứ giai điệu mượt mà, đông lại thành khối, rơi xuống khu vườn: “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lạnh…”. Là tiếng kèn Acmonica cuốn hút đến lạ. Hạ Vi ngây người cố gắng kiếm tìm xem thứ âm thanh kì diệu kia xuất phát từ nơi đâu. Cô ngó dáo dác khắp khu vườn, cặp mắt nâu rần dừng lại ở khung cửa sổ màu lim chưa một lần bật mở. Căn nhà đối diện, có ống khói, những viên đá màu cẩm thạch chạy dài tạo nên những họa tiết rất đẹp mắt. Là kiểu kiến trúc Pháp thế kỉ trước. Hạ Vi cứ dán mắt vào khung cửa sổ, không sao ngăn được sự hiếu kì mà không hề biết rằng trong nhà bà Tường Vi gọi: Vào nhà cho ấm đi con! Mẹ vừa cho thêm củi vào lò sưởi đấy. Hạ Vi! Hạ Vi!…
Đột nhiên Hạ Vi mở tròn mắt ngạc nhiên, cánh cửa sổ mở tung, tiếng nhạc im bặt, cây kèn từ trong nhà lao ra với tốc độ khủng khiếp. May sao nó không vỡ. Cây kèn mắc lại trên tán cây tường vi đánh soạt rồi rơi theo đường gấp khúc xuống ngay chân Hạ Vi. Những giọt nước rơi lóc chóc lên đầu cô. Cô gái nhỏ nhăn mũi, cúi xuống nhặt cây kèn lên, xoay xoay trong tay mà đầu óc cứ băn khoăn một ý nghĩ lạ kì. Quên cả việc mẹ gọi, Hạ Vi hành động như một kẻ tò mò thực sự. Cô chạy lại phía cây thang ngay góc vườn, nhắc cây thang về phía khung cửa sổ rồi trèo lên không chút sợ hãi. Nhưng quả thực là Hạ Vi đang hồi hộp, tim cô đang đập thình thịch như trống trận. Hạ Vi nhắm nghiền mắt từ từ ló đầu qua khung cửa sổ đầy bí ẩn. Mắt cô hé mở. Ngôi nhà thật kì lạ! Một cách bài trí sang trọng và cổ điển. Có lò sưởi nhưng lạnh ngắt – có vẻ như chủ nhân của ngôi nhà không mấy quan tâm tới cái lạnh tê tái ngoài kia. Trong nhà còn có cả đèn trùm và sopha. Độc tông màu gỗ. Thỉnh thoảng có vài mảng ghép lạc lõng và rời rạc. Trên tường Monalisa đang cười còn Napoleon thì nghiêm nghị. Chắc là tranh chép tay – Hạ Vi nghĩ thầm. Ngay gần cửa sổ, trên chiếc bàn làm việc, một con ngựa bằng gỗ đang tung vó kéo theo một cỗ xe lớn chở một kiện hàng. Gần đó là giá sách khổng lồ trên có rất nhiều những cuốn sách kinh điển của các tác giả nổi tiếng trên thế giới. Cả một góc phố cổ Hà Nội cũng được kéo vào nhà.
Phía bên tay trái, trên bức tường ngay giữa căn phòng là bộ ba bức tranh phố cổ, có gió, có lá khô, một cây lớn đang mùa rụng lá, chiếc xe kéo nằm co ro trong sự lãng quên tưởng dài như vô tận. Quả là một sự pha trộn hình khối lạ lùng. Đưa mắt sang bên Hạ vi thích thú khi nhìn thấy chiếc đàn dương cầm đã phủ một lớp màu thời gian. Hạ Vi thật lấy làm ngạc nhiên khi lần đầu tiên được chứng kiến một kiểu kiến trúc cổ điển phảng phất chút u sầu thời gian ngay tại không gian bên cạnh khu vườn nhỏ đã quen bước chân cô hằng ngày. Hẳn chủ nhân của ngôi nhà phải là một người của chế độ cũ. Đó có thể là một ông lão với chiếc kính đồ sộ, dáng vẻ đã lụ khụ hoặc là một bà lão tóc bạc phơ dang ngồi đan áo với những hồi tưởng đẹp đẽ về người chồng – Hạ Vi tưởng tượng. Tiến về phía trước chừng 50cm là một chiếc đĩa hát và một chàng thanh niên đang gục đầu lên bàn như đang gối đầu trên một khối bất lực to lớn. Có lẽ đây là nét chấm phá đặc biệt nhất. Hạ Vi nhìn ngắm ngôi nhà. Một vài suy nghĩ lướt qua nhanh trong đầu kì lạ.


Bỗng… rắc! Cành cây bên cạnh… trong một khoảnh khắc gần nhất, Hạ Vi biết là mình đã bị phát hiện. Ôi trời! Giá mà lúc này cô có thể bay ngay xuống dưới đất thì hay biết mấy!
Nghe tiếng động chàng trai ngẩng đầu nhìn lên. Hạ Vi bối rối đến nỗi cô quên mất là mình vẫn đang ở trên một cây thang. Cô ngây ra một lúc rồi giật thót khi biết mình sắp rơi. May mà cô kịp túm lấy bệ cửa.
- Ơ…ơ…tôi…tôi không có ý gì xấu đâu. Chỉ là…tôi hơi tò mò… à mà không… chỉ tại cái này… nó rơi xuống khu vườn nhà tôi.
Biết mình sắp lộ tẩy Hạ Vi vội vàng sửa chữa, cô vừa nói vừa đưa cây kèn về phía người thanh niên. Anh ta trẻ tuổi, chắc chưa tới 30, cao lớn, guơng mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc trông thật đáng sợ. Anh ta tiến về phía Hạ Vi đang đứng như đóng băng bên ngoài cửa sổ.
- Không làm gì xấu, vậy còn leo lên cửa sổ nhà tôi làm gì? – Gương mặt anh ta chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
- Vì cái này đây! Tại sao anh quẳng nó đi?- Hạ Vi nhìn anh ta với ánh mắt băn khoăn nhất có thể, quên mất là mình đang cần phải sợ.
- Cô bé nhặt nó lên làm gì? Nó còn chưa vỡ sao?- Giọng anh ta trùng xuống, chậm hơn. Có vẻ như cây kèn chính là nguyên nhân khiến anh ta thay đổi nhanh như thế.
- Tại sao anh chối bỏ nó? Hạ Vi vẫn chưa thôi thắc mắc, đôi mắt mở to.
- Đó không phải là việc cô bé cần quan tâm. Hãy về với những bản vẽ của cô bé mỗi sáng chủ nhật! – Anh ta nói trước sự tự ái rồi qua ngạc nhiên của Hạ Vi.
- Sao anh biết tôi thường vẽ vào mỗi sáng chủ nhật trong khi tôi chưa từng thấy khung cửa sổ mở bao giờ? – Hạ Vi nói sau khi thay đổi tư thế đứng một chút. Cô thôi không bám vào bậu cửa mà chuyển sang nắm chắc một đầu cây thang để đảm bảo là mình không thể rơi trong lúc nói chuyện.
- Một vài lần tôi trông thấy cô bé ngồi dưới ghế đá đằng kia – anh ta vừa nói vừa hướng ánh mắt của mình về phía chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng Nhật Bản mà Hạ Vi hay ngồi vẽ hay đọc sách – cô bé vẽ gì đó tôi không nhìn rõ nhưng tôi đoán đó là mùa đông. Này, cô bé cùng sở thích với tôi đấy – Hà Nội mùa đông!
- Uhm, cứ cho là như vậy đi – cùng sở thích – cũng chẳng có gì lạ. Rất nhiều người cũng yêu Hà Nội như chúng ta đó thôi. Thủ đô tha thiết quá mà. Nhưng còn cây kèn? – Hạ Vi vẫn chưa chịu buông.
- Cô bé muốn biết thật sao? Tôi có nói chắc gì cô bé đã hiểu? Mà không, có khi nói cho một cô bé không quen biết lại là một giải pháp tốt. Không cần phải hiểu, không cần phải suy nghĩ cũng chẳng cần phải đồng cảm một cách đáng thương. Anh ta nhìn Hạ Vi. Lúc này Hạ Vi thoáng thấy mắt anh ta thật hiền, sâu và thăm thẳm. – Đột nhiên tim Hạ Vi lại đập mạnh.
- Phải! – Hạ Vi gật đầu và chăm chú ra chiều đang lắng nghe.
Im lặng một lúc rồi anh ta bắt đầu kể, giọng anh ta ấm, thứ giọng Hà Nội đặc sệt:
- Thực ra tôi chối bỏ cây Acmonica này như chối bỏ sự hèn nhát của chính mình trước đây. Tôi đã quyết định quên cô ấy – điều mà trước đây tôi không làm được. Phải, đã đến lúc tôi phải làm một cái gì đó mạnh mẽ hơn để chấm dứt quá khứ. Quên tất cả và bắt đầu lại từ đầu!
Anh ta chậm rãi nói như một kẻ vừa trút bỏ được tảng đá lâu ngày đè nặng trong lòng, như là đang nói với chính mình vậy.
- Xong rồi, giờ thì tôi thấy mọi chuyện thật nhẹ nhàng.
- Có thể tôi không biết quá khứ của anh là nhưng anh định xóa bỏ tất cả chỉ bằng cách từ chối cây Acmonica này ư? Không! Chỉ có cách shift delete hình ảnh của người đó ra khỏi tim anh thì may ra anh mới có thể lấy lại cân bằng mà thôi. Tin tôi đi, khi hai người đã không cùng bước chung một con đường, không còn chung một mục đích sống thì không biết lí do từ đâu nhưng tự nhiên phải cách xa thôi.
Hạ Vi nói như một nhà tâm lí học, gương mặt cô lúc này cũng lạnh như gió trong vườn.
Anh ta cười nhẹ:
- Đúng, tôi đã quyết định quên hết hình ảnh của cô ấy mà khởi đầu là cây kèn Amonica thấm đẫm kỉ niệm này. Cô bé biết không, tôi đã từng chơi Acmonica cho cô ấy nghe và giờ thì tôi không muốn giữ hình ảnh đó trong lòng nữa.
Lần này thì có vẻ như anh ta nói đúng. Hạ Vi thấy ánh mắt anh ta thản nhiên như không, nhẹ hẫng buông vào không gian thâm trầm và lặng lẽ.
- Trong nhiều trường hợp thì những hình ảnh thuộc về quá khứ luôn đẹp, thậm chí người ta còn sống cho quá khứ, nhưng còn trường hợp của anh thì quên đi mọi chuyện hay cất kĩ những kỉ niệm trong từng ngăn kí ức có lẽ sẽ tốt hơn. Bắt đầu một hiện tại không quá khứ!
Chợt Hạ Vi nghĩ đến mẹ cô – người luôn sống cho những kí ức đẹp về ba, rồi lại so sánh anh ta.
- Này cô gái nhỏ, cô không thắc mắc là tại sao tôi lại muốn quên đi người yêu cũ của mình sao?
- Anh ta thôi đeo đuổi những suy nghĩ của mình, bắt đầu chú ý đến Hạ Vi.
- Tại sao tôi lại phải quan tâm tới chuyện đó? Quá khứ không vui thì cần chi phải quay đầu nhìn lại. Chỉ làm cho những nỗi đau thêm dài!
Hạ Vi nhìn anh ta dò xét.
- Vậy cô có biết hiện tại và quá khứ đâu mới là lằn ranh rõ ràng? Và làm thế nào để kết thúc quá khứ bắt đầu một hiện tại không đớn đau? Cái đó còn tùy thuộc vào bản thân anh. Anh có thực sự muốn kết thúc quá khứ hay chưa, và rằng anh hi vọng vào điều gì ở hiện tại? Hay đó chỉ là một quyết định mang tính tức thời để biện bạch cho sự bi lụy, để khỏa lấp sự thiếu vắng không thể bù đắp?
Thế đấy! Hạ Vi nhún vai, hai hàng lông mày châu lại rồi giãn ra nhanh chóng cứ như một người từng trải đầy kinh nghiệm. Rồi cô gái lại tiếp tục:
- Anh hỏi ranh giới giữa quá khứ và hiện tại ư? Cả tương lai nữa, đôi khi đó chỉ là một tích tắc nhưng đôi khi là mãi mãi hoặc cũng có khi chỉ là một sự bùng nổ. Bùmm…! Vậy là anh đã quên hết quá khứ. Rất giản đơn!
- Ha ha… cô gái nhỏ này suy nghĩ thật hay! Đột nhiên anh ta phá lên cười lớn làm hạ Vi giật mình. – Có thật cô bé vẫn đang là học sinh cấp 3 không đấy?! – Anh ta tỏ ra nghi ngờ và thích thú sau câu nói vừa rồi của Hạ Vi.
- Chứ sao!?! Hạ Vi nghển mặt lên ra vẻ. – Chỉ năm tới thôi tôi sẽ là sinh viên rồi đấy! Lúc ấy tha hồ mà tung hoành, tha hồ làm những việc lớn lao mà tôi ấp ủ từ lâu. Những điều vừa rồi là mẹ Tường Vi dạy cho tôi đấy. – Hạ Vi giờ thì lại nhí nhảnh như một chú chim non.
- Ồ! Mẹ cô bé là Tường Vi sao? Khu vườn này tràn ngập tường vi. Tôi nghe cả hương Hà Nội len lỏi từ khu vườn. Thú vị thật! Tường Vi, Hạ Vi… Anh ta có vẻ thích thú, rồi cứ lẩm bẩm Tường Vi, Hạ Vi mãi. Hạ Vi thấy là lạ.
- Là ba tôi thích tường vi lắm lắm!
- Ừm… ra thế! Anh ta khe khẽ gật đầu như vừa tìm ra câu trả lời cho điều gì đó đang quay mòng mòng trong đầu.
- Cám ơn cô bé vì cuộc nói chuyện đầy thú vị! Nhưng mà này, cô bé có muốn vào nhà uống một tách trà nóng hay cafê không? Ở ngoài cửa sổ trời lạnh như thế chắc cũng không mấy thoải mái đâu nhỉ? Anh ta nhìn Hạ Vi ý như chọc quê.
Hạ Vi lúng túng như một đứa trẻ vừa đùa nghịch bị người lớn phát hiện. Thì ra nãy giờ cô vẫn đứng trên chiếc thang tội nghiệp.
- Á…á…. Hạ Vi phải về rùi. Mẹ Tường Vi gọi Hạ Vi kìa! Àh, Hạ Vi có thể giữ cây kèn không? Đằng nào thì anh cũng không cần đến nó. Hạ Vi nhìn anh ta chờ đợi.
Anh ta mỉm cười, cho hai tay vào túi quần, khẽ gật đầu.
Trong nhà lại vang lên tiếng nói ấm ấm của bà Vi. Hạ Vi! Hạ Vi! Chạy đâu rồi con? Quàng khăn chưa, đồ ăn nguội cả rồi. Hạ Vi nhón gót bước nhanh vào nhà.
- Này cô bé, tôi là Việt Phong. Bất cứ khi nào muốn, căn nhà này luôn chào đón cô bé, tôi còn rất nhiều giấy vẽ và màu nữa đấy.
- Cám ơn anh! Ngôi nhà rất tuyệt! Nhưng có lẽ anh phải đốt lò sưởi lên thôi!
Anh ta lại cười, nụ cười nhẹ như gió đông trong vườn.
Hạ Vi quay lại nhìn người thanh niên rồi bước lên bậc thềm đi vào nhà. Vẫn là cái cảm giác thích thú khi chân không cô bé đạp lên những chiếc lá khô còn ướt sương đêm trong vườn.
Vậy đấy! Quá khứ và hiện tại chẳng ai biết lằn ranh rõ ràng cả. Những kí ức đẹp thì sẽ tồn tại mãi với khoảng lặng sâu tâm còn những quá khứ dệt những nhớ nhung quyện đau khổ thì cần phải lãng quên. Và biết đâu đấy ai đó trong hạnh phúc kia của bạn lại đang hiện hữu đâu đó ở hiện tại thì sao?
Từ góc khu vườn, nơi phía cửa sổ Hạ Vi nghe có tiếng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, tan vào khoảng mênh mang của một khối vô định hình mang tên – quá khứ.
Phía khung cửa sổ, chàng trai dõi theo từng bước chạy của cô gái nhỏ.
Khuất dần… Xin trăm năm em về tinh khôi…
Xa, mặt trời lên, lạnh giá nghiêng mình khép nép.
Read more…

Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?

09:37 |

Các bạn đang nghe Blog Radio108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh? .Tại web: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Lời tác giả: “Em muốn gửi câu chuyện kể về tâm trạng và những hồi tưởng về quá khứ của một cô gái sau khi chia tay mối tình đầu (hay đó cũng chính là những tâm trạng của em lúc này). Qua câu chuyện em muốn gửi gắm một thông điệp rằng: “Trong tình yêu đôi khi chỉ biết yêu thôi là không đủ mà hãy biết chia sẻ tình yêu ấy với chính người mà bạn đang yêu. Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói những lời yêu thương trong lòng khi bạn vẫn có thể nói. Hãy giữ lấy tình yêu của mình ngay khi bạn có thể làm để bạn không bao giờ phải hối tiếc”.
Blog Việt - Buổi sáng đầu đông lạnh giá, gió rít qua từng khe cửa sổ. Cái lạnh đến đột ngột quá khiến nhiều người còn chưa kịp lấy quần áo ấm ra mặc. Mới hôm qua trời còn nắng nóng đến toát mồ hôi mà chỉ qua một đêm gió về đã mang theo cái lạnh lẽo của mùa đông. Co ro trong chiếc chăn mỏng, cô từ từ ló đầu ra khỏi chăn. Hôm nay là ngày nghỉ lẽ ra cô phải ngủ đến tận trưa mới đúng nhưng trời lạnh quá đã làm cô tỉnh giấc và suy nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu cô là phải lôi ngay chiếc chăn ấm còn gói gọn trong tủ . Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá sót lại của mùa thu vội vã rơi xuống. “À, thì ra mùa đông đã về “ cô lẩm bẩm một mình, “Đã là mùa đông rồi sao?”.
Bỗng dưng cô thấy mình lạnh hơn khi nghĩ vể mùa đông, mùa đông năm ngoái với cô thật ấm vậy còn năm nay thì sao? Cô vốn rất thích mùa đông, thích được thách thức với cái lạnh buốt của gió đông nhưng lần này sao cô lại thấy sợ chính cái lạnh ấy. Có lẽ mùa đông năm ngoái với cô là ấm áp nhất, mùa đông đầu tiên- mùa đông cô có anh bên cạnh, nhưng đó cũng là mùa đông duy nhất cô được bên anh và có lẽ vì thế cô thấy sợ mùa đông hơn.


Cô và anh chia tay sau một năm yêu nhau. Với cô, anh là mối tình đầu, anh là người đầu tiên mang lại cho cô những ngọt ngào, những cảm giác thú vị trong tình yêu. Và ngay cả khi đã chia tay rồi, cô vẫn luôn thầm cảm ơn anh về điều đó. ‘Cô bướng bỉnh, trẻ con’ anh vẫn thường nói cô như vậy. Mỗi lần anh và cô có những cuộc tranh luận thì phần thắng vẫn thuộc về cô. Cô ghét mỗi khi anh nhường cô vì nó khiến cô có cảm giác tự ái, nhưng cô lại tức điên lên nếu như anh không nhường mà cứ phân đua với mình và thường thì khi ấy hai người sẽ lại giận nhau. Anh biết như vậy nên thường tránh để chuyện đó xảy ra và anh vẫn luôn là người hòa giải. Nhưng như thế lại càng làm cô yêu anh hơn. Có lần anh nói với cô rằng:
- Anh sẽ không bao giờ nổi giận khi em tức giận.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi lại:
- Sao biết em rất bướng bỉnh, ngang ngạnh mà anh lại không nổi giận?
- Vì nếu làm như thế anh sẽ đánh mất tất cả.
Cô hiểu những gì anh nói, và lại tự trách mình sao cứ phải làm khổ anh như vậy, cô yêu anh cơ mà.
Cô là người khá sôi nổi nhưng lại cũng là một người sống nội tâm khép kín. Cô hay cười, hay trêu đùa mọi người nhưng ít ai có thể thấy được những tâm sự bên trong của cô. Từ bé cô đã sống như thế, không mấy khi thấy cô tâm sự với ai về những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả mẹ là người hợp cô nhất nhà cũng không bao giờ được nghe những tâm sự của cô. Cô vẫn luôn giữ trong lòng tất cả mọi chuyện. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không an toàn khi nói ra cho một ai đó biết những tâm sự của mình, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất. Những buồn vui, tất cả đều được giấu kín. Trước khi yêu anh cô vẫn nghĩ rằng chắc khi nào có người yêu cô sẽ tâm sự tất cả với người ấy. Nhưng không như vậy, có rất nhiều điều cô vẫn không thể nói với anh. Cũng nhiều lần anh nói với cô:
- Em không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh biết thì tránh sao những lúc anh làm em buồn, em tủi thân.
Đúng vậy cũng nhiều lần anh vô tình làm cho cô buồn, cô giận nhưng anh lại chẳng thể hiểu vì sao cô giận anh. Anh luôn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể mở lòng với anh hơn. Nhưng sao cô vẫn không thể nói ra. Cô vẫn biết tình yêu cần phải có sự chia sẻ nhưng cô lại sợ nếu cô nói ra sẽ làm cho anh buồn hơn. Ở bên anh cô thấy mình như bé nhỏ đi rất nhiều, cô muốn được nũng nịu anh, thích được vặn vẹo lại lời anh nói, thích hỏi những câu hỏi ngốc nghếch để được nghe anh trả lời theo cái cách ngốc nghếch của cô. Cô luôn trân trọng tình yêu của cô và anh, cô coi đó là tình yêu đẹp và thiêng liêng nhưng sao lúc nào cô cũng thấy nó mong manh. Cô gọi tình yêu của mình là tình yêu pha lê – đẹp nhưng dễ vỡ. Bên anh cô hay thủ thỉ:
- Anh này, anh có biết vì sao những mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ không?
- Tình yêu cũng là một trải nghiệm kì diệu của cuộc sống. Tình đầu dễ vỡ vì có lẽ họ chưa biết cách giữ tình yêu cho mình.
- Thế có nghĩa là phải yêu đến lần thứ hai họ mới biết cách để giữ tình yêu, và… em cũng vậy sao?
Anh khẽ lườm, cốc nhẹ lên trán:
- Em ngốc!
Cô vênh mặt bướng bỉnh
- Có anh ngốc thì có ấy.
Anh ôm cô vào lòng, lại thơm nhẹ lên vầng trán:
- Em yêu ngốc! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu. Nếu như em chưa giữ được tình yêu của mình thì anh sẽ giữ nó thay em. Anh sẽ buộc chặt nó vào tay mình để không cho nó chạy mất, để em mãi mãi bên anh.
Cô cười tinh nghịch:
- Sao lại để anh vất vả một mình như vậy được, em sẽ giữ nó cùng anh.
Nghe anh nói cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, yên tâm vì anh sẽ không bao giờ để mất cô cũng như cô sẽ giữ chặt tình yêu bên mình. Nhưng cuộc sống có mấy khi được như ta mong đợi.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, ở trong nhà mà vẫn thấy lạnh cóng tay chân, cô không còn muốn ra khỏi chăn, vẫn cứ cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cũng như lúc này đây cô không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh khi chợt nhận ra mùa đông này cô không có anh bên cạnh. Cô cố gắng giấu chặt đôi bàn tay mình vào trong chăn. Bao giờ cũng thế, chỉ cần hơi lạnh là đôi bàn tay cô đã lạnh giá, cóng lại không thể làm gì được. Nhưng bàn tay anh thì khác, lúc nào cũng ấm áp. Mỗi khi bên anh đôi bàn tay lạnh giá của cô lại được nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp của anh. Có lần cô hỏi anh:
- Sao mùa đông tay em cứ lạnh cóng đi mà tay anh vẫn ấm thế nhỉ?
- Vì đôi bàn tay anh phải ấm để còn sưởi ấm cho đôi bàn tay em chứ sao, em ngốc!
Cô khẽ mỉm cười ngả đầu vào lòng anh, để lại được anh ôm thật chặt. Cô thấy mình hạnh phúc. Khi bên anh cô có cảm giác như những cơn gió lạnh của mùa đông không còn dám lại gần cô vì cô thấy ấm, ấm vô cùng, ấm trong tình yêu mà anh dành cho cô.


Mùa đông năm nay tay cô cũng lạnh nhưng không còn được sưởi ấm bởi đôi bàn tay anh nữa rồi. Nhìn xuống đôi bàn tay mình đang co quắp trong chiếc chăn, bỗng nước mắt cô trào ra, cô nhớ anh. Từ ngày chia tay chưa một ngày nào cô không nhớ về anh. Hình ảnh về anh vẫn cứ hiện rõ trong đầu cô, nó như một chiếc phông nền cho tất cả những việc làm hằng ngày của cô, lúc đậm lúc nhạt. Cô cố gắng quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cô không thể nào làm được, càng cố quên, cô càng thấy nhớ anh vô cùng. Mỗi lần nhớ anh cô chỉ biết tìm một chỗ thất an toàn để khóc, để mặc sức nhớ về anh. Và lại chẳng ai biết cô buồn, nhiều người còn thắc mắc sao cô chia tay người yêu mà vẫn vui vẻ như vậy, vì có ai thấy những lúc cô khóc khi nhớ anh đâu mà vẫn chỉ thấy cô cười nói, trêu đùa. Cô vẫn vậy, vẫn như một con ốc núp sau một vỏ cứng, và nếu như cái vỏ cứng ấy không vỡ ra thì chẳng ai biết được bên trong ốc rất mềm. Cô cũng vậy sẽ chẳng ai hiểu được cô. Cả anh nữa, cũng không bao giờ anh có thể hiểu nổi cô vì có bao giờ cô nói với anh đâu.

Chia tay, anh cũng không còn tìm gặp hay liên lạc với cô như trước kia nữa. Và như thế cô thấy buồn hơn khi nghĩ rằng anh quên cô rồi, lại trách móc, lại giận hờn, lại khóc. Nhiều lúc nhớ anh cô chỉ muốn gọi ngay cho anh nhưng lại không dám, tin nhắn cứ viết rồi lại xóa không dám gửi. Có đôi lần nhớ anh quá cô đòi gặp anh bằng được. Và mỗi lần như thế anh đều vội vã đến gặp cô, đôi khi còn bỏ dở cả công việc của mình. Anh vẫn còn yêu cô cũng như cô vẫn rất yêu anh vậy nhưng không ai nói với ai. Lần nào cũng vậy trước khi gặp anh cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không bao giờ cô nói được. Đến gặp anh, trông thấy anh cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh để lại được anh ôm cô chặt như ngày xưa, để lại được anh xiết lấy đôi bàn tay mình. Nhưng sao cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nói nên lời. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Cô sợ khoảnh khắc ấy, và cô luôn cố gắng xua tan bầu không khí ấy bằng câu nói:
- Mình về đi anh!
Anh khẽ gật đầu mắt trùng xuống:
- Ừ, để anh đưa em về
Đúng là chưa một lần nào anh từ chối những đòi hỏi đỏng đảnh của cô, và lúc này cũng thế, cô muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng lần này cô chỉ mong anh đừng nhường cô nữa, muốn được nghe anh nói, nói gì cũng được nhưng sao anh vẫn cứ lặng lẽ. Họ lại ra về trong sự tiếc nuối chưa nói được những suy nghĩ trong lòng. Và cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận một điều rằng hai người chia tay, chia tay mãi mãi. Mãi mãi cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình, dù đã chia tay nhưng cô vẫn muốn nói. Nhưng tất cả đều là sự câm lặng.
Gió lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi mạnh vào trong trái tim lạnh giá của cô, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên gò má. Bỗng nhiên cô muốn ra ngoài, muốn được cái lạnh giá ngoài trời làm đóng băng trái tim cô đi, để cô không còn phải nhớ về anh nữa. Bước chân ra khỏi căn phòng ấm, cô cảm nhận được gió lạnh biết chừng nào, lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích. Bất chợt cô nhận thấy cô đang bước đi trên chính con đường mà anh và cô vẫn thường đi bên nhau. Cũng đã lâu rồi cô không qua con đường này, con đường vẫn vậy không thay đổi.


Bỗng lại một cơn gió lạnh, cô khẽ mỉm cười kịp ngăn dòng nước mắt đang trào ra. Một ý nghĩ làm cô thấy vui “Biết đâu em sẽ lại gặp anh trên con đường này, biết đâu anh đang đi bên đầu đường kia tiến về phía em thì sao”. Bước chân cô như vội vã hơn trong niềm hi vọng nhỏ nhoi. Cô ngỡ như anh đang ở đâu đó gần cô. Cô phải tìm anh, chỉ có anh mới làm ấm trái tim lạnh giá của cô lúc này, chỉ có anh mới lau khô được làn nước đang ướt nhòe trên mi. Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi mạnh…
Tình yêu cũng như một quả bóng bay, chỉ cần ta vô tình để tuột khỏi tay thì dù có cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Và có lẽ chỉ khi đứng nhìn nó từ từ bay xa, xa mãi ta mới thực sự thấy thiếu vắng và nuối tiếc.
* Gửi từ email Hoa Hồng Vàng – hoahongvang805ttpt
Hồi đáp cuả tác giả:
Em cám ơn chương trình. Em thấy lòng mình nhẹ hơn rất nhiều khi có thể bày tỏ được tâm sự của mình. Em cũng nhờ chương trình gửi lời cám ơn chân thành của em đến tất cả các độc giả. Cám ơn vì các bạn đã lắng nghe câu chuyện của em. Cám ơn những lời động viên, chia sẽ, đồng cảm từ các bạn. Nó đã giúp em rất nhiều, giúp em thấy được cuộc sống này thật ý nghĩa. Đôi khi cuộc sống mang lại cho ta những điều phiền muộn nhưng để lấp đầy những phiền muộn đó cuộc sống cũng lại ban tặng cho ta những người bạn thật tuyệt vời để ta thêm yêu cuộc sống hơn. Cám ơn, cám ơn rất nhiều !
Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh? tại truyện cười hay nhất
Read more…