TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

List truyện ngôn tình hay nhất

15:54 |
Read more…

3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!

15:56 |

Để em kể anh nghe, về tình yêu! Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, một người cần anh hơn em! 3 năm chờ đợi…vì cô ấy cần a!

Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ những lần đầu. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái bên cạnh.
3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của cô ấy, thế nên em không ngại ngần nói chuyện với anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành anh em thân thiết vô cùng.
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói và đùa không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau  mỗi tối, và  Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy.  Anh không xuống chơi nhưng lại nhắn tin, gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm. Em vốn cảm thấy mình như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh.
Em thường hỏi anh những câu thật ngô nghê:
- “Liệu có một ngày nào đó, anh rời xa em không? Đứng trước anh em luôn có cảm giác có lỗi với cô ấy.” Hoặc một câu mà lần nào nghe anh cũng phì cười: “Em quay lưng lại với anh, anh có thôi em không?”. Sau mỗi lần như vậy, anh thường tự hỏi chính mình: “Em quay lưng lại với anh, liệu anh có còn yêu em không khi mà em đã không còn tình cảm?”.
Có lẽ người ta sẽ cho em là khùng điên khi em quyết định giúp anh đến với cô ấy. Điều đó thật nực cười! Nhưng em nghĩ khác. Anh không phải là món đồ để em nhường lại, Anh có trái tim, có tình cảm và có những suy nghĩ của riêng mình. Và lí do mà em quyết định dừng lại để anh ở bên cô ấy chính là vì em biết chỉ có tình yêu anh dành cho cô ấy mới giúp cô ấy yêu cuộc sống này.
Cô gái đó có khoảng cách xa anh nhưng cái cảm giác muốn … anh vì sợ sệt hiện rõ lên đôi mắt. Cô ấy mím chặt đôi môi để ngăn không khóc, để ngăn không cho sự run rẩy biểu hiện ra bên ngoài. Nhìn cô ấy em không còn cảm giác ghen tuông và tức tối mà thay vào đó là một sự thương cảm. Có lẽ nào, cô ấy cần anh hơn em?
Em là một người con gái mạnh mẽ. Em không giống những người con gái, yếu đuối, hay khóc và lụy tình đâu. Em luôn giữ cho mình lí trí ở trạng thái mạnh mẽ nhất. Có đôi lần anh cũng từng nói sự cứng rắn của em làm anh cảm thấy không đúng với em. Anh cũng muốn được như bao người đàn ông khác, được thấy mình mạnh mẽ và che chở cho người con gái mình yêu. Nhưng sự mạnh mẽ của em làm anh cảm thấy rằng không có anh, em muốn tốt cho anh và cô ấy.
Em cứ cố gồng mình lên để tự giải quyết hết mọi việc. Em không nhận ra trong mắt anh có sự thất vọng khi mỗi lần anh muốn làm giúp em điều gì em đều chối từ và tự làm. Anh khâm phục em nhưng cũng dần cảm thấy xa vì em dường như đóng mọi cách cửa để anh thấy rằng: Em cần anh!
Anh đã từng kể cho em nghe về mọi chuyện cô bé ấy. Một cô bé gặp nhiều thiếu thốn trong tình cảm. Anh nói cô bé ấy có phần giống em, có nghị lực nhưng dường như cô bé ấy yếu đuối hơn em. Cô bé ấy có thể dám đương đầu với những bất công nhưng khi ở bên anh – một người mà cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể khóc ngon lành. Em đã lo sợ. Lo sợ thực sự. Nhưng một lần nữa, sự gan lì của em đã khiến em phạm sai lầm.
Thế mà có ngày anh lại đứng trước em để nói với em rằng: “Xin em hãy giữ anh lại, vì anh đang say nắng một người con gái khác. Đừng để anh ra đi như vậy”. Em sững sờ nhưng em không khóc. Có lẽ điều đó là một tổn thương lớn với anh. Khi người ta muốn ở lại mà không nhận được sự níu kéo thì điều đó còn đau khổ hơn là ra đi. Anh đã đợi chờ ở em một sự yếu mềm, một câu nói giận hờn, trách móc chẳng hạn nhưng em vẫn cố gồng mình lên chứng tỏ rằng em vẫn bình thường.
Em không nghĩ mình thất bại trong tình yêu này, cũng không nghĩ anh là kẻ phản bội và càng không nghĩ cô ấy là kẻ cướp người yêu. Em chỉ nghĩ rằng tình yêu cần một sự tinh tế để níu giữ.  Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, cần anh hơn em!

Read more…

Đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?

09:23 |
Truyện ngắn tình yêu – Chị tôi không phải là người phụ nữ xinh đẹp, hay nói đúng hơn là một người phụ nữ có diện mạo bình thường đến mức xấu xí (như người ta vẫn thường xì xầm sau lưng mỗi khi nhìn thấy chị).
Truyện ngắn tình yêu - Truyện hay
Truyện ngắn tình yêu – Truyện hay

Chị tôi gầy, dáng dong dỏng cao, làn da trắng bệt tai tái như người bị bệnh lâu ngày cách li với ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, khuôn mặt chị lại lấm tấm tàn nhang, nghe mẹ tôi bảo là do lúc nhỏ chị bị bệnh sởi hành, xuất hết ra trên mặt không chữa được, lại cộng thêm các bệnh về đường ruột khiến cơ thể chị không hấp thụ được dưỡng chất, cho nên cơ thể mới yếu ớt và xanh xao như thế. Tính tình chị tôi lại cực hiền, hiền đến mức yếu đuối và… nhu nhược.
Ngay từ lúc nhỏ, chị luôn là đối tượng được mang ra để so sánh với tôi, từ diện mạo cho tới tính cách và học tập. Chị học bình thường, không quá xuất sắc cũng chẳng quá tệ đến mức đội sổ như lũ trẻ con hàng xóm. Thành tích ấy được chị duy trì mãi cho đến khi vào Đại học – mà có một lần khi tôi buột miệng hỏi đến, mẹ tôi lại nhàn nhạt bảo rằng: “Chó ngáp phải ruồi mà thôi”.
Người ta vẫn thường nói: Trong tất cả những đứa con của mình, bố mẹ thường sẽ yêu thương và chăm sóc cho đứa trẻ khiếm khuyết, yếu ớt nhất. Thế nhưng…
Sự thực rõ ràng rằng, bố mẹ tôi không yêu chị, không yêu một đứa trẻ trầm lặng, sống nội tâm và có cơ thể yếu ớt đó. Khi nhắc đến con cái, dường như bố mẹ chỉ đề cập đến tôi, nào là học ở trường đại học nào, bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, tài năng ra sao, đảm đang ra sao, bạn bè như thế nào, vân vân và mây mây, đủ mọi loại chuyện trên đời, dường như hận một nỗi không thể đem tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi đưa ra mổ xẻ trước mặt người ta, để người ta thấy được, “Ồ, con gái của anh chị quả thực vô cùng xuất sắc!”
Mỗi lần như thế, hoặc là chị cúi gằm mặt xuống đất, giả vờ không nghe, không thấy, không biết; hoặc là ngước mắt vô tư nhìn bố mẹ tôi, cười cười vui vẻ. Thực chất, vui vẻ hay chua xót, nụ cười hay nước mắt… chỉ cần nhìn đôi bàn tay run run đang bấu chặt vào nhau của chị, tôi đã có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đó. Thấu tận tâm can. Chỉ là, bố mẹ tôi lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn sang, dù chỉ một lần… Mà hình ảnh chị ngày hôm đó lại như một con sâu ăn mòn vào tâm trí tôi, giăng tơ kéo kén, khiến tôi e là suốt cả cuộc đời này không thể nào quên. Từ giây phút đó, tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi sẽ luôn yêu thương, tôn trọng và ở bên chị – thay cho cả phần yêu thương của bố mẹ tôi.
Chị lớn hơn tôi bốn tuổi. Sau khi bình yên tốt nghiệp đại học, chị trầy trật n lần, rốt cuộc cũng êm đẹp được một công ty tư nhân mới thành lập nhận vào làm việc. Công việc của chị là tính toán sổ sách, kiểm kê hàng hóa và nhận các đơn đặt hàng từ đối tác. Bởi vì công ty nằm ở trung tâm thành phố, cách gia đình tôi quá xa, cho nên, để thuận tiện cho công việc, chị đã thuê một phòng trọ tương đối ổn định và an toàn, chính thức dọn khỏi nhà sau hai tuần vào làm việc ở công ty. Về phần bố mẹ tôi, ban đầu còn cằn nhằn vài tiếng cho lấy lệ, nhưng sau cùng cũng mặc kệ chị, muốn làm gì thì làm. Có vẻ như đối với họ, đứa con này ngay từ khi sinh ra đã là gánh nặng, có và không có chỉ khác nhau ở chỗ – bận tâm và không bận tâm.
Người ta nói: Ông trời thường rất công bằng, lấy của người cái này thì sẽ hoàn lại cho người cái kia. Ban đầu tôi không tin, cũng không muốn tin, cho đến khi câu chuyện tình như mơ giữa chàng hoàng tử đẹp trai và nàng Lọ Lem đời thực xấu xí diễn ra, ý niệm của tôi đã hoàn toàn thay đổi…
Anh ba mươi tư tuổi, là giám đốc của công ty tư nhân chị đang làm. Ngoại hình cao ráo, đẹp trai, ăn nói có duyên, đặc biệt là nụ cười ẩn sâu trong đáy mắt rất dễ dàng thu hút người khác phái. Người đàn ông như anh quả nhiên có khả năng làm cho phụ nữ điên đảo, có khả năng khiến cho một người vốn bình lặng và cẩn trọng quá mức như chị tôi quyết định tiến tới hôn nhân một cách chớp nhoáng.
Sự thực chứng minh, ngay trong lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài lãng tử và ánh mắt có hồn, sâu thẳm như hồ nước ấy. Ánh mắt này dường như mang theo từ tính, một khi đã nhìn vào thì dứt khoát khó mà điều khiển được nhịp đập trái tim mình. Nhưng lí trí nhắc nhở tôi rằng, anh là món quà mà trời cao nhân từ đã dành tặng cho cả một thời thơ ấu bất hạnh và thiếu thốn của chị, là niềm vui cuộc sống và là hạnh phúc quãng đường sau này của chị gái mình. Vì thế, tôi không cho phép bản thân mình đắm chìm trong ánh mắt đó, không cho phép lí trí mình bị cám dỗ bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh.
Hai tháng sau khi chính thức nhận việc ở công ty, một đám cưới hoành tráng đã diễn ra, chị tôi nghiễm nhiên một bước lên mây, trở thành phượng hoàng trong lồng son được Hoàng tử chăm chút. Câu chuyện tưởng chừng hư ảo mà có thực ấy được mọi người truyền miệng nhau, xóm ngoại ô mà gia đình tôi đang sống trở nên náo nhiệt hẳn. Bố mẹ tôi được chúc tụng, được hâm mộ, được tung hô có phúc, chị gái tôi đương nhiên sau một đem vịt hóa thiên nga trở thành niềm tự hào của họ.
Nhìn ánh mắt u uẩn quen thuộc của chị ánh lên sự mãn nguyện, khóe môi thấp thoáng để lộ nụ cười yếu ớt, tôi tự hỏi, đây liệu có phải là một trong những nguyên nhân khiến chị kết hôn một cách vội vã như thế không?
Ba tháng sau khi chị kết hôn, tôi từ kí túc trở về nhà một chuyến để lên trường cấp ba cũ nhận lại bằng tốt nghiệp gốc bổ sung vào hồ sơ đại học hiện tại. Nhận tiện bèn ghé qua tổ ấm hạnh phúc của chị chào hỏi.
“Anh Tuấn hôm nay không có nhà sao chị?”
Nhìn căn nhà vừa rộng, vừa to mà lại trống trải đến kì lạ, tôi đưa mắt đánh giá một lượt, nhịn không được bèn hỏi chị.
“Ừm, à… hôm nay anh ấy, ừ… tiếp khách..”, chị vừa đang len, vừa ấp úng trả lời tôi.
“Tiếp khách cả vào ngày nghỉ sao? Bận rộn thật ấy nhỉ!”
“Em đừng nói thế, anh ấy quả thực là có việc… anh ấy bận lắm!”, chị dừng động tác đan trên tay lại, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên nhìn tôi.
“Chị, chị có yêu anh Tuấn không?”
Tôi ngồi ngây ngắn xuống sofa, cầm lấy cuộn len bên cạnh và bắt đầu táy máy, bâng quơ hỏi một câu thật ra đã rất muốn hỏi từ lâu lắm rồi.
“Đương nhiên là có rồi, sao em lại hỏi thế?”, chị mỉm cười ấm áp nhìn tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn thẳng vào chị, vẻ mặt hồng hào, ánh mắt có hồn chứ không mông lung bất định như trước kia, chị dường như đang cố tỏ ra cho tôi biết rằng, “ừ, chị hạnh phúc, chị yêu anh ấy, em đừng lo!”.
Thế nhưng, chị càng như thế, tôi lại càng lo. Cảm giác về hạnh phúc của chị sao lại thấy không chân thực. Tôi luôn hy vọng là mình quá đa sầu đa cảm, quá lo lắng và suy diễn viễn vông. Nhưng linh cảm kì lạ luôn khiến tôi tự đặt ra cho mình vô số câu hỏi về anh, về chị, về hôn nhân chớp nhoáng ấy. Tôi suy nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu được, rõ ràng tính cách giữa hai người khác nhau là thế, rõ ràng thế giới giữa hai người cách biệt nhau là thế, lí do gì giữa hàng ngàn hàng triệu cô gái xinh đẹp trong thành phố này anh lại lựa chọn chị gái tôi? Vì thế, tôi ngày càng chú ý đến anh, ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình tạo nên…
Anh vẫn luôn làm tốt vai trò của mình.
Là một người chồng gương mẫu – không rượu chè bê tha, không thuốc lá nồng nặc, sạch sẽ tinh tươm, không liếc mắt đưa tình với bất cứ cô gái xinh đẹp nào.
Là một người con rể hiếu thuận, đứng đắn, chững chạc và hiểu chuyện.
Là một người anh rể luôn luôn lắng nghe những tâm sự thầm kín của một đứa con gái chưa hiểu mùi đời, luôn luôn vỗ về và có mặt mỗi khi tôi vấp ngã trong cuộc sống.
Một người đàn ông gần như hoàn hảo như thế liệu sẽ có một cô gái nào không thể không yêu không?…..
Mùa hè của năm học thứ ba, tôi nhận được điện thoại của chị, nhờ tôi trông hộ bé Tom – cháu trai vừa tròn 1 tuổi của tôi.
Tối hôm ấy, chị phải đi dự tiệc cưới của chị Hòa – bạn thân thuở đại học của chị. Sau khi dỗ bé Tom ngủ say, tôi bèn đi tới phòng khách xem phim, đúng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng mở cửa lách tách vang lên, là anh trở về.
Bên ngoài trời mưa rả rích, áo sơ mi anh bị mưa tạt thấm ướt một vạt trước ngực, nước còn nhỏ giọt từ trên mái tóc và hai thái dương, một sự hấp dẫn kì lạ đến rợn người.
“Tặng em!”
Ngay lúc tôi vừa định lên tiếng, thì người đàn ông trước mặt đã chìa ra một bó hoa hồng vàng – vàng rực đến chói mắt. Mọi việc đều diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến đại não tôi chưa kịp hoạt động đã bị vòng tay anh ôm vào lòng. Loáng thoáng tiếng anh thì thầm những điều gì đấy, đáng tiếc một chữ tôi cũng không nghe rõ, hoàn toàn mơ mơ hồ hồ. Tôi không biết cảm giác lúc đấy là gì, là vui mừng hay sợ hãi, là hạnh phúc hay dằn vặt, là mãn nguyện hay tội lỗi.
Nước mưa trên áo anh thấm sang quần áo tôi, nước mưa trên tóc anh nhỏ giọt vào miệng tôi. Lạnh ngắt. Trong căn phòng khách nhập nhoạng ánh đèn cam vàng như vỏ quýt, dưới âm thanh lộp bộp của từng hạt mưa trước mái hiên. Lúc lí trí quay ngược trở lại, tôi thấy chị đứng đó – mỏng manh và yếu ớt……
Tôi không nghe điện thoại của chị, cũng không nhận điện thoại của anh, tôi muốn xóa sạch đi kí ức về buổi tối hôm đó, muốn xóa sạch đi cảm giác tội lỗi và xấu hổ ấy…
“Chị có chuyện muốn nói với em, hãy gặp chị.” – tin nhắn đến từ chị.
“Minh, đừng gặp chị gái em. Xin lỗi em.” – tin nhắn đến từ anh.
Có một vài tiếng cười khúc khích vang lên phía sau lưng tôi, vài sinh viên chỉ chỏ rồi đạp xe lướt qua, tiếng nói chuyện rì rầm ồn ào, nhưng tâm tình đang nặng trĩu như đeo chì lúc này đây khiến tôi chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
“Minh, nhìn kìa!!!”, Hải Yến đánh bốp vào vai tôi, mắt nhướng lên đầy hứng thú nhìn về phía đài phun nước.
Trong bóng tối nhập nhoạng ánh đèn đường, ngay dưới đài phun nước tối om, có hai bóng người đang ôm nhau, không, chính xác là đang hôn nhau – một cách nồng nhiệt. Ngay lúc đó, một chiếc ô tô từ cổng chính vuột qua, đèn pha sáng lóa chiếu thẳng đến hai thân ảnh đàn ông đang ôm nhau phía trước.
Trong tích tắc, ánh mắt tôi lướt qua chiếc xe màu trắng bạc với biển số 8888 hiếm hoi ấy.
Trong tích tắc, trái tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp ánh mắt ấy – sâu thẳm và miên man tựa nước hồ thu, sáng rực và quyến rũ đến khó thở.
Phút chốc tôi có cảm giác trái tim đang treo lơ lửng của mình rơi tuột xuống, đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích được. Từng đoạn kí ức lướt qua như một cuốn phim quay chậm, thật chậm….
Tôi ngồi yên lặng nhìn anh, nhìn gương mặt điển trai và đôi mắt lóng lánh kì lạ ấy. Rốt cuộc nguyên nhân vì sao anh lại kết hôn với chị gái tôi, nguyên nhân vì sao anh lại hoàn hảo đến mức hoàn mĩ và toàn diện như thế, rốt cuộc.. tôi cũng đã hiểu được.
Anh cần một người phụ nữ làm tấm bình phong giúp anh che mắt gia đình và xã hội, cần một người phụ nữ an phận đứng phía sau lưng anh giúp anh quán xuyến việc gia đình, giúp anh thờ phụng cha mẹ già và hoàn thành chức trách thừa kế của một người con trai trưởng trong dòng tộc. Lí do anh lựa chọn chị gái tôi, đơn giản vì chị tôi xấu. Anh nói rằng chị tôi tự nguyện gả cho anh, chấp nhận làm vợ anh mà không cần bất cứ điều gì. Anh là người đàn ông cô cần và cần cô – duy nhất trong xã hội phù phiếm vốn đang chạy đua theo cái đẹp và đồng tiền, đang chạy đua theo danh vọng và hoang tưởng. Chị nói với anh rằng, hai người có thể nương tựa vào nhau, tựa như thân cây và tầm gửi, không tách rời. Anh cho chị danh phận, cho chị niềm tự hào và cuộc sống đầy đủ sung túc sau này. Còn chị sẽ giúp anh hóa giải tất cả mọi áp lực đến từ gia đình và dư luận của xã hội, không để anh gánh chịu cái nhìn khinh miệt của người ta về thế giới thứ ba…
Tôi bật cười đến chảy nước mắt, hóa ra áp lực của anh lại lớn đến thế. Hóa ra hạnh phúc mà chị tôi đang có lại tựa như bong bóng xà phòng. Hóa ra hình tượng người đàn ông hoàn hảo mà tôi luôn mơ tưởng lại tựa hoang đường đến thế…
Mùa hè năm ấy là lần cuối cùng tôi đến thăm gia đình chị, thăm cái tổ ấm hoàn mĩ của chị…
Thở dài, tôi khẽ ngắm nhìn chiếc lá chao nghiêng trước cửa sổ, chao chao nghiêng nghiêng, lay động trước gió tựa như linh hồn của một con người, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ rơi xuống đất, hoàn toàn bị người ta giẫm đạp không thương tiếc. Thật mong manh biết bao. Tình yêu và hạnh phúc, gia đình và trách nhiệm, liệu có mong manh như thế không?
Con đường mà chị đã chọn, tôi có thể hiểu, nhưng không thể nào chấp nhận được. Mỗi người đều có một sự lựa chọn cho con đường tương lai, mà chị tôi lại chọn bước đi trên con đường quá sức gập ghềnh ấy…
Sức chị mỏng, dáng chị gầy, đôi vai lại nhỏ bé đến thế… chị ơi, đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?
Read more…

Top 5 truyện ngôn tình hay nhất hiện nay

09:21 |

Thể loại truyện ngôn tình rất được độc giả yêu thích ở trong đó chứa rất nhiều thông điệp ý nghĩa về tình yêu. Dưới đây mình xin giới thiệu 5 bộ truyện ngôn tình hay nhất được chuyển thể sang tiếng Việt.

1. 365 Ngày Hôn Nhân

365 Ngày Hôn Nhân
365 Ngày Hôn Nhân còn có một tên gọi khác là Khóa Trụ Tim Em có nội dung xoay quanh người con gái mang tên Lãng Tử Tình và chàng trai Lôi Tuấn Vũ. Trong mắt mọi người, Lãnh Tử Tình là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ nhưng lại là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Trong khi Lôi Tuấn Vũ lại là giám đốc tập đoàn Kiêu Dương hùng mạnh.
Mời các bạn đọc truyện 365 Ngày Hôn Nhân tại đây

2.Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen trong veo, hàng mi dải cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị “dính chưởng” ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ….. “dính chưởng”.

3. Vợ Ơi ! Học Bài

Vo Oi  ! Hoc Bai
Lời tựa Vợ Ơi ! Học Bài
Đây là bộ truyện teen ngắn rất được đông đảo bạn đọc đón nhận, là một bộ truyện tình cảm lãng mạn ẩn chứa trong đó là một tình yêu của lứa tuổi học trò đầy cảm xúc và nét thơ ngây. Nếu thấy truyện hay các bạn đừng tiếc 1 like và để lại coment bên dưới nhé.
Đọc truyện click here

4.Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Vì để­ hoàn thành di ­nguyện của mẹ, ­cô buộc phải lấ­y người đàn ông­ đứng đầu giới ­tài chính – Nam­ Cung Nghiêu, đ­ằng sau giấc mộ­ng khiến cả thế­ giới phải ghen­ tị đó là nổi đ­au và sự nhục n­hã không bao gi­ờ chấm dứt. Anh­ yêu sâu đậm ng­ười con gái khá­c mà anh không ­cách nào có đượ­c, nhưng lại bá­ đạo độc chiếm ­cô. Chỉ cần có ­bất cứ người đà­n ông nào khác ­đến gần cô, ghe­n tuông cùng tứ­c giận trong ng­ười anh bắt đầu­ trổi dậy. Cô đ­au lòng bỏ đi, ­bảy năm sau trở­ về nước, bên c­ạnh cô lại có thêm một tiểu bả­o bối thông min­h lém lĩnh ai g­ặp cũng đều yêu­ mến. Anh chặn ­đường cướp ngườ­i: “Nhóc con, b­a là ba của con­!” Cô bất lực ô­m lấy đầu con m­ình: “Anh ta th­ực sự không phả­i!” Dưới dáng v­ẻ lạnh lùng của­ anh hiện lên m­ột nụ cười xấu ­xa: “Con chính ­là con của ba! ­Em, là của tôi!­”
Chỉ mới xuất hiện một thời gian ngắn trên mạng nhưng bộ truyện Hợp đồng hôn nhân 100 ngày đã thực sự gây sốt cho cộng đồng teen Việt. Xuyên suốt câu chuyện luôn luôn ẩn chứa những điều đặc biêt, thế giơi của teen “ta không hiểu lắm” à nhưng đây là một câu chuyện thú vị và ta muốn các bạn tự trải nghiệm về nó.
Đọc truyện : Bấm vào đây

5. 36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn – Thủy Tụ Nhân Gia

Ly hôn là hai từ không ai muốn nói đến, nó là điều tối kỵ trong hôn nhân nhưng trong  36 Chiêu Ly Hôn của tác giả Thủy Tụ Nhân Gia thì lại dẫn dắt người đọc đi từ bất này đến bất ngờ khác của một cuộc hôn nhân tưởng chừng vô cùng hạnh phúc và hoàn hảo của một cặp đôi trai tài gái sắc cho tới một ngày cô đang rất hạnh phúc thì a bất ngờ nói :”Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi?”,câu chuyện bắt đầu với cuộc hôn nhân bốn năm.
“ Tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly hôn thì, anh ta lại sống chết không chịu vậy? Binh thư có 36 kế, trong đại chiến ly hôn, 36 trận so chiêu thay phiên trình diễn, kết cục anh ly hay không ly?”
Read more…

Tốc độ phát triển các nước!

10:42 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Tốc độ phát triển các nước!

Trong một cuộc thi về tốc độ phát triển các nước trên thế giới , Có 3 nước tham gia là Mỹ , Nhật và Việt Nam.
Nước Mỹ lên tiếng trước…
truyen cuoi hay
truyen cuoi hay
- “Nước tôi là số 1, Nếu chúng tôi đào xuống đất 10m thì phát hiện ra dây điện ngầm…trong khi các anh còn chưa có dây điện trần.Nguồn điện bắt đầu từ đó.”
- Nước Nhật tức giận…”Như thế mà cho là phát triển hả? Nếu như chúng tôi đào xuống 50m thì đó là nơi chúng tôi chôn dây cáp quang…Đó là lúc internet xuất hiện đầu tiên.”
Đến lượt Việt Nam: Loay hoay mãi chẳng biết làm sao? Nhưng vì cuộc thi nên cũng phải đào… Đào mãi , đào mãi chẵng thấy dây gì..Suy nghĩ một hồi rồi trịnh trọng tuyên bố:
- “Các nước mấy chú còn lạc hậu quá.! Chúng tôi đào hoài mà không thấy gì chứng tỏ lúc bấy giờ nước tôi đã bắt đầu dùng wireless (không dây)…”
Read more…

Chả dấu gì bác

10:41 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Chả dấu gì bác.

mat cuoi
truyen cuoi hay
Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn.
Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả.
Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả.
Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời.
Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía:
- Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ?
- Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.
Read more…

Ngang với…!

10:40 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Ngang với…!

mat cuoi
truyen cuoi hay

Bố Vợ Và Con rể Đi lên huyện.
Tới Bờ Sông, 2 bố Con nhìn thấy 1 con chó bơi ở dưới Sông.
Bố vợ: Con có biêt bơi không?
Con rể: dạ! Không ạ!
Bố Vợ: Ui! Mày không cả bằng con chó nữa à?
Con rể: Thế Bố biêt Bơi không ạ?
Bố Vợ: Ta Có Chứ!
Con rể: Thế Bố cũng chỉ ngang Với Con Chó Thôi! hehehe

Dẻo và bền nhất


- Thầy: Trò nghe đây: sắt thép, đồng…vật liệu nào dẻo dai và bền nhất?
- Quỳnh: Thưa thầy là…Thưa thầy cho 5 phút suy nghĩa ạ. Á! Thưa thầy vật dẻo dai và bền nhất đó là sợi tóc ạ.
- Thầy: Sao! Làm gì có chuyện đó sợi tóc làm sao có thể dẻo hơn sắt thép được?
- Quỳnh: Sao lại ko ạ! Thưa thầy chẳng phải người ta nói nghìn cân treo sợi tóc đó thôi ạ.

Uống nước nhớ…

- Thầy: Uống nước nhớ gì, em nào biết!
- Quỳnh: Dạ thưa thầy, uống nước kẻ trồng cây!
- Thầy: Sao lại uống nước nhớ kẻ trồng cây?
- Quỳnh: Dạ , vì em uống nước dừa mà thầy!
Read more…

Đánh thức

10:40 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở toptruyenhay.com. Mời bạn thưởng thức truyện cười gia đình Đánh thức.

mat cuoi

Hai vợ chồng nhà kia cãi nhau, giận nhau, không ai nói với ai một câu nào.
Trước khi đi ngủ, người chồng viết một mảnh giấy ném cho vợ:
- “Sáng mai đánh thức tôi dậy lúc 5h, tôi có việc quan trọng phải làm”.
Hôm sau người chồng thức dậy lúc 7h.
Ông ta tìm thấy một mảnh giấy ghi:
- “5h rồi, dậy đi”.

Có phải con tôi không?

Một ông lão bệnh nặng sắp lên thiên đàng mà trong lòng còn nghi vấn bèn hỏi bà vợ:
- Tôi sắp chết rồi nhưng muốn biết một sự thật là thằng Út có phải là con của tôi không?
Bà vợ trả lời:
- Ông sắp lên thiên đàng rồi thì tui cũng không giấu làm gì, trong 4 đứa con, chỉ có thằng Út là con ông.
Ông lão: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Khi biết vợ mang thai

Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: “Tôi đã có thai” gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: “Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng nào?”.
Anh rể trả lời: “Cô tính xử lí thế nào?”.
Tiếp theo là bạn thân bán nhắn:tao đã khuyên mày bao nhiêu lần rồi bảo đừng đi chơi bậy nữa mà mày không nghe tao, thế chồng mày biết chưa?
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: “Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi”.
Đồng nghiệp nhắn: “Không phải chứ? Mới 2 ngày mà”.
Cấp trên trả lời: “Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi”.
Khách hàng nhắn tin: “Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng”.
Một người lạ nhắn: “Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé”.
Một người lạ khác nhắn: “Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?”.
Và một người lạ khác nhắn: “Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản.
Theo truyencuoi.vn
Read more…

Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình

10:38 |

Em là niềm an ủi và hy vọng của cả gia đình, không thể mãi đắm chìm trong tình yêu anh trao nữa. Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình.

Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình
Xin đừng giận khi em bỏ anh để lo cho gia đình
Em biết anh sẽ trách, hận em nhưng nếu được chọn lại em vẫn sẽ rời xa. Em đã rời bỏ người thương yêu mình nhất, em phủ nhận tình cảm của mình để lo cho tương lai, cho gia đình đang chìm trong nợ nần. Em biết mình sai nhưng không bao giờ hối hận. Cảm ơn anh đã đến bên khi em đang tuyệt vọng trong mối tình mù quáng, vụng dại. Cảm ơn anh đã vực em dậy, cho em niềm vui và hạnh phúc. Những ngày tháng bên anh, bên những trang sách trên giảng đường có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời em.
Em phải tỉnh dậy anh à, em không thể vô tư khi gia đình đang chìm trong nợ nần, khi mẹ phải ngược xuôi vay tiền, khi anh trai phải rời ghế giảng đường để đi làm phụ mẹ. Tuy nhà lâm vào cảnh khó khăn, thiếu thốn nhưng vẫn động viên em học đến nơi đến chốn. Em là niềm an ủi và hy vọng của cả gia đình, em không thể mãi đắm chìm trong tình yêu anh trao mà để những người thân phải thất vọng.
Anh nói em vô tâm nhưng đâu biết em đã sống như thế nào khi phải xa anh. Em cũng là con người, cũng quặn thắt trong nhớ nhung, thổn thức gọi tên anh hàng đêm nhưng anh mãi không nghe thấy. Phải khó khăn lắm em mới điều chỉnh được cảm xúc, làm quen được với cuộc sống không có anh. Em lao vào học, tự làm thêm để trang trải học phí. Một con bé ngây ngô đặt chân lên thành phố, nơi đầy rẫy những toan tính, cạm bẫy. Em phải gồng mình chống chọi và học cách nghi ngờ sau những lần bị lừa gạt, bị bạn bè chơi xỏ.
Cuộc sống và những khắc nghiệt của nó làm em trở nên già dặn hơn. Em không thể vô tư cười đùa như những người cùng trang lứa. Em có nhiều nỗi lo, còn nhiều việc dang dở cần em thực hiện. Em không quên anh và tình cảm chân thành anh trao nhưng em đã cất nó sâu trong tim mình. Em đã rất giỏi để che giấu cảm xúc, để lạnh lùng nói câu chia tay mà không rơi một giọt nước mắt.
Em quay đi mặc anh gào khóc gọi tên, rồi em tự đánh vào tim mình, những vết thương rỉ máu nhưng sẽ không một ai biết được. Qua ngày mai em sẽ lại mạnh mẽ, sẽ tiếp tục hành trình dở dang và sẽ vắng bóng anh mãi mãi. Em không mong anh sẽ tha thứ nhưng mong anh mạnh mẽ và sống tốt. Mong rằng vết thương trong anh sẽ được ai đó khỏa lấp. Mong ai kia sẽ yêu anh, một tình yêu trọn vẹn.
Read more…

Trong anh mùa hè đã tắt

10:38 |

Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại trong anh mùa hè đã tắt.

Trong anh mùa hè đã tắt
Trong anh mùa hè đã tắt
5 năm rồi phải không em, kể từ ngày mình chia tay, thời gian đủ dài để anh vẫn nhận raa mình không thể quên được em, bây giờ ngồi lại, lục tung ký ức chỉ để anh tiếc nuối vì không thể giữ được em. Ngày mình yêu nhau mùa hè đẹp lắm. Anh, người con trai miền Nam, em là cô gái dịu dàng của miền Trung gió cát, mình gặp và yêu nhau trong những ngày hè bỏng nắng, em xuất hiện như một làn gió mát thổi ngang qua cuộc đời anh, để rồi mỗi lần xa nhau anh lại mong từng mùa hè.
Tình yêu của mình lớn dần theo những mùa hè anh về quê ngoại, anh yêu con đường đầy hoa sen dẫn vào nhà em, yêu khoảng sân rộng trước nhà nơi tình yêu của mình chỉ là những trò chơi tuổi nhỏ. Tình yêu ngày đó trong sáng và thánh thiện lắm, chẳng vướng bận một ước muốn tầm thường nào, những ngày hè rộn tiếng cười của anh và em…
Vậy mà mình xa nhau. Anh buồn, đi đến được tận cùng của nỗi đau, thất vọng và buông xuôi tất cả. 3 năm trời không liên lạc, chưa bao giờ anh thôi nghĩ về em. Anh học tập, ra trường, có công việc ổn định, mình như hoàn toàn thất lạc. Anh lập gia đình, không tình yêu, chỉ nghĩ phải có gia đình thôi. Anh vẫn luôn là người đàn ông tốt, lúc nào cũng dành tất cả cho vợ con, gia đình. Cuộc đời không như mình nghĩ, nhiều biến cố xảy ra, cứ nghĩ sẽ có một gia đình yên ấm, hạnh phúc, ai ngờ đâu…
Anh và vợ anh ly hôn khi con trai chưa tròn một năm tuổi, anh không có lỗi nhưng đời thường hay như thế, bỗng nhiên mất tất cả, mất gia đình, công việc bê tha, chán nản. Thời gian đó anh lại gặp, liên lạc được với em qua mạng xã hội, cuộc đời thật éo le em nhỉ. Nếu gặp em sớm hơn có lẽ giờ này anh đã khác.
Giờ đây anh lại một mình, như vừa trải qua một cơn đau, khó để vực dậy. Anh không còn là anh, mất phong độ, mất hết niềm tin vào cuộc sống, vậy mà mỗi lần được trò chuyện với em anh lại không nghĩ vậy. Anh chưa bao giờ cho em biết về tình trạng của anh cả, anh sợ em thương hại, sợ lắm. Mấy năm trời xa cách, mọi thứ đã đổi thay nhưng chỉ có em là không thay đổi, vẫn gần gũi dù khoảng cách thời gian và không gian là vời vợi. Anh biết giờ mình chẳng thể quay lại như ngày xưa, chẳng thể có em một lần nữa trong đời, vậy mà những suy nghĩ đó cứ ám ảnh anh suốt thời gian này, chắc là anh suy nghĩ ích kỷ quá.
Đêm trước lục tìm được những thứ gọi là kỷ vật của em, chỉ duy nhất những thứ đó anh còn giữ lại. Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Ngày ấy và bây giờ đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại chỉ là ký ức của những mùa hè hoài niệm. “Giờ đây anh bôn ba khắp nẻo đường đời, lòng nặng thương về người em gái nhỏ miền quê”. Anh đã không trở về trong những mùa phượng vĩ đơm hoa vì trong anh mùa hè đã tắt.
Read more…

Blog Radio 147: Cám ơn anh đã đánh mất em!

10:37 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 147: Cám ơn anh đã đánh mất em!. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Bạn thân mến,
Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này. Tình yêu, đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và sự bất diệt của con người. (Victor Hugo). Đây chính là thông điệp của rất nhiều lá thư gửi tới Blog Radio trong tuần vừa qua.
Có khi nào bạn trải qua những day dứt của một tình yêu, có khi nào chia tay một tình yêu và bạn không còn tin vào một tình yêu nữa sẽ đến với mình nhưng bạn có biết không chỉ có thời gian mới mang lại cho chúng ta câu trả lời Tình yêu là gì, và có những tình yêu mới đi qua nhưng thời gian sẽ chỉ cho chúng ta rằng tình yêu đích thực của mình đang đến ngay sau đó.
Blog Radio của tuần này dành cho những câu chuyện tình yêu như vậy, mời bạn cùng lắng nghe và chia sẻ suy nghĩ của mình với Blog Radio 147: Cám ơn anh đã đánh mất em! – với những lá thư chân thành, nồng nàn tình cảm và những bản tình ca ngọt ngào.
Ảnh minh họa: Deviantart
•    Cám ơn anh đã đánh mất em!
Anh thân yêu!
Một ngày nào đó em sẽ làm cô dâu khoác trên mình chiếc váy cưới trắng thật lộng lẫy và chú rể sẽ trao nhẫn vào tay em, nhưng người đó sẽ không phải là anh.Anh sẽ nắm tay một cô gái khác, anh sẽ vuốt tóc một cô gái khác dịu dàng hơn với em ngày xưa, còn em  vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa nhưng sẽ đi đưa áo mưa cho một người đàn ông khác.
Đường phố đông người chẳng ai biết em đã từng cùng anh đi qua đó, nên em mặc sức đi lướt qua và có thể chúng ta đi lướt qua nhau mà không biết.
Em sẽ xây một mái ấm sẽ nấu những bữa cơm thật ngon, một ngôi nhà ấm cúng với người em yêu hơn cả. Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu. Trong bức tranh tô màu cuộc sống của em sẽ chẳng có khuôn mặt anh.
Em từng nghĩ anh là người duy nhất. Nhưng em nhận ra cuộc đời đâu phải cổ tích. Cuộc đời như những bản tình ca dịu dàng, thiết tha, say mê như chưa hề cũ nhưng chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại. Như chính anh không phải điệp khúc của đời em.
Rồi sẽ có một một chàng trai yêu em nhất bước vào và đủ sức làm ấm cả con tim em, đủ sức thắp bừng lên ngọn lửa niềm tin trong em.
Và em sẽ nói lời cảm ơn anh vì đã đánh mất em để chàng trai khác nhận ra em là tình yêu. Để em được biết thế nào là ấm áp, là tình yêu cuộc đời mình và xiết chặt của vòng tay.
Sẽ có một người mở một bản nhạc nhẹ vào mỗi buổi sáng em thức dậy, sẽ trồng hoa hồng vào khu vườn nhỏ của em, loài hoa mà em yêu thích nhất.
Người sẽ mang tiếng cười cho căn phòng trống trải sẽ xoa dịu nỗi đau trong góc khuất của trái tim em một cách nhẹ nhàng, êm ái.
Người sẽ thắp lên những ngọn nến niềm tin và mãi che chở cho nó không bị tắt.
Người sẽ làm ấm góc khuất lạnh lẽo của em bằng sự ấm áp của trái tim. Người sẽ mở tung cánh cửa tình yêu của em để em đón nhận tình yêu và cho đi tình yêu của mình.
Anh sẽ nhẹ nhàng bước ra góc khuất trái tim em, và ra khỏi con tim em. Anh sẽ như cơn gió vô tình, vô tình đến làm mát cuộc đời em trong thoáng giây…
Cám ơn anh vì đã đánh mất em!
  • Gửi từ email Diệp Hương - diephuong2011@
Ảnh minh họa: Bloodlust686
•    Tình yêu của người đến sau
Những khi một mình, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào cho em được hạnh phúc, bởi vì anh là người đến sau.
Những khi bên em, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào để em luôn cười thật tươi với anh, bởi vì anh là người đến sau.
Những khi xa em, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào để được nhìn thấy em dù anh mới gặp em hôm trước, bởi vì anh là người đến sau.
Những khi nhớ em, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình làm thế nào để được nghe thấy tiếng em hoặc mong nhận được 1 tin nhắn từ em, bởi vì anh là người đến sau.
Và những khi ôm em trong lòng, trong một khoảng khắc nào đó, anh lại nghĩ mình phải làm thế nào để giữ em lại được bên anh mãi mãi….bởi vì anh là người đến sau.
Anh chỉ biết yêu, yêu và yêu em. Anh chỉ biết cố gắng, cố gắng và cố gắng để làm em vui. Nhưng càng yêu em nhiều bao nhiêu, cố gắng nhiều bao nhiêu thì trong một lúc nào đó anh lại sợ em xa anh bấy nhiêu…. cũng tại bởi anh là người đến sau.
Đôi khi anh muốn bỏ cuộc vì làm người đến sau. Một đoạn đường chỉ có anh và em mà sao như chúng ta đi giữa dòng người tấp nập, một cái nắm tay thật nhẹ nhàng mà anh cảm giác như đang được “dắt đi” chứ không phải nắm tay, một sự quan tâm thật nhẹ nhàng cũng chỉ làm em cười với anh trong chốc lát….tất cả tình cảm anh dành cho em mà sao anh thấy thật trống rỗng..trống rỗng vì anh chưa cảm nhận được nó, trống rỗng vì có lẽ em đang “lạnh nhạt” khi phải gặp lại những gì em đã có trong quá khứ..
Em à, anh cũng như bao người con trai khác, anh chỉ biết yêu và làm hết sức trong khả năng của mình để mang đến hạnh phúc cho em. Một mình trong phòng và nghe bài “ Như đã dấu yêu “ càng làm anh thêm buồn và luôn mong : .. “ Nhưng anh ước gì, mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai…” như thế có phải tốt hơn không?
Nhưng em à, cái gì là quá khứ thì hãy cho nó ngủ yên, vì ai cũng có một bí mật cho riêng mình, và em hãy giữ lấy nó. Hãy chôn tất cả trong tim của mình..vì một lúc nào đó em sẽ hiểu tình yêu của “người đến sau “.
Ảnh minh họa: Beorange
Thế đấy, làm người đến sau thật khó phải không em? Cái khó đấy đã làm anh phải cố gắng nhiều hơn, và làm anh yêu em nhiều hơn. Nhưng chính cái lúc yêu em nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn thì anh lại làm em buồn nhiều hơn bởi những suy nghĩ của anh. Vì cái lí do là “ người đến sau “ đó mà đôi khi anh không biết rằng em đang bước đến gần anh và cho anh cơ hội.
Con đường mà anh cảm thấy ồn ào đó là lúc em đang có được sự bình yên trong em, cái nắm tay mà anh cảm thấy hờ hững đó là vì em muốn anh nắm chặt tay em hơn nữa, và sự quan tâm nhẹ nhàng mà chỉ nhận được nụ cười trong chốc lát của em đó là vì em muốn anh ôm em thật chặt trong lúc đó…Tất cả, tất cả, anh đã không cảm nhận được tình yêu em đang dành cho anh. Và khi anh nhận ra thì em đã không còn bên anh nữa…
Anh đã sai rồi…
Và chính lúc này đây, em đã cho anh hiểu được rằng: “Người đến sau lại đang chính là người bước gần nhất đến trái tim em”.
Em ơi, đừng trách và đừng giận anh nữa nhé… bởi vì “ người đến sau”  yêu em lắm…
  • Gửi từ email Đức Nguyễn – nguyenduchntv@
Ảnh minh họa: SingingRiver
•    10 điều em thích anh…
Lời tác giả: Sau những gì đã qua tôi nhận ra: “Tình yêu chỉ có một, nhưng thứ na ná tình yêu thì có rất nhiều”. không phải ai may mắn cũng tìm được tình yêu thật sự của mình trong cuộc đời chỉ sau 1 vài lần gặp gỡ, không phải ai cũng thấm thía tình yêu thật sự chỉ sau 1 cuộc tình….Tôi đã nhận ra, điều mà mình cần ở anh, người đàn ông mang đến cho tôi đầy đủ những cảm xúc yêu thương nhất vì những điều giản dị nhất….
1- Em thích cảm giác khi bên nhau, anh hay đưa tay vuốt tóc em. Mái tóc chưa đủ dài và không đủ đẹp để làm em tự tin nhưng khi những ngón tay anh chạm vào từng sợi tóc đủ làm trái tim em ngân lên những giai điệu dễ thương. Anh hay nói rằng em có mái tóc đẹp,và anh thích kiểu tóc của em, màu tóc của em, mùi hương trên tóc em… chỉ đơn giản vì nó là của em. Có lẽ từ khi quen anh, em biết để ý chăm chút mái tóc của mình, thay vì để mặc nó bơ phờ xơ xác như trước, thậm chí càng xơ xác càng cuốn và đánh phồng đẹp hơn. Có lẽ từ đó em thích ngắm mái tóc mình trong gương nhiều hơn, chải tóc nhiều hơn, cân nhắc chọn dầu gội với mùi hương nồng nàn hơn…2- Em thích cách mỗi khi nói chuyện điện thoại, anh không bao giờ và chưa bao giờ cúp máy trước. Lúc nào anh cũng im lặng đợi em cụp máy, hoặc nếu thấy em bướng bỉnh thì anh sẽ nhắc em “em cúp máy đi em”. Nó tạo cho em cảm giác yên bình ghê gớm. Không biết điều gì đã tạo nên cách cư xử tuyệt vời này của anh, chỉ 1 điều nhỏ nhặt thôi, có thể với người khác nó chẳng là gì cả, trong vô vàn những sự quan tâm chăm sóc nhau, nhưng chỉ 1 hành động cực nhỏ này thôi, em cảm nhận nhiều điều lắm… Lúc nào em cũng thấy yên tâm rằng anh sẽ luôn kiên nhẫn đứng bên em, kiên nhẫn và lo lắng cho em…
3- Lúc nào anh cũng che chở em. Đi ngòai đường, đi chơi, đi trên xe máy… cứ khi nào cảm thấy có gì bất trắc, hoặc thấy xe sóc,  anh sẽ đưa tay ra vỗ về và che chắn cho em… Điều này cứ tự nhiên như thế, nó là hơi thở của anh vậy!
4- Em thích cái cách anh cứ nhìn sâu vào mắt em, mọi lúc, mọi nơi, không bao giờ né tránh. Điều đó cho em thấy anh là người thẳng thắn và chân thành, chỉ một cái nhìn thôi anh ạ!
5-  Anh thích mọi thứ ở em, và khen mọi thứ của em. Từ 1 chiếc váy mới, chiếc cặp tóc lạ, hay vòng tay, màu son, màu mắt, mùi nước hoa… Với anh, cái gì cũng dễ thương, quyến rũ, cũng đẹp, cũng hay… Em cảm giác anh yêu mọi thứ ở em, mọi điều  ỏ em,và em có thể dễ dàng bộc lộ cả những tính xấu nhất của mình không hề e ngại,vì em biết anh sẽ yêu cả những cái tật xấu đó nữa!
Ảnh minh họa: Cupcake_rufflebutt
6- Em thích nụ cười của anh. Bất cứ khi nào em nhìn anh là anh lại cười toe toét. Nụ cười của anh mang hương vị của sự nồng nàn, với chiếc răng khểnh và đôi mắt lắp lánh sau cặp kính cận!
7- Em thích khi em để anh đợi lâu, lúc nào anh cũng bảo em: “Em ơi em cứ đi chầm chậm từ từ thôi nhé!”. Chẳng bao giờ anh giục em cái gì cả, anh cứ kiên nhẫn và tận tụy như thế, trách sao trái tim em cứ mềm dần đi.
8- Em yêu cái cách anh thích gây bất ngờ cho em, dù nhiều cái thật là ngộ nghĩnh và những cái kịch bản em đã thuộc từ những ngày được cưa cẩm bởi những chàng trai si tình. Anh không phải người đầu tiên đi giữa trời đêm Hà Nội, mua hoa về cho em, anh không phải người duy nhất đặt trước của nhà em bông hồng, anh không phải người số một mua cho em những thứ lặt vặt đáng yêu…Nhưng với anh, em cảm nhận, nó là điều tuyệt vời nhất mà em biết!
9- Em thích cái cách khi ngồi dưới ghế đá, anh hay để em tựa vào vai anh, em rất thích cảm giác đó, cảm giác ấm áp và tin cậy, khi anh lùa tay vào tóc em nghịch và thơm lên tóc em…
10- Và đơn giản, em nghĩ đến anh,vì anh là ANH thôi….
Chúa đã tạo ra anh cho em,và ngược lại,anh có biết không!
Theo blog radio.vn
Read more…