TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 23: Nói với Anh về… “Người thứ Ba”

17:19 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 23: Nói với Anh về… “Người thứ Ba” tại website toptruyenhay.com

Chúng ta thường có một quan niệm, rằng tình yêu thật sự chỉ có một, tình yêu thật sự thì không thể san sẻ… Nhưng ta sẽ phải làm gì khi tình yêu của mình xuất hiện “người thứ 3”?

Có bao giờ bạn nghĩ đến chuyện kể cho người yêu của mình về người thứ 3 ấy? Tâm sự của những người thứ 3? Bạn nghĩ gì về điều này?
Mời các bạn cùng lắng nghe tâm sự của blogger Hà Lan Girl gửi tới Blog Radio: Những dòng viết mang tên: Nói với Anh về… “Người thứ Ba”


Ảnh minh họa: Deviantart

Anh có yêu em không?
- Có!
- Thế sao anh không ở lại với em thêm mười phút!?
- Mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau nhóc à!
- Thế anh có biết là rất nhiều người theo đuổi em không? - giọng em đã pha hờn dỗi.
- Anh biết chứ, biết hết!
- Làm sao mà anh biết được…
- Vì anh là người yêu của em mà, anh yêu em thì anh phải biết chứ!
Nói rồi anh nhấn ga và lao vút đi, bỏ lại em đứng ngơ ngẩn một mình trong đêm, mưa mới dứt mà không khí thật oi nồng, đến gió cũng còn lười biếng không buồn dạo chơi.
Em thấy cô đơn, cô đơn ngay cả khi bên cạnh em có nhiều người yêu thương nhất, đó là cảm giác quen thuộc và trung thành với em suốt bao nhiêu năm qua. Và em cứ thế đón nhận nó, như thừa nhận một sự quen thuộc cố hữu khó mà tách rời.
Em vẫn thường hay nghĩ rằng không có người đàn ông tốt nhất, chỉ có người đàn ông vừa đủ, và em yêu cái vừa đủ nơi anh. Nhưng em vẫn luôn loay hoay với suy nghĩ:biết thế nào mới là vừa đủ!?
Ảnh minh họa: Deviantart

Sếp em vẫn thường đùa: “Trông Trà My như thế mà có anh người yêu ngon nhỉ!”, em chẳng biết nói gì, vì em đang cười thầm câu: “trông Trà My như thế”, vâng, trông em như thế mà không đơn giản là như thế. Cũng giống bất cứ cô gái thông minh nào, em thừa biết mình cuốn hút, không có gì phải ngại ngùng khi em nói vậy, bởi đó là sự thật.
Sự thật rằng ngoài anh ra thi thoảng em vẫn còn có thêm người thứ ba nữa. Em biết là anh cảm nhận được khi anh buột miệng nói: “Cái gì đến nó sẽ đến, cứ để mọi thứ được tự nhiên!”. Và em lảng tránh anh bằng cách ngó lơ, kể vu vơ về câu chuyện nào đó chẳng có trong trí nhớ của mình.
Sự thật ngày hôm qua chỉ thật với ngày hôm qua, sự thật ngày hôm qua không thật đến ngày hôm nay. Xin được một lần duy nhất thành thật với tình yêu của em, tình yêu của anh, tình yêu của “hai chúng ta”về “người thứ ba”…
Người thứ ba là con nắng đầu mùa, nhẹ nhàng và dịu ngọt như thơ, sâu sắc như văn, tình người như 22 năm tuổi thơ em phiêu bạt, đẹp như nắng mới của Lưu Trọng Lư, thiết tha như dải lụa hồng anh mua cho em ngày giáp Tết.
Người thứ ba trong bóng tối, bí ẩn và đầy ma lực, lôi cuốn đến kiệt sức tim em, để em nghe mình bủn rủn, để em thấy mình mục ruỗng, để em mặc kệ cho cảm xúc cứ thế trôi, rất xa và không muốn quay về nữa.
Em ảo tưởng, mơ mộng hão huyền, ấu trĩ, phù phiếm như những hình nhân bằng rơm bằng cỏ. Nên em không thắng nổi những phút cô đơn đến yếu lòng của mình, nên em ngạo nghễ tự cho mình cái quyền được tham lam nhiều hơn những gì hiện có. Vào những ngày đặc biệt, những ngày khác với nhiều ngày còn lại. Em xin thú tội với anh về những người đàn ông khác “của em”…
Đạt từng trải, phong trần, có đầy đủ mọi điều kiện lý tưởng nhất để làm say lòng các cô gái, dĩ nhiên, trong đó không có em! Em dám khẳng định với anh điều đó, vì em yêu anh. Với Đạt em luôn giữ khoảng cách, đủ để không ai phải phiền lòng về nhau. Thảng hoặc em có gặp Đạt, có gặp bạn bè của Đạt nữa, họ khá thân thiện và vui tính, chúng em đã từng đi ăn lẩu cùng nhau, sau đó kéo nhau vào quán karaoke gầm rú điên cuồng, nắm tay nắm chân nhau nhảy nhót như một lũ rồ đời.
Đôi khi buồn chuyện chúng mình, em có rủ Đạt đi uống vài tách trà, vì Đạt ghét uống café. Em không hiểu lắm về Đạt, chúng em thân với nhau vì thấy hợp, vì chút đồng cảm nào đó trong câu chữ. Một vài lần em cũng viết entry về Đạt, chúng em gửi mess và chia sẻ cùng nhau tâm trạng đang mắc phải, hứa hẹn một vài điều trong cuộc sống, ví như việc em nói rất thích đi ngắm Hà Nội về đêm bên một ai đó mà không cần thiết phải nói một lời nào, chỉ bằng cảm nhận thôi. Điều mà em không bao giờ nói với anh vì chúng ta không thể làm được!
Tất cả chỉ có thế, sẽ không có gì xảy ra hết nếu như Đạt không giữ đúng lời hứa với em vào một ngày rất nhạy cảm: Chúng mình giận nhau!
Em nhớ hồi mới yêu, chỉ cần em giận dỗi điều gì, dù đó là lỗi của em, anh cũng đều ân cần dỗ dành, rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng khiến tim em mềm như bún. Thế rồi đột nhiên anh nói sẽ không bao giờ xin lỗi em nữa, và anh trở nên khác hơn, vẫn chiều em nhưng khô khan, gia trưởng và nếu hai đứa có chuyện gì xảy ra, anh cũng đều mặc kệ để cho thời gian qua đi, không ai nhắc đến là tự lành. Anh quên mất em là một cô gái đang yêu, em đang yêu anh và em cảm thấy bất lực, thất vọng trước điều đó, em mỏi mệt khi chúng mình cứ cãi nhau hoài mà không ai chịu nhận phần thua.
Tối đó em đi bên cạnh Đạt, Đạt chở em về nhà cất xe và chúng em dạo bộ quanh hồ, nước hồ Gươm trong xanh nhưng nước mắt em mờ đục. Đạt nắm tay em rất khẽ, lẳng lặng đi bên em không nói lời nào, gió níu lấy tóc em đùa nghịch, vô tư lự như đứa trẻ mải chơi món đồ hàng.
Em không nhớ nổi là chúng em đã đi như thế bao lâu, chỉ đến lúc chân em mỏi nhừ như muốn khuỵa hẳn xuống, Đạt mới dừng lại bên một chiếc ghế đá, để em ngồi đó và đi mua kem Thuỷ Tạ, em không biết ăn món kem đó, thế là ngồi nhìn Đạt ăn ngon lành, không hiểu sao, lúc ấy em thấy lòng bỗng nhẹ tênh!
Xong, Đạt bảo em xoè tay ra và bỏ vào đó 20 đồng xú trị giá 2000đ, chúng em ngồi đó chờ những đứa trẻ ăn xin đến rồi cho mỗi đứa một đồng. Cứ nói Hà Nội nhiều ăn xin thế chứ phải mất gần ba tiếng số tiền kia mới hết. Đạt lẳng lặng chở em về nhà, không hỏi bất cứ điều gì về tâm trạng của nhau, như một sự tôn trọng tuyệt đối. Chỉ thế thôi, mà em với Đạt thành tri kỷ, sẵn sàng có mặt nhẹ nhàng trong cuộc đời nhau bất cứ lúc nào.
Sau hôm đó, em thân hơn với Đạt, chúng em thường xuyên nhắn tin cho nhau, kể rất nhiều câu chuyện. Em hoàn toàn ngạc nhiên về chính mình, bởi em là đứa rất ít khi chia sẻ cùng ai, kể cả anh. Nhưng em lại chia sẻ với Đạt mà không hề đắn đo suy nghĩ. Chúng em gặp nhau nhiều hơn, nói với nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn và tình cảm cứ thế lớn dần lên cho đến một ngày…

Em theo Đạt ra bãi cát sông Hồng ngắm…biển, vì Đạt nói đứng trước nơi đó em sẽ có cảm giác như em đang được đứng trước biển. Đó là nơi em vẫn thường bảo với anh là em rất thích, em muốn được cùng anh tới đó nhưng rõ ràng chúng mình cứ chần chừ rồi vùi lấp nó vào bao nhiêu lo toan khác mà quên đi.
Em chênh chao trên bờ cát, gió lộng, và cảm giác cô đơn chiếm hữu lấy em như thể anh đã bỏ em mà đi đâu xa lắm. Bất giác, em thèm một nụ hôn và một vòng tay ấm đến nao cả lòng.
Đạt đọc được trong mắt em điều đó, nên đã vòng tay ôm em từ phía trước, vâng, vì có lần em đã nói với Đạt rằng nếu ôm, em thích ôm ai đó từ phía sau nhưng lại thích được ôm từ phía trước! Cái cảm giác ấm rực ấy khiến em quên mất một điều rằng: Em đã có anh! Em thấy trí nhớ mình thật tệ, em thấy em thật tệ, em thấy tất cả đều thật tệ và em muốn được thả lỏng để cho cảm xúc được bung hết ra.
Em đã nhìn Đạt rất lâu bằng thứ tình cảm đó, Đạt đã vuốt tóc em, véo má em và âu yếm như thế, em thấy mình hạnh phúc trong nụ hôn dài ngọt lịm. Và rồi em sợ hãi, em sợ mình yêu Đạt trong khi em vẫn còn rất yêu anh, em sợ cuộc sống này đang đánh lừa một đứa có quá nhiều cảm xúc như em, em cũng rất sợ Đạt yêu mình.
Nếu em đừng sợ và em lại ích kỷ như ý nghĩ lúc em giận anh, nếu em cứ gạt anh ra khỏi luồng suy nghĩ cuồng quay ấy, nhưng không có nếu nào cả, sự thực thì em yêu anh và em đang phản bội anh vì một người đàn ông thứ ba.
Trong bóng tối Đạt hỏi:

- Bé con nghĩ gì về anh?

- Đàn ông!

Đạt cười khan trước câu trả lời thật lòng của em, rồi kéo em vào lòng, thủ thỉ:

Em không cần phải trả lời đâu: Anh yêu em!

Em biết Đạt hiểu, em chẳng thể nào nói được gì cả. Em thấy gan ruột mình nóng lên, tim phổi va vào nhau đến quằn quại, tóc em mướt mồ hôi và em thở một cách nặng nhọc. Bất giác Đạt lên tiếng:

Anh cho em thời gian đủ để em nhẹ lòng.

- Anh tin em sẽ nhẹ lòng?

- Em rất nhạy cảm và tinh tế, em không nhận thấy điều đó ở mình à?

- Anh yêu em từ khi nào?

- Anh bất ngờ nhận ra tình cảm đó thì đã yêu rồi, không biết từ khi nào nữa. Nhưng em đừng nghi ngờ gì hết. Yêu đơn giản chỉ là yêu thôi bé con ạ!

Và rồi em bắt đầu sống trong hoang mang, mỗi giấc mơ về hàng đêm em đều mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ ấy luôn có anh hiện hữu.
Chúng mình đã làm lành từ lâu, em ôm anh kể về ước mơ được đến biển, em nói em không còn muốn chối bỏ quê nội nữa, em thấy nhớ sợi dây thiêng liêng nối em với họ hàng. Em bảo nếu cưới nhau, em thích đi hưởng tuần trăng mật ở Nha Trang, em còn nói rất nhiều nữa. Em thấy anh thờ ơ trước khát khao của em.
Nhưng em cũng nhận ra anh gầy hơn trước, da anh sạm hơn và râu mọc dài hơn. Anh mất ngủ vì công việc nhiều áp lực, vì gia đình có chuyện, vì mẹ ốm, vì những thứ rất cần thiết cho cuộc sống chứ không hão huyền như em. Và em đau nhói trong lòng!
Có phải vì em quá tinh tế, vì em đa đoan, vì em nhiều mơ mộng hay vì em không biết chia sẻ cùng anh những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống, nên em mới như vậy. Em đã quên mất rồi những năm tháng dài mình trải qua, em quên cách mình đứng vững trước cơn bão lớn, em quên cảm giác khi gia đình mình lâm vào cảnh khánh kiệt, em quên niềm hạnh phúc khi được anh yêu, em còn quên nhiều điều hơn thế. Em trở thành một cô gái chỉ biết nuôi dưỡng cảm xúc cho riêng mình, em chỉ quan tâm đến niềm khát khao, tình yêu trong đủ đầy bằng phẳng….Và em khóc!
Đạt không đành lòng thấy em khổ sở như vậy, nên cố gắng để em thanh thản, nên trả em về lại với anh trước khi em kịp nói lời chia tay với Đạt. Em thấy đau khi một chiếc lá lìa cành, em thấy xót khi gió cứ đẩy lá đi xa, giống như gió cứ đẩy bóng Đạt khuất dần. Và em mặc nhiên để cho nước mắt rơi đầm đìa không kiểm soát, mặc nhiên cho phấn son nhoè nhoẹt, mặc nhiên cho lòng em vỡ vụn và mặc nhiên để những tiếng nấc tan vào dòng chảy cuộc sống, lẫn lộn giữa tiếng ồn ào còi xe.
Đêm ấy em không còn mộng mị, em không còn gồng mình nhọc nhằn chới với trước cơn mê, không còn thấy anh trong cơn hoảng loạn nữa. Sáng dậy thấy lòng thanh thản lạ lùng, em lại trở về là em, bên anh – một người đàn ông khô khan, cứng cỏi cũng giống như nghề nghiệp của anh vậy. Hạnh phúc đôi khi chỉ giản dị có thế thôi…
Em vẫn nhắn tin cho Đạt mỗi đêm buồn để nhận lại một vài lời an ủi nào đó. Rồi một ngày qua em nhìn thấy Đạt bên ai trên phố, đêm về chát với nhau giọng thoáng chút hờn ghen, nhưng là hờn ghen để biết tình yêu trong trái tim em chưa chết, nó cồn cào mong nhớ anh, cồn cào yêu anh, cồn cào ẩn nấp sau lòng vị tha đầy trắc ẩn. Đạt gọi chuyện tình đã qua là “gió heo may”, gió heo may mát nhẹ, khẽ như mi mắt em chớp, gió heo may đến mỗi độ Thu về, muốn giữ lại, muốn nhớ để nghe lòng dịu êm!
Và kỷ niệm thì đã qua rồi, sự thật ngày hôm qua không thật đến ngày hôm nay. Nhưng tình yêu đích thực thì sẽ tồn tại đến suốt đời.
Em tưởng thế là hết, em tưởng rồi tình yêu chúng mình không còn bóng dáng người thứ ba nào nữa, dù cho em có rất nhiều người theo đuổi, dù cho em cứ làm mình làm mẩy lên với anh và chối bay chối biến về những cái đuôi quanh mình.
Em bận bịu nhiều hơn trong công việc, không còn mấy thời gian để mơ ước viển vông, để kể với anh về quá khứ, để bàn tính tương lai. Em ít nói và lười nói, em thiếu ngủ nhiều, em hay mệt mỏi. Em lấy lý do không thể xin nghỉ làm để cuộn mình trong công việc, và quỹ thời gian rảnh của em và anh luôn chênh lệch nhau.
Anh thấy em có rất nhiều các mối quan hệ, những mối hệ khủng mà anh không biết từ đâu em có được, không biết làm thế nào mà họ lại thân với em đến thế, không biết em lấy đâu ra trình để kham nổi. Anh thấy list chát của em đến 596 người, cứ online là sáng rực cả lên như pháo hoa đêm giao thừa. Anh không kiểm tra blog cá nhân của em, không tò mò về bạn bè em. Danh sách điện thoại của em đầy kín, tin nhắn cứ đến và đi liên tục, thậm chí khi em đang ở bên anh điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi, mời mọc café và những cuộc hẹn… Anh nói:

 Anh tôn trọng tự do của em!”

Và có phải do niềm tin anh dành cho em quá lớn, vì anh quá nuông chiều em, vì em không ý thức được hay do em kém hiểu biết. Mà qua rất nhiều các cuộc tình mưa bóng mây, đến rồi đi, với nhiều mối quan hệ lằng nhằng, không rõ ràng lai lịch, trải qua nhiều những thứ tình cảm bèo nước. Cuối cùng, em vẫn mắc phải người thứ ba!


Mạnh giống như một tình khúc nhẹ nhàng, một người đàn ông từng trải và rất biết lắng nghe. Có lẽ là do ngay từ khi mới 5 tuổi, Mạnh đã phải xa quê hương, sống lang bạt ở Nga với đủ mọi sóng gió và cạm bẫy. Mạnh hay kể với em về nền văn hoá Nga, những gì mà ở trường đại học người ta giáo dục, cay đắng, ngậm ngùi và tình thương vượt bậc.
Ban đầu em rất ngạc nhiên, thậm chí còn nghĩ Mạnh thật rỗi hơi khi bỏ ra rất nhiều thời gian để đọc những điều vẩn vơ em viết, để hiểu hơn về em, sẵn sàng lắng nghe ngay cả khi em bực bội nhất. Nhưng mưa dầm thấm đất, em không thể tin được việc Mạnh hiểu quá rõ về mình, thậm chí Mạnh có thể đoán biết được tâm lý ngày mai của em. Và vì thế, em thấy cuộc sống của mình được san sẻ nhiều, những điều mà em cứ tưởng rằng anh không hiểu.

Nói anh nghe, nàng đang mang tâm sự gì?

- Mẹ bệnh, em thấy chán quá!

- Cho anh được giúp nàng nha?

- Chàng ơi, em lớn rồi mà.

- Anh biết nàng sẽ giận nếu anh cứ nói mãi đến chuyện muốn cưới nàng làm vợ!

- Vâng, em sẽ giận!

- Nàng có muốn đi hội chợ giải khuây không?

- Em đâu còn nhỏ nữa…

- Đi để thấy mình bé lại. Đồng ý chứ?

- Dạ!

Em vẫn nói mình thích những người đàn ông từng trải, già dặn, không phải vì em nghĩ đến kinh tế đã ổn định, mà em tin cậy bởi sự ổn định về cách sống. Đối với em, những cậu trai mới lớn chỉ biết chơi bời, yêu đương nông nổi, mật ngọt nhưng chẳng lo được cho bản thân, gặp khó khăn là y như rằng cãi nhau đến là mệt mỏi.
Khi còn quá trẻ, người ta ít khi nghĩ được cho tương lai, và phấn đấu một cách nghiêm túc trong sự nghiệp, tình yêu. Điều đó càng đúng khi niềm tin em đặt nơi Mạnh rất vững chắc, rõ ràng.
Mạnh yêu đương không sôi nổi, cuồng nhiệt, người đàn ông ấy có một sự chín chắn rất quyến rũ. Ở bên Mạnh, em luôn có cảm giác an toàn tuyệt đối, Mạnh yêu em, sau hơn nửa năm trò chuyện tìm hiểu. Em tin Mạnh, đặt niềm tin lệ thuộc giống như con tim lệ thuộc tình yêu, và em gặm nhấm từ từ những xúc cảm ấm áp đó mỗi khi không có anh ở bên cạnh.

- Thật buồn cười, nếu anh nói anh luôn ghen với anh chàng của nàng phải không?

- Như vậy người ta gọi là ghen ngang.

- Làm cách nào để cướp nàng từ tay người khác mà không cần phải dùng thủ đoạn gì ngoài tình yêu ra?

- Làm cách nào để đánh đồn có địch hả chàng?

- Cảm xúc của nàng dành cho anh như thế nào?

- Em không biết nữa, thật đấy.

- Không biết nghĩa là yêu?

- Chàng nhìn đi, em đang cười đấy…

- Ừ, nàng quá thông minh.

- Em sẽ chứng minh cho chàng thấy em không thông minh bằng cách rời xa chàng!

- Đừng… Như thế này cũng được, anh muốn ở bên cạnh nàng cho tới ngày nàng lên xe hoa!

- Lên xe hoa về nhà…ai?

- Nàng nhìn đi, anh đang cười đấy…


Anh biết không, tất cả đều rất nhẹ nhàng, em không phản bội anh nhưng em vẫn có cho riêng một người thứ ba để mỗi lần em có chuyện, em lại tìm đến Mạnh. Mặc dù…anh biết hết! Nhiều khi em quá đỗi kinh ngạc trước lòng vị tha của anh, có phải anh đã yêu em đến mù quáng rồi không?
Lẽ ra, anh nên giữ em lại, kéo em vào lòng, và không để cho em chạy nhảy tự do ngoài kia. Em đã chờ đợi điều ấy, chỉ cần như thế thôi, thì em sẽ ở bên anh mãi, sẽ không còn đi đâu nữa. Nhưng anh vẫn nhắc lại câu nói đã cũ mèm ngày qua:

- Cái gì đến nó sẽ đến, cứ để mọi thứ được tự nhiên. Anh không cấm em điều gì hết!

Em nghe lòng mình mục ra như những mảnh vải cũ đang sờn từng sợi chỉ. Anh đang mong chờ điều gì? Chờ một kết thúc buồn? Khi anh cứ để cho quá nhiều đàn ông ở bên cạnh em, luôn yêu chiều em như đứa trẻ?

- Anh không sợ mất em à?

- Yêu nhau thật lòng thì đâu có gì phải sợ?

- Chẳng ai yêu như anh bao giờ!

- Thực ra, vì anh yêu em, nên nếu em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh, một bến đỗ bình yên nhất thì anh sẽ để em được hạnh phúc!

Em im lặng, nghe lòng xót xa không diễn tả nổi. Có cần thiết phải bao dung như thế không anh? Trong tình yêu, vẫn luôn cần cả lòng ích kỷ nữa. Giá anh cứ hờn trách em, cứ căng thẳng, cứ bắt em phải lựa chọn giữa mất và còn, giữa ai mới là người em yêu thương nhất. Em sẽ sà vào lòng anh, dụi đầu vào ngực anh mà nói là em chỉ cần có mình anh thôi.

…Cô gái ấy đến tìm em vào một ngày lạnh cắt da sau khi để lại dòng tin nhắn lấp lửng trong mail box. Ban đầu, cô ấy khá nặng lời với em, rồi cô ấy bình tĩnh dần, và nói như ru em ngủ. Em kể với cô ấy về anh, vâng, lẽ ra là em chỉ nói đến Mạnh thôi, nhưng em lại không làm thế, em không biết lúc ấy em đã nghĩ gì nữa. Rồi em kể về em, sau cùng em mới nhắc đến Mạnh. Cô ấy nói:

- Giờ thì em hiểu tại sao anh Mạnh lại yêu chị rồi!

Em đề nghị cô ấy về những lần gặp tiếp theo, và chỉ có hai người biết, em muốn là người lắng nghe thay vì được lắng nghe, hay nói đúng hơn, em cần có thêm một cú vấp ngay lúc ấy để bật khóc cho tỉnh ra. Hình như là duyên phận, chúng em trở thành bạn của nhau, bạn theo một nghĩa đen nào đó. Câu chuyện giống hệt như cổ tích, pha một chút bi hài đời thường, một chút bất hợp lý, một lúc ngớ ngẩn nữa.

- Chàng thấy Trâm thế nào?

Mạnh hoàn toàn ngạc nhiên khi nghe em hỏi về Trâm, sau sự ngạc nhiên ấy, Mạnh nhanh chóng lấy lại nét mặt và sự bình tĩnh, hỏi:

Anh bất ngờ vì nàng đã biết Trâm. Nếu nàng tò mò anh sẽ kể thật hết .

- Chàng biết em đang rất muốn nghe mà!

Và Mạnh kể rất nhiều về cô ấy, về chuyện hai người trong suốt thời gian qua, ở trong đó không hề có tình yêu. Em thấy nực cười khi người ta có thể ở bên nhau suốt nhiều năm trời mà không hề thương yêu nhau, và em bỗng sợ hãi vô cùng nếu như tình em cứ như cánh bướm.

Nhưng Trâm yêu chàng!

- Anh biết, anh yêu nàng rất nhiều, anh đâu còn gì với Trâm nữa!

- Chàng xem Trâm như hòn đá lăn trên đường, như không hề biết buồn đau…

- Anh rất đau khi nàng nghĩ về anh như thế!

- Chúng ta đều là những người thứ ba, chàng ạ!

- Nàng đang nói gì thế?

- Chàng hiểu mà, đúng không? Chúng ta chỉ là người thứ ba thôi. Em muốn giữ cho mọi thứ được vẹn nguyên. Chàng biết em sẽ không thể đến bên chàng sau tất cả những gì đã qua phải không…

- Anh không biết mình đang làm gì nữa, anh đánh rơi món đồ anh nâng niu nhất. Nàng nghe anh nói đi.

- Chàng đừng nói, em xin chàng đấy, đừng nói gì cả, em sợ!

Em chấm dứt làm người thứ ba của Mạnh, Mạnh không còn là người thứ ba giữa chúng ta, em có thêm một người bạn dù Trâm sắp rời Mạnh, rời em, rời Hà Nội đến một nơi rất xa.
Em hoàn toàn chẳng ra gì khi không thể tha thứ cho Mạnh chỉ vì Mạnh vô tình làm tổn thương một cô gái, trong khi em lại luôn có lỗi với anh! Nhưng em lại tự bào chữa cho mình rằng không phải Mạnh không ra gì mà chỉ vì em yêu anh đó thôi. Đã có lúc em muốn chối bỏ điều đó nhưng rồi em lại càng thấy mình yêu anh hơn, dù có dùng bao nhiêu phép thử đi chăng nữa.
Sau Quốc Anh trong “ Người Ấy ”, sau Nam trong “ Đơn Giản Là Tình Người ”, sau Tuấn trong “Được Yêu Cũng Là Bất Hạnh ”, sau Vũ trong “ Không Là Gì ”, sau Tùng trong “ Thế Giới Của Anh Không Có Chỗ Cho Em ”, sau Hưng trong “Một góc tình”, sau Duy trong “Lãnh cảm”, sau Nghĩa trong “Thật và Ảo”, sau Rex trong “Rex đặc Biệt”, sau Tôm trong “Người Anh ”, sau Đạt, sau Mạnh… Anh vẫn lặng lẽ yêu thương lo lắng cho em. Và một lễ cưới được dự định vào cuối năm. Em đã phải thốt lên rằng:

Anh không biết ghen à?

- Ai nói anh không ghen. Ghen rất nhiều.

- Ghen mà như thế á?

- Em trẻ con lắm, ghen mà để em biết thì nói chuyện làm gì!

Ôi , anh đúng là gấu yêu vĩ đại! Nhưng người yêu bé bỏng vẫn ghét anh lắm đấy…

Các bạn vừa nghe bài viết Nói với anh về “người thứ 3” – gửi từ Blog Hà Lan Girl

Về tác giả Blog Hà Lan Girl: Cô Nhân Viên Tổng Đài Đanh Đá , cô gái phù phiếm
“Người thứ 3” quả là một chuyện khó nói trong tình yêu. Có ai lường trước được trong tình yêu của mình một lúc nào đó sẽ xuất hiện một “người thứ 3” hay một lúc nào đó, mình đang trở thành “người thứ 3” của một tình yêu khác? Và lúc đó bạn sẽ làm gì? Hy vọng qua câu chuyện của Hà Lan Girl, các bạn sẽ tìm thấy câu trả lời và cách ứng xử tốt đẹp nhất!
Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này. Tình yêu, đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và sự bất diệt của con người. (Victor Hugo)
Read more…

Blog Radio 22: Bình yên là gì mà ai cũng muốn?

17:16 |

Các bạn đang nghe  Blog Radio 22: Bình yên là gì mà ai cũng muốn? tai website toptruyenhay.com

Bình yên là… Sau một ngày làm việc, chạy ngay về nhà, tắm rửa, ăn uống, bật nhạc lên và lôi quyển sách ra đọc.
Bình yên là khi bạn cảm thấy mình cô đơn nhìn về một phía nào đó.. không có ai cả… nhưng bạn biết có một ngươi nào đó đặc biệt đang đứng ở đó…
Bình yên là khi ngồi trên xe buýt với cái đầu trống rỗng nhưng nặng nề, nhìn cảnh đời vụt qua liên tục trước mắt nhưng không màng bắt lại, cứ để nó tuột đi, trôi đi. Hướng lòng đến một bến xe buýt bất định vô hình.
Bình yên là khi nằm dài giữa bãi biển, ngắm trời đêm khoáng đãng, nghe sóng vỗ ì ầm…
Bình yên là khi ngắm cái lưng một ai đó, dù mình biết cái lưng đó không thuộc về mình…. nhưng vẫn ngắm nhìn và chờ đợi.
Bình yên là khi anh ôm chặt lấy em vỗ về, lau nước mắt: Anh ở đây rồi! Đừng sợ em yêu!
Bình yên là khi thấy những người thân hạnh phúc…!
Bình yên là khi biết mình luôn có một gia đình để quay về…
Các bạn vừa lắng nghe những lời “định nghĩa” hết sức gần gũi về sự bình yên được Blog Radio tổng hợp từ các diễn đàn và blog cá nhân của cư dân mạng.
Bình yên là gì hẳn mỗi người đều có những câu trả lời riêng, nhưng Blog Radio chắc chắn một điều, đó là nếu có điều gì đọng lại sau những biến cố, khó khăn trong cuộc đời một con người, thì đó chính là mong muốn bình yên… Các thính giả đang lắng nghe Blog Radio có nghĩ như vậy không?
Và bình yên, đôi khi giản dị lắm, đó là những phút bình dị nhất, ta thả mình với nó, ngắm nhìn, mỉm cười, bước chậm lại một chút, đó là bình yên!
Hãy cùng Blog Radio dành những phút đầu tiên của chương trình với một bài viết đặc biệt, một lời cầu nguyện bình yên cho những ai đã bước sang một thế giới rất xa… bài viêt “Nơi ấy có bình yên không cậu?” -  gửi từ Blog Lan Tử Viên.
Tiếp tục với chủ đề Bình yên là gì mà ai cũng muốn? Mời các bạn lắng nghe với những lời tâm sự về sự bình yên trong tình yêu được gửi từ email của Bảo Duyên - xucakaxu@gmail.com.
Kết thúc chương trình là một entry hóm hỉnh về sự Bình yên được gửi từ blog Lê Cao.
Và đích của chương trình Blog Radio 22 với chủ đề bình yên, Blog Radio sẽ trao cho các bạn chìa khóa của sự bình yên qua một câu chuyện kể rất ngắn… Mời các bạn lắng nghe:

Mời bạn click vào đây để tải file audio Bình yên là gì mà ai cũng muốn?
  • Nơi ấy có bình yên không cậu?
Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?
Sáng nay chúng tớ đến nhà cậu. Trời hơi mưa, những ngọn đồi xanh sẫm in trên nền xám rầu rầu, bãi cỏ ngậm nước nằm im lìm dưới gót chân lũ bò đang nhẩn nha cúi xuống.
Mẹ cậu gầy và xanh như cọng cỏ. Mẹ cậu buồn và đẫm nước như giọt sương cong trĩu cành. Chúng tớ chào cậu, cậu chẳng nói câu nào, cứ nhìn bằng ánh mắt xa xăm quá.
Chúng tớ vòng qua con đường dốc ngoằn ngoèo, lối mòn đất quanh co gập ghềnh men theo những ngọn đồi im lìm rũ tóc, sương sớm vẫn chưa kịp tan, phủ trên đỉnh đồi một màu bàng bạc day dứt.
Chúng tớ đi dọc con suối trong veo, lác đác những bậc rêu xanh trễ nải, không khí loãng và thanh tịnh. Họa hoằn có tiếng bước chân của những người dân lạo xạo chen giữa âm thanh lành lạnh của gió thổi, tiếng chim chóc cất lên đứt đoạn như những hồi chuông thủy tinh lắc rắc rồi vỡ vụn.
Chúng tớ ngồi bên cậu, trò chuyện với cậu giữa tiếng gió lau lách qua ngọn đồi vừa mới đốt, đất còn đen nhám và từng đám lá cháy vàng phủ xuống lặng lẽ đơn độc. Sao cậu chẳng nói câu gì. Cậu chỉ cho bọn tớ cánh chim trắng vừa sượt qua trước mặt rồi biến mất sau đám cây, một cây cầu nhỏ không có thanh vịn bắc chênh vênh qua con suối, dưới làn nước trong veo là những viên sỏi to, nhỏ màu đen được thời gian mài phẳng lì.

 
Cậu chẳng nói câu nào, nụ cười của cậu đã tan thành gió khuất sau đồi cây vàng lá, tiếng cậu thành tiếng suối chảy róc rách qua những viên sỏi đen phẳng dưới chân cầu, ánh mắt cậu là đám sương mờ đỉnh đồi sắp sửa phai đi. Câu không kịp nói ngay cả một lời vĩnh biệt…
49 ngày từ khi cậu không còn trên thế gian nữa. Tai nạn bất ngờ hồi Tết đã khiến đôi mắt cậu vĩnh viễn khép lại ở tuổi 21.
Cậu vẫn xòe cười trong ảnh đấy thôi, chiếc bờm tóc kẹp trông thật điệu đàng, những tờ giấy nhớ cậu dán trên tường như mới được viết hôm qua bảo rằng cậu còn phải mua len nhờ một bạn trong lớp dạy cách đan khăn, cậu phải hoàn thành nốt bài tiểu luận.
Từ balcon phòng cậu nhìn ra ngọn đồi xanh ngát, bãi cỏ rộng thẩn tha lũ bò cúi đầu ăn mưa. Cậu cũng đã nằm dưới chân đồi, bên cạnh một con suối trong, nhìn ra thảm lá vàng vừa bị đốt, mặt đất nhám đen uể oải. Có bình yên không Mai?
Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?
Gió ngàn năm không già. Thôi ngủ bình yên, Mai nhé.
30.3.08. Bạn của Mai
Gửi từ Blog Lan Tử Viên
Vài nét về tác giả blog: “Con ma con ca hát trong vết thương của mình”.

  • Bình yên!
Em nhớ anh!
(Blog Radio) – Một tối dưới mưa, mọi kỉ niệm bên anh đang ùa về trong em. Em ao ước anh ngồi bên anh, thấy anh… Dù chỉ ngồi bên cạnh anh hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm em cũng không thấy chán. Vì bên anh em cảm thấy bình yên.
Không biết anh có nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau không? Nó trôi qua mất rồi, và chúng minh đã không ở bên cạnh nhau trong ngày đó.
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh giờ này ta thế nào?
Nếu ngày ấy vào một phút giây khác, có chắc mình trông thấy nhau?
Sẽ ra sao hả anh? Em không hình dung ra nếu chúng mình không quen nhau thì em đang làm gì, anh đang làm gì, anh sẽ là ai và em sẽ là người thế nào? Nhưng em biết chắc một điều rằng  dù thời gian có quay trở lại em vẫn chọn anh, chọn anh là người nằm mãi trong trái tim em? Anh có thế không?
Em yêu sao nụ cười của anh,
Yêu thật đấy,
Dù đang bực bội tới đâu, nhìn thấy anh cười là em cũng phải mỉm cười theo. Ngại lắm khi anh nhìn từ dưới lên, cười với em, em chỉ muốn đứng nhìn anh như thế mãi thôi.  Nhiều lúc em nghĩ, anh có cười như thế với người con gái khác không vì… em chỉ muốn giữ nụ cười ấy cho riêng em thôi. Em ghen hay là em đang quan tâm đến anh? Nụ cười của anh làm em cảm thấy ấm áp, và em bình yên.
Em ngồi lặng một mình, để nhớ anh, để nghĩ đến anh, để ngắm món quà hình trái tim nhỏ bé, để lỡ đâu bất chợt anh nhắn tin cho em hay gọi cho em thì sao?
Em mong anh  nói với em những dòng trách móc đáng yêu, những lời dặn dò, “Lo mà học đi đừng có thức khuya” hay là “Alo bx đâu, học bài anh văn xong  chưa hay lại lăn ra ngủ rồi“.
Em mỉm cười một mình, yêu anh hơn. Những câu nói đùa đó làm em cảm giác được quan tâm, được nhớ nhung, được yêu và đang yêu. Em thích được quan tâm, thích được làm nũng với anh, thích ngắm anh cười, thích nhiều lắm…
Chỉ có anh là sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm, những lúc giận dỗi, những lúc em quá đáng.
Chỉ có anh là lắng nghe em nói, chỉ có anh không ruồng bỏ em những lúc em tuyệt vọng nhất.
Chỉ có anh làm em cảm giác bình yên, cảm giác quên đi những sự việc đang bao vây lấy em. Em Nhớ Anh!
Đã gần đến hồi quyết định tương lai của anh rồi. Em không muốn làm anh lơ đãng việc học. Em mong anh dốc hết sức mình vì tương lai, Em mong anh đừng vì bất cứ cái gì mà mặc kệ tất cả… Anh là niềm hy vọng lớn nhất của em, anh phải cố cố hết sức mình. Không đơn giản tí nào nhưng những lúc mệt mỏi, anh có thể nghĩ tới em, nghĩ đến kỉ niệm đẹp, nhớ đến cơn mưa ngày nào, những hành động ngốc xít của hai đứa, nghe ca khúc mà cả chúng mình đều thích (love tobe love by you – marcTerenzi) và hãy mỉm cười… Vì em cũng sẽ nhìn anh cười, và em đang mỉm cười lại:

Nhưng anh à! Rồi biết đâu một ngày chúng mình xa nhau, liệu em có còn tìm thấy bình yên nơi nào nữa không?
Gửi từ email Bảo Duyên - xucakaxu@gmail.com
Bình yên với bạn Bảo Duyên là được ở bên và thấy nụ cười người mình yêu nhưng nếu một ngày nào đó phải xa người mình yêu thì Blog Radio hy vọng Bảo Duyên đừng quên rằng Bình yên vẫn tồn tại ngay bên cạnh chúng ta, chỉ là bởi ta có muốn cảm thấy và tìm thấy bình yên trong tâm hồn và cuộc sống của mình không…


Nào, chúng ta hãy cùng tiếp tục cuộc hành trình đi tìm sự bình yên với bài viết Bình yên là gì, gửi từ Blog của Lê Cao…
  • Bình yên là gì?

(Blog Radio) - 1. Cuối một con phố nhỏ, hắn ngồi với một ly cà phê với một nhúm bạn bè, tự dưng sực nhớ về mình. Mất cả tự nhiên! Bình yên vỡ mất.
Đơn giản bởi hắn là hắn chứ không phải là một thằng người khác được, vào ngay lúc đó, tại thời điểm đó và ở không khí đó!
2. Tự nhiên cầm bát cơm của cô em gái nấu, bình yên là không thấy chất liệu của nó thuộc gạo loại mấy, một bát canh nhiều hay ít các loại chất béo bổ, một đĩa thức ăn ngọt hay nhạt và là đồ mặn hay đồ chay. Bình yên quá khi được thấy lòng mình cười, đượm vị ngon lành của cái dạ dày được lấp đầy mà không cần phải thấy, phải nhìn và phải nghĩ về bất cứ một điều gì khác.
Nếu không được như thế, là lúc bình yên đi tong! Lòng hụt hẫng và đôi khi vị ngọt lành của một điều gì kia sẽ chỉ là cái cảm giác ngụy trang rất chóng vèo vèo…
3. Tự nhiên, rất tự nhiên hắn nói hắn cười và hắn sống. Vì tính hắn vậy, nhiều khi vô tâm với mình. Không diễn được một đoạn sơ sơ cho đời dễ chịu. Vả lại, hắn ít muốn được người ban phát sự thiện tâm do mình cất công đầu tư để có. Nói chung, rất không muốn làm nhà đầu tư trong thị trường thiện tâm của thế giới con người.
Nhưng bỗng rồi tự nhiên hắn lại chứng kiến một ánh nhìn ái ngại, một vài ba lời bàn luận, một số ít âu lo… của ai đó. Tự nhiên lại phải hỏi hắn, nếu hắn không phải là hắn thì mọi chuyện khác đi?
4. Tự nhiên, không gian của một chốn bình yên phải là nơi mình thấy được một lời nói, một nụ cười, một tính cách, một kỉ niệm, một thứ thời gian quá khứ. Trong cái nhìn về quá khứ. Nhưng rồi có khi hụt hửng vì nó giả tạo, nó quanh co, nó miễn cưỡng, nó bé cái… nhầm!
Không có quá khứ thì cuộc đời có cái gì mà nhìn lại? Không nhìn lại mà húc mãi hướng tương lai thì còn đâu chốn đi về? Không còn chốn đi về thì thân phận treo ở mô?
Nhưng nhìn lại mà thấy mình là một chú hề non thơ ngây, phải tiếp tục xây cái lũy kinh nghiệm, bôn ba đổi chác bản thân, thì kể cũng chẳng bình yên chút nào!
5. Tự nhiên lại hỏi mọi người. Nhưng khác với những lần trước, đôi khi hỏi chỉ để hỏi, hỏi chỉ để được nghe trả lời, lần này hắn hỏi để biết xem, bình yên là cái gì. Nếu không ai trả lời, có thể hắn hỏi chỉ lại là để hỏi mà thôi!

Bình yên là gì mà ai cũng thích thế.

Bình yên là gì mà ai cũng mong muốn có.

Bình yên là gì mà ai cũng muốn san sẻ cho nhau.

Bình yên là gì mà nhiều lúc khó kiếm tìm.
 

Có một buổi tối, hắn mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Không phải hỏi thêm rằng hắn có xứng đáng được ngủ ngon không, mà vẫn cứ thế ngủ đến ngon lành chạm phải sáng mai.
Có một buổi chiều, hắn mỉm cười thả mình trong nước tắm mát lạnh. Không phải hỏi hắn đã kết thúc được một buổi chiều chưa, mà vẫn thế êm ái cảm nhận sự gột rữa từng chút từng chút một bặm bụi của thân thể mình và cả những lăn tăn về ai, về việc gì và về thời gian nào trước và sau lúc đó.
Có một buổi trưa, mùa hè nóng và hắn nhăn mày nhéo mặt với bác mặt trời. Không phải hỏi xem hắn có quyền không và nếu có quyền thì phải giống ai, làm những việc gì nữa và tập cách nhăn nhó ra sao cho khỏi bị bác ấy, bác ấy giận giáng thêm xuống đầu hơi nóng đè lên một chút ngủ trưa.
Có một buổi sáng, hắn tỉnh ra tự hào mình đã vừa làm được một việc rất có ích cho mình: Ngủ! Không cần phải xem giá của giấc ngủ bao nhiêu tiền từ một hình dạng khuôn mặt đòi nợ đang tính toán và phải kiếm ở đâu ra để trả và phải trả bằng cách nào.
Nếu thế này, theo mọi người đều bảo là quá khó để bình yên, đúng vậy. Bình yên gì mà khó thế! Thế thì biết bao giờ mới có bình yên!?
Nhiều người vào entry này và nói bình yên của họ thật khác nhau, có thể đơn giản là để đọc một chiều vu vơ của một kẻ vu vơ chợt gặp! Và thế là, mỗi một thân phận người, ở một góc thời gian và không gian của cuộc đời mình, bình yên rất khác nhau! Nhưng dù khác nhau bao nhiêu, bình yên cũng không thể nào không dịu dàng thân thương dễ chịu!
… Ôi! Cảm ơn em: Bình yên! Anh phải xem bình yên riêng của mình là thế nào thế nào và thế nào?
Nhưng. Đây rồi! Hãy nhìn và cảm nhận về bình yên đơn giản hơn khi có thể! Chỉ khi có thể thôi, một lúc nào đó ta không nghĩ lắm về mọi thứ rất rườm rà.
Bình yên nhất là khi hắn được là mình!
Được là mình thưởng thức bình yên. Tự nhiên thưởng thức từng chút một bình yên từ từng chút một tự nhiên bình yên vỗ về mang tới. Được là mình đi và về với mọi loại bình yên có mặt trên đời, có mặt ở những thân phận người ta gặp, ta đi qua và ta cùng đi tới. Có lúc thật bình yên, khi được là mình nhìn thấy, bình yên của một người, không phải là ta!
Tự nhiên là mình tự nhiên bình yên tự nhiên vui lạ!
Với hắn, bình yên, là thế đó! Còn bạn?
  • Gửi từ blog Lê Cao
Về tác giả blog Lê Cao: Sợ những lời nói vô nghĩa, sợ sự to tát của những câu tuyên ngôn vu vơ nửa mùa và kính phục tất cả những gì tạo nên giá trị…
Read more…