TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

5 dấu hiệu chứng tỏ chàng vẫn chưa yêu bạn

09:47 |
Sự thật thì mất lòng, nhưng biết càng sớm càng tốt rằng liệu anh ta có đang lãng phí thời gian của bạn hay không vẫn tốt hơn.
Anh ấy không tìm mọi cách để được gặp bạn
Hoặc anh ta là người bận rộn nhất trên hành tinh hoặc lời xin lỗi “tôi có việc vào cuối tuần” của anh ta chỉ là một cái cớ. Làm thế nào để biết chắc chắn? Khi bạn luôn luôn là người chủ động “rủ rê”, đó là một dấu hiệu rõ ràng rằng anh ta không thực sự hào hứng với mối quan hệ. Đáng nhẽ ra, nếu một anh chàng có tình cảm với bạn, anh ta sẽ luôn tìm thấy thời gian để gọi điện nói chuyện với bạn và sắp xếp một cuộc hẹn.

Bạn chưa được gặp những người bạn của anh ấy
Sẽ không phải là một dấu hiệu tốt nếu anh ta vẫn chưa giới thiệu bạn với bạn bè và gia đình của anh ấy, đặc biệt là sau khi hai bạn đã hẹn hò một thời gian. Chờ đợi chừng nào là đủ? Phải tự đặt câu hỏi nếu bạn đã không gặp bất kỳ hội bạn nào của chàng bằng một cột mốc ba tháng và gia đình của chàng sau sáu tháng. Nếu một anh chàng là của bạn, anh ta sẽ luôn tự hào khi có bạn ở bên và không ngần ngại “ra mắt” bạn với những người thân của anh ấy.
Anh ta chỉ tìm đến bạn khi có "nhu cầu" cần khoe khoang show off
Nếu anh ta chỉ coi bạn là người để khoe khoang rằng: “mình chẳng cần cưa cũng có gái đổ rầm rầm nè”” thì liệu anh ta có thích bạn thật sự hay chỉ đang lợi dung sự dễ dãi của bạn? Trốn tránh sự thật là không nên đâu.
Anh ta thường xuyên làm bạn thất vọng
Anh ta là chuyên gia bỏ bom, hủy kế hoạch mà hai bạn đã cùng sắp xếp với nhau bởi vì “một cái gì đó khác” đã nảy sinh? Hãy cảnh giác, đặc biệt là nếu không có lý do cho mỗi lần như vậy, và nếu nó xảy ra với một mật độ liên tục - đó là dấu hiệu chắc chắn mối quan hệ với bạn không có trong danh sách ưu tiên của anh ta.
Anh ta hay gây cho bạn cảm giác nghi ngờ, không chắc chắn
Đây là chân lý phổ quát về đàn ông: Nếu một anh chàng thích bạn, bạn sẽ biết điều đó. Anh ta sẽ không bao giờ để bạn thắc mắc về hành vi của anh ta - anh ta sẽ gọi cho bạn, anh ta sẽ yêu cầu bạn ra ngoài, anh ta sẽ muốn đến được với bạn bất cứ khi nào có thể. Nếu tất cả những gì bạn nhận được là những phản ứng thờ ơ từ anh chàng, anh ta không dành cho bạn đâu. Đó là sự thật.
Read more…

Phải thương vợ? Vì sao?

15:01 |
Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.



Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm.

Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lý do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.


Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con. Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.


Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.
Read more…

3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!

15:56 |

Để em kể anh nghe, về tình yêu! Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, một người cần anh hơn em! 3 năm chờ đợi…vì cô ấy cần a!

Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ những lần đầu. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái bên cạnh.
3 năm chờ đợi...vì cô ấy cần a!
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của cô ấy, thế nên em không ngại ngần nói chuyện với anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành anh em thân thiết vô cùng.
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói và đùa không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau  mỗi tối, và  Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy.  Anh không xuống chơi nhưng lại nhắn tin, gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm. Em vốn cảm thấy mình như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh.
Em thường hỏi anh những câu thật ngô nghê:
- “Liệu có một ngày nào đó, anh rời xa em không? Đứng trước anh em luôn có cảm giác có lỗi với cô ấy.” Hoặc một câu mà lần nào nghe anh cũng phì cười: “Em quay lưng lại với anh, anh có thôi em không?”. Sau mỗi lần như vậy, anh thường tự hỏi chính mình: “Em quay lưng lại với anh, liệu anh có còn yêu em không khi mà em đã không còn tình cảm?”.
Có lẽ người ta sẽ cho em là khùng điên khi em quyết định giúp anh đến với cô ấy. Điều đó thật nực cười! Nhưng em nghĩ khác. Anh không phải là món đồ để em nhường lại, Anh có trái tim, có tình cảm và có những suy nghĩ của riêng mình. Và lí do mà em quyết định dừng lại để anh ở bên cô ấy chính là vì em biết chỉ có tình yêu anh dành cho cô ấy mới giúp cô ấy yêu cuộc sống này.
Cô gái đó có khoảng cách xa anh nhưng cái cảm giác muốn … anh vì sợ sệt hiện rõ lên đôi mắt. Cô ấy mím chặt đôi môi để ngăn không khóc, để ngăn không cho sự run rẩy biểu hiện ra bên ngoài. Nhìn cô ấy em không còn cảm giác ghen tuông và tức tối mà thay vào đó là một sự thương cảm. Có lẽ nào, cô ấy cần anh hơn em?
Em là một người con gái mạnh mẽ. Em không giống những người con gái, yếu đuối, hay khóc và lụy tình đâu. Em luôn giữ cho mình lí trí ở trạng thái mạnh mẽ nhất. Có đôi lần anh cũng từng nói sự cứng rắn của em làm anh cảm thấy không đúng với em. Anh cũng muốn được như bao người đàn ông khác, được thấy mình mạnh mẽ và che chở cho người con gái mình yêu. Nhưng sự mạnh mẽ của em làm anh cảm thấy rằng không có anh, em muốn tốt cho anh và cô ấy.
Em cứ cố gồng mình lên để tự giải quyết hết mọi việc. Em không nhận ra trong mắt anh có sự thất vọng khi mỗi lần anh muốn làm giúp em điều gì em đều chối từ và tự làm. Anh khâm phục em nhưng cũng dần cảm thấy xa vì em dường như đóng mọi cách cửa để anh thấy rằng: Em cần anh!
Anh đã từng kể cho em nghe về mọi chuyện cô bé ấy. Một cô bé gặp nhiều thiếu thốn trong tình cảm. Anh nói cô bé ấy có phần giống em, có nghị lực nhưng dường như cô bé ấy yếu đuối hơn em. Cô bé ấy có thể dám đương đầu với những bất công nhưng khi ở bên anh – một người mà cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể khóc ngon lành. Em đã lo sợ. Lo sợ thực sự. Nhưng một lần nữa, sự gan lì của em đã khiến em phạm sai lầm.
Thế mà có ngày anh lại đứng trước em để nói với em rằng: “Xin em hãy giữ anh lại, vì anh đang say nắng một người con gái khác. Đừng để anh ra đi như vậy”. Em sững sờ nhưng em không khóc. Có lẽ điều đó là một tổn thương lớn với anh. Khi người ta muốn ở lại mà không nhận được sự níu kéo thì điều đó còn đau khổ hơn là ra đi. Anh đã đợi chờ ở em một sự yếu mềm, một câu nói giận hờn, trách móc chẳng hạn nhưng em vẫn cố gồng mình lên chứng tỏ rằng em vẫn bình thường.
Em không nghĩ mình thất bại trong tình yêu này, cũng không nghĩ anh là kẻ phản bội và càng không nghĩ cô ấy là kẻ cướp người yêu. Em chỉ nghĩ rằng tình yêu cần một sự tinh tế để níu giữ.  Em chấp nhận buông tay anh để anh đến bên đời cô ấy, cần anh hơn em!

Read more…

Đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?

09:23 |
Truyện ngắn tình yêu – Chị tôi không phải là người phụ nữ xinh đẹp, hay nói đúng hơn là một người phụ nữ có diện mạo bình thường đến mức xấu xí (như người ta vẫn thường xì xầm sau lưng mỗi khi nhìn thấy chị).
Truyện ngắn tình yêu - Truyện hay
Truyện ngắn tình yêu – Truyện hay

Chị tôi gầy, dáng dong dỏng cao, làn da trắng bệt tai tái như người bị bệnh lâu ngày cách li với ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, khuôn mặt chị lại lấm tấm tàn nhang, nghe mẹ tôi bảo là do lúc nhỏ chị bị bệnh sởi hành, xuất hết ra trên mặt không chữa được, lại cộng thêm các bệnh về đường ruột khiến cơ thể chị không hấp thụ được dưỡng chất, cho nên cơ thể mới yếu ớt và xanh xao như thế. Tính tình chị tôi lại cực hiền, hiền đến mức yếu đuối và… nhu nhược.
Ngay từ lúc nhỏ, chị luôn là đối tượng được mang ra để so sánh với tôi, từ diện mạo cho tới tính cách và học tập. Chị học bình thường, không quá xuất sắc cũng chẳng quá tệ đến mức đội sổ như lũ trẻ con hàng xóm. Thành tích ấy được chị duy trì mãi cho đến khi vào Đại học – mà có một lần khi tôi buột miệng hỏi đến, mẹ tôi lại nhàn nhạt bảo rằng: “Chó ngáp phải ruồi mà thôi”.
Người ta vẫn thường nói: Trong tất cả những đứa con của mình, bố mẹ thường sẽ yêu thương và chăm sóc cho đứa trẻ khiếm khuyết, yếu ớt nhất. Thế nhưng…
Sự thực rõ ràng rằng, bố mẹ tôi không yêu chị, không yêu một đứa trẻ trầm lặng, sống nội tâm và có cơ thể yếu ớt đó. Khi nhắc đến con cái, dường như bố mẹ chỉ đề cập đến tôi, nào là học ở trường đại học nào, bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, tài năng ra sao, đảm đang ra sao, bạn bè như thế nào, vân vân và mây mây, đủ mọi loại chuyện trên đời, dường như hận một nỗi không thể đem tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi đưa ra mổ xẻ trước mặt người ta, để người ta thấy được, “Ồ, con gái của anh chị quả thực vô cùng xuất sắc!”
Mỗi lần như thế, hoặc là chị cúi gằm mặt xuống đất, giả vờ không nghe, không thấy, không biết; hoặc là ngước mắt vô tư nhìn bố mẹ tôi, cười cười vui vẻ. Thực chất, vui vẻ hay chua xót, nụ cười hay nước mắt… chỉ cần nhìn đôi bàn tay run run đang bấu chặt vào nhau của chị, tôi đã có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đó. Thấu tận tâm can. Chỉ là, bố mẹ tôi lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn sang, dù chỉ một lần… Mà hình ảnh chị ngày hôm đó lại như một con sâu ăn mòn vào tâm trí tôi, giăng tơ kéo kén, khiến tôi e là suốt cả cuộc đời này không thể nào quên. Từ giây phút đó, tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi sẽ luôn yêu thương, tôn trọng và ở bên chị – thay cho cả phần yêu thương của bố mẹ tôi.
Chị lớn hơn tôi bốn tuổi. Sau khi bình yên tốt nghiệp đại học, chị trầy trật n lần, rốt cuộc cũng êm đẹp được một công ty tư nhân mới thành lập nhận vào làm việc. Công việc của chị là tính toán sổ sách, kiểm kê hàng hóa và nhận các đơn đặt hàng từ đối tác. Bởi vì công ty nằm ở trung tâm thành phố, cách gia đình tôi quá xa, cho nên, để thuận tiện cho công việc, chị đã thuê một phòng trọ tương đối ổn định và an toàn, chính thức dọn khỏi nhà sau hai tuần vào làm việc ở công ty. Về phần bố mẹ tôi, ban đầu còn cằn nhằn vài tiếng cho lấy lệ, nhưng sau cùng cũng mặc kệ chị, muốn làm gì thì làm. Có vẻ như đối với họ, đứa con này ngay từ khi sinh ra đã là gánh nặng, có và không có chỉ khác nhau ở chỗ – bận tâm và không bận tâm.
Người ta nói: Ông trời thường rất công bằng, lấy của người cái này thì sẽ hoàn lại cho người cái kia. Ban đầu tôi không tin, cũng không muốn tin, cho đến khi câu chuyện tình như mơ giữa chàng hoàng tử đẹp trai và nàng Lọ Lem đời thực xấu xí diễn ra, ý niệm của tôi đã hoàn toàn thay đổi…
Anh ba mươi tư tuổi, là giám đốc của công ty tư nhân chị đang làm. Ngoại hình cao ráo, đẹp trai, ăn nói có duyên, đặc biệt là nụ cười ẩn sâu trong đáy mắt rất dễ dàng thu hút người khác phái. Người đàn ông như anh quả nhiên có khả năng làm cho phụ nữ điên đảo, có khả năng khiến cho một người vốn bình lặng và cẩn trọng quá mức như chị tôi quyết định tiến tới hôn nhân một cách chớp nhoáng.
Sự thực chứng minh, ngay trong lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài lãng tử và ánh mắt có hồn, sâu thẳm như hồ nước ấy. Ánh mắt này dường như mang theo từ tính, một khi đã nhìn vào thì dứt khoát khó mà điều khiển được nhịp đập trái tim mình. Nhưng lí trí nhắc nhở tôi rằng, anh là món quà mà trời cao nhân từ đã dành tặng cho cả một thời thơ ấu bất hạnh và thiếu thốn của chị, là niềm vui cuộc sống và là hạnh phúc quãng đường sau này của chị gái mình. Vì thế, tôi không cho phép bản thân mình đắm chìm trong ánh mắt đó, không cho phép lí trí mình bị cám dỗ bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh.
Hai tháng sau khi chính thức nhận việc ở công ty, một đám cưới hoành tráng đã diễn ra, chị tôi nghiễm nhiên một bước lên mây, trở thành phượng hoàng trong lồng son được Hoàng tử chăm chút. Câu chuyện tưởng chừng hư ảo mà có thực ấy được mọi người truyền miệng nhau, xóm ngoại ô mà gia đình tôi đang sống trở nên náo nhiệt hẳn. Bố mẹ tôi được chúc tụng, được hâm mộ, được tung hô có phúc, chị gái tôi đương nhiên sau một đem vịt hóa thiên nga trở thành niềm tự hào của họ.
Nhìn ánh mắt u uẩn quen thuộc của chị ánh lên sự mãn nguyện, khóe môi thấp thoáng để lộ nụ cười yếu ớt, tôi tự hỏi, đây liệu có phải là một trong những nguyên nhân khiến chị kết hôn một cách vội vã như thế không?
Ba tháng sau khi chị kết hôn, tôi từ kí túc trở về nhà một chuyến để lên trường cấp ba cũ nhận lại bằng tốt nghiệp gốc bổ sung vào hồ sơ đại học hiện tại. Nhận tiện bèn ghé qua tổ ấm hạnh phúc của chị chào hỏi.
“Anh Tuấn hôm nay không có nhà sao chị?”
Nhìn căn nhà vừa rộng, vừa to mà lại trống trải đến kì lạ, tôi đưa mắt đánh giá một lượt, nhịn không được bèn hỏi chị.
“Ừm, à… hôm nay anh ấy, ừ… tiếp khách..”, chị vừa đang len, vừa ấp úng trả lời tôi.
“Tiếp khách cả vào ngày nghỉ sao? Bận rộn thật ấy nhỉ!”
“Em đừng nói thế, anh ấy quả thực là có việc… anh ấy bận lắm!”, chị dừng động tác đan trên tay lại, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên nhìn tôi.
“Chị, chị có yêu anh Tuấn không?”
Tôi ngồi ngây ngắn xuống sofa, cầm lấy cuộn len bên cạnh và bắt đầu táy máy, bâng quơ hỏi một câu thật ra đã rất muốn hỏi từ lâu lắm rồi.
“Đương nhiên là có rồi, sao em lại hỏi thế?”, chị mỉm cười ấm áp nhìn tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn thẳng vào chị, vẻ mặt hồng hào, ánh mắt có hồn chứ không mông lung bất định như trước kia, chị dường như đang cố tỏ ra cho tôi biết rằng, “ừ, chị hạnh phúc, chị yêu anh ấy, em đừng lo!”.
Thế nhưng, chị càng như thế, tôi lại càng lo. Cảm giác về hạnh phúc của chị sao lại thấy không chân thực. Tôi luôn hy vọng là mình quá đa sầu đa cảm, quá lo lắng và suy diễn viễn vông. Nhưng linh cảm kì lạ luôn khiến tôi tự đặt ra cho mình vô số câu hỏi về anh, về chị, về hôn nhân chớp nhoáng ấy. Tôi suy nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu được, rõ ràng tính cách giữa hai người khác nhau là thế, rõ ràng thế giới giữa hai người cách biệt nhau là thế, lí do gì giữa hàng ngàn hàng triệu cô gái xinh đẹp trong thành phố này anh lại lựa chọn chị gái tôi? Vì thế, tôi ngày càng chú ý đến anh, ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình tạo nên…
Anh vẫn luôn làm tốt vai trò của mình.
Là một người chồng gương mẫu – không rượu chè bê tha, không thuốc lá nồng nặc, sạch sẽ tinh tươm, không liếc mắt đưa tình với bất cứ cô gái xinh đẹp nào.
Là một người con rể hiếu thuận, đứng đắn, chững chạc và hiểu chuyện.
Là một người anh rể luôn luôn lắng nghe những tâm sự thầm kín của một đứa con gái chưa hiểu mùi đời, luôn luôn vỗ về và có mặt mỗi khi tôi vấp ngã trong cuộc sống.
Một người đàn ông gần như hoàn hảo như thế liệu sẽ có một cô gái nào không thể không yêu không?…..
Mùa hè của năm học thứ ba, tôi nhận được điện thoại của chị, nhờ tôi trông hộ bé Tom – cháu trai vừa tròn 1 tuổi của tôi.
Tối hôm ấy, chị phải đi dự tiệc cưới của chị Hòa – bạn thân thuở đại học của chị. Sau khi dỗ bé Tom ngủ say, tôi bèn đi tới phòng khách xem phim, đúng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng mở cửa lách tách vang lên, là anh trở về.
Bên ngoài trời mưa rả rích, áo sơ mi anh bị mưa tạt thấm ướt một vạt trước ngực, nước còn nhỏ giọt từ trên mái tóc và hai thái dương, một sự hấp dẫn kì lạ đến rợn người.
“Tặng em!”
Ngay lúc tôi vừa định lên tiếng, thì người đàn ông trước mặt đã chìa ra một bó hoa hồng vàng – vàng rực đến chói mắt. Mọi việc đều diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến đại não tôi chưa kịp hoạt động đã bị vòng tay anh ôm vào lòng. Loáng thoáng tiếng anh thì thầm những điều gì đấy, đáng tiếc một chữ tôi cũng không nghe rõ, hoàn toàn mơ mơ hồ hồ. Tôi không biết cảm giác lúc đấy là gì, là vui mừng hay sợ hãi, là hạnh phúc hay dằn vặt, là mãn nguyện hay tội lỗi.
Nước mưa trên áo anh thấm sang quần áo tôi, nước mưa trên tóc anh nhỏ giọt vào miệng tôi. Lạnh ngắt. Trong căn phòng khách nhập nhoạng ánh đèn cam vàng như vỏ quýt, dưới âm thanh lộp bộp của từng hạt mưa trước mái hiên. Lúc lí trí quay ngược trở lại, tôi thấy chị đứng đó – mỏng manh và yếu ớt……
Tôi không nghe điện thoại của chị, cũng không nhận điện thoại của anh, tôi muốn xóa sạch đi kí ức về buổi tối hôm đó, muốn xóa sạch đi cảm giác tội lỗi và xấu hổ ấy…
“Chị có chuyện muốn nói với em, hãy gặp chị.” – tin nhắn đến từ chị.
“Minh, đừng gặp chị gái em. Xin lỗi em.” – tin nhắn đến từ anh.
Có một vài tiếng cười khúc khích vang lên phía sau lưng tôi, vài sinh viên chỉ chỏ rồi đạp xe lướt qua, tiếng nói chuyện rì rầm ồn ào, nhưng tâm tình đang nặng trĩu như đeo chì lúc này đây khiến tôi chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
“Minh, nhìn kìa!!!”, Hải Yến đánh bốp vào vai tôi, mắt nhướng lên đầy hứng thú nhìn về phía đài phun nước.
Trong bóng tối nhập nhoạng ánh đèn đường, ngay dưới đài phun nước tối om, có hai bóng người đang ôm nhau, không, chính xác là đang hôn nhau – một cách nồng nhiệt. Ngay lúc đó, một chiếc ô tô từ cổng chính vuột qua, đèn pha sáng lóa chiếu thẳng đến hai thân ảnh đàn ông đang ôm nhau phía trước.
Trong tích tắc, ánh mắt tôi lướt qua chiếc xe màu trắng bạc với biển số 8888 hiếm hoi ấy.
Trong tích tắc, trái tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp ánh mắt ấy – sâu thẳm và miên man tựa nước hồ thu, sáng rực và quyến rũ đến khó thở.
Phút chốc tôi có cảm giác trái tim đang treo lơ lửng của mình rơi tuột xuống, đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích được. Từng đoạn kí ức lướt qua như một cuốn phim quay chậm, thật chậm….
Tôi ngồi yên lặng nhìn anh, nhìn gương mặt điển trai và đôi mắt lóng lánh kì lạ ấy. Rốt cuộc nguyên nhân vì sao anh lại kết hôn với chị gái tôi, nguyên nhân vì sao anh lại hoàn hảo đến mức hoàn mĩ và toàn diện như thế, rốt cuộc.. tôi cũng đã hiểu được.
Anh cần một người phụ nữ làm tấm bình phong giúp anh che mắt gia đình và xã hội, cần một người phụ nữ an phận đứng phía sau lưng anh giúp anh quán xuyến việc gia đình, giúp anh thờ phụng cha mẹ già và hoàn thành chức trách thừa kế của một người con trai trưởng trong dòng tộc. Lí do anh lựa chọn chị gái tôi, đơn giản vì chị tôi xấu. Anh nói rằng chị tôi tự nguyện gả cho anh, chấp nhận làm vợ anh mà không cần bất cứ điều gì. Anh là người đàn ông cô cần và cần cô – duy nhất trong xã hội phù phiếm vốn đang chạy đua theo cái đẹp và đồng tiền, đang chạy đua theo danh vọng và hoang tưởng. Chị nói với anh rằng, hai người có thể nương tựa vào nhau, tựa như thân cây và tầm gửi, không tách rời. Anh cho chị danh phận, cho chị niềm tự hào và cuộc sống đầy đủ sung túc sau này. Còn chị sẽ giúp anh hóa giải tất cả mọi áp lực đến từ gia đình và dư luận của xã hội, không để anh gánh chịu cái nhìn khinh miệt của người ta về thế giới thứ ba…
Tôi bật cười đến chảy nước mắt, hóa ra áp lực của anh lại lớn đến thế. Hóa ra hạnh phúc mà chị tôi đang có lại tựa như bong bóng xà phòng. Hóa ra hình tượng người đàn ông hoàn hảo mà tôi luôn mơ tưởng lại tựa hoang đường đến thế…
Mùa hè năm ấy là lần cuối cùng tôi đến thăm gia đình chị, thăm cái tổ ấm hoàn mĩ của chị…
Thở dài, tôi khẽ ngắm nhìn chiếc lá chao nghiêng trước cửa sổ, chao chao nghiêng nghiêng, lay động trước gió tựa như linh hồn của một con người, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ rơi xuống đất, hoàn toàn bị người ta giẫm đạp không thương tiếc. Thật mong manh biết bao. Tình yêu và hạnh phúc, gia đình và trách nhiệm, liệu có mong manh như thế không?
Con đường mà chị đã chọn, tôi có thể hiểu, nhưng không thể nào chấp nhận được. Mỗi người đều có một sự lựa chọn cho con đường tương lai, mà chị tôi lại chọn bước đi trên con đường quá sức gập ghềnh ấy…
Sức chị mỏng, dáng chị gầy, đôi vai lại nhỏ bé đến thế… chị ơi, đến bao giờ chị mới được hạnh phúc?
Read more…

Top 5 truyện ngôn tình hay nhất hiện nay

09:21 |

Thể loại truyện ngôn tình rất được độc giả yêu thích ở trong đó chứa rất nhiều thông điệp ý nghĩa về tình yêu. Dưới đây mình xin giới thiệu 5 bộ truyện ngôn tình hay nhất được chuyển thể sang tiếng Việt.

1. 365 Ngày Hôn Nhân

365 Ngày Hôn Nhân
365 Ngày Hôn Nhân còn có một tên gọi khác là Khóa Trụ Tim Em có nội dung xoay quanh người con gái mang tên Lãng Tử Tình và chàng trai Lôi Tuấn Vũ. Trong mắt mọi người, Lãnh Tử Tình là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ nhưng lại là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Trong khi Lôi Tuấn Vũ lại là giám đốc tập đoàn Kiêu Dương hùng mạnh.
Mời các bạn đọc truyện 365 Ngày Hôn Nhân tại đây

2.Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen trong veo, hàng mi dải cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị “dính chưởng” ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ….. “dính chưởng”.

3. Vợ Ơi ! Học Bài

Vo Oi  ! Hoc Bai
Lời tựa Vợ Ơi ! Học Bài
Đây là bộ truyện teen ngắn rất được đông đảo bạn đọc đón nhận, là một bộ truyện tình cảm lãng mạn ẩn chứa trong đó là một tình yêu của lứa tuổi học trò đầy cảm xúc và nét thơ ngây. Nếu thấy truyện hay các bạn đừng tiếc 1 like và để lại coment bên dưới nhé.
Đọc truyện click here

4.Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Vì để­ hoàn thành di ­nguyện của mẹ, ­cô buộc phải lấ­y người đàn ông­ đứng đầu giới ­tài chính – Nam­ Cung Nghiêu, đ­ằng sau giấc mộ­ng khiến cả thế­ giới phải ghen­ tị đó là nổi đ­au và sự nhục n­hã không bao gi­ờ chấm dứt. Anh­ yêu sâu đậm ng­ười con gái khá­c mà anh không ­cách nào có đượ­c, nhưng lại bá­ đạo độc chiếm ­cô. Chỉ cần có ­bất cứ người đà­n ông nào khác ­đến gần cô, ghe­n tuông cùng tứ­c giận trong ng­ười anh bắt đầu­ trổi dậy. Cô đ­au lòng bỏ đi, ­bảy năm sau trở­ về nước, bên c­ạnh cô lại có thêm một tiểu bả­o bối thông min­h lém lĩnh ai g­ặp cũng đều yêu­ mến. Anh chặn ­đường cướp ngườ­i: “Nhóc con, b­a là ba của con­!” Cô bất lực ô­m lấy đầu con m­ình: “Anh ta th­ực sự không phả­i!” Dưới dáng v­ẻ lạnh lùng của­ anh hiện lên m­ột nụ cười xấu ­xa: “Con chính ­là con của ba! ­Em, là của tôi!­”
Chỉ mới xuất hiện một thời gian ngắn trên mạng nhưng bộ truyện Hợp đồng hôn nhân 100 ngày đã thực sự gây sốt cho cộng đồng teen Việt. Xuyên suốt câu chuyện luôn luôn ẩn chứa những điều đặc biêt, thế giơi của teen “ta không hiểu lắm” à nhưng đây là một câu chuyện thú vị và ta muốn các bạn tự trải nghiệm về nó.
Đọc truyện : Bấm vào đây

5. 36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn – Thủy Tụ Nhân Gia

Ly hôn là hai từ không ai muốn nói đến, nó là điều tối kỵ trong hôn nhân nhưng trong  36 Chiêu Ly Hôn của tác giả Thủy Tụ Nhân Gia thì lại dẫn dắt người đọc đi từ bất này đến bất ngờ khác của một cuộc hôn nhân tưởng chừng vô cùng hạnh phúc và hoàn hảo của một cặp đôi trai tài gái sắc cho tới một ngày cô đang rất hạnh phúc thì a bất ngờ nói :”Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi?”,câu chuyện bắt đầu với cuộc hôn nhân bốn năm.
“ Tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly hôn thì, anh ta lại sống chết không chịu vậy? Binh thư có 36 kế, trong đại chiến ly hôn, 36 trận so chiêu thay phiên trình diễn, kết cục anh ly hay không ly?”
Read more…

Đừng rời xa tao nhé

15:29 |

Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được. Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào căn phòng nhỏ.

Đừng rời xa tao nhé

Chợt nó nghĩ ra một ý tưởng…
Quỳnh – cô bạn thân chí cốt của Minh – đang có ý định…tự tử vì thi trượt đội tuyển.
- Tao muốn chết!
Minh tròn mắt, há hốc mồm. Nheo mắt nhìn Quỳnh, đứa bạn thân con rận cũng phải… nhường nhau, Minh hơi choáng. Nhưng rồi nó chợt nghĩ lại. Tính sơ sơ cũng đã có cả trăm lần Quỳnh đòi… chết: lúc đèn pin nổi đầy mặt, lúc cái cân ở nhà tăng thêm hai vạch, lúc mua phải cái áo mới mà chưa kịp mặc đã đụng hàng…Vân vân và vân vân.
Rút cục là dù với lý do nào đi nữa thì lần nào Quỳnh cũng đòi Minh an ủi bằng cách đưa đi ăn. Nó tự hỏi không biết lần này lại là chuyện ngốc xít gì đây. Minh thở dài:
- Gì? Lại muốn chết hả? Ở quán chè bà Lan béo hay quán bánh bèo chị Hai Sún đây?
Quỳnh không nói gì. Rồi đột nhiên nước mắt nó trào ra. Nó khóc.
Thằng bạn thân chợt bối rối. Có vẻ nghiêm trọng rồi đây, Minh nghĩ bụng. Nó nhìn đôi mắt bồ câu mà nó hay đùa là “con đậu con bay”của Quỳnh, đang cố nghĩ xem rốt cục có chuyện gì mà làm con bạn thân của nó phải rơi lệ, thì Quỳnh đã nấc lên:
- Tao… trượt… đội… tuyển…
Chưa thể nói hết câu, giọng Quỳnh đã nghẹn ngào. Nó không nói thêm gì được nữa. Nhưng giờ thì Minh đã biết lý do. Nhà trường vừa tổ chức thi chọn đội tuyển Quốc gia các môn. “Minh – lớp phó học tập lớp Hóa – chắc chắn sẽ giành trọn một suất. Và Quỳnh – lớp trưởng lớp Văn – cũng sẽ dễ dàng ẵm một chân trong đội tuyển thôi. Hai đứa nó có truyền thống học giỏi cơ mà” . Đấy, mọi người ai cũng bảo thế đấy!
Sáng nay, lớp Hóa rộn ràng, sáu người lọt vào đội tuyển trong đó có Minh. Niềm vui lan tận sang lớp Văn, nhưng cũng trộn lẫn với lo lắng – chiều nay môn Văn biết kết quả. Cái điều dân tình kháo nhau ấy đã đúng phần đầu, và có lẽ phần sau cũng bingo thôi.
Thế mà chiều nay, Minh lại nhận được cái tin động trời này đây. Quỳnh trượt.
Khách quan mà nói, Văn mà, thất thường lắm. Còn tùy hứng lúc làm bài hay quan điểm của người chấm nữa nên trượt và đậu chỉ cách nhau trong gang tấc. Nhưng về phía Quỳnh mà nói thì cũng phức tạp đây. Lớp trưởng lớp chuyên Văn, tính đến hiện tại thì đã 11 năm liền đạt học sinh giỏi, tham gia và giật giải mọi kỳ thi lớn nhỏ… thế mà giờ lại trượt ngay vòng một chọn đội tuyển Quốc Gia, cũng xấu hổ lắm chứ. Nó sẽ bị mọi người nói ra nói vào cho xem. Rồi thầy cô sẽ không tin tưởng như trước nữa…
Nhưng ai nói gì cũng kệ, Minh không quan tâm. Quan trọng là giờ đây, Quỳnh đang thút thít trước mặt nó. Mà nó là nó chúa ghét nhìn thấy con gái khóc. Đơn giản là vì những giọt nước mắt của lũ con gái không biết có những chất gì trong ấy mà luôn làm Minh lúng túng. Nó vụng về an ủi:
- Thôi, mày. Nín đi! Bất ngờ lắm à? Ừ tao cũng bất ngờ lắm ấy.
Trời ạ, an ủi gì mà càng làm cho người ta khóc to hơn.
- Mày! Thôi mà! Trượt đội tuyển quốc gia thì sao chứ. Có ảnh hưởng gì đến tương lai của mày đâu. Mày từng nói đích đến của mày là đại học rồi đi du học cơ mà. Còn có mấy tháng nữa là thi rồi, đừng làm mất ý chí chứ. Quốc gia trượt thì thôi. Mày sợ đứa nào nói ra nói vào hả? Tao đốn què chân cho coi!
Thấy Minh hăng hái đòi… đốn què chân cái đứa nào dám nói xấu mình, Quỳnh như được an ủi phần nào. Nó đã bớt khóc hơn. Minh nhẹ nhõm, vỗ vai Quỳnh:
- Nào, đứng dậy, lau nước mắt đi rồi tao đưa mày đi ăn. Tao mới biết quán chè bưởi ngon lắm.
Quỳnh ỉu xìu. Chắc mọi hôm nó đã nhảy cẫng lên rồi. Nhưng hôm nay khác. Nó hầu như không hưởng ứng lời thằng bạn thân. Nó lôi từ trong cặp ra một chiếc phong bì.
- Mày đi một mình đi. Tao không đi đâu. Tao về đây. Mai xin cho tao nghỉ học. Còn đây là… Mai mày mang đến lớp, đưa cho con bí thư lớp hộ tao.
Không cho Minh kịp phản ứng, Quỳnh đã lên xe lao đi thẳng. Cái bóng nhỏ bé của con bạn mất hút dần trên con đường trải đầy lá cây và vắng người qua lại. Trên tay Minh là tờ giấy xin phép nghỉ học và một lá đơn xin từ chức.
***
Tối. Minh ngồi học mà không tài nào tập trung được. Lời nói ban chiều của Quỳnh văng vẳng trong đầu. Nghỉ học. Xin từ chức. Hay là…con bé nghĩ quẩn thật. Nhanh hơn cả màn biểu diễn phi thân, Minh chộp lấy ngay cái điện thoại, gọi gấp cho con bạn. Không ai cầm máy.
Nó nhắn tin, trong lòng đầy lo lắng.
“Mày vẫn ở đó chứ? Có sao không? Tao lo cho mày quá. Trả lời tao ngay nhé.”
Minh đếm từng giây chờ tin nhắn. 100, 101… 150… 198, 199…
Tít tít… Ơn trời, nó nhắn lại rồi.
“Tao ổn. Cảm ơn mày. Tao chưa chết được đâu. Mà có chết… cũng phải qua ngày kia. Sinh nhật mày cơ mà. Nhỉ?
“Mày nói thật không? Thề đi. Mày là chúa nuốt lời.”
“Uh. Tao thề. Thôi lo học đi. Được vào đội tuyển phải học hành chăm chỉ vào đấy nhé. Không phải nhắn tin cho tao nữa đâu. Nhắn nữa là tao tắt nguồn đấy .”
Lại nhắc đến chuyện được vào đội tuyển. Khổ thân con bé. Chắc nó vẫn còn dằn vặt chuyện ấy. Tự nhiên Minh thấy áy náy với con bạn kinh khủng. Nhưng nhận được tin nhắn của Quỳnh, Minh đỡ lo hơn. Nó suy nghĩ mông lung. Vậy là tạm thời Quỳnh vẫn ổn. Nhưng nhỡ qua ngày kia…
Trời ạ, biết làm gì bây giờ? Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được . Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào căn phòng nhỏ. Chợt nó nghĩ ra một ý tưởng…
***
Vẫn đi học, vẫn đến lớp xin cho Quỳnh nghỉ nhưng tuyệt nhiên không đưa cho bí thư lớp Quỳnh cái đơn từ chức. Đúng giờ ra về, Minh đạp xe thẳng đến nhà Quỳnh.
“Mày, ra cửa tao gửi cái này.”
Đang ủ rũ bỗng nhận được tin nhắn của thằng bạn, Quỳnh mừng không tả xiết. Chạy nhanh ra sân, Quỳnh thấy một bức thư đặt kín đáo ở phía trên bục của cánh cổng, nhưng lại không thấy Minh đâu. Quỳnh nhẹ nhàng bóc thư. Những dòng chữ gầy guộc nhưng bớt cẩu thả hơn thường ngày của thằng bạn hiện ra. Hình như nó đã nắn nót hết sức lắm thì phải. Quỳnh hồi hộp đọc thư.
“Hế lồ. Tao nè. Mai là sinh nhật tao, nhưng tao không đòi quà mày như những năm trước đâu. Sướng nhá. Tao chỉ xin mày một thỉnh cầu nho nhỏ thôi. Đồng ý đi. Nếu OK thì đọc tiếp nè.
Tao đưa ra cho mày 10 lý do khiến mày phải sống. Đọc xong mà thấy ổn thì nhắn tin cho tao. Nhưng nếu không xuôi thì cũng phải nhắn tin cho tao để tao còn tính tiếp. Nhá?
- Thứ nhất, hãy nhìn vào đôi mắt của bố mẹ và những người thân, mày sẽ thấy tình thương yêu vô bờ bến cùng niềm mong mỏi khôn nguôi về tương lai của mày. Thật đấy, thử thì biết, hehe.
- Thứ hai, hãy suy nghĩ về quá khứ, những gì mà mày đã làm được trước đây thử coi. Nghe nè: Giải nhất môn Văn và Tiếng Anh tất cả các kì thi tham dự nhé ; giải nhất tiếng hát học sinh toàn thành phố, Đoàn viên xuất sắc , rồi cộng tác viên của các báo nhé …(Nhiều lắm, tao không nhớ hết được đâu. Nhưng nhìn chung hình như cuộc đời mày gắn liền với chữ nhất thì phải. Hì). Tự hào chưa? Không phải ai cũng đạt được thành công như vậy đâu đấy.
- Thứ ba, đi tới tương lai nhé. Tưởng tượng xem sau này mày sẽ thế nào? Gia đình, con cái, với cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Mày từng nói sau này tao với mày sẽ làm sui gia cơ mà (mặc dù tao chẳng muốn làm sui gia với mày đâu. Nhưng nể tình chúng ta từng là bạn thân nên tao sẽ suy nghĩ lại). Mày cần phải sống để hướng tới tương lai như vậy chứ.
- Thứ tư, hiện tại thì có vẻ buồn nhỉ. Nhưng mày cũng phải nghĩ một chút về nó đi. Nghĩ xem sao hôm đó mày lại làm bài chán thế? Hay lúc đó mày đang nhớ đến tao (mặc dù tao hi vọng là không phải, hic). Dù sao cũng phải sống để khắc phục khuyết điểm mày ạ.
- Thứ năm, mày có nhiều bí mật lắm mà. Rất tiếc những bí mật đó tao đều biết. Hehe. Mày mà dám… chết thử coi, tao sẽ cho bí mật của mày được bật mí ngay. Sợ chưa? Còn dám nghĩ linh tinh nữa không?
- Thứ sáu, mày định ra đi mà chưa có mối tình nào vắt vai đấy à? Phí quá đi. Phải sống để tận hưởng cảm giác yêu thương và được yêu thương mày ạ.
- Thứ bảy, kẻ thù của mày sẽ mừng lắm nếu một ngày nào đó không thấy mặt mày trên thế giới này nữa. Không chừng nó lại mở tiệc ăn mừng đấy. Vậy thì tội gì mang lại niềm vui cho chúng nó chứ. (Nhắc đến kẻ thù hơi hậm hực tí. Vì kẻ thù của mày cũng là kẻ thù của tao mà. Hehe)
- Thứ tám, mày cứ luôn miệng đòi chết, nhưng là bằng cách nào? Tao xem trên ti vi, thấy cách nào cũng đau lắm mày ạ. Mà mày là chúa sợ đau. Đi tiêm phòng cũng khóc tu tu cơ mà. Thêm một lý do phải sống nữa nhé.
- Thứ chín, mày biết không, có bao nhiêu món ngon vật lạ, thắng cảnh trên đời, còn cả quán chè bưởi tao mới tìm ra nữa, đang chờ mày thưởng thức. Phải sống để tận hưởng chứ, nhỉ?
- Và cuối cùng tao muốn nói, Quỳnh ạ. Bên cạnh mày luôn có tao. Tao sẽ buồn lắm nếu không có mày ở bên đấy, con hâm. Thế nên, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì hãy hứa với tao, đừng chết nhé. Với tài năng thiên bẩm của mày thì chỉ cần tự tin lên là mọi chuyện lại ngon lành cành đào ngay tắp lự ý mà. Cố lên, “tình yêu” của tao!
Đấy! Đủ 10 điều nhé. Tao đã nói đến như thế rồi mày mà không nghĩ lại là tao… đánh mày thật đấy. Mày còn muốn tao làm những gì nữa nào? Hay là tao phải đứng trước cổng nhà mày, cầm ghita, quần áo rách tơi tả, ánh mắt vừa đắm đuối nhìn mày vừa hát: “Đừng rời xa tôi, vì tôi lỡ yêu người mất rồi…”, hả? Ai chẳng biết đó là bài hát mày thích nhất.
Nhưng tao hi vọng không phải hát. Tao hát… không được hay như mày. Nếu mày không muốn bị hàng xóm nguyền rủa và… ném đá vào nhà thì tốt hơn hết là hãy trở lại là chính mình đi con hâm kia. Tao chờ mày đấy. Fighting!”
Những dòng chữ trước mắt Quỳnh nhòe đi. Nước mắt rơi ướt cả bức thư đang đọc. Nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nó cảm ơn trời vì đang ban tặng cho nó một thằng bạn trên cả tuyệt vời, giúp nó lấy lại cân bằng và mang đến niềm vui cho nó. Thằng bạn dốt Văn từ hồi cấp một nhưng đã viết một bức thư khiến nó bật khóc. Bởi lá thư đó được viết bằng cả tấm lòng, được viết bằng chính trái tim. Mỉm cười và lau vội giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi, nó vội rút điện thoại nhắn tin cho Minh.
“Tao OK rùi. Khiếp, mày viết gì mà mùi mẫn thế? Tao đọc xong mà không nhịn nổi cười thế này, chết làm sao được nữa. Mà chiều nhớ tới chở tao đi ăn chè bưởi đấy nhé. Tao chờ”.
Ngửa mặt lên bầu trời trong xanh, hít một hơi căng đầy lồng ngực, Quỳnh hét to: ” Minh ngốc ơi, tao không chết nữa đâu”.
***
Con bạn không thể ngờ được thằng bạn thân của mình lại viết thư hay đến thế, nhưng lại càng không thể ngờ được rằng thằng bạn đang đứng nép bên cánh cổng xanh nhà nó, theo dõi nó kể từ lúc nó bắt đầu mở thư.
Quỳnh ơi! Mày không thể giấu tao chuyện gì đâu. Mày cười cũng được, khóc cũng chẳng sao. Miễn là mày luôn ở bên tao. Với tao, thế là quá đủ!
À, phải. Kể cả lúc này, nếu tao phải làm cái điều như tao viết trong thư, đứng đây và nghêu ngao hát, tao cũng sẽ không ngần ngại. Vì tao yêu mày, con bạn ngốc nghếch của tao ạ. Và dĩ nhiên, mày cũng thế, phải không ?
Đừng rời xa tao nhé, làm ơn!
Read more…

Này chàng trai, để tớ cưa hay là cậu tự đổ?

08:36 |

Thế đấy, chàng trai ạ, đã bao giờ cậu để ý có một đứa ngốc nghếch với những đặc điểm nhận dạng bên trên vẫn hay đứng từ xa ngắm nhìn cậu không?

Ừ thì tớ thích cậu, không phải là thích đơn thuần như một cơn cảm cúm vài ba ngày là khỏi, bởi tớ đã chờ rất lâu, rất lâu rồi mà vẫn chưa thôi thích cậu.
Ừ thì tớ thích cậu, thích vào một ngày nào đó xa xôi lắm tớ không còn nhớ rõ, chỉ biết rằng tớ thấy cậu đặc biệt so với những người xung quanh, vậy là thích cậu thôi.
Ừ thì tớ thích cậu, kể cả khi biết cậu không phải là một người hoàn hảo, cậu cũng có một vài tật xấu nhưng tớ vẫn thấy thích cậu.
Ừ thì thật ra, tớ vẫn luôn đắn đo suy nghĩ, không biết liệu rằng có một ngày nào đó cậu sẽ thích tớ như tớ đã và đang thích cậu hay không?
Tớ là một đứa con gái bình thường, không có gì nổi bật cậu ạ. Chẳng quá cá tính, chẳng quá nữ tính. Thế nên tớ cũng nghĩ mình sẽ chẳng có cơ hội gì so với những cô gái xung quanh cậu. Thậm chí, có những lúc cậu sẽ thấy tớ trở nên nhạt nhòa, nhạt nhòa đến mức nếu không tinh ý thì sẽ chẳng thể nhận ra được.
Này chàng trai, để tớ cưa hay là cậu tự đổ? 1
Nhưng bù lại, tớ cũng có một vài điểm mà tớ cho là khá tốt, có thể chấp nhận được. Nếu cậu nhận lời và tớ trở thành bạn gái, thì có thể những điểm tốt đó sẽ còn được phát huy hơn nữa. Thật đấy!
Ví như tớ cũng biết nấu ăn. Tớ không quá giỏi giang trong việc đổi món nhưng nếu là nấu cho những người mà tớ yêu thương thì tớ sẽ cố gắng thật nhiều. Cậu cũng biết, điều đặc biệt làm nên một món ngon không phải bởi những gì quá hào nhoáng mà chỉ bởi tấm lòng nhiệt thành, đúng không?
Ví như tớ cũng biết chăm sóc người ốm, nói quá hơn một chút thì cũng có thể gọi là mát tay cậu ạ. Vì tớ sống tự lập, không dựa dẫm, không có người bên cạnh chăm sóc nên tớ vẫn biết cách tự chăm sóc lấy mình. Nói nhỏ nhé, tớ còn biết cậu dù chơi thể thao rất tốt nhưng việc chăm sóc sức khỏe lại không tốt chút nào.
À, có thể đôi lúc tớ ngờ nghệch và trẻ con, cũng hơi ngốc nghếch nữa, nhưng tớ lại là đứa rất giỏi lắng nghe.
Cậu không biết tớ thích được nghe kể chuyện như thế nào đâu, đặc biệt là chuyện của cậu. Tớ nghĩ tớ không đủ bản lĩnh để giúp cậu mỗi khi cậu gặp khó khăn, cũng không đủ thông thái để tư vấn cho cậu, nhưng tớ lại đủ mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cậu, chúng mình tạm đổi vai trò cho nhau một chút cũng chẳng sao mà, nhỉ?
Thế đấy, chàng trai ạ, đã bao giờ cậu để ý có một đứa ngốc nghếch với những đặc điểm nhận dạng bên trên vẫn hay đứng từ xa ngắm nhìn cậu không?
Nếu có thể, cho tớ lại gần cậu hơn một chút, một chút thôi, nhé?
Bởi khi tớ thích cậu quá nhiều, nhớ cậu cũng nhiều ngần ấy, thì tớ sẽ chẳng biết làm cách nào khác ngoài việc… tiến lên. Dù cho không được đi chung đường với cậu, tớ cũng nhất định sẽ đi song song cùng cậu.
Tất nhiên, trước khi tớ còn chưa hành động thì cậu có thể đưa ra sự lựa chọn.
Chàng trai, để tớ cưa hay là cậu tự đổ???
Read more…

Bị cấm yêu vì ngực lép

16:33 |

Mẹ anh cấm đoán anh yêu tôi chỉ vì tôi “gầy gò, ngực lép xẹp thì làm sao đẻ được”?

Vừa đọc báo tôi vừa cười trước những quy định “ngực lép không được đi xe máy…”. Nhưng khi nhìn lại mình, tôi thấy hơi tủi thân bởi tôi quá nhỏ con so với những người bạn cùng trang lứa. Vóc dáng tôi khá nhỏ nhắn, chỉ ở mức 38, 39 cân. Thế nhưng, tôi lại không hề yếu ớt, bởi lẽ tôi vẫn giúp mẹ làm hết việc nhà từ nấu ăn, rửa bát, giặt giũ cho đến việc ngồi cả ngày bán hàng nhưng chẳng mấy khi bị ốm đau.
Tôi và anh mới quen nhau được khoảng hai tuần trong một đám cưới cô bạn thân của tôi, đồng thời cũng là em họ anh. Hai chúng tôi nói chuyện rất ăn ý và hợp nhau, chỉ có điều khi tôi đi với anh, cả hai như đôi đũa lệch. Anh có dáng người đậm đà, cao ráo, còn tôi thấp bé, nhẹ cân. Thế nhưng anh vẫn yêu tôi, không phải bởi ngoại hình mà bởi tôi có một khuôn mặt ưa nhìn cùng cách nói chuyện theo anh nhận xét “rất có duyên”.
Cứ khi có thời gian, chúng tôi lại hẹn gặp nhau để chia sẻ về những khó khăn trong công việc, cuộc sống. Tôi và anh dù có vóc dáng không phù hợp khi đi bên cạnh nhau nhưng hai tâm hồn lại vô cùng đồng điệu. Khi tình yêu của hai đứa đủ lớn, anh bắt đầu đưa tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi rất quý anh, còn tôi chưa gặp mặt bố mẹ anh lần nào nên không rõ hai bác có thích tôi không? Vô vàn câu hỏi hiện hữu trong tâm trí của tôi khiến tôi thực sự lo lắng. Bởi lẽ tôi có vóc dáng nhỏ bé, nhìn trông có vẻ gầy yếu chỉ sợ nhà anh sẽ không chấp nhận tôi làm con dâu.
Bị cấm yêu vì ngực lép - 1
Anh đã từ bỏ tôi chỉ vì sự cấm đoán của gia đình (Ảnh minh họa)
Và rồi cũng đến ngày tôi tới ra mắt gia đình anh. Tôi chọn cho mình chiếc áo đỏ nổi bật để làm bớt đi dáng vẻ gầy gò. Sau đó, tôi chọn một giỏ hoa quả tươi ngon đem biếu hai bác. Trái ngược với những suy nghĩ của tôi, bố mẹ anh rất xởi lởi tiếp đón và trò chuyện với tôi. Sau đó tôi rất hạnh phúc khi được anh xin phép bố mẹ đưa tôi về nhà.
Thế nhưng tôi không biết được rằng, đằng sau cuộc gặp gỡ vui vẻ đó là một cơn sóng ngầm dữ dội. Bố anh thì không ý kiến gì nhưng mẹ anh một mực ngăn cấm chuyện tình của hai chúng tôi. Bác chỉ lịch sự khi có tôi ở đó, còn sau lưng bác phản đối kịch liệt và mong rằng, anh sẽ sớm cắt đứt quan hệ với tôi.
Lúc đầu, anh không nói năng gì, hai chúng tôi vẫn gặp gỡ bình thường. Nhưng càng ngày, anh càng ít nhắn tin cho tôi hơn, tôi giận anh và rồi hai đứa cãi nhau. Lần đầu tiên tôi thấy anh phản ứng như vậy kể từ lúc hai đứa quen nhau. Khoảng cách và sự hờ hững khiến tôi vô cùng hụt hẫng. Cuối cùng, tôi đã phải đưa ra quyết định khó khăn sau bao ngày suy nghĩ, là chia tay.
Khoảng một tháng sau, tôi gặp lại cô bạn thân và được nghe câu chuyện cũng là lý do chính dẫn đến cuộc tình tan vỡ của hai chúng tôi. Mẹ anh chê tôi: “Con bé đó ngoan ngoãn nhưng mà gầy gò, ngực lép xẹp thế thì về đẻ làm sao được. Bác nhìn hai đứa như đôi đũa lệch, không hợp”.
Tôi chỉ còn biết cười một cách gượng gạo về những lời mẹ anh đã chia sẻ với bạn tôi. Có lẽ, tôi không nên tiếc cuộc tình này nữa bởi lẽ, tôi nhận ra anh là một người không có chính kiến, không biết bảo vệ tình yêu của mình. Tôi gầy gò thì sao? Cha mẹ tôi sinh ra tôi như thế đấy? Tôi gầy gò nhưng tôi có sức khỏe, tôi không ỷ lại ai bất cứ việc gì, dù lớn bay bé.
Cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện tình yêu của mình, tôi thấy thật hài hước kèm theo cảm giác cay cú khi người yêu không có chính kiến bảo vệ mình. Không ngờ tình yêu của tôi đã bị đánh đổi bởi cân nặng cơ thể của chính mình.
Read more…

Vợ không còn trinh coi như vứt

16:29 |

Đàn bà có thể đần, vụng về, lười biếng nhưng nhất quyết không được mất trinh trước khi lấy chồng.

Lần thứ ba bén duyên hạnh phúc, tôi dường như kiệt sức trong việc đi tìm cho mình một người vợ tiết trinh, đức hạnh. Cái số tôi đúng là đen đủi nên mới có chuyện 2 lần kết hôn đều vớ phải “hàng dởm”. Vì vậy, dù cay đắng nhưng tôi phải ly hôn. Tôi có thể sống bên một người vợ xấu, một người vợ vụng về chứ nhất quyết không bao giờ sống bên loại đàn bà hư hỏng.
Tôi biết nói ra những lời này ối người lại cao giọng chửi tôi: “Không đáng mặt đàn ông”, lại vờ vịt hỏi những câu ra vẻ đạo mạo: “Anh lấy vợ hay lấy cái màng sinh học đó mà bắt vợ phải còn trinh?”. Nói thật, tôi thấy buồn cười vì lối suy nghĩ của họ. Cái cách bao biện đó chỉ càng thêm vô tình cổ súy cho lối sống buông thả của nữ giới mà thôi. Thời đại nào cũng vậy, đàn bà là phải giữ được cái trinh tiết khi đến với chồng. Còn đã mất trinh, người vợ đó chỉ đáng bỏ đi mà thôi.
Vấn đề không phải nằm ở cái màng sinh học ấy còn hay mất mà vì cái sự mất đó nói lên con người họ, phẩm chất của họ. Nếu họ tử tế, biết giữ mình thì không đời nào họ trao đi đời con gái của mình dễ dàng như thế. Lắm kẻ đã sống buông thả lại còn nhân danh: “Vì tình yêu nên mới như vậy”! Nếu đã yêu nhiều đến thế, thì sau khi trao đi  tất cả sao không sống cả đời mà tôn thờ tình yêu đó đi, còn yêu và lấy người khác làm gì? Lúc lên giường với kẻ này thì nói vì tình yêu và sau đó lại bắt một người  khác phải đi gánh hậu quả cho tình yêu đó, như thế có tử tế không? Họ lên giường được một lần thì cũng lên được nhiều lần vì đâu còn gì để mất. Họ ngủ được với một người thì cũng có thể ngủ với nhiều người vì điều ấy cũng chẳng khác gì nhau. Bởi thế tôi nghĩ rằng thời đại nào cũng vậy thôi, đàn bà phải lấy trinh tiết làm đầu.
Ngay từ khi mới lớn lên, tôi đã luôn xác định sẽ chỉ lấy cô gái trong trắng làm vợ. Phụ nữ vụng về, lười biếng, thậm chí là chưa biết cách sống thì có thể về dạy, chứ còn loại đàn bà mới lớn lên đã buông thả, đã dễ dãi thì thành cái bản chất rồi. Hơn nữa, cái việc mất trinh đó không thể dạy bảo mà trở lại như ban đầu được nên tôi quả quyết không chịu lấy người mất trinh làm vợ.
Vợ không còn trinh coi như vứt - 1
Tôi không thể nào chấp nhận một người vợ không còn trinh trắng (Ảnh minh họa)
Tôi là đàn ông, tôi cũng yêu nhiều nhưng tôi không bao giờ dễ dãi cái chuyện lên giường. Tôi tìm hiểu họ, yêu đương họ rõ ràng, xác định tiến tới với nhau tôi mới nghĩ tới chuyện chung chăn gối chứ chưa bao giờ là kẻ phong tình cả. Từ ngày lớn tới giờ, tôi mới chỉ lên giường khi yêu với một người duy nhất đó là vợ đầu tiên của tôi.
Khi yêu tôi, cô ấy luôn nói dối là chưa từng yêu ai, rằng tôi là người yêu đầu tiên của cô ấy. Quả thực tôi thấy cô ấy ngoan và đảm đang. Tôi đã tìm hiểu cô ấy hơn một năm trời cho tới khi ngày cưới được hai bên gia đình ấn định rồi tới và cô ấy mới đi quá giới hạn. Đêm hôm đó tôi đã thực sự sốc khi phát hiện ra cô ấy không còn trinh trắng. Cô ấy khóc lóc, thanh minh rằng trước đây cô ấy và bạn trai cũ đã ngủ với nhau. Sau này cô ấy bị kẻ đó phụ bạc. Vì quá yêu tôi, lại thấy tôi coi trọng chuyện trinh tiết nên cô ấy càng không dám nói thật vì sợ mất tôi.
Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rằng tôi đã ngủ với cô ấy thì sẽ cưới. Nhưng cưới chỉ vì trách nhiệm và cứu vãn danh dự cho hai bên gia đình mà thôi chứ hoàn toàn không còn cảm giác yêu đương. Tôi sẽ ly hôn sau đó. Cô ấy nghe những lời tôi nói và vẫn đồng ý. Vậy là chúng tôi kết hôn. Tôi biết, cô ấy nghĩ rằng kết hôn, sống chung với nhau như vợ chồng thì tôi sẽ dần nguôi ngoai và cho cô ấy cơ hội. Nhưng tôi không bao giờ làm thế. Một khi tôi đã quyết định thì không bao giờ hối hận. Về sống cùng nhau hơn nửa năm trời tôi không động tới người cô ấy. Mỗi người một phòng, không ai coi ai như chồng, như vợ. Cuối cùng chúng tôi kết thúc cuộc hôn nhân đó chỉ sau 6 tháng kết hôn.
Người vợ thứ hai mà tôi cưới thậm chí còn tệ hại hơn nữa. Cô ta lấy tôi khi đã có bầu. Tôi bị cô ta lừa trong một lần say rượu. Cô ta làm cùng công ty với tôi. Cô ta thế nào tôi và những gã đàn ông làm cùng đều biết. Ấy vậy mà số tôi đen đủi lại bị cô ta chài, ép quan hệ để rồi cô ta có bầu. Nhưng tôi là người đàn ông tử tế. Tôi cưới cô ta để hoàn thành trách nhiệm nhưng sau khi cô ta sinh xong đứa con là tôi bỏ. Tôi không gọi cô ta là vợ, cô ta chỉ đơn giản là đang mang giọt máu của tôi mà thôi. Khi tôi ly hôn, cô ta đã cầu xin tôi đừng làm thế vì con nhưng tôi không chịu. Đời tôi không thể nào sống với một người vợ đã âm mưu, thủ đoạn lại còn mất trinh như vậy.
Vợ không còn trinh coi như vứt - 2
Tôi phải làm sao để xác định vợ sắp cưới của mình còn trinh trắng (Ảnh minh họa)
Hiện giờ tôi đang yêu một cô gái mới 19 tuổi. Cô ấy kém tôi đúng một giáp. Đó là con của một người cùng quê gửi lên thành phố nhờ bố mẹ tôi xin công việc giúp vì xưa chơi thân với nhau như chị em.  Lần đầu tiên gặp cô bé đó khi mới học xong cấp 3, tôi đã cảm giác rằng đây là người con gái rất ngoan ngoãn, hiền lành. Khi có cơ hội, tiếp xúc gần nhau tôi càng thêm yêu tính nết cô ấy. Và tôi chủ động tán tỉnh, hẹn hò cô ấy. Tôi cũng nói rõ chuyện mình từng có hai đời vợ (đứa con thì do vợ thứ hai của tôi nuôi) và lí do mà tôi ly hôn. Cô ấy nói hiểu và thông cảm với tôi vì cả hai cuộc hôn nhân đó tôi đều bị rơi vào trạng thái bất đắc dĩ chứ không hoàn toàn tự nguyện kết hôn. Cuối cùng, sau hơn một năm trời theo đuổi, tôi cũng đã nhận được sự đồng ý của cô ấy khi tôi cầu hôn.
Thú thực là bây giờ tôi muốn lên giường với cô ấy. Một người đàn ông bước sang tuổi ngoài 30, đã từng có hai đời vợ chỉ vì lấy phải kẻ lăng loàn khiến tôi quá mệt mỏi. Tôi muốn chắc chắn người vợ thứ ba này mà tôi cưới sẽ là một cô gái còn trinh nguyên. Tôi gạ cô ấy “đi quá giới hạn” vì bản thân tôi luôn xác định khi đã làm thế là tôi sẽ cưới nhưng cô ấy một mực không chịu. Cô ấy nói rằng ngày nào còn chưa là vợ tôi thì cô ấy sẽ không cho tôi động đến người vì ngộ nhỡ nếu tôi không cưới cô ấy thì đời cô ấy sẽ đi về đâu? Nghe cô ấy nói vậy tôi nửa mừng, nửa lo. Mừng vì thấy cô ấy không có vẻ dễ dãi như hai người vợ đầu của mình nhưng lo vì biết đâu cô ấy lại đang tiếp tục gài bẫy tôi. Tôi phải làm gì để thuyết phục được cô ấy đồng ý làm chuyện đó? Liệu tôi có nên liều lĩnh thêm một lần nữa cưới mà không biết rõ vợ mình có còn trong trắng hay không?
Read more…

Mẹ anh bắt gặp em ngủ cùng anh

16:27 |

Đi chơi về muộn nên em đã ngủ lại nhà anh, nào ngờ mẹ anh bắt gặp và nghĩ rằng em là đứa hư hỏng.

Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang cảm thấy vô cùng lo lắng và buồn chán. Chỉ vì một hành động nông nổi mà em đã làm ảnh hưởng tới tình yêu của mình. Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em không biết mình phải ứng xử ra sao trong hoàn cảnh này.
Hôm trước, vì đi chơi về muôn nên em đã ngủ tại nhà người yêu mà không xin phép mẹ anh ấy. Sáng hôm sau, mẹ anh ấy bất gặp em tại phòng và đã đã tức giận. Mẹ anh đã nói rằng không chấp nhận em làm vợ anh ấy. Em biết mẹ anh ấy có ấn tượng xấu về em,vì anh ấy chưa đưa em về ra mắt mà lần đầu gặp lại trong tình huống như vậy.
Bây giờ mẹ quản anh ấy rất chặt. Mỗi khi tối anh ấy đi về muộn mẹ lại gọi điện hỏi han và bảo rằng lại đi hẹn hò. Mẹ anh ấy sợ anh ấy đi cùng em và nghĩ em là người không đứng đắn.Em đã quyết định chia tay với anh ấy,vì giữa chúng em chưa có việc gì xảy ra. Em không muốn mẹ anh ấy nghĩ xấu về em. Em biết mình đã sai và không muốn bố mẹ mình mang tiếng vì em. Em không muốn người khác nói xấu bố mẹ vì em. Nhưng anh ấy không đồng ý, không muốn kết thúc như vậy. Em cũng rất buồn nhưng em không biết mình nên đối mặt với chuyện này như thế nào? Em không biết nếu tiếp tục em sẽ phải cư xử ra sao với mẹ anh ấy? Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Rất mong sự hồi âm của chị. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Mẹ anh bắt gặp em ngủ cùng anh - 1
Em cảm thấy xấu hổ không biết phải đối diện với mẹ anh như thế nào? (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em là một cô gái còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu đáo nên đã có hành động chưa đúng mực dẫn tới mẹ của người yêu hiểu lầm và đánh giá em không tốt. Giờ đây em cảm thấy xấu hổ khi bị mẹ anh ấy nhìn nhận, coi thường tư cách của em. Em muốn chia tay nhưng người yêu em không muốn và bản thân em cũng còn yêu anh ấy. Em không biết phải xử lý tình huống này ra sao.
Có lẽ giờ em cũng đã biết được hành động của em là sai lầm như thế nào. Người ta thường gọi như vậy là tình ngay lí gian. Là con gái, em dễ dàng ngủ lại nhà bạn trai như vậy chắc chắn sẽ bị mẹ anh ấy coi thường. Đó là điều đương nhiên mà em khó lòng có thể trách mẹ anh ấy được. Người mẹ nào cũng muốn con trai họ yêu được một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành. Vậy mà lần đầu tiên gặp em lại trong tình huống như vậy chắc chắn mẹ anh ấy sẽ nghĩ em là cô gái không tốt, tư cách không ra gì.
Chị nghĩ rằng sai đâu thì cần sửa đấy. Em đã để mẹ anh ấy hiểu lầm thì bây giờ chính em và người yêu em phải tháo gỡ hiểu lầm đó. Nếu như anh ấy yêu em, quyết bảo vệ tình yêu này thì anh ấy cũng cần phải có những động thái để thanh minh giúp em. Hai em nên cùng nhau về gặp mẹ anh ấy để giải thích cho bác gái hiểu. Hãy nói rõ ràng nguồn cơn, tình huống đã khiến em ngủ lại đó. Đồng thời em đừng quên nhận lỗi về mình vì dù sao đó cũng là một hành động không nên. Em cần phải khiến cho bác gái hiểu rằng đó là lỗi của em, em nghĩ không thấu đáo nhưng mọi chuyện không hề đi quá giới hạn như bác gái nghĩ.
Mẹ anh bắt gặp em ngủ cùng anh - 2
Nếu như anh ấy yêu em, quyết bảo vệ tình yêu này thì anh ấy cũng cần phải có những động thái để thanh minh giúp em (Ảnh minh họa)
Khi em và bạn trai dám dũng cảm đối diện, giải thích cho mẹ anh ấy hiểu thì những hiểu lầm mới phần nào được hóa giải. Bác gái có thể chưa tin ngay nhưng chí ít cũng đánh giá cao sự thành thật và biết nhận lỗi của em. Nếu em cứ lẳng lặng chia tay hoặc tiếp tục yêu nhau mà không nói gì thì hiểu lầm đó mãi mãi không được hóa giải. Bác ấy sẽ mãi mãi không chấp nhận em và luôn luôn nghĩ em là một người con gái có tư cách đạo đức không ra gì. Việc đó chỉ tốt hơn cho em và anh ấy mà thôi.
Đồng thời sau khi thừa nhận sai lầm, bạn trai em cũng cần phải là người khiến cho mẹ anh ấy hiểu em hơn. Anh ấy cần chia sẻ tình cảm sâu sắc đã dành cho em, rằng em thực ra là người như thế nào. Thời gian cùng với sự kiên quyết của anh ấy sẽ giúp mẹ anh hiểu hơn về em. Bản thân em cũng cần lấy chuyện lần này làm bài học răn mình, làm bất cứ điều gì cũng phải suy nghĩ trước sau, không nên dễ dãi để rồi người khác hiểu lầm, đánh giá sai lệch.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Read more…