TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Tiểu thư Cappuccino

17:27 |
Tác giả : Jin
Cảnh báo : Không
Tình trạng: đang viết
Thể loại : hài hước, tình cảm học đường
Đăng bởi : Jinlala
[IMG]
~~~ GIỚI THIỆU:
…1 thiên kim tiểu thư bất tài vô dụng…
…4 chàng bạch mã hoàng tử hào hoa xứ Hà Thành…
Một cô bé có IQ chỉ số âm xuất hiện làm nghiêng ngả cuộc sống của 4 bạn hot boy, gây xôn xao dư luận, gây chấn động toàn cầu, đáng ở mức báo động!
Cuộc chiến dành tình yêu cùng bí mật nhỏ xoay quanh những tách cà phê espresso cũng đem lại không ít thú vị.
Khi 1 tình yêu thực sự bắt đầu đem lại nỗi buồn cho 3 người còn lại. Không biết cô bé Cappuccino sẽ chọn ai? Mocha hay Latte, hay một thứ gì khác?
^^~
~~~ CHƯƠNG MỞ ĐẦU:
- “Mẹ, bạn Minh Tuệ bảo tên bạn ý có nghĩa là trí tuệ sáng suất đấy. Thế tên con có ý nghĩa gì không mẹ???” – Nhấm nháp cốc cappuccino trong tay mẹ ra bộ người lớn, cô bé 6 tuổi hỏi.
- “Có chứ có chứ, mẹ phải ngồi 7749 ngày vắt kiệt chất xám mới nghĩ ra cái tên này cho con đấy ^^ tên con là Hoài An, có nghĩa là “mãi bình an” đấy con gái. Rất đẹp, phải không? :) “
…………………..
Đúng là như thế. Cuộc đời tôi từ nhỏ đến giờ luôn suôn sẻ, “bình an”. Trừ giây phút mẹ tôi qua đời ra thì tôi vẫn luôn an bình trong vòng tay ba. Cho đến 1 ngày…
- “aisss….. Đi đứng kiểu gì thế!!! Không có mắt à?????”
- “Ơ…”
- “Ơ ơ ơ, ơ quả mơ có hột!!! Chạy gì mà như ma đuổi. ”
- “Cậu coi lại đi, cậu là người đụng tôi trước mà” ><
……………………….
Ye, Chính cái ngày trời giáng ấy, cuộc sống của tôi bắt đầu bị đảo lộn. Nó không còn “hoài an” được nữa rồi ==”

CHƯƠNG 1: “Tạm biệt Sài Gòn!”

CHƯƠNG 2: Đống Đa highscool. Cá Sấu comeback

Read more…

TÔI LÀM ĐIỀU ĐÓ…VÌ CẬU!

17:24 |
* Tên fic: Tôi Làm Điều Đó…Vì Cậu!
* Tác giả: Dương Yến.
* Thể loại: Tình cảm học đường.
* Độ tuổi: G
* Tình trạng: Đang sáng tác.
* Cảnh báo: không có(lưu ý tên riêng các địa điểm hoặc tên con đường trong truyện không có thật, đa số cảnh mình kể là hồi tưởng).
* Casting: Truyện kể về chuyện tình của một cô bé trung học cùng hai cậu bạn thân, một cuộc tình đầy nước mắt nhưng cũng không ít tiếng cười. Muốn biết chuyện tình đó thế nào thì theo dõi truyện sẽ rõ.
Nhân vật chính:
- Lâm Nhã Điềm
- Hoàng Khải Huy
- Hạ Nam Thành
- Giả Thục Đoan
- Đặng Anh Trúc
Cùng nhiều nhân vật phụ mình sẽ giới thiệu sau.

CHƯƠNG 1.1 AI ĐAU HƠN AI ?

CHƯƠNG 1.2 AI ĐAU HƠN AI?

CHƯƠNG 1.3 HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG

Chương 2. KHÓC

Read more…

Blog Radio 118: Đôi tình nhân mùa xuân

17:20 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 118: Đôi tình nhân mùa xuân .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Các bạn thân mến, khoảnh khắc giao thừa chào một mùa xuân mới đầy niềm tin và hy vọng đang đến gần! Giờ phút này đây, những người con xa quê hẳn đã kịp về với gia đình đón một cái Tết sum vầy hạnh phúc. Nhưng có ai đang nghe Blog Radio phải đón Tết xa nhà không? Blog Radio dành tặng chương trình hôm nay gửi tặng các bạn những sắc hoa dệt nên mùa xuân quê hương. Những câu chuyện, những dòng cảm xúc về cánh đào phương Bắc và sắc mai vàng phương Nam không chỉ dừng lại ở sự cảm nhận mà còn là ký ức, kỷ niệm với những ai thật lâu chưa được ăn Tết quê nhà, làm dầy lên trong những người con đang cùng gia đình đón Tết những tình cảm yêu thương đặc biệt mỗi người chỉ tìm thấy trong ngày Tết cổ truyền.

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng 
1. Không thể không nhớ tới câu thơ cổ của thi sĩ thời Đường bởi không thể không ngây ngất khi ngắm cả một vừơn đào Nhật Tân trong ánh nắng những ngày giáp Tết đầu xuân Sài Gòn. Trời Sài Gòn những ngày này thật lạ,sáng mù sương se se, chiều xuống gió heo heo, đêm về không khí như được ướp đá mát lạnh, chỉ có chút nắng giữa trưa. Hình như Sài Gòn được chia cái rìa vươn dài xuống phương Nam từ những cơn gió mùa đông bắc rét đậm của Miền Bắc, hay là cái khí lạnh đã theo những cây hoa đào “hành phương Nam”, để giữ cho vẻ đẹp của đào không bị nắng Sài Gòn làm “rám” cánh đào. Những cây Bích Đào, cánh hoa tròn xinh, sắc thắm cứ rực lên lồ lộ quyến rũ, những cành Đào phai cánh mỏng trong suốt, nõn nà, ửng hồng, e ấp hoang ảo. Và trên đất Sài Gòn, giữa nắng gió phương Nam, đào Nhật Tân- Hà Nội như nàng tiên nữ đẹp phiêu dạt trong muôn hoa xuân phương Nam.
2. Có lẽ cành đào đầu tiên vào phương Nam là cành đào của làng hoa Ngọc Hà được Vua Quang Trung – Nguyễn Huệ sau khi đánh tan 20 vạn quân Thanh, giải phóng Kinh thành Thăng Long, vào ngày mùng 5 Tết, gửi vào Phú Xuân tặng Công chúa Ngọc Hân báo tin chiến thắng. Và kể từ mùa xuân đầu tiên đất nước Việt Nam thống nhất, Nam- Bắc sum họp một nhà tháng 4.1975, những cành đào Nhật Tân – Hà Nội đã xuôi đường thiên lý Bắc- Nam, qua sông, băng đèo, vượt núi , vào phương Nam góp sắc màu xuân “ánh hồng” tuyệt đẹp.Đào như một nhan sắc mong manh sương khói diễm lệ, như một vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa hư ảo, khiến người ngắm hoa như lạc vào một cõi mơ mộng đắm say liêu trai.
Và có lẽ thế mà Đào lúc nào cũng được nâng niu, ưu tiên ở một góc đẹp nhất trong khu chợ hoa hay khu trưng bày cây cảnh trong công viên, có nhiều bóng cây che phủ không cho ánh nắng táp xuống, lại được bao bọc xung quanh nhiều cây nước đá phả hơi mát làm dịu cái nóng, để Đào như vẫn được tắm trong gió lạnh phương Bắc, mà yên tâm phô diễn sắc đẹp cho người Sài Gòn ngắm nhìn.
Người Sài Gòn cũng rất biết cách thưởng thức Đào, dù đã quen với hoa mai. Họ không khác với người Hà Nội gốc khi chọn cho mình những cây đào thế, với nhiều dáng vẻ rất đẹp: Long giáng, Phượng vũ, Bạt phong, Song thụ, Huynh đệ đồng khoa, Mẫu tử, Tráng sĩ tung hòanh, Trực xiên, Tam đa, Ngũ phúc, Độc hành, Túy ông, Thượng mã, Giai nhân… Còn đào cành, thì luôn chọn những cành đào có dáng thế tròn, cành nhỏ quấn quýt tụ hội, như một sự tròn đầy viên mãn, hay có dáng vươn cao như một sự phát đạt thăng tiến…còn hoa cũng là sự kén chọn khá tỉ mỉ. Nụ phải đầy mập mạp, có chấm hồng sẫm với bích đào,hay phớt hồng với đào phai, các nụ phải gần sát nhau, không cách xa rời rạc, nụ cũng phải có đủ 3 tầng, từ nụ già, nụ tơ đến nụ mầm để hoa nở liên tục trong 3 ngày Tết, và hoa không bị thưa thớt.

3. Nơi sảnh đón làm thủ tục nhập cảnh cho Việt Kiều về quê ăn Tết dân tộc ở sân bay Tân Sơn Nhất, ngòai những trang trí đặc trưng của ngày Tết, lúc nào cũng có 2 cây mai vàng – đào bích đứng sóng đôi, tượng trưng cho Bắc – Nam thống nhất, sum họp một nhà. Cây đào bích có dáng thế của cánh chim đang bay,Việt Nam đang trong vận hội mới để phát triển và hội nhập, hoa nở rất đẹp. Tôi đã chứng kiến rất nhiều người khi đi ngang qua đã cố dừng bước ngắm hoa với nhiều ánh mắt chứa đựng không chỉ là trầm trồ vẻ đẹp của hoa mà như ẩn dấu những kỷ niệm xa xưa đầy tâm trạng.Một thiếu phụ có tên Hoa Xuân, Việt Kiều Úc, đứng tần ngần, chùng chình bên cây hoa đào, ngượng ngịu khi được hỏi thăm: ”Hoa đẹp quá,đã lâu lắm tôi mới được thấy tận mắt một cây đào Hà Nội thật sự. Cách đây hơn 30 năm, tôi cũng đã một lần được thấy khi còn nhỏ, trong Hội Hoa xuân năm đầu tiên đất nước thống nhất, ở trước cửa Dinh Độc Lập.Vâng, bên Úc cũng có hoa đào, nhưng nhập của Nhật hay nước nào đó, không đẹp và không thân thuộc như đào Hà Nội”.
Một lần khác, tôi thấy có cụ bà trong chuyến bay từ Pháp về, cụ cũng đứng rất lâu bên cây hoa đào, nói gì đó một mình. Tôi lại gần, xem cụ có cần giúp đỡ, thì thấy cụ lúng túng nói bằng thứ ngôn ngữ rất lạ,tôi hỏi lại cụ bằng tiếng Việt, cụ lắc, hỏi tiếng Anh cụ cũng lắc, chuyển qua hỏi tiếng Pháp, cụ mới chậm rãi nói: ”Tôi người Việt, nhưng là dân tộc H’Mông, tên ngày bé của tôi là Mỉ, quê tôi xa lắm, trên miền núi cao ở Sapa, xa quê lâu lắm không còn nhớ gì hết, chỉ nhớ màu hoa đào khi xuân về, nhà tôi khi xưa trước cửa có trồng một cây đào, nó bằng tuổi tôi, không biết bây giờ còn không. Nhìn cây đào này, ký ức đang dần trở về trong tôi…”
Và không hiếm khi chứng kiến cảnh các em bé người Việt, chỉ trỏ hai cây hoa mai – đào, líu lo ngọng nghịu thứ tiếng Việt không dấu, và đến bên cây đào vuốt ve cánh hoa trìu mến, lạ lẫm trong sự thích thú. Không ít lần thấy những ông- bà già đứng lặng trước cây hoa đào, lén lau một giọt nước mắt, cả một thời thanh xuân của họ có lẽ ùa về cùng lúc khi nhìn thấy màu hoa đào của hòai niệm.

Ảnh minh họa: Chip

4. Không biết bắt đầu từ mùa xuân nào, sắc hồng của hoa đào Hà Nội đã có trong các trang trí xuân của Sài Gòn, đào luôn sánh vai bên mai vàng phương Nam như một đôi tình nhân mùa xuân không tách rời. Và cũng như một sự đón đợi bí ẩn của những người yêu hoa ở phương Nam, ai cũng háo hức chờ những cành đào đầu tiên vào Sài Gòn như chờ một người tình. Sắc hồng của hoa đào như một sự quyến rũ mê hoặc trong nắng phương Nam, làm cho những người dù tính cách có mạnh mẽ đến thế nào mà nhìn những nụ đào hàm tiếu, những cánh đào mềm mại, mong manh, hồng tươi, cũng dịu lòng.
Vườn hoa Tao Đàn, Hội Hoa xuân, đường hoa Nguyễn Huệ, các công viên lớn nhỏ trong thành phố …, đào Nhật Tân – Hà Nội như nàng tiên thướt tha, đẹp thanh thóat giữa muôn ngàn lòai khoe sắc vườn xuân, những dáng thế đào cổ thụ tạo một phong thái Thăng Long- Hà Nội ngàn năm, như mang cả thần thái thanh lịch, tinh tế, vẻ đẹp cổ xưa của kinh thành vào phưong Nam, cho người Sài Gòn như đắm như say. Và cả con đường hoa Nguyễn Huệ, như duyên dáng hơn trong sự điểm xuyết của những cây đào được mang một cách kỳ công từ Hà Nội vào. Những cây đào cổ kính mang vẻ đẹp như một câu chuyện thần thoại cổ tích xưa đứng trước những tòa nhà cao tầng lộng lẫy trên đường hoa như một sự tương phản thú vị, giống một sắp đặt nghệ thuật giữa mầu sắc và hình khối, giữa vẻ đẹp thần tiên của tự nhiên với sáng tạo của con người , tô điểm thêm sắc thái cho một xuân phương Nam nhiều phong vị hấp dẫn.
Nhiều công viên trong thành phố, cũng bị hấp lực của sắc hồng hoa đào, nên không còn lạ,khi chen vào màu vàng rực rỡ của hoa mai như làm nền, là những cây đào Hà Nội e lệ trong màu hồng, để những thiếu nữ Sài Gòn khi đứng bên hoa đã làm nhiều đôi mắt nam nhân ngẩn ngơ, hoa và người “nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, một bức tranh mùa xuân thấm đẫm chất thơ.
5. Sài Gòn, phương Nam, đang vào Xuân, các con đường ngập hoa và sắc màu mùa Xuân. Trong cái gió nắng, trong hương xuân tràn trên phố, hoa đào Hà Nội không chỉ là làm đẹp sắc xuân phương Nam mà như một biểu tượng “ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long” của người Sài Gòn-TP.Hồ Chí Minh, người phương Nam hướng về 1000 năm Thăng Long- Hà Nội.



ảnh minh họa

Mai vàng phương Nam – Linh hoa mùa xuân
Thật lạ, dải đất cong cong hình chữ “S” nhỏ bé, thế mà ông Trời ban cho mùa xuân phương Bắc – phương Nam hai khí sắc khác nhau lạ lùng. Phương Bắc lạnh, ẩm ướt, sương – mưa giăng mắc. Phương Nam nắng ấm tràn trề như rắc vàng mật. Và hoa, cũng kì lạ, cùng một họ nhưng phương Bắc là sắc Đào hồng đỏ tuyệt mĩ, kiều diễm như má hồng môi son thiếu nữ, còn phương Nam – vàng rực cánh Mai, sang cả quí phái nhưng đầy phóng khoáng của miền nắng gió.
Cũng không hiểu từ khi nào và như thế nào mà những cây mai rừng đã “vượt thoát” khỏi các triền núi cao ngất lởm chởm đá, để rồi có mặt như một sứ giả mùa xuân ở khắp vùng châu thổ phương Nam, hay chính do những thần tiên theo ý Trời ban tặng cho miền đất này loài hoa tượng trưng cho mùa xuân nơi những khí chất đặc biệt không loài hoa nào có được.
Ở những lễ hội hoa, “Tứ hữu”: Mai – Lan – Cúc – Trúc luôn là tâm điểm, và Mai, bao giờ cũng đứng hàng đầu. Trong vườn xuân rực rỡ đủ các loài kỳ hoa dị thảo, hồng nhung kiêu sa lộng lẫy, mẫu đơn loan phụng sang trọng, thủy tiên nguyệt cầm thơm ngát… hoa Mai nổi bật lên với dáng vẻ cứng cáp của thân gốc, mạnh mẽ của những cành đâm ngang sổ dọc, dịu dàng mềm mại của những đường uốn cong, mảnh mai quí phái của cành hoa và màu vàng cứ rực lên trong nắng, hòa lẫn vào nắng, cho người ngắm hoa phải say, cái say ngấm từ từ như uống ly rượu ngọt.

ảnh minh họa

Hoa Mai không đẹp lồ lộ như các loài hoa khác, mà kín đáo phô diễn vẻ đẹp tiềm ẩn của mình, chỉ có con mắt nhìn, có tâm cảm được mới nhìn thấy vẻ đẹp đó. Từ dáng cây theo những thế tượng trưng: Long – Phụng – Phong – Vân – Sơn – Thủy…, dáng cành Tam Tài: Thiên – Địa – Nhân, Bốn phương: Thượng – Hạ – Tả – Hữu, đến búp trên cây: búp tròn như hạt cườm là những chùm hoa vàng đang ẩn náu chờ đúng thời khắc bung nở, búp hình móng gà là nơi ẩn thân của những lá non xanh trong như ngọc. Khi hoa nở, lá chồi ra điểm xuyết cho màu vàng mai thêm quyến rũ. Và hương hoa, không phải ai cũng biết được mùi thơm của Mai vàng. Nó là một thứ hương gọi là “ám hương”, chỉ khi đêm xuống, tiết trời hơi se se, vạn vật ngủ yên, lúc ấy tâm người cũng phải tịnh không vọng động thì mới cảm nhận được hương thơm thanh khiết đầy bí ẩn lẩn quất, càng tịnh, hương thơm càng tỏa ra… Chính điều này cũng tạo nên cốt cách của Mai.
Có lẽ thế mà Mai đã song hành cùng nhiều nhà thơ xưa nay. Mai đã đi vào thơ Thiền sư Không Lộ thời Lý,… nhà sư Huyền Quang Tôn Giả, một trong ba vị Thiền Tố Trúc Lâm thời Trần, Mai có mặt trong thơ Thần của Nguyễn Trãi thời Lê, được Nguyễn Du, triều Nguyễn mượn để ví vẻ đẹp của chị em Thúy Kiều, Thúy Vân. Rồi tới Tản Đà, Nguyễn Đình Chiểu, mãi như một tri âm tri kỉ trong thơ của mình. Những năm tháng chiến tranh chống Mỹ khốc liệt đầy gian khổ hy sinh , nhưng Mai trong vần thơ của Thanh Hải, Chế Lan Viên, Thanh Thảo… vẫn đằm thắm và chứa đựng bao tình yêu trong từng cánh mai. Người quân tử phương Đông cũng lấy Mai tượng trưng cho khí tiết của mình, như Chu Thần Cao Bá Quát với câu thơ để đời:
“Thập tái luân giao cầu cổ kiếm 
Nhất sinh đề thứ bái hoa mai
Mười năm chu du tìm gươm cổ
Cả đời chỉ cúi lạy hoa mai”.


ảnh minh họa

Khi những cơn mưa mùa vừa chấm dứt, tiết trời heo may về đêm như ủ sương cho những gốc mai, cái nắng hanh như vuốt nhẹ thức tỉnh mầm lộc mai.. Và lúc những bầy chim én lũ lượt làm tổ báo hiệu Xuân đến Tết về. Tết ở phương Nam có hai đặc sản không có miền nào sánh được: Dưa hấu – Mai vàng. Không có mai thì không còn là Tết, hoa chỉ nở rộ trong 3 ngày Tết nhưng sắc vàng nắng theo suốt cả năm. Những ngày đầu xuân, mai từ các vườn cây đổ dồn về khu thị tứ, về phố chợ, những cây mai đặc kín nụ xanh tròn, loáng thoáng vài chiếc lá non xanh tơ, điểm xuyết vài nụ vàng chúm chím, tạo nên không khí Tết. Nhà giàu đem cả cây mai về nhà, nhà nghèo dù khó đến đâu cũng cố kiếm một nhành mai nhỏ bày trên bàn thờ tổ tiên ông bà. Mai không chỉ là hoa để trang trí cho sắc màu Tết, mà còn là biểu tượng Phúc – Lộc trong năm, mai như vị thần linh tiên đoán tương lai trong năm mới. Nếu mai nở hoa rộ trong ba ngày Tết, cánh hoa đều đặn, sắc vàng tươi là năm đó gia chủ phúc lộc mỹ mãn. Nếu hoa nụ héo, rụng, cánh hoa bé quăn, thì gia chủ sẽ gặp nhiều khó khăn vất vả. Mai là buồn vui một năm mới… nên đối với Mai, không chỉ gượng nhẹ nâng niu “hứng hoa”, mà còn cả sự tôn kính ngầm như “linh hoa” của Xuân. Hết Tết, dù hoa đã rụng hết, không vứt bỏ cành mà giâm dưới đất để trồng thành một cây mai cho mùa Xuân tới.
23 đưa ông Táo, em đóng hộp kỹ lưỡng một cành mai nhỏ đầy nụ, gửi bảo đảm theo đường chuyển phát nhanh ra phương Bắc… Em gửi nắng phương Nam để những ngày xuân của anh thật ấm dù không em. Anh khi nhận được đã cẩn trọng cắm vào bình gốm xanh ngọc thật đẹp, lại đốt thêm một cây nến bên cạnh để hoa đỡ bị lạnh. Giao thừa, bên hai ly rượu đầy, anh nín thở nhìn những nụ mai động đậy tách vỏ xanh hé màu vàng mở rồi bung từng cánh một… nắng phương Nam, Xuân phương Nam đang ở bên anh thật gần… Anh tự cụng hai ly rượu mơ màng:
Cạn chén cùng anh người tình xa 
Ấm ngọt môi mềm mộng bên hoa
Tình say thả hồn trong phiêu lãng
Mai vàng – Em – Xuân – đến mọi nhà…
Read more…

Blog Radio 117: Cầu hôn lần nữa!

11:29 |

Các bạn đang nghe Blog Radio  117: Cầu hôn lần nữa!.Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Blog Radio - Tôi gặp người con trai đó vào một ngày nắng mới trên vùng đất cao nguyên lộng gió. Thị trấn nhỏ bé của tôi không nhiều người lắm, chủ yếu là người khắp nơi đến nhưng hầu hết thì tôi không xa lạ một ai, anh ta xuất hiện với vai trò người chủ mới của mảnh đất café kế bên mảnh đất của tôi khiến tôi đặt biệt chú ý. Hôm ấy là ngày tôi lên thăm rẫy của mình sau một tuần mưa dài tầm tã, tôi nhìn một người mới lạ lẫm, một chàng trai trẻ, và anh ta đang lúi cúi quan sát vùng café bên cạnh, tôi hỏi người coi rẫy của tôi:


- Anh ta là ai thế ?
- Người chủ mới đó anh, anh ta trông coi mảnh đất đó, trông anh ta không giống một người làm vườn cho lắm, nhưng cái cách anh ta chăm sóc café chứng tỏ anh ta cũng có kiến thức, và hình như anh ta đang muốn làm thay đổi mảnh đất đó của mình.
Quả là một người đáng để làm quen, và cả ngày hôm ấy tôi ở lại rẫy nói chuyện với anh ta, cậu con trai có dáng ngừời khá cao, gương mặt hơi khắc khổ, tuy không mập mạp cho lắm nhưng nhìn có phong cách, anh ta không phải là ông chủ, chỉ là lên đây chăm sóc café giúp cho ông chú của mình, ông chú đi nước ngoài và giao cho anh ta 1 năm, tôi hơi ngạc nhiên :
- Anh bảo anh chưa từng trồng cà phê, vậy sao chú anh có thể tin tưởng giao cho anh chừng này hecta?
Cậu con trai mỉm cười:
- Nhưng tôi biết cách làm vườn đấy, chưa chắc là thua anh đâu, hơn nữa tôi tốt nghiệp đại học nông lâm mà, mà chú tôi cũng giàu có lắm, nếu vụ này thua lỗ thì cũng không sao cả.
- Sao anh không ở thành phố tìm một công việc hay hơn, lên vùng đất nắng gió này làm gì, nơi đây không thích hợp cho một cậu công tử như anh.
- Anh bảo tôi công tử à, nhìn tôi đây này, tôi chẳng giống ai cả, trông tôi tàn tạ thế này đây, gầy xác xơ, với lại việc gì cũng có lí do của nó anh ạ!
- Ừ nhỉ, tôi quên mất, thế anh lên đây vì cái gì nào, mộng làm giàu à, tỉ phú café à. Tôi vừa nói vừa cười ranh mãnh 
- Không, vì một người con gái, và vì tôi yêu cô ấy.

Ảnh minh họa: Internet

Và đây là câu chuyện mà anh con trai kể cho tôi nghe:
“Đó là một người con gái đẹp, cô ấy đẹp lắm, lại hiền hậu nữa. Nhưng cô ấy đã có chồng, hai người yêu nhau từ thời sinh viên, trong mắt mọi người đó là một cặp hoàn hảo. Khi ra trường, cô gái đi dạy, anh kia về làm cho công ty một người quen, giao dịch mua bán café ở thành phố, chả liên quan đến những gì anh ta đã học nhưng hái được khá nhiều tiền và họ cưới nhau. Thời gian đầu là khoảng thời gian hạnh phúc của cả hai. Nhưng cái nghề giao dịch mà, nó sinh ra biết bao nhiêu thứ khác, nhậu nhẹt, tiệc tùng rồi rỗi hơi ăn chơi, trai gái, rồi cá độ. Tiền làm anh ta thay đổi con người nhanh như chớp, khi có bất kì cuộc vui nào, nhất là đá bóng, sẵn tiền là anh ta lại lao vào như thiêu như đốt, thắng thì đem tiền tung hô, thua thì anh ta chả giống ai cả, điên rồ, hằn học, suốt ngày gầm gừ, anh ta chẳng còn thiết tha gì với cô vợ của mình.Và cuộc sống của hai người bắt đầu lâm vào bế tắc, bao nhiều lần cô ấy khóc lóc, van xin, bao nhiều lần hứa hẹn, chuộc lỗi nhưng rồi anh ta vẫn thế, đam mê nghiệp ngập một cách mê muội, tình yêu của cô không thể lay chuyển được anh, cuộc sống trở nên khủng hoảng, cô gái gầy sọp đi, rồi cho đến 1 ngày, cô viết giấy ly hôn…”
- Khoan đã, thế còn anh, anh có liên quan gì đến họ nào. Tôi ngắt lời anh ta giữa chừng.
- Tôi ư, tôi không có mặt trong câu chuyện đó, nhưng tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều, và khi cô ấy quyết định ly hôn, cũng là lúc tôi muốn cầu hôn cô ấy. Cô ấy bảo tôi, cho cô ấy thời gian chia tay người chồng nghiện ngập đó, cô ấy sẽ đồng ý lấy tôi.
- Chà cũng khó hiểu đấy, sao anh lại yêu cô ta chứ? Cô ta cũng thế, sao lại nhận lời cầu hôn của anh nhanh chóng như thế nhỉ? Nhưng rồi sao nữa, sao anh không về cầu hôn cô ta đi, sao lại lên đây, trốn chạy à, hối hận rồi à?
- Không, nhưng anh nhìn tôi đây, tôi chẳng có gì cả, tôi tay trắng, làm sao tôi có thể mang hạnh phúc cho cô ấy, bù đắp cho cô ấy những ngày đau khổ đã qua. Cũng may ông chú của tôi phải đi nước ngoài một năm, giao cho tôi mảnh đất café này, coi như cho tôi những gì tôi kiếm được, một năm sau tôi sẽ về lại thành phố và mong rằng cô ấy sẽ nhận lời cầu hôn của tôi.
Ảnh minh họa: Esheep

Quả thật nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng chả hiểu ra cái gì cả. Nhưng rồi câu chuyện của anh ta cũng dừng lại ở đó, anh ta không nói gì thêm, mà thật ra cũng chẳng còn gì để nói, tôi cũng im lặng, nhìn vào mắt anh ta, ở đó có cái gì đó trắc trở, nuối tiếc nhưng cũng đầy hi vọng, tôi thầm nghĩ chàng trai này cũng là một kẻ mê muội không kém.
Những ngày sau đó chúng tôi nói chuyện về rẫy, về café, về mùa thu hoạch, về giá cả thị trường… rồi câu chuyện tình của anh cũng đi dần vào lãng quên, nhưng cũng có lúc tôi nhìn thấy anh cầm những lá thư mà anh bảo là của cô gái ấy gửi lên, anh đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi thì không quan tâm đến việc đó lắm, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện…
Cái nắng cái gió cao nguyên đã làm con người anh ta thay đổi nhiều so với hồi mới đến. Anh trở nên vạm vỡ và rắn chắc hơn, bản lĩnh hơn, nhưng cũng trầm ngâm hơn và tôi cũng không biết trong tim anh còn người phụ nữ kia không, chỉ thấy anh hay ngồi một mình và đốt cả bao thuốc lá…

Anh ta ở đấy cũng đúng một năm, sau hai mùa thu hoạch café, rồi anh ta đến gặp tôi từ biệt về thành phố, biết trước nhưng tôi cũng ngỡ ngàng, tôi tiếc cái gì đó ở anh, có lẽ là mất đi một người bạn làm vườn hay ho, hay là tôi vẫn chưa được rõ đoạn kết câu chuyện tình của anh mà anh đã đi mất. Anh ta đến nhà tôi vào một buổi chiều muộn, lần này tôi thấy khuôn mặt anh sáng rỡ, có lẽ được về nhà hay sao mà anh phấn khích thế, tôi gửi cho anh một ít quà nhưng anh không nhận, bởi anh ta đến là để rủ tôi về nhà anh chơi. Chỉ cần một giây suy nghĩ tôi nhận lời ngay, bởi lâu nay tôi chưa có cơ hội xuống thành phố và đặt biệt là cái sự tò mò trong tôi muốn nhìn mặt cô bồ của anh ta.

Blog Radio - Tôi gặp người con trai đó vào một ngày nắng mới trên vùng đất cao nguyên lộng gió. Thị trấn nhỏ bé của tôi không nhiều người lắm, chủ yếu là người khắp nơi đến nhưng hầu hết thì tôi không xa lạ một ai, anh ta xuất hiện với vai trò người chủ mới của mảnh đất café kế bên mảnh đất của tôi khiến tôi đặt biệt chú ý. Hôm ấy là ngày tôi lên thăm rẫy của mình sau một tuần mưa dài tầm tã, tôi nhìn một người mới lạ lẫm, một chàng trai trẻ, và anh ta đang lúi cúi quan sát vùng café bên cạnh, tôi hỏi người coi rẫy của tôi:
- Anh ta là ai thế ?
- Người chủ mới đó anh, anh ta trông coi mảnh đất đó, trông anh ta không giống một người làm vườn cho lắm, nhưng cái cách anh ta chăm sóc café chứng tỏ anh ta cũng có kiến thức, và hình như anh ta đang muốn làm thay đổi mảnh đất đó của mình.
Quả là một người đáng để làm quen, và cả ngày hôm ấy tôi ở lại rẫy nói chuyện với anh ta, cậu con trai có dáng ngừời khá cao, gương mặt hơi khắc khổ, tuy không mập mạp cho lắm nhưng nhìn có phong cách, anh ta không phải là ông chủ, chỉ là lên đây chăm sóc café giúp cho ông chú của mình, ông chú đi nước ngoài và giao cho anh ta 1 năm, tôi hơi ngạc nhiên :
- Anh bảo anh chưa từng trồng cà phê, vậy sao chú anh có thể tin tưởng giao cho anh chừng này hecta?
Cậu con trai mỉm cười:
- Nhưng tôi biết cách làm vườn đấy, chưa chắc là thua anh đâu, hơn nữa tôi tốt nghiệp đại học nông lâm mà, mà chú tôi cũng giàu có lắm, nếu vụ này thua lỗ thì cũng không sao cả.
- Sao anh không ở thành phố tìm một công việc hay hơn, lên vùng đất nắng gió này làm gì, nơi đây không thích hợp cho một cậu công tử như anh.
- Anh bảo tôi công tử à, nhìn tôi đây này, tôi chẳng giống ai cả, trông tôi tàn tạ thế này đây, gầy xác xơ, với lại việc gì cũng có lí do của nó anh ạ!
- Ừ nhỉ, tôi quên mất, thế anh lên đây vì cái gì nào, mộng làm giàu à, tỉ phú café à. Tôi vừa nói vừa cười ranh mãnh 
- Không, vì một người con gái, và vì tôi yêu cô ấy.

Ảnh minh họa: Internet

Và đây là câu chuyện mà anh con trai kể cho tôi nghe:
“Đó là một người con gái đẹp, cô ấy đẹp lắm, lại hiền hậu nữa. Nhưng cô ấy đã có chồng, hai người yêu nhau từ thời sinh viên, trong mắt mọi người đó là một cặp hoàn hảo. Khi ra trường, cô gái đi dạy, anh kia về làm cho công ty một người quen, giao dịch mua bán café ở thành phố, chả liên quan đến những gì anh ta đã học nhưng hái được khá nhiều tiền và họ cưới nhau. Thời gian đầu là khoảng thời gian hạnh phúc của cả hai. Nhưng cái nghề giao dịch mà, nó sinh ra biết bao nhiêu thứ khác, nhậu nhẹt, tiệc tùng rồi rỗi hơi ăn chơi, trai gái, rồi cá độ. Tiền làm anh ta thay đổi con người nhanh như chớp, khi có bất kì cuộc vui nào, nhất là đá bóng, sẵn tiền là anh ta lại lao vào như thiêu như đốt, thắng thì đem tiền tung hô, thua thì anh ta chả giống ai cả, điên rồ, hằn học, suốt ngày gầm gừ, anh ta chẳng còn thiết tha gì với cô vợ của mình.Và cuộc sống của hai người bắt đầu lâm vào bế tắc, bao nhiều lần cô ấy khóc lóc, van xin, bao nhiều lần hứa hẹn, chuộc lỗi nhưng rồi anh ta vẫn thế, đam mê nghiệp ngập một cách mê muội, tình yêu của cô không thể lay chuyển được anh, cuộc sống trở nên khủng hoảng, cô gái gầy sọp đi, rồi cho đến 1 ngày, cô viết giấy ly hôn…”
- Khoan đã, thế còn anh, anh có liên quan gì đến họ nào. Tôi ngắt lời anh ta giữa chừng.
- Tôi ư, tôi không có mặt trong câu chuyện đó, nhưng tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều, và khi cô ấy quyết định ly hôn, cũng là lúc tôi muốn cầu hôn cô ấy. Cô ấy bảo tôi, cho cô ấy thời gian chia tay người chồng nghiện ngập đó, cô ấy sẽ đồng ý lấy tôi.
- Chà cũng khó hiểu đấy, sao anh lại yêu cô ta chứ? Cô ta cũng thế, sao lại nhận lời cầu hôn của anh nhanh chóng như thế nhỉ? Nhưng rồi sao nữa, sao anh không về cầu hôn cô ta đi, sao lại lên đây, trốn chạy à, hối hận rồi à?
- Không, nhưng anh nhìn tôi đây, tôi chẳng có gì cả, tôi tay trắng, làm sao tôi có thể mang hạnh phúc cho cô ấy, bù đắp cho cô ấy những ngày đau khổ đã qua. Cũng may ông chú của tôi phải đi nước ngoài một năm, giao cho tôi mảnh đất café này, coi như cho tôi những gì tôi kiếm được, một năm sau tôi sẽ về lại thành phố và mong rằng cô ấy sẽ nhận lời cầu hôn của tôi.
Ảnh minh họa: Esheep

Quả thật nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng chả hiểu ra cái gì cả. Nhưng rồi câu chuyện của anh ta cũng dừng lại ở đó, anh ta không nói gì thêm, mà thật ra cũng chẳng còn gì để nói, tôi cũng im lặng, nhìn vào mắt anh ta, ở đó có cái gì đó trắc trở, nuối tiếc nhưng cũng đầy hi vọng, tôi thầm nghĩ chàng trai này cũng là một kẻ mê muội không kém.
Những ngày sau đó chúng tôi nói chuyện về rẫy, về café, về mùa thu hoạch, về giá cả thị trường… rồi câu chuyện tình của anh cũng đi dần vào lãng quên, nhưng cũng có lúc tôi nhìn thấy anh cầm những lá thư mà anh bảo là của cô gái ấy gửi lên, anh đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi thì không quan tâm đến việc đó lắm, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện…
Cái nắng cái gió cao nguyên đã làm con người anh ta thay đổi nhiều so với hồi mới đến. Anh trở nên vạm vỡ và rắn chắc hơn, bản lĩnh hơn, nhưng cũng trầm ngâm hơn và tôi cũng không biết trong tim anh còn người phụ nữ kia không, chỉ thấy anh hay ngồi một mình và đốt cả bao thuốc lá…

Anh ta ở đấy cũng đúng một năm, sau hai mùa thu hoạch café, rồi anh ta đến gặp tôi từ biệt về thành phố, biết trước nhưng tôi cũng ngỡ ngàng, tôi tiếc cái gì đó ở anh, có lẽ là mất đi một người bạn làm vườn hay ho, hay là tôi vẫn chưa được rõ đoạn kết câu chuyện tình của anh mà anh đã đi mất. Anh ta đến nhà tôi vào một buổi chiều muộn, lần này tôi thấy khuôn mặt anh sáng rỡ, có lẽ được về nhà hay sao mà anh phấn khích thế, tôi gửi cho anh một ít quà nhưng anh không nhận, bởi anh ta đến là để rủ tôi về nhà anh chơi. Chỉ cần một giây suy nghĩ tôi nhận lời ngay, bởi lâu nay tôi chưa có cơ hội xuống thành phố và đặt biệt là cái sự tò mò trong tôi muốn nhìn mặt cô bồ của anh ta.


Chuyến xe khách dừng lại ở bến lúc 5h chiều, sau một chuyến đi dài mệt mỏi tôi bước xuống xe mà người còn lơ lửng, anh gọi taxi và nói một địa chỉ nào đó. Ngồi yên vị trên xe, tôi hỏi anh:
- Anh bạn, chúng ta đang đi đâu đây, nhà anh à?
- Không, nhà cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ, và tôi chắc anh cũng thế.
Tôi giật mình:
- Này này, anh liều nhỉ, lỡ cô ấy không có ở nhà, lỡ anh chồng cô ta đang đứng khoanh tay trước cửa thì sao… Anh đừng có đùa nhé, tôi không đỡ giúp anh được đâu, về nhà anh trước đi, rồi tính sau anh bạn ạ.
Anh ta cười hóm hỉnh, nháy mắt:
- Không sao đâu, chúng ta cứ đến đó, tôi sẽ bảo đảm cho anh.
Quả thật tôi thấy trong người hơi lo, có gì hay ho khi đi gặp một người phụ nữ như thế nhỉ, nhấtở nhà vợ chồng cô ta, một anh chồng nghiện ngập, hung hăng, mình lại là một người đi theo nữa chứ. Đang nghĩ miên man vài tình huống vớ vẩn, chiếc taixi phanh lại, anh ta bước xuống trước. Dù muốn dù không thì tôi cũng phải bước xuống, chứ không lẽ ngồi lì trên xe, chui khỏi xe cũng là lúc tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy từ trong nhà bước ra, tôi cũng ngỡ ngàng, ờ thì cũng xinh, cũng hiền, nhưng có phải là tuyệt sắc giai nhân gì đâu, có gì đâu mà anh bạn này phải chết mê chết mệt. Mắt tôi vẫn không rời cô nàng, chầm chậm từ trong nhà bước ra, khoé mắt cô bắt đầu hoe hoe, dừng lại trước anh bạn tôi cũng là lúc nước mắt cô trào ra, ôm chầm lấy anh, cô ghì chặt và khóc tức tưởi.
Tôi đứng yên một chỗ, mắt tôi lúc này không nhìn cô ta nữa mà bắt đầu nhìn xung quanh, xem còn có ai nhìn thấy cảnh này nữa không biết. Cô gái buông chàng trai ra, mỉm cười vội vã nhưng hạnh phúc, quệt nước mắt, cuối đầu chào tôi và xách vali của anh ta vào nhà.
Lúc này hình như anh ta mới nhớ ra là tôi đang ở bên cạnh thì phải:
- Vào nhà đi anh
- Này, có sao không, thế tên chồng nghiện ngập của cô ta đâu rồi, có ở nhà không đấy
- Chồng cô ấy ư ? a ha là tôi đây này.
- Anh có điên không, hai người chưa kết hôn mà, mà chắc chi… 
- Không, tôi là chồng cô ấy đây, là người chồng nghiện ngập cách đây một năm, và rồi cái ngày mà cô ấy quyết định li hôn, cầm tờ giấy trên tay và nhìn vào khuôn mặt đau đớn của người tôi từng yêu thương, ấp ủ suốt quãng đời sinh viên, tôi biết mình sắp mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời, tôi đã gục đổ ngay dưới chân cô ấy. Tôi quyết định từ bỏ tất cả, chỉ mong giữ lại thứ cuối cùng, tôi lên cao nguyên làm vườn là để tránh xa mọi thứ, để tìm lại chính mình, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu và bây giờ tôi về đây để CẦU HÔN cô ấy một lần nữa…

Chuyến xe khách dừng lại ở bến lúc 5h chiều, sau một chuyến đi dài mệt mỏi tôi bước xuống xe mà người còn lơ lửng, anh gọi taxi và nói một địa chỉ nào đó. Ngồi yên vị trên xe, tôi hỏi anh:
- Anh bạn, chúng ta đang đi đâu đây, nhà anh à?
- Không, nhà cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ, và tôi chắc anh cũng thế.
Tôi giật mình:
- Này này, anh liều nhỉ, lỡ cô ấy không có ở nhà, lỡ anh chồng cô ta đang đứng khoanh tay trước cửa thì sao… Anh đừng có đùa nhé, tôi không đỡ giúp anh được đâu, về nhà anh trước đi, rồi tính sau anh bạn ạ.
Anh ta cười hóm hỉnh, nháy mắt:
- Không sao đâu, chúng ta cứ đến đó, tôi sẽ bảo đảm cho anh.
Quả thật tôi thấy trong người hơi lo, có gì hay ho khi đi gặp một người phụ nữ như thế nhỉ, nhấtở nhà vợ chồng cô ta, một anh chồng nghiện ngập, hung hăng, mình lại là một người đi theo nữa chứ. Đang nghĩ miên man vài tình huống vớ vẩn, chiếc taixi phanh lại, anh ta bước xuống trước. Dù muốn dù không thì tôi cũng phải bước xuống, chứ không lẽ ngồi lì trên xe, chui khỏi xe cũng là lúc tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy từ trong nhà bước ra, tôi cũng ngỡ ngàng, ờ thì cũng xinh, cũng hiền, nhưng có phải là tuyệt sắc giai nhân gì đâu, có gì đâu mà anh bạn này phải chết mê chết mệt. Mắt tôi vẫn không rời cô nàng, chầm chậm từ trong nhà bước ra, khoé mắt cô bắt đầu hoe hoe, dừng lại trước anh bạn tôi cũng là lúc nước mắt cô trào ra, ôm chầm lấy anh, cô ghì chặt và khóc tức tưởi.
Tôi đứng yên một chỗ, mắt tôi lúc này không nhìn cô ta nữa mà bắt đầu nhìn xung quanh, xem còn có ai nhìn thấy cảnh này nữa không biết. Cô gái buông chàng trai ra, mỉm cười vội vã nhưng hạnh phúc, quệt nước mắt, cuối đầu chào tôi và xách vali của anh ta vào nhà.
Lúc này hình như anh ta mới nhớ ra là tôi đang ở bên cạnh thì phải:
- Vào nhà đi anh
- Này, có sao không, thế tên chồng nghiện ngập của cô ta đâu rồi, có ở nhà không đấy
- Chồng cô ấy ư ? a ha là tôi đây này.
- Anh có điên không, hai người chưa kết hôn mà, mà chắc chi… 
- Không, tôi là chồng cô ấy đây, là người chồng nghiện ngập cách đây một năm, và rồi cái ngày mà cô ấy quyết định li hôn, cầm tờ giấy trên tay và nhìn vào khuôn mặt đau đớn của người tôi từng yêu thương, ấp ủ suốt quãng đời sinh viên, tôi biết mình sắp mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời, tôi đã gục đổ ngay dưới chân cô ấy. Tôi quyết định từ bỏ tất cả, chỉ mong giữ lại thứ cuối cùng, tôi lên cao nguyên làm vườn là để tránh xa mọi thứ, để tìm lại chính mình, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu và bây giờ tôi về đây để CẦU HÔN cô ấy một lần nữa…
Read more…

Một lần nữa em nói “em yêu anh!”

11:20 |

Em sẽ lấy chồng không phải để quên anh mà là đi trên con đường dành cho em.Một lần nữa em nói “em yêu anh!” Em hiểu rằng dù đau đớn, em không thể đi cùng anh trên một đường.

Anh à! Đã bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ. Hay thật, chẳng ai bảo ai mà mình lại cùng chọn giải pháp im lặng để quay lưng đi một cách thật nhẹ nhàng.
Đau lắm anh biết không khi mà nỗi nhớ anh da diết cồn cào, khát khao gặp anh mà vẫn không thể nhấc máy điện thoại lên chỉ để nhắn cho anh một cái tin rằng: “Anh đang làm gì?” hoặc “em nhớ anh lắm” hay “mình gặp nhau đi anh” thậm chí là một cuộc điện thoại chỉ là để được nghe giọng nói của anh. Thế đấy. Anh nói đúng em là cô gái có lý trí hơn anh. Lý trí quá lớn đến nỗi không thể nhắn tin hay gọi cho anh ư? Không! Vì em biết, tin nhắn gửi đi sẽ không mong có câu trả lời hay cuộc gọi sẽ không mong anh bắt máy. Có khi cũng chẳng phải vì như vậy. Mà có lẽ bởi vì nếu em nói “em nhớ anh, em yêu anh” thì trái tim em sẽ tan nát mất.
Anh ở trước mặt em mà em không thể nào kéo anh đi về phía mình, chúng ta chỉ lặng lẽ âm thầm và đường ai lấy đi. Anh đã từng nói: “Em không yêu anh nhiều lắm đâu!” và khi anh hỏi “Em có yêu anh không hay chỉ em chỉ bị cuốn theo anh thôi?” Tất cả anh chỉ nhận được câu trả lời từ em đó là một cái cười nhạt và sự im lặng. Giá như anh có thước nhỉ, nếu có thước anh sẽ có câu trả lời chính xác là em yêu anh đến nhường nào, thế nhưng thước của anh không đủ để đo, điều đó có nghĩa: tình yêu em dành cho anh nhiều đến mức không sao nói hết ra bằng lời được. Vậy nên, anh sẽ không bao giờ biết được điều đó đâu. Vâng, đúng là em đã bị anh cướp mất tình yêu của mình, nó chỉ dành cho anh duy nhất một cách đúng nghĩa vì thế em chỉ biết chạy theo anh và bị cuốn vào anh mất rồi. Và khi em nói: “Nghĩa vợ chồng là tu nghìn kiếp!” thì anh lại nói: “Không! Đó là kiếp nợ, sao kiếp trước mình không nợ nhau nhỉ?”. Đúng rồi, có lẽ kiếp trước anh không hề nợ em, mà là em đã nợ anh thì đúng hơn, em đã nợ anh rất nhiều nên kiếp này em mới yêu anh nhiều đến vậy mà không sao chạm được vào anh.
Sau mỗi tin nhắn anh đều nói: “Lúc khác mình gặp nhau vậy!”. Không biết em sẽ phải đợi đến lúc nào, nhưng giá như anh đừng nói thế mà thay vào đó anh làm ơn hãy nói với em rằng: “Anh sẽ không bao giờ nhắn tin hay gọi cho em nữa, em cũng đừng nhắn tin và gọi cho anh”. Như vậy có phải em sẽ nhẹ lòng hơn không. Em dám đánh cược là mình sẽ có đồng suy nghĩ với nhau về điều này, mình hiểu nhau mà, phải không anh? Chỉ cần anh nói như vậy thôi, em sẽ đi, đi ngay ra khỏi cuộc đời anh một cách nhẹ nhàng, lặng lẽ và êm đềm.
Giá như anh nói như vậy để em thôi mong, thôi chờ anh, thôi khao khát được gặp anh, được chạm vào người anh, được hôn anh có phải sẽ tốt hơn không. Tại sao số phận chúng ta lại như vậy nhỉ? Sao ông trời không cho anh sinh muộn hơn một chút và cho em sinh sớm hơn một chút thì biết đâu trên đường đời mình đã có thể tìm thấy nhau, và bàn tay em sẽ giữ anh thật chặt, vòng tay em sẽ ghì sát anh vào tim anh và em sẽ hôn anh thật nhiều để anh là của em mãi mãi.
Anh à! Mình thỏa thuận thế này được không: Trên đường đời giờ đây chỉ có mình em, chúng ta mỗi người mỗi ngả, nhưng sau này nếu em chết trước thì em sẽ đợi anh, còn nếu anh chết trước hãy cho em đi cùng anh nhé. Để em có thể cầm tay anh cùng anh đi trên con đường chỉ có em và anh mà không có ai có thể dành lấy anh khỏi tay em. Còn nếu thật sự có kiếp sau, nhất định em sẽ đi tìm anh, tìm một người có đôi bàn tay với đường chỉ tay cả tay trái và tay phải đều giống hệt em như anh ở kiếp này. Đến lúc đó, chắc chắn anh sẽ là của em, thuộc về em, em có thể nắm tay anh thật chặt để anh đừng buông tay em, ôm anh thật chặt để anh đừng bao giờ rời xa em nữa và sẽ hôn anh thật nhiều để anh biết rằng trên đời có mình em yêu anh như vậy thôi anh nhé.
Em đã viết một câu chuyện dài kể về chuyện tình em và anh, thế nhưng bản thảo thì chỉ mới được 2/3 câu chuyện, còn bản chính thì chưa viết được 1/4. Nhưng có lẽ em sẽ quyết định dừng lại không viết nữa mà chỉ viết những dòng chữ này để thay em nói lên cảm xúc thật của em, mà có lẽ suốt cả cuộc đời còn lại của mình anh cũng sẽ không bao giờ biết và tìm được nó.
Em sẽ quay về với thực tại, với cuộc sống thực của mình. Em sẽ đi lấy chồng, không phải để quên anh đi, mà là đi trên con đường dành riêng cho em, không có anh. Người ta đã nói: “Người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất cũng không chọn bạn. Người bạn đời của bạn không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất mà chỉ là người xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất”. Điều này sẽ luôn đúng, đúng cho cả anh, cả em và cho cả những ai giống em và anh.
Anh hãy bước những bước thật vững thật chắc như anh vẫn đang đi mà trước đây chưa có em xuất hiện nhé. Một lần nữa, em sẽ nói: “Em yêu anh!”. Một tình yêu đặt nhầm chỗ phải không anh? Tạm biệt anh nhé! Lời cuối này viết để dành cho anh!
Read more…

Truyện cười hay nhất: Dẻo mồm

11:17 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất chỉ có ở truyencuoihaynhat. Mời bạn thưởng thức truyện cười con trai Dẻo mồm.

truyen cuoi hay
Vợ cằn nhằn chồng:
- Sao sáng nào anh cũng đi cà phê, trưa thì đọc báo, tối lại đi nhậu hết vậy?
- Anh làm vậy vì em thôi.
- Tại sao lại vì em?
- Anh đi cà phê thì mới có tin tức thời sự kể cho em nghe, anh đọc báo để biết shop thời trang, mỹ phẩm nào giảm giá, khuyến mãi cho em chứ.
- Chứ còn anh đi nhậu?
- Để khi nhậu về, anh thấy em thật quyến rũ và dịu dàng.
Theo truyencuoi.vn
Read more…

Truyện tranh: Khi nàng nghĩ bậy giống chàng

11:12 |

Tưởng rằng đàn ông mới có những ý nghĩ đây nhưng xem ra đàn bà có khi còn hơn.

Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 1
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 2
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 3
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 4
Tối hôm ấy…
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 5
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 6
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 7
Khi nàng nghĩ bậy giống chàng - 8
Mei Ying – dịch

Read more…

Truyện tranh: Vỡ mộng làm ca sĩ

11:11 |

Có người thì hát ra tiền ra vàng nhưng cũng có người hát ra dép và trứng thối.

Vỡ mộng làm ca sĩ - 1
Vỡ mộng làm ca sĩ - 2
Vỡ mộng làm ca sĩ - 3
Tối hôm ấy…
Vỡ mộng làm ca sĩ - 4
Vỡ mộng làm ca sĩ - 5
Vỡ mộng làm ca sĩ - 6
Mei Ying – dịch
Read more…

Truyện tranh: Lựa chọn giữa tình và tiền

11:10 |

Nếu chọn tiền thì nàng hận mà không chọn tiền thì nàng cũng trách, thế là thế nào?

Lựa chọn giữa tình và tiền - 1
Lựa chọn giữa tình và tiền - 2
Lựa chọn giữa tình và tiền - 3
*
* *
Lựa chọn giữa tình và tiền - 4
Lựa chọn giữa tình và tiền - 5
Mei Ying – dịch
Read more…

Truyện tranh: Sống bằng… chồng!

11:09 |

Đó là điều tất yếu đối với những cô vợ chỉ biết ngồi ở nhà và xài tiền của chồng.


Sống bằng... chồng! - 1
Sống bằng... chồng! - 2
Sống bằng... chồng! - 3
Sống bằng... chồng! - 4
Một hôm cô vợ đi xin việc…
Sống bằng... chồng! - 5
Sống bằng... chồng! - 6
Sống bằng... chồng! - 7
Sống bằng... chồng! - 8

Mei Ying – dịch
Read more…

Tôi chỉ là kẻ thay thế vợ anh

11:07 |

Đã hơn một năm, tôi chung sống với anh như vợ chồng nhưng vẫn không có được danh phận đàng hoàng.

Thật sự bây giờ, lòng tôi đang rất rối bời bởi tôi không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề này… khi tôi chính là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác.
Nhưng suy cho cùng, việc này không hẳn do mình tôi gây ra… mà do chính cô ấy – vợ anh đã gây nên tất cả. Chính cô ấy đã thay đổi số phận, cuộc đời tôi.
Tôi năm nay 23 tuổi. Tôi đến với anh vào một ngày anh say, tôi xỉn. Anh là một người đàn ông đã có vợ và một cô con gái ngoan ngoãn, còn tôi là một cô gái chưa chồng. Tôi đã có người yêu nhưng vì không nhận được sự quan tâm từ một nửa của mình nên đã lạc bước đến với anh – người đàn ông đã có gia đình.
Vì mâu thuẫn chuyện vợ chồng nên vợ anh và cô con gái đã cùng nhau về quê sống, còn anh ở trên này gánh vác mọi thứ vợ anh để lại. Thấy hoàn cảnh anh đáng thương, tôi đã từ bỏ người yêu mình để lạc bước đến với anh. Dù người yêu tôi có xin lỗi, năn nỉ, níu kéo và hứa sẽ chăm sóc, quan tâm tôi chu đáo hơn nhưng tôi vẫn nhất mực ra đi bởi trái tim tôi đã hướng về anh ấy.
Anh cũng hứa hẹn với tôi và nói rằng: “Anh sẽ quên cô ấy bởi bây giờ, anh chỉ còn lại đứa con 2 tuổi và em thôi”. Tôi đã tin lời hứa đó. Và cũng từ đây, tôi coi con anh như một đứa cháu mình yêu quý… vì tôi không thể làm mẹ của nó được. Những lần anh về quê thăm con hay dự sinh nhật con, tôi đều mua quà gửi cho con anh. Khi đi siêu thị, thấy quần áo trẻ con dễ thương, tôi cũng đều mua quà cho nó. Tuy không có quan hệ máu mủ nhưng cầm những món quà tặng con anh, tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Tình yêu của chúng tôi đã kéo dài được hơn một năm. Trong khoảng một năm đó, chúng tôi cũng chung sống với nhau như vợ chồng nhưng dường như, anh không thể quên được người vợ ấy. Và càng đau đớn hơn khi tôi đọc được những tin nhắn của hai người, nó ngọt ngào và hạnh phúc đến nỗi tôi không dám tin đó là sự thật.
Tôi chỉ là kẻ thay thế vợ anh - 1
Sau khi đọc được những dòng tin nhắn đó, tôi luôn nghĩ rằng, chính mình là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nếu tôi không bước vào cuộc sống của anh thì chắc hẳn giờ đây, hai người đã quay lại vui vẻ như trước.
Bây giờ, tôi cảm nhận được anh không còn tình cảm với tôi như trước nữa. Tôi thấy mình như kẻ chạy theo để van xin tình cảm của anh. Tôi muốn rời xanh anh đến một nơi thật xa… nhưng tôi không thể làm được điều đó.
Tôi yêu anh thật lòng… yêu tới mực chỉ có thể sang thế giới bên kia mới hết yêu anh. Còn anh, anh chỉ coi tôi như một kẻ để thay thế khi thiếu vắng hình bóng vợ anh. Càng nghĩ đến chuyện này, tôi càng thấy buồn khổ. Một chút quan tâm đến tôi bây giờ anh cũng không có… nhưng anh vẫn chấp nhận chung sống bên tôi.
Tại sao anh không nói rằng, anh đã hết yêu tôi? Anh muốn chia tay tôi để quay lại cái gia đình hạnh phúc của anh? Anh không yêu tôi, chưa bao giờ gọi tôi bằng từ thân mật “vợ ơi” nhưng anh có biết rằng, tôi thèm khát được một lần anh gọi mình như thế! Cũng có một lần tôi nũng nịu anh gọi tôi là “vợ”… nhưng đáp lại là thái độ khó chịu của anh và sau đó là một cuộc cãi vã nảy lửa.
Một lần mới đây, tôi đọc được tin nhắn của anh nhắn cho vợ. Anh nói rằng, “Anh chỉ có một vợ và con thôi, còn những chuyện anh đang sai thì anh sẽ tự biết cách giải quyết”. Bây giờ tôi mới ngã ngửa ra, thì ra những lúc anh về nhà thăm con chỉ là lý do thôi. Tôi đã cần anh một lời giải thích… nhưng hỏi mãi, anh vẫn im lặng không nói gì.
Biết trước con đường mình đi là ngõ cụt nhưng sao tôi vẫn đâm đầu vào. Tôi thật sự không biết phải làm như thế nào hết. Tôi chỉ muốn giá như một lần được làm trái với trái tim mình… là rời xa anh.
Ai cũng trách tôi là người thứ ba đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nhưng nếu không vì lời hứa, vì những câu chuyện lâm ly về cuộc đời anh thì đâu có người thứ ba như tôi xen vào?
Mặc dù tôi cũng đã từng nói chuyện với vợ anh, cô ấy khẳng định rằng: “Hai người sẽ sớm ly dị trong thời gian sớm nhất”. Nhưng tôi vẫn biết rằng, hai người còn nặng tình với nhau lắm! Sẽ rất khó để tôi có thể làm lay chuyển được tình yêu trong anh dành cho vợ!
Read more…

Trai có vợ dùng tiền “săn” gái tơ

11:06 |

Dù đã có vợ nhưng anh ta vẫn tán tỉnh, dùng tiền nhằm mua chuộc tình cảm của tôi

Vốn là một người nghiền game, lại thích giao du kết bạn nên tôi có một nhóm bạn chơi game với đủ lứa tuổi từ thanh niên tới những người đàn ông đã lâp gia đình. Trong nhóm chơi, chỉ có duy nhất tôi là con gái nhưng các anh và các bạn vẫn đối xử với tôi rất bình đẳng, không bao giờ nghĩ tôi là phái yếu.
Chúng tôi thường xuyên tổ chức những buổi gặp mặt offline, đi ăn uống để có thể cùng nhau bàn luận về chiến thuật chơi, hỗ trợ giúp nhau tiến bộ. Các thành viên trong nhóm coi nhau như một gia đình nhỏ và gắn bó với nhau từ khi đó.
Mọi chuyện có lẽ sẽ diễn ra bình thường như những lần gặp mặt nếu như không có chuyện một người đàn ông trong nhóm đã có vợ buông lời đong đưa, tán tỉnh tôi. Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có mối quan hệ trai gái gì ở nhóm game này, vậy mà anh ta lại nghĩ tôi là đứa con gái dễ dãi.
Tôi yêu những trò chơi nhưng không có nghĩa tôi là loại người vứt bỏ đi hết những giá trị đạo đức của bản thân. Anh ta nghĩ thế là quá nhầm lẫn và khiến tôi cảm thấy khinh bỉ. Tôi coi anh ta như người anh trai của mình, vậy mà anh ta nói với tôi: ”Em muốn đầu tư tiền chơi game thì cứ nói với anh, hẹn hò với anh”. Thậm chí, khi tôi đi chơi cùng những người bạn trong nhóm, anh cũng tỏ ý không hài lòng, mặt nặng mày nhẹ với tôi. Anh ta nghĩ rằng tôi cần tiền để đầu tư cho game nên luôn mang tiền bạc ra để hòng mua chuộc tình cảm của tôi.
Trai có vợ dùng tiền "săn" gái tơ - 1
Ranh giới giữa tình cảm và tiền bạc thật mong manh (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ có một lần anh ta rủ tôi đi chơi riêng và tôi đã rất tự nhiên hỏi: “Vợ anh không cấm đoán gì anh à?”. Anh ta trả lời tôi tỉnh bơ: “Vợ anh dễ và thoải mái lắm em ạ”. Thấy thế, tôi lại có cơ hội được lên mặt dạy đời: “Em thấy anh là một người đàn ông may mắn vì có một người vợ thoải mái đấy. Anh nên biết giữ gìn và tôn trọng khi chị ấy vẫn là vợ của anh”. Từ đó, anh nhìn tôi với một con mắt khác hẳn, không còn vẻ trêu đùa của một đứa con gái vui tính mà thay vào đó là lời khuyên chân thành từ một con người biết nghĩ, biết cách sống.
Sống trong cuộc đời cũng như việc phải làm dâu trăm họ. Càng tiếp xúc với nhiều người, càng cảm thấy cuộc sống có những ngóc ngách đôi khi khó chạm tới. Ranh giới giữa tiền bạc và tình cảm trở nên vô cùng dễ dàng trước những con người không có bản lĩnh sống, chỉ nhìn thấy lợi trước mắt. Tôi là một người nghiền game, có đôi lúc cũng cần tiền để đầu tư cho trò chơi của mình thế nhưng tôi không phải là một đứa con gái dễ bị những đồng tiền làm buông thả bản thân.
Tôi chơi nhưng biết giới hạn trước mắt của mỗi cuộc chơi. Tôi không bao giờ dấn thân quá sâu vào những thứ không thuộc về mình chỉ vì những suy nghĩ và hành động dại dột. Học cách tự bảo vệ mình trước cám dỗ của cuộc đời cũng là cách để bạn làm cho bản thân mình trở nên sáng suốt hơn dù hoàn cảnh có diễn biến như thế nào.
Read more…