TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Những tình huống khó đỡ

10:54 |

Trong cuộc sống, nguyên tắc là điều tốt nhưng không phải lúc nào áp dụng cũng có hiệu quả.


Những tình huống khó đỡ - 1
Những tình huống khó đỡ - 2
Những tình huống khó đỡ - 3
Những tình huống khó đỡ - 4
Thế còn đưa người yêu đi mua xe thì sao?
Những tình huống khó đỡ - 5
Những tình huống khó đỡ - 6
Những tình huống khó đỡ - 7
Chỉ còn cách này.
Những tình huống khó đỡ - 8

Mei Ying – dịch
Read more…

Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu SẬP

10:52 |

Truyện cười hay nhất: Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu SẬP, chúc cán bạn có những giây phút thư giãn

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu SẬP

Chuyện kể đêm tân hôn của cậu học trò Kinh Bắc và cô vợ người xứ Huế có gì lạ?
Một anh học trò Kinh Bắc vào Huế đi thi. Cũng như nhiều học trò, chàng “thấy cô gái Huế mà bước đi không đành”. Sau khi thi đỗ chàng đã cưới một cô trong số cô làm chàng “không đành bước đi” ấy.
Đêm tân hôn. Như các cô dâu khác, sau giây phút e lệ ban đầu, xong việc nàng vô cùng sung sướng và không còn thấy ngại ngùng, thỏ thẻ bảo chồng:
- Xong hỉ!
Trong giây phút hạnh phúc chàng quên mất “hỉ” tiếng Huế là “nhỉ”. Nên tưởng vợ nói “song hỉ” theo nghĩa: “song” là hai, “hỉ” là điều vui sướng. Chàng bèn chiều vợ, gắng “hỉ” lần nữa…
Cô vợ buồn ngủ quá bèn nhắc:
- Ngủ hỉ!
Tuy mệt lắm rồi, nhưng cũng như bao anh chồng khác, tính sĩ diện khiến chàng vùng lên cố gắng cho đủ “ngũ hỉ”. Trời ạ! 5 lần, đến vua Minh Mạng xưa cũng chỉ thế là cùng. Không ngờ, đến lần thứ 5 thì chiếc giường không chịu được gánh nặng của hạnh phúc nên sập cái rầm. Vợ chàng nói:
- Sập hỉ!
Tưởng nàng bảo “thập hỉ”, cựu học trò của chúng ta sợ quá lăn ra… ngất luôn!
*
* *

2. Hành xác mỗi lần “xong việc”

Trong quán bia hơi, hai anh chàng đứng trước bệ tiểu trong lúc đã ngà ngà say.
Một người liếc nhìn sang bên và nhận thấy cái của người kia vặn xoắn lại như một cái mở nút chai thì kinh ngạc thốt lên:
- Tôi chưa bao giờ thấy một cái như vậy. Quá giống!
- Giống cái gì?
- Giống cái vặn nút chai.
- Nhưng cái gì giống cơ chứ?
- Cái của cậu ấy.
- Ôi dào! Tưởng gì, mỗi người một vẻ mà.
- Đúng thế, quả là tạo hoá rất nhiều ý tưởng.
Lúc “xong việc”, anh chàng có “cái ấy bình thường” bắt đầu vẩy vẩy mấy cái trước khi cho thằng nhỏ vào trong quần.
Anh chàng kia thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Cậu làm “cái đó” như vậy để làm gì thế?
- Thì… loại bỏ những giọt còn sót, như bình thường thôi.
- &%$#@!
- Sao vậy? Sao tự nhiên cậu nói tiếng Đan Mạch vậy? Tớ làm thế ảnh hưởng đến cậu à?
- Không! Hic, hic…
- Làm sao?
- Hic! Thế mà bao nhiêu năm qua, mỗi lần “xong việc” là tớ cứ vặn xoắn nó, như người ta vắt quần áo vậy.
- Thảo nào…
Read more…

Tít mù nó lại vòng quanh

10:51 |

Mời các bạn đến với những câu chuyện hài hước, truyện cười hay nhất: Tít mù nó lại vòng quanh

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Tít mù nó lại vòng quanh

Và thu nữa sắp qua, như thường lệ những người da đỏ lại đi xuống chân núi gặp thầy phù thủy của họ…
- Thưa pháp sư, mùa đông năm nay có lạnh không ạ?
Vị phù thủy bảo họ hãy ngồi đợi để ông đi làm phép gặp thần tiên rồi vội đến trạm khí tượng để hỏi xem vị này dự đoán về thời tiết thế nòa. Lát sau ông quay về phán:
- Sẽ rất lạnh đấy.
Vậy là dân da đỏ chuẩn bị thật nhiều củi để sưởi, nhưng mùa đông năm ấy không lạnh lắm. Năm sau, những người da đỏ lại xuống núi, lần này họ dọa:
- Thầy đoán sai nữa là chúng tôi “ninh nhừ” thầy ngay!
Vị phù thủy cả sợ vội đến trạm khí tượng để hỏi thăm và nhận được câu trả lời:
- Cực lạnh…
- Các ông chắc không?
- Sao lại không? Ông không thấy những người da đỏ tích trữ củi đã hai năm nay rồi đó sao…
*
* *

2. Theo dõi chồng ngoại tình

Một người nghi chồng mình có bồ, bèn đến văn phòng “Thám tử tình nhân” thuê người theo dõi.
Sau hai ngày đầu tiên, không thấy có hiện tượng gì khả nghi. Sang ngày thứ 3, văn phòng gọi điện cho người phụ nữ kia. Mười phút sau, chị ta gần như nhảy bổ vào văn phòng:
- Thế nào? Có dấu hiệu gì không?
Trưởng văn phòng gãi đầu:
- Có thì đã có, nhưng không biết có nên nói với chị không?
- Tại sao không? Nói lẹ lên, nếu cần chi thêm tiền thì…
- Tiền thì không cần, nhưng mà… Thôi được.
Trưởng văn phòng gọi thám tử đã trực tiếp theo dõi đến trình bày, thám tử cho biết:
- Trong thời gian theo dõi, tôi thấy đúng 7h05’ là anh nhà ra khỏi nhà.
- Hừm… Vì 7h là tôi đã đi làm mà.
- Sau đó anh ta đến một quán bar, một quán khá tai tiếng, và anh ta ngồi lì ở đó gần 2 tiếng.
- Có hẹn hò ai không?
- Hiện nay thì chưa thấy. Cứ 9h kém 15 anh ta về nhà.
- Khốn nạn thật! Vì 9h tôi trở về nhà. Câu chuyện tiếp theo như thế nào? Tôi sẽ cho gã biết tay…
- Xin chị bình tĩnh!
- Không thể chịu được nữa rồi!
- Tôi nói câu này thì chị bình tĩnh ngay.
- ?
- Anh nhà đến đó để… theo dõi chị và gã nhân tình!
- ?!?
Read more…

Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình

10:49 |

Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!

Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Ngày mai em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị tổn thương. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay yêu thương của ba mẹ, có những người yêu quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều quan trọng không phải là em bị đau đớn khi anh từ chối tình yêu mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để ràng buộc anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai lầm. Em si mê vẻ ngoài lãng tử, em bị cuốn hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu từ bỏ. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là đấu tranh và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn hạ. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai lầm đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 1
Em đã sai lầm khi ràng buộc anh – kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh im lặng một tuần. Em cũng để cho anh có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trong trắng nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một tình yêu nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, vội vã đặt lên má anh một nụ hôn đầy mãn nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì chiến thắng. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình yêu đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai lầm của anh đêm ấy ra làm thứ ràng buộc anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gạo mà anh cố gắng ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh lững thững đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao người yêu nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp nhận yêu em.
Sau những phút giây hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có người yêu. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em cố gắng để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông tử tế, đạo đức mà em biết dường như lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, lạnh lùng và bất cần đời…Và em biết, tất cả những sự thay đổi đều do em, tình yêu của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 2
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự phản bội của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể trói buộc anh ngày hôm nay, ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là trói buộc cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em chẳng thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đón đưa mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với bố mẹ và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào tạm biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người yêu anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ thường. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!
Read more…

Một lần thôi

10:48 |

Cô dụi đầu vào ngực anh, bàn tay đưa lên nắm nhẹ áo anh. Hạnh phúc là chỉ cần thẳng thắn và tin tưởng, một lần thôi.

Hai khu chung cư nằm quay lưng, cách một khoảng đất trống, đủ gần, đủ xa. Mỗi lần trở về, cô có cảm giác có ánh mắt kiêu ngạo từ tòa nhà cao ngất kia, hếch mặt nhìn sang khu nhà ọp ẹp cô đang ở. Căn phòng cô thuê khá tốt, rộng rãi và rẻ. Vì cô mới nuôi Su nên bị “trục xuất” khỏi chỗ cũ, may mắn tìm được nơi này.
- Thì ra ông vẫn còn để ý tới con – cô nháy mắt với ông Trời thì thầm.Cuộc sống của cô quay quanh trường, tiệm sách cũ và nhà. Buổi tối cô thường về nhà sớm nếu không Su sẽ bị đói và buồn. Lúc buồn, nó trở nên rất đáng ngại. Su bị ám ảnh bởi chuyện bị bỏ rơi. Nó không chịu nằm yên nếu quá lâu không thấy chủ. Cô sẽ bảo vệ nó, không còn quay lưng, không có bỏ rơi.
Hôm nay Cốm có gia sư đến dạy kèm. Anh không nghĩ là cô, người hàng xóm anh chưa từng nói chuyện. Lần đầu hôm cô chuyển tới khu nhà đối diện. Bên cạnh chiếc xe chuyển đồ lỉnh kỉnh, cô vỗ đầu chú chó ngồi cạnh rồi nheo mắt thì thầm với ai đó trên cao kia. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt hơi nheo, gương mặt như làm nũng như giận hờn, bừng sáng vẻ xinh đẹp khó rời mắt.
Chiếc caro đỏ anh còn nhớ lần nữa hiện diện ở căn hộ đối diện qua ban công. Cô giữa đống đồ đạc, la hét gì đó và cười vang khi anh đứng ở bên này nhìn sang. Anh quay vào nhà mà không nhận ra mình đang mỉm cười.Một vài lần anh thấy cô trên đường, dáng vẻ vội vã trong chiếc chemise rộng. Lúc nào đó cô không vội, anh sẽ bắt chuyện làm quen, anh nghĩ.Anh chỉ không ngờ sẽ thấy cô ở trước cửa nhà mình, dáng mảnh khảnh trong chiếc chemise quen thuộc, anh ngỡ ngàng rồi vui mừng vô cớ mà không nhận ra cô cũng có sự ngạc nhiên tương tự.
Tuyệt. Chỗ cô dạy kèm lại là nhà anh, và học trò của cô chắc là con trai anh. Cô thấy nực cười. Anh là một bí mật, một niềm vui nhỏ và động lực có phần vô cớ, cô đã nghĩ vậy khi nhìn sang căn hộ đối diện qua ban công của anh. Nhìn đèn nhà anh sáng tới muộn, mơ ước về một ngày sở hữu căn hộ ở sát cạnh nhà anh, mở cửa có thể chung đường xuống lầu cùng anh, trên đường về có thể ngẫu nhiên chào anh và đôi lúc có thể thấy nhau qua hai ban công sát cạnh, trò chuyện một vài câu. Nhưng anh ra mở cửa như cười nhạo vào những mộng tưởng ngớ ngẩn của cô.
Một lần thôi - 1
Đôi khi cô chia sẻ về cuộc sống với nhiều băn khoăn và chọn lựa. Anh thấy trong ánh mắt của cô chút cô đơn nhưng can đảm và mạnh mẽ. (Ảnh minh họa)
Bỏ qua sự thất vọng vô cớ của bản thân, cô giới thiệu bản thân đơn giản. Suy cho cùng thì cảm tình cũng không cho cô và Su no bụng. Căn hộ quá gọn gàng, không có vẻ có bàn tay phụ nữ, cô nghĩ khi quan sát một vòng. Cậu nhỏ chạy ra từ trong phòng ngủ.
- Cô giáo tới hả cậu? – khi phát hiện cô đã ở trước mặt, nó gãi đầu rồi vòng tay ấp úng – em chào cô ạ.Cậu? Vậy là anh chưa làm bố? Cô thấy được tim mình nhẹ nhõm.
Mọi chuyện tương đối trôi chảy để hòa hợp với Cốm, cậu nhỏ hoạt bát và đôi chút tinh quái. Ra về, cô nghĩ về chuyện sau này có thể gặp anh đều đặn, còn có thể nói chuyện cùng anh liền cảm thấy tâm tình tốt đẹp.Gần cô đến nghe thấy mùi dầu gội ngọt thoảng trên mái tóc đen mềm, đôi mắt sáng, cánh tay chìa ra ngoài chiếc áo chemise gầy gò, cảm giác thỏa mãn hơn nhiều khi chỉ thấy bóng cô thấp thoáng.
Anh đi làm về sớm, sắp xếp một chút thì mở cửa đón cô. Anh phát hiện, cảm giác đợi ai đó cũng rất tốt. Cô và Cốm học chung có vẻ rất vui khi cậu nhóc tinh quái thường thắc mắc những vấn đề đầy tính thử thách không hợp tuổi còn cô không chút nhường nó khi lý giải vấn đề gọn ghẽ và đôi khi xoáy lại đủ để cậu bé vò đầu. May mà mình không là học trò của cô, chẳng ai muốn bị một cô gái thử thách IQ như vậy, anh nghĩ. Hai chị em học ở phòng khách, qua khe cửa có thể thấy Cốm nhăn nhó than thở khi cô cười gõ nhẹ lên đầu nó. Đôi khi anh đi ra, rót nước hay đem chút đồ ăn vặt ra cho hai chị em. Cốm ầm ĩ là cậu thiên vị. Anh còn chưa kịp nói, cô đã búng trán thằng bé:- Còn không lo làm bài của em đi.Đôi khi anh và cô nói chuyện vu vơ về một vài thứ. Cô là sinh viên năm cuối, sống một mình cùng chú chó tên Su.Cô có vẻ thích giá sách của anh. Anh nhận ra cô cũng đã đọc hầu hết chúng:- Em làm thêm ở tiệm sách cũ, đọc chúng nhưng không sở hữu được chúng – cô cười nhẹ, ánh mắt tiếc nuối nhìn lên giá sách.
Đôi khi cô chia sẻ về cuộc sống với nhiều băn khoăn và chọn lựa. Anh thấy trong ánh mắt của cô chút cô đơn nhưng can đảm và mạnh mẽ.Lúc nghỉ giải lao, cô xin phép anh ra ban công. Anh thấy cô nhìn về phía bên kia, là nhà cô, thờ dài nhè nhẹ.
Những niềm vui nho nhỏ cứ thế như cơn mưa phùn thấm nhẹ trái tim hoang mang của anh, làm nảy nở những mầm chồi của yêu thương, của ước mong được gắn bó và không đơn độc.
Sáng muộn xuống sân, cô nhận ra đông đã bắt kịp phố khi cây bàng đã nhuộm tầng lá đỏ. Vậy là đã nửa năm cô mơ mộng về một ngôi nhà của riêng mình và Su, có anh làm hàng xóm, những điều tưởng không thực. Điều gì đó đưa cô gần anh. Nếu có điều gì đang manh nha, cô có thể làm cho nó thật hơn?
Hôm nay là ngày nghỉ của anh và cả Cốm. Cô sẽ rủ hai cậu cháu đi đâu đó bù lại những lần cô từ chối hai người vì không muốn Su ở nhà một mình. Về sớm, chơi cùng Su một lát rồi mới sang nhà anh. Vẻ mặt của ông chủ là điều cô e ngại nhưng có những điều hấp dẫn hơn.
Bấm chuông, tự nhiên cô thấy mình đường đột. Nếu anh bận, nếu anh không muốn, nếu có lý do nào đó… Cô nghĩ lần sau sẽ xin số điện thoại của anh. Không kịp cho cô hối hận khi cửa mở. Một cô gái, trong chiếc áo pull xám của anh. Cô ấy nhướn mày nhìn cô và chờ cô mở lời. Cô cố lờ đi tiếng vỡ nhẹ ở đâu đó.- Xin lỗi, tôi tìm anh Nhật.Cô gái mất vẻ đề phòng khi biết cô dạy kèm cho Cốm. Anh không ở nhà và cô ấy mời cô vào nhà đợi, vẻ tự nhiên vô cùng.
Mình nên đi về, cô nghĩ nhưng bước chân không nghe lời. Cô ấy đến chỗ bếp, mang theo ly nước và chiếc bánh ngọt trở, bước chân nhẹ như đây là nơi cô ấy thuộc về. Trên bàn có chiếc bánh ăn dở, chiếc tivi im ắng thường ngày đang chiếu bộ film cô không biết tên. Bỗng nhiên cô có cảm giác mình bị lạc.- Bạn ngồi đi. Chắc Nhật sắp về thôi. Mình là Hà, bạn của Nhật…Giọng nói cô gái như đánh thức cô. Bạn như thế nào thì có thể mặc áo anh, tự nhiên đến vậy trong nhà anh? Còn cô, cô là ai, cô đang làm gì ở đây?- À vâng, hôm nay tôi có việc, định cho Cốm nghỉ… Nhờ Hà nhắn giùm tôi nhé, tôi có việc…Cô nói nhanh rồi quay ra cửa, bước chân như chạy trốn. Đến dưới sân, cô thấy anh đi vào phía đối diện, vội vàng. Thở nhẹ, cô cười hơi gượng và bước nhanh. Cô không muốn anh thấy mình. Nếu cô không tự cho mình là đúng và gieo vào trái tim mềm yếu những hạt mầm tình cảm. Chỉ là tình cảm như mầm dây leo hoang dại, đâm rễ, bám chặt và tốt tươi từ lúc nào, muốn giãy khỏi nó cũng không cách nào.
Cô không muốn về nhà lúc này, sẽ rất cô đơn. Thì ra cũng có lúc cô không quen được với cô đơn. Bước chân chậm trên phố, cô nhận ra mình từ bỏ thói quen thơ thẩn đã thật lâu. Dù sao cũng cần nuôi sống bản thân và chuẩn bị một vài thứ cho những ước mơ điên rồ của mình hơn là nuông chiều tâm hồn nhõng nhẽo. Nhưng hôm nay không nên bỏ rơi chính mình cùng nỗi buồn. Hãy tiễn nó theo những tờ giấy bạc, cô giễu cợt.
Giai điệu đâu đó vang lên quen thuộc, cuộc gọi từ số lạ.Là anh, hình ảnh choán tâm trí cô cả ngày và kết thúc bằng nỗi buồn như nước.Cô nghĩ mình phải nói nhiều hơn từ vâng nhưng cô chỉ nhìn lên cao,- Dương tìm anh à?Vâng, em định dẹp bỏ những tự ti, kéo gần và bắt đầu điều gì đó tốt đẹp. Nhưng bạn gái anh ra mở cửa và nói với em là không được. Cô nghe tiếng thì thầm đâu đó trong đầu nhưng những lời trôi qua miệng lại không phải. Tiếng anh thở dài:- Chỉ vậy thôi à?Không phải, nhưng…- Vâng.- Anh biết rồi, để anh bảo lại Cốm.- Vâng, cảm ơn anh – cô lí nhí, di mũi giày trên đất và chờ anh nói tạm biệt.Tiếng thở nhẹ vang lên, anh chưa có ý định cúp máy. Tâm trạng cô đang rất không tốt, không muốn và không thể đoán biết điều gì khi anh vừa cho cô thấy mọi thứ chỉ là cô thêu dệt. Thực tế luôn chính xác hơn cảm giác và không cần tự huyễn hoặc, cô nhắc nhở chính mình rồi nói chào anh và ngắt máy, cắm earphone và bước đi.
Anh nhìn chiếc điện thoại báo ngắt kết nối. Hình như cô không nhớ là hôm trước cô và Cốm đã thống nhất là hôm nay nghỉ học. Cô tìm anh chỉ vì điều đó ư? Vì sao anh cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Thấy Hà bước ra từ nhà tắm sau khi thay đồ, anh thấy nhức đầu. Hà là em gái của bạn thân anh, thích anh. Nhưng anh không thích cô ấy. Anh thích cô gái mặc chemise rộng, có đôi mắt màu mật, có giọng cười trong đánh thức niềm vui của người khác.
Một lần thôi - 2
Cô yên ổn trong ngực anh, nghe anh, cảm giác không thật. Nhưng nếu hơi ấm này là không thật thì điều gì sẽ là thật (Ảnh minh họa)
Một tuần rồi anh không gặp cô. Cô và Cốm thay đổi giờ học, khi anh về đến nhà chỉ còn Cốm đang cắm cúi với đống bài quá đồ sộ so với tuổi của nó. Vì sao phải đổi giờ học? Anh hỏi Cốm nhưng nó lắc đầu, chị bảo chị bận.Cô đang tránh anh, anh nghĩ vậy khi nhìn sang bên kia. Phòng cô vẫn 8h sáng đèn, nghĩa là cô chỉ đổi giờ dạy và giờ làm ở tiệm sách. Hơn một lần anh muốn nhấc máy gọi cô, nghe tiếng cô. Hay bước sang gõ cửa nhà cô, nhìn vào đôi mắt sáng ấy. Anh sẽ nói gì? Mối quan hệ của này dường như chỉ là công việc đơn thuần. Nếu không có Cốm, nó sẽ không là gì cả. Phát hiện làm anh sợ hãi.Delete những hành động buồn chánAnh với chiếc áo khoác, liếc nhìn đồng hồ chỉ 20h. Mất 20 phút để sang đón Cốm, dùng đĩa game mới ra để cưỡng chế nó ra khỏi nhà mặc nó thắc mắc và phản đối.- Sao lại về nhà cậu? – thằng bé kêu lên khi xe dừng dưới nhà cô.Anh nhìn thằng bé, vẻ trịnh trọng:- Chúng ta sẽ rủ chị đi ăn kem. Cháu sẽ có ba đĩa game mới nhất nếu chị đồng ý. Nếu chị từ chối, cháu biết rồi đấy.- Cậu thích chị? – Thằng bé há hốc mồm nhìn anh.Anh quay mặt ra phía đường đợi cô, lờ đi thằng nhóc đang cười trêu chọc. Đến khi không chịu được, quay lại định cú vào đầu nó thì thằng bé đã chạy lên phía trước:- Chị!Cô đang dắt Su, vẻ ngạc nhiên nhìn hai cậu cháu. Trong chiếc áo len mỏng, cô có vẻ gầy hơn, khuôn mặt dưới đèn lấm tấm mồ hôi, hơi tái vì lạnh. Đến khi ý thức được ánh mắt cô nhìn mình thắc mắc, anh mới biết mình nhìn cô quá lâu. Anh vuốt mũi cười:- À, hai cậu cháu đang tính xem đi đâu chơi.Cốm cầm tay áo cô kéo kéo, vẻ mặt làm nũng. Mỗi khi thằng bé làm bộ mặt này, ít ai có thể nói không. Anh đứng yên bên cạnh, nghe nó mè nheo với cô, nghe cô tìm mọi lý do để từ chối rồi quay sang anh với vẻ mặt cầu cứu. Cô không biết là anh mong cô gật đầu đến thế nào rồi.- Em cùng đi với hai cậu cháu đi.Cô nhìn anh nhíu mày rồi thở dài giơ tay đầu hàng thằng nhóc:- Đợi chị cho Su lên nhà đã, nó sợ người lạ.Thằng bé quay lại làm dấu chiến thằng với anh rồi quay đi theo cô như sợ cô đổi ý. Quán kem vẫn đông như hiện tại không phải là tháng Mười một rét ngọt vậy.- Vì sao phải đổi giờ dạy? – anh hỏi cô khi Cốm còn đang chăm chú với cái menu. Cô ngước lên nhìn anh ngạc nhiên như không ngờ là anh sẽ hỏi, rồi cúi đầu, anh không thấy được ánh mắt cô.- Em nghĩ như vậy tốt hơn.- Tốt cho ai cơ?- Cho em, có lẽ vậy.
Anh còn muốn nói nhưng Cốm đã quay lại ồn ào. Cốm thông minh, nhưng nó cũng chỉ là đứa trẻ, anh thở dài nghĩ. Tối hôm đó anh không có cơ hội nói chuyện riêng với cô lần nữa, cô có vẻ lảng tránh.
Từ hôm đó, anh lạ hơn. Cô không biết anh muốn gì khi những quan tâm nhiều hơn đến mức không bình thường. Điều gì đó trong cô run rẩy nhưng anh đã có bạn gái, cô sợ sẽ chỉ là tự mình đa tình lần nữa khi mà tình cảm trong cô cứ lớn dần, lớn dần.
Cốm kì kèo cô đi chơi Giáng sinh cùng nó. Mùa lễ hội không phải là điều mà những người cô đơn hứng thú, cô nghĩ và muốn từ chối. Nhưng thằng bé ra vẻ tội nghiệp rằng hôm đó bố mẹ nó không ở thành phố. Cô biết nó chỉ mè nheo cô vậy nhưng vẫn không thể nói không. Ừ, thì cùng hai người một lần nữa, nào phải chưa từng.
Chỉ không nghĩ đợi cô dưới nhà chỉ có anh. Cốm vào trong kia chơi cùng bố mẹ nó, anh nói đơn giản. Nghĩa là chỉ có anh và cô đi chơi đêm Giáng sinh? Điều này có vẻ không ổn. Khi cô còn đang lưỡng lự, anh đã cầm tay cô kéo đi, vẻ tự nhiên vô cùng.
Cô giật mình, cố giật bàn tay lạnh cóng của mình ra khỏi tay anh ấm áp:- Nhật, em nghĩ như vậy không được.- Vì sao không được? – anh quay lại nhìn cô như chờ cô hỏi câu này rất lâu, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô cố chấp.- Tự nhiên anh và em.. anh và em lại đi chung đêm Giáng sinh, lại không có Cốm.. – cô cúi đầu ấp úng.- Vậy thì làm bạn gái anh đi, nếu chúng ta là người yêu thì có thể chứ? – giọng anh dịu dàng.Cô hoảng hốt ngẩng mặt, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú. Anh sẽ không đang nói đùa chứ.- Nhưng … anh đã có bạn gái.- Đó là lý do lâu nay tránh anh à? Hà nói với em, cô ấy là bạn gái anh? – giọng anh có chút bất đắc dĩ, chút kiên nhẫn cùng chiều chuộng. Cô nghe trái tim mình mềm nhũn, mũi cay, chẳng vì điều gì.- Cô ấy mang áo của anh, ở trong nhà anh.. em nghĩ..Bỗng cô rơi vào một vòng tay ấm, tiếng anh thì thầm bên tai:- Anh thích người khác cơ, không phải Hà. Cô gái có dáng vẻ vội vã. Cô ấy cười trong vắt, nhen lên niềm vui trong người khác. Cô ấy thông minh và can đảm. Chỉ không hiểu điều gì khiến cô ấy nhút nhát trong chuyện tình cảm đến vậy. Vì sao không hỏi anh lại tự mình đoán..
Cô yên ổn trong ngực anh, nghe anh, cảm giác không thật. Nhưng nếu hơi ấm này là không thật thì điều gì sẽ là thật. Cô dụi đầu vào ngực anh, bàn tay đưa lên nắm nhẹ áo anh. Hạnh phúc là chỉ cần thẳng thắn và tin tưởng, một lần thôi.
Read more…

Một lần thôi

10:48 |

Cô dụi đầu vào ngực anh, bàn tay đưa lên nắm nhẹ áo anh. Hạnh phúc là chỉ cần thẳng thắn và tin tưởng, một lần thôi.

Hai khu chung cư nằm quay lưng, cách một khoảng đất trống, đủ gần, đủ xa. Mỗi lần trở về, cô có cảm giác có ánh mắt kiêu ngạo từ tòa nhà cao ngất kia, hếch mặt nhìn sang khu nhà ọp ẹp cô đang ở. Căn phòng cô thuê khá tốt, rộng rãi và rẻ. Vì cô mới nuôi Su nên bị “trục xuất” khỏi chỗ cũ, may mắn tìm được nơi này.
- Thì ra ông vẫn còn để ý tới con – cô nháy mắt với ông Trời thì thầm.Cuộc sống của cô quay quanh trường, tiệm sách cũ và nhà. Buổi tối cô thường về nhà sớm nếu không Su sẽ bị đói và buồn. Lúc buồn, nó trở nên rất đáng ngại. Su bị ám ảnh bởi chuyện bị bỏ rơi. Nó không chịu nằm yên nếu quá lâu không thấy chủ. Cô sẽ bảo vệ nó, không còn quay lưng, không có bỏ rơi.
Hôm nay Cốm có gia sư đến dạy kèm. Anh không nghĩ là cô, người hàng xóm anh chưa từng nói chuyện. Lần đầu hôm cô chuyển tới khu nhà đối diện. Bên cạnh chiếc xe chuyển đồ lỉnh kỉnh, cô vỗ đầu chú chó ngồi cạnh rồi nheo mắt thì thầm với ai đó trên cao kia. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt hơi nheo, gương mặt như làm nũng như giận hờn, bừng sáng vẻ xinh đẹp khó rời mắt.
Chiếc caro đỏ anh còn nhớ lần nữa hiện diện ở căn hộ đối diện qua ban công. Cô giữa đống đồ đạc, la hét gì đó và cười vang khi anh đứng ở bên này nhìn sang. Anh quay vào nhà mà không nhận ra mình đang mỉm cười.Một vài lần anh thấy cô trên đường, dáng vẻ vội vã trong chiếc chemise rộng. Lúc nào đó cô không vội, anh sẽ bắt chuyện làm quen, anh nghĩ.Anh chỉ không ngờ sẽ thấy cô ở trước cửa nhà mình, dáng mảnh khảnh trong chiếc chemise quen thuộc, anh ngỡ ngàng rồi vui mừng vô cớ mà không nhận ra cô cũng có sự ngạc nhiên tương tự.
Tuyệt. Chỗ cô dạy kèm lại là nhà anh, và học trò của cô chắc là con trai anh. Cô thấy nực cười. Anh là một bí mật, một niềm vui nhỏ và động lực có phần vô cớ, cô đã nghĩ vậy khi nhìn sang căn hộ đối diện qua ban công của anh. Nhìn đèn nhà anh sáng tới muộn, mơ ước về một ngày sở hữu căn hộ ở sát cạnh nhà anh, mở cửa có thể chung đường xuống lầu cùng anh, trên đường về có thể ngẫu nhiên chào anh và đôi lúc có thể thấy nhau qua hai ban công sát cạnh, trò chuyện một vài câu. Nhưng anh ra mở cửa như cười nhạo vào những mộng tưởng ngớ ngẩn của cô.
Một lần thôi - 1
Đôi khi cô chia sẻ về cuộc sống với nhiều băn khoăn và chọn lựa. Anh thấy trong ánh mắt của cô chút cô đơn nhưng can đảm và mạnh mẽ. (Ảnh minh họa)
Bỏ qua sự thất vọng vô cớ của bản thân, cô giới thiệu bản thân đơn giản. Suy cho cùng thì cảm tình cũng không cho cô và Su no bụng. Căn hộ quá gọn gàng, không có vẻ có bàn tay phụ nữ, cô nghĩ khi quan sát một vòng. Cậu nhỏ chạy ra từ trong phòng ngủ.
- Cô giáo tới hả cậu? – khi phát hiện cô đã ở trước mặt, nó gãi đầu rồi vòng tay ấp úng – em chào cô ạ.Cậu? Vậy là anh chưa làm bố? Cô thấy được tim mình nhẹ nhõm.
Mọi chuyện tương đối trôi chảy để hòa hợp với Cốm, cậu nhỏ hoạt bát và đôi chút tinh quái. Ra về, cô nghĩ về chuyện sau này có thể gặp anh đều đặn, còn có thể nói chuyện cùng anh liền cảm thấy tâm tình tốt đẹp.Gần cô đến nghe thấy mùi dầu gội ngọt thoảng trên mái tóc đen mềm, đôi mắt sáng, cánh tay chìa ra ngoài chiếc áo chemise gầy gò, cảm giác thỏa mãn hơn nhiều khi chỉ thấy bóng cô thấp thoáng.
Anh đi làm về sớm, sắp xếp một chút thì mở cửa đón cô. Anh phát hiện, cảm giác đợi ai đó cũng rất tốt. Cô và Cốm học chung có vẻ rất vui khi cậu nhóc tinh quái thường thắc mắc những vấn đề đầy tính thử thách không hợp tuổi còn cô không chút nhường nó khi lý giải vấn đề gọn ghẽ và đôi khi xoáy lại đủ để cậu bé vò đầu. May mà mình không là học trò của cô, chẳng ai muốn bị một cô gái thử thách IQ như vậy, anh nghĩ. Hai chị em học ở phòng khách, qua khe cửa có thể thấy Cốm nhăn nhó than thở khi cô cười gõ nhẹ lên đầu nó. Đôi khi anh đi ra, rót nước hay đem chút đồ ăn vặt ra cho hai chị em. Cốm ầm ĩ là cậu thiên vị. Anh còn chưa kịp nói, cô đã búng trán thằng bé:- Còn không lo làm bài của em đi.Đôi khi anh và cô nói chuyện vu vơ về một vài thứ. Cô là sinh viên năm cuối, sống một mình cùng chú chó tên Su.Cô có vẻ thích giá sách của anh. Anh nhận ra cô cũng đã đọc hầu hết chúng:- Em làm thêm ở tiệm sách cũ, đọc chúng nhưng không sở hữu được chúng – cô cười nhẹ, ánh mắt tiếc nuối nhìn lên giá sách.
Đôi khi cô chia sẻ về cuộc sống với nhiều băn khoăn và chọn lựa. Anh thấy trong ánh mắt của cô chút cô đơn nhưng can đảm và mạnh mẽ.Lúc nghỉ giải lao, cô xin phép anh ra ban công. Anh thấy cô nhìn về phía bên kia, là nhà cô, thờ dài nhè nhẹ.
Những niềm vui nho nhỏ cứ thế như cơn mưa phùn thấm nhẹ trái tim hoang mang của anh, làm nảy nở những mầm chồi của yêu thương, của ước mong được gắn bó và không đơn độc.
Sáng muộn xuống sân, cô nhận ra đông đã bắt kịp phố khi cây bàng đã nhuộm tầng lá đỏ. Vậy là đã nửa năm cô mơ mộng về một ngôi nhà của riêng mình và Su, có anh làm hàng xóm, những điều tưởng không thực. Điều gì đó đưa cô gần anh. Nếu có điều gì đang manh nha, cô có thể làm cho nó thật hơn?
Hôm nay là ngày nghỉ của anh và cả Cốm. Cô sẽ rủ hai cậu cháu đi đâu đó bù lại những lần cô từ chối hai người vì không muốn Su ở nhà một mình. Về sớm, chơi cùng Su một lát rồi mới sang nhà anh. Vẻ mặt của ông chủ là điều cô e ngại nhưng có những điều hấp dẫn hơn.
Bấm chuông, tự nhiên cô thấy mình đường đột. Nếu anh bận, nếu anh không muốn, nếu có lý do nào đó… Cô nghĩ lần sau sẽ xin số điện thoại của anh. Không kịp cho cô hối hận khi cửa mở. Một cô gái, trong chiếc áo pull xám của anh. Cô ấy nhướn mày nhìn cô và chờ cô mở lời. Cô cố lờ đi tiếng vỡ nhẹ ở đâu đó.- Xin lỗi, tôi tìm anh Nhật.Cô gái mất vẻ đề phòng khi biết cô dạy kèm cho Cốm. Anh không ở nhà và cô ấy mời cô vào nhà đợi, vẻ tự nhiên vô cùng.
Mình nên đi về, cô nghĩ nhưng bước chân không nghe lời. Cô ấy đến chỗ bếp, mang theo ly nước và chiếc bánh ngọt trở, bước chân nhẹ như đây là nơi cô ấy thuộc về. Trên bàn có chiếc bánh ăn dở, chiếc tivi im ắng thường ngày đang chiếu bộ film cô không biết tên. Bỗng nhiên cô có cảm giác mình bị lạc.- Bạn ngồi đi. Chắc Nhật sắp về thôi. Mình là Hà, bạn của Nhật…Giọng nói cô gái như đánh thức cô. Bạn như thế nào thì có thể mặc áo anh, tự nhiên đến vậy trong nhà anh? Còn cô, cô là ai, cô đang làm gì ở đây?- À vâng, hôm nay tôi có việc, định cho Cốm nghỉ… Nhờ Hà nhắn giùm tôi nhé, tôi có việc…Cô nói nhanh rồi quay ra cửa, bước chân như chạy trốn. Đến dưới sân, cô thấy anh đi vào phía đối diện, vội vàng. Thở nhẹ, cô cười hơi gượng và bước nhanh. Cô không muốn anh thấy mình. Nếu cô không tự cho mình là đúng và gieo vào trái tim mềm yếu những hạt mầm tình cảm. Chỉ là tình cảm như mầm dây leo hoang dại, đâm rễ, bám chặt và tốt tươi từ lúc nào, muốn giãy khỏi nó cũng không cách nào.
Cô không muốn về nhà lúc này, sẽ rất cô đơn. Thì ra cũng có lúc cô không quen được với cô đơn. Bước chân chậm trên phố, cô nhận ra mình từ bỏ thói quen thơ thẩn đã thật lâu. Dù sao cũng cần nuôi sống bản thân và chuẩn bị một vài thứ cho những ước mơ điên rồ của mình hơn là nuông chiều tâm hồn nhõng nhẽo. Nhưng hôm nay không nên bỏ rơi chính mình cùng nỗi buồn. Hãy tiễn nó theo những tờ giấy bạc, cô giễu cợt.
Giai điệu đâu đó vang lên quen thuộc, cuộc gọi từ số lạ.Là anh, hình ảnh choán tâm trí cô cả ngày và kết thúc bằng nỗi buồn như nước.Cô nghĩ mình phải nói nhiều hơn từ vâng nhưng cô chỉ nhìn lên cao,- Dương tìm anh à?Vâng, em định dẹp bỏ những tự ti, kéo gần và bắt đầu điều gì đó tốt đẹp. Nhưng bạn gái anh ra mở cửa và nói với em là không được. Cô nghe tiếng thì thầm đâu đó trong đầu nhưng những lời trôi qua miệng lại không phải. Tiếng anh thở dài:- Chỉ vậy thôi à?Không phải, nhưng…- Vâng.- Anh biết rồi, để anh bảo lại Cốm.- Vâng, cảm ơn anh – cô lí nhí, di mũi giày trên đất và chờ anh nói tạm biệt.Tiếng thở nhẹ vang lên, anh chưa có ý định cúp máy. Tâm trạng cô đang rất không tốt, không muốn và không thể đoán biết điều gì khi anh vừa cho cô thấy mọi thứ chỉ là cô thêu dệt. Thực tế luôn chính xác hơn cảm giác và không cần tự huyễn hoặc, cô nhắc nhở chính mình rồi nói chào anh và ngắt máy, cắm earphone và bước đi.
Anh nhìn chiếc điện thoại báo ngắt kết nối. Hình như cô không nhớ là hôm trước cô và Cốm đã thống nhất là hôm nay nghỉ học. Cô tìm anh chỉ vì điều đó ư? Vì sao anh cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Thấy Hà bước ra từ nhà tắm sau khi thay đồ, anh thấy nhức đầu. Hà là em gái của bạn thân anh, thích anh. Nhưng anh không thích cô ấy. Anh thích cô gái mặc chemise rộng, có đôi mắt màu mật, có giọng cười trong đánh thức niềm vui của người khác.
Một lần thôi - 2
Cô yên ổn trong ngực anh, nghe anh, cảm giác không thật. Nhưng nếu hơi ấm này là không thật thì điều gì sẽ là thật (Ảnh minh họa)
Một tuần rồi anh không gặp cô. Cô và Cốm thay đổi giờ học, khi anh về đến nhà chỉ còn Cốm đang cắm cúi với đống bài quá đồ sộ so với tuổi của nó. Vì sao phải đổi giờ học? Anh hỏi Cốm nhưng nó lắc đầu, chị bảo chị bận.Cô đang tránh anh, anh nghĩ vậy khi nhìn sang bên kia. Phòng cô vẫn 8h sáng đèn, nghĩa là cô chỉ đổi giờ dạy và giờ làm ở tiệm sách. Hơn một lần anh muốn nhấc máy gọi cô, nghe tiếng cô. Hay bước sang gõ cửa nhà cô, nhìn vào đôi mắt sáng ấy. Anh sẽ nói gì? Mối quan hệ của này dường như chỉ là công việc đơn thuần. Nếu không có Cốm, nó sẽ không là gì cả. Phát hiện làm anh sợ hãi.Delete những hành động buồn chánAnh với chiếc áo khoác, liếc nhìn đồng hồ chỉ 20h. Mất 20 phút để sang đón Cốm, dùng đĩa game mới ra để cưỡng chế nó ra khỏi nhà mặc nó thắc mắc và phản đối.- Sao lại về nhà cậu? – thằng bé kêu lên khi xe dừng dưới nhà cô.Anh nhìn thằng bé, vẻ trịnh trọng:- Chúng ta sẽ rủ chị đi ăn kem. Cháu sẽ có ba đĩa game mới nhất nếu chị đồng ý. Nếu chị từ chối, cháu biết rồi đấy.- Cậu thích chị? – Thằng bé há hốc mồm nhìn anh.Anh quay mặt ra phía đường đợi cô, lờ đi thằng nhóc đang cười trêu chọc. Đến khi không chịu được, quay lại định cú vào đầu nó thì thằng bé đã chạy lên phía trước:- Chị!Cô đang dắt Su, vẻ ngạc nhiên nhìn hai cậu cháu. Trong chiếc áo len mỏng, cô có vẻ gầy hơn, khuôn mặt dưới đèn lấm tấm mồ hôi, hơi tái vì lạnh. Đến khi ý thức được ánh mắt cô nhìn mình thắc mắc, anh mới biết mình nhìn cô quá lâu. Anh vuốt mũi cười:- À, hai cậu cháu đang tính xem đi đâu chơi.Cốm cầm tay áo cô kéo kéo, vẻ mặt làm nũng. Mỗi khi thằng bé làm bộ mặt này, ít ai có thể nói không. Anh đứng yên bên cạnh, nghe nó mè nheo với cô, nghe cô tìm mọi lý do để từ chối rồi quay sang anh với vẻ mặt cầu cứu. Cô không biết là anh mong cô gật đầu đến thế nào rồi.- Em cùng đi với hai cậu cháu đi.Cô nhìn anh nhíu mày rồi thở dài giơ tay đầu hàng thằng nhóc:- Đợi chị cho Su lên nhà đã, nó sợ người lạ.Thằng bé quay lại làm dấu chiến thằng với anh rồi quay đi theo cô như sợ cô đổi ý. Quán kem vẫn đông như hiện tại không phải là tháng Mười một rét ngọt vậy.- Vì sao phải đổi giờ dạy? – anh hỏi cô khi Cốm còn đang chăm chú với cái menu. Cô ngước lên nhìn anh ngạc nhiên như không ngờ là anh sẽ hỏi, rồi cúi đầu, anh không thấy được ánh mắt cô.- Em nghĩ như vậy tốt hơn.- Tốt cho ai cơ?- Cho em, có lẽ vậy.
Anh còn muốn nói nhưng Cốm đã quay lại ồn ào. Cốm thông minh, nhưng nó cũng chỉ là đứa trẻ, anh thở dài nghĩ. Tối hôm đó anh không có cơ hội nói chuyện riêng với cô lần nữa, cô có vẻ lảng tránh.
Từ hôm đó, anh lạ hơn. Cô không biết anh muốn gì khi những quan tâm nhiều hơn đến mức không bình thường. Điều gì đó trong cô run rẩy nhưng anh đã có bạn gái, cô sợ sẽ chỉ là tự mình đa tình lần nữa khi mà tình cảm trong cô cứ lớn dần, lớn dần.
Cốm kì kèo cô đi chơi Giáng sinh cùng nó. Mùa lễ hội không phải là điều mà những người cô đơn hứng thú, cô nghĩ và muốn từ chối. Nhưng thằng bé ra vẻ tội nghiệp rằng hôm đó bố mẹ nó không ở thành phố. Cô biết nó chỉ mè nheo cô vậy nhưng vẫn không thể nói không. Ừ, thì cùng hai người một lần nữa, nào phải chưa từng.
Chỉ không nghĩ đợi cô dưới nhà chỉ có anh. Cốm vào trong kia chơi cùng bố mẹ nó, anh nói đơn giản. Nghĩa là chỉ có anh và cô đi chơi đêm Giáng sinh? Điều này có vẻ không ổn. Khi cô còn đang lưỡng lự, anh đã cầm tay cô kéo đi, vẻ tự nhiên vô cùng.
Cô giật mình, cố giật bàn tay lạnh cóng của mình ra khỏi tay anh ấm áp:- Nhật, em nghĩ như vậy không được.- Vì sao không được? – anh quay lại nhìn cô như chờ cô hỏi câu này rất lâu, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô cố chấp.- Tự nhiên anh và em.. anh và em lại đi chung đêm Giáng sinh, lại không có Cốm.. – cô cúi đầu ấp úng.- Vậy thì làm bạn gái anh đi, nếu chúng ta là người yêu thì có thể chứ? – giọng anh dịu dàng.Cô hoảng hốt ngẩng mặt, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú. Anh sẽ không đang nói đùa chứ.- Nhưng … anh đã có bạn gái.- Đó là lý do lâu nay tránh anh à? Hà nói với em, cô ấy là bạn gái anh? – giọng anh có chút bất đắc dĩ, chút kiên nhẫn cùng chiều chuộng. Cô nghe trái tim mình mềm nhũn, mũi cay, chẳng vì điều gì.- Cô ấy mang áo của anh, ở trong nhà anh.. em nghĩ..Bỗng cô rơi vào một vòng tay ấm, tiếng anh thì thầm bên tai:- Anh thích người khác cơ, không phải Hà. Cô gái có dáng vẻ vội vã. Cô ấy cười trong vắt, nhen lên niềm vui trong người khác. Cô ấy thông minh và can đảm. Chỉ không hiểu điều gì khiến cô ấy nhút nhát trong chuyện tình cảm đến vậy. Vì sao không hỏi anh lại tự mình đoán..
Cô yên ổn trong ngực anh, nghe anh, cảm giác không thật. Nhưng nếu hơi ấm này là không thật thì điều gì sẽ là thật. Cô dụi đầu vào ngực anh, bàn tay đưa lên nắm nhẹ áo anh. Hạnh phúc là chỉ cần thẳng thắn và tin tưởng, một lần thôi.
Read more…

Này ngươi, mình hẹn hò đi

16:37 |

Tình yêu không cần một lí do để bắt đầu, chỉ đơn giản là vì…yêu.

- “Này ngươi, ta với ngươi thử hẹn hò với nhau đi!”
Kết thúc câu đề nghị hâm hâm của Mi là ánh nhìn đầy vẻ bất ngờ của Đăng, tên bạn thân nhất của nó.
- “Ơ cái con kia, hâm mọi lúc mọi nơi hả? Tự nhiên có ý tưởng hâm dữ vậy, bộ lại bị trai đá chổng mông nữa à?”
Câu nói đùa vô tình của Đăng làm nó chợt khựng lại, rồi ngồi bẹp xuống hành lang trường, mặt méo mó.
- “Ừ, người ta, cái người mà ta yêu nhất ý, đã có tình mới rồi. À mà không, người ta đã có người yêu rồi, bỏ quên ta rồi.”
- “Hả, thằng này khôn bây, cũng may nó yêu đứa khác, chứ mà yêu ngươi, thì chỉ tội cái kiếp…”
Đăng ngừng lại và nụ cười tắt ngấm, đôi mắt long lanh tinh nghịch chuyển dần sang bối rối rồi luống cuống khi thấy con bạn nam tính của mình đang khóc.
- “Ơ này, ngươi..ngươi làm sao thế, ngươi khóc vì mấy lời lúc nãy của ta à? Ta…ta chỉ đùa chút thôi mà, sao ngươi mau nước mắt quá vậy? Ta…ta…”
Nói đến đó, tay chân Đăng cứ cuống cuồng tìm gói khăn giấy trong balo đưa cho nó. Từ ngày vào đại học, mà nói đúng hơn là từ ngày biết và thân với Mi, hắn ta luôn phải dự trữ sẵn khăn giấy trong cặp, mọi lúc mọi nơi phòng khi con bạn của hắn lại sụt sùi mưa bão những lúc thế này. Nghĩ cũng lạ, hai đứa nó, một mạnh mẽ như tomboy, một ngang như cua nhưng cũng hay ủy mị như con gái lại có thể kết thân với nhau. Mà thôi, chuyện đó để bọn nó tự hiểu, nhưng hôm nay lại là một chuyện đáng quan tâm hơn, ngày nó được con bạn thân nhất “tỏ tình”.Cứ đến lúc nó tìm được gói khăn giấy cũng là lúc nó cảm nhận được một bên vai trái của mình ươn ướt. Lúc nào cũng thế, Mi thích sử dụng áo của hắn hơn là dùng khăn giấy.
Này ngươi, mình hẹn hò đi - 1
Mình yêu nhau nhé! (Ảnh minh họa)
- “Ta khóc xong rồi, giờ ngươi trả lời đi, ngươi đồng ý không?”- “Đồng ý gì cơ?”- “Đồng ý hẹn hò với ta, ngay chiều mai”- “Ơ, ngươi nói thật đấy à, thế mà ta cứ tưởng ngươi lại trêu ta như những lần trước. Ta không thích đùa kiểu này đâu, chán lắm.”
Mi kéo vai áo Đăng về phía mình, tựa vào rồi lại thút thít- “Ta muốn thử một lần được hẹn hò, ta chưa bao giờ hẹn hò với ai như người yêu cả, ta nghiêm túc đấy!”
Ánh mắt nghiêm nghị tỏ vẻ thành khẩn khiến hắn không khỏi lúng túng, vì chưa bao giờ Mi đùa dai như thế.- “Ừ thì hẹn hò, nhưng chỉ một ngày thôi đấy, ta không muốn ta bị mọi người hiểu lầm, ta ế mãn phần thì tội cho ta, ok nhé!”
Cứ tưởng cô nàng sẽ lại cười toe rồi lại hét ầm lên như những lần được hắn chìu chuộng, không ngờ Mi lại xịu xuống, ca cẩm:“Ta hiểu mà, chẳng ai yêu ta cả, người ta cũng thế, ngươi cũng thế. Thế nên người ta bảo người ta thích ta làm em gái hơn, và người ta yêu người ta mất rồi”Đăng tròn xoe mắt, gãy gãy đầu tiu nghỉu:“Cái chi mà người ta rồi lại người ta gì mà lằng nhằng, ta chả hiểu. Ngươi đang nói cái tên anh trai ngươi kể ấy à?”“Ừ”Được thể, hắn bắt đầu tỏ ra cụ kị trong tình trường, dù chưa mảnh tình vắt vai“Đấy, ta bảo rồi mà có thèm nghe đâu. Hắn ta chỉ trêu đùa ngươi thôi, người ta đẹp trai, bảnh bao như thế, nhiều cô nhòm ngó, ai đâu mà thèm nhìn đến con bé tầm thường như ngươi. Cứ mãi miết đơn phương, mơ mộng hão huyền rồi vỡ mộng lại về khóc với ta…”“Ừ, ta biết, nhưng ngươi chưa yêu ai thật lòng, ngươi không hiểu được đâu. Ta biết người ta không có gì với ta, nhưng ta lại có, thậm chí là rất nhiều, nhiều đến mức ta chẳng còn đong đếm được nữa. Ta chỉ biết chỉ cần mỗi ngày được trông thấy người ta, được thấy người ta cười, người ta hạnh phúc là ta ấm áp rồi. Dù người ta hạnh phúc vì người khác, không phải ta, ngươi hiểu không? Người ta lại là người đầu tiên mà ta yêu, ngươi không thể hiểu ta đâu.”“Hiểu chứ, thậm chí là hiểu rất rõ, vì ta cũng…”
Câu nói lí nhí trong miệng hắn chưa kịp để người bên cạnh nghe thì Mi đã đứng phắt dậy, đưa tay quệt ngang nước mắt trên má rồi bảo
“Thôi ta về, xem như hôm nay ta chưa nói gì cả”“Ơ này, đợi ta, ta ,mang giày vào cái đã”Đăng lại vội vã mang giày, vác 2 chiếc balo của mình và của cả con bạn thân chạy theo sau, nắng chiều tắt dần sau chiếc thánh giá trên đỉnh nhà thờ đối diện…….“Ơ này con heo, giờ này mà còn ngủ hả? Định không hẹn hò với người yêu thời vụ này sao? Dậy đi, hết giờ ngủ trưa rồi, 18g ta qua đón đi dạo đấy!”
Sau tiếng bíp tắt máy của đầu dâu bên kia, gương mặt say ngủ của Mi lại nở một nụ cười khó tả, như là vui mừng, như là cười khổ.…“Woa, váy xanh nhé, áo len nhé, giày búp bê nhé, son môi nữa nhé, điệu đà quá nhé!!!!!!!!!!!!!”Hôm nay quả thật Mi cứ như một cô nàng tiểu thư nhu mì đúng mực, dịu dàng trong tà váy xanh da trời và chiếc áo len trắng, nữ tính hơn với đôi giày búp bê màu nude và son môi hồng nhạt.
Này ngươi, mình hẹn hò đi - 2
Tình yêu bắt đầu đâu cần có lí do, chỉ đơn giản là vì yêu (Ảnh minh họa)
“Xinh không ngươi, đây là bộ đồ ta kết nhất, ta định cùng anh ấy đi chơi 20-10, nhưng có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ có nữa, chỉ mỗi ta nhớ, người ta thì quên rồi. Em gái thì làm sao bì được với người yêu ngươi nhỉ?”Đăng trở nên cau có“Hôm nay đi với ta, làm người yêu của ta nhé, là người yêu của ta thì không được nhắc đến mấy tên con trai khác”“Ờ, biết rồi, ta quên. Thế giờ đi nhé!”Mi nháy mắt tinh nghịch rồi leo phắt lên sau xe của Đăng, chiếc xe nhẹ nổ máy rồi chuyển động dần về phía đường lớn, rồi hòa vào dòng xe tấp nập của phố xá.…“Ngươi, sao ngươi cứ thích ra bến sông này thế? Ta thấy cảnh buồn lắm, chẳng có gì vui.”“Ta cũng chẳng biết, nơi này khiến ta thấy yên bình lắm, cứ như được ôm vào lòng mẹ vậy, dễ chịu lắm ngươi à.”Đăng khẽ mĩm cười với triết lý lạ đời của Mi, rồi khẽ cởi chiếc áo khoát da choàng lên vai của Mi, cứ mặc cho bao cảm xúc khác nhau đang tiếp nối trong hai mái đầu non trẻ, họ cứ đứng đấy, mắt vẫn hướng về phía xa xa vô định, gió vẫn thổi mạnh như sắp xé toạt cái dáng mảnh mai đang tựa đầu vào vai của chiếc bóng cao lớn bên cạnh.…“Ngươi, cõng ta nhé, ta mõi rồi…”“Ừ, lên đây”Nói rồi Đăng hạ người thấp xuống, xốc cô bạn thân của mình lên lưng, bước từng bước thật chậm dọc con đường ven bến sông, miệng ngâm nga hát vu vơ những câu gì đó.“Ngươi nặng thật đấy, ta sắp gãy cả lưng rồi. Lớn rồi mà cứ thích bắt ta cõng và thích chìu chuộng như con nít ấy.”“Ơ này, sao giờ lại yên lặng thế, ngoan đột xuất à? Này!”Đăng lại mĩm cười, ước gì thời gian chậm lại, và con đường thêm xa,……“Người yêu về cẩn thận nhé, người yêu vào nhà đây, cám ơn người yêu vì buổi tối hôm nay lắm lắm!”Mi cười híp mí, đưa tay trả lại chiếc mũ bảo hiểm cho Đăng rồi bước vào nhà. Không quên vẫy tay tạm biệt.Đăng vẫn đứng đấy, chiếc váy xanh khuất dạng sau cánh cổng xám mà vẫn dõi theo. Ừ thì người yêu về, người yêu cứ mãi cười tươi với nụ cười híp mí như thế nhé!
2g25p sáng,
“I remember years agoSomeone told me I should takeCaution when it comes to love…”Tiếng chuông điện thoại được cài riêng cho Mi lại reo lên ầm ĩ.“Alo, ta không ngủ được, ngươi hát ta nghe nhé, ta muốn nghe ngươi hát, nha nha nha…”Từ lúc thân với nhau, cõ lẽ chỉ mỗi Đăng mói chìu được những phút ngẫu hứng bất chợt như thế này của nó. Bên kia đầu dây, tiếng đàn guitar và tiếng hát ấm áp lại vang lên như mọi lần, nhưng hôm nay không phải là bài hát “Home” mà hắn vẫn hát cho nó nghe, mà là một bài hát mới nó chưa từng nghe hắn hát “I’ll Never Break Your Heart”.
Nó mơ màng theo tiếng guitar và giọng hát của Đăng rồi thiếp đi lúc nào chả biết, bên đây đầu dây vẫn có một người lắng nghe tiếng thở đều đều của đầu dây bên kia, khẽ mĩm cười rồi khẽ thì thầm “Ngủ ngoan em nhé, yêu em!”. Và bên kia đầu dây, có một nụ cười híp mí đang chan hòa nước mắt!
Read more…

Phía Sau Một Cô Gái

16:34 |
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình
Tình trạng: Truyện Full
Phía Sau Một Cô Gái
Phía Sau Một Cô Gái
Tóm tắt truyện:
Từ những bước chân dọc biển ấy, tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm những gì ở phía sau một cô gái, từ các cô gái sống quanh tôi. Đa phần những câu truyện trong Phía sau một cô gái bắt nguồn từ chất liệu cuộc sống thật thà. Vì: Cuộc sống trong nhân dáng và tâm tính của một cô gái hiện đại tuy vất vả nhưng độc đáo. Sự dịu dàng, đằm thắm, yêu ghét khó phân minh và hay suy nghĩ chất đầy trong tâm tính. Đồng thời, cái mạnh mẽ, thông minh và tham vọng cũng chi phối nhiều mặt cuộc sống. Chính những kéo co của trái tim và khối óc trong một cô gái tự thân đã cho nhiều cái hay, lạ làm xuất phát điểm của những câu chuyện.
Phía sau một cô gái, dù ngọt hay đắng, dù ghét hay thương, thì nếu quay đầu lại cũng nên dành cho quá khứ cái chớp mắt biết ơn. Vì bước ra khỏi những ngày ấy, mới có được cô gái của thời hiện tại.
Phía sau một cô gái là những cái kết mở, vì truyện cũng như sống, hiếm khi kết bằng một dấu chấm tròn trĩnh, vẹn toàn. Chia tay đấy, có khi mai gặp lại. Bên nhau đấy, có khi mai rời xa. Cười và khóc, vui và buồn – cái ranh giới ấy rất mong manh…
Mời bạn đón đọc.

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 1

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 2

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 3

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 4

Phía Sau Một Cô Gái: Chương 5

Read more…