TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Lại Thấy Mình Đang Yêu

10:24 |

Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiền như lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹ bẫng..

 Lại Thấy Mình Đang Yêu
1. Ở nhà
“Mình chia tay đi”, “Em xin lỗi nhưng…”, “Cảm ơn anh vì những ngày đã qua, nhưng…”… Trà đã tưởng tượng ra cảnh cô nói những lời như thế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác, chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngách của hiện tại và cả những ngày đã qua, Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế, lý do cho Việt, cho chính Trà.
2. Nơi làm việc
Có lẽ lý do đã xuất hiện. Nhân vật thứ ba đến từ cùng một nơi làm việc. Minh có đủ sức mạnh khiến Trà khẽ gai người mỗi khi anh bắt được ánh mắt của cô. Trà bỗng hoảng hốt nhận ra mình đang bị cuốn về phía cái nhìn đó, một cách vô thức nhưng mạnh mẽ đến không sao cưỡng lại.
Đã lâu lắm cô chưa từng có cái cảm giác phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể chỉ để đứng vững trước một đôi mắt nhìn mình. Nó khác rất xa với những khoảng thời gian bên Việt, không có những cuộc điện thoại hàng ngày, những tin nhắn đều đặn vào giờ ăn trưa, những cuộc hẹn hò được lên lịch trước…
Nó khiến Trà thấy mình như đang yêu. Đó là một cảm giác nhiều sức cám dỗ đến mức Trà không thể, mà cũng chẳng hề tìm cách dừng mình lại như cô vẫn biết là phải thế. Chỉ vài giây đồng hồ thôi, khi ánh mắt của Minh khẽ lướt qua, nhịp tim và hơi thở của Trà sẽ đều trở nên gấp gáp không kiểm soát nổi.
Thường thì sau vài giây ấy, mọi chuyện sẽ chầm chậm trở lại, Trà và Minh sẽ lại trở lại là những đồng nghiệp chỉ hết lặng lẽ khi nói chuyện công việc mà thôi. Nhưng cũng như Trà không thể kiểm soát đựoc nhịp thở của chính mình, Minh cũng không thể ngăn mình tiến về phía Trà.
Vào một sáng hè, Trà đến cơ quan, bật máy tính lên và thấy trên background là một lời mời không đề tên: “Một bữa trưa như những đồng nghiệp?” Như phản xạ, Trà đưa mắt nhanh sang chỗ của Minh. Minh đã đến từ bao giờ, đang chăm chú nhìn Trà, nở nụ cười thân thiện “Không có gì quá đáng chứ?”.
Trà bỗng bật cười. Cái cách Minh nói khiến Trà thấy mình hoá thành trẻ nhỏ. “Không”- Trà đáp- “Như những đồng nghiệp thôi mà”
3. Quán ăn bên đường
Bữa trưa vui vẻ tại một quán nhỏ đối diện công sở. Câu chuyện bị cắt ngang khi Việt sms, tin nhắn quen thuộc lúc 12h trưa: “Em ăn trưa chưa? Ngon miệng không? Nhớ ăn nhiều vào nhé!”. Trà đã có cả một thư mục tin nhắn mẫu để trả lời Việt “Như mọi khi thôi mà. Em nhớ rùi, anh cũng vậy nhé!”. Chỉ cần hai giây trước khi Trà gập máy. Minh cười “Tốc độ đấy”. “Quen rồi mà”.
Trà đáp, trong chốc lát bỗng thấy rõ ràng thức ăn đang không trôi theo quy luật trong thực quản. Nhưng cảm giác đó qua rất nhanh. Cô chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào Minh, mỉm cười:
- Có lẽ em hơi thiếu thành thật khi nhắn tin. Không phải bữa trưa “như mọi khi” mà là bữa trưa vui nhất trong nhiều tháng nay.
- Thật sao? Tôi có đóng góp được gì cho niềm vui này không? Minh đáp, cũng với một nụ cười.
- Cũng có chút ít ạ. Một lời mời, chi phí cho phần của anh và những câu chuyện thú vị.
- Vậy thì không phải chút ít mà là 1/2. Phần còn lại là của Trà: nhận lời, đĩa của Trà và cũng những câu chuyện thú vị- Minh cười lớn- Trà không thể cho tôi phần hơn sao? Trả tiền cho phần đồ ăn của Trà chẳng hạn?
- Nếu anh muốn vậy. Trà lại bật cười rồi tiếp tục với món vừa gọi. Rõ ràng là ở anh chàng này có một điều gì đó mà cô vẫn tìm kiếm. Và rõ ràng là với cô, ngay từ đầu anh ta đã hơn rất nhiều một nửa bữa trưa ngon.
4. Những ngày hè đầy nắng
Những ngày tiếp đó đối với Trà là những ngày hoàn toàn mới. Trà hào hứng với chúng đến nỗi tất cả những ý nghĩ rằng hình như mình có lỗi chỉ cần chớm xuất hiện sẽ được bào chữa bởi đủ mọi lý do. Trà dần quên trả lời những tin nhắn của Việt và trở nên bận rộn một cách bất thường mỗi khi Việt hẹn gặp.
Những lời chia tay ám ảnh Trà ngày càng trở nên rõ nét. Trà cần một lý do. Và cô đã có một lý do. Là Minh, là một cái gì đó khác với Việt, khác với bầu không khí yên bình đến đơn điệu luôn bao phủ mỗi khi Trà và Việt bên nhau. Trà chợt nhớ lâu lắm rồi với Việt cô không hề cười lớn tiếng, không dùng tiếng lóng, chẳng bao giờ đi chơi đến tận đêm khuya…
Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiền như lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹ bẫng…Những lý do cứ thế thành hình và vững chắc. Và chúng sẽ được nói ra, Trà đã quyết định như thế, ngay sau chuyến đi này.
5. Chuyến đi
Đó là một chuyến công tác hai người, gồm Trà và Minh, tại một thành phố biển tuyệt đẹp. Trà nói với Việt là đi một mình. Việt chỉ cần nhìn thẳng vào mắt là biết Trà nói thật hay nói dối, cũng như không phải Việt vô tâm đến mức chẳng hề nhận thấy chuyện gì đang diễn ra với Trà, nhưng anh tin và yêu cô đến mức cho rằng chất vấn lại là một cái gì đó rất gần với sự xúc phạm.
Và như thế, như mọi lần Trà đi xa, tối hôm trước Việt đến giúp cô sắp xếp hành lý. Trà không quan tâm lắm. Cô gần như để mặc Việt với chiếc vali có bánh xe. Chẳng bao giờ Trà nghĩ mình cần nhiều hành lý đến vậy cho một chuyến đi ngắn ngày. Sau những ngày rất ngắn ấy, cô sẽ trở lại. Sẽ mới hoàn toàn.
6. Sàn khiêu vũ
Công việc bận rộn ban ngày được bù đắp bằng những cuộc vui thâu đêm. Trước khi gặp Minh, Trà đã không hề biết là mình có thể khiêu vũ không biết mệt đến tận sáng. Khoá học khiêu vũ bị bỏ quên suốt 2 năm giờ đột nhiên hữu dụng đến bất ngờ.
- Đẹp lắm!- Minh không bao giờ tiếc lời khen tặng.
- Cảm ơn- Trà đáp trong khi xoay tròn trong tay Minh- Anh cũng rất tuyệt.
- Có còn được như vậy không nếu tôi ngỏ lời ngay bây giờ?
Trà khựng lại ngay. Mặc kệ những cặp nhảy khác vẫn đang lướt qua mình trong tiếng nhac du dương chưa hề tắt, Trà bỏ dở vòng xoay, đứng như trời trồng.
- Xin lỗi, anh không có ý làm hỏng vòng xoay này của Trà- Minh tự đỡ lời.
- Nó đã hỏng rồi. Nhưng em chưa có lý do gì để trách anh. Trà cố lấy lại vẻ bình bĩnh vốn có.
- Vậy thì có lẽ sắp có rồi. Bởi vì tôi yêu Trà.
Trà choáng váng. Chuẩn bị trong tưởng tượng và đối mặt với thực tế cách xa nhau hơn Trà nghĩ rất nhiều. Trà đã chờ đợi điều này, đã nghĩ rằng chỉ cần Minh ngỏ lời, cô sẽ lao ngay vào vòng tay ấy mà không cần băn khoăn. Nhưng ngay khi điều đó xảy ra, ngay lúc này… Chỉ cần một cái gật đầu thôi cô sẽ cách xa khỏi Việt, mãi mãi…
- Em mệt rồi. Trà hít sâu vào rồi lên tiếng. Tránh cái nhìn của Minh, Trà vội vàng rời khỏi sàn khiêu vũ. Minh giữ cô lại. Nhưng Trà vùng ra. Trong vô số những cảm xúc và ý nghĩ đang hỗn độn, chằng chịt trong Trà chỉ có một điều là rõ ràng: cô cần rời khỏi đây ngay lập tức, cô cần được ở đâu đó. Một mình.
7. Phòng tại khách sạn
Ba giờ sáng. Trà tìm thấy mình trong căn phòng khách sạn, một mình và mệt nhoài. Cái gì đang diễn ra thế này? Cách xa Việt mãi mãi, chính Trà luôn mong như thế còn gì? Thế nhưng cái ý nghĩ đó, ngay khi nó sắp trở thành hiện thực, lại khiến Trà sợ hãi đến muốn khóc oà. Không hiểu điều gì đang điều khiển mình, Trà bấm số gọi Việt. Việt tắt máy.
Lục tung điện thoại của mình, Trà thấy như hụt hơi khi không có bất cứ dấu vết nào của Việt. Trước khi đi Trà đã xoá hết chúng, còn những ngày này Trà đã quá bận rộn, quá vui vẻ để để ý rằng Việt đã chẳng hề gọi điện hay nhắn tin cho cô nữa. Thở hắt ra, Trà đứng dựa vào tường và để mặc cho mình cứ từ từ trôi xuống. Trà đã đẩy Việt ra xa đến thế rồi ư?
Bảy giờ sáng. Lại ngày mới. Lại công việc. Trà tỉnh dậy trên sàn nhà, thấy khắp người đau nhức. “Quỷ tha ma bắt”, cô tự rủa thầm trong khi cố ngồi dậy đi rửa mặt mà không được. Có tiếng gõ cửa. “Lát nữa hãy dọn phòng được không?”, Trà gào lên rồi lại nằm vật ra sàn nhà, nhắm nghiền mắt.
- Quý cô làm sao thế?
Trà mở choàng mắt. Là Minh à? Cô bật dậy như lò xo
- Anh đến đây làm gì? Đúng 7.30 tôi sẽ có mặt- Trà không biết là mình đang cáu gắt.
- Khi 7.10 còn nằm đây, mặc đồ khiêu vũ, mắt nhoè nhoẹt mascara và còn chưa thèm đánh răng? Rồi không đợi Trà phản ứng, Minh kéo cô dậy, đẩy vào WC:
- Nhanh lên, 10 thôi nhé. Tôi sẽ lấy sẵn quần áo cho. Trong vali hả?
Trong tiếng xả nước ầm ầm từ nhà tắm, Trà ngập ngừng rồi bỗng nói vọng ra:
- Này, em không yêu anh đâu…
- Trà thẳng thắn đấy! Minh cười lớn, cố giữ cho mình khỏi run lên. Tôi biết, mặc dù không hề mong chờ điều này.
Lại một thoáng lặng lẽ khẽ lướt qua. Nhưng gần như ngay lập tức, Minh lại phá vỡ nó:
- Trà có cái vali ngăn nắp đấy!
- Ừ- Trà lại thấy hụt hơi- Không phải nhờ em đâu…
- Tôi cũng biết- Tiếng Minh tự dưng nhỏ lại- của một người đã để lại một lời nhắn ở đáy vali.
Ở đáy vali? Trà nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Kết thúc công việc trong nhà tắm nhanh nhất có thể, Trà lao đến chỗ chiếc vali. Không nhận ra mình hơi quá khích, Trà giật lấy tờ giấy từ tay Minh. Và ngay khi những nét chữ ấy đập vào mắt Trà, cô không sao ngăn nổi mí mắt mình cứ thế trở nên mọng đầy.
“Anh luôn luôn yêu em cho dù em có muốn thế hay không. Và anh vẫn mong được chuẩn bị hành lý cho mỗi chuyến đi xa của em, cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa”.
Việt chưa bao giờ xa Trà, cho dù Trà đã hơn một lần trong ý nghĩ và cả bằng hành động đẩy Việt ra xa, thậm chí từng muốn rằng xa mãi mãi. Minh nhìn Trà khóc, thấy trái tim mình như cũng khẽ nứt lanh canh. Nhưng lại như mọi khi, Minh lại cố bật cười:
- Thôi nín đi- Minh đứng dậy vỗ vỗ vào vai Trà- Anh ấy nói “cho dù có chuyện gì xảy ra”, nữa là chưa hề có chuyện gì xảy ra…
Ừ đúng là chẳng có chuyện gì xảy ra như Việt đã mơ hồ cảm thấy. Trà đã nghĩ rằng mình chỉ cần một lý do để chia tay Việt, nhưng ngay khi có đủ mọi điều kiện để hiện thực hoá điều đó, cô đã không thể.
Chỉ vì ở đâu đó sâu thẳm trong Trà, còn sâu sắc hơn những cảm giác về sự nhàm chán, về ước muốn muốn thoát ra tìm kiếm sự mới mẻ, là một cảm giác yên bình không gì thay thế nổi khi Trà biết luôn có Việt trong đời.
- Nhanh lên, sắp muộn rồi- Minh cắt ngang mach suy nghĩ của Trà bằng hộp khăn giấy và bộ đồ trang điểm đặt trước mặt cô- Tôi đợi ở dưới xe.
8. Trong xe
- Xin lỗi anh- Trà vừa sập cửa xe vừa nói.
- Vì chuyện gì? Minh cho xe chạy, đáp mà không nhìn Trà.
- Vì chuyện tối qua… chuyện vừa nãy… umm, tôi không biết nói sao…
- Trà nên nói là xin lỗi vì đã đến muộn. Vậy thôi.- Minh vẫn giữ mắt nhìn về phía trước
- Ừ, xin lỗi…
…..
Không thể chịu đựng được sự im lặng quá lâu, Minh lại lên tiếng, cố giữ giọng mình không khác với mọi khi:
- Ít ra thì bây giờ tôi đã không còn mất bình tĩnh khi đối mặt với Trà nữa rồi.
Trà bật cười. Chẳng biết Minh có nói thật không nhưng với Trà thì đúng là thế. Cảm giác như bùng nổ khi bắt gặp Minh đã chẳng kéo dài như Trà tưởng. Cầm chiếc điện thoại trong tay, Trà gửi đi một tin nhắn không giống những tin nhắn mẫu của mình “Em sắp về, chắc chắn sẽ về”.
Ngay khi ấy, một cảm xúc kì lạ dịu dàng lan toả tới tận từng tế bào trong Trà. Cô lại thấy mình đang yêu, không phải từ đầu nhưng theo một cách hoàn toàn khác…
Read more…

Người Thứ Ba Và 365 Nỗi Nhớ Chưa Đặt Tên

10:20 |

Họ không muốn làm người thứ ba. Nhưng rồi tình yêu đúng là thứ không có mắt. Họ vô tình trờ thành người thứ ba.

 
Tinh yêu chỉ chết đi khi giữa nó, có người thứ ba xen vào. Hoặc nếu không có người thứ ba xen vào thì dù thế nào, tình yêu đó cũng vẫn sống. Chỉ trừ phi, người thứ ba xuất hiện không phải để phá vỡ tình yêu ây.
Người thứ ba: Là người đến và len vào giữa hai người đang yêu nhau.
Thường thì người thứ ba bị coi là người phá vỡ hạnh phúc của người khác.
Thường thì người thứ ba vẫn xuât hiện khi hai người có một khoảng trống không làm sao bù đắp nổi.
Khi người thứ ba đủ mạnh sẽ khiến một trong hai người kia trở thành “cựu người yêu”.
Nhưng đôi khi, người thứ ba chỉ là một cơn say nắng.
Hoặc người thứ ba chỉ đến trong thời điểm đó, rồi ra đi.
Hầu như cảm giác của mọi người về người thứ ba vẫn luôn là ác cảm.
Bởi họ đến để phá vỡ những niềm tin về hạnh phúc vững bền.
Vậy có khi nào người thứ ba sẽ trờ thành tác nhân khiến hai người kia sẽ yêu nhau hơn?
Ví dụ: Người thứ ba đến với một trong hai người kia nhưng là để đắp điếm cho khoảng trống trong ai đó?
Ví dụ khi bạn với người yêu của bạn đang trục trặc, và người thứ ba xuất hiện. Anh ta (hoặc cô ta) không tìm cách phá vỡ tình yêu của bạn mà chỉ làm một người sẻ chia?
Tôi biết có những người thứ ba như vậy.
Cô ta đến với anh ấy khi chuyện tình yêu của anh ấy đang có trục trặc.
Không phải để chiếm vị trí nào đó trong trái tim anh kia.
Mà chỉ đơn giản, để sẻ chia.
Đế trái tim đang tổn thương kia một niềm tin nữa.
Như truyện thần thoại, cổ tích vậy.
Đã có một thời, tôi tin vào những cơn say nắng sẽ khiến hai người đang yêu nhau sẽ yêu nhau hơn nữa.
Kiểu như gia vị cuộc đời.
Để thấy có lỗi với nhau và gắng sức yêu nhau nhiều hon nữa.
Người thứ ba.
Bạn sẽ nói gì nếu như bạn biết người yêu của bạn có người thứ ba? Mà người này khiến người yêu bạn yêu bạn nhiều hơn?
Tình yêu vốn dĩ là sự sở hữu và ích kỷ. Chắc chắn, chẳng ai muốn người yêu mình có một ai đó khác. Cho dù sau đó, cô ta (anh ta) sẽ yêu bạn nhiều hơn. Nhưng cuộc đời lại không dễ thế, hầu như ai đó đều có người thứ ba. Có đôi khi, người thứ ba ấy chỉ là thoáng qua trong suy nghĩ. Đòi hỏi về một sự chung thủy đến tận cùng nhau là hoang tưởng.
Người thứ ba. Bạn muốn làm người thứ ba không?
Có lẽ sẽ chẳng ai muốn làm người thứ ba. Nhưng cuộc đời không dễ thế. Đôi khi, ta cũng trở thành người thứ ba một cách vô thức. Tôi cũng biết những người như thế. Họ không muốn làm người thứ ba. Nhưng rồi tình yêu đúng là thứ không có mắt. Họ vô tình trở thành người thứ ba.
Làm người thứ ba khổ hay sướng?
Ai cũng nghĩ là khổ. Quả đúng, là khổ. Vì tình yêu vốn dĩ không chấp nhận số lẻ. Nhưng một khi bạn coi hạnh phúc của bạn là người bạn yêu cảm thấy hạnh phúc thì khi bạn làm người thứ ba, bạn sẽ hạnh phúc.
365 nỗi nhớ.
Nỗi nhớ của người thứ ba thường rất đau.
Vì nỗi nhớ đó không bật thành tiếng gọi được.
Nhất là khi người thứ ba không muốn mình phá vỡ tình yêu của người khác.
Ngày xưa, tôi cũng đã từng như vậy.
Yêu một người đã có chồng.
Ngày ấy, con đường từ nhà chồng cô ây về nhà tôi đã trở thành con đường đau khổ.
Sau này, khi nghe bài hát “Tại sao yêu nhau không đến được với nhau…” tôi lại rùng mình.
Thậm chí, mỗi khi đi lại con đường đó, tôi còn thấy đau nhói. Dù tình cảm với cô ấy đã không còn.
Yêu một người không thuộc về mình.
Nếu ai đó đang yêu một mối tình như vậy, liệu có khi nào cảm thấy chong chơi?
Read more…

Kiếp Sau Vẫn Nguyện Làm Chồng Em

17:03 |
Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.
 Kiếp Sau Vẫn Nguyện Làm Chồng Em
Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.
Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.
Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.
Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh.
Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.
Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân.
Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.
Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều.
Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ.
Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ.
Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.
Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.
Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con.
Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.
Đến lần thứ ba cô tỉnh lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…
Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà.
Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.
Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.
Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo.
Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.
Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.
Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.
Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô, anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.
Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi…
Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.
Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:
“Anh yêu!
Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không?
Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.
Anh yêu! Cảm ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi.
Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.
Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.
Anh yêu! Cảm ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại được nữa.
Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.
Mãi mãi yêu anh!”
Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.
Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?”
Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.
Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?”
Read more…

Nếu Bạn Muốn Có Người Yêu

16:47 |

Để chấm dứt tình trạng độc thân, cực dễ dàng, bạn chỉ cần làm 1 việc trong vòng 3 giây thôi! Để tìm ra chồng tương lai, cũng chỉ cần 3 giây thôi! Vấn đề là bạn có dám làm cái việc 3 giây đó hay không?

 
Vì sao gặp bao nhiêu người, bạn vẫn chưa ưng cùng ai? Vì sao bao nhiêu chàng được giới thiệu, bạn đều né tránh họ bởi chẳng mấy cảm tình? Vì sao cứ Tết đến bạn phải dốc sạch túi vì tiền mừng tuổi lũ nhóc của bạn bè, mà tự hỏi lòng bao giờ mình mới… thu hồi vốn? Vì sao người ta sóng đôi đi ăn đêm còn bạn ôm gối một mình ngồi xem tivi mỗi cuối năm này tới cuối năm khác?
Để chấm dứt tình trạng độc thân, cực dễ dàng, bạn chỉ cần làm 1 việc trong vòng 3 giây thôi! Để tìm ra chồng tương lai, cũng chỉ cần 3 giây thôi! Vấn đề là bạn có dám làm cái việc 3 giây đó hay không?
1. Vì sao bạn vẫn đi về một mình?
Tuổi 16 – 20, những cô gái trẻ thích mùa thu hơn mùa đông, thích mùa xuân hơn mùa hạ, thích mùa gió hơn mùa mưa. Đơn giản là bởi, chúng ta thích những không gian gợi nhớ đến nỗi cô đơn ngọt ngào. Gặm nhấm sự lẻ loi trên mỗi con đường về vắng người hay đông xe cũng có thể dễ khiến ta mơ mộng đến một người nào đó đến bên, với hơi ấm cầm tay.
Sự cô quạnh ngọt ngào đó kết thúc nhanh chóng ở tuổi 20. Vì ta bắt đầu sốt ruột, sao đã 20 mà vẫn chưa ai ngỏ lời, chưa thấy ai đến bên chân thành? Trong đám bạn gái ở trường đại học, có những đứa đã trải qua vài mối tình hoặc đang say đắm với anh người yêu, với mối tình thắm thiết hay sét đánh nào đó nổi tiếng toàn trường, khiến bạn càng sốt ruột. Lác đác đã có bạn bè gióng tiếng rằng, chỉ đợi tốt nghiệp đại học là “anh ấy” sẽ cưới tớ! Trong khi tiến độ hò hẹn của bạn mới chỉ dừng ở đoạn, quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật bạn bè và nhìn nhau mỉm cười, về nhắn tin rồi add nick của nhau trên facebook.
Bạn quên mất là những cô bạn “đắt sô” yêu đương ấy chỉ chiếm 1% trong đám nữ sinh chung quanh. Còn tới 99 cô khác đang trong tình trạng vô tư hoặc nóng ruột trước tình yêu như bạn! Nên có nóng ruột cũng không thể bắt tình yêu chạy đến bạn thật nhanh như món quà được gửi chuyển phát nhanh.
Nhưng, điều ấy chẳng phải lý do làm bạn không có được người yêu vào tuổi 21, 22, thậm chí 25. Vậy lý do thực sự là gì? Hay tình yêu là người đưa thư đãng trí, đã mang chàng trai năm mới của bạn trao nhầm cho cô gái khác?
Tôi không biết bạn là ai. Tôi đoán bạn ở tuổi 25 và chưa yêu hoặc chỉ có vài kinh nghiệm không mấy sâu sắc về tình yêu ngắn ngủi đã kết thúc từ rất lâu rồi. Bạn đang ở chế độ chờ đợi một người con trai mới, một chuyện tình mới, một yêu thương đủ để tin cậy dài lâu. Nên tôi thử mô tả chân dung bạn thế này:
- Bố mẹ bạn nhắc nhở: Lớn rồi đừng để bố mẹ phải nhắc nhở nhiều nữa. Bố mẹ cho ăn học bao nhiêu năm, cũng đàng hoàng tử tế có kém gì ai. Thế thì đừng có yêu thằng nào vớ vẩn, phải chọn đứa tử tế, có công ăn việc làm đàng hoàng, nhớ chưa!
=> Bạn có biết vấn đề nằm ở chỗ, tất cả mọi ông bố bà mẹ của mọi chàng trai cô gái đều nói câu ấy hay không? Họ nói không sai, nhưng tai hại cho bạn ở chỗ, bố mẹ luôn mặc định bạn thật là đàng hoàng tử tế, bạn là chuẩn mực, chỉ có xã hội này đầy rẫy những kẻ không ra gì, phải tránh chúng nó ra.
Công việc đàng hoàng là gì? Là lương 10 triệu và có đóng bảo hiểm y tế, có biên chế trong cơ quan nhà nước? Thế những người lương 20 triệu bảo những kẻ kia thiếu chí tiến thủ thì sao? Thế những người bằng cấp đầy mình lại cho rằng, lượng tiền trong túi chẳng chắc đo đếm được sự tử tế đàng hoàng của người đàn ông thì sao! Mà người lương 50 triệu thì họ sẽ nhìn bạn thế nào?
Rõ ràng, một khi bố mẹ muốn bạn kiếm người hơn bạn nhiều thứ, thì thực tế cái người “hơn bạn nhiều thứ” ấy lại đang hướng tới một cô gái phải có nhiều điều kiện tốt hơn bạn, chứ hoàn toàn không phải bạn!
- Người quen bạn bè thường an ủi bạn: “Chắc em kén quá chứ gì!” Hoặc cũng có người bỡn cợt: “Yêu ai cũng thế, yêu anh, anh cảm ơn!”
=> Khi người ta nói với bạn rằng “Chắc em kén quá chứ gì!”, họ hoàn toàn không hề có ý an ủi bạn. Mà họ đang ngấm ngầm mỉa mai bạn đấy! Bởi thực ra trong mắt họ, bạn chẳng có nhiều ưu điểm như bạn tưởng tượng về bản thân! Ý nghĩ thực của họ là: “Gớm, “vốn liếng” có thế thôi mà kén chọn làm gì. Cứ tưởng mình có giá lắm sao! Kiếm lấy người “vừa tầm” đi thôi chứ, đừng có viển vông!”. Họ nghĩ về bạn khác hẳn bố mẹ bạn nói về bạn.
Nhiều người đều tin rằng, tình yêu là cái duyên, mà phải có duyên mới nên đôi lứa. Duyên là do trời định. Tôi lại nghĩ, chính bạn tạo ra cái duyên ấy. Bởi tâm thế cao ngạo mà bố mẹ và bạn tự trang bị, cộng với thực tiễn xám màu của bạn (trong mắt người khác) đã hình thành nên một bộ lọc rất khắc nghiệt, lọc hết những kẻ lai vãng không “môn đăng hộ đối” ra khỏi tầm quan sát của bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ví dụ dễ hiểu thế này thôi: Bạn luôn xỏ chân trong giày da thì bạn khó chấp nhận được một anh chàng đi dép nhựa tái chế đến nơi hẹn hò. Bạn là thành viên tích cực của diễn đàn văn học trên mạng Internet thì bạn khó cảm tình ngay lần đầu tiên với anh chàng đang úp sách lên mặt ngủ. Trong khi, có thể, trong mắt những người ấy, những ưu điểm mà bạn có thực ra lại chính là nhược điểm.
Chúng ta đã đặt quá nặng những “điều kiện” lên trong tình yêu. Ví dụ như: đồng điệu tâm hồn, môn đăng hộ đối, cùng dân ngoại tỉnh dễ thông cảm với nhau hơn, sở thích tương đồng, nhan sắc ngoại hình phù hợp… Hoặc hoành tráng hơn thì là “đại gia” xứng với “chân dài”, “gái đảm” xứng với “trụ cột gia đình”, “con nhà tử tế” hợp với “đẹp trai hiền lành chí thú làm ăn” v.v…
Nhưng, nếu yêu đương là sự kết hợp phù hợp và xứng đôi vừa lứa như thế, thì tình yêu đó là sự đổi chác với nhau chứ đâu phải là tình yêu? Bạn cho rằng bản thân mình có “giá” như thế này, và phải xứng với một chàng/nàng có “giá trị” như thế kia mới xứng đáng. Thì thứ tình yêu đó là phi vụ đi buôn “Một vốn – Một lời”, đúng theo kiểu “ông mất chân giò, bà thò chai rượu”.
Nên bạn cô đơn chẳng phải vì bạn không muốn yêu hay chưa ai yêu bạn, chỉ là bạn quan sát chung quanh và chưa thấy đối tác tình cảm nào sinh lời được cho bạn mà thôi! Nên bạn chẳng đầu tư tình yêu vào ai!
2. Hò hẹn tốc hành
Nếu bạn muốn khỏi ế, hãy nhanh chóng kiếm người yêu. (Điều này ai cũng biết, khỏi nhắc!)
Không hề có ai đặt ra quy định, tuổi ế là tuổi nào. Mỗi người tự định ra tuổi ế cho bản thân. Bạn đã 40 nhưng vẫn yêu đời, tự tại, hạnh phúc và rất thoải mái trong cuộc sống độc thân, vẫn còn mê hò hẹn và hăm hở tán tỉnh giai đẹp, thì bạn chưa hề ế! Nhưng gái quê mới 18 đã cuống lên nhìn trước ngó sau sợ ế, thì đúng là họ đã ở tuổi ế rồi!
Nếu bạn thấy bất ổn với sự tự do và cô đơn, tức là thực ra, bạn bắt đầu cần một người ở bên. Chúng ta đều là những thiên thần một cánh, mà phải có ai đó yêu ta và sóng đôi, chúng ta mới có thể bay lượn!
Tất nhiên cũng có những siêu nhân, họ có hai cánh và bay vù vù, họ sống một mình rất ổn, thậm chí vừa tự mình bay lượn vừa cắp theo một vài đứa con. Còn đại đa số chúng ta là không thể!
Người yêu có khi gắn bó chỉ vì một điều gì đó rất nhỏ nhặt và cảm động. Trên mạng có một cô gái thổ lộ, cô ấy yêu anh người yêu chỉ bởi, anh ấy thường ôm chặt cô từ phía sau, thật chặt. Rất đáng tiếc là sau khi chia tay người yêu (vì một số lý do thuộc về điều kiện cá nhân, kiểu như tôi đã xếp loại ở bài trước, loại điều kiện đổi chác) thì cô ấy không hề tìm được sự xúc động ấy ở những người con trai sau nữa. Dù cô đã cố tình dẫn người yêu mới tới chỗ mà người yêu cũ từng đứng, rồi cố tình muốn anh người yêu mới đứng ôm cô theo cách của người yêu cũ! Từ phía sau, thật chặt.
Và trong lúc người yêu mới cảm thấy lạ lẫm thú vị, thì cô thầm lặng chảy nước mắt vì nhớ đến những gì mình đã từng có trong tình yêu! Hóa ra tình yêu mà ta cần có, có lúc chẳng liên quan gì đến môn đăng hộ đối, chiều cao cân nặng, số tiền lương hàng tháng, sổ bảo hiểm xã hội đảm bảo sẽ có lương hưu để lĩnh vào ba chục năm tới!
Cái làm tôi nhớ ông xã nhất là ông ấy có đôi bàn tay rất ấm nóng. Và tay tôi luôn rất lạnh, tay tôi thường được ông ấy ủ ấm. Còn ông chồng tôi thì bảo, cái làm ông ấy nhớ nhất ở tôi là cái cách tôi đặt lòng bàn tay tôi vào lòng bàn tay ông ấy vuốt ve. Cái hơi ấm ấy đã giúp chúng tôi vượt qua được những trắc trở đổ vỡ suốt nhiều năm qua.
Tôi có một người bạn gái, hiền lành và nghèo, vào lúc bạn gần bốn mươi, đã một đời chồng, một mình nuôi con nhỏ, bạn bị tai nạn kinh hoàng người còn một dúm trên xe lăn. Thì cái lúc bạn thập tử nhất sinh nằm mê mệt trong phòng cấp cứu, lên xuống bàn mổ không biết bao bận ấy, một anh đẹp trai – hiền lành – ít nói – chưa vợ – nhà cửa đất đai rộng rãi, nghề nghiệp đàng hoàng, đang trông người thân ở giường bên đã… tỏ tình với bạn tôi. Sau này anh đón bạn tôi từ bệnh viện về nhà anh sống, mấy năm nay anh chăm sóc nâng niu hai mẹ con tới mức bạn tôi nói, tớ không thể tin cuộc đời tớ được gặp một phép nhiệm màu như thế. Nếu không phải tình yêu, thì còn thứ gì tạo nên được điều kỳ diệu ấy trong đời chúng ta?
Tôi nhớ tới một bài báo, viết về một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp mới cưới chồng mươi ngày. Chỉ vì một tai nạn giao thông, cô trở nên xấu xí và ốm yếu, người chồng đã bỏ cô đi ngay sau đó. Thật ngậm ngùi. Chắc chắn đám cưới đã diễn ra với sự ngầm định rằng, nhan sắc của cô tiếp viên, sức khỏe và khả năng kiếm tiền của cô là hai điều kiện quan trọng để yêu và cưới. Nên khi mất đi hai thứ đó, người phụ nữ đã không còn đáp ứng được sự lựa chọn của người đàn ông nữa.
Học cách nhắm mắt trong 3 giây!
Tôi chỉ muốn nói với bạn điều này: Nếu khi yêu bạn mở mắt quá to, xem xét quá kỹ lưỡng mọi điều kiện và ưu khuyết của người kia, thậm chí, cân nhắc xem anh ấy có tiền đồ không (hoặc có tiền và có đồ không!). Xem tổ tông nhà anh ấy có ai đánh vợ không, có ai ngoại tình không, xem quá khứ anh ấy có xả rác ra nơi công cộng lần nào không, đã đọc hết tứ đại danh tác văn học cổ điển Trung Hoa hay chưa, có năng lực bênh bạn trước mẹ chồng hay không v.v… Thì có thể vài trăm phần trăm khả năng là bạn sẽ mãi mãi ngồi chờ hoàng tử trong mộng đến rước.
Thậm chí hoàng tử đó có đến thật, bạn sẽ còn tiếp tục mở to mắt ra xăm xoi xem mặt chàng có mọc mụn không. Bạn không thể yêu chàng hoàng tử mặt đầy mụn. Dù thực tế, mặt có đầy mụn thì hoàng tử vẫn là hoàng tử! Và ối con cóc da mặt trơn láng đầu tóc bóng mượt. Để bạn phải than rằng đã hôn biết bao nhiêu cóc mà chưa gặp chàng hoàng tử đích thực!
Vì mắt bạn mở quá to, bạn không công nhận ai là hoàng tử cả. Ai cũng có nhược điểm khiến bạn bất an. Yêu còn không thể, nói chi đến cưới. Thế nên bạn cứ cô đơn từ năm này qua năm khác.
Nên điều thứ hai tôi muốn nói là: Nếu bạn muốn nhanh chóng có người yêu, hãy nhắm mắt lại!
Chàng quên không cài khóa quần, bạn có thể nhắm mắt lại vài giây cho chàng kịp chỉnh tề trang phục. Nếu bạn ghét mớ tóc nham nhở và cái mặt mụn, hãy nhắm mắt lâu hơn cho dung nhan của họ có cơ hội cải thiện. Nhắm mắt không nhìn xoáy vào khuyết điểm của người kia thực ra là một cách bao dung chính bản thân mình, bởi vì, bạn có chắc bạn cũng là một cô gái hoàn hảo một trăm phần trăm, không có lúc lơ đãng vô tâm, không có những thứ khiến chính bố mẹ bạn còn phát điên nữa là một người mới quen hai tháng và hò hẹn vài buổi?
Nếu bạn chê bai người khác, chẳng có nghĩa là bạn tốt đẹp hơn họ, mà chỉ có nghĩa là, bạn tự đặt bản thân ở vị trí cao hơn họ mà thôi! Và điều ấy, chỉ nuôi lớn lòng kiêu hãnh của bản thân bạn, nhưng lại hạ thấp chỉ số hài lòng và cơ hội yêu thương của bạn xuống. Bởi nói cho cùng, không có bất kỳ một tình yêu nào không cần tới sự bao dung tha thứ cả!
Rất nhiều người nghĩ nhầm rằng, vì yêu nên bao dung và tha thứ. Nên nếu người yêu tát bạn, bạn có thể bỏ qua sau vài lần năn nỉ xin lỗi. Nên nếu chồng ngoại tình, bạn có thể tha thứ nếu anh ấy tỏ ý đã ăn năn và anh ấy chửi cô gái kia (Không hiểu sao rất nhiều bà vợ yêu cầu chồng phải chửi và nói xấu tình địch cho mình nghe, thì mới yên tâm là ông ấy đã… quay về với vợ!). Đấy chỉ là lụy tình, tức là khổ lụy vì tình, chứ chẳng phải bao dung tha thứ đúng nghĩa. Bởi cái nó mang lại cho bạn chỉ là khổ lụy, không mang lại tình! Và, vì yêu nên phải bao dung và tha thứ, còn bình thường thì đó là việc bạn không thể chấp nhận được dù là ai đối xử với bạn như thế, thì chẳng hóa ra, bạn là nô lệ bị sợi xích tình yêu tròng vào cổ. Và cứ ai tròng vào cổ bạn được sợi xích tình yêu, người đó muốn tàn nhẫn với bạn thế nào cũng được??? Thế thì tha thứ bao dung ấy là miễn cưỡng, đâu phải thứ bao dung bạn muốn mang cho người khác?
Tôi thì nghĩ ngược lại, chính sự bao dung và thể tất nhược điểm mới mang lại tình yêu tốt cho chúng ta! Cái nhắm mắt rất cần để bắt đầu một tình yêu. Bởi sau khi nhắm mắt, mở ra bạn nhìn thấy một chàng trai tốt và thành thật bên trong anh bạn xấu trai, điểm ngoại hình chỉ bằng phân nửa của bạn! Bạn nhìn thấy sự trân trọng và tình cảm thực sự bên trong một mối quan hệ bạn bè đồng nghiệp mà bề ngoài có vẻ như đôi đũa lệch, điều ấy không phải là đáng để bạn tin ư? Bởi vì bạn có thể bỏ qua được những nhược điểm nhỏ bé của người khác, bạn mới có cơ hội dễ dàng yêu được họ, và được yêu!
Tất nhiên, bởi nếu là những lỗi lầm to đùng, thì bạn đã loại họ ra khỏi vòng giao tiếp từ lâu rồi. Tôi không bảo bạn nhắm mắt mù quáng để lao vào bất cứ người đàn ông nào ở gần mình nhất. Nhắm mắt ba giây là đủ!
Hoặc lý tưởng hơn là khi yêu mắt nhắm mắt mở. Một mắt nhắm để bao dung cho nhau, một mắt mở để biết mình đang đi về đâu!
Chàng trai năm mới đang đợi bạn, có thể tóc tai áo quần chẳng bóng bẩy, lương không cao như bạn mong, có nhiều thói quen của chàng chỉ hợp với người độc thân chứ không thể tiếp tục thế nếu như hai người yêu nhau…
Nhưng bạn có dám nhắm mắt lại ba giây và cho bản thân bạn một cơ hội?
Read more…

Hơi Bị Yêu Anh

16:42 |

Em add ảnh anh vào số máy bàn của nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn gọi vào mobile. Khuôn mặt anh sẽ hiện lên, như thể anh đang gọi em vậy.

 
Em thề, em sẽ chẳng bao giờ dám nói điều gì cho cái Nam Chi biết nữa. Em thề, em thề thật đấy! Nó làm em ê ẩm mặt mày, nó làm em hơi bị nguợng chưa kìa khi nó nói toáng lên với anh là em thích anh. Mà đâu phải chỉ có mình anh ở đó kia chứ? Nguyên cả một “xiên người” cỡ xấp xỉ một tá. Hơi bị đông, mà toàn những kẻ đang khô héo thời sự, chực chờ một thông tin âm ấm đủ để nhâm nhi giết thời gian trong giờ nghỉ giữa buổi.
Ngay từ hôm đầu bước chân vào lớp, em đã đặt anh vào tầm ngắm của mình. Đầu tiên chỉ là ngấm ngầm ngắm anh từ đằng sau, len lén nhìn anh từ một góc khuất. Rồi mạnh dạn hơn, em cố tình đi qua anh để hứng chút giọng nói, tiếng cười của anh làm vốn. Cho đến hôm kia, sau hai tháng học chung, em đã dùng chiếc mobile của mình, chụp trộm anh. Em add ảnh anh vào số máy bàn của nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn gọi vào mobile. Khuôn mặt anh sẽ hiện lên, như thể anh đang gọi em vậy.
Em giữ bí mật đó được hơn hai tháng nữa thì bị lộ. Hôm đó em đang ngồi buôn chuyện với cái Nam Chi, mẹ gọi, tất nhiên, bằng máy cố định ở nhà. Và khuôn mặt anh hiện lên. Em rất vô tư, bảo: “Mày ngó xem, ai gọi tao vậy, Nam Chi?”. Và trời ạ, nó rú lên: “Mặt thì rõ là mặt của đồng chí Tri lớp mình nhưng tên thì… mày đặt đồng chí ấy là gì thế này?”
Em nhào ra, vồ lấy chiếc mobile. Chắc mặt em và con tôm luộc lúc này chẳng khác tí mấy. Em vẫn để tên cho số máy nhà là My home. Nam Chi chưa bao giờ là đứa hiền lành và biết điều cả. Nó tra em. Thiếu đường là nó dùng nhục hình để bắt em phải khai nhận. Tại sao Tri lại được gọi là My home. Tại sao mẹ em lại dùng máy của Tri để gọi điện cho em. Nó đe dọa sẽ không từ một thủ đoạn nào để bắt em phải khai nhận. Và nếu đúng là em và anh đã yêu nhau lén lút trong suốt bốn tháng qua, mỗi ngày trong thời gian đó, nó sẽ phạt em một trăm cái nhéo. Vị chi là em sẽ bị cả thảy là 12000 cái nhéo.
Em không còn cách nào khác là phải thuật lại toàn bộ câu chuyện. Nghe xong, nó đã xử sự với em như anh đã thấy đó. Em ngượng đến muốn độn thổ nhưng vẫn kịp hả hê vì không phải che giấu tình cảm của mình nữa. Anh lúc đó cười toe toét trông hơi bị yêu đấy! Anh nói gì nhỉ? À, anh nói: “Đồng ý, mời cà fê miễn phí đến khi nào hết thích anh thì thôi, chịu không?”. Không lẽ lúc đó em lại bảo anh mời em ngay đi?
Sau lần đó, em chủ động nhắn tin vào máy anh kì kèo rằng em đang thèm cà fê miễn phí. Anh gọi lại, hẹn.
Buổi cà fê đầu tiên ấy, em đã cố căng hết cả người lên để giấu đi sự lúng túng và loạn nhịp của trái tim mình khi ngồi đối diện với anh. Cuối buổi, em đòi share. Với lý do: cái Nam Chi nói linh tinh thôi, em chỉ muốn làm bạn với anh. Khi nào em thích anh, em sẽ để anh trả tiền cà fê sau.
Anh đồng ý, còn bảo: Muốn đo tình cảm của em với anh thế nào thì chắc cứ rủ em đi uống cà fê là biết thôi nhỉ? Cũng hay! Đâu phải cái gì cũng có thể nói huỵch toẹt ra là được đâu, phải không anh?
Em và anh đã thân nhau được nhiều hơn nhưng tuyệt nhiên, cả hai đều ái ngại tụi lớp (sau khi bị cái Nam Chi hét toáng lên “anh Tri ơi, cái Khuê nó thích anh lắm” thì cả lớp bây giờ cứ liên tục trêu chọc em và anh). Ngồi ngay đằng sau anh nhưng hai đứa trong giờ cứ nhắn tin cho nhau liên tục. Những câu chuyện sâu dần vào cuộc sống riêng của hai đứa.
Cho đến một hôm, anh gọi điện cho em, anh bảo anh chán đời. Em rất lo lắng. Gần 100 tin nhắn từ 10h30 tối đến tận gần 3h sáng để em biết rằng anh và bạn gái của anh đang trục trặc. Cô ấy và anh ngày càng trở nên xa lạ. Dường như cô ấy đã hết yêu anh. Cô ấy từ chối những tối thứ 7 đi chơi cùng anh với lý do bận việc nhà, đi làm thêm, đi dạy gia sư… Nhưng anh biết, cô ấy không muốn đi chơi với anh. Đã gần 3 tháng nay, anh và cô ấy không có nổi dù một chữ K lên má nhau. Em khi đó, tuyệt nhiên, không hề buồn hay ghen hay một thứ cảm xúc nào đó tương tự khi biết người mình yêu đang yêu một người khác. Em chỉ lo lắng cho anh, em không muốn anh buồn và suy sụp như thế.
Liên tiếp một tuần sau đó, anh xin nghỉ học. Chỉ có em là biết lý do. Em mang bài học ở lớp cùng trăm thứ bà dằn với mong muốn để anh vui lên ở nhà anh. Mỗi ngày, từ 12h30 sau khi tan học ở trường đến tận 4h chiều. Cứ ngồi trên phòng anh. Lúc thì đọc sách cho anh nghe, khi thì xem phim với anh. Chép lại bài cho anh. Hoặc chỉ là đọc sách trong khi anh nằm ngủ. Tối tối, anh qua đón em đi cà phê cà pháo. Có hôm đi hát. Lại có hôm thì lên cầu Chương Dương hóng gió.
Cứ thế, một tuần trời. Em có cảm giác như chúng mình yêu nhau vậy, em không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình. Em chôn chặt tình càm đó váo đáy lòng. Vẫn vờ rất vô tư. Như một cô em gái ngoan. Em nhập vai đạt đến nỗi em ôm anh mà anh vẫn ngờ rằng cô em gái ruột anh ôm anh. Đạt đến nỗi anh chẳng nề hà bất cứ điều gì kể cả việc em than lạnh, em chui vào chăn nằm ôm anh, rúc đầu vào ngực anh. Em hồn nhiên vờ mà như thật. Anh khờ lắm! Anh chẳng biết gì cả.
Sau tuần đó, căn bản mà nói thì em hạnh phúc nhưng thực sự mà nói thì em bắt đầu linh tính đến một kết cục không có hậu cho quan hệ chúng ta. Em linh cảm rằng anh đã không hề biết em yêu anh đến chừng nào. Em sợ những nụ hôn lên trán em từ anh. Em sợ cả những cái cầm tay của anh. Dường như tình cảm đó chân thành như một người anh trai với một cô em gái. Không vẩn gợn. Và em buộc phải khác đi, phải chứng minh tình cảm của chúng ta không phải là anh em mà phải là….
Bắt đầu bằng việc em cố tình để anh trả tiền cà phê. Nhưng anh lại không để ý, anh bảo: “5000 đồng một cốc cà phê anh trả cho em thay cho phí tư vấn đấy nhé!”. Không lẽ em phải hét lên với anh rằng: Không! Mà là anh đang thực hiện lời tuyên bố của anh – trả cà phê miễn phí cho đến chừng nào em hết thích anh. Vâng! Em đang thích anh đấy!
Thua keo này ta bày keo khác, em đổi chiến thuật kể cho anh nghe về gia đình nhỏ em mong muốn trong tương lai, nơi có người đàn ông giống anh như tạc. Vậy mà anh lại kể cho em nghe và mơ ước mà anh và cô ấy đã từng trong một buổi chiều bên nhau cùng tưởng tượng. Em cay xè mắt.
Em lại nỗ lực tấn công bằng đủ mọi cách khác. Chỉ là không trực tiếp nói: Em yêu anh. Nhưng mọi nỗ lực ấy đều chỉ loay hoay và rơi vào bế tắc. Anh vẫn rất chân thành, ân cần và chu đáo với em, nhưng chỉ như một người anh trai. Đêm nào anh cũng nhắn tin chúc em ngủ ngon, sáng nào em cũng nhận được lời chào buổi sáng. Nhưng tất cả chỉ như một người anh trai.
Em bắt đầu mệt mỏi với những cuộc tấn công thất bại. Nhưng em không ngừng được khát khao muốn trở thành người yêu của anh. Cái Nam Chi không biết. Nó tưởng rằng em và anh say nắng với nhau. Nó tế nhị, luôn rút lui khi có anh bên em.
Điều đó càng khiến em cô đơn hơn. Em thực sự cảm thấy cô đơn. Lòng em đặc quánh hết cả lại. Em không biết mình phải làm gì đây nữa. Thế rồi, trong lúc bồng bột nhất, em quyết định xóa hết tin nhắn của anh, xóa số điện thoại và quyết định tránh mặt anh. Em chạy trốn.
Nam Chi phát hiện ra điều bất thường ở em. Và em òa khóc khi kể được ra những ẩn ức trong lòng em suốt những ngày qua. Nó gào lên: “Sao mày không nói thẳng với anh ấy? Tại sao không nói thẳng?” Người ngoài cuộc thì bao giờ chả khuyên là nên thẳng thắn. Nhưng khi mà đã biết câu trả lời rồi thì có nói ra cũng vô ích thôi.
Cái Nam Chi luôn là cái Nam Chi. Nó lên tận nhà anh và bắt đầu ầm ĩ lên. Em sẽ không ra gặp anh đâu nếu không phải vì chuyện này. Em buộc phải gặp anh.
- Nam Chi hiểu sai tình cảm của anh em mình phải không em?
- Vâng! Một phần anh ạ!
- Sao lại một phần? Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh đã không làm tròn bổn phận người anh trai của em? Anh không giấu em bất cứ điều gì, anh luôn nói thẳng, thật những gì anh nghĩ. Thật lòng, em còn hơn cả em gái ruột của anh.
- Vâng! Anh không sai, mà em sai.
- Em sai? Em đã làm điều gì sai? Anh thật sự không biết em sai ở đâu. Em luôn đối xử với anh hơn cả một người em ruột thịt. Anh thực sự không một lời than phiền nào cả.
- Không! Em không phải là em gái anh.
- Đâu có đâu! Em đã làm rất tốt mà! Anh nói thật, anh luôn cảm thấy may mắn vì có em, cô em gái cho dù không cùng máu mủ mà tình cảm và quan tâm hơn cả anh em ruột.
Em òa khóc. Cho đến cả lúc này, em vẫn không thể nói ra được với anh rằng em rất yêu anh. Chỉ có thể tiếp tục cùng anh share tiền trả buổi cà phê này.
Hà Nội, tháng 1/2006
Read more…

Cho Đi Là Hạnh Phúc

16:41 |

Đọc truyện ngắn tình yêu: Cho Đi Là Hạnh Phúc

Từ muôn ngàn biển khơi
Hàng trâm con sóng nhỏ
Sóng nào chẳng đến bờ ?
Tình yêu hoặc đau đớn…
“Tình yêu đến khi nào? Bắt đầu từ đâu?” Chỉ có nó mới biết
“Tình yêu bắt đầu khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nó. Hắn đến và cướp đi sự cô đơn của nó và gieo rắc lên trái tim nó cái gọi là tình yêu. Vậy tình yêu là gì? Có ai định nghĩa được tình yêu?” Chỉ có nó mới hiểu
“Thời gian bắt đầu khi nào? Bắt đầu từ lúc nào? Cần bao nhiêu thời gian để yêu?” Chỉ có nó mới biết.
Trước khi hắn đến, thời gian của nó là vàng ngọc. Thời gian để nó được chơi, được cười, được vui vẽ của ngày. Nhưng từ khi hắn đến, thời gian của nó không còn được trọn vẹn nữa, nó bị hắn cướp mất thời gian, đừng nghĩ hắn là tên cướp. Không hẳn, chính nó, chính nó đã tự đánh mất thời gian của riêng mình. Mỗi ngày trôi qua, nó chỉ còn 23 giờ để làm điều mình thích, 23 giờ thuộc về riêng nó. 1 giờ của nó là để thẫn thờ, mơ mộng….để mong….để nhớ…..về hắn !
Định luật thòi gian chỉ có 1 chiều, thời gian trôi dần, tình cảm của nó cũng theo lớn dần. Cuộc sống của nó bị chi phối hoàn toàn bởi cái suy nghĩ lúc nào cũng là hắn, hắn và hắn. “Hắn đang làm gì nhĩ?”, “hắn có đang vui vẽ hay đang pùn”,”ước gì mình ở đó, ở đó, chỉ để nói với hắn rằng….mình….(thôi k nói đâu ^^) !”. Nó với hắn cùng học chung trường, học chung khối, học chung lớp và điều quan trọng hơn cả là hắn với nó ngồi chung bàn !
Thật khó hiểu con gái. Ngồi học với nhau hằng ngày, sao nó lại nhớ hắn da diết đến như vậy. Cứ như hắn với nó 4 năm gặp nhau 1 lần, và vào ngày 29/2 vậy. Nó hồn nhiên lắm, vui vẽ yêu đời. Khi có hắn trong trái tim mình, nó ngày hôn nhiên hơn, cả nhí nhãnh nữa, đôi khi pha trò, làm mọi người cười rộ lên. Nó chẳng quan tâm tới người khác, chỉ cần nó thấy hắn cười là đủ. Mọi người đều yêu thương nó, nhưng nó chỉ cần hắn, chỉ cần hắn nói yêu thương mình là đủ. Sụ yêu thương của hắn phải hơn sự yêu thương của mý đứa pạn thân nó. Hắn và nó cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau dạo phố, hắn cũng chìu chuồng nó lắm. Dường như hắn đã siêu lòng trước sự hồn nhiên của nó. Hơn của là vẻ đẹp rạng ngời của nó thiếu nữ thướt tha tung tăng trong tà áo trắng. Ui giời, nào ngờ, nó ngày một đink, đink hơn. Đink vì ai, nó đink vì ai, vì hắn á….!
Rồi, tình yêu nó ngày một lớn. Nó chẳng thể nào nhốt t/cảm của mình mãi trong ngăn tủ trái tim.
Nó mặc cho tình cảm mình thỏa sức thể hiện, thể hiện cho hắn thấy, nó dẵ thích hắn rồi. Hắn mỉm cười, nụ cười trả lời thay cho câu trả lời. Nó hiểu.
Ngày hắn cười với nó, là ngày nó yêu đời nhất. Nó đã trói được hắn, bắt hắn phải phục vụ cho mình (hehe).
Hắn phải làm thùng rác cho nó khi nó xã nỗi tức giận, hắn phải ngoan ngoãn đi theo xách đồ cho nó thỏa sức mua sắm (hắn trả tiền hết !). Lúc cần thì nó yêu cầu hắn phải mạnh mẽ, manly lên. Chi vậy nhĩ., à đơn giản thôi. Làm bờ vai chắc để nó tựa vai vào. Là một lò sưởi ấm áp để nó nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, để nó tận hưởng cảm giác được chở che, một phần là nó núp đi cái bóng yếu đuối của nó, hòa vào sự mạnh mẽ của hắn.
Hạnh phúc của nó đã bắt đầu rồi đó…
Hắn cũng yêu nó lắm. Nó đã thay đổi cả cuộc đời của hắn. Biến hắn từ 1 con người vô cảm, lạnh lùng thành 1 kẻ ngốc ! Ngốc quá ấy chứ ! Nhà hắn gần biển. Hắn thường dẫn nó ra bãi biển mỗi khi hoàng hôn.
Woahhhh….
Đẹp lắm, bãi biển dài, trãi cát trắng ngã về vàng. Hắn và nó. 2 con người, 2 thế giới. Giờ đây, trên bãi cát, ngồi tựa vào nhau. Ấm áp và thân mật….
Ngoài kia, biển hung tợn và dữ dội. Hàng trăm con sóng vỗ bờ, dạt dào. Có lúc biển bình yên, sóng dịu êm từng gợn.
Biển khơi, ngàn dặm xa, hàng trăm con sóng. Để sóng đến được với bến bờ tình yêu thì phải trãi qua biết bao gian nan thử thách. Trên đường đi, sóng gặp phải các rạng san hô, các bể đá ngầm nhấp nhô trên mặt nước, cản trở chúng vượt qua để đến với bến bờ. Tình yêu của hắn củng vậy. Biển có muối. Muối có vị mặn. Vị mặn của muối luôn chảy trong từng mạch máu của nó
Tình yêu của chúng nó luôn tràn ngập nụ cười. Ẩn chứa nhiều sự bất trắc
Ngày chúng nó bị chuyển lớp. Hắn sang học lớp khác. Tình yêu của nó ít có cơ hội được bày tỏ với hắn. Hình như hắn giờ đang sống trong thế giới khác, chẳng còn hoàn toàn thuộc về thế giới của nó nữa. Hình như hắn đã có người mới, người con gái mới. Nó có biết điều đó không nhĩ. Hình như là nó biết. Nó có thể chấp nhận sự có mặt của một người con gái khác không nhĩ ? Nhưng nó làm ngơ để rồi tối về 1 mình đau khổ, đau khổ……đau khổ….
Thời gian cứ chậm chậm trôi, khoảng cách giữa hắn và nó ngày một lớn.
Một hôm, hắn hẹn nó ra bãi biển, nơi chúng nó từng vui vẻ và hạnh phúc lúc xưa. Chúng nó ra đây, gặp nhau, vui vẽ, nhưng nói chuyện không còn tự nhiên nữa. Chúng nó ôn lại kỉ niệm xưa một cách khó nói, cả 2 đều thấy khó trao lời. Đến khi hết cuộc nói chuyện. Không khí nặng nề hẳn, chúng nó chẳng biết nói gì. Cứ mặc cho thời gian trôi, dưới kia biễn êm đềm 1 cách lặng lẽ. Sao tự dưng lại êm đềm thế nhĩ. Ngày trước, hắn nói tình yêu của hắn như những cơn sóng hung tợn, dập mạnh xé nát bờ cát trắng tinh khiết. Bây giờ, thời khắc đó, sóng không còn vỗ nữa, biển dịu êm. Có lẽ nào tình yêu của hắn cũng như vậy, chẳng còn mạnh mẽ, tình yêu của hắn dành cho nó chẳng còn da diết như lúc trước.
Chợt
!!!
Lòng nó quặng đau, tim nó thắt lại…….
Nó biết nó đã mãi mãi mất hắn !
Đó là chuyện của kí ức, chuyện của quá khứ.
Nó bây giờ, vẫn chưa quên đi kí ức đó. Bước đi, những bước đi nặng nề. Bây giờ nó đang đi trên bãi biển. Bãi biển ngày xưa, bãi biển hôm nay vẫn êm đềm. Dường như mọi lúc nó ra đây, đứng trên bãi biển thì biển êm dịu đến lạnh lùng
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo tới. Chắc là kiếm nó !
1 giọt, 2 giọt…..mưa tí tách rơi…vô số kể…
Nó ngồi bệt xuống cát…mắt long lanh nhìn xuống bên bờ của tình yêu. Bến bờ tình yêu đó đã chết và giờ đây chỉ còn sự đau đớn…
Quá khứ đớn đau từ đâu tràn về, hiện lên trước mặt nó
Khóc….kìa….nó đang khóc….nước mắt tuôn ra trên đôi mắt long lanh ấy, để rồi những giọt nước mắt hòa vào làn mưa
Nó thích khóc dưới mưa, để không ai biết nó đang khóc… mà là mưa, mưa chứ không phải nó đang khóc !
Từ phía sau, một cái bóng bước đến phía sau nó. Nó nhận ra có ai đó đứng sau mình. Định quay lại. Nhưng người đó đã từ chối
- Đừng quay lại !
- Tại sao tôi lại phải nghe lời anh chứ – Nó ấp úng. Nhưng đã đến đây thì tôi với anh đều có hoàn cảnh giống nhau
Anh ta định toan quay đi. Nhưng có 1 cái gì đó giữ a ấy ở lại và ngồi xuống. Vì a ấy cứ nghĩ chỉ có mình ở đây thôi chứ.
- Tôi đã nghĩ rằng chi có tôi 1 mình ở đây chứ.
- Tôi cũng đã nghĩ như anh.
- Tại sao cô lại ở đây, lúc này ? Bây giờ tối rồi đó.
- Giống như anh thôi.
- Cô biết tại sao tôi ở đây, lúc này sao?
- Phải. Nếu không phải là chạy trốn hiện thực thì chúng ta đã không đến đây,lúc này.
Sao anh mở miệng ra là “ở đây” “lúc này” vậy? Anh quan tâm đến thời gian và địa điểm đến vậy sao?
- Phải. Thời gian và địa điểm là cái quyết định số phận của con người, cô không nghĩ vậy sao?
- Tôi hiểu ý anh nhưng không nghĩ như anh. Tôi nghĩ cái quyết định số phận của một ngừơi là chính họ chứ không phải là ai hay bất cứ thứ gì.
- Tại sao?
- Giống như tôi và anh, thời gian và địa điểm đã cho chung ta gặp nhau nhưng đâu bắt chúng ta phải nói chuyện với nhau, chính chúng ta là ngừơi quyết định, đúng không?
- Đúng thật! Nhưng sao cô không nghĩ là nếu thời gian và địa điểm không cho chúng ta gặp nhau thì làm sao chúng ta nói chuyện với nhau được.
Mà nói thật ngoài thời gian và địa điểm tôi thật không biết phải nên quan tâm tới cái gì nữa.
- Sao anh không quan tâm đến chính mình?
- Cô nói tôi vậy cô thì sao? Dầm mưa như vầy là quan tâm chính mình đó hả?
- Cái quan trọng không phải là tốt hay xấu mà là có thoải mái hay không, anh hiểu chứ?
Vừa nói xong, một làn hơi ấm đã lan tỏa khắp người nó. Nó nhận ra người đó đã choàng áo khoác của mình lên nó
- Cô mặc đi, nếu không sẽ bệnh đó.
- Nhưng tôi không biết anh là ai
- Cô không cần quan tâm. Có lẽ tôi nên đi. Chúng ta, ai cũng cần 1 khoảng lặng để suy nghĩ
Anh chàng vừa định quay đi thì….
- Tôi sẽ gặp lại anh chứ
- Nếu có duyên….
- ….
Mặc cho anh chàng bước đi. Nó vẫn ngồi đó. Cuộc nói chuyện với nó và anh chàng kia thật thú vị. Nhưng trong lòng nó vẫn chưa dứt những kỉ niệm về hắn. Nó đang suy nghĩ….Một quá khứ đau khổ….một hiện tại phũ phàng….và một tương lai không còn có hắn……
Nó cười….Cười ư ? vì cái gì ? Vì nó vẫn còn rất yêu hắn ư…..Nó nghĩ như z…..Nó có đang hạnh phúc không……Hẳn là như z……Vì nó biết………….cho đi cũng là 1 niềm hạnh phúc……
Read more…

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

16:39 |
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Tình trạng: Truyện Full
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
Tóm tắt truyện: 
Nhu đạo, không thủ đạo, trừ bạo an dân đều là sở trường của nàng.
Lý Tiểu Long là thần tượng của nàng.
Nhưng nói đến chuyện yêu đương nàng lại vô cùng xa lạ, bởi vì không ai dám tiếp cận nàng.
Trừ cái gã nam nhân ưu nhã không sợ chết kiên quyết quấn lấy nàng này.
Cũng đã nói với hắn, nàng chỉ yêu nam nhân nào có thể đánh thắng được nàng, hắn còn không thể hít đất, làm sao còn dám tới?!
Chẳng lẽ hắn không biết viết ba chữ “hết hy vọng”?
Các bạn cùng đón đọc tác phẩm cực kỳ cuốn hút này ngay thôi!

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 1

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 2

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 3

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 4

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 5

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 6

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 7

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 8

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 9

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn: Chương 10

Read more…