TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio111: Xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ

10:55 |

Các bạn đang nghe Blog Radio111: Xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ.Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Blog Radio 111 là món quà giáng sinh muộn dành tặng các thính giả của chương trình, đặc biệt là những người đang xa nhà, đang xa người mẹ yêu dấu!
Blog Radio 111được chuyển thể từ email “Xin tặng mẹ một bàn tay ấm đêm giáng sinh” của bạn đọc Phong Linh – thuy2011. Trong thư gửi tới Blog Radio, tác giả bài viết để lại dòng tái bút: “Vì vô tình mà lãng quên…” – Đây cũng chính là thông điệp Blog Radio 2009 gửi tới những người bạn gắn bó với chương trình nhưng xin các bạn đừng quên Trong cuộc sống, vì đôi khi vô tình mà lãng quên nhưngãng quên để nhớ và sẽ cùng nhau làm ấm đầy những yêu thương!

Blog Radio - Giáng sinh, trời đất bàng bạc một màn sương mùa đông đậm đặc, lạnh giá.
Giáng sinh, bao nhiêu người như con ước trời sẽ thật lạnh, thật lạnh…, chỉ vì như thế sẽ kéo con người lại gần nhau hơn.
Giáng sinh, con hòa tan nỗi niềm bất tận của mình bên cạnh bạn bè. Và háo hức mua cho những người bạn mà con yêu quý những món quà thật ngộ nghĩnh và ấm áp. Nào khăn, tất, mũ len, găng tay… với những lời chúc thật ngọt ngào… nhưng chưa năm nào con nghĩ sẽ về với mẹ trong những ngày ấy. Trong tâm thức của mình, con nghĩ rằng mẹ sẽ hoàn toàn không bao giờ quan tâm đến nó. Mẹ quá bận rộn với những công việc hàng ngày của mình. Mẹ cũng không thể nào hiểu được ý nghĩa của ngày lễ giáng sinh. Con đã vô tình gạt mẹ ra khỏi thế giới ấy, thế giới mà con đã coi là của riêng những người trẻ như con.
Đã ba mùa giáng sinh đi qua từ ngày con rời xa mẹ…
Con vẫn vô tư đón những mùa giáng sinh của riêng mình trong những nỗi hân hoan và tình cảm của mình. Chưa bao giờ có mẹ ở nơi ấy.
Những ngày giáng sinh đang tới thật gần. Người người nhộn nhịp với những món quà, những lời chúc, những yêu thương đang được trao đi trong những lạnh giá của những ngày cuối tháng mười hai. Con mải mê với việc chuẩn bị quà cho bạn bè mà quên mất rằng đã lâu lắm con không gọi điện về nhà.
Buổi chiều đang lang thang trên phố cổ, em gọi điện cho con
- Lâu rồi chị không về nhà?
- Chị học cũng hơi bận. Sắp tới chắc chị sẽ cố sắp xếp công việc rồi về nhóc ạ!
- Ừ. Nhưng nều mấy hôm nữa, tới giáng sinh, chị mà rảnh thì về đi. Mẹ mong lắm. Dạo này lạnh…
- …
- Mẹ nhắc chị luôn đấy!
Giáng sinh, người ta dành trọn ngày này cho những yêu thương được trao gởi đi. Tại sao lại mong giáng sinh thật lạnh? – Có phải là để có cơ hội ủ ẩm cho nhau bằng chính những trái tim yêu thương ấm nóng?… Biết bao những suy nghĩ lan man cứ lan chảy mãi trong tâm trí con trong buổi chiều mùa đông đầy gió ấy. Chợt nhìn thấy những bông hoa cúc cứ vàng mãi trên những xe hoa của những người bán rong. Màu vàng của ấm nóng. Trong con chợt hiện về cả một miền kí ức xa xôi…
                                                                                                                                    Ảnh minh họa: Chip

Đã rất lâu rồi, mẹ thường trồng những cây hoa cúc nhỏ ly ty trong bồn hoa trước cửa nhà. Nhớ cái màu vàng ủ nhỏ nhắn ấy. Nhớ đến se sắt mùi ngai ngái của đống lá khô cuối góc vườn mẹ thường đốt trong mỗi mùa đông… Nhớ cảm giác lạnh cóng vào mỗi sớm mai khi ngâm tay trong nước làm những bó rau thật tươi cho mẹ đi chợ. Nhớ đôi tay mẹ bé nhỏ, lạnh buốt trong những sọt hàng nặng trĩu. Nhớ cảm giác, của rất lâu rồi, đôi tay bé nhỏ của con vội vã rụt lại khi nắm đôi bàn tay mùa đông lạnh buốt của mẹ…
Một miền nhớ xa xôi bỗng ào ào đổ về như một dòng thác mạnh mẽ không thể nào cưỡng nổi. Những ngày giáng sinh, mẹ không mua cho con một chiếc khăn mới. Mẹ không biết nói “Merry christmas”. Mẹ không viết cho con những tấm thiệp thật đẹp. Không tặng con một bản nhạc Noel dễ thương…., nhưng trong suốt những ngày không phải giáng sinh, mẹ đã luôn tặng cho con cả cuộc đời mẹ. Đôi bàn tay vào mỗi ngày mùa đông cứ buốt giá thêm mãi, vậy mà con đang quên rằng chưa bao giờ con nắm lấy đôi bàn tay ấy thật lâu.
Vâng, con sẽ về. Về bên mẹ. Để được yêu thương thật trọn vẹn và để tìm lại tất cả những món quà mà con đã đánh rơi trong suốt quãng thời gian sống ít ỏi của mình. Mỗi ngày với mẹ vẫn là một ngày giáng sinh đó thôi, phải không mẹ ngàn ngàn yêu quý của con? Vậy mà con đã vô tình quên đi những món quà vô giá mà mẹ dành cho con. Giáng sinh, con quan tâm tới tất cả những người xung quanh mình. Vậy mà con lại vô tình quên đi diều kì diệu nhất của chính tâm hồn mình. Mẹ! Có phải chăng vì nghĩ đã là của mình như một lẽ tự nhiên mà người ta thường để quên hoặc đánh rơi nó khi nào không biết, để rồi khi không còn nữa lại cố mải miết đi tìm kiếm. Con người lạ thật phải không mẹ. Cảm ơn vì đã cho con một món quà thật ý nghĩa trong mùa giáng sinh này. Con tìm được mẹ rồi, và khi ấy cũng là lúc con tìm được con thật thà nhất mẹ ạ.
Giáng sinh rồi đấy, con xách balo về nhà, và đem theo một trái tim thật ấm. Con xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ bằng bàn tay ấm áp yêu thương từ trái tim mình. Quà tặng không chỉ riêng ngày giáng sinh mà cho cả cuộc đời này, mãi mãi về sau thưa mẹ…

Blog Radio111: Xin được nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ, tại: truyen cuoi hay nhat
Read more…

Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi

10:49 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi.Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/  Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Những ngày cuối năm nhịp sống quanh ta trở nên bận rộn, vội vã hơn với những kế hoạch cần hoàn thành, với những dự định chưa trở thành hiện thực. Nhưng chính những ngày cuối năm thời gian vùn vụt trôi đi, có đôi lúc ta muốn lắng lại một chút, muốn tìm một góc nhỏ cho riêng mình để suy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc sống!
Câu chuyện Blog Radio 110 sẽ đưa các bạn rời xa khỏi cuộc sống bề bộn lo toan, cùng đến một góc nhỏ của Hội An, trước biển rộng và lắng nghe tâm tình của 2 cô gái trẻ về tình yêu, cuộc sống.



Tặng bà già, xìtrum và những tình yêu khác.
Hôn!Ngày anh lên máy bay sang nước Pháp xa xôi cũng là ngày tôi xách balô leo lên những chuyến xe bụi bặm. Một mình, lưng đeo balô nặng trĩu, không nước mắt và những lời đưa tiễn. Còn lại gì phía sau tôi? Một ký ức tuổi xuân buồn vui mờ ảo mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu sức mạnh nào đã gượng tôi đi qua những tháng ngày yêu thương vô vọng ấy. Anh đi tìm quên. Tôi, tôi đi về với biển
. Một mình. Không nước mắt và những lời đưa tiễn.
Tôi đã ước rằng mình sẽ hóa thành một cái gì đó ảo mờ hoặc vô hình trong cõi đời này, ngay khi tôi nói với anh, dứt khóat:
“Mình kết thúc thôi!”
Anh im lặng. Vẫn im lặng như cách mà anh thường làm trong suốt 5 năm trời yêu thương cãi vã hờn giận. Tôi không hiểu thứ tình yêu anh dành cho tôi. Có thể tôi hoang quá, còn anh thì luôn tĩnh. Anh không biết cách giữ tôi lại, hoặc anh tin tưởng rằng dù gió có dạt tôi đến phương trời nào, tôi cũng sẽ trở về căn phòng nhỏ có giàn hoa tím anh tự tay trồng, ngồi lặng lẽ bên cuốn sách dày và chờ tin nhắn của anh. Tình yêu bình thản ấy đã đẩy tôi đi xa thật xa, mà đến khi ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy anh cặm cụi thiết kế những cây cầu bắc qua sông. Tôi đã từng thử ngồi lỳ hàng giờ ngắm những bản thiết kế ấy. Những cây cầu vượt, những mái vòm, những đường cong… níu gần lở bồi của dòng sông ở một nơi nào đó. Trời ơi, còn tình yêu của tôi? Sao không có cây cầu nào nối nhịp? Sao không có cây cầu nào nối nhịp? Sao không có cây cầu nào nối nhịp?
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com
sũng nước. Vậy mà trong suốt quãng thời gian tôi ở đây trời không đổ mưa lấy một lần. Tôi thường ngồi bó gối trên thành bờ hồ bán nguyệt, vào những buổi sáng, với một tô đá bào lạnh tê, khuất sau vẻ cổ kính nhân tạo của khách sạn tôi ở trọ. Người ta trồng hoa sen trong hồ, nem nép ven thành là những thân lau lách hay cỏ gì tôi không rõ tên. Nếu ai đó hỏi tôi vui hay buồn vào những lúc như vậy, tôi sẽ trả lời là không biết. Tôi không biết mình vui hay buồn, nhưng tôi chắc chắn là mình muốn ngồi đây, nhìn lại tình yêu đã qua và gắng nắm bắt nỗi đau hiện hữu. Người ta vẫn nghĩ rằng đau đớn là một trạng thái thiên về hoặc linh hồn, hoặc xác thịt, hoặc cả hai – khi nỗi đau trong tim vỡ òa tức tưởi. Nhưng tôi hiểu rằng nỗi đau khủng khiếp nhất là khi mình biết nó ở đây, ngay đây, mà mọi giác quan đã tê cứng lại. Tôi không còn cảm giác được nỗi đau của chính mình. Tôi không phân biệt được ranh giới giữa tâm hồn và xác thịt. Đau đớn như dòng chảy tuần hoàn làm đông cứng các mạch máu. Ước gì tôi biết nỗi đau đang chạm đến phần nào của cơ thể mình, của hồn trí mình để dứt cắn nó ra từng mảng miếng! Nhưng tôi không biết, cũng không có cách nào để biết. Thế nên tôi cứ thế này, lặng ngồi dưới bầu trời Hội An sũng nước mà khát một cơn mưa ập òa…
Hội An một ngày sũng nước – Ảnh minh hoạ: Hội An Team

Marưkô “bảo” rằng cô muốn cùng tôi đi ra biển. Tôi hiểu điều đó khi nhìn vào mắt cô. Marưkô không nói được. Một cô gái Nhật không nói được đã lang thang khắp chốn cùng nơi và cuối cùng chọn Hội An làm điểm dừng chân. Cô yêu mảnh đất này – những ngôi nhà cổ, những con đường bé nhỏ, những ngọn gió buồn bã và dòng sông im lìm. Cô còn yêu biển. Như tôi. Không cần bất cứ lý do nào cho tình yêu ấy.
- Nguyên này, hồi mình 6 tuổi, cha cõng mình ra biển. Mình được thắt bím và mặc váy màu xanh dương. Đó là lần đầu tiên. Mình và biển hòa làm một.
- Biển Hokkaiđô?
- Ừ, biển Hokkaiđô, lạnh hơn ở đây nhiều. Biển của quê hương Nguyên rất ấm và luôn ngân nga. Biển hát.
- Lâu lắm rồi mình không nghe biển hát…
- Nào, đưa tay đây cho mình. Nguyên, nhắm mắt lại, lắng nghe đi!

Biển Cửa Đại – Ảnh minh hoạ: Hôị An Team

Chúng tôi trò chuyện trong thinh lặng. Không một từ nào đươc phát ra. Nhìn vào mắt nhau, ôm lấy bờ vai bé bỏng của nhau và sưởi ấm tay nhau. Biển Hội An sóng rất nhẹ. Marưkô tóc ngắn cũn, đen và mềm thi thoảng quay lại mỉm cười với tôi. Hai người con gái xa lạ, hai nơi chốn sinh ra cùng tựa vai vào nhau nhìn ra phía biển. Ngoài xa thật xa kia có gì? Ngoài biển có gì? Chỉ có biển mà thôi…
- Marưkô, nói cho mình biết cậu nhìn thấy gì trong biển?
- Mình nhìn thấy cha mình. Ông là một ngư dân. Ông dạy mình nhảy sóng và cách thỏa hiệp với những cơn bão. Ông không biết rằng những cơn bão biển cũng phản trắc vô cùng. Chúng lật úp ông vào một ngày đông. Mình 10 tuổi Nguyên ạ. Và từ đó cha luôn đứng trên những ngọn sóng, mỉm cười với mình từ bất kỳ bãi biển nào mình đi qua, hoặc dừng lại.
- Đột nhiên mình thấy sợ quá, Marưkô, cậu ôm lấy mình đi. Làm ơn, giữ chặt lấy mình!
Marưkô quay người ôm lấy bờ vai run rẩy của tôi. Tôi thu người lại, dụi đầu vào ngực cô như một đứa trẻ. Tôi muốn khóc quá. Tôi muốn mình vỡ òa ra từng mảnh, hoặc nhẹ bẫng như chiếc lá mềm mùa thu phiêu du trong thinh không. Tôi vừa muốn tôi quên tôi đi, vừa ước ao có ai đó giữ mình lại. Biển kia có gì? Tình yêu tôi có gì? Ai nói cho tôi biết với không?
Có một lần hiếm hoi anh cùng tôi về biển. Anh không thích biển. Anh bảo không gian trời nước mênh mông làm anh rợn ngợp, thấy bất an và nhỏ bé. Tôi chân trần tìm lượm những vỏ ốc đầy màu sắc, ôm một vốc đầy thả vào đôi bàn tay khum khum của anh rồi khoái chí cười thích thú…
Marưkô, hôm ấy mình vui biết bao nhiêu. Những ngọn gió hiền cứ mơn man, mơn man… Chỉ có hai đứa mình trên bãi biển dài. Mình chạy nhanh thật nhanh, gió lùa tóc rối. Mình thấy niềm vui bung nở trong lòng. Thế mà anh chỉ lững thững theo sau.
- Nào Nguyên, theo mình đến chỗ này. Cậu thấy vệt mờ mờ xa đằng kia không? Hướng này này…

Ảnh minh hoạ: Hội An Team

Chúng tôi nắm tay nhau bước đi trong màu đêm sắp buông của Hội An. Biển chiều gió cứa rát mặt. Thủy triều lên nhanh, cuộn vào chân những đợt sóng và cát ẩm ướt. Marưkô đưa tôi đi một quãng thinh lặng dài. Vệt mờ mờ xa đã viền nét là một làng chài nhỏ. Làng nằm nghiêng theo thân biển. Những ngôi nhà lô xô lỡ cỡ, mái lợp lá buồn bã lặng in trên nền trời sẫm tối. Dọc dài trước làng là một dãy thuyền thúng được úp lại, lưới nhỏ to các loại giăng mắc bay lật phật trước gió.
- Ở đây có gì, Marưkô?
- Tình yêu của mình, Nguyên ạ. Ở đây có tình yêu của mình.
Marưkô mỉm cười ra vẻ ngượng nghịu. Tôi đi theo cô vào sâu trong làng. Một ngôi nhà nhỏ chộn rộn màu sắc hiện ra. Cửa sổ là miếng gỗ mỏng được sơn màu xanh lá, cửa chính trắng hồng nham nhở và ọp ẹp. Tôi đồ rằng chủ nhân của nó đã xin ở đâu đó về mỗi lần một ít gỗ và dựng nó lên không phải bằng đôi tay thợ mộc. Gió trong nhà khẽ khàng và lịch thiệp. Tôi ngồi xuống chiếc phản kê nép vào một bên góc tường, thấy mùi hương của Marưkô rất rõ trên đôi gối. Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Ngôi nhà này và Marưkô bây giờ tôi mới biết.
- Marưkô?
- Người đàn ông của mình, người nắm giữ trái tim mình, là quê hương mình… Ở đây, Nguyên, giờ này anh ấy đang lênh đênh trên biển. Chuyến đi dài quá.
Marưkô và một người đàn ông tôi chưa quen rạng rỡ cười với tôi từ tấm hình đặt trên cửa sổ. Người đàn ông có đôi lông mày rậm và miệng cười chất phác, đàn ông Việt Nam – tôi chắc thế. Anh cõng Marưkô trên vai, sau lưng là biển, là biển, là biển. Tôi nghĩ ngày hai người chụp tấm ảnh này hẳn gió rất nhiều. Biển không xanh như những ngày đẹp trời. Hơi xám. Nhưng nụ cười thì sáng rỡ vô cùng. Hương vị yêu thương tràn ngập. Đôi tách trà gốm nâu. Đôi gối xanh hoa thêu li ti. Đôi khăn mặt phơi trên dây… Marưkô nhóm lửa lên bừng bừng ở góc nhà. Ấm áp luồn khẽ khàng đến từng ngóc ngách. Nó chạm vào tôi nữa. Tôi sợ quá. Nước mắt đã tràn mi một cách vô thức. Tôi sợ cái cảm giác ấm áp và an bình này, vì tôi biết, mai kia, khi rời đây, tôi sẽ phải lại bắt đầu làm quen với cảm giác gập ghềnh trên những chuyến xe. Tôi không được để mình chìm vào thứ ấm áp này, yêu thương này, an ổn này, để rồi sau khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, tôi đau đớn nhận ra mình chỉ có một mình. Tôi là một con số lẻ. Tôi là một cô gái bé nhỏ lọt thỏm và hoang mang giữa những chuyến xe giăng mắc mênh mông. Tình yêu đã ở rất xa tôi, ở rất xa, rất xa…
- Marưkô, để mình đi, xin cậu. – Tôi gào lên tức tưởi.
Marưkô chậm rãi bước đến bên tôi. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhòa lệ và khờ dại. Chúng tôi ôm lấy nhau một lúc lâu để tôi bình tâm lại. Marưkô có mùi cúc dại. Tôi áp chặt môi lên tóc cô, bờ vai cô, đôi tai nhỏ xinh của cô, hít trọn mùi hương của đất và sương, và gió. Ngoài kia biển vỗ rì rào. Biển rộng lượng và cảm thông với tôi vô cùng. Marưkô cũng vậy. Hai người con gái bé nhỏ ôm chặt lấy nhau trong ngôi nhà ấm, giữa biển, trời và mông mênh gió. Biển thăm thẳm quá. Tôi đi hoài đi mãi, tìm hoài tìm mãi. Đến bao giờ tôi thấu biển?

Ảnh minh hoạ: Hội An Team

Chúng tôi nằm bên nhau suốt đêm hôm đó. Tôi gác đầu lên tay Marưkô, để cô ôm lấy mái tóc xơ buồn của tôi mà ngủ ngon lành. Dù nhắm mắt, ý thức lờ mờ của một người sắp rời ra trong giấc ngủ mệt nhoài vẫn cho tôi biết được nụ hôn thơm mùi cúc dại của Marưkô trên trán mình. Marưkô không kể với tôi về quá khứ, tình yêu và nỗi buồn. Vì sao cô rời quê hương để định cư ở một đất nước xa xôi? Vì sao cô tìm được tình yêu của mình? Tôi không biết, cũng không cần biết. Tình yêu không phải là tình yêu mà chỉ là cách ta cảm nhận nó. Tôi đi một chuyến dài để đến Hội An. Tôi gặp một người con gái đẹp đến từ đất nước khác. Tôi đã chạm biển, nhưng tôi chưa hiểu, chưa biết, chưa tìm thấy. Thế nên tôi còn đi nữa, đi mãi, tôi nghĩ mình sẽ còn đi đến khi nào người cong lại trên những chuyến xe xóc nảy. Rốt cuộc thì hạnh phúc luôn ở phía trước kia.
Sáng hôm sau, tôi đi sớm. Marưkô còn ngủ. Viền môi giãn ra thơ trẻ. Marưkô yêu thương của tớ, cậu thấy gì trong giấc mơ? Còn mình, có lẽ, rất lâu sau này, trên những chuyến xe bất định và dài, mình sẽ mơ rất nhiều về cậu. Và Hội An…
Blog Radio 110: Tình yêu đã ở rất xa tôi - tại truyen cuoi hay nhat
Read more…

Bảy ngày ân ái

10:46 |
Tên truyện : Bảy ngày ân ái
Tác giả: Ân Tầm
Số chương : 173
Thể loại: Ngôn Tình
Tình trạng: Hoàn Thành
Bảy ngày ân ái
Bảy ngày ân ái

Đọc truyện: Bảy ngày ân ái, tại: truyện cười hay nhất.

Giới Thiệu Truyện
Bảy Ngày Ân Ái – Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại hắn, nhưng cả hai người đều không biết đó là người đêm hôm ấy. Và nàng, lần này lại phải làm một cuộc giao dịch 7 ngày 7 đêm trở thành tình nhân của hắn…..
- Nàng yêu vị hôn phu trước đây của mình, yêu rất nhiều. Còn với hắn, chỉ là sự căm hận tột cùng. Nhưng ai mà biết được sự bất ngờ của trái tim…
- Khuyến cáo những bạn đọc dưới 18 tuổi nên cân nhắc trước khi xem vì có các cảnh nóng trong nội dung truyện nhé!

Chương 1 – Rơi xuống khỏi thiên đường

Chương 2 – Giao dịch thể xác

Chương 3 – Tầm quan trọng của đại gia

Chương 4 – Trò diễn ngược

Chương 5 – Chiếc vòng cổ giá trên trời

Chương 6 – Lời mời của Ngu Ngọc

Chương 7 – Gây khó dễ

Chương 8 – Đau lòng tưởng niệm

Chương 9 – Nguy cơ trí mạng

Chương 10 – Thỏa hiệp

Đọc truyện: Bảy ngày ân ái, tại: truyện cười hay nhất.

Read more…

Anh đã trở về, phải không anh?

14:36 |

Đọc truyện Anh đã trở về, phải không anh? truyện ngắn tình yêu hay

Anh ơi ! Mắt em sắp không nhìn thấy gì nữa.
- Sao vậy em ?
- Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi.
Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặt anh bỗng biến sắc, hối hả hẳn:
- Sao vậy em ? Mắt em bị thế nào ? Có nguy hiểm không ?
- Em…
- Nói anh biết !
- Nếu… Nếu… em không nhìn thấy gì nữa thật thì…
- Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của em ! Không xa em. – Anh bấu chặt lấy bờ vai cô, để khẳng định. Ánh mắt anh chan chứa sự nghiêm túc.
- Em… Bây giờ em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi. Làm thế nào bây giờ ?
Nghe cô nói, gương mặt anh nghệt ra. Cô cũng căng tròn mắt. Hình như, cô vừa nói một điều ngớ ngẩn. Rồi, anh chợt kéo cô vào lòng thật nhẹ, hôn lên vầng trán mà anh vẫn gọi là “bướng bỉnh” của cô.
Đọc truyện: Anh đã trở về, phải không anh? tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
- Lần sau, đừng làm anh hoảng thế này nữa nhé ! Hư lắm. Có biết anh rất sợ embị làm sao không ?
- Em biết.
- Thế sao còn làm anh sợ ? – Anh buông cô ra, nhéo vào mũi cô vẻ trách cứ.
- Bởi em biết khi anh sợ, anh sẽ ôm em.Em muốn được anh ôm để cảm nhận trái tim anh.
- Mỗi lần như vậy, em sẽ làm anh tổn thọ đấy !
Cô cười. Không hiểu sao cô lại cười nữa.Cô thấy hạnh phúc. Bởi dù thế, anh chẳng hề bực bội với cô.
Cô và anh yêu nhau, cũng đã hơn 2 năm. Tình cảm của họ đẹp đẽ, ít có những sóng gió xảy đến, nhưng nồng nàn mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng mơ ước. Cô không mấy khi phải rơi nước mắt vì yêu. Dù thế… Cô cứ cảmthấy một linh tính gì đó rằng hai người không thể bên nhau mãi mãi. Phải chăng, do cô chưa có niềm tin vào tình yêu của cô với anh ? Có điều, cô biết mình yêu anh lắm lắm ! Cô đọc những tin nhắn của anh đến mòn cả mắt, nghelại những cuộc ghi âm điện thoại giữa cô và anh đến nhẵn cả tai. Lúc nào anh cũng trong tâm trí cô. Bao kỷ niệm bên nhau đã chốt vít vào tinh thần người con gái 22 tuổi.
Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Dưới anh còn có cô em gái ít hơn anh 3 tuổi. Bố anh đã mất do sức khỏe yếu vì thương tật sau chiến tranh. Còn lại mẹ tần tảo nuôi dưỡng, chăm bẵm hai anh em anh nên người, khiến anh càng thấm thía giá trị của chữ hiếu và chữ nhân. Vì thế, anh sống có đạo đức, cật lực học tập, rồi hết mình phấn đấu trong công tác sau khi được nhận vào một cơ quan lớn của Quốc Gia để làm việc. Người thanh niên như anh là niềmtự hào của gia đình. Bên nội bên ngoại, ai cũng yêu mến, tôn trọng. Nên cuộc sống của anh không phải gặp những khó khăn đáng kể. Điều kiện vật chất cũng không thiếu thốn. Chỉ có điều mẹ anh mắc bệnh đục thủy tinh thể, từng phải phẫu thuật một lần nhưng triệu chứng mắt mờ vẫn thường xảy đến. Nên, anh rất lo cho mẹ. Anh thường nói với cô, mẹ là người mà suốt đời anh cần và yêu thương. Anh muốn sau này anh và cô có xây dựng cuộc sống riêng với nhau thì cũng sẽ ở chung với mẹ. Côlúc nào cũng trìu mến nhìn anh:
- Em thích anh như thế ! Không có mẹ làm sao em có được anh của ngày hôm nay.
Anh xúc động vì tình cảm hiếu lễ của người yêu, thường đặt lên môi cô nụ hôn đầy trân trọng.
- Anh à !
- Sao em ?
- Em… đến khi nào em ra trường, xin được việc xong mình kết hôn luôn anh nhé ! – Cô thẹn thùng nói với anh. Gương mặt đỏ hồng lên, bàn tay cô bối rối và đôi mắt tránh nhìn vào anh.
- Em từng nói với anh không muốn mất tự do sớm mà.
- Đó là trước khi em hiểu anh lo cho mẹ như thế nào. Bây giờ hiểu được rồi… Em muốn cùng anh chăm sóc mẹ.
- Em có đành lòng để bố mẹ Vợ của anh phải xa con gái sớm không ?
Cô chợt sững lại…
- Xem em kìa ! Mới chỉ nghĩ một mà chưa nghĩ hai. Ngốc quá ! – Anh mắng yêu cô.
Cô chủ động ôm lấy anh từ phía nghiêng ( đang ngồi bên cạnh ):
- Em tin anh cũng sẽ hiểu bố mẹ là cuộc sống của em. Anh sẽ như em đối xử tốt với bố mẹ của em nhé ! Dù em có về nhà anh đi chăng nữa… Anh cũng… – Chợt cô như lạc giọng đi.
Anh cảm nhận có nỗi niềm riêng của cô như sắp rơi xuống. Tim anh bỗng nhói đau. Thương khôn xiết người con gái trẻ trung và lương thiện. Anh biết cô đang nghĩ đến ngày không còn được ở bên bố mẹ ruột…
- Anh hiểu mà. Người yêu ngốc của anh! – Anh lặng đi, giữ cánh tay cô đang quàng qua người.
Cô áp chặt lấy người yêu:
- Em yêu anh ! Em yêu cả mẹ của anh !!!
Khoảnh khắc ấy của họ như thể bức tranh tình yêu hiền hòa, lung linh làm rung động lòng người.
Anh chính thức đưa cô về nhà, ra mắt mẹ và người thân. Ai cũng nhìn cô bằngánh mắt đầy thiện mến. Ngay cả em gái của anh hơn cô một tuổi, cũng hết lòng ủng hộ chị dâu tương lai. Mẹ anh thì khỏi nói là cưng cô như thế nào. Họ hòa hợp đến mức em gái anh phải thốt lên: “Không biết rút cuộc ai mới là con gái của mẹ ?” Nhìn cảnh người yêu với mẹ quấn quýt bên nhau, cô nhổ tóc sâu cho mẹ, chăm sóc mắt cho mẹ, cùng mẹ vào bếp nhặt rau cỏ nội trợ… Anh cảm thấy trái tim xôn xao mơ về ngày cô chính thức trở thành “bạn đời”. Anh không muốn mất người con gái đặc biệt như cô dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong suy nghĩ. Thi thoảng cô đang làm gì đó, lại ngước nhìn anh một cái mà cười làm anh càng yêu cô say đắm hơn.
Họ hay cùng nhau nghe nhạc. Những giai điệu trầm bổng, da diết của các bản hòa tấu không lời nhưng ngọt ngàocũng như tình yêu của họ, không nói thành lời mà vẫn cảm nhận rõ từng rung động hướng đến trái tim nhau. Trong cái không gian trữ tình chất chứaâm nhạc ấy… họ đã một lần thực sự thuộc về nhau. Đó, là lần duy nhất cả hai cùng đồng điệu mà quên đi cái gọi là lý trí. Họ hòa quyện yêu thương theo từng giai điệu nhạc không lời và họ bị lỗi nhịp… Hạnh phúc tràn ngập, sự trân trọng nhau của họ đã không có chỗ cho kẻ thứ 3 nào xen vào được trái tim.
Thêm 2 năm yêu nhau nữa, tình cảm vẫn cứ chan hòa hứa hẹn một tương laitràn đầy hạnh phúc. Gần đến ngày họ trở thành của nhau bằng hôn thú, thì anh được cử đi công tác ở nước ngoài trong khoảng một tuần. Tuy khá cập rập, nhưng đây là cơ hội để anh khẳng định năng lực của mình trong công tác, nên ai cũng ủng hộ. Ngay cả bố mẹ của cô cũng nói “anh hãy an tâm làm tròn công vụ”. Còn việc ở nhà thì người thân sẽ chung tay thu xếp, hứa sẽ mang đến cho anh với cô một hôn lẽ hoàn hảo. Anh nhìn cô. Có vẻ như điều anh lo lắng nhất là phía người yêu. Chắc cô sẽ tủi, vì chỉ còn khoảng hai tuần là cưới rồi, mà không có anh kề cận cùng cô đi sắmsửa cho ngày trọng đại ấy. Đôi mắt cô đượm buồn, gương mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười khích lệ. Anh chợt thấy saomà người yêu của anh thánh thiện thế!? Cô chẳng khi nào thiếu hiểu biết và gây áp lực nặng nề cho anh, mà luôn bao dung, đồng cảm. Anh thầm biết ơn cuộc đời cho anh may mắn được là người bước vào trái tim cô…
Buổi tối trước khi anh đi, họ gặp nhau. Cô sóng sánh trong bộ váy cam dịu dàng, mái tóc xoã mượt mà điểm vài phụ kiện cài kẹp duyên dáng và cô đi đôi giày cao gót. Đây không phải là phong cách anh thường thấy ở cô. Trước giờ trong mắt anh, người yêu lúcnào cũng hồn nhiên, hoạt bát bởi sự giản dị không kiểu cách. Hôm nay, cô như lột xác kiều diễm lạ. Anh không khỏi choáng ngợp. Họ sánh bước đi trênphố đêm, tay trong tay như lạc vào ảo mộng.
- Hôm nay người yêu anh đẹp lắm ! – Anh khẽ siết lấy bàn tay cô. Vẫn cùng thả bước.
- Em đẹp sẵn rồi mà. Tiếc là mình chưa chụp ảnh cưới để anh thấy cô dâu của anh xinh như thế nào.
- Anh có thể tưởng tượng được mà. Chắc là sẽ xinh hơn thế này ! – Anh cười.
- Em cố tình để anh thấy em đẹp trong tối hôm nay. – Cô vẫn là cô với cá tính vốn có, nhưng gương mặt rất nóng. Không hiểu sao có một linh cảm bất an. Nụ cười của cô vì thế mà chấp chới.
- Em thực sự rất đẹp ! Anh biết từ lâu rồi mà. – Anh chợt dừng chân, đối diện cô và hai bàn tay nhẹ ôm lấy bờ má đang có nhiệt độ ấm bất thường của cô.
Ngước nhìn gương mặt anh: Đôi mắt, sống mũi, vầng trán, đôi môi anh… Tự nhiên cô có ý nghĩ nó sắp tan biến. Cô bỗng thấy trống rỗng, thất thần.
- Em mệt phải không ? – Anh lo lắng khi thấy người yêu lạc sắc thái.
- Anh ! Anh à… – Cô giữ chặt lấy bàn tay anh đang đặt trên má cô.
- Anh đây ! Anh đây ! – Giọng anh thảng thốt.
- Mình sẽ bên nhau mãi mãi phải không anh ?
Anh không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào đôi mắt cô đang có vẻ hoang mang để cảm nhận. Anh thấy ngột ngạt bởi đôi mắt người yêu như có vực thẳm, anh như rơi vào trong đó.
- Mình bên nhau mãi phải không anh ? – Cô nhấn giọng kéo anh về thực tại. Anh khẽ kéo cô vào vòng tay và ôm siết…
- Em luôn ở trong trái tim anh mà !
Cái ôm của anh xoa dịu cảm giác bất antrong cô. Cô dịu dàng nương tựa vòng tay ấy. Phố đêm cũng hiền hòa soi sángtình yêu của cả hai.
Hôm sau, anh lên máy bay trong sự đưa tiễn của cô. Họ hứa hẹn ngày gặp lại với tràn đầy yêu thương…
Anh yêu em ! Lời hứa với em đã giúp anh vượt qua hoạn nạn để trở về bên em. Anh yêu em… Vợ của anh !!!
Anh hôn lấy bờ môi khô rát của cô. Nụ hôn và những giọt nước mắt chảy xuống như mang lại sự hồi sinh cho làn môi cô mềm và nồng ấm. Họ say sưa trong giai điệu trái tim không có trở ngại nào tách rời họ ra được nữa…
Không phải mơ đâu.
Là sự thực.
Anh trở về như phép màu của cuộc sống……
Một tuần không phải dài, nhưng với cô thì nó đang thực sự đằng đẵng. Thi thoảng cô lại ngước lên bầu trời bồng bềnh mây trôi, tự hỏi anh nơi đó công tác có ổn không ? Có lo lắng cho đám cưới sắp tới của họ không ? Tuy bận và ở rất xa xôi, anh vẫn không quên gọi điện thoại cho cô để cô an tâm. Cô ở nhà, vẫn tích cực chuẩn bị cho ngày lên xe hoa cùng sự hỗ trợ nhiệt thành của người thân, cả em gái của anh cũng đảm nhiệm vai trò trợ thủ đắc lực. Mọi việc nhờ thế khá thuận lợi…
Cuối cùng anh cũng trở về. Cô như trút được gánh nặng của linh tính, mừng rỡ chờ đón anh tại sân bay cùng gia đình. Nhưng, sét như đánh úp vào tai làm toàn thân cô tê liệt. Anh không hề bướcra từ chuyến bay đó. Người thân của anh hoang mang, đôn đáo tìm hiểu lý do. Không chỉ có anh, mà ngay cả ngườicùng đi công tác với anh cũng chẳng thấy đâu.
Cái thông tin chính xác đến 99 % ập đến khiến mẹ anh ngất xỉu, còn cô thì khuỵ ngã. Lồng ngực cô chỉ còn nước nổtung ra để cùng anh chịu cái cảnh mà thông tấn xã đưa tín. Bên nước ngoài, trước khi ra sân bay, anh bị cuốn vào vụbắt cóc con tin ngay chính tại khách sạn mà anh nghỉ lại và toàn bộ con tin đã bị triệt hại bằng bom khủng bố của các phần từ liều chết…
Anh đã chết…
Anh đã chết…
Anh đã chết…
Cái nguồn tin ấy cứ cào xé trong tinh thần làm cô kiệt quệ. Những giọt lệ vô thức chảy từ trong đôi mắt thất thần như lỗ hổng của không gian, thời gian. Trống rỗng… Người yêu không còn nữa.Thế giới đang đè xuống đôi vai cô, không thể cử động được tấm thân mong manh của người con gái. Trong thâm tâm cô văng vẳng điệp khúc “Em sẽ là cô dâu đẹp nhất ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất !”
Tang lễ anh được cử hành với chiếc quan chỉ có các di vật. Thể xác anh đã tan theo khói bụi nơi đất khách quê người. Trong tang lễ, không có mẹ của anh, không ai thấy cô đâu. Thân nhân, bạn bè, cố hữu gần xa đông nghịt, thảmthiết những tiếng than khóc…
Một cô gái mặc váy trắng kéo lê vạt váychịt đất, khăn voan với triền đăng-ten lấp lánh và đóa hoa trắng tinh khiết cầm trên tay đúng nghĩa của một cô dâu. Gương mặt gầy rộc sau ngày nhận tin dữ được khéo léo che đi bằng lớp phấn trang điểm nghệ thuật, khiến cô trở thành cô dâu đúng như anh nói:”Em sẽ là cô dâu đẹp nhất”. Cô bước đến bên anh thật chậm, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má nhưng cô đẹp tựa một thiên thần giáng thế xoa dịu đi cái đau thương ai oán. Em gái anh liêu xiêu đếnđỡ cô cùng bước. Cả hội đồng tang lễ vàmọi người cúi lặng trịnh trọng nhường cho cô đến với anh trong sự thiêng liêng.
- Em đã là Vợ của anh rồi đấy ! – Cô ôm lấy anh trong tưởng tượng và lịm dần đi trong vòng tay của người thân…
Tấm ảnh cưới thật đẹp có cả cô dâu và chú rể nhờ vào sự can thiệp tài tình củaPhotoshop, cô nâng niu mỗi ngày như báu vật. Yêu anh tha thiết và đau đớn tận cùng nhưng cô không thể gục ngã, cho dù nhiều khi cô muốn ngã. Cô cần phải sống kiên cường, chăm sóc mẹ anh thay anh, yêu mẹ của anh gấp đôi thay anh. Hiểu tâm nguyện con gái, bố mẹ đẻ của cô cũng không cản trở cô làm tròn bổn phận mà cô muốn gánh vác như đã nói với anh. Dù ai cũng mong có ngày cô tìm cho mình một hạnh phúc với cuộc sống đúng nghĩa của người phụ nữ, kể cả mẹ của anh và em gái anh cũng thương cô vô cùng, họ mong cô thoát khỏi mối ràng buộc”hữu danh vô thực” với anh.
Mẹ anh từ khi mất con trai, sức khỏe suy nhược thấy rõ, đôi mắt bị đục thủy tinh thể nay lại khóc quá nhiều, khóc triền miên vì tưởng nhớ con, đã khiến cho bà bị mù, bắt đầu những tháng ngày lần hồi trong bóng tối. Qua 49 ngày, bà vẫn cứ lã chã nhớ thương con. Cô chợt nhớ lại câu hỏi vu vơ cô từng nói với anh: “Nếu em không nhìn thấy gì nữa”, và câu trả lời của anh. Cô càng thương mẹ anh hơn nữa.
Ngày ngày nhìn mẹ anh lặng lẽ như cái bóng ngồi yên ở ghế, bà không muốn đilại sợ va chạm lung tung rồi ngã lên ngãxuống làm phiền cô với con gái. Cô xót xa, bặm môi mà kìm lại giọt lệ mặn đắng. Cô chợt nghĩ nếu là cô, cô có thíchứng được khi bị mù không ? Mẹ già rồi, sống trong bóng tối chắc tủi lắm ! Còn cô, tuổi trẻ và có sức khỏe, có lẽ sẽ dễ dàng hơn…
Cô âm thầm đến viện mắt Trung Ương, xin bác sĩ thực hiện ghép giác mạc của cô cho mẹ anh làm bác sĩ bàng hoàng. Cô biết người ta chỉ có thể lấy giác mạc hiến tặng của người đã chết, vẫn nỉ nonkhẩn thiết xin bác sĩ thương tình chấp nhận cô hiến mắt cho mẹ. Cô nhận được, vẫn chỉ là những cái lắc đầu kiên quyết từ chối cho dù nhiều lần đến việnxin.
Cô làm đơn xin hiến giác mạc sau khi chết. Một kế hoạch táo tợn hình thành trong suy nghĩ đưa cô đến với hành động không ai lường được…
Cô mơ hồ tỉnh dậy trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau nhiều ngày miên man do tự tử không thành, rồi lại thiếp đi. Cô đã uống quá nhiều thuốc ngủ…
Trời thương nên đã cho em gái của anhkịp phát hiện, đưa cô đi cấp cứu trong tình trạng nguy cấp.
Mảnh giấy cô viết gửi lại những người thân yêu thấm nhòa những giọt nước mắt vừa rơi ra từ một bàn tay…
“… Mẹ là cuộc sống của anh. Con muốn cuộc sống của anh được tiếp tục những tháng ngày tràn ngập ánh sáng và màusắc. Con xin gửi tặng mẹ đôi mắt sau khi con ra đi về cõi vĩnh hằng đoàn tụ với Chồng của con. Xin đừng trách con hành động dại dột… Xin toàn thể người thân tha lỗi cho con ! Con biết mọi người sẽ vô cùng đau lòng nhưng đây làsự lựa chọn mà con cân nhắc rất kỹ. Về với anh ấy, tuy không còn đôi mắt nhưng con sẽ nhìn anh bằng cả trái tim…”.
Cô đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ có lẽ để mơ về anh. Cánh tay vẫn đang tiếp nhận từng giọt nước chậm chạp từbình truyền chảy xuống như làm cho thời gian chậm lại. Đôi mắt cô ươn ướt dính những sợi lông mi vào nhau làm cho gương mặt trở lên hiền hòa nhưng tội nghiệp. Bờ môi cô khô, có đôi chỗ bị nứt se se màu đỏ của máu. Mái tóc rối bồng bềnh thả trên chiếc gối, khiến sứcsống của cô chững lại. Bàn tay thon gầy, mong manh đặt trên bụng và trái tim thoi thóp đập những nhịp như khó nhọc… khiến ai đó đang kề cận cô không thể nào ngừng rơi nước mắt. Bàn tay đối phương nắm lấy tay cô đưalên môi của người đó, hôn rịt thật lâu như để truyền sức mạnh và hơi ấm. Giọt lệ người ấy chảy dài xuống, có lẽ ngấm vào tận làn da tay cô. Ngón tay cô khẽ cử động làm đối phương thêm siết chặt, gọi cô trong thổn thức. Tiếng gọi nghẹn lại không phát ra nơi cổ họngthật dõng dạc, nhưng vẫn có sức kéo côthoát khỏi cơn mộng mị.
Cô mở mắt… Đôi mắt cử động từ từ tách những sợi mi dính vào nhau để lộ linh hồn cô đang ngấp nghé trở lại. Gần một phút chìm trong im lặng với nhữnggiọt nước mắt thi nhau tuôn rơi từ phía cả hai… Cô chỉ thảng thốt được một chữ:
- Anh…!
- Anh đây ! Anh đây… – Anh vồn vã siết tay cô, tay còn lại vén ráo riết những sợi tóc của cô đang xòa vào mặt do cô cố ngóc đầu dậy, anh gạt luôn những giọt lệ mong manh như vỡ vụn trên gương mặt người con gái anh yêu da diết.
- Anh đã về ! Anh về bên em rồi đây ! Anh vẫn luôn nhớ lời anh đã hứa.
- Anh ! Anh ! Anh… ! – Không cần biết thật hay mơ, cô cố gắng gượng dậy, vồn vã ôm lấy anh như một đứa trẻ sợ lạc mẹ.
Anh đỡ cô trong tay, thì thầm rất nhẹ:
- Anh yêu em ! Lời hứa với em đã giúp anh vượt qua hoạn nạn để trở về bên em. Anh yêu em… Vợ của anh !!!
Anh hôn lấy bờ môi khô rát của cô. Nụ hôn và những giọt nước mắt chảy xuống như mang lại sự hồi sinh cho làn môi cô mềm và nồng ấm. Họ say sưa trong giai điệu trái tim không có trở ngại nào tách rời họ ra được nữa…
Không phải mơ đâu.
Là sự thực.
Anh trở về như phép màu của cuộc sống…
Anh đã trở về, phải không anh? - truyện cười hay nhất
Read more…

Vợ trẻ dễ ghét

14:33 |

Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như càng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ.

***
Bằng cách nào đó, từ cơn mưa của buổi tối cuối cùng tháng 5 mà tôi và em trở nên thân mật hơn, giống như hai người bạn đã quen nhau từ xa xưa. Tôi có thể kể cho em nghe về những trải nghiệm, còn em hào hứng nghe câu chuyện của tôi, có lúc run run lên như con mèo gặp rét, khi thì cười khì khì đến ngộ…Tóm lại là nhìn em tôi có nhiều trạng thái khác nhau, giống như là em_ một người sống rất thật với cảm xúc của mình. Riêng em thì nói trên mặt tôi có khắc chữ a cờ ác. Biết vậy.
Và bằng cách nào đó mà em và tôi cứ có những cuộc gặp gỡ sau này. Khi thì đi ăn sáng vào ngày chủ nhật sau buổi trực của em. Khi thì đi uống café vào một tối nào đó trong tuần. Khi thì đi hát hò. Khi thì chạy xe honda ra phố để hít hít ít bụi cho nó bổ phổi (tất nhiên là nói đùa rồi). Khi thì vắt vẻo trên ghế salon nhắn tin cho nhau, chọc nhau đôi ba điều, như kiểu ai cũng có cái tôi của mình vậy, rồi vội vã quên mau.
Em kém hơn tôi cả gần chục tuổi nên tôi không thể chối cãi khi em buộc tội tôi rằng: “Khi mà em còn đang bú bình thì anh đã lon ton đi thả diều, đá bóng. Khi mà em mới học tiểu học thì dễ có khi anh đã biết yêu. Khi mà em bắt đầu ham chơi thì anh lại bắt đầu với công việc. Khi mà…” Cái khi mà nào của em cũng đúng hết. Nên tôi ngoài cười khì thì chẳng thể làm được gì. Những lúc ấy không biết nên chọn ghét em, hay là cười vào cái suy nghĩ trẻ con ấy của em.
Rồi cứ như là một giấc mơ vậy, tôi bắt đầu thích em đến nỗi không hề nhận ra giữa tôi và em có quá nhiều sự khác biệt. Em ưa nấu nướng một cách cầu kì, đơn giản nhưng phải ngon, sạch , đẹp. Còn tôi nấu gì cũng ăn. Em thích nghe nhạc rap, nhạc remix, nhạc ngoại…Còn tôi thì thích nghe nhạc của một thời. Em thích làm việc có nguyên tắc, còn tôi thì linh động, luôn là vậy. Em thích cái này…Còn tôi thích cái kia…Cứ thế cho đến ngày em bên tôi như một giấc mơ.
***
Tính chất công việc của tôi, thường xuyên phải đi công tác trong tuần. Điều này chính em cũng biết. Và em luôn tỏ ra rất tuyệt khi chuẩn bị cho tôi thật kĩ những bộ quần áo, em nói thích tôi ăn mặc chỉnh mỉnh. Em không hề kiểm soát tôi, trong suốt thời gian đi vắng, thi thoảng là những mẩu tin nhắn ngắn ngủi:
- Giữ sức khỏe nhé anh!
- Mau về nhé!
Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng đã nói rằng, tôi thực sự không thích những gì lặp lại một cách nhàm chán kiểu như anh đang ăn cơm, anh đang ở văn phòng, anh đang chuẩn bị ngủ trưa, anh đang đi với khách hàng…nên chắc em tôn trọng cái suy nghĩ của tôi. Rồi đôi khi tôi nhận ra, không biết có phải em không có chính kiến của bản thân? Đôi khi tôi lại muốn em nổi loạn lên một chút, kiểm soát tôi một chút.
Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như càng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ.
Có phải cuộc sống của tôi quá êm đềm nên tôi lại muốn có chút sóng gió. Còn em có vẻ như đã trải qua một số trầm luân trong cuộc đời, hoặc là không, nhưng em lại ưa chuộng một cuộc sống yên bình.
Thi thoảng trong những chuyến công tác tôi có gọi điện về hỏi em nếu trời mưa, tôi muốn chắc chắn rằng em vẫn ngủ ngon nếu không có tôi ở cạnh.
Tôi sợ rằng em khó hiểu hơn cái vẻ bề ngoài luôn vui cười của em. Tôi e ngại khi không biết rằng em có hài lòng với một cuộc sống mà tôi đem tới.
binh-yen-khong
Bữa ấy tôi trở về nhà bất ngờ với món quà Nha Trang, hi vọng được thấy nụ cười với chiếc mũi nhăn lên của em. Nhưng em thậm còn không biết tôi đã nhón chân nhẹ nhàng tới sau lưng em tự lúc nào. Em say sưa xem chương trình thế giới động vật. Một kênh truyền hình mà lâu lắm rồi tôi không thấy em xem, có lẽ là từ khi bắt đầu quen tôi. Tôi chỉ biết về cái sở thích đó của em qua câu chuyện của những buổi gặp gỡ đầu tiên.
Tôi bắt đầu giận bản thân mình vì có phải tôi đã già đến độ em phải bỏ cả cái sở thích của mình để làm tôi vui. Nhưng có lẽ em cũng xem nó ở đâu đó như là cơ quan hay những khi tôi vắng nhà. Nhưng khi tôi tặng em một nụ hôn trên trán thì em chỉ ngước nhìn tôi, choàng tay ôm cổ tôi và hôn trả lại một nụ hôn vội vã vào má. Em nói tôi đi tắm và nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra. Gần như em không hề đếm xỉa tới món quà trên tay của tôi. Trong khi qua sự phản chiếu của lớp kính dày tôi biết em đang háo hức với những con côn trùng bé xíu.
Nén sự hụt hẫng xuống tận đáy lòng. Tôi đi tắm và lên giường cùng chiếc remote. Tôi bấm một kênh khác. Em phản ứng bằng cách rúc ngay vào nách tôi và vờ ngáy khò khò. Thật là muốn điên lên với cách trêu người của em. Tôi đẩy em ra. Mở tủ và thay đồ:
- Anh ra ngoài có việc.
Em chỉ khẽ kéo chiếc chăn cho hở một bên mắt và một phần khuôn miệng.
- Về sớm nhé anh…
Tiếng nói nhỏ nhỏ đến độ tôi chẳng cần biết em có nói hết từ anh hay không?
Mới đi công tác về thì có gì để phải ra ngoài, vả lại tôi có thể giải quyết qua điện thoại, mail…
Tôi chạy loanh quanh và tới quán StarBucks Coffee trong vô thức. Lên lầu 1 ngồi và ngắm nhìn nơi ánh đèn vàng đang chiếu sáng. Không phải là những hạt mưa xéo xéo dưới bóng đèn như ngày ấy, nên dường như tâm trạng cũng đâu còn là của ngày ấy.
Em dường như khác xưa rất nhiều. Em chẳng phải thích được đi chơi, ngắm thiên nhiên? Thích cái nhộn nhịp nơi vòng xoay Thánh Gióng?
Em nói rằng em rất vui khi thấy những nụ cười của mọi người. Em bật cười khi thấy người con trai phía đối diện bối rối cầm tay người con gái. Em sợ hãi khi thấy vệt sáng nhảy nhót trên nền trời …Và nhiều thứ nữa. Tôi bắt đầu thấy sự chênh lệch về tuổi là một khoảng cách ngăn quá lớn cho hai tâm hồn gặp nhau. Thật khó để đồng điệu. Khi mà tôi như trái đang ương thì em còn xanh. Khi mà tôi như trái đã chín thì em hãy còn ương. Tôi bật cười khi chính mình đang bị ảnh hưởng cách nói của em.
Bài hát này quen quá. Tôi lẩm nhẩm theo…”Rồi một chiều Hồ Tây, Hà Nội mưa bay bay,từng hàng liễu lay lay rung nhẹ trên đôi vai gầy. Trong chốc lát anh nhận thấy một tình yêu đang dâng đầy, một cảm xúc thật ngất ngây. Anh biết làm sao đây”… Thế là em như tiến tới từ màn mưa, bước xuyên qua tấm kính phản chiếu những hình hoa văn. Em ngồi cạnh tôi, lặng im. Âm thanh bài hát vẫn vang lên:” Anh biết rằng mình đã sai. Em là người con gái không giống bất kì ai. Không lợi danh. Không tiền tài. Em chẳng cần đẹp trai. Điều em thực sự cần là một tình yêu mãi mãi. Khiến trao về em như những vì sao đêm, thắp sáng lên niềm tin. Anh sẽ cho em xem.”…
Tôi lao vút đi trong màn mưa, tưởng như chúng chưa kịp bám áo đã rơi trượt xuống vũng nước. Tôi yêu cầu taxi chạy nhanh hết mức có thể. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà bao suy nghĩ xéo qua trong đầu. Chúng khiến tôi không thể nào định nghĩa được cảm giác lúc đó. Tôi chạy lịch bịch qua gian bếp xem em đã ăn khuya chưa? Những đồ ăn chồng chất cứ như từ hôm tôi đi em không hề đụng tới. Những món tôi chuẩn bị trước, em vẫn để đó. Tôi chạy vào phòng ngủ thấy em đang nằm im lìm trong bóng tối. Tôi ôm em thật chặt, chợt nhận ra em nóng hổi như hòn than và không hề có chút sức lực nào. Tôi gọi cấp cứu đưa em đi.
Qua tấm kính mờ những hạt mưa bị hất lùi về phía xa. Tôi cũng bắt đầu thấy ghét những cơn mưa. Chắc lúc nãy sấm chớp nên em trùm kín chăn để nằm và thiếp đi trong sợ hãi. Tôi chỉ nghĩ được vậy thôi.
Bác sĩ nói rằng em bị hạ đường huyết, chỉ cần truyền đường và nghỉ ngơi sẽ ổn. Ơn trời. Tôi nghĩ là tôi nên cảm tạ.
Nắm bàn tay nhỏ bé, mềm mại của em. Tôi ước mình có thể bù đắp được cho em vì những gì em đã chấp nhận ở nơi tôi. Tôi nhớ em từng nói rằng em muốn được bên chồng mỗi ngày đi làm về, cùng xem ti vi trước lúc ngủ. Yêu một cái thật lâu vào má. Và rúc vào nách chồng mà ngủ khì. Em nói rằng, em ghen tị với tôi vì không phải thức dậy lúc 6g15 mỗi sáng để đi làm. Em ước gì những công việc của em cũng có thể giải quyết qua mail. Em nói rằng nếu em giành được giải thưởng em sẽ có hai tấm vé để đi tới nơi mà em trông đợi cùng người mà em yêu thương nhất…Ừ thì em muốn đi tới chân trời góc bể nào tôi cũng sẽ đi cùng em, là bờ vai cho em tựa vào mỗi khi. Nhưng em phải mau khỏe lên đã.
Ngày hôm sau em ọc tất cả mọi thứ khi tôi đưa vào tới miệng. Nhìn em xanh lét như tàu lá. Chắc là em vẫn còn mệt và chóng mặt khi bị dựng dậy.
Xuất viện chúng tôi trở về căn nhà. Nhưng em kêu là thấy nóng bụng và chóng mặt. Tôi dìu em lên giường và nằm cạnh em. Tôi nghĩ em cần nghỉ ngơi. Và ước gì tôi có thể cho em được sức khỏe của mình. Em nhìn tôi với giọt nước long lanh đầy ắp trong ngần mắt.
Ghét em ghê lắm ấy, cô vợ trẻ. Tôi ngắt cái mũi bướng bỉnh của em. Vòng tay ôm ngang người em. Rõ ràng em có gì đó thay đổi. Chẳng lẽ là…
***
Tôi bật dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của em.
Pạp…pạp…pạp…
Em đập vào đầu tôi.
- Ngủ khì mấy ngày còn chưa đủ à, ông nội?
- Hôm qua tui mới phải trực đêm đấy…ấy…yyyy
- Đây là căn nhà nhìn xuống dòng sông thơ mộng của anh đấy hả?
Tôi kéo tay em. Ngồi phịch xuống đi văng.
- Em cứ tới đánh thức anh như thế này nữa được không?

Nếu có một gã trai hư yêu bạn - tại truyện cười hay nhất
Read more…

Say nắng gia sư của em trai

14:14 |

Say nắng gia sư em trai là một truyện tiểu thuyết đang gây sóng gió trên cộng đồng mạng

Say nắng gia sư của em trai
Say nắng gia sư của em trai

Say nắng gia sư của em trai : P1

Say nắng gia sư của em trai : P2

Say nắng gia sư của em trai : P3

Say nắng gia sư của em trai : P4

Say nắng gia sư của em trai : P5

Đọc truyện: Say nắng gia sư của em trai, tại:  truyện cười hay nhất

Read more…

Nếu có một gã trai hư yêu bạn

11:20 |

Trai ngoan âm thầm theo đuổi bạn, trai hư tuyên bố sẽ theo đuổi bạn, vì hắn biết làm như thế hắn sẽ được chú ý hơn, và cho mấy gã trai ngoan khiếp vía. Hắn muốn bạn chú ý hắn.

Trai ngoan nhận rằng mình chung tình và yêu mình bạn, trai hư thích thú vì có nhiều cô gái ngây thơ trong sáng thích hắn, bạn làm ơn làm phước thì rước hắn đi, đừng để hắn làm khổ cô nào.
Thực ra hắn muốn nói hãy yêu hắn.
Trai ngoan tự tin rằng anh nghèo anh vẫn chăm sóc tốt cho em, trai hư nhâng nháo bảo không giàu thì khỏi yêu đương. Thực ra hắn sợ bạn khổ.
Trai ngoan bảo tiền của anh là tiền của em, trai hư bảo tiền của em là tiền của cả 2, tiền của anh thì để anh tiêu. Thực ra tiền của cả 2 thì sẽ để dành, còn hắn sẽ tiêu vào việc dẫn bạn đi ăn, đi chơi, và chăm sóc cho bạn.
Trai ngoan bảo em mặc gì cũng đẹp, trai hư bảo em không mặc gì mới đẹp, nhưng có thằng nào mà cứ nhìn chằm chằm vào bạn, gã trai hư sẽ vô cùng ngứa mắt.
Trai ngoan bảo anh sẽ chăm sóc và quan tâm em. Trai hư bảo vì anh hư, nên anh sẽ đi hư cùng em nếu em muốn. Thực tế hắn đi trông bạn.
Đọc truyện ngắn: Nếu có một gã trai hư yêu bạn, tại: truyen cuoi hay nhat
Trai ngoan bảo trước em, gã không yêu ai, nên tình cảm rất trọn vẹn. Trai hư thừa nhận đã yêu vô số cô gái trước đó, nhưng do có “kinh nghiệm yêu” nên sẽ không làm bạn chán nản.
Trai ngoan nói sẽ không bao giờ làm bạn khóc, trai hư nói nếu bạn cần khóc, sẽ đến nhìn bạn khóc, thực ra hắn muốn nói hắn đã ở bên cạnh bạn lúc đó rồi.
Trai ngoan tìm các câu chuyện để làm vui bạn. Trai hư sẽ chịu khó nghe bạn kể những câu chuyện của bạn, và chèn vào đó những comment của hắn, do hắn từng trải và biết nhiều.
Trai ngoan bảo tình yêu trong sáng, trai hư nói tình yêu cần tình dục, nhưng hắn không bao giờ lợi dụng bạn,vì hắn là kẻ có giá.
Trai ngoan nói gã không tệ nạn gì, trai hư nói cờ bạc hắn biết chơi, rượu bia uống thoải mái, nhưng hắn chưa từng say và đến lảm nhảm, cầu xin tình yêu của bạn như trai ngoan.
Trai ngoan nói sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên hoàn hảo. Trai hư nói hắn sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên thú vị hơn thôi, vì đối với hắn, bạn đã vốn hoàn hảo rồi.
Hắn yêu bạn thực sự, và hắn hiểu trai ngoan (trả vờ) dễ kiếm, còn trai hư như hắn luôn là điều cần cho cuộc sống của bạn. Bạn muốn có một gã trai hư như thế yêu mình không?
Nếu có một gã trai hư yêu bạn - taị: truyen cuoi hay nhat
Read more…

Nụ Hôn Đầu Tiên

11:17 |

Anh bạn đồng nghiệp trẻ một hôm bảo tôi: anh “tự kể chuyện tình” đi. Tôi bảo: Có gì đâu mà kể, thì cũng là tương tư, đưa đón, giận hờn, làm lành, âu yếm, và… chấm hết, thế thôi.

Cau chuyen cua nhung nu hon⬦
Nào ngờ cuộc đối thoại ngắn ngủi khô khan ấy lại như một bàn tay vô hình đánh thức trong tôi những kỷ niệm của một thời tuổi trẻ, mà mười năm qua dường như đã ngủ yên trong những lo toan của cuộc sống hằng ngày. Hôm đó tôi bị cảm. Em đến thăm, với tư cách là bạn của em gái tôi. Thực ra tôi chỉ bị cảm nhẹ và dường như hoàn toàn khỏe mạnh khi hay em đến. Cho đến lúc ấy, chúng tôi vẫn chỉ là “anh em”, mặc dù đã bao lần em hiện ra trong giấc mơ của tôi, và tôi tin rằng trong giấc mơ của em ít nhiều cũng đôi lần có bóng dáng mình. Cái niềm tin mong manh ấy lớn dần, lớn dần mỗi khi khoảng cách giữa tôi và em ngắn lại, rồi lớn đến nỗi trong khi mẹ và em tôi đang lúi húi dưới bếp, em vô tình đứng sát bên tôi và tôi đã hôn một cái vào má em thật nhanh, thật bất ngờ, bất ngờ với cả chính tôi. Em hoảng hốt nhìn tôi, lắp bắp: “Anh…”, rồi lao vội xuống cầu thang, lấy xe đạp phóng một mạch về nhà, không kịp chào cả mẹ và em tôi. Trong một thoáng tôi đứng lặng người, rồi tự trách mình dại dột. Chắc em đang nghĩ về tôi xấu lắm. Nghĩ tới đó, tôi lật đật lấy xe đuổi theo em định sẽ xin lỗi và mong em “tha thứ”. Tôi đi đường tắt và kịp đón đường khi em về gần tới nhà. Thoáng thấy tôi từ đàng xa, em quay ngược xe trở lại. Tôi thất vọng, thế là hết, không còn gì cứu vãn được nữa. Có nên đuổi theo nữa không, mà đuổi theo làm gì khi em không muốn hiểu tôi? Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thân thương của em vừa rẽ vào hẻm nhỏ, lòng tôi bỗng xốn xang khôn tả. Và không rõ một động lực nào thúc đẩy tôi đuổi theo, không kịp nghĩ gì ngoài nỗi lo mất em. Em đạp xe thật nhanh, nhưng cuối cùng tôi vẫn đuổi kịp. Tôi đứng chặn trước đầu xe của em, mặt nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại. Em không bỏ chạy nữa, chỉ đứng cúi mặt nhìn xuống đất. Đang băn khoăn đến đau khổ để tìm một câu mở đầu, tôi bỗng nghe một tiếng nói rất nhẹ: “Lần sau…”. Các bạn có hiểu tâm trạng tôi lúc ấy thế nào không, hoảng hốt và hạnh phúc, nó giống như tâm trạng của một người vừa đánh rơi một vật quí giá nhất trong đời nhưng lại tìm được ngay. Tôi muốn la lên thật to rằng mình là người hạnh phúc nhất trên trần gian. Dĩ nhiên là tôi đã không làm thế. Rồi chúng tôi dắt xe đi bên nhau suốt con phố dài, không nói năng gì, chỉ có điều khi về đến trước cửa nhà em, cả hai đều nghĩ rằng con phố sao mà ngắn quá.
Đọc truyện: Nụ Hôn Đầu Tiên, tại : http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/

Tháng năm trôi qua, tình yêu của chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn. Mỗi ngày qua đi, những nỗi vui buồn ấy lại trở thành kỷ niệm để rồi chìm đi giữa những âu lo của đời sống hiện tại. Bây giờ ngồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, tôi chợt thấy biết ơn anh bạn trẻ, dẫu chỉ là vô tình, đã nhắc tôi nhớ về quá khứ, để cho tôi nhận ra rằng, chính là những kỷ niệm ấy đã xây thành tình yêu và cuộc sống hôm nay, chính là những kỷ niệm ấy đã giúp tôi sống tốt hơn, đẹp hơn. Và tôi tự trách mình đã có lúc lấy những nỗi lo toan đời thường để biện minh cho sự quên lãng.
Nụ Hôn Đầu Tiên - tại truyện cười hay nhất
Read more…