TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

SỰ NHẦM LẪN DIỆU KÌ

15:01 |
Read more…

Tôi chẳng dám yêu

10:58 |

Bây giờ tôi cứ bình chân như vại, còn ba mẹ tôi thì đau đáu chờ ngóng tin lấy chồng của tôi.

Đã gần 30 tuổi rồi mà tôi chẳng dám yêu và nghĩ đến chuyện lấy chồng. Chứng kiến chuyện yêu đương mệt mỏi của mấy đứa bạn, thấy hôn nhân mong manh của các chị đồng nghiệp, suốt ngày nghe lời than vãn của một số chị về tính xấu của các ông chồng, tôi nghe thấy ngán. Bởi thế mà dù cũng có người tán tỉnh, nhưng tôi phớt lờ hết. Khổ nỗi bây giờ tôi cứ bình chân như vại, còn ba mẹ tôi thì đau đáu chờ ngóng tin lấy chồng của tôi.
Dường như bạn đang có cái nhìn khá phiến diện về tình yêu và hôn nhân khi chưa một lần trải qua yêu đương mà chỉ đứng ngoài quan sát rồi thấy ngán. Người ta thường nói vui rằng: “Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ. Thà chịu khổ chứ không chịu lỗ”. Yêu thì khổ là vì yêu nhiều thì hay nhớ, hay trách móc, dễ giận hờn. Những cảm giác ấy nếu không kiểm soát được sẽ sinh ra mệt mỏi nên người ta mới hay than. Không yêu thì lỗ, bởi trong khi người ta có đôi có cặp, lễ lạt thì có quà cáp, ốm đau thì có yêu thương, quan tâm, còn mình lẻ loi thì… lỗ là đúng rồi. Ốm đau chẳng ai hay biết. Lễ Tết cũng chẳng được nhận món quà nào. Đứng nhìn bạn bè, đồng nghiệp nữ nhận hoa quà tới tấp, bạn có tủi thân không? Bởi vậy mà nhiều cô gái thà chấp nhận chịu “khổ” để có được tình yêu, chứ nhất quyết là không chịu lỗ, rồi phải sống cô đơn một mình.
Bạn lướt Facebook, sẽ thấy thế giới này muôn màu lắm. Bên cạnh một số người chia sẻ những điều bực dọc, không như ý trong cuộc sống thì cũng có rất nhiều cô gái đăng tải cảm giác “tuyệt vời ông mặt trời”: “Hôm nay được người yêu chở đi làm, rồi chiều tối ghé cửa hàng mua tặng ngay cho “gấu” chiếc túi xách mà gấu yêu thích. Cảm thấy hạnh phúc vô cùng”, “Hắn bảo hắn yêu tui nhưng vẫn ngoái cổ ngắm cô bé xinh xinh đi ngang. Tui giận, tui hờn, hắn bảo: “Hoa đẹp thì ngắm chút chơi. Yêu nhất trên đời chỉ có em thôi”. Nghe hắn nói vậy, mặt tui vẫn nhăn, tay tui vẫn bấu vào bụng hắn, nhưng lòng tui lại cười thầm vì sung sướng. Hắn đi đâu rồi cũng về với tui à”… Đấy, rõ ràng có những tình yêu dễ thương vậy mà. Không yêu làm sao bạn có thể trải nghiệm được cảm giác đó.
Đúng là tôi có cái nhìn hơi phiến diện. Tôi cũng muốn suy nghĩ tích cực chứ, nhưng thực tế sờ sờ như vậy nên dù có cố gắng thì đầu óc tôi vẫn cứ ám ảnh bởi những điều mà các chị đồng nghiệp nói với mình.
Tôi chẳng dám yêu - 1
Đầu óc tôi vẫn cứ ám ảnh bởi những điều mà các chị đồng nghiệp nói với mình (Ảnh minh họa)
Bạn bảo rằng không dám yêu, không muốn lấy chồng khi chứng kiến cảnh yêu đương mệt mỏi và hôn nhân mong manh của các chị đồng nghiệp. Vậy chẳng khác nào bạn chỉ thấy một con sâu mà bỏ nguyên cả rừng hoa đẹp. Lấy chồng mà không sướng thì sao có chị bảo: “Chị chẳng biết những người phụ nữ khác than khổ vì chồng con như thế nào. Riêng chị, chị cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được chăm sóc chồng con. Chị không thấy đó là gánh nặng, mà là niềm vui đơn giản của cuộc đời. Chồng chị bảo rằng, anh ấy yêu cả những nếp nhăn, vết sẹo vô tình bám lấy cơ thể chị…”.
Còn những phụ nữ than về thói xấu của chồng, cơ bản là do chồng không “thỏa mãn” hết mong muốn của họ nên họ không hài lòng và thế là… than. Phụ nữ có bao giờ tự hỏi, mình có toàn diện không mà đòi hỏi đàn ông phải trọn vẹn. Ngay cả bản thân bạn cũng vậy thôi. Bởi thế, bạn đừng vô tình biến mình thành thầy bói mù, chỉ sờ mó linh tinh rồi phán đoán trật lất. Trong một cuộc khảo sát 100 phụ nữ có chồng trên diễn đàn Lamchame.com, nhiều người bảo rằng đúng là cuộc sống hôn nhân chẳng dễ dàng gì, cũng có khi họ nản và muốn bỏ cuộc. Nhưng hôn nhân cũng đem lại cho họ những trải nghiệm thật tuyệt vời mà nếu không lấy chồng họ khó có được. Một số khác lại chia sẻ họ rất hài lòng về cuộc sống vợ chồng vì cả hai đều biết cân bằng, yêu thương, cảm thông, nhường nhịn và cố gắng vì nhau. Bởi thế, tại sao bạn không nghĩ mình cũng nằm trong số người có hôn nhân hạnh phúc?
Người ta vẫn thường hay nói đùa với nhau rằng: “30 tuổi mà chưa yêu lần nào thì chắc là có vấn đề”.Thôi thì ở đây cứ tạm cho là bạn có trái tim sắt đá, nên dù có nhiều lời đưa đẩy nhưng chưa có con dao nào đủ sắc để đốn ngã bạn. Và nếu bạn không mở lối thì chắc chẳng trai nào dám bước vào.
Có người sau khi cưới bảo rằng: “Ở chung mới biết, chồng mình nằm ngủ nhểu cả “nước miếng”, lại lười tắm, bê bối… Nhưng mỗi lần mình cất tiếng ho, chồng quắn lên chạy đi tìm thuốc cho vợ. Chồng “chiều” mình không chê vào đâu được. Biết vậy cưới sớm sớm”. Hay một số người lại hào hứng nói:“Lấy chồng đi sẽ biết thế nào là sung sướng thực sự”. Thậm chí có chị còn tỏ vẻ hãnh diện khoe: “Nhờ mình chai mặt nên mới cua được chồng “ngon”. Thế thì bạn đừng ngồi một nơi và dựa trên trải nghiệm của người khác để đánh giá về tình yêu và hôn nhân. Muốn biết cảm giác thực sự, tốt nhất bạn hãy mở lòng dấn thân. Đau khổ hay hạnh phúc thì bạn đều rút ra được bài học cho mình. Và hơn nữa, phụ huynh cũng sẽ yên lòng hơn khi con gái của họ có người đàn ông yêu thương, gần gũi và chăm sóc. Hãy thử “bước vào” rồi nếu không vui thì “bước ra” cũng chẳng sao!
Read more…

Sợ hãi vì lỡ “yêu”

10:43 |

Em sợ hãi khi anh ôm chầm lấy em, hôn em đắm đuối và bàn tay bắt đầu lần mò khắp cơ thể em.

Em năm nay mới chỉ 16 tuổi, cái tuổi còn rất ngây thơ và trong sáng. Nhưng em đã biết yêu và hẹn hò với chàng trai hơn em 5 tuổi.
Chúng em quen nhau đã gần một năm nay. Tuy quen bạn trai nhưng em cũng ý thức được bản thân mình, rằng việc học vẫn là việc quan trọng nhất và không để tình yêu đi qua giới hạn cho phép.
Anh là con cả trong một gia đình khó khăn, vì thế nên anh đã phải bỏ học giữa chừng. Còn em thì sống trong một gia đình khá giả nhưng bố gia trưởng, mẹ khó tính nên chẳng bao giờ em được tự do đi chơi như bạn bè cùng trang lứa, lúc nào bố mẹ cũng ép em vào khuôn khổ là phải học thật tốt.
Em không đẹp nhưng được mọi người đánh giá là rất dễ thương. Từ khi quen anh, chúng em chỉ được gặp nhau một, hai lần trong một tháng. Ban đầu em cũng không có nhiều tình cảm dành cho anh, còn anh luôn làm mọi việc để mong em được vui và hạnh phúc. Tuy nhiên, em luôn nghi ngờ tình cảm của anh và cho rằng, anh đang tìm cách lấy lòng em và mục đích cuối cùng cũng chỉ vì muốn lợi dụng em.
Em đã từng làm nhiều điều có lỗi với anh và không ít lần chủ động nói lời chia tay. Mặc dù biết em sai nhưng anh vẫn luôn ở bên em, động viên, chăm sóc em rất chu đáo. Chính vì sự tận tâm đó mà em đã dành tình cảm cho anh nhiều hơn và yêu anh chân thành, sâu sắc như những gì anh dành cho em trong suốt thời gian qua.
Sợ hãi vì lỡ "yêu" - 1
Liệu em có nên tiếp tục mối quan hệ này không? (Ảnh minh họa)
Quen nhau được nửa năm, anh nói phải đi xa và muốn được gặp em. Chúng em đã ở bên nhau suốt buổi hôm ấy, chia sẻ với nhau rất nhiều… nhưng điều em không mong muốn nhất đã đến. Trong lúc không kiềm chế được bản thân, anh đã ôm chặt lấy em, hôn em đắm đuối và bàn tay bắt đầu lần mò khắp cơ thể em.
Em nghĩ rằng, đấy chỉ là sự bột phát nhất thời nên em đã phản đối dữ dội. Tuy nhiên, anh vẫn không chịu buông tay em và nhất quyết làm theo ý mình. Anh bảo rằng: ”Anh sẽ đi xa nhiều năm nên muốn có kỷ niệm hạnh phúc bên em để luôn nhớ về tình yêu của chúng mình”. Và lúc đó, dù em có dẫy dụa, van xin thì anh vẫn không chịu buông tha. Tuy nhiên, anh chỉ chiếm đoạt được phần trên của em, chưa đi quá giới hạn cho phép nhưng điều đó cũng khiến em cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bây giờ khi mọi chuyện đã “lỡ”, em lo lắng nếu như anh không thật lòng thì em biết làm sao? Từ khi ý thức được mình đã lớn, em luôn tự nhủ với bản thân rằng, chỉ khi nào em làm vợ người ta, em mới dâng hiến tất cả cho người ấy… Và nếu sau này anh không lấy em thì em sẽ phải đối mặt với anh ra sao?
Sau hôm đó, anh vẫn luôn nói nhớ em, yêu em nhưng em cảm thấy anh không còn ân cần với em như trước nữa mà luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, hờ hững. Những hành động đó của anh khiến em suy nghĩ, liệu anh có phải là người đáng tin cậy không? Và mình có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa không?
Có những lúc em nghĩ mình nên chia tay anh để lo chuyện học hành… nhưng để làm được điều đó thì khó quá! Em sợ anh buồn và em cũng cảm thấy cô đơn khi không có anh bên cạnh. Nhưng giờ đây, em thực sự không biết làm sao vì thời gian để hai đứa thực sự trưởng thành còn quá dài, rất khó để giữ được tình yêu bền chặt. Em thực sự rất sợ nếu tiếp tục mối quan hệ này… em sẽ đánh mất chính bản thân mình lúc nào không hay!
Read more…

Bắt quả tang vợ trong nhà nghỉ

10:06 |

Tôi đau đớn khi nhìn thấy vợ mình và gã đàn ông đó đang âu yếm trong nhà nghỉ.

Tôi năm nay 30 tuổi, đã lập gia đình được 5 năm và có một bé gái 4 tuổi. Cách đây hai tháng, cũng vào một ngày chủ nhật, tôi đau đớn khi phát hiện ra vợ mình ngoại tình với một người đàn ông Hàn Quốc. Và càng đau đớn hơn khi tôi tận mắt nhìn thấy hình ảnh vợ mình và gã đàn ông đó không một mảnh vải che thân trong căn phòng nhà nghỉ.
Tôi đã như ngã quỵ ngay lúc ấy, dù trong tâm trí không bao giờ nghĩ đó là sự thật. Nhưng khi mọi chuyện đang phơi bày trước mắt, là vợ mình và gã đàn ông đó đang trần truồng như nhộng… tôi thực sự rất đau lòng và hoang mang.
Sau hôm đó, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ để suy nghĩ lại chuyện gia đình, cũng mong muốn vợ mình sẽ có thời gian suy nghĩ lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Thế nhưng, mấy ngày sau đó, tôi vẫn thấy vợ mình qua lại với gã đàn ông ấy.
Khi niềm tin vào tình yêu, hạnh phúc sụp đổ, tôi luôn sống trong đau khổ và căm hận người vợ đã lừa dối, coi thường cái gia đình nhỏ này. Dù đã bị tôi bắt quả tang nhưng cô ấy không tỏ ra ăn năn, hối lỗi mà vẫn tiếp tục sống cuộc sống tự do, tự tại, vui chơi sa đọa không cần biết đến liêm sỉ, lòng tự trọng của mình.
Bắt quả tang vợ trong nhà nghỉ - 1
Sau sự việc đó, cô ta vẫn không tỏ ra hối lỗi mà luôn tìm cách gây sự với tôi (Ảnh minh họa)
Cứ mỗi ngày nhìn thấy con gái, lòng tôi lại đau quặn thắt vì thương con nhỏ. Tôi cũng đã đến gặp cô ta và cầu xin cô ta hãy quay lại vì gia đình, vì đứa con nhưng cô ấy vẫn thản nhiên và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống sa đọa của mình.
Hai tháng sau, cô ta bị sẩy thai – sản phẩm tình yêu với người đàn ông kia. Lúc này, cô ta lại gọi điện cho tôi về nhà chăm sóc, thuốc men cho cô ấy. Nhìn cô ta tiều tụy, gầy gò và vật vã trong đau đớn, tôi cảm thấy rất đau lòng. Không  ngờ người vợ tôi hết mực yêu thương giờ lại phải chịu sự trừng phạt khổ sở này.
Dù từ nhà tôi đến cơ quan xa 50km nhưng trưa nào tôi cũng tranh thủ đi xe máy về thăm vợ, cơm nước, thuốc thang chu đáo cho vợ. Nhưng đến hôm nay, khi cô ta đã hồi phục, khỏe mạnh bình thường thì cô ta tỏ thái độ coi thường tôi và  kiếm cớ gây sự, hoạnh họe tôi đủ điều.
Thực sự tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi phải tiếp tục cuộc sống với người vợ hư hỏng này. Nhưng nếu tôi quyết định ly dị thì tương lai con gái sau này của tôi sẽ ra sao? Còn nếu tiếp tục cuộc sống gia đình với người vợ không biết điều này thì kết cục tôi nhận lấy chỉ là sự mệt mỏi, đau đớn khi phải đối mặt với những cuộc chơi của người vợ chỉ thích sống theo bản năng này!
Bây giờ, tôi thấy cuộc sống của mình đang thực sự bế tắc… nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời cho mình trong lúc hoang mang, bất lực này!
Read more…

Từ bỏ tôi… chỉ vì quá yêu?

11:26 |

Em quyết định rời xa tôi… chỉ vì quá yêu tôi, vì lo cho tương lai, hạnh phúc sau này của tôi?

Lại một mùa thu nữa tôi phải sống nơi đất khách quê người. Mùa thu gợi cho tôi bao kỷ niệm, quá khứ ùa về trong màu nắng nhạt của thu, hơi sương se lạnh sớm mai… khiến tôi không thể nào quên được những ký ức hạnh phúc ngày ấy.
Nhưng cuộc sống thật trớ trêu và khắc nghiệt. Có những lúc tôi đã nghĩ có trong tay tất cả nhưng đó chỉ là hư vô, ảo ảnh sau bao nhiêu biến cố xảy ra.
Trong cuộc sống hay tình yêu cũng thế, nó cho ta biết bao cảm xúc vui buồn, hạnh phúc lẫn lộn. Những tháng ngày mặn nồng của tình yêu sao trôi qua nhanh quá? Những cuộc tình đến ồn ào, rồi lại lặng lẽ ra đi… nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn những vết thương em trao tặng.
Chỉ vì gia đình ngăn cấm, vì những áp lực xung quanh mà em chấp nhận bỏ cuộc. Em nói vì tôi, vì gia đình hai bên, vì tương lai của tôi nên em mới quyết định như thế! Em trách mọi người không ai hiểu em, ngay cả đến bản thân tôi cũng không hiểu cho những suy nghĩ của em. Em bảo chỉ vì tôi nên em mới làm như vậy… nhưng em đâu biết rằng, trái tim tôi đau đớn, tan nát khi em quyết định rời xa tôi mãi mãi.
Từ bỏ tôi... chỉ vì quá yêu? - 1
Ở nơi ấy, luôn hạnh phúc em nhé! (Ảnh minh họa)
Tôi không giận cũng chẳng dám trách gì em vì trong những lúc em cần tôi ở bên cạnh nhất thì tôi đã không làm được. Hơn nữa, tuổi của em còn trẻ, tính em rất nông nổi, bồng bột nên không chịu được những áp lực gia đình gây ra cho mình. Và quyết định như vậy cũng là một lẽ thường tình… khi con người ta yếu đuối, gục ngã.
Yêu một người mà mình không đến được, bỏ một người mà mình vẫn còn yêu, con người em thật là mâu thuẫn. Bên em còn có gia đình, bạn bè, người thân… rồi em sẽ sớm vượt qua tất cả mọi nỗi buồn đó thôi! Còn tôi… dù một mình một bóng nơi đấy khách quê người, cùng với nỗi nhớ em cứ thiêu đốt, giằng xé trái tim mình, tôi vẫn cam chịu tất cả, chỉ mong em có một cuộc sống sung sướng, hạnh phúc.
Ở phương xa, tôi luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc, gia đình em sẽ yên vui. Rồi thời gian trôi qua, em sẽ có người yêu mới, người ta sẽ yêu em nhiều hơn những gì tôi đã từng dành cho em!
Ở nơi ấy, luôn hạnh phúc em nhé!
Read more…

Anh mong đó chỉ là cơn say nắng

11:24 |

Anh mong những bức ảnh anh nhận được chỉ là sự nhầm lẫn, người con gái đó không phải là em.

Tôi và người ấy yêu nhau đã được gần 2 năm, đã trải qua bao khó khăn, vui buồn. Tôi không thể quên được những ngày tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, ngày đó tôi khó khăn vô cùng nhưng người đó luôn ở bên cạnh tôi. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó mà đã gần 2 năm, tôi luôn nhớ những buổi đi chơi, những kỷ niệm đã có. Tuy tôi nóng tính nhưng nói xong tôi hối hận và thương cô ấy vô cùng, chúng tôi cãi nhau cũng nhiều, chủ yếu là do tôi nhưng chưa bao giờ tôi thấy tình yêu của chúng tôi mong manh như lúc này.

Em à! Em còn nhớ những buổi trưa hè nắng chói chang, anh đi cùng em về tận nhà không? Em còn nhớ những hôm anh đưa em về bất kể trời mưa rét mướt anh vẫn đi bộ 2 km ra bắt xe bus không? Vì em, dù anh khổ thế nào anh cũng cam lòng chỉ mong em được bình an. Em có biết những hôm em kêu ốm hay bị làm sao, anh lo lắng thế nào không? Anh chỉ muốn ở gần em ngay lập tức, chăm sóc cho em, ôm em vào lòng. Có những trưa hè anh làm ở gần chỗ em, anh đã đi theo sau đến khi em về nhà được an toàn em có biết không?
Nhiều người bảo anh có vấn đề khi đưa em về rồi lại bắt xe bus về mặc dù anh có xe, nhưng anh chỉ cười vì họ không hiểu được tình yêu anh dành cho em như thế nào. Có những buổi 2 đứa vào công viên chơi, được nắm tay em đi dạo, được ngồi nói chuyện với nhau, anh thấy hạnh phúc vô cùng. Em còn nhớ mấy lần anh bị ngã xe không, lúc đó 2 đứa đang cãi nhau, em chẳng hỏi thăm anh một câu khiến anh đã tủi thân thế nào em biết không? Nhiều khi anh ốm nhưng anh không nói cho em biết vì anh sợ nghe câu ngắn gọn, vô tư của em: ”Anh uống thuốc đi”. Có thể em còn trẻ nên suy nghĩ chưa thực sự thấu đáo nhưng anh không trách em. Nhiều khi anh ghen cũng chỉ vì anh quá yêu em, sợ một ngày nào đó sẽ có người cướp mất em từ tay anh.
Anh mong đó chỉ là cơn say nắng - 1
Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho em 2 năm qua không bằng người em mới gặp một lần? (Ảnh minh họa)

Em à! Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, thời gian cũng làm con người ta thay đổi, anh đã từng nghĩ đưa em về ra mắt và ăn hỏi để mình có thể chính thức đi làm với nhau, nhưng bây giờ có lẽ ngày đó chỉ còn trong giấc mơ, trong trí tưởng tượng của anh thôi. Anh buồn lắm! Khi nhận được những bức ảnh đó, anh đã rất bình tĩnh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn cười nói với em rất đỗi bình thường. Khi chúng mình gặp nhau, anh đã đưa ra những bức ảnh đó và chờ đợi lời giải thích của em.
Anh đã khóc rất nhiều, không ăn không ngủ mấy đêm liền và điều anh cần nhất vẫn là những lời giải thích từ em. Anh mong đó chỉ là sự trùng hợp và cũng mong sự chân thành từ em. Nhưng anh thật sự thất vọng khi nghe chính em nói ra sự thật đau đớn đó.
Em à! Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho em 2 năm qua không bằng người em mới gặp một lần? Anh mong đó là rung động nhất thời, là cơn say nắng rồi em sẽ nghĩ lại trở về bên anh. Anh nói rồi, anh sống vì tương lai không vì quá khứ. Anh sẽ tha thứ tất cả chỉ cần em biết lỗi và sửa sai. Tâm trí anh đang hỗn độn vô cùng bởi yêu em mấy năm, sao anh không hiểu em? Anh nghĩ em không phải là người như thế, có thể em giận anh nên mới nhận chuyện đó nên cứ một mực khẳng định điều ấy… Em à, anh phải làm sao để sau này 2 đứa không phải hối hận?
Read more…

Khi mình yêu nhau

11:23 |

Cuộc sống dù ở tận cùng đau khổ vẫn là món quà tặng tuyệt vời của Thượng đế.

Se lạnh những ngày cuối thu. Sương mờ giăng nơi dãy núi xa, bàng bạc, tím hồng hắt ánh mai, tựa hồ chiếc khăn voan ngang vai em những ngày gió sớm. So vai trong lần áo mỏng. Chậm chậm thôi… để tận hưởng thật sâu dư hương trong lành của đêm Thành cổ, để neo giữ thật chặt nơi con tim nhỏ bé những tinh khôi của ngày mới đến. Dâng ngập tâm hồn một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Thành phố như một lòng chảo giữa cảnh sắc và hương vị. Và em như bồng bềnh, phiêu lãng giữa nồng nàn và bình yên…
Vẫn con đường, góc phố thân quen, vẫn tán cây thì thầm lời yêu của gió và lá, vẫn góc quán nép mình trong xưa cũ với bản nhạc dặt dìu và ánh đèn vàng ấm áp. Từ thuở bàn tay biết nắm chặt bàn tay, biết đan cài những ngón dài ấm lạnh, bao nhiêu thứ ấy ngụ trong tim em gần gũi và thân thương như hơi thở, như cuộc sống thường nhật.
Khi mình yêu nhau - 1
Em như bồng bềnh, phiêu lãng giữa nồng nàn và bình yên (Ảnh minh họa)
Và sáng nay như bừng thức dậy, như xôn xao nói cười từ những miền hoài niệm biêng biếc tím. Em nghe sâu thẳm trái tim mình tiếng khẽ khàng của hương rừng, hương đất, hương tình. Có phải không vì phố giao mùa hay vì có một vòng tay đã ôm em thật chặt, thật lâu, vuốt tóc em thật khẽ, hôn em thật sâu và yêu em dài lâu đến vậy… mà em xao động!
Qua rồi những ngày ngâu, qua rồi những ngày giông gió. Ảo ảnh sương và mây, nồng nàn gió và nắng. Trong veo như ký ức dịu dàng, như tiếng cười đang tan vào nắng, như ánh mắt lấp lánh niềm vui của một người bấy lâu em chưa gặp. Cảm ơn những ngã rẽ, cảm ơn những gập ghềnh, cảm ơn một sáng mùa thu trong veo đã gieo trong em những mầm hi vọng mới. Cuộc sống dù ở tận cùng đau khổ vẫn là món quà tặng tuyệt vời của Thượng đế khi mình yêu nhau.
Read more…

Tình đầu với gã Sở Khanh

11:20 |

Khi tôi vừa bước vào quán cà phê đã bắt gặp anh đang ôm ấp, âu yém một cô gái khác.

- Em không quá xinh, không quá giỏi, nấu ăn thì dở ẹc, tại sao anh vẫn yêu em?
- Trong tất cả các cô gái xinh đẹp, lộng lẫy, kiêu sa anh đã gặp, anh bất chợt nhận ra em – một bông hoa đặc biệt không quá phô trương nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Anh cũng không lý giải được tình yêulà gì bởi “Đố ai định nghĩa được chữ yêu” phải không em?
Mỗi lần hỏi những câu đại loại như vậy, tôi lại nhận được câu trả lời vô cùng “mát ruột” của anh. Tôi yêu anh bởi dáng vẻ thư sinh, bằng những câu nói văn chương, ngọt ngào anh luôn dành cho tôi.
Tôi quen anh qua sự giới thiệu của một người bạn đồng nghiệp. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thấy thích cách nói chuyện của anh. Dáng người dong dỏng cao, đôi lông mày rậm, rõ nét, đôi mắt luôn nhìn tôi từ đầu đến cuối, đôi môi mỏng, rộng nhìn rất sang. Từ sau lần gặp gỡ đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc điện thoại, đi chơi, và rồi tôi thực sự yêu anh lúc nào không biết. Mối tình đầu của tôi dù không phải là “cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp” nhưng là một điều gì đó đáng để tôn thờ.
Thế nhưng, tình cảm là thứ không thể nói trước được điều gì. Có những người gắn bó được với nhau chục năm rồi có một kết thúc hạnh phúc nhưng có người chỉ được một thời gian rất ngắn. Khoảng thời gian một năm chúng tôi yêu nhau đã bắt đầu xuất hiện những rạn nứt không thể cứu vãn mà cho tới gần đây tôi mới phát hiện ra.
Tình đầu với gã Sở Khanh - 1
Sau một tháng nằm bệt khóc lóc, tôi mới gượng dậy bước tiếp con đường của mình (Ảnh minh họa)
Một tuần chúng tôi chỉ gặp gỡ nhau một lần vào chủ nhật bởi cả hai đều rất bận công việc. Cũng bởi vậy, tôi không thể nào kiểm soát được hết mối quan hệ của anh. Nhưng lý do chính là tôi cũng không muốn bản thân mình can thiệp vào quá sâu đời tư của anh. Cả tôi và anh đều tôn trọng những góc riêng của hai đứa. Chỉ gần đây, tôi thấy anh thường xuyên gọi điện bận đi công tác nên không thể hẹn gặp tôi vào chủ nhật. Mãi cho đến một ngày, sau khi đi shopping với cô bạn thân, chúng tôi vào một quán cà phê. Tôi thật kinh hãi và ghê tởm con người anh khi thấy anh đang ôm ấp một cô gái trẻ đẹp. Tôi như mất hết lý trí, lao đến đổ cả một cốc sinh tố bơ lên đầu, lên mặt anh và hét lên: “Đồ Sở Khanh”rồi vừa chạy vừa khóc lóc.
Tôi đã nói lời chia tay anh như thế và cũng không cần lời giải thích. Chỉ có điều, tôi đã bị tổn thương quá nặng sau cú sốc ấy. Tôi nhớ lại những câu yêu thương của anh ngày nào: “Chỉ em là đẹp nhất trong mắt anh” . Sở Khanh, đểu giả, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra khi những kỉ niệm ùa về. Tôi đoán chắc chắn ở bên cô ta, thế nào anh cũng sử dụng chiêu bài cũ rích như khi anh tán tỉnh, cưa cẩm tôi: “Em là một đóa hoa vô thường”.
Sau một tháng nằm bệt, khóc lóc, tôi mới đứng dậy và bước tiếp con đường của mình. Tự an ủi với lòng “còn nhiều người tốt, tội gì mà phải đau buồn vì một người không đáng để mình hi sinh” tôi đã vượt qua được nỗi đau về mối tình đầu.
Sau đó, tôi được chị đồng nghiệp giải thích cô bạn gái mới của anh là một nhân viên thực tập. – “I don’t care” – em không bận tâm nữa chị ạ!
Vài tháng sau đó, tôi gặp anh khi cả hai đi ngược chiều nhau trên đường. Hai ánh mắt lướt qua nhau như không hề quen biết. Đàn ông thật phũ phàng, bội bạc! Bất chợt, khóe mắt tôi cay cay!
Read more…

NHẬT KÍ MÙA THU

14:45 |

Thu à, có bao giờ em biết, hình như anh đã lỡ yêu mùa thu của Việt Nam mất rồi…?

***
NHẬT KÍ MÙA THU
NHẬT KÍ MÙA THU
Ngày … tháng … năm…
John nói muốn đến Việt Nam vào mùa thu, để anh có thể cảm nhận rõ nét hơn cái khoảnh khắc giao mùa của một đất nước miền nhiệt đới. Tôi nói khoảnh khắc đó ngắn ngủi lắm, và rằng tôi không chắc anh có thể hài lòng với nó. Cái đẹp nhất của mùa thu, với đa số mọi người, là cảnh lá vàng rơi, mà cảnh này ở Việt Nam có lẽ không nhiều và đẹp như ở nước ngoài. John vẫn một mực đến vào một buổi sáng mùa thu trong vắt, vẫn một mực bắt tôi phải làm hướng dẫn viên của anh. Tôi mỉm cười: đừng thất vọng nếu như anh thấy nó không được như ý!
Truyện: NHẬT KÍ MÙA THU, tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Thế là buổi chiều mùa thu hôm đó, có hai kẻ lóc cóc ngớ ngẩn dạo bước trên những góc đường rêu phong úa màu thời gian của phố cổ, rồi dừng lại nhâm nhi một cốc sấu đá gần hồ Gươm. Đâu đó vang lên những giai điệu nồng nàn: “đưa em đi qua thăng trầm bao tháng năm đã úa màu, gọi tên từng phố cổ, chiều nhạt nhòa hồ Gươm lung linh, ngọt ngào hoa sữa thơm…”. Jonh ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt rồi hướng ra màu xanh xưa cũ của hồ Gươm, anh nói: “Mùa thu ở Việt Nam xanh thật đấy!”, lúc đó, tôi mới chợt nhận ra: “Ừ, mùa thu xanh!”. Nghe đâu đó hương hoa sữa, nồng nàn tới say lòng người.
Ngày … tháng … năm…
Người ta nói hoa sen là loài hoa của mùa hạ, nhưng tôi không hẳn nghĩ như vậy. Về mùa thu, sen mang một nét gì đó “chín” hơn, trưởng thành hơn, và tinh tế hơn, như ý nghĩa mà chính mùa thu đem lại vậy. Tay trong tay dạo bước bên John trên con đường Hàn Quốc, cùng ngắm nhìn những hồ sen rộng mênh mông xanh trong veo và thưởng thức hương thơm tinh khiết như quyện cả đất trời, nghe John nói đó là khung cảnh thần tiên, tôi bỗng mỉm cười trong lòng. Một cách nào đó, tôi và John đã cùng khám phá ra nét đẹp tuyệt diệu của mùa thu Việt mà chẳng phải ai trên thế giới cũng biết tới. Hương sen phả vào trong từng hạt cốm vòng cái vị thanh ngọc mà phải nhâm nhi thật lâu, thật chậm rãi, người ta mới có thể cảm nhận được hết. John nói: “mùa thu của cả đất trời như thể được gói gọn trong một hạt cốm bọc giữa lá sen vậy”.
Ngày… tháng… năm
John ngạc nhiên nghe tôi giải thích về hình ảnh hoa cúc tượng trưng cho mùa thu trong chùm tứ quý tùng, cúc, trúc, mai của đông phương, và một mực muốn tôi đưa tới đó. Những cánh đồng hoa cúc ở ngoại thành Hà Nội vàng rực lên màu vàng của nắng, trải dài bất tận, như tấm thảm kì diệu của bầu trời. Có thể thấy rõ nét kiêu hãnh thanh cao trong từng cánh hoa của loài hoa trường thọ vĩnh cửu ấy. Ngắm nhìn từng bông cúc nở rộ, John nói, chỉ có thể giải thích rằng màu vàng đặc trưng của mùa thu ở nước ngoài đã được thu thập lại, lưu giữ và ẩn vào bên trong một loài hoa tuyệt vời như thế. Cách nhìn của John khiến tôi phải sửng sốt.
- Thôi nào Jasmine, cô bé – John cười – em mới là người khiến anh phải sửng sốt! Hãy cho anh xem mùa thu trong kí ức của em đi!
Ngày… tháng … năm…
Gió đêm thi thoảng mang theo hương thơm hoa sữa dịu nhẹ thổi qua cửa sổ con tàu đang lướt nhẹ nhàng trong màn đêm mờ ảo. Khi mảnh đất quê hương tôi lờ mờ hiện ra trước tầm mắt, những hạt sương sớm đã chùng chình giăng, một dấu hiệu rất thu mà ai cũng có thể cảm nhận thấy. Yên Bái mùa này tràn ngập những hình ảnh cây bàng rụng lá trên từng con đường, từng ngõ ngách, đỏ và đẹp một cách giản dị và mộc mạc. Một lần nữa, tôi được trở về thời thơ ấu khi cùng John ngồi dưới tán bàng, chứng kiến cảnh tụi trẻ con trong xóm chơi trò chiến tranh con trai con gái, dùng quả bàng vàng giòn rụm làm vũ khí ném nhau. Khi cuộc chiến đã tàn cuộc, chúng ngồi cười hỉ hả, đem chiến lợi phẩm ra đập lấy nhân mà ăn. Tuổi thơ của tôi là như thế, là những trận chiến đạn bàng cho đến khi mệt lả, rồi ngồi lại cùng nhau thưởng thức hương vị ngọt bùi ẩn trong những quả bàng giòn vàng ươm và nhân bàng béo ngậy. Khi trời tối, tất cả nắm tay nhau dạo bước quanh hồ, dưới những gốc bàng lá rơi lả tả, ngắm sương đêm nhẹ nhàng giăng ngay bên trên mặt hồ thăm thẳm, thi thoảng lại hét lên hù ma một đứa bạn nhát gan nào đó. “Em từng bị như thế” – tôi cười – “vì đêm ở đây có gió lạnh, lại ít đèn và vắng lặng hơn Hà Nội, nên cảm giác sợ tràn về thật hơn”. Bỗng dưng, tôi nghe ai đó siết tay tôi, thật chặt. Ấm!
Ngày … tháng … năm…
Tôi rạng rỡ kéo tay John, hòa nhập vào đoàn rước đèn đêm trung thu của tụi trẻ con trong xóm, tự thấy mình hơi ác khi để John lóng ngóng với chiếc đèn ông sao cầm trên tay trong khi lại chọn cho mình một khẩu súng nước bằng nhựa, phì cười: “cẩn thận không cháy!”. Anh cũng mỉm cười và cốc vào đầu tôi một cái nhẹ tênh, lắng nghe tôi gào lên những giai điệu vui tươi của bài hát Rước đèn ông sao cùng tụi trẻ. Có thể anh không hiểu lời bài hát, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh trăng của anh, tôi hiểu, anh cũng đang sống lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tuổi thơ mình.
Mâm ngũ quả, bánh trung thu đã chờ đợi sẵn chúng tôi trong sân khi đoàn rước quay trở về. John ướt đôi chút vì bị dính đạn nước từ khẩu súng của tôi, nhưng anh hiền đến nỗi tôi biết anh chẳng hề bận tâm đâu! Tôi bóc cho anh một múi bưởi chua hẹ trước khi lấy cho cả hai một miếng bánh nướng. Giờ nhiều loại bánh thật đấy: bánh nhân trứng mặn, bánh ruốc, bánh nhân đậu xanh…, nhưng tuổi thơ của tôi mãi mãi gắn liền với loại bánh thập cẩm rẻ tiền mà hồi đó tôi luôn thèm thuồng ao ước. John hơi nhăn mặt một chút với múi bưởi, nhưng ăn ngon lành chiếc bánh tôi đưa. “Cảm giác như anh đang sống cuộc sống trong kí ức của em vậy” – anh nói. Đêm hôm đó, chúng tôi thức cả đêm để ngắm ánh trăng vàng, cùng nhau!
Ngày… tháng… năm…
Giá như những giọt nhỏ long lanh trên mắt tôi có thể biến thành sương của mùa thu thì hay biết mấy. Khi bóng chiếc máy bay mất hút dần vào những đám mây khô như vỡ vụn của nền trời xanh ngắt, tôi bỗng có một ý nghĩ kì dị rằng mùa thu đang mang John đi xa dần. Nhưng những lời nói ở khoảnh khắc chia tay của anh vẫn cuộn xoáy vào trí óc tôi: “Hình như anh đã lỡ yêu mùa thu Việt Nam mất rồi”. Cảm giác xao xuyến tràn đầy trong lồng ngực. Những ngày tháng vừa qua, tôi đã thực sự sống trong cái xúc cảm man mác đặc trưng của mùa thu mà nhiều năm nay tôi không cảm nhận. Bất giác tự hỏi: phải chăng nhịp sống hối hả và ồn ã đã khiến tôi quên đi những năm tháng ấu thơ đẹp đẽ dưới gốc bàng thủa nào? Và phải chăng, chính John mới là người hướng dẫn viên kì diệu nhất của mùa thu?
………………………
Ngày … tháng … năm…
Jasmine thân mến,
Có bao giờ em biết, nét giản dị trong mùa thu của Việt Nam đã giữ trọn trái tim của người khách lữ hành xa xôi mất rồi? Có bao giờ em biết, giữa nhịp sống hối hả và gấp rút của nước Mĩ hào nhoáng, người ấy luôn kiếm tìm một góc nhỏ tĩnh lặng nơi có thể bật cho mình bản nhạc “Nồng nàn Hà Nội” mà em đã tặng, nhớ về hương thơm của chiều sen và cốm vòng ngày nào? Có bao giờ em biết, hơn một lần trong cuộc đời, khi rảo bước giữa những con đường ngập tràn lá vàng rơi, người đó lại hồi tưởng về cái ngày được dạo bước cùng em dưới tán bàng lá đỏ mộc mạc và bình dị? Và có bao giờ em biết, đêm hôm đó, người khách lữ hành ấy thực ra mong muốn có thể sưởi ấm nhiều hơn một bàn tay cho mùa thu đã ngự trị trong lòng anh, từ rất lâu?
Thu à, có bao giờ em biết, hình như anh đã lỡ yêu mùa thu của Việt Nam mất rồi…?
NHẬT KÍ MÙA THU, tại truyen cuoi hay nhat
Read more…

ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI, NHÓC Ạ!

14:38 |

Nó nói chia tay anh. Cứng rắn, không chút đau đớn trong lời nói. Anh đứng nhìn nó, nó quay đi, nước mắt lại chảy xuống mặt. Anh không đuổi theo nó…

***
ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI, NHÓC Ạ!
ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI, NHÓC Ạ!
Ai cũng cho rằng anh và nó thật khó để hòa hợp, một người khá ít nói, lạnh lùng, không bao giờ thể hiện cảm xúc và cũng không bao giờ người khác biết anh nghĩ gì.
Còn nó, một đứa lúc nào cũng nhí nhảnh như con nít, tính nó hơi bốc đồng, muốn làm việc gì là phải cố sống cố chết để làm bằng được, đôi khi nó còn thiếu suy nghĩ và chẳng cần biết những hành động của nó sẽ gây ra hậu quả gì.
Thế mà anh và nó lại yêu nhau, lũ bạn quay ra bảo: đúng là một đôi bù trừ cho nhau quá hợp lí. Nó cười nhìn anh hạnh phúc, có lẽ, nó yêu anh vì anh là anh, vì anh cứ nghiêm nghị, cứ lạnh lùng thế, cứ chẳng bao giờ đồng ý với bất cứ việc gì nó làm…
Nó sống vui vẻ với những điều giản dị, nó luôn đem đến cho người đối diện là nụ cười. Nó luôn biết cách làm cho người khác cảm thấy lạc quan và yêu đời hơn, nhưng nó, cũng luôn biết cách…phá hoại một cái gì đó hay là gây ra những hậu quả khó lường.
Anh bận rộn với hàng đống công việc, nó rong chơi và lang thang cả ngày không biết chán, nó có thừa thời gian để than vãn chán nản với anh, có thừa thời gian để bày ra hết trò này đến trò nọ trêu chọc anh. Nhưng tất cả đề giống như mọi lần anh đều nói một câu giống y hệt “em làm sai rổi đấy, học cách xin lỗi đi”.
Truyện: ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI, NHÓC Ạ!, tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Nó khóc, biết bao lần anh làm cho nó khóc. Anh nói xong câu ấy rồi quay đi lạnh lùng, thậm chí một cái ôm cũng không hề có.
Anh lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi khi nó thấy anh giống một pho tượng im lìm khó hiểu, và muốn khám phá được bên trong pho tượng đối với nó nhiều khi thật là khó khăn.
Nó thích nhắn tin, còn anh chỉ thích gọi điện nói vài câu cho nhanh, nó thích nhắn tin bởi như thế tình cảm và mới đúng là những người yêu nhau hơn. Nhưng anh không thích nhắn tin, bởi anh lúc nào cũng bận rộn. Nhiều lúc nó hụt hẫng khi ngồi cẩn thận soạn tin nhắn cho anh những lời lẽ yêu thương, nhưng nó đợi mãi chẳng thấy tin nhắn trả lời hay nếu có cũng chỉ là những dòng cụt lủn “ok” hay “uhm”.
Có lẽ điểm khác biệt quá lớn là nó quá nhõng nhẽo, còn anh lúc nào cũng nghiêm nghị và cứng rắn.
Bạn bè nó thích tụ tập vào cuối tuần, lúc nào chúng cũng tha lôi theo người yêu đi cùng. Còn nó, lúc nào cũng lẻ loi đi một mình, nó buồn.Lũ bạn hỏi lúc nào nó cũng phải nói đỡ rằng anh đang bận này bận nọ, thật sự thì anh chẳng thích đi cùng với nó đến những chỗ như thế. Anh không thích ồn ào, anh nói là anh không đến để cho nó và đám bạn cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cái suy nghĩ ấy của anh sai lè, nó tin rằng, nếu có anh, nó sẽ vui hơn, vui hơn rất nhiều.
Nó ghét anh lúc nào cũng bận rộn, nó ghét anh lúc nào cũng hờ hững với nó, và nó còn ghét anh sao mà lúc nào cũng coi nó như đứa trẻ con. Nhưng nó biết, anh yêu nó, tình yêu của anh thật lạ, và tình yêu ấy làm cho nó chếnh choáng…
Sinh nhật đứa bạn của nó, bạn nó gọi điện mời anh đến, nó hồi hộp, không biết là anh có đến hay không?
Và rồi, anh đến, anh không đón nó, nó đi cùng bạn. Nhưng nó cũng cảm thấy vui vì cuối cùng anh cũng không làm nó thất vọng. Nhưng anh đến mang theo quà, ngồi một lúc rồi đứng dậy xin phép ra về, rất hờ hững quay ra bảo nó “em ở lại chơi với bạn nhé, anh bận phải về trước”.
Nó không biết phải nói với anh như thế nào, nó đã mặc thật đẹp để tối nay khi anh đến sẽ nhìn thấy nó thật lộng lẫy, nhưng anh cũng chẳng đưa mắt nhìn nó một lần.
Nó uống thật nhiều rượu, nó còn không biết nó đã uống bao nhiêu rượu nữa, đầu óc nó chếnh choáng, choán cả tâm trí của nó là hình ảnh của anh. Tại sao nó lại yêu người như anh chứ, tại sao lúc nào anh cũng hững hờ? Nó chẳng thể nào trả lời được câu hỏi ấy, nó chỉ biết men say đang ngấm dần, và tất cả xung quanh nó mờ nhòe, trở thành ảo ảnh….
Nó tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hai con bạn nó cũng vẫn chưa tỉnh, mùi rượu nồng nặc, nó cảm thấy khó chịu, cổ họng như bị cào xé và bụng nó đau dữ dội có lẽ vì rượu khá mạnh.
Nó nhìn điện thoại, đã là 10h sáng. Anh nhắn tin hỏi xem nó đã tỉnh chưa. Trong trí nhớ, nó lờ mờ nhớ ra, hình như người đưa nó từ bữa tiệc sinh nhật chính là anh. Nó nhớ ra trên quãng đường anh đưa nó về, nó đã lải nhải bao nhiêu điều, nó đã trách móc anh, nó đã nói thẳng ra anh thật xấu xa khi từng ngày qua cứ hờ hững với tình yêu của nó.
Tự dưng khi nhớ ra mọi điều, nó cảm thấy thật xấu hổ, vì anh đã nhìn thấy nó trong bộ dạng ấy và nó đã nói bao điều không nên nói nữa. Nó lại gây thêm chuyện một lần nữa….
- Em đỡ mệt chưa?
- Em…vẫn còn mệt, đầu rất đau, cổ họng, bụng nữa. Nó ấp úng kể lể.
- Đã không biết uống rượu rồi còn uống nhiều như thế.
- Em…
- Người say rượu không bao giờ biết kiểm soát được hành động của mình, lần sau đừng có như thế nữa!
- Anh !!! anh không thèm quan tâm tại sao em lại như thế, anh chỉ biết trách mắng em thôi, anh thôi đi!
- Em trẻ con lắm, chẳng suy nghĩ trước khi làm bất cứ việc gì cả. Lần này anh giận đấy, em hãy tự suy nghĩ xem như thế đúng hay sai.
Anh cúp máy, nó biết nói gì hơn, mặc dù nó biết nó sai, nhưng chẳng lẽ anh không hề bao dung hơn cho nó hay sao, anh không dành cho nó một sự quan tâm thay vì trách mắng nó. Mà lí do nó trở nên như thế là bởi anh, anh mới là người đáng trách…
Nó khóc, nước mắt có vị mặn chát, nó đau, trái tim nó đau đớn vì anh. Mọi thứ xung quanh mờ nhòe, vụn vỡ. Anh chưa bao giờ dành cho nó một vị trí đúng như là người yêu, liệu nó có thể tiếp tục được nữa không? Không, nó không thể, nó cảm thấy mệt mỏi.
Tình yêu và nước mắt, thứ nào có vị xót xa hơn?
Nó nói chia tay anh. Cứng rắn, không chút đau đớn trong lời nói. Anh đứng nhìn nó, nó quay đi, nước mắt lại chảy xuống mặt. Anh không đuổi theo nó…
Một ngày, hai ngày, ba ngày….Anh vẫn không liên lạc với nó.
Ba ngày, bốn ngày….một tuần trôi đi. Điện thoại của nó vẫn không thấy nhạc chuông quen thuộc rung lên.
Nó muốn gặp anh, nó muốn nói với anh rằng nó nhớ anh, rất nhiều. Nó biết nó đã sai. Giờ đây, không có ai nhắc nó ăn uống, cũng chẳng có ai đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe những câu chuyện ẩm ương của nó và cũng chẳng một vòng tay thật chặt,một bờ vai thật vững chắc mỗi khi nó mỏi mệt.
Hôm nay là sinh nhật anh. Mưa, mưa to, nó đi dưới mưa, mặc kệ nước mưa xối xả. Bước chân nó tự tìm đến nơi quen thuộc, nó nhìn mọi thứ xung quanh. Nó nhớ anh biết bao nhiêu…Nó đã sai thật rồi, nó đã làm bao nhiêu chuyện sai, bao nhiêu chuyện ngốc nghếch nhưng anh đều tha thứ cho nó. Nhưng lần này, có lẽ…Nó sợ lời chia tay…
- Xem có ai ngốc như em không? Đi dưới mưa mà chẳng đem theo ô.
- Anh…giọng nó run run.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi.
Nó ôm lấy anh, nó khóc, nước mắt vì uất ức, nước mắt vì hạnh phúc. Nó đã nhớ anh biết bao nhiêu. Nó muốn biết anh có còn giận nó nữa không. Nó muốn biết mọi thứ lâu nay nó vẫn thắc mắc…
“Anh muốn nói cho em biết rằng, anh yêu em. Nhưng đôi khi anh sợ, anh phải tự nghiêm khắc với em, vì anh muốn em có bản lĩnh hơn và biết suy nghĩ hơn. Anh sợ nếu anh cũng nhu nhược thì tình yêu của chúng ta sẽ mong manh. Đừng khóc nữa nào, anh chỉ giả vờ giận em thôi.”
Hóa ra tình yêu vài nước mắt còn có những dư vị khác.
ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI, NHÓC Ạ! , tại: truyen cuoi hay nhat
Read more…

KẾ HOẠCH CUA TRAI

14:32 |

Tao sẽ cua chàng, bằng mọi giá. Đừng ngăn cản tao.Tôi nói gần như hét vào mặt con nhỏ bạn không-thể-thân-hơn được của mình.

KẾ HOẠCH CUA TRAI
KẾ HOẠCH CUA TRAI
Trong khi 6 con mắt cùng mồm nó vẫn đang mở toang hoác như chưa kịp nuốt những lời vàng ngọc tôi vừa thốt ra, thì tôi tiếp tục gặm ổ bánh mỳ dang dỡ. Àh, chú thích một chút rằng nói 6 con mắt ở đây là 2 con mắt để ngủ, 2 con mắt kiếng và 2 con mắt cá của nó.
Trúc, tên con nhỏ 6 mắt, đưa tay sờ trán tôi.
- Ôi… khoa học chắc hẳn sẽ rất buồn đây khi cuối cùng cúm heo cũng đã lây sang người. Mày điên àh con kia?
Truyện: KẾ HOẠCH CUA TRAI , tại: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
- Ông, ao ông iên… – Câu này có thể hiểu là: Không, tao không điên. Được nói trong tình trạng mồm đầy bánh mỳ, uống xong một ngụm trà thanh nhiệt, tôi kể lại sự tình cho cô nàng nghe:
“Số là tối hôm kia, tao có đi sinh nhật một con bạn không thân lắm. Nhưng dù không thân lắm, tao vẫn cứ đi, vì nghe dân chúng đồn đại, bạn của con nhỏ này chỉ toàn các anh đẹp trai và các cô đẹp gái… tao phải đi mày ạh, để lo cho cái sự thật rằng: tao đang ế chảy ra mà chả ma nào thèm nhìn. Và tao thề rằng lần sau nếu có đứa bà tám nào đồn thổi với tao cái kiểu đó, tao sẽ vả cho cái mặt nó tàn hơn cái hoa huệ sau khi cúng nhá… Ôi trời, mày có hiểu cảm giác muốn thét lên cái câu: “Đâm mù mắt tao đi…” khi dự cái tiệc đấy không…???”
Tôi chắc chắn rằng đã thấy con Trúc rút khăn giấy ra chậm nước mắt… nó xúc động ư???
“Toàn là, trời sinh một cặp xứng đôi, Chí Phèo Thị Nở là đôi nhân tình mày ạh… Khi ấy, tao biết mình đã bị lừa và đau đớn hơn khi nhận ra rằng chai nước hoa nhái loại 1 tao tặng cho chủ nhân bữa tiệc đã hi sinh vô ích… và cũng khi ấy, ý chí người phụ nữ miền nam trong tao đã nổi dậy, biến đau thương thành thù hận, tao quay qua trả thù bọn đồ ăn… khốn kiếp.
Và rồi… tao đã gặp chàng mày ơi… tao yêu chàng ngay cái nhìn đầu tiên, đồng thời cũng hận chàng vô độ. Chính chàng… chính chàng đã làm tao rơi mất cái đùi gà nướng mật ong đang cầm trên tay khi tao nhìn thấy chàng. Rồi khi ấy, bao tử tao không còn thèm nhớ đồ ăn, vì tao đã bận chăm chú vào chàng. Chàng lãng tử nhưng cực đàn ông, ôi, tao thích, tao thích… Tóc cắt ngắn, râu quai nón mờ mờ, mắt một mí, cười nhếch mép… đểu ơi là đểu… hư ơi là hư… Nhưng đàn ông không hư đàn bà đâu mê phải không mày???”
- Khoan, khoan, người đẹp, để tao chậm nước miếng… rồi, tiếp.
“Khi ấy, chàng nhẹ nhàng bước lên sân khấu và mở cái hộp đen đen chàng xách theo bên mình, tao cứ tưởng chàng cầm ra một cặp côn nhị khúc và biểu diễn tao xem cơ, nhưng không, chàng cầm ra một cây violin rồi bắt đầu kéo đàn… Eternal Flame… lửa tình bất diệt, ngay cái bài mà tao thích nữa cơ chứ…
Tới giờ khi hồi tưởng lại, tao vẫn còn nghi ngờ rằng khi ấy mình có chảy nước miếng vì không khép mồm không cơ chứ. Nhưng tao cứ ngây người ra nghe chàng kéo đàn. Khi ấy, tao cũng đã gởi lời xin lỗi đến mama tao vì đã quên mất tên bà trong thời khắc đó… Đến khi chàng dừng lại, tao vỗ tay như điên dại, như con tinh tinh trong vườn thú… để rồi chàng nhìn ta và mỉm cười. Và từ chính giây phút đấy, tao quyết định sẽ cua chàng bằng mọi giá.”
- Rồi, nắm bắt vấn đề. Nhưng cho tao hỏi, mày có chút thông tin nào về nó không?
- Có chứ, ngay sau lúc chàng kéo đàn, tao đã quăng mất cái sĩ diện mà mình gìn giữ 20 năm nay, để tiến lại tiếp cận chàng và “mần” quen với chàng. Sinh viên năm 4, 22 tuổi,  Kinh tế, rất gần trường của mình.
- Vậy giờ mày tính sao.
- Phải hẹn chàng đi cafê để tìm hiểu thêm về chàng chứ sao…Ôi… ngại quá, con gái mà lại đi mời con trai đi cafê cơ… ngại quá… ngại quá…
Trúc lấy tay che mồm.
- Ọe, một đứa con gái vừa nói với tao rằng quên tên mama mình khi nhìn trai thì đừng nói chữ “ngại” khi hẹn trai đi cafê cưng nhé. Khi nào cần giúp, cứ lên tiếng, tao sẵn sàng giúp đỡ, biết đâu bạn của chàng mày cũng đẹp không kém… hý hý.
Paris Delli Coffee, 7 giờ 30 phút tối.
- Ơ, anh chào em, xin lỗi vì anh đến trễ.
- Dạ không, do em đến sớm thôi.
- Em uống gì???
- Cho em một cafê đen… còn anh?
- Cafê sữa đá.
Anh phục vụ xinh xinh bưng hai ly cafê ra và hiển nhiên đặt ly cafê đen chỗ chàng và cafê sữa chỗ tôi…
- Haha, người ta nghĩ con trai thì phải cafê đen và con gái phải cafê sữa nhỉ. – Chàng nói rồi cười cái kiểu “đểu yêu” của mình.
Tôi và chàng nói chuyện “khá” hợp nhau, kiểu như thế này:
- Anh thích xem phim gì?
- Tình cảm, lãng mạng, đôi khi triết lý một chút. Còn em?
- Dạ phim hành động với kinh dị.
- Thế àh, em thích đọc sách không?
- Có chứ anh. Em thích Quỷ Cổ Nữ, Sái Tuấn, mấy người đó viết truyện kinh dị hay ơi là hay… Còn anh???
- Anh thích Marc Levy và Harry Potter…
Thế đấy, chúng tôi cũng “hợp” nhau chứ hả???
Nhiều khi, tôi thấy mình cũng khá dễ thương và xinh đẹp, thế không hiểu sao mà tới giờ vẫn ế, thêm vào đó lâu lâu lại được má yêu phán cho một câu:
- Mày mà không bỏ cái tính cách như con trai ấy đi, thì có chó nó lấy…
Tôi đã tự nhủ rằng, nếu xui rủi tới mức đó, tôi sẽ cưới một con Bulldog cho nở mặt nở mày, chứ nhất quyết không cưới Chihuahua.
Sau một hồi vòng vòng, tôi cũng hỏi cái câu quan trọng nhất.
- Anh có bồ chưa?
- Có rồi? Còn em???
Rồi xong… 0đ, 0đ, 0đ, lần hẹn hò đầu tiên với một thằng con trai do tôi chủ động mời đáng được cho số điểm đó. Haiya, cái tên vô duyên vô dùng, nhét vô thùng cũng lòi cả thúng vô duyên. Sao hắn có thể nói như chửi vào mặt tôi rằng: Anh có bồ rồi… thà hắn lấy ly cafê sữa đá đang cầm trên tay hất thẳng vào mặt tôi thì có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.
- Em… em chưa có bồ. – Tôi dùng tất cả sự nhẫn nhịn còn lại của mình để nở một nụ cười rồi nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn vô duyên này.
Thất bại hoàn toàn.
Nhưng không, tôi không phải là cái dạng con gái dễ dàng chịu thất bại. Ông bà ta đã dạy một câu rất chí lý rằng:
Cái gì của mình, sớm muộn gì nó cũng là của mình.
Cái gì không phải của mình, giành giật riết nó cũng là của mình.
Huống hồ chi, hắn… cái thằng con trai đấy, đã dám chà đạp lên tâm hồn đứa con gái ngây thơ, hồn nhiên, trong trắng, thánh thiện là tôi đây. Tôi phải cua hắn cho bằng được, để rồi khi có được hắn, tôi sẽ đá hắn văng như một trái banh để trả thù.
Này này, nhớ nhé, đừng bao giờ đắc tội với một cô gái đang yêu và thất tình nhé.
Kế hoạch bắt đầu.
11h trưa trước cổng trường Kinh tế.
Hắn leo lên chiếc Elizabeth (con trai gì mà đi xe nữ thế, phải Nouvo LX như tôi mới nam tính chứ…), đằng sau là một cô nàng búp bê nào đấy, áo đầm hồng phấn, áo thun hồng nhạt hơn, chân mang giày búp bê. Áh àh… thì ra bồ hắn đây, hắn thích loại con gái nhìn như con búp bê bị nhúng vào thùng sơn màu hồng thế đấy. Hắn và cô nàng đi mất, không để ý đến quán cóc bên đường có 2 người con gái mặc toàn đồ màu đen, quấn hai cái khẩu trang to đùng đang ngồi hút trà đá, chính là tôi và con Trúc.
5h chiều tại shop Tiểu Thư.
- Mày giết tao đi… trời ơi, làm sao tao có thể bỏ cái quần jeans rách thân yêu để mặc vào cái váy lùm xùm này chứ.
- Trả thù, thiếu nữ ngây thơ trả thù…
- Ô kê…
6h30 phút tại shop Búp bê.
- Đau, đau… không nhét nổi, chân tao đau quá, giày gì mà nhỏ xíu thế… Làm như Mãn Thanh bó chân ấy… đau…
- Trả thù, thiếu nữ yếu đuối phải trả thù…
- Ừm. Tao hết đau rồi…
8h30 tối nhà tôi.
Tin nhắn: “Anh đang làm gì đó?”
“Đang nằm đọc sách thôi, còn em?”
“Em không biết nói dối, nên em sẽ nói là, em đang nhớ anh…”
Trả lời hơi lâu…
“Em làm anh vui đó…”
“Anh rảnh không, ngày mai mình đi cafê nữa nhé.”
Trả lời hơi lâu…
“Ừm, mai chỗ cũ giờ cũ nhé.”
Hắn trố mắt nhìn tôi như thể tôi không được sinh ra từ cái trái đất này, hay như thể tôi là một sinh vật lạ, lạ nhưng đẹp nhé. Đẹp lạ đẹp lùng, chung vô mùng cũng còn thấy lạ.
Áo thun nhẹ bên trong, áo khoác sơ mi ngắn ở ngoài, váy hồng chấm bi trắng, chân mang giày búp bê xanh cỏ non, trên tay xách một chiếc giỏ xách tone với màu giày, tóc bồng bềnh mái ngang, nhìn tôi như một con bé teen nào ấy.
Tôi và hắn nói chuyện nhiều hơn. Này thì Marc Levy nhá, này thì Harry Potter nhé. Tôi nói tất tần tật về hai thứ ấy, am hiểu lắm cơ. Sao lại không am hiểu được khi đã bỏ cả ngày để ngồi coi cả 7 phần phim Harry thay cho truyện (đọc 7 cuốn ấy trong 1 ngày có mà chết àh). Rồi đã bỏ công lên google search tóm tắt các truyện của Marc Levy và chăm chú đọc các phần bình luận của người ta và in nó ra thành của mình. Hắn có biết vì hắn tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức không nhỉ…
Hắn cười nhiều hơn lần trước, và lần này cũng do tôi chủ động đòi về, mặc dù hắn chưa muốn chút nào. Cảm giác thiếu sẽ làm cho người ta thèm cơ mà.
“Hôm nay, anh thật sự ngạc nhiên về em, và em làm anh rất rất vui.”
Tin nhắn hắn gởi cho tôi trước khi đi ngủ đấy.
Hắn đã có ý ngoại tình, rõ ràng là thế. Này nhé, đã có bồ, mà một đứa con gái khác hẹn đi cafê vẫn đi, rồi còn nhắn tin qua lại nữa. Mà vấn đề quan trọng nhất, là đứng trước một đứa dễ thương như tôi, làm sao hắn lại không có tư tưởng ngoại tình.
Hắn và tôi đã nói chuyện thế này.
- Anh có bồ rồi, em không ngại sao?
- Anh không ngại thì có gì để em ngại. Huống chi, em tin mình đủ sức đánh bại bồ anh… Haha. (Mặc đồ Bạch Tuyết mà nói chuyện cứ như Hoàng Hậu ấy nhỉ).
Chắc hẳn rằng các bạn đang coi thường tôi lắm hả? Hay nói rằng tôi là loại con gái chả ra gì??? Nhưng không đâu nhé, nếu các bạn vào tình cảnh của tôi, các bạn mới thấy rằng, để trả thù được hắn, thì dù làm chuyện gì cũng là xứng đáng. Ai bảo dám chọc giận một người con gái yếu đuối như tôi.
Rồi thì ngày đó cũng không xa. Hắn chia tay con búp bê bị nhúng vào thùng sơn hồng kia và đổ tất cả tội lỗi cho tôi: “Anh không thể ngừng suy nghĩ về em, ngay cả khi bên bồ anh.” Ngoại tình tư tưởng đấy. Sau đó đôi ba ngày, hắn gởi cho tôi 1 cái tin nhắn vỏn vẹn 3 ký tự: “ILU”. Hiểu rồi đấy.
Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau. Kế hoạch cua trai của tôi thành công mỹ mãn. Nhưng…
Tiếp theo cái kế hoạch này, tôi phải đá hắn ta văng xa như một trái banh để cho hắn phải khổ đau tột cùng. Rõ ràng hắn ta đã bỏ con búp bê nhúng sơn để theo tôi, thì chắc chắn sẽ có 1 ngày hắn cũng bỏ tôi để theo một con búp bê bị hư nào khác. Sự đời là thế. Nhưng mà, tôi lại phát hiện ra rằng, hắn có rất nhiều điều hay ho.
Hắn ăn nói có duyên vô cùng (thế tại sao cái đêm đầu tiên cafê tôi lại thấy hắn vô duyên kinh khủng), hắn kéo violin mê đắm lòng người, hắn am hiểu về hình như mọi lĩnh vực, hắn bình luận âm nhạc và điện ảnh như một chuyên gia, ngay cả cái cách hắn cười cười rồi quậy ly cafê sữa, cầm lên uống 1 ngụm cũng cuốn hút tôi.
- Mày thất bại rồi cô nương. – Trúc đã nói thế.
- Sao thất bại, tao đã cua hắn thành công đấy thôi.
- Nhưng giai đoạn quan trọng nhất là đá hắn ta mày lại không làm được.
- Ờ thì… tao muốn để hắn sâu đậm hơn một chút để đá thì hắn sẽ đau hơn.
Thật ư??? Tôi tự hỏi mình.
Cho tới một ngày, khi tôi chưa đá kịp hắn ta thì hắn lại cho tôi một bất ngờ. Đáng lý tôi và hắn sẽ đi coi phim vào tối hôm đó, nhưng rồi hắn lại chở tôi đến một con hẻm nhỏ nhỏ trên đường.
Khốn kiếp thật, đê tiện thật, mới quen nhau như thế mà hắn đã muốn chở tôi đi khách sạn hay nhà nghỉ gì đấy, hay tệ hơn là hắn muốn giở trò đồi bại với tôi ngay tại con hẻm tối này, tôi lục lọi giỏ xách xem có thứ nào có thể tự vệ được không. Rồi còn đê tiện hơn nữa, khi hắn dừng lại trước một căn nhà bình thường, không có được cái biển Hotel, hix hix, hắn coi tôi rẻ tới mức không cần vào Hotel sao???
- Em xuống xe đi, vào nhà ăn cơm cùng ba má anh.
Đơ tập 1, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ui trời, hóa ra là ra mắt phụ huynh ư? Chết chết, cũng may hôm nay tôi vẫn chưng diện như một con búp bê ngây thơ, không đến nổi nào. Tôi bẻn lẽn vào nhà cùng hắn và đón nhận bất ngờ thứ 2.
Con búp bê nhúng sơn hồng đang ngồi trong nhà… Vậy mà hắn dám nói là đã chia tay, đểu thật, còn ở chung với nhau nữa cơ đấy. Con búp bê hồng nhìn tôi rồi lên tiếng:
- Cứ mỗi lần em mặc đồ như vậy là anh hai nói em điệu, vậy mà má coi anh hai chọn người yêu kìa…
Đơ tập 2. Anh hai, vậy hắn là anh con búp bê hồng… Vậy còn bồ hắn đâu???
Bữa cơm diễn ra thế nào tôi cũng không còn nhớ, chỉ biết mình bẻn lẽn ăn, ai hỏi gì nói đấy, ba má hắn cũng dễ thương và hiếu khách lắm cơ. Ăn xong thì phải xuống bếp rửa chén, cô gái ngoan cơ mà. Rồi khi nhìn vào cái tủ sách của hắn, tôi càng giật mình vì trên đó đầy đủ: “Đau thương đến chết”, “Kỳ án ánh trăng”, “Nỗi đau đom đóm”, “Quán trọ hoang thôn”… toàn những tiểu thuyết kinh dị mà tôi thích. Vậy là sao?
Và khi đưa tôi về nhà, hắn ta nói cùng tôi.
- Anh nói em nghe cái này nhé, lần sau ta gặp nhau, em cứ mặc jean rách, áo pull, mang doctor đi nhé, anh nhìn con em anh là ngán lắm rồi, hì hì. Thật ra khi gặp em lần đầu, anh đã thích cá tính rất đặc biệt của em, nhưng mà… anh ngại nên không nói, rồi cũng không biết sao mà nói là… anh đã có bồ. Chứ thực ra lúc đó anh đang ế chảy ra, haha. Lần thứ 2 anh gặp em, anh hiểu em đã vì anh mà thay đổi như thế, anh càng thích em. Với lại… em là người con gái đầu tiên anh mời về nhà ăn cơm đấy. Nếu lần đó em không chủ động mời anh cafê lần thứ 2, anh cũng sẽ mời em thôi… ai ngờ em mê anh dữ quá… hahaha.
Đơ toàn tập… Sau tiếng cười ấy là tiếng hét thất thanh của hắn vì bị tôi nhéo.
Thế đấy, kế hoạch cua trai của tôi thành công ở bước đầu tiên và thất bại ở bước cuối cùng.
Và càng thất bại hơn nữa, khi mà sau này, hắn, cái đứa con trai mà bây giờ tôi đã gọi là chồng, và là papa của con gái yêu của tôi, nói cho tôi nghe một bí mật.
Ngay bữa sinh nhật con bạn của tôi, hắn đã chú ý tôi, và hỏi thăm về tôi. Dĩ nhiên người ta sẽ kể cho hắn nghe rằng tôi là một con nhỏ như thế nào. Để rồi hắn đi đến quyết định: “Anh muốn xem thử coi liệu anh đủ sức hút để bắt một cô gái cá tính như em phải thay đổi vì anh không… Ngay khi gặp em mặc đồ như búp bê, anh nén lắm mới không phì cười đấy, hahaha… Còn ngày đầu tiên, là anh cố ý nói khác sở thích của em để xem em thế nào đấy… Anh thắng em rồi nhé.”
Hậu quả của việc kể lại cho tôi nghe chuyện đó, là hắn phải lau nhà, rửa chén gần 1 tháng cho tôi… Ai bảo.
Thế đấy, giờ tôi cũng chả hiểu kế hoạch cua trai của mình được gọi là Thành Công hay Thất Bại nữa??? Bạn biết không???
KẾ HOẠCH CUA TRAI, tại: truyen cuoi hay nhat
Read more…