TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Người vỗ tay thuê

08:33 |
1.
Rèm cửa đôi mắt tôi dần mở. Đồng tử giãn ra giúp tôi thấy rõ dần mọi vật, đầu tiên là trần nhà màu trắng, kế đến là rèm cửa màu vàng chanh đang đung đưa theo cơn gió thổi vào từ cửa sổ. Nắng chói một màu trắng lóa. Tôi gượng dậy, một tay chống để cơ thể tựa vào thành giường, tay kia đan những ngón vào mớ tóc rối lù xù, đôi đồng tử sau một lớp bầy nhầy đang phục hồi cảm giác nhìn bằng cách đảo thị trường xung quanh căn phòng. Không có ai, vắng lặng như loài người đã di trú đến một thiên hà khác rồi vậy.
Tôi ngồi bó gối trên tấm dra trắng nhăn nhúm rúm ró, lấy lại cân bằng cho một cơ thể cũng nhăn nhúm rúm ró không kém. Một chút rượu cùng thứ đồ ăn nào đó chua khoẳm còn đọng trên môi. Tối qua có lẽ tôi đã uống khá nhiều, nên toàn thân bắt đầu đòi biểu tình, não bộ như vừa trải qua một trận bão, tức là mọi thứ dữ liệu hoặc bị cuốn phăng hoặc bị đảo lộn đến hoang tàn.
Bảo không có nhà, giờ này có thể nó đang ở triển lãm. Nó luôn bận rộn. Nhưng nó phải gặp tôi ngày hôm nay, vì đã đưa tôi vào quầy bar để giải khuây thì phải có trách nhiệm chở tôi về nhà tôi. Và hơn thế, trong cơn say ngút ngàn, Bảo vẫn còn nợ tôi một câu trả lời.
Tôi bước xuống giường, nhìn quanh căn phòng một lần nữa: những tấm hình chụp hôm lễ tốt nghiệp của Bảo, nó cười nhe răng, tôi choàng tay nó, mặt nhăn mày nhíu đầy biểu cảm. Một tấm ảnh khác, Bảo chụp một cô gái đang đi trên vạch trắng về phía nhà thờ Đức Bà. Có những tấm hình chụp bâng quơ, không rõ chủ thể, nhưng chàng trai đã từng lí luận, những tấm ảnh như vậy có sứ mệnh níu giữ một khoảnh khắc đẹp nào đó-những thứ đang chết hoặc chuẩn bị chết-vào một ngày không xa. Bảo hồ hởi chụp, bất kể đang vui hay đang buồn, ngày nắng hay mưa. Gấp gáp. Vội vã. Bảo trả lời lúc thì chụp để lên tay nghề, thử nước thuốc, thử lens, dài dòng thì như cái lí luận trên, còn ngắn ngủn đơn giản dễ hiểu thì: Tại tao thích!
Thế nên trước mặt tôi bây giờ là một khoảng tường chi chít những bức ảnh trắng đen màu mè panorama đủ các thể loại. Trong đó có một tấm Bảo chụp lén tôi với Đoan đang ngồi cà phê. Bức ảnh chụp xóa phông, viền bằng những đóa hoa trăng trắng li ti, làm cho đôi tình nhân nổi bật hẳn. Tôi vừa cười vừa nói thì thầm vào tai Đoan, cô ấy bẽn lẽn. Một vẻ ngại ngùng rất gợi cảm. Tấm hình đẹp, lãng mạn. Nhưng tôi không thích.
Vì sau trận bão càn quét trí óc, cô ta là người đầu tiên tôi muốn bị cuốn phăng đi.
Tôi bước xuống giường, đá phải chiếc điện thoại, vừa lúc nó rung lên bần bật, phát ra bản nhạc với giọng ca mệt mỏi nhưng mê dụ của Dido: “I haven’t really ever found a place that I call home/ I never stick around quite long enough to make it.”
-Mày thức chưa thằng khốn?
-Vừa bước xuống giường.
-Tao chuẩn bị về, đang mua đồ trên Sarah Oner- chỗ cũ của mày đây, đợi chút nhe!
Sau đó tôi nghe tiếng cười, tiếng trò chuyện lào xào, chắc hắn đang nói chuyện với chủ gallery. Tôi cố gắng dùng khả năng ngôn ngữ còn sót lại để xem xem mình sẽ nói gì với hắn, chọn lựa cách nói sao cho không sỗ sàng, không lên gân, quan trọng là thật tình, nói tao không tin là mày lại làm những chuyện này, mày là số ít người còn sót lại mà tao tin tưởng, tao biết mày là người tốt mà. Với tao, mày không phải là nhiếp ảnh gia Vũ Bảo của công chúng mà là thằng Đỗ Bảo-bạn thân từ hồi ngủ chung kí túc xá với tao. À không, ý tao là, chẳng trầm trọng gì lắm đâu, chỉ là một cô gái thôi mà. Nothing at all. A b c, xx yy. Cái quái gì thế này?
Cửa mở, Bảo bước vào, mùi nước hoa xộc lên nhức mũi.
-Xin lỗi mày, hôm nay người hâm mộ hơi bị đông, thang máy hỏng nên tao đi bộ hơi bị lâu, mấy con nhỏ tiếp thị hơi bị đẹp…
Đợi cho Bảo đi tắm (thằng này càng về sau tắm táp càng lâu lắc), thay quần lót và áo thun, cho bồn nước không chảy những tiếng ồn ào nữa, tôi kêu Bảo ngồi xuống, nhìn bằng ánh mắt nửa thiết tha, chân thật nửa kiên quyết, mạnh mẽ, ném xuống giường một vật mảnh nhưng có cảm giác nặng nề khủng khiếp:
-Đây là cái gì, mày tự chụp phải không?
Bảo ngừng lau khô tóc, xoay tấm ảnh lại, ngắm nghía một hồi, cười khảy:
-Sao mày có được nó?
-Báo mạng hôm nay đăng đầy.
-Là của tao chụp thì sao? Mà không phải thì sao? Hơn nữa, người trong ảnh đâu phải là mày.
-Tao không nói mày, hay tao, tao chỉ hỏi cô gái đang ôm eo mày đằng sau, là ai?
Tôi dùng ngón trỏ dí vào gương mặt với mái tóc xoăn rũ rượi, cằm tựa một cách âu yếm vào vai của Bảo. Mặc dù cô gái ôm Bảo từ phía sau, dù tấm dra mỏng đã che chắn đúng nơi đúng cách, nhưng có thể nhận ra họ đã không có một mảnh vải nào trên người.
-Cái này người ta kêu bằng tự sướng, chỉ là kỉ niệm thôi mà, một khoảnh khắc đẹp.
Tôi từ phía sau vịn vai Bảo, nói thì thầm vào tai: “Tao hỏi lại, cô gái trong ảnh là ai? Đoan phải không?”
(…)
-Đồ khốn! Mày không phải là thằng Bảo tao quen biết!
-Quên đi Phong! Đoan không phải là của mày!
-Nhưng mày thừa biết tụi tao yêu nhau!
Bảo đáp trả không thua kém, rằng mày đơn phương thôi Phong à, mày ngộ nhận cái thứ tình yêu vĩnh cửu đó hả, mày chẳng qua là thằng tự kỉ gặp đúng người lắng nghe nên đâm ra yêu mến thôi, mày và Đoan có thề thốt gì chưa, mày hiểu cô ấy bao nhiêu phần trăm.
Tôi im lặng. Bảo nói đại ý, thành phố này không đẹp đẽ như mày nghĩ đâu. Tất cả những tấm ảnh này, góc đường này, con phố này và cả cô gái này nữa, chỉ là bề ngoài được chụp lại thôi. Tao thất vọng khi biết rằng mày đã ở đây được hai năm rồi đấy!
2.
Tôi gặp Đoan trong năm đầu học cao học. Ngày đầu tiên nhận lớp tôi nhìn thấy cô ấy, cầu trời để cho cô gái này học chung lớp với mình. Và tôi được mãn nguyện. Đoan thậm chí còn đến chỗ ngồi của tôi làm quen trước. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, chân dài, tóm lại là không có gì phải phàn nàn. Đoan biết tôi thích cô ta nên cư xử rất phải phép, biết quyến rũ đúng cách, khiến tôi chết mê chết mệt. Đoan nói chuyện nhã nhặn và biết lắng nghe khi cần. Đó là lúc tôi kể việc mình tự thân lên thành phố lập nghiệp và bắt đầu gặp trở ngại. Khi tôi say sưa kể đến đoạn mình bị một gái gọi lừa giữa đêm, Đoan véo mũi, bảo: Anh khờ lắm!
Sau một tháng quen nhau, tôi quyết định khoe chuyện này với Bảo. Bảo đòi xem hình, tôi móc ví ra đưa tấm ảnh chân dung nhỏ nhắn. Cậu chàng ngắm nghía, đưa xa đưa gần, tấm tắc: cô gái này thú vị đây!
Thời gian đó Bảo đang loay hoay với mớ ảnh chân dung và việc làm sau khi ra trường, than Phong ơi chắc tao mở tiệm chụp hình thẻ kiếm cơm quá. Lúc đó, chuyện học cao học đã trở nên ám ảnh với tôi. Trong lúc chờ phỏng vấn xin việc, tôi tranh thủ biên tập mảng tin thời sự giúp Di. Di nói tôi nên tranh thủ vào đài làm bất cứ việc gì, ai bảo gì làm nấy, đừng chê việc. Di biểu bây giờ có trình độ cỡ nào mà thiếu kinh nghiệm cũng không hay đâu. Một bữa Di dắt tôi đến trường quay. Tôi đứng ngoài ngó ngó nghiêng nghiêng, thấy phía trên phát thanh viên mặc vest thắt caravat xanh đầu bóng mượt, phía dưới bàn mặc quần đùi hoa lá cành chân đầy lông lá. Nhưng nhìn vào màn hình thì mọi thứ đâu vào đấy, hoàn hảo. Hôm sau tôi cũng vào trường quay ngó bâng quơ. Một lúc sau đám thanh niên ào đến lấp kín chỗ ngồi, tôi lọt thỏm ở giữa. Ca sĩ đến. Lúc ra về tôi được nhận một trăm nghìn.
Từ đó tôi kiêm luôn một công việc mà Di gọi: người vỗ tay thuê, vào những ngày cuối tuần.
Nói một cách dễ hiểu, đó là công việc mà bạn chẳng cần trình độ gì nhiều, đơn giản là ngồi nghe, vỗ tay đúng lúc, tham gia trò chơi hoặc giao lưu (nếu chẳng may bị bắt lên), gương mặt phải đầy biểu cảm (nếu chẳng may bị cái máy quay quay trúng). Truyền thông có một sức mạnh kì lạ. Tôi kiên nhẫn để xem mình sắp vỗ tay vì điều gì, thị hiếu người nghe bây giờ là cái gì.
Di nhắn tin báo tám giờ rỗi thì vào vỗ tay, tôi à ờ, một lúc sau đã ngồi hàng ghế phía tay phải màn hình. Ca sĩ đến trễ mười phút. Ơ, anh này có phải là Rubic Trần không nhỉ, ông hoàng với những clip nhép? Cuộc phỏng vấn hơi lâu lắc, người dẫn chương trình gợi lại quá trình thành danh của Rubic, hỏi anh hát nhép từ bao giờ, mắc gì hát nhép, anh có nghĩ mình sẽ nổi tiếng vì những cái video nhép đó không. Ca sĩ trả lời thật thà theo kiểu rởm đời, nói hát nhép vì buồn, ai ngờ lượt xem lên đến hai triệu. Chóng mặt. Thế là thành sao!
Nghe đến đây đạo diễn chương trình bắt chúng tôi vỗ tay nhiệt liệt. Chúng tôi vỗ tay rì rào, vẻ phấn khởi. Ca sĩ tỏ ra xúc động. Cuối cùng thì Rubic Trần từ hát nhép giọng người khác chuyển sang nhép giọng của chính mình, trong một ca khúc vừa tung ra kịp thời, như một lời tri ân khán thính giả, bài hát có tên: “Baby xin đừng yêu tôi!”
Trong đoạn cuối chương trình, khi dòng chữ kết thúc bắt đầu chạy trên màn hình, chúng tôi cũng phải vỗ tay để cho máy quay quay lại một cảnh đầm ấm: Rubic Trần ôm lẵng hoa của người hâm mộ, chúng tôi hoặc vây quanh hoặc làm nền, ủng hộ cho sự nghiệp giải trí đầy kịch tính của anh ta. Đến đây thì hết. Tôi nhận năm mươi nghìn với đôi tay mỏi dừ.
Tôi kể chuyện này cho Đoan nghe, say sưa. Đoan cười cười, nói em cũng từng làm những việc mắc cười như vậy, nói ra sợ anh không tin. Tôi hỏi việc gì, Đoan hôn lên trán, thì thầm: sau này anh sẽ biết!
Bảo khoe với tôi rằng những tấm ảnh đầu tiên của nó đã được nhận tiền khá cao. Tôi hỏi bộ mày vừa được giải thưởng nhiếp ảnh FIAP hả. Nó nói hong phải, ảnh tao chụp ca sĩ được đăng trên mục giải trí, mấy cái này người ta cần. Cô ca sĩ này muốn chụp ảnh khỏa thân bảo vệ môi trường, sau đó trả cho tao hơn chục triệu.
Từ đó về sau tôi ít liên lạc với Bảo, nghĩ, nó có việc của nó, còn tôi phải trang trải cho việc học trong khi hồ sơ xin việc cứ trôi mất dạng.
Đoan không đến lớp học nữa. Em nhắn tin bảo có việc gấp liên quan đến sự nghiệp, anh đừng lo. Tôi tin em. Ngày hôm nay lớp tôi có buổi liên hoan giữa kì với thầy dạy môn quản lý dân sự kiêm truyền thông. Cuộc vui có tính chất đưa đẩy, đang đến hồi cao trào, vị tiến sĩ ngả nghiêng tiết lộ những kinh nghiệm quý báu: “ Các cậu mua thịt chó mắm tôm thết tôi là phải phép đấy, người ta hay mắng đồ con chó này con chó nọ, nhưng đời tôi lắm khi nhờ mấy lần đãi thịt chó mới có cái gọi là tiến sĩ. Chó thật!
Mọi người vỗ tay rần rần, tán thưởng, nói đời mắc cười quá ha thầy ha. Tôi không cười, hôm sau tôi bỏ thi.
3.
Lần cuối cùng tôi đến trường quay là vào một ngày trời đẹp. Poster khu vực nền chụp nhiếp ảnh gia Trần Vũ Bảo đang ngẩng đẩu nhìn về một hướng nào đó, tôi không biết. Cái nhìn khắc khoải, đầy tính văn nghệ. Bảo giờ đã là tay săn ảnh có tiếng trong giới nghệ thuật, nói chính xác thì anh là gương mặt vàng chuyên chụp ảnh cho nhiều nghệ sĩ, trong đó quá nửa là ca sĩ, người mẫu nổi tiếng. Tôi cuối cùng cũng là thằng vỗ tay thuê. Nhưng tôi có mặt ở đây là để xem anh ta nói những điều gì, có đáng vỗ tay không.
Bảo ăn mặc lãng tử, phong trần nhưng không kém phần sành điệu, đeo cặp kính đen. Người dẫn chương trình ngồi đối diện. Chúng tôi tiếp tục là những người hâm mộ cuồng nhiệt làm nền. Một bầu không khí vừa tập trung vừa sôi động rất phải cách, tùy tay đạo diễn. Bảo trả lời chậm rãi, giọng nói lúc thăng lúc giáng lúc thì thầm đầy kịch tính, có lúc bông đùa hài hước rất hợp thời, đáp ứng đầy đủ yêu cầu để có một chương trình hấp dẫn.
-Lúc mới chụp ảnh tôi hơi bị tưng tưng, tôi bắt lấy nhiều khoảnh khắc độc đáo lắm, như tấm này, một tay lái xe bị giật ví giữa đường, té nhào, tiền bay tung tóe, mọi người xung quanh xúm lại, nhặt tiền. Một không khí thật ngộ nghĩnh. Thì ra anh chàng này khá giàu đấy các bạn ạ!
-Thế anh có nhặt tiền không?
-Không, nếu tôi nhặt tiền thì làm sao bắt được tấm ảnh thằng cha lái xe đang ngồi mếu và mọi người xung quanh đang hồ hởi thế này?
Xung quanh phá lên cười, vỗ tay râm ran.
MC là người thông minh, biết dẫn dắt. Trong lúc mọi thứ đang vui vẻ như thế này anh ta chuyển sang một câu đầy giá trị: Thế còn các cô gái? Anh chụp ảnh cho họ từ bao giờ?
-Tôi yêu… Sài Gòn, tôi yêu phụ nữ, và hơn nữa…vì bạn gái tôi làm nghề người mẫu.
MC tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú, há miệng ra ồ rõ to, ngay khoảnh khắc đó, máy quay số 3 quay cận cảnh Bảo đang nhướn mày. Máy quay số 2 đang chạy tạch tè trên thanh ray cũng ngừng lại, chỉa thẳng vào gương mặt bất cần của một khán giả-là tôi, trong ba giây. Tấm hình cô người mẫu mới nổi Thường Đoan (nay là Cindy Đoan) chụp bán nude hiện ra trên máy chiếu làm nền đã rơi vào trung cảnh máy quay rất đúng lúc. Mọi thứ đổ dồn vào Bảo, như thể anh ta sắp cung cấp một bí mật:
- Chúng tôi đã từng khám phá cơ thể của nhau, trong lúc chụp ảnh.
Mọi thứ im bặt, lời của Bảo có sức dao động như ai đó ném viên đá xuống mặt hồ tĩnh để tạo ra nhiều vòng tròn loang. MC hơi ngơ ngác trước tình huống. Đám cổ động viên nhìn nhau. Nhưng tay đạo diễn là người có nghề, gã ra hiệu cho MC nói tiếp, mặt hơi khó chịu như muốn nói, tiếp đi, đồ ngu, đây là thông tin hấp dẫn, phải biết khai thác, chương trình này mới có tính cạnh tranh, người ta không chỉ xem một lần mà xem lại trên internet nhiều lần, mới có tiền quảng cáo, đồ ngu, tiếp đi…
-Ồ, vậy là chúng ta còn biết một Vũ Bảo phong trần, từng trải trong tình trường và cũng rất thẳng thắn.
-Vâng, vấn đề này không phải ai cũng dám nói, nhưng chúng tôi yêu nhau, chúng tôi tin nhau, và muốn công bố cho mọi người biết, tình yêu của chúng tôi là mãi mãi. Sex là thứ cần thiết để thăng hoa trong tình yêu.
-Hóa ra đây là là một sự khẳng định mạnh mẽ tình yêu của một cặp đôi quyền lực trong giới “sâu bít xì”: nhiếp ảnh gia Vũ Bảo và siêu mẫu Cindy Đoan, thưa quý vị!
Gã đạo diễn cho dừng chương trình, trực tiếp lên sân khấu bảo chúng tôi phải vỗ tay mạnh hơn nữa, gương mặt phải như thế này (ông ta nhe răng làm các cô gái tuổi teen chết cười). Gã biểu các cô gái phải thể hiện ánh mắt nhiều hơn, ông ta nói bí quyết thành công trong ngành giải trí là phải diễn đạt hơn sự thực, phải gây sự chú ý, nghe hôn mấy đứa. Nói rồi ông ta kêu trợ lý trao cho tôi tấm hình chụp Bảo, nói cậu ngồi hàng đầu thì phải huơ huơ tích cực (lúc này dĩ nhiên là Vũ Bảo không thể thấy tôi vì cậu ta ngồi xoay lưng lại).Vậy là tôi không cần phải vỗ tay, đúng không?
Khán giả phải vỗ tay lại, nối tiếp vào phân đoạn có câu nói: “…sex là thứ cần thiết để thăng hoa trong tình yêu”. Rất rầm rộ, thậm chí để dễ gây chú ý, trợ lý còn phát đạo cụ là hai cái bàn tay bằng xốp xanh đỏ màu sắc sặc sỡ để vỗ. Hay thật!
Cuối chương trình, Bảo tạm biệt nhanh, nói mắc chụp ảnh cho poster phim gì đấy. Tôi vào phòng chờ, đứng cạnh bàn trang điểm chung, nghe máy lạnh chạy ù ù. Tôi nhìn vào gương, thấy mình là một chàng hề. Nhưng Đoan vẫn còn là nữ hoàng. Tôi nghĩ cô ấy có uẩn khúc.
4.
Đoan gửi:
Dung hoi em gi nua, em khong tot dau. Anh dung yeu em. Co nhung dieu em muon nhung anh khong lam duoc. Anh la nguoi tot, nhung nhu vay thi chua du voi em.
06/04/2010 : 09:05 PM
Di gửi:
To bao cua Di hom nay nhan duoc tam hinh nay. Di nghi Phong can biet. Qua toa soan gui bai thi gap Di nhe!
07/04/2010 : 07:11 AM
Bảo gửi:
OK mày, tối nay gặp ở Xích Lô, tiền tao trả. Ở đấy hơi bị hay, mày thích nói gì thì nói cho đã.
07/04/2010 : 09:23 AM
5.
Sau một tháng, tôi cũng đã giành được học bổng du học ngắn hạn Fumari, tất cả cũng nhờ Di. Di là người vừa sâu sắc vừa hồn nhiên còn lại mà tôi biết (mấy ông bạn cao học hồi xưa hay nói: “em hồn nhiên rồi em sẽ bị điên” hoặc “hồn nhiên như bà điên”). Đi cũng là để trở lại, để hiểu hơn thành phố này, đất nước này, hiểu hơn về mình. Còn năm tiếng nữa máy bay cất cánh, Di sẽ ra tiễn ngay sau đó. Trong một phút bồi hồi, tôi gọi như sám hối cho Bảo, nói tao muốn vào phòng lab của mày, lần cuối. Bảo trở nên nổi tiếng hơn nhiều sau vụ lộ ảnh phòng the, anh ta ậm ờ, nói tao đang dự sự kiện, coi nhanh rồi ra, tao có thuê hai vệ sĩ ở trước cổng đó nghe mậy.
Tôi bước vào phòng lab. Một màu đỏ quặp, như máu. Trong thứ ánh sáng lờ nhờ, tôi nhìn thấy những tấm ảnh mới nhất, những cô người mẫu trần truồng treo lủng lẳng trên dây, ướt đẫm một màng nước. Tôi tìm lại những tấm ảnh đã cũ, từ hồi nó mới vào nghề.
Tôi dùng bật lửa đốt tấm hình của tôi chụp chung với cậu ta và Đoan, trong quán cà phê Sarah Oner cũ kĩ, cái ngày đầu tiên tôi cho Bảo gặp Đoan.
Lửa bén chầm chậm, một góc ảnh quăn queo, đen đúa.
“ Đoan hơi bị đẹp, chân hơi bị dài, sao Đoan không nói anh Phong ủng hộ mình đi làm người mẫu, ha anh Phong ha? Ha ha?”
Lửa liếm hết phần rìa bên dưới, bốc khói lên gương mặt Bảo, nụ cười cậu ta cũng bốc cháy.
“ Em nghĩ anh chưa hiểu luật chơi, trò nào cũng có luật, mọi người đều phải tuân theo luật anh à. Mà muốn thắng thì phải chơi bằng não, không ai chơi bằng trái tim.”
Lửa uốn lượn nơi gương mặt Đoan, từ đôi mắt trong veo cháy ngút ngát một vệt xanh trắng.
“Vâng, xin cám ơn những tràng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả. Chính khán giả mới là những người giúp chúng tôi thành công và định hình trong giới giải trí này, xin cám ơn rất nhiều…”
Lửa tụ lại chân dung của tôi. Gương mặt rạng ngời dần bị méo. Nhìn tôi trong ảnh y như đang tự thiêu. Với thứ chất liệu cuối cùng, lửa bùng lên cháy thành một màu ngũ sắc rất rực rỡ, chói lòa. Căn phòng bừng lên một khoảnh khắc những gương mặt người.
Tôi thả cái thứ đó xuống chậu nước rửa phía dưới. Vụn đen. Khói. Và tiếng xèo xèo như từ biệt.
Tôi vỗ tay.
Read more…

Hoàng tử Mèo.

08:29 |
- Kio -
Một truyện ngắn “mới” tặng cho những người bạn Mèo dễ thương và dũng cảm của tôi.

***
Từ nhỏ, tôi đã thích mèo. Thích một cách cuồng si.
Nhưng tiếc là, bố mẹ tôi lại dị ứng với lông mèo. Tôi cũng không được ai cho biết lí do vì sao tất cả mọi người trong nhà đều dị ứng với mèo ngoại trừ tôi.
Nhưng tôi cũng không dành thời gian cho việc tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại vậy, toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành cho Pie – một chú mèo có bộ lông xù dễ thương của cậu bạn hàng xóm, – Ju.
Ju và tôi bằng tuổi nhau vậy nên chúng tôi cũng khá thân thiết. Tôi luôn thắc mắc rằng vì sao Ju bằng tuổi tôi mà lại không phải vào lớp 1 học, trong khi ấy, tôi phải đi học mỗi sáng, chiều mới được qua chơi với chú mèo nhỏ Pie.
Bố mẹ tôi nói với tôi rằng : Ju bị bệnh.
Tôi cũng chẳng được biết Ju mắc bệnh gì, chỉ biết cậu ấy rất gầy, hôm nào cũng đội chiếc mũ len mỏng màu xanh và chỉ ngồi trên một chiếc ghế có bánh lăn cạnh cửa sổ đối diện phòng tôi.
Ju cũng không có bạn. Trừ tôi và mèo Pie.
Có một hôm, khi tôi đang chơi đu quay trước cửa, mẹ tôi đi ra từ phòng khách và nói với tôi rằng: ” Ki, con có muốn gặp một người bạn nhỏ hàng xóm với chú mèo dễ thương tên Pie của bạn ấy không?”
Tôi không biết cậu bạn nhỏ nào ở hàng xóm khi nhà tôi mới chuyển đến đây, nhưng khi nghe tới mèo Pie, tôi gật đầu rối rít.
Tôi biết Ju và mèo Pie từ khi ấy.
Vậy là đều đặn mỗi chiều, tôi đều sang nhà Ju chơi. Mèo Pie có bộ lông trắng xù trông rất dễ thương. Còn Ju thì chỉ ngồi trên chiếc ghế cạnh đó nhìn tôi nô đùa với chú mèo Pie. Ju ít nói lắm. Chỉ khi nào tôi hỏi thì Ju mới trả lời. Có hai từ ” Ừ” và từ ” Không”.
- Pie có thích ăn thịt viên không Ju?
- Không.
- Thế Pie thích ăn cá Omeo trong túi này hả?
- Ừ.
- Pie xinh quá ha.
- Ừ.
- Cho Ki mang mèo Pie về nhà nuôi nhé.
- Không.
Khoảng hai tháng sau đó, nhà Ju chuyển nhà. Tôi không được gặp Ju và Pie lần cuối, vì ngày Ju đi, trường học của tôi có loa thông báo : ” Lễ tổng kết hết học kì 1 cho học sinh lớp 1.”
Khi tôi trở về nhà, rồi khóc òa lên khi thấy cửa sổ nhà đối diện không còn mở như những ngày trước đó. Không thấy Pie và cũng không thấy Ju đâu cả. Khi ấy, mẹ tôi nói với tôi rằng: ” Ju sang Mĩ chữa bệnh nghe con. Mai mốt Ju khỏi bệnh, Ju về chơi. Mang cả Pie về nữa nhé.”
Tôi sụt sùi, mếu máo, nhưng cũng gật đầu.
Nhưng rồi khi tôi học hết tiểu học, hết cấp 2, rồi cấp 3, vẫn chưa thấy Ju trở về. Thỉnh thoảng trong bữa cơm tối, bố mẹ tôi hay phỏng đoán rằng : ” Chắc có lẽ cậu bé đã khỏe mạnh và học tập tốt bên ấy. Ju sẽ sớm về khi cậu ấy học xong”
Tôi cũng tin là Ju có một cuộc sống mới bên nước Mĩ xa xôi. Hi vọng rằng cả Pie cũng vẫn sẽ ổn.
***
12 năm sau kể từ ngày Ju chuyển nhà, may mắn rằng tôi đỗ Đại học.
Dù ý định chuyển nhà ra ở riêng để tiện đường tới trường bị bố mẹ tôi phản đối, nhưng cuối cùng, sự “cứng đầu” của tôi cũng khiến bố mẹ tôi thay đổi. Tôi được phép ra ở riêng với điều kiện, cuối tuần phải về nhà và chỉ được phép nuôi một con mèo!
Tôi gật đầu cái rụp.
Suốt quãng thời gian còn là học sinh, tôi chỉ lén nhìn bất cứ chú mèo nào mà tôi gặp được trên đường về nhà, thỉnh thoảng có chạy lại xin phép chủ nhân của những nhóc mèo ấy để bế bồng nó một chút,và thậm chí trong phòng ngủ của tôi cũng toàn mèo; tất nhiên là chúng đều bằng bông.
Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có thể nuôi một nhóc mèo mà tôi mong muốn.
Hà Nội mấy hôm nay thời tiết khá thất thường. Sáng vàng tươi sắc nắng, đến trưa chiều lại xám xịt với những đám mây ù uần.
Tôi rời Pet Shop khi trời đã nhá nhem tối và gió bắt đầu thổi. Lịch hẹn với chị chủ quán sang tuần quay lại chẳng hiểu sao khiến tôi hơi buồn. Đây là cửa hàng vật nuôi thứ sáu mà tôi đã tới trong ngày hôm nay, nhưng tất cả đều không có mèo con và đều hẹn lần sau tôi quay lại.
Vậy là ngay cả khi đã ra ở riêng, tôi vẫn gặp khó khăn trong việc nuôi một nhóc mèo như ý.
Ngoài đường lúc này gió đã mạnh hơn, không khí đậm mùi nhựa đường và ngai ngái khó chịu. Rồi…
Lộp bộp…Lộp bộp…..bộp bộp….rào rào rào……..
Tôi tấp vôi vào một điểm chờ xe Bus khi trời bất chợt đổ mưa, áng chừng cũng tầm 20-25 phút nữa mới có một chuyến Bus tiếp theo. Tháo chiếc balo và rũ mái tóc ướt nhẹm, tôi ngồi xuống chiếc ghế chờ đủng đỉnh đợi một chuyến Bus tiếp theo.
Mưa càng lúc càng to. Âm thanh “ào ào” rơi trên tấm vòm tôn trên đầu nghe cô đơn một cách lạ kì. Mưa gợi cho người ta nhiều cảm giác. Nhưng thường mưa thì buồn.
Tôi vẫn mông lung nhìn qua làn nước mưa, cho đến khi để ý thấy bên kia đường có một chiếc hộp nhỏ di chuyển một cách lạ thường.
Chiếc hộp carton dường như bị ai đó bỏ quên ở mép điểm chờ xe Bus đối diện, theo gió, chiếc hộp khẽ nhích dần, và chỉ một chút nữa thôi là sẽ bị gió thổi ra ngoài dòng nước xối xả.
Phía bên phải tôi, ánh đèn xe Bus nhập nhòe trong mưa, liếc nhìn chiếc xe đang lừ đừ đến, tôi tóm lấy chiếc balo và nhào ra giữa cơn mưa, băng sang bên kia đường, mặc bên tai có những tiếng còi huyên náo. Tôi biết, tôi biết chắn chắn rằng trong chiếc hộp carton kia là một sinh vật gì đó bị bỏ rơi.
Và cho đến khi chiếc hộp carton đã ướt phân nửa được mở ra, tôi hoàn toàn bất ngờ bởi suy đoán của mình. Trong hộp là một nhóc mèo chừng 2 tháng tuổi đang co ro vì lạnh, bộ lông lấm lem và đôi mắt nhắm tịt.
***
Tôi gọi nó là Pie.
Một trong những lí do tôi đặt tên cho nhóc mèo là Pie là bởi ngày Ju và Pie chuyển nhà, trời mưa như trút. Và bây giờ, tôi cũng gặp Pie của tôi vào trời mưa. Có thể đó là một điều trùng hợp may mắn – tôi nghĩ vậy!
Pie của tôi có bộ lông xù trắng muốt, khóe miệng sót vài nhúm lông vàng nhạt, chiếc mũi hồng xinh xinh, chiếc đuôi ngắn tũn trông rất ngộ nghĩnh. Có điều, Pie có vẻ gặp khó khăn trong việc di chuyển. Tiếng đồ đạc rơi vỡ dần dà thành thứ âm thanh quen thuộc trong phòng của tôi. Tôi cũng cố gắng thu sếp đồ đạc một cách gọn gàng và tiết kiệm diện tích nhất để Pie tránh va phải. Đôi khi, Pie cũng hay vấp ngã bởi ngưỡng cửa hay những thứ vô tình trên đường nó di chuyển, những lúc vậy, nó thường đưa đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ đến khi tôi vươn tay và xoa xoa vào lưng Pie, khi ấy đuôi nó ngoáy tít, rồi bằng cách men theo bờ tường, Pie dần dà cũng quen với không gian mới.
Pie mạnh mẽ hơn vóc dáng nhỏ bé của nó rất nhiều. Có những hôm tôi học bài khuya, khi tắt điện là vụt chạy lên giường. Khi ấy, Pie như cố gắng nói với tôi rằng
:” Đừng sợ” Nó xù bộ lông và cái lưng cong cong lên, bước những bước nhỏ tới phía trước tôi rồi xoay người lại như đang bảo vệ tôi khỏi bóng tối phía trước. Sau thấy tôi mỉm cười và xoa xoa cái đầu bé nhỏ của nó, Pie mới quay người lại, chậm rãi lại gần tôi, và cuộn người nằm bên cạnh.
Có Pie, tôi thấy mọi thứ ổn hơn rất nhiều.
Thời gian biểu của tôi khi ra ở riêng đó là: sáng đi học, chiều làm bài tập và chiều cùng Pie ra công viên.
Pie hớn hở lắm, cái mũi hồng hồng cứ vểnh lên. Nhưng nó cũng chẳng dám nô nghịch ở xa, chỉ loanh quanh chỗ ghế đá tôi đang ngồi, chốc chốc lại ngó nghiêng. Tôi đeo tai phone, thả hồn mình theo những cơn gió, mắt vẫn dõi theo từng hành động của Pie.
Buổi chiều của tôi và Pie cứ êm đềm như vậy.
Cho đến một hôm…
…Bịch…bịch….bịch…..
- Chào Manchester. Cho tớ ngồi cùng ghế được không?
Tôi ngỡ ngàng, quay sang bắt gặp nụ cười có phần thân thiện nhưng cũng không kém phần thích thú của một cậu con trai lạ hoắc, gỡ tai phone, tôi khẽ gật đầu.
- Thế cậu thích tiền đạo hay thủ môn nào củaManchester vậy?
Tôi có chút ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi của cậu bạn có màu tóc khói bên cạnh, sau rồi tôi cũng đoán ra, bởi tôi đang mặc chiếc áo Manchester United. Chắc có lẽ cậu bạn nghĩ tôi là một Fan của MU.
Tôi cười, đáp.
- Không. Tớ không thích ai cả.
- Cậu thích mỗi mèo thôi hả?
- Ừ. – Tôi vừa gật đầu vừa đáp.
- Nhóc mèo tên gì vậy?
- Pie.
Nghe vậy, tóc khói cứ gật gù mãi, nghe chừng tâm đắc lắm.
Dưới chân, nhóc Pie của tôi vẫn đùa nghịch với vài nhánh cỏ. Thi thoảng nó dỏng tai lên nghe tiếng người lạ, sau rồi quay lại với trò đùa của mình.
Kì lạ rằng, tôi, tóc khói và Pie cứ ngồi yên như vậy cho tới hết buổi chiều. Đến khi Pie kêu meo meo đòi về, khi ấy cả tôi và tóc khói mới đứng dậy. Tóc khói cười hì hì, gãi đầu.
- Mai cậu lại cho Pie ra đây hả?
Tôi ôm nhóc Pie, gật đầu cái rụp.
***
Đó là lần đầu tiên tôi quen Trung Anh, một cậu bạn bằng tuổi tôi, có màu tóc khói và cuồngManchester.
Tôi rất thích nhìn Trung Anh đá bóng. Cách cậu ấy dẫn bóng và ghi bàn thật điêu luyện và hấp dẫn. Nhiều lần, tôi cũng từng ao ước rằng một ngày nào đó, tôi có thể chơi bóng đỉnh như Trung Anh. Trung Anh chỉ cười toe nói với tôi rằng.
- Ki cứ ăn nhiều thì tất yếu sẽ to béo và đá bóng giỏi thôi.
Tôi phì cười. Trung Anh là một cậu bạn khá hài hước và dễ thương.
Trung Anh cũng thích Pie lắm. Cậu ấy vẫn thường đùa với Pie bằng quả bóng cam của mình. Thi thoảng, Trung Anh có mang tới cho Pie những món đồ rất lạ. Pie ngoan ngoãn một cách lạ thường bên cạnh cậu ấy.
Cứ vậy, tôi, Pie và Trung Anh vẫn thường gặp nhau vào mỗi chiều ở công viên khi chúng tôi rảnh rỗi.
Ra ở riêng, nhưng tôi vẫn không quên về nhà vào mỗi dịp cuối tuần. Lần nào về, mắt mẹ cũng đỏ hoe. Mẹ vẫn thường chuẩn bị cho tôi rất nhiều thức ăn và khi tôi chuẩn bị đi thì luôn dặn phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Bố tôi thì không vậy, trong ánh mắt của ông, tôi biết ông tin tưởng là tôi sẽ tự xoay sở được.
***
Đông chớm, trên không ù uần những đám mây xám, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Dạo gần đây, tôi thấy trong người mệt mỏi. Tôi ghét mùa đông khi tôi tròn 19 tuổi.
Trở về nhà sau buổi học trên lớp, tôi ngủ lịm đi. Đến khi giật mình tỉnh dậy, tôi đã thấy Pie bên cạnh. Nó nằm im lìm, thỉnh thoảng lại dùng cái lưỡi hồng hồng liếm lên mặt tôi. Gượng dậy cho Pie ăn, tôi uống vội vài viên thuốc và ra ngoài. Tôi biết rằng tôi phải ra ngoài, nếu không, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể ra ngoài bằng chính đôi chân của mình nữa.
Công viên buổi chiều vắng lặng. Tôi nhấc từng bước chân mà cảm giác những khớp xương ê buốt như thể chúng sắp rời ra vậy. Pie ngoan ngoãn trên tay tôi, dường như nó cũng biết được rằng, những bước chân của tôi khó khăn thế nào. Tôi vẫn ngồi ở chiếc ghế đá quen thuộc. Vẫn chờ đợi. Vẫn hi vọng.
Tôi và Pie cứ ngồi như vậy, cho đến khi bên tai tôi vang lên tiếng gọi của Trung Anh, tiếng Pie kêu và tiếng xe cứu thương inh ỏi. Nhưng trong tâm trí tôi, lại là nụ cười 12 năm về trước, lung linh đến lạ thường.
Tôi ghét bệnh viện. Tôi ghét mùi thuốc và tôi cũng ghét những miếng dính cùng dây dợ đang chằng chịt trên người tôi.
- Ki à. Đến lúc rồi con.
- Không. – Tôi gào lên.
Tôi khóc. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ. Tôi không muốn ở đây, tôi muốn về, tôi muốn nô cùng Pie, tôi muốn được chạy nhảy, tôi muốn được đá bóng như Trung Anh, được nô đùa như bao bạn khác. Tôi không muốn tôi thế này.
- Ki à.
- Không. Để con ở một mình.
Tôi biết rằng giọng mẹ tôi lạc đi. Tôi biết rằng cả bố và mẹ đều đang khóc, cũng biết rằng họ cũng không mong tới ngày này. Nhưng tôi không biết phải làm gì, ngoài khóc và muốn ở một mình.
Tôi bị ung thư xương từ nhỏ.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những viên thuốc đắng ngắt và những lần điều trị lâu dài. Nhưng rồi cũng chẳng có ích gì khi lớn lên, tôi vẫn buộc phải tháo đi những khớp xương đang dần thoái hóa. Tháo đi xương chân.
Lúc nhỏ, trong khi các bạn cùng lớp ước mơ rằng sẽ bay vào vũ trụ, bay lên cung trăng, hay là có một ngôi nhà nhiều đồ chơi, tôi chỉ ước rằng mình không phải gặp những viên thuốc đắng ngắt mỗi ngày.
Khi lớn, tôi cũng chỉ mong rằng mình có thể nô đùa chạy nhảy thoải mái như bao bạn cùng tuổi khác.
Và tôi vẫn tin rằng, người bạn tuổi thơ của tôi khi ấy cũng sẽ chạy nhảy cùng tôi.
Lúc nhỏ, Ju vẫn thường nhìn tôi nô cùng mèo Pie của cậu ấy, rồi thì thầm.
- Ước gì tớ được đứng dậy và đi được như cậu nhỉ.
- Mai mốt cậu khỏe lại thôi. – Tôi đáp chắc nịch.
Ju vẫn gượng cười khi tôi nói vậy. Rồi cậu ấy nói rằng.
- Ki nhất định phải chạy nhảy đến già nha.
- Ừ. Ju cùng chạy với Ki nhé.
- ừ.
Tôi đợi Ju. Tôi đợi người bạn ấy 12 năm. Nhưng cũng từng ấy năm, tôi không nghe tin tức gì về Ju cả. Điều tôi muốn duy nhất chỉ là được nắm tay của cậu ấy và chạy. Chỉ có vậy.
Nhưng giờ, tôi mệt lắm.
Tôi không biết mình đã tỉnh dậy và lại thiếp đi bao nhiêu lần.
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng mèo Pie. Nhưng tôi cũng chẳng đủ sức để ôm nó vào lòng như trước nữa.
Tôi cũng mơ màng nhìn thấy gương mặt của Trung Anh.
- Ki. Cậu tỉnh chưa?
- Tớ không muốn tỉnh. – Tôi gượng đáp.
- Cậu ngủ một tuần rồi đấy. Mọi người rất lo lắng cho cậu.
Tôi không đáp. Tôi chỉ muốn ngủ. Tôi muốn ngủ thật lâu, thật lâu. Ngủ thật lâu với đôi chân của mình, chứ không phải thức dậy với hai chiếc chân giả.
- Ki.
- Ki. Mạnh mẽ lên.
- Kệ tớ. – Tôi cố xoay người vào trong.
- Cậu có thể quay sang nhìn tớ 1 phút thôi được không?
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn ai thương hại tôi hết. Tôi biết rằng Trung Anh chỉ muốn an ủi tôi thôi.
Nhưng mèo Pie cứ dụi đầu vào vai tôi một cách khó hiểu. Tôi chậm rãi xoay người lại.
Rồi…
Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Một chân của Trung Anh là chân giả. Đôi chân với những màn tranh bóng điêu luyện có một chiếc là giả ư?
- Lớp 10, tớ gặp tai nạn. Khi tỉnh dậy, tớ thấy mình thiếu mất một chân. Lúc ấy tớ thực sự tuyệt vọng. Cảm giác có một cơ thể không lành lặn như bao người thật khiến tớ suýt nữa nghĩ đến cái chết. Tớ từng mơ ước thành một cầu thủ đá bóng. Và giờ cậu nhìn xem. Tớ đã có thể đá bóng. Cái sợ nhất không phải là mất mát một phần trên cơ thể, mà là sợ mất niềm tin, mất ý chí Ki ạ. Hãy mạnh mẽ lên! Hãy mạnh mẽ như mèo Pie của cậu. Nó bị mù. Cậu không biết sao?
Tôi khóc. Tôi khóc rất nhiều. Những sợi dây chằng chịt trên người, màu trắng của giường bệnh, những viên thuốc đắng ngắt lăn lóc trên sàn nhà chẳng còn ở đó nữa. Xung quanh tôi, là một màu vàng. Màu vàng của những giọt nắng còn sót lại.
Thì ra những tiếng đồ vật rơi vỡ, những lần vấp ngã của Pie là bởi nó không nhìn thấy được. Nhưng Pie vẫn mạnh mẽ, vẫn cố dùng thân hình nhỏ bé của nó để bảo vệ tôi. Nó mạnh mẽ như một Hoàng tử. Mạnh mẽ như Trung Anh.
Đầu xuân, nắng đã vàng ươm trên những búp xanh chớm nhú. Dưới một góc công viên, một đôi bạn trẻ và một con mèo lông trắng muốt đang nô đùa. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng giày nện xuống đất như mang hết thảy sức xuân.
- Này Trung Anh, cậu có thể đi chậm được không?
- Không được. Sức mạnh đôi chân của tớ là vô biên. Haha.
- Nào, nhanh lên Pie. Chúng ta phải đuổi kịp Trung Anh thôi.
***
Trên vòm trời cao rộng và xanh lơ của mùa xuân, ai đó bỗng nhìn thấy một vệt lóe sáng. Hệt như một ngôi sao đổi ngôi vậy. Thật kì lạ rằng người ta có thể nhìn thấy một ngôi sao đổi ngôi vào ban ngày. Một vệt sáng trong veo, hệt như nụ cười của một thiên thần vậy.
Nó giống như nụ cười của cậu bé Ju 12 năm trước. Dù biết rằng mình chẳng sống được bao lâu, nhưng vẫn muốn mang đến hi vọng cho cô bạn hàng xóm bị ung thư xương. Cậu bé ấy ra đi vào một chiều mưa – 12 năm về trước.
Read more…

Vợ chồng trẻ con

14:50 |
Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh thoảng những trưa mát trời qua rủ vợ đi ăn…thịt chó cùng mấy anh em. Ai cũng bảo vợ chồng nhà ấy sướng, gia đình môn đăng hộ đối, cả hai đều có nghề nghiệp ổn định, vừa lấy nhau đã có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp, nhất là cái khoản ngồi cạ đánh phỏm bắt nạt bạn bè. Thế gian được vợ hỏng chồng, đằng này lại được cả ông lẫn bà…Chồng tự hào với thiên hạ vì có vợ đẹp con ngoan, vợ thì cứ đến công ty là mở máy phát khoe chồng. Khoảng thời gian đầu bao giờ cũng thật là hạnh phúc…
Ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng nằm gần ngoại thành, bên ngoài ốp gạch đỏ đặc, cửa trắng muốt có những chậu hoa treo tường biêng biếc tím và bên trong bài trí hoàn toàn theo phong cách châu Âu. Cuối tuần cùng đi siêu thị và chất đồ ăn đầy ắp tủ lạnh, chiều đón con về chồng sẽ đọc báo, trông con còn vợ đánh vật với nồi niêu xoong chảo. Tối đến sau khi ru con ngủ, vợ chồng sẽ cùng giành giật điều khiển xem TV, chồng bực mình thề sống thề chết:
- Cuối tháng anh mua con 46 inch đừng có mà xem ké!
- Em thèm vào!
Nói thế thôi, cũng qua mấy cái “cuối tháng” rồi. Không được tranh TV với vợ thì buồn lắm, dù là lần nào chồng cũng thua, phải nhường vợ xem iTV thay vì HBO hoặc Esports… Chồng lẩm bẩm:
- Anh thà xem kênh dân tộc còn hơn nghe nhạc Hàn.
- Ok – Vợ thản nhiên – Vậy hãy lên miền núi tìm một cô vợ có cùng sở thích.
Chồng bĩu môi, cắm đầu vào Iphone chơi Angry Bird. Thế mà chả hiểu sao hôm sau, miệng cứ lẩm nhẩm lời bài nhạc Hàn chết tiệt ấy trong lúc lau nhà. Có hôm mất điện, vợ kéo ghế, kéo cả chồng ra ngoài hiên ngồi ngắm sao, mơ mộng:
- Sau này có nhiều tiền, chúng mình xây bể bơi và mua xe hơi, anh nhé?!
Chồng ôm vợ vào lòng, thì thầm:
- Ừ vợ yêu, bể bơi to bằng vũng nước và hứa là em sẽ được đứng tên một chiếc mui trần điều khiển từ xa loại 12 cục pin có giảm xóc.
Vợ véo tay chồng rõ đau, giận dỗi:
- Anh này! Chả chịu phấn đấu gì cả.
Chồng vuốt tóc vợ, cười nham nhở:
- Ngủ đi em, trong giấc mơ sẽ thấy.
- Nói với anh chán chết!
Vợ hờn mát, quay mặt đi thẳng vào phòng đóng cửa ngủ luôn. Nhưng vợ đâu có biết, tháng đó chồng nhận làm thêm ngoài giờ, còn tranh thủ đi dịch hợp đồng nước ngoài cho công ty khác nữa, cuốn sổ ghi nhớ của chồng có thêm một dòng chữ đỏ gạch chân trong phần “Mục tiêu” vài năm tới: “Xây bể bơi + mua xe hơi cho vợ”.
***
Nửa đêm, con ọ ẹ khóc đòi ăn, vợ ngái ngủ lay lay vai chồng:
- Anh! Dậy cho con **.
- Cái gì? – Chồng bị đánh thức, đâm ra gắt gỏng – Anh làm gì có…
- Im đi! Pha sữa bình ý! Nhớ pha âm ấm và ít nước thôi kẻo lát con nó lại tè dầm.
- Sao em không đi mà pha?
Vợ phụng phịu:
- Em đi làm cả ngày mệt muốn xỉu, đã phải cơm nước giặt giũ cho bố con anh, giờ giấc ngủ cũng không được trọn vẹn. Anh muốn em lao lực mà chết phải không?
Chồng chào thua lí sự của vợ, đứng dậy bật đèn, miệng lẩm bẩm:
- Biết thế ngày xưa lấy…con bò còn hơn…
Vợ nhỏm dậy, gằn giọng:
- Anh vừa nói cái gì?
- Không – chồng cười toe toét – Anh bảo chắc con thích sữa bò hơn.
- Cứ liệu hồn đấy!
Con ăn ngoan lắm, vèo cái hết nửa bình 15ml. Chồng chăm chú ngắm nhìn thiên thần nhỏ, con có mũi cao môi đỏ của bố, da trắng mắt đen của mẹ, lắm lúc chồng đùa:
- Sau này con lớn là anh cứ phải nuôi đôi chó Béc-giê trong nhà.
Vợ ngạc nhiên:
- Để làm cái gì?
- Để đuổi bớt mấy thằng thanh niên đến trồng cây si ấy mà.
Chồng vênh mặt đầy đắc ý, vợ châm chọc:
- Làm như con anh xinh lắm đấy!
- Con anh cơ mà! Ít ra cũng phải ăn đứt con nhà hàng xóm!
- Nhà nó đã đẻ đâu, chẳng may xinh hơn thì anh tính sao?
- Thì anh cho con vài chục triệu sang Hàn thẩm mĩ, con nhỉ?
Con chẳng biết có hiểu gì không, cũng nhe lợi hớn hở. Chồng ngồi nghĩ lại, bất giác bật cười.
Chồng vừa nựng con vừa ngáp, nước mắt nước mũi chan hoà. Vợ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, môi vợ thỉnh thoảng mím mím lại, trông yêu lắm. Tự dưng không kiềm được, cúi xuống định hôn trộm vợ, bỗng chồng giật mình, chỗ con nằm ướt sũng…! Lại một lần nữa chồng và con phá giấc ngủ của vợ.
- Em ơi! Dậy đi…Anh không biết thay tã đâu…
- Trời ạ!
Thế là hai vợ chồng lại cặm cụi gần nửa tiếng đồng hồ, để rồi đi đến quyết định cuối cùng: sẽ đổi lịch sinh học của con, không cho ăn đêm nữa xem còn dám làm phiền bố mẹ nữa hay thôi!
***
Con đã được hơn 10 tháng, cứng cáp và đang bắt đầu tập đi. Chiều nào chồng cũng chịu khó lau sàn sạch bóng để con thoải mái lăn lê bò toài. Một lần, vợ đang nấu cơm bỗng nghe tiếng con khóc ré lên ngoài phòng khách. Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang nằm úp mặt xuống sàn ăn vạ, bố ngồi cạnh bình thản đọc Conan. Vợ gầm lên:
- Con bị sao thế kia?
- Ngã em ạ.
Chồng cười tươi như hoa. Vợ nổi khùng:
- Anh trông con kiểu gì vậy? Mà nó ngã không biết đường đỡ nó lên à?
- Anh muốn con học cách tự đứng dậy…
Vợ xót con, vừa ôm vừa xuýt xoa, vừa kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không, vừa lườm chồng khét lẹt:
- Rõ dở hơi. Chả được cái tích sự gì hết!
Vợ bế con vào phòng, chồng thở dài ngán ngẩm, người ta bảo “con hư tại mẹ” quả là chuẩn không cần chỉnh.
Con bi bô nói được vài từ, chồng nhanh nhảu:
- Nói “ba” đi con. Baaaaaaaaa…
Vợ chen vào:
- Con em đẻ ra, phải biết gọi mẹ trước chứ. Gọi mẹ đi con!
Chồng cãi:
- Tự em đẻ được à?
- Thế anh có phải mang bầu không?
- Nhưng mà…
Chưa nói hết câu thì con tè dầm, khó chịu, lại gào lên oe oé. Vợ chồng đình chiến, tạm thời hợp tác thay tã và tắm rửa cho con, lát sau là quên hết.
Vợ đi nghỉ mát với cơ quan một tuần, con lại gửi bà, chồng ở nhà đêm nào cũng lôi bạn về nhậu nhẹt, xem bóng đá. Vỏ lon bia rải từ nhà ra sân, thuốc lá đầy một gạt tàn, bát đĩa bẩn đầy bồn rửa và phòng bếp tan hoang. Vợ về đến nhà vào một buổi sáng đẹp trời, khi chồng đang trong tư thế ngủ vắt lưỡi trên ghế sopha và TV chắc là bật từ đêm qua vẫn chưa thèm tắt. Vợ bấm chuông mấy lần mới giật mình tỉnh dậy, cất giọng lèm bèm:
- Ai thế?
- Vợ anh đây!
- Thật á?
- Đừng có nói em mới đi một tuần đã quên mặt nhau rồi nhé!
Chồng nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở bước ra cửa.
- Sao em về sớm thế?
- Anh muốn em đi luôn chứ gì?
- Đâu! – Chồng gãi đầu gãi tai, e thẹn – Anh mong em về mãi…
Vợ đưa mắt nhìn đống hoang tàn một lượt, thở dài thườn thượt:
- Tôi biết anh mong tôi thế nào rồi…
***
Trời mưa như trút nước, vợ nhắn tin bảo chồng: “Lát em đi sinh nhật chị kế toán trưởng, anh không phải đón em đâu, đón con rồi ăn luôn bên bà ngoại nhé”. Chồng đọc tin nhắn, nhét điện thoại vào túi quần rồi xuống thẳng nhà xe, quyết định đội mưa về cho…mát. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai chồng, nhẹ nhàng:
- Huy định cứ thế về à?
Chồng giật mình quay lại, là chị Hương – chị trưởng phòng kinh doanh, sếp của chồng. Chồng cười:
- Vâng chị ạ. Vợ em đi ăn với bạn nên không phải đón, em thì thế nào cũng được, em khoẻ lắm.
Chị Hương nói:
- À…Vậy Huy cho chị về nhờ được không? Chị có 2 cái áo mưa và xe chị hỏng từ hôm qua, vẫn đang bảo hành ngoài hãng.
- Vâng, được ạ. – Chồng lễ phép.
- Cảm ơn Huy.
- Có gì đâu sếp.
Chị Hương tủm tỉm:
- Đừng gọi chị thế nghe khách sáo lắm.
Nhà chị Hương không cùng đường, kể cũng hơi bất tiện, nhưng chồng vẫn tỏ ra niềm nở để lấy lòng sếp, mất gì đâu mà không tranh thủ cơ hội. Mưa to quá, chị cứ phải rướn người lên, mặt áp sát vào tai chồng nói nghe mới rõ. Vợ cùng mấy chị đồng nghiệp đang ngồi taxi đến nhà hàng, chuyện trò rôm rả. Chợt một chị lên tiếng:
- Giờ xe máy biển đẹp nhiều nhan nhản nhỉ? Đôi kia có con LX đỏ biển tứ quý sáu kìa. Mình cũng đang nhờ ông cậu làm bên giao thông tìm cho một “em” biển tứ quý…
Vợ điếng người:
- Ơ…xe biển đó là của nhà em mà…
Các chị nhao nhao:
- Thế chồng em đang đèo con nào kìa???
Vợ như bị hất nguyên gáo nước lạnh vào mặt. Lắp bắp:
- Em…em…không biết.
- Lại còn ngồi mà không biết? Đuổi theo xem nó là con nào!
Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường nhanh chóng đuổi theo…
Đến cổng nhà, chị Hương bảo chồng:
- Huy vào nhà chơi đã, đợt ngớt mưa rồi về.
- Dạ thôi, em…
Chị ngắt lời:
- Thôi cái gì, mấy khi đến nhà chị?
Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo nam, nói:
- Huy lau khô tóc rồi thay áo đi kẻo lạnh.
- Không cần đâu chị…
Chị gắt nhẹ:
- Huy vì chị mà ốm là chị áy náy lắm đấy.
Chồng nghe theo răm rắp. Chị Hương ngồi xuống tìm hộp trà Dilmah.
Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn nguyên sự kinh ngạc. Chồng chết lặng, cứng miệng, linh cảm sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra…Chị Hương còn muôn phần hoang mang hơn:
- Cô là ai?
Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi đang đợi ngoài cổng. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi. Anh tài xế ái ngại:
- Đi đâu đây em ơi?
Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong dòng người giờ tan tầm. Chồng biết vợ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy A4 về phía chồng:
- Đơn đấy, ký đi.
- Đơn gì? – Chồng ngơ ngác.
- Ly hôn.
- Em điên à? – Chồng quát lên.
- Không điên. – Vợ vẫn giữ thái độ đó.
- Em phải nghe anh giải thích! – Chồng quỳ xuống, nắm chặt tay vợ.
- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!
Suýt thì chồng đã nói: “Nhà này đứng tên anh đấy nhé”. Nhưng chợt nhận ra, bây giờ không phải lúc có thể đùa…Chồng yếu ớt thanh minh:
- Anh thề. Chuyện không phải như vậy mà…
Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như nhà ma. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước vào thì vợ ôm gối ra phòng khách ngủ.
2h sáng, chồng dò dẫm sang phòng khách, đắp chăn cho vợ rồi ra ban công hút thuốc. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối.
Ngày hôm sau, lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con, chồng co ro trên ghế sopha, và TV thì chắc là lại từ đêm qua chưa thèm tắt…
Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác “dọn” sang phòng khách, chồng thức khuya hơn và hút thuốc nhiều hơn. Nửa đêm, nghe tiếng con khóc và đèn phòng ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi… Chắc giờ này vợ đang vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ…còn vụng về lắm…
Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: “Anh rất nhớ em!”…
Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt máy.
Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức tường ngăn cách…
***
Vợ sang ngoại đón con. Mẹ nhìn vợ lo lắng:
- Sao dạo này mặt mày hốc hác thế con?
Vợ không trả lời, cúi gằm mặt xuống. Mẹ nghiêm nghị:
- Có chuyện gì rồi phải không?
Vợ bật khóc, ôm lấy mẹ, nức nở kể hết mọi chuyện. Mẹ dịu dàng:
- Con đã nghe Huy giải thích chưa?
- Con…chưa…
Mẹ nói:
- Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau. Dù Huy sai hay con sai, con cũng nên bình tĩnh lắng nghe. Vợ chồng còn trẻ, con thì bé. Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì con vì cái…Biết đâu con hiểu lầm Huy thật?
Vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại cho ai đó. Vợ bế con, đứng nép sau cánh cửa nghe trộm…
Giọng chồng tha thiết:
- Chị ơi…Chị giúp em đi…Giờ em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống kiểu “người vô hình” rồi chị ạ…
- Chỉ vì Huy tôi về nhờ và vợ Huy giận đến tận hôm nay sao?
- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay, em thực sự không chịu nổi.
- Vậy Huy muốn tôi làm gì?
- Chị có thể gặp vợ em giải thích đó chỉ là hiểu lầm, được không chị?
- Tôi…
- Em xin chị. Vợ và con là tất cả đối với em, nhưng lúc này quả thật em bất lực…
- Thôi được rồi. Tôi đồng ý, nhưng không chắc cô ấy sẽ tha thứ đâu nhé.
- Vâng – Chồng mừng rỡ – Chỉ cần còn một tia hy vọng em cũng cố gắng đến cùng.
- Ừ. Thế nhé. Chào Huy…
Chị tắt máy, chồng đứng dựa vào tường, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào, nước mắt giàn giụa:
- Anh ơi…!
Chồng giật bắn mình quay lại. Thấy mẹ khóc, con cũng khóc theo. Rồi bất ngờ, cả hai mẹ con nó oà lên. Chồng hết ôm vợ, rồi lại ôm con, mặt đỏ bừng, lúng túng mãi:
- Ơ…này…này…
***
- Em xin lỗi…
Vợ nằm gọn trong tay chồng, nghẹn ngào.
- Tại anh mà, anh không giải thích, cũng không chứng minh được là anh đúng.
- Tại em mà, em không chịu nghe anh.
- Không, tại anh. Đáng lẽ phải đi đến nơi về đến chốn, không được “tạt té” linh tinh.
- Tại em đấy, đáng lẽ phải về cơm nước cho chồng con nhưng em lại ham chơi.
- Đã bảo tại anh mà!
- Tại em, anh lì thế nhỉ!
Vợ chồng cùng phá lên cười. Lát sau:
- Anh ơi?!
- Dạ vợ?
- Bốn mươi năm nữa chúng mình còn “trẻ trâu” thế này không nhỉ?
Read more…