TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Truyện cười hay nhất: Nói với con vịt

09:56 |

Đọc truyện cười hay nhất: Nói với con vịt, mời các bạn đến với những câu chuyện hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Nói với con vịt

Một người say rượu ngồi trong quán, nhìn thấy một người đàn ông xách con vịt đi tới.
Anh ta hỏi:
- Cậu và con lợn này đang làm gì vậy?
- Không phải lợn, đây là vịt.
- Tôi đang nói chuyện với con vịt cơ mà.

2. Thùng thư biết huýt sáo

Cô con gái rón rén định ra khỏi nhà lúc gần đi ngủ thì bị ông bố chặn lại.
- Muộn thế này còn định đi đâu nữa?
- Con định chạy ù ra thùng thư để bỏ hai lá thư thôi ạ.
- Thế thì nhanh lên một chút, thùng thư đó đã huýt sáo hai lần rồi đấy.

3. Tin tốt tin xấu

Tôi muốn thông báo với cô một tin xấu và một tin tốt, bác sĩ nói.
- Tin xấu là gì ạ? Bệnh nhân hỏi.
- Chúng tôi phải cắt bỏ đôi chân của cô.
- Còn tin tốt?
- Một bệnh nhân phòng đối diện muốn mua lại toàn bộ giày của cô.
Read more…

Ăn sáng lúc năm giờ

09:55 |
- Vy này?
  - Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
  - Tại sao lại thích anh?
***
“Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm”.

Tôi bắt đầu ngày mới của mình bằng việc mở máy tính lên, nhập số liệu một cách vô thức mà chẳng hiểu mình làm nó vì bản thân muốn vậy hay vì đồng lương cuối tháng. Anh Thư bước qua chỗ tôi, trên tay là đống đồ ăn sáng và cà phê. Cô đặt một ly loại không đá không đường lên bàn tôi, nháy mắt:
- Anh lại ở phòng làm việc cả đêm qua à? Em nghĩ anh nên ra ngoài kia hít thở một chút đi, cho biết xã hội nó to nhỏ thế nào.
Tôi bật cười trước câu châm chọc của cô bé, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm đắng ngắt. Không biết có phải do bị đánh thức vị giác đột ngột mà tôi thấy tỉnh hẳn ra – dù tối qua ngủ chưa đến một tiếng và hai tay còn mỏi nhừ vì đánh máy. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng để tiến đến tường kính, nơi có thể nhìn thấy bức tường cũ kĩ bắt đầu có rêu phong trước mặt và xe cộ đang len qua con hẻm nhỏ phía dưới. Cây phượng vĩ cạnh đấy hoa không nhiều như năm ngoái, nhưng bị mấy cơn gió to nhỏ ghé qua làm cho những cánh đỏ tươi tung tỏa khắp nơi.
Nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tôi bất giác thở dài. Thế là Nguyên ra đi vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi cũng đã được ba năm.
Tôi nhớ cũng ngày này năm ấy, em gọi điện nói sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi sau khi vòng vèo thêm mấy con phố hít gió buổi sáng. Trong điện thoại, ngoài tiếng em trong trẻo còn có tiếng gió vi vu thổi và tiếng bước chân đều đều. Nguyên là con người của năng động, em thường kết hợp việc đi làm buổi sáng và chạy bộ cho “giãn gân, giãn cốt”. Lúc tôi mỉm cười nhắc em qua đường phải cẩn thận thì có tiếng chói tai của phanh xe gỉ sét lâu ngày rít lên. Một tiếng “bộp” rất mạnh vang lên chứng tỏ điện thoại đã văng đi xa. Tôi thấy tim mình như không còn là của mình nữa.
Lúc ấy đang là mùa hè. Cây phượng trước công ty tán đã đỏ cả một vùng trời. Nhiều sáng đi làm tôi cứ nhìn trân trân vào màu đỏ kia, không thể nào dứt mắt ra được.
“Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm…”
Nguyên ra đi khá nhẹ nhàng, vì cú đập vào đầu làm em chết não hoàn toàn. Một con người năng động như em phải nằm yên một chỗ không biết gì thật là nghiệt ngã. Thế nên chỉ một tuần sau khi tai nạn xảy ra, gia đình quyết định tháo bình oxi để đưa em về với cõi vĩnh hằng.
Từ ngày em mất, tôi bỏ luôn thói quen ăn sáng, bởi ý nghĩ vì một bữa ăn của mình mà ai đó phải ngã xuống khiến tôi không chịu nổi. Thế nên cà phê đều đều mỗi sáng thay đồ ăn, mà phải là loại đắng ngắt khiến người không quen uống nhăn mặt, chỉ để chẳng ai giành cà phê với tôi cả, thế thôi.
***
Hạ Vy xuất hiện lần đầu ở cửa công ty khi tôi đang lôi bịch nilon đựng đống ly cà phê rỗng của mình đi thanh lý. Đáng lẽ tôi đã bỏ qua cô, nếu không bị màu đỏ chói của chiếc áo khoác kia gây chú ý. Cô với chồng giấy và màu vẽ khệ nệ trên tay vẫn tìm cách níu áo tôi lại để hỏi xem phòng thiết kế ở chỗ nào. Tôi cười, nói chờ một chút tôi sẽ dẫn cô đến tận nơi. Hạ Vy quan sát tôi trong giây lát rồi bất giác đứng lùi sang một bên, chẳng biết đang nghĩ gì. Lúc tôi quay trở lại thì cô bé đã biến mất. Cuối buổi chiều hôm ấy tôi nghe ban giám đốc thông báo phòng thiết kế của mình có thêm thành viên mới. Hạ Vy lại xuất hiện trước phòng để chào hỏi. Ánh mắt cô lướt qua tôi vừa e dè vừa ngại ngùng.
Mãi sau này, trong một lần cà phê hai người khi đã trở thành nhân viên chính thức của công ty, cô bé mới nói cho tôi biết rằng đã bị vẻ già nua bởi râu ria mấy ngày chưa tỉa và giọng nói khàn khàn vì nốc cà phê đá quá nhiều của tôi hôm đó doạ cho sợ. Tôi vỗ trán, nhận ra hồi ấy mới qua ngày giỗ của Nguyên mấy hôm. Mà thường cái tuần có giỗ của em, tôi không ra khỏi phòng làm việc là mấy. Tôi sợ cái cảnh hỗn độn nơi đường phố và chốn đông người gợi thêm nhiều kí ức đau thương về em.
Hạ Vy thấy tôi không nói gì thì chỉ trầm ngâm hút nước ép dứa, đôi mắt nhìn đầy hiếu kì nhưng không dám lên tiếng.
Con gái làm thiết kế không nhiều. Bằng chứng là ở phòng tôi, ngoài Anh Thư đã lấy chồng được nửa năm ra thì chỉ còn lại Hạ Vy là đoá hoa chưa có chủ. Thế nên từ ngày cô xuất hiện, bọn con trai trong phòng ăn mặc chỉn chu và bỏ hẳn thói quen nói mấy chuyện bậy bạ không cần thiết. Hạ Vy biết mình là tâm điểm của sự chú ý trong phòng nhưng vẫn giữ nguyên thái độ và cách ăn mặc toát lên vẻ dè dặt như ngày đầu đi làm. Cô thường đóng bộ trong những chiếc áo choàng dài màu đỏ chói có mũ để che đầu tóc vào những ngày đông hoặc áo thun khoẻ khoắn đi kèm jean ngố vào những ngày hè. Công ty thiết kế không có mấy quy định về ăn mặc nên cứ nhìn qua những phòng khác mới thấy Hạ Vy giản dị đến mức nào. Có lẽ vì thế mà cô được săn đón nhiều hơn cả, bởi vẻ thờ ơ với thời trang và khó bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài.
- Con mồi khó săn đuổi đây – Hiếu nói với tôi khi thấy Hạ Vy lướt qua cửa công ty. Cô thường không nhận ra một nửa tá nhân viên nam sáng nào cũng ngồi ở quán cà phê đối diện này, dành cho cô ánh mắt dò xét xen lẫn chờ mong.
- Cứ thử xem thế nào.
Tôi nhấp ngụm cà phê, cảm nhận vị chua chua nơi đầu lưỡi do đường mang lại. Dạo gần đây tôi đã thêm ít vị ngọt vào cà phê, chẳng hiểu tại sao.
- Ai cũng thử hết rồi, chỉ có ông thôi đấy.
- Tôi á, tôi làm sao?
- Cất tình yêu cũ sang một bên và tìm cho mình tình yêu mới đi. Cả phòng chúng ta và gần nửa công ty, ai cũng biết Hạ Vy để ý ông mà không nói ra.
- Thế sao?
Tôi thấy giọng mình thờ ơ, đồng thời vành môi cong lên thành nụ cười vừa mỉa mai vừa giễu cợt. Tôi đoán vẻ mặt lúc này của mình rất đáng để Hiếu đấm cho một cái, nhưng vì không làm thế được nên cậu ta chỉ bực bội bỏ đi.
***
Giám đốc tham công tiếc việc nhận thêm một dự án mới ở miền nam mặc dù dự án đang làm chưa được quá nửa. Áp lực lên phòng thiết kế khiến ai cũng nói ít, ăn ít, chỉ có đôi mắt cứ mở một cách đờ đẫn vì thiếu ngủ. Tôi vì công việc bận rộn lần này mà ngày nào cũng “đốt” hết nửa tá cà phê thay vì gói ngựa trắng bởi trong phòng không cho phép hút thuốc. Đến cuối ngày thì thấy bụng chộn rộn, quặn đau tưởng chừng sắp xuất huyết dạ dày đến nơi. Lúc tôi bước ra khỏi quầy tự pha đồ uống với vẻ mặt nhăn nhó, Hạ Vy giật lấy ly nước trên tay tôi.
- Chỉ là nước lọc thôi – tôi nói khi thấy cô mở nắp kiểm tra. Hạ Vy đổ nước về chỗ cũ rồi tiện tay ném luôn ly rỗng. Cô chìa cho tôi cái ly trên tay mình, nói vỏn vẹn mấy chữ:
- Sữa bao tử.
Nhờ ly sữa của Hạ Vy mà tôi không còn phải nhăn nhó suốt buổi làm việc còn lại, khiến cho anh em trong phòng dễ thở hơn rất nhiều. Công việc tổng kết cuối ngày xong được hai phần ba, cả đám đề nghị đi ăn mừng. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về với bàn làm việc, lơ đãng ngắm những chùm hoa phượng đỏ bên ngoài cửa kính. Hôm nay là ngày giỗ Nguyên.
Lúc ngẩng lên khỏi báo cáo tháng, tôi nhận ra bàn làm việc chếch phía bên phải của mình cũng đang còn người làm việc. Chiếc áo thun màu kem của Hạ Vy sáng lên dưới ánh đèn hắt ra từ màn hình vi tính. Tôi với tay bật công tắc sau lưng mình. Hạ Vy khẽ nhăn mặt vì chói mắt.
- Sao không về?
- Thế còn anh?
Tôi nhìn đồng hồ chỉ bốn rưỡi sáng, chẳng hiểu tại sao Hạ Vy ngồi cùng phòng làm việc suốt cả đêm mà tôi lại không nhận ra. Nhìn dáng vẻ bơ phờ và đáng thương của cô khi co người lại trên ghế, tôi bất giác đề nghị.
- Muốn đi ăn chút gì không?
Ăn sáng lúc năm giờ đúng là một lời đề nghị bất thường, nhất là đối với kẻ bốn năm nay không còn giữ thói quen ăn sáng như tôi. Nhưng Hạ Vy không thắc mắc, chỉ chăm chú đi theo.
Tôi đi trước, Hạ Vy đi sau, phần vì cô bé không biết đường, phần vì có đi cùng cũng chẳng biết nói câu gì. Tôi thì không quen giao tiếp lắm nên cũng mặc như thế, chỉ thỉnh thoảng quay ra sau để biết chắc áo choàng đỏ vẫn đang đi theo mình.
Quán bán cả đêm đến gần sáng cũng đã vãn khách, chỉ còn sót lại vài người mới kết thúc ca làm oái oăm lúc năm giờ của xí nghiệp cách đây nửa cây số. Tôi chọn bàn gần chỗ quầy bán theo thói quen những ngày xưa cũ để cảm nhận hơi nước lèo bốc nghi ngút. Hạ Vy ngồi xuống đối diện, tự động chuẩn bị sẵn hai đôi đũa rồi gọi hai tô phở.
Tôi giật mình, ngây người nhìn cô.
- Ở đây không có cà phê. – Hạ Vy cười rất tươi – Anh ăn sáng một bữa thì chết ai đâu nào.
Tôi nhìn cô trong giây lát rồi bỗng cười, chẳng hiểu mình đang vui hay buồn. Thật kì lạ là câu nói của Hạ Vy không làm tổn thương bản thân như tôi vẫn tưởng. Có lẽ vì dáng vẻ vô tư khi nói cho biết cô không cố ý khơi lại nỗi đau trong lòng tôi, và nụ cười sáng bừng trên gương mặt thiếu ngủ kia khiến tôi tạm quên đi nỗi buồn trong lòng.
Hai tô phở còn bốc khói nghi ngút được mang ra. Tôi đón lấy cây đũa mà Hạ Vy đưa cho mình, vừa gắp phở lên lại hạ xuống.
-…
Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?
Người ta nói có rất nhiều lý do để chia tay, nhưng thích một ai đó thì chỉ đơn thuần là thích thôi. Tôi hỏi câu đó rõ ràng đã đẩy cô vào tình huống khó xử. Biết trước là như thế, nhưng tôi vẫn không ngăn nổi mình hỏi. Có lẽ do những vấn vương trong lòng cứ ngày một lớn dần lên, phình ra như quả bong bóng. Nếu tôi không giải quyết dần dần thì chẳng mấy chốc sẽ bị “nổ” lúc nào không hay.
Hạ Vy ăn không mấy ngon miệng, chẳng hiểu do ăn sáng lúc năm giờ hay vì bị câu hỏi của tôi làm cho tâm trạng bất an. Vậy mà lần đầu tiên trong suốt gần bốn năm, tôi ăn sáng ngon lành đến như thế. Cảm giác như chút vướng mắc trong lòng cuối cùng cũng đã được bản thân can đảm gỡ ra.
Lúc từ quán ăn trở về công ty, tôi lại đi trước vì nghĩ Hạ Vy sẽ cảm thấy khó xử khi đi cùng. Thế nhưng nửa đường quay lại, dáng cô trong chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc đã biến mất.
***
Công việc vẫn bận rộn như thế, mãi đến lúc hoa phượng đã tàn thì việc mới vãn đi chút ít. Tôi xem lại bản tổng hợp công việc rồi đếm số người trong phòng để chuẩn bị chia lương, nhận ra phòng thiết kế hôm nay thiếu đi một người.
Giám đốc nói rằng Hạ Vy đã trở về chi nhánh miền nam sau khi kết thúc dự án. Mới đầu cô chuyển qua đây vì công ty bên ấy sợ thiếu nhân sự, việc xong rồi thì rút về.
Tôi nghe lời giải thích, cảm thấy tim không còn là của mình nữa.
***
Anh Thư không đặt cà phê lên bàn như mọi khi mà nhắn tin dặn tôi ra sảnh lấy. Lúc tôi bước xuống, cô đưa cho tôi ly cà phê đen đặc kèm tờ giấy note dạ quang dán trên nắp.
- Hạ Vy mới kết thúc việc tối qua thôi, giờ chắc còn đang dọn đồ đạc trước khi về. Nếu anh có chút để tâm thì… – Anh Thư đưa mắt về phía tờ giấy – địa chỉ đó.
Một trưởng phòng thiết kế với dáng vẻ bụi bặm cũ kĩ và lối làm việc không giống ai nhưng rất chuyên cần cuối cùng cũng đã xin nghỉ một ngày. Có lẽ Hạ Vy tiết kiệm tối đa tiền thuê phòng nên chọn ở chỗ hẻo lánh khiến tôi phải vòng vèo mấy con hẻm mới tìm ra. Lúc tôi đến nơi, dáng cô nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng đỏ đang loay hoay khoá cửa phòng nơi ban công lầu hai.
Tôi cứ đứng như thế, mãi không lên tiếng được. Giằng xé trong lòng khiến tôi cảm thấy bất lực, muốn gọi tên Hạ Vy mà không thể. Bất giác tôi nhìn sang bên, thấy cánh hoa phượng đã gần tàn đậu trên vai áo mình từ lúc nào. Cánh hoa mong manh màu đỏ chói. Có lẽ nó vướng vào lúc tôi chạy ra khỏi công ty, và cứ nằm nguyên như thế suốt chặng đường đến đây. Tôi định đưa tay lên nhặt lấy cánh hoa thì cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay mất.
Hạ Vy xuất hiện trước mắt tôi, trên tay là túi xách chuẩn bị cho chuyến đi dài. Em khẽ nghiêng đầu, khuôn miệng chúm chím, cười mà như không cười. Khuôn mặt của em sáng bừng khi nắng phản chiếu vào chiếc áo khoác đỏ.
- Anh Minh?
- Hạ Vy!
Tôi ôm chầm lấy em vào lòng, không cắt nghĩa được cảm xúc lúc này của mình. Gió vẫn thổi đìu hiu, mang cánh phượng đỏ kia đi xa.
Mãi mãi.
Read more…

Truyện cười hay nhất: Thỉnh kinh thời hiện đại

09:54 |

Mời các bạn đến với truyện cười: Thỉnh kinh thời hiện đại, truyện cười hay nhất, sảng khoái

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Thỉnh kinh thời hiện đại

Sau khi trải qua 81 kiếp nạn, thày trò đường tăng cũng đến đc đất phật để thỉnh kinh. Anh em hồ hởi gặp như Lai.
- Như Lai: các chú có mang theo USB ko đấy ?
- Đường Tăng: sặc..
Như Lai: thế anh truyền kinh cho các chú bằng gì bây giờ?
- Ngộ Không nhanh trí : anh bắn bluetooth vào di động cho em.
Ngộ Không lắc mạnh tay con di động anycall haptic hiện ngay bluetooth enable.
Như Lai ăn chơi không kém rút con netbook từ túi quần hiệu sony vaio P kích thước 16×9 ra, chỉ trong vài giây, việc truyền kinh đã xong và Như Lai bay đi.
- Đường Tăng lẩm bẩm, biết thế ở nhà search Google download cho nhanh

2. Chào cô! Bố em

Một học sinh nghỉ học không có lý do.
- Cô giáo hỏi:Tại sao hôm qua em không đi học?
- Thưa cô… vì em bị ốm ạ.
- Chậm nhất là ngày mai em phải đưa cô giấy của bố hoặc mẹ em.
- Vâng, thưa cô.
Hôm sau, học sinh đưa cô giáo tờ giấy có những dòng chữ sau đây: “Thưa cô giáo, con tôi nghỉ học hôm qua vì nó bị ốm. Chào cô. Bố em”.

3. Định nghĩa các môn học

- Toán học
Đây là môn học duy nhất không có sự bổ ích. Các bạn sẽ được học 1 + 1 = 2, điều mà một vài năm sau người ta lại nói lại 1 + 1 = 10 và nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì. Người ta cũng dạy bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác nhưng nói chung, bạn vẫn phải dùng đến máy tính bỏ túi khi đi chợ.
- Vật lý
Môn học nghiên cứu sự rụng của táo và các loại quả khác. Bạn cũng có được học cách tính giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp nhau nếu chạy trên cùng một … đường ray. Người học vật lý xong thường ít đi trồng táo hoặc đi tàu hoả.
- Hoá học
Môn học phải ghi nhớ những câu trả lời đúng và những bài thí nghiệm. Đổ một lọ này vào lọ kia, lắc hoặc khuấy, nhiều lúc phải đun lên, rồi cuối cùng đổ tất cả ra vườn, đó là thí nghiệm.
- Sinh học
Môn học nghiên cứu ruồi giấm và một số vật nuôi trong nhà khác. Tuy nhiên nếu ta hỏi một người lớn rằng “làm sao để có em bé” thể nào ta cũng được câu trả lời “có con cò mang em bé đến và đặt lên cửa sổ cho các bà mẹ”.
- Địa lý
Môn này dạy bạn cách xem bản đồ và bạn phải chỉ ra châu Mỹ trên bản đồ thế giới. Đây có lẽ là môn mới mẻ nhất vì trước khi Christopher Columbus chưa tìm ra châu Mỹ, chắc chưa ai phải học môn này cả.
- Lịch sử
Các thầy giáo sẽ bắt bạn nhớ xem ai đã lật đổ một ông vua nào đó. Nhiều khi bạn phải nhớ ngày sinh của một ông hoàng bà chúa nào đó mặc dù ông ta không làm sinh nhật, mà bạn cũng chẳng cần phải nhớ để tặng quà.
- Văn học
Bạn sẽ phải đọc một quyển sách dày đến nỗi bạn chỉ kịp liếc qua cái tên của nó trước khi vào phòng thi. Sau khi học xong môn này, bạn sẽ có thể biết Huy Gô và Huy Cận không phải là hai anh em hay Xuân Diệu không phải là nhà buôn bút mặc dù ông ta sống bằng ngòi bút.
- Triết học
Triết học là 1 hiện tượng luận về hiện tượng mà đôi khi chúng ta luận về hiện tượng đó thì đúng là hiện tượng luận cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng đó nhưng hiện tượng đó đôi khi không là hiện tượng luận nên luận về hiện tượng đó là hiện tượng luận.
Nói chung các môn học có thể gói gọn lại thành 2000 tiết. Học trong 4 hoặc 5 năm. Trong đó 2 tiết thật sự là hữu ích (ví dụ, chỉ bật được quạt khi có điện) còn 1998 tiết còn lại là hoàn toàn vô nghĩa (ví dụ điện đã làm cho quạt quay như thế nào?). Tất cả những việc gì phải làm là chép những lời thầy giảng, nhớ chúng, chép chúng vào bài thi, rồi sau đó quên đi.
Nếu ai chẳng may không thể quên được thì trở thành giáo viên và suốt đời không ra khỏi trường đại học.
Mà học đại học là cứ học đại đi cho bằng bạn bằng bè. Chẳng lẽ bạn bè nó đi học đại học, mình lại chơi MU Online.
Read more…

Truyện cười hay nhất: Như nhau cả

09:48 |

Đọc truyện cười hay nhất: Như nhau cả, truyện cười hài hước

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. Như nhau cả

Một nhà khoa học tánh tình hay đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai. Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi:
- Sao con đi học về trễ vậy?
- Con qua nhà bạn mượn sách về học.
- Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái.
Ông bố cười: Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không dám nói dối ông nội nửa lời.
- Ngay lập tức, robot đạp ông ta một cái bay vô tường.
Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói: Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh!
- Robot nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi.

2. Thời trẻ

- Tên 1 : Thời tao còn đi học phải đổi trường mới liên miên.
- Tên 2 : Vì sao thế ?
- Tên 1 : Vì trường cứ xây xong là lại đánh bom lại sụp lại xây tiếp.
- Tên 2 : Thế là bình thường. Lớp tao còn mỗi ngày thay một thầy mới cơ.
- Tên 1 : Thế mày học lớp gì ?
- Tên 2 : Đánh bom tự sát.

3. Rắn độc

Hai con rắn độc đang bò. Một con quay lại hỏi con kia:
- Tụi mình là rắn độc phải không?
- Đúng vậy, rất độc.
Con thứ nhất lại hỏi: Tụi mình có đúng là rắn độc thiệt không?
- Thật vậy, chúng ta là rắn độc. Chúng ta là loài rắn cực độc trên thế gian này. À mà sao mày hỏi hoài vậy?
- Tao mới cắn phải lưỡi tao mày ạ.
Read more…

MỘT CANH BẠC

09:22 |
Tôi thua. Thua trắng tay. Chiếc Dream II cũng đi nốt. Thành “cờ bạc” giúi vào tay tôi mười ngàn tiền thương hại. Tôi cay cú. Nhưng vẫn phải cầm. Tồi tệ!
***
Tôi là Hà “tư bản”, tôi tiêu tiền khỏi phải nghĩ, vậy mà giờ lại phải cầm mười ngàn tiền thương hại của nó. Lẽ đời lên voi xuống chó là vậy. Không cầm thì đi bộ mà về. Mà cầm thì…
Hôm nay số tôi đen. Đen như cún vậy. Bốn triệu tiền dằn túi cùng chiếc xe cầm với giá hai chục triệu, thế là “đi ăn cướp”. Cay quá! Toi bỏ ra khỏi sới, đi một cách thảm hại ra cửa, tới nhà chờ xe bus.
Ở đó, cái nhà chờ tồi tàn ấy, những kẻ nghèo nàn với những mùi chợ búa làm tôi ái ngại. Lần đầu đi xe bus, tôi muốn ói.
- Cậu gặp vận xui hả?
Một cậu thanh niên cầm bộ bài, bảo. Tôi rút điếu thuốc cong veo trong túi ra. Gật đầu. Người thanh niên xỉa bài ra làm bốn phần nhỏ. Y chơi lần lượt từng phần bài. Tôi cảm thấy ngứa tay. Y nói như khiêu khích.
- Tôi đang buồn vì không có ai chơi cùng đây.
Tôi quay mặt đi, mắt chạm vào chiếc biển ghi “Giá vé đồng hạng 1.000 đ/khách”. Có nghĩa là còn 9.000đ. Tôi lầm bầm:
- Chia ba bài bỏ một. Nhất 5.000đ, tứ quý 10.000đ. Chặt 3 cây 3.000đ.
- Được. Chia đi.
Ván thứ nhất, tôi thắng
Y tên là Tuấn, người Thanh Hoá.
Ván thứ hai, thứ ba, trong túi tôi đã rủng rỉnh 40.000đ. ván thứ năm, thứ sáu… y là một thằng ngu trong trò chơi đầy trí tuệ như thế này.
Ván thứ 10, tôi bị chặt tứ quý, mất 50.000đ, song lại nhất, vì thế chỉ mất 20.000đ.
Ván thứ 19, chiếc xe bus đã chạy, túi tôi đầy tiền.
Ván thứ 26, tôi chặt tứ quý, y thua toi 100.000đ.
Ván thứ 32, y đặt chiếc nhẫn vàng ra.
Vậy là tôi đã có trong tay 14 triệu. Còn 10 triệu nữa thôi là tôi lấy lại những gì đã mất trong sới bạc ban nãy.
Tôi bảo y:
- Mình đánh tất tay đi. Nhất được tất 14 triệu.
Y ngần ngừ, rồi cũng gật.
Tôi đi bài rất nhanh. Còn con cuối là con Q cơ thì bị chặn lại. Y đánh. Tôi nghĩ đến 3, 5 và 7 cơ trên bài y và nhếch mép cười. Q cơ của tôi yên tâm là có đất dụng võ.
Vậy mà…
3, 5, 7, 9, J cơ nằm hết ở bài thứ ba, bài bỏ. Tôi ngao ngán. Y bảo:
- Tiếp không?
Tôi gật đầu. Y chỉ được cái may mắn.
Ván thứ 49, tôi nợ lại 40 triệu. Y đỏ một cách lạ lùng.
Ván thứ 53, y đưa tôi tờ giấy với cái bút, bảo viết giấy nợ. Tôi ghi theo lời y đọc:
“Tôi là Nguyễn Việt Hà, địa chỉ số 9802 đường… nợ anh Vũ Anh Tuấn, người Thanh Hoá, trọ tại số 1 phường Thanh Lương, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội, số tiền là 81 triệu đồng. Kỳ hạn trả là ngày 30-11-1998. Nếu tôi không trả, anh Tuấn sẽ lấy mạng tôi. Tôi ghi giấy này yêu cầu các cơ quan chức năng, nếu tôi chết đề nghị không truy cứu anh Tuấn. Bởi lúc đó, tôi hoàn toàn tự nguyện.
Hà Nội, 10- 11- 1998
N.V.H”
Tôi đánh dấu vân tay và ký vào đó.
Trong suốt hai mươi ngày, tôi gom đủ tám chục triệu. Cha tôi vừa trúng thầu một vụ làm ăn cỡ tiền tỉ, khi tôi lấy tám chục triệu, cha tôi chỉ nói vài câu, đại ý là “kinh doanh thế nào thì kinh doanh, coi chừng bị lừa”. Cha tôi đâu biết “cửa hàng bán đồ lưu niệm” của tôi có địa chỉ là số 1 phường Thanh Lương, quận Hai Bà Trưng.
Chỉ còn thiếu 1 triệu, tôi định bụng sẽ giật bằng vài ván tá lả.
Chiều 30- 11, tôi rời sòng bạc trong khu văn công Mai Dịch khi trong túi có 90 triệu. Vừa mệt vừa say khi ăn được thêm ra 10 triệu, tôi về đánh một giấc mà quên khuấy việc đưa tiền cho Vũ Anh Tuấn.
Sáng 1- 12.
Tôi đến địa chỉ Tuấn ghi trong giấy nợ, lòng rất hợm hĩnh.
Đó là một ngôi nhà cấp 4, ở ngoài có rào sắt. Tôi gọi:
- Anh Tuấn ơi!
Một người bán bia hơi bên cạnh nhìn tôi từ đầu tới gót rồi bảo:
- Cái thằng Thanh Hoá ấy chết cách đây hơn 3 tháng rồi, có còn đâu mà gọi. Đó là nhà hoang đấy!
Tôi sững người, lạnh hết cả sống lưng, dắt chiếc Spacy cũng không vững. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trong quán bia và hỏi:
- Có thật là chết cách đây 3 tháng không cô? Cái thằng có phải là cao mét tám, tóc dài nhuộm vàng hoe, mắt một mí, nói giọng đặc sệt Thanh Hoá không cô?
- Phải! Uống bia gì vậy? Việt Hà hay bia Đức?
- Cho cháu cốc bia Đức đi!
Tôi mệt bã người. Chợt có tiếng nói:
- Cô đổi bia Việt Hà đi.
Quay lại tôi ú ớ. Y nhếch mép cười:
- Vậy là cậu đã chậm một ngày.
Tôi run rẩy đặt xấp tiền lên bàn. Y tiến tới, gạt phắt đi. Mắt y đỏ ngầu.
- Tao chỉ muốn lấy mạng mày thôi. Tao muốn được sống.
Tôi thấy cổ họng mình như bị đổ chì. Y tiếp:
- Cũng đánh bạc như mày, tao đã mất mạng, và bây giờ thì đến lượt mày…
Tiếng cô bán bia vang lên.
- Bia Việt Hà hết rồi. Uống bia Đức đi!
Tôi nhìn cô trân trối, muốn cô hiểu rằng tôi đang bị đe doạ.
Y nói:
- Cũng được cô ạ!
Tôi kinh hoàng nhận ra tôi đang đón lấy một cốc bia Đức sóng sánh và tôi thấy, tôi đang khoái trá uống một hơi hết cốc bia, rồi lại thấy chính cái thằng tôi mở khoá xe Spacy 125. Chiếc xe phụt khói lao đi. Tôi chạy tới cô bán bia hơi, tôi hoảng hốt.
- Cô ơi! Cô ơi!
Cô bán bia hơi như không nghe thấy, không nhìn thấy. Cô cho tiền vào túi, thu dọn cốc tách. Tôi chạy tới. Tôi thấy mình đi xuyên qua người cô. Và cơn gió tới, tôi bị hất bổng lên, tôi bay đi. Trong tay tôi chỉ có bộ bài. Chẳng hiểu từ đâu.
Có lẽ tôi nên bắt chước Tuấn…
Read more…

KÍ TÚC XÁ TRƯỜNG SÂN KHẤU ĐIỆN ẢNH

09:20 |

Phòng 411 nằm trên tầng 4 ký túc xá trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Ngày Dương tới ở, bạn bè bảo không nên vì phòng đó có nhiều điều bí ẩn khó hiểu. Dương chỉ cười, coi là đùa cợt và cứ dọn đồ lên đó ở.

***
Triệu Thị Mai Dương – tên đầy đủ khá dài dòng nên bạn bè cứ gọi là Dương – người Nghệ An, sinh viên khoa biên kịch, trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Dương tính thẳng và hay bốc đồng song tựu trung chơi được.
Phòng 411 là phòng duy nhất của tầng 4 có người ở. Mai Dương là người duy nhất đó nên cũng hơi chờn. Mặc. Cô nghĩ, ma chỉ dám đùa kẻ yếu bóng vía, chứ Dương thì… quỷ ma cũng phải sợ. Và cô bật cười…
Đêm đầu tiên trôi qua chẳng có gì lạ cả. Dương càng vững tin hơn. Hôm sau, lên lớp, Dương bảo bạn bè:
- Làm quái gì có ma.
Bạn bè bảo:
- Chưa đến lúc.
“Chưa đến lúc”? Dương là lớp phó, cái gì cũng phải làm ngay. Dương ghét nhất ai nói “chưa đến lúc” hay “để mai”. Việc Lâm và Phan, hai đứa lớp quay phim không chịu dẹp cái bát hương để trong lớp đã khiến Dương bực. Dương bảo Quách, bạn Dương, hai đứa đi cất bát hương vào phòng đạo cụ. Quách le lưỡi kêu “Ghê lắm!”. Dương nói:
- Đây là bát hương giả dùng để lớp diễn viên học mà thôi.
Cuối cùng thì cũng chỉ mình Dương mang. Càng nghĩ, cô càng bực Lâm và Phan.
Chiều ấy, họp chi đoàn, Dương gay gắt phê Lâm và Phan thiếu tinh thần trắch nhiệm. Lâm và Phan đỏ mặt tía tai. Dương mặc. Cứ nói. Lớp chứ phải cái chợ đâu. Mà cái chợ cũng phải có quy cũ kia mà.
Đêm. Dương vừa viết xong cái kịch bản mới dựa theo truyện ngắn “Chiếc bình đựng ký ức”. 12 giờ mới đi ngủ.
Được một lúc thì nghe có tiếng gõ cửa. Dương bật dậy hỏi ai? Chẳng nghe tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gõ cửa dồn dập hơn. Dương ra mở cửa. Suýt chút nữa thì Dường xỉu khi thấy bát hương nghi ngút đặt ngoài hành lang và chiếc khăn xô vắt vẻo. Dương đóng sập cửa vào, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Ngồi định thần một chút, Dương nghĩ đến Lâm và Phan. Dương mở cửa. Bát hương và cái khăn xô biến mất, chỉ có một cô gái đứng ở hành lang. Cô gái nhoẻn miệng cười với Dương. Hồ nghi, Dương bảo:
- Cô là ai?
Cô gái:
- Em là sinh viên khoa diễn viên. Em ở phòng 410.
Dương bán tín bán nghi:
- Cả tầng 4 làm gì có ai, ngoài tôi?
Cô gái:
- Đùa thôi, em không có nhà để ở, biết tầng 4 này không có ai nên em trốn lên đây ngủ tạm mỗi đêm.
- À, ra là thế! Thôi, cô vào phòng tôi mà nằm. Đêm tối, ở ngoài đấy có sương đấy!
Cô gái mừng rỡ:
- Ôi, có thật không chị?
Dương gật đầu, mở rộng cửa. Cô gái vội vã bước vào. Dương quên khuấy cả chuyện bát hương và chiếc khăn xô.
Cô gái tên Trang, họ Đào, năm nay 18 tuổi, quê ở Mộc Châu, lên đây thi đại học Sân Khấu Điện Ảnh, khoa diễn viên, nhưng thiếu mất nửa điểm, giờ vẫn đang chờ xem có phúc tra được không. Cô gái sở dĩ không có nhà để ở là bởi mất hất tiền. Cô bán nốt cái nhẫn đi, chỉ đủ tiền ăn hàng ngày, đêm vẫn cứ lên tầng 4 ký túc xá trường để ngủ trong những căn phòng trống. Đấy là tất cả những gì cô gái tên Trang kể cho Dương nghe.
Dương đưa chiếc chăn chiên của mình cho Trang và hỏi:
- Trang có biết trên tầng 4 này có ma không? Bạn bè Dương bảo, đêm đêm, ở trên tầng 4 có một đứa con gái áo trắng xoã tóc đi lại.
- Em biết. Em còn nghe rằng con ma ấy hay giật chăn người và hay hát nữa.
- Thế Trang không sợ à?
- Không! Ma ấy là ma tốt. Nó vui tính lắm. Chị cũng không sợ sao?
- Không! Dương không tin là có ma!
- Có thật đấy chị ạ! Em nói chuyện với nó suốt.
- Thôi, đừng đùa thế chứ! Chị đâu phải con nít mà tin.
- Ơ, em nói thật đấy!
Dương cười:
- Thôi, đi ngủ đi. Mai chị còn có tiết Cảm quang thầy Kim Sơn, ghê lắm. Vào muộn là thầy không cho vào lớp đâu.
- Cũng giống cô Thuỷ dạy môn dựng phim thôi.
- Trang biết cô Thuỷ à?
- Biết chứ! Mai chị hỏi cô Thuỷ mà xem, xem cô còn nhớ em không.
Vừa lúc đó, lại nghe có tiếng gõ cửa. Dương bực mình đi ra. Cửa mở. Lâm và Phan đứng gãi đầu gãi tai:
- Xin lỗi bà nhé!
Dương bảo:
- Tôi thừa biết các ông đùa. Doạ tôi thà về doạ đầu gối còn hơn.
Phan hềnh hệch cười:
- Phải, bà không sợ. Nhưng bà làm ơn cho tụi tôi xin lại bát hương với chiếc khăn xô đi để tụi tôi còn trả phòng đạo cụ của khoa diễn viên.
Dương bảo:
- Ai lấy! Tôi không giữ.
Lâm kỳ kèo:
- Thôi, kể như bọn tôi xin lỗi. Bà trả để tụi tôi còn trả người ta chứ.
Dương bực:
- Đã bảo tôi không lấy mà!
Phan thở dài:
- Bà muốn tụi tôi phải đền thôi. Thôi Lâm, anh em mình đi đi. Con gái kinh lắm!
Dương bực bội:
- Tôi thề là tôi không lấy.
Lâm cũng nóng nảy:
- Bà không lấy thì ai lấy? Cả tầng 4 chỉ còn bà, chứ chẳng lẽ ma nó khuân đi à?
Dương sực nhớ đến Trang, Dương quay lại.
- Trang! Trang có lấy bát hương và cái khăn xô ở ngoài hành lang không?
Trang nhún vai:
- Không! Em đâu biết?
Lâm và Phan nhìn Dương.
- Bà lảm nhảm với ai thế?
Dương chỉ vào Trang:
- Với Trang.
Lâm ngó vào phòng:
- Làm gì có ai?
Phan bảo tiếp:
- Ở đây chỉ có tôi, Lâm và bà thôi.
Dương cầm tay Trang kéo ra:
- Đây! Trang đây này. Các ông mù hở?
Lâm và Phan hoang mang:
- Dương! Dương có bị sao không? Có phải ban nãy tụi tôi đùa quá làm Dương hoảng loạn không?
Dương bực bội:
- Tôi…
Trang lên tiếng:
- Họ không nhìn thấy em đâu.
Dương sững người. Trang cúi đầu:
- Em là…ma.
Dương gào lên:
- Không!
Và Dương bỏ chạy…
Dương chuyển phòng khác. Đổ bệnh mất một tuần. Cô Thuỷ cũng lên thăm. Dương cầm tay cô, hỏi dồn dập:
- Cô ơi! Cô có biết ai tên là Đào Trang, quê ở Mộc Châu không?
Cô Thuỷ chau mày một lúc rồi à lên một tiếng.
- Có phải cái Trang hay đi cùng Lâm và Phan lớp quay phim không? Cái Trang học lớp diễn viên, bạn thân của Lâm và Phan đấy. Tụi nó hay quậy lắm. Vừa rồi, tụi nó quậy cái Hoà lớp biên kịch 3 một trận kinh khủng.
-…
Dương bỗng phì cười. Ở ngoài kia, Lâm và Phan đang lò dò đi vào, vẻ mặt rất ăn năn hối lỗi. Dương quay mặt vào tường…
Read more…

ĐAM MÊ XÁC CHẾT

09:14 |

Tôi đã nhìn người bạn thân nhất của mình nhảy từ hành lang lớp học xuống.
Khoảnh khắc ấy, cả cơ thể đó như hòa lẫn với màu trời hoàng hôn đỏ ối buồn bã đến kỳ lạ.
Và đẹp đẽ.

***

Tôi thường vẽ, vẽ rất nhiều. Không phải những bức chân dung hay phong cảnh, mà là về xác người chết. Đó là thứ hấp dẫn hơn cả.

Tôi không vẽ mắt cho những xác chết đó bao giờ, nhưng dường như chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Chủ nhân của chúng.



Đa phần tôi vẽ bằng sự tưởng tượng là chính, hiếm hoi lắm mới có nguyên mẫu là thật. Mà muốn thế, tôi phải học cả giải phẫu cơ thể sống. Tôi dành nhiều thời gian cho việc này, hơn cảviệc để ý xem vì sao dần dần tôi không có lấy nổi một người bạn.

Mẹ tôi cũng có lo lắng. Bà không thể hiểu nổi con gái bà thấy niềm vui gì từ việc ngắm nghía những xác chết và vẽ chúng chất đầy trong phòng. Nhưng mẹ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Một người đàn ông trung niên giàu có thường bỏ rất nhiều tiền để mua các bức tranh vô dụng ấy. Ông ta không giải thích gì nhiều, treo chúng vào một căn phòng sâu trong căn biệt thự ven hồ màu trắng, mà đôi khi tôi có dịp đến thăm.

***

Một ngày, tôi đến để giao tranh đã được đặt hàng. Người mở cửa không phải bà quản gia. Thay vào đó là một chàng trai có đôi mắt tím thẫm lạnh lùng.



- Cậu tìm ba tôi? Ông đi vắng rồi.

- Tôi chỉ đến để đưa cái này – Tôi nói, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu ta.

- Cậu muốn vào nhà đợi không?

Không hiểu sao, tôi gật đầu.

Bên trong căn biệt thự là tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Trang nhã và lịch thiệp, song không che giấu nổi những tổ hợp trang trí kỳ lạ. Vài bức tượng thạch cao rải rác khắp vườn nhà, và mô tả các hoạt động như thể nghi lễ hiến tế. Trầm ngâm. Im lặng.

Mùi tử đinh hương phảng phất ma mị.

Chiếc máy quay đĩa vẫn vang lên bản ” Devil’s trill Sonate” của nhà soạn nhạc người Ý Giuseppe Tartini – thứ âm điệu kỳ dị đòi hỏi kỹ thuật vượt trội của người chơi. Tiếng kêu thét của quỷ dữ.

- Được không? Một bản giao hưởng tuyệt vời.

Cậu ta nói trong lúc rót trà cho tôi. Grey tea.

- Nhưng không thật sự thuần thục. Ai chơi vậy?

- Là tôi.

- Ái chà.

Khi nhìn vào gương mặt cậu ta, tôi cảm nhận một sự rùng mình của phấn khích.

Tôi muốn vẽ. Say mê và hoàn toàn chìm đắm trong vũng chết ấy. Muốn đưa cậu ta vào bức tranh của riêng tôi, nhìn gương mặt xinh đẹp ngập trong vũng máu và đôi mắt tím sẫm lạnh lùng mở căng trong màn đêm…



- Cậu vẽ gì vậy, đưa tôi xem đi.

Tôi đưa bức tranh cho cậu ta. Hình ảnh khuôn đầu lăn lốc lại hiện về ám ảnh.

- Cái này đúng là sở thích của ông ta nhỉ? Những thứ bệnh hoạn. Dù vậy, cậu vẽ rất đẹp.

- Cảm ơn.

- Vậy ra cậu là chủ nhân của mớ tranh ba tôi nâng niu trong tầng hầm. Tôi đã luôn tò mò ai có thể vẽ nổi những thứ ghê tởm đến thế…

Tôi cố nhớ lại về chúng, nhưng dường như mọi thứ chỉ hiện về lờ mờ. Treo cổ, phanh thây, lăng trì… Hàng chục bức, đủ mọi tư thế, màu sắc và dáng điệu. Giờ thì nó phủ một bức màn đen đặc.

- Cậu thường dùng sắc đỏ và đen. Trộn lẫn. Màu rất mạnh, nhưng nét vẽ lại chau chuốt mềm mại. Và không hề có mắt. Cậu sợ hãi điều gì?

À, phải rồi, tôi không vẽ mắt bao giờ. Vì sao nhỉ?

Nhưng nếu là con ngươi tím thẫm kia…

Tôi nhất định sẽ vẽ.

- Cậu cũng bị ám ảnh bởi cái chết, có phải không? - Tôi buột miệng hỏi. Vũng chết quanh cậu ta – ảm đạm một cách khác thường.

- Một nỗi đam mê bại hoại không điểm dừng…

Tôi nhìn những vết cắt nổi bật trên nền da trắng xanh xao. Phải, cậu và tôi là đồng loại.

Cậu ta đưa tôi vào một căn phòng lớn trên lầu. Nhìn sơ qua có vẻ là phòng ngủ. Những cuốn sách vương vãi. Mô hình cơ thể bị mổ xẻ. Và những bức tranh ảnh chụp các vụ án mạng đầy tường.

- Cậu với bố cậu có sở thích giống nhau đấy chứ.

- Vậy mới sống nổi với nhau – Cậu ta nhún vai – Minh, rất vui được gặp cậu.

- Tôi là Tường Vi – Tôi mỉm cười đáp lễ.

- Xác người chết là sự vật đẹp đẽ nhất trên thế gian. Tôi nghiên cứu những thứ ấy khi vẫn ở bên Anh du học. Cậu biết Jack The Ripper chứ?

- Ông ta là nguồn cảm hứng lớn của tôi.

- Phải, của cả triệu người trên thế giới nữa. Thủ pháp hoàn hảo không dấu vết, trí thông minh tuyệt vời và khả năng giải phẫu khôg bàn cãi. Một vết nhơ của cảnh sát Anh.

- Cậu đang muốn lặp lại nó chăng?

Tôi cười nhẹ.

- Rất tiếc, vì đã có người nẫng tay trên của tôi rồi.

Tôi trở về nhà, tắm rửa. Hơi nước lạnh có chút rùng mình. Những dòng nước chảy tràn, xô đẩy, cuộn lại, lăn dài trên cơ thể, rồi chậm rãi bò dưới mặt sàn đá, tựa như…





“Cậu đã quên tôi rồi sao?”

Một giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai tôi.

“Đồ bẩn thỉu.”

Trong phút chốc, cả người tôi đông cứng.

“Gột sạch đi. Máu ông ta vẫn còn dây trên người cậu kìa.”

“Cút… Cút đi!”

“Cút đi ư?”

Một bàn tay túm chặt lấy tóc tôi, giật mạnh, dí sát vào chiếc gương trong phòng tắm. Hai gương mặt hiện ra.

“Nhìn cho kĩ đi! Máu đó! Máu của lão khốn đó đó! “

Cả người tôi phủ toàn bởi máu. Dưới chân, máu trên sàn trào ngược. Tay vẫn còn cảm thấy hơi lạnh của lưỡi dao.

Phía góc bên kia. Con ngươi đang trợn trừng.

- Khônnnggg!!!!!!

- Vy?! Con có sao không?!

Mẹ tôi xô cửa chạy vào. Tôi ngồi đó, bệt trên sàn, run rẩy.

Không gì cả.

Chỉ là nước.

- Con… Không sao…

Vẫn những ảo giác đó.

Đôi mắt trợn trừng.

“Phải, lão ta đã thấy hết tất cả tội lỗi của mày đó.”

“Im đi. Mày chỉ là ảo giác của tao mà thôi.”

***

- Mẹ nghĩ con nên đi khám lại…- Bắt đầu bữa cơm tối bằng lời gợi mở của mẹ tôi.

- Dù có uống bao nhiêu thuốc, gặp gỡ bao nhiêu bác sĩ tâm lý thì kết quả vẫn vậy mà thôi mẹ. Sock tinh thần gây nên ảo giác là chuyện không thể tránh khỏi…

Nói rồi tôi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt bà:

- Chẳng thể nào chữa nổi đâu.

Cứ như vậy, im lặng cho đến hết bữa ăn.

Mẹ tôi tốt, nhưng bà chẳng thể hiểu được tôi. Cuộc sống tồn tại song song, tựa như 2 đường thẳng. Bà có thể chăm sóc tôi, yêu thương tôi, nhưng không thể bước vào thế giới của tôi.

Điều đó làm tôi nhớ đến chàng trai chiều nay. Thứ cảm xúc mãnh liệt thôi thúc bản năng muốn vẽ – một tiêu bản hoàn hải, sống động, thực thụ hẳn nhiên sẽ thích hợp với sắc đỏ điên cuồng. Đôi mắt tím thẫm như hổ phách lặng lẽ soi xuống tận đáy tâm hồn…



Tôi mở máy tính. Gõ cái URL chiều nay cậu ta đưa cho tôi với thái độ kỳ quặc, gần như… Hưng phấn? Một tên miền chưa ừng thấy bao giờ.

“Chào mừng đến với Nirvana”

“Chấp nhận hay không?”

Cái gì thế này… Niết Bàn à? Nơi siêu thoát linh hồn?

“Chấp nhận”

“Password”

Xem nào…

“Gõ bất cứ thứ gì, kỳ quặc cũng được, hiện lên trong đầu cậu khi ấy. “

“Toxic”

“Chấp nhận”

Cái trang web kỳ quái. Đã thế thì để pass làm gì cho nhọc công.

“Các điều khoản khi trở thành Member:

1. Bạn có thể tin hoặc không tin. Nhưng nếu những sự việc kỳ lạ có xảy ra trong quá trình bạn đăng nhập web, admin không chịu trách nhiệm.

2. Khi bạn không thể vào được web, có nghĩa Account của bạn đã hết nhiệm vụ. Nếu cố tìm cách sign in, một lần nữa, admin không chịu trách nhiệm.

3. Không chỉ có Người mới tồn tại. Vậy nên đừng cố tìm hiểu về các Member khác.”

Một giáo phái thần bí à? Hay tổ chức phản động?

“Đồng ý”

“Chân thành cảm ơn. Lặp lại 3 lần tên web, và kết giới sẽ giăng xung quanh bảo vệ bạn khỏi “những thứ kỳ quái “. Nếu bạn không làm theo, tốt thôi. Sinh mạng của bạn mà.”

Cũng biết đùa nhỉ.

Tôi tiếp tục click. Hơn 3000 thành viên. Các topic chủ yếu về ma quỷ, những vụ thảm sát và vài trò tâm linh vớ vẩn. Nhạt nhẽo. Có cả tỉ trang web từa tựa như thế này. Khi tôi đang định đóng nó lại, màn hình đột nhiên rung mạnh.

Tắt phụt. Tối đen.

Rồi nhanh chóng hiện những vân gờ nhiễu sóng vẫn thường thấy ở mấy chiếc tivi lỗi thời. Một cảm giác lành lạnh chỉ có trong thứ tiểu thuyết dọa ma rẻ tiền bán đầy vỉa hè tràn đến.

Choán đầy màn hình giờ là một clip quay chậm. Thứ màu đen trắng quyện chặt đến khó thở. Lưng. Bàn máy tính. Cửa sổ trước mặt. Kệ sách. Cô ta đang xem gì đó. Tôi cố vươn người tới trước. Nhìn.

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Cô ta cũng đang vươn ra trước.

Hướng nhìn chuyển dịch xuống gầm bàn.

Một màu đen đặc sệt. Chảy tràn cả ra nền sàn.

Có cái gì đó….đang nhỏ giọt.

Tuyệt đối không được nhìn xuống!

Tôi có thể cảm nhận thấy thứ gì đó đang chăm chú dõi theo tôi.

Chằm chằm.

Trong màn hình.

Có điều gì đó… Không…” thứ đó” đang chuyển động.

Một cánh tay?

Cựa quậy.

Chạm vào cả tôi lẫn cô ta.

Rồi tôi nhận ra…Người trong clip là mình.

Run bần bật.

Thứ nhô lên khỏi gầm bàn. Là một cái đầu.

Hố mặt sâu hoắm đâm thẳng vào tôi.

Thậm chí cuống họng không thể hét thành lời.

Bàn tay trơ đầy xương bắt đầu xâm chiếm cơ thể và tâm trí tôi.

Rồi dần dần.

Từ hốc mắt ngập những con giòi bọ trắng ởn lúc nhúc. Lổm ngổm.

Từ những ngón tay xác thịt thối rữa, chúng túa ra, rơi lộp bộp trên cơ thể tôi.

Tôi hoảng sợ la lên, nhưng âm thanh phát ra từ miệng như dội vào một chiếc hộp kín. Hoàn toàn không có thanh âm đáp trả.

Giòi từ miệng, từ mắt, từ mũi…cô ta… Hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu con ngập ngụa trên cơ thể bị bật ngửa đè lên sàn của tôi.

Cô ta có mái tóc dài và một gương mặt….nát bét.

Chúng gặm nhấm.

Ăn mòn.

Lời cảnh báo đó là thật.

Khi ngất đi, tôi cảm thấy bản thân như trôi đến một khoảng không nào đó, rỗng và đen đặc, với thứ áp lực kỳ dị đè nặng. Tôi cố thoát ra, nhưng vô vọng. Những lối đi xoắn ốc sâu hun hút gợi nhớ đến tác phẩm manga Uzumaki mà tôi từng đọc hồi cấp hai. Đi mãi. Không kết thúc.

Rồi tôi thấy một cô gái mặc sơ mi trắng phía trước. Mái tóc dài và đôi chân trần sáng lên trong khoảng đen đặc sánh. Thật nhạt nhòa.

Những màu sắc bỗng xuất hiện. Đỏ và đen. Quện chặt. Xếp chồng chéo. Hoang dại, nặng nề và bắn tung tóe trước mắt đến ngạt thở.

Như một bảng pha màu của gã họa sĩ vụng về.

Con đường dần sáng lên, đủ để tôi nhận ra những thây xác vỡ vụn rải rác hệt đám manơcanh đủ hình thái. Khuôn đầu lăn lốc đột ngột hướng về phía sinh vật sống duy nhất trong thứ khoảng trống này. Những gương mặt không mang mắt, chỉ biết dõi theo bằng ý niệm chết chóc.

Cô gái mỗi lúc một bước nhanh hơn, những bước chân rất nhẹ trên không khí, càng cố đuổi theo thì lại càng chới với. Rồi cô ta quay lại. Gương mặt đẹp và buồn. Từ đôi mắt chảy tràn dòng máu, xuống cả chiếc cổ với những vết rạch sâu. Trước cơ thể, đám nội tạng bị moi móc thấm đẫm thứ sắc đỏ khiến người ta nôn ụa.
Tôi dốc người xuống, ôm chặt lấy cổ họng. Từng miếng thịt sống thối rữa vương vãi gợn cảm giác lộn lên của dịch vị trong dạ dày. Nhưng khi tôi ngẩng lên…

Cô ta biến mất.

Thay vào đó là một căn ngõ tối tăm ảm đạm.

Đường gờ tường loang lổ vết bong tróc, cả một mảng gạch trải dài lộ ra sau những vết sơn vội vã. Cạnh đó là một cái mương rãnh hay cống gì đó mà tôi không thể xác định nổi. Nhớp nháp và bẩn thỉu. Thứ đèn sáng nhờ le lói hắt ra từ vài “ngôi nhà” lụp xụp bên đường.

Tiếng chó tru văng vẳng gợi cảm giác buồn thảm và xa xôi…

Bóng ai đó đổ dài loang loáng.

Một người đàn ông trung niên.

Mùi cống rãnh và rác thải bốc lên.

Dưới chân tôi là một vũng nước sậm màu.

Máu.

Ông ta đang làm gì vậy?

Qua đôi vai ông ta, tôi nhìn thấy.

Một cái đầu trợn trừng.

Chúa ơi.



- Này, dậy đi.

Mở mắt ra và cậu ta đường hoàng vắt vẻo trên chiếc ghế của tôi, đang xoay tròn quả táo trước mặt với thái độ vui thích không giấu giếm. Căn phòng sạch sẽ và gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra. Những con giòi đã biến mất.

Nhưng nếu là ảo giác, mọi thứ đã không “thực” đến thế.

- Mẹ tôi đâu?

- Ra ngoài rồi. Một kiểu mẫu điển hình cho các bà mẹ đấy nhỉ? Rất dễ mến.

- Trang web mà cậu đưa cho tôi…

Trong phút chốc, tôi nghĩ mắt cậu ta đổi sang màu đỏ rực như thú săn mồi.

- Rất thú vị, phải không?

Làm ơn đi – tôi tự nhủ. 2 cơn ác mộng diễn ra liên tiếp nhau khiến đầu tôi ong lên. Mọi thứ thật lộn xộn. Tôi cố tìm cách gắn kết các sự kiện, nhưng không sao hiểu nổi. Chỉ còn mùi lợm lên của cống là thứ khiến tôi nhớ rõ nhất.

- Cậu đến đây làm gì?

- Trả tiền. Bố tôi nói chưa gửi tiền bức tranh này. Phiền phức.

Cậu ta đưa tôi 1 phong bì trắng phẳng phiu.

- Cảm ơn.

Minh không đáp, chỉ khẽ lướt những ngón tay thon dài lên con chuột máy tính.

Màn hình hiện lên trang web chết tiệt đó.

Không phải là đùa rồi.

- Nói cậu lên đây xem trước vài thông tin về chàng Đồ Tể Jack mới của chúng ta, rốt cuộc lại lăn ra giường là sao? Gặp phải thứ gì à?

- Không.

Trước khi xác định đó là thật hay ảo giác, tôi sẽ không nói gì về điều này cho bất kỳ ai.

Minh khẽ cười.

Nụ cười giống như những chiếc mặt nạ bán trong đêm Trung Thu, khi tất cả đều đem giả dối che giấu bản ngã thật sự.

- Vậy à… – Click vài lần, trang web hiện ra thông tin của những vụ án gần đây nhất – 3 người chết, trong tình trạng bị lõa thể và phanh thây. Tất cả đều là nữ sinh. Cảnh sát đã vào cuộc, nhưng tại hiện trường ngoài cái xác ra…không còn gì cả.

- Cánh báo chí sẽ không để yên.

- Tất nhiên vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, để tránh gây hoang mang trong dư luận, công an sẽ chẳng tiết lộ điều gì. 3 nữ sinh… Và con số có thể sẽ tiếp tục tăng đến khi gã điên đó bị bắt. Không có dấu vết cưỡng hiếp hay cướp của. Các nạn nhân cũng không liên hệ gì đến nhau. Thú vị không?

Tôi đọc được trong mắt cậu ta, đơn thuần những cái chết chỉ là trò giải trí.

- Cậu muốn làm gì? Chơi trò thám tử à? Hay đi tìm hung thủ đòi lại công bằng?

Không hy vọng gì nhiều vào lòng chính trực từ con người này.

- Đừng đùa. Cái mà tôi thấy hứng thú chỉ đơn thuần là những cái xác. Chẳng phải rất bất công sao khi không được chụp lại và ngắm nhìn chúng?

- Bệnh.

- Cậu và tôi đâu khác gì nhau. – Minh nhún vai.

Tôi hiểu cảm giác đó. Hệ thần kinh tiết Adrenaline gây trạng thái hưng phấn tột độ.

Đợi đã…

- Có phải những cái xác… Chúng đều… bị chọc mù không?

Minh nhìn tôi kỳ dị:

- Đúng. Cha tôi có quan hệ với cảnh sát, nên tôi biết chút ít. Và chi tiết đó không hề được công khai.

***

Xác chết thứ 4 được tìm thấy ngay cạnh trường học của tôi.

Không thể che giấu hơn được nữa, báo chí điên cuồng lật xới những thông tin liên quan đến các nạn nhân trước đó. Nữ sinh – tuổi từ 15 đến 18 tuổi, đặc điểm chung dễ nhận thấy là mái tóc đen dài tới vai. Bụng bị mổ phanh với đường cắt sắc và ngọt của loại dao chuyên dụng dùng y tế, khiến cho hướng điều tra chuyển dịch đến những đối tượng có- chuyên- môn – cao. Ban đầu khi nhận thấy nạn nhân đều bị mất các bộ phận nhất định, có ý kiến cho rằng đây là hành động của lũ buôn nội tạng. Nhưng từ bao giờ bộ móng tay lại đắt giá hơn 1 lá gan hơn 3 tỉ vậy?

Nạn nhân thứ 4 bị rút sạch móng.

Một tên điên, không cần tiền với đầu óc thông minh và kiến thức y khoa còn nguy hiểm hơn bất cứ gã buôn nội tạng nào.

Tôi tặc lưỡi.

Trong lớp học, vài đứa con gái đã bắt đầu tỏ ra sợ hãi. Những giáo viên ra rả một điệp khúc ” Tránh đi về khuya, tránh đi một mình; hạn chế tiếp xúc với người lạ” như thể làm vậy sẽ ngăn không cho hung thủ tiếp tục giết người. Truyền thông xây dựng hình ảnh gã như một con quái vật với mớ dao phay trên tay.

Một gã đồ tể.

Toàn thành phố bao trùm một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Dạo gần đây, Minh thường đến nhà tôi, và đương nhiên, nhận được sự chào đón hồ hởi từ “bà mẹ của bạn” mình. Mặt dày ăn chực hết nguyên ngày chủ nhật. Chủ yếu tôi và cậu ta bàn về những thủ pháp giết người và suy đoán hung thủ. Có vẻ các xác chết được giết ở đâu đó trước khi bị vất chỏng chơ trong những cống rãnh thế này.

- Cũng có khả năng – Minh gật gù, với tay lấy tách cafe trên bàn – Có vẻ là đồng loại với chúng ta đấy chứ? Đam mê xác chết. Tuy hành động có chút thiếu suy nghĩ.

- Đừng đánh đồng tôi và cậu.

- Như nhau thôi.

Cậu ta lướt nhẹ ngón tay trên gương mặt tôi.

- Sao lại trừng mắt. Biết đâu ẩn sau vẻ ngoài xinh xắn này lại là một tâm hồn còn tàn nhẫn hơn cả tôi?

- …

Ánh mắt cậu ta như thể: “Tôi bắt thóp cậu rồi nhé” vậy. Tôi gạt mạnh tay.

- Đừng động vào tôi.

Khi Minh ra về, tôi lại thở dài. Những kẻ giống tôi…

- Mẹ, con ra siêu thị đây.

Tôi nói ngắn gọn rồi chạy nhanh ra cửa. Hoàng hôn sẫm đỏ như máu loang rộng khắp bầu trời. Buồn thảm. Khiến cho người ta muốn khóc.

Phố vắng lặng.Con đường tắt đi qua siêu thị gần nhà tôi thường trơ trọi không một bóng người. Tôi cắm cúi đi. Rồi những bước chân phía sau lưng…chợt nhanh dần.

- Cái gì…

Một chiếc khăn tay trắng bịt nhanh vào mặt tôi.

Tôi ngất lịm đi.

***

Mùi thuốc khử trùng làm tôi bừng mở mắt. Ý thức dần quay trở lại. Sau khi bị chụp khăn vào mặt…

Tôi phát hiện ra bản thân đang bị cột chặt vào một chiếc băng-ca như bệnh viện. Một căn phòng kín trắng toát đến rợn người. Những dụng cụ phẫu thuật vấy đầy máu rải rác cùng những lọ phoóc môn ngâm vài cánh tay hay những con ngươi trợn trừng qua màu nước nhờ nhờ.

Như một cảnh thường thấy trong các bộ phim kinh dị hạng C của Mỹ.

Tôi cảm thấy nỗi sợ hãi đang len lỏi vào trong trí óc mình.

Trên bức tường đối diện là xác một cô gái bị đóng chặt trên tường. Dang rộng như xác bướm với màu đỏ rực nhuộm bởi máu nổi bật trên nền trắng đẹp đẽ kỳ lạ.

Vẫn nguyên vết rạch sâu và dài từ ngực tới bụng dưới. Một cảnh tượng ám ảnh kỳ lạ.

Trong cái mùi thuốc khử trùng nồng nặc và mùi xác sống bị phân hủy…Là gã đồ tể.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó. Tôi cố gắng sờ vào túi quần. Có vẻ như gã đã vội vàng buộc tôi lên giường mà rời đi vì trong đó vẫn còn điện thoại di động cùng một con dao nhỏ.

“Mang theo trong người, biết đâu cậu lại có cơ hội giáp mặt với gã đó thì sao.”

Giờ tôi phải cảm ơn Minh mới được.

Con dao chuyên dụng trong quân đội nhanh chóng cắt đứt mấy sợi dây buộc, trước khi tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề sau cánh cửa phòng…

Cánh cửa sắt bị đẩy ra. Tôi nấp đằng sau, cắn chặt răng. Thần kinh căng cứng tới cực điểm. Con dao trên tay lạnh lẽo tỏa ra hơi thở của sự nguy hiểm.
Một nhát mà thôi. Thật mạnh, không hề chần chừ.

Tôi hướng về phía tấm lưng khoác áo blouse trắng mà đâm xuống, môi bị cắn gần như nứt toác . Bỗng gã đột nhiên quay ngược lại, dùng tay đỡ. Cứ như thế cắm phập vào. Máu đỏ thẫm tóe ra, theo lưỡi dao chảy ròng ròng thành vũng. Trước khi kịp định thần lại, cả người tôi đã bị đập thật mạnh xuống đất, cằm va vào những chiếc lọ thủy tinh vất bừa bãi, đau đến không thở nổi.

Tôi thở hổn hển. Cảm nhận hơi lạnh thấu xương truyền từ sàn đá lan đến từng lỗ chân lông. Chết tiệt!

Gã khò khè bên tai tôi :

- Thật tuyệt! Vùng vẫy một cách vô vọng trước khi chết…. Hoàn hảo…. Những tác phẩm nghệ thuật của ta….

Đồ điên!!!!

Tôi muốn hét lên, nhưng cả cơ thể vẫn còn ảnh hưởng của thuốc gây mê nên toàn thân đều rã rời, chỉ có thể mặc bàn tay thô bạo của gã xé nát quần áo trên người. Da thịt trần trụi bị lạnh đột ngột co rúm lại. Gã lật ngửa tôi lên, chậm rãi vuốt ve, khiến tôi ghê tởm đến muốn nôn mửa.

Đó là 1 gã trung niên ốm yếu và bệnh hoạn, da rất trắng, hồ như có thể nhìn thấy từng mạch máu li ti uốn éo như những con rắn lan khắp gương mặt. Con ngươi vằn từng tia đỏ, đục ngầu, dưới quầng mắt là một mảng thâm lại.

Một kiểu người từa tựa mấy vị bác sĩ phẫu thuật nghiêm nghị trong bệnh viện, chứ không phải là một tên đồ tể mổ xác người như giết lợn.
Máu vẫn không ngừng chảy từ tay gã, nhỏ giọt lên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy sự hưng phấn kì dị toát ra trong những tiếng gầm ghè nho nhỏ bên tai.
Gã với lấy trên bàn ống kim tiêm, sau đó đâm thật mạnh. Tôi thấy thân mình từ từ tê liệt, nhưng tâm trí hoàn toàn tỉnh táo. Cực kì tỉnh táo.

- Có 1 bộ phim Nhật, như thế này…- Gã nói với cái giọng trầm trầm khò khè trong cổ họng – Kẻ giết người mang nạn nhân về nhà, tiêm 1 loại thuốc đặc biệt…. Cơ thể không cảm thấy đau đớn, nhưng lại nhận thức rõ ràng điều gì đang xảy đến với mình….

Gã đứng dậy, bê một khay inox đầy những dao mổ, kìm và dụng cụ như để tra tấn trong thời kì Trung Cổ.

- Tôi đã rất muốn thử. Tôi là 1 bác sĩ phẫu thuật, đồng thời là 1 nghệ sĩ của Chúa. Tôi muốn sáng tạo những tác phẩm đẹp nhất, rực rỡ nhất….

Con dao mổ trong tay gã loang loáng dưới ánh đèn. Tôi thấy hô hấp mình dần hoảng loạn.

- Giống như cô ta…. – Gã chỉ về phía xác người phụ nữ bị đính chặt trên tường- Thật hoàn mỹ….

Một kẻ điên cuồng!

Tôi không ngừng run rẩy, phát hiện cơ thể mình đều tê liệt hoàn toàn. Người bị đỡ lên băng ca, trần trụi, hai tay hai chân khóa bằng xích dang rộng.

Tôi cảm nhận lưỡi dao lành lạnh lướt qua da thịt.

Mắt nhắm chặt.

Tôi không dám thở.

Im lặng.

Trống rỗng.

Rồi tôi nghe tiếng gã bác sĩ tâm thần kia rên lên một tiếng, khuỵu xuống sàn.

- Vậy mà cũng xưng là Đồ tể Jack. Vô dụng.

Minh huơ huơ chiếc kìm điện trên tay, đôi mắt tím sẫm rõ ràng ánh lên vẻ thích thú không thể che giấu.

Tôi nghĩ mình đang thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta lấy xích xích gã ta vào bàn, sau đó dùng chìa cởi khóa cho tôi, còn lịch sự lấy chăn che cơ thể trần trụi lại. Tôi bị động nhìn Minh ôm mình lên.

- Lần trước khi mượn điện thoại cậu, tôi có nghịch đôi chút.

- ….

- Bác gọi cho tôi, nói không thấy cậu về. Tôi dùng thiết bị tra ra, tín hiệu của cậu đột nhiên xuất hiện ở 1 nơi xa lắc ngoại thành.

- …..

- À, thực ra lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, tôi đã phát hiện có gã cứ luôn bám theo cậu.

- ….

- Chậc, trò chơi phải nguy hiểm mới tăng phần kích thích, nhỉ? Gã điên này bắt cậu suốt 7 tiếng liền mà không đụng đến 1 ngón tay. Tôi cứ nghĩ sẽ đến khuân xác cậu về cơ.

- ….

- Đáng tiếc. Lẽ ra cậu đã nằm trong bộ sưu tập ảnh của tôi rồi.

- …

Đột nhiên tôi có 1 khao khát, đó là giết chết kẻ này.

Minh lấy máy ảnh ra chụp lại từng góc độ căn phòng, tỉ mẩn và say sưa đến độ tôi tự hỏi liệu ban đêm cậu ta có vừa ôm mớ ảnh vừa rú lên điên cuồng không. Gã “đồ tể Jack” dần tỉnh, đôi mắt vẫn còn mê man dưới tác dụng của kìm điện. Minh dường như không để tâm đến điều đó, kết thúc shot cuối rồi đóng máy lại.

- Sao?

Tôi im lặng.

- Có muốn chụp vài pose với hắn không? Người nổi tiếng chả mấy khi được gặp đâu.

- Gọi cảnh sát, rồi biến thôi. Tôi mệt rồi.

Tôi mặc tạm bộ trang phục của nạn nhân trước bị vất trong góc phòng, nghiêng người nhìn Minh. Cậu ta đột nhiên quay lại cái xác vẫn bị đóng trên tường rồi phá lên cười.

- Gã là của các người, sao phải vội vàng thế. Được thôi, chúng tôi đi đây.

Tôi không rõ Minh đang nói với ai, nhưng hắn đã lôi tuột tôi đi, còn ngoái lại gã bác sĩ mà nháy mắt:

- Chúc vui vẻ với các tác phẩm của mình, “đồ tể Jack”!

Xác cô gái như cử động, tay chân tách khỏi tường, trườn xuống sàn. Chiếc bụng rỗng hoác bị mổ phanh lẫn lộn thứ màu đỏ đen rợn người. “Nó” bò rất nhanh, máu theo vết thương trượt dài thành vệt kì dị.

Tôi nghe thấy tiếng hét của gã đó.

Trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, bong cô ta đổ sụp xuống thân hình gã, cùng những bóng đen khác – ngấu nghiến lấy cơ thể sống…

Điên dại.

***

Tôi cất bức tranh mới của mình sâu dưới đáy tủ, không bán, mà coi nó như 1 kí ức nho nhỏ cần che dấu.

Tôi gọi nó là “Bữa tiệc cuối cùng của Đồ tể Jack”.

Minh thi thoảng vẫn đến nhà tôi chơi, mang theo những tranh ảnh hay tư liệu về những vụ thảm sát khủng khiếp, các hình phạt tra tấn Trung Cổ… Nhưng chưa bao giờ giải thích cho tôi việc xảy ra hôm ấy.

Khi cảnh sát tìm đến nơi, họ chỉ còn lại 1 căn phòng nhầy nhụa toàn thịt sống.

Vụ án khép lại.

Tôi tiếp tục ham muốn đôi mắt tím thẫm của cậu ta. Và tôi biết, hơn ai hết, cậu ta khao khát đưa tôi vào bộ sưu tập xác chết của mình.

Chúng tôi vẫn đang chờ đợi.

Bởi đây là 1 trò chơi.

Cho đến khi có kẻ thắng cuộc…
Read more…