Các bạn đang nghe Blog Radio 106: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu .Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.
Bạn thân mến, buổi đêm thường mang lại cho con người thật nhiều tâm trạng, thật nhiều xúc cảm. Đêm với những người đang cô đơn dường như còn dài hơn, sâu hơn, sống thật hơn khi nghĩ về cuộc sống.
Blog Radio 106 gửi tới các bạn tâm sự của bạn đọc muathubuonva_binhminhmua, tâm sự mang tên: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu…Hãy để những nỗi buồn rơi xuống vực sâu để ngày mai ta lại bước đi thật mạnh mẽ bạn nhé!
Blog Việt - Đêm! Trời mưa, lòng ta cũng mưa. Phố ướt, trái tim ta cũng ướt.Bên ly cafe nguội đắng ngắt, nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh nỗi buồn rơi xuống vực sâu, mơ về nơi xa lắm.
Đêm! Chạm khẽ vào những nỗi buồn trong tim. Ta trở về là ta không tô vẽ.
Trong đêm tối khắc khoải chờ một tiếng rao đêm “Ai bánh bao nóng đây” tiếng rao vụt qua nhanh, đêm nào cũng lặp lại như thế, sao nghe vẫn xót xa.
Ly cafe đắng chát.
Đêm! Nghĩ về gia đình yêu thương trào nước mắt, thấy ta cần cố gắng.
Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi.
Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống – để biết buồn vui ước mơ hy vọng.
Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.
Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.
Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.
Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm tổn thương.
Đêm!
Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi.
Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.
Đêm!
Định nghĩa về cuộc đời với những ước mong đã đổ vỡ, về tương lai, về gia đình, về bạn bè, về những người đã đến và đi bên ta. Nhưng cuộc đời là bài toán khó, không có định nghĩa nào cho ta học thuộc.
Trống rỗng.
Vỡ tan.
Đêm!
Điện thoại đổ chuông. Bạn gọi về tư Seoul xa xôi. Bạn khóc. Ta khóc. Ta hiểu thấm thía sự lạnh giá cô đơn của bạn nơi xứ người. Ước muốn được nắm bàn tay bạn thật chặt, giữ bước chân bạn thôi chơi vơi. Gánh nặng cuộc sống oằn cong đôi vai bạn. Ta bảo bạn ” Về đi”. Bạn im lặng, nghẹn ngào. Sự im lặng nặng nề như tiếng thở dài. Biết làm gì cho bạn ngoài những lời an ủi mà ta biết không đủ đâu cho trái tim đang vụn vỡ. Vững vàng lên bạn nhé. Đêm nay, đêm mai, và những đêm sau nữa, cầu mong bạn tìm được sự bình yên.
Đêm vẫn mưa. Và lòng vẫn ướt. Thao thức mất ngủ. Check lại email của ngày xưa cũ. Tìm lại kỉ niệm đánh rơi. Nhìn sang nick bạn vẫn sáng đèn, status đầy tâm trạng. Biết hình như bạn đang buồn. Muốn lắm gửi lời hỏi thăm, sẻ chia quan tâm, dẫu biết rằng chẳng thể giúp bạn vui. Nhưng ngại ngùng! Chần chừ. Rồi im lặng. Vờ như không biết. Ngại! Ta và bạn không là xa lạ nhưng đâu đã kịp thân quen. Ngại! Bạn là con trai ta là con gái. Ngại! Sợ bạn nghĩ ta lắm chuyện tò mò. Thôi nói dăm ba câu chuyện phiếm. Chào bạn. Sign out. Lòng buồn nặng trĩu. Ta đã sống vô tâm thờ ơ như thế.
Đêm những tin nhắn gửi đi không được hồi âm. Ta buồn. Vì sao vậy? Ta không biết. Ta hiểu rất rõ không nên buồn vì một người bạn như thế. Bạn không trân trọng tình bạn của ta, thì thôi nhé. Ta không đủ kiên trì nữa rồi. Trái tim nhỏ bé lắm, hãy giữ tình yêu thương sự quan tâm để sống sao cho trọn vẹn với những người ta yêu thương. Từ nay bạn và ta hãy đứng bên lề cuộc sống của nhau bạn nhé. Đừng cố tình chạm vào tổn thương nhau. Nếu ngày nào đó, gặp nhau trên phố, chúng ta sẽ đi qua nhau, không cười, không chào nữa, cả cái vẫy tay cũng thôi, sẽ xa lạ như hàng nghìn những người xa lạ kia. Thế bạn nhé. Vô tình phải không bạn. Ta không thích sự hời hợt. Ta quá mệt mỏi rồi bạn có biết không?
Đêm!
Nhớ về ngôi nhà nhỏ có vườn chanh chín cất giữ cả bí mật tuổi thơ. Nhớ cánh đồng trải thảm vàng hoa cúc. Nhớ, rất nhớ một chiếc áo hoa của mẹ, chiếc áo hoa thấm ướt những giọt mồ hôi, chiếc áo ở mãi trong kí ức ta để mãi sau này bao chiếc áo mới mẹ mặc đẹp lắm nhưng không chiếc nào ta nhớ như xưa nữa. Kì lạ thật. Thương nhớ dáng ai gầy rét run run trong chiếc áo mỏng manh vào chiều đông xưa ấy. Nhớ cháy lòng một đôi mắt buồn ám ảnh ta. Nhớ những giọt nước mắt bạn khóc ướt trên vai, nhớ cái nắm tay thật chặt níu kéo, nhớ những bức tường loang lổ những vết khắc trái tim.
Nhớ… và nhớ…
Nhớ tất cả những điều đã trở thành xưa cũ. 23 năm ta đi qua cuộc đời có biết bao nhiêu điều để nhớ. Bao điều đã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ được quên. Nhưng ta đã sống vô tâm nên vô tình đánh rơi rớt dần từng kỉ niệm lúc nào không biết.
Nuối tiếc! Xót xa.
Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ.
Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Ta trầm lặng! Cô độc! Ta gặm nhấm những tổn thương để lớn lên. Bước chân chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống. Hai năm trước, anh bảo ta già quá, con bé 21 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh, và nhạc buồn, Và ít khi nào anh thấy ta vui. Hai năm sau, con bé ấy bây giờ 23 tuổi anh không còn ở bên để nhìn thấy con bé vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay. Nếu ta không đi qua những ngày tháng đổ vỡ tâm hồn đó, thì bây giờ ta là ai ? Ta có là ta yếu đuối thế này không ? Câu trả lời là dấu chấm lặng ! Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.
Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dặn ta phải sống mạnh mẽ lên. Không được yếu đuối, không được nhu nhược. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế . Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác.
Chơi vơi!
Hụt hẫng!
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Đêm! Đi tìm định nghĩa về hạnh phúc.
Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao. Với riêng ta hạnh phúc là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ta có gia đình yêu thương để trở về khi bước chân mỏi mệt trên đường đời rộng lớn. có cuộc sống sung sướng theo một nghĩa nào đó. Nhưng tại sao? Ai đã nói rằng,” Hạnh phúc là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là ” Đủ” cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy hạnh phúc của người này, làm thước đo hạnh phúc của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời anh nói ” Em hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút em sẽ thấy bình yên “. Ta tin. Rất tin lời anh nói. Nhưng chối bỏ con người cũ kĩ, đầy khiếm khuyết, yếu đuối , nhút nhát, bao năm qua ta có làm được không ?
Đêm! Ta học cách buông tay với những thứ ta không thể có được.
Đã thôi làm đứa trẻ lên 3 khóc đòi bằng được những gì nó muốn. Ta thôi giữ những tổn thương nước mắt về bạn để thấy ngạt thở. Ta đã nhặt hết những mảnh vỡ ghép lại 1 trái tim nguyên vẹn như ban đầu. Sáu năm đi bên lề cuộc sống của bạn, sáu năm quá ngắn cho một đời người, nhưng đủ dài cho một trái tim vỡ vụn cảm nhận hết những nỗi đau. Sáu năm ta đã nhìn bao lần bạn yêu và chia tay, nhưng chưa bao giờ ta ước muốn được trở thành một người con gái nào đó trong cuộc sống của bạn. Tại sao thế ? Ta cũng không biết ? Ta không còn cố gắng quên bạn nữa. Ta đứng chơi vơi giữa hai bờ quên – nhớ, ta thả trôi cảm xúc của mình, kệ cho bước chân thời gian khi nào sẽ đưa bạn bước ra khỏi trái tim ta…. Nhưng bạn cảm thấy có lỗi với ta, bạn thấy gánh nặng vì một người con gái mãi dành tình cảm cho bạn. … Vì thế, ta đã học cách để quên bạn… Bạn còn nhớ hay bạn đã quên bài hát ” Vô tình ” ta gửi cho bạn trong chiều mưa ấy…
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
… Người bước vào đền cho tim ta im vắng
… Rồi người cứ vô tình người đi
… Rồi người cứ vô tình người xa
…Giữ sao người đừng đi…
Giữ sao người đừng xa.
Giữ sao được phải không? Những giọt nước mắt vỡ tan hòa vào lời hát. Quang Dũng hát da diết phải không bạn ? Dù thời gian đã đi qua, dù trái tim ta đã không còn trôi về bạn nữa, ta vẫn tha thiết muốn nói với bạn ” Cám ơn 1 người đã cho tớ một lần biết yêu. Dẫu cho tình yêu đó nhiều đắng cay và nước mắt. Dẫu mọi nỗi tổn thương chỉ riêng chỉ trái tim tớ thôi. Nhưng tớ chưa bao giờ nuối tiếc, tớ đã 1 lần dám sống trọn vẹn với con tim.Sống Hạnh phúc bạn nhé.
Đêm! Nhớ về anh! Uớt mi!
Nhớ những con đường chở nỗi buồn chúng ta đã đi. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, quán xưa ấy cũng trở thành quán cũ, kỷ niệm là kỉ niệm cũ, và em và anh cũng là hai con người cũ. Tất cả đã cũ rồi phải không anh ? Ta nợ anh lời xin lỗi lặng câm, nợ những email không trả lời, nợ nụ cười, nợ niềm vui. Ta kể cho anh nghe câu truyện trái tim bị ghép nhầm rồi vỡ. Ta để anh ra đi như thế, bởi ta hiểu anh và ta chỉ là 2 người vô tình đi qua cuộc đời nhau, ta không thể là 1 nửa cuộc đời anh, và đâu đó dưới bầu trời này ta biết sẽ có người con gái đang đợi anh đến ghép nửa trái tim. Đêm nay lần cuối cùng nghe ” Niệm khúc cuối ” Rồi thôi.
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời.
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây.
Dù có gió, có gió lạnh đầy có tuyết bùn lấy..
Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.
Nghe bài hát cũ, và khóc nốt lần này nữa thôi. Ta gửi lại nguyên vẹn bài hát cho anh nhé, gửi cho cả người con gái sẽ đi bên anh đến hết cuộc đời này. Hà Nội sắp vào đông. Lạnh ! Sài Gòn, không có mùa đông. Cám ơn những bài học anh dạy. Cám ơn bàn tay anh đã giúp bước chân em không ngã. Cám ơn và xin lỗi cho tất cả những điều đã qua.
Đêm! Nuối tiếc ân hận cho những ngày tháng đã đi qua đã sống hoài sống phí. Ta chưa bao giờ nỗ lực hết mình cho những ước mơ nên thất bại. òa khóc. Nhớvề câu chuyện ” Ngọn Nến”
” Có cây nến nhỏ bị bỏ quên lâu ngày, nến nằm buồn bã cho từng ngày ảm đạm vô nghĩa dần qua. Cho đến 1 ngày, sự cố bất ngờ căn nhà chủ bị mất điện, người ta mới chợt nhớ ra thật may mắn vì còn 1 ngọn nến sót lại. Khi nến được thắp sáng lên, từng giọt sáp rơi xuống, nến mỏng manh tan dần, tan dần. Chỉ còn ít phút nữa thôi, nến sẽ tan biến vào không khí. Nhưng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nến tỏa sáng lung linh hơn bao giờ hết, nến sống cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nến đã sống cuộc sống trọn vẹn, đốt cháy hết mình. ” Đó chỉ là câu chuyện anh kể ngày xưa, khi ta buồn ta khóc dằn vặt về những thất bại, khi ta đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Ước gì ta cũng dám một lần sống trọn vẹn như ngọn nến nhỏ nhoi kia.
Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống.
Oà khóc nức nở như đứa trẻ thơ. Ngày mai đến, lau khô những giọt nước mắt đêm qua, bước chân ra đường, để lòng nhẹ tênh mỉm cười với cuộc sống, học cách biết sống yêu thương, chân thành.
Đêm! Rất dài và rất sâu.
Trong cuộc đời của mỗi con người có biết bao đêm đi qua. Nhưng sao khi nhìn lại cuộc đời thấy ngắn ngủi quá, ta vẫn chẳng làm được gì, vẫn sống vô nghĩa như thế.
“Cuộc đời có bao lâu đâu mà hờ hững”
Thôi tự nhủ cố gắng sống sao cho trọn vẹn mỗi ngày, ai cũng chỉ có một lần được sống, một lần để được ước mơ hy vọng, đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều, đừng để phải cả cuộc đời nói ” Gía như – Nếu thì “
Và như thế!
Đêm! Khép đôi mắt lại!
Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm!
Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Cục đá biết la!
truyen cuoi hay
Ngày xưa, có một cô thôn nữ đẹp mặn mà, duyên dáng và rất đỗi khôn ngoan. Sắc đẹp của nàng khiến cho lão quan huyện hói đầu và tên thầy đồ háo sắc chết mê chết mệt.
Lão quan huyện thường hay ve vãn, lui tới tỏ lời ong bướm, còn tên thầy đồ thì hay hẹn hò tán tỉnh. Nàng chẳng ưa và rất bực với hai lão già dê này.
Một hôm, quan huyện lại đến nhà tán tỉnh dây dưa, nàng cho lão một cái hẹn:
- Đúng canh 3 đêm 30, quan đến trước nhà em, chỗ có cây ớt. Quan ngồi kế bồn cây ớt, nếu có ai đi qua thì quan cứ ngồi im đừng động đậy. Quan ngồi đó chờ lát, em sẽ ra tâm sự với quan tới sáng…
Lát sau ông thầy đồ cũng lò mò đến, nàng cũng hẹn:
- Tối mai đêm 30, sau trống điểm canh 3 được một lúc, thầy đến trước cửa nhà em chỗ cây ớt, ngồi đó chờ em, nếu không thấy em ra, thầy cứ lấy cái dùi em để dưới gốc ớt gõ vào cục đá kế đó cho em, em sẽ ra với thầy.
Đêm 30, chưa tới canh 3, lão quan huyện mò đến gốc ớt, chui xuống ló cái đầu hói lên, lòng rộn ràng chờ đợi cái phút giây sung sướng.
Sau hồi trống điểm canh 3, thầy đồ mò đến, chui vào gốc cây ớt thấy có cây dùi thầy mừng lắm. Chờ một lát, thầy cầm dùi gõ vào cục đá tròn tròn bóng bóng nghe cốc cốc. Quan huyện thấy ê đầu nhức óc nhưng không dám la, cứ ngồi cắn răng mà chịu. Không thấy “người yêu” ra, thầy đồ tưởng mình gõ nhẹ quá bèn gõ cái dùi một cái cốc mạnh hơn lần trước. Quan huyện bị gõ muốn bể đầu nhưng đành nhăn mặt chịu trận vì nàng đã dặn không được lên tiếng. Đợi thêm một hồi thấy lâu quá, thầy đồ giơ cao dùi định táng thật mạnh thì bất ngờ cục đá đứng lên nói mếu máo:
- Nãy giờ tao nhịn nhiều rồi nhen, thằng chó nào dám gõ đầu tao?
Thầy đồ hết hồn liền liệng cây dùi đâm đầu chạy tháo thân, người nhà cô gái tưởng ăn trộm bèn la lên.
Lão quan huyện mang cái đầu hói mới mọc hai cái sừng nhảy cái “rột” dông tuốt.
Sống bên chồng nhưng không có tình dục, tôi đã ngoại tình với người bạn cũ của mình. Vì thiếu sex tôi buộc phải ngoại tình
Mấy ngày qua tôi có đọc được tâm sự của nhiều người trong các bài viết Lấy chung chồng: Thế mà hay!; Tôi không ngoại tình thì “phí”…Càng đọc tôi càng cảm thấy mình có lỗi và đáng bị khinh bỉ. Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó mọi chuyện về tôi sẽ bị phanh phui. Nhưng tôi không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Tôi xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Tôi là một người đàn bà tồi tệ. Tôi có một người chồng hiền lành, yêu thương tôi, có hai đứa con xinh xắn. Nhưng hơn 10 năm qua tôi đã ngoại tình với một người bạn cũ. Và cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào dứt ra được mối quan hệ ngoài luồng ấy dù cho tôi cảm thấy có lỗi với chồng tôi vô cùng. Nhưng nguyên nhân cũng là bởi tôi không được sống một cuộc sống vợ chồng trọn vẹn. Chồng tôi bị bệnh trọng và chuyện chăn gối của hai vợ chồng cũng đã phải dừng từ khi tôi sinh xong đứa con thứ hai.
Cách đây hơn mười năm, chồng tôi bị tai nạn giao thông dẫn tới liệt người phải nằm một chỗ. Từ khi chồng bị như vậy, tôi luôn ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi việc. Mọi gánh nặng gia đình dồn hết lên vai tôi vì anh không thể đi làm, cũng không thể tự làm được việc nhà. Nhưng tôi chưa bao giờ oán thán anh vì tôi biết anh mới là người khổ tâm hơn tôi. Hàng ngày, anh ngồi xe lăn và cố gắng tự làm một số việc trong khả năng của anh. Nhìn cảnh anh ngồi xe lăn dạy con học bài, rồi nói với tôi rằng: “Giờ anh chỉ còn làm được những việc này thôi” khiến tôi trào nước mắt vì thương chồng.
Nhưng rồi khi năm tháng dần đi qua, tuổi đời của tôi còn quá trẻ, sự cô quạnh giường chiếu khiến tôi cảm thấy trống trải và buồn chán vô cùng. Mặc dù chồng luôn ở bên động viên tôi nhưng tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai được. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà, tôi khao khát cái điều mà tất cả những người vợ bình thường khác được hưởng. Và rồi tôi đã không giữ được mình.
Vì cùng gặp bi kịch trong hôn nhân, tôi và người bạn cũ đã ngoại tình với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi gặp lại người bạn cũ hồi đại học. Cậu ấy mới dọn đến gần khu nhà tôi sinh sống. Hoàn cảnh của cậu ấy cũng rất đáng thương khi vợ mắc bệnh trọng, yếu vô cùng và chỉ có thể ở nhà không làm ăn được gì. Tôi cũng biết vợ của cậu ấy vì trước đây chúng tôi học cùng nhau hết cả. Tình yêu của họ đáng ngưỡng mộ lắm, hồi đó chúng tôi đứa nào cũng ước ao có được một mối tình như thế. Cũng chính vì tình yêu lớn lao đó mà giờ đây khi vợ bị bệnh trọng cậu ấy cũng không bỏ vợ mà luôn ở bên vợ. Tình cảm đó khiến ai nhìn vào cũng phải cảm động.
Cùng cảnh ngộ nên chúng tôi bỗng nhiên xích lại gần nhau hơn. Chúng tôi chia sẻ với nhau những nỗi niềm của mình và động viên nhau vượt qua khó khăn. Và rồi cuối cùng, tôi và cậu ấy ngoại tình với nhau. Cậu ấy là một người đàn ông khỏe mạnh, hơn 2 năm qua sống bên vợ nhưng chưa một lần được ân ái khiến cậu ấy trở nên đau khổ vô cùng. Và tôi cũng vậy. Sự khao khát bản năng đã khiến chúng tôi làm điều có lỗi với chồng, với vợ của mình.
Tình cảm đó kéo dài cho tới tận bây giờ. Chúng tôi vẫn đóng vai là người bạn của nhau nhưng khi có thời gian là chúng tôi lại đến bên nhau để khỏa lấp sự đam mê bản năng nhất. Ngay từ đầu chúng tôi đã thống nhất với nhau sẽ không bao giờ bỏ chồng, bỏ vợ mình vì cả hai người họ đều đáng thương. Chúng tôi cũng đáng thương vì vậy ở bên nhau như thế này cũng coi như một sự bù đắp cho những thiếu thốn mà thôi. Cũng vì thế mà chúng tôi rất giữ gìn, không để có thai vì ai cũng có một gia đình phía sau và không thể làm những người khác tổn thương vì mối quan hệ ngoài luồng của mình.
Tôi phải làm sao để thoát khỏi mối quan hệ ngoài luồng này? (Ảnh minh họa)
Gần chục năm qua chúng tôi quan hệ lén lút với nhau như thế nhưng không ai biết. Chúng tôi rất có ý thức trong việc giấu kín việc này, không lộ liễu. Hơn nữa, với chồng, với vợ, mỗi người chúng tôi đều dành tình cảm yêu thương, chăm sóc chu đáo mà không một lời ca thán nên không ai nghi ngờ. Các con của tôi cũng đều đã lớn nhưng các cháu cũng không hoài nghi gì về mẹ.
Bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với chồng tôi, nhất là khi anh ấy luôn nói rằng cuộc đời anh thật may mắn khi lấy được tôi. Mỗi lần như vậy tôi lại tự xỉ vả chính bản thân mình vì đã phản bội anh nhưng khi bản năng trong con người trỗi dậy, tôi lại không kiềm chế nổi bản thân.
Giờ đây điều mà tôi băn khoăn là tôi có nên duy trì mối quan hệ kia nữa hay không? Tôi biết, nếu cứ như thế sẽ có một ngày mọi chuyện lộ ra, đến cái kim trong bọc còn có ngày bị lộ huống hồ…Nếu mọi chuyện bị phanh phui, sự hi sinh của tôi bao năm qua cũng đổ xuống sông, xuống bể hết. Người ta chỉ còn khinh tôi ngoại tình chứ không ai còn nghĩ tới công sức của tôi vì chồng, vì con. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi phải vất bỏ đi cuộc tìn vụng trộm đó tôi không biết mình sẽ phải sống thế nào. Bao năm qua tôi đã vất vả vì chồng, vì con, chỉ có riêng điều đó là tôi được sống cho mình, nếu giờ phải từ bỏ, tôi thấy mọi thứ thật trống rỗng với tôi. Liệu tôi có nên tiếp tục giấu giếm và giữ mối quan hệ với người tình hay không? Làm cách nào để tôi có thể từ bỏ nó đây?
Tóm tắt truyện: Đọc truyện Cô Dâu Đi Học tại http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/ : Tô Tịnh từ nhỏ sống với ông ngoại ở vùng quê Miền Tây, ko có cha mẹ, cả hai cùng mất khi cô được 1 tuổi do một tai nạn giao thông, mặc dù gia đình thuộc dạng giàu có nhất vùng- ngoại của Tô Tịnh ông Tô Phú có ruộng đất cò bay thẳng cánh, chuyên xuất nhập khẩu trái cây có tiếng trong và ngoại nước, ngoài ra còn có máy nhà máy chuyên sản xuất trái cây xáy khô. Đã 18 tuổi nhưng Tô Tịnh gương mặt vẫn gây thơ mặc dù thân hình cao dong dong, cân đối, nhưng với gương mặt đó Tịnh vẫn bị hiễu lầm là cô bé 16, do sống với ông ngoại- là người đàn ông của thương trường nên ông rất ít quan tâm đên Tịnh, để Tịnh lớn đên tự nhiên mà ko biết cách làm dáng, trang điễm như một đứa con gái, chỉ có tính nhõng nhẻo của Tịnh là còn của một người con gái, ngoài ra các trò chơi Tịnh theo toàn là của một thằng con trai như đá banh, treo cây, bắn bi…..18 tuổi nhưng Tịnh mới chỉ học tới lớp 11, ko phải là do cô học dỡ mà là do lúc cô còn nhỏ ông Tô Phú chỉ lo làm ăn, đên lúc nhớ đên đứa cháu của mình đã lớn đến tuổi đi học thì cô đã nhiều hơn 2 tuổi so với cái tuổi lớp 1.
Năm nay cô tròn 18 tuổi, ông Tô Phú biết bản thân ko thể sống lâu để lo cho đứa cháu duy nhất của mình, ông cảm thấy có lỗi vì đã ko chăm sóc tốt được cô, lúc cô nhỏ do ông quá bùn đau vì cái chết của con gái và con dễ mà lao vào công việc quên cả cháu, nay chợt nhận ra thiếu sót của mình thì ông đã ko thể sống với cháu lâu hơn nữa. vì vật ông quyết định tìm đên gia đình Ông Triệu ở Sai gòn nhắc lại hôn ước năm xưa của ông Triệu hứa với con dễ ông- cho 2 đứa cháu của họ nên vớ chồng khi mà hai đứa đến tuổi chồng vợ, và Ông Triệu là bạn tốt của con dễ ông nên ông nghĩ họ sẽ ko từ chối giúp đỡ người sắp chết. sau đó mọi chuyện diễn biến như thế nào phãi chờ Chap 1 các bạn sẽ biết……….
Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn thưởng thức truyện cười dân gian Chả giấu gì bác
truyen cuoi hay
Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn.
Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả.
Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả.
Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời.
Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía:
- Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ?
- Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.
Ba trọc
Một người đi chợ, mua được con lợn. Dọc đường về, trời nắng, đang định vào quán bên đường uống nước thì gặp một chú lính lệ. Chú lính lệ hỏi:
- Anh kia, con lợn giá bao nhiêu?
Anh ta thấy thầy quyền cũng chú ý đến mình và con lợn, liền lễ phép trả lời:
- Dạ, hơn quan đấy ạ.
Tên lính liền cho anh ta một bạt tai, rồi mắng:
- Mày láo! Dám nói lợn hơn quan à?
- Dạ, tôi lỡ lời!
Anh van lạy mãi, chú lính mới tha cho. Đi một đoạn lại gặp chú khách. Chú khách lại hỏi giá con lợn. Đang ấm ức trong lòng, anh ta liền bảo:
- Mới bị một vố trắng răng ra rồi, tôi không nói.
Cho là anh ta hỗn xược, chú khách đánh cho một gậy bảo:
- Mày lại chế nhạo ta trắng răng à?
Anh ta bỏ chạy thục mạng, nghĩ rằng chơi với những chú khách thế này, chỉ có thiệt thân. Về gần đến đầu làng, anh ta gặp hai ông sư và một chú tiểu đang từ chùa đi ra. Chú tiểu hỏi giá lợn, anh ta càu nhàu:
- Trọc này là ba trọc (ba lượt) rồi, tôi không nói nữa.
Chú tiểu đỏ mặt, đấm anh ta, cho là anh ta nhạo sư. Nhưng anh ta cãi: “Chứ không ba trọc à?” rồi đi thẳng vào làng.
Bạn nghe Blog Radio thân mến! Dường như cơn gió heo may đầu mùa đã kéo mùa đông lại gần chúng ta!
Mùa đông có ai hân hoan trong vòng tay ấm, có ai hạnh phúc dưới một mái ấm thương yêu, nhưng mùa đông cũng có những người cô đơn, những người xa xứ cần lắm một bàn tay ấm bên mình! Mùa đông đến, những lá thư của bạn đọc gửi tới Blog Radio dầy lên với những tâm sự và nỗi niềm. Blog Radio dành tặng Blog Radio 105 với chủ đề Những lá thư gửi trước mùa đông, hy vọng có thể nói lên những cảm xúc của nhiều bạn nghe chương trình trong ngày đầu đông!
* Bàn tay ấm không thể tự sưởi cho chính mình
“…Tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về thời gian đã qua, nghĩ về tương lai trước mắt… Chỉ để nghĩ và miên man… Có những lúc bình yên, có những lúc giông bão trước cuộc đời…Tôi chỉ nghĩ đôi bàn tay tôi có lúc rất ấm có thể mang lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai tôi có thể rất rộng cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim tôi có thể bao dung mang lại bình yên cho người khác… Nhưng bàn tay ấm lại không bao giờ tự sưởi ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên… ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó…
Chỉ còn lại tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê đã nguội còn sót lại chút sữa dưới đáy…Chút cafe cuối bao giờ cũng đặc hơn, bao giờ cũng đậm hơn và ngon hơn rất nhiều… Sau cơn mưa tất cả như bừng trở lại, tất cả như đang nâng niu cảm giác sẵn có bấy lâu nay trong người… Sau cơn mưa sẽ cho tôi thấy yêu đời hơn, yêu con người hơn, yêu cảnh vật hơn… Tất cả hiện hữu bởi sự nồng nhiệt, chân thành như những gì tôi có, vì đó là bản sắc của riêng tôi, là tất cả những gì tôi đang có…
Tôi yêu đời, tôi yêu người….
Đơn giản chỉ thế thôi…
Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời…
Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng…
Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!”
* Trích bài viết nhận được nhiều phản hồi trong tuần – Gửi từ email Ngô Đức Thành – ducthanh1109
* Mùa đông không anh
Anh yêu,
Mùa Đông chưa đến, em đã biết mình sẽ phải xa nhau. Cảm giác đó làm em chống chếnh, đau, và nghe như có một vết cắt ngọt lành trong trái tim bé nhỏ.
Vẫn biết sau một chuyến đi dài, rồi anh sẽ trở lại. Thành phố này sau một mùa Đông lạnh sẽ lại có anh. Riêng em sao vẫn buồn?!
Em đi lang thang trên con đường rất quen, lá sấu vàng cuối mùa Thu bay xao xác. Em muốn một lần thử cảm giác không có anh ngay cả khi anh đang ở rất gần, em biết làm như thế để khi xa anh, em biết mình yêu anh nhiều hơn.
Em cố nghĩ rằng anh vẫn thế, vẫn yêu em bằng tình yêu ấm áp của một sớm mùa Xuân, mát lành của một cơn mưa rào mùa Hạ, trong trẻo của những tia nắng mùa Thu và cả những nồng nàn ấm áp của ngọn lửa giữa mùa Đông giá buốt. Mình đã đi bên nhau suốt những mùa yêu dấu nhưng mình vẫn phải xa nhau, vì tình yêu đâu chỉ có những ngọt ngào như thế.
Em đã khóc, khóc trong đêm khi biết mùa Thu đang dần trôi qua ngoài cửa sổ.
Em đã khóc, khóc khi biết mùa Đông đang gần đến, khi nghe chút se lạnh len qua tóc.
Em đã khóc, khi hiểu rằng em không thể níu giữ thời gian cũng như níu tình yêu của anh ở lại cho riêng mình.
Và em chấp nhận xa anh.
Không cần anh phải giữ lời hứa.
Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.
Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.
Mùa Đông này với em sẽ dài lắm. Và thật sẽ thật lạnh khi em thiếu anh, thiếu một vòng tay ấm áp, thiếu những cái choàng vai thật nhẹ. Ở nơi nào đó, người ta vẫn yêu nhau. Người ta vẫn nồng nàn trao nhau những ấm áp để xua đi cái giá lạnh của mùa Đông còn Em sẽ hiểu thế nào là nỗi đau của sự chia ly, nỗi cô đơn của sự xa cách.
Anh yêu,
Em sẽ không còn gọi anh như thế nữa, cho dù tận trong sâu thẳm trái tim em, đến phút giây này với em anh vẫn là như thế.
Mình đã từng hứa rằng nếu có xa nhau, vẫn mãi yêu nhau và nghĩ về nhau như vậy nhưng thật khó phải không anh. Em thấy lời hứa này thật mong manh, dù khi hạnh phúc bên anh, em tin là như thế, và khi phải xa anh, em vẫn hi vọng thế. Nhưng… người ta chỉ nói với nhau như thế khi còn đang yêu nhau, người ta chỉ nói với nhau như thế khi cuộc chia ly mới chỉ bắt đầu. Còn khi đã thực sự xa nhau, em sợ rằng em không đủ dũng cảm để nhớ, vì em sợ nỗi nhớ làm mình đau đớn. Còn anh, em cũng không dám tin rằng anh sẽ nhớ, khi trong tim anh không còn chỗ cho riêng em… Tất cả sẽ chỉ còn trong kỷ niệm, đủ nhói nhau, nhức buốt mỗi khi ùa về.
Chiều cuối Thu, nắng vẫn hanh vàng. Hương hoa sữa chưa đủ lắng đọng như khi sương đêm rơi xuống, nhưng cũng đủ làm em cồn cào – em không định nghĩa nổi có phải là em đang nhớ anh, hay nỗi đau chia xa biết trước làm mọi cảm giác trong em tan chảy và sôi lên …
Anh yêu,
Mùa Đông này em sẽ không có anh.
Người ta không biết sợ hãi những cơn giá rét, khi chưa từng biết đến hơi ấm một bàn tay. Còn em, đã đi qua những mùa Đông được tình yêu của anh sưởi ấm, em sợ hãi khi nghĩ đến những ngày dài trống vắng… mình em đối diện với nỗi cô đơn, với trái tim tê lạnh. Nhưng em sẽ vượt qua phải không anh, bởi biết trước rằng tình yêu mình sẽ phải là như thế.
Và em chấp nhận xa anh.
Không cần anh phải giữ lời hứa.
Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.
Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.
Khi đi qua những con đường quen thuộc mình đã từng đi, em thấy lòng xốn xang, tim xôn xao kỷ niệm. Cảm giác ấy thật khó diễn tả anh biết không? Rồi sẽ có nhiều lần nữa em đi như thế – một mình và không có anh. Và trong phần đời còn lại, sẽ còn nhiều mùa Đông em không còn có anh ở bên. Nghĩ đến điều đó, em thấy tim mình đau lắm nhưng em hiểu, mình chỉ yêu thôi, còn để giữ được nhau không đơn giản thậm chí rất khó nữa. Em có lỗi khi để anh rời xa em hay anh có lỗi khi bỏ em ở lại, với em điều đó không còn quan trọng vì con đường cuộc sống cần có một cái đích để đi đến và anh đã chọn được đích đến của riêng anh.
Em không biết tại sao em không khóc – hay em không thể khóc – khi anh nói anh chỉ có thể ở bên em đến mùa Đông này. Em lặng im, dù tim như nghẹn thở. Em cũng không hỏi tại sao anh sẽ xa em bởi em biết, rất khó để tìm được câu trả lời thành thật.
Em chấp nhận xa anh.
Không cần anh phải giữ lời hứa.
Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.
Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.
Em sẽ lại có thể yêu dù không thể biết trước mình sẽ hạnh phúc hay khổ đau.
Rồi em sẽ lại yêu khi nỗi đau này đi qua và tim bình yên trở lại.
Hà Nội, Thu 2009
*Gửi từ Blogger Phạm Hương: “Là khói, dễ tan. Là thủy tinh, dễ vỡ. Mong manh, dễ tan vỡ.”
* Ước gì… tôi không là người đến sau
“….Tôi là chim bói cá
Em là bóng trăng ngà
Chỉ cách một mặt hồ
Mà muôn trùng chia xa”
…
Vậy là tôi lại xa em.
Lần thứ hai, tôi lại chúc em hạnh phúc. “Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em …” – câu đó nghe hoặc ngớ ngẩn hoặc cao thượng hoặc đạo đức giả, cái đó tùy. Nhưng tôi chúc em điều đó bởi tôi yêu em và vì dù sao tôi là người đáng trách, luôn đến muộn, không những một lần mà là hai.
Hai lần đến muộn. Hai lần, tôi nói yêu em khi em đã có người yêu.
Lần thứ nhất, dễ dàng tha thứ vì tôi chỉ quen em sau khi em có người đó. Tôi buông tay em, chẳng trách điều gì. Tôi vẫn thầm cảm ơn em vì đã thẳng thắn, rằng em có người yêu rồi anh ạ, rằng người đó em cần hơn anh. Tôi ưa thích sự thật, dù cay đắng.
Tôi từ đó coi em như người bạn, người em. Cuộc sống trôi, ai cũng bận và chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Có chuyện gì để nói ?
Tôi không lường được rằng, tình đầu của em đã kéo dài không lâu, chỉ vài tháng. Một vài lần, gặp gỡ thoáng qua với em, thấy em vui vẻ, tôi vui, tôi nghĩ em hạnh phúc, cũng không nói gì chuyện người yêu. Hay ho gì nhắc tới người đánh bại mình? Cần gì phải nói, gợi buồn chuyện cũ?
Tôi đâu biết em đã lẻ loi vài tháng trong hoàn cảnh xa xứ, xa những người yêu thương, và không còn tình yêu sưởi ấm trái tim.
Đến lúc tôi biết, em đã có người thứ hai, người em yêu, và yêu thực sự. Tôi hơi buồn. Ước gì tôi đã nói với em rằng nếu tình yêu của em đổ vỡ, hãy cho anh một cơ hội. Tôi không bao giờ mong tình đầu của em tan vỡ. Tôi đã thật lòng mong em sẽ yên bình, sống trong tình yêu mãi mãi . Không tin mối tình đẹp đó quá đỗi mong manh. Tôi ngu ngốc hay tôi quá thật thà?
Ước gì tôi add facebook của em sớm, để thầm lặng biết nhiều hơn về em.
Ước gì yahoo 360 không chết, tôi đã đọc blog em mỗi ngày.
Ước gì… tôi đã không là người đến sau … những hai lần.
Đôi khi muộn 5 phút cho một chuyến tàu, sẽ phí một ngày dài.
Đôi khi muộn đôi chút cho một cuộc tình sẽ phí một đời người.
Đôi khi chỉ một chút mở lòng, một lời tâm sự thay đổi cả một số phận, giảm đi bao nỗi xót xa.
Bạn ạ, khi bạn yêu ai, bạn đừng để muộn.
Khi bạn yêu ai, đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng lo lắng nhiều quá và đừng sợ quá nhiều .
Hãy nói và quan trọng hơn, nói sớm, để biết đâu còn cơ hội, để kịp bắt chuyến tàu của tình yêu.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn chúc em hạnh phúc. Tình yêu của em nếu đích thực sẽ bền vững, vượt qua mọi sóng gió bởi vì :
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở … ”
(Xuân Quỳnh)
Em yêu chân thành, em sẽ bình yên, sẽ cập bến bờ hạnh phúc em ạ.
Người ta bảo: “Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên”, thế mà mẹ tôi ép tôi nhiều quá. Tôi gần 30 tuổi mà chưa có một cô bạn gái nào quá 6 tháng. Tôi phải bảo vệ tình yêu của mình như thế nào?
Nhà tôi thì chẳng giàu có gì cho cam: mẹ giáo viên, cha công chức nhà nước, kinh tế thuộc tầm trung cũng chẳng hơn gì ai, thế mà, bạn gái tôi luôn bị mẹ soi dưới góc độ khó chịu và gay gắt nhất.
TÔI PHẢI BẢO VỆ TÌNH YÊU CỦA MÌNH NHƯ THẾ NÀO?
Cô gái đầu tiên cô tôi là hồi tôi học phổ thông, mẹ mắng còn nhỏ mà yêu đương hỏng người nên mắng cô ấy suốt 1 tiếng đồng hồ ròng rã. Tôi chẳng rõ mẹ nói gì với cô ấy, chỉ biết sau hôm đấy, cô ấy tránh mặt tôi và tôi bị cả trường bêu rếu là thằng bám váy mẹ.
Cô gái thứ 2 của tôi là mối tình đại học năm hai, mẹ chê cô ấy ở quê Thanh Hoá, sau hồi tranh luận gay gắt với mẹ, cuối cùng mẹ chốt: ” Quen ai thì quen, trừ gái ngoại tỉnh ra và đặc biệt là mấy đứa Thanh Hoá, Hải Phòng”. Tôi đóng sầm cửa phòng và không quên ném trả một cái nhìn đầy hằn học với mẹ.
Mẹ tôi là thế, tôi là con trai một. Sau khi sinh tôi ra, bố mẹ không muốn sinh thêm vì sợ không công bằng trong việc phân chia tình cảm với hai đứa con. Khi đã lớn tuổi, bố muốn sinh thêm một đứa nữa cho vui cửa vui nhà thì mẹ không có khả năng nữa. Thế là tôi nghiễm nhiên trở thành người quyền lực nhất trong nhà….sau mẹ.
Ngay từ bé, tôi đã được bố mẹ bao bọc rất kĩ. Không đứa nhỏ nào dám trên chọc hay đánh tôi lấy một cái vì chỉ cần thấy tôi khóc thôi là bố mẹ tôi đã nổi đoá lên với chúng nó rồi. Bố mẹ yêu tôi, phải nói là rất yêu tôi mới phải. Vì yêu con mình quá, nên vô tình lại trở nên nhẫn tâm với con người khác.
Quay trở lại với tình yêu của tôi, năm thứ 3 đầy mơ mộng, sau khi kết thúc mối tình thứ 2 được 1 năm, tôi bắt đầu yêu và cảm nắng một cô bé khoá dưới trong trường: cực dễ thương và đáng yêu. Tôi theo đuổi cô bé ấy một thời gian và đã chinh phục được trái tim em sau 3 tháng. Tình yêu chúng tôi cực dễ thương, tôi yêu em rất nhiều và biết em cũng rất yêu tôi. Rút kinh nghiệm từ những lần yêu trước, tôi giấu nhẹm chuyện này, không cho một ai biết. Rồi tình cờ, mẹ thấy tin nhắn đến trong máy tôi khi tôi đi tắm, không ngần ngại, mẹ bấm gọi lại ngay và dĩ nhiên một cuộc hẹn được sắp đặt.
Khi nghe em bảo mẹ gọi cho em, tôi lạnh toát cả người, tôi sợ mẹ lại nói gì đó khiến cô ấy cảm thấy nặng nề nên quyết định sẽ đến và ở bên cô ấy trong suốt buổi nói chuyện.
Khi vừa thấy chúng tôi đến điểm hẹn, mẹ thốt lên: “Chưa gì mà thấy mách lẻo là không ưa rồi.” Cô ấy hốt hoảng, cúi mặt xin lỗi, tôi cầm chặt tay em và bảo em ngồi xuống.
Sau một loạt tra hỏi, mẹ phán: “Cháu có thấy xấu hổ khi đi cùng thằng Huy nhà bác không. Mày cao bằng một nửa nó thì yêu đương gì. Về cố mà học cho xong, ra trường thiếu gì đứa phù hợp với cháu. Bác khuyên thật, tốt nhất là hai đứa chia tay đi, chứ bác không đồng ý rồi cũng không tới được đâu.”
Cô ấy khóc nhiều, cảm giác bị tổn thương nhiều lắm. Nhưng tôi quyết rồi, tôi yêu cô ấy thì mẹ có cản tôi cũng cần có chính kiến riêng của mình. Tôi ở bên cô ấy, an ủi và hứa hẹn. Cô ấy cũng hứa là sẽ quên những gì mẹ nói để tiếp tục yêu tôi. Còn mẹ tôi vẫn thế, vẫn cay nghiệt và ngày càng cay nghiến hơn.
Đỉnh điểm là chuyện hôm qua. Mẹ gọi cô ấy đến nhà làm giỗ ông ngoại tôi. Nhà tôi đông người, lớn có, nhỏ có, ai cũng chỉ chằm chằm vào cô ấy với vẻ dò xét. Cô gái bé nhỏ của tôi sợ hãi, mặt cứ tái đi. Bữa cơm, khi chưa ai nói gì, mẹ đã cất tiếng:
- Hôm nay trước là chị mời cả nhà đông đủ về đây để giỗ bố, sau là chị muốn nhờ cả nhà xem có quen đứa nào tử tế hơn con bé kia thì giới thiệu cho cháu Huy nhà chị với. Rõ khổ, thằng bé ngoan quá, 20 tuổi rồi mà chả hiểu thế nào là tốt là đẹp.
Cô ấy bật khóc nức nở, rồi đứng dậy bỏ chạy. Tôi sợ hãi đuổi theo cô ấy. Tôi ôm cô ấy vào lòng thật chặt, còn cô ấy thì khóc nhiều quá. Tôi nghe rõ sự tan nát của em. Mẹ tôi thật quá đáng, từ một bà mẹ đáng kính, yêu con hết mực, mẹ tôi đang trở thành một người đàn bà độc ác, là nỗi sợ hãi của người con gái tôi yêu. Tôi biết nếu nghe mẹ chia tay em thì tôi hèn nhát quá, nhưng cứ cố thì người chịu thiệt thòi nhiều nhất lại là em.
Tôi không biết em có thể chịu đựng được đến lúc nào nữa, nhưng tôi biết mẹ tôi sẽ không chịu dừng lại dễ dàng như thế đâu. Tôi phải làm sao đây, tôi phải bảo vệ tình yêu của tôi thế nào đây. Tiếp tục hay từ bỏ, tôi cần một con đường ít nước mắt nhất.