TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 143: Dựa vai và đưa tay đây mình nắm!

09:54 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 143: Dựa vai và đưa tay đây mình nắm!. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Blog Radio - Sắp khép lại thời học sinh, khép lại mười hai năm rong ruổi dấu yêu, khép lại mười hai năm trong veo và tràn đầy xúc cảm.

  
Mười hai năm…có tiếng gió, tiếng lòng và cả tiếng run rẩy, bồi hồi của trái tim khi chỉ còn một khoảngthời gian ngắn ngủi nữa thôi…đành phải nói lời chia tay với thầy cô, bè bạn, với ghế đá sân trường, với góc phố bằng lăng tím dịu mùa hè và con đường mưa quen thuộc đong đầy kỉ niệm…cùng một “ai đó” rất thân…Tất cả chỉ còn là kí ức dịu dàng, gói trọn cho mùa chia ly…”
Miên man thả hồn lơ đễnh trên không trung theo những đám mây xốp trắng mỏng, mềm mịn như bông, Moon không hay biết Sun đang đứng sau mình. Moon  hồn nhiên mân mê cánh phượng hồng, bắt chước mấy đứa con gái mơ mộng dán hình chú bướm xinh xinh vào trang nhật kí ngây ngô chứa đựng những cảm xúc buồn vui hỗn tạp củamùa hạ cuối cùng…mùa hạ lớp 12.
Sun vẫn thường như thế, lặng yên ngắm Moon từ phía xa, bình thản đến nhẹ nhàng, không ai biết đôi mắt Sun đang nhòe ướt. Sun bước đến ngồi bên cạnh Moon, lay lay đôi vai và hỏi:
Ê, Moon này, Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người ở cách xa nhau…rất xa không?
Uhm..mm, Moon cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là không tin  - Mắt Moon vẫn chăm chăm vuốt ve chú bướm hand – made cho thẳng nếp, còn lòng nghĩ vu vơ.
- Ừ, Sun cũng thế! - Mặt Sun méo xệch đến thảm hại Moon đâu có hay, Moon không nhìn nên không biết, vả lại Sun cũng không muốn Moon trông thấy Sun trong tình cảnh khổ sở như thế này.
Thế rồi Sun cười ngoác miệng, nụ cười gượng gạo kinh khủng, sau đó thì chạy biến theo tụi con trai, để Moon ngẩn ngơ với dấu hỏi to đùng:“ Lạ nhỉ! Không dưng hỏi thế làm gì?”
Sun – cậu bạn thân nhất của tôi

 “Sun” có nghĩa là mặt trời, mặt trời  vô cùng ấm áp nếu bạn đang sống giữa mùa đông lạnh giá. Sanra Minh Kha là mặt trời đối với tôi và tôi gọi cậu ấy bằng cái tên đơn giản: Sun.
Sun cậu bạn thân nhất của tôi – Ảnh minh họa: MarteBluth
Tôi chơi với Sun cũng khá lâu, tính đến thời điểm này là 5 năm 6 tháng 11 ngày, bởi thế tôi luôn nghĩ mình là người rất hiểu Sun, cỡ phải đến 99% ấy chứ, 1% còn lại thì đó là nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn cất giấu những điều bí mật tôi không biết, nhưng lại là 1% tôi muốn khám phá nhất. Tôi không hề muốn có bất kỳ một khoảng cách nào giữa tôi và Sun, nhưng quả thật nhiều lúc tôi không thể hiểu được cậu ấy, có thứ quái quỉ gì đang xảy ra trong cái đầu bé xíu ấy đầy mâu thuẫn, huyễn hoặc. Sun không nói, tôi không biết, cố tìm cho ra nguyên nhân cuối cùng phải chấp nhận trở về con số 0 tròn trĩnh.
Lên cấp 3, Sun khác hẳn, hai tính cách đối lập nhau trong một con người: ở trường “bốc lửa ngùn ngụt”, ồn ã, náo nhiệt, luôn chọc cho cả lớp những tràng cười vỡ bụng, về đến nhà im lặng, lạnh băng, thu mình như một con ốc cô độc, thế nhưng Sun chẳng bao giờ tỏ ra như thế trước mặt tôi, chỉ khi nào tôi vô tình phát hiện thì lập tức cậu ấy chối phắt ngay tức khắc…Quá phức tạp đối với một đứa con gái như tôi, luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng đơn giản. Cho đến giờ tôi vẫn không thể lí giải được tại sao lại có sự khác biệt cách xa nhau hàng nghìn km như thế?
Sun cao lớn, mạnh mẽ, học cực giỏi và chơi bóng rổ cực siêu, chỉ với hai yếu tố căn bản đó thôi Sun đã có nhiều cô gái theo đuổi. Cậu ấy còn đẹp trai, là con lai giữa hai dòng máu trộn lẫn: Việt Nam và Mỹ nên Sun sở hữu cả chiều cao lí tưởng của bố và đôi mắt buồn long lanh sâu thẳm của mẹ. Ôi trời! Nếu Sun là ca sĩ cậu ấy sẽ làm cho sân khấu nổ tung mất, gọi sao mới đúng nhỉ? “Hot boy” đúng rồi, Sun là một “ hot boy”. Nhưng tôi lại không thích gọi Sun bằng cái từ đó, nghe nó là lạ, tôi thích gọi Sun theo cách riêng của tôi, cách đặc biệt mà chỉ có mình tôi biết: “cậu – bé – có – đôi – mắt pha – lê –tím”. Sở dĩ tôi gọi Sun bằng cái tên rồ – man – tíc như thế bởi Sun sở hữu một nụ cười đẹp lắm, mỗi khi Sun cười là đôi mắt màu nâu ướt của cậu ấy ánh lên những hạt tim tím nhỏ xíu đáng yêu vô cùng. Có phải tôi đang cảm nắng không nhỉ?Không, không phải cảm nắng đâu tôi thích Sun thật sự, thích Sun từ ngày cậu ấy đưa đôi bàn tay ấm áp của mình kéo tôi lên giữa một mớ hỗn loạn, rối ren của cuộc sống.
Đôi bàn tay ấm áp đã kéo tôi lên giữa những rối ren của cuộc sống – Ảnh minh họa: d_a_r_e_k
Hơn cả một tình bạn thân và một tình yêu thầm lặng đang nhen nhóm trong lòng, Sun trong tim tôi còn là sự biết ơn sâu sắc.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi học lớp 8…
Ba mẹ quyết định chia tay nhau – tin đó khiến tôi sốc và choáng váng. Mười bốn tuổi tôi còn quá non nớt để có thể tự vượt qua, tôi không đủ cứng rắn và nghị lực giữ cho lòng bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ít nhất thì trong trái tim nhỏ bé đã bắt đầu hằn một vết sẹo dài và sâu hoắm. Tôi lao đao, buồn tủi, hẫng hụt vô cùng, bởi từ giây phút này tôi không còn được cảm nhận sự ấm áp dưới một mái nhà với hai từ” gia đình” trọn vẹn. Cũng không còn được thốt thành lời “ba mẹ ơi!” đầy thân thương, trìu mến nữa. Hạnh phúc đời người thật mong manh, dễ vỡ đến không ngờ.
Tôi thay đổi.
Từ một con bé học hành “tanh tưởi” thường xuyên đứng đầu lớp tôi tụt hạng xếp cuối cùng chỉ trong vòng một tháng không ngó ngàng gì đến bài vở. Tôi bắt đầu cắt tóc ngắn cũn cỡn, nhuộm vàng chóe, sơn móng tay đen và đi đứng nghênh ngang y như tụi con trai. Nhưng khi vào trong lớp tôi chỉ ngồi im, gục mặt xuống bàn và khóc. Lúc ấy tôi cứ nghĩ mình “biến chất”, trở nên hư đốn như thế ba sẽ động lòng không đi đâu nữa, quay về bên hai mẹ con và gia đình lại êm ấm như xưa. Nhưng tôi nhầm, suy nghĩ trẻ con ngây thơ quá đỗi…khi không còn yêu nhau, chung sống với nhau khác nào tra tấn. Mỗi lần đồi diện với cảm giác trống trải ngay trong căn nhà thân yêu của mình khiến tôi sợ hãi đến nao lòng.Tôi thèm được yêu thương, thèm được ôm ấp biết bao! Cuối năm lớp 8, suýt nữa thì tôi phải thi lại vì điểm môn toán quá thấp.Thấy tôi học hành càng ngày càng sa sút cô giáo đã nhờ Kha kèm cặp tôi ( vì nhà hai đứa ở gần nhà nhau).
Kha thủ thỉ rất khẽ vừa đủ tôi nghe: “Kha giúp Vy học toán nhé!”,
- Mắc mớ gì đến cậu mà giúp - Tôi không cần Kha chưa kịp nói hết câu tôi đã nổi quạu lên.
Nín đi nào, Vy, Kha biết hết rồi, Vy không cần phải che giấu như thế trước mặt Kha đâu, nếu Vy muốn khóc hãy khóc đi, khóc cho thỏa thích, khóc đến khi nào thấy lòng nhẹ hẳn thì thôi, Kha sẽ cho Vy mượn bờ vai Kha để khóc. Vy à, đưa tay đâymình nắm, chuyện buồn rồi sẽ qua thôi...
Nước mắt ngắn dài, ướt nhẹm, tôi khóc tu tu như một đứa trẻ. Lúng túng, Kha nhìn tôi dỗ dành: tôi không ngờ đằng sau cái vẻ ngoài “ công tử” ấy lại là một tâm hồn sâu sắc thế. Tôi để yên tay mình trong lòng bàn tay Sun…ấm áp…khi hai đứa trở thành bạn thân, và cứ mỗi khi gặp chuyện gì buồn trong cuộc sống tôi luôn có một bàn tay và một bờ vai để khóc, êm đềm như một cơn sóng nhỏ giữa vùng biển bình yên.
Đâu phải cứ nói “tôi yêu bạn” mới thật sự là tôi yêu bạn, cách Sun chăm sóc, lo lắng cho tôi khiến trái tim tôi loạn nhịp, Sun luôn là những tia nắng mùa đông dịu dàng đủ để phá tan tảng băng dày trong tâm hồn giá lạnh của tôi. Bắt đầu từ đó, Sun làm “ gia sư” cho tôi tuần ba buổi, tôi dần dần tiến bộ lên, cũng chẳng thấy buồn phiền gì lắm nữa vì Sun không chỉ dạy cho tôi học mà còn giúp cho tôi hiểu: Cuộc sống không phải là câu chuyện cổ tích màu hồng, đôi khi vấp ngã và thử thách khiến mình trưởng thành hơn. Và tôi biết tôi vượt qua được chính bản thân mình. Cảm ơn Sun – người bạn thân nhất của Moon.
P/s: Có lần Sun hỏi tôi
Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người đang ở xa nhau, rất xa không?
Moon không tin. Tôi trả lời, băn khoăn khi Sun hỏi như thế.
Thật lòng mình tôi sẽ nói: “Moon tin”, bởi tình yêu đích thực chẳng có khoảng cách nào cả, nhưng có lẽ tôi sợ Sun yêu ai đó ở một nơi xa…Ôi! Nếu thật thế tôi buồn lắm!
Moon cô bé có đôi mắt pha lê tím – Ảnh minh họa: dcamacho
Moon – cô bé có đôi mắt pha lê tím
Chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác Moon đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay tôi, khi ấy tâm hồn tôi như tan chảy. Mỗi khi gặp chuyện buồn, Moon hay mượn bờ vai tôi để khóc, tôi chỉ biết ngồi yên để nước mắt Moon thấm đẫm đôi vai mình.
Tôi biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên ồn ào, sôi động, thế nhưng tôi lại bất lực khi nhìn thấy giọt lệ Moon rơi lã chã.Tôi muốn nói điều gì đấy để an ủi Moon nhưng hầu như tôi chẳng nói được gì, chỉ biết im lặng…Im lặng có tốt hay không? Moon hiểu tôi mà, thế nên đôi khi nên để một không gian tĩnh tại, sau nước mắt sẽ là niềm vui, hãy cứ tin như vậy.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Moon, tôi tự nhủ lòng: “Mình phải che chở cho cô bạn nhỏ này…suốt đời”. Có lẽ các bạn sẽ cho đó chỉ là lời nói bốc đồng của một cậu nhóc, nhưng không, tôi tin mình là người hiểu Moon hơn ai hết.
Tôi hiểu đằng sau vẻ ngoài cộc lốc, ít nói ít cười của Moon là cả một thế giới cảm xúc đầy biến động dữ dội, tôi hiểu Moon chỉ giả bộ ngổ ngáo chứ thực chất Moon hiền và hay khóc nhè lắm. Chỉ riêng việc Moon phải chấp nhận và học cách vượt qua nỗi đau như thế nào khi ba mẹ chia tay khiến tôi cảm phục Moon lắm rồi. Có lẽ chính bởi vậy Moon ngại tiếp xúc với nhiều người. Mỗi lần chở Moon đi chơi, làm cho Moon cười là một kì tích lao lắm đối với tôi. Moon rất ít khi cười nhưng quả thật Moon có nụ cười của một thiên sứ, hiền và trắng trong y như bông tuyết dưới nắng hạ.
Tôi  thích ngắm nụ cười này và cầu mong đừng có chàng trai nào cướp trái tim Moon – của – tôi đi mất. Tôi hi vọng được gọi Moon thân mật như thế, bởi tình cảm tôi dành cho Moon lớn hơn tình bạn thân rất nhiều, đó là thứ tình cảm mà bạn có thể hi sinh cả bản thân mình vì ai đó, sống hết mình cho ai đó và luôn mong họ bình yên, hạnh phúc.
Moon mạnh mẽ, chỉ khi nào gặp chuyện gì đó thật buồn Moon mới mượn bờ vai tôi để khóc, khi ấy tôi thấy mình trở thành một – người – đàn – ông – thực – thụ, và với tôi thế là đủ, dù tôi chỉ được làm chỗ dựa cho Moon trong chốc lát.
Moon thích tuyết, “vì tuyết trắng và tinh khôi đến lạ kỳ” – Moon từng nói với tôi như thế. Tôi cũng thích tuyết nhưng thích ngắm Moon vẽ hơn, những lúc Moon cầm cọ vẽ chăm chú, cẩn thận từng li từng tí một, tôi có cảm giác như khi ấy Moon dành hết tâm huyết và linh hồn cho tác phẩm của mình.
Moon vẽ đẹp nhưng tranh Moon chỉ có độc một chủ đề: Gia đình. Đó là những ngôi nhà bằng tuyết, có nụ cười giòn tan của ba, ánh mắt dịu dàng của mẹ và một cô nhóc hồn nhiên, yêu đời đang hát ca cùng gió. Moon khao khát có một gia đình, nói đúng hơn trong sâu thẳm trái tim lạnh giá kia là cả một bầu trời đỏ rực đang cháy sáng, không chói chang mà ấm áp, luôn luôn âm ỉ từng phút từng giờ, Moon ước ba quay về… bên Moon và mẹ. Moon ước lại được sống những tháng ngày hạnh phúc như xưa, được ba đưa đi học, được ba cưng chiều.
Moon sở hữu một đôi mắt rất đẹp, trong veo, phảng phát buồn và lấp lánh những hạt tuyết bé xíu, li ti như hạt ngọc có lẽ do cả hai đứa cùng thích tuyết nên tôi mới thấy như vậy, khi Moon khóc hay cười đều đẹp cả và tôi gọi Moon bằng cái tên tôi tự đặt: “ Cô – bé – có – đôi –mắt – pha – lê – tuyết” dĩ nhiên tên đặc biệt này chỉ có mình tôi biết thôi.

Có lần Moon bảo: “Mùa đông đầu tiên khi hai đứa đỗ đại học, chúng mình sẽ lên Sa Pa ngắm tuyết nhé!”, khi ấy thế giới quanh tôi thật bình yên bởi tôi bắt gặp sự bình yên trong đôi mắt Moon. Bình yên là lòng nhẹ bỗng, là không phải suy nghĩ, bận tâm đến bất cứ điều gì. Khoảnh khắc đó như chững lại rất lâu, có những sợi chăng tơ bàng bạc lan tỏa khắp không gian và thấm dần vào trái tim tôi. Hình như tôi đang bay, bay cùng cô nhóc có sức hút lạ kỳ…
Thật lòng tôi rất muốn đi cùng Moon đến bất cứ nơi nào Moon thích, nhưng tôi sợ mình không giữ được lời hứa với Moon, tôi bị ung thư máu. Thần chết có thể gõ cửa tôi khi nào ông ta muốn, tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Ban đầu khi có biết mình có triệu chứng bị căn bệnh quái ác đó, tôi không tin mình lại chết sớm như vậy, tôi không sợ chết, mà chỉ sợ….Tôi sợ Moon sẽ lại mất thăng bằng một lần nữa khi quanh Moon chỉ có tôi là thằng bạn thân duy nhất, tôi sợ không được ngày ngày chở Moon đi học, không được gọi Moon là cô nhóc, càng buồn biết bao khi Moon mất đi một bờ vai để dựa vào và khóc. Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo ấy tim tôi quặn thắt, nhưng Moon sẽ lại dũng cảm vượt qua, tôi tin là thế… chắc chắn thế.
Tôi thích gọi Moon là Moon, chỉ đơn giản Moon có nghĩa là mặt trăng, Moon là mặt trăng trong tim tôi, một mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu mát nhất trên đời mà tôi từng gặp, một mặt trăng lạnh lùng nhưng chứa chan tình cảm … mặt trăng nhỏ bé đó cần tôi.
P/s:
Thực ra cái lần tôi hỏi Moon: “Moon có tin trên đời này có tình yêu thật sự khi hai người ở cách xa nhau, rất xa không?
Tôi muốn Moon trả lời là: “Có”, bởi tình yêu đích thực thì chẳng có khoảng cách nào cả.
Nhưng Moon đã nói rằng: “ Moon không tin”, tôi đành phải dối lòng “Sun cũng thế”, mặc dù lúc đó tôi rất buồn, buồn đến mức bật khóc nhưng tôi không muốn Moon biết, tôi chỉ thích Moon cười thôi. Nụ cười khiến trái tim tôi tan chảy.
Mùa hè định mệnh
 “ Sun…tại sao, tại sao lại bỏ Moon lại một mình.
Không phải đâu Sun, Moon tin mà, Moon tin trên đời này có tình yêu thực sự khi hai người ở xa nhau, rất xa.
 Sun ơi, Sun tỉnh lại đi…Nghe Moon nói này, Sun hứa với Moon sẽ đi Sa Pa ngắm tuyết cùng Moon, Sun nhớ không? Sao Sun im lặng thế, Moon không muốn nói chuyện một mình đâu, Moon yêu Sun nhiều, nhiều lắm.
Sun tỉnh lại đi, đưa đôi bàn tay lạnh giá của Sun đây cho Moon nào, Moon sẽ sưởi ấm nó.
 Sun đừng đi đâu cả, hứa nhé…!”
Tôi không biết bao giấc mơ như thế  ám ảnh tôi, kể từ khi Sun trở về với Chúa. Mỗi khi tỉnh giấc là một dòng lệ trào ra từ khóe mắt lạnh tan. Sun đi rồi, Sun đã rời xa tôi thật rồi. Tôi buồn, tại sao Sun lại giấu tôi, tại sao,tại sao Sun không đưa tay đây cho tôi? Tại sao trò đùa của số phận lại quá bạc bẽo, trớ trêu.
Tôi không biết sẽ phải sống như thế nào khi chỉ có một mình trên con đường rất dài và rất xa, trên con đường không có Sun bên cạnh. Cả hai đứa cùng đỗ đại học, cùng trường, cùng ngành, giờ chỉ có mình tôi, lac lõng, bơ vơ.
Tôi muốn nói tôi yêu Sun biết nhường nào, Sun là cả thế giới đối với tôi, rằng tôi ấp ủ câu nói này lâu lắm rồi, nhưng chẳng còn cơ hội nào nữa để được thốt lên ba tiếng thiêng liêng ấy: Em yêu anh.
Ảnh minh họa: fightlikeachampio
Mùa đông năm thứ nhất đại học Sa Pa…tuyết bay nhè nhẹ. Lãng đãng đưa tay ra hứng những bông tuyết đầu mùa mà thấy lòng nhẹ bỗng. Đứng lặng yên cho tuyết phủ đầy mặt trắng xóa, lành lạnh. Moon đang cầu nguyện cho Sun.

Một năm ngắn ngủi đối với cuộc đời mỗi con người nhưng là một năm đầy khó khăn đối với Moon. Đó là một năm không có Sun bên cạnh, một năm Moon phải tự vượt qua nỗi cô đơn, sợ hãi xâm chiếm trong lòng, một năm Moon trưởng thành hơn, tự tin hơn… nhờ có Sun.

Mỗi khi một người bạn nào đó đang khóc vì khổ đau, buồn tủi Moon lại nhớ đến Sun, đến những kỉ niệm đẹp êm đềm của hai đứa giờ trở thành quá vãng xa xôi. Không còn trốn mình trong cái “vỏ ốc cô lập”, Moon dũng cảm trút bỏ và thay áo mới, Moon là chỗ dựa cho rất nhiều người cần an ủi, sẻ chia; như Sun ngày xưa đã là chỗ dựa cho Moon vậy: “Dựa vào vai mình đi…Và… đưa tay đây…mình nắm!”.

Moon không còn là một cô nhóc cô đơn nữa, chẳng có lúc nào Moon cô đơn cả, Sun luôn ở bên cạnh Moon, truyền cho Moon tình yêu đời, yêu cuộc sống qua những lần siết tay.

Đôi khi sự ra đi của một người nào đó là vĩnh cữu trong lòng người ở lại.

Cả hai đứa mình thích tuyết nhưng Moon thích ngắm đôi mắt của Sun hơn, long lanh tím đầy mê hoặc.

- Sun có biết không? Nếu như tuyết có màu tím thì sao nhỉ! – Moon mấp máy môi trong vô thức.

Bất giác có một bông tuyết màu tím nhạt khẽ đậu trên vai Moon.

Ngỡ ngàng…

Bật khóc,

Khoảnh khắc như đóng băng hòa cùng nụ cười và nước mắt, Moon thảng thốt:

Sun? Có phải Sun đó không? Moon biết mà, Sun sẽ chẳng bao giờ bỏ Moon lại một mình cả, sẽ chẳng bao giờ Sun thất hứa với Moon cả.

Đưa tay vuốt nhẹ bông tuyết cho đến lúc ướt tan, bàn tay Moon không cảm thấy lạnh mà ấm áp vô cùng: “Sun đang nắm lấy tay Moon, Moon cảm nhận được rồi”.

Hạnh phúc trào ra từ khóe mắt… vỡ òa…đôi lúc khóc chưa hẳn đã buồn, cười chưa hẳn đã vui.

Trong cuộc sống luôn luôn có những câu chuyện cổ tích, luôn luôn có những tình bạn trở thành vĩnh cửu.

Và những tình yêu không cần nói bằng lời!
Read more…

Blog Radio142: Luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời…

09:53 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 142: Luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Ở đó, chúng ta bắt gặp một trái tim đầy thương tích vì những mất mát, những nỗi khổ đau, nhiều khi tưởng như chẳng gượng dậy nổi. Nhưng với niềm tin, nghị lực và một tình yêu chân thành, người bạn đó lại có lí do để bước tiếp, khẳng định sự tồn tại của mình trong cuộc đời này. Sống là không ngừng vươn lên, dừng lại có nghĩa là chết và hãy tin rằng luôn có những điều kì diệu trong một tình yêu chân thành – đó cũng là những gì em muốn gửi gắm qua câu chuyện này.”


Blog Radio - Từng đợt sóng nhẹ nhàng xô bờ, như cũng đã thấm mệt sau cả một ngày dài ầm ào, nhảy nhót. Mặt biển phản chiếu ánh trăng lấp lánh tựa như một tấm thảm nhung huyền dát đầy kim cương. Vị muối mặn nồng thoảng qua trong gió nhẹ. Biển đêm, thơ mộng và huyền ảo!Bóng tôi đổ dài trên cát. Nhẹ bước, cát mịn luồn vào từng ngón chân cùng nước biển. Mát rượi ! Tôi hít một hơi thật sâu, căng phồng lồng ngực, tận hưởng cảm giác khoan khoái ấy. Mọi ưu phiền như bay theo gió, hoà tan cùng vị mặn chát của nước biển. Chẳng còn chút vướng bận. Mênh mông và dữ dội là thế, nhưng đứng trước biển, tôi luôn có cảm giác bình yên đến lạ lùng.
- A…a….a…a….a…
Tiếng hét từ phía xa vọng lại như xé toạc không gian tĩnh lặng. Thoáng giật mình, tôi dõi mắt kiếm tìm theo hướng âm thanh không mấy êm tai đó phát ra. Mắt tôi dừng lại trên một mỏm đá quen thuộc nhô ra phía biển. Nơi đó, thuở nhỏ, tôi vẫn thường ngồi lặng thinh hàng giờ cùng nỗi nhớ về ba mẹ khi họ đi làm ăn xa, chỉ còn lại mình tôi… Và tới giờ, mỗi khi lòng nặng trĩu tâm sự đây vẫn là điểm đến số 1 mà tôi lựa chọn để rồi sau đó trở về với nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, đứng trên đó lại là một “kẻ phá bĩnh”. Một chút tò mò, lao mình đua với gió theo con đường tắt ngắn nhất. Vài phút sau, tôi đã đứng trên mỏm đá đó. Trên này, gió biển thổi thật mạnh như muốn đưa tất cả lên cao bay lượn. Trước mặt tôi là một cô gái. Mái tóc dài cuốn tung trong gió. Ánh trăng tạo thành đường viền lấp lánh sắc vàng bao bọc lấy thân hình mảnh dẻ của cô. Trên nền biển đêm, cô gái hệt như một thiên sứ vừa hạ cánh xuống nơi đây. Bất giác, cảnh tượng đó khiến tôi choáng ngợp. Nhưng trước dáng đứng chênh vênh ấy, tôi không thể không lên giọng nhắc nhở:
- Lùi lại đi, cô bé ! Chỗ đó chỉ dành cho một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp thôi.
Cô gái nhẹ nhàng xoay người lại. Nhìn tôi không chớp mắt. Một nụ cười rất nhẹ thoảng qua trên môi, cô thản nhiên đáp:
- Nếu vậy thì tôi sẽ là một cascadeur ưa mạo hiểm!
Bất ngờ trước câu trả lời sắc sảo pha chút hóm hỉnh, tôi cũng chẳng chịu đuối lí:
- Trước khi thực hiện ý tưởng không mấy thú vị đó, hãy tìm cho mình một ê-kip hỗ trợ nhé cô bé
Cô gái bước về phía tôi. Nở một nụ cười thật tươi và nói:
- Tôi sẽ không lao xuống biển như anh đã nghĩ đâu. Có lẽ anh xem quá nhiều phim hành động rồi. Chỉ là hét thật to xả stress, đứng ở một nơi thật cao để nỗi buồn thổi bay theo gió mà thôi. Và…đừng gọi tôi là cô bé !
Cô gái tặng cho tôi một cái nháy mắt đắc thắng rồi đi lướt qua tôi. Bóng cô khuất dần sau con dốc nhỏ phủ đầy hoa dại. Còn lại mình tôi đứng đó, bật cười với chính những suy nghĩ vừa rồi của mình.Gió biển táp mạnh vào người và hình như đêm nay trong gió có chút gì thật ngọt ngào…
Đó là lần đầu tiên tôi gặp em. Thật tình cờ nhưng dường như đó là nhân duyên, là định mệnh. Nhờ có nó tôi đã tìm được một nửa của cuộc đời mình, đã có một tình yêu đích thực. Em, nhẹ nhàng mà vẫn đầy cá tính như biển vậy, có lúc thật dữ dội mà nhiều khi lại dịu êm. Bên em, tôi thực sự là chính mình. Trước biển, trong ánh nến lung linh, tôi đã nói yêu em và ngày đó tôi là kẻ hạnh phúc nhất khi nghe em thầm thì:
- Như sóng mãi xô bờ, chúng mình sẽ luôn bên nhau anh nhé!
Tiếng cười trong veo của em hoà trong gió, tiếng sóng biển ầm ào vang vọng bên tai. Những kí ức dịu ngọt như đánh thức tôi bừng tỉnh…



Tôi nheo mắt vài lần trước khi có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên những tiếng tít…tít… đều đặn. Tấm rèm trắng nhẹ bay trong gió. Bên cửa sổ, mẹ đứng đó lặng thinh. Từng tia nắng chiếu xiên ngang càng làm lộ rõ vẻ suy tư đầy lo âu trên khuôn mặt bà. Bất chợt, ánh mắt tôi và mẹ gặp nhau. Mẹ nở nụ cười thật hiền. Từ năm 16 tuổi cho tới mãi bây giờ – khi đã là một chàng trai 22 tuổi, tôi mới thấy lại được nụ cười ấy. Đó chẳng phải nụ cười xã giao của một bà chủ lớn trong những cuộc làm ăn với đối tác, chẳng còn cái vẻ lạnh lùng mà thật gần gũi. Mắt mẹ ánh lên niềm vui cũng rất khác thường ngày. Chẳng phải niềm vui khi thắng lớn trong một hợp đồng làm ăn mà như khi tìm lại được một điều gì ý nghĩa lắm trong cuộc đời tưởng chừng như đã đánh mất.
Không vồ vập nhưng tôi có thể cảm nhận được giọng nói của mẹ run run:
- Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy bối rối. Vội đáp lời:
- Con đã ngủ mấy ngày rồi ạ ?
- Đúng một tuần. Có lẽ liều thuốc gây mê hơi mạnh – Mẹ khẽ nói.
Tôi cũng không thể nghĩ rằng ca phẫu thuật hiến tuỷ cho bố lại khiến tôi hôn mê lâu đến vậy…
Bố tôi là một ông chủ có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Từ thuở nhỏ, bố đã trở thành một thần tượng trong tôi. Sau này khi lớn hơn một chút, tôi luôn ấp ủ ước mơ sẽ “thắng” bố, vượt trên cả bố bây giờ để chứng minh khả năng của mình, cũng là để ông có thể tự hào về tôi – người con trai duy nhất của ông.
Ngày mẹ báo tin cho tôi biết bố bị viêm tuỷ giai đoạn cuối cũng là khi ông được đưa sang Nhật để tiếp tục điều trị. Lòng tôi hụt hẫng. Cái khí chất mạnh mẽ bố đã truyền cho tôi từ nhỏ nhưng khi nghe tin đó, nỗi lo sợ dâng lên, ám ảnh tôi trong từng suy nghĩ. Kì thi cuối khoá với tôi áp lực hơn gấp bội cùng với nỗi lo lắng cho tình hình sức khoẻ của bố ngày một xấu đi. Ngay sau khi bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, tôi bay sang Nhật thăm bố.
Khi còn bé, mỗi lần vào bệnh viện thăm bà nội ốm, tôi vẫn thường phồng mồm nín thở khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và run sợ trước những cảnh máu me, những tấm băng ca trắng toát khuất dần sau khu nhà xác…Ở nơi đây, ranh giới giữa sự sống và cái chết dường như thật mong manh ! Bước dọc hành lang bệnh viện Tokio, nỗi sợ khi thơ bé trở lại trong tôi nhưng nó đã rất khác trước. Tôi giấu nó thật sâu trong lòng. Ngoài mặt chỉ còn lại sự điềm tĩnh.
Phòng bệnh của bố nằm ở cuối hành lang. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bố nằm đó xanh xao, yếu ớt. Những thiết bị hiện đại nhất đặt quanh giường bệnh như chỉ trực tới khi khả năng xấu nhất xảy ra. Căn bệnh quái ác đang dần hút cạn sinh lực trong ông. Nếu còn là một cậu bé trước cảnh tượng này có lẽ tôi đã oà khóc. Nhưng giờ, tôi thay vào đó một nụ cười để chào bố. Bố nhìn tôi, ánh mắt sáng lên niềm vui. Ông chẳng thể nói được nhiều nữa. Đàn ông thường ít bộc lộ tình cảm như phụ nữ. Nhưng hôm nay, trong lặng yên tôi đã nắm lấy bàn tay bố thật lâu. Chính bàn tay này đã che chở, bảo vệ cho mẹ con tôi suốt những năm tháng qua. Gìơ đây, nó hằn in dấu vết của thời gian và bệnh tật. Lúc ấy, tôi ước giá như mình có thể truyền thêm cho bố sức mạnh để ông vượt qua giai đoạn khó khăn này.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn, bố ạ !
Bố khẽ mỉm cười – nụ cười của một người bố với người con trai chứ không phải nụ cười của một ông chủ lớn, dù tôi biết rằng câu nói đó chỉ để trấn tĩnh cho chính bản thân mình.


Mẹ vẫn đứng đó, im lặng nhìn hai bố con tôi. Mẹ gầy đi nhiều. Vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn dường như cũng chẳng thể che giấu nỗi lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt bà. Hơn lúc nào hết, tôi hiểu mình cần là chỗ dựa cho mẹ và chẳng thể yếu mềm.
- Hãy để con hiến tuỷ cho bố. – Tôi năn nỉ.
- Không được. – Mẹ quả quyết.
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt nảy lửa. Hai bàn tay nắm chặt. Cảm giác bất lực khi chẳng thể giúp bố nếu không có sự đồng ý của mẹ. Chỉ có hiến tuỷ mới có thể đưa bố thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Nhưng chỉ là “có thể”. Bác sĩ nói, khả năng phẫu thuật thành công cho bố là không nhiều bởi ông đang ngày một yếu đi. Nhưng nguyên nhân chính khiến mẹ không đồng ý để tôi làm phẫu thuật có lẽ do lượng tuỷ phải hiến khá nhiều tới mức có thể khiến tôi vĩnh viễn không đi lại được.
- Mẹ không muốn bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra với hai bố con nữa…
Giọng nói ngẹn ngào. Nước mắt mẹ lăn dài trên hai gò má. Tôi như chết lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ khóc. Lần đầu tiên, tôi thấy sự yếu đuối ở mẹ thể hiện ra ngoài chẳng cần phải che đậy bằng vẻ ngoài tưởng như thật mạnh mẽ. Mọi chuyện ập tới quá nhanh, dường như quá sức chịu đựng của bà. Hôm nay, tất cả vỡ oà thành những giọt nước mắt đắng chát…Tôi hiểu nỗi lo sợ trong lòng mẹ. Nhưng chẳng gì có thể lay chuyển quyết tâm của tôi để giành giật sự sống cho bố:
- Trước kia, mẹ đã từng dạy con rằng, trong bất cứ việc gì, nếu còn có thể thì đừng vội vàng từ bỏ. Hãy cố gắng bằng tất cả khả năng mình có thì dù thành công hay thất bại cũng sẽ không xấu hổ với chính bản thân mình. Đây là cơ hội cuối cùng cho bố, cũng là cơ hội để mẹ con mình có thể bên bố lâu hơn. Mẹ hãy để con giúp bố.
Mẹ nghẹn lời trong nước mắt. Còn với tôi, đó như một sự đồng ý lặng thầm.Tôi đang đánh cược với số phận, tương lai của chính mình và thách thức Thần Chết để thấy lại nụ cười của bố như ngày nào. Phần thắng không nhiều nhưng tôi vẫn có niềm tin Thần May mắn sẽ mỉm cười với bố con tôi.
Giờ phút quyết định đã tới. Tôi và mẹ bước dọc hành lang tới phòng phẫu thuật. Trong thời khắc cuối cùng ấy, bà vẫn thuyết phục tôi suy nghĩ lại về quyết định của mình. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười tràn đầy hi vọng và trấn an mẹ:
- Con sẽ mang bố trở về với mẹ con mình. Mẹ đừng quá lo!
Tôi bước theo các bác sỹ và y tá. Còn mình mẹ đứng đó. Cánh cửa phòng phẫu thuật dần đóng lại…
Một tuần đã trôi qua sau ca phẫu thuật. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó tôi chẳng hề hay biết. Ngay lúc này điều tôi quan tâm nhất là kết quả ca phẫu thuật và tình hình của bố ra sao?
Tôi vội vã hỏi mẹ:
- Bố con sao rồi hả mẹ?
Mắt mẹ hoe đỏ. Bà lặng im nhìn tôi.Thời gian như ngừng trôi. Sự hồi hộp, nỗi lo lắng và cả sự sợ hãi, tất cả bỗng chốc ùa về trước khi mẹ cất lời:
- Ca phẫu thuật thành công. Bố đang nằm ở phòng cách li.
Dứt lời, mẹ quay bước thật nhanh đi ra phía cửa lấy lí do đi tìm bác sĩ kiểm tra tình hình sức khoẻ cho tôi
Cảm giác sung sướng khi cướp lại được sự sống cho người thân yêu nhất từ tay Tử Thần xua tan mọi lo âu. Lòng tôi nhẹ bỗng. Lần này tôi và bố đã thắng. Tôi như muốn cho cả thế giới biết điều đó. Nhưng người đầu tiên tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này là em- người tôi yêu. Tôi ngồi dậy, định đi ra phía tủ đồ lấy chiếc laptop để gửi e-mail cho em. Nhưng sao thế này, đôi chân tôi chẳng hề nhúc nhích. Cứ nghĩ đó chỉ là hậu quả do một tuần không đi lại. Nhưng càng cố gắng, hai chân vẫn bất động… Tôi ngã nhào xuống sàn. Trong khoảnh khắc tôi nhớ lại lời bác sĩ đã nói. Nỗi sợ hãi lại ùa về khiến tôi toát mồ hôi. Đúng lúc đó, mẹ quay trở vào. Bà chạy ngay tới chỗ tôi. Đôi bàn tay run run đỡ tôi ngồi dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ nói:
- Mẹ ! Có phải…đôi chân của con đã…
Mẹ như đang cố ngăn cho những giọt nước mắt đừng rơi trước mặt tôi. Không nói nên lời, bà chỉ khẽ gật đầu…Tôi gượng cười! Chua chát! Nhớ tới thái độ bất thường của mẹ trước đó, tôi hoài nghi:
- Mẹ có còn giấu con điều gì? Có thật cuộc phẫu thuật đã thành công? Mẹ nói đi ! – Tôi hét lớn.
Mẹ khóc nấc lên thành tiếng…
- Bố…bố con… đã…qua đời…ngay sau ca phẫu thuật…
Tai tôi ù dần đi sau khi nghe câu nói ấy. Đầu óc trống rỗng. Tôi cười vang như một kẻ điên dại mà nước mắt cứ tuôn dài từng hạt mặn chát. Vài phút trước ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời thì giờ đây, tôi là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Trái tim tôi như bị bóp ngẹt. Sự ra đi của bố khiến tôi đau đớn gấp bội so với khi biết mình bị liệt. Mất mát chẳng gì có thể bù đắp nổi. Tôi đã thất bại, thất bại thảm hại trong cuộc chơi mạo hiểm với số phận. Tiếng cười, tiếng khóc hoà lẫn, vang khắp phòng bệnh…
Hoàng hôn buồng dần trong ánh nắng vàng vọt.


Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lòng tôi không khỏi nhói đau. Cuộc đời như một ly cocktail đầy màu sắc và hương vị. Chua vẫn có thể làm cho ngọt, ngọt vẫn có thể làm cho đằm dưới tay của một bartender giỏi. Nếu vậy lúc này, tôi sẽ là một bartender thật tệ. Ly cocktail tôi pha chế chỉ đầy vị đắng chát của nỗi thất vọng, buồn chán với màu sắc đen tối, ảm đạm. Tôi cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi nỗi chán chường.. Tôi suy sụp…
Từ giờ, tôi sẽ chẳng thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.
Sẽ chẳng thể cưỡi trên con “chiến mã” quen thuộc đi tới bất cứ nơi đâu mình muốn.
Sẽ không còn những chiều lang thang trên biển, chạy đua với gió. Chẳng thể đua theo những trận cầu nảy lửa trên sân.
Chẳng thể chạy ngay tới bên những người thân yêu khi họ cần một bờ vai..
Cuộc sống sẽ chẳng còn như trước…
Và ngày đó, tôi quyết định rời xa em.
E-mail gửi em, tôi viết rồi lại xoá cả chục lần. Enter ! Cuối cùng, lá thư đã được gửi đi. Thêm một nhát cứa rất sâu, đau nhói lên trái tim vốn đã nhiều vết thương chưa kịp lành. Trong tình yêu, nếu phải chọn lựa, hãy chọn người đem lại nụ cười cho mình. Tôi đã tìm được một người như thế nhưng giờ phải học cách buông tay khỏi Thần Hạnh Phúc dù trái tim vẫn còn yêu em tha thiết. Em còn cả một tương lai phía trước, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho em.Nếu yêu một ai đó là luôn mong muốn và làm tất cả để người đó được vui vẻ, hạnh phúc thì có lẽ đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho em.Có thể em sẽ cho tôi là một kẻ tàn nhẫn, sẽ oán hận tôi.Nhưng tôi chẳng thể làm khác, dù biết rằng tôi đang đánh mất một điều quý giá nhất trong cuộc đời mình…Sâu trong đêm, có những góc tim âm thầm vỡ, có những giọt mặn chát lặng lẽ rơi!
Những ngày sau đó, tôi vẫn sống trong giằn vặt, khổ đau. Người nói lời chia tay không chỉ mất đi người yêu mà còn mất đi cả tình yêu. Có thể không còn xiết chặt tay nhau trên con đường đời, không còn tựa vai nhau chia sẻ bất cứ lúc nào, không còn chung ước mơ về một mái ấm…Nhưng không có nghĩa là không còn quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Chia tay đâu phải không còn yêu… Có lẽ trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ yêu một người con gái nào khác nhiều như đã yêu em. Những kí ức đẹp đẽ nhất về tình yêu của chúng tôi, về em, tôi chôn giấu. Nhưng nỗi nhớ vẫn ùa về để nghe tim đau nhói!
Tôi muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì tôi có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Nhiều đêm tỉnh dậy, tôi thấy mẹ khóc, nước mắt lăn dài. Suốt những tháng ngày qua, mẹ đã gồng mình lên chống chọi với tất cả chẳng một lời than thở, ngay cả khi tôi đã buông trôi mọi thứ. Nỗi đau mẹ nén vào trong lòng để tiếp tục chăm sóc cho tôi. Chỉ đêm, nó mới được ép ra ngoài qua những giọt nước mắt đắng chát. Phút ấy, tôi nhận ra…mình đã sai. Có những nỗi đau vẫn mãi chỉ là nỗi đau nếu ta không chịu thoát khỏi chúng. Vậy mà tôi cứ ôm mãi nỗi đau ấy để nó gặm nhấm cạn dần niềm tin trong tôi mà chẳng dám đối mặt với sự thật. Hành động của tôi chẳng khác nào một kẻ hèn nhát.
- Mẹ…con xin lỗi ! – Tôi khẽ nói.
Mẹ nhìn tôi thật hiền…
- Cười nhiều và xin lỗi ít bao giờ cũng tốt hơn, con trai ạ.
Đêm đó cũng là lần đầu tiên tôi được nghe mẹ kể về chuyện đời của bố mẹ. Biết bao thử thách, thăng trầm của cuộc đời, bố mẹ đã dũng cảm đối mặt, cùng nhau vượt qua để có được thành công như ngày hôm nay.
- Ngay cả khi bà ngoại phản đối gay gắt tình yêu của bố mẹ vì cho rằng không môn đăng hộ đối, bố con vẫn không bỏ cuộc. Và cho tới hôm nay, bố đã làm tất cả để chứng minh cho bà ngoại thấy bố có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ hơn bất kì ai. Mẹ cũng chưa bao giờ hối hận khi đã chọn bố con.
Những gì tôi phải chịu đựng so với nhưng gì bố mẹ đã trải qua có lẽ chẳng là gì cả. Vậy mà tôi đã vội chán nản, buông xuôi. Nỗi sợ hãi đã choán lấy toàn bộ lí trí tôi trong suốt thời gian qua khiến tôi quên mất rằng thiếu đi một đôi chân không phải là đã mất tất cả. Tôi còn một đôi tay để thực hiện ước mơ trở thành một IT cừ khôi. Tôi còn sự động viên và tình yêu thương của mẹ. Tôi còn những người bạn chân thành. Tôi còn rất nhiều… Và chỉ cần vậy là tôi lại có niềm tin để cố gắng. Nhưng…có một điều tôi sẽ phải nuối tiếc suốt đời khi đã để mất một người mình yêu thương và yêu thương lại mình…
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Vẫn bóng dáng thân quen ấy, vẫn nụ cười thật tươi trên môi. Cảm giác như nghẹn thở. Không tin vào mắt mình, trước mặt tôi lúc này là… Em
Nhật Bản-Việt Nam, khoảng cách cả ngàn km chẳng thể ngăn cản em đến với tôi, chẳng thể chia cắt tình yêu của chúng tôi như tôi đã từng nghĩ. Yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng tôi đã quên mất một điều rằng, yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn…cũng sẽ luôn bên cạnh người đó. Tình yêu mà em giành cho tôi khiến tôi nhớ rằng yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn…cũng sẽ luôn bên cạnh người và hiểu rằng trong tình yêu cũng cần lắm sự dũng cảm như bố đã làm trước kia để mãi có mẹ.
Thật dễ để cảm ơn những điều tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội để cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo.
Cảm ơn những thử thách để tôi thấy mình trưởng thành hơn.
Cảm ơn những mất mát để tôi biết mình luôn được yêu thương thật nhiều.
Cảm ơn những ngày không em để biết có nhau quan trọng như thế nào.
Cảm ơn những lúc khó khăn để biết rằng dù có ra sao, ít nhất luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời…
Hạnh phúc là có một việc gì đó để làm, có một người để yêu và có điều gì đó để hi vọng. Và giờ, tôi đã có được điều đó.
Tôi ôm em thật chặt vào lòng và sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa.
Read more…

Blog Radio 141: Dừng lại để bắt đầu

09:52 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 141: Dừng lại để bắt đầu. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Chưa lúc nào Du thấy mình thanh thản như lúc này.
Chỉ đơn giản là không yêu nữa.
Không trăn trở.
Không đè nặng tâm tư.
Dừng lại để bắt đầu.
Chí ít là để bắt đầu một tình yêu mới - yêu thương chính bản thân mình. Nếu có duyên, Du tin là sẽ gặp lại.

1.
Hà Nội.
Chiều mưa .
Du ngồi vắt vẻo trên lan can. Tai đeo headphone. Cô vừa send cho Huy một tin nhắn: “Den Du di, lang thang chut nhe.”
5,10,15 phút sau, Huy reply lại cho cô một tin nhắn ngắn gọn: “Xin loi Du, Huy dang ban. Mai Du nhe, nho Du nhieu.”
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, Du trả lời cậu bằng một tốc độ nhanh không kém việc chạy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một: ”Khoi, Du di mot minh. Khong can Huy dau. ”Không một dòng hồi âm lại. Du chẳng biết mình có giận dỗi hay không nữa, chỉ biết cô thấy mình không vui. Cô chạy vào nhà, tay nhón lấy chiếc áo treo trên mắc. Thong thả, Du thả bộ xuống phố. Mưa lất phất. Những giọt nước li ti bám trên tóc, trên áo. Cô mặc kệ.
2.
Nếu ai đó nói Du xinh thì chắc hẳn điều này là chưa thật đúng nhưng ở Du toát lên một vẻ khá cuốn hút, một nét rất tự nhiên không cầu kì, không tô vẽ như chính con người cô vậy. Du không phải một cô gái trông hiền lành thuỳ mị nhưng nếu ai đó nói ở cô không có nét nữ tính thì không đúng. Nhìn nghiêng nghiêng, nói một cách chính xác, mặt cô có những nét cong rất hoàn hảo. Chiếc mũi hơi hếch lên nhỏ nhắn đáng yêu, nụ cười nở trên một gương mặt đã từng khiến không ít kẻ si tình suýt đâm sầm vào cột điện. Du là vậy, một cô gái như thế, hơi bụi buị nhưng cũng rất nồng nàn.
3.
Ông trời sinh ra đã vậy, vốn vậy và sẽ là vậy. Trai tài gái sắc là điều đương nhiên chẳng gì bàn cãi cả. Và cái chuyện Du và Huy là một cặp nổi như cồn ở cái khoa này ai mà chả biết. Chung trường, chung lớp, chung sở thích và vô tình gặp nhau, để lại ấn tượng ngay từ lần đầu.Này nhé, chàng đẹp trai, galan và có nhiều tài lẻ, nàng là hoa khôi, học hành cưc đỉnh, hát cực hay, và có điều duy nhất, là mê chụp ảnh và nghề giáo chứ không phải là học kinh tế. Nàng chết mê cái môn nghệ thuật này từ lâu lắm rồi. Nàng hay đi lang thang. Một buổi chiều nắng tắt, ngồi trong vườn hoa, nhìn lũ chim bồ câu vừa xà xuống chuẩn bị mổ những mẩu vụn bánh mì, Du bắt gặp nó, sẵn có máy ảnh trong tay, cô định sẽ nằm rạp xuống và chộp lấy ngay thời khắc này. Một thằng nhóc đi qua, phá hỏng khung cảnh nên thơ ấy. Huy chứ ai? Gặp nhau thế đấy, đủ để hình thành nên một mối quan hệ.
4.
Học hết năm đầu, Du nhất định thi lại, bởi cô đã thích gì là phải làm bằng được. Cô đã một lần khuất phục trước ánh mắt nghiêm nghị của bố nhưng từ khi bố mải mê ham chơi với cô bồ trẻ, mẹ an phận với công việc nội trợ ở nhà, cô thấy ngao ngán, cô xù lông như con nhím để chống lại bố, cô muốn từ bỏ những gì mình đang có và đi theo tiếng gọi của con tim. Làm những gì cô thực sự thích. Bỏ học thi sư phạm,điều đó cũng khiến bố cô tức lắm rồi vì xưa nay ông vốn gia trưởng, muốn con cái phải tuân theo sự sắp đặt của mình.Vậy là Du trở thành một cô giáo tương lai. Ở môi trường ấy, cô thấy mình thực sự là mình, không xô bồ, không tính toán, chỉ có lòng say mê nhiệt huyết, nhiệt huyết như với công việc chụp ảnh vậy.
5.
Khi du chuyển trường, khoảng cách giữa cô và Huy có vẻ như xa dần. Không còn những lần Huy nghe cô tâm sự, Huy ngồi nghe cô nói, Huy nhạy cảm trước nỗi buồn của cô, Huy và cô thức gần trọn đêm để bàn về một bức ảnh hay chỉ vì hai đứa vừa gặp nhau lúc chiều nhưng giờ thấy nhớ không ngủ được.Sự im lặng và thờ ơ hững hờ nơi Huy khiến cô thấy mệt mỏi, có những lúc cô thấy mình cô đơn, khi cô gặp một chuyện muốn chia sẻ, Huy im lặng. Có vẻ như với cô Huy không còn như trước, cô thay đổi hay Huy thay đổi?Cô không biết. Chẳng lẽ tình yêu đến và rời xa cô nhanh vậy sao?
6.
Một người bạn mới. Quen nhau trên một diễn đàn về những bức ảnh. Một người không biết chụp ảnh nhưng có những nhận xét khá tinh tế về những bức ảnh Du chụp và cả chủ nhân của nó. Những lần online muộn và những dòng status khiến người bạn ấy tò mò về Du. Họ chia sẻ, họ tâm sự, ban đầu chỉ là những chuyện xoay quanh những bức ảnh, sau đó là cả những chuyện riêng tư. Người bạn cho Du nhũng lời khuyên. Khi mất đần niềm tin nơi Huy, cô tìm được một nơi chia sẻ. Cô cho hết những muộn phiền về gia đình, về cuộc sống và cả Huy nữa vào một ngăn nhỏ và delete. Học cách yêu bản thân mình như Minh, cô thấy nhẹ nhàng.
7.
Du bắt gặp Huy trên phố, đang khoác tay một cô gái khác mà không phải là Du. Huy có người khác. Điều này khiến Du đau. Huy xin lỗi, Huy bảo đó chỉ là cơn say nắng mà thôi nhưng với Du, dù chỉ một lần cũng là phản bội, bởi kí ức cha mẹ vẫn còn im đậm trong Du, Huy là người hiểu điều đó hơn ai hết và Huy đã khiến cô thất vọng.
8.
Minh nhìn thấy cô khi anh đang trên đường đi dạo, hình như cô bé đang khóc, và anh đoán được một phần nào nguyên nhân. Một cô bé nhỏ nhắn với nhiều tâm sự, thời gian qua cô đã chịu khó mở lòng với anh. Anh không muốn bắt gặp cái điệu bộ cô đơn buồn bã ấy chút nào. Thực ra ở đây có trò láu cá. Khi đến nhà thằng chiến hữu thân thiết, anh rất hiếu kì hình ảnh cô gái ngồi trên lan can nghe nhạc, trông vẻ vô tư yêu đời đáng yêu vô cùng. Thời gian gần đây vẫn thấy cô nhưng không còn vẻ mặt ấy nữa. Một cuộc thoả thuận nhường lại account game cho thằng bạn. Minh biết qua về cô, về sở thích và nick chat, gần như mọi chuyện mà một người hang xóm biết. Minh muốn bao bọc cô, bao bọc con người ấy.9.
Lạnh. Cái lạnh yếu ớt đủ để người ta cảm thấy dễ chịu, không quá nóng và cũng không quá lạnh để xuýt xoa, hít hà đôi bàn tay lạnh cóng. Cuối tháng 3 rồi, hoa lộc vừng tàn và mùa mới thì chưa kịp nở. Minh đi bên Du. Gió nhẹ, những lọn tóc của Du mơn man khẽ quật vào mặt anh ran rát, anh thấy cả một cái gì đó ướt ướt, nóng hổi.
- Du, đừng khóc.
- Du có khóc đâu, bụi bay vào mắt thôi mà.
- Vậy ư? Nếu vậy Minh cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần hai đâu.
Cứ thế, Du gục đầu vào vai Minh. Đâu đó người qua đường bàn tán chỉ chỏ, cậu mặc kệ, một cánh tay vừa định đưa lên và khẽ khàng rụt lại. Cậu để yên cho bạn mình khóc.
- Về, Du nhé ,mưa rồi.
- Minh về trước, Du muốn dầm mưa, lâu rồi không đi mưa.
- Vậy mình sẽ đi cùng.
Bóng hai đứa lững thững đi trong làn mưa. Đâu đó căn nhà bên đường phát ra những âm điệu quen thuộc của Kiss the rain, của Stepping on the rainy street…..và đâu đó, có tiếng cười.
10.
Sáng. Trời mát mẻ. Không khí lạnh yếu dần. Công viên. Dậy sớm đi dạo là thói quen của Minh.- Muốn thi xem ai về trước không?
- Ơ kìa, sao Du ở đây? Tưởng giờ này vẫn ở trên giường chứ?
- Thay đổi chút, có sao đâu?
- Kiểu như tự dưng không yêu Huy nữa hả? Đá Huy hả?
- Uhm, chỉ đơn giản là không yêu nữa, kết thúc để bắt đầu Minh ạ. Du tin, nếu có duyên sẽ gặp lại, bây giờ Du không muốn níu kéo. Thực ra, Du vẫn yêu Huy lắm chứ, nhưng Huy sinh ra không thuộc về Du nên không giữ nữa. Loa kèn kìa, Minh tặng loa kèn cho Du nhé, mình thích loài hoa này. Tháng tư – sinh nhật Du – hoa loa kèn.
- Có ai như Du không? Hum. Bắt người khác tặng hoa cho mình. Nhưng thôi được, Minh sẽ tặng, nếu Du thắng.
- Ok.
- 1,2,3, chạy.
Nụ cười Du trong veo khiến Minh thấy ấm lòng, dù trước mắt có nhiều khó khăn nhưng anh tin cô gái này sẽ vượt qua, bởi anh thấy sự kiên cường trong ánh mắt cô. Một ngày mới với nắng vàng nhẹ và gió hiu hiu. Phải rồi, qua cơn mưa, trời lại sáng.
Read more…

Blog Radio 140: Điều giản dị

09:49 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 139: Ngõ Hoa Phai. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Bạn thân mến, hôm nay Blog Radio kể
cho các bạn nghe một câu chuyện tình đẹp giản dị, trải qua những khó khăn, thử thách và biến cố của cuộc sống hai nhân vật đã có một kết thúc viên mãn đong đầy. Chuyện tình của hai người thuộc thế hệ trước nhưng với những người trẻ trân trọng tình yêu, câu chuyện vẫn mang giá trị nhân văn sâu sắc với âm hưởng đẹp của tình yêu nơi núi rừng thảo nguyên…

Blog Radio - Tôi quen ông trong một lần lên Tây Bắc “xê dịch” cùng chúng bạn. Ông không sinh ra trên núi cao, nhưng gần như cả đời gắn bó với người và đất nơi đây. Điều gì đã khiến ông gắn mình với nơi này? Công việc ư? Nghĩa tình ư?…

Tất cả đều chưa thật chuẩn xác.

Bởi tất cả những thứ đó chưa thể níu giữ một chàng trai Hà thành tài hoa và lịch lãm như ông với vùng sơn cước heo hút này…

Đó là tình yêu của ông với một người phụ nữ!

Người ấy không lấy ông mà phải về nhà một người đàn ông khác.

Người ấy không yêu ông mà yêu một người khác.

Người ấy không chờ đợi ông, mà cất bước sang sông sau khi ông đi xa.

Người ấy không có con với ông mà có con với người khác.

Nhưng, tất cả đều không đủ để làm cho tình yêu của ông nguội lạnh với thời gian và tình đời.

Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao trong con người bé nhỏ kia, ngọn lửa ái tình lại bùng cháy mạnh mẽ làm vậy, lại có thể mang đến cho ông một nguồn sức mạnh lớn lao đến vậy, để ông có thể chấp nhận và hi sinh nhiều đến thế!…


Ngồi bên tôi trong nếp nhà nhỏ lộng gió giữa núi đồi Sơn La, ông đưa tôi về với mấy chục năm về trước, khi mà ông vẫn còn là một chàng sinh viên trẻ với bao mộng mơ và hoài bão.

Ông đã gặp cô ấy lần đầu tiên khi trường đại học của ông về đây tản cư. Một buổi chiều, ông một mình lang thang lên ngọn đồi bên cạnh khu lán nghỉ của lớp. Chiều núi rừng yên vắng lạ kì… Nắng chiếu chênh chếch rải loáng thoáng như buông mành. Gió hiu hiu. Hoa cỏ tung tăng theo những điệu múa hoa dã… Ông chợt sững người bởi thấp thoáng trước mặt mà một nàng sơn nữ một mình đang tắm. Nàng khe khẽ hát, có lẽ là một bài dân ca của dân tộc nàng. Suối rì rào hưởng ứng. Cây lá rì rào hát cùng. Mây đung đưa, nắng đung đưa. Đến từng mỏm đá núi cũng như xanh trở lại trong màu áo xám ngàn đời… Ông sẽ sàng nép mình vào một gốc cây, mắt không rời người con gái đang giỡn nước dưới kia. Nàng cứ mải mê tắm, mải mê đùa vui với nước, với gió, với cây cỏ chung quanh mà không hề hay biết có một gã trai đang nấp ở bên mê mải ngắm nhìn… Nàng tắm xong bước lên bờ, quấn hờ quanh mình tấm áo thiếu nữ dân tộc Thái. Váy áo buông lơi, gió núi buông lơi, nắng chiều buông lơi, cây cỏ buông lơi,… và có một gã trai cũng buông lơi cả trái tim mình. Nàng chảy chân sáo về phía bên kia đồi. Cả đất trời cũng nhảy nhót theo… Như kẻ mộng du, ông đi theo nàng. Nhà nàng nằm trên triền dốc thoải, xung quanh được bao bọc bởi ngút ngàn cây điền thanh. Bước chân nàng đi tới đâu, tiếng hát nàng lan đến đâu, là ở đó như sáng bừng lên, tươi mới và hạnh phúc. Khi bước chân vào nhà, không biết vô tình hay hữu ý mà nàng quay lại. Lúng liếng và cười. Ánh nhìn ấy, nụ cười ấy đã hoàn toàn nhấn chìm ông vào mê lộ, đưa đời ông sang một trang mới mà không ai có thể ngờ được…

Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
Đôi môi em gọi bao khát khao
Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi

Sau buổi chiều ấy, ông đã từ bỏ tất cả: gia đình, sự nghiệp, cuộc sống,… và cả đất Hà Thành, chấp nhận chuyển về vùng quê nghèo ấy nhận dạy cho một trường trung học, chỉ cốt để ngày ngày được thấy nàng lên nương, chiều chiều được theo chân nàng tung tăng lên núi… Ông đâu có ngờ, trong mái nhà nho nhỏ cuối sườn núi kia, nàng đã có một gia đình ấm êm và hạnh phúc… Khi biết tin, trái tim ông như muốn vỡ ra làm trăm mảnh. Ôi, có lẽ không còn gì đau đớn và chua xót hơn một tình yêu vô vọng!…


Chẳng hiểu sao, ông vẫn không thể từ bỏ được nơi này, vẫn ở lại, để được thấy nàng, và đớn đau vì nàng!

Chiến tranh ập đến vùng núi yên ả ấy cướp mất người chồng thân yêu của nàng. Nàng gần như hóa dại. Nàng vẫn nhảy, vẫn hát mỗi lúc chiều buông, nhưng tiếng hát, tiếng cười lảnh lót man dại, cái nhìn thăm thẳm, đăm đắm hoang tàn! Ông vẫn lặng lẽ bên nàng, chăm sóc cho nàng, đau cùng cơn đau của nàng. Khi nàng cười thì ông khóc, khi nàng khóc ông lại cố dỗ dành. Đến khi nàng dần trở về với thế giới thực, thì ông lại lặng lẽ lên đường vượt Trường Sơn vào Nam. Thế là biền biệt mất tin nhau từ đó…

Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế
Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao
Hay đêm mịt mù đăm đắm trời cao
Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu
Nếu không có người mặt đất quá hoang vu

Trong muỗi rừng vắt núi, trong từng trận bom rơi đạn nổ, trong máu và nước mắt, trong từng cái chết cận kề,… nụ cười nàng, ánh mắt nàng, bóng dáng nàng,… đã giúp ông có đủ sức mạnh để vượt lên tất cả, giúp ông trở về…


Trở về chốn xưa, tưởng chừng bao nỗi nhớ niềm thương đã vỡ òa trong hạnh phúc. Có ngờ đâu, bên nếp nhà kia, vẳng lên tiếng khóc trẻ con lẫn tiếng nàng ầu ơ ru hời, rộn ràng hạnh phúc… Ông lại lặng lẽ đi bên nàng, mỗi sáng mỗi chiều, nhưng bây giờ chỉ đứng ở phía xa xa. Ông không muốn sự có mặt của mình xáo động hạnh phúc đang cháy trong nàng.

Người yêu ơi dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

Cứ thế, thấm thoát đã mấy chục năm. Ông đã già. Người con gái của ông cũng đã thành bà nội, bà ngoại. Nhưng ngọn lửa tình trong ông vẫn rạo rực như ngày trai trẻ… Ông tủm tỉm: “Bà ấy đã đồng ý về với tớ được một mùa nương rồi đấy! Ông ấy cùng đã mất cả chục năm rồi còn gì!” Và ông cười. Thật viên mãn!

Ông lấy đãi tôi thứ rượu trong ống nứa của người Dao. Và rủ tôi ngày mai cùng hai ông bà đi chợ huyện. Đến chợ, ông bà cùng dừng lại trước gian hàng quần áo. Thật bất ngờ, ông chọn mua cho bà một bộ nội y. Bà thẹn thùng quay mặt vào ông. Họ cùng cười. Ý nhị mà hạnh phúc…

Khi trở về, ông ngất ngưởng trên lưng ngựa vì say rượu, bà thong thả cầm cương chậm bước. Đi được một đoạn, bà lại dừng ngựa, đỡ ông xuống nằm gối đầu lên đùi mình phe phẩy quạt cho ông. Chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ nơi rẻo cao này!…
Read more…