TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio142: Luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời…

09:53 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 142: Luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Ở đó, chúng ta bắt gặp một trái tim đầy thương tích vì những mất mát, những nỗi khổ đau, nhiều khi tưởng như chẳng gượng dậy nổi. Nhưng với niềm tin, nghị lực và một tình yêu chân thành, người bạn đó lại có lí do để bước tiếp, khẳng định sự tồn tại của mình trong cuộc đời này. Sống là không ngừng vươn lên, dừng lại có nghĩa là chết và hãy tin rằng luôn có những điều kì diệu trong một tình yêu chân thành – đó cũng là những gì em muốn gửi gắm qua câu chuyện này.”


Blog Radio - Từng đợt sóng nhẹ nhàng xô bờ, như cũng đã thấm mệt sau cả một ngày dài ầm ào, nhảy nhót. Mặt biển phản chiếu ánh trăng lấp lánh tựa như một tấm thảm nhung huyền dát đầy kim cương. Vị muối mặn nồng thoảng qua trong gió nhẹ. Biển đêm, thơ mộng và huyền ảo!Bóng tôi đổ dài trên cát. Nhẹ bước, cát mịn luồn vào từng ngón chân cùng nước biển. Mát rượi ! Tôi hít một hơi thật sâu, căng phồng lồng ngực, tận hưởng cảm giác khoan khoái ấy. Mọi ưu phiền như bay theo gió, hoà tan cùng vị mặn chát của nước biển. Chẳng còn chút vướng bận. Mênh mông và dữ dội là thế, nhưng đứng trước biển, tôi luôn có cảm giác bình yên đến lạ lùng.
- A…a….a…a….a…
Tiếng hét từ phía xa vọng lại như xé toạc không gian tĩnh lặng. Thoáng giật mình, tôi dõi mắt kiếm tìm theo hướng âm thanh không mấy êm tai đó phát ra. Mắt tôi dừng lại trên một mỏm đá quen thuộc nhô ra phía biển. Nơi đó, thuở nhỏ, tôi vẫn thường ngồi lặng thinh hàng giờ cùng nỗi nhớ về ba mẹ khi họ đi làm ăn xa, chỉ còn lại mình tôi… Và tới giờ, mỗi khi lòng nặng trĩu tâm sự đây vẫn là điểm đến số 1 mà tôi lựa chọn để rồi sau đó trở về với nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, đứng trên đó lại là một “kẻ phá bĩnh”. Một chút tò mò, lao mình đua với gió theo con đường tắt ngắn nhất. Vài phút sau, tôi đã đứng trên mỏm đá đó. Trên này, gió biển thổi thật mạnh như muốn đưa tất cả lên cao bay lượn. Trước mặt tôi là một cô gái. Mái tóc dài cuốn tung trong gió. Ánh trăng tạo thành đường viền lấp lánh sắc vàng bao bọc lấy thân hình mảnh dẻ của cô. Trên nền biển đêm, cô gái hệt như một thiên sứ vừa hạ cánh xuống nơi đây. Bất giác, cảnh tượng đó khiến tôi choáng ngợp. Nhưng trước dáng đứng chênh vênh ấy, tôi không thể không lên giọng nhắc nhở:
- Lùi lại đi, cô bé ! Chỗ đó chỉ dành cho một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp thôi.
Cô gái nhẹ nhàng xoay người lại. Nhìn tôi không chớp mắt. Một nụ cười rất nhẹ thoảng qua trên môi, cô thản nhiên đáp:
- Nếu vậy thì tôi sẽ là một cascadeur ưa mạo hiểm!
Bất ngờ trước câu trả lời sắc sảo pha chút hóm hỉnh, tôi cũng chẳng chịu đuối lí:
- Trước khi thực hiện ý tưởng không mấy thú vị đó, hãy tìm cho mình một ê-kip hỗ trợ nhé cô bé
Cô gái bước về phía tôi. Nở một nụ cười thật tươi và nói:
- Tôi sẽ không lao xuống biển như anh đã nghĩ đâu. Có lẽ anh xem quá nhiều phim hành động rồi. Chỉ là hét thật to xả stress, đứng ở một nơi thật cao để nỗi buồn thổi bay theo gió mà thôi. Và…đừng gọi tôi là cô bé !
Cô gái tặng cho tôi một cái nháy mắt đắc thắng rồi đi lướt qua tôi. Bóng cô khuất dần sau con dốc nhỏ phủ đầy hoa dại. Còn lại mình tôi đứng đó, bật cười với chính những suy nghĩ vừa rồi của mình.Gió biển táp mạnh vào người và hình như đêm nay trong gió có chút gì thật ngọt ngào…
Đó là lần đầu tiên tôi gặp em. Thật tình cờ nhưng dường như đó là nhân duyên, là định mệnh. Nhờ có nó tôi đã tìm được một nửa của cuộc đời mình, đã có một tình yêu đích thực. Em, nhẹ nhàng mà vẫn đầy cá tính như biển vậy, có lúc thật dữ dội mà nhiều khi lại dịu êm. Bên em, tôi thực sự là chính mình. Trước biển, trong ánh nến lung linh, tôi đã nói yêu em và ngày đó tôi là kẻ hạnh phúc nhất khi nghe em thầm thì:
- Như sóng mãi xô bờ, chúng mình sẽ luôn bên nhau anh nhé!
Tiếng cười trong veo của em hoà trong gió, tiếng sóng biển ầm ào vang vọng bên tai. Những kí ức dịu ngọt như đánh thức tôi bừng tỉnh…



Tôi nheo mắt vài lần trước khi có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên những tiếng tít…tít… đều đặn. Tấm rèm trắng nhẹ bay trong gió. Bên cửa sổ, mẹ đứng đó lặng thinh. Từng tia nắng chiếu xiên ngang càng làm lộ rõ vẻ suy tư đầy lo âu trên khuôn mặt bà. Bất chợt, ánh mắt tôi và mẹ gặp nhau. Mẹ nở nụ cười thật hiền. Từ năm 16 tuổi cho tới mãi bây giờ – khi đã là một chàng trai 22 tuổi, tôi mới thấy lại được nụ cười ấy. Đó chẳng phải nụ cười xã giao của một bà chủ lớn trong những cuộc làm ăn với đối tác, chẳng còn cái vẻ lạnh lùng mà thật gần gũi. Mắt mẹ ánh lên niềm vui cũng rất khác thường ngày. Chẳng phải niềm vui khi thắng lớn trong một hợp đồng làm ăn mà như khi tìm lại được một điều gì ý nghĩa lắm trong cuộc đời tưởng chừng như đã đánh mất.
Không vồ vập nhưng tôi có thể cảm nhận được giọng nói của mẹ run run:
- Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy bối rối. Vội đáp lời:
- Con đã ngủ mấy ngày rồi ạ ?
- Đúng một tuần. Có lẽ liều thuốc gây mê hơi mạnh – Mẹ khẽ nói.
Tôi cũng không thể nghĩ rằng ca phẫu thuật hiến tuỷ cho bố lại khiến tôi hôn mê lâu đến vậy…
Bố tôi là một ông chủ có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Từ thuở nhỏ, bố đã trở thành một thần tượng trong tôi. Sau này khi lớn hơn một chút, tôi luôn ấp ủ ước mơ sẽ “thắng” bố, vượt trên cả bố bây giờ để chứng minh khả năng của mình, cũng là để ông có thể tự hào về tôi – người con trai duy nhất của ông.
Ngày mẹ báo tin cho tôi biết bố bị viêm tuỷ giai đoạn cuối cũng là khi ông được đưa sang Nhật để tiếp tục điều trị. Lòng tôi hụt hẫng. Cái khí chất mạnh mẽ bố đã truyền cho tôi từ nhỏ nhưng khi nghe tin đó, nỗi lo sợ dâng lên, ám ảnh tôi trong từng suy nghĩ. Kì thi cuối khoá với tôi áp lực hơn gấp bội cùng với nỗi lo lắng cho tình hình sức khoẻ của bố ngày một xấu đi. Ngay sau khi bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, tôi bay sang Nhật thăm bố.
Khi còn bé, mỗi lần vào bệnh viện thăm bà nội ốm, tôi vẫn thường phồng mồm nín thở khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và run sợ trước những cảnh máu me, những tấm băng ca trắng toát khuất dần sau khu nhà xác…Ở nơi đây, ranh giới giữa sự sống và cái chết dường như thật mong manh ! Bước dọc hành lang bệnh viện Tokio, nỗi sợ khi thơ bé trở lại trong tôi nhưng nó đã rất khác trước. Tôi giấu nó thật sâu trong lòng. Ngoài mặt chỉ còn lại sự điềm tĩnh.
Phòng bệnh của bố nằm ở cuối hành lang. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bố nằm đó xanh xao, yếu ớt. Những thiết bị hiện đại nhất đặt quanh giường bệnh như chỉ trực tới khi khả năng xấu nhất xảy ra. Căn bệnh quái ác đang dần hút cạn sinh lực trong ông. Nếu còn là một cậu bé trước cảnh tượng này có lẽ tôi đã oà khóc. Nhưng giờ, tôi thay vào đó một nụ cười để chào bố. Bố nhìn tôi, ánh mắt sáng lên niềm vui. Ông chẳng thể nói được nhiều nữa. Đàn ông thường ít bộc lộ tình cảm như phụ nữ. Nhưng hôm nay, trong lặng yên tôi đã nắm lấy bàn tay bố thật lâu. Chính bàn tay này đã che chở, bảo vệ cho mẹ con tôi suốt những năm tháng qua. Gìơ đây, nó hằn in dấu vết của thời gian và bệnh tật. Lúc ấy, tôi ước giá như mình có thể truyền thêm cho bố sức mạnh để ông vượt qua giai đoạn khó khăn này.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn, bố ạ !
Bố khẽ mỉm cười – nụ cười của một người bố với người con trai chứ không phải nụ cười của một ông chủ lớn, dù tôi biết rằng câu nói đó chỉ để trấn tĩnh cho chính bản thân mình.


Mẹ vẫn đứng đó, im lặng nhìn hai bố con tôi. Mẹ gầy đi nhiều. Vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn dường như cũng chẳng thể che giấu nỗi lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt bà. Hơn lúc nào hết, tôi hiểu mình cần là chỗ dựa cho mẹ và chẳng thể yếu mềm.
- Hãy để con hiến tuỷ cho bố. – Tôi năn nỉ.
- Không được. – Mẹ quả quyết.
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt nảy lửa. Hai bàn tay nắm chặt. Cảm giác bất lực khi chẳng thể giúp bố nếu không có sự đồng ý của mẹ. Chỉ có hiến tuỷ mới có thể đưa bố thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Nhưng chỉ là “có thể”. Bác sĩ nói, khả năng phẫu thuật thành công cho bố là không nhiều bởi ông đang ngày một yếu đi. Nhưng nguyên nhân chính khiến mẹ không đồng ý để tôi làm phẫu thuật có lẽ do lượng tuỷ phải hiến khá nhiều tới mức có thể khiến tôi vĩnh viễn không đi lại được.
- Mẹ không muốn bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra với hai bố con nữa…
Giọng nói ngẹn ngào. Nước mắt mẹ lăn dài trên hai gò má. Tôi như chết lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ khóc. Lần đầu tiên, tôi thấy sự yếu đuối ở mẹ thể hiện ra ngoài chẳng cần phải che đậy bằng vẻ ngoài tưởng như thật mạnh mẽ. Mọi chuyện ập tới quá nhanh, dường như quá sức chịu đựng của bà. Hôm nay, tất cả vỡ oà thành những giọt nước mắt đắng chát…Tôi hiểu nỗi lo sợ trong lòng mẹ. Nhưng chẳng gì có thể lay chuyển quyết tâm của tôi để giành giật sự sống cho bố:
- Trước kia, mẹ đã từng dạy con rằng, trong bất cứ việc gì, nếu còn có thể thì đừng vội vàng từ bỏ. Hãy cố gắng bằng tất cả khả năng mình có thì dù thành công hay thất bại cũng sẽ không xấu hổ với chính bản thân mình. Đây là cơ hội cuối cùng cho bố, cũng là cơ hội để mẹ con mình có thể bên bố lâu hơn. Mẹ hãy để con giúp bố.
Mẹ nghẹn lời trong nước mắt. Còn với tôi, đó như một sự đồng ý lặng thầm.Tôi đang đánh cược với số phận, tương lai của chính mình và thách thức Thần Chết để thấy lại nụ cười của bố như ngày nào. Phần thắng không nhiều nhưng tôi vẫn có niềm tin Thần May mắn sẽ mỉm cười với bố con tôi.
Giờ phút quyết định đã tới. Tôi và mẹ bước dọc hành lang tới phòng phẫu thuật. Trong thời khắc cuối cùng ấy, bà vẫn thuyết phục tôi suy nghĩ lại về quyết định của mình. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười tràn đầy hi vọng và trấn an mẹ:
- Con sẽ mang bố trở về với mẹ con mình. Mẹ đừng quá lo!
Tôi bước theo các bác sỹ và y tá. Còn mình mẹ đứng đó. Cánh cửa phòng phẫu thuật dần đóng lại…
Một tuần đã trôi qua sau ca phẫu thuật. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó tôi chẳng hề hay biết. Ngay lúc này điều tôi quan tâm nhất là kết quả ca phẫu thuật và tình hình của bố ra sao?
Tôi vội vã hỏi mẹ:
- Bố con sao rồi hả mẹ?
Mắt mẹ hoe đỏ. Bà lặng im nhìn tôi.Thời gian như ngừng trôi. Sự hồi hộp, nỗi lo lắng và cả sự sợ hãi, tất cả bỗng chốc ùa về trước khi mẹ cất lời:
- Ca phẫu thuật thành công. Bố đang nằm ở phòng cách li.
Dứt lời, mẹ quay bước thật nhanh đi ra phía cửa lấy lí do đi tìm bác sĩ kiểm tra tình hình sức khoẻ cho tôi
Cảm giác sung sướng khi cướp lại được sự sống cho người thân yêu nhất từ tay Tử Thần xua tan mọi lo âu. Lòng tôi nhẹ bỗng. Lần này tôi và bố đã thắng. Tôi như muốn cho cả thế giới biết điều đó. Nhưng người đầu tiên tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này là em- người tôi yêu. Tôi ngồi dậy, định đi ra phía tủ đồ lấy chiếc laptop để gửi e-mail cho em. Nhưng sao thế này, đôi chân tôi chẳng hề nhúc nhích. Cứ nghĩ đó chỉ là hậu quả do một tuần không đi lại. Nhưng càng cố gắng, hai chân vẫn bất động… Tôi ngã nhào xuống sàn. Trong khoảnh khắc tôi nhớ lại lời bác sĩ đã nói. Nỗi sợ hãi lại ùa về khiến tôi toát mồ hôi. Đúng lúc đó, mẹ quay trở vào. Bà chạy ngay tới chỗ tôi. Đôi bàn tay run run đỡ tôi ngồi dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ nói:
- Mẹ ! Có phải…đôi chân của con đã…
Mẹ như đang cố ngăn cho những giọt nước mắt đừng rơi trước mặt tôi. Không nói nên lời, bà chỉ khẽ gật đầu…Tôi gượng cười! Chua chát! Nhớ tới thái độ bất thường của mẹ trước đó, tôi hoài nghi:
- Mẹ có còn giấu con điều gì? Có thật cuộc phẫu thuật đã thành công? Mẹ nói đi ! – Tôi hét lớn.
Mẹ khóc nấc lên thành tiếng…
- Bố…bố con… đã…qua đời…ngay sau ca phẫu thuật…
Tai tôi ù dần đi sau khi nghe câu nói ấy. Đầu óc trống rỗng. Tôi cười vang như một kẻ điên dại mà nước mắt cứ tuôn dài từng hạt mặn chát. Vài phút trước ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời thì giờ đây, tôi là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Trái tim tôi như bị bóp ngẹt. Sự ra đi của bố khiến tôi đau đớn gấp bội so với khi biết mình bị liệt. Mất mát chẳng gì có thể bù đắp nổi. Tôi đã thất bại, thất bại thảm hại trong cuộc chơi mạo hiểm với số phận. Tiếng cười, tiếng khóc hoà lẫn, vang khắp phòng bệnh…
Hoàng hôn buồng dần trong ánh nắng vàng vọt.


Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lòng tôi không khỏi nhói đau. Cuộc đời như một ly cocktail đầy màu sắc và hương vị. Chua vẫn có thể làm cho ngọt, ngọt vẫn có thể làm cho đằm dưới tay của một bartender giỏi. Nếu vậy lúc này, tôi sẽ là một bartender thật tệ. Ly cocktail tôi pha chế chỉ đầy vị đắng chát của nỗi thất vọng, buồn chán với màu sắc đen tối, ảm đạm. Tôi cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi nỗi chán chường.. Tôi suy sụp…
Từ giờ, tôi sẽ chẳng thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.
Sẽ chẳng thể cưỡi trên con “chiến mã” quen thuộc đi tới bất cứ nơi đâu mình muốn.
Sẽ không còn những chiều lang thang trên biển, chạy đua với gió. Chẳng thể đua theo những trận cầu nảy lửa trên sân.
Chẳng thể chạy ngay tới bên những người thân yêu khi họ cần một bờ vai..
Cuộc sống sẽ chẳng còn như trước…
Và ngày đó, tôi quyết định rời xa em.
E-mail gửi em, tôi viết rồi lại xoá cả chục lần. Enter ! Cuối cùng, lá thư đã được gửi đi. Thêm một nhát cứa rất sâu, đau nhói lên trái tim vốn đã nhiều vết thương chưa kịp lành. Trong tình yêu, nếu phải chọn lựa, hãy chọn người đem lại nụ cười cho mình. Tôi đã tìm được một người như thế nhưng giờ phải học cách buông tay khỏi Thần Hạnh Phúc dù trái tim vẫn còn yêu em tha thiết. Em còn cả một tương lai phía trước, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho em.Nếu yêu một ai đó là luôn mong muốn và làm tất cả để người đó được vui vẻ, hạnh phúc thì có lẽ đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho em.Có thể em sẽ cho tôi là một kẻ tàn nhẫn, sẽ oán hận tôi.Nhưng tôi chẳng thể làm khác, dù biết rằng tôi đang đánh mất một điều quý giá nhất trong cuộc đời mình…Sâu trong đêm, có những góc tim âm thầm vỡ, có những giọt mặn chát lặng lẽ rơi!
Những ngày sau đó, tôi vẫn sống trong giằn vặt, khổ đau. Người nói lời chia tay không chỉ mất đi người yêu mà còn mất đi cả tình yêu. Có thể không còn xiết chặt tay nhau trên con đường đời, không còn tựa vai nhau chia sẻ bất cứ lúc nào, không còn chung ước mơ về một mái ấm…Nhưng không có nghĩa là không còn quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Chia tay đâu phải không còn yêu… Có lẽ trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ yêu một người con gái nào khác nhiều như đã yêu em. Những kí ức đẹp đẽ nhất về tình yêu của chúng tôi, về em, tôi chôn giấu. Nhưng nỗi nhớ vẫn ùa về để nghe tim đau nhói!
Tôi muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì tôi có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Nhiều đêm tỉnh dậy, tôi thấy mẹ khóc, nước mắt lăn dài. Suốt những tháng ngày qua, mẹ đã gồng mình lên chống chọi với tất cả chẳng một lời than thở, ngay cả khi tôi đã buông trôi mọi thứ. Nỗi đau mẹ nén vào trong lòng để tiếp tục chăm sóc cho tôi. Chỉ đêm, nó mới được ép ra ngoài qua những giọt nước mắt đắng chát. Phút ấy, tôi nhận ra…mình đã sai. Có những nỗi đau vẫn mãi chỉ là nỗi đau nếu ta không chịu thoát khỏi chúng. Vậy mà tôi cứ ôm mãi nỗi đau ấy để nó gặm nhấm cạn dần niềm tin trong tôi mà chẳng dám đối mặt với sự thật. Hành động của tôi chẳng khác nào một kẻ hèn nhát.
- Mẹ…con xin lỗi ! – Tôi khẽ nói.
Mẹ nhìn tôi thật hiền…
- Cười nhiều và xin lỗi ít bao giờ cũng tốt hơn, con trai ạ.
Đêm đó cũng là lần đầu tiên tôi được nghe mẹ kể về chuyện đời của bố mẹ. Biết bao thử thách, thăng trầm của cuộc đời, bố mẹ đã dũng cảm đối mặt, cùng nhau vượt qua để có được thành công như ngày hôm nay.
- Ngay cả khi bà ngoại phản đối gay gắt tình yêu của bố mẹ vì cho rằng không môn đăng hộ đối, bố con vẫn không bỏ cuộc. Và cho tới hôm nay, bố đã làm tất cả để chứng minh cho bà ngoại thấy bố có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ hơn bất kì ai. Mẹ cũng chưa bao giờ hối hận khi đã chọn bố con.
Những gì tôi phải chịu đựng so với nhưng gì bố mẹ đã trải qua có lẽ chẳng là gì cả. Vậy mà tôi đã vội chán nản, buông xuôi. Nỗi sợ hãi đã choán lấy toàn bộ lí trí tôi trong suốt thời gian qua khiến tôi quên mất rằng thiếu đi một đôi chân không phải là đã mất tất cả. Tôi còn một đôi tay để thực hiện ước mơ trở thành một IT cừ khôi. Tôi còn sự động viên và tình yêu thương của mẹ. Tôi còn những người bạn chân thành. Tôi còn rất nhiều… Và chỉ cần vậy là tôi lại có niềm tin để cố gắng. Nhưng…có một điều tôi sẽ phải nuối tiếc suốt đời khi đã để mất một người mình yêu thương và yêu thương lại mình…
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Vẫn bóng dáng thân quen ấy, vẫn nụ cười thật tươi trên môi. Cảm giác như nghẹn thở. Không tin vào mắt mình, trước mặt tôi lúc này là… Em
Nhật Bản-Việt Nam, khoảng cách cả ngàn km chẳng thể ngăn cản em đến với tôi, chẳng thể chia cắt tình yêu của chúng tôi như tôi đã từng nghĩ. Yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng tôi đã quên mất một điều rằng, yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn…cũng sẽ luôn bên cạnh người đó. Tình yêu mà em giành cho tôi khiến tôi nhớ rằng yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn…cũng sẽ luôn bên cạnh người và hiểu rằng trong tình yêu cũng cần lắm sự dũng cảm như bố đã làm trước kia để mãi có mẹ.
Thật dễ để cảm ơn những điều tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội để cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo.
Cảm ơn những thử thách để tôi thấy mình trưởng thành hơn.
Cảm ơn những mất mát để tôi biết mình luôn được yêu thương thật nhiều.
Cảm ơn những ngày không em để biết có nhau quan trọng như thế nào.
Cảm ơn những lúc khó khăn để biết rằng dù có ra sao, ít nhất luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời…
Hạnh phúc là có một việc gì đó để làm, có một người để yêu và có điều gì đó để hi vọng. Và giờ, tôi đã có được điều đó.
Tôi ôm em thật chặt vào lòng và sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa.
Read more…

Blog Radio 141: Dừng lại để bắt đầu

09:52 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 141: Dừng lại để bắt đầu. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Chưa lúc nào Du thấy mình thanh thản như lúc này.
Chỉ đơn giản là không yêu nữa.
Không trăn trở.
Không đè nặng tâm tư.
Dừng lại để bắt đầu.
Chí ít là để bắt đầu một tình yêu mới - yêu thương chính bản thân mình. Nếu có duyên, Du tin là sẽ gặp lại.

1.
Hà Nội.
Chiều mưa .
Du ngồi vắt vẻo trên lan can. Tai đeo headphone. Cô vừa send cho Huy một tin nhắn: “Den Du di, lang thang chut nhe.”
5,10,15 phút sau, Huy reply lại cho cô một tin nhắn ngắn gọn: “Xin loi Du, Huy dang ban. Mai Du nhe, nho Du nhieu.”
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, Du trả lời cậu bằng một tốc độ nhanh không kém việc chạy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một: ”Khoi, Du di mot minh. Khong can Huy dau. ”Không một dòng hồi âm lại. Du chẳng biết mình có giận dỗi hay không nữa, chỉ biết cô thấy mình không vui. Cô chạy vào nhà, tay nhón lấy chiếc áo treo trên mắc. Thong thả, Du thả bộ xuống phố. Mưa lất phất. Những giọt nước li ti bám trên tóc, trên áo. Cô mặc kệ.
2.
Nếu ai đó nói Du xinh thì chắc hẳn điều này là chưa thật đúng nhưng ở Du toát lên một vẻ khá cuốn hút, một nét rất tự nhiên không cầu kì, không tô vẽ như chính con người cô vậy. Du không phải một cô gái trông hiền lành thuỳ mị nhưng nếu ai đó nói ở cô không có nét nữ tính thì không đúng. Nhìn nghiêng nghiêng, nói một cách chính xác, mặt cô có những nét cong rất hoàn hảo. Chiếc mũi hơi hếch lên nhỏ nhắn đáng yêu, nụ cười nở trên một gương mặt đã từng khiến không ít kẻ si tình suýt đâm sầm vào cột điện. Du là vậy, một cô gái như thế, hơi bụi buị nhưng cũng rất nồng nàn.
3.
Ông trời sinh ra đã vậy, vốn vậy và sẽ là vậy. Trai tài gái sắc là điều đương nhiên chẳng gì bàn cãi cả. Và cái chuyện Du và Huy là một cặp nổi như cồn ở cái khoa này ai mà chả biết. Chung trường, chung lớp, chung sở thích và vô tình gặp nhau, để lại ấn tượng ngay từ lần đầu.Này nhé, chàng đẹp trai, galan và có nhiều tài lẻ, nàng là hoa khôi, học hành cưc đỉnh, hát cực hay, và có điều duy nhất, là mê chụp ảnh và nghề giáo chứ không phải là học kinh tế. Nàng chết mê cái môn nghệ thuật này từ lâu lắm rồi. Nàng hay đi lang thang. Một buổi chiều nắng tắt, ngồi trong vườn hoa, nhìn lũ chim bồ câu vừa xà xuống chuẩn bị mổ những mẩu vụn bánh mì, Du bắt gặp nó, sẵn có máy ảnh trong tay, cô định sẽ nằm rạp xuống và chộp lấy ngay thời khắc này. Một thằng nhóc đi qua, phá hỏng khung cảnh nên thơ ấy. Huy chứ ai? Gặp nhau thế đấy, đủ để hình thành nên một mối quan hệ.
4.
Học hết năm đầu, Du nhất định thi lại, bởi cô đã thích gì là phải làm bằng được. Cô đã một lần khuất phục trước ánh mắt nghiêm nghị của bố nhưng từ khi bố mải mê ham chơi với cô bồ trẻ, mẹ an phận với công việc nội trợ ở nhà, cô thấy ngao ngán, cô xù lông như con nhím để chống lại bố, cô muốn từ bỏ những gì mình đang có và đi theo tiếng gọi của con tim. Làm những gì cô thực sự thích. Bỏ học thi sư phạm,điều đó cũng khiến bố cô tức lắm rồi vì xưa nay ông vốn gia trưởng, muốn con cái phải tuân theo sự sắp đặt của mình.Vậy là Du trở thành một cô giáo tương lai. Ở môi trường ấy, cô thấy mình thực sự là mình, không xô bồ, không tính toán, chỉ có lòng say mê nhiệt huyết, nhiệt huyết như với công việc chụp ảnh vậy.
5.
Khi du chuyển trường, khoảng cách giữa cô và Huy có vẻ như xa dần. Không còn những lần Huy nghe cô tâm sự, Huy ngồi nghe cô nói, Huy nhạy cảm trước nỗi buồn của cô, Huy và cô thức gần trọn đêm để bàn về một bức ảnh hay chỉ vì hai đứa vừa gặp nhau lúc chiều nhưng giờ thấy nhớ không ngủ được.Sự im lặng và thờ ơ hững hờ nơi Huy khiến cô thấy mệt mỏi, có những lúc cô thấy mình cô đơn, khi cô gặp một chuyện muốn chia sẻ, Huy im lặng. Có vẻ như với cô Huy không còn như trước, cô thay đổi hay Huy thay đổi?Cô không biết. Chẳng lẽ tình yêu đến và rời xa cô nhanh vậy sao?
6.
Một người bạn mới. Quen nhau trên một diễn đàn về những bức ảnh. Một người không biết chụp ảnh nhưng có những nhận xét khá tinh tế về những bức ảnh Du chụp và cả chủ nhân của nó. Những lần online muộn và những dòng status khiến người bạn ấy tò mò về Du. Họ chia sẻ, họ tâm sự, ban đầu chỉ là những chuyện xoay quanh những bức ảnh, sau đó là cả những chuyện riêng tư. Người bạn cho Du nhũng lời khuyên. Khi mất đần niềm tin nơi Huy, cô tìm được một nơi chia sẻ. Cô cho hết những muộn phiền về gia đình, về cuộc sống và cả Huy nữa vào một ngăn nhỏ và delete. Học cách yêu bản thân mình như Minh, cô thấy nhẹ nhàng.
7.
Du bắt gặp Huy trên phố, đang khoác tay một cô gái khác mà không phải là Du. Huy có người khác. Điều này khiến Du đau. Huy xin lỗi, Huy bảo đó chỉ là cơn say nắng mà thôi nhưng với Du, dù chỉ một lần cũng là phản bội, bởi kí ức cha mẹ vẫn còn im đậm trong Du, Huy là người hiểu điều đó hơn ai hết và Huy đã khiến cô thất vọng.
8.
Minh nhìn thấy cô khi anh đang trên đường đi dạo, hình như cô bé đang khóc, và anh đoán được một phần nào nguyên nhân. Một cô bé nhỏ nhắn với nhiều tâm sự, thời gian qua cô đã chịu khó mở lòng với anh. Anh không muốn bắt gặp cái điệu bộ cô đơn buồn bã ấy chút nào. Thực ra ở đây có trò láu cá. Khi đến nhà thằng chiến hữu thân thiết, anh rất hiếu kì hình ảnh cô gái ngồi trên lan can nghe nhạc, trông vẻ vô tư yêu đời đáng yêu vô cùng. Thời gian gần đây vẫn thấy cô nhưng không còn vẻ mặt ấy nữa. Một cuộc thoả thuận nhường lại account game cho thằng bạn. Minh biết qua về cô, về sở thích và nick chat, gần như mọi chuyện mà một người hang xóm biết. Minh muốn bao bọc cô, bao bọc con người ấy.9.
Lạnh. Cái lạnh yếu ớt đủ để người ta cảm thấy dễ chịu, không quá nóng và cũng không quá lạnh để xuýt xoa, hít hà đôi bàn tay lạnh cóng. Cuối tháng 3 rồi, hoa lộc vừng tàn và mùa mới thì chưa kịp nở. Minh đi bên Du. Gió nhẹ, những lọn tóc của Du mơn man khẽ quật vào mặt anh ran rát, anh thấy cả một cái gì đó ướt ướt, nóng hổi.
- Du, đừng khóc.
- Du có khóc đâu, bụi bay vào mắt thôi mà.
- Vậy ư? Nếu vậy Minh cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần hai đâu.
Cứ thế, Du gục đầu vào vai Minh. Đâu đó người qua đường bàn tán chỉ chỏ, cậu mặc kệ, một cánh tay vừa định đưa lên và khẽ khàng rụt lại. Cậu để yên cho bạn mình khóc.
- Về, Du nhé ,mưa rồi.
- Minh về trước, Du muốn dầm mưa, lâu rồi không đi mưa.
- Vậy mình sẽ đi cùng.
Bóng hai đứa lững thững đi trong làn mưa. Đâu đó căn nhà bên đường phát ra những âm điệu quen thuộc của Kiss the rain, của Stepping on the rainy street…..và đâu đó, có tiếng cười.
10.
Sáng. Trời mát mẻ. Không khí lạnh yếu dần. Công viên. Dậy sớm đi dạo là thói quen của Minh.- Muốn thi xem ai về trước không?
- Ơ kìa, sao Du ở đây? Tưởng giờ này vẫn ở trên giường chứ?
- Thay đổi chút, có sao đâu?
- Kiểu như tự dưng không yêu Huy nữa hả? Đá Huy hả?
- Uhm, chỉ đơn giản là không yêu nữa, kết thúc để bắt đầu Minh ạ. Du tin, nếu có duyên sẽ gặp lại, bây giờ Du không muốn níu kéo. Thực ra, Du vẫn yêu Huy lắm chứ, nhưng Huy sinh ra không thuộc về Du nên không giữ nữa. Loa kèn kìa, Minh tặng loa kèn cho Du nhé, mình thích loài hoa này. Tháng tư – sinh nhật Du – hoa loa kèn.
- Có ai như Du không? Hum. Bắt người khác tặng hoa cho mình. Nhưng thôi được, Minh sẽ tặng, nếu Du thắng.
- Ok.
- 1,2,3, chạy.
Nụ cười Du trong veo khiến Minh thấy ấm lòng, dù trước mắt có nhiều khó khăn nhưng anh tin cô gái này sẽ vượt qua, bởi anh thấy sự kiên cường trong ánh mắt cô. Một ngày mới với nắng vàng nhẹ và gió hiu hiu. Phải rồi, qua cơn mưa, trời lại sáng.
Read more…

Blog Radio 140: Điều giản dị

09:49 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 139: Ngõ Hoa Phai. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio online mới nhất, hay nhất.

Bạn thân mến, hôm nay Blog Radio kể
cho các bạn nghe một câu chuyện tình đẹp giản dị, trải qua những khó khăn, thử thách và biến cố của cuộc sống hai nhân vật đã có một kết thúc viên mãn đong đầy. Chuyện tình của hai người thuộc thế hệ trước nhưng với những người trẻ trân trọng tình yêu, câu chuyện vẫn mang giá trị nhân văn sâu sắc với âm hưởng đẹp của tình yêu nơi núi rừng thảo nguyên…

Blog Radio - Tôi quen ông trong một lần lên Tây Bắc “xê dịch” cùng chúng bạn. Ông không sinh ra trên núi cao, nhưng gần như cả đời gắn bó với người và đất nơi đây. Điều gì đã khiến ông gắn mình với nơi này? Công việc ư? Nghĩa tình ư?…

Tất cả đều chưa thật chuẩn xác.

Bởi tất cả những thứ đó chưa thể níu giữ một chàng trai Hà thành tài hoa và lịch lãm như ông với vùng sơn cước heo hút này…

Đó là tình yêu của ông với một người phụ nữ!

Người ấy không lấy ông mà phải về nhà một người đàn ông khác.

Người ấy không yêu ông mà yêu một người khác.

Người ấy không chờ đợi ông, mà cất bước sang sông sau khi ông đi xa.

Người ấy không có con với ông mà có con với người khác.

Nhưng, tất cả đều không đủ để làm cho tình yêu của ông nguội lạnh với thời gian và tình đời.

Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao trong con người bé nhỏ kia, ngọn lửa ái tình lại bùng cháy mạnh mẽ làm vậy, lại có thể mang đến cho ông một nguồn sức mạnh lớn lao đến vậy, để ông có thể chấp nhận và hi sinh nhiều đến thế!…


Ngồi bên tôi trong nếp nhà nhỏ lộng gió giữa núi đồi Sơn La, ông đưa tôi về với mấy chục năm về trước, khi mà ông vẫn còn là một chàng sinh viên trẻ với bao mộng mơ và hoài bão.

Ông đã gặp cô ấy lần đầu tiên khi trường đại học của ông về đây tản cư. Một buổi chiều, ông một mình lang thang lên ngọn đồi bên cạnh khu lán nghỉ của lớp. Chiều núi rừng yên vắng lạ kì… Nắng chiếu chênh chếch rải loáng thoáng như buông mành. Gió hiu hiu. Hoa cỏ tung tăng theo những điệu múa hoa dã… Ông chợt sững người bởi thấp thoáng trước mặt mà một nàng sơn nữ một mình đang tắm. Nàng khe khẽ hát, có lẽ là một bài dân ca của dân tộc nàng. Suối rì rào hưởng ứng. Cây lá rì rào hát cùng. Mây đung đưa, nắng đung đưa. Đến từng mỏm đá núi cũng như xanh trở lại trong màu áo xám ngàn đời… Ông sẽ sàng nép mình vào một gốc cây, mắt không rời người con gái đang giỡn nước dưới kia. Nàng cứ mải mê tắm, mải mê đùa vui với nước, với gió, với cây cỏ chung quanh mà không hề hay biết có một gã trai đang nấp ở bên mê mải ngắm nhìn… Nàng tắm xong bước lên bờ, quấn hờ quanh mình tấm áo thiếu nữ dân tộc Thái. Váy áo buông lơi, gió núi buông lơi, nắng chiều buông lơi, cây cỏ buông lơi,… và có một gã trai cũng buông lơi cả trái tim mình. Nàng chảy chân sáo về phía bên kia đồi. Cả đất trời cũng nhảy nhót theo… Như kẻ mộng du, ông đi theo nàng. Nhà nàng nằm trên triền dốc thoải, xung quanh được bao bọc bởi ngút ngàn cây điền thanh. Bước chân nàng đi tới đâu, tiếng hát nàng lan đến đâu, là ở đó như sáng bừng lên, tươi mới và hạnh phúc. Khi bước chân vào nhà, không biết vô tình hay hữu ý mà nàng quay lại. Lúng liếng và cười. Ánh nhìn ấy, nụ cười ấy đã hoàn toàn nhấn chìm ông vào mê lộ, đưa đời ông sang một trang mới mà không ai có thể ngờ được…

Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
Đôi môi em gọi bao khát khao
Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi

Sau buổi chiều ấy, ông đã từ bỏ tất cả: gia đình, sự nghiệp, cuộc sống,… và cả đất Hà Thành, chấp nhận chuyển về vùng quê nghèo ấy nhận dạy cho một trường trung học, chỉ cốt để ngày ngày được thấy nàng lên nương, chiều chiều được theo chân nàng tung tăng lên núi… Ông đâu có ngờ, trong mái nhà nho nhỏ cuối sườn núi kia, nàng đã có một gia đình ấm êm và hạnh phúc… Khi biết tin, trái tim ông như muốn vỡ ra làm trăm mảnh. Ôi, có lẽ không còn gì đau đớn và chua xót hơn một tình yêu vô vọng!…


Chẳng hiểu sao, ông vẫn không thể từ bỏ được nơi này, vẫn ở lại, để được thấy nàng, và đớn đau vì nàng!

Chiến tranh ập đến vùng núi yên ả ấy cướp mất người chồng thân yêu của nàng. Nàng gần như hóa dại. Nàng vẫn nhảy, vẫn hát mỗi lúc chiều buông, nhưng tiếng hát, tiếng cười lảnh lót man dại, cái nhìn thăm thẳm, đăm đắm hoang tàn! Ông vẫn lặng lẽ bên nàng, chăm sóc cho nàng, đau cùng cơn đau của nàng. Khi nàng cười thì ông khóc, khi nàng khóc ông lại cố dỗ dành. Đến khi nàng dần trở về với thế giới thực, thì ông lại lặng lẽ lên đường vượt Trường Sơn vào Nam. Thế là biền biệt mất tin nhau từ đó…

Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế
Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao
Hay đêm mịt mù đăm đắm trời cao
Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu
Nếu không có người mặt đất quá hoang vu

Trong muỗi rừng vắt núi, trong từng trận bom rơi đạn nổ, trong máu và nước mắt, trong từng cái chết cận kề,… nụ cười nàng, ánh mắt nàng, bóng dáng nàng,… đã giúp ông có đủ sức mạnh để vượt lên tất cả, giúp ông trở về…


Trở về chốn xưa, tưởng chừng bao nỗi nhớ niềm thương đã vỡ òa trong hạnh phúc. Có ngờ đâu, bên nếp nhà kia, vẳng lên tiếng khóc trẻ con lẫn tiếng nàng ầu ơ ru hời, rộn ràng hạnh phúc… Ông lại lặng lẽ đi bên nàng, mỗi sáng mỗi chiều, nhưng bây giờ chỉ đứng ở phía xa xa. Ông không muốn sự có mặt của mình xáo động hạnh phúc đang cháy trong nàng.

Người yêu ơi dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

Cứ thế, thấm thoát đã mấy chục năm. Ông đã già. Người con gái của ông cũng đã thành bà nội, bà ngoại. Nhưng ngọn lửa tình trong ông vẫn rạo rực như ngày trai trẻ… Ông tủm tỉm: “Bà ấy đã đồng ý về với tớ được một mùa nương rồi đấy! Ông ấy cùng đã mất cả chục năm rồi còn gì!” Và ông cười. Thật viên mãn!

Ông lấy đãi tôi thứ rượu trong ống nứa của người Dao. Và rủ tôi ngày mai cùng hai ông bà đi chợ huyện. Đến chợ, ông bà cùng dừng lại trước gian hàng quần áo. Thật bất ngờ, ông chọn mua cho bà một bộ nội y. Bà thẹn thùng quay mặt vào ông. Họ cùng cười. Ý nhị mà hạnh phúc…

Khi trở về, ông ngất ngưởng trên lưng ngựa vì say rượu, bà thong thả cầm cương chậm bước. Đi được một đoạn, bà lại dừng ngựa, đỡ ông xuống nằm gối đầu lên đùi mình phe phẩy quạt cho ông. Chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ nơi rẻo cao này!…
Read more…

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Minh Hiểu Khê – FULL

15:42 |
Tình yêu có muôn hình vạn dáng vẻ, với những giai điệu phong phú và khác biệt: đó có thể là nốt trầm của mối tình đơn phương thời trung học, cũng có thể là nốt bổng khi hai tâm hồn xa cách tìm lại được nhau. Đôi khi tình yêu ngọt ngào như những viên kẹo, có lúc lại đắng như sôcôla (nhưng sôcôla thì càng nhấm càng thấy ngọt ngào). Dường như tất cả những tình yêu đó đều có một mẫu số chung, đó đều là những nhịp đập bồi hồi của trái tim. Và chính con tim, như một cách ví von của tình cảm, là khởi nguồn cho câu chuyện tình đầy chất thơ trong Sẽ có thiên thần thay anh yêu em. Thêm một tiểu thuyết tình yêu ngọt ngào cho mùa lễ Tình nhân, nhưng giai điệu mà Sẽ có thiên thần thay anh yêu em cất lên thật thanh tao và kì lạ.
Nếu như nói con tim quyết định tình yêu của người ta dành cho một ai đó thì Sẽ có thiên thần thay anh yêu em lại kể câu chuyện của Tiểu Mễ - cô bé đã đuổi theo trái tim của người con trai mình yêu, quyết tâm chinh phục số phận để giành lại tình yêu của mình. Cô gái đó đẹp và ngây thơ một cách kì lạ, như cái cách tác giả Minh Hiểu Khê miêu tả: như một thiên thần. Nhưng ẩn bên trong sự thánh thiện, mỏng manh và yếu ớt đó là cả một ý chí kiên cường mà hiếm người con gái nào có được. Sau sự ra đi đột ngột củaDực - bạn trai mình, Tiểu Mễ chuyển đến học ở một trường học hoàn toàn xa lạ khi học kỳ đã sắp kết thúc chỉ để tìm ra người con trai đã nhận được trái tim hiến tặng của bạn trai cũ. Cô khao khát được yêu, được trở thành một thiên thần và đã làm tất cả chỉ để tiếp cận chàng trai kia: chạy 10.000m, làm bài luận, lội xuống nước trong một ngày trời lạnh cóng để tìm chiếc khuyên tai cho anh ta…
Đọc Sẽ có thiên thần thay anh yêu em, không ít độc giả sẽ xót xa tự hỏi, tại sao và điều gì có thể khiến một cô gái yếu ớt như vậy làm tất cả điều đó? Câu trả lời thật đơn giản: chỉ vỏn vẹn hai chữ “tình yêu”. Nếu như tình yêu với Dực như tiếp thêm sức mạnh giúp Tiểu Mễ :Dnhư mạnh mẽ hơn, hồi sinh và đầy tươi mới thì cũng chính thứ tình cảm chỉ vừa chớm nở nhưng đã rất sâu sắc đó đã thay đổi hoàn toàn Đường Diệu - người con trai mà Tiểu Mễ tiếp cận, yêu thương và sẵn sàng làm tất cả chỉ để anh vui. Kể từ khi biết cô, anh từ một kẻ bất cần, khó chịu đã dần biết cách mở lòng và bày tỏ tình cảm thực của mình với bạn bè, với mẹ và với cả Tiểu Mễ nữa.
Tình yêu chân thành, tưởng như không lay chuyển được làm thế giới xung quanh họ dường như cũng tốt đẹp hơn. Những cử chỉ dịu dàng của cô đã thiêu rụi lòng tự tôn sự kiêu hãnh nơi anh. Rồi nhờ có anh chăm sóc, cô trở lại vui tươi, hoạt bát, chừng như đã có thể vượt qua kí ức đau buồn xưa cũ. Nhưng tất cả đã biến thành nỗi đau, thành địa ngục với cả hai khi Tiểu Mễ phát hiện ra trái tim đang đập trong lồng ngực kia chẳng phải là của Dực như cô vẫn tưởng, còn Đường Diệu thì cuối cùng cũng hiểu ra lý do cô đến với mình. Yêu nhiều thì hận cũng nhiều, và xa cách tưởng như là tất yếu thì thêm một lần nữa, phép màu của tình yêu lại đến với họ.
Mang theo một cốt truyện nhiều nỗi buồn, nhưng Sẽ có thiên thần thay anh yêu em lại chẳng bao giờ thiếu đi sức sống và hình ảnh của hạnh phúc. Bởi khi như Bùi Ưu - chàng trai yêu đơn phương Tiểu Mễ nói: yêu là hạnh phúc. Bởi vì, yêu một người, nên chỉ cần người ấy vui vẻ thì việc gì cũng có thể làm và nếu bị người ấy quên đi, tất cả dường như sụp đổ vậy. Nỗi lo sợ mất đi người mình yêu vĩnh viễn ấy trong truyện cứ thấm dần vào lòng độc giả qua mỗi trang viết, bắt đầu từ sự ra đi của Dực và được đẩy lên tới đỉnh điểm khi Đường Diệu lại một lần nữa ngã bệnh. Thiên thần Tiểu Mễ có thể từng đau khổ đến mức nghĩ tới cái chết, nhưng cô phải sống vì chỉ khi đó, người cô yêu nhất, muốn hi sinh nhất mới tồn tại. Bên nhau, Tiểu Mễ và Đường Diệu xoa dịu cho người kia những đớn đau và lỗ hổng trong tâm hồn. Niềm vui, nỗi buồn, nụ cười và những giọt nước mắt cứ thế xen kẽ trong từng trang truyện khiến người ta không thể thôi bị thúc ép đi đến tận cùng cuốn sách.
Càng đọc Sẽ có thiên thần thay anh yêu em, độc giả sẽ càng thấy bị cuốn đi trong khung cảnh trữ tình mà tác giả Minh Hiểu Khê đã tạo ra bằng ngòi bút của mình. Giọng văn chậm rãi, từ tốn và đậm chất thơ dễ nhận ra trong những câu văn ngắn, mang đầy tính tự sự và không khí lặng lẽ, u buồn. Như một bản tình ca được tấu lên ở khúc trầm nhất nhưng vẫn khiến người ta rung động đến tận tâm khản, Sẽ có thiên thần thay anh yêu em thực sự là một tiểu thuyết tình cảm xuất sắc bởi tình yêu trong nó, dù đến từ hoài niệm hay hiện tại đều giữ được những giá trị chân phương nhất.
“Anh sẽ thích em bao lâu?”
“Mãi mãi”
“Mãi mãi là bao lâu?”
Với những ai vừa trải qua ngày Valentine trán ngập tình yêu, hãy dành tặng Sẽ có thiên thần thay anh yêu em như một lời cảm ơn. Với những ai đang còn mải mê trên con đường kiếm tìm tình yêu thực sự, cũng tự hài lòng với những xúc cảm này nhé!

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 1

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 2

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 3

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 4

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 5

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 6

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 7

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 8

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 9

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Chương 10

Read more…

Truyện cười về Trạng Quỳnh – tiếp theo

15:41 |

Đọc truyện cười hay nhất: Truyện cười về Trạng Quỳnh – tiếp theo, chúc các bạn có những giây phút thư giãn

truyen cuoi hay
truyen cuoi hay

1. TRẢ ƠN BÀ CHÚA LIỄU

Gặp khoa thi, Quỳnh ra ứng thí. Đường đi qua đền Sòng, Quỳnh vào yết Chúa Liễu, xin Chúa phù hộ cho, đỗ thì xin trả lễ. Quỳnh ra thi, quả nhiên đỗ thật. Vinh quy về, Quỳnh mua một con bò mẹ, một con bò con đem đến lễ. Quỳnh quỳ xuống lạy, rồi dắt con bò mẹ đến buộc vào tay ngài mà khấn rằng:
- Chúa có lòng thương phù hộ cho Quỳnh được đỗ, nay gọi là có một con bò để trả lễ. Xin Chúa nhận cho. Chúa là chị, xin lễ con lớn, còn con nhỏ, em xin đem về khao dân
Nói rồi, dắt bò con về. Con bò mẹ thấy dắt mất con đi, lồng lên chạy theo, làm ngai Chúa đổ lổng chổng, lộng gãy cả. Quỳnh cười nói:
- Chị thương em nghèo, trả không lấy, thì em xin đem về vậy.
Nói rồi dắt cả hai mẹ con bò về.

 2.ĐẦU TO TẠ CHÚA LIỄU BA BÒ

Chuyện Quỳnh lừa bà Chúa Liễu chỉ cúng bò bằng lời khấn suông, lại còn làm đổ gãy cả tai ngai, làm Chúa giận lắm, nên Chúa bắt vợ Quỳnh ốm lăn ốm lóc. Theo yêu cầu của vợ, Quỳnh đành phải đến đền khấn, để Chúa Liễu giải hạn cho. Quỳnh đến, khấn:
- Em lỡ đùa với chị, em có lỗi, thì chị quở em, sao chị lại phạt vợ con em bắt phải ốm, mà họ có tội tình gì? Em xin chị tha cho vợ con em, và xin lần này sẽ tạ chị ba bò, em sẽ để ở ngoài sân, chứ không dám vào đền, chị yên tâm, khỏi phải lo gãy đổ.
Chúa Liễu nghe Quỳnh nói lễ những ba bò thì mừng lắm. Lại hứa cúng ở ngoài sân, như thế, thì Quỳnh cũng tỏ ra biết điều.
Khi vợ con hết ốm, Quỳnh lững thững đến đền với đôi tay không, rồi đứng trước bàn thờ Chúa Liễu, chắp tay khấn:
- Chị đã phù hộ cho vợ con em tai qua nạn khỏi, biết ơn chị, nay giữ đúng lời hứa, em xin tạ chị đủ “Ba bò” ở ngay tại sân đền.
Nói xong, Quỳnh từ từ lui ra, rồi quỳ xuống, bò đúng ba vòng trước sân. Bò xong, Quỳnh phủi tay, đứng dậy, ngoảnh mặt vào phía bàn thờ Chúa Liễu cười:
- Thế là chị sướng nhá! Em tạ chị lần này những “Ba bò” đấy!
Xong, Quỳnh ung dung bước ra về, để lại nỗi tức giận tràn hông cho Chúa Liễu

3. QUỲNH CÚNG THẦN HOÀNG

Lần khác, vợ Quỳnh ốm, thuốc thang chữa mãi không khỏi, xem bói, thì ra không phải tại Chúa Liễu mà do động Thành Hoàng bản thổ. Quỳnh ra đình khấn vái, xin Thành Hoàng cho khỏi, sẽ sửa gà lễ tạ. Khấn xong, về đến nhà thì vợ đã khỏi rồi. Bà vợ giục làm gà lễ tạ, Quỳnh bảo:
- Được, nhà không có gà ta có cái khác để lễ tạ rồi. Rồi Quỳnh vào ổ gà, thủ hai quả trứng, đem luộc. Người nhà tưởng luộc để đánh gió. Một lúc, Quỳnh khăn áo chững chạc, cầm cái đĩa và hai quả trứng đi. Người nhà lấy làm lạ, đi theo xem, thì thấy Quỳnh vào đình để đĩa trứng lên hương án rồi đứng đọc bài văn tế nôm rằng:
Chú là kẻ cả trong làng,
Ta là người sang trong nước,
Đôi bên chức tước chả kém gì nhau.
Vì trẻ nó đau, phải ra khấn vái.
Phiên chợ thì trái, không mua được gì.
Nhà có con ri nó vừa nhảy ổ,
Bắt ra mà mổ, nghĩ cũng thương tình,
Chú có anh linh, xơi hai trứng vậy.
Khấn xong, chẳng lễ, chẳng vái gì trở ra về nói với vợ là yên tâm dưỡng cho thật lành bệnh bởi Thần hoàng đã nhận lễ mà bằng lòng rồi.

4. BÀ BANH HẾT CẢ LINH THIÊN

Hồi ấy, gần xứ Quỳnh ở, có một pho tượng đá rất kỳ lạ, trần truồng đứng giữa đồng, miệng tủm tỉm cười, tay trỏ xuống chỗ kín, gọi là tượng bà Banh.
Pho tượng kỳ cục vậy nhưng linh lắm, ai đi qua trông thấy, nhếch mép cười thì không xếch mồm cũng méo miệng. Đồn rằng đó là chỗ người Tàu giấu của, thiêng lắm. Quỳnh nghe đồn, đi xem. Đến nơi thấy tượng trần truồng mà chân lại đi giày, cổ đeo hạt. Quỳnh không cười không nói, cầm bút đề ngay vào ngực tượng một bài thơ nôm rằng:
Khen ai đẽo đá tạc nên thầy!
Khéo đứng ru mà đứng mãi đây?
Trên cổ đếm đeo dăm chuỗi hạt.
Dưới chân đứng chéo một đôi giày,
Ấy đã phất cờ trêu ghẹo tiểu,
Hay là bốc gạo thử thanh thầy?
Có ngứa gần đây nhiều gốc dứa,
Phô phang chi ở đám quân này.
Quỳnh đề thơ xong, bỏ đi. Tượng đá bỗng toát mồ hôi ra từ đó mất thiêng.

5. PHẬT SAY

Làng Thụy Chương xưa là một làng nổi tiếng về nấu rượu. Rượu ở đây thơm ngon đặc biệt.
Mé trước làng ở ven hồ Tây có một ngôi chùa nhỏ. Thời Lê Trung Hưng, chùa đổ nát chỉ còn trơ một pho tượng tay chống gậy, xiêu vẹo, nghiêng ngả.
Một hôm Quỳnh vào làng mua rượu, thấy pho tượng như vậy, mới làm mấy câu thơ
đùa:
Ông đứng chi mà đứng mãi đây?
Dập dềnh như tỉnh lại như say,
Vãi nào đã chuốc cho ông rượu?
Còn có cho vay một nậm đầy?
Tương truyền từ đó, dân làng ai cũng gọi tượng là “Phật say”.
Dòm Nhà Quan Bảng
Tương truyền rằng Quỳnh sinh cùng thời với nữ sĩ nổi tiếng, người đã dịch Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn ra thơ Nôm là Đoàn Thị Điểm.
Ngày ấy, Quỳnh đã thành niên, nhà quan Bảng sinh ra thị Điểm, dạy học trò đông lắm. Quỳnh ngày ngày giả vờ đến xem bình văn, để ngấp nghé cô Điểm. Học trò biết ý, vào thưa với quan Bảng, ngài liền cho bắt vào hỏi:
- Anh kia, anh muốn gì mà cứ thậm thò thậm thụt vào ra nơi đây?
Quỳnh thưa:
- Tôi là học trò, thấy trường quan lớn bình văn, tôi đến nghe trộm.
Quan Bảng nói:
- Ta biết rồi, anh đừng giả danh học trò mà bắt chước tuồng chim chuột. Có phải học trò thì ta ra cho một câu đối, không đối được thì đánh đòn!
Quỳnh vâng.
Quan Bảng ra một câu:
- “Thằng quỷ ôm cái dấu đứng cửa khôi nguyên.”
Quỳnh ứng khẩu đối ngay:
- “Con mộc dựa cây bàng dòm nhà Bảng nhãn.”
Quan Bảng ngạc nhiên vô cùng. Câu đối phải nói vào loại “Hóc” thế mà Quỳnh đọc ngay không cần nghĩ ngợi gì chứng tỏ phải là người thông minh xuất chúng. Ông có bụng yêu, bèn giữ Quỳnh lại nuôi cho ăn học. Từ ngày đó, như rồng gặp mây, Quỳnh học tấn tới lắm, kỳ nào văn cũng được đọc mẫu. Từ ngày trường quan Bảng có Quỳnh, bao nhiêu học trò danh sĩ đều phải nhận Quỳnh là tài giỏi hơn cả.
Quan Bảng thấy Quỳnh học giỏi, có ý muốn gả cô Điểm cho, mà cô Điểm nghe cũng thuận.
Quỳnh biết rằng cô Điểm chắc vào tay mình rồi, thỏa được ước nguyền, song tính tinh nghịch, cứ đùa cợt luôn. Cô Điểm đứng đắn, thùy mị lại không ưa kiểu chớt nhả, Quỳnh lại càng ghẹo dai. Chính vì vậy mới có những cuộc đối đáp lý thú về sau này…

6. Đối Đáp Với Đoàn Thị Điểm

Thuở còn đi học, Quỳnh càng ngày càng mê cô con gái thầy học là Đoàn Thị Điểm là người vừa xinh đẹp, đoan trang lại giỏi văn thơ.
Nhưng trêu chọc với nàng không dễ bởi ngoài tính tình đoan trang, Thị Điểm còn rất giỏi văn thơ nhất là ứng đối. Có lần Quỳnh từ phố Mía về, Thị Điểm thấy Quỳnh đang ngồi, liền ra ngay một vế đối có ý trêu:
“Lên phố Mía gặp cô hàng mật, cầm tay kẹo lại hỏi thăm đường.” (kẹo tiếng địa phương còn có nghĩa là kéo lại).
Gặp câu đối ra toàn mía, mật kẹo, đường, Quỳnh nghĩ mãi không ra vế đối, bí quá, đành phải đánh bài chuồn.
Một hôm, thấy cô Điểm vào buồng tắm, nhà vắng, Quỳnh nghịch ngợm gõ cửa đòi vào. Cô Điểm vốn hay chữ, tức cảnh, ra ngay một vế đối, bảo Quỳnh đối được thì cho vào. Câu đối như sau:
- “Da trắng vỗ bì bạch!”. (Bì bạch, chữ hán cũng có nghĩa là da trắng).
Quỳnh nghĩ nát óc cũng không tìm ra câu để đối, đành lủi thủi bỏ đi nhưng nghĩ bụng sẽ tìm dịp lỡm lại Thị Điểm.
Một lần khác, Quỳnh ngồi đối diện với Thị Điểm qua cửa sổ Thị Điểm lại đọc một câu:
“Hai người ngồi song song hai cửa sổ.” (Song là hai, song cũng có nghĩa là song cửa). Lại một lần nữa, gặp câu quá hóc búa, Quỳnh bí quá đành lảng ra chỗ khác.
Một hôm tối trời, thừa lúc Thị Điểm ra ngoài, Quỳnh lẻn vào giường Thị Điểm nằm trước. Thị Điểm không biết, vào buồng sờ soạng, vô tình quờ ngay tay vào… Thị Điểm biết ngay là Quỳnh nghịch ngợm, liền ra cho một vế đối, bảo không đối được sẽ mách thầy học về tội sàm sỡ.
Vế đối ra như sau:
“Trướng nội vô phong phàm tự lập.”
(Trong phòng không có gió mà cột buồm lài dựng lên)
Lần này Quỳnh đối được ngay:
“Hưng trung bất vũ thủy trường lưu”
(Trong bụng không có mưa mà nước vẫn chảy dài).
Lần đó Quỳnh thoát tội.
Nhân ngày xuân, thầy sai Thị Điểm đem lễ lên chùa. Quỳnh được thầy cho theo cùng. Trên đường, Thị Điểm chỉ cây xương rồng bảo Quỳnh:
- Cây xương rồng, trồng đất rắn, long vẫn hoàn long (Long là lỏng lẻo, chữ Hán long nghĩa là rồng, mà chữ rồng đã dùng ở trên).
Về ý, Thị Điểm nói bóng, Quỳnh ngang ngạnh, có dạy dỗ thế nào cũng không chuyển được.
Chữ đối đã khó, ý lại sâu xa. Thế mà Quỳnh đối lại được rất chỉnh, lại tỏ được cái ý nhất quyết giữ cái tính ấy và còn thách thức Thị Điểm nữa. Quỳnh đối mhư sau:
- Quả dưa chuột, tuột thẳng gang, thử chơi thì thử (Thử chữ hán nghĩa là chuột, mà chữ chuột cũng đã dùng trên).
Cũng qua lần đối đáp này, hai người thấy tư tưởng không hợp nhau nên từ đấy thôi xướng họa.

7. TẤT CẢ ĐỀU CÂM ĐIẾC

Sinh thời, lúc còn thanh niên, nổi tiếng là người thông thái, hiểu rộng, biết nhiều, nhưng Quỳnh không ưa gì chuyện cử nghiệp bởi chính ông là người luôn châm chọc cái cảnh phải luồn cúi của các “Bậc công hầu”. Vì vậy, mỗi lần triều đình mở khoa thi, nhiều người giục chàng lều chõng ứng thí, chàng đều gạt phăng, tìm cách nói lãng sang chuyện khác. Lần ấy vì nể thầy học, lời khuyên của bạn bè, và lòng kỳ vọng của dân làng, Quỳnh đành đi thi cho phải phép. Năm đó, nhà chúa mừng sinh nhật con trai, các quan trường bèn nảy ra ý định nịnh hót chúa, bàn nhau ra đề thi nói về điềm lành của đất nước. Đoán được ý ấy, Quỳnh nghĩ ra cách làm một bài văn phải hàm được hai nghĩa: Bề ngoài, đọc lên nghe như lời ca công đức của chúa và sự an vui của mọi người, nhưng nghĩa ẩn của nó lại là một sự phủ định. Trong bài văn ấy có hai câu khái quát hiện trạng đất nước như sau:
“Quan tắc cổ, dân tắc cổ, đái hàm quan Nghiêu Thuấn chi dân”.
(Nghĩa là: Quan cũng theo phép xưa, dân cũng theo phép xưa, đội ơn quan, dân được sống đời Nghiêu Thuấn) và đối lại:
“Thượng ung tai, hạ ung tai, ỷ đầu lai Đường ngu chi đức”.
(Nghĩa là: Trên cũng vui vậy thay, dưới cũng vui vậy thay, dựa vào đám đầu lại có đức độ thời Đường Ngu).
Mới nghe đọc lên lần đầu chúa Trịnh đã khen: Hay quá, người làm hai câu này thật xứng đáng cho giải nhất!
Quan chủ khảo đứng bên cạnh cũng đã từng nghe danh tiếng của Quỳnh, liền tâu với chúa:
- Khải chúa? Trong hai câu ấy, thần thấy có ẩn cái ý không thuận.
- Quan thật đa nghi quá. Ca tụng công đức của chúa như vậy có gì mà không thuận?
- Khải chúa, cứ theo cái nghĩa chữ Hán thì hai câu ấy đúng là hay thật, nhưng Quỳnh là loại thâm nho, từng đã dùng chữ nghĩa chơi khâm nhiều người và chắc hắn không bao giờ bằng lòng thứ văn chương một nghĩa. Theo sự hiểu biết cạn hẹp của thần, thì hai câu ấy xướng theo nghĩa đồng âm trực tiếp nghe ra ngại lắm, không dám đọc lên để chúa thưởng lãm.
- Ta cho phép quan cứ nói.
- Khải chúa, nếu vậy thần xin nói, hai câu ấy có dụng ý phỉ báng, táo tợn. Nếu đọc theo kiểu nôm, thì rõ ràng là câu chưởi tục.
- Chưởi tục cũng không sao, mà người cứ trình bày ta nghe thử!
- Vậy thần mạo muội thưa:
“Quan tắc cổ, dân tắc cổ”
Nghĩa là “Trên cũng câm, dưới cũng câm” (thưa tắc cổ là câm không dám nói đấy ạ!). Còn ” đái hàm quan Nghiêu Thuấn chi dân” tức là “đái vào hàm bọn quan lại dám bảo rằng dân chúng đang sống dưới thời Nghiêu Thuấn”.
- Nếu quả vậy thì Quỳnh láo thật!
- Khải chúa, chưa hết đâu. Câu sau này còn hàm ý báng bổ tệ hại hơn. “Thượng ung tai, hạ ung tai”, nghĩa là “Đứa trên thối tai, đứa dưới cũng thối tai”.
(Ung tai tức thối tai, là cả trên dưới đều là một lũ điếc đấy ạ). Vì điếc hết nên không biết rằng “ỷ đầu lai Đường ngu chi đức” nghĩa là hắn bảo ” ỉa vào đầu lũ nha lại dám bảo rằng kẻ sĩ đang mở mặt giữa đời Đường Ngu”.
- Lão quát! Thật láo quá! Vậy thì nên xử lý như thế nào?
- Khải chúa! Đối với Quỳnh phải hết sức thận trọng. Không thể bắt bẻ hắn ta, vì trên giấy trắng mực đen không thể luận tội được. Chí có một cách bí mật đánh hỏng y. Thần là chủ khảo, nên điều ấy không khó, xin chúa hãy yên lòng.
- Mà đánh hỏng Quỳnh có nghĩa là làm theo đúng ý của Quỳnh đâu có cần đỗ đạt. Quỳnh đi thi là để đáp lại tấm thịnh tình của mọi người thân, lại có cơ hội đả kích vào thói xu nịnh của đám quan trường và “Chọc” nhà chúa một trận nên thân, còn mình thì vẫn giữ tròn khí tiết

8. THỪA GIẤY VẼ VOI

Trong lần thi hội Cống, Quỳnh không có ý định để lấy Trạng Nguyên, nên Quỳnh nhận lời.
Lúc vào trường thi, Quỳnh làm bài rất nhanh, xong sớm trước nhiều thí sinh khác. Lẽ ra Quỳnh đem nộp quyển, nhưng vì chẳng thiết chuyện đỗ đạt, nên tái mái dở bài ra xem lại. Thấy còn một đoạn giấy trắng bên dưới, Quỳnh liền chấm bút vẽ một bầy voi, rồi tiện tay đề luôn bên cạnh mấy câu thơ ngẫu hứng:
Văn chương phú túc đã xong rồi
Thừa giấy làm chi chẳng vẽ voi?
Tớ có một điều xin bảo thật
Đứa nào cười tớ, nó ăn boi.
Quỳnh làm như vậy là cố ý chọc tức các quan chủ khảo, họ sẽ điên tiết lên khi đọc những dòng này và sẽ đánh hỏng Quỳnh với tội “Phạm trường quy”. Thực ra Quỳnh đâu cần sự thăng quan tiến chức.
Lúc ấy, có viên quan giám thị theo dõi, liếc thấy bài thơ tứ tuyệt ngạo mạn của Quỳnh, liền chạy đi báo với ban giám khảo. Quan sơ khảo và quan phúc khảo rón rén đến dòm thử thì quả đúng như vậy. Quỳnh biết các hành động của ban giám khảo, nhưng cứ tảng lờ coi như không. Đợi đến lúc các quan trường xúm lại đông đảo, Quỳnh mới đưa bút viết tiếp hai câu thơ nữa vịnh bức tranh voi vừa vẽ:
Voi mẹ, voi con, voi lúc nhúc
Chú sơ, chú phúc, rúc mà coi.
Đám quan viên lúc này cảm thấy sượng sùng nên bấm nhau rút lẹ, đứng lâu ở đó e không khéo lại bị Quỳnh chơi khăm, mất mặt nữa.

9. Ngọc Người


Chúa Trịnh có một viên ngọc quí, suốt ngày nâng niu, giữ gìn rất cẩn thận. Nhân một buổi dạ tiệc, chúa đem ngọc ra khoe. Các quan nhiều kẻ có thói hay nịnh bợ, đua nhau tán tụng. Kẻ thì nói: “Ngọc của chúa quý hơn ngọc của rắn, mang vào người, có thể nghe được tiếng chim kêu, tiếng sâu, kiến!”. Kẻ khác lại nói: “Ngọc của chúa quý hơn ngọc rết, giữ ngọc rết trong người dao chém không đứt, tên bắn không trúng, xông pha trận mạc như đi vào chỗ không người!”. Kẻ khác lại ngọt ngào: “Ngọc của chúa quý hơn ngọc ba tiêu, lấy trong cây chuối, ba nghìn năm mới có một lần, giữ được ngọc này thì thoát tục, tới được cõi bồng lai, lại có thể phân biệt được đâu là yêu quái, đâu là người trần tục!”. Nhiều kẻ thi nhau tán tụng, nào đó là ngọc kỵ thuỷ, ngọc kỵ hỏa v.v…
Thấy Quỳnh vẫn đứng yên không nói năng gì, chúa bèn hỏi. Quỳnh chắp tay cung kính thưa:
- Bẩm chúa, trong cõi trời đất này, không có gì quý bằng người. Ngọc rắn, ngọc rết có quí, những sau dám sánh bằng ngọc người? Ngọc người thì chỉ nằm trong óc người. Nhưng chỉ kẻ nào ngu ngốc mới có ngọc, còn khôn ngoan, thông minh thì không thể có được!
Chúa hỏi:
- Vì sao người ngu ngốc mới có ngọc?
Quỳnh đáp: – Chúa chả nghe người ta bảo người khôn thì anh hoa phát tiết ra ngoài đó ư? Còn kẻ ngu ngốc vì bao nhiêu cái khôn không xuất ra được nên hun đúc trong óc rồi lâu ngày dẫn thành ngọc!
Chúa nghe vậy thì tin, thích lắm bảo rằng:
- Ngươi nói nghe có lý. Vậy thì ngươi mau tìm cho ta một viên ngọc người vậy! Quỳnh lại tâu:
- Kẻ hạ thần tuy là người trần mắt tục nhưng vẫn thấy hào quang đang tỏa rạng quanh mình chúa.
Đám bá quan văn võ ưa xu nịnh nghe thế được dịp dập đầu thanh hô vang:
- Muôn tâu, hào quang tỏa rạng quanh mình chúa thượng. Hào quang tỏa rạng quanh mình chúa thượng! Chúng thần nhìn rõ lắm!
Nghe lời nịnh ấy, chúa vô cùng thích chí, mặt mày rạng rỡ. Quỳnh tiếp ngay:
- Tâu chúa thượng, đó chính là hào quang của viên ngọc. Nếu chúa muốn thấy nó, xin chúa hãy truyền cho ngự y tìm cách mổ óc ra sẽ được ngọc ngay! Chúa chợt hiểu ra mình bị chơi xỏ, tức uất người ngưng chỉ đành câm lặng trong khi bọn quan nịnh thì chả hiểu sao chúa vừa vui vẻ đã quay sang bực bội.
Read more…