TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 136: Em đang đi trên con đường đợi chờ…

10:39 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 136: Em đang đi trên con đường đợi chờ. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio  online mới nhất, hay nhất.

Tuần trước chúng ta vừa nghe tâm sự Em đang đi trên con đường đợi chờ với một kết thúc buồn, cô gái ấy vẫn giữ lời hứa chờ đợi dù chàng trai không còn giữ lời khi hạnh phúc những tưởng như chỉ còn 1 tháng nữa là đong đầy viên mãn… Như những dòng tiếp nối cảm xúc của tâm sự tuần trước bạn vừa nghe, Blog Radio tuần này gửi tới bạn những dòng viết của một cô gái khác, cô gái có nick name Nâu Đá. Mời bạn cùng lắng nghe, bởi tâm sự nào cũng cần được sẻ chia để cảm thông, nhẹ lòng và vững vàng bước tiếp!

Blog Radio – Có một ngày như thế!

Một ngày em không còn mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, không còn chờ cuộc điện thoại chúc em một giấc ngủ ngoan…
Một ngày em không nhớ anh đến cuồng quay, không mân mê những món quà anh tặng…
Một ngày em không còn thấy anh trong những giấc mơ, không còn nghĩ về anh khi thức giấc và mỉm cười khi đêm về…
Một ngày em hững hờ với tất cả những kỉ niệm chúng ta, em cười nhạt với bức ảnh ngày nào mình chụp…
Một ngày như thế…
Và đã có những ngày như thế, anh yêu!
Một ngày em lang thang qua những con đường, quên mất những bước chân thân thương của em – anh, của chúng ta…
Một ngày em không còn nhớ nổi đâu là vị trí anh ngồi, chiếc áo anh mặc hay những lời anh nói…
Một ngày em hoá bình yên khi nghe những giai điệu quen thuộc ngân nga trong điện thoại…
Một ngày em không phân biệt được ly nâu đá anh pha và ly nâu đá em pha khác nhau như thế nào…
Một ngày em giật mình trong thảng thốt : Em, anh, chúng ta đã từng yêu?
Ảnh minh họa: vi.sualize
Em đã quên mất rồi đấy chứ, quên những dỗi hờn khi còn ở bên anh. Em đã quên cả tiếng cười của anh, quên cái ôm dịu dàng, quên cái lừ mắt trách móc. Em đã quên như thể mình chưa từng yêu, em đã quên cảm giác được dựa vào anh, tin cẩn, ấm áp.
Em đã không thể nhớ thêm nhiều nữa, đã không nhớ nổi những biệt danh ngồ ngộ anh dành riêng cho em. Em đã không nhớ chính xác ngày chúng ta gặp nhau, ngày em – anh chúng ta quay lưng bước đi hay bất kể những ngày kỉ niệm của cả hai.
Em đã không thể tin đấy chứ. Giống như một giấc mơ ngọt ngào anh dành cho em, một buổi sáng tỉnh giấc, chúng ta đã vội vã đi hai con đường khác nhau. Em vẫn luôn ngỡ ngàng. Em vẫn luôn hồ nghi. Trong giấc mơ ấy anh đã yêu em?
Người ta thường bảo: vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ thật nhiều. Chính bởi thời gian bên nhau quá ngắn nên những phút giây đẹp đẽ ấy lại trở thành thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất.
Vậy mà em quên mất…
Vậy mà em xa lánh…
Vậy mà em dửng dưng như chưa từng có anh bên đời…
Vậy mà em lạnh lùng…
Vậy mà em như thể một người xa lạ…
Em vẫn luôn tự hỏi chính mình: Ngày ấy, em đã yêu anh?

Anh đến với em như thể một giấc mơ. Miên man, ngọt ngào, dịu dàng và đẹp biết bao. Ngay cả khi nhắm mắt lại, em cũng thấy mình mỉm cười. Em mơ hồ sống trong những hạnh phúc chóng vánh bên anh, mơ hồ trong tình yêu chớp nhoáng mình dành cho nhau.
Em đến với anh như thể một cơn gió. Gió thổi tơi bời đất trời, ngả nghiêng hàng cây, tung bay lá trên con đường vắng lặng. Nhưng gió là chốc lát, là thoáng qua, là một chút dư vị và tiếc nuối.
Ta đến với nhau như thể cơn mưa chớm hạ. Cơn mưa giông mát lành một ngày đầy nắng ồ ạt kéo đến, ta vội vàng chạy vào nhau bằng những tiếng cười trong trẻo. Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp loáng nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên làm khô tất cả.

Và em những tưởng nắng lên làm khô tất cả…
Và em những tưởng đã có những ngày như thế…
Và em những tưởng em đã cạn những nhớ mong rồi đấy chứ…
Và em ngu ngơ tự khép lại những yêu thương trong trái tim chật hẹp…

Em đâu biết, một phần trong em vẫn luôn yêu anh.
Một phần trong em nhớ anh quay quắt. Một phần trong em vẫn luôn âm thầm gọi tên anh. Một phần trong em tìm anh trong những cơn mơ. Một phần trong em day dứt khôn nguôi.
Một phần trong em vẫn yêu anh như ngày nào… Một phần nhỏ nhoi lặng lẽ trong em, lúc dửng dưng, lúc cồn cào sóng sánh.
Ảnh minh họa: vi.sualize
Và như thế đấy anh. Em chông chênh giữa hai đầu quên – nhớ. Em đối diện với chính em, với những xúc cảm tưởng đã khoá chặt mỗi lúc mưa xuống, mỗi lúc đêm về. Em vỗ về trái tim nhỏ bé bằng những lạnh lùng, thờ ơ để rồi nghe một-phần-trong-em khao khát yêu thương, một-phần-trong-em như một đứa trẻ ngỗ nghịch, hiếu thắng.
Phố về đêm. Tĩnh lặng. Em soi mình trong những kí ức về anh.
“Này anh” – Em nắn nót nhấn từng kí tự như đứa học sinh lớp một sau không biết bao lần xoá đi xoá lại.
Một, hai phút trôi qua. Ba, bốn… Không thấy tín hiệu trả lời.
“Không phải em nhớ anh. Em chỉ đang nghĩ: Liệu có phải chúng ta đã từng bên nhau” – em nhấn nhá nhắn thêm một tin nữa.
Và anh im lặng như anh vẫn như thế, như lúc xa nhau anh không nói một lời. Sự im lặng đủ khiến em hiểu ra tất cả.
Một phần trong em đã sai lầm. Một phần trong em vẫn luôn hi vọng những điều không thể. Một phần trong em lại dai dẳng những nỗi đau xưa cũ…
Em xoay mình trong giấc ngủ. Ngày mai, lại bắt đầu những ngày như thế.
Blog Radio chuyển thể từ email Nâu Đá – lylyp.1102@
Bạn đang theo dõi Blog Radio 137!
Tuần trước chúng ta vừa nghe tâm sự Em đang đi trên con đường đợi chờ với một kết thúc buồn, cô gái ấy vẫn giữ lời hứa chờ đợi dù chàng trai không còn giữ lời khi hạnh phúc những tưởng như chỉ còn 1 tháng nữa là đong đầy viên mãn… Như những dòng tiếp nối cảm xúc của tâm sự tuần trước bạn vừa nghe, Blog Radio tuần này gửi tới bạn những dòng viết của một cô gái khác, cô gái có nick name Nâu Đá. Mời bạn cùng lắng nghe, bởi tâm sự nào cũng cần được sẻ chia để cảm thông, nhẹ lòng và vững vàng bước tiếp!
Blog Radio - Có một ngày như thế!
Một ngày em không còn mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, không còn chờ cuộc điện thoại chúc em một giấc ngủ ngoan…
Một ngày em không nhớ anh đến cuồng quay, không mân mê những món quà anh tặng…
Một ngày em không còn thấy anh trong những giấc mơ, không còn nghĩ về anh khi thức giấc và mỉm cười khi đêm về…
Một ngày em hững hờ với tất cả những kỉ niệm chúng ta, em cười nhạt với bức ảnh ngày nào mình chụp…
Một ngày như thế…
Và đã có những ngày như thế, anh yêu!
Một ngày em lang thang qua những con đường, quên mất những bước chân thân thương của em – anh, của chúng ta…
Một ngày em không còn nhớ nổi đâu là vị trí anh ngồi, chiếc áo anh mặc hay những lời anh nói…
Một ngày em hoá bình yên khi nghe những giai điệu quen thuộc ngân nga trong điện thoại…
Một ngày em không phân biệt được ly nâu đá anh pha và ly nâu đá em pha khác nhau như thế nào…
Một ngày em giật mình trong thảng thốt : Em, anh, chúng ta đã từng yêu?
Ảnh minh họa:  vi.sualize
Em đã quên mất rồi đấy chứ, quên những dỗi hờn khi còn ở bên anh. Em đã quên cả tiếng cười của anh, quên cái ôm dịu dàng, quên cái lừ mắt trách móc. Em đã quên như thể mình chưa từng yêu, em đã quên cảm giác được dựa vào anh, tin cẩn, ấm áp.
Em đã không thể nhớ thêm nhiều nữa, đã không nhớ nổi những biệt danh ngồ ngộ anh dành riêng cho em. Em đã không nhớ chính xác ngày chúng ta gặp nhau, ngày em – anh chúng ta quay lưng bước đi hay bất kể những ngày kỉ niệm của cả hai.
Em đã không thể tin đấy chứ. Giống như một giấc mơ ngọt ngào anh dành cho em, một buổi sáng tỉnh giấc, chúng ta đã vội vã đi hai con đường khác nhau. Em vẫn luôn ngỡ ngàng. Em vẫn luôn hồ nghi. Trong giấc mơ ấy anh đã yêu em?
Người ta thường bảo: vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ thật nhiều. Chính bởi thời gian bên nhau quá ngắn nên những phút giây đẹp đẽ ấy lại trở thành thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất.
Vậy mà em quên mất…
Vậy mà em xa lánh…
Vậy mà em dửng dưng như chưa từng có anh bên đời…
Vậy mà em lạnh lùng…
Vậy mà em như thể một người xa lạ…
Em vẫn luôn tự hỏi chính mình: Ngày ấy, em đã yêu anh?

Anh đến với em như thể một giấc mơ. Miên man, ngọt ngào, dịu dàng và đẹp biết bao. Ngay cả khi nhắm mắt lại, em cũng thấy mình mỉm cười. Em mơ hồ sống trong những hạnh phúc chóng vánh bên anh, mơ hồ trong tình yêu chớp nhoáng mình dành cho nhau.
Em đến với anh như thể một cơn gió. Gió thổi tơi bời đất trời, ngả nghiêng hàng cây, tung bay lá trên con đường vắng lặng. Nhưng gió là chốc lát, là thoáng qua, là một chút dư vị và tiếc nuối.
Ta đến với nhau như thể cơn mưa chớm hạ. Cơn mưa giông mát lành một ngày đầy nắng ồ ạt kéo đến, ta vội vàng chạy vào nhau bằng những tiếng cười trong trẻo. Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp loáng nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên làm khô tất cả.

Và em những tưởng nắng lên làm khô tất cả…
Và em những tưởng đã có những ngày như thế…
Và em những tưởng em đã cạn những nhớ mong rồi đấy chứ…
Và em ngu ngơ tự khép lại những yêu thương trong trái tim chật hẹp…

Em đâu biết, một phần trong em vẫn luôn yêu anh.
Một phần trong em nhớ anh quay quắt. Một phần trong em vẫn luôn âm thầm gọi tên anh. Một phần trong em tìm anh trong những cơn mơ. Một phần trong em day dứt khôn nguôi.
Một phần trong em vẫn yêu anh như ngày nào… Một phần nhỏ nhoi lặng lẽ trong em, lúc dửng dưng, lúc cồn cào sóng sánh.
Và như thế đấy anh. Em chông chênh giữa hai đầu quên – nhớ. Em đối diện với chính em, với những xúc cảm tưởng đã khoá chặt mỗi lúc mưa xuống, mỗi lúc đêm về. Em vỗ về trái tim nhỏ bé bằng những lạnh lùng, thờ ơ để rồi nghe một-phần-trong-em khao khát yêu thương, một-phần-trong-em như một đứa trẻ ngỗ nghịch, hiếu thắng.
Phố về đêm. Tĩnh lặng. Em soi mình trong những kí ức về anh.
“Này anh” – Em nắn nót nhấn từng kí tự như đứa học sinh lớp một sau không biết bao lần xoá đi xoá lại.
Một, hai phút trôi qua. Ba, bốn… Không thấy tín hiệu trả lời.
“Không phải em nhớ anh. Em chỉ đang nghĩ: Liệu có phải chúng ta đã từng bên nhau” – em nhấn nhá nhắn thêm một tin nữa.
Và anh im lặng như anh vẫn như thế, như lúc xa nhau anh không nói một lời. Sự im lặng đủ khiến em hiểu ra tất cả.
Một phần trong em đã sai lầm. Một phần trong em vẫn luôn hi vọng những điều không thể. Một phần trong em lại dai dẳng những nỗi đau xưa cũ…
Em xoay mình trong giấc ngủ. Ngày mai, lại bắt đầu những ngày như thế.
Read more…

Blog Radio 135: Lá thư trong chai

10:28 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 135: Lá thư trong chai. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio  online mới nhất, hay nhất.

Đã bao gờ bạn chơi trò chơi của những lá thư trong chai? Nhắc tới lá thư trong chai bạn nghĩ tới điều gì? 

Hôm nay Blog Radio mang đến bạn một câu chuyện được gửi từ một lá thư trong chai đến Blog Radio, truyện ngắn của tác giả Cá Rô, một câu chuyện mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Câu chuyện trong khung cảnh bãi biển dạt dào, trên bờ cát trắng có một chàng trai và một cô gái bước dọc theo chiều dài của biển…


Ảnh minh họa

Blog Radio - “Anh là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra anh tin rằng Hân Hân của anh đã thật sự trưởng thành. Em hãy nhìn đi, trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh bay về…”
Tôi đẩy mạnh cánh cửa sổ vương đầy bụi bặm, một chút ánh sáng của buổi chiều tàn tràn vào nhà, đâu đó phảng phất chút hương mặn mòi của biển. Ô cửa sổ giống như một khung hình sống động, có chút ấp e của nắng phía khơi xa.
Giờ là mùa thu nên biển có đôi phần vắng vẻ, thi thoảng mới bắt gặp một vài đứa trẻ con vội vã lăn chiếc phao bơi về phía bờ để trở về nhà trước khi trời tối, chỉ mình tôi vẫn lặng lẽ in những dấu chân mình trên cát. Thuỷ triều lên, sóng lại đưa bọt trắng để xoá mờ…
Căn nhà của dì Mai nằm khuất sau rặng phi lao chằng chịt dây muống biển bò trên cát, có một con đường nhỏ lát gạch dẫn ra bờ biển, hai bên hiên treo nhiều những chậu hoa màu đỏ, bên dưới còn có một bộ bàn ghế hóng mát trông giống như những quán café trong thành phố. Dì Mai là một người phụ nữ thành đạt, chỉ có điều… dì là một goá phụ. Tôi cũng không biết chồng dì đã mất từ bao giờ chỉ biết rằng khi lớn lên, biết nhận thức về mọi điều thì dì đã là một goá phụ thành đạt. Dì có một người con trai hơn tôi 3 tuổi nhưng tôi mới chỉ gặp một lần cách đây hơn 10 năm khi theo bố vào Nam. Bố tôi và dì Mai nghe đâu là bạn thân từ hồi đại học, vì công việc của dì cũng hay phải đi lại giữa hai miền Nam Bắc nên mối thân tình giữa hai gia đình cũng đôi phần gắn bó.


Ảnh minh họa: Blog Cá Rô

Mùa chia tay, bạn bè khoác lên người chiếc áo cử nhân rạng rỡ trong ngày bế giảng. Tôi ngồi một mình trong phòng, không khóc, không nghĩ, chỉ thấy mình hình như không tồn tại. Tôi trượt một môn điều kiện trong hạng mục thi tốt nghiệp đại học, không biết trời sập thì sẽ như thế nào nhưng giây phút ấy hình như bầu trời ở rất gần, vỡ toác và ngột ngạt. Bố tôi nổi trận lôi đình:
- “Sao mày lúc nào cũng là đứa làm cho bố mẹ đau đầu thế hả?”
- “…”
- “Sao mày không được một phần của chị mày cơ chứ?”
- “…”
Tôi không nói gì lặng lẽ bỏ lên phòng, tôi muốn khóc nhưng biết rằng nước mắt sẽ không rơi.
Dì Mai đến, dì ngồi rất lâu nhưng không nói gì, người phụ nữ này có một mối quan tâm đặc biệt đến tôi, dì ấy nói rằng tôi chính là bản sao thời còn trẻ của dì, lúc đó tôi không hiểu và cũng không mấy bận tâm. Giờ thì tôi biết, hoá ra tôi mạnh mẽ, ương ngạnh giống dì. Nhưng thật trớ trêu bởi một người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu thì đó cũng chỉ là vỏ bọc mà bản thân người ta cố tình tạo ra, còn bên trong tâm hồn họ thực chất vẫn chỉ là một hố sâu mềm yếu. Dì Mai bỗng nắm lấy tay tôi:
- “Hay là vào Nam với dì một thời gian con ạ!”
Tôi nhìn dì Mai, không gian trong phòng vẫn tĩnh lặng, ngoài ban công có chú chim sẻ cô đơn vô tình đáp xuống.
Và như thế tôi có mặt ở đây, trong ngôi nhà nhỏ lấp sau hàng cây, nhìn ra phía biển của dì Mai.
Trời tối hẳn, những con sóng bạc đầu lao về phía bờ giống như một chú thiêu thân, ở cuối chân trời chỉ còn nhìn thấy vài mảng mây màu sáng. Dì Mai vẫy tay gọi, Tôi cười với dì rồi rảo bước quay về. Dì khoác lấy tay tôi, hai dì cháu chầm chậm bước ngược trở lại con đường lát gạch để vào nhà, dì Mai bỗng siết nhẹ tay tôi nói:
“Hân à! Con còn nhớ thằng Dương nhà dì không?”
- “Có chứ ạ! Không phải anh ấy đang học nghiên cứu sinh bên Singapore sao ạ?
- “Ừ… phải, nhưng đấy là trước kia.
- “Thế là sao ạ?” tôi ngạc nhiên.
- “Thật ra Dương nó đang ở đây… nó không khỏe, giờ nó hầu như không muốn gặp ai, không muốn ra khỏi nhà”.
Trong bóng tối, tôi thấy mắt dì Mai ươn ướt. Tôi đứng im như một kẻ ngốc, ngước mắt nhìn lên căn phòng sáng đèn trên tầng 2, bóng một chàng trai ngồi im lặng bên cửa sổ. Tôi bất giác vòng tay ôm lấy dì Mai, hai người phụ nữ cứ từng cho rằng mình mạnh mẽ bỗng chốc trở về đúng nghĩa yếu mềm.

Ảnh minh họa: Demonmiss27

Dương không muốn xuống cùng ăn cơm, dì vỗ vai tôi: “Kệ nó! Ăn đi con”. Tôi đứng trước cửa phòng anh, ngập ngừng mãi rồi vẫn quyết định gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.
- “Em vào được không?”
- “…”
- “ Em là Hân Hân, anh còn nhớ không?
- “…Em… vào đi”
Tôi nắm lấy tay vịn cửa và bước vào, Dương vẫn ngồi bên cửa sổ, đôi mắt anh thoảng chút u buồn. Trông anh khác nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp anh bởi khi đó chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ con vô tư lự, ấn tượng duy nhất mà tôi còn nhớ về anh là hình ảnh về một mùa hè toàn nắng, anh chạy dọc trên bờ cát vẫy tôi.
- “Hân Hân, nhanh lên, xem này!
- Hân Hân! Chạy nhanh lên không nó bơi mất bây giờ.
Tôi lẳng lặng bước đến bên cửa sổ, không biết phải bắt đầu từ đâu chỉ nhìn anh khẽ mỉm cười.
- “Em không thay đổi nhiều lắm!” – Dương bỗng mở lời.
- “Anh bảo gì cơ?”
- “Lúc chiều anh thấy em chơi ngoài biển, em vẫn thế, thích chơi trò in dấu chân lên cát rồi đứng chờ sóng tràn lên”.
- “ A ha… anh vẫn còn nhớ à? Lâu lắm rồi mà?
- “ Anh nhớ! Anh còn nhớ chính vì nó mà anh gọi em là Hân Hân, tức là Hâm Hâm ý”.
- “Anh…”
- “Được rồi ! Anh chỉ trêu thôi mà”.
Anh cười, giây phút đó tôi bỗng thấy mình vui là lạ, phải chăng vì cuộc hội ngộ bất ngờ sau nhiều năm, phải chăng vì tôi thấy chàng trai u buồn bên cửa sổ tối nay nở nụ cười. Tôi không rõ đó là cảm giác gì nhưng rõ ràng có một niềm vui nho nhỏ ở đâu đó đã tràn về qua đây.
- “Sáng mai, anh đưa em ra bãi đá nhé!”
Anh không nói gì, đôi mắt lại nhìn ra xa, nụ cười mong manh thoáng qua hình như vừa dần tan theo cơn gió biển nồng nồng mới thổi qua.

Ảnh minh họa: kumiwi

Buổi sáng, trời trong xanh, tôi dậy sớm vì muốn ra bãi đá chơi trước khi nắng lên, có lẽ Dương không muốn đi cùng hoặc là không khỏe nên tôi cũng không đánh thức anh dậy. Bãi đá nằm ở cuối con đường chính chạy dọc bờ biển, buổi sáng thường có vài người phụ nữ đầu đội nón tay xách theo một cái xô đi nhặt những con hào bám ở đá. Tôi hào hứng nhặt mấy viên đá cuội xếp chồng lên nhau, hồi bé khi theo Dương ra đây chơi, bọn trẻ con ở nơi này nói với tôi rằng bãi đá này rất thiêng, nếu muốn cầu mong điều gì chỉ cần xếp những viên đá chồng lên nhau, chờ khi thủy triều lên sóng sẽ mang lời nguyện cầu đó đi và nó sẽ trở thành sự thật.
- “Này! Bỏ bom người khác thì lời nguyện cầu không thành sự thật được đâu”.
Tôi giật mình đánh rơi viên đá định đặt lên chóp xuống nước.
- “Sao anh lại ra đây?”
“Hôm qua em bảo anh đưa em ra bãi đá còn gì?”
- “À…vì em không thấy anh nói gì…”
- “Thôi bỏ đi, vẫn nhớ được đường ra đây là tốt rồi”.
- “Anh có tin vào lời nguyện cầu ở bãi đá không?
- “Anh không biết! Vì anh không biết trên đời này có thật sự tồn tại điều kỳ diệu không?”
- “… ”
- “Còn em? Em tin chứ?
- “Em cũng không biết, nhưng em vẫn mong”.
- “Em vừa cầu cái gì vậy?” – Anh chỉ tay vào đống đá dưới chân tôi.
- “À …em muốn trở lại đây một lần nữa”.
- “Đúng là Hân Hân, là Hâm Hâm có khác, cái này thì chỉ cần em muốn là được thôi”.
Nghe đến đây tôi phá lên cười, anh hình như cũng vui vui, dì Mai nói đã rất lâu rồi anh mới ra khỏi nhà. 

Đã là ngày thứ năm xa nhà, tôi không gọi điện về, cố gắng không nghĩ nhiều đến những lời nói của bố, dù sao thì tôi cũng chỉ có thể là tôi chứ không thể là một hay vài phần của chị tôi được. Tôi muốn nói với bố rằng mình đã cố gắng, rằng con xin lỗi nhưng… Tôi ư? Thấy mình giống như chú chim sẻ cô đơn hôm nào vô tình đậu bên cửa sổ.
Tối nay bão về, gió giật một chậu hoa trước hiên rơi tan tành xuống đất, tiếng mưa át mọi âm thanh.
Dương bị đau, mồ hôi vã ra như tắm, bàn tay nắm chặt vào nhau. Dì Mai ngồi bên giường khuôn mặt tái nhợt, thất thần. Đến nửa đêm, có lẽ cơn đau đã vắt kiệt sức nên anh cũng chìm vào giấc ngủ, tôi giục dì Mai đi nghỉ vì trông dì đã không còn chút sức lực nào. Mồ hôi làm cho những sợi tóc trên trán anh ướt bệt vào nhau, anh chìm sâu vào giấc ngủ, khóe mắt chảy xuống vệt nước mắt dài.
Gần sáng, tôi ngủ gục bên giường anh, thấy mình hình như lạc vào một cơn mộng mị, trong giấc mơ có một cậu con trai chừng 14-15 tuổi chạy dọc bờ cát, miệng không ngừng gọi tên tôi:
- “Hân Hân, nhanh lên, xem này!
…Hân Hân, chạy nhanh lên không nó bơi mất bây giờ.
…Anh sẽ gọi em là Hân Hân, Hân Hân tức là Hâm Hâm ý, haha”.
- “Hân! Về phòng ngủ đi” – Có ai đó lay nhẹ tay, tôi choàng tỉnh thoát khỏi cơn mộng mị.
Trời sáng, bão tan để lại những tàng cây xơ xác.
Tôi không ngủ được, cứ nằm nghĩ vẩn vơ về giấc mơ trước đó. Cậu con trai gọi tên tôi rõ ràng là một mảng kí ức tuổi thơ mà tôi còn giữ lại về Dương, nhưng tôi không nghĩ được rằng chúng tôi lại hội ngộ trong hoàn cảnh như thế này. Số phận hình như đang trêu đùa anh và mẹ mình. Những ngày gặp lại, anh không còn là cậu con trai mới lớn thích thú nô đùa cùng tôi trên bãi biển gần nhà, anh trầm mặc và đôi khi xa lạ.
Tôi vùi đầu vào gối, giá như… giá như tôi có thể làm được gì cho anh…
Mấy ngày sau, có một hôm khi đang chơi với mấy đứa trẻ con ngoài bãi phi lao, anh đứng ở hiên nhà chỗ có bộ bàn ghế hóng mát vẫy tôi. Tôi chạy lại phía anh miệng vẫn cười vì câu chuyện còn đang kể dở của bọn trẻ con
- “Gọi em hả?”
- “Ừ, rủ em ra biển chơi”.
- “Thật á?”
- “Không ! Là giả”.
- “Anh!”
Biển ở nơi này rất xanh, bờ cát trải dài phẳng lặng. Trên đường ra biển anh lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, trong đó còn có hai mảnh giấy được cuộn lại và bịt kín. Một mảnh có màu xanh giống biển, một mảnh màu hồng nhạt
- “Đến lúc trả nó lại cho em rồi!”
Tôi sững người nhìn anh, biển dạt dào, trên bờ cát trắng có một chàng trai và một cô gái bước dọc theo chiều dài của biển.
- “Em sao thế?”
Lọ thủy tinh đó chính là trò chơi “Lá thư trong chai” mà chúng tôi đã từng chơi, hồi đó tôi bảo với anh rằng: “Tờ màu xanh của anh, tờ màu hồng của em, nếu sau này gặp lại chúng ta sẽ cùng nhau xem mình đã viết gì trong đó”.

Nhiều năm qua đi, chính tôi khi gặp lại anh cũng không còn nhớ gì về trò chơi ấy, bởi tôi vốn là một kẻ vô tâm, thường thì những gì không quá sâu sắc tôi sẽ không giữ lại trong lòng. Tôi đặt lọ thủy tinh xuống cát, cẩn thận lấy hai tờ giấy cuộn một xanh một hồng ra khỏi lọ. Tôi trả tờ màu xanh lại cho anh rồi bảo anh hãy đọc trước đi.
Chúng tôi ngồi quay mặt ra biển, anh mở tờ giấy màu xanh và khẽ mỉm cười:
- “Anh là Dương Dương, ngày mai Hân Hân về Bắc rồi, anh sẽ rất nhớ Hân Hân, sẽ không có ai chơi cùng anh, bắt nạt anh. Nghỉ hè năm sau em nhất định phải vào thăm anh nhé!”
- “Em là Hân Hân, khi nào em trở lại anh dẫn em đi xem chim biển về tổ nhé!”
Tôi và anh cùng phá lên cười, đó là lần đầu tiên từ hôm đến đây tôi thấy anh vui như vậy, một số điều tưởng chừng ngu ngơ của những đứa trẻ con hơn 10 năm về trước lại làm tôi thực sự cảm thấy ấm lòng. Anh nhặt lấy một viên sỏi và ném xuống biển.
- “Thật ra anh không có nhiều bạn bè, hồi đó em là đứa con gái duy nhất mà anh chơi cùng”.
- “À há, vì sao thế?”
- “Vì em không khóc, không phiền phức như mấy đứa con gái khác”.
- “Cũng có thể…” Tôi bắt chước anh ném viên sỏi ra biển.
- “Má đã nói với anh chuyện của em”.
- “Thế ạ !”
- “Hân này! Em biết không? Thật ra con người ta được sinh ra trên đời này, được lớn lên và trưởng thành đã là một điều may mắn rồi. Hãy tự vào vì em còn có người để mà yêu thương. Bố mẹ nào mà chẳng thương con, chính vì thương em nên bố em mới làm thế, em hiểu không? 
Ảnh minh họa: mosspink
- “Em…”
“Cuộc sống đương nhiên sẽ có những vấp ngã, những trải nghiệm, đây mới chỉ là những khó khăn đầu tiên trên con đường mà em sẽ đi, nếu em không vượt qua được thì sao có thể đi tiếp?
Hãy làm một phép so sánh đơn giản giữa anh và em nhé! Em có biết rằng một đứa trẻ mất cha như anh khao khát được ba dẫn ra biển tập bơi, được ba dạy đá banh, thậm chí thèm được nghe ba nghiêm khắc mắng chửi mỗi lúc phạm sai lầm. Những điều tưởng chừng như vô cùng đơn giản đó với anh lại chẳng hề đơn giản”.
- “…”
- “Anh biết em không muốn bị đem ra so sánh, không muốn bạn của người khác áp đặt nhưng hãy hiểu cho cương vị những người làm cha làm mẹ. Đó chỉ là những phản ứng rất tự nhiên để bảo vệ em, bao bọc em.
Còn một điều nữa, cám ơn em…vì đã trở lại đây!”
Tôi khóc…dẫu biết rằng anh bảo con gái khóc là phiền phức. Anh xoa nhẹ lên tóc tôi:
- “Em gái ngoan, nhìn xem! Chim biển đang dáo dác bay về tổ đấy!”
Vài ngày sau đó bố gọi điện thoại cho tôi nói rằng ở trường gọi đến thông báo một tháng nữa sẽ tổ chức thi lại, bảo tôi thu xếp quay về. Trước khi gác máy bố còn nói với tôi một câu:
- “Về sớm con nhé! Cả nhà rất nhớ con!”
Buổi tối trước hôm ra sân bay trở về nhà, tôi có đưa cho Dương một tờ giấy màu xanh và bảo anh hãy chơi trò “Lá thư trong chai” với tôi, anh cười, một nụ cười hiền dịu. Tôi nhét tờ giấy màu hồng và xanh vào lọ thủy tinh rồi đưa cho anh.
- “Anh giữ cho em! Hè năm sau em sẽ lại vào thăm anh, khi đó anh em mình sẽ mở nó ra”.
Anh với tay lấy từ ngăn kéo ra một chiếc đĩa CD đưa cho tôi, bên trong vỏ đĩa có gắn một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Tặng em gái Hân Hân của anh! Tặng nó cho em để mỗi lần nghe thấy anh hát em sẽ giữ đúng lời hứa quay lại”.
Dì Mai đưa tôi ra sân bay, dì ôm tôi vào lòng dặn dò một số điều, dì bảo vài tháng nữa ra Bắc sẽ qua thăm tôi. Tôi ngồi trên máy bay, mân mê chiếc đĩa CD của người anh đặc biệt, bên ngoài là cả một biển mây, nắng chói chang rọi qua ô cửa. Tôi nhắm mắt lại, đường về nhà đã rất gần.
Sau này, khi tôi trở lại để chơi hết trò “Lá thư trong chai” thì anh đã không còn ở đó.
“Lá thư trong chai” vẫn còn và được dì Mai giao lại cho tôi. Tôi mang lọ thủy tinh ra ngoài bãi đá, ngồi thật lâu trước tảng đá to mà mình đã từng xếp đá để nguyện cầu, đâu đó như có những lời ca mà anh đã hát:
“ Về với anh…biển xanh lắm.
Về với anh… ngày nắng trong…”
- “Anh có khoẻ không?” Tôi với giọng về phía khơi xa, nhưng đáp lại chỉ là tiếng tiếng sóng vỗ ì oạp. Gió lại đưa cái vị nồng nồng của biển táp vào bờ.
Tôi mở hai tờ giấy trong lọ ra, tờ giấy màu xanh viết rằng:
- “Anh là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra anh tin rằng Hân Hân của anh đã thật sự trưởng thành. Em hãy nhìn đi, trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh bay về…”
Tờ giấy màu hồng viết rằng :
- “Em là Hân Hân, hè năm sau em sẽ lại cùng anh đi xem chim biển”.
Nắng tắt…
Thủy triều lên…
Đàn chim biển dáo dác bay về mái ấm…
Read more…

Blog Radio 134: Đừng yêu em chỉ vì em giống cô ấy!

10:28 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 134: Đừng yêu em chỉ vì em giống cô ấy!. Tại website : toptruyenhay.com.Blog radio  online mới nhất, hay nhất.

Hà Nội đầu hè dở nắng dở mưa như con gái. Ở nhà đối diện với bốn bức tường khiến nó bức bối, lại dong xe lên hồ ngắm phố phường. Một mình. Trời không có nắng.
Nó thích ngồi bên một góc thành phố và ngó nghiêng vào cái thế giới đang chầm chậm trôi của mình, nó thấy mình nhỏ bé và đơn độc, nó lại nhớ đến người ta… 

Nó say nắng người ta ngay từ lần đầu gặp mặt trong một buối đi chơi cùng bè bạn. Người ta trông lặng lẽ hơn giữa đám bạn sôi nổi, điều đó dường như khơi dậy trí tò mò trong đứa con gái hiếu động như nó. Tối hôm ấy trong khi bộ phim chiếu dở còn khá gay cấn thì toàn bộ đám bạn ngủ gục tự khi nào, chắc vì mệt, chỉ còn nó và người ta chong mắt lên màn hình. Nó không dám nhìn người ta, nó sợ bị bắt gặp ánh mắt ấy nhưng nhẹ nhàng, người ta lại gần kéo cho nó mảnh chăn mỏng choàng lên vai, nó nhận ra nó dang co ro vì lạnh. Người ta cười, nụ cười nhẹ như gió…

Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau này người ta mới nói với nó. Nó ngạc nhiên nhưng không kìm nén cảm xúc của mình, nó hiện đại và nó nghĩ tuổi tác chẳng nói lên được điều gì hết vì nó yêu, yêu ngay từ lần đầu. Từ ngày hôm đó người ta thường nhắn tin cho nó, người ta bảo nó trẻ con, nó nhăn mặt “không hiểu ai trẻ con hơn ai nữa đâu đấy”. Dù vậy nó thích được người ta chê trẻ con như thế, thích được gọi bằng nickname “Heo yêu”. Người ta bảo chẳng hiểu sao có người ngốc như nó, người ta nói gì cũng tin, nó cãi lại và người ta chỉ cười, nụ cười nhẹ như gió.

Ảnh minh họa: MJ

Mùa đông năm ấy không lạnh với nó chút nào, những con đường Hà nội cũng dường như rực rỡ hơn. Nó bắt đầu quen với buổi sáng thức dậy gọi người ta đi học sau đó nhận lại lời chúc tốt lành cho ngày mới và tối tối lại chìm vào giấc ngủ cùng câu chúc ngủ ngon. Nó bắt đầu quen với nụ cười nhẹ như gió ấy.
Xuân đến, người ta nói lời yêu nó, nó tràn ngập trong hạnh phúc, nhưng bản tính trẻ con không cho nó nhận lời ngay dù nó biết người ta cũng biết thừa câu trả lời rồi. Nó hẹn rằng sau một tháng nghỉ Tết nó sẽ trả lời, và một tháng trôi qua bằng những nhớ nhung, dòng tin nhắn từ sáng sớm đến tối mịt. Bạn nó bảo nó có thêm bộ phận mới trên tay, đó là cái điện thoại, nó cười. Nó ra Hà Nội sớm hơn dự dịnh, nó lại cùng người ta tung tăng trên những con phố Hà Thành và nó nhận lời yêu khi cả hai đang mút dở những que kem.
Người ta lại cười…
Valentine là ngày đặc biệt với nó, nó muốn người ta bất ngờ. Nó thu một bài hát, nó tự tin với giọng hát của mình và dành mấy ngày để nghiên cứu cách làm socola. Nó mong chờ …Nó nghĩ người ta chắc chắn cũng đang lên kế hoạch làm nó bất ngờ.
14/2, nó trang điểm như một nàng công chúa dễ thương, nó nhìn vào gương và chưa bao giờ cảm thấy nó hơn người ta đến 2 tuổi. Không tin nhắn, không hẹn, không cuộc gọi, nó nhìn món quà trên tay, nước mắt chảy dài, lo lắng, bồn chồn…
22 giờ 10 phút, người ta gọi nó xuống dưới nhà, người ta bảo bạn người ta bị tai nạn đang ở trong bệnh viện nên … Nó không hỏi thêm và không quên đưa món quà nó cất công bao ngày. Nó quay người đi rồi bất chợt bị kéo lại, một nụ hôn nhẹ nhàng, tim nó ngừng đập trong tích tắc… Người ta đi ngay, bỏ nó lại trong khoảng sân đầy lá.
Mấy ngày sau nó làm mặt giận, không gặp mặt người ta nhưng không quên gọi người ta dậy vào buổi sáng, người ta gọi đó là thói quen, và người ta cũng chưa bao giờ quên chúc nó vào mỗi sáng tối. Nhưng dường như có cái gì không còn trọn vẹn sau ngày hôm ấy…
Một sáng, chuông điện thoại báo tin nhắn, “Chắc lại một ngày tốt lành đây” nó mỉm cười:
“Heo à! Người ta xin lỗi, hãy quên người ta đi, người ta không phải người tốt”
“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với ấy thế?”
Nó bàng hoàng, cuống cuồng trong mớ suy nghĩ, nó không hiểu. Nó cần một lời giải thích…
“Người ta nói dối, người ta xin lỗi. Không có ai bị tai nạn cả, hôm đó người ta gặp lại cô ấy, và người ta nhận ra người ta không thể quên. Cho người ta rút lại những gì đã nói được không? Người ta không muốn kéo dài chuyện này, sẽ làm cho cả hai chúng ta mệt mỏi và sai lầm thôi. Xin lỗi!”
“Rút lại ư?” – Nó quay cuồng…
“Cô ấy là ai?”


ảnh minh họa

Lần đầu thấy người ta nhắc đến cô ấy nó ngạc nhiên. Cũng hơn tuổi người ta, cũng mũm mĩm, cũng trẻ trung nhưng tóc dài. Chợt chạnh lòng … có lần người ta bảo nó đừng cắt tóc ngắn nữa. Không biết người ta có gọi cô ấy như từng gọi nó không, không biết người ta có từng hát cho cô ấy nghe như đã… không biết…Đêm hôm ấy nó khóc, khóc như chưa từng được khóc, Hà Nội sang xuân sao nó thấy lạnh đến thế! Có lẽ người ta tìm lại được hạnh phúc của mình, nó lại cười.
Nó quyết định không bao giờ gặp lại người ta nữa, không chen chân vào cuộc sống của người ta, nó không muốn người ta phải suy nghĩ vì nó nhận ra nó yêu người ta nhiều đến mức nó chỉ muốn thấy người ta cười, nó yêu nụ cười nhẹ như gió ấy.
Chuyển nhà, thay số, nó trở lại là nó, dù không có người ta nó vẫn sống thật tốt. Nó sinh ra là thế mà. Nó cố tình đi qua những con phố kỉ niệm, đau để nhớ, nhớ để quên.
Hôm nay Hồ Gươm vắng lặng kì lạ. Nó hướng mắt nhìn ra xa xa giữa hồ. Mặt hồ lăn tăn sóng, những đám mây màu xám ương bướng ôm chặt lấy mặt trời không chịu buông tay. Nó vân vê mái tóc ngắn, cố gạt bỏ ý nghĩ về người ta ra khỏi đầu nhưng thật nực cười khi càng cố xua đi thì càng không thể. Cây kem trên tay tan đi một nửa rồi, nó ngấu nghiến phần còn lại.
Một bóng người đi lướt qua rất nhanh trên phố, nụ cười nhẹ như gió…
Kem có vị mằn mặn. 
Hình ảnh đại diện tác giả
Nó mỉm cười…
Read more…

Bắt đầu thấy nhớ anh

10:26 |

Cho đến bây giờ tôi nhận ra một điều rằng tôi đã thích anh, một con người đặc biệt trong trái tim tôi.

Anh tốt nghiệp kĩ sư điện điện tử, nhưng anh lại làm kĩ sư máy may tại một công ty lớn hàng đầu của Nhật. Thời gian gặp anh cũng chẳng nhiều, nhưng tôi cũng không biết đã bắt đầu thích anh từ khi nào? Tôi không nhớ rõ.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh trên xưởng sản xuất giày của công ty tôi, anh là một nhà cung ứng hàng đầu về máy, và rất chuyên nghiệp trong việc lắp ráp, sửa chữa máy may. Điều làm tôi ngưỡng mộ nhất ở anh là không chỉ giỏi về mặt chuyên môn kĩ thuật anh còn giỏi về ngoại ngữ. Anh là người Việt gốc Hoa, có thể nói tiếng Hoa lưu loát, tiếng Anh, và kể cả tiếng Nhật. Tôi rất ngưỡng mộ anh, trước đó trong mắt tôi, anh cũng chỉ như những nhà cung ứng khác mà tôi thường gặp, cũng không ấn tượng gì, trong tôi còn nghĩ anh này chẳng có gì đặc biệt cả. Thế mà đến bây giờ lại trở nên hoàn toàn đặc biệt trong trái tim tôi, tôi đã thích anh từ khi nào?
Thời gian tôi gặp anh chỉ vẻn vẹn trong mấy tiếng đồng hồ, chỉ trong trường hợp máy của công ty tôi có vấn đề về kĩ thuật mới gọi bên anh sang sửa, mấy lần trước thì đồng nghiệp của anh sang sửa máy, nhưng không sửa được, lại phải đợi anh đi công tác Bình Phước về rồi mới sang sửa. Tôi mong ngày nào cũng được nhìn thấy anh, như vậy có lẽ hơi khó vì như thế máy của công ty tôi ngày nào cũng hư thì tôi mới có thể gặp anh được ư? Có lần anh sang sửa bo mạch cho máy, nhưng chưa sửa được phải đem về gửi sang Singapore để sửa lần đó anh bỏ quên chai nước trà, anh đã gọi điện cho tôi nhờ tôi lên xưởng gần chỗ mấy chiếc máy tìm xem có không, tôi chạy vội đi tìm nhưng không thấy, không biết anh để đâu.Tôi gọi anh bảo tôi không thấy chai nước đó. Lúc đó tôi tự hỏi không biết chai nước gì mà anh cần tìm đến như thế. Cũng may là ít phút sau tôi hỏi anh quản lý thợ máy anh bảo công nhân ở chuyền sản xuất đó đã bỏ vào thùng rác sản xuất, và cũng may hơn nữa là thùng rác sản xuất nên chỉ là những loại vật tư vải vụn, chỉ may nên không ảnh hưởng gì tới chai nước. Tôi mừng rỡ nhắn tin cho anh rằng tôi đã tìm thấy rồi và đang giữ chai nước, khi nào có dịp thì anh sang lấy nhé, sau đó anh bảo vậy em lấy ra đi, anh đang trên đường qua em. Tôi vui vẻ đáp “thật á?”, tôi vui mừng vì lại được gặp anh một lần nữa. Lúc đó tôi còn chưa có tình cảm gì với anh cả, đến chiều hôm đó, tôi gửi nhầm một tin nhắn và xin lỗi vì sự gửi nhầm đó, tôi gửi bằng tiếng Hoa, anh cũng sử dụng tiếng Hoa nhắn lại cho tôi. Tôi rất thích tiếng Hoa, anh bảo anh ghét tiếng Hoa, anh chỉ thích tiếng Bông thôi. (cười).
Kể từ đó chúng tôi thỉnh thoảng có nhắn tin qua lại chủ yếu để hỏi thăm xem công việc thế nào và có gì mới không. Và cũng tình cờ hôm nhắn tin thì anh đang ở nhà một mình nên bảo muốn đi chơi. Lúc đó tôi cùng hai cô bạn đang đi hát. Tôi bảo thế anh đi hát cùng em. Anh hát rất hay, chỉ chọn những bài tiếng Hoa, tôi và anh hát song ca bài “Chuột yêu gạo” bằng tiếng Hoa. Anh hát hay lắm. Giọng khá cao. Tôi vui lắm về kể lại với cô bạn thân cùng phòng, tôi không ngờ rằng lại gặp anh ngày hôm đó đấy. Hôm đó về thời tiết mát mẻ, trăng sáng trên đường về nhà tôi vẫn mỉm cười đến kỳ lạ và tự hỏi sao lại có thể gặp anh được chứ.
Bắt đầu thấy nhớ anh - 1
Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi (Ảnh minh họa)
Lần gần đây nhất tôi gặp và ăn trưa cùng anh trong 2 ngày liên tiếp. Anh hỏi tôi sao chưa ăn cơm đi, tôi bảo “em đợi anh”. Ngày thứ 2 cũng thế, tôi cũng đợi anh đi ăn cơm cùng, thời gian bên cạnh anh chỉ được 1 tiếng đồng hồ giờ nghỉ trưa của tôi. Thời gian lúc đó sao trôi qua thật nhanh. Ăn cơm xong chúng tôi đi uống nước ở gần đó, nói chuyện rất vui, thỉnh thoảng tôi nhìn đồng hồ, anh hỏi “em sắp phải vào làm rồi à?”, “vâng ạ, em sắp vào làm rồi”. “Anh nghỉ ở ngoài chút xíu đi 1h30 cả vào làm tiếp”.Thời gian bên anh ngắn lắm nhưng tôi cảm nhận rằng tôi đã rất hạnh phúc vì có khoảng thời gian ngắn ấy, tôi cũng thầm cảm ơn trời vì đã tạo ra cơ hội cho tôi được gặp anh.
Tôi trở nên nhẹ nhàng, bình dị, bản chất tôi cũng hơi trầm tính, sống nội tâm, nên chẳng ai biết tôi nghĩ gì cả. Tôi thích mùa thu, người ta thường bảo ai thích mùa thu thường hay buồn, nhưng tôi hoàn toàn ngược lại, tôi luôn sống lạc quan, suy nghĩ theo lối tích cực và vui vẻ. Tôi cũng biết chắc rằng anh cũng không hề nhận ra là tôi đang thích anh đâu. Tôi một con người bình thường nhất so với những người bình thường nhất, đẹp bình thường, chiều cao chuẩn, mọi người thường nói tôi có dáng chuẩn và một tâm hồn đẹp. Tôi chỉ là một nhân viên phiên dịch tiếng Anh bình thường trong công ty, công việc yêu cầu tôi phải cẩn thận trong từng câu chữ, cần xử lý nhanh tình huống và có không ít áp lực đến với tôi. Tôi vẫn luôn bình tĩnh, điều đó đã làm tôi vượt qua nhiều khó khăn. Mỗi ngày tôi điều ghi chú lại những từ vựng tôi chưa biết để lần sau gặp phải không còn mơ hồ với nó nữa.  Công việc tuy nhiều khó khăn nhưng tôi yêu thích nghề phiên dịch này, công việc làm tôi hăng hái, vui tươi. Điều hạnh phúc nhất trong công việc của tôi là có thể làm thỏa mãn, làm hai bên hiểu nhau trong mọi tình huống.
Từ khi gặp anh tôi càng trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi luôn muốn làm cho mình đẹp hơn khi đứng trước anh, tôi tham gia học lớp Yoga để có một đầu óc minh mẫn, luôn bình tĩnh trước mọi sự việc xảy ra. Chỉ mong một điều rằng, ở đâu đó anh cũng vui khi nghĩ tới tôi. Và nếu một ngày nào đó tôi biết anh cũng thích tôi thì có lẽ tôi là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất trên đời này. Ở đâu đó tôi cũng chỉ mong anh luôn vui vẻ, công việc thuận lợi, dù chẳng biết có được gặp anh thường xuyên không. Chuyện tình cảm của tôi dường như chưa đi tới đâu cả. Mong một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với anh và tôi.
Nếu như hạnh phúc của tôi là anh, và hạnh phúc của anh là tôi, điều đó quả là thật kỳ diệu. Tôi chẳng mong anh đọc được những dòng tâm sự này, chỉ mong anh luôn vui vẻ thì tôi cũng hạnh phúc rồi.
Hôm nay Sài Gòn mưa thật lớn, tan sở tôi về nhà đi chợ, tiện thể mua hoa cúc tím về cắm  trông cũng đẹp lắm, cũng nhẹ nhàng giống như tôi vậy. Bởi vì anh tôi trở nên làm đẹp hơn cho cuộc sống này, cuộc sống luôn tươi mới như những bông hoa cúc khỏe mạnh đang chen nhau đua nở.  Một ngày đẹp trời tôi cũng sẽ tự tạo cơ hội cho mình để nói anh biết về tình cảm của mình, bởi tôi nghĩ rằng không điều gì là tự nhiên xảy đến, tất cả chỉ xảy ra khi bạn hiểu được rằng chính bạn phải tác động để mọi việc diễn ra theo cách mà bạn muốn. Và tôi biết rằng nói ra cũng rất khó khăn bởi cuộc sống được hình thành bởi một chuỗi khó khăn chỉ cần mạnh dạn tìm giải pháp để vượt qua khó khăn ấy, thì tôi tin mình sẽ đủ can đảm để nói ra cho anh biết. Cho dù anh có không đáp lại tình cảm của tôi, tôi cũng sẽ luôn mỉm cười và hạnh phúc vì tôi đã nói lên được cảm xúc của mình. Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi.
Read more…

Ngày tớ thôi yêu cậu…

10:22 |

Tớ đã từng rơi vào trạng thái tự kỉ vì yêu cậu, để rồi bạn bè tớ trách móc, xa lánh vì cái thái độ lạnh lùng mà tớ dành cho họ…

Viết cho người tớ đơn phương yêu suốt quãng đời sinh viên.
Ngày tớ thôi yêu cậu, bầu trời của tớ cao hơn, trong xanh hơn.
Ngày tớ thôi yêu cậu, mọi thứ xung quanh tớ như bừng sáng, rực rỡ lạ thường.
Ngày tớ thôi yêu cậu, tớ có thể làm được nhiều việc có ích cho cuộc đời ngắn ngủi của mình hơn.
Ngày tớ thôi yêu cậu, tớ thôi buồn khi nhớ về cậu, thôi đau khi nghĩ đến cuộc đời lẻ loi của tớ.
Ngày tớ thôi yêu cậu, tớ biết từ nay cậu sẽ chỉ còn là bức tranh kỉ niệm đóng chặt trong tim tớ và tớ hạnh phúc vì điều đó.
Vì cậu à. Yêu cậu tớ đã đau khổ rất nhiều!
Tớ từng nghĩ cậu là cả bầu trời của tớ để rồi tớ chỉ biết đến cậu mà thôi.
Tớ từng mải miết chạy theo cậu, một hình bóng mà tớ biết sẽ mãi mãi không thuộc về mình.
Tớ từng chìm đắm trong tình yêu đơn phương không lối thoát đối với cậu, để rồi mọi thứ xung quanh tớ đều phủ một màu của cậu.
Tớ từng ghen tuông giận hờn khi thấy cậu gần gũi với người khác mà không phải là tớ dù tớ biết mình không có cái quyền đó.
Tớ đã từng hy vọng vào tình yêu của mình để rồi nhận được một chuỗi những thất vọng cay đắng.
Tớ đã từng rơi vào trạng thái tự kỉ vì yêu cậu, để rồi bạn bè tớ trách móc, xa lánh vì cái thái độ lạnh lùng mà tớ dành cho họ.
Tớ từng bỏ bê học hành để chạy theo những cuộc vui có cậu để mong sao được gần cậu thêm một tí.
Tớ từng khóc vì cậu, khóc cho cuộc đời bất hạnh của tớ.
Ngày tớ thôi yêu cậu... 1
Nhưng rồi đến một ngày tớ cũng đã nhận ra:
Mọi chuyện về cậu nên kết thúc ở đây, như vậy đã là quá lắm rồi.Vì đáng lẽ ra nó không nên bắt đầu.
Tớ đã thả cho con tim mình rong ruổi bên cậu quá lâu và bây giờ nó phải trở về rồi, nơi vốn thuộc về nó như những ngày trước khi cậu đến.
Tớ đã đánh mất nhiều thứ và giờ đây tớ phải cố gắng để lấy lại những gì đã mất.
Tớ sẽ không còn ngồi cạnh cậu, nghe cậu tâm sự như ngày xưa nữa.
Tớ sẽ thôi không nhìn vào mắt cậu, nơi đã làm tan chảy trái tim tớ nữa.
Tớ sẽ không nghĩ nhiều về cậu như quãng thời gian đã qua nữa.
Tớ sẽ thôi không vào trang cá nhân của cậu để xem tình hình của cậu nữa.
Tớ sẽ thôi không quan tâm nhiều đến cuộc sống của cậu nữa.
Tất cả sẽ trở thành sự thật và đó sẽ là ngày kết thúc đau buồn của tớ. Khi tớ không còn yêu cậu.
Cậu như vì sao trên trời, mãi mãi không thuộc về tớ và tớ sẽ không chờ ngày vì sao đó thuộc về mình nữa mà tớ sẽ chờ đợi khoảnh khắc tớ thôi không còn nhìn về vì sao đó và tiếp tục chiến đấu với cuộc đời vốn ngắn ngủi nhưng nhiều chông gai này.
Read more…

Nếu không yêu em sâu đậm hãy yêu em dài lâu…

10:14 |

Khi tình yêu anh dành cho em không đủ để nói là sâu đậm, chuyện tình nhẹ nhàng này của chúng ta vẫn chỉ là niềm hạnh phúc bé mọn mà em thì như bao cô gái khác, đều sợ mất anh.

 Thế thì anh ơi, nếu không yêu nhau được sâu đậm, chỉ xin anh hãy yêu em được dài lâu, cũng được.
Có thể những thứ mãnh liệt gấp gáp sẽ làm cho người ta hạnh phúc, nhưng sự bền vững mới là bến đỗ vĩnh cửu. Em biết nếu anh nghe được điều này sẽ cho em là ngốc, nhưng em thấy mình chẳng ngốc chút nào. Thay vì bắt anh phải yêu em mãnh liệt và đậm sâu, em nghĩ, sẽ hạnh phúc hơn nếu anh yêu em về dài về lâu sau này.
Bởi vì khi quãng thời gian ngọt ngào ban đầu biến mất, khi chúng ta bắt đầu nhận ra từng khiếm khuyết của đối phương, cũng là lúc sự mãnh liệt lụi tàn. Có chăng chỉ là lòng tin, và cảm xúc yêu đương đã hình thành như một thói quen khó bỏ, ở lại.
Em không trông chờ vào việc mỗi ngày anh sẽ tạo một bất ngờ cho em, hoặc làm cho em điều to lớn này, điều ngọt ngào khác, chỉ cần anh cho em cảm giác an toàn và tin tưởng, để sẵn sàng yêu em đến mãi về sau. Đó là điều mà em luôn mong muốn, anh ạ!
Em, hoặc có thể nói là khá nhiều những cô gái khác, đều có sẵn cảm giác bất an. Chúng em đều không mong muốn một ngày nào đó tình yêu bị cướp đi mất, và sẽ phải sống trong đau khổ. Thì thà không bắt anh yêu em cực nhọc, chỉ cần anh dành tâm trí yêu em dài thêm một chút nữa.
Nếu không yêu em sâu đậm hãy yêu em dài lâu... 1
Anh có thể làm được chứ? Nếu đã không yêu em được sâu đậm, thì chỉ cần anh hãy yêu em dài lâu, là được rồi!
Mặc dù không bao giờ em ước ao cái gì quá tầm với, hoặc đặt niềm tin vào những thứ không thể. Nhưng anh yêu à, em vẫn muốn đặt cược vào tình yêu của anh dành cho em, vào tâm trạng hỗn loạn và rối bời này của em, vào chuyện tình đâu phải mới ngày một ngày hai của chúng mình.
Em cược, anh sẽ yêu em dài lâu!
Yêu nhau dài lâu có nghĩa là sẽ phải cùng nhau trải qua tất cả mọi khó khăn, vượt qua tất cả mọi thử thách mà không nản lòng buông tay. Chúng ta sẽ hạnh phúc với những gì đang có trên tay mà không ngó ngang ngó dọc để sa vào những cám dỗ xung quanh con đường.
Chúng ta sẽ vượt qua mọi cơn “say nắng” bất chợt nếu chẳng may, để rồi tự thức tỉnh và trở lại nguyên vẹn. Làm được những điều như này không phải dễ đâu anh, sẽ phải có một sự quyết tâm lớn, và hơn hết là tính nhẫn nại cùng lòng tin vào nhau.
Anh, sẽ không làm em thất vọng chứ? Chắc là không đâu nhỉ?
Người ta vẫn lo sợ cuộc đời, vì cuộc đời thường cướp đi những cái quý giá nhất của họ, một cách bất thình lình. Như em, vẫn luôn hàng ngày lo lắng rằng sẽ có lúc em phải giành giật anh với cuộc đời, một cuộc giành giật không hề cân sức. Chính vì thế, em mới không hy vọng anh yêu em đậm sâu, chỉ cần anh đủ yêu thương, để cùng em yêu bền lâu, vững chắc.
Có sóng gió nào là không thể vượt qua, chẳng là khi khó khăn người ta vẫn thường lấy đó mà viện ra cái cớ để từ bỏ. Thế nên, chẳng cần anh dồn sức yêu em đậm sâu, chỉ cần mỗi ngày dành dụm thêm một chút, chắt chiu thêm một chút, yêu em dài lâu là được.
Chỉ nhiêu đó thôi, có được không anh?
Read more…