TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Ô Long Viện Tập 1 – Phần 2

09:11 |
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Read more…

Ô Long Viện – Tập 1

09:10 |
Tên truyện: Ô Long Viện
Tên khác: Wuloom Family
Tác Giả: Au, Yao Hsing
Thể loại: Comedy, Manhua, Martial_Arts
o long vien

Tóm tắt truyện Ô long viện

Ô Long Viện là bộ sách từng gây cơn sốt khắp Đài Loan, là bộ comic bán chạy nhất trên đất nước này. Ô Long Viện tiêu thụ hơn 10 triệu bản ở Trung Quốc nay đã đến Việt Nam… Câu chyện kể về 4 thầy trò tài giỏi tu tập võ nghệ và hô phong hoán vũ trên gian hồ. Các thầy trò vui nhộn sẽ đem đến những trận cười nghiêng ngả và cũng rất mực thâm thuý.
bạn đọc sẽ cười từ đầu đến cuối truyện (như tôi là 1 trong số đó =]] ). Nào, cùng đọc Ô Long Viện để cười thật sảng khoái bạn nhé (cẩn thận sái quai hàm).
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Ô Long Viện
Read more…

Cô đơn cũng không khóc

09:08 |

“Chợt nhớ những ngày mà tuổi trẻ là thứ tiên dược thần kì. Niềm kiêu hãnh bước qua mặt trời trên mỗi chuyến đi…”

Cô đơn cũng không khóc
Cô đơn cũng không khóc
K bảo với tôi hãy ở lại.
Năm đó tôi 18 tuổi, kiên quyết kéo chiếc va li đầy từ điển, nồi cơm điện, áo dạ bông chần, tiến vào phòng cách li không một chút do dự chần chừ. Sân bay Nội Bài, sảnh quốc tế, người la liệt, túi xách hành lí la liệt. Tôi đi thẳng mình, sự dũng cảm ánh lên trong đáy mắt. K ở lại phía sau, yên lặng, bàn tay từ từ tuột khỏi tay tôi.
K dặn “Hãy cẩn thận. Cô đơn cũng không được khóc!”. Tôi gật đầu, mỉm cười. Những lời yêu thương đột nhiên không nói được. Cứ tắc nghẹn nơi lồng ngực. Thành một nỗi buồn lấn cấn kéo dài đến suốt nhiều năm tháng sau này.
30 phút sau, trong phòng chờ. Trước mắt mình, tôi thực sự nhìn rõ một vùng trời từ nay khuyết mất bóng hình K. Máy bay chuẩn bị cất cánh. Trái tim chao đảo.
***
Paris. Mùa thu.
Căn hộ áp mái hình chữ nhật 12 mét vuông, có một ô cửa sổ nhỏ vừa lọt thân hình bốn mươi bốn kí, một mét sáu mươi của tôi. 8h sáng bắt đầu vào học. Nhà ở tận vùng ngoại vi số 5, ngồi RER mất gần một giờ đồng hồ, đổi tàu 2 lần nữa thì đến trường.
Buổi trưa hâm nóng hộp cơm mang theo, ngồi ở giữa một rừng lá vàng, nghĩ giờ này chắc K vừa ngủ dậy. Hà Nội còn nóng lắm. Ở đây đã phải mặc áo len nhẹ, quàng khăn, đi ủng. Không có lấy một chút bụi nào.
Đi học thật vất vả. Vì không thể ghi bài kịp lời thầy giảng, cuối buổi học nào cũng phải mượn bài bạn để chép lại cho đủ. 7h tối, đeo tạp dề, bắt đầu giờ phục vụ ở nhà hàng Việt Nam. Nghe người phụ nữ gốc Hoa nói tiếng Việt giọng dè bỉu, chê bai. Tất cả những hành trình này, mỗi lần K hỏi tôi đều bảo “Paris rất vui. Đi học rất thích. Đi làm rất tốt.” Những lời yêu thương vẫn tắc nghẹn trong lòng.
K lại dặn. Cô độc cũng không được khóc.
Tôi không khóc. Thật lòng. Mùa đông đầu tiên tuyết trắng xóa Paris chỉ sau một đêm tháng Mười Một. 6h sáng, mà trời vẫn tối om, hóa ra tuyết đã phủ kín cái ô cửa kính duy nhất trong nhà. Tôi lót một cái xô ngay bên dưới, khe khẽ mở chốt. Tuyết đổ phịch xuống, rơi vãi xung quanh, lấp lánh. Những ngón tay rón rén chạm vào thứ bông xốp lạnh. Giật mình nhớ đến hơi ấm từ bàn tay K. Nước mắt rịn ra. Muốn nói một lời yêu thương quá đỗi. Gọi điện cho K, ở đầu dây bên kia, giọng K ấm áp. “Ấy đang nghẹt mũi đấy à?”
Không được. Cô đơn cũng không được khóc phải không…
***
Lyon. Mùa Xuân.
Cái chồi non bé tí ở bệ cửa nhà Ella rất đẹp. Nó được phủ một lớp nhung tơ ở bên ngoài, thuần khiết và ấp ôm nhiều hi vọng. Tôi nghĩ thế.
Ella nói ở Lyon lúc mùa xuân, kể cả những dòng sông cũng hát. Ừ, có thể lắm, hai con sông ấy ôm lấy thung lũng này miệt mài. Đứng trên Passarelle Paul Couturier mà cứ ngỡ là đang ở Hà Nội, một ngày đẹp trời vòi vĩnh K dắt đi xem con rùa ở đền Ngọc Sơn, quả quyết đó là một khúc gỗ mục xấu xí bị đánh véc ni.
Lang thang trong kí túc xá INSA giờ nghỉ trưa thể nào cũng gặp học sinh Việt Nam nói giọng Hà Nội ngồi đầy các dãy bàn ăn. Ra đến Guillotiere thì tôi va vào Nguyên. Thời khắc ấy cứ bỡ ngỡ trong lòng. Nhắm mắt mở mắt, đột nhiên nhìn thấy nhau mới nhận thức rõ, 9 năm đã trôi qua như nắm cát dù có cố giữ chặt cũng luồn qua kẽ tay mà rơi hết cả. Nguyên cao lớn, vững chãi, không còn là cậu nhóc tóc đinh mỗi ngày đều để kẹo trong học bàn tôi nữa.
Chúng tôi cứ nhìn nhau. Mối tình đầu của mình. Vào một sớm mùa xuân, đột nhiên xuất hiện. Diệu kì cũng được mà định mệnh cũng được. Nguyên tiến gần đến, đỡ lấy đống túi xách đi chợ nặng trĩu trên tay tôi. Mối tình đầu của mình. Đã trưởng thành. Đã là một người đàn ông thực thụ. Dù nụ cười răng khểnh kia vẫn không hề thay đổi. Mối tình đầu của mình. Trong veo.
***
Hà Nội. Tết.
Mưa phùn lất phất. Đêm 28, tôi đi bộ cùng K nhiều vòng trong phố cổ. K mua cho tôi một xiên thịt nướng thơm lừng. Thỉnh thoảng dừng lại ở góc đường, ánh đèn vàng âm ấm, K sửa lại khăn cho tôi.
“Paris về nên chê Hà Nội không đủ lạnh hả?”. Tôi ôm chầm lấy K. Giữa phố. Đầu dụi vào ngực K hít hà. Những lời yêu thương vẫn tắc nghẹn nơi lồng ngực. Cho đến nhiều năm tháng sau này vẫn không tài nào hiểu được. Lí do gì mà chẳng bao giờ nói một lời ngọt ngào với nhau trọn vẹn. Không yêu. Không nhớ. Không thương. Và cũng không khi nào hỏi nhau tại sao lại vậy.
Có lẽ khi đối diện với những thứ chênh chao không rõ tương lai. Chúng tôi đã sợ hãi không dám tạo nên kỉ niệm cho nhau. Bằng lời.
Sáng Mùng Một. Hà Nội vắng hoe. Tôi ngồi ở trước cổng nhà cắn hạt dưa tí tách. K cứ gom lại một đống thì tôi lại tung rải khắp khoảng sân trước mặt. Phải làm thế để biết là đang Tết. K chẳng phàn nàn gì, lại miệt mài cắn thả đầy lòng bàn tay tôi. Tôi vươn vai uể oải. “Rồi mọi người cũng sẽ bỏ Hà Nội mà đi hết!”.
K mỉm cười lặng lẽ. Nụ cười buồn đến nỗi tôi thấy mình cần phải ngả đầu lên vai K. “Cơ mà chỉ có ấy là ở lại thôi K nhỉ!”. Lời nói buông rơi rồi mới biết mình dại dột. Yêu thương vốn dĩ mắc kẹt trong lồng ngực nay càng không thể tìm lối thoát ra.
Về Hà Nội, thỉnh thoảng đi gội đầu với mẹ. Buổi trưa đi chợ chọn một ít rau mồng tơi, nấu canh tôm. Buổi chiều, ngồi vắt vẻo ở ban công cạnh chậu ngọc lan với bát chè hạt sen âm ấm. Hà Nội mới thật là nhà. Không phải lo lắng gì, không gì phải sợ hãi. Hà Nội không vội vã. Hà Nội hiền. Đi bộ loanh quanh lần nào cũng ngỡ mình đi lạc, tìm cớ ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ con con, xin một cốc nước chè âm ấm.
Đôi khi cứ tự hỏi, thế này mà cũng bỏ đi được hay sao?
***
Helsinki. Giáng Sinh.
Nguyên đi chương trình trao đổi một năm ở Phần Lan. Ngày 23 tháng Mười Một đã gửi thư bảo đảm đến nhà tôi một cặp vé khứ hồi Paris – Helsinki đi kèm một tấm bưu thiếp nhỏ viết ngắn gọn “Em sang đây với anh! Anh nhớ em! P.S : Mang nhiều quần áo ấm nhé!”.
Thế là đi. Gói ghém mấy cái áo bông to xù, mặc vào cứ lặc lè như gấu. Ngồi máy bay 3 giờ đồng hồ thì hạ cánh ở sân bay Vantaa, Nguyên đã đứng đợi sẵn với vòng tay mở rộng. Tôi chạy ù đến, cảm thấy ấm áp và gần gũi vô cùng.
Helsinki dễ khiến người ta muốn tự tử. Tôi bảo với Nguyên như thế. Tuyết dày phủ khắp nơi. Trong thành phố thì lẹp nhẹp ẩm ướt đến nỗi có cảm tưởng cứ phải đi lội sình. Ngồi xe bus từ trung tâm về nhà Nguyên mất tầm 20 phút, và đó là 20 phút thật diệu kì. Trên xe lúc nào cũng chỉ có bốn hoặc năm người ngồi rải rác, yên lặng và cô độc. Những con đường đi qua hầu như không có lấy một bóng người, nhà nào cũng là nhà gỗ sơn trắng, co cụm ba bốn cái rồi lại tách xa nhau ra nhiều quãng. Và Nguyên chưa bao giờ quên nắm chặt lấy tay tôi.
Ngày lễ Giáng Sinh, chúng tôi bắt tàu đến Rovaniemi, quê hương của ông già Noel. Nguyên bảo vì không muốn tôi tự tử nên nhất định phải đưa tôi đến ngôi làng diệu kì này. Những ngôi nhà gỗ với cây thông rực rỡ, bánh quy gừng hay món tráng miệng đầy bột quế. Buổi sáng tỉnh dậy đã thấy Nguyên chống cằm nhìn tôi trìu mến, khe khẽ vuốt mấy lọn tóc mai lòe xòe trước trán. “Anh nhớ em quá!”.
Tôi quàng tay qua người Nguyên. Vẫn chưa thể tin rằng mình đã gặp lại mối tình đầu bé dại. Kiểu tình yêu mà trẻ con tin tưởng rằng sau này mình nhất định sẽ lấy cậu ta. Kiểu tình yêu mà em thú bông xinh đẹp nhất ở nhà sẽ được âu yếm gọi bằng tên của cậu ấy. Kiểu tình yêu mà đi thăm quan thì nhất định phải nắm tay nhau khi xếp hàng. Ừ, tôi vẫn chưa thể nào tin được.
Log in vào gmail từ một ngôi làng Bắc Âu phủ trắng xóa, tôi nhận được email của K.
“Ấy ơi, Giáng sinh hạnh phúc nhé! Hà Nội cũng se se lạnh rồi…!”
***
Praha. Mùa hạ.
Năm đầu tiên, tôi phải thi lại 2 môn. Lịch sử hiến pháp Pháp và Lịch sử Châu Âu. Đi học bao nhiêu năm, hai chữ thi lại khiến lòng tự ái bị tổn thương ghê gớm. Nghỉ hè, nhất định không về, vùi đầu vào học.
Thi xong nhận luôn công việc lên núi cùng với Ella thu hoạch trái cây suốt 2 tuần. Đứng ở trên đỉnh đồi, gió phần phật thổi băng qua cánh đồng đầy những ụ rơm khổng lồ trông như ổ bánh cuộn phết mật. Buổi sáng dậy từ 5h30, ăn sáng với ngũ cốc và sữa tươi, uể oải vươn vai ngái ngủ chui ra khỏi lều mà giật mình vì lạnh. Đến trưa, mặt trời đã rực rỡ ngay trên đỉnh đầu, mồ hồi túa ra như tắm.
Ngày đầu tiên trong đời thu hoạch phúc bồn tử. Cảm giác mình cứ như là nông dân thực thụ. Đến lúc nghỉ, ra bồn rửa tay, nước lan đến đâu vết xước lộ ra đến đấy, chi chít ngang dọc, đau thì ít mà tủi thân thì nhiều.
Thế là đột nhiên nước mắt trào ra, gọi điện cho Nguyên khóc ngon lành. Nguyên cứ luôn miệng “Anh thương, anh thương” trên điện thoại.
Mùa hè năm đầu tiên, tôi không về Hà Nội. Tháng 8, K theo mẹ đi thăm chị gái ở Cộng hòa Séc, nghỉ lại ở Praha 2 tuần. K nhắn tin bảo K sẽ ghé Paris thăm tôi. Tôi một mực gạt đi. Để tôi sang Praha vì cũng chưa được đến đó bao giờ. Chúng tôi gặp nhau trên cầu Charles. K cầm tay tôi, nhìn thấy đám vết xước đã lành, dịu dàng hỏi.
- Tay ấy làm sao thế này?
- Tớ đi hái trái cây trên núi…vui lắm!
- Thế có đau lắm không?
Nhìn ánh mắt K đầy thương cảm, Tôi cứng cỏi gồng mình. “Có tí vết xước thôi ấy mà! Tớ có sao đâu!”
Lúc chia tay nhau ở sân bay, K đeo vào cổ tôi một viên đá pha lê màu ngọc bích hình ngôi sao bé xíu. K dặn dò “…Đừng khóc nhé!”. Ừ sẽ không bao giờ khóc. Đứng trước K, tôi luôn là một cô gái 20 tuổi dũng cảm. Lòng kiêu hãnh trong tim chỉ cần nhìn thấy K là vươn thẳng lưng mạnh mẽ.
***
Aix-en-Provence. Tháng Sáu.
Người ta bảo nếu đã một lần trong đời được đặt chân đến nước Pháp với người mình yêu, hãy đừng quên những cánh đồng hoa oải hương tháng sáu.
Tôi thích đi tàu vòng quanh nước Pháp, Nguyên cũng vậy. Những chuyến đi không quá dài, trầm mặc băng qua rừng, qua đồi, qua cánh đồng…mỗi lần đều mang theo biết bao niềm lưu luyến bé nhỏ. Cứ nghĩ đến là lại khát khao đi, bỏ quên tất cả, mà đi. Trong hạnh phúc.
Thành thật mà nói, tôi không thích hoa oải hương vì bản thân không thể hiểu được sự vô vị từ chúng. Nhưng đứng trước một cánh đồng tím ngắt, ngả rạp vào nhau dưới ánh nắng vàng mượt mà như mật, bàn tay nằm trọn trong tay Nguyên. Khoảnh khắc ấy, suốt cuộc đời sẽ vĩnh viễn ghi tạc lại, chú thích ngắn gọn trong năm từ “Tuổi thanh xuân tươi đẹp”. Vậy là đủ.
Nguyên mùa hè ấy đã hỏi tôi về K bằng một thái độ rất từ tốn và ân cần. Nhưng tôi muốn Nguyên đừng hỏi. Dù rằng đó là sự ích kỷ hết sức vô lý, nhưng tôi muốn Nguyên đừng hỏi. Bởi vì trong lòng mình, tất cả những gì dành cho K cũng đã được ghi tạc lại cùng Hà Nội, cũng được chú thích rằng “Tuổi thanh xuân mãi mãi”.
***
Hà Nội. 2010.
Tôi về Hà Nội cùng Nguyên, lần đầu tiên. Tháng Hai, Hà Nội mưa phùn lạnh tê tái. Buổi tối hẹn gặp K ở một quán vỉa hè ăn chân gà nướng, uống vodka Hà Nội. Tôi đi với Nguyên. K đi cùng bạn gái mình. 4 người ngồi sát vào nhau trong đêm, hít hà, suýt xoa. Tôi chống cằm, mỉm cười nhìn K ủ tay cô bạn gái trong tay mình, thi thoảng lại thổi nhè nhẹ cho ấm. K ngẩng đầu lên nhìn tôi pha chút ngại ngùng. Chúng tôi không nói gì nhiều, không nói gì quá sâu sắc, quá to tát. Đến tầm 11 giờ thì chào tạm biệt nhau, đi ngược về hai hướng.
Nguyên ôm vai tôi hỏi. “Em có buồn không đấy?”.
Ừ, tôi có buồn không nhỉ? Có thể buồn không khi bấy nhiêu thời gian đã đi qua như một trận mưa rào mùa hạ. Có thể nào buồn không khi bản thân mình là người đã quyết định không ngoảnh đầu lại một lần nào, tiến vào phòng cách ly sân bay một ngày xưa cũ ấy? Có thể buồn không nhỉ khi đứng trước người đàn ông mà mình đã có nhiều tình cảm, sự kiêu hãnh luôn dẫn lối cho trái tim?
Tôi nắm chặt lấy tay Nguyên. “Không, em không buồn anh ạ!”
Nhưng mà. Tôi biết mình đã luôn hối tiếc một điều duy nhất.
Những ngày tháng ấy. Khi tuổi trẻ là thứ tiên dược thần kì. Nhẽ ra tôi nên một lần nói với K.
“Đôi lúc cô đơn…hãy để em được khóc!”
Read more…

Đừng rời xa tao nhé

15:29 |

Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được. Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào căn phòng nhỏ.

Đừng rời xa tao nhé

Chợt nó nghĩ ra một ý tưởng…
Quỳnh – cô bạn thân chí cốt của Minh – đang có ý định…tự tử vì thi trượt đội tuyển.
- Tao muốn chết!
Minh tròn mắt, há hốc mồm. Nheo mắt nhìn Quỳnh, đứa bạn thân con rận cũng phải… nhường nhau, Minh hơi choáng. Nhưng rồi nó chợt nghĩ lại. Tính sơ sơ cũng đã có cả trăm lần Quỳnh đòi… chết: lúc đèn pin nổi đầy mặt, lúc cái cân ở nhà tăng thêm hai vạch, lúc mua phải cái áo mới mà chưa kịp mặc đã đụng hàng…Vân vân và vân vân.
Rút cục là dù với lý do nào đi nữa thì lần nào Quỳnh cũng đòi Minh an ủi bằng cách đưa đi ăn. Nó tự hỏi không biết lần này lại là chuyện ngốc xít gì đây. Minh thở dài:
- Gì? Lại muốn chết hả? Ở quán chè bà Lan béo hay quán bánh bèo chị Hai Sún đây?
Quỳnh không nói gì. Rồi đột nhiên nước mắt nó trào ra. Nó khóc.
Thằng bạn thân chợt bối rối. Có vẻ nghiêm trọng rồi đây, Minh nghĩ bụng. Nó nhìn đôi mắt bồ câu mà nó hay đùa là “con đậu con bay”của Quỳnh, đang cố nghĩ xem rốt cục có chuyện gì mà làm con bạn thân của nó phải rơi lệ, thì Quỳnh đã nấc lên:
- Tao… trượt… đội… tuyển…
Chưa thể nói hết câu, giọng Quỳnh đã nghẹn ngào. Nó không nói thêm gì được nữa. Nhưng giờ thì Minh đã biết lý do. Nhà trường vừa tổ chức thi chọn đội tuyển Quốc gia các môn. “Minh – lớp phó học tập lớp Hóa – chắc chắn sẽ giành trọn một suất. Và Quỳnh – lớp trưởng lớp Văn – cũng sẽ dễ dàng ẵm một chân trong đội tuyển thôi. Hai đứa nó có truyền thống học giỏi cơ mà” . Đấy, mọi người ai cũng bảo thế đấy!
Sáng nay, lớp Hóa rộn ràng, sáu người lọt vào đội tuyển trong đó có Minh. Niềm vui lan tận sang lớp Văn, nhưng cũng trộn lẫn với lo lắng – chiều nay môn Văn biết kết quả. Cái điều dân tình kháo nhau ấy đã đúng phần đầu, và có lẽ phần sau cũng bingo thôi.
Thế mà chiều nay, Minh lại nhận được cái tin động trời này đây. Quỳnh trượt.
Khách quan mà nói, Văn mà, thất thường lắm. Còn tùy hứng lúc làm bài hay quan điểm của người chấm nữa nên trượt và đậu chỉ cách nhau trong gang tấc. Nhưng về phía Quỳnh mà nói thì cũng phức tạp đây. Lớp trưởng lớp chuyên Văn, tính đến hiện tại thì đã 11 năm liền đạt học sinh giỏi, tham gia và giật giải mọi kỳ thi lớn nhỏ… thế mà giờ lại trượt ngay vòng một chọn đội tuyển Quốc Gia, cũng xấu hổ lắm chứ. Nó sẽ bị mọi người nói ra nói vào cho xem. Rồi thầy cô sẽ không tin tưởng như trước nữa…
Nhưng ai nói gì cũng kệ, Minh không quan tâm. Quan trọng là giờ đây, Quỳnh đang thút thít trước mặt nó. Mà nó là nó chúa ghét nhìn thấy con gái khóc. Đơn giản là vì những giọt nước mắt của lũ con gái không biết có những chất gì trong ấy mà luôn làm Minh lúng túng. Nó vụng về an ủi:
- Thôi, mày. Nín đi! Bất ngờ lắm à? Ừ tao cũng bất ngờ lắm ấy.
Trời ạ, an ủi gì mà càng làm cho người ta khóc to hơn.
- Mày! Thôi mà! Trượt đội tuyển quốc gia thì sao chứ. Có ảnh hưởng gì đến tương lai của mày đâu. Mày từng nói đích đến của mày là đại học rồi đi du học cơ mà. Còn có mấy tháng nữa là thi rồi, đừng làm mất ý chí chứ. Quốc gia trượt thì thôi. Mày sợ đứa nào nói ra nói vào hả? Tao đốn què chân cho coi!
Thấy Minh hăng hái đòi… đốn què chân cái đứa nào dám nói xấu mình, Quỳnh như được an ủi phần nào. Nó đã bớt khóc hơn. Minh nhẹ nhõm, vỗ vai Quỳnh:
- Nào, đứng dậy, lau nước mắt đi rồi tao đưa mày đi ăn. Tao mới biết quán chè bưởi ngon lắm.
Quỳnh ỉu xìu. Chắc mọi hôm nó đã nhảy cẫng lên rồi. Nhưng hôm nay khác. Nó hầu như không hưởng ứng lời thằng bạn thân. Nó lôi từ trong cặp ra một chiếc phong bì.
- Mày đi một mình đi. Tao không đi đâu. Tao về đây. Mai xin cho tao nghỉ học. Còn đây là… Mai mày mang đến lớp, đưa cho con bí thư lớp hộ tao.
Không cho Minh kịp phản ứng, Quỳnh đã lên xe lao đi thẳng. Cái bóng nhỏ bé của con bạn mất hút dần trên con đường trải đầy lá cây và vắng người qua lại. Trên tay Minh là tờ giấy xin phép nghỉ học và một lá đơn xin từ chức.
***
Tối. Minh ngồi học mà không tài nào tập trung được. Lời nói ban chiều của Quỳnh văng vẳng trong đầu. Nghỉ học. Xin từ chức. Hay là…con bé nghĩ quẩn thật. Nhanh hơn cả màn biểu diễn phi thân, Minh chộp lấy ngay cái điện thoại, gọi gấp cho con bạn. Không ai cầm máy.
Nó nhắn tin, trong lòng đầy lo lắng.
“Mày vẫn ở đó chứ? Có sao không? Tao lo cho mày quá. Trả lời tao ngay nhé.”
Minh đếm từng giây chờ tin nhắn. 100, 101… 150… 198, 199…
Tít tít… Ơn trời, nó nhắn lại rồi.
“Tao ổn. Cảm ơn mày. Tao chưa chết được đâu. Mà có chết… cũng phải qua ngày kia. Sinh nhật mày cơ mà. Nhỉ?
“Mày nói thật không? Thề đi. Mày là chúa nuốt lời.”
“Uh. Tao thề. Thôi lo học đi. Được vào đội tuyển phải học hành chăm chỉ vào đấy nhé. Không phải nhắn tin cho tao nữa đâu. Nhắn nữa là tao tắt nguồn đấy .”
Lại nhắc đến chuyện được vào đội tuyển. Khổ thân con bé. Chắc nó vẫn còn dằn vặt chuyện ấy. Tự nhiên Minh thấy áy náy với con bạn kinh khủng. Nhưng nhận được tin nhắn của Quỳnh, Minh đỡ lo hơn. Nó suy nghĩ mông lung. Vậy là tạm thời Quỳnh vẫn ổn. Nhưng nhỡ qua ngày kia…
Trời ạ, biết làm gì bây giờ? Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được . Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào căn phòng nhỏ. Chợt nó nghĩ ra một ý tưởng…
***
Vẫn đi học, vẫn đến lớp xin cho Quỳnh nghỉ nhưng tuyệt nhiên không đưa cho bí thư lớp Quỳnh cái đơn từ chức. Đúng giờ ra về, Minh đạp xe thẳng đến nhà Quỳnh.
“Mày, ra cửa tao gửi cái này.”
Đang ủ rũ bỗng nhận được tin nhắn của thằng bạn, Quỳnh mừng không tả xiết. Chạy nhanh ra sân, Quỳnh thấy một bức thư đặt kín đáo ở phía trên bục của cánh cổng, nhưng lại không thấy Minh đâu. Quỳnh nhẹ nhàng bóc thư. Những dòng chữ gầy guộc nhưng bớt cẩu thả hơn thường ngày của thằng bạn hiện ra. Hình như nó đã nắn nót hết sức lắm thì phải. Quỳnh hồi hộp đọc thư.
“Hế lồ. Tao nè. Mai là sinh nhật tao, nhưng tao không đòi quà mày như những năm trước đâu. Sướng nhá. Tao chỉ xin mày một thỉnh cầu nho nhỏ thôi. Đồng ý đi. Nếu OK thì đọc tiếp nè.
Tao đưa ra cho mày 10 lý do khiến mày phải sống. Đọc xong mà thấy ổn thì nhắn tin cho tao. Nhưng nếu không xuôi thì cũng phải nhắn tin cho tao để tao còn tính tiếp. Nhá?
- Thứ nhất, hãy nhìn vào đôi mắt của bố mẹ và những người thân, mày sẽ thấy tình thương yêu vô bờ bến cùng niềm mong mỏi khôn nguôi về tương lai của mày. Thật đấy, thử thì biết, hehe.
- Thứ hai, hãy suy nghĩ về quá khứ, những gì mà mày đã làm được trước đây thử coi. Nghe nè: Giải nhất môn Văn và Tiếng Anh tất cả các kì thi tham dự nhé ; giải nhất tiếng hát học sinh toàn thành phố, Đoàn viên xuất sắc , rồi cộng tác viên của các báo nhé …(Nhiều lắm, tao không nhớ hết được đâu. Nhưng nhìn chung hình như cuộc đời mày gắn liền với chữ nhất thì phải. Hì). Tự hào chưa? Không phải ai cũng đạt được thành công như vậy đâu đấy.
- Thứ ba, đi tới tương lai nhé. Tưởng tượng xem sau này mày sẽ thế nào? Gia đình, con cái, với cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Mày từng nói sau này tao với mày sẽ làm sui gia cơ mà (mặc dù tao chẳng muốn làm sui gia với mày đâu. Nhưng nể tình chúng ta từng là bạn thân nên tao sẽ suy nghĩ lại). Mày cần phải sống để hướng tới tương lai như vậy chứ.
- Thứ tư, hiện tại thì có vẻ buồn nhỉ. Nhưng mày cũng phải nghĩ một chút về nó đi. Nghĩ xem sao hôm đó mày lại làm bài chán thế? Hay lúc đó mày đang nhớ đến tao (mặc dù tao hi vọng là không phải, hic). Dù sao cũng phải sống để khắc phục khuyết điểm mày ạ.
- Thứ năm, mày có nhiều bí mật lắm mà. Rất tiếc những bí mật đó tao đều biết. Hehe. Mày mà dám… chết thử coi, tao sẽ cho bí mật của mày được bật mí ngay. Sợ chưa? Còn dám nghĩ linh tinh nữa không?
- Thứ sáu, mày định ra đi mà chưa có mối tình nào vắt vai đấy à? Phí quá đi. Phải sống để tận hưởng cảm giác yêu thương và được yêu thương mày ạ.
- Thứ bảy, kẻ thù của mày sẽ mừng lắm nếu một ngày nào đó không thấy mặt mày trên thế giới này nữa. Không chừng nó lại mở tiệc ăn mừng đấy. Vậy thì tội gì mang lại niềm vui cho chúng nó chứ. (Nhắc đến kẻ thù hơi hậm hực tí. Vì kẻ thù của mày cũng là kẻ thù của tao mà. Hehe)
- Thứ tám, mày cứ luôn miệng đòi chết, nhưng là bằng cách nào? Tao xem trên ti vi, thấy cách nào cũng đau lắm mày ạ. Mà mày là chúa sợ đau. Đi tiêm phòng cũng khóc tu tu cơ mà. Thêm một lý do phải sống nữa nhé.
- Thứ chín, mày biết không, có bao nhiêu món ngon vật lạ, thắng cảnh trên đời, còn cả quán chè bưởi tao mới tìm ra nữa, đang chờ mày thưởng thức. Phải sống để tận hưởng chứ, nhỉ?
- Và cuối cùng tao muốn nói, Quỳnh ạ. Bên cạnh mày luôn có tao. Tao sẽ buồn lắm nếu không có mày ở bên đấy, con hâm. Thế nên, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì hãy hứa với tao, đừng chết nhé. Với tài năng thiên bẩm của mày thì chỉ cần tự tin lên là mọi chuyện lại ngon lành cành đào ngay tắp lự ý mà. Cố lên, “tình yêu” của tao!
Đấy! Đủ 10 điều nhé. Tao đã nói đến như thế rồi mày mà không nghĩ lại là tao… đánh mày thật đấy. Mày còn muốn tao làm những gì nữa nào? Hay là tao phải đứng trước cổng nhà mày, cầm ghita, quần áo rách tơi tả, ánh mắt vừa đắm đuối nhìn mày vừa hát: “Đừng rời xa tôi, vì tôi lỡ yêu người mất rồi…”, hả? Ai chẳng biết đó là bài hát mày thích nhất.
Nhưng tao hi vọng không phải hát. Tao hát… không được hay như mày. Nếu mày không muốn bị hàng xóm nguyền rủa và… ném đá vào nhà thì tốt hơn hết là hãy trở lại là chính mình đi con hâm kia. Tao chờ mày đấy. Fighting!”
Những dòng chữ trước mắt Quỳnh nhòe đi. Nước mắt rơi ướt cả bức thư đang đọc. Nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nó cảm ơn trời vì đang ban tặng cho nó một thằng bạn trên cả tuyệt vời, giúp nó lấy lại cân bằng và mang đến niềm vui cho nó. Thằng bạn dốt Văn từ hồi cấp một nhưng đã viết một bức thư khiến nó bật khóc. Bởi lá thư đó được viết bằng cả tấm lòng, được viết bằng chính trái tim. Mỉm cười và lau vội giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi, nó vội rút điện thoại nhắn tin cho Minh.
“Tao OK rùi. Khiếp, mày viết gì mà mùi mẫn thế? Tao đọc xong mà không nhịn nổi cười thế này, chết làm sao được nữa. Mà chiều nhớ tới chở tao đi ăn chè bưởi đấy nhé. Tao chờ”.
Ngửa mặt lên bầu trời trong xanh, hít một hơi căng đầy lồng ngực, Quỳnh hét to: ” Minh ngốc ơi, tao không chết nữa đâu”.
***
Con bạn không thể ngờ được thằng bạn thân của mình lại viết thư hay đến thế, nhưng lại càng không thể ngờ được rằng thằng bạn đang đứng nép bên cánh cổng xanh nhà nó, theo dõi nó kể từ lúc nó bắt đầu mở thư.
Quỳnh ơi! Mày không thể giấu tao chuyện gì đâu. Mày cười cũng được, khóc cũng chẳng sao. Miễn là mày luôn ở bên tao. Với tao, thế là quá đủ!
À, phải. Kể cả lúc này, nếu tao phải làm cái điều như tao viết trong thư, đứng đây và nghêu ngao hát, tao cũng sẽ không ngần ngại. Vì tao yêu mày, con bạn ngốc nghếch của tao ạ. Và dĩ nhiên, mày cũng thế, phải không ?
Đừng rời xa tao nhé, làm ơn!
Read more…