TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Truyện tranh: Vỡ mộng làm ca sĩ

11:11 |

Có người thì hát ra tiền ra vàng nhưng cũng có người hát ra dép và trứng thối.

Vỡ mộng làm ca sĩ - 1
Vỡ mộng làm ca sĩ - 2
Vỡ mộng làm ca sĩ - 3
Tối hôm ấy…
Vỡ mộng làm ca sĩ - 4
Vỡ mộng làm ca sĩ - 5
Vỡ mộng làm ca sĩ - 6
Mei Ying – dịch
Read more…

Truyện tranh: Lựa chọn giữa tình và tiền

11:10 |

Nếu chọn tiền thì nàng hận mà không chọn tiền thì nàng cũng trách, thế là thế nào?

Lựa chọn giữa tình và tiền - 1
Lựa chọn giữa tình và tiền - 2
Lựa chọn giữa tình và tiền - 3
*
* *
Lựa chọn giữa tình và tiền - 4
Lựa chọn giữa tình và tiền - 5
Mei Ying – dịch
Read more…

Truyện tranh: Sống bằng… chồng!

11:09 |

Đó là điều tất yếu đối với những cô vợ chỉ biết ngồi ở nhà và xài tiền của chồng.


Sống bằng... chồng! - 1
Sống bằng... chồng! - 2
Sống bằng... chồng! - 3
Sống bằng... chồng! - 4
Một hôm cô vợ đi xin việc…
Sống bằng... chồng! - 5
Sống bằng... chồng! - 6
Sống bằng... chồng! - 7
Sống bằng... chồng! - 8

Mei Ying – dịch
Read more…

Tôi chỉ là kẻ thay thế vợ anh

11:07 |

Đã hơn một năm, tôi chung sống với anh như vợ chồng nhưng vẫn không có được danh phận đàng hoàng.

Thật sự bây giờ, lòng tôi đang rất rối bời bởi tôi không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề này… khi tôi chính là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác.
Nhưng suy cho cùng, việc này không hẳn do mình tôi gây ra… mà do chính cô ấy – vợ anh đã gây nên tất cả. Chính cô ấy đã thay đổi số phận, cuộc đời tôi.
Tôi năm nay 23 tuổi. Tôi đến với anh vào một ngày anh say, tôi xỉn. Anh là một người đàn ông đã có vợ và một cô con gái ngoan ngoãn, còn tôi là một cô gái chưa chồng. Tôi đã có người yêu nhưng vì không nhận được sự quan tâm từ một nửa của mình nên đã lạc bước đến với anh – người đàn ông đã có gia đình.
Vì mâu thuẫn chuyện vợ chồng nên vợ anh và cô con gái đã cùng nhau về quê sống, còn anh ở trên này gánh vác mọi thứ vợ anh để lại. Thấy hoàn cảnh anh đáng thương, tôi đã từ bỏ người yêu mình để lạc bước đến với anh. Dù người yêu tôi có xin lỗi, năn nỉ, níu kéo và hứa sẽ chăm sóc, quan tâm tôi chu đáo hơn nhưng tôi vẫn nhất mực ra đi bởi trái tim tôi đã hướng về anh ấy.
Anh cũng hứa hẹn với tôi và nói rằng: “Anh sẽ quên cô ấy bởi bây giờ, anh chỉ còn lại đứa con 2 tuổi và em thôi”. Tôi đã tin lời hứa đó. Và cũng từ đây, tôi coi con anh như một đứa cháu mình yêu quý… vì tôi không thể làm mẹ của nó được. Những lần anh về quê thăm con hay dự sinh nhật con, tôi đều mua quà gửi cho con anh. Khi đi siêu thị, thấy quần áo trẻ con dễ thương, tôi cũng đều mua quà cho nó. Tuy không có quan hệ máu mủ nhưng cầm những món quà tặng con anh, tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Tình yêu của chúng tôi đã kéo dài được hơn một năm. Trong khoảng một năm đó, chúng tôi cũng chung sống với nhau như vợ chồng nhưng dường như, anh không thể quên được người vợ ấy. Và càng đau đớn hơn khi tôi đọc được những tin nhắn của hai người, nó ngọt ngào và hạnh phúc đến nỗi tôi không dám tin đó là sự thật.
Tôi chỉ là kẻ thay thế vợ anh - 1
Sau khi đọc được những dòng tin nhắn đó, tôi luôn nghĩ rằng, chính mình là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nếu tôi không bước vào cuộc sống của anh thì chắc hẳn giờ đây, hai người đã quay lại vui vẻ như trước.
Bây giờ, tôi cảm nhận được anh không còn tình cảm với tôi như trước nữa. Tôi thấy mình như kẻ chạy theo để van xin tình cảm của anh. Tôi muốn rời xanh anh đến một nơi thật xa… nhưng tôi không thể làm được điều đó.
Tôi yêu anh thật lòng… yêu tới mực chỉ có thể sang thế giới bên kia mới hết yêu anh. Còn anh, anh chỉ coi tôi như một kẻ để thay thế khi thiếu vắng hình bóng vợ anh. Càng nghĩ đến chuyện này, tôi càng thấy buồn khổ. Một chút quan tâm đến tôi bây giờ anh cũng không có… nhưng anh vẫn chấp nhận chung sống bên tôi.
Tại sao anh không nói rằng, anh đã hết yêu tôi? Anh muốn chia tay tôi để quay lại cái gia đình hạnh phúc của anh? Anh không yêu tôi, chưa bao giờ gọi tôi bằng từ thân mật “vợ ơi” nhưng anh có biết rằng, tôi thèm khát được một lần anh gọi mình như thế! Cũng có một lần tôi nũng nịu anh gọi tôi là “vợ”… nhưng đáp lại là thái độ khó chịu của anh và sau đó là một cuộc cãi vã nảy lửa.
Một lần mới đây, tôi đọc được tin nhắn của anh nhắn cho vợ. Anh nói rằng, “Anh chỉ có một vợ và con thôi, còn những chuyện anh đang sai thì anh sẽ tự biết cách giải quyết”. Bây giờ tôi mới ngã ngửa ra, thì ra những lúc anh về nhà thăm con chỉ là lý do thôi. Tôi đã cần anh một lời giải thích… nhưng hỏi mãi, anh vẫn im lặng không nói gì.
Biết trước con đường mình đi là ngõ cụt nhưng sao tôi vẫn đâm đầu vào. Tôi thật sự không biết phải làm như thế nào hết. Tôi chỉ muốn giá như một lần được làm trái với trái tim mình… là rời xa anh.
Ai cũng trách tôi là người thứ ba đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nhưng nếu không vì lời hứa, vì những câu chuyện lâm ly về cuộc đời anh thì đâu có người thứ ba như tôi xen vào?
Mặc dù tôi cũng đã từng nói chuyện với vợ anh, cô ấy khẳng định rằng: “Hai người sẽ sớm ly dị trong thời gian sớm nhất”. Nhưng tôi vẫn biết rằng, hai người còn nặng tình với nhau lắm! Sẽ rất khó để tôi có thể làm lay chuyển được tình yêu trong anh dành cho vợ!
Read more…

Trai có vợ dùng tiền “săn” gái tơ

11:06 |

Dù đã có vợ nhưng anh ta vẫn tán tỉnh, dùng tiền nhằm mua chuộc tình cảm của tôi

Vốn là một người nghiền game, lại thích giao du kết bạn nên tôi có một nhóm bạn chơi game với đủ lứa tuổi từ thanh niên tới những người đàn ông đã lâp gia đình. Trong nhóm chơi, chỉ có duy nhất tôi là con gái nhưng các anh và các bạn vẫn đối xử với tôi rất bình đẳng, không bao giờ nghĩ tôi là phái yếu.
Chúng tôi thường xuyên tổ chức những buổi gặp mặt offline, đi ăn uống để có thể cùng nhau bàn luận về chiến thuật chơi, hỗ trợ giúp nhau tiến bộ. Các thành viên trong nhóm coi nhau như một gia đình nhỏ và gắn bó với nhau từ khi đó.
Mọi chuyện có lẽ sẽ diễn ra bình thường như những lần gặp mặt nếu như không có chuyện một người đàn ông trong nhóm đã có vợ buông lời đong đưa, tán tỉnh tôi. Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có mối quan hệ trai gái gì ở nhóm game này, vậy mà anh ta lại nghĩ tôi là đứa con gái dễ dãi.
Tôi yêu những trò chơi nhưng không có nghĩa tôi là loại người vứt bỏ đi hết những giá trị đạo đức của bản thân. Anh ta nghĩ thế là quá nhầm lẫn và khiến tôi cảm thấy khinh bỉ. Tôi coi anh ta như người anh trai của mình, vậy mà anh ta nói với tôi: ”Em muốn đầu tư tiền chơi game thì cứ nói với anh, hẹn hò với anh”. Thậm chí, khi tôi đi chơi cùng những người bạn trong nhóm, anh cũng tỏ ý không hài lòng, mặt nặng mày nhẹ với tôi. Anh ta nghĩ rằng tôi cần tiền để đầu tư cho game nên luôn mang tiền bạc ra để hòng mua chuộc tình cảm của tôi.
Trai có vợ dùng tiền "săn" gái tơ - 1
Ranh giới giữa tình cảm và tiền bạc thật mong manh (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ có một lần anh ta rủ tôi đi chơi riêng và tôi đã rất tự nhiên hỏi: “Vợ anh không cấm đoán gì anh à?”. Anh ta trả lời tôi tỉnh bơ: “Vợ anh dễ và thoải mái lắm em ạ”. Thấy thế, tôi lại có cơ hội được lên mặt dạy đời: “Em thấy anh là một người đàn ông may mắn vì có một người vợ thoải mái đấy. Anh nên biết giữ gìn và tôn trọng khi chị ấy vẫn là vợ của anh”. Từ đó, anh nhìn tôi với một con mắt khác hẳn, không còn vẻ trêu đùa của một đứa con gái vui tính mà thay vào đó là lời khuyên chân thành từ một con người biết nghĩ, biết cách sống.
Sống trong cuộc đời cũng như việc phải làm dâu trăm họ. Càng tiếp xúc với nhiều người, càng cảm thấy cuộc sống có những ngóc ngách đôi khi khó chạm tới. Ranh giới giữa tiền bạc và tình cảm trở nên vô cùng dễ dàng trước những con người không có bản lĩnh sống, chỉ nhìn thấy lợi trước mắt. Tôi là một người nghiền game, có đôi lúc cũng cần tiền để đầu tư cho trò chơi của mình thế nhưng tôi không phải là một đứa con gái dễ bị những đồng tiền làm buông thả bản thân.
Tôi chơi nhưng biết giới hạn trước mắt của mỗi cuộc chơi. Tôi không bao giờ dấn thân quá sâu vào những thứ không thuộc về mình chỉ vì những suy nghĩ và hành động dại dột. Học cách tự bảo vệ mình trước cám dỗ của cuộc đời cũng là cách để bạn làm cho bản thân mình trở nên sáng suốt hơn dù hoàn cảnh có diễn biến như thế nào.
Read more…

Blog Radio 116: Tình nhân lặng lẽ

17:19 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 116: Tình nhân lặng lẽ .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.


Mình vẫn thường xuyên theo dõi chương trình, và thấy đây là nơi rất hay để mỗi người cùng cảm nhận và chia sẻ những cảm xúc từ mọi góc nhìn trong cuộc sống, cũng như trong tâm hồn của nhau.

Có một câu chuyện mình viết cũng lâu rồi nhưng chưa cho ai đọc, vì câu chuyện này nói về tình cảm rất thật của mình giành cho 1 người. Nhưng, chuyện tụi mình đến với nhau là không thể. Mình muốn gửi câu chuyện này cho người ấy, vì nó là tất cả những gì mình muốn nói với người ấy. Khi mình biết, người ấy cũng hay nghe chương trình này nên mình muốn thông qua chương trình hy vọng sẽ được đăng tải để đến được với người ấy và với những ai đang có một tình yêu không trọn vẹn.
Rất cảm ơn chương trình!

Blog Radio - Ông lặng lẽ thắp từng nén nhang cho từng người đồng đội đã cùng ông năm xưa lăn lộn nơi chiến trường cùng với những giọt nước mắt. Họ đã ra đi khi vẫn còn quá trẻ. Ngày đó tiểu đoàn của ông khi đang đi trên con đường hành quân vào Nam (hồi đó ông là tiểu đoàn trưởng) bị phục kích. Họ đã chiến đấu kiên cường, quyết liệt. Nhưng cuối cùng chỉ còn một mình ông sống sót. Cho đến tận bây giờ ông vẫn cho rằng họ chết là để bảo toàn mạng sống cho ông. Ngày đó ông tròn hai mươi tuổi.
…Phải chứng kiến cảnh đất nước bị xâm chiếm, tình yêu Tổ Quốc trỗi dậy, đè nặng lên trái tim, lên đôi vai của chàng trai hai mươi tuổi. Thôi thúc anh tạm gác việc học hành để tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam .
Ngày đưa anh đi, mẹ anh ngồi bên bậc cửa mắt đìu hiu nhìn ra xa. Bà không khóc cũng không khuyên dăn con điều gì. Dường như trong lòng người mẹ ấy đã chuẩn bị cho sự không trở về của đứa con trai độc nhất của mình. Bà là người của xứ khác lưu lạc đến nơi này trong một cuộc chạy loạn. Chồng bà đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Bà ở vậy chắt chiu nuôi đứa con vừa tròn ba tháng tuổi, cho đến ngày đứa bé ấy trở thành một chàng khỏe mạnh, cường tráng.
Anh không dám nói câu từ biệt mẹ, cũng không dám đến ôm mẹ một lần. Vì anh sợ mẹ sẽ không cầm lòng được và anh cũng thế. Anh chỉ biết nhìn sâu trong đôi mắt mẹ, vào dáng người còm cõi héo gầy vì những năm tháng cần lao. Anh thương mẹ nhưng anh phải đi.
Vậy là cuối cùng những giây phút luyến lưu của tình thân, những giây phút quặn thắt của một tình yêu không dám nói đã qua đi. Anh – vững chãi ngồi trên con thuyền kiên định. Mắt nhìn thẳng, trong lòng sục sôi một tinh thần quyết chiến.
Ông ra khỏi nghĩa trang không quên ngoái đầu nhìn lại một lần nữa. Thấm thoắt đã bao nhiêu năm rồi. Bao nhiêu mùa thương binh liệt sỹ. Bao nhiêu lần ông ra đây thắp từng nén nhang cho từng người đồng đội và cũng là thắp nén nhang cho một phần cuộc đời ông.
Sau bao nhiêu năm đất có biết bao cái tên hữu và vô danh phải gửi lại phần thân xác của mình nơi chiến trường, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu chia ly… cuối cùng cũng đến ngày miền Nam được giải phóng, đất nước hoàn toàn độc lập. Anh trở về. Trở về trong niềm vui khôn xiết, trở về để được xà vào lòng mẹ, trở về để nói với người con gái làng bên những lời anh “chốt cửa, cài then” trong lòng. Anh hồ hởi và hân hoan trong niềm vui tưởng chừng như có thể nhấn chìm cả ngôi làng có cưu mang mẹ con anh, nuôi dưỡng anh ngần ấy năm trời.
Người ta vẫn nói bên cạnh nụ cười là những giọt nước mắt. Anh chưa bao giờ khóc, kể cả ngày anh dứt áo ra đi, không từ biệt mẹ mà không biết có còn quay trở về.
Bà mẹ già tiễn đứa con mình đi trong khô khốc tâm can, và càng héo gầy hơn theo từng ngày ngóng đợi tin con để rồi tự chôn mình trong tê liệt vì nỗi đau khi biết tin con không về nữa.
Anh đứng bên mộ bà. Quỳ xuống và ôm chặt ngôi mộ vào lòng như muốn bóp tất cả vụn thành không khí để đến gần bên mẹ, khóc tức tưởi. Giọt nước mắt và tiếng kêu gào của người đàn ông làm gió thổi mạnh hơn, dập nát quá khứ, dập nát hiện tại, làm một vùng bầu trời ướt át trong niềm thương cảm.
Cô yêu anh. Người con trai đầu tiên đến làm cho trái tim cô muốn nghẹn lại, co thắt, giằng giật bởi những nỗi nhớ triền miên, heo hắt. Lời anh nói như xé toạc trái tim cô bé vừa tròn mười tám tuổi. Mười tám tuổi cô biết yêu. Biết thế nào là héo mòn vì tình yêu, vì nỗi nhớ. Anh và cô quen biết nhau vào mùa hoa sim nở tràn lan trên những quả đồi. Cô thường nói với anh rằng cô yêu màu sim tím. Anh chỉ cười và nói:”Màu sim tím là màu của nỗi buồn, của đợi chờ, của cô đơn…”. Cô bướng bỉnh ngúng nguẩy :” Kệ, em cứ thích.”.
Ngày mai anh đi rồi cô muốn chạy đến, muốn vỡ òa, muốn trộn trái tim mình vào trái tim anh, muốn anh nói một lời, dù chỉ một lời thôi, để cô có thể dựa vào đó như một sự cứu rỗi, lấy đó như một mục đích để tồn tại. Đem đó trăng rất sáng, không phải ngày rằm mà trăng sáng và đẹp đến lạ kì. Hòa trong nốt nhạc của những nghệ sỹ côn trùng, những đám mây trắng lững lờ trôi lạc hướng, những cành lá, ngọn cỏ dần dần được ôm ấp bởi những hạt sương đêm… là tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp. Họ im lặng nhìn nhau. Khoảng cách không xa. Trái tim anh như muốn nói: “Hãy đợi anh, nhất định anh sẽ về và anh sẽ cưới em”. Trái tim cô gái thổn thức đợi chờ và hy vọng: “Hãy nói với em đi. Hãy nói anh sẽ về và anh sẽ…. anh sẽ….”
- Lớn thêm chút nữa, nếu thấy anh nào được thì…. Dù sao anh cũng chúc phúc cho em….
Anh cất tiếng không một chút nặng nề.
Giọt nước mắt rớt xuống chia đôi đường tình thầm kín của một cô nàng yêu màu tím hoa sim với một anh chàng chưa bao giờ khóc. Chưa từng nói lời yêu. Mà cũng chẳng cần phải nói. Vì tình yêu có ngôn ngữ riêng của nó đâu cần phải nói ra. Nhưng nó đã vỡ. Tâm hồn của một cô bé trong sáng, thơ ngây, tinh khiết như một giọt sương sớm nay thấm đẫm trong màu nước mắt. Cô quằn quại đớn đau trên suốt chặng đường về. Cô lầm lũi trong đêm tối với những tan nát. Mắt cô không còn nhìn thấy đường, vấp ngã đau quá nhưng đã là gì so với nỗi đau cô phải chịu. Nhưng rồi, gạt nước mắt, cô sẽ chờ. Dù ngày sau có thế nào cô vẫn sẽ chờ. Sự chờ đợi của người phụ nữ đang yêu mãnh liệt và dai dẳng lắm. Tình yêu ngày càng lớn theo từng ngày cô trưởng thành. Cô vẫn yêu đời, vẫn mơ mộng và vẫn thích màu tím hoa sim.

Ảnh minh hoa: Bạn đọc (st)

Anh là người đàn ông cô đã trao tất cả những gì là tinh khôi và nguyên sơ nhất của một người thiếu nữ. Cho đến ngày cô biết tin người mẹ già ấy nhận được giấy báo tử của con trai mình. Thế là sự đợi chờ trong cô chết. Tình yêu chết và cô cũng chết. Bao nhiêu trai làng đến hỏi, nhưng cô chẳng mảy may rung động. Một người chết rồi thì còn biết rung động là gì nữa. Nhưng ngay sau ngày thống nhất đất nước, cô đi lấy chồng. Mẹ cô đã quỳ xuống cầu xin, thậm chí còn dọa từ mặt cô rồi tự sát nếu cô không đồng ý cuộc hôn nhân ấy. Thế là cô chết thêm lần nữa. Ngày cô lên xe hoa, tiếng pháo nổ rền vang, đủ loại những cánh hoa được rắc trên con đường làng tiễn đưa hai người đã chết.
Anh đứng từ xa nhìn cô trong bộ đồ cưới. Cô vẫn như ngày xưa. Vẫn mái tóc dài, đen mượt mà anh chỉ dám nhìn lén từ sau chưa một lần chạm tới. Đôi môi đỏ, căng mọng như trái dâu tây anh hái trộm rồi đem cho cô vào mỗi buổi chiều. Nhưng đôi mắt cô buồn hơn, ảm đạm hơn. Đã bao lần đôi mắt kia thấm đẫm những giọt lệ vì anh? Và đã bao lần hướng về phía trời Nam ngóng tin anh trong nỗi nhớ và nỗi đau quặn thắt? Anh đứng chôn chân ở đó. Cũng tại anh thôi, nếu ngày xưa… Nhưng… chiến tranh mà, cái sông và cái chết cách nhau có một sợi chỉ. Anh bỏ đi. Vì ở nơi này chẳng còn gì níu giữ anh lại nữa.
Anh lên Hà Nội học để thực hiện tiếp ước mơ làm thầy. Sau này anh ở lại đó và lập gia đình. Người anh lấy chỉ đơn thuần là người làm cho anh cảm thấy như được gần mẹ hơn. Trong những năm tháng xa quê anh vẫn thầm giữ liên lạc với những ngừơi bạn trong làng. Từ đó anh được biết cô vẫn đang sống yên ổn với người chồng làm bác sỹ. Vợ chồng cô chuyển lên Hà Nội ở sau anh vài năm. Rồi anh cũng lân la tìm được nhà. Ngôi nhà hai tầng nằm trên con đường có những hàng cây mimoza và xà cừ xen lẫn. Từ bên kia đường nhìn lên sẽ thấy một chiếc cửa sổ có rèm bên trong. Ở bên ngoài lan can có rất nhiều loài hoa thân mềm rủ xuống với đủ màu sắc nhưng không có màu tím.


Ông đứng đó. Với biết bao thay đổi, biết bao thăng trầm của đất nước, của thành phố, của cuộc đời, nhưng ông vẫn không hề thay đổi. Ông đứng đó và chứng kiến sự trưởng thành của những hàng cây mimoza, cây xà cừ, chứng kiến sự đổi thay từng ngày của ngôi nhà đã quá đỗi quen thuộc với bóng một người đàn ông đứng ở bên kia đường nhìn sang với ánh mắt ngút ngàn lửa nhớ và lửa yêu. Nếu có lúc nào đó bị phát hiện, ông lại giả vờ như ngừơi tản bộ và cứ cặm cụi đi, đầu không ngoảnh lại.
Tình yêu không hề có tuổi tác và cũng không phân biệt tuổi tác. Khi nó đến thì tình yêu của một ông già cũng không kém phần mãnh liệt và cháy bỏng như khi tình yêu đến với một chàng trai. Hơn nữa đây lại là mối tình đã đi cùng ông đến nửa đời người. Đối với ông, chỉ cần vào mỗi buổi sáng được nhìn bà đi bộ trên con đường trải đầy hoa mimoza, thấy bà cười tươi như nắng đầu xuân, thế là đủ. Ông không lại gần bà vì sợ sẽ làm cho giọt sương tinh khiết của đêm còn đọng lại trước bình minh vỡ òa, rồi rơi tứ tung khắp mặt đất. Chỉ cần đứng từ xa, âm thầm, và biết bà vẫn sống khỏe, sống tốt, thế là đủ.
Ông có cách yêu của riêng ông và sống để yêu theo cách của riêng ông. Khi người ta yêu đâu nhất thiết là phải đến được với nhau, đâu nhất thiết phải gắn bó với nhau suốt đời. Ông vẫn lặng lẽ như thế ở đằng sau bà đã bao mùa hoa sim tím.
Lâu lắm rồi bà không được nhìn thấy loài hoa ấy. Cô bé một thời ngại ngùng dấu ánh mắt sau cánh hoa sim. Đôi mắt bà giờ đây vẫn vậy. Chỉ khác là năm tháng đã vẽ lên khuôn mặt bà những vết chân chim. Dáng ngừơi mảnh mai ngày nào giờ đây đã bị đánh tráo bằng một thân hình già nua, yếu ớt. Đôi môi mọng chín cũng phải nhường chỗ cho những rúm ró, khắc khổ. Nhưng chỉ có một điều không gì làm bà thay đổi.
Buối sáng bà vẫn dậy thật sớm để đi bộ. Bà mải miết đi cho đến khi thấy hai đầu gối đã không còn bước nối nữa. Nhẹ nhàng, bà ngồi xuống một chiếc ghế đá. Nhìn những đứa trẻ nô đùa, những cặp tình nhân tay trong tay dạo công viên, ánh mắt rạng rỡ trong niềm hạnh phúc vô tận. Bỗng nhiên, lòng bà tê lại: “Bọn trẻ bây giờ táo bạo thật, chẳng như mình ngày trước, cứ e thẹn, không dám đối diện lòng mình, không dám nói ra, để rồi…”. Có lẽ nơi này không hợp với bà. Lúi cúi đứng lên, bỗng bà khựng lại. Ngày xưa, bởi ánh mắt ấy, người đàn ông có ánh nhìn như loài hoa sim tím trên những ngọn đồi vi vút gió và bát ngát hương rừng đã đốt cháy trái tim cô bé vừa tròn mười tám tuổi, để đến giờ lại một lần nữa đốt cháy trái tim của một bà lão đã bước sang tuổi bảy mươi hai. Trong lòng bà dội về những nấc nghẹn nhưng bị ứ lại nơi lồng ngực, nơi cuống họng… khô rát. Bình minh đã lên cao lắm rồi, đường phố tấp nập, ồn ào, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng động cơ, tiếng chim kêu buổi sáng,tiếng gió thổi nhẹ vui đùa ngọn cỏ, tiếng nói cừơi… hòa vời tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp. Họ nhìn nhau, không nói gì, ánh mắt như xuyên thấu cõi lòng nhau. Người ta không thể hiểu hết và cắt nghĩa hết về hai từ: tình yêu. Chỉ biết rằng khi con người ta yêu, cuộc đời bỗng trở nên đẹp hơn, thi vị hơn, con người giàu lòng vị tha hơn, sống tốt vì nhau hơn. Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ, không phải từ thói quen. Và tình yêu tồn tại dưới sự che chở của đức hy sinh, của sự bao dung, của đợi chờ…
Bà khẽ cúi mặt đi qua ông, nhẹ nhàng và thanh thản như chưa từng gặp ông trong cuộc đời bà. Nhưng đôi mắt hơi trùng xuống, lộ ra một vẻ lo lắng: “Dạo này nhìn ông ấy có phần yếu hơn những dạo trước”. Một luồng gió ngang qua, thổi vào lòng ông mát dịu, thổi vào lòng ông những chứa chan, đong đầy của sự yêu thương. Ông cũng bước đi, bước chân có vẻ nhẹ hơn, nhanh hơn nhưng ông vẫn nắm chặt tay mình như nắm chặt hơi thở của bà, nắm chặt ánh mắt thơ ngây của cô bé dấu sau cánh hoa sim trên ngọn đồi bạt ngàn gió…
Read more…

Blog Radio 114: Sao em luôn phải tự dựa vào chính mình?

16:48 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 114: Sao em luôn phải tự dựa vào chính mình? .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Hôm nay Blog Radio mang tới một cung bậc tình yêu chưa từng xuất hiện trong các số Blog Radio, đó là tâm sự của một người vợ trẻ xa chồng. Khi Tết đến xuân về, khi các gia đình đang sum vầy đoàn tụ bên nhau thì nỗi lòng của những người vợ trẻ xa chồng lại càng dày lên! Thay lời muốn nói của bạn đọc Trung Tho, Blog Radio gửi tới các bạn Blog Radio 114: Đã có một bờ vai, sao em phải tự dựa vào mình?


Blog Radio - Anh yêu em, rất yêu em. Anh lấy em làm vợ, anh muốn em sống hạnh phúc.
Anh sợ em phải khổ, anh sợ một tiểu thư như em không thể sống trong cảnh nghèo hèn. Anh sợ những điều không hay sẽ khiến em buồn em khổ. Anh sợ em không mua được quần áo hàng hiệu, không có trang sức đắt tiền, không bằng những người phụ nữ khác. Anh nói những thứ rẻ tiền ở chợ không xứng với vẻ đẹp quý phái của em… Anh phải lăn ra kiếm tiền để lo cho em cuộc sống tốt.
Rồi anh cứ bỏ em ở nhà một mình để đi kiếm tiền ở những nơi em chưa bao giờ đến, thậm chí chưa bao giờ nghe thấy. Anh cứ để em lầm lũi và cô đơn. Anh không đồng ý cho em đi làm ở bất kỳ đâu với lý do em không chịu được khổ, nhưng thực chất là anh không muốn em dao du với bất kỳ ai. Và cứ thế cuộc sống của em chỉ có nấu ăn đi chợ cho con ăn và đi mua sắm.
Anh nói trước đây cha mẹ bao bọc em quá nhiều giờ anh phải bóc cái vỏ bọc đó ra để em được sống hoà nhập với cuộc sống. Nhưng cuộc sống bây giờ của em không phải thế, em giống như một con cá bị nhốt trong bể chỉ gặp chủ khi nào anh về. Anh không bóc vỏ bọc ra mà thực tế là anh đang thay nó bằng vỏ bọc khác.

Ảnh minh hoạ: Raysoda
Anh ạ! Anh có biết em chán cuộc sống đó đến mức nào không? Em đã từng mơ và từng nói với anh về cuộc sống của vợ chồng già trên núi, của vợ chồng trẻ thôn quê và của đôi vợ chồng nghèo thành phố. Tại sao anh không để em được làm những gì em muốn, không để em được sống như cuộc sống mà em hằng mơ ước. Em cũng là người vợ, người mẹ. Em cũng tốt nghiệp ĐH, là một cử nhân kinh tế có bằng Đại Học. Và hơn hết em cũng có tình yêu mà anh giành cho em như bao người con gái khác. Vâng em là một hoa khôi trong trường Đại Học. Nhưng em là em và có phải người đẹp nào cũng xấu đâu anh?
Tại sao? Tại sao em cứ phải sống như con chim cảnh hay đúng hơn em sống như một bà góa phụ ở tuổi 24. Em buồn, em khổ, em khóc và có lúc em cần một bờ vai để dựa lắm anh ạ. Thế nhưng em luôn phải tự dựa vào mình và nếu có quá mệt em phải nằm xuống giường, xuống đất thậm chí là giữa đường quốc lộ như hôm nay đây.
Anh có hiểu tình cảm của em không anh? Anh có hiểu với em đâu là thứ em cần nhất và điều hạnh phúc nhất với em là gì không anh? Anh có biết em cần gì nhất không anh? Em cũng có thể sống như bao nhiêu người con gái bình thường khác mà. Minh chứng rõ nhất là: Bố mẹ có thể chu cấp đủ cho cuộc sống sinh viên của em nhưng em vẫn đi làm thêm tự kiếm tiền mua sắm. Sau khi là hoa khôi có biết bao chàng đẹp trai dầu có vây quanh em, mà em vẫn là em. Thậm chí có người dùng xe con để mời em đi chơi cũng không có ý nghĩa gì khi em đã chấp nhận sẽ đi chơi với anh bằng xe đạp và sẽ thay nhau đèo khi ai đó mỏi chân quá. Kể cả khi em có chồng rồi thì em vẫn là một người được rất nhiều cây si vây quanh. Có người dùng tình cảm, dùng nước mắt, dùng tiền thậm chí đe doạ tự tử. Nhưng em vẫn một lòng chung thuỷ với anh.
Anh nói anh yêu em, anh nói sẽ ở bên em suốt cuộc đời vậy giờ đây anh ở đâu?


Từng cơn gió rét run người, từng giọt mưa bay vào mặt em. Mưa rất nhỏ nhỏ như không có mưa vậy anh ạ. Thế mà cơn mưa đó lại có sức mạnh phi thường quật em ngã xuống đường giữa QL5 đông người và giữa hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía em. Anh ở đâu, tại sao em phải đi một mình trong đêm đông mưa gió chứ? Và tại sao không có anh nâng em lên.
Em yêu anh, em tưởng em đã rất hiểu anh, em tưởng rồi đây dù ăn rau ăn cháo thì cuộc sống của em vẫn là hạnh phúc nhất. Em nhận ra mình đã sống vô nghĩa và đã vì anh quá nhiều, em biết anh sẽ buồn nếu em nói em hối hận. Nhưng hơn lúc nào hết giờ đây tâm trạng của em là như thế. Điều em thấy không giống như điều mà em mong muốn. Em đảm bảo dù công việc có vất vả đến bao nhiêu. Dù em có là một cô thôn nữ chân lấm tay bùn nhưng em vẫn Hạnh Phúc nếu chiều về em đợc anh hỏi han chăm sóc và nhìn thấy anh cười.
Nhưng!
Em phải đứng một mình, đi một mình trong cô đơn. Em phải chống chọi với những ánh mắt đàn ông dành cho em cả cảm thông, thương hại và chế diễu. Em phải đối mặt với những hạnh phúc của những người bị em bỏ rơi khi em chạy theo anh. Em phải chống chọi với những câu đùa vô tình và cố tình của nhiều người. Và em đang âm thầm chống chọi với chính bản thân em. Sự cô đơn làm em đau khổ biết bao nhiêu.
Em có bản lĩnh, em có nghị lực. Nhưng anh ơi, giờ đây em không biết em mạnh mẽ được đến bao giờ nữa, và bao giờ thì em gục ngã. Anh sẽ buồn nếu em nói giá như cho em chon lại. Nhưng nếu được em thực sự muốn chọn lại. Em sẽ không học trường ĐHNNI, hay em sẽ cố gắng học tốt không vì những giải thưởng đoạt được mà chết chìm trong chiến thắng. Hay không đua đòi yêu anh, hay không để anh rời xa em vì lý do cuộc sống và đồng tiền. Hay gần nhất… nếu thời gian quay lại chỉ khi ở sân bay thôi, em sẽ gạt bỏ tự trọng và hiếu thắng kể cả phải quỳ xuống cầu xin anh đừng đi chắc chắn em cũng sẽ làm để anh ở bên em.
Vì sao anh?
Vì chúng ta khó khăn ư? Mọi thứ sẽ qua vì tình yêu có sức mạnh rất lớn, và em cũng đủ sức mạnh vượt qua. Em cũng có thể kiếm tiền. Anh thương em ư? Sợ em vất vả ư? Nhưng anh có hiểu đâu là vất vả với em không? Đâu là thứ mà em sợ nhất không?
Em cần gì? Một đống tiền tha hồ mua sắm, Một bộ đồ hàng hiệu, trang sức đắt tiền? Lọ nước hoa Pháp hay đơn giản chỉ là được ở bên anh? Điều đó em cho rằng anh biết.
Vì con ư? Bao nhiêu gia đình khác họ vẫn sống như thế, con cái họ vẫn tốt.
Vì tiền ư? Em ghét đồng tiền. Nó chẳng là gì so với cảm giác của em lúc này.
Em cô độc và trơ trọi giữa biển người ở QL5. Em muốn chạy trốn. Nhưng em không đủ mạnh và không đủ can đảm. Em không làm được vì bé Cún đang đợi em ở nhà.
Xịch một chiếc xe máy dừng lại bên cạnh em. Một bàn tay đàn ông nâng xe của của em lên. Một câu nói ấm áp:
“Em có sao không?”
Thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em một câu hỏi xuất hiện:
“Em đọc số điện thoại của chồng em anh goi hộ cho!”
Em khóc, em không muốn nhưng em không trả lời được câu nói đó. Em đứng lên bên chiếc xe:
“Anh đưa em về nhé, em có sao không?”
Em nổ máy và đi mặc dù em chưa bao giờ mất lịch sự như thế cả. (Không biết sau lưng em người đàn ông đó sẽ như thế nào, chắc anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho em mà thôi. Em muốn trả lời cảm ơn cho anh ấy mà em đã quên trong đau khổ hôm qua).
Phải em xa chồng, em khổ sở nhưng em không cần ai quan tâm đến em hết. Em không cần ai đưa em về hết. Em chỉ cần anh và anh biết không, điều em cảm thấy lo lắng nhất là: Em thấy sự cô đơn của mình đã quen, và em nghĩ một ngày em sẽ quen không còn anh bên cạnh nữa. Mặc dù em vẫn rất yêu anh!
Gia Lâm, Một ngày mùa đông có mưa!
Read more…

Blog Radio 113: Giải cứu tình yêu

16:39 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 113: Giải cứu tình yêu .Tại website: truyencuoihaynhat. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Hàng ngày Blog Radio nhận được khối lượng lớn email của bạn đọc gần xa gửi tới chương trình những lá thư tâm sự chuyện tình yêu, phần lớn là những tâm sự mà nhân vật chính chưa biết phải tiếp tục tình yêu của mình theo hướng nào. Vì không thể chuyển tải hết tất cả những lá thư và tâm sự của thính giả và bạn đọc trong thời gian quan, Blog Radio 113 đã lựa chọn hai câu chuyện của hai bạn gái gửi tới chương trình. Mỗi người có một hoàn cảnh nhưng cả hai người đều chưa nhận được lời chúc phúc tình yêu của chính những người mình thương yêu nhất. Liệu họ nên tiếp tục yêu và nắm chặt bàn tay người mình yêu để bảo vệ và nắm giữ tình yêu của mình hay dừng lại?


Mời các bạn cùng nghe và chia sẻ với hai cô gái trong hai tâm sự của Blog Radio hôm nay!

  • Yêu tiếp hay dừng lại?

Con xin lỗi vì trong suốt thời gian vừa qua con đã luôn nói dối.
Vâng ba ạ, con đã yêu anh Huy, và đã dấu ba rất nhiều lần.
Anh đưa con về vì sợ con đi tai nạn, anh đón con ở phố Bần mỗi lần con ra Hà Nội vì sợ con lạnh, sợ con tay lái yếu. Anh nhắn tin cho con mỗi ngày hỏi xem con có ăn đủ bữa không? Có uống thuốc như ba và chú Viện dặn không, hỏi xem con đã học bài chưa? Có để sau này làm giảng viên như ba mong muốn hay không.

Anh cũng giống như ba, nhắc nhở con mặc áo ấm mỗi khi trời trở lạnh, nhắc con đi đường cẩn thận mỗi khi anh bận không đưa con đi được.
Thi thoảng con quên mất, Anh lại nhắc con nhắn tin, gọi điện về hỏi thăm ba mẹ những ngày ba mẹ căng thẳng mệt mỏi.Anh giúp đỡ con rất nhiều mỗi khi con đi làm thêm ở đâu đó. Luôn bên con, động viên, khích lệ, làm trò cho con và các bạn của con cười… Quan trọng nhất là anh ấy rất yêu con ba ạ… rất yêu…
Ba ạ, ba tin con đi, bạn bè con không ai ghét anh ấy… Thậm chí, những đứa bạn thân nhất của con hồi cấp 3 cũng nói “Đến tao cũng không quan tâm đến mày như anh ý được đâu, Ráng mà trân trọng.”
Mỗi lần về Hưng Yên, ba tâm sự với con, ba muốn con lấy chồng gần để ổn định cuộc sống gia đình. Vì thế ba khuyên con chấm dứt mối quan hệ với anh. Con rất yêu ba, yêu gia đình, và con thực sự là một đứa trẻ được nuôi dạy tử tế, nên con thực sự hiểu được những điều ba mẹ muốn con như thế đều sẽ tốt cho con. Nhưng con vẫn cảm thấy buồn vô hạn. Lần nào cũng vậy, ba tâm sự với con, con rất hiểu ba, con đã gật đầu, nhưng thực sự con không thể làm được… chưa thể làm được.
Những lần như thế, ra Hà Nội, con thường đi lang thang trên những con đường to, rộng và hun hút, để con suy nghĩ xem con phải làm như thế nào? Yêu tiếp hay dừng lại?Miên man và mệt mỏi. Hằng bao nhiêu đêm con khóc trong bóng tối, không để ba biết, không để anh biết. Cuộc sống của con thực sự trở nên quá nặng nề chỉ với vấn đề ấy “yêu hay không yêu” và nó khiến con trở nên trầm lặng và buồn bã, khiến con dần trở thành một con sói cô độc với những suy nghĩ quẩn quanh chẳng thể chia sẻ được cùng ai… trừ anh

ảnh minh họa 

Mỗi lần con đi lang thang như thế, anh lại đi tìm con, giục giã con về nhà, ăn cơm đi ngủ và dặn con đừng nghĩ gì cả. Con kể lại chuyện với anh, anh chỉ động viên con rằng: Khi anh tốt nghiệp ra trường, đi làm ổn định tại Hà Nội, anh nhất định sẽ lo được cho em một cuộc sống vẹn toàn. Khi ấy anh mới có tư cách để xin ba cho yêu em… lấy em rồi anh lại lao vào học… và tiếp tục quan tâm đến con từ những cái nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày. 

Con thực sự đã rất cảm động. Lần đầu tiên con thấy có người yêu con như thế, ngoại trừ ba mẹ và gia đình. Và con thực sự cũng đã rất khổ sở với suy nghĩ kia.
Lý do chỉ là “nhà xa quá” thôi hả ba? Chị Quỳnh Hương bảo “Xa” đâu thể là lý do?

Hay là vì con còn quá nhỏ? Đúng rồi… con mới có 20… Một cô bé 20 tuổi cũng có những tình cảm riêng phải không ba? Cũng có thật nhiều hoài bão lớn lao nữa… Con muốn thực hiện những hoài bão của con cùng với người con thương yêu, có được không ba? Chắc không được rồi. Con xin lỗi, chắc đọc đến đây bà cũng buồn lắm. Con xin lỗi vì lại làm ba thêm nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt… là con hư… con sai rồi.
Ba ơi, con phải làm sao đây? Con buồn lắm. Con vừa nói chia tay anh Huy rồi. Đến bây giờ thì con đã thực sự không còn là người yêu của anh ấy nữa. Con có thể ngẩng cao đầu với ba mẹ rồi. Con không còn nói dối nữa.Nhưng sao con thấy đau đớn quá. Con cảm thấy hụt hẫng ghê gớm lắm ba ơi. Con nhớ ba.lắm, con muốn gục đầu vào vai ba, khóc và tsự với ba cơ. Như bao cuối tuần con đã muốn làm thế… Nhưng những lần đó con đã không thể làm vậy, con không đủ dũng khí.
Ba ơi, con vẫn đây, vẫn là cô con gái bé nhỏ của ba, từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu, săn sóc, uốn nắn… cô con gái đã mắc bao nhiêu sai lầm vì không nghe lời bố mẹ… Sẽ rất hư nếu lần này con lại không nghe lời ba mẹ nữa, đúng không ạ?
Khi ba đọc được những dòng này, ba hãy gọi cho con ba nhé, dù khuya con cũng đợi điện thoại của ba. Con yêu ba…
Nhưng tệ quá, con yêu cả anh ấy nữa. Nước mắt của con cứ trào ra trong đêm. Khó khăn lắm con mới quyết tâm được như thế, gạt bỏ hết những yêu thương, những kỷ niệm. Thật sự là khó khăn quá. Con khổ lắm ba ơi
Con sẽ lại một mình ở đất Hà Nội bon chen này. Chính ba cũng nói, bạn bè có quan tâm cũng chỉ ở mức độ vừa phải thôi, đâu thể theo mình mãi… Vậy là, trong suốt cuộc đời ngắn ngủi, mỗi chúng ta cũng chỉ là những kẻ cô độc, bước đi những bước chân lẻ loi, phải không ba? Con sẽ đi như thế, và trái tim con luôn hướng về ba mẹ và gia đình. Con hứa…
P.S. still loving you. I’m sorry. Thank for all.
…Joni Joni please don’t cr
yYou’ll forget him by and by…
  • Gửi từ Facebook Muỗi Xinh
  • Đừng bảo em quên anh và tìm hạnh phúc mới! 
“Viết để sẻ chia, viết cho những người có tâm trạng như mình. Gửi đi không nghĩ là sẽ được đăng, chỉ buồn là viết, viết để ai đó sẽ đọc, nhưng không nghĩ là sẽ có rất nhiều người đọc. Mình rất vui vì sự cảm thông, chia sẻ mà cầu nối Blog Việt đã mang lại cho mình, một món quà tinh thần thật sự ý nghĩa trong những lúc mình bế tắc với những nghĩ suy của mình. Thương chúc Blog Việt một năm mới hứa hẹn nhiều thành công hơn nữa. Sẽ luôn là chiếc cầu nối san sẻ và gắn kết những yêu thương. Chúc tất cả các thành viên trong ban biên tập thật nhiều sức khỏe và niềm vui.”
Em buồn cuộc đời này lắm anh ạ! Sao cho em nhiều thứ nhưng chỉ mỗi anh là mãi em không thể nào nắm giữ được. Mẹ sinh em ra, cho em xinh xắn, dịu dàng, cho em tâm hồn rộng mở và biết yêu thương. Em hạnh phúc vì tất cả những điều đó. Em thấy hạnh phúc vì mình may mắn hơn rất rất nhiều người, được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, được bảo bọc và yêu thương, được nâng niu và chiều chuộng, được là cô “ công chúa nhỏ” trong tình yêu thương của mọi người. Nhưng đồng nghĩa với những điều ấy là sau này lớn lên: em phải lấy một người chồng tốt, một người phải lo lắng và bảo bọc được cho cuộc sống của mình. Phải lấy một người “xứng” với mình.
Nghĩ mà thấy đau lòng quá! Con người ta sống trên đời đều có những giá trị riêng, không phải là bằng cấp, địa vị, cũng chẳng phải là giàu sang, tất cả những thứ ấy chỉ là phương tiện để mưu cầu một cuộc sống có thể gọi là đủ đầy và hạnh phúc nhưng không phải là cái đích đến của đời người. Vậy mà người ta sống ở đời vẫn phải đau đáu lo và đau đáu nghĩ.
Ngày em gặp anh, ngày em biết anh, ngày em chấp nhận tình cảm của anh, em cũng biết là mình rồi sẽ phải “ chấp nhận” nhiều thứ. Sẽ thiệt thòi chứ anh, sẽ là không … với em. Nhưng yêu anh nên em chấp nhận được mà. Em tin, em luôn yêu bằng một niềm tin là vì em anh sẽ cố, vì em anh sẽ không để em thiệt thòi, cái thiệt thòi mà anh cứ day dứt mãi. Em có là gì để mong mỏi, đòi hỏi ở anh nhiều hơn thế, em có là gì, cũng chỉ là một người bình thường như bao người, cũng chỉ là một con người sống những phần đời rất “người” như bao người thôi mà. Em cũng chỉ mơ một hạnh phúc nhỏ là được bên anh, được có một ngôi nhà và những đứa trẻ. Ước mơ hiền hòa và dễ thương như thế, nhưng sao mãi mà vẫn chưa thành…


Nhưng anh mệt rồi, anh mệt nhoài rồi, em biết. Em nói là để em dìu anh đi, em sẽ đưa anh qua những lúc như thế này, những lúc mà niềm tin trong anh đang lung lay, không vững. Nhưng anh lại không muốn. Anh bảo em đi một mình, anh mệt rồi và phải dừng lại.
Em buồn vì tình yêu mình không được chúc phúc. Lời chúc phúc đầu tiên là của cha mẹ, thế mà tình yêu mình lại không được như thế. Lời chúc phúc thứ hai là của bạn bè, mình cũng chẳng có anh nhỉ? Em thương cho anh mà lại càng thương cho em quá. Chỉ vì em ngoan, em giỏi, em … mà lại là lí do anh xa em sao? Thế thì thà em không ngoan, không xinh, không gì cả, thế thì sẽ tốthơn phải không anh? Nhưng như thế thì có lẽ anh sẽ không yêu em đâu, anh nhỉ?
Em cứ muốn mình được là chốn yên bình của anh, riêng anh, để anh được trở về sau những tất bật lo toan của cuộc sống, nhưng anh lại bảo là em hãy quên anh đi và hãy tìm một hạnh phúc mới. Anh biết không? Em ghét anh nhất là khi anh nói câu ấy đấy. Và cả những người đàn ông trên thế giới này nữa, những người đã và có thể lúc nào đó cũng sẽ nói ra những câu như thế với người mà họ thực sự rất yêu thương! Cao thượng chăng?
Không, em không nghĩ là vậy. Hạnh phúc là phải tranh đấu mà.
Em buồn cuộc đời này lắm! Những hỷ nộ ái ố của cái cuộc đời này, có lúc em mang ơn nó, có lúc em nợ nó cái ân tình sâu đậm, nhưng có lúc em buồn nó, buồn lắm! Con người ta sinh ra để sống, để yêu, để tất bất lo toan với đời, với người để khẳng định mình trong xã hội.Ừ! thì đành là vậy, nhưng có cần phải phũ phàng và định giá, định lượng cho những tình cảm, những giá trị sống ở đời này như vậy không nhỉ? Cái gì để gọi là xứng và không xứng, cái gì để gọi là phải như thế này mới được và nếu như thế kia thì không được. Hai bàn tay con người cũng chỉ có mười ngón, tim cũng chỉ có một quả, và cũng chỉ có một cái đầu để mà nghĩ suy. Vậy thì có thể đủ rộng để cái gì cũng muốn nắm lấy, và lúc nào cũng lí trí mạnh mẽ hơn con tim không?
Em cũng chỉ là một người, bình thường như bao nhiêu người, và sống những phần đời rất người. Em bồng bột, sốc nổi trong những tình cảm của mình. Nhưng em yêu, em sống hết mình cho những gì em thích, em muốn. Là cảm tính và đôi lúc em phải trả giá cho những điều ấy, nhưng ít ra em đã không thôi cố gắng để giữ lấy anh, không thôi cố gắng để được “đi” cùng anh, ít ra là em đã làm điều ấy cho đến khi em không thể…


Con tim có những lí lẽ của nó, anh nhỉ? Mọi người bảo em ngốc vì yêu anh, bảo em là đứa lụy tình. Nhưng em yêu những giá trị rất thật trong anh, em yêu anh, chỉ mình em hiểu.
“Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy
họ thì thầm với nhau rằng, anh ấy sẽ bỏ rơi tôi,
Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp,mỗi khi anh ôm xiết tôi,
chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, vì tất cả tình yêu nơi anh, nơi tôi
Chỉ thế thôi ,tôi cám ơn đời…mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời”
Em buồn vì cuộc đời này nhưng cảm ơn nó vì đã mang anh đến, anh là điều ngọt ngào nhất trong em, chỉ riêng em hiểu. Nhưng em sẽ không “chạy” theo anh nữa. Em cũng mệt rồi anh ạ! Em không thể cứ đi bên một người và mãi động viên người ấy rằng: “Anh ơi! Cố lên anh nhé! Có em ở đây mà”. Em chỉ muốn nói rằng, anh phải bản lĩnh hơn, một người đàn ông tốt là một người phải thật sự đủ “bản lĩnh” để yêu để đấu tranh cho tình yêu của mình,và gìn giữ nó, chứ không phải là bản lĩnh để từ bỏ người mà mình yêu thương, anh ạ!
Read more…