TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

HỒN MA BÁO TỬ

15:55 |
Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự nhiên, với bộ y phục sang trọng và với những đồ trang sức đắt tiền, thiếu phụ lạ mặt dường như toát ra một vẻ lôi cuốn lạ lùng khiến bác sĩ H. đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào đôi mắt thiếu phụ, một đôi mắt với sự quyến rũ đầy ma quái.
***
Trên con đường từ Sài Gòn về Long An, khách đi đường nhận thấy có một căn biệt thự cổ nằm trên một thửa đất mênh mông, cách cầu Long An khoảng trên dưới hai mươi cây số. Đó là biệt thự Phước Lộc Thọ của nhà họ Mã, một phú thương Trung Hoa sang VN lập nghiệp từ cuối thế kỷ trước.
Cũng giống như hầu hết những người Hoa sang lập nghiệp tại VN, họ Mã tới Sài Gòn với hai bàn tay trắng, và cũng giống như chú Hỏa, nhà tỉ phú Trung Hoa tại VN, họ Mã cũng làm nghề buôn bán ve chai trong những năm đầu. Nhưng chỉ chưa đầy hai chục năm sau, ông đã trở thành một trong những phú thương Trung Hoa nhiều thế lực nhất tại Chợ Lớn. Chính trong thời gian này, ông đã cho xây toà biệt thự trên đường Sài Gòn Long – An để có chỗ nghỉ ngơi trong dịp cuối tuần.
Vào khoảng thập niên 60, chủ nhân biệt thự Phước Lộc Thọ là Mã Hồng Long, cháu đích tôn của nhà tỉ phú họ Mã. Khi đó, ông bà Hồng Long đã ngoài sáu mươi, và tuy căn biệt thự thật rộng rãi, chỉ có hai ông bà, một bác tài, một người đầu bếp và một cô tớ gái giúp việc cư ngụ mà thôi.
Một hôm, vào khoảng trung tuần tháng Bẩy năm 1962, bác sĩ Nguyễn Đ.H., vị bác sĩ gia đình của nhà họ Mã, được bác tài đánh xe tới tận phòng mạch đón về biệt thự Phước Lộc Thọ để thăm bệnh gấp cho bà Hồng Long đang đau nặng.
Tới nơi, bác sĩ H. được mời ngồi chờ trong phòng khách phụ, một căn phòng nhỏ tối tăm vì cửa sổ bị một tàng cây lớn che phủ. Ở góc phòng là một cái cầu thang cũ kỹ dẫn lên từng trên.
Sau khoảng mười lăm phút, đúng lúc bác sĩ H. bắt đầu cảm thấy nóng ruột thì cửa phòng xịch mở và một phụ nữ bước vào. Vì trời âm u và cũng vì căn phòng thiếu sáng, bác sĩ H. không thấy rõ mặt thiếu phụ mà chỉ có cảm tưởng rằng bà ta còn rất trẻ, đẹp và bận y phục thuộc loại đắt tiền. Những chiếc vòng vàng trên tay thiếu phụ chạm vào nhau theo nhịp bước tạo nên một âm thanh lạ lùng trong khi đôi bông tai và chiếc vòng vàng trên cổ thiếu phụ toả ra những luồng sáng vàng mờ nhạt.
Làm như không để ý tới bác sĩ H., thiếu phụ tiến thẳng tới phiá cầu thang, ngưng lại vài giây ở chân cầu thang như có vẻ ngại ngùng trước khi chậm rãi bước lên. Khi gần tới đầu cầu thang, thiếu phụ ngưng lại, quay nhìn xuống phiá bác sĩ H. đúng lúc ngoài trời chợt sáng lên, có lẽ mặt trời vừa thoát ra ngoài vầng mây che phủ, và một vệt nắng từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào mặt thiếu phụ.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ H. có dịp nhìn rõ mặt bà ta . Khuôn mặt thiếu phụ có một nét đẹp lạ lùng, tuy nhiên vẻ quyến rũ của bà ta dường như nhờ ở nét, nửa như đam mê một cách tàn nhẫn, nửa như tuyệt vọng của bà.
Lối ăn bận cũng như vóc dáng của thiếu phụ chứng tỏ rằng bà ta là người thuộc giai cấp thượng lưu. Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự nhiên, với bộ y phục sang trọng và với những đồ trang sức đắt tiền, thiếu phụ lạ mặt dường như toát ra một vẻ lôi cuốn lạ lùng khiến bác sĩ H. đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào đôi mắt thiếu phụ, một đôi mắt với sự quyến rũ đầy ma quái.
Bác sĩ H. cảm thấy bầu không khí trong phòng thay đổi một cách rõ rệt với sự hiện diện của thiếu phụ. Tuy là một người can đảm, tự nhiên bác sĩ H. cảm thấy như có một luồng hơi lạnh xâm nhập vào tận xương sống khiến ông rùng mình, nổi gai ốc. Nhìn đăm đăm vào thiếu phụ, ông có cảm tưởng như, không phải nhìn vào một người đàn bà đẹp mà là đang nhìn vào một linh hồn vô vọng bị đọa đầy.
Sau khi nhìn bác sĩ H và nhếch môi cười ma quái, thiếu phụ quay mình chậm rãi bước lên lầu và biến dạng. Trong lúc còn đang ngỡ ngàng vì sự việc mới xẩy ra và đang tự hỏi người đàn bà đó là ai, bác sĩ H. được mời vào thăm bệnh cho bà Hồng Long. Sáng hôm sau, bác sĩ H. trở lại thăm bệnh cho bệnh nhân và cảm thấy hài lòng khi bệnh tình bà Hồng Long đã thuyên giảm một cách rõ rệt.
Trước khi giã từ, bác sĩ H. thuật lại cho ông Hồng Long nghe về những gì ông thấy vào ngày hôm trước và hỏi ông Hồng Long xem thiếu phụ đó là ai. Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ H., vị chủ nhân trả lời với vẻ tuyệt vọng:
- Hừ! Tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì ngoại trừ việc đó.
Rồi ông cho bác sĩ H. hay rằng thiếu phụ mà ông trông thấy ngày hôm trước không phải một người bằng xương bằng thịt mà là một hồn ma đầy tội lỗi của một người đàn bà, con gái ông nội ông – tức là bà cô của ông, người đã hạ sát đứa con sơ sinh của bà, kết quả sự thông dâm giữa bà và người anh rể. Sau khi chết, hồn bà không siêu thoát được và đã ở lại ám ảnh biệt thự Phước Lộc Thọ.
Bà ta chỉ hiện ra trong một căn phòng duy nhất, nơi bác sĩ H. ngồi chờ, và mỗi lần bà ta hiện ra, chắc chắn có một người trong ngôi biệt thự sẽ phải chết.
Ông Hồng Long nói thêm:
- Lần cuối bà hiện ra là ngày con trai tôi chết đuối ở Nha Trang. Việc bà hiện ra ngày hôm qua chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Vợ tôi sẽ không thể nào qua khỏi.
Tuy bác sĩ H. trấn an ông Hồng Long rằng ông ta không nên lo âu thái quá về bệnh tình của bà vợ vì bà Hồng Long đã có những dấu hiệu hồi phục rõ ràng và không còn trong tình trạng nguy kịch nữa, vị chủ nhân biệt thự Phước Lộc Thọ vẫn tỏ vẻ hết sức lo âu, và bà Hồng Long đã tắt thở ngay trong ngày hôm đó, mấy tiếng đồng hồ sau khi bác sĩ H. rời khỏi nơi này.
Mấy năm sau, một thân chủ của bác sĩ H. tới gặp ông trình bày về tình trạng của một người em gái. Theo bà, em gái của bà hiện bị bệnh nặng chỉ vì sự tưởng tượng hoặc vì ảo giác.
Bà thuật lại rằng, cách đó khoảng hai tuần, hai vợ chồng bà và cô em gái lái xe tới biệt thự Phước Lộc Thọ thăm ông Hồng Long nhưng ông này không có nhà. Trong khi bà và ông chồng đang nói chuyện với người đầu bếp trong phòng khách thì cô em của bà bước vào một căn phòng nhỏ kế bên, căn phòng có một cái cầu thang cũ dẫn lên từng trên.
Một lúc sau, không thấy cô em, họ bèn đi tìm và thấy cô này đang trong tình trạng khủng hoảng trong căn phòng nhỏ. Cô em hổn hển thuật lại rằng trong lúc cô đang ở trong phòng thì một thiếu phụ xinh đẹp ăn mặc sang trọng bước vào. Khi đi ngang cô trên đường hướng về phiá cầu thang, thiếu phụ lạ mặt lắc mạnh hai cánh tay khiến những chiếc vòng đeo tay kêu rổn rảng.
Lên đến giữa cầu thang, thiếu phụ ngưng lại nhìn cô gái với một ánh mắt đầy ma quái khiến cô gái kinh hoàng gào la nhưng không thành tiếng.
Nữ thân chủ của bác sĩ H. cho biết:
- Chúng tôi cười và nói với em tôi rằng chắc là nó ngủ mê hay tưởng tượng, nhưng nó cương quyết nói rằng nó đã thực sự nhìn thấy một người đàn bà.
Bác sĩ H. hỏi lại:
- Thế bà có biết người nào cư ngụ trong biệt thự đó qua đời sau khi bà tới thăm hay không.
- Dạ, khi chúng tôi tới thì ông Hồng Long đang ở trong bệnh viện và ông qua đời ngay chiều hôm đó.
Bác sĩ H. bèn giải thích:
- Em gái của bà không tưởng tượng đâu bởi vì chính mắt tôi đã nhìn thấy người đàn bà ma quái đó vào ngày bà Hồng Long từ trần.
Rồi bác sĩ H. thuật lại kinh nghiệm để đời của ông trong căn phòng nhỏ với chiếc cầu thang cũ kỹ trước khi nói thêm:
- Tôi nghĩ là ông bà không nên chế diễu hoặc tỏ ý nghi ngờ những gì cô em bà thuật lại. Nếu có thể, xin bà vui lòng đưa em bà tới gặp tôi càng sớm càng tốt.
Ngay ngày hôm sau, cô em gái tới gặp bác sĩ H. và sau khi đôi bên trao đổi những kinh nghiệm bản thân về việc gặp gỡ hồn ma thiếu phụ trong biệt thự Phước Lộc Thọ, bệnh tình cô gái hầu như thuyên giảm hẳn và chưa đầy hai tuần sau cô ta đã hoàn toàn bình phục.
Sau cái chết của ông Hồng Long, biệt thự Phước Lộc Thọ bị bỏ hoang trong nhiều năm trời, tuy hồn ma thiếu phụ còn xuất hiện một lần chót vào năm 1975.
Khoảng giữa tháng Tư năm 1975, khi miền Nam đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, một trung đội Biệt Động quân kéo về đóng quân trong khuôn viên biệt thự Phước Lộc Thọ. Các quân nhân được lệnh không được đặt chân vào bên trong ngôi biệt thự vì nơi này tuy bỏ hoang nhưng vẫn là một tài sản của tư nhân.
Một buổi chiều, nghe có tiếng động bất thường phát ra từ phía trong ngôi biệt thự, một trung sĩ tiểu đội trưởng xin phép vị trung đội trưởng cho ông vào thám thính.
Được sự chấp thuận của thượng cấp, viên trung sĩ bèn đẩy cửa hông bước vào vì cửa này không khóa. Thận trọng bước trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn trong căn nhà cửa ngõ đóng kín, khi bước tới một căn phòng nhỏ với một chiếc cầu thang cũ kỹ, viên trung sĩ bỗng giật mình khi một thiếu phụ đột nhiên xuất hiện từ phía cửa đi thẳng về phía cầu thang. Ông la lớn:
- Cô là ai?
Thiếu phụ làm như không nghe thấy, vẫn tiến về phía cầu thang trước khi bước lên.
Khi thiếu phụ lên tới nửa cầu thang, viên trung sĩ la lớn một lần nữa:
- Cô là ai? Đứng lại.
Người đàn bà dừng lại nhìn xuống viên trung sĩ với một ánh mắt ma quái khiến ông này, tuy là một quân nhân can trường, đột nhiên nổi gai ốc khi thấy như có một luồng hơi lạnh chạy suốt xương sống. Trong lúc viên trung sĩ đứng sững như trời trồng, thiếu phụ quay mình bước lên đầu cầu thang trước khi biến dạng.
Giữa lúc viên trung sĩ đang bàng hoàng chưa biết phải hành động ra sao thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên ở bên ngoài. Ông bèn vội vã phóng rạ Một viên đạn pháo kích vu vơ của quân đội Việt Nam rớt trúng cổng biệt thự khiến một quân nhân đang canh gác thiệt mạng.
Sau ngày 30 tháng Tư 1975, biệt thự Phước Lộc Thọ bị quân đội Việt Nam chiếm đóng và từ đó người ta không còn thấy bóng ma thiếu phụ xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Read more…

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

15:51 |
Một hôm trong khi đang làm việc ngoài vườn, bà Phạm có cảm tưởng như mình đang bị ai đó theo dõi.
***
Ông bà Phạm trước đây luôn luôn cư ngụ ở thành phố, nhưng trước khi ông Phạm hồi hưu, hai ông bà quyết định về sống tại miền quê để được hưởng bầu không khí trong lành và sự yên tĩnh cần thiết cho tuổi già. Họ mua một mảnh đất xinh xắn nằm trên một sườn đồi, và vừa dọn vào, công việc đầu tiên của bà Phạm là cho trồng ngay một vườn rau với đủ những loại rau cải mà ông bà ưa thích.
Với một vườn rau xanh tươi, mỗi tuần ông bà chỉ cần mua sắm thêm một ít thực phẩm và một vài thứ lặt vặt là đã có thể sống thoải mái suốt tuần.
Một hôm trong khi đang làm việc ngoài vườn, bà Phạm có cảm tưởng như mình đang bị ai đó theo dõi.
Ngước mắt nhìn lên, bà thấy một thiếu niên ốm yếu với đôi mắt trũng sâu đang đứng nhìn bà. Cậu bé mặc một chiếc quần jean cũ và đi chân không. Bà giơ tay vẫy chào nhưng cậu bé cứ đứng bất động. Bà thầm nghĩ có lẽ cậu ta yếu ớt quá tới độ không đủ sức giơ tay lên vẫy lại. Cậu bé gầy trơ xương và bà Phạm có thể đếm được từng cái xương sườn của nó. Đứng theo dõi bà làm việc trong vài phút, cậu bé quay mình rảo bước và chẳng mấy chốc đã biến dạng sau những bụi cây rậm rạp.
Hai hôm sau cậu ta trở lại và đi cùng là một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, cũng ăn mặc rách rưới, mặt mũi hom hem. Người đàn bà tiến tới sát hàng rào, lên tiếng hỏi bà Phạm trong khi cậu bé cúi đầu lẽo đẽo theo sau:
- Bà là người mới mua mảnh đất này phải không?
- Dạ đúng đó. Bà có cần tôi giúp gì không?
Người đàn bà nói với vẻ cứng cỏi:
- Tôi tới đây xem có giúp được gì cho bà hay không. Đây là Mẫn, con trai tôi. Nó làm việc rất giỏi và rất khoẻ mạnh chứ không yếu ớt như cái dáng vẻ bề ngoài của nó đâu. Nếu bà cần, nó sẽ phụ bà trong công việc vườn tược cũng như để bà sai vặt. Mỗi ngày chỉ xin bà cho cháu 5 ngàn đồng.
Bà Phạm toan từ chối vì bà không muốn cần có ai phụ giúp mà trái lại bà rất thích hoạt động một mình trong bầu không khí trong lành tại đây. Tuy nhiên trước hình ảnh tiều tụy của cậu bé với đôi tay buông xuôi và đôi mắt trõm lơ, bà hơi ngập ngừng:
- Con bà coi bộ còn nhỏ quá, và hình như nó cũng không được mạnh khoẻ lắm…
Người đàn bà giơ tay ngắt lời:
- Năm nay nó đã được mười sáu tuy coi nó có vẻ nhỏ hơn tuổi của nó. Như tôi đã nói, nó rất mạnh khỏe chứ không yếu đuối như hình dáng của nó đâu. Tôi bảo đảm là bà sẽ không có điều gì than phiền. Mẫn là một người giúp việc rất giỏi.
Năm ngàn đồng một ngày đối với bà Phạm không nghĩa lý gì và bà nghĩ rằng nếu cho cậu bé này phụ giúp bà một tay, bà sẽ có cơ hội cho cậu ta ăn uống đầy đủ. Nghĩ thế, bà Phạm bèn đáp:
- Được thôi! Mỗi ngày cháu Mẫn có thể tới đây vào lúc mười giờ sáng và đi về vào lúc năm giờ chiều. Tôi sẽ cho cháu ăn trưa luôn.
Rồi bà Phạm quay sang phía cậu bé:
- Sao Mẫn, cháu thấy như vậy có được không?
Mẫn không trả lời khiến bà Phạm tự hỏi không biết cậu ta có nghe bà nói hay không vì cậu ta vẫn đứng yên cúi đầu, không hề ngước mắt. Mẹ của Mẫn ra hiệu cho bà Phạm bước ra xa với bà rồi bà thầm thì:
- Thưa bà, tôi không muốn con tôi phải đi đi về về vì nhà chúng tôi ở cách đây khá xa. Nó có thể ngủ trong căn chòi nhỏ đàng kia và xin bà đừng bận tâm gì về việc cho nó ăn uống. Tôi sẽ đem đồ ăn tới cho nó mỗi ngày. Nó ăn uống khó khăn lắm. Tôi biết nó muốn ăn món gì và sẽ lo cho nó. Mỗi lần tôi tới, xin bà cho tôi năm ngàn đồng.
- Thế còn cháu Mẫn thì sao? Nếu cháu ấy làm việc cho tôi, tôi phải trả tiền cho cháu mới phải!
Người đàn bà lắc đầu:
- Thưa bà, bà không hiểu. Tôi cần tiền để nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà. Ba của cháu Mẫn mất rồi và bây giờ chỉ có mình nó là người có thể làm việc được để nuôi gia đình. Nó muốn làm việc để giúp đỡ tôi và bà sẽ không ân hận khi nhận cho nó giúp việc. Nó rất siêng năng, làm việc không biết mệt và không bao giờ than phiền bất cứ điều gì cả.
- Thôi được rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ nó không nên ngủ ngoài lều, để tôi sửa soạn một phòng trong nhà dành cho nó. Nhà tôi rất rộng!
- Thưa bà không sao đâu. Nó không cần ngủ trong nhà đâu. Nó khó ngủ lắm và tôi không muốn nó làm phiền bà. Nó ngủ trong cái chòi tranh kia là tốt nhất.
Thế là ngày hôm sau Mẫn tới làm việc cho bà Phạm. Chẳng bao lâu, bà Phạm nhận thấy những gì mẹ cậu ta nói với bà hoàn toàn đúng. Mẫn không bao giờ than phiền cũng như không bao giờ tỏ ra mệt mỏi. Mỗi buổi sáng dù ông bà Phạm dậy sớm tới đâu đi nữa, Mẫn đã đang làm việc hăng say, khi thì cho gà vịt, cho cá ăn khi thì làm vườn… Dần dần bà cho Mẫn làm một vài việc vặt trong nhà và bất cứ việc gì bà sai cậu ta, không bao giờ bà phải nhắc lại lần thứ hai.
Một hôm, bà nói với ông Phạm:
- Thằng bé Mẫn nó giỏi thật! Nhưng nó không giống một đứa con trai mà giống như… một cái máy vậy. Ông có biết là nó không hề nói một lời nào với tôi hay không? Nó cũng không bao giờ nhìn tôi mà chỉ luôn luôn nhìn xuống đất.
Ông Phạm càu nhàu:
- Hừ! Tôi chỉ biết một điều là nó làm cho tôi nổi da gà. Có thể nó bị câm hay sao đó. Và theo ý tôi, có thể tâm trí nó không được bình thường cho lắm.
Bà Phạm lắc đầu:
- Không thế đâu, tôi thấy nó rất thông minh. Tôi chỉ có cảm tưởng như nó là một kẻ mộng du, làm việc trong khi đang ngủ…
Ông Phạm ngắt lời:
- Ờ, thì… giá thuê mướn như vậy cũng được… À, mà không được! Chỉ có năm ngàn đồng một ngày quả là không thể chấp nhận được khi nó làm việc thật siêng năng. Mình cho nó lên mười ngàn đồng đi. Tôi không bực bội gì vì sự hiện diện của nó, nhưng để coi việc tăng lương có khiến nó phản ứng gì hay không.
Bà Phạm thì không nghĩ rằng Mẫn để ý tới vấn đề tiền bạc vì cậu ta không bao giờ đụng chạm tới. Mỗi ngày, sau buổi trưa cậu bé ngưng làm việc, đứng yên một chỗ nghiêng đầu như nghe ngóng. Chỉ mấy phút sau mẹ cậu xuất hiện từ sau hàng cây dâm bụt dầy đặc, mang đồ ăn trên một cái gà-mên đậy kín tới cho cậu. Bà ta chờ tới khi bà Phạm trả tiền rồi mới dẫn con tới lều và ngồi chờ trong khi con bà ăn uống. Bà Phạm nói với chồng bằng một giọng bất bình:
- Tại sao bà ta lại không chịu để tôi cho nó ăn uống? Tôi đã thấy món ăn bà ta đem tới cho nó, trông giống như một loại cháo lỏng. Đó không phải món ăn thích hợp cho một đứa bé làm việc vất vả như vậy. Tôi thấy hình như nó còn ốm hơn khi vừa mới tới đây nữa.
Ông Phạm hoàn toàn đồng ý. Xương mặt của Mẫn bây giờ lộ ra rõ rệt. Khi cậu cúi xuống, những đốt xương sống hiện lên thật rõ sau làn vải áo. Bà Phạm cố gắng một lần nữa khi gặp mẹ Mẫn:
- Tôi muốn cho cháu Mẫn ăn đồ nóng hàng ngày. Nếu không, tôi không thể để nó tiếp tục làm việc như hiện tại. Nó mỗi ngày một gầy yếu. Tôi sợ rằng nó có thể bị bệnh hay làbị suy dinh dưỡng.
Một nét hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt người đàn bà:
- Thưa bà, bà không hiểu đâu. Mẫn giống y như cha nó. Nó không ăn được những món ăn của bà và của tôi. Nó không thể ăn muối được. Cơ thể của nó không chịu đựng được muối. Xin bà cứ để mọi việc diễn tiến như hiện tại và xin cho cháu nó tiếp tục làm việc với bà. Nó là đứa con duy nhất mà tôi nhờ cậy được. Nếu không có số tiền mà nó kiếm được ở đây, mấy em nó ở nhà sẽ chết đói hết cả.
Bà Phạm đành phải nhượng bộ:
- Thôi được. Nó có thể tiếp tục làm việc với tôi. Phải nhìn nhận rằng nó làm việc rất giỏi nhưng nó có vẻ không được vui lắm khi ở với chúng tôi. Nó không bao giờ cười và cũng không bao giờ nói một lời với tôi hoặc nhà tôi.
Người đàn bà nhún vai:
- Thưa bà, điều đó không có nghĩa gì hết. Mẫn là đứa trẻ rất khác người. Nó không có cùng sự xúc cảm như những đứa trẻ khác. Nó chỉ biết một việc duy nhất là giúp đỡ tôi và các em nó. Xin ông bà đừng thắc mắc gì về nó. Nó luôn luôn làm những gì nó muốn. Xin hãy để yên cho Mẫn…
Tuy nhiên bà Phạm vẫn tự hỏi “Có phải đó là việc Mẫn muốn làm hay không?”. Rồi một buổi tối hôm đó bà đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra căn chòi tranh nơi Mẫn thường ngủ. Cậu bé không ngủ mà ngồi ngay ở cửa, hai tay bó gối nhìn ánh trăng không chớp mắt. Bà nói lớn:
- Chắc có điều gì lạ lắm thì phải.
Ông Phạm đang ngái ngủ lên tiếng:
- Bà nói cái gì thế?
- Thằng Mẫn đó. Tôi đứng theo dõi nó đã nửa tiếng đồng hồ. Nó ngồi yên như phỗng đá vậy. Với những việc nó làm ban ngày, đáng lẽ nó đã phải ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà không, nó vẫn ngồi bó gối ngoài kia kìa.
Ông Phạm vừa ngáp vừa tiến tới bên vợ:
- Đáng lẽ tôi phải cho bà biết điều này từ lâu rồi. Tôi thấy nó vẫn luôn luôn ngồi đó suốt đêm. Theo tôi biết, nó hình như không bao giờ ngủ. Thú thực với bà, tôi thấy thằng bé này có vẻ ma quái quá! Nhưng thực ra nó đâu có làm gì phiền ai đâu!
Bà Phạm không nói nhưng biết rõ rằng Mẫn đã khiến bà lo nghĩ rất nhiều. Sáng hôm sau, hình dáng cậu bé khiến bà cảm thấy bất nhẫn. Làn da xanh xao của Mẫn bây giờ đã trở thành vàng khè, bóng loáng. Xương trán và xương má của Mẫn như lộ rõ ra. Bà còn lo lắng hơn nữa khi thấy Mẫn có vẻ chậm chạp hơn và mệt mỏi hơn thường lệ. Bà hỏi:
- Sao, cháu thấy không được khoẻ trong người có phải không?
Mẫn không đáp lại, lặng thinh cúi đầu đi qua trước mặt bà. Cảm thấy bứt rứt, bà Phạm nói với chồng:
- Ông coi nó kìa. Tôi nghĩ rằng nó bị bệnh. Nó di chuyển như một ông già vậy.
Ông Phạm chăm chú nhìn Mẫn đang cắt cỏ một cách chậm chạp:
- Bà nói đúng. Sao da nó bị đen nhiều chỗ thế nhỉ?
- Tôi không biết nhưng chắc chắn một điều là nó bị thiếu dinh dưỡng quá độ. Tôi không cần biết mẹ nó nói những gì và tôi sẽ chuẩn bị một vài món ăn ngon lành và bổ dưỡng cho nó. Rồi ngày mai ông đưa nó lên tỉnh gặp bác sĩ xem sao.
Nghĩ rằng có lẽ Mẫn thiếu chất protein, bà Phạm bèn làm món súp khoai tây, cà rốt, sườn heo, hột gà, còn thêm một ly sữa tươi và một cái bánh ngọt. Xong xuôi bà gọi Mẫn vào, đưa cậu ta vào phòng ăn và nói thật ngọt ngào:
- Cháu mau ngồi vào bàn đi. Tôi sửa soạn một bữa ăn thật đặc biệt cho cháu vì hôm nay là đúng ba tháng cháu làm việc với tôi. Đây là một dịp kỷ niệm dành cho cháu.
Mẫn cắn một miếng, rồi một miếng nữa. Cậu nhai miếng sườn heo chầm chậm trước khi nuốt. Rồi cậu ta từ từ đứng lên. Bà Phạm lên tiếng với vẻ lo lắng:
- Sao vậy? Cháu chưa ăn xong mà muốn đi đâu vậy?
Nhưng Mẫn đã đi ra ngoài rồi. Bà Phạm chạy tới mở tung cánh cửa. Mẫn đã đi tới hàng cây bao quanh mảnh đất với những bước chân thật dài. Bà Phạm lớn tiếng gọi nhưng Mẫn vẫn không hề nhìn lại. Ông Phạm cầm tay vợ:
- Thôi cứ để nó yên. Chắc là nó muốn đi về nhà. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Đáng lẽ bà không nên cho nó ăn những món đó.
Đêm hôm đó bà Phạm trằn trọc suốt đêm. Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng bà đã dậy, ra vườn đi tới đi lui. Đúng như bà lo ngại, Mẫn đã không quay trở lại. Tuy nhiên ngay trước buổi trưa, mẹ cậu ta tới nơi, tiến thẳng tới trước mặt bà Phạm, khuôn mặt bà ta đanh lại:
- Bà đã làm việc đó phải không? Bà cho nó ăn sau khi tôi đã dặn bà không được làm như vậy. Bà cho nó ăn cái gì thế?
- Thì… tôi cho nó ăn súp khoai tay và sữa tươi, là những thứ đồ ăn cần thiết cho Mẫn.
Người đàn bà rên lên:
- Súp khoai tây! Trời ơi! Bà cho nó ăn muối rồi!
Rồi bà ta rít lên the thé:
- Bà điên rồi hay sao? Tại sao bà không để nó được yên?
Bà Phạm có vẻ bối rối:
- Tôi rất tiếc nếu đồ ăn của tôi khiến cho cháu Mẫn bị bệnh.
Đột nhiên bà Phạm đổi giọng giận dữ:
- Nhưng… nó thiếu ăn tới độ gần chết đói ngay trước mắt tôi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tôi sẽ trả tiền thuốc men và sẽ nhờ một bác sĩ săn sóc cho nó.
Người đàn bà kia im lặng trong một phút trước khi lên tiếng bằng một giọng khá buồn bã:
- Thưa bà, xin bà vui lòng đi theo tôi để xem những gì bà đã làm cho con tôi.
Người đàn bà quay lưng. Bà Phạm đi theo bà ta xuyên qua cánh rừng trước khi tiến tới một chân đồi. Khoảng nửa tiếng sau, hai người tới một túp lều xiêu vẹo nơi ba đứa nhỏ đang ngồi yên ngoài cửa. Khi bà Phạm ngưng lại, người đàn bà nắm tay bà tiếp tục kéo lôi đi. Bà Phạm hỏi:
- Đây không phải nhà bà hay sao? Cháu Mẫn không có trong căn nhà này hay sao?
Người đàn bà lắc đầu tiếp tục đi tới. Mấy phút sau cả hai vượt qua một hàng cây trước khi tiến tới một khoảng đất trống với một vài ụ đất cỏ mọc um tùm. Một vài ụ đất có cắm cây thánh giá, những ụ khác thì không. Bà Phạm rùng mình:
- Đây là chỗ nào vậy bà?
Người đàn bà thản nhiên đáp:
- Một khu nghĩa trang cũ. Không còn ai dùng đến nữa. Đây, mời bà tới đây.
Rồi bà ta chỉ vào một ụ đất. Bà Phạm giật mình nổi gai ốc khi thấy đám cỏ phía trên như bị xé bung ra và dường như có người tìm cách đào một cái hố ở phía dưới.
Không một ai hoặc một sức mạnh nào có thể buộc bà tới gần ngôi mộ bị đào tung lên đó. Tuy nhiên từ nơi bà đứng, bà Phạm nhìn thấy dưới hố một hình thù co quắp trong chiếc quần jean sờn rách và cái áo thun bẩn thỉu. Người đàn bà rên rỉ:
- Đó, thằng Mẫn đó. Đó là chỗ bà đưa nó tới đó. Chồng tôi và nó chết từ hai năm nay giữa một mùa đông lạnh lẽo vì chứng sưng phổi. Tôi cầu khẩn cả hai trở lại nhưng chỉ có thằng Mẫn đáp lại lời cầu xin của tôi. Nó biết là tôi cần nó. Nó muốn săn sóc cho tôi và mấy em của nó. Nó luôn luôn là một đứa con ngoan ngoãn.
Bà Phạm ngẩn ngơ:
- Bà nói gì thế? Tôi… tôi không hiểu gì cả…
Người đàn bà dường như không để ý, lẩm bẩm:
- Tôi phải săn sóc cho nó thật cẩn thận. Bà có biết là bà không thể cho người chết ăn muối hay không? Muối làm người chết quên tất cả mà chỉ nhớ chỗ ngơi nghỉ cuối cùng của họ mà thôi. Chính bà đã khiến cho thằng Mẫn phải trở về với nấm mồ cũ của nó, và từ bây giờ trở đi, chắc chắn là nó sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đó nữa…
Read more…

TRUYỆN VIẾT Ở BỆNH VIỆN

15:49 |
Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng lạnh mình khi đọc được hai chữ Nhà Xác màu đỏ. Tôi quay lại thì chẳng thấy cô gái đâu nữa.
***
Cái hành lang hun hút. Tôi đã mỏi tay lắm rồi. Giờ thì ao ước giá có ai đến đẩy xe cho tôi. Nhìn xung quanh, tịnh chẳng bóng người, chỉ là một cái hành lang hun hút màu trắng ảo não và mùi đặc trưng của bệnh viện. Tôi muốn quay xe lại. Nhưng quay thế nào trong một cái hành lang bó hẹp, một bên là những khung cửa kính buông rèm trắng, một bên là gờ tường. Trên gờ tường có những ô thông gió. Tôi cố gồng tay để đu người lên nhưng chẳng bao giờ nhìn được ô thông gió ấy.
Bây giờ là buổi chiều. Buồn. Và lặng. Tôi đang định đi lùi. Nhưng xe lăn mà đi lùi thì mệt lắm. Tôi bỗng giật mình tò mò khi đã đi qua hành lang này. Có lẽ là hành lang cụt. Bỗng, tôi nghe lanh lảnh tiếng cười ở phía cuối hành lang. Tôi mừng quá. Bắc tay làm loa gọi:
- Có ai đấy không? Giúp tôi với!
Tiếng cười bỗng im bặt. Chừng 3 phút sau, tôi gọi tiếp. Chẳng có ai đáp. Tôi bực. Tôi tiếp tục lăn bánh đi. Tôi quyết vào xem ai đã cười. Để mắng họ. Tôi không thể chấp nhận được những loại người thờ ơ trước tiếng cầu cứu của người khác.
Bỗng lại nghe tiếng guốc. Từ phía cuối hành lang, tiếng guốc tiếng lại gần tôi. Một cô gái. Chừng 17 tuổi. Cô gái nhìn tôi rồi lặng lẽ tới sau xe. Cô đẩy xe cho tôi. Tôi bảo:
- Cảm ơn em!
Rồi hỏi:
- Em chắc không phải là bác sĩ ở đây.
Cô gái gật đầu.
Lại thêm một đứa bé xíu như trẻ sơ sinh. Tóc chưa có. Trần truồng. Đứa bé chập chững chạy lại. Tôi ngạc nhiên. Đứa bé gọi:
- Mẹ ơi!
Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, ngửa mặt ra sau nhìn cô gái. Cô cũng nhìn tôi. Rồi bỏ tay ra, bảo:
- Con ra đây làm gì?
Tôi bảo:
- Chị (tôi đổi cách xưng hô) cho cháu ngồi lên xe tôi này.
Cô gái nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi hỏi:
- Tại sao không?
Cô gái không đáp. Cô đưa tay bế đứa trẻ rồi lại đẩy tôi đi tiếp. Tôi ái ngại:
- Chị năm nay bao nhiêu?
- 18 tuổi – Cô gái đáp.
Tôi ngạc nhiên. Vậy mà đã có đứa con biết đi rồi. Không lẽ cô mang thai từ năm… 15 tuổi? Lại hỏi:
- Cháu nó bao nhiêu tuổi hở … em? (tôi lại đổi cách xưng hô).
Cô gái mặt chẳng biến sắc.
- 8 tháng tuổi.
Tôi tròn xoe mắt.
- Mà nó đã biết đi???
Cô không đáp. Tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Cô gái dừng trước một cánh cửa. Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng lạnh mình khi đọc được hai chữ Nhà Xác màu đỏ. Tôi quay lại thì chẳng thấy cô gái đâu nữa. Cả đứa trẻ sơ sinh. Tôi hoảng, muốn lui xe thì xe lại tiến. Cửa bị bật mở. Có khoảng năm sáu người nhảy lên giường vội vã. Chỉ có cô gái và đứa trẻ sơ sinh là đứng yên. Cô gái đi qua từng giường lay mọi người dậy. Cô nói:
- Chị này không phải là bác sĩ đâu.
Trên những chiếc phản đá, mọi người ngồi dậy. Họ gật đầu chào tôi. Tôi chỉ muốn ngất xỉu vì có người không có mắt, có người không tay, không chân. Họ hồ hởi:
- Đừng sợ, cô bé! Chúng tôi đã hiến các cơ quan của mình cho bệnh viện rồi.
Tôi cảm thấy ấm lòng hơn. Cô gái chỉ vào mọi người và giới thiệu tên, tuổi ngày mất, mất vì lý do gì. Đến cô, cô gái nói:
- Em tên là Tiểu My, học được gần hết năm thứ nhất tại chức Đại Học Ngoại Ngữ. Bị đụng xe và mất hôm 4 tháng 6 vừa rồi. Cách đây vừa chẵn 2 ngày. Em chết khi mang bầu được 8 tháng. Đó là hậu quả của những lần đi chơi đêm như… chị với hắn.
Tôi tròn xoe mắt:
- Sao em biết tôi…?
Cô gái cười:
- Cuộc đua xe trên đường Ngọc Khánh hôm Noel, chị quên là chúng ta đã đối mặt sao?
Tôi nhăn mặt. Phải rồi. Nhưng cô gái thì tôi thật không nhớ. Cô gái bảo:
- Sao chị lại bị gãy chân?
Tôi nhìn xuống bàn chân bị bó bột rồi thở dài.
- Tối hôm trước…
Bỗng tôi giật mình, ngước nhìn cô gái. Cô mặt lạnh như đá, mắt nhìn tôi như vô hồn. Tôi lắp bắp:
- Không lẽ… Không lẽ…
Hôm ấy, người yêu tôi đèo tôi. Ở đoạn đường Thanh Xuân, người yêu tôi đã đánh võng cho chiếc xe phía sau lao thẳng lên vệ cỏ phân giới đường. Lạy chúa, lúc đó tôi chỉ biết phá lên cười và giục người yêu bỏ chạy. Chiếc xe kia đổ. Có một cô gái ngã. Người yêu tôi bảo: “Anh ghét nó!”.
Tiểu My nói, giọng đều đều:
- Đó là lý do vì sao em mời chị vào đây.
Tôi hoảng loạn thật sự. Tôi quay cuồng. Tôi thấy ngạt thở. Và tôi nhẹ bỗng. Tôi bước ra khỏi xe lăn. Ngoảnh lại, trên chiếc xe lăn, tôi thấy xác của tôi, khuôn mặt đang co rúm vì sợ hãi…
Read more…

SỰ NHẦM LẪN DIỆU KÌ

15:01 |
Read more…

Tôi chẳng dám yêu

10:58 |

Bây giờ tôi cứ bình chân như vại, còn ba mẹ tôi thì đau đáu chờ ngóng tin lấy chồng của tôi.

Đã gần 30 tuổi rồi mà tôi chẳng dám yêu và nghĩ đến chuyện lấy chồng. Chứng kiến chuyện yêu đương mệt mỏi của mấy đứa bạn, thấy hôn nhân mong manh của các chị đồng nghiệp, suốt ngày nghe lời than vãn của một số chị về tính xấu của các ông chồng, tôi nghe thấy ngán. Bởi thế mà dù cũng có người tán tỉnh, nhưng tôi phớt lờ hết. Khổ nỗi bây giờ tôi cứ bình chân như vại, còn ba mẹ tôi thì đau đáu chờ ngóng tin lấy chồng của tôi.
Dường như bạn đang có cái nhìn khá phiến diện về tình yêu và hôn nhân khi chưa một lần trải qua yêu đương mà chỉ đứng ngoài quan sát rồi thấy ngán. Người ta thường nói vui rằng: “Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ. Thà chịu khổ chứ không chịu lỗ”. Yêu thì khổ là vì yêu nhiều thì hay nhớ, hay trách móc, dễ giận hờn. Những cảm giác ấy nếu không kiểm soát được sẽ sinh ra mệt mỏi nên người ta mới hay than. Không yêu thì lỗ, bởi trong khi người ta có đôi có cặp, lễ lạt thì có quà cáp, ốm đau thì có yêu thương, quan tâm, còn mình lẻ loi thì… lỗ là đúng rồi. Ốm đau chẳng ai hay biết. Lễ Tết cũng chẳng được nhận món quà nào. Đứng nhìn bạn bè, đồng nghiệp nữ nhận hoa quà tới tấp, bạn có tủi thân không? Bởi vậy mà nhiều cô gái thà chấp nhận chịu “khổ” để có được tình yêu, chứ nhất quyết là không chịu lỗ, rồi phải sống cô đơn một mình.
Bạn lướt Facebook, sẽ thấy thế giới này muôn màu lắm. Bên cạnh một số người chia sẻ những điều bực dọc, không như ý trong cuộc sống thì cũng có rất nhiều cô gái đăng tải cảm giác “tuyệt vời ông mặt trời”: “Hôm nay được người yêu chở đi làm, rồi chiều tối ghé cửa hàng mua tặng ngay cho “gấu” chiếc túi xách mà gấu yêu thích. Cảm thấy hạnh phúc vô cùng”, “Hắn bảo hắn yêu tui nhưng vẫn ngoái cổ ngắm cô bé xinh xinh đi ngang. Tui giận, tui hờn, hắn bảo: “Hoa đẹp thì ngắm chút chơi. Yêu nhất trên đời chỉ có em thôi”. Nghe hắn nói vậy, mặt tui vẫn nhăn, tay tui vẫn bấu vào bụng hắn, nhưng lòng tui lại cười thầm vì sung sướng. Hắn đi đâu rồi cũng về với tui à”… Đấy, rõ ràng có những tình yêu dễ thương vậy mà. Không yêu làm sao bạn có thể trải nghiệm được cảm giác đó.
Đúng là tôi có cái nhìn hơi phiến diện. Tôi cũng muốn suy nghĩ tích cực chứ, nhưng thực tế sờ sờ như vậy nên dù có cố gắng thì đầu óc tôi vẫn cứ ám ảnh bởi những điều mà các chị đồng nghiệp nói với mình.
Tôi chẳng dám yêu - 1
Đầu óc tôi vẫn cứ ám ảnh bởi những điều mà các chị đồng nghiệp nói với mình (Ảnh minh họa)
Bạn bảo rằng không dám yêu, không muốn lấy chồng khi chứng kiến cảnh yêu đương mệt mỏi và hôn nhân mong manh của các chị đồng nghiệp. Vậy chẳng khác nào bạn chỉ thấy một con sâu mà bỏ nguyên cả rừng hoa đẹp. Lấy chồng mà không sướng thì sao có chị bảo: “Chị chẳng biết những người phụ nữ khác than khổ vì chồng con như thế nào. Riêng chị, chị cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được chăm sóc chồng con. Chị không thấy đó là gánh nặng, mà là niềm vui đơn giản của cuộc đời. Chồng chị bảo rằng, anh ấy yêu cả những nếp nhăn, vết sẹo vô tình bám lấy cơ thể chị…”.
Còn những phụ nữ than về thói xấu của chồng, cơ bản là do chồng không “thỏa mãn” hết mong muốn của họ nên họ không hài lòng và thế là… than. Phụ nữ có bao giờ tự hỏi, mình có toàn diện không mà đòi hỏi đàn ông phải trọn vẹn. Ngay cả bản thân bạn cũng vậy thôi. Bởi thế, bạn đừng vô tình biến mình thành thầy bói mù, chỉ sờ mó linh tinh rồi phán đoán trật lất. Trong một cuộc khảo sát 100 phụ nữ có chồng trên diễn đàn Lamchame.com, nhiều người bảo rằng đúng là cuộc sống hôn nhân chẳng dễ dàng gì, cũng có khi họ nản và muốn bỏ cuộc. Nhưng hôn nhân cũng đem lại cho họ những trải nghiệm thật tuyệt vời mà nếu không lấy chồng họ khó có được. Một số khác lại chia sẻ họ rất hài lòng về cuộc sống vợ chồng vì cả hai đều biết cân bằng, yêu thương, cảm thông, nhường nhịn và cố gắng vì nhau. Bởi thế, tại sao bạn không nghĩ mình cũng nằm trong số người có hôn nhân hạnh phúc?
Người ta vẫn thường hay nói đùa với nhau rằng: “30 tuổi mà chưa yêu lần nào thì chắc là có vấn đề”.Thôi thì ở đây cứ tạm cho là bạn có trái tim sắt đá, nên dù có nhiều lời đưa đẩy nhưng chưa có con dao nào đủ sắc để đốn ngã bạn. Và nếu bạn không mở lối thì chắc chẳng trai nào dám bước vào.
Có người sau khi cưới bảo rằng: “Ở chung mới biết, chồng mình nằm ngủ nhểu cả “nước miếng”, lại lười tắm, bê bối… Nhưng mỗi lần mình cất tiếng ho, chồng quắn lên chạy đi tìm thuốc cho vợ. Chồng “chiều” mình không chê vào đâu được. Biết vậy cưới sớm sớm”. Hay một số người lại hào hứng nói:“Lấy chồng đi sẽ biết thế nào là sung sướng thực sự”. Thậm chí có chị còn tỏ vẻ hãnh diện khoe: “Nhờ mình chai mặt nên mới cua được chồng “ngon”. Thế thì bạn đừng ngồi một nơi và dựa trên trải nghiệm của người khác để đánh giá về tình yêu và hôn nhân. Muốn biết cảm giác thực sự, tốt nhất bạn hãy mở lòng dấn thân. Đau khổ hay hạnh phúc thì bạn đều rút ra được bài học cho mình. Và hơn nữa, phụ huynh cũng sẽ yên lòng hơn khi con gái của họ có người đàn ông yêu thương, gần gũi và chăm sóc. Hãy thử “bước vào” rồi nếu không vui thì “bước ra” cũng chẳng sao!
Read more…

Sợ hãi vì lỡ “yêu”

10:43 |

Em sợ hãi khi anh ôm chầm lấy em, hôn em đắm đuối và bàn tay bắt đầu lần mò khắp cơ thể em.

Em năm nay mới chỉ 16 tuổi, cái tuổi còn rất ngây thơ và trong sáng. Nhưng em đã biết yêu và hẹn hò với chàng trai hơn em 5 tuổi.
Chúng em quen nhau đã gần một năm nay. Tuy quen bạn trai nhưng em cũng ý thức được bản thân mình, rằng việc học vẫn là việc quan trọng nhất và không để tình yêu đi qua giới hạn cho phép.
Anh là con cả trong một gia đình khó khăn, vì thế nên anh đã phải bỏ học giữa chừng. Còn em thì sống trong một gia đình khá giả nhưng bố gia trưởng, mẹ khó tính nên chẳng bao giờ em được tự do đi chơi như bạn bè cùng trang lứa, lúc nào bố mẹ cũng ép em vào khuôn khổ là phải học thật tốt.
Em không đẹp nhưng được mọi người đánh giá là rất dễ thương. Từ khi quen anh, chúng em chỉ được gặp nhau một, hai lần trong một tháng. Ban đầu em cũng không có nhiều tình cảm dành cho anh, còn anh luôn làm mọi việc để mong em được vui và hạnh phúc. Tuy nhiên, em luôn nghi ngờ tình cảm của anh và cho rằng, anh đang tìm cách lấy lòng em và mục đích cuối cùng cũng chỉ vì muốn lợi dụng em.
Em đã từng làm nhiều điều có lỗi với anh và không ít lần chủ động nói lời chia tay. Mặc dù biết em sai nhưng anh vẫn luôn ở bên em, động viên, chăm sóc em rất chu đáo. Chính vì sự tận tâm đó mà em đã dành tình cảm cho anh nhiều hơn và yêu anh chân thành, sâu sắc như những gì anh dành cho em trong suốt thời gian qua.
Sợ hãi vì lỡ "yêu" - 1
Liệu em có nên tiếp tục mối quan hệ này không? (Ảnh minh họa)
Quen nhau được nửa năm, anh nói phải đi xa và muốn được gặp em. Chúng em đã ở bên nhau suốt buổi hôm ấy, chia sẻ với nhau rất nhiều… nhưng điều em không mong muốn nhất đã đến. Trong lúc không kiềm chế được bản thân, anh đã ôm chặt lấy em, hôn em đắm đuối và bàn tay bắt đầu lần mò khắp cơ thể em.
Em nghĩ rằng, đấy chỉ là sự bột phát nhất thời nên em đã phản đối dữ dội. Tuy nhiên, anh vẫn không chịu buông tay em và nhất quyết làm theo ý mình. Anh bảo rằng: ”Anh sẽ đi xa nhiều năm nên muốn có kỷ niệm hạnh phúc bên em để luôn nhớ về tình yêu của chúng mình”. Và lúc đó, dù em có dẫy dụa, van xin thì anh vẫn không chịu buông tha. Tuy nhiên, anh chỉ chiếm đoạt được phần trên của em, chưa đi quá giới hạn cho phép nhưng điều đó cũng khiến em cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bây giờ khi mọi chuyện đã “lỡ”, em lo lắng nếu như anh không thật lòng thì em biết làm sao? Từ khi ý thức được mình đã lớn, em luôn tự nhủ với bản thân rằng, chỉ khi nào em làm vợ người ta, em mới dâng hiến tất cả cho người ấy… Và nếu sau này anh không lấy em thì em sẽ phải đối mặt với anh ra sao?
Sau hôm đó, anh vẫn luôn nói nhớ em, yêu em nhưng em cảm thấy anh không còn ân cần với em như trước nữa mà luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, hờ hững. Những hành động đó của anh khiến em suy nghĩ, liệu anh có phải là người đáng tin cậy không? Và mình có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa không?
Có những lúc em nghĩ mình nên chia tay anh để lo chuyện học hành… nhưng để làm được điều đó thì khó quá! Em sợ anh buồn và em cũng cảm thấy cô đơn khi không có anh bên cạnh. Nhưng giờ đây, em thực sự không biết làm sao vì thời gian để hai đứa thực sự trưởng thành còn quá dài, rất khó để giữ được tình yêu bền chặt. Em thực sự rất sợ nếu tiếp tục mối quan hệ này… em sẽ đánh mất chính bản thân mình lúc nào không hay!
Read more…

Bắt quả tang vợ trong nhà nghỉ

10:06 |

Tôi đau đớn khi nhìn thấy vợ mình và gã đàn ông đó đang âu yếm trong nhà nghỉ.

Tôi năm nay 30 tuổi, đã lập gia đình được 5 năm và có một bé gái 4 tuổi. Cách đây hai tháng, cũng vào một ngày chủ nhật, tôi đau đớn khi phát hiện ra vợ mình ngoại tình với một người đàn ông Hàn Quốc. Và càng đau đớn hơn khi tôi tận mắt nhìn thấy hình ảnh vợ mình và gã đàn ông đó không một mảnh vải che thân trong căn phòng nhà nghỉ.
Tôi đã như ngã quỵ ngay lúc ấy, dù trong tâm trí không bao giờ nghĩ đó là sự thật. Nhưng khi mọi chuyện đang phơi bày trước mắt, là vợ mình và gã đàn ông đó đang trần truồng như nhộng… tôi thực sự rất đau lòng và hoang mang.
Sau hôm đó, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ để suy nghĩ lại chuyện gia đình, cũng mong muốn vợ mình sẽ có thời gian suy nghĩ lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Thế nhưng, mấy ngày sau đó, tôi vẫn thấy vợ mình qua lại với gã đàn ông ấy.
Khi niềm tin vào tình yêu, hạnh phúc sụp đổ, tôi luôn sống trong đau khổ và căm hận người vợ đã lừa dối, coi thường cái gia đình nhỏ này. Dù đã bị tôi bắt quả tang nhưng cô ấy không tỏ ra ăn năn, hối lỗi mà vẫn tiếp tục sống cuộc sống tự do, tự tại, vui chơi sa đọa không cần biết đến liêm sỉ, lòng tự trọng của mình.
Bắt quả tang vợ trong nhà nghỉ - 1
Sau sự việc đó, cô ta vẫn không tỏ ra hối lỗi mà luôn tìm cách gây sự với tôi (Ảnh minh họa)
Cứ mỗi ngày nhìn thấy con gái, lòng tôi lại đau quặn thắt vì thương con nhỏ. Tôi cũng đã đến gặp cô ta và cầu xin cô ta hãy quay lại vì gia đình, vì đứa con nhưng cô ấy vẫn thản nhiên và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống sa đọa của mình.
Hai tháng sau, cô ta bị sẩy thai – sản phẩm tình yêu với người đàn ông kia. Lúc này, cô ta lại gọi điện cho tôi về nhà chăm sóc, thuốc men cho cô ấy. Nhìn cô ta tiều tụy, gầy gò và vật vã trong đau đớn, tôi cảm thấy rất đau lòng. Không  ngờ người vợ tôi hết mực yêu thương giờ lại phải chịu sự trừng phạt khổ sở này.
Dù từ nhà tôi đến cơ quan xa 50km nhưng trưa nào tôi cũng tranh thủ đi xe máy về thăm vợ, cơm nước, thuốc thang chu đáo cho vợ. Nhưng đến hôm nay, khi cô ta đã hồi phục, khỏe mạnh bình thường thì cô ta tỏ thái độ coi thường tôi và  kiếm cớ gây sự, hoạnh họe tôi đủ điều.
Thực sự tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi phải tiếp tục cuộc sống với người vợ hư hỏng này. Nhưng nếu tôi quyết định ly dị thì tương lai con gái sau này của tôi sẽ ra sao? Còn nếu tiếp tục cuộc sống gia đình với người vợ không biết điều này thì kết cục tôi nhận lấy chỉ là sự mệt mỏi, đau đớn khi phải đối mặt với những cuộc chơi của người vợ chỉ thích sống theo bản năng này!
Bây giờ, tôi thấy cuộc sống của mình đang thực sự bế tắc… nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời cho mình trong lúc hoang mang, bất lực này!
Read more…