TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Blog Radio 104: Và như thế, Em yêu Anh!

10:57 |

Các bạn đang nghe Blog Radio   104: Và như thế, Em yêu Anh! Tại website: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.

Blog Radio gửi tới các bạn một câu chuyện cũ của tác giả Hoàng Anh Tú. Truyện ngắn đã được viết khá lâu nhưng vẫn dành được sự yêu mến của nhiều bạn đọc bởi nó đã nói lên lời tự trái tim họ! Mời bạn nghe và chia sẻ cảm xúc, tâm trạng với Blog Radio 104: Và như thế, em yêu anh!

Phải kết thúc…Như một mệnh lệnh từ trong sâu thẳm của Dung.
Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều điều bất ổn. Mơ hồ có, thực tế có. Có những cái thực đến sờ nắn được và có cả những sự bất an mơ hồ về một tương lai dài và mệt mỏi hơn bất cứ tiếng thở dài nào. Dung phải kết thúc trước khi chút tình yêu sót còn này cạn kiệt. Dung sợ lắm cái cảm giác đến một ngày hai đứa sẽ hết sạch tình cảm dành cho nhau. Phải kết thúc trước khi tình yêu ấy biến mất như chưa từng có trên đời. Để còn được nhớ về nhau như một thời đẹp đẽ.
Việt là mối tình đầu của Dung. Hai đứa bắt đầu yêu nhau ngay sau khi Dung kết thúc lớp 12. Tình yêu sinh viên. Lãng mạn và hay tự lừa mị mình. Nếu hỏi Dung: “Những điểm gì ở Việt khiến Dung yêu nhất?”. Câu trả lời có thể khiến mọi người đồng tình vô cùng. Như: Việt thật lòng yêu Dung nhất, Việt luôn quan tâm và là chỗ dựa tinh thần tốt nhất của Dung, Việt tốt với Dung… Đại loại là những lý do phổ thông nhất cho một tình yêu hình thành và phát triển.
Nhưng sự thực thì sao? Vì yêu và tự lừa mị mình.
Cảm giác có không? Có! Nhưng cảm giác đó đâu phải chỉ có với mình Việt? Những cơn “say nắng” cũng mang cảm giác đó. Một cậu bạn ở lớp Đại Học hay rủ Dung đi cà phê, một anh học cùng lớp học nhảy, hay đơn giản là một anh chàng Dung cũng chẳng biết tên, Dung gặp ở trong một quán Karaoke hôm Dung đi hát với Hương Anh! Cảm giác đấy! Với Việt, cảm giác đó cộng với thói quen và sự mặc định đó là bạn trai của mình sinh ra kết quả là những nụ hôn, trách nhiệm và cả những gì mà hai người yêu nhau vẫn hay làm cho nhau.
Nỗi nhớ? Có! Nhớ như là vì có một thói quen đúng giờ đó, lúc đó, ở đó lẽ ra phải có nhưng vì một lý do mà không xảy ra. Và nhớ! Chuối hơn là nó sẵn sàng biến mất nếu như khi đó, một sự kiện khác, mạnh hơn thế chỗ vào. Việt tốt, Việt luôn quan tâm tới Dung? Điều đó không sai. Cũng như Dung, khi Việt ốm, Dung sẵn sàng bỏ những cuộc đi chơi với bạn bè để ngồi bên Việt, lo lắng cho Việt. Cũng như Việt, Dung đi hỏi khắp nơi thuốc trị bênh đau đại tràng cho Việt. Cũng như Việt, Dung không lúc nào yên tâm nếu như Việt về muộn hoặc quên gọi điện cho Dung khi đã về đến nhà.
Nhưng như thế đã đủ chưa? Như thế đã là sự quan tâm đặc biệt chưa?
Chị Hương Anh đi Hải Phòng, Dung muốn gây sự bất ngờ cho chị ấy, Dung đã một mình nhảy xe bus về tận Hải Phòng để gặp chị ấy. Khi Đức, cậu bạn cùng lớp ốm, Dung cũng nấu cháo cho cậu ta ăn. Khi Lâm, cậu bạn lớp học nhảy, gặp chuyện buồn, Dung cũng có thể ngồi hàng giờ để an ủi.
Vậy thì cái gì làm nên sự khác biệt giữa Việt với những người bạn thân của Dung? Câu trả lời là những nụ hôn. Chấm hết. Mà những nụ hôn cũng đâu phải là một cái gì đó đủ để chứng minh. Không! Dung không thể phủ nhận rằng đôi lúc nụ hôn như một thói quen, như một quy trình. Cái kiểu diễn văn hội nghị phải có kính thưa và phải có lời chúc sức khỏe vậy. Rồi đôi khi, trong những bài diễn văn đó, một vài chỗ sáo rỗng kiểu “cùng với sự nỗ lực không ngừng mệt mỏi của toàn cơ quan, kết quả công việc đã tăng mạnh trong thời gian qua…”. Đó là khi nụ hôn thay chỗ cho sự không biết nói gì nữa. Tệ hại thay, nhiều lúc nụ hôn lại thành một cái món khó nuốt, nhăn mặt trong ý nghĩ để hoàn thành nụ hôn mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thích thú. Thiếu điều hôn xong phải chiêu một ngụm nước để trôi nốt phần váng vất của nó còn sót lại vậy. Thế cuối cùng là sao? Là một tình yêu cực kỳ công đoạn, công thức và máy móc.


Phải kết thúc. Chắc chắn là phải kết thúc như một sự giải thoát.
“Anh đã làm điều gì sai?”. Việt sẽ hỏi. Dung sẽ phải trả lời. Nhưng trả lời thế nào? Việt đã làm điều gì sai? Không! Chẳng có gì sai cả. Không lẽ nói với Việt rằng thân thể đã lớn nhưng cái áo không lớn theo để bao bọc? Hay lại nói với Việt rằng tình yêu này đang dần chết đi vì những thói quen máy móc? Cũng được thôi nhưng sao nghe mà chua chát thế? Không chua chát sao được khi mà hai đứa đã từng được bình chọn là cặp tình nhân lý tưởng nhất trường Đại học. Dung – một MC nổi tiếng của trường, một bí thư chi đoàn và là một niềm hy vọng của rất nhiều gã con trai trong trường. Thậm chí, bạn của thằng Nam em trai Dung đang học lớp 10 lên nhà chơi thấy Dung và từ đó mê mệt. Thằng bé làm đủ mọi cách để nói “Chị ơi em yêu chị”. Nó bỏ học chỉ để lên ngồi quán nước trước cổng trường của Dung chờ nhìn Dung tan học đi qua. Nó hẹn gặp Việt để nói chuyện phải quấy và muốn Việt nhường Dung lại cho nó đổi lại bằng một con xe @ nó đang đi cùng với hơn 50.000 USD nó cạy tủ bố mẹ có được. Một cách rất trẻ con. Còn Việt cũng đâu phải thường. Mẹ làm ở một Bộ rất lớn. Nhà biệt thự ngay trên phố chính. Nhưng đáng nể nhất là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của trường. Đẹp trai, hát hay, đàn giỏi, lại danh tiếng vì những giai thoại khác ở trường về không chỉ học hành mà còn ở các hoạt động ngoại khóa. Chủ tịch hội sinh viên trường, tác giả của rất nhiều bài hùng biện cá tính và thuyết phục. Cả hai là những ngôi sao lớn của trường. Đặc biệt hơn là đến với nhau không phải khi đã thành sao. Có nghĩa là một tình yêu thuần khiết nhất. Yêu vì thấy được yêu và muốn yêu nhau.
Thời gian đầu thực sự ra cũng thật đẹp. Việc tới với Dung như việc người ta phải ráp cầu thang nối tầng 2 với tầng 1 vậy. Có nghĩa là đến một cách tự nhiên. Cả hai không ai nói nhưng đều chắc chắn đối phương thuộc về mình. Sau kỳ thi đại học, Việt hẹn Dung đi chơi và tự nhiên như thể nói lời yêu từ lâu lắm rồi vậy. Dung vòng tay ôm eo Việt khi ngồi sau xe. Hôm đó hai đứa quyết định đi hết 126km vòng quanh Hà Nội. Đến tận 5h sáng mới về. Nói đủ thứ chuyện. Xong. Từ đó yêu nhau. Nụ hôn sau đó hai ngày trong một quán cà phê nhỏ. Vào Đại học, cả hai đều mặc nhiên đón nhận những thành quả. Việt lên làm chủ tịch hội sinh viên trường. Dung làm Bí thư chi đoàn. Tất cả chỉ trong vòng 2 năm. Cả hai đón nhận điều đó như thế không khác đi được. Tựa như trên thế gian này không còn ai đủ để thay thế đối phương của mình nữa vậy. Quá hoàn hảo. Vậy thì sai ở đâu? Có trời mới biết sai ở đâu.


Dung đến nơi hẹn sớm hơn 30 phút. Chị Hương Anh lúc đèo Dung đến đã len lén thở dài. Thực lòng, Dung biết, chị ấy rất quý Việt và quan trọng hơn “Chị sợ rồi sau này sẽ không ai bằng Việt và cũng không ai xứng với em hơn Việt đâu, Dung”. Chính cái lý do đó mà tình yêu đã tồn tại 2 năm trời. Dung chỉ mỉm cười: “Biết đâu ngay tại quán cà phê này, ngay sau khi tụi em nói chia tay, em sẽ gặp một người của em?”. Một người của Dung. Người ấy sẽ thế nào nhỉ? Cũng chẳng biết nữa. Nhưng Dung cần nhiều hơn một người như Việt. Cái say mê và thấy không thể dừng lại được. Phải chăng đó chính là tình yêu? Ngồi lại một mình, Dung vô thức như lập một kịch bản để nói chuyện với Việt. Cứ đặt câu hỏi và tự tìm lời đáp.
- Anh đã làm điều gì sai?
- Không! Anh chẳng sai điều gì cả. Chỉ là em cảm thấy không thể tiếp tục. Em cảm thấy ngạt thở với tình yêu của mình. Em muốn được giải thoát.
- Không lẽ anh tệ đến thế sao?
- Đừng vậy mà! Anh không tệ. Mà là em đã đòi hỏi nhiều hơn thôi.
- Anh sẽ phải làm gì để cứu vãn tình yêu của mình?
- Để mặc em với cái suy nghĩ lẩn thẩn của mình.
- Em đã hết yêu anh?
Dung đã hết yêu Việt chưa? Dung tự hỏi mình xem và câu trả lời lại là những giọt nước mắt tự nhiên cứ ứa ra. Hết chưa? Chưa hết! Nhưng tại sao lại để mọi chuyện đến nông nỗi này? Việt sẽ hỏi:
- Có người thứ 3 chăng?
- Không! Chẳng có người thứ ba nào cả. Những cơn say nắng không phải là người thứ 3.
- Vậy thì vì sao?
Vậy thì vì sao?
Vì sao vậy?
Việt đã không nỗ lực níu kéo tình yêu? Hay là Dung? Hình như là cả hai. Hình như là những thành tích hoạt động xã hội cuốn Dung và Việt đi. Hình như sự tự do cho nhau khiến hai người biến hò hẹn thành lịch công tác. Đều đặn và bắt buộc. Hình như cả những cơn say nắng đi cùng với sự so sánh. Hình như cả sự tự lừa mị mình, thỏa hiệp khi gặp vấn đề. Hình như ai cũng chỉ biết yêu bản thân mình hơn vậy. Hình như lâu lắm rồi Dung với Việt chưa có lúc nào có một nụ hôn thực sự dành cho nhau vậy. Hình như… hình như…


- Em ngồi chờ anh có lâu không?
Việt xuất hiện với một cuốn sổ trên tay và một mẫu câu lạ. Không giống Việt của mọi ngày với câu quen thuộc: “Hôm nay mệt quá! Quá nhiều công việc cần giải quyết!”. Dung bị lúng túng. Việt đặt cuốn sổ xuống bàn và tiếp:
- Cái áo mới đẹp quá!
Hôm nay, Dung mặc một cái áo mới. Nhưng cả triệu lần Dung mặc áo mới, cắt tóc mới hay thậm chí cái to đùng như một chiếc ba lô rằn ri mới toe thì Việt cũng chẳng hỏi huống chi là khen. Phát thứ hai bất ngờ. Dung lúng túng hơn nữa. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Lí nhí:
- Vâng! Em thấy nó giảm giá…
Việt nheo mắt:
- Em bắt đầu thích màu nâu rồi sao? Lúc trước em đâu thích màu đó?
Dung bị sốc phát thứ 3. Đúng! Dung chưa bao giờ thích màu nâu cả vì nó làm da của Dung tối đi. Nhưng chiếc áo này thì Dung bị hút vì nó lạ quá. Nó có rất nhiều túi. Như thể nhà thiết kế bị ám ảnh với những cái túi vậy.
- Bởi vì nó có nhiều túi? Chà, anh đoán đúng không nào?
Phát thứ tư. Dung bất giác thốt lên:
- Sao anh giỏi thế?
Bắt đầu đến Việt lúng túng. Việt ngúc ngắc:
- Lâu lắm rồi anh mới nghe thấy em nói câu này.
Lâu lắm rồi, ừ, lâu lắm rồi. Ngày mới yêu nhau, Dung hay thốt lên như thế mỗi khi hai đứa ở bên nhau. Lâu lắm rồi. Dường như những gì Việt làm đều không phải là sự xuất sắc nữa. Vì Dung đã quá quen với những gì Việt làm. Và hơn cả thế, Dung biết rõ những điều đó đều trong tầm tay của Việt. Với người khác, có thể đó sẽ là việc khó nhưng với Việt, Dung tin tưởng tuyệt đối rằng Việt đủ khả năng. Cả hai im lặng hồi lâu. Dung khuấy cốc cà phê cho Việt. Công việc mà đã lâu lắm rồi Dung không làm. Việt nhìn theo ngón tay út cong lên của Dung, ánh nhìn thật trìu mến. Cũng đã lâu lắm rồi Dung chưa gặp lại ánh nhìn đó. Trong lòng cô trào lên cảm xúc bồi hồi. Dữ dội. Một đợt sóng ngầm dữ dội trong cô. Việt nhận cốc cà phê từ tay Dung và nói. Rất khẽ:
- Anh biết, thời gian qua thật khó khăn với tình yêu của chúng ta. Cả anh và em đều bị đẩy ra khỏi cuộc sống của nhau vì những sự quan tâm khác nữa.
Dung thở hắt ra. Đợt sóng ngầm trong cô vẫn dữ dội, gào thét. Việt kéo ghế lại gần hơn nữa vào phía Dung. Mùi của Việt sộc thẳng vào mũi Dung. Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Dung. Hơn bao giờ hết, Dung khao khát được hôn Việt. Cô không ngưng lại được ý nghĩ sẽ hôn Việt. Và nụ hôn…


Sau một hồi lâu nữa, Việt mới nói:
- Là nụ hôn cuối? Nó thật tuyệt. Lâu lắm rồi…
Điệp khúc “lâu lắm rồi…” lặp đi lặp lại trong từng hành động của hai người. Nó đẩy lùi kế hoạch “Phải kết thúc” của Dung. Như một tình yêu đã phủ đầy bụi bặm trong sâu khuất trái tim của hai người, lúc này, nó được lôi ra ngoài, được phủ bụi bằng những làn gió mát yêu thương. Dung nghẹn cổ họng vì cảm giác hạnh phúc đang dâng lên, căng tràn. Việt cười buồn:
- Không phải đợi đến khi em gọi điện hẹn anh ra anh mới biết. Anh đã nhận ra ngày này từ cách đây hai tháng khi thấy mình quên gần hết những đặc điểm liên quan đến em. Sự quen thuộc quá mức đã khiến anh không còn nhớ nổi mắt em một mí hay hai mí, anh còn không nhớ nổi em có bao nhiêu kiểu cười, anh không còn nhớ nổi em nằm ngủ quay mặt về hướng nào. Như việc ta quen “search” số điện thoại trên phone book theo tên, anh quen bấm phím số 1 để gọi điện cho em. Và ta quên mất cả số điện thoại của nhau. Anh đã lúng túng vô cùng khi phải cố nhớ số điện thoại của em. Hai tháng qua, anh đã nhớ lại và ghi chép tất cả vào một cuốn sổ những thói quen cũng như cả những cảm giác của anh khi gặp em làm những hành động đó. Và hơn cả thế, anh cũng đã tìm đủ mọi cách để nhớ lại hết tất cả những sự kiện trong suốt hai năm của chúng ta. Anh ghi lại hết trong cuốn sổ này. Cả ngày giờ và địa điểm…
Việt đẩy quyển sổ sang bên Dung. Anh đứng dậy:
- Cũng có thể nó giống như là một bản tổng kết vậy. Nhưng anh thấy điều đó thật có ý nghĩa. Khi chúng ta yêu thương một ai đấy, hãy ghi nhớ tất cả như một cách để đối phương nhận ra rằng họ rất có giá trị trong ta.
Việt vuốt má Dung thật nhẹ. Anh đi. Dung lặng nhìn theo bóng Việt. Cho đến khi cái bóng ấy nhòe đi rồi mất hẳn. Cầm quyển sổ trên tay, Dung thấy nước mắt mình bắt đầu nhỏ xuống từng trang viết của Việt…
Read more…

Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…

10:57 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4… tại website http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.


Tháng 4,
Em mơ, mơ về con đường nhỏ, quanh co lối mòn hoa dại nở… đang dần khép lại. Chỉ còn vài ngày nữa thôi ta lại chào tạm biệt mùa hoa loa kèn – mùa thu “non” của Hà Thành.
Khi những ngày tháng 4 dần cạn thì những dòng xúc cảm, kỷ niệm dành cho nó vẫn mênh mang những dòng email, blog của bạn đọc.
Và hôm nay, Blog Radio dành tặng các bạn chương trình đặc biệt. Bạn đã sẵn sàng cùng Blog Radio thực hiện một cuộc hành trình trên con đường tạm biệt tháng 4 chưa?

Mời bạn click vào đây để tải file audio Nếu ta yêu nhau vào tháng 4
Những ngày cuối tháng tư
(Blog Radio) - Những ngày cuối tháng tư, buổi sáng bầu trời thật xanh, nắng dịu và gió hiền biết bao.
Em thức nhiều hơn để viết và học bài. Thỉnh thoảng giữa đêm khuya, lại chạy òa ra balcon, nhìn xuống lòng đường vàng ánh đèn, họa hoằn lắm mới có tiếng rao của người bán hàng rong đêm.
Tiếng còi xe ô tô thi thoảng cất lên, em lại nhớ anh từng nói lâu lắm rồi không được nghe tiếng bim bim còi xe ấy. Ngoài kia là phố, là gió, là ánh đèn vàng, những vỉa hè trống rỗng âm thầm. Trong khi nơi anh nắng và xanh biển…
Cách nhau đến 10 tiếng, khi em đi ngủ là khi anh tỉnh giấc. Vậy nên em không ngủ nữa, em cùng nhìn ra chân trời đen thẫm ở phía xa rất xa, nơi anh choàng dậy trong một ngày xuân tháng tư, anh lấy xe đi làm. Có lẽ vội vàng rời khỏi căn hộ, vừa huýt sáo vừa dõi mắt ngắm biển, mà nghe từng hơi gió thơm thơm thổi mái tóc mềm.
Em tưởng tượng nụ cười anh tan ra giữa một ngày nắng đẹp, cặp kính anh lấp lóa.
Đôi khi sự tưởng tượng kéo em đi quá xa… Quay lại chỉ em đối diện với đêm thôi mà.
Những buổi sáng tháng tư nắng dịu, trên balcon em là hoa lan sao vàng li ti, hoa gấm nhung lá xanh mướt. Em thấy dải sương mờ phía xa xa. Nơi anh trời sẩm tối.
Sao em cứ mãi như thế này?
19.4.08. Lan
Gửi từ email lantuvien_ttt@yahoo.com
 
Ảnh: Hà Thành
Một lời nhắn Blog Radio muốn gửi tới bạn Lan Tử Viên và những bạn đang xa cách người mình yêu đó là chúng ta đừng bao giờ ngừng hy vọng. Hãy cứ dõi mắt về phía con tim bạn mong chờ, bởi rất có thể, cùng khoảnh khắc ấy, cũng đang có một ánh mắt đang dõi về phía con tim của bạn! Cuộc sống của chúng ta luôn có những điều kỳ diệu và bất ngờ!
Mời các bạn tiếp tục cùng Blog Radio dạo bước trên con đường tháng Tư gió hát mùa hè với những xúc cảm thật trong trẻo của tình yêu qua bài viết Nếu ta yêu nhau vào tháng tư gửi từ blog bạn Tree:
  • Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…
 (Blog Radio) - Nếu ta yêu nhau vào tháng 4.
Gió tự tình ca. Em với tay nâng những nụ hoa trà.
Hoa mùa tháng 4, hoa mùa mát lạnh.
Như những viên kem đủ màu sặc sỡ, trong chiếc ly thuỷ tinh. Tình yêu của ta, liệu có thế? Màu xanh xanh của cốm, trắng dịu đục vani, hồng dâu ngọt lịm…và đen ngòm như socola em ghét. Kem tháng 4. Em chỉ thích chiếc ô giấy sặc sỡ cắm trong ly kem, mà điều em thích luôn chỉ để liếc mắt.
Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ đưa anh ra cánh đồng đầy ngô. Gió rì rào kể chuyện cổ tích, kể về những giấc mơ không có thật trên đời. Em thích mùi ngô, thanh và mát. Lá xanh biêng biếc, như tình yêu của em…và sẽ tan vaò đất trời, như chu kỳ tồn tại của riêng nó. 
Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ đòi ngồi bên hồ kể chuyện vào chiều hè. Giữa những dòng người hối hả ngược xuôi, chỉ mình ta tĩnh lại, em sẽ bắt anh nghe một loạt bản Canon in D mà em rất thích, khi dưới hồ sóng gợn lăn tăn. Chẳng hiểu tại sao, em thích nghe guitar, dẫu rằng những nốt nhạc vang lên đâu đó sẽ làm nặng lòng em hơn.

Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ chỉ cho anh thứ anh đã đánh mất. Rồi anh sung sướng khi tìm được nó. Em đã chờ đến tháng 5, để trả lại cho anh thứ ấy. Vậy mà, anh tìm thấy nó vào ngày tháng 4 bung xoà gió. 
Tháng 4. Gió hát mùa hè.
Ở ngay gần em thôi, tuyết vẫn rơi, vẫn lạnh cóng trái tim người. Và sẽ chẳng còn có người đã hứa “Chỉ cần Tree thích…”

Entry viết cho người yêu cũ.

Entry viết vào ngày cuối của 360

Entry muốn cởi lòng.

Gửi từ Blog Tree (sẽ vững vàng như cây)
Về tác giả bài viếtNgu ngốc và ngờ nghệch! Càng sống càng thấy mình không hiểu bất cứ điều gì cả. Mỗi ngày là thêm những rắc rối, không biết nên gỡ ra như thế nào. Nhưng luôn tự hào vì bên cạnh có những người để mình chia sẻ và giúp đỡ mình. Vậy nhận ra mình vẫn là một người hạnh phúc…
Tại sao tháng 4 lại mang đến cho con người những xúc cảm yêu thương và nhớ nhung đặc biệt như thế? Câu trả lời sẽ nằm ở phần tiếp theo của cuộc hành trình trên con đường nhỏ tháng 4 với Blog Radio… Nào hãy cùng chúng tôi dạo bước trên những con phố Hà Thành vào một chiều nắng tháng tư nhé!
Ảnh: Quốc Minh
  • Hà Nội… một chiều nắng tháng tư…
(Blog Radio) - Hà Nội lạ lắm…những buổi chiều lạ….những mùa nắng lạ
Chiều vàng, dạo bước chân lang thang qua những con phố vừa quen mà như vừa xa lạ… bước nhè nhẹ thôi… để tai nghe được tiếng thở của lá… rồi khẽ đưa mắt ngước lên, cả một trời lá bay bay, lá rơi vàng kín cả góc phố lặng, lá rơi như những tiếng thở dài…
Em ơi, bây giờ mùa gì thế

Đã sang hạ chưa, chẳng tới thu

Mà lá cây hát mãi khúc phiêu du

Quẩn quanh nhau, rụng giữa tháng ngày mơ cũ

Đường phố say… anh cũng say…

Lạc mất lối về nơi chốn ấy

Lá xanh bay xào xạc khắp phố gầy

Ngơ ngẩn ngóng tìm chút gió heo may…

Ừ, như tiếng thở dài, cho chuyện tình ấy…Vẫn là hàng cây ấy, đàn chim ấy, hai bàn tay đã gặp nhau… Đan vào nhau, nắng không lọt qua tay như qua kẽ lá kia… Bài hát tình yêu thổn thức mãi không thôi, em lặng nghe, dựa vai tôi trên quán café vắng…để mặc ngoài kia những ồn ã của một chốn bụi bặm…

Nhớ không em, lời  yêu khi ấy, ừ, yêu mãi, bên nhau, em nói sẽ cùng tên nghệ sĩ lang thang, hát rong suốt cuộc đời…không mơ, không thực. Anh là thực, em là thực, nhưng tình yêu ấy là mơ… để rồi một ngày, chưa hết mùa lá, em đi, em đi, “chúng mình không hợp nhau”  nghe có lí quá phảI không em… Anh chỉ cười, chỉ biết cười, trách lá, sao rụng mãi thế, để em bên anh chưa hết một mùa…tình ơi…
Nhiều lúc cứ mong đường ngập lá

Để nhuộm màu từng bước chân qua

Để nhặt nắng rơi lúc chiều tà

Để anh mãi miết mong ai trong nỗi nhớ…

Nhìn lá rơi, bỗng lòng bỡ ngỡ

Mùa đã tới đâu , sao lá xanh nỡ rời

Chuyện tình yêu cũng giống cuộc đời

Không có gì mãi mãi được đâu em…

Bài hát này, chiều nay, lại khe khẽ rung trên những vòm lá cũ, bàn tay này, mình kẻ ngốc nghếch lang thang, tự trách mình sao lạI yêu quá thế… Rồi khẽ cười buồn, khi chợt nghe bên tai, có ai nói mãi mãi
Gửi từ Blog Việt Phố Cổ
Về tác giả blog: Ta còn em một gốc cây… Một cột đèn… Ai đó chờ ai ? … Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…
Ảnh minh họa: Deviantart
Nắng tháng tư – con nắng lạ đầu mùa làm tình yêu của ai đó dịu ngọt hơn như bài viết của bạn Tree nhưng cũng có khi làm trái tim ai lại thổn thức về một kỷ niệm xa xôi như những tâm sự của Việt phố cổ… Thế còn bạn thì sao?
Blog Radio sẽ tiếp tục đưa các bạn dạo bước trên con đường điểm những cánh loa kèn trắng của tháng tư qua bài viết Mùa đi ngang phố – gửi từ blog của Thanh Chúc!
  • Mùa đi ngang phố
(Blog Radio)  - Khi cơn gió cuốn tung những cụm lá giao mùa, hơi ẩm và mưa phùn loang ra trong không khí, kéo thành một sợi chỉ mảnh nối dài trời – đất, cũng lúc ấy nắng đầu hạ giống như một cái khăn voan vàng nhạt nhẹ nhẹ, rơi ngang lưng trời báo hiệu một cuộc hân hoan của hoa và lá!
“Hàng cây thắp nến lên hai hàng, gọi nắng đi vào trong mắt em…
Thực ra, lúc đó, cả Hà Nội đã ướp xanh màu của lá non tơ. Trong lần áo mỏng thoảng lạnh, tôi có cảm tưởng như đã nhìn thấy những phù thủy vẫy cây chổi vừa nhúng vào chậu màu và vung lên không khí, nhát bút dừng ở đâu, ở đấy loang xanh rất nhanh. Và cứ như thế! Những búp bàng ong đỏ như màu của ngọn nến đã bung ra, chuyển sang xanh mướt, xòe rộng và vươn cao. Những lộc bằng lăng chúm chím như môi xinh của nàng cũng chuyển sắc, đổi gam khi ánh nắng vô tình chạm vào. Và xà cừ rung rinh như vẫy gọi, và lá sưa rì rào, rì rào…
Trên xanh thắm!
Dưới ngọc ngà!
Cả đất trời thắm lên màu của lá mới!
Những chị hàng hoa, hàng nối hàng, đứng dài cả góc phố, đứng bình lặng bên cạnh những ngược xuôi hối hả. Giữa những đỏ, thắm, vàng, cam, hồng, tía nổi bật lên một màu xanh trong, nhẹ, mát mắt hơn cả của hoa loa kèn hay huệ tây… Là hoa hay là lá vậy?
“Bàn tay trắng muốt em cầm. Một cành hoa nối mùa xuân mùa hè…
Tôi bỗng nhớ một ngày nắng hoa mắt thành từng cơn, chúng tôi chao đảo bước vào nhà người bạn. Trong thứ ánh sáng chiếu xuyên từ tầng thượng, qua lớp kính của giếng trời, chúng tôi thấy một luồng sáng vây khung quanh một bình hoa trắng xanh, từng lớp cánh sáng lên một cách lạ kỳ, cảm tưởng như có thể thấu tỏ từng thớ gân xanh mỏng tang. Cảm giác đó chưa bao giờ từng đặc biệt đến thế!
Trong phút giây ngắn ngủi ấy, tôi gần như bàng hoàng, trong trí chỉ toàn phủ một màu xanh và những mong ước, mai sau, ngôi nhà của tôi, dù có bé đến mấy cũng sẽ có rất nhiều cây, và tất nhiên không thể thiếu một bình hoa xanh chiếu tỏa một thứ ánh sáng non nhạt, kỳ lạ và nhiều mơ ước đến thế!
Dường như, chưa có thứ hoa nào khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh người phụ nữ thuần khiết, nhân hậu, trong sáng, giản dị và thanh cao như loài hoa ấy. Dù tôi, có nhắm mắt trăm hay nghìn lần, chưa từng một khi nào lại không thấy như trước mắt bức tranh “Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sỹ Tô Ngọc Vân. Kể như trước nay và mãi về sau sẽ chẳng có một ai có thể đem sánh loài hoa này với hình tượng khác của người phụ nữ.
Có ai về ngang phố, chụp cho tôi một ít hoa xanh…
Gửi cho tôi một chút mong manh…
Gửi từ Blog Chusi – Thanh Chúc
Về tác giả Blog Chusi: Cảm nhận và chia sẻ!

Các bạn thân mến, chúng ta vừa cùng nhau đi một quãng đường thật đặc biệt của tháng 4 cùng những xúc cảm của các bạn đọc gửi tới Blog Radio…
Tháng 4 với con đường tình yêu của những người yêu phải xa nhau
Tháng 4 của tình yêu trong trẻo
Tháng 4 của kỷ niệm tình yêu chẳng thể là mãi mãi
Cả một tháng 4 với con nắng đầu mùa điểm sắc hoa loa kèn…
Và Con đường tháng 4 của chúng ta cũng đang tới đích chuyển tiếp sang tháng 5 sôi động. Nếu ai đó muốn biết có một nơi nào tháng 4 đẹp đến dịu dàng, tháng tư khiến bước chân ai trên phố phải ngập ngừng vì vũ điệu tuyệt diệu của nắng, gió và lá… thì đó chính là những cảm xúc Bâng quơ mùa lá rụng -  tháng 4 Hà Nội qua những câu thơ của bạn Nguyễn Trần Đức Anh – Hà Thành…
  • Bâng quơ mùa lá rụng

Một trời buồn anh không sao hiểu nổi
Mây dửng dưng và nắng cũng dửng dưng
Lời thì thầm mỏng manh hơn gió
Con đường mòn dài mãi phía sau lưng

Một chiều buồn anh không sao giấu nổi
Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
Phố vô tình mê mê trút lá

Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn

Anh cứ đi và anh chờ đợi
Những hư vô tự huyễn hoặc mình
Không dám tin sau màn đêm loãng
Cuối chân trời hồng ánh bình minh

***

Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
Trời vẫn nắngvà mây cũng thế
Lá vàng rơi… rơi mãi mùa sau

Gửi từ Blog DAArchitect – Nguyễn Trần Đức Anh

Về tác giả BlogNồm nam đẩy nỗi buồn qua chuông gió/ Người cầm guitar lead đánh ca trù…


Chúng ta vừa cùng nhau trên hành trình tạm biệt tháng 4! Cám ơn các bạn đã lắng nghe và chia sẻ cảm xúc với Blog Radio. Tạm biệt tháng 4, hãy cùng dành thật nhiều cảm hứng mới để chào đón tháng 5 nhé!

Read more…

Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…

10:57 |

Các bạn đang nghe Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4… tại website http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/. Blog radio online mới nhất,hay nhất.


Tháng 4,
Em mơ, mơ về con đường nhỏ, quanh co lối mòn hoa dại nở… đang dần khép lại. Chỉ còn vài ngày nữa thôi ta lại chào tạm biệt mùa hoa loa kèn – mùa thu “non” của Hà Thành.
Khi những ngày tháng 4 dần cạn thì những dòng xúc cảm, kỷ niệm dành cho nó vẫn mênh mang những dòng email, blog của bạn đọc.
Và hôm nay, Blog Radio dành tặng các bạn chương trình đặc biệt. Bạn đã sẵn sàng cùng Blog Radio thực hiện một cuộc hành trình trên con đường tạm biệt tháng 4 chưa?

Mời bạn click vào đây để tải file audio Nếu ta yêu nhau vào tháng 4
Những ngày cuối tháng tư
(Blog Radio) - Những ngày cuối tháng tư, buổi sáng bầu trời thật xanh, nắng dịu và gió hiền biết bao.
Em thức nhiều hơn để viết và học bài. Thỉnh thoảng giữa đêm khuya, lại chạy òa ra balcon, nhìn xuống lòng đường vàng ánh đèn, họa hoằn lắm mới có tiếng rao của người bán hàng rong đêm.
Tiếng còi xe ô tô thi thoảng cất lên, em lại nhớ anh từng nói lâu lắm rồi không được nghe tiếng bim bim còi xe ấy. Ngoài kia là phố, là gió, là ánh đèn vàng, những vỉa hè trống rỗng âm thầm. Trong khi nơi anh nắng và xanh biển…
Cách nhau đến 10 tiếng, khi em đi ngủ là khi anh tỉnh giấc. Vậy nên em không ngủ nữa, em cùng nhìn ra chân trời đen thẫm ở phía xa rất xa, nơi anh choàng dậy trong một ngày xuân tháng tư, anh lấy xe đi làm. Có lẽ vội vàng rời khỏi căn hộ, vừa huýt sáo vừa dõi mắt ngắm biển, mà nghe từng hơi gió thơm thơm thổi mái tóc mềm.
Em tưởng tượng nụ cười anh tan ra giữa một ngày nắng đẹp, cặp kính anh lấp lóa.
Đôi khi sự tưởng tượng kéo em đi quá xa… Quay lại chỉ em đối diện với đêm thôi mà.
Những buổi sáng tháng tư nắng dịu, trên balcon em là hoa lan sao vàng li ti, hoa gấm nhung lá xanh mướt. Em thấy dải sương mờ phía xa xa. Nơi anh trời sẩm tối.
Sao em cứ mãi như thế này?
19.4.08. Lan
Gửi từ email lantuvien_ttt@yahoo.com
 
Ảnh: Hà Thành
Một lời nhắn Blog Radio muốn gửi tới bạn Lan Tử Viên và những bạn đang xa cách người mình yêu đó là chúng ta đừng bao giờ ngừng hy vọng. Hãy cứ dõi mắt về phía con tim bạn mong chờ, bởi rất có thể, cùng khoảnh khắc ấy, cũng đang có một ánh mắt đang dõi về phía con tim của bạn! Cuộc sống của chúng ta luôn có những điều kỳ diệu và bất ngờ!
Mời các bạn tiếp tục cùng Blog Radio dạo bước trên con đường tháng Tư gió hát mùa hè với những xúc cảm thật trong trẻo của tình yêu qua bài viết Nếu ta yêu nhau vào tháng tư gửi từ blog bạn Tree:
  • Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…
 (Blog Radio) - Nếu ta yêu nhau vào tháng 4.
Gió tự tình ca. Em với tay nâng những nụ hoa trà.
Hoa mùa tháng 4, hoa mùa mát lạnh.
Như những viên kem đủ màu sặc sỡ, trong chiếc ly thuỷ tinh. Tình yêu của ta, liệu có thế? Màu xanh xanh của cốm, trắng dịu đục vani, hồng dâu ngọt lịm…và đen ngòm như socola em ghét. Kem tháng 4. Em chỉ thích chiếc ô giấy sặc sỡ cắm trong ly kem, mà điều em thích luôn chỉ để liếc mắt.
Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ đưa anh ra cánh đồng đầy ngô. Gió rì rào kể chuyện cổ tích, kể về những giấc mơ không có thật trên đời. Em thích mùi ngô, thanh và mát. Lá xanh biêng biếc, như tình yêu của em…và sẽ tan vaò đất trời, như chu kỳ tồn tại của riêng nó. 
Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ đòi ngồi bên hồ kể chuyện vào chiều hè. Giữa những dòng người hối hả ngược xuôi, chỉ mình ta tĩnh lại, em sẽ bắt anh nghe một loạt bản Canon in D mà em rất thích, khi dưới hồ sóng gợn lăn tăn. Chẳng hiểu tại sao, em thích nghe guitar, dẫu rằng những nốt nhạc vang lên đâu đó sẽ làm nặng lòng em hơn.

Nếu ta yêu nhau vào tháng 4Em sẽ chỉ cho anh thứ anh đã đánh mất. Rồi anh sung sướng khi tìm được nó. Em đã chờ đến tháng 5, để trả lại cho anh thứ ấy. Vậy mà, anh tìm thấy nó vào ngày tháng 4 bung xoà gió. 
Tháng 4. Gió hát mùa hè.
Ở ngay gần em thôi, tuyết vẫn rơi, vẫn lạnh cóng trái tim người. Và sẽ chẳng còn có người đã hứa “Chỉ cần Tree thích…”

Entry viết cho người yêu cũ.

Entry viết vào ngày cuối của 360

Entry muốn cởi lòng.

Gửi từ Blog Tree (sẽ vững vàng như cây)
Về tác giả bài viếtNgu ngốc và ngờ nghệch! Càng sống càng thấy mình không hiểu bất cứ điều gì cả. Mỗi ngày là thêm những rắc rối, không biết nên gỡ ra như thế nào. Nhưng luôn tự hào vì bên cạnh có những người để mình chia sẻ và giúp đỡ mình. Vậy nhận ra mình vẫn là một người hạnh phúc…
Tại sao tháng 4 lại mang đến cho con người những xúc cảm yêu thương và nhớ nhung đặc biệt như thế? Câu trả lời sẽ nằm ở phần tiếp theo của cuộc hành trình trên con đường nhỏ tháng 4 với Blog Radio… Nào hãy cùng chúng tôi dạo bước trên những con phố Hà Thành vào một chiều nắng tháng tư nhé!
Ảnh: Quốc Minh
  • Hà Nội… một chiều nắng tháng tư…
(Blog Radio) - Hà Nội lạ lắm…những buổi chiều lạ….những mùa nắng lạ
Chiều vàng, dạo bước chân lang thang qua những con phố vừa quen mà như vừa xa lạ… bước nhè nhẹ thôi… để tai nghe được tiếng thở của lá… rồi khẽ đưa mắt ngước lên, cả một trời lá bay bay, lá rơi vàng kín cả góc phố lặng, lá rơi như những tiếng thở dài…
Em ơi, bây giờ mùa gì thế

Đã sang hạ chưa, chẳng tới thu

Mà lá cây hát mãi khúc phiêu du

Quẩn quanh nhau, rụng giữa tháng ngày mơ cũ

Đường phố say… anh cũng say…

Lạc mất lối về nơi chốn ấy

Lá xanh bay xào xạc khắp phố gầy

Ngơ ngẩn ngóng tìm chút gió heo may…

Ừ, như tiếng thở dài, cho chuyện tình ấy…Vẫn là hàng cây ấy, đàn chim ấy, hai bàn tay đã gặp nhau… Đan vào nhau, nắng không lọt qua tay như qua kẽ lá kia… Bài hát tình yêu thổn thức mãi không thôi, em lặng nghe, dựa vai tôi trên quán café vắng…để mặc ngoài kia những ồn ã của một chốn bụi bặm…

Nhớ không em, lời  yêu khi ấy, ừ, yêu mãi, bên nhau, em nói sẽ cùng tên nghệ sĩ lang thang, hát rong suốt cuộc đời…không mơ, không thực. Anh là thực, em là thực, nhưng tình yêu ấy là mơ… để rồi một ngày, chưa hết mùa lá, em đi, em đi, “chúng mình không hợp nhau”  nghe có lí quá phảI không em… Anh chỉ cười, chỉ biết cười, trách lá, sao rụng mãi thế, để em bên anh chưa hết một mùa…tình ơi…
Nhiều lúc cứ mong đường ngập lá

Để nhuộm màu từng bước chân qua

Để nhặt nắng rơi lúc chiều tà

Để anh mãi miết mong ai trong nỗi nhớ…

Nhìn lá rơi, bỗng lòng bỡ ngỡ

Mùa đã tới đâu , sao lá xanh nỡ rời

Chuyện tình yêu cũng giống cuộc đời

Không có gì mãi mãi được đâu em…

Bài hát này, chiều nay, lại khe khẽ rung trên những vòm lá cũ, bàn tay này, mình kẻ ngốc nghếch lang thang, tự trách mình sao lạI yêu quá thế… Rồi khẽ cười buồn, khi chợt nghe bên tai, có ai nói mãi mãi
Gửi từ Blog Việt Phố Cổ
Về tác giả blog: Ta còn em một gốc cây… Một cột đèn… Ai đó chờ ai ? … Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…
Ảnh minh họa: Deviantart
Nắng tháng tư – con nắng lạ đầu mùa làm tình yêu của ai đó dịu ngọt hơn như bài viết của bạn Tree nhưng cũng có khi làm trái tim ai lại thổn thức về một kỷ niệm xa xôi như những tâm sự của Việt phố cổ… Thế còn bạn thì sao?
Blog Radio sẽ tiếp tục đưa các bạn dạo bước trên con đường điểm những cánh loa kèn trắng của tháng tư qua bài viết Mùa đi ngang phố – gửi từ blog của Thanh Chúc!
  • Mùa đi ngang phố
(Blog Radio)  - Khi cơn gió cuốn tung những cụm lá giao mùa, hơi ẩm và mưa phùn loang ra trong không khí, kéo thành một sợi chỉ mảnh nối dài trời – đất, cũng lúc ấy nắng đầu hạ giống như một cái khăn voan vàng nhạt nhẹ nhẹ, rơi ngang lưng trời báo hiệu một cuộc hân hoan của hoa và lá!
“Hàng cây thắp nến lên hai hàng, gọi nắng đi vào trong mắt em…
Thực ra, lúc đó, cả Hà Nội đã ướp xanh màu của lá non tơ. Trong lần áo mỏng thoảng lạnh, tôi có cảm tưởng như đã nhìn thấy những phù thủy vẫy cây chổi vừa nhúng vào chậu màu và vung lên không khí, nhát bút dừng ở đâu, ở đấy loang xanh rất nhanh. Và cứ như thế! Những búp bàng ong đỏ như màu của ngọn nến đã bung ra, chuyển sang xanh mướt, xòe rộng và vươn cao. Những lộc bằng lăng chúm chím như môi xinh của nàng cũng chuyển sắc, đổi gam khi ánh nắng vô tình chạm vào. Và xà cừ rung rinh như vẫy gọi, và lá sưa rì rào, rì rào…
Trên xanh thắm!
Dưới ngọc ngà!
Cả đất trời thắm lên màu của lá mới!
Những chị hàng hoa, hàng nối hàng, đứng dài cả góc phố, đứng bình lặng bên cạnh những ngược xuôi hối hả. Giữa những đỏ, thắm, vàng, cam, hồng, tía nổi bật lên một màu xanh trong, nhẹ, mát mắt hơn cả của hoa loa kèn hay huệ tây… Là hoa hay là lá vậy?
“Bàn tay trắng muốt em cầm. Một cành hoa nối mùa xuân mùa hè…
Tôi bỗng nhớ một ngày nắng hoa mắt thành từng cơn, chúng tôi chao đảo bước vào nhà người bạn. Trong thứ ánh sáng chiếu xuyên từ tầng thượng, qua lớp kính của giếng trời, chúng tôi thấy một luồng sáng vây khung quanh một bình hoa trắng xanh, từng lớp cánh sáng lên một cách lạ kỳ, cảm tưởng như có thể thấu tỏ từng thớ gân xanh mỏng tang. Cảm giác đó chưa bao giờ từng đặc biệt đến thế!
Trong phút giây ngắn ngủi ấy, tôi gần như bàng hoàng, trong trí chỉ toàn phủ một màu xanh và những mong ước, mai sau, ngôi nhà của tôi, dù có bé đến mấy cũng sẽ có rất nhiều cây, và tất nhiên không thể thiếu một bình hoa xanh chiếu tỏa một thứ ánh sáng non nhạt, kỳ lạ và nhiều mơ ước đến thế!
Dường như, chưa có thứ hoa nào khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh người phụ nữ thuần khiết, nhân hậu, trong sáng, giản dị và thanh cao như loài hoa ấy. Dù tôi, có nhắm mắt trăm hay nghìn lần, chưa từng một khi nào lại không thấy như trước mắt bức tranh “Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sỹ Tô Ngọc Vân. Kể như trước nay và mãi về sau sẽ chẳng có một ai có thể đem sánh loài hoa này với hình tượng khác của người phụ nữ.
Có ai về ngang phố, chụp cho tôi một ít hoa xanh…
Gửi cho tôi một chút mong manh…
Gửi từ Blog Chusi – Thanh Chúc
Về tác giả Blog Chusi: Cảm nhận và chia sẻ!

Các bạn thân mến, chúng ta vừa cùng nhau đi một quãng đường thật đặc biệt của tháng 4 cùng những xúc cảm của các bạn đọc gửi tới Blog Radio…
Tháng 4 với con đường tình yêu của những người yêu phải xa nhau
Tháng 4 của tình yêu trong trẻo
Tháng 4 của kỷ niệm tình yêu chẳng thể là mãi mãi
Cả một tháng 4 với con nắng đầu mùa điểm sắc hoa loa kèn…
Và Con đường tháng 4 của chúng ta cũng đang tới đích chuyển tiếp sang tháng 5 sôi động. Nếu ai đó muốn biết có một nơi nào tháng 4 đẹp đến dịu dàng, tháng tư khiến bước chân ai trên phố phải ngập ngừng vì vũ điệu tuyệt diệu của nắng, gió và lá… thì đó chính là những cảm xúc Bâng quơ mùa lá rụng -  tháng 4 Hà Nội qua những câu thơ của bạn Nguyễn Trần Đức Anh – Hà Thành…
  • Bâng quơ mùa lá rụng

Một trời buồn anh không sao hiểu nổi
Mây dửng dưng và nắng cũng dửng dưng
Lời thì thầm mỏng manh hơn gió
Con đường mòn dài mãi phía sau lưng

Một chiều buồn anh không sao giấu nổi
Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
Phố vô tình mê mê trút lá

Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn

Anh cứ đi và anh chờ đợi
Những hư vô tự huyễn hoặc mình
Không dám tin sau màn đêm loãng
Cuối chân trời hồng ánh bình minh

***

Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
Trời vẫn nắngvà mây cũng thế
Lá vàng rơi… rơi mãi mùa sau

Gửi từ Blog DAArchitect – Nguyễn Trần Đức Anh

Về tác giả BlogNồm nam đẩy nỗi buồn qua chuông gió/ Người cầm guitar lead đánh ca trù…


Chúng ta vừa cùng nhau trên hành trình tạm biệt tháng 4! Cám ơn các bạn đã lắng nghe và chia sẻ cảm xúc với Blog Radio. Tạm biệt tháng 4, hãy cùng dành thật nhiều cảm hứng mới để chào đón tháng 5 nhé!

Read more…

Có nên tìm bạn trai để giải tỏa?

10:53 |

Chồng “mây mưa” với gái trẻ, tôi có nên tìm bạn trai để giải tỏa?Có nên cặp trai để khẳng định sức hấp dẫn?

Tôi và chồng vốn rất yêu thương nhau trước khi đi đến hôn nhân. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian tìm hiểu là 3 năm. Trải qua nhiều sóng gió mới lấy được nhau nên chúng tôi rất trân trọng tình cảm vợ chồng.
Có nên tìm bạn trai để giải tỏa?
Thế rồi các con tôi nối nhau ra đời. Các cháu khoẻ mạnh, đẹp đẽ, thông minh học hành tấn tới. Khi ở lứa tuổi 40, tôi cảm thấy thoả mãn với hạnh phúc gia đình.
Thế nhưng đúng lúc này tôi phát hiện ra chồng tôi có quan hệ với một cô gái trẻ đáng tuổi con anh ấy. Tôi là một phụ nữ có học nên khá hiểu tâm lý người đàn ông. Vì thế nếu như anh ấy chỉ quan hệ “qua đường” với đàn bà, thì tôi cũng cho qua nhưng thực tế không phải vậy.
Các bạn đang đọc truyện Có nên tìm bạn trai để giải tỏa? Tại web: http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Tất nhiên, tôi biết anh ấy không muốn phá vỡ gia đình, anh ấy nể vợ, thương con nhưng mặt khác lại còn muốn có thêm cô bồ nữa. Tôi vẫn sống bình thường, cư xử với anh ấy không tỏ ra hằn học, chán ghét nhưng trong thâm tâm tôi khinh thường anh ấy.
Tôi cảm thấy bị xúc phạm, đôi lúc tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay cho nhẹ nợ. Không có anh ấy tôi vẫn nuôi con được kia mà, nhưng vì thương các con nên tôi cũng không nỡ phá vỡ gia đình!
Nhiều lúc tôi đã tính chuyện: Hãy cứ mặc kệ anh ấy, và mình cũng đi tìm lấy một người bạn trai tâm tình, vì tôi cũng không phải loại kém cạnh gì, tôi là một người phụ nữ hấp dẫn, từ trẻ đã có nhiều người khác phái theo đuổi và bây giờ cũng không ít. (Có nhiều người còn có hình thức, địa vị và tiền tài hơn hẳn chồng tôi).
Có điều từ trước tới nay tôi không bao giờ tỏ ra lẳng lơ hay “bật đèn xanh” cho những người đàn ông tiến thêm một bước. Tôi toàn tâm toàn ý phục vụ cho chồng con… Nhưng giờ đây trong hoàn cảnh thế này, tôi có nên tự đi tìm “bạn trai” cho mình để giải toả tinh thần không?
Read more…

Một lần nữa em nói “em yêu anh!”

10:49 |

Em sẽ lấy chồng không phải để quên anh mà là đi trên con đường dành cho em.Một lần nữa em nói “em yêu anh!” Em hiểu rằng dù đau đớn, em không thể đi cùng anh trên một đường.

Anh à! Đã bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ. Hay thật, chẳng ai bảo ai mà mình lại cùng chọn giải pháp im lặng để quay lưng đi một cách thật nhẹ nhàng.
Đau lắm anh biết không khi mà nỗi nhớ anh da diết cồn cào, khát khao gặp anh mà vẫn không thể nhấc máy điện thoại lên chỉ để nhắn cho anh một cái tin rằng: “Anh đang làm gì?” hoặc “em nhớ anh lắm” hay “mình gặp nhau đi anh” thậm chí là một cuộc điện thoại chỉ là để được nghe giọng nói của anh. Thế đấy. Anh nói đúng em là cô gái có lý trí hơn anh. Lý trí quá lớn đến nỗi không thể nhắn tin hay gọi cho anh ư? Không! Vì em biết, tin nhắn gửi đi sẽ không mong có câu trả lời hay cuộc gọi sẽ không mong anh bắt máy. Có khi cũng chẳng phải vì như vậy. Mà có lẽ bởi vì nếu em nói “em nhớ anh, em yêu anh” thì trái tim em sẽ tan nát mất.
Một lần nữa em nói " em yêu anh"
Anh ở trước mặt em mà em không thể nào kéo anh đi về phía mình, chúng ta chỉ lặng lẽ âm thầm và đường ai lấy đi. Anh đã từng nói: “Em không yêu anh nhiều lắm đâu!” và khi anh hỏi “Em có yêu anh không hay chỉ em chỉ bị cuốn theo anh thôi?” Tất cả anh chỉ nhận được câu trả lời từ em đó là một cái cười nhạt và sự im lặng. Giá như anh có thước nhỉ, nếu có thước anh sẽ có câu trả lời chính xác là em yêu anh đến nhường nào, thế nhưng thước của anh không đủ để đo, điều đó có nghĩa: tình yêu em dành cho anh nhiều đến mức không sao nói hết ra bằng lời được. Vậy nên, anh sẽ không bao giờ biết được điều đó đâu. Vâng, đúng là em đã bị anh cướp mất tình yêu của mình, nó chỉ dành cho anh duy nhất một cách đúng nghĩa vì thế em chỉ biết chạy theo anh và bị cuốn vào anh mất rồi. Và khi em nói: “Nghĩa vợ chồng là tu nghìn kiếp!” thì anh lại nói: “Không! Đó là kiếp nợ, sao kiếp trước mình không nợ nhau nhỉ?”. Đúng rồi, có lẽ kiếp trước anh không hề nợ em, mà là em đã nợ anh thì đúng hơn, em đã nợ anh rất nhiều nên kiếp này em mới yêu anh nhiều đến vậy mà không sao chạm được vào anh.
Sau mỗi tin nhắn anh đều nói: “Lúc khác mình gặp nhau vậy!”. Không biết em sẽ phải đợi đến lúc nào, nhưng giá như anh đừng nói thế mà thay vào đó anh làm ơn hãy nói với em rằng: “Anh sẽ không bao giờ nhắn tin hay gọi cho em nữa, em cũng đừng nhắn tin và gọi cho anh”. Như vậy có phải em sẽ nhẹ lòng hơn không. Em dám đánh cược là mình sẽ có đồng suy nghĩ với nhau về điều này, mình hiểu nhau mà, phải không anh? Chỉ cần anh nói như vậy thôi, em sẽ đi, đi ngay ra khỏi cuộc đời anh một cách nhẹ nhàng, lặng lẽ và êm đềm.
Các bạn đang đọc truyện Một lần nữa em nói “em yêu anh!” Tại http://truyencuoihaynhat58.blogspot.com/
Giá như anh nói như vậy để em thôi mong, thôi chờ anh, thôi khao khát được gặp anh, được chạm vào người anh, được hôn anh có phải sẽ tốt hơn không. Tại sao số phận chúng ta lại như vậy nhỉ? Sao ông trời không cho anh sinh muộn hơn một chút và cho em sinh sớm hơn một chút thì biết đâu trên đường đời mình đã có thể tìm thấy nhau, và bàn tay em sẽ giữ anh thật chặt, vòng tay em sẽ ghì sát anh vào tim anh và em sẽ hôn anh thật nhiều để anh là của em mãi mãi.
Anh à! Mình thỏa thuận thế này được không: Trên đường đời giờ đây chỉ có mình em, chúng ta mỗi người mỗi ngả, nhưng sau này nếu em chết trước thì em sẽ đợi anh, còn nếu anh chết trước hãy cho em đi cùng anh nhé. Để em có thể cầm tay anh cùng anh đi trên con đường chỉ có em và anh mà không có ai có thể dành lấy anh khỏi tay em. Còn nếu thật sự có kiếp sau, nhất định em sẽ đi tìm anh, tìm một người có đôi bàn tay với đường chỉ tay cả tay trái và tay phải đều giống hệt em như anh ở kiếp này. Đến lúc đó, chắc chắn anh sẽ là của em, thuộc về em, em có thể nắm tay anh thật chặt để anh đừng buông tay em, ôm anh thật chặt để anh đừng bao giờ rời xa em nữa và sẽ hôn anh thật nhiều để anh biết rằng trên đời có mình em yêu anh như vậy thôi anh nhé.
Em đã viết một câu chuyện dài kể về chuyện tình em và anh, thế nhưng bản thảo thì chỉ mới được 2/3 câu chuyện, còn bản chính thì chưa viết được 1/4. Nhưng có lẽ em sẽ quyết định dừng lại không viết nữa mà chỉ viết những dòng chữ này để thay em nói lên cảm xúc thật của em, mà có lẽ suốt cả cuộc đời còn lại của mình anh cũng sẽ không bao giờ biết và tìm được nó.
Em sẽ quay về với thực tại, với cuộc sống thực của mình. Em sẽ đi lấy chồng, không phải để quên anh đi, mà là đi trên con đường dành riêng cho em, không có anh. Người ta đã nói: “Người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất cũng không chọn bạn. Người bạn đời của bạn không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất mà chỉ là người xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất”. Điều này sẽ luôn đúng, đúng cho cả anh, cả em và cho cả những ai giống em và anh.
Anh hãy bước những bước thật vững thật chắc như anh vẫn đang đi mà trước đây chưa có em xuất hiện nhé. Một lần nữa, em sẽ nói: “Em yêu anh!”. Một tình yêu đặt nhầm chỗ phải không anh? Tạm biệt anh nhé! Lời cuối này viết để dành cho anh!
Read more…

Dẻo mồm - truyện cười hay nhất

10:41 |

Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn thưởng thức truyện cười con trai Dẻo mồm.

truyen cuoi hay
Vợ cằn nhằn chồng:
- Sao sáng nào anh cũng đi cà phê, trưa thì đọc báo, tối lại đi nhậu hết vậy?
- Anh làm vậy vì em thôi.
- Tại sao lại vì em?
- Anh đi cà phê thì mới có tin tức thời sự kể cho em nghe, anh đọc báo để biết shop thời trang, mỹ phẩm nào giảm giá, khuyến mãi cho em chứ.
- Chứ còn anh đi nhậu?
- Để khi nhậu về, anh thấy em thật quyến rũ và dịu dàng.
Theo truyencuoi.vn
Read more…